Bạn được Bạch Phượng mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 167 & 168: Quan Niệm Của Những Cô Gái Đôi Mươi

Sau khi Elisa rời đi, Jasmine tò mò hỏi: "Seren, sao bồ lại biết cô Stone? Cô ấy còn đến tận cửa hàng tìm bồ nữa chứ."

Serenity kể cho Jasmine chuyện về việc Elisa chặn chiếc xe đạp điện của cô lại và nhờ chở Elisa đến Tập đoàn York.

Sau một lúc im lặng Jasmine mới mở miệng: "Thật hả?"

Elisa quả thật dũng cảm và kiên trì khi theo đuổi người thừa kế của nhà York.

"Mình nghĩ cô Stone không vô lý như lời đồn. Cô ấy chỉ kiêu ngạo vì môi trường trưởng thành. Nhưng cô ấy không mất quan điểm sống. Mặc dù cô ấy yêu anh York, nhưng cô ấy nói cô ấy sẽ không hẹn hò với anh York nếu anh ấy đã có người yêu."

Lòng kiêu hãnh của Elisa đã ngăn cô ấy xen vào mối quan hệ của người khác

Jasmine đồng tình: "Nghe có vẻ cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Chúng ta không thuộc giới của cô ấy, vì vậy chúng ta sẽ không biết tính cách thực sự của cô ấy nếu không tiếp xúc với cô ấy. Những lời đồn không thể tin hoàn toàn được. Đôi khi tận mắt chứng kiến cũng không thể tin, huống hồ là lời đồn."

Vì Elisa có uy tín trong giới, nhiều người ghen tị với cô có thể lan truyền tin đồn rằng cô đáng ghét, hống hách và thô lỗ.

Chuyến thăm của Elisa không hề ảnh hưởng đến Serenity. Cô vẫn giữ thói quen của mình trong khi Jasmine bắt đầu làm Serenity mệt mỏi vì yêu cầu phải tham dự tiệc sinh nhật của bà này, vị kia cùng mình.

"Bữa tiệc sẽ được tổ chức tại dinh thự nhà Dawson. Nhà Dawson là hàng xóm với dì mình. Họ còn làm ăn với nhau. Dì mình sẽ không yêu cầu mình đi cùng nếu không phải vì dì quan tâm gia đình. Đi với mình đi Seren. Dì mình đang cố gắng mai mối cho mình với con trai trưởng của hàng xóm dì ấy." Jasmine mường tượng con trai nhà Dawson. Vì thường ở nhà của dì mình, Jasmine đã gặp những người hàng xóm.

Người thừa kế trẻ tuổi của gia đình Dawson mập mạp và ngoại hình chẳng có gì nổi bật. Không ai muốn chú ý người đàn ông này trên phố nếu anh ta không sinh ra trong gia đình giàu có và quyền lực. Đâu phải ai trong xã hội thượng lưu cũng có khuôn mặt ưa nhìn.

"Dì Lowe dẫn bồ đi để chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò. Tại sao mình phải đi cùng? Lần này là tiệc sinh nhật của bà Dawson. Mình không đi đâu." Serenity từ chối đi cùng người bạn thân nhất tới bữa tiệc.

Sẽ có rất nhiều người tham dự sự kiện, Serenity chẳng biết ai. Cô chỉ đến đó để ăn. Mặc dù cô thích ăn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ vùi mặt vào đồ ăn mọi lúc. Serenity cũng không muốn xấu mặt. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ chẳng để ai thấy họ nhét đầy thức ăn trong miệng như cô.

"Bồ là bạn thân nhất của mình. Hãy đến và xem anh chàng đó giúp mình."

"Dì của bồ sẽ xem anh chàng đó có phù hợp với bồ mà không cần sự giúp đỡ của mình. Dù sao thì dì Lowe cũng có nhiều kinh nghiệm hơn. Dì ấy đã trải qua tất cả. Chưa kể bồ là cháu gái của dì ấy. Dì ấy chỉ muốn điều tốt nhất cho bồ. Bồ nên thử vì dì ấy đã có ý định giới thiệu bồ với con trai nhà Dawson. Tốt hơn những người đàn ông mà mẹ bồ giới thiệu cho."

Jasmine trả lời: "Anh chàng đó chẳng đẹp trai chút nào. Anh ta lùn và béo. Anh ta vẫn độc thân ở tuổi ba mươi lăm vì anh ta không có ngoại hình. Vì lý do đó, bà Dawson ngày càng lo lắng và trở nên ít cầu kỳ hơn về việc kết hôn với người cùng tầng lớp xã hội. Dì mình thấy đó là cơ hội để mình kết hôn. Dì không quan tâm đến lợi ích tốt nhất của mình. Mình không muốn đi. Dì mình thậm chí còn gọi cho mẹ mình, hai người liên kết với nhau chống lại mình. Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ yêu cầu của họ. Mẹ mình đã cằn nhằn nhiều hơn bao giờ hết về việc chúng ta ở cùng tuổi, nhưng bồ đã kết hôn trong khi mình vẫn độc thân. Có gì sai khi độc thân ở tuổi hai mươi lăm?"

Điều này thực sự khiến Jasmine rối rắm. Cô không phải là người ba mươi lăm tuổi. Tuy nhiên mẹ và dì cô vẫn liên tục thúc giục cô kết hôn.

Mẹ cô không quá thúc ép trước khi Serenity kết hôn. Giờ Serenity tạm biệt cuộc sống độc thân, mọi thứ Jasmine làm đều là cái gai trong mắt mẹ cô. Mẹ của Jasmine có thể tìm ra lỗi ngay cả không khí mà cô hít vào. Cô tin chắc mình khó mà bình yên trước khi bắt đầu hẹn hò.

"Vậy là bồ không thích con trai nhà Dawson vì anh ta xấu xí."

Serenity tin rằng đối với bà Lowe, không chỉ có giai cấp xã hội là quan trọng. Nhân cách cũng rất quan trọng. Jasmine là cháu gái của bà bất kể thế nào. Bà Lowe sẽ không đẩy cháu gái mình đến với một người đàn ông tồi tệ, trừ khi bà muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Jasmine.

Jasmine trề môi: "Anh ấy hơi xấu. Mình sợ con mình sẽ trở nên xấu xí nếu mình lấy một người đàn ông xấu xí. Như bồ là tốt nhất. Bồ và chồng đều có ngoại hình, con bồ sẽ trở nên xinh đẹp."

Cô thà kết hôn với một người có thu nhập cao giống bạn thân của mình. Có hề gì nếu anh York không được sinh ra trong nhung lụa? Anh ấy đã làm việc chăm chỉ để đạt được vị trí nhân viên văn phòng cấp cao tại Tập đoàn York. Bất kỳ ai có thể vào được trụ sở của Tập đoàn York đều là người ưu tú trong số những người ưu tú.

Serenity trả lời sau một thoáng im lặng: "Bồ nên ít đọc những cuốn sách mộng mơ của mình đi. Mình nghĩ là bồ đọc quá nhiều và giờ bồ tưởng tượng mình đang gặp một CEO trẻ, đẹp trai và giàu có giống những nhân vật nữ trong sách của bồ. CEO trẻ chỉ để mắt và bị hấp dẫn bởi nữ chính. Jasmine, tất cả đều là hư cấu. Bồ sẽ tìm đâu ra nhiều CEO trẻ như vậy ngoài đời thực? CEO của Tập đoàn York còn trẻ, nhưng anh ta đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong nhiều năm. Làm sao những người đàn ông khác có thể so bì với một người đàn ông sinh ra đã ngậm thìa bạc? Mình chắc rằng bồ biết gặp CEO như anh York là điều không thể, chứ đừng nói đến việc theo đuổi anh ta."

Jasmine mở miệng định giải thích suy nghĩ của mình nhưng không nói được gì. Cô chẳng biết phải nói gì. Bất kỳ ai cũng muốn trở thành nữ chính của một tiểu thuyết lãng mạn. Tuy nhiên Jasmine không cố gắng để có được một CEO tầm cỡ nào. Cô không hứng thú với loại đàn ông đó.

"Seren, hãy đi cùng mình thêm một lần nữa đi mà."

"Không đời nào."

"Chúng ta vẫn là bạn đúng không Seren?"

Serenity không thèm ngẩng đầu lên: "Thì đúng."

"Vậy chẳng phải bồ nên giúp đỡ một người bạn đang gặp khó khăn sao?"

"Mình sẽ giúp khi bồ cần, nhưng bồ đang đi hẹn hò lần đầu. Đừng mong mình cứu bồ khỏi cuộc hẹn hò này."

Jasmine nài nỉ: "Seren, chỉ lần này thôi. Mình hứa. Chỉ lần này thôi. Nghĩ đến đồ ăn đi!"

"Bữa trưa hôm nay của chúng ta tại Khách sạn Wiltspoon rất ngon."

Thấy bạn thân của mình tiếp tục lải nhải, Serenity phải dùng đến vũ khí mạnh: "Mình sẽ đi hẹn hò với bạn trai để phát triển mối quan hệ."

Jasinine cạn lời. Không ai không nhận ra Jasmine đã tặng cho người bạn thân nhất của mình cái nhìn buồn bã suốt buổi chiều.

Serenity trở nên cứng rắn hơn trước ánh mắt phẫn nộ của người bạn thân khi cô từ chối đi cùng Jasmine tới một sự kiện. Biết Zachary sẽ không về nhà sớm vì bận công việc, Serenity ở lại cửa hàng và bảo Jasmine về sớm.

Không thuyết phục được bạn thân, Jasmine cầm ví về nhà.

Serenity ở một mình trong cửa hàng và không có gì nhiều để làm, cô gọi cho chị gái và biết anh rể vẫn chưa quay về. Serenity thở dài một mình. Có lẽ cuộc hôn nhân của chị gái sẽ không kéo dài lâu.

Không phải cô muốn Liberty và Hank quay lại với nhau, nhưng Serenity cảm thấy buồn cho cháu trai. Trẻ em là những người sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất khi cha mẹ chia tay.

Sonny chỉ mới hai tuổi và luôn được Liberty chăm sóc. Chị gái cô sẽ có cơ hội giành được quyền nuôi con cao nếu chị ấy có nguồn thu nhập.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 169 & 170: Anh Dỗi Rồi

Lúc Serenity đóng cửa hàng đã 11 giờ đêm. Cô đi xe đạp điện về nhà.

"Chạy xe cẩn thận nhé Serenity." Người chủ cửa hàng bên cạnh ân cần nói.

Serenity đáp lại với một nụ cười: "Cháu sẽ cẩn thận."

Nhìn bóng Serenity xa dần, người chủ cửa hàng lẩm bẩm: "Cô bé là người tự lập với quá khứ buồn. Thật may là cô bé đã đứng lên chống lại những người họ hàng hút máu của mình và từ chối khuất phục trước những yêu cầu vô lý của họ. Nhìn xem Serenity sẽ vượt lên mọi điều xấu. Vận may của cô bé được viết trên các vì sao và cô bé chắc chắn sẽ thành công. Mọi thứ đều từ khó khăn đến dễ dàng. Những kẻ bắt nạt cô ấy sẽ phải hối hận."

Bà chủ cửa hàng liếc nhìn chồng mình và bĩu môi: "Ông lúc nào cũng thích những thứ vớ vẩn huyền bí. Sao Ông không bắt đầu kinh doanh bói toán hay gì đó luôn? Sao ông không xem bói cho tôi? Khi nào thì tôi mới giàu có? Nhanh lên và chuyển đồ vào cửa hàng để chúng ta có thể đóng cửa trong ngày. Chúng ta nên rửa mặt rồi ngủ một chút."

Không có khả năng chồng bà sẽ là một chuyên gia về bói bài Tarot sau khi chỉ xem qua vài cuốn sách về chiêm tinh học. Bất kỳ ai cũng có thể trở thành thầy bói nếu dễ như vậy.

Serenity về nhà lúc mười một giờ rưỡi đêm. Cô mở cửa và được bóng tối chào đón. Vì Zachary vẫn chưa về nên cô để cửa mở.

Ngôi nhà lớn chỉ có hai người ở. Nơi này có vẻ khá vắng vẻ vì hai vợ chồng thường xuyên đi làm.

Cảm thấy hơi đói, Serenity vào bếp và mở tủ lạnh để xem xét các nguyên liệu có sẵn. Cuối cùng cô lấy bơ, sữa và phô mai Parmesan* ra để làm một đĩa Macaroni* và phô mai ngon miệng.

Có tiếng động ở cửa, Serenity bước ra khỏi bếp và thấy Zachary vào nhà.

"Anh York mới về hả."

Zachary quay đầu lại nhìn cô và đáp lời. Sau khi khóa cửa, anh tiến đến gần cô và hỏi:

"Cô vừa về à?"

"Jasmine phải rời sớm nên tối nay tôi trực ở cửa hiệu. Tôi về nhà lúc mười một rưỡi đêm. Tôi đang làm món Macaroni và phô mai cho bữa tối. Anh có muốn ăn không?"

Zachary lắc đầu: "Không, cảm ơn!"

Anh đã ăn trong buổi hẹn gặp tối nay.

Vì Zachary không muốn ăn, Serenity chỉ làm một đĩa Macaroni và phô mai cho mình. Thấy Zachary ngồi im trên ghế sofa mà không bật TV hay xem điện thoại, Serenity có cảm giác anh đang bận lòng điều gì đó. Cô hỏi với vẻ quan tâm:

"Anh suy nghĩ gì vậy anh York?"

"Đâu có."

Zachary rút điện thoại ra đặt lên bàn cà phê rồi đứng dậy cởi áo vest. Kế đến anh nhìn chằm chằm vào Serenity. Serenity hiểu ý và đặt đĩa xuống rồi đi tới cầm áo vest của anh. Cô mỉm cười hỏi:

"Tôi có cần cởi cà vạt cho anh luôn không?"

Cô vui vẻ phục vụ trai đẹp. Sự im lặng của Zachary là đồng ý. Vì vậy Serenity cẩn thận tháo cà vạt của anh ra và xem qua rồi mới nói:

"Cà vạt của anh trông quen quen. Cái này là tôi mua phải không?"

Zachary lẩm bẩm một mình: "Giờ mới nhận ra."

Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ và gật đầu.

Serenity ngạc nhiên vì cô nghĩ anh sẽ không mặc những bộ quần áo cô mua cho. Thật bất ngờ khi anh mặc chúng đi làm ngay.

"Tôi giặt áo khoác và cà vạt giúp anh nhé?"

"Không. Cứ treo chúng lên đi. Tôi sẽ giặt sau."

Hai người có máy giặt riêng trong phòng và tự giặt quần áo.

Sau khi treo áo vest lên, Serenity đi đến ngồi vào bàn ăn. Cô lấy điện thoại ra để lướt tin tức trong khi thưởng thức món Macaroni và phô mai.

"Mèo Maneki – neko của tôi đã làm xong chưa?" Zachary đột nhiên hỏi.

"Tôi đã làm con Maneki-neko, nhưng cô Stone thình lình đến thăm và nhìn thấy rồi thích nó. Tôi nghĩ chúng ta sống cùng nhau, tôi có thể làm bù cho anh bất cứ lúc nào."

Khuôn mặt đen kịt của Zachary nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.

Serenity hỏi thận trọng: "Anh giận hả anh York?"

Zachary cau mày và nói bằng giọng lạnh lùng: "Sao tôi có thể không giận khi cô đưa đồ dành cho tôi cho người khác mà không có sự cho phép của tôi?"

Tệ hơn nữa là Serenity đã tặng nó cho Elisa! Serenity có biết Elisa đang theo đuổi chồng mình không? Sao cô có thể tặng con Maneki-neko của anh cho đối thủ cạnh tranh của mình? Cô thật hào phóng!

Serenity ngừng lướt điện thoại. Cô cầm đĩa Macaroni và phô mai, vừa ăn vừa đi về phía Zachary. Cô ngồi xuống cạnh Zachary và nói một cách nịnh nọt:

"Xin lỗi anh York. Là lỗi của tôi. Tôi sẽ đền cho anh vào ngày mai. Đừng giận nhé."

Zachary trừng mắt nhìn cô một cách nghiêm nghị. Môi anh mím chặt. Vì Zachary vẫn chưa thôi hờn, Serenity đẩy đĩa Macaroni và phô mai của mình về phía anh.

"Tôi đền anh bữa tối của tôi nhé?"

Zachary nhăn mặt: "Sao cô có thể đưa tôi đồ mà cô đã ăn rồi?"

Anh hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi nói đến chuyện ăn chung. Anh sẽ không ăn đồ đã bị động vào.

"Tôi mới ăn vài miếng thôi. Quên đi nếu anh phiền. Dù sao thì tôi cũng đói."

Serenity lập tức rút lại và tiếp tục ăn món Macaroni và phô mai của mình.

"Trời ơi món tôi nấu ngon làm sao. Tôi vậy mà có thể làm một đĩa Macaroni và phô mai bình thường trở nên ngon tuyệt. Anh không ăn là thiệt thòi."

"Đừng đổi chủ đề Serenity. Chúng ta đang nói về con Maneki-neko."

"Tôi đã tặng nó rồi. Anh không thể mong tôi đòi lại từ cô Stone. Cô Stone có nói cô ấy sẽ đi nghỉ ở biển với mẹ cô ấy. Có lẽ cô ấy không còn ở thành phố nữa. Hơn nữa tôi không biết cô Stone sống ở đâu."

Nơi ở của người giàu phải sang trọng và được trang bị hệ thống an ninh tốt nhất. Kể cả khi Serenity biết vị trí nhà cô Stone, có lẽ cô cũng không thể qua được cổng.

"Tôi xin lỗi. Lỗi của tôi là tôi không nên tặng cô Stone con Mancki-nicko đáng lẽ phải dành cho anh mà không hỏi ý anh. Cô ấy nói nó đẹp và cô ấy rất thích nên tôi đã tặng nó cho cô ấy. Thế này được không anh York? Tôi sẽ tặng anh hai con – một con Maneki-neko và một con rồng vàng. Anh thấy sao?"

Cô rút ra bài học kinh nghiệm là không bao giờ đưa người khác những thứ vốn dành cho anh. Nếu không anh sẽ giận dữ. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại.. Nguyên tắc đến vậy. Được rồi. Đó là lỗi của cô.

Sự căng thẳng dọc theo hàm của Zachary dịu đi.

"Tốt hơn là chuyện này không nên tái diễn." Việc cô cho đi những thứ đáng lẽ phải là của anh khiến Zachary có cảm giác cô không trân trọng hay quan tâm đến anh.

Còn nữa, Serenity vẫn chưa nhận ra chiếc áo vest anh vừa cởi ra chính là món quà cô tặng anh. Cô nàng này ngày thường nhanh nhẹn nhạy bén, thế mà hôm nay như thể bị mù.

Ngay cả Josh cũng có thể nhận ra quần áo anh hôm nay khác. Mặc dù sống chung với anh nhưng Serenity dường như không nhận ra điều đó. Zachary ngồi với sự thất vọng, các cơ mặt vừa thả lỏng của anh bắt đầu căng lên lại.

Serenity hứa: "Sẽ không có lần sau đâu."

Cô sẽ không dám tái phạm với một người nguyên tắc. Phải mất thêm một con rồng nữa thì anh mới buông tha cho vấn đề này.

Dù đồ thủ công của cô không có nhiều giá trị về mặt tiền bạc, nhưng Serenity vẫn tốn công sức để hoàn thành nó.

"Anh York."

Serenity ăn gần xong thì liếc nhìn khuôn mặt vẫn còn kích động của Zachary. Thế nên cô đưa ra quyết định đau thương là nhượng bộ: "Hay anh chọn một mẫu anh thích, và tôi sẽ làm riêng cho anh nhé?"

*Chú thích:

Parmesan: Là phô mai có tên gọi đầy đủ bằng tiếng Ý là Parmigiano-Reggiano. Đây là loại phô mai dạng cứng và được dùng phổ biến trong món Pasta và mì Ý.

Macaroni: Còn gọi là Nui, là một loại mì ống hình ống ngắn, có thể thẳng hoặc cong, thường được làm từ bột mì cứng.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 171 & 172: Đàn Ông Ba Mươi Bị Xem Là Già

Nhìn vào đĩa mì ống của Serenity, Zachary cảm thấy chán nản. Cô vậy mà ăn ngon lành. Sao cô có thể ngồi cạnh anh thưởng thức bữa ăn của mình trong khi anh buồn bã?

Cô nàng.. Vô tâm. Kỳ thật hai người khác những cặp đôi khác. Cuộc hôn nhân của họ là hôn nhân vì lợi ích mà không có tình cảm.

Nén nỗi thất vọng, Zachary cất giọng không vui hỏi: "Cô Stone chẳng phải là người thừa kế của tập đoàn Stone sao? Sao cô ta lại tìm cô? Hai người quen nhau từ khi nào vậy?"

Zachary tỏ ra khó hiểu mặc dù đã biết câu trả lời, vì anh đã nắm thông tin trực tiếp từ Elisa. Anh không bao giờ nhắc đến Elisa khi ở trước mặt Serenity.

Serenity kể lại cho Zachary nguyên nhân cô gặp Elisa. Nó trùng khớp với lời kể của Elisa.

"Cô Stone đã đến và tâm sự với tôi về tình cảm của cô ấy dành cho người thừa kế nhà York. Quyết định theo đuổi anh York của cô ấy không được gia đình ủng hộ nhiệt tình. Cô ấy cảm thấy chán nản và hỏi tôi về cách thức để tiến xa hơn với anh York."

Zachary nhướng mày. Liệu Elisa có thực sự tìm đến để nhờ Serenity giúp cách ve vãn anh không?

Với vẻ mặt vô cảm, anh hỏi Serenity: "Cô đã đưa ra gợi ý gì? Cô từng theo đuổi đàn ông chưa?"

"Tôi không có kinh nghiệm. Mối quan hệ đầu tiên của tôi đã kết thúc ngay khi nó bắt đầu. Về cơ bản, tôi là một tờ giấy trắng khi nói đến các mối quan hệ." Serenity nghiêng đầu liếc nhìn Zachary và nói thêm: "Có điều tôi giỏi hơn anh. Anh còn trong trắng hơn tôi. Haha. Anh đã giật mình khi tôi chạm vào mặt anh. Anh cảnh giác với tôi như thể tôi là kẻ biến thái vậy."

Zachary nhăn mặt và nhìn Serenity với ánh mắt khó chịu. Serenity bật cười khúc khích rồi quay lại tập trung vào đĩa mì ống của mình. Cô thậm chí liếm sạch đĩa nước sốt phô mai còn sót lại. Sau khi ăn xong, cô tự vỗ nhẹ vào lưng: "Mì ống và phô mai của tôi là ngon nhất."

"Ngày mai chúng ta cùng ăn mì ống đi."

Hả?

Zachary đưa tay ra chọc vào trán cô trước khi mắng: "Không phải cô đang cố ép tôi ăn khi cô cứ khoe khoang về mì ống và phô mai của mình sao? Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ ăn nó."

Serenity đẩy tay anh ta ra: "Tôi khá giỏi trong chuyện bếp núc. Gia đình anh đã nói đồ ăn của tôi rất ngon. Được thôi. Tôi sẽ làm cho anh một ít mì ống vào ngày mai nếu anh muốn."

"Cô có cho cô Stone lời khuyên nào để theo đuổi anh York không?"

"Tôi nghĩ có. Tôi đã chỉ cô ấy tất cả những bí quyết để quấy rầy anh York. Cô ấy nên đóng vai một thiếu nữ gặp nạn trên con đường mà anh York thường đi. Tôi chắc chắn anh ấy sẽ đến cứu cô ấy miễn là trái tim ngày ấy không phải là đá. Họ sẽ có cơ hội dành thời gian cho nhau nếu anh York dang tay giúp đỡ. Cảm xúc được phát triển thông qua thời gian gắn kết. Tất cả những gì họ cần là cơ hội được ở cùng nhau. Tôi chẳng biết anh York trông như thế nào. Anh ấy đã ở bữa tiệc mà Jasmine dẫn tôi đến. Tuy nhiên đám đông đã vây quanh anh ấy. Thêm nữa anh ấy có nhóm vệ sĩ. Tôi đã không thể thấy diệm mạo của anh ấy."

Serenity vẫn nhìn chằm chằm vào Zachary khi nói: "Anh thậm chí không thể gặp sếp mình tại nơi làm việc, nói chi người ngoài. Nếu tôi có quyền lên tiếng thì tôi sẽ nói sếp của anh quá tự mãn. Anh ta từ chối dành thời gian cho cô Stone. Tôi chắc rằng anh ta sẽ yêu cô Stone nếu anh ta hiểu cô ấy."

Zachary phải dùng hết sức lực để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Anh đáp với vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói vô cảm: "Sếp của tôi sẽ không bao giờ yêu cô Stone. Serenity, tốt nhất là cô đứng ngoài chuyện này. Nếu một ngày nào đó sếp tôi phát hiện ra cô là người cho cô Stone lời khuyên về chuyện tán tỉnh, anh ấy có thể trút giận lên cô. Hiệu sách của cô có lẽ sẽ đóng cửa. Chưa kể, chồng cô có thể mất việc."

Serenity chớp mắt hỏi: "Sếp anh hẹp hòi thế sao? Ai cũng có quyền yêu. Cô Stone yêu anh ta thì có gì sai? Tôi nghe bảo chưa có ai từng rủ anh ta đi chơi, anh ta cũng không có bạn gái dù anh ta đã già và gần như là người đàn ông trung niên. Cô Stone đã chủ động theo đuổi anh ta, điều đó có nghĩa là anh ta có sức hấp dẫn. Anh ta nên cảm ơn cô Stone vì điều đó."

Đây là logic gì vậy? Hơn nữa Zachary mới chỉ ba mươi tuổi, sao lại già? Serenity đã nhiều lần nhắc đến việc anh là một người đàn ông trung niên.

Zachary phải cảm ơn khả năng kìm nén của chính mình vì lời của Serenity có thể khiến anh tức đến mức phải nói ra sự thật.

"Sếp của tôi không già. Anh ấy chẳng phải là người đàn ông trung niên!" Zachary lấy lại bình tĩnh và tự bào chữa cho mình.

Serenity nhìn anh: "Tôi nghĩ anh chưa từng gặp sếp mình. Làm sao anh biết anh ấy không phải là người đàn ông trung niên? Anh nghĩ một người trẻ có thể điều hành tập đoàn lớn như York Corporation sao? Mặc dù lĩnh vực kinh doanh không phải sở trường của tôi, nhưng tôi biết York Corporation là một tập đoàn lớn như thế nào ở Wiltspoon. York Corporation đang cạnh tranh quyết liệt với cái công ty gì đấy ở Annenburg."

Zachary trả lời sau một cái đảo mắt ra vẻ như là cố nhớ: "Tập đoàn FC & Co."

Giống như tập đoàn York, FC & Co. Ở Annenburg là một gã khổng lồ ở thành phố mình. Đằng sau FC & Co. Là gia đình tỷ phú Johnson. Tổng giám đốc điều hành hiện tại, Ben Young Johnson kém Zachary một tuổi.

FC & Co. Có các công ty con ở Wiltspoon nhưng không có xung đột kinh doanh với tập đoàn York. Đó là lý do tại sao hai gã khổng lồ này có thể hòa thuận cho đến tận bây giờ.

"Tôi không biết tên công ty là gì, nhưng tôi có thể nói với anh rằng đó là một công ty tuyệt vời. Anh có nghĩ rằng sếp của anh có thể kiểm soát được các giám đốc điều hành cấp cao của mình nếu anh ấy còn trẻ không? Anh ấy có thể điều hành công ty một cách kiên quyết với tư cách là CEO không?"

Zachary gật đầu, cô nói thêm: "Vậy thì anh ấy hẳn đã già rồi. Nếu không anh ấy sẽ chẳng có kinh nghiệm và sự quyết đoán để vượt qua các giám đốc điều hành cấp cao của mình."

Zachary không nói nên lời. Dù Serenity có lý thì Zachary cũng không tự nhận mình già. Tất nhiên, anh sẽ thừa nhận nếu một người đàn ông ba mươi tuổi bị xem là già.

"Cô Stone và tôi rất hợp nhau. Cô ấy rất dũng cảm khi theo đuổi tình yêu đích thực. Dù sao thì anh York vẫn còn độc thân. Tôi ủng hộ cô ấy trong hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực, trừ khi anh York đột nhiên kết hôn hoặc có bạn gái. Cô Stone nói rằng cô ấy sẽ từ bỏ nếu anh York có người yêu. Cô ấy có lòng tự trọng và từ chối trở thành người thứ ba. Tôi nghĩ cô Stone mang trong mình tất cả những giá trị tích cực. Cô ấy sẽ không cản trở cuộc hôn nhân, hay mối quan hệ của người khác vì mục đích tìm kiếm tình yêu đích thực."

Nghe vậy đôi mắt đen của Zachary sáng lên. Anh có thể tiết lộ với Elisa rằng anh đã kết hôn, nhưng anh sẽ giấu thông tin về danh tính của vợ mình.

Elisa có thể không phải là người có bản tính độc ác, nhưng Zachary không chắc liệu Elisa có làm gì không nếu cô phát hiện ra vợ anh là Serenity.

Serenity vẫn là vợ anh miễn là họ chưa ký vào giấy ly hôn. Sự an toàn của cô là ưu tiên hàng đầu của anh.

"Cô Stone có thực sự nói thế không?"

"Đúng, cô ấy đã nói thế."

"Sếp của tôi phát ngán với sự quấy rối của cô Stone. Tôi có thể chuyển lời cô Stone đến sếp tôi. Anh ấy có thể kết hôn vội để thoát khỏi cô ta."

Serenity cười: "Zachary, từ những gì anh biết về sếp của mình, anh có nghĩ anh ta là loại người như vậy không? Anh ta thậm chí còn không có bạn gái. Anh ta sẽ kết hôn với ai? Tất nhiên, anh ta có thể nói anh ta muốn ổn định cuộc sống. Có lẽ rất nhiều phụ nữ sẵn sàng bước vào lễ đường vì anh ta. Anh ta có vui khi kết hôn với một người mà anh ta không có tình cảm không?"

Zachary lẩm bẩm trong đầu: "Tôi đã kết hôn với người phụ nữ không có tình cảm với mình đấy thôi."
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 173 & 174: Chúng Ta Cá Cược Đi

"Tôi có đề xuất nhưng tôi đứng về phía cô Stone, nên tôi không thể nói với anh về điều đó được."

Cầm lấy đĩa và đồ dùng của mình, Serenity đứng dậy đi vào bếp. Zachary lặng lẽ nhìn bóng cô biến mất trong bếp. Một lúc sau, anh đứng dậy bước tới dựa vào khung cửa bếp, rồi nghiêm túc hỏi: "Cô mới gặp cô Stone, sao cô đã về phe cô ta rồi?"

"Cô Stone và tôi có thể chưa biết nhau lâu, nhưng tôi thậm chí còn chưa từng gặp sếp anh. Anh nghĩ tôi sẽ đứng về phía nào? Cô Stone là mẫu phụ nữ tôi thích. Có gì sai khi ủng hộ cô ấy theo đuổi anh York chứ. Sếp anh chắc hẳn là một người cao quý. Đợi đến khi cô Stone túm được anh ta trong tay. Anh ta sẽ quấn lấy cô ấy Hahaha. Chờ xem anh ta có kiêu ngạo được không. Đây chẳng phải là một câu chuyện thú vị sao? Tôi có thể viết thành sách. Tôi có nhiều thời gian rảnh ở cửa hiệu. Nếu doanh số bán hàng trực tuyến của tôi không được tốt lắm, tôi nên thử viết một cuốn sách. Đó là cách để kiếm sống. Tôi cá là cuốn sách về cô Stone theo đuổi anh York sẽ là cuốn sách bán chạy nhất!"

Cô nàng này chắc chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền. Tiền phụ cấp mà anh đưa cô không đủ sao? Tâm trí cô dường như chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền.

"Sếp tôi sẽ không bị cô ta thuyết phục đâu. Tốt hơn là đứng về phía sếp tôi." Zachary học cách nói điêu. Nó giờ đã trở thành bản năng.

"Cược nhé? Chúng ta cược xem cô Stone hay sếp anh có thể thắng. Anh nghĩ sao? Tôi sẽ cho anh ba đặc quyền nếu anh thắng, nhưng phải nằm trong khả năng của tôi. Nếu anh thua, anh có thể giặt quần áo, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Điều đó có nghĩa là anh phải chịu trách nhiệm cho tất cả các công việc nhà trong hai tháng."

Zachary sẵn sàng đồng ý với các điều khoản: "Tôi sẽ viết cam kết để chúng ta có thể ký. Tôi sợ cô nuốt lời."

Zachary quay đầu đi lấy bút soạn hợp đồng cá cược. Nhìn sự tự tin của Zachary khi thảo hợp đồng, Serenity bắt đầu dao động. Zachary không có cơ hội gần gũi với sếp của mình dù làm việc tại tập đoàn York, nhưng anh biết nhiều về anh York hơn cô. Hầu hết đàn ông đều bị thu hút bởi cô Stone, nhưng liệu anh York có thể chống lại sự tán tỉnh dai dẳng của cô Stone không?

Còn nữa, nếu người thừa kế nhà York có vấn đề như cô nghĩ thì sao? Anh ta có thể chẳng thích phụ nữ. Đó là lý do tại sao anh ta không bao giờ có tin tình ái với phụ nữ. Anh ta sẽ không bị cuốn hút bởi những lời tán tỉnh của cô Stone.

"Anh York! Anh York!" Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Serenity theo sát Zachary và hỏi: "Tất cả mọi người xung quanh sếp anh đều là đàn ông sao anh York? Ý tôi là thư ký của sếp anh có phải là đàn ông không? Thư ký có đẹp trai không?"

Mắt Zachary có ánh cười, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Thuê thư ký nam thì có gì sai? Nhiều giám đốc điều hành đều có thư ký nam. Tỷ lệ giữa thư ký nam và thư ký nữ cũng gần như nhau."

Serenity sững người một giây. Zachary cầm bút và giấy rồi ngồi xuống bàn soạn thảo hợp đồng. Serenity nhoài người lên bàn để che trên mặt giấy. Cô cũng giật lấy bút từ tay Zachary. Zachary nhướng mày nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm và đen láy.

"Ừm.. Hehe.. Ừm.. Anh York, chúng ta không cần phải viết ra giấy đâu."

Zachary cười khẩy: "Sao hả? Muốn rút lời à?"

"Đúng vậy. Tôi không cược. Tôi không cảm thấy chắc chắn. Nếu sếp anh thích đàn ông lực lưỡng hoặc có vấn đề về giới tính thì sao? Tôi sẽ thua. Có lẽ chúng ta không nên cá cược."

Zachary cạn lời. Anh mà thích đàn ông à? Josh sẽ là người đầu tiên bỏ chạy và tránh xa nhất có thể nếu Zachary thích đàn ông.

Anh có vấn đề về bản lĩnh đàn ông hả? Zachary không phải là người yêu của Serenity, nếu không anh sẽ cho cô biết khi anh thích cô và thực hiện nghĩ vụ hôn nhân!

Phải mất một lúc Zachary mới đứng dậy và đột ngột rời khỏi phòng. Anh đóng sầm cánh cửa sau lưng. Tiếng vang lớn phản ánh tâm trạng tồi tệ của anh.

Serenity đợi đến khi anh đóng cửa phòng ngủ mới đứng dậy. Cô nhặt tờ giấy lên vo tròn rồi ném vào thùng rác và lẩm bẩm: "May mà mình nghĩ kỹ. Nếu không mình đã thua anh ta rồi."

Bài học hôm nay là không nên đặt cược trước khi có đầy đủ thông tin về đối thủ. Nguy cơ tan xát là rất lớn. Đối với đề nghị cá cược và sự thay đổi đột ngột của mình, Serenity không hề quan tâm. Việc rút lui khỏi một thỏa thuận là bình thường vì hai bên chưa ký hợp đồng.

Serenity tắt đèn phòng khách và trở về nơi trú ẩn nhỏ bé của mình, miệng ngân nga một giai điệu nào đó. Cô nằm dài trên giường nghịch điện thoại rồi mới rửa mặt đi ngủ.

Sáng hôm sau, Serenity dậy đến bên cửa sổ và kéo tấm rèm nặng nề. Khi cửa sổ mở ra, một luồng khí lạnh tràn vào phòng cô. Run rẩy vì lạnh, cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Nhìn bầu trời xám xịt có vẻ sắp mưa. Cái lạnh ban đầu báo hiệu nhiệt độ sẽ giảm xuống. Vì Wiltspoon và Annenburg nằm trong cùng một khu vực, nên thời tiết gần như giống nhau. Trời lạnh vào buổi sáng, buổi tối cuối thu và đầu đông. Khi mặt trời mọc, nhiệt độ cũng tăng. Lúc đó trời sẽ ấm.

Nhiệt độ giảm cùng với mưa là lời nhắc nhở mọi người đã đến lúc phải mặc thêm áo khoác mỏng. Serenity duỗi người và đi đánh răng. Sau đó cô thay bộ đồ ngủ ra khỏi phòng đến nhà bếp để làm cho Zachary món mì ống. Đó là yêu cầu của anh ngày hôm qua. Mở tủ lạnh, Serenity nhận ra đã hết sản phẩm tươi sống. Sữa chỉ đủ dùng. Cô cũng hết phô mai, thứ thiết yếu cho món mì ống.

Serenity quyết định đi nhanh đến chợ.

Cô ra khỏi bếp cùng lúc Zachary bước ra khỏi phòng mình. Anh mặc đồ thể thao màu xanh và mang giày thể thao, dường như định chạy bộ.

"Hôm nay hơi lạnh. Trời có khả năng mưa nữa. Anh có ra ngoài chạy bộ không? Đừng quên mang theo ô, kẻo bị ướt."

Thấy Serenity đang cầm chiếc ví đựng điện thoại và chìa khóa, anh hỏi: "Cô định ra chợ à?"

"Tủ lạnh của chúng ta sắp hết đồ dùng rồi. Tôi sẽ đi mua ở chợ. Anh có muốn đi cùng không? Anh có thể chạy đến chợ và quay lại."

Nghĩ đến khoảng cách giữa Brynfield và chợ, Zachary lắc đầu: "Tôi chỉ chạy bộ quanh khu phố thôi. Cô có thể mua đồ tạp hóa ở siêu thị gần đây. Không cần phải đến chợ."

Serenity trả lời Zachary trong khi bước ra ngoài: "Giá ở siêu thị đắt hơn ở chợ. Chúng ta không thể cứ chi tiêu xa xỉ. Chúng ta phải có ý thức về ngân sách."

Zachary không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng cô.

"Tiền tiêu vặt tôi đưa cô chắc đủ để chúng ta sống thoải mái rồi. Đừng quá tiết kiệm. Cô phải tự thưởng cho mình chứ. Kiếm tiền để làm gì? Chỉ để chúng ta có thể ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, sống không cần phải đắn đo."

Serenity dừng lại bên ngoài cửa và đợi Zachary ra ngoài rồi đóng và khóa lại. Sau đó cô trả lời: "Hãy biết ơn vì anh đã cưới một người vợ có ý thức về ngân sách và cẩn thận không phung phí. Anh nghĩ anh có đủ khả năng chu cấp cho tôi nếu tôi tiêu tốn vài trăm ngàn đô la cho một chiếc túi không?"

Vỗ nhẹ vào ngực Zachary, cô nói thêm: "Hãy xem mình là người may mắn, anh trai ạ. Anh lấy đúng người rồi đấy."

Zachary không nói nên lời.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 175 & 176: Ông Chồng Kén Ăn

Hai vợ chồng cùng xuống thang. Zachary chạy bộ buổi sáng còn Serenity đi xe đạp điện đến chợ. Cô đang ngồi lên xe thì nghe Zachary nhắc: "Mua thêm chút thực phẩm mang đến hiệu sách. Cô có thể tự nấu bữa trưa. Cô nên ngừng gọi đồ mang đến đi."

"Biết rồi."

"Tôi sẽ bảo khách sạn Wiltspoon giao đồ ăn cho cô mỗi ngày nếu tôi thấy cô ăn đồ gọi đến lần nữa."

Serenity quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt tức giận: "Đồ phung phí!"

Zachary nhăn mặt. Vệ sĩ đang giả vờ tình cờ đi ngang gần đó gần như bật cười khi nghe Serenity nói.

Không muốn tốn thêm thời gian cho kẻ phung phí, Serenity chạy xe đi.

"Đúng là cô nàng không biết điều gì tốt cho bản thân!" Zachary đợi cho đến khi cô đi xa mới buông lời phê bình.

Serenity dạo quanh chợ, mua nhiều rau tươi và dưa nhét đầy tủ lạnh. Khoai tây, cà rốt và hành tây được đặt trong túi thông gió nằm trên sàn.

Thay quần áo sau khi chạy bộ buổi sáng, Zachary xuất hiện và nhìn thành quả của cô. Anh đứng một góc không nói gì. Serenity bắt tay vào làm món mì ống.

Cô đã mua một ít thịt ba chỉ. Trước tiên cô chuẩn bị nguyên liệu bằng cách thái thịt heo và xắt cà chua hạt lựu. Kế tiếp cô xào cà chua trên bếp cho đến khi nó sền sệt.

Zachary đứng ở cửa bếp nhìn rồi đi ra ban công. Anh ngồi trên xích đu ngắm khu vườn nhỏ, đong đưa theo gió. Thật thư giãn! Chẳng trách Serenity lại dành thời gian ngồi đây mỗi ngày.

Reng, reng.. Điện thoại của Zachary reo. Josh gọi đến. Zachary nói nhỏ trên điện thoại vì sợ cô vợ trong bếp nghe thấy.

"Sếp, những người họ hàng lố bịch của Serenity đã tìm được người hòa giải. Họ sẽ cố gắng giải quyết vấn đề với cô ấy."

Nhiều việc liên quan đến vợ của CEO đều qua tay Josh. Anh sẽ là người đầu tiên biết bất kỳ thông tin cập nhật nào.

Mắt Zachary trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Anh hỏi một cách vô cảm: "Ông chưa kết thúc vụ này sao?"

"Chưa. Quá dễ cho họ nếu chúng ta triệt họ ngay lập tức. Chúng ta nên vờn một chút để họ mất mọi thứ họ có từ từ. Đó mới là cách trả thù của tôi. Bị dồn vào đường cùng trong công việc hay chuyện làm ăn, họ còn lo lắng hơn cả vợ ông. Họ đã tìm đến Serenity để giải quyết bất đồng, nhưng vợ ông đã từ chối. Giờ họ phải nhờ đến sự giúp đỡ của người hòa giải từ một chương trình truyền hình nào đó."

Zachary thờ ơ trả lời: "Tôi không quan tâm đó là chương trình truyền hình nào. Chỉ cần đối phó với họ. Đừng để những người đó quấy rối vợ tôi."

Josh cười khúc khích: "Ông có vẻ tức giận. Được thôi. Tôi sẽ hoàn thành và nói với mấy nhà sản xuất chương trình truyền hình chờ chương trình bị hủy nếu bất kỳ người hòa giải nào của họ làm phiền bà xã của ông. Những người hòa giải đưa ra những bình luận thô lỗ mà không hiểu gì. Họ dám can đảm thuyết phục người ta tha thứ và quên đi khi chính họ chưa từng trải qua những khó khăn."

Với mọi điều mà nhà Hunt đã làm với Serenity và Liberty, nếu ai có chút lương tâm sẽ không thuyết phục Serenity hòa giải với nhà Hunt. Mấy kẻ hòa giải có thể dễ dàng nói bất cứ điều gì khi họ không ở trong vị trí của người khác.

"Sếp, hôm nay vợ ông có đóng hộp đồ ăn sáng cho ông không? Ông có thể nhờ cô ấy cho thêm không? Tôi muốn nếm thử đồ ăn cô ấy nấu."

"Biến!" Zachary kết thúc cuộc gọi đột ngột.

Josh cảm thán: "Châc chậc. Không phải chứ! Ghen tuông ích kỷ có gì hay ho đâu."

Giờ mọi thứ bắt đầu trở nên thú vị rồi.

Serenity không hề biết rằng người đàn ông của mình đã triệt u nhọt giúp cô chỉ trong vài phút.

Sau khi mì spaghetti được làm xong, Serenity bày nó ra đĩa cùng với nước sốt cà chua. Cô rải thịt ba chỉ cắt hạt lựu, húng quế lên trên và chỉ rắc một ít bột ớt lên đĩa. Serenity sợ nó quá cay. Theo thống kê thì dân Wiltspoon không thích bột thừa trong bữa ăn của họ.

"Anh York, bữa sáng đã sẵn sàng."

Serenity mang đĩa thức ăn ra khỏi bếp và ra hiệu cho Zachary đang ngồi trên xích đu đến bàn ăn tối. Zachary im lặng rời ban công. Thấy bữa sáng của mình chưa được mang lên bàn ăn, anh lặng lẽ đi vào bếp và mang phần của mình ra.

"Anh có thể thêm bao nhiêu bột ớt tùy thích. Chị gái tôi thích ăn cay, vì vậy chị ấy đã kết hợp một loạt các hương vị cay cho riêng mình."

Hai người có khẩu vị khá khác nhau mặc dù là chị em ruột. Serenity thường thêm chút bột ớt vào món mì ống của mình, nhưng hầu như cô sẽ không thêm gia vị cay.

Chị cô lại thích nhiều gia vị cay trong đồ ăn. Chị ấy sẽ đổ rất nhiều bột ớt vào bất kể nó có lợi cho món ăn hay không. Liberty có vài chậu cây trên ban công riêng, nhưng thay vì hoa, chị đã chọn các loại ớt trên khắp thế giới có thể thích nghi với các mùa ở Wiltspoon.

"Tôi không thích bất cứ thứ gì béo hoặc cay nóng."

Serenity nâng cằm lên và nhìn Zachary: "À anh không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay phải không? Có lẽ tôi nên thêm béo và bột ớt vào đồ ăn để anh thử."

Zachary không nói nên lời. Anh đã để lộ những điểm yếu vụn vặt của mình.

Serenity thấy Zachary thật nhàm chán khi ăn với vẻ mặt nghiêm túc. Sợ rằng cô cũng nuốt không trôi khi dùng bữa cùng anh.

Serenity lấy điện thoại lướt tin tức trong khi thưởng thức bữa sáng. Serenity nhanh chóng ăn xong và vét sạch đĩa.

Cô cất điện thoại rồi đứng dậy mang đĩa dơ vào bếp. Lúc đứng dậy cô nhận thấy mì spaghetti và nước sốt đã bóc hơi khỏi đĩa của người đàn ông. Tuy nhiên thịt ba chỉ và húng quế vẫn được chất đống ở một góc đĩa.

Vì Zachary làm việc nhiều nên Serenity đã cho thêm nhiều thịt heo vào đĩa của anh, sợ anh đói. Cô thấy ngạc nhiên khi anh thậm chí không chạm vào nó. Anh cũng không ăn húng quế.

"Anh Zachary!" Serenity gõ bàn để đánh động anh. Ánh mắt cô liếc đĩa của anh lúc anh nhìn cô.

Cô hỏi: "Sao anh không ăn thịt heo?"

Zachary không nói tiếng nào. Người thừa kế của dòng họ York chưa bao giờ nếm qua thịt ba chỉ trong đời! Chất béo bão hòa và mỡ khiến anh không thể chịu được.

"Tôi có thể không nói đến húng quế vì không có nhiều người thích mùi của nó, nhưng đừng lãng phí thịt. Giá thịt heo đã tăng rồi."

Vẫn giữ thái độ im lặng, Zachary đứng lên với chiếc đĩa trên tay. Zachary không đáp lời, Serenity than thở: "Tôi mà biết thì đã ăn hết thịt. Anh thật không có lòng với những gì tôi làm cho anh."

Zachary vứt đồ ăn thừa vào thùng rác và rửa bát rồi ra khỏi bếp. Thấy cô vợ vẫn còn ngồi ở bàn ăn, anh mở ví rút tờ một trăm đô la ra. Anh đến gần Serenity và đưa tiền cho cô.

"Chuyện gì?"

"Tôi đã lãng phí thức ăn mà cô mua, vì vậy tôi sẽ đền bù cho cô. Đừng càu nhàu như một bà già nữa. Tôi không thể quen với hàm lượng chất béo cao, vì vậy lần sau cô đừng bỏ nó vào đĩa của tôi."

Đúng là anh chẳng cảm kích những gì cô làm cho anh mà.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 177 & 178: Đưa Tiền Bịt Miệng

Serenity đẩy tiền của Zachary ra: "Tôi không biết là anh không ăn đồ có nhiều chất béo bão hòa, nhưng lần sau tôi sẽ không để nó vào đĩa của anh đâu. Cất tiền đi. Anh có thể ngừng khoe tiền của mình được không? Anh nghĩ mình in tiền à?"

Zachary nên đưa vài triệu tiền mặt để chứng minh bản thân có tiền. Sau đó cô sẽ đếm tiền và công nhận anh ta giàu.

"Sao lúc tôi nấu thịt heo anh không nói gì cả? Có miệng để làm gì? Thật phí mất một trong năm giác quan của anh nếu anh không biết cách lên tiếng.."

Một xấp tiền được đặt trên chiếc đĩa trống của cô. Lời lảm nhảm của Serenity đột nhiên dừng lại. Zachary quay gót bỏ đi, không cho cô cơ hội trả lại tiền.

Serenity liếc nhìn số tiền trên đĩa và chuyển ánh mắt sang người đàn ông đang trốn chạy. Lúc này anh đã bước một chân ra khỏi cửa.

"Zachary, anh thấy tôi giống kẻ ăn xin à?"

Câu trả lời của anh là tiếng cửa đóng sầm lại. Sau khi cánh cửa đã đóng lại, Zachary không kìm chế nụ cười trên mặt nữa.

Ở trong nhà, Serenity nhặt chồng tiền trên đĩa, miệng thì lẩm bẩm: "Anh hẳn nghĩ mình ngon vì anh giàu hả? Anh tự đưa tiền cho tôi. Tôi không mượn. Anh chỉ có thể mua được một chút yên bình. Hãy xem anh có thể duy trì hành động này được bao lâu."

Serenity đếm tiền. Hơn hai ngàn đô một chút.

"Chậc. Hơn hai ngàn đô. Tôi thách anh ném một bao tiền vào tôi đó!"

Serenity mắng Zachary một trận. Khoản tiền bịt miệng của Zachary khá sỉ nhục. Tất nhiên cô rất vui lòng chấp nhận nếu anh thích trả tiền để đổi lấy sự im lặng của cô.

Bỏ tiền vào túi, Serenity vào bếp rửa bát và dọn dẹp mặt bàn. Cô gói một ít đồ ăn để mang đến cửa hiệu ăn trưa trước khi đi làm. Vừa ra khỏi nhà thì cô nhận được cuộc gọi từ chị gái.

"Chị Liberty." Serenity luôn trả lời cuộc gọi của chị gái ngay lập tức phòng trường hợp có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với Liberty.

"Seren, em đã đi làm chưa?"

"Em vừa ra khỏi nhà. Em đang đi xuống cầu thang. Có chuyện gì thế chị?"

"Chị đã cho Sonny ăn. Em có thể qua đón Sonny đến hiệu sách của em không? Hôm nay chị sẽ bắt đầu tìm việc làm."

Vết bầm tím trên mặt Liberty đã xẹp xuống. Sau khi nói chuyện với em gái, Liberty quyết định hôm nay sẽ tìm việc và cũng sẽ ăn kiêng lành mạnh.

"Được rồi, em sẽ đến ngay. Chị chuẩn bị đồ chơi, sữa bột và một ít quần vào túi của Sonny nhé."

Sonny mới chỉ hai tuổi và hầu như chưa biết nói. Cậu bé chưa được huấn luyện đi vệ sinh và thường tè ra quần, vì vậy cần thêm vài chiếc quần dự phòng.

"Chị đã chuẩn bị mọi thứ rồi."

"Em đến ngay đây."

Vì Serenity đưa cháu trai đi cùng nên cô lái xe bốn bánh đi làm. Cô cần lắp ghế ô tô cho trẻ em ở ghế sau để đảm bảo an toàn cho Sonny.

Serenity quay lại nhà lấy chìa khóa xe. Sau khi cân nhắc, cô vào bếp lấy một ít rau từ tủ lạnh. Cô có thể chuẩn bị rau nấu mềm cho Sonny ở cửa hiệu. Sonny có thể uống sữa bột trước khi ngủ trưa.

Cậu nhóc phải bú bình trước khi ngủ. Nếu không nhóc sẽ thức và quấy khóc. Nhóc chưa sẵn sàng cai sữa.

Serenity chẳng mất nhiều thời gian để đến khu nhà của chị gái. Liberty đang ở dưới sân đợi em gái mình. Cô bế con trai, mỗi tay đeo một túi đựng tã và ba lô. Liberty nhìn quanh không để ý một chiếc xe mới đang tới gần. Chính xác hơn cô không để ý đến xe bốn bánh vì em gái thường đi xe đạp điện.

Serenity dừng xe trước mặt chị gái và hạ cửa sổ xuống: "Chị Liberty."

Lúc đầu Liberty hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười đáp lại: "Chị tưởng hôm nay em đi xe đạp."

Cô biết em rể đã mua cho em gái cô một chiếc xe hơi, nhưng Serenity hiếm khi sử dụng nó. Đây là lần đầu tiên Serenity lái xe mới đến đây.

Serenity bước ra khỏi xe và lấy túi đựng tã từ Liberty. Cô mở cửa ghế sau và đặt túi đựng tã vào. Cô hỏi: "Mọi thứ đều ở trong này hả chị Liberty? Sữa bột là thứ quan trọng nhất."

"Tất cả đều có ở đó."

Liberty trao con trai cho em gái. Serenity bế Sonny, Liberty tiến lại gần hôn má con trai và hứa hẹn: "Ngoan ngoãn ở với dì Ser của con nhé Sonny. Mẹ sẽ sớm quay lại thôi."

Sonny rất thân thiết với dì mình nên khi được trao cho dì, cậu bé không khóc nháo. Sonny thậm chí còn vẫy tay chào tạm biệt mẹ.

Liberty cảm thấy hơi buồn. Con trai chỉ mới hai tuổi. Cô phải cho con đi học mẫu giáo trước khi gầy dựng lại sự nghiệp. Thực tế buộc cô phải tìm việc rồi mới triển khai kế hoạch.

"Chị Liberty, anh rể đã về chưa?"

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ cuộc chiến giữa hai vợ chồng.

Liberty buồn bã trả lời: "Không! Anh ta gửi cho chị một tin nhắn yên cầu trả lại tiền sinh hoạt phí vì anh ta không ăn ở nhà. Anh ta muốn chị hoàn lại phần tiền của anh ta."

Cô rất đau trước mọi hành vi nhỏ nhặt của Hank. Nó chẳng mang lại cho Liberty điều gì ngoài sự đau khổ.

Cô thật mù quáng khi yêu một người đàn ông như vậy, còn kết hôn với và sinh con cho anh ta.

Người đàn ông đáp trả cô bằng sự ghê tởm và lăng mạ chưa đầy ba năm sau khi kết hôn.

"Liberty, chị đã trả tiền cho anh ta chưa?"

Sau một hồi im lặng, Liberty trả lời: "Chị trả lại rồi. Vì anh ta rất chi li trong việc chia đôi, nên chị sẽ không lấy thứ không phải của mình."

Serenity bĩu môi, không bàn về anh rể. Anh ta là thế. Cô hỏi với vẻ quan tâm: "Chị có đủ tiền không chị Liberty?"

Lấy được hai ngàn đô tiền bịt miệng từ Zachary, Serenity đặt vào lòng bàn tay của chị gái: "Cầm lấy đi chị. Nói với em khi chị thiếu tiền. Đừng cảm thấy nặng nề về điều này. Hãy xem như chị mượn đi."

Liberty trả lại tiền cho em gái: "Chị có tiền. Chị đã đầu tư một ít tiền mà em đã đưa chị trước đây. Mặc dù không nhiều, nhưng mỗi một chút đều có giá trị. Số tiền này sẽ đủ cho chị dùng trong một thời gian cho đến khi tìm được việc làm."

Cô biết ơn vì Serenity đã khuyên cô giữ lại một nửa tiền để phòng trường hợp khẩn cấp trong việc chi tiêu. Nếu không, Liberty sẽ cảm thấy khó khăn khi chồng cắt đứt tài chính với cô.

Liberty không muốn nhận tiền, Serenity đành bỏ tiền vào túi và động viên Liberty. Liberty giục em gái đi, Serenity bế cháu trai và nói: "Lát nữa chị đến cửa hiệu ăn trưa nhé. Em mang đồ ăn từ nhà đến để nấu trong cửa hiệu."

Zachary cấm cô gọi đồ ăn mang về và bảo cô tự nấu ăn. Nếu cô không tự nấu ăn, anh sẽ yêu cầu giao đồ ăn từ Khách sạn Wiltspoon.

Khách sạn Wiltspoon là một khách sạn bảy sao với một đĩa rau xanh thông thường có giá cao hơn suất ăn trưa trong một nhà hàng thức ăn nhanh. Zachary sẽ gọi rất nhiều món từ thực đơn nếu anh giao chúng đến cửa hiệu của cô. Chúa biết điều này sẽ tốn kém như thế nào.

Người đàn ông tiêu tiền mà không nhìn giá. Anh lẽ ra nên thận trọng trong chi tiêu. Thật là kẻ phung phí! Nhưng mà phải nói hành động của Zachary khiến Serenity cảm thấy ấm áp và thoải mái.

"Được. Chị sẽ ăn nhanh ở nhà hàng nếu chị ở xa. Hoặc chị sẽ về hiệu sách ăn cùng em nếu chị ở gần."

"Dạ." Serenity nói vài lời rồi mới lái xe đi cùng cháu trai.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 179 & 180: Giúp Chị Gái

Serenity lái xe đến hiệu sách và nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở phía trước. Đó là xe của Shawn.

Shawn lại đến để mang đồ ăn cho chị họ. Cậu mang theo một ít bánh ngọt do đầu bếp riêng của gia đình làm mà không phải bữa ăn sáng. Cậu lấy cớ bánh ngọt quá nhiều, gia đình không ăn hết nên cậu đến mang cho chị họ.

Jasmine không suy nghĩ nhiều về lí do của cậu vì cô và Serenity sẽ không từ chối đồ ăn. Hơn nữa Jasmine biết tất cả các loại bánh ngọt tại nhà Lowe đều được nướng mới mỗi ngày.

Vì đồ Shawn mang đến nên Jasmine đã tự lấy cho mình khá nhiều. Shawn lo lắng chị họ sẽ chén sạch bánh ngọt trước khi Serenity đến hiệu sách. Nhìn ra ngoài cửa, Shawn hỏi: "Chị Jas, chị Serenity hôm nay có đến không?"

"Nhỏ ấy sẽ đến muộn một chút thôi." Jasmine trả lời máy móc.

Vì Jasmine sống khá gần hiệu sách, nên cô thường mở cửa và chịu trách nhiệm vào buổi sáng. Serenity sẽ trông coi cửa hiệu vào buổi chiều tối.

"Có sự khác biệt giữa phụ nữ đã kết hôn và phụ nữ độc thân. Serenity thường phải làm việc nhà, nấu ăn và mua đồ dùng trước khi anh rể nhỏ ấy bắt bẻ lúc nhỏ ấy sống ở nhà chị gái. Không có nhiều thay đổi sau khi nhỏ kết hôn. Nhỏ ấy luôn luôn bận rộn."

Jasmine nhìn em họ mình, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng về việc chị sẽ ăn hết bánh ngọt. Chị ăn được nhưng không thể ăn hết tất cả cùng một lúc. Chị sẽ chừa lại một ít cho Serenity."

Thấy Jasmine đọc được suy nghĩ của mình, Shawn ngượng ngùng đáp lại: "Chị Serenity thích bánh ngọt. Đầu bếp của gia đình em đã đến Beans & Cream để học chút cách làm của họ và chế biến tại nhà. Em nghĩ họ làm ngon hơn trước."

"Đồ ăn ở Beans & Cream thực sự rất ngon."

Jasmine đã đến đó trong một buổi hẹn gặp mặt. Mặc dù buổi hẹn không thành công, nhưng Jasmine vẫn được thưởng thức bữa ăn ngon vì bánh ngọt thực sự rất tuyệt.

Nghe thấy tiếng xe, Jasmine hỏi em họ: "Em có nhìn thấy ai ngoài kia không?"

"Ồ!" Shawn thấy Serenity ra khỏi xe khi cậu bước ra ngoài. Cậu mỉm cười nói: "Chị mua xe từ khi nào thế chị Serenity?"

"Một thời gian rồi, nhưng chị không lái. Chị gái chị phải đi tìm việc hôm nay, vì vậy chị ấy đã nhờ chị chăm sóc Sonny. Chị nghĩ sẽ an toàn cho Sonny nếu chị lái xe thay vì đi xe đạp. Hôm nay em không làm việc hả Shawn?"

"Em có. Em ghé qua để mang ít bánh ngọt đầu bếp nhà nướng. Hai chị có thể nếm thử một chút. Em sắp đến văn phòng. Chị Serenity, về bữa trưa ngày mai.."

"Đừng lo, chị sẽ không từ chối mời em ăn trưa đâu. Chị không hứa cuội."

Ngày mai là thứ bảy. Cô đã hứa sẽ mời Shawn ăn trưa vào thứ bảy để cảm ơn cậu đã chở cô về nhà và sửa chiếc xe đạp điện cho cô.

Shawn đáp lại với một nụ cười toe toét: "Em không lo chị sẽ không giữ lời hứa. Em chỉ lo chị có thể quá bận và muốn hoãn lại, thế thôi."

"Không đâu."

Thấy Serenity cầm túi đựng tã, Shawn đến giúp cô.

"Cảm ơn."

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, Serenity với tay vào ghế sau bế cháu trai ra ngoài. Cô khen ngợi cậu nhóc: "Con ngoan lắm, Sonny. Con không làm ầm ĩ hay khóc lóc gì cả. Cho dì hôn con nhé."

Cô hôn nhẹ vào má cháu trai. Shawn ghen tị, tự hỏi đến bao giờ cậu cũng có thể nhận được nụ hôn từ Serenity.

"Sonny, đây là chú Shawn."

Serenity dạy cháu trai mình tên Shawn.

"Xin chào chú Shan." Sonny chào Shawn bằng giọng nói dễ thương của mình.

Nhìn đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu và lịch sự, Shawn xoa đầu Sonny với một nụ cười: "Chào Sonny."

Serenity bế cháu trai đi cùng Shawn vào cửa hiệu.

"Ồ Sonny tới rồi. Đến đây Sonny. Dì ôm con một cái nào." Jasmine đứng dậy bế Sonny từ tay Serenity. Cô ngồi xuống và hỏi Sonny: "Con có muốn ăn bánh ngọt không?"

Sonny nhìn dì của mình.

"Cho nó một miếng đi. Đừng cho nó ăn quá nhiều, nếu không nó sẽ bỏ bữa trưa."

Serenity lấy túi đựng tã từ Shawn và đặt dưới máy tính tiền.

"Chị mình quyết định hôm nay đi tìm việc. Chị ấy nhờ mình trông Sonny. Chiều chị ấy sẽ đến đây."

Jasmine đưa cho Sonny một miếng bánh ngọt. Thay vì chấp nhận, Sonny mở lòng bàn tay ra và nói: "Dơ."

Jasmine đặt đồ ăn xuống và bế cu cậu vào bếp để rửa tay. Cô biết Liberty đã nuôi dạy Sonny tốt. Sonny nghịch ngợm bởi vì nó là trẻ con. Cha mẹ nên lo lắng đầu óc của con mình có vấn đề nếu đứa trẻ suốt ngày chỉ biết nhăn nhó và ngồi im như khúc gỗ.

Trẻ em cũng khổ. Chúng sẽ bị la vì hư và bị nghi ngờ về trí thông minh của mình khi bản chất không đúng như vậy.

Jasmine đưa bánh ngọt cho Sonny sau khi ra khỏi bếp. Sonny nhận lấy bánh ngọt và lịch sự cảm ơn cô: "Cảm ơn dì Jazz."

"Con đúng là một cậu bé ngoan."

Jasmine đã nghĩ đến chuyện kết hôn và có một đứa con đáng yêu mỗi khi nhìn thấy Sonny.

"Cuối cùng chị Liberty đã đi bước đầu tiên. Mình đã nói với Shawn về điều này nhưng Shawn vẫn đang học hỏi. Hiện tại em ấy không thể xin việc cho chị Liberty trong ngành tài chính. Mình đã hỏi chú nhưng chú ấy nói hiện giờ không tuyển dụng." Jasmine cảm thấy có lỗi khi nhắc đến chuyện đó. Cô không thể giúp được Liberty.

Shawn cũng cảm thấy tệ. Mặc dù cậu sẽ tiếp quản công ty, nhưng cậu còn trẻ và vẫn đang cố gắng nắm bắt mọi thứ. Shawn chưa sẵn sàng để nắm quyền lãnh đạo, cậu không có thẩm quyền phân công mọi người vào các phòng ban quan trọng và các vị trí quan trọng. Shawn có thể giúp nếu đó là vị trí nhân viên bình thường.

Serenity đáp: "Không sao đâu, mình tin chị gái sẽ tìm được việc làm thôi."

Zachary đã nói bộ phận tài chính của công ty anh cũng đang không tuyển dụng.

"Chị Liberty từng làm việc trong ngành tài chính. Chị ấy có kinh nghiệm vì vậy mình chắc chắn chị ấy sẽ không gặp vấn đề gì khi tìm việc." Jasmine tự tin về việc Liberty sẽ quay trở lại công sở. Cô tin Liberty sẽ tìm được chỗ làm.

Shawn há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại.

"Shawn, em nên đi làm đi. Chú có thể sẽ trừ lương của em nếu em đi muộn mỗi ngày." Jasmine giục em họ rời đi.

Shawn miễn cưỡng liếc nhìn chị họ. Cậu chưa nói chuyện được nhiều với Serenity.

"Được rồi, Shawn. Nhanh đi làm đi. Đừng đến muộn và về sớm. Cả công ty đang nhìn em đấy." Serenity nói vào.

Áp lực khi trở thành người thừa kế có vẻ rất lớn. Gia đình có thể sa thải bất kỳ ai không thể gánh vác và đảm đương trách nhiệm. Shawn chẳng phải là người thừa kế duy nhất còn lại trong gia đình Lowe. Cậu có những người anh em họ đang đợi để thay thế cậu.

Shawn có thể đảm nhiệm công việc này, nhưng cậu sẽ gặp phải trở ngại khi kế nhiệm cha nếu cậu chỉ làm theo ý mình. Bị các cô gái hối thúc nên Shawn phải rời đi.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 181 & 182: Tâm Sự

Sau khi Shawn đi, Jasmine tỏ ra lo lắng: "Seren, chị gái bồ lại cãi nhau với anh rể bồ à?"

Serenity vừa vuốt ve đầu cháu trai vừa trả lời: "Hank vẫn ở nhà bố mẹ anh ta. Anh ta bảo chị mình trả lại phần tiền phí sinh hoạt của anh ta vì anh ta không ăn ở nhà. Anh ta muốn lấy lại phần đó."

Sau một hồi im lặng, Jasmine hỏi lại: "Anh ta không phải là người đáng giữ lại, phải không?"

Serenity im lặng một lúc rồi trả lời: "Chị gái mình cần tìm sự ổn định trước khi có thể nghĩ đến tương lai."

Jasmine không nói một lời.

"Bữa tiệc của bà Dawson thế nào? Bồ có hợp với con trai bà ấy không?"

"Đầu mình vẫn còn đau đây này."

Serenity chớp mắt bật cười: "Đừng nói với mình là bồ giả vờ say rượu trong bữa tiệc nhé?"

Mọi thứ đều phải được thể hiện bằng sự điềm tĩnh và duyên dáng trong xã hội thượng lưu. Jasmine có thể đã quên chuyện kết hôn.

"Ừm mình không say hay phát điên, nhưng mình giả vờ say sau khi uống rất nhiều rượu. Mình nằm trên sàn và giả vờ ngủ. Dì mình điên cuồng kéo mình ra khỏi đó. Mình nghĩ dì sẽ không bao giờ đưa mình đến bất kỳ sự kiện nào nữa!"

Jasmine đã làm mọi cách để những người lớn tuổi ngừng làm phiền cô về việc kết hôn với một anh chàng giàu có và quyền lực. Mặc dù mấy người vợ của những vị giỏi nhất Wiltspoon không tham dự tiệc sinh nhật của bà Dawson, nhưng những người thuộc tầng lớp xã hội giàu có vẫn có mặt. Màn say xỉn và giả vờ ngủ trên sàn của Jasmine hoàn toàn là một trò hề.

Cô đã say xỉn và làm loạn tại bữa tiệc sinh nhật của bà Dawson. Trong một cộng đồng mà tin đồn lan truyền nhanh như cháy rừng, không mất nhiều thời gian để toàn bộ mọi người phát hiện ra.

Những bà vợ, những người luôn quan tâm đến địa vị đều coi thường Jasmine. Thế là kế hoạch gả Jasmine của bà Lowe và bà Sox tan vỡ.

Gia đình Sox là dân gốc ở Wiltspoon và kiếm được tiền trong thời kỳ bùng nổ bất động sản. Kể từ khi cha mẹ Jasmine tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tài sản của họ đã tăng gấp hai ba lần.

Tuy nhiên, trong mắt những người giàu có và quyền lực thì gia đình Sox là những nhà giàu mới nổi chỉ do may mắn tìm được mỏ vàng nhờ cơn sốt bất động sản.

Bà Lowe đã có thể kết hôn với gia đình Lowe nhờ vào năng lực và quyết tâm. Bà sinh một đứa con trai giúp bà giữ vững vị trí là người phụ nữ của gia đình. Tuy nhiên không phải người phụ nữ nào trong gia đình Sox cũng may mắn như bà Lowe.

Xét theo cách đối xử của ông Lowe với bà Lowe, bà Lowe chắc chắn là người nắm quyền trong cuộc hôn nhân này.

Serenity nói với vẻ không tin: "Bồ thực sự quá mạo hiểm."

"Thời điểm tuyệt vọng đòi hỏi những biện pháp quyết liệt."

Jasmine chưa bao giờ có ý định kết hôn với một người giàu có và quyền lực. Thay vì tìm kiếm tình yêu, cô lại chờ đợi tình yêu đến với mình. Gia đình cô không cần phải thúc ép cô kết hôn. Cô sẽ kết hôn khi anh chàng phù hợp xuất hiện.

Cô có thể đi gặp mặt hàng trăm lần nhưng sẽ không tìm thấy sự ăn ý với bất kỳ ai nếu không đúng thời điểm.

"Mình nghĩ mẹ và dì sẽ không làm phiền mình nữa trong một thời gian."

"Có lẽ dì của bồ còn muốn tránh xa và giả vờ như không quen biết bồ." Serenity nói với một nụ cười toe toét.

Nhớ lại phòng tiệc lúc đó chìm trong im lặng và mọi ánh mắt đổ dồn về Jasmine khi cô giả vờ say và nằm trên mặt đất. Dì cô cuống cuồng kéo cô lên và lôi cô ra khỏi hiện trường.

Jasmine liếc trộm khuôn mặt của dì mình. Nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Cô bật cười.

"Ha ha ha!"

Thấy dì mình và Jasmine đang cười khúc khích. Sonny cũng tham gia cười. Hành động của cậu bé khiến các cô gái cười lớn hơn nữa. Tiếng cười vang khắp hiệu sách.

Sonny ăn bánh ngọt và chơi trong cửa hàng. Đồ chơi yêu thích của cậu bé nằm trong túi tã. Cậu bé có thể ngồi đó cả ngày và chỉ chơi với đồ chơi.

Jasmine nói với người bạn thân nhất: "Sonny có khả năng tập trung tốt. Hãy nhìn cách thằng bé chơi với đồ chơi mà xem."

"Đó chỉ vì nó đang ở trong một môi trường mới mà thôi. Khi đã quen với nơi này, nó sẽ dở tung nóc nhà."

Serenity thường chăm sóc Sonny thay Liberty, vì vậy cô đã tận mắt chứng kiến sự tinh nghịch của Sonny.

Lấy dụng cụ ra, Serenity bắt đầu công việc gấp rút và nói: "Mình đã tặng con Maneki-neko cho cô Stone vì cô ấy thích đồ trang trí của mình. Vì vậy mình đang nghĩ đến việc làm một con khác cho Zachary. Cứ nghĩ tụi mình là vợ chồng và sống chung với nhau thì anh ấy có thể chờ. Thế mà anh ấy lại tức giận với mình. Mình đã phải xin lỗi và nhận sai. Thậm chí mình còn dỗ dành anh ấy và đề nghị làm cho anh ấy một món đồ thủ công khác thì anh ấy mới cho qua. Hôm nay mình sẽ cố gắng hoàn thiện món quà này vì mình không muốn phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như tiền của anh ấy ở nhà tối nay."

Jasmine nói với Serenity: "Tất nhiên là anh ấy tức giận vì mất con Maneki neko lẽ ra thuộc về anh ấy. Bồ đưa nó cho cô Stone mà không hỏi ý anh ấy."

"Đó là lỗi của mình và mình đã xin lỗi anh ấy. Dù sao thì tối qua khi về nhà anh ấy cũng có vẻ không vui. Mình đoán anh ấy gặp rắc rối ở chỗ làm."

Sự thật là Zachary đã rất thất vọng vì Serenity không nhận ra anh mặc bộ quần áo mà cô mua cho để đi làm.

Ring, ring, ring.. Điện thoại của Serenity reo. Rút nó ra khỏi túi, Serenity nhìn thấy bà May đang gọi. Cô liền nghe máy.

"Nội."

"Con có bận không Seren?"

"Dạ không bận lắm. Có chuyện gì thế nội? Con nghe đây ạ. Nội là ưu tiên hàng đầu của con dù con có bận rộn thế nào."

Serenity thường gặp bà May để trò chuyện trước khi kết hôn. Bà May hiếm khi ghé thăm cô sau khi kết hôn. Có lẽ bà cụ không muốn trở thành người thứ ba khi Serenity và Zachary gắn bó với nhau.

Đây là yêu cầu của Zachary. Anh nói anh sẽ chấp nhận đề nghị của nội để kết hôn với Serenity, nhưng anh cũng đặt ra quy luật. Nội không được can thiệp vào cuộc sống của anh sau khi kết hôn.

Anh cần phải xem xét tính cách của Serenity để thấy liệu cô có xứng đáng để anh dành phần đời còn lại bên cô hay không.

Bà May sợ cháu trai trưởng của mình có thể tức giận và đối xử tệ với Serenity nếu bà tiếp tục gặp Serenity. Bà May đã cố kiềm chế không quấn lấy Serenity.

"Thực ra cũng không có gì quan trọng. Ngày mai chẳng phải cuối tuần sao? Việc buôn bán ở hiệu sách của con chậm vào cuối tuần. Con có rảnh ngay mai không? Nội đang nghĩ đến việc dành cuối tuần ở nhà con. Con có thể hỏi Zachary xem nó có đồng ý với điều này không?" Bà May rất muốn biết liệu mối quan hệ giữa hai vợ chồng có tiến triển không. Nếu có thì ở mức độ nào? Callum có nhắc đến việc Zachary đôi lúc trông có vẻ ghen. Bà May tò mò không chịu nổi.

"Nội có thể đến bất cứ lúc nào nội muốn. Nội không cần hỏi bọn con có đồng ý không ạ. Đây là nhà của cháu trai nội, nên về cơ bản đây cũng là nhà của nội." Serenity nhẹ nhàng nói với bà May.

Nhà thuộc về Zachary. Cô đương nhiên chào đón bà May đến chơi. Cô cảm thấy ngôi nhà nhỏ của cô và Zachary quá yên tĩnh. Đôi lúc Serenity cảm thấy cô đơn trong nhà khi Zachary không nói chuyện hoặc không chú ý đến cô.

Cô tự hỏi liệu mình có thể được nuôi vài con chó mèo không. Đây là ý định mà cô tính sẽ bàn với Zachary tối nay.

"Nội vẫn nên hỏi Zack. Nếu nó không muốn nội trở thành kẻ thứ ba phá hỏng thời gian riêng tư của hai đứa thì sao?" Bà May quá hiểu cháu trai. Anh không muốn bà xuất hiện vì sợ bà lại có âm mưu gì đó.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 183 & 184: Chẳng Ai Muốn Thiệt Hại

Serenity nói: "Không đâu nội. Tối nay con sẽ báo cho anh ấy biết. Ngày mai nội bảo Callum chở nội qua, hay là chúng ta sẽ đón nội?"

"Nội sẽ bảo Callum đưa đi, có lẽ là vào buổi chiều. Callum ngủ đến trưa vào cuối tuần." Các cháu trai của bà cần được nghỉ ngơi nhiều vào cuối tuần. Không muốn làm gián đoạn giấc ngủ của họ vào sáng sớm, bà May thường cho họ ngủ nướng. Bà dự định sẽ đến nhà Serenity vào lúc chiều tối.

"Dạ được. Nội muốn ăn gì? Con sẽ nấu bữa tối."

Vì bà May sẽ đến vào buổi chiều nên bữa trưa của cô với Shawn có thể tiến hành như dự định. Tuy vậy Serenity vẫn sẽ đưa bà May đi ăn trưa nếu bà đến vào sáng mai. Điều này chẳng hề gì vì dù sao Serenity cũng đang mời cơm trưa.

"Nội thích đồ ăn con nấu. Đồ ăn con nấu là ngon nhất."

Sau khi nếm thử đồ ăn Serenity nấu, bà May đã nói riêng với cháu trai cả của bà rằng anh thật may mắn khi có một người nấu ăn tuyệt vời trong nhà.

Cả gia đình đều nghĩ Serenity là một cô gái tuyệt vời, nhưng mẹ của Zack, Tania, lại không thích vì Serenity là trẻ mồ côi và lớn lên ở một vùng nông thôn.

Bà May đã nói chuyện với vợ chồng con trai nhiều lần về vấn đề này. Gia đình họ đủ giàu có nên không cần phải củng cố địa vị xã hội thông qua hôn nhân ngoại giao. Điều quan trọng nhất là hạnh phúc của con cái.

Tania không muốn nói nhiều khi có mặt bà May vì bà cụ rất thích Serenity. Tuy nhiên Tania thường phàn nàn với chồng về mẹ chồng lúc có hai người, than vãn rằng đứa cháu vàng của bà May có thể là Zachary, nhưng bà lại bắt Zachary kết hôn với một đứa trẻ mồ côi ở vùng nông thôn.

&

Người phụ nữ này chỉ đang ngán chân Zachary lại. Sẽ rất khó khăn cho người nhà quê như Serenity hòa nhập với những người phụ nữ trong giới khi em trai và anh em họ của Zachary đều kết hôn với những cô gái thuộc dòng dõi quý tộc. Serenity sẽ không nhận được sự tôn trọng của các chị em bạn dâu.

Thật may mắn khi Tania phát hiện ra con trai đã ký thỏa thuận với Serenity. Bà cảm thấy thoải mái hơn khi biết rằng cặp đôi sẽ chia tay sau sáu tháng nếu họ không có tình cảm với nhau.

Tania biết đôi chút về đứa con trai mà mình sinh ra. Serenity không phải là kiểu người có thể chiếm được trái tim con trai. Ngay cả một nữ thừa kế như Elisa cũng không có đủ khả năng. Zachary với tư cách là cháu trai có bổn phận phải đền đáp Serenity vì đã cứu mạng bà của mình.

Tania không hề tỏ ra bất mãn với Serenity để thoải mái. Trong trường hợp con trai bà thực sự yêu Serenity, Tania sẽ thừa nhận Serenity là con dâu. Tuy nhiên bà sẽ phải hướng dẫn và dạy dỗ Serenity để cô không bối rối khi tham dự các sự kiện cùng Zachary.

"Đừng để bà chiếm dụng thời gian Seren. Bà sẽ đi chơi với một người bạn cũ, sắp đến giờ gặp bà ấy rồi. Bây giờ bà đi đây. Đừng quên hỏi Zachary. Bà không muốn nó đỗ lỗi cho cháu."

Biết rằng cháu trai mình thích kiểm soát mọi thứ, bà đã nhắc Serenity nhớ cho Zachary biết. Serenity đáp lại bằng một nụ cười và đợi cho đến khi bà May cúp máy. Sau đó cô quay sang người bạn thân nhất của mình và nói:

"Mình có cảm giác nội sợ anh Zachary."

"Với một nhân vật như thế, bất kỳ ai cũng sẽ thấy anh York đáng sợ."

Nhắc đến tâm trạng thất thường của Zachary, Serenity ngừng nói. Cô tự hỏi làm sao bà May có thể thuyết phục Zachary cưới cô ngay từ lần gặp đầu tiên.

* * *

Tại Bệnh viện đa khoa Wiltspoon, bà cụ Hunt đã phẫu thuật ngày hôm qua và ca phẫu thuật thành công. Tuy nhiên bà phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong hai ngày trước khi được chuyển sang phòng bệnh thường.

Giá phòng ICU khá đắt. Cùng với chi phí phẫu thuật, hóa đơn mà gia đình Hunt nhận được hàng ngày khiến ví tiền của họ bị thâm hụt nghiêm trọng.

Hiện tại tiền viện phí được trả bằng tiền tiết kiệm của ông bà Hunt. Ông Hunt bảo con cháu của ông góp tiền trả viện phí khi bà Hunt được xuất viện. Về số tiền mà ông bà Hunt đã chi trả, con cháu phải trả lại cho họ.

Những người già như họ cảm thấy không ổn khi phải tiếp tục sống mà không có tiền trong tay. Những người già hám tiền, họ biết rằng con cháu họ sẽ không tốt bụng như vậy nếu họ không còn gì trong tay.

Thà ôm tiền còn hơn trông chờ vào những đứa con ruột. Cặp vợ chồng già này có số tiền tiết kiệm lên tới hàng trăm ngàn đô la, nên nếu chia đều thì mỗi gia đình chỉ nhận được khoảng một trăm ngàn đô la. Ai mà từ chối tiền mặt từ trên trời rơi xuống.

Khi y tá mang theo hồ sơ bệnh án của ngày hôm qua đến, ông cụ Hunt nhặt nó lên nhìn, rồi cau mày nói: "Mới chỉ vài ngày thôi mà chúng ta sắp hết tiền rồi." Ông cụ Hunt nói với các con mình. "Hãy thảo luận về số tiền phải bỏ ra. Hãy góp tiền lại và trả hóa đơn trước khi bệnh viện bắt đầu đòi tiền."

"Bố ơi, bố đã tiêu hết tiền của mình chưa?" Người con trai lớn nhất trong gia đình hỏi.

Ông cụ Hunt trừng mắt nhìn anh ta: "Cái gì? Mày không vui khi phải trả tiền sao? Mày nghĩ tao và mẹ mày đủ khả năng trả tiền mặt như thế này không? Có bao nhiêu người trong số bọn mày đã đóng góp kể từ khi mẹ mày bị bệnh? Tao và mẹ mày đã nuôi bọn mày và giúp chúng mày ổn định cuộc sống. Bây giờ mẹ mày bị bệnh, mày không muốn trả viện phí sao?"

Người con trai cả lập tức phản đối: "Bố ơi, chúng con không nói là chúng con không trả, nhưng chúng con không biết tổng chi phí là bao nhiêu."

Việc nằm viện đã khiến họ tiêu hết tiền trong vài ngày qua. Mặc dù hiện tại họ khá giả hơn, nhưng việc mẹ họ nằm viện đã khiến họ kiệt quệ. Người con trai cả cảm thấy đau khi nghĩ đến việc phải trả. Chẳng trách người ta nói nghèo thì không sao nhưng đừng bao giờ ốm đau.

"Tất cả là lỗi của mày vì không bảo được bọn nhóc kia ho ra tiền. Mày sẽ không phải trả tiền nếu mày có thể điều khiển chúng. Kẻ đáng trách chính là lũ nhóc đó. Tao không quan tâm mày làm thế nào, nhưng cách duy nhất mày có thể không phải trả tiền là bảo Serenity trả tiền."

John đã nhờ một người bạn tìm kiếm thông tin cập nhật về Serenity và phát hiện ra Serenity sở hữu một hiệu sách lớn gần trường Wiltspoon. Công việc kinh doanh của cô có vẻ đang tiến triển tốt.

Anh ta nghe nói Serenity cũng có một cửa hàng trực tuyến và cũng khá thành công. Thu nhập hàng tháng của Serenity có thể lên tới hàng chục nghìn đô la như John đã đề cập.

Liberty, người quyết đoán nhất vào thời điểm đó, đã có một cuộc hôn nhân khó khăn. Bây giờ cô ta làm nội trợ và chẳng có một xu dính túi. Ông cụ Hunt cho rằng Liberty đáng lẽ phải lường trước được điều này, vì cô đã từ chối cho họ hàng một khoản tiền chu cấp khi cô kết hôn. Đó chính là nghiệp. Cô đã gieo thì giờ phải trả.

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Thật đau khi đến lượt họ phải trả tiền. Có thể vừa rồi gia đình Hunt đã từ bỏ ý định bắt Serenity trả tiền, nhưng giờ họ lại phải căng não để bắt Serenity phải trả.

"Tao nhớ ra điều này. John vẫn bị đình chỉ công tác à? Chuyện này vẫn còn ồn ào trên mạng à?" Ông cụ Hunt hỏi Chris.

Ông cụ không lướt mạng nên không thể đọc được những bình luận khiếm nhã trên đó. Nó không ảnh hưởng gì tới ông cụ. Một số người đã đến bệnh viện và chỉ trích gia đình Hunt trong hai ngày đầu, nhưng nhân viên bảo vệ bệnh viện đã đuổi họ đi.

Gia đình Hunt đã gọi cảnh sát, và những cư dân mạng tức giận giờ đã phải kiềm chế bản thân khi có cảnh sát vào cuộc. Tác hại lớn nhất mà họ gây ra là gửi những thông điệp thù hận tới gia đình này trên mạng. Chẳng còn ai đến bệnh viện để mắng chửi nữa.

Dù thế nào đi nữa thì bà cụ Hunt là một bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong. Dân mạng cho rằng nhà Hunt tệ bạc, nhưng họ có thể bị nhà Hunt đưa ra tòa nếu có bất kỳ hành vi nào gây tổn hại đến bà cụ. Với lời chỉ trích, họ sẽ mất một khoản tiền lớn nếu phải bồi thường thiệt hại cho gia đình này.
 
17,229 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 185 & 186: Có Người Chống Lưng

Hậu quả tiêu cực duy nhất mà ông cụ Hunt nhận thấy là ảnh hưởng đến người cháu trai yêu quý và thành công nhất của ông, gã John. Từ sự cố Twitter, John đã bị công ty đình chỉ công tác. Ông không bao giờ nghĩ rằng sự trả đũa của Serenity sẽ dẫn đến việc John bị đình chỉ chức quản lý cấp cao trong công ty, chỉ dưới giám đốc và phó giám đốc điều hành.

Sau cuộc gọi từ trụ sở chính, John đã bị yêu cầu nghỉ phép. Lương hàng năm của John hơn một triệu đô la.

"Chưa ạ. John đã đãi sếp mình một bữa và phát hiện ra em gái của CEO nhà Stone đã yêu cầu John phải nghỉ không lương và rời khỏi công ty. May mắn John giỏi việc nên chỉ bị đình chỉ. Công ty không sa thải nó, nên mọi thứ có thể thay đổi theo hướng tốt hơn."

Ông cụ Hunt hỏi trong sự lo lắng: "Sao em gái của CEO lại ra tay với John? Đừng nói với tao là con nhóc đó đã tìm được đồng minh cho mình nhé?"

"Không đâu. Cô Stone là người thừa kế của gia đình giàu có và có ảnh hưởng thứ hai ở Wiltspoon. Giá trị tài sản của gia đình họ gần một trăm tỷ đô la, chỉ sau nhà York. Làm sao cô ấy có thể là đồng minh của Serenity được? Con nghe cô Stone nói phạt John vì tin tức lan truyền đã làm giảm sự chú ý của công chúng về những lời đồn đại giữa cô ấy và người thừa kế nhà York. Hai chuyện đang nóng đã xuất hiện trên Twitter. John sẽ có thể quay lại làm việc khi cô Stone đã nguôi giận."

"Tất cả là lỗi của con nhóc đó vì đã gây ra cho chúng ta quá nhiều khốn khổ. Sự việc này không còn nóng sốt trên Twitter nữa đúng không?"

"Nhưng dân mạng vẫn bàn tán về chuyện này. Con vẫn thấy rất nhiều tin nhắn thù ghét trên mạng."

Ông cụ Hunt mắng Serenity xong mới hỏi: "Chẳng phải mày nói là mày đã tìm được người nào đó từ một chương trình truyền hình để hòa giải sao? Kể cả để cho có thì cũng phải tiến hành thôi. Đừng để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến sự nghiệp của con cháu chúng ta."

Sữ trả đũa của Serenity đã gây hại cho sinh kế của con cháu ông. Họ đang bị mất tiền. Hôm trước ông cụ Hunt bảo các cháu trai tìm Serenity và thảo luận về việc hòa giải. Chuyện đó đã không kết thúc tốt đẹp.

"Để con hỏi John nhé." Ông Chris rút điện thoại ra gọi cho John theo lời bố mình.

Bà cụ Hunt vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cần mọi người phải trông chừng. Do đó chỉ những người lớn tuổi ở lại bệnh viện, các cháu vẫn đi làm. John nhanh chóng trả lời cuộc gọi của cha.

"John, chuyện hòa giải thế nào rồi?"

John trả lời với vẻ mặt nhăn nhó: "Bố ơi, con định gọi cho bố. Chúng ta có lẽ phải quên chuyện này. Việc hòa giải sẽ không thành. Mọi thứ đang diễn tiến thì mấy người này đột nhiên nói họ sẽ không tham gia hôm nay. Họ thậm chí không nói cho con biết lý do. Con tức muốn chết."

Với tư cách là người quản lý thứ ba của công ty, John tỏ ra kiêu ngạo. Bao lâu rồi anh ta mới bị vả mặt và lần này anh ta lại thua em họ của mình. Anh ta ghét cay ghét đắng Serenity.

"Chúng ta không thể đổi chương trình truyền hình khác được sao?"

"Bạn con nói không có người hòa giải nào muốn nhận việc này. Bao nhiêu tiền cũng không thuyết phục được họ. Bạn con bảo Serenity có thể đã tìm được ai đó ủng hộ nó. Con chỉ có thể nói đó là kẻ có quyền lực vì không người hòa giải nào dám nhận việc này." John tin mình có nhiều mối quan hệ rộng rãi.

Anh và Mike có sức ảnh hưởng khá lớn ở quê. Hai người luôn nắm trong tay mọi thứ. Tuy nhiên lần này họ lại mất dần vị thế. Bạn của John và Mike đã hỏi thăm khắp nơi, nhưng vẫn không thể tìm ra danh tính người chống lưng cho Serenity. Hay họ chỉ đang hoang tưởng thôi. Hoặc có lẽ chính cô Stone là người đứng sau chuyện này.

Người ta nói cô Stone đã bám lấy anh York. Cô ấy rất tức giận vì nhà Hunt đã cướp mất hào quang của cô khi mãi mà tên cô mới được đưa lên đứng cạnh tên anh York trên bản tin thịnh hành.

Cô Stone không có dáng vẻ của một người thừa kế khi cô hành động như thể cô chưa từng gặp người đàn ông nào trong đời! Thật kinh tởm khi cô Stone liên tục làm ảnh hướng đến nhà Hunt chỉ để tán tỉnh một người đàn ông.

Dù gia đình Hunt đã làm nỗ lực và đoàn kết thì họ cũng chẳng thể làm được gì cô Stone. Sau khi đến thành phố và trải qua tất cả những trải nghiệm không mấy dễ chịu đó, ông cụ Hunt nhận ra rằng thế giới rộng lớn hơn những gì ông biết.

Ông đã nghĩ cháu trai của mình rất giỏi và hơn người, nhưng ngoài kia có những người còn giỏi hơn cháu ông gấp mười lần, thậm chí còn kinh ngạc hơn nữa.

"Sao lại thế? Chẳng phải mọi chuyện đã được thỏa thuận và tiến hành rồi sao? Bác con và bố đã chuẩn bị sẵn kịch bản để diễn trong quá trình hòa giải, để công chúng biết chúng ta đã nhận ra lỗi lầm của mình, để Serenity sẽ bị coi là người đang ghi hận vì từ chối hòa giải. Thế mà giờ con lại nói với bố rằng chương trình đã bị hủy hả?"

Ông Stuart, con trai cả của ông cụ Hunt lo lắng hỏi: "Cháu nói sao hả John? Người hòa giải từ chối giúp à?"

John nói thêm vài câu nữa qua điện thoại mới kết thúc cuộc gọi với bố.

Ông Chris quay sang ông Stuart nói: "Không có người hòa giải nào xuất hiện. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm bây giờ là gạt bỏ lòng tự trọng và đến thăm Serenity thêm vài lần nữa. Lần trước John đã đưa tụi nhỏ đến đó. Anh biết đấy chúng trẻ mà. Chúng có thể bốc đồng. Noah thậm chí còn nói nó sẽ đập phá cửa hiệu của Serenity. Nó không đến đó để hòa giải. Em nghĩ nó đã khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Anh Stuart, chúng ta nên nói chuyện với mọi người. Chúng ta, những người trưởng thành nên đích thân xin lỗi Serenity. Có lẽ chúng ta có thể thuyết phục con nhóc xóa bài đăng và chia sẻ rằng chúng ta đã giải quyết xong bất đồng. Đó là cách duy nhất chúng ta có thể thoát khỏi chuyện này."

Sức mạnh của Internet vượt xa những điều họ biết. Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Biết thế thì nhà Hunt đã không áp dụng biện pháp này. Họ sẽ đòi tiền Serenity tại chỗ làm của cô. Có lẽ đây là cách hay.

"Tao đoán chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

* * *

Serenity không biết về nỗ lực mới của nhà Hunt để xóa bỏ bất hòa, và cô cũng không quan tâm đến điều đó. Họ hàng của cô có thể muốn hàn gắn mọi thứ, nhưng Serenity sẽ không nao núng và chi tiền.

Nhà Hunt đã lấy một khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của cha mẹ cô và chiếm nhà cửa, đồng ruộng của cha mẹ cô mà không chăm sóc chị em Serenity và Liberty. Giờ nhà Hunt cần tiền, họ lại mong đợi Serenity chi hàng trăm nghìn đô la cho viện phí của bà cụ.

Serenity có thể có lòng cho bà cụ Hunt một ít nếu họ hàng cô thuộc diện nghèo đói. Nhưng nhà Hunt giàu hơn cô. Vậy thì tại sao cô phải trả phí y tế?

Đến trưa Serenity chuẩn bị bữa trưa và đợi chị gái ăn cùng. Cô thoáng nghĩ đến người đàn ông đã cố dùng tiền để bịt miệng mình, Serenity bất chợt nghĩ đến việc đưa Zachary đến ăn trưa cùng.

Cô nói với Jasmine: "Jasmine, mình sẽ đưa chồng đến đây ăn trưa. Trông cửa hiệu nha. Nói với chị mình là Sonny đã ăn rồi khi chị ấy đến."

Sonny đã ăn rau luộc mềm và uống một ít sữa bột trước khi ngủ trưa.

Jasmine trêu chọc: "À, mình thấy anh York hiện lên trong đầu khi bồ có đồ ăn ngon để chia sẻ. Có vẻ như mối quan hệ của bồ với anh ấy đang tiến triển tốt đẹp."

"Anh ấy là người chu cấp tiền bạc và chi trả mọi chi phí sinh hoạt cho mình. Anh ấy nên nếm thử những món ăn mình nấu. Mình sẽ bắt taxi đến đó và đi cùng anh ấy về."

"Nhanh đi. Mình sẽ chờ ở đây." Jasmine vui mừng khi thấy người bạn thân nhất đang có những bước tiến trong hôn nhân.

Serenity rời đi để đến tập đoàn York. Cô tới đó và gọi điện cho Zachary. Zachary, Josh và một vài quản lý cấp cao đang bàn công việc với một khách hàng quan trọng thì thấy cuộc gọi của Serenity. Zachary nhíu mày, do dự một lúc mới nghe điện thoại.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back