Đam Mỹ [Dịch] Mang Thai Trong Trò Chơi Thần Quái - Lộ Quy Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Annie Zhang, 27 Tháng ba 2021.

  1. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1: BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 3.2

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Trần Thải Tinh nhìn em nhỏ tiểu học đang vắt trên đùi mình : Làm tốt lắm , đủ phô trương !

    "Ha ha ha, tùy hai người thôi ." Khỉ vui vẻ cười , chỉ có điều là nụ cười này là vì cười nhạo bọn họ mà vui vẻ , quay đầu nịnh hót nói: " Anh Kim ca đừng nóng giận, hai con gà bệnh kia chắc chắn sống không qua được đêm nay."

    Không thèm để ý mà ở Trần Thải Tinh trước mặt nói , rõ ràng là ỷ đông hiếp yếu khinh thường Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn . Một người đàn ông mảnh mai xinh đẹp , cộng thêm một em bé tiểu học kéo chân sau, một đội như vậy ở trong trò chơi này cũng chỉ có thể dùng hai từ ' chết sớm ', ' phế vật ' để hình dung .

    Trần Thải Tinh cũng không tính toán mắng người , vỗ vỗ đầu Nguyên Cửu Vạn , tỏ ý muốn rời đi. Nguyên Cửu Vạn nghe lời, ngoan ngoãn nắm lấy tay của Trần Thải Tinh , khi hai người bước ra khỏi phòng khách , Nguyên Cửu Vạn yên lặng quay đầu lại, khuôn mạt nhỏ vốn ngoan ngoãn đáng thương bỗng trở nên lạnh lẽo không cảm xúc , ánh mắt lạnh lùng đâm thẳng vào người Khỉ.

    Khỉ bất giác rùng mình một cái.

    Viện bảo tàng tượng sáp này cũng không nhỏ , đội ngũ tám người dưới sự chỉ huy của người chơi lâu năm cũng đã bắt đầu lục soát khắp phòng . Trần Thải Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ , thi thể chủa ông chú hôm qua đã biến mất. Sáng nay ,mấy gã người lâu chơi lâu năm xuống lầu trước , mà cái của sổ kia to như thế , hẳn là đã sớm phát hiện, nhưng lại không nghe ai nói gì ,dường như chuyện như thế này bọ họ cũng đã thấy quá nhiều , cũng không ngạc nhiên .

    Trần Thải Tinh có loại trực giác, anh muốn biết thi thể kia đã đi đâu rồi .

    "Anh ? Anh muốn đi ra ngoài sao ?" Nguyên Cửu Vạn theo Trần Thải Tinh ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu đáng yêu hỏi .

    Trần Thải Tinh nhìn khuôn mặt vừa non nớt đáng yêu vừa ỷ lại anh của nhóc tiểu học , tự nhiên có cảm giác tự hào được làm đại ca, anh im lặng , đại ca của học sinh tiểu học gì chứ , trẻ trâu quá.

    "Anh Kim , kia hai người đi ra ngoài rồi ." Khỉ nói.

    "Chờ lát đi, nếu không chết chúng ta cũng đi ra ngoài xem."anh Kim vừa nói xong , anh Triệu liền nói: "Còn phải đi lầu ba ."

    "Ngày mai kêu tân nhân đi lên xem thử ."

    Bên ngoài Bảo Tàng tượng sáp là sân cỏ, hàng rào thấp màu trắng loang lỗ vết sơn tróc , ngoài hàng rào là tầng tầng sương trắng bủa vây . Thường thì bản năng của con người chính là tránh xa nguy hiểm , Trần Thải Tinh cảm thấy không nên tới gần lớp sương mù kia , hoạt động ở trong mảng đất không có sương mù hẳn là không sao.

    Tòa nhà lẻ loi đứng sừng sững, mặt cỏ không ai xử lý khô héo ố vàng , hẳn là đang vào mùa thu.

    Phía sau tòa nhà có nhiều đường nhỏ đi thông với nhau. Trần Thải Tinh bước ra sau nhà , bàn tay cứng lại , cúi đầu phát hiện bộ dạng khẩn trương của tiểu đệ , vừa nãy chỉ có mỗi nhóc tiểu học nảy đứng ra giữ mặt mũi cho anh , nếu đã lên làm lão đại của người ta rồi , thì anh cũng nên tận chức tận trách.

    "Sợ à?"

    "Dạ." Khuôn mặt phính phính của Nguyên Cửu Vạn gật gật , sau đó lại ngưỡng lên , ngoan ngoãn nói: "Nhưng mà nắm chặt tay anh em sẽ không sợ nữa."

    Trơi ơi con cái nhà ai mà đáng yêu quá ! Nhìn đôi mắt chân thành tin cậy này , nghe loại này cầu vồng --( thí – dịch giả tự thêm vô cho nó đủ á , chứ chỗ này tác giả để trống) (1) khụ khụ.

    "Ngoan." Trần Thải Tinh sờ đầu tiểu đệ.

    Có lông mềm đều đáng yêu.

    Nhưng mà vừa ra sau vườn, Trần Thải Tinh tâm tình liển trở nên trầm trọng . Góc vườn có trồng một cây hồ đào ( cây óc chó ), cành lá tốt tươi, Trần Thải Tinh có thể nhận ra cây này là cây hồ đào bởi vì trên cành cây có quả , đồng thời thi thể của ông chú hôm qua cũng đang treo lủng lẳng trên cành khô .

    "...... Dưới tàng cây hình như có nấm mồ."Trần Thải Tinh tiến lên, anh muốn nhìn cho kĩ.

    "Anh ơi , em sợ quá , đừng có đi ."

    Nguyên Cửu Vạn đột nhiên lên tiếng, ôm chặt chân của Trần Thải Tinh.

    Trần Thải Tinh giật mình, tìm về lý trí, mới phát hiện chính mình vừa mới đứng ở bên cạnh nhánh cây kia , không biết có phải ảo giác hay không ,nhưng ngọn cây cách anh gần nhất bỗng "rụt" lại .

    Hơn nữa thi thể của ông chủ cũng không phải dùng dây thừng treo lên cây , mà là bị ngọn cây siết chặt cổ.

    Cái cây này không bình thường .

    Trần Thải Tinh cũng không dám ở lâu , "Chúng ta trở về đi."
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro2 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2021
  2. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 3.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lầu một phòng khách lại có người cãi nhau.

    "...... hu hu hu em không có , thật sự không phải em mà, em không có đẩy anh đâu , thật đó ." Triệu Như khóc lóc kể lể.

    Thanh niên táo bạo giận xanh người : "Đậu- mòe – EM , cô không đẩy thì ai đẩy ,lúc đó cô đứng sau lưng tôi , đậu mòe cô dám đẩy tôi ......"

    "Đừng có cãi nhau nữa , dù sao thì cũng vỡ rồi , hẳn là không sao đâu ." Khỉ miệng thì lên tiếng giảng hòa , nhưng mà ánh mắt thì lóe lóe chờ xem kịch .

    Lúc này Trần Thải Tinh mới chú ý tới mấy người này đang vây quanh một cái cái xác bị cắt thành từng khúc , nhìn kỹ lại mới biết thì ra đó là tượng sáp , lúc trước chỉ thấy tượng sáp này làm cũng quá giống người thật, bây giờ bị vỡ lộ ra phần lõi, bên trong thế mà lại có xương cốt .

    Tượng này dùng người sống để làm !

    Trong phòng khách ít nhất cũng có bốn năm mươi cái tượng sáp, trông quá thật. Ngày hôm qua đứng giữa đám tượng này . anh còn có thể tự nhủ chúng nó là mấy con ma nơ canh thôi , còn bây giờ hả -- Trần Thải Tinh vừa mới nhìn đến mấy khúc xương người ở trong tượng , anh chửi thầm một tiếng .

    Nhìn lại đám tượng sáp đang bao vây lấy họ , tất cả đều cảm thấy lạnh run .

    " Chắc là không sao đâu mà , tượng vỡ chắc không có gì xảy ra đâu ha ? Phải rồi , chết cũng đã chết rồi , có gì đâu mà lo , tôi bị người ta đẩy nên nó mới vỡ mà ." Thanh niên táo bạo nhìn mấy gã người chơi lâu năm xin giúp đỡ .

    Khỉ chỉ ậm ờ vài câu cho có , Trần Thải Tinh cũng đã chú ý tới ánh mắt của mấy gã mgười chơi lâu năm khác nhìn thanh niên kia như nhìn người chết vậy.

    Thanh niên táo bạo hiển nhiên cũng chú ý tới, điên cuồng mà mắng to , thậm chí còn đòi đánh Triệu Như , nếu Triệu Như không đẩy thì sao mà tượng vỡ được chứ .

    "Tiện nhân, con tiện nhân này, tao có chết cũng không tha cho mày đâu !" ( chữ đó tui dịch ra thuần việt nó hơi bị thô nên tui giữ nguyên chữ Tiện nhân luôn có ai biết dịch ra mà không tục không chỉ tui với )

    Thanh niên táo bạo giận xanh người , dùng một tay bóp cổ Triệu Như , miệng mắng như điên , nhưng bỗng có biến xảy ra , ngay lúc Triệu Như bị ngạt sắp đứt khí , thì mặt của gã thanh niên trước mặt cô bỗng nhiên nứt ra , cơ thể anh ta nát thành từng khúc máu me nhầy nhụa.

    Chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc .

    Mọi người vẫn chưa kịp hồi thần , vừa rồi tên kia còn nổi điên chửi bậy bỗng trong nháy mắt biến thành đống thịt nát nhừ .

    Máu tươi vẩy tung tóe .

    Trần Thải Tinh che cho nhóc tiểu học lùi về phía sau .

    Phòng khách bỗng im lặng đến kì cục.

    Triệu Như che cổ thở hổn hển, đứng như trời trồng , mắt dại ra nói: "Chết, chết rồi ?"

    "Xem ra tượng vỡ sẽ mở ra điều kiện tử vong ." Gã họ Triệu lạnh nhạt nói.

    Triệu Như không dám nhìn đám thịt nát rơi trên đất, đầu tên kia vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt hắn ta vẫn đang hung ác mà nhìn chằm chằm vào cô, cô lắp bắp sợ hãi nói: "Xác, cái xác này sao bây giờ ? Để nguyên ở đây à ? Chúng ta có cần đem đi chôn không ?"

    "Trò chơi sẽ phụ trách xử lý xác chết , hay là cô muốn tự đem nó đi chôn ?" Khỉ nói .

    Hèn gì việc xác chết ngoài cửa sổ hôm qua biến mất họ cũng không thấy lạ. Nhưng mà Trần Thải Tinh vẫn cho rằng thông tin này cũng là một manh mối.

    Triệu Như bị nói móc cũng không dám nói lại , đương nhiên là vì cô không dám đem đám thịt nát này đi chôn .

    "Em thật sự không có đẩy anh ta , em không có đẩy mà."

    "Chết cũng chết rồi giờ nói làm cái đóe gì nữa ." ( tui cố ý viết đóe á không phải đánh máy sai đâu )Anh Kim bực bội, liếc nhìn mấy người còn lại , nhíu mày kì thị nói : "Đậu mòe còn sống toàn nữ."

    Vương Tiêu Tiêu nghe thế cũng tức nhưng cũng không dám mở miệng cãi lại .
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tư 2021
  3. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1: BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 3,4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ' Ầm! 'Cửa chính phòng khách mở ra .

    Mọi người giât thót , nhìn qua mới thấy thì ra là NPC - ông Hào Tư đến rồi .

    Ông ta nhìn đám thịt nát trên đất , ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Mấy đứa nghịch ngợm quá đó , làm dơ sàn nhà, thôi đống này để chú dọn cho , cũng đến giờ ăn trưa rồi, mấy đứa đi ăm cơm đi , đừng bận tâm đống này ha , máu vung khắp sàn thật là lãng phí quá ......"

    Trần Thải Tinh nghe NPC nói, cứ có cảm giác ông ta đang rất vui vẻ , kiểu như ' mấy đứa này tới thì tới còn mang đặc sản qua đây làm quà cho chú làm gì , làm người ta ngại quá hà ' ngoài miệng nói không cần thân thể lại thực thích~ thú.

    Ông Hào Tư rất thích máu thịt của thanh niên kia.

    Cũng không ngại bị vây xem, ông Hào Tư hốt đống thịt nát bỏ vào trong thùng sắt, xách đi tra ngoài .

    Nhìn qua cửa sổ , Trần Thải Tinh thấy ông Hào Tư đi ra sau vườn.

    Anh lập lức nghĩ đến cái cây bồ đào nọ.

    Bàn trong nhà ăn đã dọn sẵn cơm lúc nào không hay , thức ăn trưa cũng không qua loa có lệ như lúc sáng , đồ ăn không những rất phong phú mà còn đậm chất" Tây": Mì ý , bò bít tết, hải sản hấp , súp bơ nấm. Chủng loại nhiều . Khai vị còn có bánh mì hương sữa vừa mềm vừa xốp .

    "Cơm trưa trong trò chơi đỉnh vậy hả?" Trần Thải Tinh cảm thấy căn cứ vào kiểu đưa ăn đạm bạc hồi sáng , trò chơi hẳn cũng không có thân thiện đến vậy đâu , mấy người chơi lâu năm cũng nhíu mày nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn , không ai dám ăn , xem ra cũng không phải mình anh thấy lạ.

    Bữa cơm này hẳn cũng không giống mấy bữa ăn trước mà trò chơi cung cấp . Trần Thải Tinh quan sát vẻ mặt mấy người chơi lâu năm mà tự rút ra kết luận.

    Lúc sáng anh cũng ăn không được bao nhiêu , nói thật thì nãy giờ ngửi mùi thức ăn cũng thấy đói quá , nhưng anh cũng không biết giờ có nên ăn hay không . Mấy người bên cạnh cũng không dám ăn , đang chờ người chơi lâu năm ăn thử trước.

    Mấy người chơi lâu năm kia cũng không ai dám lên ăn cả. ( Địch bất động, ta bất động . Địch có động thì ta cũng đóe dám động đâu )

    "Anh ơi , bánh mì này thơm quá hà." Nguyên Cửu Vạn giơ bàn tay trắng nõn cầm bánh mì , cắn một miếng ăn ngon lành, vui vẻ nói: "Anh ơi, anh cũng ăn đi . Hồi sáng anh không có ăn , giờ chắc là cũng đói rồi."

    Trần Thải Tinh sầu hói đầu: "!!! Nhóc lấy bánh hồi nào vậy? Có sao không? Đừng có ăn." Đàn em tui nhanh tay quá làm sao đây .

    "Sao vậy?" Nguyên Cửu Vạn nghiêng đầu không hiểu ra sao , nhưng cũng nghe lời không ăn bánh mì nữa , chỉ là miệng còn đang nhai , hai má phồng phồng , rất đáng yêu .

    Trần Thải Tinh thấy cũng không có gì xảy ra , cũng tự lấy ăn , bánh mì thơm quá , anh cũng đói bụng.

    "Ăn đi."

    Trần Thải Tinh cắn bành mì , vừa ăn vừa miên mang nghĩ đến thanh niên táo bạo, mới sáng còn nghe tên kia mắng chửi người , bây giờ người cũng mất.
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tư 2021
  4. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1: BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 4.1


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thức ăn phong phú hấp dẫn, ngay cả mấy người chơi mới vừa xem trực tiếp phanh thây hiện trường, ngữi được mùi đồ ăn cũng không cưỡng lại nổi , bụng đói cồn cào, lần lượt ngồi vào bàn ăn.

    Biết làm sao được chứ , đồ ăn buổi sáng quá dở , nuốt không trôi .

    Triệu Như vừa ăn hải sản hấp, vừa nức nở, nói:"Tiêu Tiêu, em nói thật ,em không có đẩy anh ta , anh ta hẳn là không biến thành quỷ trả thù em đúng không ?"

    "Đừng nghĩ nhiều, lo ăn cơm đi." Vương Tiêu Tiêu không muốn nói chuyện, cô liếc nhìn tên người chơi lâu năm họ Triệu . Lúc nãy ai cũng lo đi tìm manh mối , gã họ Triệu này cũng ở gần đó, lúc nãy Triệu Như trượt chân , là cô đỡ cô ta , nhưng thanh niên táo bạo kia sao lại ngã trúng tượng sáp .

    Mấy người này từng nói sẽ giúp đỡ người chơi mới . Nhưng từ lúc sáng đến bây giờ cũng có thấy họ 'nâng đỡ' chỗ nào đâu .Cũng hơi tò mò rồi ai sẽ là người chết tiếp theo đây. Bốn tên này chỉ lợi dụng người chơi mới đi dò đường thôi .Nói thì hay lắm , trong trò chơi không thể giết đồng đội, người vi phạm sẽ bị phạt trừ tiền , trừ đạo cụ ,nhưng nếu là mượn tay quỷ quái gián tiếp giết người thì cũng chẳng ảnh hưởng gì bọn họ.

    Vương Tiêu Tiêu tâm sự nặng nề , cũng không muốn để ý đến Triệu Như đang ngồi bên cạnh khóc sướt mướt, lặng lẽ mà liếc mắt nhìn phía đối diện.

    Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn ngồi ở dưới góc bàn , anh đói bụng từ sáng đến giờ nên bây giờ nhìn cái gì cũng muốn ăn . Lúc này anh đang ăn súp, bỗng cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại , trên bàn cơm , mọi người vẫn tiếp tục ăn uống , cũng không có ai để ý đến anh.

    Nhưng anh biết vừa rồi có người đang nhìn mình. Anh cũng không mở miệng hỏi làm gì , tiếp tục ăn cơm.

    ' Kẹt ', ' Kẹt ', ' Kẹt ' trên lầu truyền đến tiếng bước chân .

    "Ai, ai ở trên lầu?" Bàn tay cầm muỗng của Triệu Như vô lực run rẫy .

    Hiện giờ chín người họ đều ở nhà ăn, chỉ có hai cái xác chết còn nằm trên lầu hai , vậy tiếng bước chân là của ai?

    Sắc mặt người chơi lâu năm trở nên cảnh giác, Trần Thải Tinh vừa buông dao nĩa , liền nhìn đến NPC ông Hào Tư từ lầu hai đi xuống , mọi người thấy thế thở phào một tiếng , nhưng Trần Thải Tinh lại chú ý tới ông Hào Tư xụ mặt tức giận, ánh mắt ông ta như muốn giết chết bọn họ vậy.

    Vừa rồi ông ta rõ ràng còn rất vui vẻ thân thiết mà kêu bọn họ đi ăn cơm .

    Đúng là miệng đàn ông --

    "Rạng sáng mấy người đi ra khỏi phòng à ? Đáng chết, không phải đã nói mấy người đừng có ra ngoài à." Bởi vì cảm xúc kích động , da mặt của ông Hào Tư bắt đầu co giật lên , oán hận nhìn chằm chằm bọn họ

    Rất rõ ràng là ông ta đang điên tiết lên .

    Nhưng Trần Thải Tinh vẫn cảm thầy ngoài phẫn nộ tức giận ,ông Hào Tư dường như đang sợ hãi , ông ta sợ cái gì đây ?

    Có phải tiếng ' thịch thịch' mà Triệu Như nói không ?

    Mọi người cũng không có hứng thú ăn cơm tiếp nữa , vội vàng ăn cho no rồi đi, phát hiện ông Hào Tư vẫn chưa đi,lặng im đứng đó tựa như ác quỷ nhìn chằm chằm bọn họ .

    Anh Kim vốn còn muốn đi lầu ba xem, giờ cũng không dám nữa, tạm thời hoãn lại.

    "Tiểu Cửu theo sát anh." Trần Thải Tinh vói tay qua, Nguyên Cửu Vạn mở đôi mắt tròn xoe, tựa như một con mèo con , duỗi tay nhỏ nắm lấy tay Trần Thải Tinh .

    Từ rạng sáng đến giờ đã chết ba người, Trần Thải Tinh sợ đám người chơi lâu năm kia điên lên ,bắt lấy nhóc tiểu học khai đao.

    "Cách bốn người này xa một chút."

    "Em biết rồi, em chỉ nghe lời anh thôi." Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn dán Trần Thải Tinh cánh tay bảo đảm.

    Bắt đầu tìm manh mối, lầu một đặt đầy tượng sáp, có kinh nghiệm nên mọi người tìm kếm rất kỹ càng .

    Phòng khách sô pha trải đệm lông dê, nhưng dùng lâu rồi nên có chút bạc màu , trông dơ dơ cũ cũ, trên bàn trà có bình hoa , và một vài thứ trang trí, từ bố trí tới xem, nơi này đã từng là một cái gia đình ấm áp.

    Hẳn là có nữ chủ nhân.
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tư 2021
  5. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP
    CHƯƠNG 4.2


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ Trần Thải Tinh đi phòng bếp, càng chắc chắn nơi này từng có nữ chủ nhân, tạp dề hoa , nồi màu hồng nhạt , từ mấy chi tiết nhỏ này có thể dễ dàng suy ra được .

    Vách tường kế bên cửa có treo cái đồng hồ, mặt kính đã nát, kim đồng hồ dừng ở hai mươi mốt giờ ba mươi bảy.

    Là chính giờ ba mươi bảy phút tối .

    Trần Thải Tinh ghi nhớ thời gian này , lúc ra ngoài , anh mới phát hiện NPC vẫn luôn đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt âm u nhìn anh .

    "Có việc sao?"

    Ông Hào Tư dùng cặp mắt vẫn đục của mình nhìn anh nửa ngày trời . Trần Thải Tinh mở miệng trước nói , "Nếu không có việc gì thì phiền ông nhường đường một chút , chắn đường , cảm ơn."

    Một giây sau, Hào Tư cứng đờ tránh ra.

    Trần Thải Tinh mang theo nhóc tiểu đệ đi lầu hai.

    " Anh ơi , anh tuyệt quá."

    Nguyên Cửu Vạn bước chân lộc cộc lên cầu thang, ngẫng đầu sùng bái nói : "Anh không sợ sao?"

    "Lúc nãy ăn cơm, hắn hận không thể giết chúng ta, nhưng cũng có không làm gì , hẳn là có điều kiện tử vong . Lễ phép mời hắn tránh ra, không phải là điều kiện tử vong." Vừa rồi anh cũng thử thôi , từ đầu đến giờ Hào Tư là NPC duy nhất xuất hiện , không có khả năng chỉ có tác dụng đọc lời kịch .

    Hơn nữa từ việc ông ta vui vẻ khi thấy thi thể của thanh niên táo bạo , đến việc phát hiện thi thể ở lầu hai mà vừa sợ vừa giận, suy ra NPC này có cảm xúc, cũng không biết có ý thức không ?

    "Anh giỏi quá , anh là tuyệt vời nhất."

    Có một đứa học tiểu học tiểu đệ kiêm máy nịnh hót di động , Trần Thải Tinh bị nịnh đến mặt già đỏ lên .

    "Thường thôi."

    Hai cái xác trong WC đã biến mất , chỉ còn lại vết máu khô trên sàn . WC nằm ở cuối hành lang , Trần Thải Tinh đi vào trong, mở cửa sổ , vừa lúc có thể thấy được cái cây sau vườn .

    Trên cây ngoại trừ cái xác ban đầu, còn có thêm thứ khác .

    Trần Thải Tinh nhìn kỹ vài lần, thứ kia là xác thanh niên táo bạo .

    Không biết có phải nhìn lầm không, ngọn cây đang treo thanh niên táo bạo hơi đung đưa, làm mặt tên kia xoay về phía anh , đôi mắt mở trừng trừng của thanh niên kia đang nhìn chằm chằm vào anh .

    Trần Thải Tinh giật thót.

    Xuýt nữa buột miệng chửi tục, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sùng bái của Nguyên Cửu Vạn , Trần Thải Tinh nghĩ trò chơi là dễ không có gì đáng sợ cả ! mặt vô biểu tình đóng cửa sổ.

    "Thi thể ở đây đi đâu hết rồi......" Trần Thải Tinh tự hỏi .

    Mấy căn phòng cho khách trên lầu hai cũng không có gì đặc biệt, Trần Thải Tinh đứng ở cửa thang lầu, nhìn lên lầu ba , đen như mực không thấy gì cả, nhưng nghĩ đến ông Hào Tư, Trần Thải Tinh cũng không định đi lên đó xem .

    Manh mối quá ít.

    Bầu trời ở đây lúc nào cũng âm u , bị sương mù bao lấy, không thấy ánh mặt trời, dù có đồng hồ đi nữa , cũng không đoán ra được mấy giờ . Hơn nữa Trần Thải Tinh cảm thấy thời gian trôi đi tương đối mau, buổi sáng ăn sáng , ra sau vườn một chuyến thì đến giờ ăn cơm trưa .

    Quả nhiên, xuống lầu không được bao lâu , mùi thức ăn liền bay ra ngoài.

    Đã đến giờ ăn cơm tối.

    "Thời gian qua nhanh quá , chớp mắt đến đã tối." Nữ tân nhân đi đến nhà ăn , lạc quan nói: "Anh Khỉ, thời gian trôi nhanh như vậy, vậy bảy ngày này hẳn cũng nhanh qua ha ? Đến lúc đó chúng ta có thể về nhà rồi."

    Tên họ Vương đặt mạnh chén xuống bàn .

    Cô gái hoảng sợ , Không biết mình nói sai gì rồi .

    Trần Thải Tinh biết , đối với bọn họ , thời gian trôi đi quá mau cũng không phải là một chuyện tốt , người chơi lâi năm hẳn là đang che giấu cái gì , không nói cho bọn họn, nếu đã đến giờ, bọn họ vẫn không làm rõ được bí mật của Viện bảo tàng này sẽ có hậu quả gì .

     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tư 2021
  6. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1: BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP
    CHƯƠNG 4.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ha hả......"

    Tiếng cười ma quái của ông Hào từ bỗng từ trong góc truyền đến , anh dường như đoán ra hậu quả là gì rồi.

    Hậu quả --

    E là rất đáng sợ.

    Thức ăn tối không phong phú lắm nhưng đồ ăn đều rất ngon, Trần Thải phát hiện mấy người chơi lâu lăm đã không bình tĩnh như lúc sáng nữa, đặc biệt là Khỉ , sắc mặt khó coi, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn . Cô gái vừa nói chuyện lúc nãy thấy thế cũng rất hoang mang , không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả , nhưng cũng bị bầu không khí áp lực này ảnh hưởng , ăn không vô , nhỏ giọng nói: " Anh Khỉ , đêm nay anh ngủ với em được không?"

    "Cô tự đi mà ngủ." Đến lúc này , Khỉ cũng không thèm giả trang tử tế nữa.

    Thanh niên táo bạo đã chết, đêm nay chỉ còn một mình cô. Cô ta đáng thương mà nhìn bốn gã người chơi lâu năm , nhưng mà không ai thèm quan tâm cả , cô liền quay sang nhìn Trần Thải Tinh.

    Nguyên Cửu Vạn vốn là đang ngoan ngoãn ăn cơm, bỗng phát hiện , liền trừng mắt nhìn cô gái kia một cái , sau đó quay đầu đáng thương nói : "Anh ơi , em no rồi, chúng ta về phòng đi."

    "Đợi lát nữa, không vội." Trần Thải Tinh đang tập trung nhìn vào bóng lưng ông Hào Tư trong phòng khách , nghĩ đến cái đồng hồ hỏng ở trong phòng bếp , liền trầm tư phân tích . Vì thế hoàn toàn không thấy được cảnh tượng Nguyên Cửu Vạn trừng mắt nhìn cô kia .

    Bốn người chơi lâu năm đều ăn xong , đi lên lầu , trước khi đi anh Kim liếc mắt thấy Trần Thải Tinh vẫn còn ngồi ở nhà ăn, liền chửi một câu làm màu sống không đến ngày mai .

    "Tiêu Tiêu, em sợ quá, chúng ta về phòng được không?" Triệu Như trông mong nói.

    "Tôi còn chưa ăn xong , cô về trước đi."

    Triệu Như 'chim sợ cành cong' mà chạy về trước , cô gái bên cạnh thấy thế cũng muốn đi theo , hai người cùng nhau đi lên lầu.

    Không đến vài phút , ông Hào Tư đã đứng lên, việc công xử theo phép công , đọc kịch bản : " Đã trễ rồi đó mấy đứa , đi ngủ sớm đi , ngày mai chú lại đến thăm mấy đứa nhé ." Ông ta nói xong liên đẩy cửa ra , bóng lưng chìm sâu vào trong sương mù, biến mất .

    "Lên lầu."

    Trần Thải Tinh bắt đầu tính thời gian, mang theo Nguyên Cửu Vạn vội vàng bước đi , Vương Tiêu Tiêu đi theo phía sau, nhanh chóng thầm thì : "Sáng nay thấy tên họ Triệu đứng ở sau góc tượng sáp rất lâu , ta nghe bọn họ nói cái gì mà ' chặn ', ' cửa ', ' tầng hầm ngầm '."

    "Đồng hồ hỏng trong phòng bếp ngừng ở chín giờ bốn mươi tối, hẳn là thời gian NPC rời khỏi." Trần Thải Tinh nói xong manh mối , liền dặn dò một câu : "Đừng có tới gần cây bồ đào sau vườn."

    Sau khi trao đổi manh mối xong, ba người vào buồng vệ sinh vội vàng rửa mặt , đi WC rồi về phòng , từ lúc đi đến giờ cũng không quá năm phút

    .

    "Tiểu Cửu, em có ngửi thấy mùi gì lạ không ? Thơm thơm--" Trần Thải Tinh càng lại gần mép giường , mùi thơm càng rõ ràng , mùi cũng không nồng, rất nhạt . Đêm qua anh cũng ngửi được nhưng không nhớ là mùi gì .

    Nguyên Cửu Vạn cởi áo khoác , khẩn trương nhìn gầm giường, chờ Trần Thải Tinh quay đầu nhìn qua, khuôn mặt đẹp trai phúng phính của nhóc liền nhăn dúm lại, giật giật mũi, ngửi ngửi, sau đó buồn rầu nói: "Anh ơi, em không có ngửi thấy gì hết ."

    Bộ dạng cứ như em đã cố hết sức mà vẫn không giúp được, vô cùng đáng thương , giống như con chó con vậy.

    "Cũng không có gì, chắc anh ngửi nhầm rồi." Trần Thải Tinh nhéo gương mặt của nhóc tiểu đệ , mềm mềm mũm mĩm, "Được rồi, ngủ đi."

    Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn bò lên trên giường, Trần Thải Tinh ngủ ở bên ngoài , mũi vẫn cứ ngưởi thấy một mùi hương thoang thoảng --

    "Em biết mùi này !" Nguyên Cửu Vạn thốt lên.

    "Đây là mùi tượng sáp , có điều mùi này nhạt hơn nhiều so với ở lầu một ."

    Trần Thải Tinh nghĩ lại cũng nhẹ nhàng thở phào , trong bảo tàng tượng sáp ngửi được mùi này cũng bình thường . "Được rồi, nhóc ngủ đi." Anh còn phải đợi tiếng thùng thùng kia .

    Anh nhẫm tính thời gian , ước chừng khoảng mười mấy phút , bỗng có tiếng ' thùng ', ' thùng ', ' thùng ' vang lên.

    Bởi vì nơi này quá yên tĩnh nên dù âm thanh có nhỏ cũng sẽ nghe được rõ ràng , thanh âm kia ban đầu còn rất trầm , cứ như từ dưới đất vọng lên vậy --

    Trần Thải Tinh nghĩ tới tầng hầm ngầm mà Vương Tiêu Tiêu nói .

    Lát sau, thanh âm càng lúc càng rõ ràng , thực giòn, từng tiếng thùng thùng nghe vào tai còn rất có tiết tấu , nó ... đang lên cầu thang .

    "Anh ơi, em sợ."

    Nguyên Cửu Vạn thì thầm, thân thể nhỏ bé của nhóc cũng chầm chậm nhích vào ngực Trần Thải Tinh .

    Việc trẻ con sợ ma , sợ tối rất bình thường . Trần Thải Tinh mới vừa ôm nhóc tiểu đệ , ' đùng ' thứ kia lại đến nữa , cùng lúc đó , đèn trong phòng bỗng nhiên đồng loạt tắt .

    Trần Thải Tinh:

    Pha này đá..i ra máu rồi !!!

    May mà anh còn ôm kịp nhóc tiểu đệ.

     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tư 2021
  7. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP
    CHƯƠNG 5.1


    Bấm để xem
    Đóng lại

    Trong phòng tối đen như mực, không gian yên tĩnh .

    Trần Thải Tinh không dám thở mạnh, lúc này một thanh âm nhỏ cũng sẽ ở trong tai anh phóng to nhiều lần , càng miễn bàn đến tiếng động thứ kia làm ra cũng không nhỏ. Mắt anh đã dần thích ứng với bóng tối , anh nhìn cửa.

    Cánh cửa mỏng manh treo ở đó cũng không thể làm người ta an tâm.

    ' thịch ', ' thịch ', ' thịch '.

    Tiếng động càng ngày càng rõ ràng , Trần Thải Tinh tim đập gia tốc, bởi vì thứ kia đã tiến đến , càng ngày càng gần ......

    ' thịch '!

    Phắc .

    Trần Thải Tinh chửi thầm, tim như muốn ngừng đập , nín thở, bởi vì thứ kia đã đứng trước cửa phòng bọn họ.

    Xung quanh an tĩnh .

    Nhưng Trần Thải Tinh biết nó còn đứng đó, đứng trước cửa phòng bọn họ, rõ ràng đã cách nhau một tầng cửa, nhưng anh luôn có cảm giác thứ kia đang cách cánh cửa chuẩn xác mà nhìn chằm chằm vào mình .

    Tiếng ' Kẽo kẹt' rất nhỏ vang lên , rồi sau đó càng ngày càng lớn , dường như có thứ gì đó đã được cạy ra , xương cốt từ từ bị biến dạng, ' bụp' một tiếng cuối, đầu tại chỗ bị --

    Trần Thải Tinh càng não bổ cảnh tượng càng khủng khiếp, đôi tay ôm chặt Nguyên Cửu Vạn.

    ' Cốc cốc'--Váng cửa bị gõ vang.

    "Muốn làm tượng sáp không?"

    Ngoài kia một giọng nam cứng đờ vang lên, giống như kiểu quá lâu không nói chuyện , thanh âm khô cằn cứng nhắc, nó xuyên thấu qua ván cửa chui vào Trần Thải Tinh lỗ lai, sâu kín lạnh băng ,khiến người ta rùng mình.

    Nó thế nhưng còn có thể nói chuyện !

    Căn cứ miêu tả của Vương Tiêu Tiêu, rạng sáng hôm qua chỉ có tiếng " thịch " thịch", như là tiếng thùng gỗ va vào sàn nhà. Hôm nay nó đến lại mở miệng ra nói, Trần Thải Tinh thầm nghĩ lẽ nào là do hai người chết trong WC, chẳng lẽ là do nó đã giết người , cho nên mới biến thành như vậy ?

    Hào Tư vẫn luôn nhắc nhở rạng sáng tuyệt đốt không được ra khỏi phòng ,chính là vì lí do này ?

    Trần Thải Tinh khâu lại manh mối, nhưng đối với tình cảnh hiện tại , có manh mối cũng chẳng cứu vớt được gì , thứ đồ kia ở ngoài cửa không đi, vẫn kiên trì gõ cửa. Lần này , thanh âm lại càng lớn hơn.

    "Muốn làm tượng sáp không?"

    Làm cái đầu mi! Trần Thải Tinh lại chửi thầm một tiếng.Nhưng nghe một hồi, anh bỗng cảm thấy làm tượng sáp cũng rất tốt, anh bỗng rùng mình phát hiện thanh âm ngoài kia còn có thể mê hoặc người nghe , liền kéo chăn trùm kín đầu, sau đó giúp Nguyên Cửu Vạn bịt tai lại.

    Thứ kia vẫn không chịu đi , vẫn lặp đi lặp lại mà hỏi.

    Trần Thải Tinh tay chân lạnh lẽo, anh không biết mình còn có thể chống được bao lâu nữa.

    Nguyên Cửu Vạn thân mình nho nhỏ nằm trong lồng ngực của Trần Thải Tinh, đầu dựa sát vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh , vành tai cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo như băng .

    "Muốn làm t--"

    Nguyên Cửu Vạn sắc mặt lạnh lẽo, con ngươi dần dần nhiễm đỏ, ánh mắt đầy sát khí nhìn cửa.

    Tiếng nói bên ngoài đột nhiên im bặt , lát sau , ngoài hành lang lại có tiếng động vang lên , chỉ là lần này là tiếng thứ gì bị kéo lê trên sàn xen lẫn với tiếng bước chân đi xa .

    "Anh ơi , đi rồi." Miệng Nguyên Cửu Vạn dán Trần Thải Tinh cằm nhỏ giọng nói.

    Nhóc con thanh âm mềm mại, bởi vì cố ý nói nhỏ, hơi thở phát ra làm cằm Trần Thải Tinh phát ngứa, anh mới từ từ thoát ra khỏi cái cảm giác đáng sợ lúc nãy , vừa rồi anh còn nghĩ rằng mình chết chắc rồi.

    " Ừ, không sao rồi......"

    Não Trần Thải Tinh gần như gián đoạn ,mất rất lâu mới khôi phục được ý thức. Thực hiển nhiên,con quỷ ngoài kia quá mạnh, thời gian tốc độ chảy lại mau, nếu đêm nay lại có thêm người chết thì sức mạnh của con quỷ kia sẽ càng tăng lên , đêm mai chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, còn cây bồ đào sau vườn ......

    Hào Tư thường đi đưa máu thịt cho cây bồ đào ăn , rõ ràng là ông ta đang nuôi dưỡng nó, ông ta còn nhẵc nhở người chơi rạng sáng không được đi ra ngoài.

    Suy ra trò chơi này có ít nhất hai con quỷ.

    Trần Thải Tinh cũng không tin con quỷ ở dưới nấm mồ bên gốc cây hồ đào kia ăn chay.

    Trong đầu loạn thành một nắm, cứ tưởng sẽ mất ngủ, vậy mà nằm một hồi cơn buồn ngủ liền kéu tới , mắt mở không ra, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của nhóc thiểu đệ, ôm lấy thân thể nhóc con vừa ấm áp vừa dễ chịu, xua tan đi tất cả lạnh lẽo.

    Nhưng có người lại không được "may mắn" như Trần Thải Tinh .

    Quỷ kéo lê thùng gỗ dừng lại trước mội cánh cửa.

    Miệng lặp lại câu hỏi lúc nãy.

    "Muốn làm tượng sáp không?"
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tư 2021
  8. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP
    CHƯƠNG 5.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thải Tinh ngủ đến nửa đêm bị lạnh tỉnh, trong lòng ngực trống trơn, ngơ ngác một giây , quay sang nhìn vào giường trong, không thấy Nguyên Cửu Vạn. Anh giật mình , lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy , liền nhìn thấy một cái bóng dáng thấp bé đứng bên cửa.

    "Tiểu Cửu?"

    Nguyên Cửu Vạn nhanh chong ném lớp da sáp vào trong bình hoa, xoay người, giống như vừa làm sai bị bắt quả tang , giọng mềm mại hơi ngượng ngùng, nói: "Anh, em mắc tiểu."

    "Nhóc làm anh sợ muốn chết."

    Trần Thải Tinh nhẹ nhàng thở ra, không dám bật đèn, sợ ánh sáng sẽ làm cho thứ ngoài kia chú ý. Trong bóng đêm mơ hồ nhìn thấy nhóc con còn ôm cái bình hoa , hẳn là muốn dùng bình hoa đi tiểu nhưng lại mắc cỡ, không khỏi nở nụ cười, thấp giọng nói: "Đi tiểu đi, xong rồi lên giường ngủ."

    Nguyên Cửu Vạn vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

    "Rồi rồi rồi, anh không nhìn." Nhóc con còn biết mắc cỡ.

    Trần Thải Tinh xoay người đưa lưng về phía nhóc con , không có nhìn đến mặt Nguyên Cửu Vạn đơ vài giây . Trần Thải Tinh đợi mãi vẫn không nghe được tiếng nước, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Tiểu không ra ."

    Tiểu đệ thanh âm vừa mềm vừa đáng thương, không lẽ hồi này bị anh gọi một tiếng dọa đến nín luôn chứ?

    "Vậy thì lên giường trước đi, chờ lát muốn tiểu lại tiếp tục. Đứng ngoài đó lạnh lắm." Trần Thải Tinh vạch chăn chờ nhóc con.

    Nguyên Cửu Vạn đặt bình hoa lên đầu tủ, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.

    Hơi lạnh thổi vào , Trần Thải Tinh run cầm cập, đắp chăn lên, mệt mỏi nói, nói: "Ngủ đi."

    Nguyên Cửu Vạn nhắm mắt, thầm nghĩ dưới giường còn giấu cái bình hoa bình đựng đám da sáp mà đêm thứ nhất "nó" lột ra , ngày mai nhân lúc anh còn chưa dậy phải đem nó đi đổ, có hỏi thì nói đi đổ nước tiểu là được...

    Buổi sáng.

    Trần Thải Tinh thức dậy lại phát hiện tiểu đệ biến mất, lại nghĩ đến lúc tối , anh đưa mắt nhìn đầu tủ -- quả nhiên bình hoa bị lấy đi rồi. Nhóc con chắc là mắc cỡ nên dậy sớm đi đổ rồi.

    Chờ anh mặc áo khác đi ra , vừa lúc gặp nhóc tiểu đệ cầm bình hoa về .

    "Anh." Nguyên Cửu Vạn vẻ mặt thẹn thùng , còn giấu bình hoa ra sau lưng.

    Trần Thải Tinh nhìn liền biết cái bình hẳn vừa được rửa xong, hiểu mà không nói cười một cái, vỗ vỗ đầu nhóc con, "Đem đi dẹp rồi xuống lầu--"

    Anh còn chưa nói xong , liền nghe bên ngoài có tiếng thét to.

    Trần Thải Tinh trên mặt tươi cười đọng lại, bước nhanh ra ngoài.

    Tiếng thét từ lầu một truyền đến .

    Là tiếng cô đồng đội của thanh niên táo bạo , Trần Thải Tinh không biết cô ta tên gì . Những người khác cũng nghe tiếng mà đến , nhưng sàn phòng khách sạch sẽ, cũng không có người chết máu me đầy đất như mọi người nghĩ.

    Khỉ bực bội mắng lên: "Mới sáng sớm lên cơn à?"

    Cô gái đứng đó, tay chỉ vào trong góc , miệng nói không nên lời. Trần Thải Tinh nhìn theo tay cô ta , tim hẫng một nhịp.

    Những người khác cũng nhìn thấy.

    Toàn bộ phòng khách thoáng chốc trở nên an tĩnh. Thật lâu sau.

    "Đó, đó là Triệu, anh Triệu?" Khỉ không thể tin được mà thốt lên.

    Trong một góc hẻo lánh của phòng khách có thêm ba cái tượng sáp, một đôi nam nữ mặt dữ tợn , máu thịt lẫn lộn, nhìn liền biết là hai người đã chết trong WC, bên cạnh còn có một cái tượng sáp, mặt mang mỉm cười, bộ dạng thực vui vẻ.

    Là anh Triệu , bạn cùng phòng của anh Kim.

    Ai cũng nhận ra được.

    Lúc người chơi mới chết , người chơi lâu năm đều tở ra không sao cả , sống chết mặc bây. Dù sao thì người mới vừa không có kinh nghiệm , vừa không có đạo cụ phòng thân, chết cũng bình thường.

    Bọn họ vốn là săn kim giả (kẻ săn vàng), chuyên đi mấy thế giới trò chơi trung cấp cày vàng , cày đạo cụ, dựa theo kinh nghiệm lúc trước thì ván nào càng nhiều người chơi mới , ván đó sẽ không quá khó, thế giới trò chơi cấp thấp thì xác xuất xuất hiện nhiều nhất.

    Trò chơi trung cấp thì được ghép ngẫu nhiên.

    Ván nãy cũng không không phải là trò chơi cao cấp hình thức khó, vậy mà giờ anh Triệu chết rồi. Có lẽ những người khác không biết, nhưng trong lòng người chơi lâu năm đều rõ ràng , trong bốn người , Khỉ vừa mới vượt qua một lần hình thức khó, Kim, Vương, Triệu đều đã chơi hình thức khó đến hai lần, nhưng Vương, Triệu hai người lần nào đi cày trò chơi trung cấp cũng được xếp loại B, cũng xem như cao.

    Dù sao thì nữa bọn họ còn có đạo cụ để dùng.
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tư 2021
  9. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP
    CHƯƠNG 5.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn người bọn họ đều rất tự tin ,ai chết thì chết chứ người chơi lâu năm thì không bao giờ chết , nhưng hôm nay đã có ngoại lệ.

    "Sao anh Triệu chết được chứ--" Khỉ run run nói , cũng không có nói hết câu liền im bặt. Người mạnh như anh Triệu mà còn chết, đứa yếu như mình phải làm sao bây giờ?

    "Kim Hải mày nói xem, tối qua đã xảy ra chuyện gì , mày ở cùng với thằng Triệu, mà sao giờ nó lại chết hả?" Họ Vương gằn giọng chất vấn Kim Hải.

    Kim Hải mặt xanh mét, từ lúc chơi trò này đến nay , đây là lần đầu tiên mặt anh ta lộ rõ vẻ sợ hãi như vậy .

    Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, anh Triệu đi ra ngoài như thế nào anh ta thật không biết .

    Trần Thải Tinh đến giờ mới biết tên đầy đủ của anh Kim là gì, chỉ là bây giờ anh cũng không rảnh mà đi để ý cái này. Phòng khách đã nỗi lên tranh chấp , anh lập tức thừa dịp xoay người bước nhanh lên lầu hai, Nguyên Cửu Vạn vội vàng theo sau.

    "Tiểu Cửu, nhóc đừng lên, đứng yên đây." Trần Thải Tinh đã đi lên đến lầu hai, anh nhìn lên lầu ba.

    Đôi nam nữ kia đêm đầu tiên bị giết, xác chết còn để ở đó nửa ngày , hôm nay mới bị mang đi làm tượng sáp, nhưng rạng sáng hôm nay anh Triệu bị giết, đến sáng ra lền biến thành tượng sáp.

    Con quỷ đó ... đang mạnh lên.

    Nếu còn không mau đi tìm manh mối, Trần Thải Tinh cũng không dám nghĩ chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo đây.

    "Anh, em sẽ ngoan mà , cho em đi cùng với." Nguyên Cửu Vạn mở to mắt, nắm Trần Thải Tinh tay không buông ra, "Em sợ lắm, anh ơi."

    Không biết khi nào Hào Tư sẽ đến , anh không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

    Trần Thải Tinh khẽ cắn môi, nói: "Đi cùng anh."

    Cái trò chơi rác rưởi này, ngay cả một đứa học sinh tiểu học cũng không buông tha. Nhóc con ván này còn có anh bảo về, nhưng sau này thì sao? Anh cũng không thể đi kè kè theo nhóc được.

    Cầu thang làm bằng gỗ , mỗi bước lên một bậc đều phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, càng nghe tâm trạng càng nặng nề.

    Lầu ba cũng không phải là nhiều phòng san sát nhau như lầu hai , nó chỉ có ba cánh cửa , nửa cái ban công nhỏ từ đây nhìn ra vừa lúc đối diện với câu bồ đào, ban công có để ghế dựa trắng , trên bàn tròn có đặt một bình hoa nhỏ chỉ cắm một bông hoa tươi đang kiều diễm nở rộ.

    Nhìn liền biết mỗi ngày đều có người đổi . Mà 'người ' này tất nhiên là Hào Tư .

    Trần Thải Tinh không dám đi qua, thời gian gấp gáp, tùy tay mở ra một cánh cửa.

    May mắn , cửa không có khóa.

    Phòng này rất lớn, trang trí cũng rất đẹp, tường dán giấy hoa, giường màn, có tủ , bàn trang điểm , hẳn là phòng ngủ chính .

    "Tiểu Cửu, em qua bàn trang điểm tìm xem." Trần Thải Tinh đi thẳng đến tủ cái tủ nhỏ.

    Trong ngăn tủ để vớ , nội y , và một mấy thứ đồ dùng linh tinh khác, cũng không có manh mối nào cả, điều duy nhất có thể khẳng định là nhà này thật sự có nữ chủ nhân , chỉ là không biết giờ ở đâu. Anh quét mắt nhìn xung quanh , thấy nhóc tiểu đệ đang tỉ mỉ lục soát bàn trang điểm, liền chuyển qua tủ quần áo tìm manh mối.

    Trong tủ quần áo có treo váy và một ít quần áo nam.

    Phong cách phục cổ.

    Trần Thải Tinh nhanh chóng phiên phiên, bỗng anh nhiên phiên đến một cái váy, trong túi có để thứ gì đó , anh vội lấy nó ra.

    Là một mảnh giấy gấp ố vàng.

    Thoạt nhìn còn có chữ ,anh còn chưa kịp mở ra, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện rất lớn ở dưới lầu.

    "......ông Hào Tư , tôi có một việc muốn hỏi ông, là về ô tô của chúng tôi ......"

    Là giọng của Vương Tiêu Tiêu.

    Trần Thải Tinh vội vàng nhét trang giấy vào túi áo,vội vàng đi xuống, thế nhưng Hào Tư đã đến rồi.

    "Tiểu Cửu đi mau." Trần Thải Tinh kéo Nguyên Cửu Vạn gấp gáp đi xuống.

    Chờ bọn họ vừa xuống tới lầu hai thì đúng lúc gặp ông Hào Tư, Vương Tiêu Tiêu đầu đầy mô hôi lạnh đi ở phía sau , nét mặt nôn nóng , nhìn thầy bọn họ đã xuống mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

    Chỉ có điều bây giờ cũng chưa phải lúc lơi lỏng.

    Hào Tư dùng đôi mắt đục ngầu của mình nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, anh bị nhìn đến da đầu tê rần , Trần Thải Tinh đoán ông ta hẳn là biết anh vừa lên lầu ba , ngón tay giấu ở trong túi áo sờ sờ vào mảnh giấy, cười cười , nói: "Ông Hào Tư có việc sao?"

    Ông ta không nói chuyện, ánh mắt giống loài rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh.

    Trần Thải Tinh tim đập như trống, thịch thịch thịch, nhưng mặt vẫn giả bộ bình tĩnh , nhìn lại.

    Lát sau.

    Hào Tư lạnh lẽo nói: "Đã đến giờ ăn trưa, có thể đi ăn rồi."

    "Cảm ơn, đúng lúc tôi cũng đang đói,chúc ông buổi trưa vui vẻ." Trần Thải Tinh cười cười, kéo Nguyên Cửu Vạn tay bình tĩnh cùng Hào Tư chào hỏi, sau đó tiếp tục đi xuống lầu một .

    Hô.

    Trần Thải Tinh nghe được tiếng mình thở phào nhẹ nhõm.

    Hu hu , thật là đáng sợ quá !
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng tư 2021
  10. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1: BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP
    CHƯƠNG 6.1


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bàn ăn , mùi thức ăn hấp dẫn không ngừng lan tỏa .Trần Thải Tinh vẫn chưa bình tĩnh nổi, xuýt nừa là xong một kiếp người . Anh có trực giác, miếng giấy gấp kia chắc chắn rất quan trọng.

    Không biết bên trong viết cái gì?

    Bàn ăn có vài ánh mắt trộm quét tới quét lui , đương nhiền cũng có mấy người trắng trợn mà nhìn chằm chằm anh . Trần Thải Tinh biết ba gã người chơi lâu năm nhìn anh làm gì , nhưng anh mặc kệ , tự nhiên như không vỗ đầu tiểu đệ nhà anh, "Đói muốn chết rồi, đi rửa tay ăn cơm."

    Nói rồi anh kéo Nguyên Cửu Vạn đi phòng bếp rửa tay.

    Trên bàn cơm , anh Vương nháy mắt ra hiệu Kim Hải ,bởi vì cái chết của Triệu Quân, bầu không khí giữa mấy người chơi lâu năm trở nên quái quái, buổi sáng Vương Hưng Bình còn cùng Kim Hải tranh chấp, bởi vì Kim Hải một mực nói anh ta không biết Triệu Quân làm sao mà chết nhưng mà hai người rõ ràng ở chung một phòng,Vương Hưng Bình biết tính Triệu Hưng thường ngày làm việc rất cẩn thận , vì thế cảm thấy Kim Hải đang nói dối .

    Làm gì có chuyện khi không bốc hơi , một tiếng động cũng không phát ra chứ.

    Vương Hưng Bình cũng không phải chưa từng thấy mấy chuyện kéo người chết thay. Thế nên anh ta hoài nghi Kim Hải hố Triệu Quân. Nhưng Triệu quân đã chết, trong ba người , Khỉ chẳng có tắc dụng gì cả , như cọng bún, Kim Hải vũ lực cao, có thể làm tay đấm , Vương Hưng Bình cũng không muốn lật mặt .

    Trần Thải Tinh ra tới liền nhận không khí trên bàn cơm sóng ngầm cuồn cuộn. Anh không quan tâm lắm , lấy một ít thức ăn cho Nguyên Cửu Vạn, hai người bắt đầu ăn cơm.

    Ăn đến một nửa,ông Hào Tư xuống lầu, tức giận mà nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh.

    Ông ta biết anh đã lên lầu, trong phòng mất thứ gì .

    Trần Thải Tinh bị nhìn chằm chằm , cảm thấy không tự nhiên , nhưng anh cũng không thể lộ ra sợ hãi được, thực tế thì anh sắp bị dọa đến bỏ ăn rồi.

    "Anh ơi, thịt bò ngon quá, anh ăn thử xem." Nguyên Cửu Vạn đẩy đĩa thịt bò của mình đến trước mặt Trần Thải Tinh. Thuận tiện ngẩng đầu nhìn ông Hào Tư đứng cách đó không xa , ngoan ngoãn tươi cười, "Ông chủ, cảm ơn vì cơm trưa."

    Hào Tư nhìn Nguyên Cửu Vạn, im lặng dời đi ánh mắt.

    Trần Thải Tinh đỉnh đầu chậm rãi mọc ra dấu chẩm hỏi ??

    "Sao lại đi rồi?"

    Nguyên Cửu Vạn thực đương nhiên nói: "Vì em nói cảm ơn ông ấy rồi ." Sau đó hếch cằm cười tươi, sùng bái nói: "Anh dạy em, phải lễ phép với NPC, ông ta vẫn đứng đó không chịu đi , chắc chắn là vì không ai cảm ơn bữa cơm trưa của ông ấy."

    Trần Thải Tinh:??? Chỉ vậy thôi hả?

    Hào Tư nhìn chằm chằm vào anh không chịu đi là đang chờ bọn họ cảm ơn hả?

    Nghe quá vô lý, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng. Nếu không thì tại sao ông Hào Tư nghe nhóc con nói xong thì đi rồi?

    Đừng nói Trần Thải Tinh ngớ người , trên bàn cơm , Triệu Như , Lâm Thiến Thiến cũng gật gù tỉnh ngộ.

    "Thì ra là đang chờ được cảm ơn, NPC này cũng ngộ nghĩnh nhỉ."

    "Nhưng mà ông ta đáng sợ quá, tớ không dám nói chuyện với ổng"

    Tối hôm qua ba cô gái ngủ cùng nhau. Vương Tiêu Tiêu khá lạnh nhạt ,không dễ thân , nhưng Triệu Như cùng Lâm Thiến Thiến tính tình rất hợp nhau,ngủ chung một đêm liền biến thành bạn thân, hai người còn trao đổi thông tin liện lạc ở thế giới hiện thực .

    Không bị Hào Tư nhìn chằm chằm nữa, Trần Thải Tinh cũng được thoải mái mà ăn cơm, trừ sáng ngày đầu tiên ra thì cơm mấy ngày nay đều rất ngon .

    Hôm nay ăn hơi nhiều ,Trần Thải Tinh đưa tay sờ lên bụng ,xúc cảm mềm mượt làm anh hơi mất tự nhiên , đột nhiên không muốn sờ nữa , thả tay xuống.

    Chỉ cần không sờ, là có thể tự dối lòng cái bụng bốn múi của tui vẫn còn hu hu.

    "Chú em buổi sáng đi lầu ba hả?"

    Thời gian còn lại của bọn họ cũng không được bao lâu nữa , thế nên có người đã gấp chờ không kịp mà đi hỏi manh mối của Trần Thải Tinh .

    Là Kim Hải hỏi. Trần Thải Tinh không tỏ ý kiến ừ một tiếng. Chuyện lúc sáng ai cũng thấy , mấy người này hẳn đều đoán ra được.

    "Chú em, tìm được manh mối gì rồi ?"

    Trần Thải Tinh nhìn Kim Hải, bình đạm nói: "Tôi nhớ là , anh đã nói sẽ không nói manh mối cho tôi mà , mấy lời này tôi trả lại cho anh đó."

    Thật ra thì anh có thể nói không tìm được manh mối, nhưng chắc chắn ba người này cũng không tin. Thôi thì sực lại luôn cho bõ ghét.

    ' phanh ' Kim Hải đấm vào cái bàn, ánh mắt hung ác nhìn Trần Thải Tinh.

    "Cho mặt mà không lấy hả, tao hỏi mày lần nữa, mày có giao manh mối ra hay không."
     
    Táo Ngọt, Yenkai, Retro1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...