Chương 10: Chân bị chuột rút
Trở lại dinh thự, sắc mặt Chu Vụ vẫn khó coi, Ngô Nghiêu ngược lại an ủi cậu, Chu Vụ không nói gì.
Cơm nước xong, mọi người tổng hợp lại tài liệu, sau đó mới trở về phòng.
Đến buổi tối, Ngô Nghiêu lại rủ Chu Vụ sang ngủ chung, Chu Vụ mím môi lắc đầu, cậu nhíu mày, cố gắng hết sức để giọng nói không run rẩy.
"Hôm nay tôi muốn ngủ một mình."
Cọt kẹt.. t.. tt, Chu Vụ đẩy cửa ra, hô hấp lại trở nên dồn dập, cậu nhìn xung quanh phòng, y chang hôm qua.
Bao gồm cả bức tranh đó.
Bức tranh không còn bị che khuất mà lộ ra một cách quang minh chính đại.
Giờ phút này, nó giống như một bức tranh bình thường, lặng lẽ treo trên tường, cho dù bức tranh đó có sống lại, cậu cũng không dời mắt nữa.
Chu Vụ bắt đầu hoài nghi liệu có phải là là ảo giác của mình hay không, nhưng khi cậu bước vào phòng tắm, cởi quần áo ra, nhìn thấy vết xanh tím ở mắt cá chân, ngón chân và mu bàn chân, tâm trí liền hỗn loạn.
Mà ngày hôm đó cậu bước vào con hẻm kia, cô gái đưa cho cậu một lá bùa bình an, nó vẫn yên bình nằm trong túi áo khoác.
Không phải là mơ.
Một khi ý nghĩ này sinh sôi, sẽ giống như một thứ bột ăn vào xương, từ từ ăn mòn toàn bộ dũng khí mà bạn tích lũy được.
Nước ấm dâng đầy, Chu Vụ rất thích tắm, bởi vì ở đây rất lạnh, mà tắm gội thông thường không giữ được nhiệt độ cơ thể lâu, nên chỉ có ngâm xong mới có thể ấm lâu hơn một chút.
Cậu rất ít tắm bồn, hồi nhỏ ở nông thôn thường dùng bồn tắm lớn, sau khi đi học thì không còn cơ hội nữa.
Những vết bầm tím trên bàn chân bắt đầu mờ dần, vết hằn ở cổ chân cũng có dấu hiệu phai đi. Chu Vụ cong chân, ôm đầu gối, một tay tự nắm mắt cá chân của mình, tay của "người đó", thật sự rất to.
Trước khi tắm, Chu Vụ đã xoay cái gương toàn thân hướng vào trong tường, gương soi luôn là thứ đồ gì đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chu Vụ làm ẩm khăn, chậm rãi chà lên người, làn da trắng nõn nhuộm một màu hồng nhạt, vì ngâm mình trong nước nóng nên thân thể cũng dần dần ấm lên.
Nếu quan sát từ bên ngoài sẽ cảm thấy cậu thanh niên toàn thân đang tỏa nhiệt vô cùng hưởng thụ niềm vui khi ngâm mình trong bồn nước nóng, nhưng trên thực tế, toàn thân Chu Vụ đều căng cứng.
Răng cắn chặt, bàn chân cứng đờ, lưng khom xuống, ngón trỏ mất tự nhiên nắm chặt khăn tắm thậm chí không dám ngẩng đầu lên, cậu lúc này chỉ dám chuyên chú nhìn cơ thể mình, sau đó chậm rãi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cậu từ từ đứng dậy khỏi bồn, đi tới vòi hoa sen, lấy một ít dầu gội xoa nhẹ lên tóc của mình, tóc của cậu rất mỏng, sau khi tạo bọt, sợi tóc với bọt hòa vào nhau, nhìn rất mềm mại.
Những động tác này nhìn qua thì rất trơn tru, nhưng thật ra cơ thể cậu bây giờ cứng đờ, lúc đang gội suýt chút nữa móng tay đã cứa vào da đầu.
Sau khi xả sạch bọt trên đầu, cậu thoa sữa tắm lên khắp cơ thể, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi khắp các bộ phận trên cơ thể đều là xà phòng, không để sót bất kỳ chỗ nào.
Cậu đang sợ hãi, lúc này chỉ có thể nghiêm túc tắm rửa để phân tán nỗi sợ.
Đột nhiên, Chu Vụ dừng động tác tay lại, nước tắm tí ta tí tách từ trên rơi xuống không ngừng bao lấy cả người cậu, tiếng nước làm Chu Vụ rất khó nghe được âm thanh khác.
Nhưng bởi vì chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, thần kinh Chu Vụ trở nên nhạy cảm một cách phi thường khiến cậu luôn phải để ý đến những dị thường xung quanh.
Quá mức yên tĩnh.
Ngoài tiếng nước ra thì không nghe thấy âm thanh nào khác, trong không gian tĩnh mịch, cậu nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ "lộc cộc, lộc cộc".
Hơi nước che phủ cửa kính, không nhìn thấy gì, cậu dùng bọt xà phòng trên tay, hướng về phía cửa kính nhẹ nhàng lau sạch để nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm mắt, vẫn như lúc đầu không có gì cả, Chu Vụ lau thêm một mảng nữa, nhưng vẫn không thấy dị thường.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù vậy, động tác trên tay cậu vẫn càng lúc càng nhanh.
Nước ấm chảy từ đầu tới chân, sau khi xả sạch sữa tắm, cậu mở hé cửa kính, thò tay lấy cái khắn tắm treo ở bên ngoài.
Đầu ngón tay chạm phải một thứ gì đó lạnh lẽo.
Chu Vụ giống như bị điện giật, lập tức rút tay về, cùng với cái khăn.
Cậu nhìn dọc theo khe cửa, trong tầm mắt bị hạn chế mơ hồ thấy được một nửa dấu chân ẩm ướt hằn lên những hoa văn.
Tâm trạng của Chu Vụ vốn đã sứt mẻ nay càng thêm sụp đổ, cậu dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cánh cửa có tính đàn hồi không phát ra tiếng động lớn.
Sau khi nhìn xung quanh phòng một vòng, không phát hiện có gì khác thường, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, dấu chân ẩm ướt do sương mù tạo thành đã trở nên mờ nhạt không rõ.
Hành vi hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh nên có, Chu Vụ dẫm chân mình lên dấu chân kia.
Làm như vậy để so sánh kích thước lớn nhỏ, tuy dấu chân mờ, nhưng tỉ lệ quá rõ ràng, Chu Vụ không thể bỏ qua được.
Hơi thở của cậu ngày càng nặng nề, trước khi đánh mất lý trí, cậu dùng khăn tắm lớn quấn lấy mình, chạy ra khỏi phòng tắm mà không hề quay đầu lại.
Vội vàng mặc đồ ngủ vào, Chu Vụ với đôi mắt đỏ hoe bị kích động chảy cả nước mắt, chui vào trong ổ chăn.
Lần này, thậm chí đầu cũng không lộ ra khỏi chăn, cả người đều trốn trong chăn.
Cho dù như vậy, Chu Vụ vẫn rất sợ hãi, qua mười phút, bên cạnh không có bất kì động tĩnh nào khác thường, Chu Vụ vừa nãy còn suy sụp cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.
Qua một hồi lâu, không khí trong chăn ngày càng ít, Chu Vụ cảm thấy hô hấp không thông, cậu cần chui ra khỏi chăn để thở.
Nhưng cậu lại không muốn thò đầu ra chút nào, thà rằng làm một con đà điểu chui đầu vào cát.
Đột nhiên, cậu nghĩ ra một cách.
Bên phải tấm chăn lớn đỏ thẫm có hở ra một lỗ nhỏ, tiếp theo, ngón chân trắng nõn thò ra dò xét, sau đó đến lượt mu bàn chân, cuối cùng là bắp chân nhẹ nhàng đá lên trên một cái, qua kẽ hở trong chăn, không khí lạnh lập tức ùa vào.
Áp lực thiếu oxy được giải tỏa, chân để lộ bên ngoài cái chăn cũng lập tức muốn rút lại.
Chân, không rút lại được.
Giống như có một sức lực vô hình tóm lấy chân Chu Vụ, không để cậu thu vào.
"Là.. là ai.." Chu Vụ gần như khóc nức nở.
Không có người đáp lại, trong phòng im ắng, Chu Vụ chỉ cảm thấy lòng bàn chân của mình bị chạm vào, hơi ngứa, sau đó gió lạnh truyền đến ngón chân, chen vào giữa các ngón chân.
Giống như vớ được báu vật quý giá, nắm, sờ, từng chút từng chút phác họa hình dạng của ngón chân.
Cái cảm giác linh hoạt này, giống như là tay.
Chính xác là vậy.
Chu Vụ thậm chí cảm nhận được, cậu muốn thò đầu ra nhìn, chắc chắn sẽ bắt gặp đôi tay tái nhợt to lớn mạnh mẽ kia.
Cậu cảm giác được đối phương đang kéo mình, muốn cậu để lộ toàn bộ chân, để đối phương mặc sức chơi đùa.
Sau đó, chân bị chuột rút.
Tư thế này của Chu Vụ này rất khó duy trì, huống hồ cậu đang cực kì sợ hãi, toàn bộ chân đều cứng đờ, bởi vì ngón chân co rúm lại, dẫn tới từ bắp chân đến ngón chân đều bị chuột rút.
Cơn đau nhanh chóng truyền tới.
"A.. đau.." Chu Vụ theo bản năng kêu ra tiếng, ở trong chăn, cậu muốn thò tay ra cứu lấy chân mình, nhưng lại phát hiện cẳng chân bị siết rất chặt.
"Đau!" Chu Vụ khóc nức nở.
Đột nhiên, sự phác họa lạnh lẽo tinh tế kia dừng lại, Chu Vụ ở trong chăn mở to mắt, cậu cảm giác được, sự lạnh lẽo đó đang nhẹ nhàng vỗ về chân mình.
Nước mắt sắp chực ra khỏi khóe mắt ngưng đọng, cậu không cách nào lý giải được tình huống hiện tại.
"Người đó" đang làm gì?
Chu Vụ cảm thấy gió lạnh đang nhẹ nhàng vỗ lên bắp chân mình, trong một khoảnh khắc, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay kia dường như có vết chai sần.
Cậu phát ra một tiếng khàn khàn "A", cổ họng nghẹn đắng, nói không ra lời.
Thanh âm kia giống như là một con thú nhỏ sắp chết đang hấp hối giãy giụa.
Không ngờ, nhờ được vỗ về mà trạng thái chuột rút ở bắp chân dần dần chuyển biến tốt đẹp, mặc dù vẫn cứng đờ, nhưng không còn co rút đau đớn như trước nữa, giống như đang an ủi cậu, liên tục không ngừng, mãi cho đến khi ngón chân không còn co giật nữa.
Đột nhiên tất cả đều dừng lại, không có thứ gì níu chân Chu Vụ nữa, cậu sửng sốt một hồi sau đó mới thu chân lại.
Chu Vụ khó có thể miêu tả cảm giác trong lòng lúc này, sợ hãi vô cùng, nhưng trong lòng lại nảy sinh một loại tư vị không thể diễn tả được.
Vừa mới kịch liệt giãy giụa, nước mắt tuôn trào, Chu Vụ lại bắt đầu có cảm giác nghẹt thở, trốn trong chăn thêm vài phút, mong muốn sống sót đã khiến cậu phải chui ra khỏi chăn.
Cậu nhắm chặt hai mắt, nhưng nhịn không được lại hé mắt nhìn.
Trong phòng không có gì cả.
Đèn bật sáng, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mọi thứ.
Chu Vụ mở điện thoại lên, bởi vì tay run nên bấm sai mật khẩu tới bốn lần, cuối cùng cũng vào được, cậu run tay tìm giao diện phát âm thanh.
Do lỡ tay nên đã mở camera, hơn nữa còn là camera trước.
Thế là, vào giây tiếp theo, Chu Vụ liền thấy được mặt mình, và đứng cách cậu không xa là một bóng người thẳng tắp rắn rỏi.
Sự run rẩy làm Chu Vụ không thể nhúc nhích, cậu trơ mắt mà nhìn bóng người kia đến gần.. đến gần..
Tái nhợt, không thấy rõ, màn hình đột nhiên bị sọc, nhưng có thể mơ hồ thấy được vóc dáng, khuôn mặt.
Một trận mát lạnh áp sát bên tai, đôi môi mỏng tái nhợt gần như đã chạm vào vành tai của Chu Vụ, đầu lưỡi liếm đi nước mắt đọng trên khóe mắt cậu.
Trên màn hình điện thoại của Chu Vụ, mắt hạnh mở to, miệng cũng không khép lại được, có lẽ là bởi vì quá sợ hãi, nước mắt cũng quên chảy ra.
Nhưng mà Chu Vụ nghe được, bên tai truyền đến một tiếng thở dài nho nhỏ, sau đó từng đốt ngón tay thon dài, bàn tay to đẹp đẽ kia nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Chu Vụ, như đang trấn an.
Rồi sau đó, biến mất như một cơn gió.
·
"Có WiFi! Ở đây có WiFi! Mau lên mạng đi!" Ngô Nghiêu chạy nhanh nói, trông như cậu thiếu niên nghiện internet ở trường học vậy.
Chu Vụ gật gật đầu, thật ra cậu cũng không quá ỷ lại vào điện thoại.
Lấy điện thoại ra kết nối WiFi, hàng loạt tin tức hiện lên.
Sau khi đọc mấy tin nhắn, cậu chỉ trả lời lại tin nhắn của người bạn thân nhất của mình, còn những cái khác cậu không có hứng thú xem, chẳng qua chỉ là mấy chuyện tán dóc.
Vốn dĩ ở đây có mạng, chỉ là do lúc trước bị sét đánh, cho nên đường truyền tín hiệu bị gián đoạn.
Có người lấy laptop ra, vô cùng chuyên nghiệp mà mở kênh trực tuyến của đài bọn họ.
Bên trong truyền đến một giọng nam trẻ tuổi: "Ngon quá, đây là miếng cá phi lê ngon nhất, mềm nhất mà tôi từng ăn, nó như tan ra trong miệng vậy, không tanh chút nào, amazing.."
Lúc này đài phát thanh trực tuyến của bọn họ đang phát sóng chuyên mục ẩm thực, đây là chuyên mục phổ biến nhất của đài, lượt view cao đến mức đã lăng xê thành công liên tiếp ba người dẫn chương trình.
Cả ba người họ đều thăng tiến sau một đến hai năm làm người dẫn chương trình, có người đi theo con đường giải trí, có người trở thành KOL trên mạng, còn có người trực tiếp được vào làm việc ở đài chính.
Ngô Nghiêu chỉ vào cậu thanh niên có ngoại hình đẹp đẽ trong tivi bất mãn nói: "Mẹ nó, đây là chuyên mục mà lúc đó ông đây muốn xem nhất, còn nhớ rõ lúc Vụ Vụ ở buổi phỏng vấn, tôi cảm thấy ăn chắc rồi, không nghĩ tới thằng nhóc kia lại đi cửa sau, tôi nhớ ra rồi, thằng nhóc đó và tên tổ trưởng đã đâm sau lưng Vụ Vụ nhà chúng ta là bạn học cùng trường!"
Có lúc chương trình ẩm thực sẽ được hoàn thành trong phòng thu âm, có lúc sẽ đi thăm cửa hàng, phòng thu âm rất sáng sủa, bầu không khí ấm áp, có thể cảm nhận được hương vị qua màn hình.
Trên màn hình, cậu thanh niên cười tươi như hoa, nếm thử từng món ăn, sau đó nói ra cảm nhận của chính mình.
Ngô Nghiêu nói xong lời này liền bị Hổ Vũ gõ vào đầu, Ngô Nghiêu không rõ nguyên do, anh ta quay đầu lại, thấy Chu Vụ không biết từ khi nào đã đứng sau lưng mình.
Anh biết mình đã lỡ lời, mấy ngày nay tinh thần của Chu Vụ không tốt, anh biết Chu Vụ đang bị ảnh hưởng bởi môi trường cho nên thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ phút này nhìn thấy vị trí vốn là của mình bị thay thế bởi người khác, trong lòng nhất định rất khổ sở.
Chu Vụ không nói gì, lắc đầu đi đến ngồi ở ghế dài bên cạnh, vươn tay sưởi ấm.
Ngô Nghiêu chạy nhanh tới pha trò: "Kìa, ăn quá nhiều sẽ béo phì, đến lúc soi gương lại không đẹp!"
Chu Vụ: .
Cái này cũng coi như là an ủi, cậu đang muốn mập lên đây.
Chu Vụ cúi đầu thở dài.
Tối hôm qua, Chu Vụ quên mình đã ngủ như thế nào.
Cậu nhớ sau đó mình đã khóc đến mệt lã, kiệt sức nằm co quắp trong chăn, có lẽ là ngủ vào lúc đó.
Nhưng khi sáng sớm tỉnh dậy, Chu Vụ lại phát hiện từ mũi trở lên đều ở ngoài chăn, giống như có ai đã giúp cậu dịch cái chăn xuống.
Chu Vụ cảm thấy sức chịu đựng của mình đã vượt qua người bình thường, cậu không vì vậy mà sụp đổ, cũng không vì vậy mà phát điên lên nhờ cầu cứu.
Chỉ là tính cậu xưa giờ vậy, có lẽ là vì từ nhỏ đã sống độc lập, không thích làm phiền người khác, cũng không muốn đem tới rắc rối cho người khác.
Nhưng tận sâu đáy lòng, còn có một lời giải thích, trong nội tâm Chu Vụ, cậu sợ hãi, nhưng thứ làm cậu sợ chính là những hiện tượng kì quái, thuộc về "người đó", Chu Vụ không diễn tả được cảm giác này.
Ăn cơm no nê xong, Chu Vụ lại vì lượng đường trong máu tăng cao mà cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm la liệt trên ghế dựa, cả người ỉu xìu, giống như cái bánh bao bị ăn hết nhân bên trong.
Chị Vương cầm một ly nước ấm ngồi xuống bên cạnh Chu Vụ, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu thanh niên ngày càng tái nhợt, màu xanh dưới mắt càng lúc càng nghiêm trọng, chị đau lòng không thôi.
Cái này giống như tâm trạng của các bà mẹ vậy.
Tuy rằng mấy ngày nay chị rất ít nói chuyện, nhưng lúc nào cũng để ý đến tình hình của mọi người, chị dường như nắm rất rõ hoàn cảnh của Chu Vụ.
Chị Vương ôn nhu nói: "Chu Vụ này, hồi trước ông bà kể với chị, nếu thật sự có thể nhìn thấy những thứ đó, chớ nghe chớ xem là được."
Chu Vụ nhìn chằm chằm chị ta, kinh ngạc nói: "Chị.."
Chị Vương nói: "Trước kia chị có một người bạn, cũng gặp phải những chuyện rất kì quái, khoa học không thể giải thích được."
"Chị Vương tin vào những thứ này ư?" Chu Vụ trợn to mắt, ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn chị ta.
Chị lại nói: "Đối với những thứ chúng ta không biết thì phải có thái độ kính sợ."
Chu Vụ lâm vào trầm tư, thái độ kính sợ.
Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi: "Vậy ý của chị là bảo em giả.. không biết gì hết?"
Chị Vương gật đầu: "Chị nghe người ta nói, mấy thứ kia thích nhất là sự sợ hãi của con người, cho nên chúng nó đa số thích đùa cợt người khác, em chỉ cần giả vờ không phản ứng lại, có khi chúng nó sẽ cảm thấy em không còn thú vị, không chọc phá em nữa."
Không phản ứng lại ư?
Chu Vụ cúi đầu nhíu mày suy nghĩ, cậu cảm thấy cách này được, từ lúc bắt đầu, cậu dường như luôn phản ứng kịch liệt khiến đối phương càng ngày càng quá đáng, ví dụ lúc đầu cậu không phản ứng lại, giả vờ không biết gì, có lẽ đối phương đã không hứng thú với mình rồi..
Nghĩ đến đây, thật ra Chu Vụ luôn nghi ngờ, vì sao "người đó" lại có hứng thú với mình?
Dựa theo dấu tay hằn trên mắt cá chân, "người đó" hẳn là "anh ta" chứ không phải "cô ta", nếu bản thân mình là "anh ta", Chu Vụ không biết mình có cái gì để thu hút đối phương nữa.
Nói không chừng, có lẽ đối phương thật sự thấy mình sợ hãi lúng túng mà cảm thấy thú vị.
Đúng, không để ý tới "anh ta" nữa.
Giả vờ không tồn tại.
Coi như không thấy gì.
"Anh ta" làm cái gì, cũng không cần phản ứng lại nữa.
Cơm nước xong, mọi người tổng hợp lại tài liệu, sau đó mới trở về phòng.
Đến buổi tối, Ngô Nghiêu lại rủ Chu Vụ sang ngủ chung, Chu Vụ mím môi lắc đầu, cậu nhíu mày, cố gắng hết sức để giọng nói không run rẩy.
"Hôm nay tôi muốn ngủ một mình."
Cọt kẹt.. t.. tt, Chu Vụ đẩy cửa ra, hô hấp lại trở nên dồn dập, cậu nhìn xung quanh phòng, y chang hôm qua.
Bao gồm cả bức tranh đó.
Bức tranh không còn bị che khuất mà lộ ra một cách quang minh chính đại.
Giờ phút này, nó giống như một bức tranh bình thường, lặng lẽ treo trên tường, cho dù bức tranh đó có sống lại, cậu cũng không dời mắt nữa.
Chu Vụ bắt đầu hoài nghi liệu có phải là là ảo giác của mình hay không, nhưng khi cậu bước vào phòng tắm, cởi quần áo ra, nhìn thấy vết xanh tím ở mắt cá chân, ngón chân và mu bàn chân, tâm trí liền hỗn loạn.
Mà ngày hôm đó cậu bước vào con hẻm kia, cô gái đưa cho cậu một lá bùa bình an, nó vẫn yên bình nằm trong túi áo khoác.
Không phải là mơ.
Một khi ý nghĩ này sinh sôi, sẽ giống như một thứ bột ăn vào xương, từ từ ăn mòn toàn bộ dũng khí mà bạn tích lũy được.
Nước ấm dâng đầy, Chu Vụ rất thích tắm, bởi vì ở đây rất lạnh, mà tắm gội thông thường không giữ được nhiệt độ cơ thể lâu, nên chỉ có ngâm xong mới có thể ấm lâu hơn một chút.
Cậu rất ít tắm bồn, hồi nhỏ ở nông thôn thường dùng bồn tắm lớn, sau khi đi học thì không còn cơ hội nữa.
Những vết bầm tím trên bàn chân bắt đầu mờ dần, vết hằn ở cổ chân cũng có dấu hiệu phai đi. Chu Vụ cong chân, ôm đầu gối, một tay tự nắm mắt cá chân của mình, tay của "người đó", thật sự rất to.
Trước khi tắm, Chu Vụ đã xoay cái gương toàn thân hướng vào trong tường, gương soi luôn là thứ đồ gì đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chu Vụ làm ẩm khăn, chậm rãi chà lên người, làn da trắng nõn nhuộm một màu hồng nhạt, vì ngâm mình trong nước nóng nên thân thể cũng dần dần ấm lên.
Nếu quan sát từ bên ngoài sẽ cảm thấy cậu thanh niên toàn thân đang tỏa nhiệt vô cùng hưởng thụ niềm vui khi ngâm mình trong bồn nước nóng, nhưng trên thực tế, toàn thân Chu Vụ đều căng cứng.
Răng cắn chặt, bàn chân cứng đờ, lưng khom xuống, ngón trỏ mất tự nhiên nắm chặt khăn tắm thậm chí không dám ngẩng đầu lên, cậu lúc này chỉ dám chuyên chú nhìn cơ thể mình, sau đó chậm rãi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cậu từ từ đứng dậy khỏi bồn, đi tới vòi hoa sen, lấy một ít dầu gội xoa nhẹ lên tóc của mình, tóc của cậu rất mỏng, sau khi tạo bọt, sợi tóc với bọt hòa vào nhau, nhìn rất mềm mại.
Những động tác này nhìn qua thì rất trơn tru, nhưng thật ra cơ thể cậu bây giờ cứng đờ, lúc đang gội suýt chút nữa móng tay đã cứa vào da đầu.
Sau khi xả sạch bọt trên đầu, cậu thoa sữa tắm lên khắp cơ thể, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi khắp các bộ phận trên cơ thể đều là xà phòng, không để sót bất kỳ chỗ nào.
Cậu đang sợ hãi, lúc này chỉ có thể nghiêm túc tắm rửa để phân tán nỗi sợ.
Đột nhiên, Chu Vụ dừng động tác tay lại, nước tắm tí ta tí tách từ trên rơi xuống không ngừng bao lấy cả người cậu, tiếng nước làm Chu Vụ rất khó nghe được âm thanh khác.
Nhưng bởi vì chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, thần kinh Chu Vụ trở nên nhạy cảm một cách phi thường khiến cậu luôn phải để ý đến những dị thường xung quanh.
Quá mức yên tĩnh.
Ngoài tiếng nước ra thì không nghe thấy âm thanh nào khác, trong không gian tĩnh mịch, cậu nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ "lộc cộc, lộc cộc".
Hơi nước che phủ cửa kính, không nhìn thấy gì, cậu dùng bọt xà phòng trên tay, hướng về phía cửa kính nhẹ nhàng lau sạch để nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm mắt, vẫn như lúc đầu không có gì cả, Chu Vụ lau thêm một mảng nữa, nhưng vẫn không thấy dị thường.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù vậy, động tác trên tay cậu vẫn càng lúc càng nhanh.
Nước ấm chảy từ đầu tới chân, sau khi xả sạch sữa tắm, cậu mở hé cửa kính, thò tay lấy cái khắn tắm treo ở bên ngoài.
Đầu ngón tay chạm phải một thứ gì đó lạnh lẽo.
Chu Vụ giống như bị điện giật, lập tức rút tay về, cùng với cái khăn.
Cậu nhìn dọc theo khe cửa, trong tầm mắt bị hạn chế mơ hồ thấy được một nửa dấu chân ẩm ướt hằn lên những hoa văn.
Tâm trạng của Chu Vụ vốn đã sứt mẻ nay càng thêm sụp đổ, cậu dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cánh cửa có tính đàn hồi không phát ra tiếng động lớn.
Sau khi nhìn xung quanh phòng một vòng, không phát hiện có gì khác thường, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, dấu chân ẩm ướt do sương mù tạo thành đã trở nên mờ nhạt không rõ.
Hành vi hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh nên có, Chu Vụ dẫm chân mình lên dấu chân kia.
Làm như vậy để so sánh kích thước lớn nhỏ, tuy dấu chân mờ, nhưng tỉ lệ quá rõ ràng, Chu Vụ không thể bỏ qua được.
Hơi thở của cậu ngày càng nặng nề, trước khi đánh mất lý trí, cậu dùng khăn tắm lớn quấn lấy mình, chạy ra khỏi phòng tắm mà không hề quay đầu lại.
Vội vàng mặc đồ ngủ vào, Chu Vụ với đôi mắt đỏ hoe bị kích động chảy cả nước mắt, chui vào trong ổ chăn.
Lần này, thậm chí đầu cũng không lộ ra khỏi chăn, cả người đều trốn trong chăn.
Cho dù như vậy, Chu Vụ vẫn rất sợ hãi, qua mười phút, bên cạnh không có bất kì động tĩnh nào khác thường, Chu Vụ vừa nãy còn suy sụp cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.
Qua một hồi lâu, không khí trong chăn ngày càng ít, Chu Vụ cảm thấy hô hấp không thông, cậu cần chui ra khỏi chăn để thở.
Nhưng cậu lại không muốn thò đầu ra chút nào, thà rằng làm một con đà điểu chui đầu vào cát.
Đột nhiên, cậu nghĩ ra một cách.
Bên phải tấm chăn lớn đỏ thẫm có hở ra một lỗ nhỏ, tiếp theo, ngón chân trắng nõn thò ra dò xét, sau đó đến lượt mu bàn chân, cuối cùng là bắp chân nhẹ nhàng đá lên trên một cái, qua kẽ hở trong chăn, không khí lạnh lập tức ùa vào.
Áp lực thiếu oxy được giải tỏa, chân để lộ bên ngoài cái chăn cũng lập tức muốn rút lại.
Chân, không rút lại được.
Giống như có một sức lực vô hình tóm lấy chân Chu Vụ, không để cậu thu vào.
"Là.. là ai.." Chu Vụ gần như khóc nức nở.
Không có người đáp lại, trong phòng im ắng, Chu Vụ chỉ cảm thấy lòng bàn chân của mình bị chạm vào, hơi ngứa, sau đó gió lạnh truyền đến ngón chân, chen vào giữa các ngón chân.
Giống như vớ được báu vật quý giá, nắm, sờ, từng chút từng chút phác họa hình dạng của ngón chân.
Cái cảm giác linh hoạt này, giống như là tay.
Chính xác là vậy.
Chu Vụ thậm chí cảm nhận được, cậu muốn thò đầu ra nhìn, chắc chắn sẽ bắt gặp đôi tay tái nhợt to lớn mạnh mẽ kia.
Cậu cảm giác được đối phương đang kéo mình, muốn cậu để lộ toàn bộ chân, để đối phương mặc sức chơi đùa.
Sau đó, chân bị chuột rút.
Tư thế này của Chu Vụ này rất khó duy trì, huống hồ cậu đang cực kì sợ hãi, toàn bộ chân đều cứng đờ, bởi vì ngón chân co rúm lại, dẫn tới từ bắp chân đến ngón chân đều bị chuột rút.
Cơn đau nhanh chóng truyền tới.
"A.. đau.." Chu Vụ theo bản năng kêu ra tiếng, ở trong chăn, cậu muốn thò tay ra cứu lấy chân mình, nhưng lại phát hiện cẳng chân bị siết rất chặt.
"Đau!" Chu Vụ khóc nức nở.
Đột nhiên, sự phác họa lạnh lẽo tinh tế kia dừng lại, Chu Vụ ở trong chăn mở to mắt, cậu cảm giác được, sự lạnh lẽo đó đang nhẹ nhàng vỗ về chân mình.
Nước mắt sắp chực ra khỏi khóe mắt ngưng đọng, cậu không cách nào lý giải được tình huống hiện tại.
"Người đó" đang làm gì?
Chu Vụ cảm thấy gió lạnh đang nhẹ nhàng vỗ lên bắp chân mình, trong một khoảnh khắc, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay kia dường như có vết chai sần.
Cậu phát ra một tiếng khàn khàn "A", cổ họng nghẹn đắng, nói không ra lời.
Thanh âm kia giống như là một con thú nhỏ sắp chết đang hấp hối giãy giụa.
Không ngờ, nhờ được vỗ về mà trạng thái chuột rút ở bắp chân dần dần chuyển biến tốt đẹp, mặc dù vẫn cứng đờ, nhưng không còn co rút đau đớn như trước nữa, giống như đang an ủi cậu, liên tục không ngừng, mãi cho đến khi ngón chân không còn co giật nữa.
Đột nhiên tất cả đều dừng lại, không có thứ gì níu chân Chu Vụ nữa, cậu sửng sốt một hồi sau đó mới thu chân lại.
Chu Vụ khó có thể miêu tả cảm giác trong lòng lúc này, sợ hãi vô cùng, nhưng trong lòng lại nảy sinh một loại tư vị không thể diễn tả được.
Vừa mới kịch liệt giãy giụa, nước mắt tuôn trào, Chu Vụ lại bắt đầu có cảm giác nghẹt thở, trốn trong chăn thêm vài phút, mong muốn sống sót đã khiến cậu phải chui ra khỏi chăn.
Cậu nhắm chặt hai mắt, nhưng nhịn không được lại hé mắt nhìn.
Trong phòng không có gì cả.
Đèn bật sáng, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mọi thứ.
Chu Vụ mở điện thoại lên, bởi vì tay run nên bấm sai mật khẩu tới bốn lần, cuối cùng cũng vào được, cậu run tay tìm giao diện phát âm thanh.
Do lỡ tay nên đã mở camera, hơn nữa còn là camera trước.
Thế là, vào giây tiếp theo, Chu Vụ liền thấy được mặt mình, và đứng cách cậu không xa là một bóng người thẳng tắp rắn rỏi.
Sự run rẩy làm Chu Vụ không thể nhúc nhích, cậu trơ mắt mà nhìn bóng người kia đến gần.. đến gần..
Tái nhợt, không thấy rõ, màn hình đột nhiên bị sọc, nhưng có thể mơ hồ thấy được vóc dáng, khuôn mặt.
Một trận mát lạnh áp sát bên tai, đôi môi mỏng tái nhợt gần như đã chạm vào vành tai của Chu Vụ, đầu lưỡi liếm đi nước mắt đọng trên khóe mắt cậu.
Trên màn hình điện thoại của Chu Vụ, mắt hạnh mở to, miệng cũng không khép lại được, có lẽ là bởi vì quá sợ hãi, nước mắt cũng quên chảy ra.
Nhưng mà Chu Vụ nghe được, bên tai truyền đến một tiếng thở dài nho nhỏ, sau đó từng đốt ngón tay thon dài, bàn tay to đẹp đẽ kia nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Chu Vụ, như đang trấn an.
Rồi sau đó, biến mất như một cơn gió.
·
"Có WiFi! Ở đây có WiFi! Mau lên mạng đi!" Ngô Nghiêu chạy nhanh nói, trông như cậu thiếu niên nghiện internet ở trường học vậy.
Chu Vụ gật gật đầu, thật ra cậu cũng không quá ỷ lại vào điện thoại.
Lấy điện thoại ra kết nối WiFi, hàng loạt tin tức hiện lên.
Sau khi đọc mấy tin nhắn, cậu chỉ trả lời lại tin nhắn của người bạn thân nhất của mình, còn những cái khác cậu không có hứng thú xem, chẳng qua chỉ là mấy chuyện tán dóc.
Vốn dĩ ở đây có mạng, chỉ là do lúc trước bị sét đánh, cho nên đường truyền tín hiệu bị gián đoạn.
Có người lấy laptop ra, vô cùng chuyên nghiệp mà mở kênh trực tuyến của đài bọn họ.
Bên trong truyền đến một giọng nam trẻ tuổi: "Ngon quá, đây là miếng cá phi lê ngon nhất, mềm nhất mà tôi từng ăn, nó như tan ra trong miệng vậy, không tanh chút nào, amazing.."
Lúc này đài phát thanh trực tuyến của bọn họ đang phát sóng chuyên mục ẩm thực, đây là chuyên mục phổ biến nhất của đài, lượt view cao đến mức đã lăng xê thành công liên tiếp ba người dẫn chương trình.
Cả ba người họ đều thăng tiến sau một đến hai năm làm người dẫn chương trình, có người đi theo con đường giải trí, có người trở thành KOL trên mạng, còn có người trực tiếp được vào làm việc ở đài chính.
Ngô Nghiêu chỉ vào cậu thanh niên có ngoại hình đẹp đẽ trong tivi bất mãn nói: "Mẹ nó, đây là chuyên mục mà lúc đó ông đây muốn xem nhất, còn nhớ rõ lúc Vụ Vụ ở buổi phỏng vấn, tôi cảm thấy ăn chắc rồi, không nghĩ tới thằng nhóc kia lại đi cửa sau, tôi nhớ ra rồi, thằng nhóc đó và tên tổ trưởng đã đâm sau lưng Vụ Vụ nhà chúng ta là bạn học cùng trường!"
Có lúc chương trình ẩm thực sẽ được hoàn thành trong phòng thu âm, có lúc sẽ đi thăm cửa hàng, phòng thu âm rất sáng sủa, bầu không khí ấm áp, có thể cảm nhận được hương vị qua màn hình.
Trên màn hình, cậu thanh niên cười tươi như hoa, nếm thử từng món ăn, sau đó nói ra cảm nhận của chính mình.
Ngô Nghiêu nói xong lời này liền bị Hổ Vũ gõ vào đầu, Ngô Nghiêu không rõ nguyên do, anh ta quay đầu lại, thấy Chu Vụ không biết từ khi nào đã đứng sau lưng mình.
Anh biết mình đã lỡ lời, mấy ngày nay tinh thần của Chu Vụ không tốt, anh biết Chu Vụ đang bị ảnh hưởng bởi môi trường cho nên thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ phút này nhìn thấy vị trí vốn là của mình bị thay thế bởi người khác, trong lòng nhất định rất khổ sở.
Chu Vụ không nói gì, lắc đầu đi đến ngồi ở ghế dài bên cạnh, vươn tay sưởi ấm.
Ngô Nghiêu chạy nhanh tới pha trò: "Kìa, ăn quá nhiều sẽ béo phì, đến lúc soi gương lại không đẹp!"
Chu Vụ: .
Cái này cũng coi như là an ủi, cậu đang muốn mập lên đây.
Chu Vụ cúi đầu thở dài.
Tối hôm qua, Chu Vụ quên mình đã ngủ như thế nào.
Cậu nhớ sau đó mình đã khóc đến mệt lã, kiệt sức nằm co quắp trong chăn, có lẽ là ngủ vào lúc đó.
Nhưng khi sáng sớm tỉnh dậy, Chu Vụ lại phát hiện từ mũi trở lên đều ở ngoài chăn, giống như có ai đã giúp cậu dịch cái chăn xuống.
Chu Vụ cảm thấy sức chịu đựng của mình đã vượt qua người bình thường, cậu không vì vậy mà sụp đổ, cũng không vì vậy mà phát điên lên nhờ cầu cứu.
Chỉ là tính cậu xưa giờ vậy, có lẽ là vì từ nhỏ đã sống độc lập, không thích làm phiền người khác, cũng không muốn đem tới rắc rối cho người khác.
Nhưng tận sâu đáy lòng, còn có một lời giải thích, trong nội tâm Chu Vụ, cậu sợ hãi, nhưng thứ làm cậu sợ chính là những hiện tượng kì quái, thuộc về "người đó", Chu Vụ không diễn tả được cảm giác này.
Ăn cơm no nê xong, Chu Vụ lại vì lượng đường trong máu tăng cao mà cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm la liệt trên ghế dựa, cả người ỉu xìu, giống như cái bánh bao bị ăn hết nhân bên trong.
Chị Vương cầm một ly nước ấm ngồi xuống bên cạnh Chu Vụ, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu thanh niên ngày càng tái nhợt, màu xanh dưới mắt càng lúc càng nghiêm trọng, chị đau lòng không thôi.
Cái này giống như tâm trạng của các bà mẹ vậy.
Tuy rằng mấy ngày nay chị rất ít nói chuyện, nhưng lúc nào cũng để ý đến tình hình của mọi người, chị dường như nắm rất rõ hoàn cảnh của Chu Vụ.
Chị Vương ôn nhu nói: "Chu Vụ này, hồi trước ông bà kể với chị, nếu thật sự có thể nhìn thấy những thứ đó, chớ nghe chớ xem là được."
Chu Vụ nhìn chằm chằm chị ta, kinh ngạc nói: "Chị.."
Chị Vương nói: "Trước kia chị có một người bạn, cũng gặp phải những chuyện rất kì quái, khoa học không thể giải thích được."
"Chị Vương tin vào những thứ này ư?" Chu Vụ trợn to mắt, ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn chị ta.
Chị lại nói: "Đối với những thứ chúng ta không biết thì phải có thái độ kính sợ."
Chu Vụ lâm vào trầm tư, thái độ kính sợ.
Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi: "Vậy ý của chị là bảo em giả.. không biết gì hết?"
Chị Vương gật đầu: "Chị nghe người ta nói, mấy thứ kia thích nhất là sự sợ hãi của con người, cho nên chúng nó đa số thích đùa cợt người khác, em chỉ cần giả vờ không phản ứng lại, có khi chúng nó sẽ cảm thấy em không còn thú vị, không chọc phá em nữa."
Không phản ứng lại ư?
Chu Vụ cúi đầu nhíu mày suy nghĩ, cậu cảm thấy cách này được, từ lúc bắt đầu, cậu dường như luôn phản ứng kịch liệt khiến đối phương càng ngày càng quá đáng, ví dụ lúc đầu cậu không phản ứng lại, giả vờ không biết gì, có lẽ đối phương đã không hứng thú với mình rồi..
Nghĩ đến đây, thật ra Chu Vụ luôn nghi ngờ, vì sao "người đó" lại có hứng thú với mình?
Dựa theo dấu tay hằn trên mắt cá chân, "người đó" hẳn là "anh ta" chứ không phải "cô ta", nếu bản thân mình là "anh ta", Chu Vụ không biết mình có cái gì để thu hút đối phương nữa.
Nói không chừng, có lẽ đối phương thật sự thấy mình sợ hãi lúng túng mà cảm thấy thú vị.
Đúng, không để ý tới "anh ta" nữa.
Giả vờ không tồn tại.
Coi như không thấy gì.
"Anh ta" làm cái gì, cũng không cần phản ứng lại nữa.
Chỉnh sửa cuối: