Chương 113: Đi Siêu Thị Cùng Anh
[HIDE-THANKS][BOOK]Chiều thứ sáu, sau khi Tô Tích Cầm đón Túi Sữa Nhỏ đi học về, cũng vừa lúc đến giờ nấu cơm tối, thấy gạo đã hết, cô bèn ra khỏi phòng bếp gọi Mạc Cẩm Thiên, hai mẹ con sửa soạn một chút rồi ra cửa hàng mua ít gạo về nhà.
Hai mẹ con cô rời khỏi tiểu khu, vừa ra khỏi thì có xe dừng lại trước mặt hai người, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt sắc nét các ngũ quan.
"Bạch Bạch." Mạc Cẩm Thiên ríu rít như chim non chạy về phía anh ta.
Bạch Diễn Sâm nhìn thoáng qua Tô Tích Cầm, rồi lại nhìn sang Mạc Cẩm Thiên: "Cháu muốn đi đâu?"
Thằng nhóc dơ ngón tay nhỏ ra, chỉ về phía siêu thị: "Cháu đi siêu thị mua đồ cùng với Tô Tô, Bạch Bạch, chú đi đâu vậy?"
Bạch Diễn Sâm: "Chú cũng đi siêu thị."
Mạc Cẩm Thiên nghe vậy, liền kêu lên: "Vậy chú đi cùng hai mẹ con cháu đi!"
Từ sau lần Bạch Diễn Sâm gọi điện thoại cho cậu, cậu vẫn chưa kịp nói gì, bây giờ là thời điểm tốt, cậu cuối cùng cũng có cơ hội nói với anh rồi.
"Vậy chúng ta đi cùng nhau." Bạch Diễn Sâm nói xong, liền đưa tay mở cửa xe, sau khi xuống xe, anh nói vào bên trong xe.
"Cậu về trước đi."
Tưởng Tồn Ngộ khẽ gật đầu đồng ý, sau đó anh ta lại gật đầu chào hỏi với Tô Tích Cầm, cuối cùng tầm mắt anh ta rơi trên người Mạc Cẩm Thiên, thất thần một lúc, cho đến khi Bạch Diễn Sâm kêu Túi Sữa Nhỏ đi, thì anh ta mới hồi thần lại.
Lần đầu tiên đi bộ trên đường cùng Bạch Diễn Sâm, không khỏi khiến Mạc Cẩm Thiên cảm thấy vô cùng hưng phấn, cậu đi ở phía trước bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Bạch Diễn Sâm thúc dục: "Bạch Bạch, chú đi nhanh lên."
Nghe vậy, Bạch Diễn Sâm lại quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Tô Tích Cầm bị tụt lại phía sau: "Sao cô lề mề thế, thua cả con nít."
Bạch Diễn Sâm đột nhiên lên tiếng làm Tô Tích Cầm vốn đã có chút khó chịu, khi nghe anh nói, liền phản bác: "Tôi đi chậm như thế đấy."
Mạc Cẩm Thiên thấy hai người như vậy, cậu bèn chạy lại trước mặt Tô Tích Cầm, kéo tay cô đi: "Tô Tô, mẹ đi nhanh lên một chút."
Thế là, dưới sự hỗ trợ của Mạc Cẩm Thiên, ba người cuối cùng cũng có thể cùng đi chung một hàng.
Hơn năm giờ chiều, đúng vào giờ cao điểm của siêu thị, ba người cùng nhau len lỏi vào dòng người, Tô Tích Cầm dùng tay đẩy xe đẩy, còn Mạc Cẩm Thiên lôi kéo Bạch Diễn Sâm đi vào siêu thị trước. Trong siêu thị tuy nhiều người nhưng Bạch Diễn Sâm luôn chú ý tới Tô Tích Cầm, anh luôn theo sát phía sau cô.
"Hai người đi mua thức ăn sao?" Bạch Diễn Sâm nhìn Tô Tích Cầm, phát hiện ra ánh mắt của anh, Tô Tích Cầm lên tiếng.
"Đến đây tất nhiên là để mua đồ ăn rồi."
"Bạch Bạch, chú muốn mua gì?" Túi Sữa Nhỏ vẫn luôn đi cạnh anh khẽ ngẩng cái đầu nhỏ, giọng bé sữa cất tiếng hỏi.
"Chú đi mua quần lót." Bạch Diễn Sâm nói, giọng anh không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng cũng đủ làm người đi lại xung quanh nghe rõ ràng.
Ánh mắt một số người lập tức đổ dồn về phía anh, nhưng anh không cảm thấy mất tự nhiên một chút nào, anh vẫn đi theo bước chân của Tô Tích Cầm, nhưng Tô Tích Cầm vì nghe được chuyện này, lại thêm ánh mắt của người khác, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô xoay đầu xe lại, đẩy xe đi thẳng.
Đột nhiên, có thể là có quá nhiều người chen chúc, không biết ai từ đằng sau xô đẩy, làm cho có người bị ngã về phía trước, ngay lập tức hiệu ứng domino xảy ra.
Một nhóm rồi lại một nhóm người bị xô ngã xuống phía trước, một số chủ xe hàng cũng bị ngã, những chiếc xe hàng không được ai giữ lại, cứ thế chúng lao thẳng về phía trước.
Có vài người đã bị xe hàng đụng phải, giống như họ sau lưng Tô Tích Cầm cũng có một chiếc xe hàng đang lao thẳng đến, Bạch Diễn Sâm nhanh tay lẹ mắt, một tay dắt Túi Sữa Nhỏ, một tay kéo Tô Tích Cầm vào lòng.
Tô Tích Cầm thoát khỏi cú va chạm của chiếc xe hàng kia, nhưng xe hàng của cô lại bị xe phía sau đẩy đi, lao thẳng về phía trước.
Tô Tích Cầm sợ chiếc xe hàng sẽ làm bị thương người phía trước, vừa định đưa tay kéo lại, thì người đang ôm cô vẫn nhanh hơn cô một chút, anh buông hai mẹ con cô ra, bước hai bước anh liền giữ lại được chiếc xe.
May mà phía sau không có ai bị thương, phía trước chỉ có một số người bị đụng phải một lần, cũng không quá lo ngại, lúc này, nhân viên bảo an của siêu thị mới đến.
"Không sao chứ!" Bạch Diễn Sâm đẩy xe hàng trở lại bên cạnh hai mẹ con.
Tô Tích Cầm giương mắt đối diện với ánh mắt ân cần của anh, cô ngượng ngùng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao."
Nhân viên công tác của siêu thị đã xử lý xong sự cố nhỏ vừa rồi, Tô Tích Cầm cũng không gặp vấn đề gì lớn, cô đẩy xe đi, ba người liền cùng rời khỏi, Bạch Diễn Sâm vừa đi vừa che chắn ở phía trước cho cô.
"Khu bán quần áo ở bên đó, không phải bên này." Sau khi đi được một đoạn, Tô Tích Cầm đưa tay chỉ về phía bên trái, khiến anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
"Ở đâu?" Ánh mắt Bạch Diễn Sâm nhìn theo hướng cô chỉ.
"Anh đi cứ về đằng này, phía trước đó có nhân viên phục vụ, anh cứ đến hỏi người ta là biết."
Bạch Diễn Sâm nhíu mày, nhìn bên kia một chút, sau đó lại nhìn Tô Tích Cầm.
"Sao thế?" Tô Tích Cầm hỏi.
"Cô dẫn tôi qua đó."
Đây là câu khẳng định, anh không cho phép Tô Tích Cầm có bất cứ cơ hội từ chối nào.
Tô Tích Cầm không muốn để ý đến anh, có lẽ anh biết Tô Tích Cầm sẽ từ chối, bèn nhanh chóng cắt đứt ý định của cô: "Xem như báo đáp chuyện tôi giúp cô khi nãy, chút yêu cầu nhỏ này của tôi cũng không quá đáng đâu nhỉ!"
Thằng nhóc ngửa đầu nhìn hai người nói: "Tô Tô, mẹ giúp Bạch Bạch mua đồ trước rồi mua thức ăn sau cũng được mà!"
Tô Tích Cầm không phản đối, thở ra một hơi, cô nhìn con trai một chút, rồi lại liếc nhìn anh một cái: "Xem như báo đáp chuyện vừa rồi, tôi dẫn anh đi vậy."
Nói xong, cô đẩy xe hàng sang hướng khác, đi về phía khu bán quần áo, người đằng trước không nhịn được nhoẻn miệng cười, độ cong khóe môi anh vô cùng đẹp, anh nói với Túi Sữa Nhỏ ở bên cạnh: "Đi thôi."
Mạc Cẩm Thiên cũng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, sau đó nhảy nhót đi theo.
Hai người lớn một trẻ nhỏ đi vào khu bán đồ lót nam, Tô Tích Cầm không trực tiếp vào trong, cô đứng bên phía đối diện quầy hàng, dùng ngón tay chỉ chỉ vào bên trong: "Anh tự vào chọn đi."
Bạch Diễn Sâm đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía kệ hàng đang bày quần lót có đủ loại màu sắc hoa văn khác nhau, mặt anh nhăn lại, trông có vẻ rất khó để chọn lựa.
Tô Tích Cầm không nhìn anh, cô đẩy xe hàng chuẩn bị đi về phía khu bán thức ăn, trước khi đi cũng không quên gọi Mạc Cẩm Thiên: "Cẩm Thiên, mẹ con mình đi mua thức ăn thôi."
Khi cô vừa xoay đi, trên cánh tay bỗng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng của người khác.
Cô quay đầu nhìn về phía tay mình, thì thấy tay Bạch Diễn Sâm đang nắm lấy tay cô.
"Tôi chưa mua cái này bao giờ, cô giúp tôi chọn vài cái."
Đỉnh đầu cô chợt vang lên giọng nói trầm thấp, chất giọng mang âm điệu có chút đặc biệt, không khỏi khiến vành tai Tô Tích Cầm đỏ lên.
Bảo cô giúp anh chọn đồ lót sao?
"Việc này tôi không giúp anh được." Nói rồi, cô dứt khoát xoay người đẩy xe hàng đi.
Bạch Diễn Sâm duỗi cánh tay thon dài, mà bắt lấy cánh tay Tô Tích Cầm: "Giúp tôi chọn một lúc thôi."
Nhân lúc nói chuyện, anh thừa cơ xoay người kéo Tô Tích Cầm về phía gian hàng.
"Này, anh buông tay ra, đồ lót của anh thì anh tự đi mà chọn." Tô Tích Cầm vừa kháng nghị vừa cố gắng thoát khỏi anh.
Túi Sữa Nhỏ đi phía sau hai người, khẽ lắc đầu: "Hai người này lại xảy ra chuyện gì nữa vậy trời?"
Bạch Diễn Sâm cầm lên một chiếc hộp, trên hộp in hình một chàng trai cơ bắp, bên hông anh ta mặc một chiếc quần lót, trông rất có oai phong.
"Tự mình xem đi." Tô Tích Cầm lạnh giọng, sau đó cô cúi đầu xuống nhìn chân mình.
"Trên hộp viết chữ L, có nghĩa là gì nhỉ?" Bạch Diễn Sâm quay đầu lần nữa, như không biết mệt lại hỏi, trông anh rất giống người học trò ham học hỏi.
"Bạch Bạch, chú đưa cháu xem thử coi." Mạc Cẩm Thiên đứng cạnh anh, ngước đầu lên nói.
"Cháu biết hả?" Bạch Diễn Sâm đưa chiếc hộp đến trước mặt Mạc Cẩm Thiên, đôi lông mày của chợt nhíu lại, thấy bản thân xem không hiểu, cậu liền cầm lấy chiếc hộp, chạy đến trước mặt Tô Tích Cầm.
"Tô Tô, mẹ xem này, đây có nghĩa là gì thế?" Cánh tay nhỏ của thằng nhóc không ngừng chỉ vào chỗ có chút hơi quá nổi bật của chiếc hộp in hình người mẫu nam.[/BOOK][/HIDE-THANKS]