Ở phía dưới đen nhánh, đám tượng sáp trang trí dưới lầu không biết từ bao giờ , bắt đầu "sống" lại , từng đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm đoàn người đang lên lầu . Bỗng , chúng nó nhìn thấy ánh mắt của bé trai, đột nhiên sợ hãi, cứng đờ " kẽo kẹt kẽo kẹt" cúi đầu .
Trần Thải Tinh dừng bước chân , vừa rồi hình như có tiếng gì đó? Anh quay đầu lại .
"Anh ơi ?"
Nhóc con giương đôi mắt hạnh ướt sũng mà quan sát sung quanh , giống như một chú sóc con đang sợ hãi, hỏi : " Sao vậy anh ?"
Trần Thải Tinh: "Không có gì, nhóc đi lên trước đi ."
Cầu thang rất hẹp , nhưng cũng đủ chỗ cho hai người đi song song, vì thế Trần Thải Tinh bảo nhóc con bước lên đi với anh . Bé trai nghe thế liền cười , ngoan ngoãn nói: "Anh thật tốt ."
Đây là lần đầu tiên Trần Thải Tinh nhận thẻ người tốt từ một nhóc tiểu học , nhưng anh cũng không nói gì , chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu cậu nhóc. Đèn lầu hai đã được mở , xung quanh lập tức sáng ngời , nhìn thầy ánh sáng , mọi người dường như cũng tự tin lên một chút . Các tân nhân lần lượt tìm về lý trí của mình , có người đề nghị nói: "Chúng ta ở chung được không ?"
"Anh Kim em ở cùng anh được chứ ?" Âm thanh nhu nhược đáng thương của một thiếu nữ vang lên .
" Đúng rồi đó , nhiều người thì an toàn hơn."
Anh Kim cũng không thèm nhìn cô gái kia , anh ta chọn căn phòng ở gữa rồi quay sang nói với ông chú trung niên bên cạnh : "Anh Triệu, hai ta ở chung phòng này ."
" Anh Vương , em ở chung với anh nhé." Ngữ điệu của Khỉ cũng trở nên gấp gáp , sau đó anh ta quay đầu cười ha hả nói với các tân nhân : "Một phòng ở quá nhiều người cũng không tốt , ngày mai cũng không có sức mà đi tìm hiểu tình huống , mọi người ở đây hai người ở một phòng ha , cẩn thận một ít thì sẽ không sao hết ......"
Bốn người chơi lâu năm đều đã bắt cặp , chọn phòng ở chung cả rồi . Còn các tân nhân thì vẫn đang lưỡng lự không biết nên ở phòng nào . Trong số đó cũng có mấy người thông minh giành trước chiếm mấy phòng bên cạnh phòng của người chơi lâu năm .
Trần Thải Tinh lại nghĩ đến lời NPC nói , qua nửa đêm thì tuyệt đối đừng có ra khỏi phòng . Vì thế anh liếc nhìn đồng hồ , thời gian đã ngừng lại , ngừng ở 11 giờ 46 phút. Đây cũng chính là khoảng thời gian anh tan ca về nhà và bị kẹt xe . Trần Thải Tinh nhớ rõ ràng. Xem ra thời gian trong trò chơi với bên ngoài cũng không giống nhau . Anh không biết bây giờ là mấy giờ , thế nên anh liền chọn ngay một căn phòng gần đó. Nhưng trong lúc anh vừa định bước vào thì có một cô đứng ngoài cửa dùng giọng điệu đáng thương mà nói: "Chào anh , em có thể ở chung với anh được không ?"
Nghe thế , bé trai đang đứng ngoài cửa bỗng trở nên khẩn trương , thằng bé cũng không có mở miệng xin giúp đỡ mà nó chỉ là dùng đôi mắt to đầy hơi nước trông mong mà nhìn Trần Thải Tinh .
"Thật ngại quá , phòng này đủ người rồi ." Trần Thải Tinh cự tuyệt cô gái kia rồi quay sang vỗ vỗ bé trai , "Vào đi." Sau đó , anh nhắc nhở cô kia : " Cô tốt nhất là nhanh về phòng đi, buổi tối đừng có đi ra ngoài ."
Hiện tại sĩ số tân nhân là tám , bốn nam bốn nữ, hai người đàn ông khác đã sớm có đội rồi , chỉ còn lại có một đứa trẻ tiểu học bảy tám tuổi , nhìn liền biết không thể cậy nhờ vào . Tất nhiên là hai cô nàng cũng không đến mức đi cậy nhờ vào một đứa trẻ con rồi , vì thế cô gái kia mới đánh chủ ý lên Trần Thải Tinh . Mặc dù người đàn ông này có hơi xinh đẹp mảnh mai , nhưng dù sao cũng là nam, cô cũng có thể chắp vá ! Cô thật sự quá sợ hãi !
Nhưng không ngờ anh ta lại từ chối . Cô nàng cắn môi còn đang muốn mở miệng nói gì đó thì nhìn đến thằng nhóc kia đóng cửa phòng lại , lúc ấy còn liếc mắt nhìn cô một cái . Cô bỗng nhiên rùng mình , đợi cô muốn nhìn kĩ lại thì cửa đã đóng chặt, ánh mắt mà cô nhìn thấy lúc nãy dường như chỉ là ảo giác mà thôi .