Hiện Đại [Dịch] Kết Hôn Từ Lần Gặp Đầu Tiên - Gu Lingfei

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Annie Dinh, 8 Tháng mười 2024.

  1. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 47 & 48: Định Nghĩa Từ Ghen Tuông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Serenity không biết gì về sự tương tác giữa Zachary và bà May. Cô bị bất ngờ khi thấy Zachary ở quán Beans & Cream, nhưng xâu chuỗi lại thì Serenity đã biết nguyên do Zachary đến đó.

    Đằng sau hành động của nội là gì? Mục đích khiến Zachary hiểu lầm cô đúng không? Đâu phải Serenity đang đi xem mắt. Đó là cuộc hẹn của Jasmine. Kể cả khi Zachary thấy cô..

    Nhớ lại lúc ở quán cà phê, Serenity nhận ra sự căng thẳng trên mặt Zachary mà cô chưa từng được thấy. Dù Serenity có xu hướng chậm chạp trong việc nắm bắt tín hiệu, thì cô vẫn có thể nhận ra Zachary đã hiểu sai vấn đề. Quan trọng nhất là lúc đó Jasmine đang ở nhà vệ sinh, còn Serenity một mình với Bill.

    May mắn Jasmine đã ra khỏi nhà vệ sinh ngay sau đó. Lời giải thích kịp thời của cô đã làm dịu đi sự căng thẳng trên quai hàm đang nghiến chặt của anh.

    Serenity không biết tại sao nội lại làm như vậy. Cô đã cứu mạng bà, nhưng cô không mong đợi được đáp lại. Vậy mà bà cứ mãi biết ơn và cố gắng trao cả thế giới cho Serenity. Theo lẽ thường, bà sẽ không làm bất cứ điều gì bất lợi cho cô.

    Trong đầu ngổn ngang nghi vấn, Serenity trở về nhà và ngồi trên xích đu ngoài ban công. Cô không bật đèn và lặng lẽ ngắm bầu trời đêm.

    Zachary về nhà lúc nửa đêm. Serenity đã ngủ trên xích đu khi anh về đến nhà. Zachary không biết điều này, anh nghĩ rằng Serenity đã ở trên giường, vì cửa phòng ngủ của cô đã đóng và đèn trong nhà đã tắt.

    Ngồi xuống ghế sofa, Zachary bật TV. Anh hiếm khi xem TV nhưng có thể sử dụng. Anh điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất vì không muốn đánh thức Serenity.

    Reng, reng, reng..

    Zachary nhìn vào cuộc gọi đến và biết đó là Callum.

    "Callum."

    "Anh ổn chứ Zack?" Giọng nói lo lắng của Callum vang lên từ đầu dây bên kia.

    Sau một hồi im lặng, Zachary hỏi anh ta: "Em biết nội đã gài bẫy anh?"

    "Anh, nội đã sắp xếp cho anh thế nào? Tất cả những gì em biết là nội bảo anh đi mua đồ tráng miệng ở quán Beans & Cream. Sở thích nghiện bánh ngọt không phải là điều mới mẻ."

    Zachary chế giễu: "Vợ anh tình cờ đi hẹn hò ở Beans & Cream."

    "Cái gì?" Callum kinh ngạc kêu lên, "Vợ anh đi hẹn hò à? Chị ấy lừa dối anh? Anh mới kết hôn chưa đầy một tuần, và gia đình chúng ta đã gặp hôm qua. Chúng ta thậm chí còn nói về đám cưới tương lai của anh trong bữa tối, và bây giờ anh nói với em rằng vợ anh đi hẹn hò?"

    "Cô ấy song hành với người bạn thân nhất của mình trong buổi xem mắt ở đó." Zachary trả lời.

    "Zack, anh có thể nói huỵch tẹt ra trước khi em hiểu nhầm chị Serenity không. Em biết mà. Chị Serenity trông không giống loại người bậy bạ."

    "Vô tình bạn thân của cô ấy đang ở trong phòng vệ sinh khi anh đến. Vì vậy, anh thấy Serenity đang ngồi cùng với người xem mắt của bạn thân cô ấy."

    "Thật trùng hợp. Kể cả nội có triệu tập anh tới đó, nội cũng không thể đoán trước được khi nào anh sẽ đến để bắt gặp Serenity ngồi một mình với người đàn ông khác."

    Zachary im lặng và nói một cách bực bội: "Nội mới mua quán Beans & Cream cách đây không lâu. Bà mới là chủ sở hữu thực sự."

    Là người đứng đầu gia tộc, Zachary nắm hết mọi hoạt động của nội.

    "Zack, anh đang nói rằng các nhân viên được yêu cầu để mắt đến Serenity sao? Anh tình cờ đến vào lúc bạn thân của Serenity đang ở trong nhà vệ sinh, nên anh có ấn tượng là Serenity đang tìm kiếm anh chàng kế tiếp."

    Nhanh chóng hiểu ra, Callum không mất nhiều thời gian để tường tận mọi chuyện. Anh trả lời trong tiếng cười khúc khích: "Em đoán nội chỉ lo lắng cho mối quan hệ này vì anh và chị Serenity đã kết hôn. Nội đang cố gắng chọc tức anh, để anh cảm thấy ghen. Anh có ghen không, Zack?"

    "Anh không biết ghen nghĩa là gì!"

    Callum bật cười: "Ồ, có lẽ chị Serenity sẽ dạy cho anh vốn từ vựng mới đó. Nội thực sự thích chị Serenity. Anh Zack, em nghĩ anh sớm muộn gì cũng phải lòng chị ấy thôi. Nội không thể thay đổi cách nuôi dạy, nhưng chị Serenity thông minh ở mọi phương diện thì có thể. Đồ thủ công bằng dây đồng của chị ấy thật tuyệt vời và đẹp đẽ."

    Anh đã nhận được một cây thông mini từ Serenity. Mặc dù nó không đáng giá bao nhiêu, nhưng Callum thực sự thích nó. Anh quyết định mang cây thông mini đến văn phòng của mình vào ngày mai. Callum sẽ đặt nó tại vị trí đẹp trên bàn làm việc.

    Đoạn video mà bà gửi đến đột nhiên hiện lên trong đầu Zachary. Serenity thật quyến rũ khi cô tập trung vào việc làm đồ thủ công của mình. Dù phủ nhận sự thật, thì Zachary vẫn xem video nhiều lần. Anh bị cuốn hút bởi sự quyến rũ toát ra từ người phụ nữ tự tin trong công việc. Quá bắt mắt!

    Người ta nói phụ nữ tự tin là những người đẹp nhất. Tất cả những gì anh thấy là sự tự tin ở Serenity. Cô mạnh mẽ và độc lập.

    "Anh chưa bao giờ biết và sẽ không bao giờ biết từ ghen nghĩa là gì.. Ồ, cô dậy rồi à?"

    Zachary bị bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của Serenity trong phòng khách khi cô bước vào từ ban công.

    Callum vẫn tiếp tục trả lời bên kia đầu dây: "Em sắp đi ngủ, nhưng em muốn gọi cho anh trước khi ngủ."

    Zachary kết thúc cuộc gọi đột ngột.

    Callum: "..."

    "Tôi ngủ gật trên xích đu. Tiếng nói chuyện của anh đã đánh thức tôi."

    Zachary nhăn mặt nói với cô: "Gió đêm có thể lạnh. Cẩn thận đừng để bị cảm."

    "Cảm ơn sự quan tâm của anh."

    Serenity ngáp: "Tôi đi ngủ đây, anh York."

    Không nhắc gì chuyện xảy ra tối nay. Zachary nhìn cô đi về phòng trong yên lặng. Anh không chắc cô có nghe cuộc trò chuyện của anh với Callum hay không, và nếu có thì nghe được bao nhiêu? Anh thở dài. Bây giờ có vợ chiếm không gian, Zachary cảm thấy mình không còn sự riêng tư nữa.

    Và rồi anh phát hiện ra Serenity đã nghe được bao nhiêu trong bữa sáng ngày hôm sau, thông qua cuốn từ điển được để trên bàn với một trang được đánh dấu chữ J*. (*Jealous: Nghĩa là ghen tuông)

    Bữa sáng gồm có bơ và bánh mì nướng. Cặp đôi này thưởng thức rất nhiều bơ và bánh mì nướng. Họ ăn kèm với xà lách.

    Serenity lấy chai nước sốt từ tủ lạnh xịt lên bánh mì nướng và salad của mình. Cô đẩy chai nước sốt về phía Zachary: "Anh có muốn một ít không? Nó sẽ làm tăng hương vị cho món ăn của anh."

    "Không, cảm ơn!" Zachary từ chối.

    Serenity đậy nắp lại và đặt chai nước sốt sang một bên. Sau đó, cô cầm một tờ giấy để đọc.

    "Tôi thích đọc sách trong lúc ăn sáng."

    Zachary giữ im lặng.

    "Tôi đã in ra 'Từ của ngày'. Anh hãy xem thử. Rất thú vị!"

    Trước khi Zachary kịp nói điều gì, Serenity đã giơ tờ giấy trước mặt anh và nói: "Hãy đọc xem."

    Zachary nhìn cô chằm chằm và chuyển ánh mắt sang tờ giấy. Nhìn đi, từ của ngày hôm nay – GHEN TUÔNG.

    "Anh nghĩ sao?"

    "Lý thú!" Zachary thốt lên.

    "Bây giờ anh đã biết từ này rồi, đừng đi khắp nơi và nói anh không biết định nghĩa của nó. Mọi người sẽ nghĩ anh bị thiểu năng trí tuệ."

    Zachary: "..."
     
  2. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 49 & 50: Quý Cô Stone

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Serenity ăn xong bữa sáng và dọn dẹp trong bếp rồi nói với Zachary: "Tôi sẽ ra ngoài. Anh đừng quên khóa cửa khi đi nhé."

    Zachary nhìn cô rồi mới tập trung vào món bánh mì nướng của mình.

    "Nhắc mới nhớ. Tôi có thể mang một ít trái cây đến nhà chị gái tôi được không?"

    Vừa rồi cô đã mua quá nhiều hoa quả cho buổi họp mặt gia đình và chúng sẽ bị thối rữa trong tủ lạnh nếu cô và Zachary không kịp ăn hết.

    Zachary trả lời: "Chị gái cô là người thân. Cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn mà không cần hỏi tôi. Cô được tự do quyết định chuyện trong nhà, trừ khi đó là vấn đề cần phải thảo luận giữa hai chúng ta."

    "Chúng ta không thân thiết đến thế, và tôi đang sống trong nhà anh. Tôi nghĩ việc hỏi ý kiến anh là tôn trọng anh với tư cách của một người chồng. Tôi không phải là kiểu người tích trữ tất cả những thứ tốt cho gia đình mình. Tôi đã mua quá nhiều trái cây vào hôm kia, và tôi nghĩ chúng sẽ bị lãng phí vì chúng ta không thể ăn nhiều. Ít nhất bây giờ chị gái tôi có thể ăn trước khi chúng bị hỏng."

    "Được thôi." Zachary đáp.

    Thấy Zachary không bận lòng, Serenity đóng gói hai túi trái cây và mang đến cho chị gái.

    Liberty nói với Serenity: "Em không cần mang theo quà khi đến thăm. Chị có tiền để mua mà."

    "Chỉ có Zachary và em ở nhà. Em có thể ăn một ít, nhưng Zachary không thích hoa quả. Thật lãng phí nếu để chúng thối rữa. Anh ấy bảo em mang cho chị. Anh ấy nói chị là người nhà."

    Serenity chưa bao giờ thấy Zachary nhai trái cây. Zachary thường làm việc muộn và trốn trong phòng khi trở về. Cô chỉ nhìn thấy anh vào buổi sáng. Có vẻ như Zachary không ăn bất kỳ đồ ăn nhẹ nào trong nhà.

    Serenity nghĩ rằng Zachary sẽ ăn ngoài như trước nếu cô không làm bữa sáng cho anh. Có lẽ anh chưa bao giờ uống nước máy ở nhà.

    Nói vậy rồi Liberty liền nhận những túi trái cây. Serenity chơi với cháu trai một lúc mới đến cửa hàng.

    Bên này khi Serenity đi, Zachary vứt bánh mì nướng và tờ giấy 'Từ của Ngày' vào thùng rác. Bánh mì nướng ngon, nhưng anh không thích vì lúa mì chứa nhiều carbohydrate. Đồ ăn sáng còn thừa và tờ giấy đều bị vứt đi. Anh đã nói điều này và sẽ tiếp tục nói! Anh sẽ không bao giờ biết ghen tuông!

    Zachary mang thùng rác ra ngoài phòng trường hợp Serenity nhìn thấy tờ giấy và bữa sáng trong thùng rác. Các vệ sĩ đang đợi anh ở dưới nhà. Serenity đã rời đi, nên họ không lo lắng về việc cô nhìn thấy họ ở đây.

    Thấy Ngài Zachary xuống cầu thang với một túi đựng rác, các vệ sĩ bị choáng váng. Trong suốt những năm họ ở cạnh Zachary, các vệ sĩ đã nhìn thấy Zachary như một vị thần không tì vết.

    Zachary bỏ rác vào thùng trước khi đi đến xe của mình. Thấy các vệ sĩ không theo sau, anh quay đầu lại hỏi: "Mấy người bị đóng băng rồi à? Đứng đó làm gì?"

    Thoát khỏi trạng thái suy nghĩ, các vệ sĩ đuổi kịp tốc độ của anh. Một vệ sĩ phụ trách lái chiếc MPV bình dân đến tập đoàn York mỗi ngày. Sau đó, Zachary sẽ lái xe về nhà sau giờ tan làm.

    Nửa tiếng sau. Một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật chặn đường đoàn xe của Zachary tiến vào tập đoàn York. Chủ nhân của chiếc xe thể thao là một quý cô trong bộ đồ đỏ. Với mái tóc dài gợn sóng buông xõa sau lưng, người phụ nữ này có khuôn mặt thanh tú và cổ được tô điểm bằng một chiếc vòng cổ kim cương. Cô ấy cũng đeo một chiếc vòng tay kim cương và đôi hoa tai kim cương phù hợp. Cô nàng tỏa sáng như kim cương không cần bàn cãi.

    Cô gái bước ra khỏi xe và tiến đến chiếc Rolls Royce gõ vào cửa sổ.

    Zachary hạ cửa sổ xe xuống: "Elisa Stone! Cô có hai phút để di dời xe!"

    Zachary lạnh lùng đe dọa cô gái. Con cưng của gia tộc Stone, Elisa là công chúa của chủ tịch tập đoàn Stone và là em gái sinh đôi của giám đốc điều hành, Clive Stone. Elisa là cô gái độc thân có điều kiện nhất.

    "Chờ đã anh Zachary." Nghĩ đến điều nào đó, Elisa quay lại và chạy về phía chiếc xe thể thao để lấy một bó hoa hồng lớn.

    Cô quay lại với bó hoa và đẩy nó qua cửa sổ xe đang mở của Zachary, rồi nói: "Cái này tặng anh Zachary. Em biết anh và anh trai em không hợp nhau, nhưng em yêu anh. Em cảm thấy cần phải thú nhận tình yêu của mình với anh, để anh biết rằng em là tình yêu đích thực của anh."

    Tập đoàn Stone và tập đoàn York có thể là kẻ thù, nhưng chắc chắn họ chỉ đối địch trong kinh doanh do các giao dịch xung đột. Nói nhẹ nhàng thì cả hai không có mối quan hệ tốt đẹp.

    Tuy nhiên, đó là tình yêu sét đánh của em gái Clive, Elisa, khi cô lần đầu nhìn thấy Zachary tại một sự kiện nhiều năm trước. Do xung đột lợi ích giữa hai gã khổng lồ, Clive và cha mẹ cô không chấp thuận tình yêu mới tìm được của Elisa.

    Mặc dù Elisa sống trong sự nuông chiều, nhưng không có nghĩa là cô ngu ngốc. Cô nghĩ đến việc từ bỏ Zachary, nhưng năm tháng trôi qua không thể xóa anh ra khỏi tâm trí. Sự thực là cô không thể quên Zachary.

    Elisa thực sự thích vẻ xa cách của Zachary. Anh lạnh lùng trong mắt cô. Thấy Zachary tránh xa những cô gái trẻ, Elisa coi đó là một thử thách để chiếm được trái tim anh. Vì không thể gạt Zachary ra khỏi đầu, Elisa quyết định bỏ qua gia đình và mạnh dạn thú nhận tình yêu của mình với Zachary.

    Từ hôm nay trở đi, cô, Elisa Stone, sẽ công khai theo đuổi Zachary!

    Zachary nhìn cô với ánh mắt đen tối. Nắm chặt bó hoa, Zachary ném nó đi thật xa. Sau đó, anh đóng cửa sổ lại và lạnh lùng ra lệnh cho tài xế: "Lái xe!"

    "Anh Zachary! Anh Zachary! Em yêu anh! Em muốn trái tim anh!" Elisa hét lên trong khi đập vào cửa sổ xe.

    Tài xế của Zachary khởi động động cơ và hỏi: "Thưa anh, xe của cô Stone thì sao?"

    "Đâm vào!"

    Người lái xe không nhấn ga, nhưng một trong những chiếc xe hộ tống Zachary đã lao về phía trước và đâm tan tành chiếc xe trị giá hàng triệu đô la của Elisa. Các nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng đó.

    Sau khi xe của Elisa bị đẩy ra xa, chiếc Rolls Royce của Zachary đi vào bãi đậu xe riêng của công ty. Elisa sửng sốt khi thấy thiệt hại trên chiếc xe thể thao mới của mình. Khi cô định thần lại chạy theo Zachary, thì các nhân viên an ninh đã đóng cổng.

    "Anh Zachary!" Elisa hét lớn: "Anh phải mua cho em một chiếc xe mới, vì anh đã làm hỏng xe của em. Anh nợ em một chiếc. Em sẽ làm phiền anh mỗi ngày cho đến khi anh mua cho em chiếc xe mới."

    Cô tiếc khi thấy xe mình bị phá hủy. Tuy nhiên, suy nghĩ lại thì Elisa có thể sử dụng điều này như một cái cớ để làm phiền Zachary. Elisa tin rằng vụ tai nạn đã mang cho cô cơ hội. Dù sao đi nữa, cô đã nói rõ với Zachary rằng cô muốn nắm lấy tay anh.

    Bất kể kết quả thế nào, cô cũng không hối hận vì đã đưa ra quyết định của mình. Nhưng Elisa phải thừa nhận rằng trò phá xe của Zachary thật tệ. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu đó không phải là xe của cô.

    Người bảo vệ kinh ngạc trước lòng dũng cảm của quý cô Stone. Cô không chỉ đến tập đoàn York để náo loạn, mà còn tuyên bố tình yêu của mình với quý ngài York. Quả là một thần kinh thép!
     
  3. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 51 & 52: CEO Của Tập Đoàn Stone

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện hôm nay đừng để bà cụ biết." Zachary với các vệ sĩ xung quanh.

    Mọi người tuân theo chỉ dẫn của anh. Zachary đã kết hôn. Vậy mà tiểu thư Stone công khai bày tỏ tình yêu với anh. Bà cụ không nên biết chuyện được.

    Trò mạo hiểm trơ tráo của Elisa không qua mắt được những người trong tập đoàn York. Các nhân viên liếc nhìn ông chủ của họ vài lần khi Zachary bước vào tòa nhà.

    Vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc với đôi môi mím chặt như thường lệ, Zachary sải bước trong sự bảo vệ của các vệ sĩ. Một bầu không khí vương giả bao quanh anh. Người đàn ông như vậy là người đàn ông hấp dẫn trái tim của hầu hết các cô gái trẻ.

    Nhiều nhân viên nữ trẻ trong công ty vô cùng thích thú khi nhìn thấy vị CEO trẻ tuổi. Tuy nhiên, chẳng ai đủ can đảm để nói rõ tình cảm của mình dành cho Zachary, chứ đừng nói đến việc theo đuổi anh.

    Theo cách nhìn của người bình thường thì gia tộc York nằm ngoài tầm với. Ngay cả khi những chàng trai nhà York được biết đến với sự tận tụy với bạn đời của mình, thì chiếm được trái tim của một trong những người đó là một vấn đề.

    Trở lại văn phòng, Zachary rút điện thoại ra gọi cho Clive. Phải mất một lúc Clive mới nhấc máy.

    "Chúa ơi, lợn biết bay à? Tôi không thể tin được là CEO vĩ đại, Ngài York lại gọi cho tôi. Tôi nhận vinh dự này vì điều gì vậy?" Với nụ cười tinh nghịch, Clive trêu chọc Zachary qua điện thoại.

    "Clive, lo cho em gái cậu đi!"

    Khi nhắc đến em gái, Clive liền nghiêm túc: "Elisa đã làm gì?"

    Anh biết em gái đã phải lòng Zachary trong nhiều năm và không thể quên anh ta. Gần đây Elisa nói với Clive rằng cô dự định sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Zachary.

    Nghĩ đến điều đó, Clive có linh cảm không tốt về chuyện này. Liệu cô em gái trơ tráo của mình có tự xé nát trái tim vì Zachary không? Tại sao cô phải yêu khuôn mặt vô cảm của Zachary?

    "Cô ta đang quấy rầy tôi! Cô ta đang ở ngoài văn phòng của tôi ngay lúc này. Hoặc là cậu đến đây và đưa cô ta đi, hoặc tôi sẽ bảo người của tôi tống cô ta ra ngoài."

    "Tôi sẽ bảo vợ tôi đưa nó về nhà ngay bây giờ để không làm phiền anh, anh York. Anh cứ làm việc đi, anh York."

    Zachary khinh thường cười lạnh rồi kết thúc cuộc gọi.

    Clive tức giận sôi máu, không phải với Zachary, mà là với em gái mình. Anh lập tức gọi điện cho vợ và hỏi ngay khi cuộc gọi được kết nối: "Em yêu, em đang ở đâu?"

    "Em đang đi mua sắm với mẹ. Có chuyện gì vậy? Dường như anh đang tức giận."

    "Hãy đến tập đoàn York để đón Elisa ngay bây giờ. Con nhỏ này đã đi tìm Zachary và quấy rối anh ta. Em biết Zachary mà. Anh ta sẽ không chịu được đâu."

    Clive tức giận với em gái vì vẫn yêu Zachary dù gia đình can ngăn. Anh cũng lo lắng rằng Zachary có thể gây khó dễ cho Elisa. Dù Zachary giống một khối băng, nhưng tính khí anh ta nóng nảy. Bất kỳ ai làm Zachary phát cáu đều sẽ bị đuổi ra ngoài không phân biệt giai cấp, địa vị hay giới tính. Zachary sẽ không ngần ngại làm mất mặt kẻ đó.

    Zachary là người có ảnh hưởng và tác động đến giới kinh doanh của Wiltspoon. Vì giới truyền thông luôn theo dõi mọi động thái của anh ta, Zachary không cần phải làm gì để giới truyền thông có thể vạch trần những người trong danh sách đen của anh ta.

    Mối quan tâm duy nhất của Clive là danh tiếng của em gái sẽ bị Zachary làm hoen ố. Cô sẽ không thể xuất hiện ở Wiltspoon nữa.

    Vợ anh trả lời: "Em sẽ đến đó ngay bây giờ. Đừng giận! Tất cả những gì Elisa muốn là thử vận may. Cô ấy sẽ bỏ cuộc nếu thất bại. Cô ấy không muốn sống trong sự hối tiếc nếu không thử."

    "Zachary không phải là người nó có thể nắm bắt được. Cố ép nó về đi. Em thấy không có cô gái trẻ nào quanh quẩn bên Zachary ngoài gia đình anh ta. Anh ta là một người đàn ông vô cảm. Tại sao Elisa không nghe lời khuyên?"

    Clive đã đầu hàng em gái.

    "Anh quá bận không thể giải quyết con nhóc lúc này. Em yêu, anh giao Elisa cho em."

    "Anh tiếp tục làm việc đi. Em sẽ đón Elisa và đưa cô ấy đi mua sắm với mẹ. Gần đây mẹ cảm thấy buồn."

    Vợ của Clive, Alice, có mối quan hệ tuyệt vời với mẹ chồng. Thấy mẹ chồng buồn, Alice thuyết phục bà ra ngoài và sưới nắng ấm. Giải pháp mua sắm cũng có lợi cho bà.

    Clive im lặng. Anh biết nguyên do nỗi buồn của mẹ. Không có tin tức về dì của anh. Đó là điều duy nhất mà mẹ không bao giờ ngừng nói đến.

    Mẹ của Clive, bà Audrey, lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Cha mẹ qua đời khi bà Audrey còn nhỏ, bà Audrey và em gái kém bốn tuổi sống sót. Hai chị em sau đó được gửi đến trại trẻ mồ côi. Sau đó, một cặp vợ chồng giàu đến trại trẻ mồ côi với mong muốn nhận nuôi một đứa trẻ.

    Cặp đôi này đã nhận nuôi em gái của bà Audrey. Vào thời điểm đó, bà Audrey tám tuổi trong khi em gái chỉ mới bốn tuổi. Mặc dù không muốn xa em gái nhưng bà Audrey biết rằng em sẽ được chăm sóc tốt hơn nếu ở với cặp vợ chồng này. Do đó, bà Audrey đồng ý để họ nhận nuôi em gái.

    Hai chị em chụp một bức ảnh làm kỷ niệm trước cuộc chia ly định mệnh. Đã nhiều thập kỷ trôi qua họ chưa gặp lại nhau.

    Khi đến tuổi trưởng thành, bà Audrey rời trại trẻ mồ côi và dùng trí thông minh cũng như kỹ năng của mình, từng bước leo lên nấc thang sự nghiệp. Đổi lại bà đã giành được lòng tin và sự tin tưởng của ông chủ. Thêm vào đó, bà đã lọt vào mắt xanh của con trai cả của ông chủ. Cuối cùng, bà kết hôn với gia đình giàu có và trở thành bà Stone.

    Bây giờ đã có phương tiện, bà Audrey không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em gái nhưng vẫn không có kết quả dù đã nỗ lực trong nhiều thập kỷ.

    Cách đây không lâu, Clive tình cờ biết được một số tin tức về dì của mình. Bà Audrey vô cùng vui mừng khi họ tìm được cặp vợ chồng giàu có đã nhận nuôi em gái. Clive và bố đã cùng bà Audrey đến thăm cặp vợ chồng giàu có và phát hiện ra rằng cặp vợ chồng này đã có con riêng sau một năm nhận nuôi.

    Từ đó, cặp đôi này không còn đối xử tốt với em gái bà Audrey nữa và bảo người hầu gái của họ đưa em gái bà Audrey cho người khác, vì họ chỉ muốn để lại gia tài thừa kế cho máu mủ ruột rà của mình. Nhiều thập kỷ trôi qua, và người hầu gái đã mất từ lâu. Gia đình người hầu gái không biết gì về sự việc này, càng không biết em gái bà Audrey đã được trao cho ai.

    Cập nhật gần đây nhất về cuộc tìm kiếm vẫn luôn ám ảnh bà Audrey. Hiện tại cách duy nhất để tìm ra dì của Clive là thông qua bức ảnh ố vàng mà mẹ đã giữ cho đến tận bây giờ. Clive đã đưa bản sao kỹ thuật số của nó lên web, hy vọng điều này có thể dẫn dắt họ tìm được dì của anh, hoặc con của dì.

    "Em yêu, nói với mẹ chúng ta sẽ tìm thấy em gái của mẹ miễn là dì ấy vẫn còn sống. Ngay cả khi em gái của mẹ không còn nữa, chúng ta sẽ tìm những đứa con của bà. Mẹ cần phải thư giãn. Chúng ta vẫn cần mẹ xác định danh tính em gái khi bà được tìm thấy."

    Clive vô cùng yêu mẹ mình. Anh hy vọng mẹ có thể tự vực dậy.

    Alice trả lời: "Em sẽ nói. Anh tập trung làm việc đi ạ. Em sẽ đón Elisa. À anh Clive, nếu Elisa không nghe, sao chúng ta không để cô ấy thử nhỉ? Zachary có thể thờ ơ, nhưng anh ta là người đàn ông tử tế mà Elisa có thể trao thân."

    Thành thật mà nói, tất cả các chàng trai gia tộc York đều có thể được tin tưởng để thực hiện lời thề hôn nhân. Sâu thẳm bên trong, Alice ủng hộ Elisa. Alice tin rằng Elisa phù hợp với Zachary và ủng hộ việc cô thú nhận với anh.

    Hai gia đình đều cùng tầng, tuy rằng vì cạnh tranh trong kinh doanh mà hai gia đình không hòa thuận, nhưng họ vẫn thực hiện nghi lễ xã giao mỗi khi chạm mặt. Nếu Elisa hạ gục Zachary và kết hôn với gia tộc York, điều đó sẽ giảm bớt sự bất hòa giữa hai gia đình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2025
  4. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 53 & 54: Anh York Là Ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, Elisa được chị dâu đón về trong khi chiếc xe bị hư hại được kéo đi.

    Khi Alice đến, Elisa thậm chí còn nói: "Vì Zachary đã phá hỏng xe của em, em đã có lý do để bám lấy anh ấy. Chị Alice, giờ em đã có động thái đầu tiên, em cần phải tiếp tục. Em sẽ không tha thứ cho mình nếu em không dành nhiều thời gian theo đuổi anh Zachary. Alice, chị là người tuyệt vời nhất. Anh Clive chỉ nghe lời chị. Làm ơn hãy nói chuyện với anh ấy hộ em. Em chỉ cần anh ấy không quan tâm việc em theo đuổi hạnh phúc."

    Elisa ghen tị với chuyện tình của anh trai và chị dâu. Alice theo đuổi Clive, và phải mất một năm Alice mới chiếm được trái tim anh. Vai trò đã đảo ngược sau khi kết hôn, Clive chiều chuộng Alice đến phát điên.

    Đây không phải là lần đầu tiên Alice nhắc đến việc cô sẽ không có được kết thúc có hậu, nếu cô không dũng cảm theo đuổi tình yêu của đời mình.

    Alice nói trong khi lái xe: "Elisa, chị ủng hộ em theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng chúng ta đang nói về Zachary. Em không biết danh tiếng của anh ta ở Wiltspoon sao? Anh ta nổi tiếng giữ khoảng cách với phụ nữ. Em có thấy bất kỳ cô gái trẻ nào xung quanh anh ta không? Hơn nữa, gia đình chúng ta không có quan hệ tốt với gia tộc York. Anh trai của em có thể không phải là kẻ thù của Zachary, nhưng họ lại là đối thủ. Họ không cùng quan điểm. Chị lo Zachary có thể dùng em làm vũ khí hoặc một nơi để trút giận."

    "Em không nghĩ anh ấy sẽ làm thế. Gia tộc York rất coi trọng mặt mũi. Những người đàn ông trong gia đình này nổi tiếng chiều chuộng vợ."

    Sau khi chứng kiến tình yêu giữa anh trai và chị dâu, Elisa mong muốn được có được sự ân ái tương tự với người chồng tương lai của mình.

    Trong giới thượng lưu ở Wiltspoon, đàn ông nhà York nổi bật vì coi trọng vợ mình hơn mọi thứ.

    "Dù sao đi nữa, anh trai em chỉ làm vậy vì lợi ích của em thôi. Chúng ta sẽ bàn thêm vào lúc khác, Elisa. Mẹ đang đợi chúng ta ở cửa hàng Hermès. Chúng ta hãy đi hít thở không khí trong lành với mẹ. Mẹ đang cảm thấy chán nản vì chuyện của em gái mình."

    Elisa mím môi đáp: "Mẹ và em gái đã xa nhau nhiều năm như vậy. Có Chúa mới biết người em gái đó đã qua tay bao nhiêu người nhận nuôi. Em gái của mẹ có thể đã làm mất bức ảnh. Chúng ta đang mò kim dưới đáy bể."

    "Biết vậy nhưng chúng ta vẫn phải thử."

    Elisa không biết nói thêm gì nữa. Đó là mong muốn duy nhất của mẹ. Là con của bà, họ phải giúp.

    * * *

    Serenity không biết gì về tình địch của mình vì cô bận rộn ở hiệu sách. Sau khi đóng cửa lúc mười một giờ đêm, cô chạy xe điện về nhà.

    Wiltspoon là một thành phố thịnh vượng. Ngay cả vào lúc mười một giờ, đường phố vẫn đông nghẹt người qua lại. Cảnh tượng thật nhộn nhịp khi những người thèm ăn khuya xếp hàng dài bên xe bán đồ ăn.

    Serenity chạy qua những chiếc xe bán đồ ăn. Một nhóm thanh niên nhìn thấy cô và huýt sáo trêu nhưng cô làm ngơ, không màng để ý đến họ. Cô thắng xe chờ đèn đỏ.

    Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô chạy qua ngã tư thì chiếc xe đột nhiên khựng lại. Serenity tưởng xe hết pin, nhưng nhìn lại thì pin vẫn còn đầy. Tại sao nó không chạy?

    Chiếc xe đạp không hoạt động dù Serenity cố gắng nhiều lần. Lạ thật! Nó bị gì thế?

    "Là chị sao Serenity? Em nhìn thấy sau lưng quen quen. Trong một thoáng em còn tưởng mình nhìn nhầm." Một chiếc xe dừng lại bên cạnh Serenity, người bên trong hạ cửa sổ xuống. Đó là em họ của Jasmine, Shawn.

    "Shawn." Serenity trả lời, "Chị không biết xe đạp bị làm sao. Nó đột nhiên ngừng hoạt động, nhưng pin vẫn còn."

    "Đợi chút chị Serenity. Em đi đỗ xe bên lề đường rồi xuống xem."

    Shawn lái xe đến bãi đỗ bên lề đường. Cậu ra khỏi xe và kiểm tra xe đạp của Serenity. Shawn áy náy nói: "Em không biết nhiều về xe đạp điện để kiểm tra xem nó hỏng gì chị Serenity. Hay là em kéo xe đạp của chị đến tiệm sửa chữa nhé? Em sẽ đưa chị về nhà."

    Serenity hỏi: "Em có biết gần đây có tiệm sửa xe điện nào không?"

    Shawn cười nói: "Em không biết. Em sẽ sửa xe đạp cho chị. Em hứa sẽ trả lại cho chị một chiếc xe đạp hoạt động bình thường."

    Vì Shawn là em họ của Jasmine và là bạn của cô nhiều năm, Serenity biết mình có thể tin tưởng cậu: "Cảm ơn em!"

    Rất vui khi được giúp đỡ Serenity, Shawn gọi điện thoại. Serenity nghe thấy cậu báo vị trí của hai người. Việc tiếp theo là chờ xe kéo tới.

    "Thưa anh." Đôi mắt tinh tường của tài xế đã nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ quen thuộc ở đối diện đèn giao thông. Xét theo vóc dáng thì có vẻ là phu nhân. Trong khi chờ đèn giao thông, anh ta quay lại và nói với Zachary đang nhắm mắt dưỡng thần: "Thưa anh, người phụ nữ trông giống phu nhân."

    Zachary mở mắt và quay về phía người đàn ông và người phụ nữ đang đứng bên đường. Anh không thể nhận ra người đàn ông, có lẽ là do khoảng cách, nhưng người phụ nữ đúng là giống vợ anh.

    Sau khi sống chung dưới mái nhà một thời gian, Zachary dần quen thuộc với hình dáng của Serenity.

    "Khi đi ngang qua, hãy giảm tốc độ xe. Tôi phải xem đó có chắc là cô ấy không."

    "Dạ được."

    Zachary rút điện thoại ra định gọi cho Serenity nhưng nghĩ lại từ bỏ. Ngay lúc này đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

    Khi đoàn xe sang trọng của Zachary giảm tốc độc, Zachary đã có thể nhận ra người phụ nữ là vợ mình, Serenity.

    Zachary chỉ nhớ ra người đàn ông là ai khi đoàn xe đã đi qua. Đó là Shawn, tình địch của anh!

    Liệu Serenity và Shawn có thực sự bắt đầu với nhau không? Hay là họ chỉ tình cờ gặp nhau?

    Dù thắc mắc, nhưng Zachary chọn cách im lặng và không gọi cho Serenity.

    Đoàn xe sang trọng lướt khỏi tầm mắt. Shawn nhìn chằm chằm vào đoàn xe đang xa dần rồi quay sang Serenity: "Chị có thấy mấy chiếc xe kia không? Một trong đó là xe riêng của anh York."

    Shawn chỉ nhận ra nó sau khi đoàn xe đi mất.

    Serenity thản nhiên hỏi: "Anh York nào vậy?"

    "Người thừa kế của gia tộc York giàu có nhất. Anh ấy cũng là CEO của tập đoàn York. Anh ấy đã tham dự tiệc tối hôm đó, nhưng mấy chị chỉ chú ý đồ ăn nên không kịp nhìn thấy anh ấy." Shawn hâm mộ Zachary.

    "Chị không thuộc giới của em. Chị chỉ đi cùng Jas đến tiệc tối. Chị phải thử đồ ăn của khách sạn bảy sao. Chị đâu có mong gặp anh York hay người giàu nhất ở Wiltspoon. Tại sao chị phải bận tâm đến việc nhìn thoáng qua anh ta?"

    Đêm đó, mọi người vây quanh vị York ấy. Serenity không thể nhìn thấy mặt anh ta ngay cả khi cô muốn.

    "Shawn, em đã gặp anh York đó chưa? Anh ấy có mười một ngón chân, hay hai cái đầu?"

    Shawn cười khúc khích: "Anh York là người đàn ông bình thường không có mười một ngón chân, hay hai cái đầu. Anh ấy có vẻ ngoài vượt trội đặc trưng. Em rất vui khi anh ấy nói chuyện với em."
     
  5. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 55 & 56: Nhốt Vợ Bên Ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kể cả khi ngài York là một người đàn ông bình thường, ngài ấy cũng sẽ không giao du với những người bình thường như chị." Serenity tò mò về người thừa kế của gia tộc York tại bữa tiệc tối đó, nhưng chỉ một chút là cô mất hứng thú. Dù ông York kia có bình dân, thì ông ta cũng không muốn giao lưu với những người bình thường như cô.

    Serenity không thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nhưng cô cũng không ở vị trí cao trên kim tự tháp giai cấp. Những người giàu nhất mà cô biết là Jasmine và Shawn. Shawn đủ tiêu chuẩn để trở thành người thừa kế của một gia đình giàu có. Serenity và người thừa kế của gia đình giàu có nhất không cùng thế giới, nên đường đời của họ sẽ không giao nhau.

    Shawn cười toe toét mà không nói lời nào. Dù anh không bao giờ coi thường Serenity, nhưng điều đó không có nghĩa là những người đàn ông có đặc quyền khác sẽ không câng mặt lên với cô. Shawn biết sự giàu có và địa vị xã hội quyết định mọi thứ.

    Bất chấp nỗ lực của Shawn để tiếp xúc với những tinh anh trong giới kinh doanh tại bữa tiệc tối đó, thì anh cũng chỉ nhận được sự đáp lại hờ hững.

    "Xe tải tới rồi."

    Sau khi xe tải đỗ bên đường, một người đàn ông bước ra khỏi xe và nói: "Thưa anh."

    Lúc đó Serenity mới nhận ra Shawn đã gọi tài xế riêng của gia đình đến. Tài xế riêng của gia đình Lowe đã mượn một chiếc xe bán tải từ đâu đó. Tài xế cùng chuyển chiếc xe đạp điện của Serenity lên xe.

    "Muộn rồi chị Serenity. Em không nghĩ còn tiệm sửa xe nào mở cửa vào giờ này. Bryan sẽ kéo xe đạp của chị tới chỗ sửa vào ngày mai và sẽ giao lại cho chị vẹn nguyên."

    "Cảm ơn em!"

    Serenity biết ơn Shawn tận đáy lòng. Cô có thể sẽ phải đẩy xe đạp về nhà đến tận sáng, nếu cô không tình cờ gặp em ấy.

    Shawn mỉm cười: "Bạn bè để làm gì? Lên đi chị Serenity. Em sẽ đưa chị về nhà. Chị vẫn sống cùng chị gái phải không?"

    "Không. Hiện giờ chị ở Brynfield. May mắn em ở đây tối nay, nếu không chị sẽ phải lết bộ về nhà với chiếc xe đạp. Chị không biết nó bị trục trặc gì. Pin đầy mà xe lại ngừng hoạt động." Serenity nghi ngờ sự cố chập mạch.

    Cô bước vào xe của Shawn.

    Shawn biết Serenity đã kết hôn. Dù chồng cô họ York, nhưng người đàn ông này không liên quan gì đến gia tộc York giàu có. Cô hẳn đang sống với chồng. Shawn không cố chấp hỏi tên người đàn ông của Serenity.

    Trên đường đến Brynfield, Shawn hỏi: "Chị có muốn ăn khuya không Serenity? Em sẽ đãi chị."

    Serenity trả lời với một nụ cười: "Chị hiếm khi ăn khuya. Đã muộn rồi. Ngày mai em còn phải đi làm. Chị không muốn chiếm thêm thời gian của em."

    Một khoảng lặng giữa hai người. Shawn dừng lại tại điểm này. Anh hiểu Serenity quá rõ. Việc tiếp tục khăng khăng ép buộc khi cô đã từ chối sẽ chỉ khiến cô mất hứng.

    Serenity bảo Shawn dừng xe khi đến cổng khu dân cư Brynfield.

    "Chị có thể đi bộ từ đây."

    Shawn định đưa cô đến nhà, để anh có thể biết được căn hộ cô đang sống. Tuy nhiên, thật khó để bước vào nơi có cổng bảo vệ như Brynfield. Shawn đành phải từ bỏ suy nghĩ. Dù sao anh cũng có thể hỏi Jasmine địa chỉ của Serenity.

    "Cảm ơn em vì đêm nay, Shawn." Serenity một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Shawn.

    "Không có gì to tát. Chị đã cảm ơn em đủ rồi. Chị có thể mời em ăn tối nếu thực sự muốn cảm ơn em."

    Serenity mỉm cười: "Được thôi. Chị sẽ đưa em và chị họ em đi ăn tối nhé."

    Shawn mím môi đáp: "Không thể chỉ có hai chúng ta sao?"

    "Chúng ta có thể làm vậy. Nhưng em chịu nổi sự cằn nhằn của Jasmine không?"

    Shawn cong môi, im lặng đồng ý. Serenity vẫy tay tạm biệt và quẹt thẻ để vào bên trong khu. Shawn đợi cho đến khi bóng cô khuất hẳn mới kéo cửa sổ lên và khởi động xe.

    Serenity sải bước về nhà và rút chìa khóa ra mở cửa. Không mất nhiều thời gian để cô nhận ra rằng cánh cửa đã bị khóa từ bên trong. Zachary nghĩ rằng cô đã về trước nên khóa cửa khi anh về đúng không? Ừm.. Bây giờ cô nên làm gì đây?

    Serenity có nên gọi Zachary dậy không? Bà nói Zachary sẽ rất tức giận nếu ai đó làm phiền giấc ngủ của anh. Serenity nhìn đồng hồ. Đã quá nửa đêm. Zachary hẳn vẫn còn thức vì anh thường về nhà vào khoảng thời gian này. Serenity quyết định gọi điện cho Zachary.

    Zachary tỉnh táo hoàn toàn. Thực tế, anh đã cố tình khóa cửa từ bên trong, dù anh chưa rõ tại sao mình lại hành động như vậy. Có điều gì đó đã kích thích Zachary khi anh thấy Serenity và Shawn bên nhau, trông giống một cặp trời sinh.

    Người phụ nữ gian xảo này vội vã đi tìm ông bố nuôi tiếp theo, vì cô ta không thể moi được nhiều từ anh. Cô ta đã lừa nội hoàn toàn. Nội chỉ mới biết Serenity được ba tháng. Sao nội có thể hiểu hết cô ta.

    Vậy mà nội vì lòng biết ơn và đặt nhiều niềm tin vào Serenity, đã nài nỉ Zachary kết hôn với cô ta..

    Điện thoại của Zachary reo, nhưng anh từ chối nghe máy của Serenity. Tiếng chuông dừng một lúc rồi Serenity lại gọi lại. Zachary đã phớt lờ ba cuộc gọi của Serenity rồi mới nhấc máy.

    "Anh ngủ chưa, anh York?"

    "Cô cần gì?" Zachary sôi máu.

    "Anh khóa cửa rồi, tôi không vào được."

    Sau một hồi im lặng, giọng nói đều đều nhưng pha chút mỉa mai của Zachary vang lên: "Tôi tưởng cô sẽ ở khách sạn tối nay."

    Serenity tự nhiên cảm thấy tức giận. Tại sao cô phải ở khách sạn? Sao anh ta đột nhiên nổi điên thế? Cô có giẫm vào chân anh ta không?

    "Anh York, anh có thể mở cửa được không?" Là một người chín chắn, Serenity không so đo sự lên giọng của anh ta.

    Zachary vẫn im lặng.

    Cặp đôi rơi vào trạng thái căng thẳng kèm lúng túng, và rồi Serenity phá vỡ sự im lặng trước: "Anh York, tốt thôi nếu anh muốn tôi ở khách sạn. Tôi có thể sử dụng thẻ ghi nợ anh đưa cho để trả tiền Khách sạn ở Wiltspoon."

    Zachary: "..."

    "Khoan đã!" Anh vô cảm thốt lên rồi cúp máy.

    Vài phút sau, anh ra mở cửa. Zachary quay gót và bước đi ngay khi cánh cửa được mở ra.

    Serenity vào nhà và khóa cửa lại. Khi Zachary đang đi về phòng ngủ thì Serenity gọi anh lại: "Đợi đã, anh York."

    Zachary dừng lại mà không ngoảnh đầu.

    "Anh York, giọng điệu chua chát và mỉa mai tối nay là thế nào? Tôi có vô tình xúc phạm anh không? Chỉ cần nói thẳng với tôi nếu anh bất mãn. Đừng ôm trong lòng cho đến lúc lên giường ngủ và tỏ thái độ ngang ngược với tôi. Tôi có thể chuyển đi nếu anh định khóa cửa nhốt tôi mỗi ngày. Dù sao đây cũng là nhà anh. Nhà anh, luật của anh." Serenity cũng khó chịu.

    Zachary quay lại. Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ lạnh lẽo của đêm tối tăm giông bão. Serenity nghĩ rằng cô sẽ bị đông cứng nếu anh ta tiếp tục.

    "Tối nay cô về nhà bằng cách nào?"

    "Hả?" Serenity bối rối trước câu hỏi này.

    "Ai đã đưa cô về nhà?"

    Serenity chết lặng. Làm sao anh ta biết Shawn chở cô về khi cô xuống ở cổng khu chung cư? Anh ta có thiên nhãn sao? Hay là Zachary đã thấy cô bước ra khỏi xe của Shawn khi anh ta đang trên đường về nhà? Mà dù thế nào thì Serenity đã không thấy Zachary..
     
  6. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 57 & 58: Tôi Không Ghen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Serenity, chúng ta có thỏa thuận. Chúng ta sẽ ly hôn sau sáu tháng, cô không thể đợi đến lúc đó rồi chuyển hướng sang người khác sao? Tôi không hiểu tại sao cô lại vụng trộm khi chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp. Về cơ bản là cô đang lừa dối tôi tại lúc này. Tôi có thể không có tình cảm với cô, và sẽ chẳng bao giờ có, nhưng không người đàn ông nào chịu đựng được việc bị gạt." Anh hành động kỳ lạ là do tức giận. Zachary tức vì Serenity ngoại tình quá nhanh.

    Shawn phải lòng Serenity. Và đây chính là tình địch của Zachary! Đó không phải là vấn đề tình yêu mà là lòng tự tôn và phẩm giá của một người đàn ông.

    Serenity nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Không tìm thấy thứ gì tiện dụng, cô ấy cầm lấy chiếc ví, nhét đầy điện thoại và chìa khóa, rồi ném về phía Zachary. Vì Serenity đã học cách tự vệ, nên cô nhắm trúng mục tiêu khá chuẩn xác.

    Quá bất ngờ nên không kịp đề phòng, Zachary đã bị quăng trúng mặt. Chìa khóa và điện thoại trong ví của cô biến thành vũ khí gây đau đớn cho môi anh. Anh nhìn Serenity với ánh mắt giận dữ. Trước giờ chưa ai coi thường anh thế này!

    Serenity bước tới và cúi xuống nhặt ví của mình. Giọng của cô không hề nhẹ nhàng: "Anh đáng bị như vậy. Anh đã kết tội tôi vì những điều vô nghĩa anh tự tưởng tượng trong đầu mà không cần sự giải thích. Anh luôn hống hách và tự cho mình đúng sao?"

    Cảm giác đau nhức truyền đến từ môi, Zachary trừng mắt nhìn cô.

    "Anh nhìn gì vậy? Đây có phải là cái nhìn của bề trên không? Như thể tôi yếu thế hơn anh."

    Serenity bực bội giơ ví lên.

    Zachary tự nhủ: 'Sẽ không có lần thứ hai!'Làm sao cô có thể tấn công anh? Đây là bạo lực gia đình!

    "Xe của tôi bị hư giữa đường, nhưng tôi may mắn gặp được Shawn. Em ấy là em họ của bạn thân tôi. Tôi biết em ấy lâu hơn anh. Tôi đoán anh có thể nghĩ chúng tôi lớn lên bên nhau. Dù sao thì em ấy đã không lái xe qua khi thấy tôi bị hư xe. Em ấy gọi xe kéo cho tôi và đưa xe đạp của tôi đến chỗ sửa, rồi chở tôi về nhà. Chúng tôi chẳng làm gì sai, nhưng anh lại nói như thể chúng tôi đang ngoại tình. Anh không nhìn lại mình mà cứ qui lỗi cho người khác. Có lẽ anh mới là người lừa dối tôi."

    Zachary: "..."

    Lần này Zachary không nói nên lời.

    "Anh York, anh có thể nói thẳng với tôi nếu anh không muốn kết hôn vào thời điểm đó. Tôi không bắt anh ký giấy tờ. Tại sao anh lại hành xử như tôi giăng bẫy anh? Tôi không phản đối hợp đồng mà anh đã soạn thảo. Tôi đã ký khi anh bảo tôi. Tôi không yêu cầu anh để lại cho tôi căn nhà và chiếc xe sau khi ly hôn. Anh tự đề xuất điều đó. Tôi cũng có thể chấp nhận lời đề nghị của anh, vì anh coi tôi là một người phụ nữ xảo quyệt đang theo đuổi tiền tài của anh."

    Cô đâu có ý định giữ lại nhà và xe hơi của anh ta vào ngày ly hôn. Cô chỉ kết hôn với anh ta để chuyển khỏi nhà chị gái, trong khi vẫn mang cho chị sự an tâm. Đây là lý do duy nhất và không còn lý do nào khác.

    "Dường như anh nghĩ tôi đang tìm một gã khác và lừa dối anh. Anh thấy tôi và anh Bill ngồi cạnh nhau khi tôi đi cùng Jasmine trong buổi xem mắt. Tôi cá là anh đã nghĩ thế. Người ta có thể nghĩ anh ghen đó."

    Zachary rít lên: "Nằm mơ. Tôi không ghen."

    "Ồ, sao tôi lại thấy hình như anh ghen."

    Zachary không còn tỏ ra buồn bã nữa sau khi Serenity làm sạch bầu không khí. Sự căng thẳng trong phòng được xua tan, Serenity trêu chọc: "Èo, tôi ngửi thấy mùi giấm từ cách xa vạn dặm. Tôi đoán là anh đã sử dụng hiệu quả Từ của Ngày."

    Zachary xụ mặt, cảm giác nóng lan đến tận mang tai. Anh xấu hổ vì hiểu sai về Serenity, không phải vì ngượng. Không đời nào anh có thể ngượng!

    "Đó là lòng tự trọng của một người đàn ông!"

    "Ha!" Serenity cười khẩy.

    Gương mặt đẹp trai của Zachary đỏ bừng: "Tôi không thích hay yêu cô, tại sao tôi phải ghen? Tôi chẳng quan tâm cô đang ở với ai, miễn là cô không ngoại tình."

    "Anh không cần phải nhấn mạnh rằng anh không thích, hoặc không yêu tôi nhiều lần khắp mọi nơi. Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng sống dưới vỏ bọc hôn nhân. Thành thật mà nói, tôi đã vội vã chuyển đi vì tôi không muốn chị gái và chồng cãi nhau vì mình. Tôi đồng ý với đề nghị của nội đăng ký kết hôn với anh để có chỗ ở. Nếu muốn nói đến động cơ thầm kín thì đó là nhà anh và tôi được ở miễn phí, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà trong khi vẫn khiến chị gái thoải mái."

    Zachary: "..."

    Nhà của anh hấp dẫn cô hơn con người anh.

    Zachary không ngần ngại thừa nhận tình cảm không tồn tại của mình đối với Serenity. Nhưng nghe điều tương tự phát ra từ miệng cô thì có vẻ không dễ chịu.

    "Tôi giữ lời hứa trong hôn nhân. Sẽ không tốt hơn sao nếu tôi ở nhà và lái chiếc xe mà anh đã để lại cho tôi sau khi ly hôn để đi tìm một người đàn ông khác? Tại sao tôi phải tự đặt mình vào vị trí mà tôi chẳng nhận được gì?"

    Zachary: "..."

    Phải mất một lúc anh mới hạ mình và xin lỗi Serenity: "Tôi xin lỗi, Serenity. Tôi đã đánh giá sai về cô."

    Dù sao Zachary cũng không có lý do gì để biện hộ nữa. Hành động của anh cần phải xin lỗi.

    "Lần sau nếu anh có vấn đề gì thì nói ra với tôi. Đừng khóa tôi ngoài cửa như lần này. Tôi dự đoán sẽ có rắc rối trong cuộc hôn nhân tương lai của anh, nếu anh cứ hành xử như vậy. Và sẽ tồi tệ hơn nếu vợ anh có tính cách giống anh. Mối quan hệ sẽ kết thúc trong im lặng trước khi tan vỡ hoàn toàn."

    Sau một hồi im lặng, Zachary nhắc nhở cô: "Tôi đã kết hôn rồi và chúng ta không có cùng tính cách."

    Zachary hành động nhỏ nhen tối nay, không giống như Serenity, người không có gì ngoài sự chu đáo.

    Serenity trả lời: "Tôi đang nói về hôn nhân tương lai của anh và vợ. Không phải tôi."

    Zachary dự định sẽ ly hôn sáu tháng sau đó. Tuy nhiên, hợp đồng đã ghi rõ rằng việc ly hôn sẽ diễn ra khi giữa họ không có bất kỳ cảm xúc nào.

    Bản tính ngờ vực và kiêu ngạo của Zachary không phải đặc điểm hấp dẫn trong việc khám của Serenity. Mặc dù vậy, cô phải thừa nhận rằng mình có thể tin tưởng Zachary, vì anh chu đáo và ân cần ở nhiều khía cạnh khác.

    "Tôi không có tình cảm với bất kỳ ai."

    "Có vẻ đúng đấy. Có lẽ anh sẽ gặp được ai đó, nếu anh bỏ được tính kiêu ngạo của mình và ngừng nghĩ mọi người đều muốn hãm hại anh. Anh đã tìm được vàng khi kết hôn với tôi."

    Zachary tự nhủ: "Vàng ư? Than đá thì đúng hơn."

    Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ tự luyến như vậy trong cuộc đời.

    "Được rồi. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, anh nên đi ngủ đi."

    Mặc dù Zachary không thích giọng điệu của cô, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì. Anh trở về phòng và đóng sầm cửa lại.

    Serenity thì thầm: "Tôi sẽ không cảm thấy tệ ngay cả khi anh phá cửa. Dù sao đây cũng là nhà anh!"
     
  7. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 59 & 60: Không Cần Nhìn Lén

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm tĩnh lặng!

    Sáng hôm sau, Serenity thức dậy và tưới cây trên ban công. Không gì tuyệt vời hơn ngắm cảnh thiên nhiên. Serenity phải thừa nhận rằng dành chút thời gian cho khu vườn nhỏ luôn khiến tâm trạng cô tốt lên. Ít nhất, nó đã giải tỏa tâm trí và tâm hồn cô khỏi sự khó chịu dai dẳng mà Zachary mang đến, dù khu vườn nhỏ này có sự góp phần của Zachary.

    Sau khi tâm trạng tốt hơn, Serenity vào bếp nấu bữa sáng. Không lâu sau, Zachary cũng thức dậy. Anh bước đến cửa bếp và quan sát Serenity đang bận rộn.

    Môi anh mở ra: "Chào buổi sáng Serenity."

    Serenity quay đầu lại nhìn anh: "Chào buổi sáng."

    "Tôi có thể giúp gì cho cô không?"

    "Không cần đâu. Anh có thể giặt quần áo và quét nhà nếu không có việc gì làm."

    Zachary sửng sốt. Ha, cô không ngại ra lệnh cho anh.

    Anh vuột miệng: "Được thôi." Rồi quay gót bước đi.

    Zachary phơi quần áo dưới nắng rồi lau nhà. Ngôi nhà sạch bong vì chỉ có hai người trong không gian rộng lớn. Chưa kể, họ thường xuyên đi làm. Tuy nhiên, Zachary vẫn quét sạch mọi ngóc ngách, không chừa một góc nào.

    Serenity chuẩn bị xong bữa sáng thì Zachary vẫn chưa làm xong.

    "Sao anh chậm thế?" Serenity lẩm bẩm rồi cầm lấy chổi từ Zachary.

    Zachary: "..."

    Serenity nhanh chóng hoàn thành công việc chỉ trong vài phút. Zachary há miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi thôi. Anh kín đáo nhìn Serenity. Sau sự hiểu lầm đêm qua, Serenity tức giận đến mức đánh anh. May mắn hiện giờ Serenity có vẻ không buồn nữa và còn làm bữa sáng cho anh. Cô nàng này là người rõ ràng.

    Zachary cuối cùng cũng cảm nhận được ranh giới mà Serenity đã vạch ra. Tốt nhất là giải quyết mọi vấn đề trực tiếp. Nếu không, anh nên tìm thời điểm thích hợp để đi thẳng vấn đề. Không buộc tội, không hiềm khích. Cô là một cô gái dễ chịu.

    "Anh có thể công khai nhìn tôi. Không cần phải hành động lén lút. Tôi biết mình xinh đẹp. Tôi có thể giành giải bạc tại một cuộc thi sắc đẹp."

    Zachary cười: "Tôi nghĩ cô sẽ nói mình sẽ mang vương miện về nhà."

    Serenity tỉnh bơ trả lời: "Tôi phải khiêm tốn. Tôi không nên nói ra điều đó, ngay cả khi tôi đủ khả năng giành chức vô địch."

    Zachary: "..."

    Sau khi rửa tay, Serenity ra hiệu cho Zachary ăn sáng. Cô làm bánh muffin (bánh nướng xốp trứng và xúc xích). Cặp đôi mỗi người một ít. Ớt chuông đỏ, cà chua bi và phô mai trong bánh xốp là món Serenity thích nhất.

    "Tôi sẽ chở cô đến hiệu sách sau đó." Zachary nói.

    Serenity từ chối mà không ngẩng đầu lên: "Tôi có thể đi taxi."

    "Không xa nơi này lắm. Tôi sẽ không mất nhiều thời gian để đưa cô đến cửa hiệu và đi tới văn phòng. Tôi có thể linh hoạt giờ làm việc của mình."

    Là người nắm quyền điều hành Tập đoàn York, Zachary được tự do đến và đi bất cứ lúc nào. Không ai có thể ngăn cản anh.

    "Vậy được. Chúng ta nên xuất phát sau khi ăn. Giao thông rất tệ vào giờ cao điểm."

    "Ừm." Zachary trả lời.

    Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là vợ anh. Anh có phương tiện đi lại và thời gian để đưa cô đi làm. Không đời nào Zachary cho phép một người đàn ông khác lái xe đưa vợ mình đi đâu đó.

    Reng, reng, reng.. Điện thoại của Serenity reo lên. Serenity có thói quen đặt điện thoại lên bàn trong bữa ăn. Khi cặp đôi ngồi cạnh nhau, Zachary đủ cao để có thể nhìn rõ màn hình điện thoại di động của cô ngay cả khi đang ngồi. Danh tính người gọi là "Cậu nhóc Đẹp Trai Shawn".

    Cậu nhóc đẹp trai! Zachary nghi ngờ thẩm mỹ của Serenity. Shawn chắn chắn đẹp trai, nhưng chẳng là gì so với anh. Anh hấp dẫn hơn Shawn nhiều.

    Zachary tự hỏi Serenity lưu tên mình là gì trong danh bạ liên lạc của cô. Sự tò mò đang thiêu đốt Zachary.

    Serenity nhận cuộc gọi của Shawn.

    "Chào buổi sáng chị Serenity."

    "Em dậy sớm vậy. Có chuyện gì thế?"

    "Chị đã ăn sáng chưa Serenity? Em sẽ đón chị đi làm, và chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau. Em mời, hoặc chị có thể mời em ăn sáng nếu muốn." Giọng Shawn tràn đầy hy vọng.

    Vì đã giúp Serenity tối qua, nên giờ Shawn đã có cớ để lái xe đưa Serenity đi dạo và mời cô ăn sáng.

    "Không cần đâu. Chị ăn sáng sắp xong rồi. Chồng chị sẽ đưa chị đi làm sau, nên em không phải di chuyển quãng đường xa."

    Không biết tình cảm Shawn dành cho mình, Serenity đơn giản không muốn Shawn phải lái xe từ nhà đến Brynfield trong khi đường hay bị kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng.

    Mong ước của Shawn đã bị dập tắt khi nhắc đến chồng của Serenity. Nó đập tan sự nhiệt tình của Shawn. Shawn quên mất Serenity đã kết hôn. Từ cô gái độc thân đột nhiên kết hôn với người xa lạ. Sao cô không thể chờ anh?

    Dù Shawn còn trẻ thì anh vẫn vui vẻ làm chồng cô. Thật đáng tiếc khi Serenity chưa bao giờ coi Shawn là đàn ông. Shawn chỉ là em trai của Serenity.

    Họ đã quen nhau từ lâu. Từ khoảnh khắc anh hiểu tình yêu là gì, Serenity đã trở thành người anh thầm thương trộm nhớ. Đáng tiếc.. Chẳng có kết quả gì.

    "Vậy thôi, em sẽ giao xe đạp của chị đến hiệu sách sau khi sửa xong."

    Mặc dù đau khổ, Shawn vẫn giữ bình tĩnh để Serenity không nhận ra cảm xúc của anh.

    "Cảm ơn em!"

    "Không có gì. Vậy em không phiền chị ăn sáng nữa." Shawn nhanh chóng cúp máy. Anh sợ nếu tiếp tục trò chuyện sẽ để lộ cảm xúc thật của mình. Anh không muốn Serenity tức giận.

    Zachary đã nghe được toàn bộ cuộc trao đổi. Anh không nhận ra nụ cười hiện trên môi mình khi nghe Serenity nhắc đến việc chồng sẽ lái xe đưa cô đi làm.

    Serenity cúp máy và điện thoại lại reo lần nữa. Lần này là số điện thoại không xác định. Serenity do dự một lúc mới nhấn trả lời.

    "Serenity, anh trai của em đây."

    Giọng nói không rõ của một người đàn ông khiến Serenity nhíu mày. Cô đáp lại: "Anh trai? Mẹ tôi chỉ sinh ra tôi và chị gái. Chúng tôi không có anh trai."

    Vì ba mẹ cô không có con trai, nên ngôi nhà và cánh đồng của gia đình đã bị các chú của cô chiếm giữ sau khi ba mẹ cô qua đời.

    Ông bà cô vẫn còn ở đó và sống trong ngôi nhà của gia đình Serenity. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần hai chị em trở về quê. Cho đến bây giờ, việc ra tòa và đòi lại ngôi nhà vẫn chưa nằm trong kế hoạch của hai chị em.

    "Anh là Mike, anh họ của em." Người ở đầu dây bên kia nói ra danh tính của mình.

    Serenity cố nhớ lại ký ức. Có vẻ như cô có một người anh họ tên Mike.

    "Anh cần gì?"

    Sau nhiều năm không liên lạc, giờ anh ta gọi cho cô, chẳng phải tin tốt lành. Serenity cảnh giác.

    Vì nhà của gia đình Hunt cách thành phố xa, hơn một giờ lái xe, nên họ không biết cô đã kết hôn. Gia đình hút máu này đã đòi tiền Liberty khi chị kết hôn. Nếu họ cũng đòi tiền Serenity, Serenity sẽ không ngần ngại tống cổ họ.

    *Chú thích từ internet:

    Nguồn gốc của bánh Muffin

    Tên gọi Muffin lúc đầu được biết đến là Moufflet, có nguồn gốc từ nước Pháp (Châu Âu). Đây là loại bánh được sử dụng nguyên liệu đa dạng như nhân mặn (xúc xích, rau củ, thịt xông khói) hoặc nhân ngọt (mứt, trái cây, hạt khô)

    Vì thế muffin được dùng cho bữa ăn sáng, ăn xế, ăn nhẹ.
     
  8. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 61 & 62: Họ Hàng Da Mặt Dày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà bị bệnh ung thư gan, nhưng may mắn giai đoạn đầu," Mike nói qua điện thoại. "Bác sĩ khuyên nên điều trị ở thành phố. Em và chị gái đã ổn định ở thành phố và biết đường đi nước bước. Hãy đặt lịch hẹn khám bệnh cho bà. Một chút nữa bọn anh sẽ khởi hành đưa bà đến bệnh viện. Như vậy bà có thể gặp bác sĩ chuyên khoa ngay khi đến. Anh nghe bảo phải đóng trước một khoản phí cho việc điều trị, vì vậy đừng quên thanh toán nó. Mặc dù bố mẹ em không còn ở đây, nhưng bà cũng là bà của em. Hai chị em em chưa bao giờ đóng góp vào chi phí sinh hoạt của ông bà. Bây giờ bà bệnh, em nên trả chi phí y tế của bà, để bù đắp khoản hỗ trợ đã bị bỏ qua."

    Serenity nhăn mặt khi nghe kế hoạch của anh họ. Cô mất cha mẹ khi mới mười tuổi. Sau đó Serenity và Liberty nhận được khoản tiền bồi thường của bảo hiểm nhân thọ 1, 2 triệu đô. Cũng hợp lý khi ông bà đòi chia phần vì họ là cha mẹ của ba cô. Vì lúc đó hai chị em còn nhỏ, nên ông bà đã giành nhiều hơn mức họ được hưởng. Serenity cũng biết ông bà đã lấy một nửa tiền bảo hiểm và chia cho các cô chú. Mỗi chú nhận một trăm năm mươi ngàn đô, trong khi hai dì mỗi người nhận hai mươi ngàn đô. Phần còn lại dành cho ông bà nghỉ hưu.

    Dù lúc đó Serenity mới mười tuổi, nhưng cô vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ nhất. Cô không quên ông bà đã thỏa thuận bằng văn bản, dưới sự chứng kiến của các viên chức thị trấn và gia đình bên ngoại của Serenity, rằng hai chị em không phải trả chi phí sinh hoạt cho ông bà, miễn là hai chị em nhường nhiều hơn tiền bảo hiểm cho họ. Hợp đồng đã được ông bà, cô chú cũng như hai chị em ký tên đóng dấu.

    Ba bản hợp đồng được lập ra. Hai chị em giữ một bản, ông bà giữ một bản và bản còn lại được lưu tại chính quyền thị trấn. Có nhân chứng như vậy mà Mike vẫn can đảm buộc tội hai chị em chưa bao giờ chu cấp cho ông bà.

    Không có người thân nào nhận nuôi hai chị em sau khi họ mất cha mẹ. Vì ông bà nội lấy một nửa tiền bảo hiểm 1, 2 triệu đô, nên ông bà ngoại không muốn mất phần và cũng yêu cầu đưa họ bốn trăm ngàn đô. Cuối cùng, hai chị em chỉ còn lại hai trăm ngàn đô.

    Lúc đó Liberty chỉ mới mười lăm tuổi, đã phải sắp xếp tang lễ của cha mẹ và làm giấy tờ cho Serenity vào trường nội trú. Việc học và ăn uống của Serenity được đảm bảo, mà không phụ thuộc vào sự ban bố của ai khác. Đó là cuộc sống của hai chị em sau khi cha mẹ qua đời.

    Những người được gọi là họ hàng không bao giờ chìa tay giúp đỡ. Tuy nhiên, những người này lại xuất hiện không báo trước và đòi tiền khi Liberty sắp bước vào lễ đường. Trong quan điểm của họ, họ nên được san sẻ tiền tài khi Liberty đủ khả năng. Chỉ có những người họ hàng này mới có thể làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy. Cho nên không có gì ngạc nhiên khi giờ họ yêu cầu hai chị em trả viện phí cho bà nội bị bệnh.

    "Anh Hunt, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh hơn tôi mười hai tuổi. Mười lăm năm trước, khi bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn, anh đã hai mươi hai tuổi. Anh có mặt khi chúng ta chia tiền bảo hiểm. Đừng nói với tôi là anh đã quên chúng tôi không cần trả tiền chu cấp cho ông bà nếu chia tiền bảo hiểm. Anh đã dùng một trăm năm mươi ngàn đô từ ông bà để xây nhà. Một trăm ngàn đô còn lại họ có thể nghỉ hưu. Sau khi hưởng lợi từ tiền xương máu của bố mẹ tôi, anh còn mặt dày buộc tội tôi không đóng góp vào việc chu cấp cho gia đình và muốn tôi đền bù sao?"

    Mười lăm năm trước, một trăm năm mươi ngàn đô là số tiền lớn, đủ để xây một ngôi nhà hoàn thiện.

    "Ồ, tôi quên. Tất nhiên anh làm điều này, vì anh không biết xấu hổ! Tôi nói cho anh biết từ bây giờ, Mike, tôi chẳng quan tâm!" Serenity kết thúc cuộc gọi.

    Nỗ lực gọi lại của Mike thành công bị Serenity kéo vào danh sách đen.

    Zachary đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện. Anh không tìm hiểu quá khứ của Serenity và chỉ nghe nội kể Serenity mất cha mẹ trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô mới mười tuổi. Người chị đã vật lộn với cuộc sống và hoàn thành việc học của hai chị em bằng số tiền bảo hiểm. Điều đó giải thích mối quan hệ tuyệt vời giữa Serenity và chị gái.

    Trong nhiều năm, hai chị em chỉ có nhau. Với Serenity, Liberty là gia đình duy nhất của cô trên thế giới này. Có vẻ Zachary nên tìm hiểu nhiều hơn về quá khứ của Serenity.

    Serenity không bao giờ nói với Zachary về gia đình họ hàng của cô, và Zachary cũng không tò mò.

    Sau khi cặp đôi ăn sáng xong, Zachary lấy chìa khóa xe đưa Serenity đi làm. Khi họ bước xuống cầu thang, đội vệ sĩ đang chờ ở tầng dưới liền tản ra và giả vờ là người qua đường.

    Thấy những chiếc xe sang trọng đỗ ở tầng dưới, bao gồm cả chiếc Rolls Royce, Serenity nói với Zachary: "Tôi biết chúng ta đang sống ở khu không tồi, nhưng tôi không ngờ lại thấy xe Rolls Royce ở đây."

    Chủ sở hữu Rolls Royce có khả năng mua chiếc xe đắt tiền như vậy, họ nên sống trong biệt thự lớn. Tại sao họ lại sống ở nhà chung cư? Có phải vì nơi này gần chỗ làm việc, hoặc gần trường học của con họ không?

    Serenity không thể hiểu được thế giới của người giàu.

    Zachary trả lời: "Đúng vậy. Có lẽ do bản tính khiêm tốn. Nhiều người giàu có nhưng lại giữ thái độ khiêm tốn."

    Serenity tự nghĩ: 'Giống như chiếc Rolls Royce đang phô trương sự kín đáo vậy.'

    Vẫn giữ thái độ bình tĩnh, Zachary lái chiếc xe MPV bình dân chở vợ đi làm. Sau khi anh đi, các vệ sĩ tập hợp lại và trao đổi ánh mắt. Cuối cùng, họ nhất trí bí mật theo sau Zachary và đợi anh thả vợ xuống, rồi đưa anh đến văn phòng.

    Serenity không biết người đàn ông của mình là người đàn ông giàu có khiêm tốn. Mặc dù sở hữu một chiếc Rolls Royce, anh lại đưa cô đi làm bằng chiếc xe trị giá mười nghìn đô.

    Cô gọi cho Liberty để báo bà nội bị bệnh. Và gia đình Hunt định đưa bà đến bệnh viện trong thành phố để điều trị. Serenity cảnh báo Liberty không nên trả tiền viện phí.

    Mặc dù đã nhiều năm trôi qua hai chị em không về quê, nhưng vẫn nghe đồn họ hàng còn sống ở đó. Những người anh em họ của hai chị em khá thành công trong sự nghiệp và việc kinh doanh của riêng mình.

    Ông bà của họ may mắn có nhiều con cháu, nên việc chi trả viện phí cho bà không phải là nhiệm vụ của hai chị em. Vì Liberty hơn Serenity năm tuổi, nên cô hiểu rõ họ hàng này và cảm nhận mối thù sâu nặng hơn. Cô cảm thấy bất bình với cả hai bên nội ngoại.

    Liberty cười lạnh: "Chị không có tiền. Kể cả nếu chị có, chị cũng sẽ không góp tiền trả hóa đơn cho mụ già đó đâu. Seren, đừng nghe điện thoại của họ nữa. Chặn hết đi. Những người này là quỷ hút máu. Chúng ta không thể loại bỏ họ nếu em thỏa hiệp dù chỉ một lần."

    Liberty đã học được bài học đau đớn.

    "Em đã làm rồi. Em chặn số của anh ta rồi chị Liberty."

    "Tốt." Bây giờ Liberty có thể thư giãn.

    May mắn gia đình Hunt không biết địa chỉ hiện tại của hai chị em. Liberty không ở chỗ cũ sau khi kết hôn. Hơn nữa cô đã đuổi gia đình Hunt khi họ trắng trợn đòi tiền. Chắc chắn, những người này sẽ không đủ can đảm để tìm Liberty nữa.

    "Seren, mời Zachary đến ăn tối tối nay nhé."

    Serenity nhìn Zachary và hỏi: "Chị gái tôi bảo tối nay ăn tối ở nhà chị ấy. Hôm nay anh có thời gian không?"

    "Chúng ta nên đi vì chị ấy đã mời chúng ta. Nhận lời đi." Hai vợ chồng đã cãi vã trong trận chiến đêm qua. Biết mình sai, Zachary tỏ ra khoan dung hơn và đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của Serenity.
     
  9. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 63 & 64: Đừng Để Người Ta Lên Mặt Với Cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Serenity trả lời chị gái rằng cô và Zachary sẽ đến nhà ăn tối tối nay. Sau khi Serenity dừng cuộc gọi với Liberty, Zachary hỏi: "Cô có thuận với họ hàng của mình không?"

    "Không." Serenity thẳng thắn và trung thực. Cô nói thêm: "Bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe khi tôi mười tuổi. Không ai trong gia đình bên nội hay bên ngoại muốn nuôi hai chị em. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều muốn một phần tiền bảo hiểm. Vì các chú của tôi không có quyền đối với số tiền đó, nên họ đã chỉ thị cho ông bà lấy nhiều hơn từ chúng tôi. Bố tôi là con trai út, vì vậy ông không được gia đình quan tâm nhiều. Ông bà tôi lại thiên vị các chú của tôi. Họ nói hai chị em tôi không phải trả tiền hỗ trợ gia đình, miễn là đưa họ nhiều hơn từ tiền bảo hiểm. Họ lấy sáu trăm ngàn đô và ký thỏa thuận từ bỏ việc chăm sóc chúng tôi, cũng như trách nhiệm của chúng tôi đối với họ. Ông bà tôi chuyển đến ngôi nhà hai tầng mà bố mẹ tôi đã xây dựng ngay trước khi qua đời. Họ nói ngôi nhà là của họ vì bố mẹ tôi không còn nữa. Ông bà bảo rằng hai chị em không cần nhà vì chúng tôi có thể tìm đàn ông để nương thân khi trưởng thành. Hồi đó hai chị em còn nhỏ và không có chỗ dựa, vì vậy ngôi nhà đã bị ông bà chiếm giữ. Chúng tôi thường trở về nhà trong thời gian ngắn vào kỳ nghỉ học, nhưng chúng tôi nhận được những cái nhìn dò xét, như thể chúng tôi đến để cướp nhà họ. Chị Liberty nói cha mẹ chúng tôi có tên trên giấy tờ sở hữu. Chúng tôi sẽ đệ đơn kiện và đòi lại tài sản khi ông bà mất. Chúng tôi sẽ không để nhà cho các chú."

    Zachary nói: "Hãy cho tôi biết nếu cô cần sự giúp đỡ khi ra tòa. Tôi biết rất nhiều luật sư." Tập đoàn York có đội ngũ pháp lý riêng.

    Serenity cảm kích: "Tôi sẽ lên tiếng nếu cần giúp đỡ."

    Có lẽ phải mất vài năm nữa ông bà cô mới qua đời. Serenity và Zachary có thể đã ly hôn vào thời điểm cuộc chiến pháp lý diễn ra.

    "Gia đình bên ngoại có đứng về phía cô không?"

    Ông bà ngoại có xu hướng mềm mỏng hơn với các cháu của họ. Serenity cay đắng nói: "Mẹ tôi đã có một cuộc sống khó khăn. Bà trải qua nhiều lần được nhận nuôi. Vì mẹ không phải là con ruột của ông bà tôi, nên họ chỉ cảm thấy có trách nhiệm nuôi bà, mà không cho bà tình yêu thương. Sau khi mẹ tôi mất, họ nghĩ mình chẳng nhận được gì từ việc nuôi dưỡng bà, vì vậy họ lấy bốn trăm ngàn đô từ tiền bảo hiểm. Chị Liberty và tôi còn lại hai trăm ngàn. Không ai ngó ngàng và bảo vệ chúng tôi. Tất cả những gì họ quan tâm là lợi ích của riêng họ. Nếu không có các chức sắc trong làng, chị Liberty và tôi có lẽ chẳng còn gì cả."

    Nhớ đến quá khứ buồn, Serenity quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nước mắt chảy dài trên má cô. Thời gian đã không thể xóa nhòa. Cô vẫn chẳng vượt qua được chuyện cũ, dù đã mười lăm năm trôi qua.

    Máu mủ ruột rà như nước lã. Cô không buồn gia đình bên mẹ vì mẹ được nhận nuôi, nhưng ba là con cháu ruột của gia đình Hunt, vậy mà họ không hề thương xót hai chị em. Phải mất một lúc Serenity mới lấy lại được bình tĩnh. Cô khẽ nói:

    "Bà tôi đang bị bệnh. Ung thư gan giai đoạn đầu. Bà ấy muốn được điều trị tại một bệnh viện ở thành phố này. Anh họ tôi đã can đảm gọi điện và bảo tôi sắp xếp mọi thứ. Anh ta bảo tôi trả tiền viện phí. Chi phí điều trị ung thư không rẻ. Ngay cả khi tôi có tiền, tôi cũng không lãng phí nó cho bà. Họ vậy mà lại mong tôi trả tiền sau những gì đã làm với tôi và chị Liberty. Nhiều nhất tôi có thể cho là một ngàn đô phụ trợ tiền ăn. Họ sẽ không moi được gì từ tôi nữa đâu."

    Zachary từ tốn đáp: "Cô không cần đưa họ một xu nếu cô không muốn. Họ sẽ không cảm kích vì cô đã cho tiền. Họ sẽ nói cô là kẻ keo kiệt và vô ơn. Dù sao thì cô cũng không cảm thấy thoải mái khi cho họ thêm. Làm như vậy là vô nghĩa, vì cô không thể vượt qua bản thân. Hãy mặc xác họ. Họ đã đối xử tệ với cô nhiều năm trước, vì vậy đừng để họ lên mặt đạo đức với cô."

    Zachary phải cứng rắn mới có thể nắm quyền điều hành Tập đoàn York. Zachary tin rằng Serenity không nên bỏ ra dù chỉ một xu. Serenity sẽ bị coi là vô ơn cho dù cô có đưa tiền hay không. Cô có thể tự cứu mình khỏi nỗi đau bằng cách không đưa tiền cho họ hàng.

    Hai chị em chưa đủ tuổi khi mất ba mẹ. Tuy nhiên, những người họ hàng nhẫn tâm bỏ rơi họ, không chỉ lấy một phần tiền bảo hiểm mà còn chiếm nhà của gia đình hai chị em. Cảm ơn Chúa vì Liberty hiểu được hoàn cảnh và vượt qua những năm tháng đó.

    Thấy Zachary có lý, Serenity suy nghĩ rồi nói: "Anh nói đúng, anh York. Tôi sẽ nghe lời khuyên của anh và không cho họ gì cả. Tôi không quan tâm những gì họ nói về tôi."

    Những người đó còn không biết xấu hổ vì hành động của mình, sao bây giờ cô lại phải xấu hổ? Bất kỳ ai đến nói với cô về việc bà nội đã già và bà là người thân, thì sẽ nhận cơn thịnh nộ của Serenity. Những người đó phải ở trong trường hợp của Serenity rồi mới có quyền phán xét.

    Serenity chỉ chấp nhận lời chỉ trích từ những người không tới nổi tệ và cũng sẽ đáp trả tổn thương mà cô đã trải qua. Đừng bao giờ đánh giá một người nếu mình không ở trong vị trí của họ. Serenity không thể chịu được những người tự cho mình có đạo đức cao.

    Vài phút sau, Zachary thả Serenity xuống lối vào trường Wiltspoon. Vì học sinh đang trong lớp vào giờ này, nên việc buôn bán ở khu vực chung quanh diễn ra khá chậm.

    Jasmine ngồi nghịch điện thoại sau quầy thu ngân. Khi Zachary thả Serenity xuống, Jasmine lập tức đứng dậy: "Chào anh York!"

    Jasmine chào Zachary. Zachary không xuống xe, anh chỉ hạ cửa sổ để nhìn vào hiệu sách đáp lại Jasmine bằng cái gật đầu và nở nụ cười nhẹ.

    "Anh nên đi làm. Nhắn cho tôi biết khi anh đã tới văn phòng."

    "Được!"

    Zachary gật đầu với các cô rồi kéo cửa sổ lên. Anh de xe ra ngoài và lái đi.

    "Xe đạp của bồ đâu?" Jasmine nghi vấn hỏi: "Chồng bồ định từ giờ sẽ đưa đón mỗi ngày sao? Có vẻ như hai người đang tiến triển tốt đẹp."

    "Bọn mình đúng là vậy đấy."

    Hai người trở nên hòa thuận khi Zachary không vượt quá giới hạn và Serenity không đánh anh.

    "Không biết vì sao xe đạp của mình bị hư giữa đường. Mình may mắn gặp em họ của bồ. Shawn đã đem nó đến cửa hàng sửa chữa. Cậu ấy cũng chở mình về nhà. Chúng ta nên rủ cậu ấy ra ngoài, để mình có thể mời cậu ấy ăn tối. Bồ có thể tham gia."

    "Bạn bè khách sáo làm gì?"

    "Biết là vậy, nhưng cậu ấy đã giúp mình. Ít nhất mình nên mời cậu ấy một bữa. Mình không thích nợ ân tình."

    Jasmine định nói gì đó nhưng giờ Serenity đã kết hôn, cô không muốn mang cảm giác mắc nợ người khác, đặc biệt là đàn ông, cũng dễ hiểu thôi.

    "Được rồi. Bồ chọn ngày đi. Mình chắc chắn sẽ đi. Mình hạnh phúc khi làm bất cứ điều gì mà không bị tốn kém."
     
  10. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 65 & 66: Nhờ Điều Tra Giúp Vợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc này, Zachary đã đến nơi làm việc và đang ra chỉ thị cho thư ký trên đường đến văn phòng riêng: "Bảo giám đốc hành chính gặp tôi."

    Thư ký gọi nội bộ cho giám đốc hành chính, Josh Bucham: "Anh Bucham, sếp York muốn gặp anh tại văn phòng sếp."

    Josh nhận yêu cầu mà không hỏi gì thêm rồi cúp máy. Vài phút sau, Josh gõ cửa phòng CEO và bước vào.

    Zachary đang bận với đống giấy tờ. Khi Josh bước vào văn phòng, Zachary đặt bút xuống và ra hiệu cho anh ta đến.

    "Ông cần tôi làm gì vậy?"

    Josh và Zachary tốt nghiệp cùng một trường đại học. Biết rõ khả năng của Josh, Zachary đã ký hợp đồng thuê anh ta. Josh đã chứng minh được giá trị của mình như một nhân viên ưu tú tại Tập đoàn York, mở đường cho anh ta lên vị trí giám đốc điều hành của Zachary. Josh có được sự tin tưởng tuyệt đối của Zachary.

    "Ừm, chuyện cá nhân. Tôi cần thảo luận riêng với ông."

    Josh ngồi xuống và mỉm cười nói: "Ông có thể trao đổi qua điện thoại mà."

    Dù Josh là giám đốc hành chính, nhưng đôi khi Zachary vẫn giao cho anh ta những việc cá nhân và Josh đã quen với điều đó.

    "Ông có thể điều tra giúp tôi một chuyện được không?"

    "Ông đã bảo rồi và tôi cũng đã làm nhiều việc cho ông. Ông có thể nói thẳng với tôi đó là chuyện gì."

    Gia đình Bucham là một gia đình giàu có và bí ẩn, dù không nổi tiếng như gia tộc York. Nhưng ít ai biết họ cũng ở vị trí cao trong nấc thang xã hội. Vì Josh không phải là con trưởng, nên anh không cần gánh vác trách nhiệm làm chủ gia đình.

    Tuy nhiên, lời nói của anh có sức nặng đối với anh chị em, và người đứng đầu gia đình hiện tại rất tin tưởng Josh. Gia đình Bucham có sở trường tìm kiếm thông tin, mạng lưới của họ mở rộng khắp nhiều thành phố lớn.

    Đặc biệt ở địa bàn của họ tại Wiltspoon. Họ có thể theo dõi bất cứ điều gì họ muốn biết. Tất nhiên, không phải ai cũng có đặc quyền truy cập vào mạng lưới thông tin của Buchams. Vì Zachary có mối quan hệ cá nhân và công việc với Josh, cộng thêm người đứng đầu Buchams rất coi trọng Zachary, nên nhà Bucham sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ bất cứ khi nào Zachary yêu cầu.

    "Ông có nhớ tôi đã kể với ông về việc nội tôi nài nỉ tôi kết hôn với vị cứu tinh của bà không?"

    "Ừ. Ông không cưới cô ấy hả? Mà sao? Bà của ông đang nài nỉ ông lấy vợ hai à?" Josh trêu chọc.

    Zachary nhăn mặt: "Một lần là đủ. Đàn ông trong gia đình tôi không thể lấy hai vợ."

    "Ông quan tâm đến vợ, nên muốn tôi tìm hiểu về quá khứ của cô ấy à?"

    "À, tôi không nói là tôi quan tâm. Tôi chỉ nghĩ tôi nên tìm hiểu thêm về cô ấy sau khi chúng tôi kết hôn. Tôi cần thông tin về hoàn cảnh gia đình cô ấy."

    Serenity kể cho Zachary đôi chút về họ hàng trong gia đình Hunt, nhưng không phải toàn bộ câu chuyện, vì vậy Zachary nhờ Josh làm việc nhỏ này. Zachary cần biết thông tin từ Josh trước khi có thể giúp Serenity nếu cô gặp rắc rối. Nên là như vậy. Zachary phải nhắc nhở bản thân không được hành động bốc đồng và đưa ra những lời buộc tội như vừa rồi. Phải kiểm chứng trước khi phát ngôn.

    "Ông biết mà, ông có thể hiểu thêm về gia đình cô ấy, nếu ông dành thời gian để tìm hiểu cô ấy." Trong mắt Josh, đây có vẻ là giải pháp dễ dàng nhất.

    Vậy thì Josh không phải sử dụng mạng lưới của gia đình, anh chỉ cần cử vài người dò la xung quanh. Theo như anh biết, vợ của Zachary là một người phụ nữ bình thường. Bà May đã bị thu hút bởi trái tim tử tế của người phụ nữ này sau khi cô cứu mạng bà.

    Người phụ nữ nhận được sự chấp thuận của bà May hẳn là người thông minh. Josh dám cá rằng bạn của anh sẽ phải lòng người phụ nữ đó sớm thôi.

    "Cô ấy gặp phải một số vấn đề. Tôi cần tìm hiểu ngọn nguồn trước khi có thể giúp cô ấy."

    Josh tò mò: "Lí do? Ông đã yêu cô ấy rồi sao? Ông đang đứng về phía cô ấy."

    "Tôi yêu cô ấy hay không không quan trọng. Cô ấy là vợ tôi. Dù chỉ trên danh nghĩa, cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy khỏi rắc rối, không phải vì tình cảm của tôi dành cho cô ấy, mà vì lòng tự tôn của tôi với tư cách là một người đàn ông."

    Josh cười khúc khích: "Ông chỉ đang tự lừa dối chính mình."

    "Josh!" Zachary tức giận.

    Zachary nói tất cả chỉ vì lòng tự tôn của anh là thật. Serenity là vợ anh. Sẽ là một cái tát vào mặt anh nếu Serenity bị quấy rối. Anh không thể để điều đó xảy ra.

    "Được rồi, được rồi. Tôi đồng tình. Tất cả vì lòng tự tôn và phẩm giá của ông. Tôi sẽ tìm hiểu chuyện này. Vợ ông là Serenity Hunt, đúng không? Ông có thể nhờ Duncan giúp ông. Là giám đốc hành chính của ông, tôi còn nhiều việc phải làm với mảng kinh doanh. Tôi thậm chí không có thời gian để uống một ngụm nước."

    Zachary đứng dậy rót một cốc nước: "Uống đi. Tôi không muốn ông đi khắp nơi rêu rao rằng ông thậm chí không có thời gian để uống nước."

    "Nãy giờ chờ hơi bị lâu."

    "Tôi nghĩ là ông không khát. Nếu khát, ông đã tự rót cho mình một ly rồi. Ông cần đợi tôi cho phép để uống nước hả? Chúng ta là bạn bè hay là gì?"

    Josh cười khúc khích.

    "Duncan không biết cách giữ bí mật."

    "Đúng vậy. Tên ấy có thể là kẻ lắm mồm." Josh nhún vai.

    "Đừng quên lấy cho tôi thông tin chi tiết về tất cả các thành viên trong gia đình cô ấy."

    Khi nghe Serenity nói về họ hàng, Zachary có cảm giác rắc rối đang đến với hai chị em. Anh có thể không để ý chuyện của Liberty, nhưng không thể phớt lờ vấn đề của vợ. Đối phó với điều sắp xảy đến, Zachary cần chuẩn bị cái mình sẽ làm. Nghệ thuật chiến thắng nằm ở chỗ biết được điểm mạnh của mình và của đối thủ.

    Zachary chưa bao giờ chiến đấu trong một trận chiến không chắc chắn. Họ hàng nhà Hunt có thể ăn quả đắng nhất, vì Zachary sẽ chống lưng cho Serenity.

    "Vợ ông không phải chỉ có một chị gái hay sao?"

    "Cô ấy có một đám họ hàng hám tiền."

    Josh đáp: "Ồ. Chẳng trách ông giấu danh tính và việc kết hôn. Mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp với kiểu gia đình như thế này."

    Zachary im lặng. Anh không giấu danh tính và việc kết hôn vì những người họ hàng hám tiền. Ý định của Zachary là tự mình quan sát tính cách của Serenity. Zachary đã mặc định Serenity là một người phụ nữ gian xảo khi nội nài nỉ anh kết hôn với Serenity.

    Tuy nhiên, có vẻ như anh đã đã bị dẫn dắt bởi chính quan niệm cố hữu của mình và đã hiểu sai về Serenity. Dù vậy thì Serenity vẫn phải trải qua cuộc kiểm tra về tính cách. Zachary sẽ tìm hiểu tường tận và hủy bỏ hợp đồng nếu Serenity xứng đáng để anh dành phần đời còn lại bên cô. Sau đó, họ sẽ trở thành một cặp đôi thực sự và cùng nhau sống đến già.

    "Còn chuyện gì nữa không?" Josh uống hai ngụm nước rồi hỏi.

    "Hết rồi. Quay lại làm việc đi."

    Josh đặt ly xuống và đứng dậy định rời đi thì Zachary lại hỏi: "Josh, ông sẽ xin lỗi thế nào khi ông hiểu nhầm một người phụ nữ?"

    "Miệng của ông để làm gì? Là để nói lời xin lỗi. Ông vẫn cần tôi dạy sao?"

    Zachary: "..."

    "Ồ, tôi hiểu rồi. Ông đang hỏi tôi món quà xin lỗi phù hợp là gì à? Con gái thích hoa, trang sức, nước hoa, sản phẩm chăm sóc da và tất cả những thứ tương tự. Cô ấy sẽ hiểu ý nếu ông tặng cô ấy bất kỳ thứ gì trong số này."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...