Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 10: Càng ăn càng nhiều

[BOOK]Sau khi Lục Lâm bắt đầu nhận việc nấu cơm, Trần Tiểu Mễ lập tức buông tay.

Thiên phú của Trần Tiểu Mễ đều ở bản lĩnh săn thú, nấu cơm thật không tốt, không ăn qua đồ Lục Lâm làm còn tốt, ăn qua rồi Trần Tiểu Mễ lập tức ghét bỏ tự mình làm.

Lục Lâm làm cháo củ mài một lần, ba huynh đệ Trần gia đều nhớ thương.

Trần Tiểu Mễ chủ động yêu cầu Lục Lâm vào núi đào Thổ Côn với y để nấu cháo, Lục Lâm vui vẻ đồng ý.

Trần Tiểu Mễ đưa Lục Lâm đến chỗ đào Thổ Côn thì mặc kệ, vào sâu trong núi.

Trần Tiểu Mễ không ở đây, Lục Lâm lấy một con dao dài tầm hai mươi cm từ quầy bán quà vặt ra đào, có dụng cụ cắt gọt hoàn mỹ, Lục Lâm đào rất nhanh.

Trong chốc lát, Lục Lâm đã đào được hai cây củ mài lớn.

Một lần đào củ mài quá nhiều cũng ăn không hết, Lục Lâm tìm một ít rau dại khác, còn có nấm, cũng ném vào sọt.

Bên Lục Lâm đã hòm hòm, cũng không chờ Trần Tiểu Mễ, về nhà trước.

Trần Tiểu Thái ngồi xổm bên cạnh, nhìn sọt Lục Lâm, có hơi ngạc nhiên nói: "Sao lại có tám quả trứng?"

"Đó là trứng gà rừng, ta nhặt trong núi." Lục Lâm thong thả nói.

Trần Tiểu Thái nghi hoặc nhìn Lục Lâm, trứng này sao có thể là trứng gà rừng? Nhìn giống gà nhà đẻ, tên Lục Lâm này, lừa nhóc, trứng gà này không phải là-- trộm chứ? Nhưng mà, vẫn tốt, cũng không nghe nói nhà ai mất trộm trứng gà, tên nhát gan Lục Lâm này chắc cũng không có can đảm ăn trộm trứng gà.

Lục Lâm nhìn biểu tình Trần Tiểu Thái, nghiêm túc giải thích: "Gà rừng có rất nhiều chủng loại, gà rừng khác nhau đẻ trứng cũng không giống nhau."

Trần Tiểu Thái phồng quai hàm nhìn Lục Lâm, cảm thấy tên này chắc chắn nói linh tinh.

Lục Lâm nhéo nhéo mặt Trần Tiểu Thái, nói: "Tuổi còn nhỏ, cả ngày bày ra mặt này, cẩn thận về sau không cưới được tức phụ."

Trần Tiểu Thái kích động nói: "Ta mới không cần cưới vợ."

Lục Lâm: "..."

Tiểu quỷ chết tiệt vậy mà không muốn cưới vợ, hẳn là do tuổi quá nhỏ đi, người ở địa phương này, đối với đời sau rất chấp nhất. "Không cưới vợ, ngươi muốn ở bên đại ca ngươi cả đời sao?"

"Ta không có." Trần Tiểu Thái đột nhiên đỏ mặt, cũng không biết phải phản bác như thế nào.

"Ta đi nấu cơm, ngươi đi nhặt chút củi về." Lục Lâm mở miệng, đuổi Trần Tiểu Thái ra ngoài.

Tuy Trần Tiểu Thái không muốn nghe theo Lục Lâm, nhưng cũng cảm thấy củi trong nhà không đủ, đi ngoài.

Lục Lâm như cũ băm nhỏ củ mài, nấu thành cháo, lại làm một ít trứng gà xào nấm.

Cháo củ mài một lần Trần Tiểu Mễ có thể ăn ba chén lớn, trứng gà xào nấm cũng sẽ nhanh hết.

Mấy hôm trước Lục Lâm hầm gà, càng làm ba huynh đệ Trần gia ngạc nhiên không thôi, ăn hết sạch thịt gà, ngay cả xương gà cũng nhai.

* * *

"Đại ca." Trần Tiểu Thái kéo ống tay áo Trần Tiểu Mễ, kéo y ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

"Đại ca, tên Lục Lâm kia rất kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

Trần Tiểu Thái banh mặt, nói: "Gạo trong nhà như càng ăn càng nhiều."

Rõ ràng mấy ngày trước bao gạo sắp ăn hết một nửa! Nhưng nhiều ngày uống cháo như vậy mà bao gạo như không có vơi đi, gạo bình thường ăn hình như cũng nhon hơn bình thường một ít.

Lần đầu tiên Lục Lâm nấu cháo củ mài, chỉ cho thêm ít gạo, sau đó bỏ gạo vào ngày càng nhiều.

Động thái này của Lục Lâm, người thần kinh thô cũng nhận ra.

"Hơn nữa, thường xuyên có trứng gà." Đại ca cũng thường xuyên vào núi! Nhưng cơ hội có thể nhặt được trứng gà rừng cũng không nhiều, vậy mà mỗi lần Lục Lâm vào núi đều có thể nhặt được trứng gà, hơn nữa cũng giống trứng gà nhà. "Mặt khác là muối! Hình như càng ngày càng nhiều, mỡ cũng như vậy."

Trần Tiểu Mễ bình tĩnh nói: "Như vậy rất tốt mà!"

Trần Tiểu Thái: "..."

Như vậy rất tốt sao? Rõ ràng rất kỳ quái mà! Nhưng mà cũng thật là chuyện tốt, Gần đây nhóc đều được ăn no, còn ăn ngon, hình như đều là nhờ phúc của Lục Lâm cả.

Trần Tiểu Thái bỗng nhiên cảm thấy hơi chột dạ, thấy chỗ tốt của Lục Lâm lại còn hoài nghi đối phương, có hơi vong ân phụ nghĩa.

"Hẳn là trước đây hắn mang từ Lục gia, giấu ở đâu đó đi, việc này không cần nói linh tinh." Trần Tiểu Mễ dặn dò.

Sau khi phụ thân Trần Tiểu Mễ qua đời y đã tính rời khỏi Trần gia.

Đồ Trần Tiểu Mễ trộm săn được, đều nhờ lão thợ săn bán đi, y còn giấu một ít thức ăn trong sơn động, chuẩn bị ứng phó bất cứ tình huống nào.

Sự thật chứng minh, Trần Tiểu Mễ tính toán trước rất đúng, nhờ chuẩn bị qua loa kia, lúc vừa rời khỏi Trần gia Trần Tiểu Mễ mới có thể nuôi sống hai đệ đệ.

Trần Tiểu Mễ tự cho là đã biết chân tướng nghĩ thầm: Mấy lão già Lục gia cũng không tốt, nếu để người Lục gia biết Lục Lâm trộm đồ trong nhà, nhất định sẽ giận dữ, đối với việc Lục Lâm chịu chia sẻ đồ giấu riêng của bản thân, Trần Tiểu Mễ còn rất cao hứng.

Lục Lâm chịu lấy ra đồ vật chia sẻ cho huynh đệ bọn họ, nói chung tốt hơn là tên này một lòng một dạ hướng về nhà cũ Lục gia kia!

Vốn vì Lục Lâm nhảy sông tự sát để trốn tránh thành thân với y, ấn tượng Trần Tiểu Mễ với Lục Lâm rất không tốt, chờ mong với người này cũng rất thấp, nhưng mấy ngày ăn cơm Lục Lâm làm, Trần Tiểu Mễ cảm thấy nếu ngày ngày vẫn trải qua như vậy cũng thực không tồi.

Chính Trần Tiểu Mễ cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, láy năng lực bản thân nuôi nấng hai đệ đệ, áp lực cũng rất lớn, chỉ là Trần Tiểu Mễ chưa nói ra mà thôi.

Trần Tiểu Thái chuyển động tròng mắt một chút, bỗng nhiên nghĩ thông suốt: "Đệ biết rồi, đại ca."

Con nhà nghèo trưởng thành sớm, Trần Tiểu Thái vẫn rất nghe lời Trần Tiểu Mễ, tuy Trần Tiểu Thái thật tin tưởng đại ca, nhưng tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Kỳ thật Trần Tiểu Mễ cũng cảm thấy Lục Lâm có chút kỳ quái, nhưng sinh hoạt quá gian nan, cho nên y chỉ có thể tận hướng tới phía tốt đẹp.

- Hết chương 10-
[/BOOK]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 11: Thu hoạch vụ thu

[HIDE-THANKS][BOOK]Lục Lâm cảm giác hai huynh đệ hẳn là đã biết cái gì đó, nhưng mà hai người không nói, Lục Lâm cũng không nói ra.

Mỗi ngày Lục Lâm ngoại trừ đào củ mài, lại gánh thêm ít củi.

Ở đây sưởi ấm vào mùa đông cần rất nhiều củi, mùa đông cũng sắp tới, có thể bổ sung thêm một ít thì sẽ dùng được lâu một ít.

Dù sao Lục Lâm cũng là người trưởng thành, tuy rằng thân xác thay đổi, làm việc có hơi vụng về, nhưng ít ra vẫn là người lớn, nhanh hơn mấy đứa nhỏ không ít, nhưng so với Trần Tiểu Mễ vẫn không đủ nhìn.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ kéo mấy cành cây to lớn từ trong núi về, một phen múa may khảm đao rỉ sắt, bao nhiêu củi đều bị chặt thành mảnh nhỏ, trong lòng lập tức càng thêm kính sợ song nhi này, Trần Tiểu Mễ nhìn qua chỉ như một học sinh cấp ba, nhưng cỗ sức lực kia cũng thật là dọa người.

Ba huynh đệ Trần gia trông cậy vào Lục Lâm hỗ trợ một ít việc, lại không biết, Lục gia cũng đánh chủ ý lên đầu hắn.

Trong khoảng thời gian sắp tới kia, chính là thu hoạch vụ thu, vốn dĩ Lục gia nghĩ chờ thu xong vụ thu rồi mới đưa Lục Lâm đến chỗ Trần Tiểu Mễ, nhưng Lục Lâm lại luẩn quẩn trong lòng nhảy sông, dẫn đến bệnh tật một trận.

Lục gia không muốn tiêu tiền mời đại phu cho Lục Lâm, cũng không hy vọng Lục Lâm chết ở nhà nên mới vội vàng tiễn cái ôn thần Lục Lâm này đi.

Lão đại Lục gia sinh được một trưởng tôn đang đọc sách, tự cho rằng có công lớn, việc dưới ruộng cũng không thèm để bụng.

Lão đại Lục gia ngoại trừ trưởng tôn đọc sách kia, còn có một nữ nhi Lục Đồng, bởi vì chắc chắn tương lai ca ca sẽ làm đại quan, nàng ta cũng sẽ gả vào hào môn, trở thành thái thái nhà giàu, nên tuy Lục Đồng là con gái nhà nông lại được nuôi như thiên kim tiểu thư, cũng không bao giờ xuống ruộng.

Con thứ ba Lục Lan đã gả đi, Lục Lan cũng rất được lão thái thái yêu thương, bình thường đến Lục gia chính là để đòi tiền, bây giờ sắp đến lúc thu hoạch vụ thu, đương nhiên phải trốn xa.

Lão tứ Lục gia là con út Lục lão thái thái, Lục lão thái thái cũng rất thương yêu, Lục lão gia tử dựa vào quan hệ tìm cho hắn một công việc trong thành, một tháng cũng thu vào hai lượng bạc, lão tứ Lục gia không thích làm việc nhà nông, cho nên dứt khoát tránh ở trong thành không về.

Thu hoạch vụ thu không đợi người, Lục gia lão gia tử thấy việc dưới ruộng không ai làm, lập tức cưỡng ép bạn già của mình, với con trai, cháu gái cùng nhau xuống ruộng.

Làm ruộng cũng không dễ dàng, lão đại Lục gia mới làm được một chút đã không ngừng kêu khổ, suốt ngày kêu eo đau lưng đau.

Lục Đồng bị sâu nhỏ cắn sưng hết cả người, lại không nhịn được mà nhớ lại lúc dễ chịu khi Lục Lâm còn ở nhà.

Mấy người Lục gia làm việc đều thích giở thủ đoạn gian dối.

Mấy người làm mà không hơn được một người nhà khác làm.

Lão gia tử Lục gia bị chọc tứ c muốn điên, lúc này, Lục Đồng đề nghị gọi Lục Lâm về, dù sao Trần Tiểu Mễ cũng không có ruộng, không cần vội thu hoạch vụ thu.

Lục Lâm rất dễ sai bảo nha! Lúc trước kêu hắn làm đẩy nhanh tốc độ vào buổi tối hắn cũng đồng ý.

Lục Lâm sinh bệnh, bị đưa đến chỗ Trần Tiểu Mễ, sợ là Trần Tiểu Mễ cũng không mời đại phu, rất nhiều người trong thôn đều cảm thấy Lục Lâm đáng thương, chỉ sợ là chịu không nổi, không nghĩ tới Lục Lâm vậy mà vẫn khỏe ra, còn theo Trần Tiểu Mễ vào núi.

Nhà Trần Tiểu Mễ tuy có chút hẻo lánh nhưng tổng vẫn có người có thể nhìn thấy Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm.

Lục Đồng nghe nói, Lục Lâm không mời phu cũng sống rất tốt, còn đi theo Trần Tiểu Mễ vào núi, lập tức cảm thấy bị thiệt.

Sớm biết vậy đã để Lục Lâm ở nhà lâu thêm mấy ngày, tốt xấu cũng có thể làm việc thêm mấy hôm.

Thời tiết này mọi người đều đang vội thu hoạch vụ thu, mời một người làm nhanh nhẹn cũng ít nhất tốn ba mươi văn một ngày, còn phải bao hai bữa cơm.

"Gọi A Lâm trở về sao?" Lục lão gia tử trầm mặc, âm thầm tính toán xem có được hay không.

Lúc Trần Tiểu Mễ báo sính lễ mười lượng bạc, cũng đã nói qua, người gả đến sẽ không còn liên quan gì đến nhà mẹ đẻ nữa, mười lượng bạc này của Trần Tiểu Mễ tương đương mua đứt quan hệ giữa Lục Lâm và Lục gia.

"Đúng vậy, gọi hắn về đi, không có đạo lý nào người nhà đều bận việc dưới ruộng, hắn lại trốn ở ngoài không về." Vương thị không nghĩ lại đã đồng ý kiến nghị của cháu gái Lục Đồng.

Lão gia tử liếc mắt nhìn Vương thị một cái, nói: "A Lâm dù sao cũng là ra ngoài ở rể."

Vương thị không cho là đúng, oán hận nói: "Hắn là từ Lục gia chúng ra gả đi, Lục gia ta nuôi hắn nhiều năm như vậy, gọi hắn trở về làm chút việc thì có làm sao? Ta xem hắn có dám không đồng ý không."

Lão gia tử cau mày, nói: "Ai đi mời hắn?"

Bên ngoài Trần Tiểu Mễ có hung danh, Vương thị lại là người ngang không nói lý, chuyên ức hiếp người nhà.

Tuy hung dữ mắng Lục Lâm, nhưng Vương thị lại không dám đi tìm Trần Tiểu Mễ đòi người.

Tuy Lục lão gia tử hy vọng Lục Lâm trở về làm việc, nhưng cũng không muốn đối đầu với cái sát tinh Trần Tiểu Mễ này, đành đẩy ngược sự tình lên cho người đề nghị là Lục Đồng.

Lục Đồng không muốn làm việc, nên cũng vui lòng đi mời Lục Lâm trở về, đi tìm Lục Lâm ít nhất có thể trộm lười một chút.

- Hết chương 11-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 12: Trần Tiểu Mễ lập uy

[HIDE-THANKS][BOOK]Lúc Lục Đồng tới, Trần Tiểu Mễ cũng đang ở nhà.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Đồng một cái, cảm thấy có hơi không sảng khoái.

Trần Tiểu Mễ đã sớm biết Lục Lâm ở Lục gia không được coi trọng, chính là người làm trâu làm ngựa, lúc Lục Lâm vào cửa, cái gì cũng không mang theo càng chứng thực Trần Tiểu Mễ suy đoán, lúc này Lục Đồng đến đây, Trần Tiểu Mễ cũng sẽ không cho rằng đối phương tới tặng đồ, hơn phân nửa là tới muốn chỗ tốt.

Lục Lâm cũng liếc mắt nhìn Lục Đồng một cái, nghĩ đến gần đây chính là đang thu hoạch vụ thu, Lục Lâm lạnh lùng cười cười, trong lòng có vài phần suy đoán.

Lục Đồng tránh đi ánh mắt sắc bén của Trần Tiểu Mễ, nói với Lục Lâm: "Lục Lâm, lão gia tử kêu ngươi trở về trồng trọt."

Không đợi Lục Lâm trả lời, Trần Tiểu Mễ cười nhạo một tiếng, nói: "Người một nhà các ngươi đúng là thật dễ quên nha! Đã đưa người đến ở rể cho ta rồi, còn muốn kéo người về làm đứa ở miễn phí à, nằm mơ!"

Lục Đồng ấp úng nói: "Nhà ngươi lại không có đất."

"Không có đất việc cần làm cũng có rất nhiều, vào núi săn thú, đốn củi nấu nước, đều cần hắn làm, ta tiêu số tiền lớn như vậy mời hắn về đây, chẳng lẽ để hắn ăn không ngồi rồi sao?" Trần Tiểu Mễ hùng hổ nói.

"Lục Lâm lại không phải thợ săn." Lục Đồng ấp úng nói.

Trần Tiểu Mễ cười nhạo một tiếng, nói: "Không phải thợ săn thì làm sao, nếu ta đã tiêu vàng thật bạc trắng mua hắn, hắn chính là người của Trần Tiểu Mễ ta, ta muốn hắn vào núi, hắn phải vào núi, cho dù chết cũng không phí!"

Lục Đồng nhìn Trần Tiểu Mễ, thầm nghĩ: Lời đồn đãi trong thôn quả là không sai, Trần Tiểu Mễ quả là tên hung dữ.

Lục Đồng nhìn thoáng qua Lục Lâm, thấy Lục Lâm bảo trì trầm mặc, dường như là rất sợ Trần Tiểu Mễ, không khỏi có chút tức giận tên đường ca này của mình không biết cố gắng.

Trần Tiểu Mễ giơ gậy trúc trong tay lên, chỉ vào Lục Đồng, nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có đi hay không, nếu còn không đi, ta đuổi ngươi ra ngoài."

Xoát một cái mặt Lục Đồng đỏ lên, bởi vì có quan hệ với Lục Trình Ngọc là đồng sinh lang, ở trong thôn Lục Đồng cũng rất có mặt mũi, trong thôn không ít người đều muốn cưới Lục Đồng, nhưng Lục Đồng lại một lòng một dạ muốn làm phu nhân nhà giàu, đều rất chướng mắt mấy người đó. Bị người ta đối xử như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Lâm ca, ngươi nói như thế nào?" Lục Đồng banh mặt hỏi một câu.

Lục Lâm liếc mắt nhìn Lục Đồng một cái, trong lòng hiện lên vài phần chê cười, nhị phòng Lục gia ở Lục gia chính là đứa ở miễn phí, căn bản Lục Đồng không để nguyên chủ Lục Lâm vào mắt, lúc hắn xem qua ký ức nguyên chủ, Lục Đồng rất ít gọi hắn là Lâm ca, thường chỉ "này này" mà gọi.

"Ta còn phải đi đào rau dại, đồ ăn trong nhà không đủ ăn, nếu không đào nhiều một chút, sợ là phải chết đói."

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái, lớn tiếng cảnh cáo: "Việc trong nhà ngươi còn chưa làm xong đâu, ngươi qua bên kia giúp đỡ, xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không, nhà ta không nuôi thứ ăn cây táo rào cây sung."

Trần Tiểu Mễ vô cùng hài lòng thấy Lục Lâm phối hợp, Trần Tiểu Mễ chỉ sợ Lục Lâm là tên khờ, bị Lục gia bạc đãi như vậy, còn hướng về Lục gia bên kia.

Lục Đồng đi tới cửa, vừa vặn nghe được Trần Tiểu Mễ "lập uy" với Lục Lâm, không khỏi có chút tức giận vì Trần Tiểu Mễ kiêu ngạo, cũng tức giận vì Lục Lâm không biết cố gắng, bị một lão bà là song nhi áp chế gắt gao.

Ở trong mắt Lục Đồng, tuy Trần Tiểu Mễ rất hung dữ, nhưng dù sao song nhi cũng chỉ là song nhi mà thôi, cho dù là ở rể vẫn phải nghe lời hôn phu.

Suy nghĩ Lục Đồng đi xa, Lục Lâm cười cười, nói: "Cảm ơn ngươi!"

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, bỗng nhiên sửng sốt, hỏi: "Cảm ơn ta làm gì?"

"Ta không cần đi làm việc cho bên nhà kia." Lục Lâm chớp chớp mắt, kiếp trước lúc hắn sinh ra, điều kiện nông thôn đã bắt đầu tốt lên, công việc ngoài ruộng cũng không cần làm gì cả, nếu nói trắng ra, so với trồng trọt, Lục Lâm vẫn càng nguyện ý vào núi hơn.

Trần Tiểu Mễ mặt hơi đỏ lên: "Cái này có gì mà cảm ơn? Ngươi đi qua bên kia trồng trọt cũng không lấy được tiền, ngươi còn muốn đi làm việc."

Lục Lâm cười cười, nói: "Đã biết."

Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Lục Đồng hình như không còn nhỏ nha!"

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Xem như là vậy đi."

Trong mắt Lục Lâm, Lục Đồng mới có mười sáu, còn rất trẻ, nhưng ở đây trong mắt mọi người, mười sáu đã là đại cô nương, Lục Đồng tính toán chờ Lục Trình Ngọc trúng tú tài, mới suy xét thành thân, nếu Lục Trình Ngọc lại không trúng, nói không chừng Lục Đồng phải đợi thành gái lỡ thì. Qua thêm hai năm nữa lại phải nộp thuế.

- Hết chương 12-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 13: Lục gia phản ứng

[HIDE-THANKS][BOOK]Ở chỗ Trần Tiểu Mễ bị ủy khuất, Lục Đồng trở về lập tức khóc lớn một trận.

"Nương, sao người lại tìm một người như vậy cho Lục Lâm chứ?" Lục Đồng hỏi.

Thang thị nghe Lục Đồng nói, không có chút nghẹn tức, nếu đối phương là lão nhị, nói không chừng Thang thị đã tới cửa la lối khóc lóc, nhưng đối phương là Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ là ai chứ! Đó là tên giết người phóng hỏa đều dám làm, tìm Trần Tiểu Mễ nói rõ lí lẽ, nói không chừng không biết khi nào lại bị đánh gãy chân giữa đường.

Không thấy những tên du thủ du thực trong thôn cũng không dám tìm Trần Tiểu Mễ gây phiền toái sao?

Tuy không cam lòng, Thang thị cũng chỉ có thể nhịn. "Nhìn dáng vẻ thì không thể trông cậy vào tên Lục Lâm kia được."

Gần đây Thang thị trôi qua cũng không tốt, bà ta vẫn không quen nhìn Lục Lâm và mẫu thân hắn, việc trong nhà đều ném cho hai người làm.

Nhưng nương Lục Lâm đã chết, nấu cơm, cho gà cho lợn ăn đều đổ lên đầu Thang thị.

Hai ngày trước, lão gia trở về, thấy đồ ăn không hợp thì mắng bà một trận, nếu không phải có lão đại ngăn lại, không chừng bà đã bị lão gia tử đánh.

Đối với việc Lục Đồng không gọi được Lục Lâm về, lão gia tử đã sớm đoán được, cũng không miệt mài theo đuổi.

Lão thái thái quen thói ra lệnh cho một nhà lão nhị, thấy Lục Lâm thế mà không muốn về, lập tức bắt đầu gào Lục Lâm bất hiếu, khiến lão gia tử mắng cho một trận.

* * *

"A Lâm." Lục Lâm đeo một sọt củ mài đi ra thì thấy một hán tử.

Nhà kia tràn đầy đồng tình nhìn Lục Lâm, khiến Lục Lâm có chút không hiểu được.

Lục Lâm nhận ra người này là trưởng tử Trương Tiến nhà lí chính, nhân phẩm Trương Tiến vẫn có thể chấp nhận được, bình thường trong thôn có chuyện gì cần hắn hỗ trợ hắn đều sẽ giúp cả.

Lục Lâm nhìn ánh mắt đồng tình của đối phương, thầm nghĩ: Hắn ở trong mắt người trong thôn cũng không khác một đại thảm kịch lắm.

"A Lâm, ngươi còn tốt chứ!"

Lục Lâm cười cười, nói: "Khá tốt."

Lục Lâm tươi cười ở trong mắt Trương Tiến lại thành miễn cưỡng cười vui.

Chuyện Lục Lâm vào núi, sau khi truyền đi khắp thôn đã có người nói Lục Lâm thật thảm nha! Thân thể còn chưa khỏe hẳn đã bị đưa đến nhà Trần Tiểu Mễ, còn bệnh mà phải vào núi tìm thức ăn, không biết khi nào sẽ bị dã thú trong núi ăn thịt.

Lục Đồng đến nhà Trần Tiểu Mễ tìm Lục Lâm hỗ trợ, bị cự tuyệt, sau khi trở về, lão thái thái liền không cao hứng, ở nhà la lối khóc lóc lại bị lão gia tử ngăn cản, lại ở trong thôn mắng to Lục Lâm bất hiếu.

Lão thái thái ngồi khóc bên bờ ruộng, nói Lục Lâm bị một đứa song nhi chèn ép, mặc kệ sống chết trong nhà.

Vương thị nháo chết nháo sống cũng không có ai thèm phản ứng, Trần Tiểu Mễ là dạng song nhi nào, trong thôn không ai không biết.

Dựa vào một tên ngày thường cũng không thèm hé răng như Lục Lâm, đi gây sự với Trần Tiểu Mễ không phải là nằm mơ sao? Huống chi Lục Lâm cũng là do Trần Tiểu Mễ tiêu mười lượng bạc mua về nhà.

Mười lượng bạc đấy, lúc Trần Tiểu Mễ ra mười lượng bạc tìm người ở rể, có rất nhiều người trong thôn động tâm, nhưng đều không muốn vì tiền mà đưa nhi tử nhà mình vào ổ sói ô danh, cho nên tuy cũng muốn chỗ bạc này nhưng cũng không thể không đắn đo này kia.

Ai ngờ do dự này lại để Lục gia phú hộ trong thôn đoạt mất tiên cơ, không ít thôn dân chua lòm sau lưng rằng Lục gia có tiền như vậy lại còn vì tiền mà không biết xấu hổ.

Một ít nữ nhi đã gả đi trong thôn, có khi đến ngày mùa cũng sẽ về phụ một tay, nhưng nếu không giúp cũng không thể nói gì.

Lục Lâm là ở rể, cũng không khác gả ra ngoài lắm.

Lại nói, Lục Lâm cũng đã "gả" cho Trần Tiểu Mễ, Lục gia còn muốn hút máu trên người Lục Lâm.

Lão thái thái ở trên bờ ruộng khóc, cũng không có ai phản ứng, ngược lại còn bị lí chính quở trách vài câu, muối mặt trở về.

Trương Tiến nhìn sọt trong tay Lục Lâm nói: "Trần Tiểu Mễ cho người ăn Thổ Côn ư!" Trương Tiến càng thêm đồng tình với Lục Lâm, thứ Thổ Côn này Trương Tiến cũng đã từng ăn, lúc thật sự không còn lương thực, nướng lên cũng lót bụng được, nhưng cũng rất khó ăn.

Lục Lâm nhìn sắc mặt Trương Tiến, cũng không giải thích nhiều, nói: "Thứ này ăn no được, khá tốt."

Trương Tiến càng cảm thấy Lục Lâm bị Trần Tiểu Mễ ngược đãi: "Nếu thật có gì phiền toái có thể tới tìm ta."

Lục Lâm nghe vậy cười cười, nói: "Đa tạ Tiến ca, Tiến ca, ta còn phải đốn củi, không tiện ở lại nữa."

Trương Tiến gật gật đầu, nói: "Được."

Những lời kia của Lục gia lão thái thái cũng truyền tới tai Lục Lâm, Lục Lâm cũng không để ý lắm, thời này rất nhiều người xem trọng thanh danh. Nhưng Lục Lâm cũng không để ý cái này, thanh danh là để cho người khác xem, qua ngày mới là chính mình.

Lục Lâm không phải nguyên chủ, nguyên chủ có lẽ sẽ vì nãi nãi bất công mà đau lòng một chút, với Lục Lâm bây giờ mà nói, mấy người Lục gia kia cũng chỉ là người xa lạ.

- Hết chương 13-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 14: Châu pha lê

[HIDE-THANKS][BOOK](cái này chắc là viên bi)

Sau mấy ngày thu hoạch, Trần Tiểu Mễ rốt cuộc có thu hoạch lớn, Trần Tiểu Mễ săn được một đầu lợn rừng.

Một màn Trần Tiểu Mễ kéo lợn rừng xuống núi, rất nhiều người đều nhìn thấy được.

Trần Tiểu Mễ uy danh hiển hách, cũng không có người dám tiến lên hỏi han cái gì, nhưng cũng không ít người toát ra thần sắc hâm mộ.

Trần Tiểu Thái và Trần Tiểu Mạch nhìn thấy Trần Tiểu Mễ mang về một đầu lợn rừng lớn, cao hứng nhảy nhót.

Trần Tiểu Mễ về đến nhà lập tức xẻ thịt lợn rừng.

Trần Tiểu Mễ định để những phần không đáng giá như xương, đầu, nội tạng heo đều để lại trong nhà, còn lại đều mang bán.

Buổi tối Lục Lâm làm huyết đậu hũ xào tỏi, làm cháo xương với thịt thủ lợn.

Cháo củ mài cũng khá ngon, nhưng cả ngày ăn cháo củ mài, Lục Lâm đã chán ngấy. Nhưng mà ba huynh đệ Trần gia vẫn rất thích, dường như ăn gì cũng được hết.

Thật vất vả Trần Tiểu Mễ mới bắt được lợn rừng, cuối cùng Lục Lâm cũng tìm được cơ hội đổi công thức nấu cháo.

Xương heo này là thứ tốt nha! Giàu collagen, còn bổ xung canxi..

Lúc còn ở kiếp trước, xương heo còn đắt hơn thịt.

Lúc nấu cháo, Lục Lâm cố ý đập nát xương ra, lấy ra tủy xương nấu.

Bụng lợn rừng cũng là thứ tốt, dưỡng dạ dày, đời trước lợn rừng ít ỏi, có mấy ông chủ tiêu rất nhiều tiền mua bụng lợn rừng, một cái có thể bán hai ngàn đồng, nhưng theo Trần Tiểu Thái nói, lúc trước mấy lần Trần Tiểu Mễ đều ném thứ này đi, thật là lãng phí.

Trần Tiểu Mễ ăn cháo xương và thịt đầu, thầm nghĩ: Để việc trong bếp cho Lục Lâm làm quả là không sai, không nghĩ tới cháo xương uống ngon như vậy, trước kia đã lãng phí không ít, thịt heo xào tỏi cũng ăn rất ngon.

Lục Lâm nhìn chén đĩa bị ăn sạch sẽ, thầm nghĩ: Ba huynh đệ Trần gia đều không kén ăn! Hơn nữa ăn uống cũng rất tốt.

Trần Tiểu Mễ ăn xương heo, trong lòng có chút nghi hoặc, xương heo rất cứng rắn, xương cốt lại hình như là bị cắt chỉnh tề thành hai nửa, hẳn là vũ khí sắc bén gì đó, không biết là dạng vũ khí sắc bén gì.

Trần Tiểu Mễ hay săn thú, vô cùng thích các loại vũ khí.

Trong lòng Trần Tiểu Mễ nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì.

* * *

"Đại ca, ca muốn vào thành ư?" Trần Tiểu Thái hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật nói: "Đúng vậy! Bán xong mới mua vài thứ về."

Vốn dĩ mấy ngày trước đã vào thành, nhưng đồ vật trong nhà càng ăn càng nhiều, mấy ngày nay Trần Tiểu Mễ thu hoạch lại không nhiều lắm, qua lại nhiều thành chậm chễ.

Lục Lâm biết Trần Tiểu Mễ muốn vào thành, vô cùng cao hứng.

"Ngươi ngồi xe bò đi sao?" Lục Lâm từ lúc tiếp thu ký ức thì biết trong nhà lí chính có một chiếc xe bò, nếu thôn dân muốn vào trấn thường sẽ tiêu hai văn tiền ngồi xe đi.

Sắc mặt Trần Tiểu Mễ đổi đổi, hình như có chút không cao hứng nói: "Đi bộ thôi."

Lục Lâm bỗng nhiên bừng tỉnh, ở trong thôn thanh danh Trần Tiểu Mễ kém như thế, muốn mượn xe bò tương đối khó khăn, hơn nữa, xe bò nhà lí chính cũng không phải ngày nào cũng lên trấn trên, đều là mấy nhà rủ nhau cùng đi mới đi.

Vốn Lục Lâm còn kỳ quái, vì cái gì Trần Tiểu Mễ mang thịt heo đã xẻ lên trấn trên, mà không phải bán cả con lợn, nghĩ đến là do cả con quá nặng.

"Ta cũng muốn đi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Có thể, nhưng cũng phải đi bộ."

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được." Lục Lâm đến đây mấy ngày, vẫn rất tò mò với huyện thành cổ đại.

Lục Lâm do dự một chút, nói: "Ta có đồ vật, muốn lên trấn bán, không biết ngươi có biết ai muốn mua không."

"Cái gì?" Trần Tiểu Mễ tò mò hỏi.

Lục Lâm lấy ra một viên pha lê tròn tròn, ánh mắt Trần Tiểu Mễ lập tức bị viên pha lê hấp dẫn.

Trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm có không ít thứ tốt, nhưng đại đa số đều kỳ lạ, không thể lấy ra bán.

Hai ngày trước lúc Lục Lâm nhìn trong quầy, phát hiện bảy tám viên pha lê, lúc hắn còn nhỏ, ở nông thôn lưu hành đồ chơi này. Sau đó điều kiện tốt hơn, thứ này đã bị những thứ rực rỡ mới lạ thay thế.

Lục Lâm biết nơi này cũng có đồ làm từ pha lê, nhưng chỉ có thương nhân ngoại quốc mang đến bán, đầu cơ trục lợi.

Viên pha lê nửa trong suốt, bên trong có hoa văn tự nhiên, thứ này ở kiếp trước sợ là ném ngoài đường cũng không ai nhặt, nhưng ở đây lại hấp dẫn được ánh mắt của Trần Tiểu Mễ.

Trần Tiểu Mễ đầy kích động nói: "Thật xinh đẹp nha! Thứ này ở đâu ra vậy?"

Lục Lâm sớm biết Trần Tiểu Mễ sẽ hỏi, nói là tám năm trước, lúc hắn vẫn là nhóc con choai choai, nhìn thấy hai người lạ đuổi theo một khách thương, từ trong quần áo người đó rơi ra.

Trần Tiểu Mễ nghe nói là tang vật, sắc mặt không khỏi đổi đổi, ngay sau đó lại bình thường trở lại.

Sự việc nhiều năm trước, mấy năm nay liên lục chiến tranh, người chết đi đếm không hết, đã mấy năm rồi, hẳn là không ai truy cứu.

"Ta đi tìm người mua đi, nhưng mà thứ này phải xem hợp mắt quý nhân, có thể bán bao nhiêu tiền không biết trước được."

Lục Lâm cười cười, nói: "Có thể bán được là được, bán được tiền, mua thêm ít gia dụng."

Trần Tiểu Mễ nghe xong rất vừa lòng, cũng sắp đến mùa đông, có thể kiếm thêm bao nhiêu tiền thì hay bấy nhiêu.

- Hết chương 14-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 15: Bánh trứng

[HIDE-THANKS][BOOK]Trần Tiểu Mễ nói với Lục Lâm xong, Lục Lâm liền đi nấu cơm.

Trần Tiểu Thái chạy tới, nói: "Đại ca, tên kia nói gì với ca vậy?"

Trần Tiểu Mễ vừa mới nhận tang vật của Lục Lâm, trong lòng mơ hồ không biết làm thế nào, không phải không tin được đệ đệ, mà Trần Tiểu Mễ cảm thấy loại việc này không cần thiết nói cho đệ đệ làm nhóc bất an.

"Là nói chuyện ngày mai vào thành."

Trần Tiểu Thái có chút buồn bực nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy đại ca thay đổi, có hôn phu ở rể là Lục Lâm thì không thân cận với mình nữa, nhưng mà Lục Lâm nấu ăn ngon như vậy cũng không ghét nổi.

"Là như vậy ư?" Trần Tiểu Thái hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng."

Không phải lần đầu tiên Trần Tiểu Mễ vào thành bán đồ, làm chuyện này đã quen.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, do dự một chút, nói: "Nếu không ta giúp ngươi cầm chút thịt."

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, hơi chau mày, nói: "Không cần, chỉ cần ngươi đừng nửa đường kêu không đi nổi là được."

Lục Lâm: "..."

Phu cương không phấn chấn a! Gia hỏa Trần Tiểu Mễ này, cư nhiên xem thường phu quân này như thế, nhưng mà.. Nếu đi bộ thì phải đi một canh giờ, vì từ thôn lên trấn đường xá xa xôi, cho nên, thôn dân bình thường cũng không thể lên trấn, đi cũng đi xe bò.

Lục Lâm cảm thấy hắn cần phải cải thiện ấn tượng về hắn trong lòng Trần Tiểu Mễ một chút, nhưng mà thật sự phải đi bộ?

Vì muốn vào trấn, Lục Lâm sớm đã dậy, làm xong cơm sáng.

Từ trong quầy bán quà vặt Lục Lâm lấy ra một chút bột mì.

Lục Lâm đổ ít nước vào chén, đập một quả trứng gà vào, lại thêm hành thái, bột mì, một chút muối quấy thành đặc sệt, Lục Lâm lại đổ vào nồi ít dầu, cho một đã quấy vào. Bột trong nồi nhanh chóng thành hình, Lục Lâm thấy đã được, lấy trứng đã đánh bỏ lên trên, lật lại.

Rất nhanh một mẻ bánh trứng bột mì ra lò.

Lục Lâm chiên liên tục bảy cái bánh mới dừng tay, một cái bánh là một quả trứng gà, tổng cộng dùng bảy quả trứng gà.

Nếu để thôn dân nhìn thấy Lục Lâm làm cơm như thế, chỉ sợ đã tức chết, thôn dân đều phải lưng buộc bụng sinh hoạt, ăn trứng gà như vậy, thật sự là xa xỉ.

Lục Lâm cất ba cái bánh vào trong quầy bán quà vặt, như vậy nếu trên đường muốn ăn sẽ lấy ra được ngay.

Trần Tiểu Mễ chưa thấy qua loại bánh như vậy, lập tức ăn sạch.

"Bánh này ăn ngon thật, dùng cái gì vậy?" Trần Tiểu Mễ có chút mê hoặc hỏi.

"Trứng gà." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ chưa đã thèm liếm liếm ngón tay, nói: "Lại dùng trứng gà ư!"

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, trong lòng có chút mê hoặc, đồng ruộng Lục gia tương đối nhiều, ở trong thôn tương đối giàu có, nhưng Lục gia ăn xa xỉ như vậy sao?

Lục Lâm cười cười, nói: "Trong núi, thường xuyên có thể nhặt được trứng gà rừng, ăn hết lại đi nhặt là được."

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, ngữ khí cổ quái nói: "Vận khí ngươi thật tốt, nhưng ngươi cứ nhặt như vậy rất nhanh sẽ không còn trứng mà nhặt."

Lục Lâm thầm nghĩ: Gần đây ăn cũng hơi nhiều trứng gà, cứ ăn như vậy sợ là rất nhanh cũng ăn hết hai sọt trứng. Lục Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng còn lâu lâu mới ăn hết trứng, đến lúc đó lại nói.

Ngoài bánh trứng, Lục Lâm còn nấu một chút cháo, hai người mỗi người ăn một cái bánh trứng, lại ăn một chén cháo thì lên đường.

Đường núi gập ghềnh rất không dễ đi.

Lục Lâm đi được một đoạn thì cảm giác bàn chân bắt đầu đau.

Có thể là do quen, Trần Tiểu Mễ cõng một cái đại sọt, vẫn bước đi như bay.

Lục Lâm bỗng nhiên có chút nhớ đến cái xe của mình, lúc trước Lục Lâm có một chiếc second-hand, tiêu ba vạn đồng, xe kia có hơi rách nát, nhưng bình thường thay đi bộ cũng đủ.

Đi liên tục hơn nửa canh giờ, Lục Lâm có chút không chịu nổi.

Trần Tiểu Mễ liếc nhìn Lục Lâm một cái, hỏi: "Muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không?"

Lục Lâm run rẩy khóe miệng, Trần Tiểu Mễ nhìn qua mặt không đỏ, thở không gấp, nghĩ đến sở dĩ nói dừng lại nghỉ ngơi một chút là bởi vì hắn.

Lục Lâm miễn cưỡng cười cười, nói: "Vẫn nên đi tiếp thôi."

Trần Tiểu Mễ ý vị thâm trường nhìn Lục Lâm vài lần, nói: "Được thôi."

Trần Tiểu Mễ đi phía trước, Lục Lâm theo sau, mơ hồ cảm giác Trần Tiểu Mễ thả chậm bước chân một ít, Lục Lâm có loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy Trần Tiểu Mễ đang thông cảm hắn, trong lòng Lục Lâm hiện lên vài phần ấm áp, thầm nghĩ: Trần Tiểu Mễ bình thường hung dữ, nhưng thật ra tính tình khá tốt.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, bỗng nhiên nói: "Ta mang theo hai cái bánh trứng, ngươi có muốn ăn không?"

Trần Tiểu Mễ quay đầu, nhìn Lục Lâm không vui nói: "Ăn ăn ăn, sắp phải trải qua mùa đông rồi."

Tuy nói như vậy, Trần Tiểu Mễ vẫn đoạt lấy một cái bánh trứng ăn vào.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, chớp chớp mắt, hắn đã sớm nhìn ra, lượng cơm song nhi này ăn rất lớn, tuy bình thường Trần Tiểu Mễ đã ăn không ít, nhưng kỳ thật y đã tương đối tiết chế.

"Sao còn nóng như vậy?"

Lục Lâm không cần nghĩ ngợi nói: "Ta để ủ trong người đấy."

Trần Tiểu Mễ ngó Lục Lâm một cái, cũng không biết tin hay không.

- Hết chương 15-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 16: Kiếm được bảy lượng

[HIDE-THANKS][BOOK]Trần Tiểu Thái rời giường thì phát hiện trong nồi có đồ ăn nóng hầm hập, Trần Tiểu Thái ăn một miếng bánh trứng, lập tức kinh sợ.

Đại ca làm bánh cứng đơ, so với cái này kém quá xa, Trần Tiểu Thái lại lần nữa kinh ngạc cảm thán bản lĩnh nấu cơm của Lục Lâm

Trần Tiểu Mạch nhếch miệng, kéo kéo quần Trần Tiểu Thái.

Trần Tiểu Thái nhìn đệ đệ, chia một nửa cái bánh cho Trần Tiểu Mạch.

Trần Tiểu Mạch nhận miếng bánh, ngấu nghiến ăn sạch sẽ, lại trông mong mà nhìn Trần Tiểu Thái, có vẻ chưa đã thèm..

Trần Tiểu Thái thở dài, lại bẻ miếng bánh của mình ra, cho đệ đệ một ít.

Trần Tiểu Thái nhìn Trần Tiểu Mạch, cảm thấy đệ đệ như béo ra một chút.

Trần Tiểu Thái hơi cổ quái bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy sau khi Lục Lâm đến, thức ăn trong nhà tốt hơn nhiều.

Trần Tiểu Thái ăn một miếng bánh, cảm thấy bánh này hẳn là có trứng gà.

Trần Tiểu Thái vẫn luôn cảm thấy Lục Lâm phá của, sợ gia hỏa này vào cửa sẽ ăn sạch đồ trong nhà, sự thật lại đồ ăn càng ăn càng nhiều, dưới tình huống như vậy, Trần Tiểu Thái cũng không tiện quở trách Lục Lâm phá của.

Lục Lâm hơi nghiêng đầu, nhìn Trần Tiểu Mễ, thầm nghĩ: Thể lực thật tốt! So sánh với hắn không khác gì phế vật mà!

Lại đi tiếp hơn nửa canh giờ, Lục Lâm cảm thấy chính mình cũng sắp thoát lực, cuối cùng cũng đến nơi.

Trần Tiểu Mễ quen cửa quen nẻo đi tới cửa sau một đại hộ, gõ cửa.

Gã sai vặt trong cửa cũng biết Trần Tiểu Mễ, lát sau một nam tử có vẻ là quản gia đi ra.

Trên đường Lục Lâm đã nghe Trần Tiểu Mễ nói qua, đây là nhà Dương viên ngoại y hay bán đồ ăn hoang dã cho.

Đồ ăn hoang dã của Trần Tiểu Mễ từ đầu là bày quán bán ở trấn, bày quán không những phải tốn năm văn tiền, còn thường bị ép giá.

Có lần gặp một hộ gia đình giàu có muốn bày tiệc rượu, mua tất cả đồ ăn hoang dã của y, sau đó, vị quản sự kia nói cho Trần Tiểu Mễ, về sau có đồ ăn hoang dã chất lượng tốt thì trực tiếp mang đến chỗ bọn họ là được, sẽ không thấp hơn ngoài chợ, sau đó Trần Tiểu Mễ vào thành đều trực tiếp đưa đồ vật đến Dương gia, chẳng những tiết kiệm thời gian, còn bớt phí mở quầy hàng.

Thường xuyên qua lại, Trần Tiểu Mễ và quản sự thành quen biết.

Quản sự nhìn Trần Tiểu Mễ đưa đến thịt heo và gà rừng, đầy mặt tươi cười, quản sự cũng không ép giá.

Một trăm cân thịt heo giá một lượng bạc, mấy con gà rừng trả một trăm văn tiền.

"Trình độ săn thú của Tiểu Mễ ca càng ngày càng cao!"

Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "May mắn, ta muốn gặp đại thiếu gia, có đồ vật hiếm lạ, muốn tìm hắn nhìn xem."

Quản sự có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Phải không?"

Tâm tư quản sự cảm thấy Trần Tiểu Mễ không lấy ra được đồ vật hiếm lạ gì, nghe vậy có hơi không tin.

Trần Tiểu Mễ nhìn bộ dáng quản sự, kéo quản sự đến một bên, trộm cho quản sự nhìn thoáng qua.

Ánh mắt quản sự sáng lên nói: "Ta đi tìm đại thiếu gia."

Thôn dân nông thôn đều nghĩ làm thế nào ăn no mặc ấm, phú hộ thì lại nghĩ làm thế nào trổ hết tài năng với bạn cùng trường, làm thế nào để có thể được một đêm xuân với hoa khôi nương tử thanh lâu.. Thứ như hạt châu pha lê này, thời đại này cũng là đồ vật vô cùng hiếm lạ.

Trần Tiểu Mễ nhận bảy lượng bạc, một lượng bạc nhờ bán thịt heo sáu lượng bạc còn lại là nhờ bán pha lê kia.

Trần Tiểu Mễ nói cho vị đại thiếu gia kia, mấy hạt châu này là tìm được trong núi sâu, đại thiếu gia kia vô cùng cao hứng, cảm thấy đây có thể là bảo vật, nói với Trần Tiểu Mễ, lần sau còn thì có thể mang đến tiếp, hắn còn mua một viên ba lượng bạc.

Lục Lâm vẫn luôn ở ngoài cửa chờ Trần Tiểu Mễ, thấy Trần Tiểu Mễ đi ra, lập tức đi lên đón.

"Bán được không?" Lục Lâm hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Bán rồi, sáu lượng bạc, thêm lợn rừng là bảy lượng, đại thiếu gia nói, về sau nếu còn tìm được thì vẫn muốn mua."

Gương mặt Trần Tiểu Mễ đỏ bừng, có vẻ rất hưng phấn.

Lục Lâm âm thầm cảm thán trong lòng, không nghĩ tới mấy viên pha lê ở chỗ này có giá như vậy, một viên giá bằng ba con heo.

Ở kiếp trước hai đồng tiền đã mua được một túi lớn.

Trần Tiểu Mễ có chút cảm thán nói: "Hạt châu kia a! Trong mắt nông hộ không thể ăn không thể mặc, không đáng một đồng, nhưng ở trong mắt công tử nhà giàu trong trấn, đều có thể kiếm lời, đáng tiếc đây là trấn nhỏ, nếu bán được ở đoạn đường phồn hoa hơn không chừng có thể bán hơn mười lượng đấy."

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy bạn lữ này của mình thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức cao hơn mấy thôn dân kia không ít.

Tuy rằng quầy bán quà vặt còn mấy viên nữa, nhưng Lục Lâm cũng không nghĩ sẽ lấy ra, đồ quá nhiều sẽ dễ khiến người hoài nghi, hơn nữa vật càng hiếm thì càng quý, nếu lấy ra quá nhiều chưa chắc đã bán được cái giá này.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Đồ vật đều đã bán xong, đi mua chút đồ thôi."

Trần Tiểu Mễ suy nghĩ nên mua ít vải, lúc Lục Lâm bị đưa đến nhà y, một bộ quần áo rách cũng không mang, hai đệ đệ cũng đã lâu chưa có quần áo mới, đều mặc quần áo cũ của y sửa cho nhỏ lại, chắp chắp vá vá.

Gần đây Lục Lâm đều mặc quần áo của Lục Lâm, tuy Trần Tiểu Mễ sức lực lớn nhưng thấp hơn Lục Lâm một chút, quần áo của y mặc lên người có hơi ngắn, Lục Lâm mặc không quá thoải mái.

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được."

- Hết chương 16-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 17: May quần áo mới

[HIDE-THANKS][BOOK]Trong tay có thêm bảy lượng bạc, Trần Tiểu Mễ lập tức tiêu tiền hào phóng hơn, trực tiếp đi cửa hàng quần áo, tiêu một lượng bạc mua một cây vải bông tốt nhất.

Mua xong vải bông, Trần Tiểu Mễ lại tiêu 50 văn mua một ít kim chỉ, trong cửa hàng vải, giá trang phục gấp đôi giá vải, mua vải có lợi hơn mua trang phục một chút.

Mua vải xong, Trần Tiểu Mễ lại đến tiệm cầm đồ, mua hai cái chăn bông cũ.

Chăn bông là thứ tốt, dù là để mình dùng hay phá ra lấy bông nhồi vào quần áo đều được.

Sau khi Lục Lâm đến Trần gia vẫn luôn ngủ trên ván cửa, ban đầu Trần Tiểu Mễ cảm thấy Lục Lâm thà chết cũng không muốn ở rể, cũng không quản chuyện của hắn.

Thấy gần đây Lục Lâm làm không ít việc, lại cảm thấy nên sống cùng người này cho tốt.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa đông năm trước y mặc hết quần áo của mình vào, bọc thêm da thú, chăn thì đối phó một chút, năm nay hẳn không cần khổ như vậy nữa.

Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ mua chăn thì biết y hẳn là vì hắn, Lục Lâm lại có chút ý tưởng khác, mùa đông ở đây nghe nói sẽ có tuyết lớn, Lục Lâm cảm thấy vẫn nên xây một cái giường đất thì tốt hơn.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, nói: "Trở về ngươi tìm một a ma trong thôn giúp làm quần áo đi."

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được!"

Lục Lâm thầm nghĩ: Trong thôn người nghèo khổ không ít, thu hoạch vụ thu xong sẽ rảnh rỗi, lúc này, tiêu mấy đồng tìm người hỗ trợ ai cũng muốn thôi. Người nhà quê không dễ dàng, thanh danh hắn so với Trần Tiểu Mễ hẳn là vẫn tốt hơn một chút, hẳn đây cũng là nguyên nhân Trần Tiểu Mễ giao việc này cho hắn.

Sau khi Trần Tiểu Mễ tiêu số tiền lớn mua một cây vải, lại đi mua ít muối, gạo và mì, chén đĩa, còn có giày..

Đồ vật lung tung rối loạn mua xong, Trần Tiểu Mễ lại mua cho hai đứa trẻ trong nhà hai cây kẹo hồ lô.

Đồ vật cũng hòm hòm, Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm lên đường về.

"Đại ca, thật nhiều đồ!" Trần Tiểu Thái có chút hưng phấn nói.

"Đúng vậy!" Trần Tiểu Mễ âm thầm chột dạ, hôm nay tiêu hơi nhiều tiền, không để ý đã tiêu ần hai lượng bạc, Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có chút tiền là không bớt được, chỉ có ăn no mặc ấm mới có sức kiếm tiền.

* * *

Sau khi Trần Tiểu Mễ về đến nhà thì nghĩ đến nên nhờ ai máy quần áo, nghĩ một lượt thì quyết định là Thẩm a bà.

Thẩm a bà cũng là một người đáng thương, con trai lúc trưng binh ba năm trước đã chết, con dâu chạy theo một người bán hàng rong, để lại một tiểu song nhi còn nhỏ tuổi, con trai chết, con dâu thì chạy, Thẩm a bà và tiểu song nhi Thẩm Trì đành ở trong thôn sống nương tựa lẫn nhau.

Trên tay Thẩm a bà có ba mẫu đất, cuộc sống tuy có chút kham khổ, nhưng ít nhất cũng có thể trải qua, chỉ có điều bữa đói bữa no.

Lục Lâm cũng không đưa hết toàn bộ số vải, đưa một phần tư trước xem tay nghề thế nào.

Một cây vải cũng không ít, vẫn nên đề phòng chút.

Lúc Thẩm Trì kéo củi về vừa lúc nhìn thấy Lục Lâm.

Lục Lâm nhìn thấy Thẩm Trì, lại lần nữa cảm thán con nhà nghèo trưởng thành sớm, trong thôn này không chỉ có một đứa trẻ nghèo khổ là Trần Tiểu Thái, còn nhiều đứa nhỏ khác cũng đã làm việc nhà.

Lục Lâm và Thẩm Trì chào hỏi rồi đi.

Thẩm Trì vội vàng đi vào phòng, hỏi: "A bà, sao Lục Lâm lại đến đây? Hắn đến làm gì?"

Thẩm a bà cười cười, nói: "Chuyện tốt, Trần Tiểu Mễ có bản lĩnh săn thú, nhưng không biết may vá, tuy Lục Lâm là ở rể nhưng cũng là hán tử, cũng không động đến may vá, nhờ ta làm giúp một ít quần áo."

Thẩm a bà cười tủm tỉm nói: "Một bộ quần áo người lớn được 30 văn, trẻ con 20 văn, ít nhất có thêm chút tiền."

Thẩm Trì gật gật đầu, "à" một tiếng: "Sao Lục Lâm lại tìm đến nhà mình?"

Thẩm a bà cười cười, nói: "Ta cũng không biết!" Theo lý thuyết, chuyện tốt như vậy, hẳn là nên cho người nhà, nhưng nhìn quá khứ của Lục Lâm, vài này mà vào cửa Lục gia, quần áo kia cũng không biết ai được mặc.

Thẩm Trì do dự một chút, nói: "Cháu cảm thấy Lâm ca hình như không giống lắm."

"Chỗ nào không giống?" Thẩm a bà hỏi.

"Dường như có tinh thần hơn." Ruộng nhà Thẩm Trì có một mẫu sát cạnh Lục gia, luc Thẩm Trì xuống ruộng cũng có thể nhìn thấy Lục Lâm, nhưng Lục Lâm luôn cúi đầu, cũng không thích nói chuyện, mà lần này nhìn thấy Lục Lâm, cảm thấy khí sắc đối phương tốt hơn nhiều, nhìn rất tinh thần phấn chấn.

Thẩm a bà cười cười, nói: "Người trong thôn đều nói Trần Tiểu Mễ không tốt, là con sói con, ta nói Trần Tiểu Mễ cũng không có gì không tốt, Lục Lâm đại khái là nghĩ thông đi."

Nếu Trần Tiểu Mễ thật là người tàn nhẫn, có thể đối xử với hai đệ đệ như vậy ư? Mấy lão Trần gia kia bức người quá đáng, lý nào lại thế?

Nhà ở của Thẩm a bà cũng tương đối văng, lão thợ săn từng giúp Trần Tiểu Mễ cũng ở bên cạnh, vài lần Thẩm a bà nhìn thấy Trần Tiểu Mễ tới tặng đồ, rõ ràng đối phương người tri ân báo đáp, cho nên việc làm quần áo này cũng thoải mái nhận.

Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy Tiểu Mễ ca khá tốt."

Thẩm a bà híp mắt mắt, nói: "Nếu không phải lão chủ chứa Trần gia kia buộc nhi tử vào núi, cũng không đến mức như thế."

Thẩm Trì sờ soạng bao vải trong tay một chút, ngoài ý muốn nói: "Đây là vải bông ư!"

Thẩm a bà gật gật đầu, nói: "Vải tốt đấy, mặc vào hẳn sẽ rất thoải mái."

Khối vài lớn như vậy, hẳn rất nhiều tiền, Thẩm a bà lập tức cảm thấy Trần Tiểu Mễ lợi hại. Ra mười lượng sính lễ mà còn nhiều tiền như vậy, Lục Lâm nhặt được bảo rồi.

- Hết chương 17-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 18: Xây giường đất

[HIDE-THANKS][BOOK]Trần Tiểu Thái đầy quý trọng gặm hồ lô ngào đường: "Đại ca, ca phát tài ư?"

Trần Tiểu Thái ngậm một viên quả trong miệng, lặp lại cảm nhận cái hương vị ngọt ngào này.

Hồ lô ngào đường có hơi quý, chỉ có lúc đại ca kiếm được số tiền lớn mới có thể mua ăn, lúc trước đại ca đánh được lão hổ cũng đã từng mua cho nhóc và đệ đệ ăn.

Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "Là phát tài nhỏ."

Trần Tiểu Thái có chút vui sướng hỏi: "Là bán được thịt heo trong thành có sao?"

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Không sai biệt lắm đi."

Trần Tiểu Mễ tính toán, mua Lục Lâm vào cửa tốn mười lượng, nhưng cũng bớt được ba lượng tiền thuế, mấy hạt châu bán sáu lượng bạc, hơn kém có một lượng bạc.

Nói thế nào Lục Lâm cũng là người trưởng thành có thể làm việc, sau khi hắn vào cửa, thức ăn trong nhà cải thiện không ít, tính đi tính lại cũng đã hồi vốn, hẳn còn kiếm thêm được.

Phát hiện còn kiếm thêm được, Trần Tiểu Mễ không khỏi mừng như điên.

Trần Tiểu Thái nhìn Trần Tiểu Mễ tươi cười, cũng cao hứng theo.

Sau khi phụ thân qua đời, Trần Tiểu Thái rất ít khi thấy Trần Tiểu Mễ cười. Thôn dân đều nói đại ca thô lỗ, không có dáng vẻ của một ca nhi, Trần Tiểu Thái lại thấy đại ca rất đẹp.

"Đại ca, ca cũng ăn đi." Một cây hồ lô đường có bốn quả sơn tra, Trần Tiểu Thái ăn một quả, đưa cho Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ cũng không chối từ, gặm một quả, hai huynh đệ vẻ mặt thỏa mãn.

Lục Lâm nhìn vẻ mặt Trần Tiểu Mễ và Trần Tiểu Thái say mê, thầm nghĩ: Vật tư cổ đại có hơi thiếu thốn, hồ lô ngào đường được hoan nghênh như vậy, quầy bán quà vặt kia của hắn hình như còn một ít mứt táo với táo đỏ.

Có tiền, Trần Tiểu Mễ cũng không vội đi săn.

Trần Tiểu Mễ mua chút ngói với gạch định sửa phòng ở một chút, mùa đông mà phòng ở thấm nước thì phiền toái lớn.

"Tiểu Mễ chúng ta xây một cái giường đất được không?" Lục Lâm hỏi.

Trần Tiểu Mễ ngó Lục Lâm, một cái, có chút khó hiểu hỏi: "Giường đất là cái gì?"

Lục Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Giường đất là giường dùng đất hoặc gạch xây lên, mùa đông ở dưới đốt củi, nằm ngủ bên trên sẽ rất ấm áp, cũng không dễ sinh bệnh."

Nghe thấy không dễ sinh bệnh, Trần Tiểu Mễ không khỏi có chút ý động, thân thể Trần Tiểu Mạch rất yếu, tới mùa đông rất dễ nhiễm lạnh, mùa đông một khi sinh bệnh, mời đại phu cũng rất phiền toái. Năm nay mùa thu tới có chút sớm, Trần Tiểu Mễ nghĩ mùa đông khả năng sẽ lạnh hơn một ít.

"Sao ngươi biết thứ này?" Trần Tiểu Mễ hỏi.

"Trên sách nói, ta nhìn lén sách đường ca thấy." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế."

Người đọc sách ở thời đại này vẫn rất được người tôn kính, Lục Trình Ngọc Lục gia tuy chỉ là đồng sinh lang, nhưng cũng là cực kỳ có mặt mũi, trong thôn nhà nào có việc vui, đều thích mời Lục Trình Ngọc, thêm một đồng sinh lang, chủ nhà cũng sẽ thêm vài phần mặt mũi.

"Lục gia cũng không có giường đất đi?" Trần Tiểu Mễ có chút khó hiểu nói.

Lục Lâm cười cười, nói: "Đường ca ta chỉ muốn đỗ đạt làm quan, mấy thứ này hắn không thèm để ý."

Trần Tiểu Mễ ngẫm lại, cũng cảm thấy đúng: "Vậy ngươi nói giường đất xây như thế nào, ta tới hỗ trợ."

Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ đồng ý, trong lòng có chút cao hứng, bàn tính đánh lạch cạch.

Lục Lâm vẫn rất thích Trần Tiểu Mễ, cân nhắc khi nào có thể gia tăng một chút tình cảm, giường ở Lục gia rách tung toé, còn nhỏ, Lục Lâm đã sớm nhìn không vừa mắt.

Lục Lâm tính toán xây giường đất lớn hơn một chút, rộng một ít, đến lúc đó, trên giường đất nằm bốn người cũng ngủ được, hắn sẽ có thể lên giường.

Nếu hắn có thể lên giường, hắn sẽ đuổi Trần Tiểu Thái với Trần Tiểu Mạch sang bên cạnh, lại thêm cái mành ở bên trong.

Trần gia bận rộn khí thế ngất trời, Lục gia bên kia lại không dễ chịu lắm.

Lần trước Lục Lâm cự tuyệt hỗ trợ Lục gia, Lục gia lão thái hùng hùng hổ hổ thật lâu, nói Lục Lâm là tên vong ân phụ nghĩa, không biết khi nào sẽ bị soi trong núi ăn luôn.

Lại không nghĩ Lục Lâm chẳng những không bị sói ăn, Trần gia bên kia còn gióng trống khua chiêng sửa nhà.

Lúc trước, Trần Tiểu Mễ mang từ trong thành về một sọt đồ lớn, cũng để thôn dân thấy được.

Thôn dân suy đoán Trần Tiểu Mễ lại là dựa săn thú kiếm lời không ít tiền, hâm mộ Trần Tiểu Mễ không thôi.

Đại bá mẫu Lục Lâm Thang thị biết nhà Trần Tiểu Mễ sống không tồi, có chút tiếc nuối, lúc trước không đòi nhiều sính lễ một chút.

Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ tốn hai ngày, cuối cùng cũng xây xong giường đất, bởi vì hai người đều là lần đầu tiên làm, làm có chút thô ráp, nhưng chân chính nằm lên, lại vô cùng thoải mái.

Đêm mùa thu đã có chút lạnh, buổi tối Trần Tiểu Mễ thử đốt giường đất một chút, phát hiện nằm trên đó ấm áp, thoải mái không chịu được, như thế nào cũng không dám tin tưởng, trên đời này lại có thứ tốt như vậy.

Trần Tiểu Mễ bỗng nhiên đối với hán tử chính mình cưới vào cửa, có chút cảm giác khâm phục.

Trần Tiểu Mễ cảm thấy Lục Lâm như vô cùng thông minh, không quá rõ, vì sao Lục gia đưa một hán tử thông minh như vậy cho y, Trần Tiểu Mễ nghĩ lại, lại cảm thấy vốn Lục Lâm cũng không thông minh lắm, sau khi rơi xuống nước, giống như mới thông minh một ít.

Sau khi sửa xong phòng ở, trên tay Trần Tiểu Mễ cùng với tích cóp trước, lại chỉ còn lại có sáu lượng bạc.

Sáu lượng bạc mua chút thức ăn qua mùa đông, hẳn là đủ rồi, nhưng nếu muốn thêm cái gì quá thoải mái dễ chịu, lại có chút miễn cưỡng.

Trần Tiểu Mễ cảm thấy vẫn phải kiếm nhiều một ít, nhỡ có đau đầu nhức óc muốn mời đại phu, cũng không đến mức quá khó giải quyết.

- Hết chương 18-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 19: Kim chi

[HIDE-THANKS][BOOK]Bên Thẩm a bà lô quần áo đầu tiên đã gấp gáp làm xong, đường may rất nhỏ, vải mang qua cũng không lãng phí, khoảng một phần ba cuộn vải làm ra hai bộ quần áo người lớn, hai bộ quần áo thẻ con.

Mang quần áo về nhà làm Trần Tiểu Thái và Trần Tiểu Mạch cao hứng muốn hỏng.

Quần áo của hai đưa có một ít là Trần Tiểu Mễ sửa, tay nghề của y có chút không nhìn được.

Sau khi mặc đồ mới, Trần Tiểu Thái làm việc lại bó tay bó chân, sợ làm bẩn quần áo.

Ngày đầu tiên nhận được quần áo, Lục Lâm lập tức mặc vào, mấy bộ quần áo Lục Lâm đang mặc vốn là của Trần Tiểu Mễ dư lại, sửa đi sửa lại, thật sự Lục Lâm mặc có hơi không quen.

Lần đầu tiên hợp tác tốt đẹp, tín nhiệm của Lục Lâm với Thẩm a bà tăng không ít.

Chính là một chuyện không phiền hai chủ, Lục Lâm lại mang một ít vải vóc và một cái chăn bông cũ đến chỗ Thẩm a bà, nhờ Thẩm a bà hỗ trợ phá chăn bông cũ làm áo bông.

Trần Tiểu Mễ săn thú săn được không ít thỏ, hồ ly, da lông mấy con này đều có thể đổi tiền, da lông hoàn chỉnh, để Trần Tiểu Mễ cầm đi đổi tiền, một ít bị tổn hại Trần Tiểu Mễ để lại.

Da lông bị tổn hại, vốn Trần Tiểu Mễ định vào mùa đông thì ghép lại làm một cái chăn, nhưng bây giờ có tiền, không cần làm như vậy nữa.

Lục Lâm lấy ra một ít, để Thẩm a bà bọc cổ áo, cổ tay áo, có thể làm áo bông tăng khả năng giữ ấm.

Thẩm a bà không nghĩ tới Trần Tiểu Mễ lại có tiền như vậy, một lần mua nhiều vải như vậy.

Người nhà quê một lần làm một bộ quần áo cũng rất khó khăn, không nghĩ tới, một lần Lục Lâm có thể đưa tới nhiều vải như vậy, còn có da lông này đó, tuy là da lông có tổn hại nhưng ít nhất cũng là da lông.

Muốn làm áo bông phải tốn thêm chút công phu, thời gian làm cũng nhiều hơn, Lục Lâm lại nâng giá cả lên một ít.

Từng có lần đầu tiên hợp tác tốt đẹp, lần tiếp theo sẽ thuận lợi hơn.

Hơn mười ngày tiếp theo, Lục Lâm lục tục ôm về tám cái áo bông từ chỗ Thẩm a bà.

Bốn chiếc cho người lớn, bốn chiếc cho trẻ con.

Trần Tiểu Mễ nhìn quần áo, nói: "Quần áo này làm thật không tồi

" Đúng vậy! "So sánh với quần áo Trần Tiểu Mễ làm thì đẹp hơn nhiều, tìm Thẩm a bà quả nhiên là đúng.

" Cư nhiên làm ra nhiều quần áo như vậy. "Trần Tiểu Mễ có chút kinh ngạc cảm thán nói.

" Thẩm a bà là tay lão luyện, hẳn là làm quần áo tương đối tiết kiệm. "Lục Lâm nói.

Lục Lâm đến chỗ Thẩm a bà bên kia vốn là để tránh người, nhưng ở nông thôn tin tức đều truyền đi nhanh, bọn người Trần Tiểu Mễ mặc vào quần áo mới, vẫn rất đáng chú ý.

Lục Đồng nhìn thấy Lục Lâm mặc vào quần áo mới, trong lòng ê ẩm.

Năm nay thu hoạch vụ thu, Lục gia bởi vì thiếu sức lao động một nhà lão nhị, các loại việc trở nên nhiều hơn một ít, nàng cũng bị bắt xuống ruộng, Lục Đồng đối với Lục Lâm có thể đứng ngoài cuộc vô cùng đố kỵ, vẫn luôn ngóng trông Lục Lâm xui xẻo, lại không ngờ Trần Tiểu Mễ đối xử với Lục Lâm cũng không tệ lắm, còn làm cho Lục Lâm bộ đồ mới.

* * *

Thẩm gia.

Thẩm a bà nhìn chỗ tiền đồng vừa kiếm được, trong lòng cao hứng cực kỳ.

Dựa vào việc làm quần áo cho Lục Lâm, trước sau Thẩm a bà kiếm lời 350 văn tiền, vô cùng cao hứng.

" A bà, Lục Lâm ca thật hào phóng! "Thẩm Trì nhịn không được nói.

Thẩm a bà gật gật đầu, nói:" Đúng vậy! Có nhiều tiền như vậy, cũng có thể mua thêm một ít gạo và mì. "

Tư vị đói bụng vào mùa đông, thật sự là quá không xong.

Thẩm Trì chuyển động mắt, nói:" Ma ma, con nghe người ta nói, Trần Tiểu Mễ tìm được trong núi một gốc cây nhân sâm, bán được số tiền lớn. "

Lúc trước Trần Tiểu Mễ vì tìm người ở rể, tiêu mười lượng bạc, lúc ấy phản ứng của huynh đệ Trần gia, cũng không sai biệt lắm là như thế này, nhưng sau khi Lục Lâm vào cửa, đầu tiên là bán hạt châu, lại có tiền, hơn sáu lượng bạc một chút, Trần Tiểu Mễ mua đồ vật cũng lại hào phóng một ít.

Trong thôn, rất ít người sẽ nói chuyện với Trần Tiểu Mễ, nhân duyên của nhóc con Trần Tiểu Thái này cũng không tốt lắm, hài tử trong thôn không thích chơi với nó, Trần Tiểu Mạch lại có cái đầu không tốt lắm, cũng không có người tìm nó.

Thôn dân hiếu kỳ vẫn rất nhiều, ai không muốn trong nhà nhiều thêm chút bạc đâu, lập tức có những người này hỏi đến trên đầu Lục Lâm.

Lục Lâm lén lút nói cho những người này, Trần Tiểu Mễ đào được nhân sâm ở sâu bên trong núi.

Lục Lâm vừa thuận miệng như vậy, kết quả, rất nhanh cả nửa thôn đều biết Trần Tiểu Mễ đào được thứ tốt như vậy ở sâu bên trong núi.

" Nói đến cũng quái, Lục Lâm này vào Trần gia, ngày tháng của mấy huynh đệ Trần gia có vẻ tốt lên, lão thái bà Lục gia kia nói Lục Lâm khắc thân chỉ sợ sai rồi, nói không chừng là tên vượng gia đâu. "

Thẩm Trì gật gật đầu, nói:" Khả năng đi. "

Thẩm a bà ôm ra một lu kim chi, nói:" Con chừng nào thì mang chỗ cải trắng này sang cho tam huynh đệ Trần gia, lấy phúc của người ta, lần này mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy đây."

Thẩm a bà cân nhắc, tam huynh đệ Trần gia, Trần Tiểu Mễ chỉ lo săn thú, Trần Tiểu Thái chính là tên tiểu tử choai choai, Trần Tiểu Mạch lại là đứa không biết gì, ba huynh đệ không có đất, ăn đồ ăn cũng đa số là rau dại.

Ngày thường hẳn là ăn rất thô ráp, Lục Lâm là một cái hán tử, phỏng chừng cũng là sẽ không làm ra thức ăn gì.

Lục Lâm thấy Thẩm Trì đưa kim chi lại đây, vô cùng cao hứng, gần đây Lục Lâm vội vàng xây giường đất, cũng không có công phu lăn lộn, gần đây đồ ăn có chút sơ sài, ba huynh đệ Trần gia đều có thể chịu khổ, tùy tiện ăn chút đối phó qua, nhưng lại khiến một tên kén ăn như Lục Lâm buồn bực, một lu kim chi này đưa tới thật đúng lúc, kim chi rất hợp ăn với cơm.

Cải trắng ở thế giới này đều là thuần thiên nhiên, hương vị rất không tồi.

- Hết chương 19-
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back