Ngôn Tình [dịch] Hạnh Dựng Thành Hôn: Bà Xã, Đừng Trốn Nữa - Tô Vân Cẩm

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bernice, Dec 22, 2021.

  1. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 130: Cúi Đầu Thẹn Thùng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  2. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 131: Mẹ Gả Cho Bạch Bạch Thì Tốt Hơn

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 132: Sẽ Có Kết Cục Gì

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 133: Bị Kéo Vào Danh Sách Đen

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 134: Chúng Ta Có Quan Hệ Gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói về việc Tưởng Tồn Ngộ đột ngột xuất hiện trước cửa nhà của Tô Tích Cầm, sự việc là như thế này, đó là Bạch diễn Sâm đang đi công tác ở Pháp nhưng bị cô cúp điện thoại, buổi sáng năm giờ anh bay qua đó, vừa hạ máy bay, anh liền nhận được điện thoại của Tưởng Tồn Ngộ, nói cho anh chuyện scandal ở trên báo lần này.

    Sau khi cúp điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là gọi ngay cho Tô Tích Cầm, ai ngờ lại bị cô cúp máy, gọi lần thứ hai lại tiếp tục bị cúp máy, thẳng đến lần thứ ba, một giọng nữ máy móc truyền đến: "Thật xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không thể liên lạc được."

    Sau nhiều lần như vậy, Bạch Diễn Sâm đoán rằng anh hẳn là bị cô kéo số vào sổ đen rồi, ngay lập tức, sắc mặt của anh còn đen hơn so với ba chữ sổ đen.

    Không còn cách nào khác, hiện tại anh vừa mới ra nước ngoài, cần hai ngày sau mới có thể trở về, vì vậy anh đành gọi cho Tưởng Tồn Ngộ.

    "Ngay bây giờ cậu hãy lập tức quay lại biệt thự Dương Minh Sơn, thím Dương sẽ đưa cho cậu một số thứ, cậu hãy đem mấy thứ đó đến nhà của Tô Tích Cầm.."

    Tưởng Tồn Ngộ làm theo lời của ông chủ anh ta, trong lòng không ngừng kêu gào số khổ, ông chủ yêu đương thôi mà cũng phải bắt anh ta tới làm diễn viên thay thế, vì thế anh ta đã cầm đồ đến trước cửa nhà Tô Tích Cầm.

    Trong lòng anh ta có một chủ ý, đó chính là làm cho Tô Tích Cầm nói chuyện điện thoại với ông chủ anh ta, mặc kệ cô Tô có ý chí sắt đá đến đâu đi nữa, cũng không thể nào địch lại được khổ nhục kế của anh ta.

    Tô Tích Cầm mặc một bộ quần áo ở nhà đứng ở cửa nhìn vẻ mặt cầu xin của Tưởng Tồn Ngộ, cô cau mày không nói gì, thật ra có nói hay không cũng không quan trọng, cô biết Bạch Diễn Sâm là người mà cô không thể đụng vào.

    Thấy Tô Tích Cầm thờ ơ, Tưởng Tồn Ngộ đi về phía trước từng bước, làm bộ muốn quỳ xuống xin cô, Tô Tích Cầm bị dọa đến mức phải lui về phía sau, nhưng cuối cùng Tưởng Tồn Ngộ chỉ là ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt đau khổ cầu xin: "Cô Tô, nếu bây giờ cô không nhận điện thoại, lát nữa chắc chắn sếp sẽ vứt bỏ công việc để chạy về đây, mà tôi ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, sẽ không thể nào tiếp tục lăn lộn ở Trác Thịnh được nữa. Cô Tô, cô hãy xem như là nể tình một người đáng thương vì sinh tồn mà phải đau khổ vật lộn tồn tại dưới chế độ tư bản chủ nghĩa như tôi mà nhận điện thoại của sếp đi mà!"

    Tô Tích Cầm: "..."

    Túi Sữa Nhỏ ôm gối ôm ở đứng một bên lúc này mới hiểu ra, hóa ra là giữa Tô Tô và Bạch Bạch đã xảy ra hiểu lầm, Tô Tô tức giận nên không tiếp điện thoại của Bạch Bạch, cho nên vừa rồi người kia mới nói với cậu, nếu Bạch Bạch có thể không làm cho Tô Tô tức giận, vậy chứng minh bọn họ có thể ở bên nhau.

    Nghĩ đến đây, đôi mắt đen láy của Túi Sữa Nhỏ liền xoay tròn, sau đó cậu bé lẩm bẩm nói: "Chú ấy đây trông thật đáng thương."

    Tưởng Tồn Ngộ lập tức đưa mắt nhìn về phía cậu bé, đột nhiên, anh ta giống như là nhìn thấy tia hy vọng, thân mình lại càng hạ thấp xuống: "Chú không phải là giống như, mà là thật sự rất đáng thương.'

    Mạc Cẩm Thiên ngẩng đầu:" Tô Tô, nể tình chú ấy đáng thương như vậy, mẹ giúp chú ấy một lần đi, hơn nữa chú ấy còn đưa cho con một cái gối ôm, buổi tối con không cần ngủ cùng mẹ nữa, con có gối ôm rồi cũng có thể một mình ngủ thật ngon. "

    Nói xong, cậu cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vào gối ôm, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

    Tưởng Tồn Ngộ vội vàng đứng lên, vươn tay mò vào trong túi, sau đó trên tay anh ta liền xuất hiện một chiếc điện thoại cao cấp màu đen, nhưng vừa mới cầm trong tay không lâu, điện thoại đã đột nhiên rung lên, trong phút chốc, khuôn mặt mướp đắng của Tưởng Tồn Ngộ liền lộ ra ánh sáng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

    " Nhìn xem, sếp với cô Tô đây đúng là tâm linh tương thông, biết cô đã đồng ý nói chuyện với sếp, anh ấy đã gọi điện lại đây ngay, có thể thấy được hai người quả thật là một đôi CP có một không hai.'

    Tô Tích Cầm: "..."

    Túi Sữa Nhỏ đang ôm gối ôm nghiêng đầu, trong lòng tự hỏi CP mà Tưởng Tồn Ngộ vừa nói có nghĩa là gì?

    Mà lúc này Tưởng Tồn Ngộ đã đứng thẳng người lại rồi bấm nút trả lời, sau đó cầm điện thoại áp ở bên tai.

    "Sếp."

    * * *

    "Đúng vậy, cô Tô hiện tại đang ở đây, anh nói chuyện với cô ấy đi." Vừa dứt lời, Tưởng Tồn Ngộ giống như cầm trong tay một củ khoai lang phỏng tay, hận không thể ngay lập tức vứt đi mà nhét vào trong tay Tô Tích Cầm, nhìn chiếc điện thoại trong tay, mặt Tô Tích Cầm liền hiện lên ba vạch đen.

    Cô liếc nhìn điện thoại trong tay, sau đó lại liếc nhìn Tưởng Tồn Ngộ một cái, thấy anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong, cô chỉ biết giơ tay lên sờ chóp mũi, che giấu đi vẻ mất tự nhiên, sau đó cô mới đặt điện thoại bên tai.

    "Alô."

    Bởi vì ngại sự có mặt của Tưởng Tồn Ngộ, cô liền cầm điện thoại đi vào trong phòng, cố ý tránh mặt anh ta.

    "Sao lại không nghe máy?" Khi bước đi, từ đầu dây bên kia liền truyền đến một trọng nói trầm thấp.

    "Không có lý do gì cả, chỉ là tôi không muốn bắt máy thôi." Tô Tích Cầm cũng không muốn cùng anh quanh co lòng vòng, nên cô liền nói ra những suy nghĩ trong lòng cô.

    Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Tô Tích Cầm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Bạch Diễn Sâm lúc này sẽ đen như thế nào.

    "Anh không cần phải lại gọi điện đến đây.."

    "Tô Tích Cầm, cô không có cái gì muốn hỏi tôi sao? Đừng ngang ngược mà phát cáu với tôi như thế."

    Bạch Diễn Sâm nhanh chóng cắt đứt lời phía sau mà cô muốn nói, lúc này Tô Tích Cầm đã đứng ở ban công nhìn về phía xa, trong công viên nơi mà mặt trời chiều đang ngả về phía tây, nơi đó có bóng dáng của trẻ em, người già và thanh niên đang truy đuổi, vui chơi và tươi cười hạnh phúc.

    Đó giống như là một bức tranh ấm áp, cô luôn mong muốn có được một cuộc sống ấm áp như vậy, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc.

    "Bạch Diễn Sâm, có vài lời không nhất thiết phải nói đi nói lại, nói nhiều như vậy tôi cảm thấy rất là lập dị, thật ra mối quan hệ của chúng ta là gì, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, không xuất hiện bất luận cái gì ầm ĩ khiến tôi phải phát cáu."

    "Mối quan hệ giữa chúng ta là gì?" Giọng của Bạch Diễn Sâm ở đầu dây bên kia dường như đang cố gắng kìm nén cái gì đó.

    * * *

    Tưởng Tồn Ngộ đứng ở cửa quét mắt nhìn vào trong phòng, anh ta nhìn tổng thể cả căn nhà, thấy căn nhà rất sạch sẽ, ấm áp, thật ra ngẫm lại, sống trong một căn nhà nhỏ cũng không tệ hơn sống ở trong một căn nhà lớn bao nhiêu, như này liền rất tốt.

    Túi Sữa Nhỏ ôm gối ôm nhìn anh, sau đó nói: "Đừng nhìn lén, vào trong đi!"

    Dứt lời, cậu bé liền ôm gối ôm đi vào trong nhà, vừa bước được hai bước, cậu bé liền không mặn không nhạt mà dặn dò: "Tiện tay đóng cửa lại luôn đi."

    Tưởng Tồn Ngộ vốn là đang đi vào, anh ta nghe vậy gương mặt tối sầm, liếc mắt nhìn Túi Sữa Nhỏ đang ôm gối ôm uốn lượn đi về phía trước, không thể không yên lặng xoay người trở lại cạnh cửa, đóng cửa lại.

    Tưởng Tồn Ngộ đứng ở trong phòng khách, đem chiếc túi nhỏ trong tay anh ta đặt xuống ghế sô pha, sau đó, anh ta liền ngồi xuống ghế sô pha gần đó.

    Giọng nói của Tô Tích Cầm ở trên ban công tuy thấp, nhưng vẫn lọt vào tai của Tưởng Tồn Ngộ.

    "Không phải là nhà giàu chơi đùa phụ nữ hay sao, nhưng tiếc là anh đã tìm nhầm người rồi."

    Tưởng Tồn Ngộ cả kinh, suýt chút nữa ngã khỏi sô pha, sự hiểu lầm của cô Tô thật sự là rất lớn, xem ra tổng tài nhà anh ta phải từ từ giải thích mới được.

    Đúng lúc này, Tô Tích Cầm cầm điện thoại đi vào, nhìn không ra cảm xúc trên mặt cô, cô dừng lại trước mặt anh ta, đưa điện thoại qua rồi nói: "Trợ lý Tưởng, tôi đã giải thích với anh ấy rồi, anh không cần phải lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến anh nữa."

    Tưởng Tồn Ngộ nhíu mày, anh ta đưa tay nhận lấy điện thoại rồi đứng dậy cười nói: "Cô Tô, hai ngày sau sếp sẽ trở về, có chuyện gì thì cô chờ anh ấy về rồi chính miệng cô giải thích đi, cô ngàn vạn lần đừng tin những lời trên báo, trên báo chí đều là những chuyện giả dối hư ảo thôi."

    Tô Tích Cầm cũng không nói gì, chỉ là thản nhiên đáp: "Tôi còn phải nấu bữa tối, không giữ anh lại được."

    Gương mặt Tưởng Tồn Ngộ cứng đờ, một giây sau anh ta nở nụ cười ngượng ngùng đáp: "Vậy tôi về đây, tạm biệt."

    Dứt lời, anh ta cầm điện thoại đi ra cửa, lúc này Túi Sữa Nhỏ đã đặt xong gối ôm đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy gương mặt cứng ngắc của Tưởng Tồn Ngộ.

    Tưởng Tồn Ngộ không biết diện tích bóng ma tâm lý trong lòng anh anh đã lớn đến mức nào rồi, anh ta không thể tính ra được, sau khi rời khỏi nhà của Tô Tích Cầm, thẳng đến khi cánh cửa màu trắng phía sau anh ta hoàn toàn đóng lại, anh ta mới lập tức gọi điện thoại cho Bạch Diễn Sâm.

    "Sếp, hình như cô Tô bị người ta đánh vào mặt hay sao ấy."
     
    THG Nguyen, Alondayroi and Annie Dinh like this.
  6. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 135: Cút Đi, Đừng Lại Gần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tưởng Tồn Ngộ nói xong lời này, Bạch Diễn Sâm ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó một giọng nói không cảm xúc truyền đến.

    "Cậu đi tra xem hôm nay cô ấy đã gặp ai, còn nữa, tôi muốn biết tất cả hành tung của cô ấy trong hai ngày tôi không có ở đó."

    Tưởng Tồn Ngộ biết, Bạch Diễn Sâm càng bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng anh càng tức giận bấy nhiêu, cho nên anh ta lập tức đồng ý.

    "Bạch tổng, tôi biết nên làm thế nào rồi."

    Sau đó Tưởng Tồn Ngộ rời khỏi căn hộ của Tô Tích Cầm, mà Tô Tích Cầm người Tương Tồn Ngộ đang nói trước khi rời đi, thâm tâm của cô cũng không bình tĩnh giống mặt ngoài mà cô thể hiện ra, nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và Bạch Diễn Sâm cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

    "Nhà giàu chơi phụ nữ thì sẽ luôn tìm những người phụ nữ cấp bậc cao để chơi, tìm một người phụ nữ đã ly hôn như cô để chơi thì có ích lợi gì?"

    Cô tức giận đến mức cầm rau xanh ở trong tay đập vào bồn nước, làm nước bắn lên tung tóe.

    Nếu không đáng giá để chơi, thì anh còn mặt dày mày dạn tìm cô để làm gì, thậm chí còn đưa bà nội của anh lại đây, đàn ông đúng là người nói một đằng làm một nẻo mà!

    Loại người này đều sẽ vĩnh viễn nằm trong danh sách đen của cô, nếu anh còn dám xuất hiện nữa, cô sẽ lấy chổi đánh anh!

    * * *

    Cậu nhóc xem cuốn sổ vẻ trong phòng khách, trong lòng chẳng có chút ý định vẽ vời gì cả, cùi chỏ cậu chống trên bàn, má trái đặt lên lòng bàn tay đầy thịt, miệng thì cắn cọ vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đang ôm tính toán trong lòng.

    Bạch Bạch với Tô Tô cãi nhau, cậu phải làm như thế nào mới có thể giúp Bạch Bạch với Tô Tô hòa giải đây?

    Đột nhiên, một tiếng chuông thanh thúy từ trong phòng ngủ truyền ra, cậu bé liền ném cây bút ở khóe miệng xuống bàn, thân thể mũm mĩm trượt xuống khỏi ghế, cậu nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của Tô Tích Cầm.

    Sau khi cầm điện thoại lên, cậu thấy dãy số trên màn hình không phải dãy số mà cậu quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ỉu xìu, nhưng cậu vẫn cầm di động đi vào phòng bếp.

    "Tô Tô, điện thoại của mẹ nè."

    Tô Tích Cầm đang nấu đậu phụ, cô xoa bàn tay dính đầy nước vào tạp dề trước mặt, rồi cầm lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông, cô nhìn dãy số trên đó, rồi không chút do dự nhấn nút trả lời.

    "Alo."

    "Tô Tô, ở nhà hả?" Đó là giọng nói của Diệp Tề.

    'Ừ. "

    " Ngày mai tôi quay về Mĩ rồi, lát nữa tôi sẽ đến nhà cậu, chúng ta làm bữa chia tay đi. "Diệp Tề nói.

    Tô Tích Cầm:"... "

    Túi Sữa Nhỏ đứng ở cửa căng tai nghe cuộc đối thoại, cậu nghe thấy Tô Tích Cầm nói:" Vậy cậu đến nhà tôi đi! "Cô mở miệng trả lời trước khi cúp điện thoại.

    " Tô Tô, ai sẽ đến nhà chúng ta vậy? Có phải dì Tịch không? "

    Cậu nghĩ thầm, chỉ có Bạch Bạch vời dì Tịch mới đến nhà của cậu, bây giờ Bạch Bạch không có ở đây, vậy đương nhiên chính là dì Tịch rồi.

    Tô Tích Cầm nhìn con trai, khuôn mặt con trai cô dưới ánh đèn đang ánh lên một tia sáng. Cô lắc đầu nói:" Không phải, là Diệp Tề. "

    Cậu bé bĩu môi:" Chú ấy tới làm gì? "

    " Cậu ấy nói ngày mai phải về Mĩ, nên muốn đến đây nói lời chào tạm biệt. "Tô Tích Cầm đưa điện thoại trong tay qua.

    " Mang điện thoại để lại phòng ngủ đi. "

    Túi Sữa Nhỏ cầm điện thoại ở trong tay, miệng lẩm bẩm nói:" Đi rồi bớt lo. "Sau đó cậu bé chắp hai hay ở sau lưng, nhoáng một cái đã đi ra khỏi phòng bếp.

    Tô Tích Cầm:"... "

    Túi Sữa Nhỏ ra khỏi phòng bếp, liền chạy về phòng ngủ của Tô Tích Cầm, tay nhỏ ấn đến ấn đi trên di động, sau khi bấm xong, ngón út chỉ vào dãy số rồi đọc:" 138.. "

    Chính nó, đây đúng là số điện thoại của Bạch Bạch rồi, sau đó gọi đi.

    Đầu bên kia đổ chuông lên vài lần mới bắt máy:" Alo.. "Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút hờn giận của Bạch Diễn Sâm.

    " Bạch Bạch, là cháu. "Túi Sữa Nhỏ nói.

    " Cẩm Thiên. "Giọng nói của Bạch Diễn Sâm có hiện tượng chuyển biến tốt lên.

    " Bạch Bạch, chú và Tô Tô cãi nhau phải không? "Sau đó, cậu ngồi xuống sàn nhà bên cạnh giường.

    " Tô Tô nhà cháu giận rồi. "

    " Bình thường Tô Tô không giận dỗi đâu, Bạch Bạch, có phải là chú làm chuyện gì khiến Tô Tô tức giận không, vừa rồi đột nhiên Tô Tô nói, nhà của chú không phải là nơi mà người bình thường như mẹ con cháu có thể vào. "

    Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Túi Sữa Nhỏ đột nhiên chùng xuống.

    Bạch Diễn Sâm ở đầu bên kia đột nhiên trầm mặc, một lúc sau mới chuyển đến một giọng nói trầm thấp:" Mẹ cháu còn nói gì nữa không? "

    " Tô Tô còn nói, sau này chúng ta sẽ không tới đó. "

    Bạch Diễn Sâm ở đầu bên kia lại trầm mặc, một lát sau anh nói:" Không sao đâu, chờ chú trở về sẽ không sao nữa, hai ngày này cháu chăm sóc mẹ cho tốt nhé. "

    Cậu nhóc vừa nghe không có việc gì, tâm trạng chuyển từ" âm u "sang" sáng sủa ", bàn tay nhỏ bên kia lắc lắc:" Đương nhiên rồi, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, nhưng mà Bạch Bạch, lát nữa cái người nói chú là tiểu bạch kiểm sẽ đến nhà cháu đó, ngày mai chú ấy phải đi rồi, sau này sẽ không trở lại nữa, thật là tốt quá đi. "

    * * *

    Bên kia của Bạch Diễn Sâm giờ đã là hai giờ sáng, vốn là anh đang ngủ, nên khi nhận được điện thoại, tính tình của anh không tốt lắm. Sau khi nghe giọng nói của Túi Sữa Nhỏ, mọi cơn tức giận của anh như được xoa dịu.

    Nghe điện thoại xong, anh bỗng nhiên không còn buồn ngủ nữa, anh đứng dậy đi ra ban công, mặc áo ngủ mà nhìn thành phố mù mịt trước mắt.

    Không biết tại sao, anh đột nhiên có ý muốn hút một điếu thuốc, sau đó anh quay lại phòng lấy điếu thuốc, sau khi châm điếu thuốc xong anh quay lại ban công, tựa người vào lan can.

    Ngước mắt nhìn sang, thành phố sáng rọi đột nhiên hiện lên một khuôn mặt, xuyên qua làn khói dày đặc trên đầu ngón tay, anh đột nhiên nhìn thấy rõ ràng hình dáng của khuôn mặt đó, đó chính là người phụ nữ khiến anh tức giận nhưng lại không thể làm gì cô cả.

    Trước đây, trong tất cả những người phụ nữ mà anh đã tiếp xúc, người nào mà không tôn trọng anh, chủ động cúi đầu trước anh kia chứ, cô thì khen ngược, mỗi lầm cô nhìn thấy anh, trên mặt cô đều có chút đề phòng, thậm chí còn hiện lên chữ, cút đi, đừng lại gần.

    Anh lại đưa điếu thuốc trên đầu ngón tay lên miệng, sau đó, làn khói dày đặc từ từ bốc lên, trong nháy mắt trong đầu anh lại hiện lên một chuyện.

    Nghĩ đến tên người gọi trên điện thoại vừa nãy hiển thị là người xa lạ, quả nhiên cô thật sự cho anh vào danh sách đen.

    Có đôi khi anh không biết nên ôm tâm tình gì để nhìn cô dứt khoát như thế, và đôi khi anh thà rằng cô không có sự dứt khoát này.

    Nhưng nếu không có sự dứt khoát này, có lẽ cô và Mạc Tây Cố vẫn còn đang trong một mối quan hệ hỗn loạn.

    Cho nên loại dứt khoát này vừa có hại cũng vừa có lợi đi!

    Chuyện An Uyển lần này đối với anh có thể là một cái bước ngoặt, nghĩ như vậy, điếu thuốc trên đầu ngón tay anh chợt đỏ lên.

    Điếu thuốc đã cháy hết, bóng dáng có phần cô đơn trên ban công đi về phía phòng ngủ.

    * * *

    Hôm sau, sau khi Tô Tích Cầm đưa con trai của cô đến trường, cô muốn tức tốc đến sân bay tiễn Diệp Tề, nhưng Diệp Tề nói rằng nửa tháng nữa anh ta sẽ trở lại, nên cô không cần ra tiễn.

    Vì vậy cô phải trở lại công ty, lúc đến công ty, Trương Tịnh đi tới chỗ cô với vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

    " Chị Tô, hôm nay lại có biến rồi, An Uyển đích thân tuyên bố rằng cô ấy và sếp tổng của Trác Thịnh chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa bên phía sếp tổng Trác Thịnh cũng đáp lại, mọi thứ trùng khớp với lời cô An Uyển kia, xem ra tất cả đều không phải như mọi người tưởng tượng đâu. "

    Tô Tích Cầm sửng sốt một chút, nhưng Tương Tịnh vẫn tiếp tục nói:" Không biết Bạch Diễn Sâm có thích người nào chưa, chắc không phải là anh ta thích đàn ông chứ! "

    Tô Tích Cầm đang ngẩn người uống nước đột nhiên" phụt "một tiếng, toàn bộ nước trong miệng đều phun lên trên màn hình máy tính.

    Sau đó hai người chân tay vội vàng lấy khăn giấy lau đi vết nước, đột nhiên, Trương Tịnh bỗng than thở.

    " Máy tính này đột nhiên tắt ngụp rồi, chắc không phải nó bị phụt nước vào hỏng rồi chứ!"

    * * *

    Tô Tích Cầm trôi qua hai ngày yên tĩnh, đến buổi tối ngày hôm sau, hai mẹ con cô đang ngồi vẽ vườn hoa bí ẩn thì tiếng chuông cửa vang lên.

    Tô Tích Cầm bước đến cửa, qua máy theo dõi, cô thấy một khuôn mặt với đường nét rõ ràng.
     
    THG Nguyen, Alondayroi and Annie Dinh like this.
  7. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 136: Anh Vào Đây Làm Gì

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 137: Đây Là Tát Vào Mặt Tôi Hay Tát Vào Mặt Cô?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vào đây đương nhiên là có chuyện tìm cô rồi." Bạch Diễn Sâm không mặn không nhạt đáp lại lời cô, đi chậm rãi về phía giường ngủ chỗ Tô Tích Cầm đang ngồi.

    Thân trên của anh mặc áo sơ mi Armani màu đen kết hợp với quần tây cùng màu, khiến hơi thở của anh tản ra sự nguy hiểm, cho dù đang đứng dưới ánh đèn màu cam ấm áp, cũng không thể khiến vẻ nguy hiểm trên người anh giảm đi chút nào, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình của anh, lại thấy thoáng qua cảm giác mang theo vài phần kích động.

    Mà loại kích động này thực chất dường như là do dục vọng sinh ra.

    Trái tim Tô Tích Cầm nhanh chóng đập lỡ mất vài nhịp, nhìn người đàn ông đang chậm rãi tiến lại gần phía cô, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, để lộ ra bên ngoài là cánh tay rắn chắc, cứng cỏi kết hợp vô cùng hoàn hảo với những ngón tay thon dài mảnh khảnh nhưng rất xinh đẹp này, dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy quyến rũ vô cùng, mặc dù dùng từ quyến rũ để miêu tả một người đàn ông phong độ như này có chút không thích hợp, nhưng Tô Tích Cầm không thể tìm được từ nào để miêu tả hết vẻ đẹp của Bạch Diễn Sâm vào lúc này.

    Theo từng bước anh đi, thân thể cũng đung đưa theo, cơ thể dưới lớp áo sơ mi đen của anh như phát sáng nhưng cũng mang cảm giác áp bức vô cùng, khiến bàn tay đang cầm tờ tạp chí của Tô Tích Cầm không khỏi siết chặt lại.

    "Anh đừng tới đây." Cô căng thẳng đến mức nói ấp a ấp úng, khiến cho lời đe dọa không có chút tác dụng sát thương nào, Bạch Diễn Sâm vẫn không giảm tốc độ, dáng vẻ giống như sư tử nhìn thấy con mồi, thả chậm tốc độ, bước từng bước lại gần, suy nghĩ xem nên nói cái gì.

    "Tôi không tới thì tính nợ kiểu gì đây?" Giọng anh trầm thấp làm cô nghe không ra là cảm xúc gì.

    "Tính toán cái gì?" Cô cảm thấy quyển tạp chí cũng không thể che giấu được vẻ khẩn trương của mình, theo phản xạ có điều kiện cô cầm lấy chiếc gối sau lưng đặt lên đùi, sau đó gắt gao ôm chặt vào trong ngực.

    Anh dừng lại bên cạnh mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô, nâng chiếc vòng tay bên tay trái lên rồi nói:

    "Bà nội đem vòng tay luôn cất giữ bên mình tặng cho cô, cô lại nói với tôi rằng đây là thủ đoạn tôi theo đuổi phụ nữ, vậy đây là cái tát vào mặt tôi hay là tát vào mặt cô? Hả?"

    Câu hỏi mang đậm tính chất vấn không khỏi khiến cô cắn chặt môi, im lặng vài giây, sau đó nói một hơi: "Đó chỉ là giả, trong lòng anh hiểu rõ mà."

    Anh nheo mắt lại, trong mắt bắn ra một tia lạnh lẽo đầy nguy hiểm, đột nhiên một bóng đen áp xuống gần người cô, một giọng nói trầm thấp mang theo vẻ nghiền ngẫm nói:

    "Tôi ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nên mới đi chơi loại trò này với cô sao?"

    Đối diện với khuôn mặt đột nhiên sáp tới gần này, cô giật mình co rụt người lại lui dần về phía đầu giường, trong đầu nhất thời có chút hoảng sợ, anh vậy là có ý gì? Chiếc vòng tay đó thực sự là đưa cho cô sao?

    Nhưng thử nghĩ lại, cụ bà tặng chiếc vòng này hoàn toàn là vì mối quan hệ của cô và Cẩm Thiên, nếu bà cụ biết Cẩm Thiên không phải người nhà họ Bạch thì chiếc vòng tay này sẽ không đến lượt cô.

    Đôi khi cô tự lừa mình dối người cũng vô dụng, vì vậy cô đột nhiên nở nụ cười, rũ mi mắt xuống, ảm đạm nói: "Cẩm Thiên vốn dĩ không phải con cháu nhà họ Bạch, cho nên chiếc vòng này cuối cùng vẫn phải trả lại."

    "Anh đem chiếc vòng trả lại cho bà nội giúp tôi, rồi giải thích rõ ràng cho bà hiểu là được."

    Lời nói vừa dứt, cằm của cô đã bị một bàn tay nắm chặt lấy, những đốt ngón tay tuyệt đẹp hiện rõ khớp xương, khiến cô buộc phải ngẩng đầu lên nhìn anh, đối diện với ánh mắt mang theo vẻ giận dữ cũng lại lộ ra tia nguy hiểm, lại nghe thấy anh châm chọc: "Nếu như vậy, cô chẳng mất mát cái gì sao?"

    Cô sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần không có tiêu cự, suy nghĩ tan rã, tự giễu cười nhạo: "Mất mát, anh cho rằng tôi không mất cái gì? Nếu thật sự tính là mất mát, cũng thật đáng buồn khi một người phụ nữ đã ly hôn lại còn có con như tôi lại trở thành chút gia vị tô điểm trong cuộc sống của người có tiền như anh."

    "Bạch Diễn Sâm, tôi đã ở trong một cuộc hôn nhân nước sôi lửa bỏng này được năm năm rồi, nhìn chồng tôi thay phụ nữ như thay áo mỗi ngày, cái loại cảm giác ấy, đàn ông các anh sao có thể không hiểu được, nhưng đối với phụ nữ chúng tôi, nó như một nhát dao đâm thẳng vào tim vậy."

    "Bởi vì tôi hiểu nỗi đau này, vì vậy tôi sẽ không bao giờ chen chân trở thành kẻ thứ ba hay người tình của ai cả, xin anh hãy buông tha cho tôi."

    Khi nói những lời này, vẻ mặt cô bình tĩnh như nước, giống như cây đèn dầu đã cạn, đưa ra lời thỉnh cầu cuối cùng của mình.

    Bạch Diễn Sâm vốn đang rất tức giận, đột nhiên lại buông cằm cô ra, ngồi xuống bên giường, dùng ánh mắt thương hại mà nhìn cô, một giây tiếp theo, anh đem cô ôm chặt vào lòng, thật chặt, như thể muốn đem cô hòa làm một vào trong thân thể anh.

    "Không ai muốn cô trở thành kẻ thứ ba hay người tình cả, dù có muốn làm, cô cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi."

    Người phụ nữ? Lại ngồi nghiền ngẫm từng chữ một, tuy nhiên người đã bị lừa một lần, sẽ không bao giờ bị lừa lần nữa, cô vươn tay đẩy ngực anh ra: "Người phụ nữ, kẻ thứ ba, người tình chung quy lại có điểm gì khác nhau sao, đừng nghĩ lừa được tôi."

    Cô đẩy anh ra không được, giọng nói có chút rầu rĩ. "

    " Đương nhiên là có khác nhau rồi, theo ý của cô, người phụ nữ duy nhất mà tôi nói đến là cái gì? "

    " Là cái gì? "Tô Tích Cầm hỏi mà không cần suy nghĩ, bởi vì người phụ nữ duy nhất mà cô nghĩ là một người phụ nữ không phải vợ anh.

    Bạch Diễn Sâm có chút tức giận, anh kéo cô ra khỏi lòng mình, dùng hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt của cô:" Bình thường cô thông minh lắm cơ mà, sao vào thời điểm mấu chốt như thế này lại có thể ngốc nghếch đến mức khiến tôi không nói được lời nào như này hả. "

    " Anh mới ngốc ấy. "Tô Tích Cầm có chút tức giận, anh dựa vào cái gì lại dám vu khống cô như vậy, nói xong, cô nắm lấy bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt của mình lôi ra.

    " Nếu không ngốc, vậy tại sao còn không biết rằng chỉ có vợ tôi mới chính là người phụ nữ duy nhất? Hả? "

    Đột nhiên, cô ngừng động tác giãy giụa, cả người giống như bị đóng băng, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt, vợ?

    " Anh đang đùa à? "Một lúc lâu sau cô mới đáp lại, vẻ mặt không thể tin được.

    Khuôn mặt của người nào đó đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cũng chỉ có người phụ nữ này mới có phản ứng như vậy trước lời tỏ tình của anh, tức giận thả ra một bàn tay," cộc ", búng mạnh một cái lên trán cô.

    " A.. "

    Tô Tích Cầm đau đớn kêu lên một tiếng, đôi tay mảnh khảnh che ở chỗ đau, hai mắt tức giận trừng lớn:" Anh đánh tôi? "

    Bây giờ cô có thể cảm nhận được mùi vị của nhóc con sau khi bị cốc đầu rồi, thực sự là rất đau.

    Nhìn khuôn mặt có biểu cảm giống hệt Mạc Cẩm Thiên, tâm trạng của Bạch Diễn Sâm đột nhiên tốt lên rất nhiều:" Không chỉ đánh em, tôi còn ăn em nữa. "

    Nói xong, không cho cô có cơ hội phản ứng, anh đè mặt xuống, hung hăng hôn lên môi cô, đôi môi cô mềm mại, lại rất đàn hồi, giống như kẹo đường vậy, Bạch Diễn Sâm hôn không muốn rời, anh chỉ muốn hung hăng làm cô.

    Tô Tích Cầm không ngờ tới bàn tay đột ngột của Bạch Diễn Sâm, có chút bối rối, cô đặt hai tay lên ngực anh, nhưng hai tay cô làm sao có thể chống lại sức lực của anh, giây tiếp theo, cô đã bị anh kẹp chặt vào hai bên sườn.

    Sau khi hôn đủ môi, anh đẩy hai cánh môi cô ra, thẳng tiến đến thăm dò khoang miệng cô, quét từ trên xuống dưới, không bỏ sót một chỗ nào.

    Không phải Tô Tích Cầm chưa từng được anh hôn qua, nhưng lần này không thể so với lần trước, trước kia anh chưa từng tỏ tình cô, nhưng lần này anh đã nói rất rõ ràng rằng anh muốn cô là người phụ nữ duy nhất của anh, là vợ của anh.

    Đáy lòng cô băng tuyết đổ rầm rầm xuống, tuyến phòng bị trong lòng cô cũng dần bị sụp đổ, cho nên đối với việc được anh hôn như vậy, cô dần dần cũng tiếp nhận nụ hôn này, dưới sự công kích của anh, cả người cô mềm nhũn như một vũng bùn.

    Người đàn ông đang đè trên cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của cô, lại thấy cô nhắm chặt hai mắt, hai má ửng hồng, đặc biệt cơ thể còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khiến cả anh khô rát khó chịu.

    Ngón tay thon dài cứng cáp vươn xuống dưới váy của cô, đi qua từng đường cong trên cơ thể cô, Tô Tích Cầm đã tắm rồi, nhưng vẫn mặc áo ngực.

    Dưới đáy lòng người nào đó đang gào thét ầm ĩ, cô ở nhà mặc cái này làm gì vậy, giây tiếp theo anh đưa tay ra sau lưng cô, nhanh chóng mở móc cài, sau đó vén quần áo ở nhà của cô lên tận chỗ áo ngực.

    " Tháo thắt lưng cho tôi."Giọng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô.
     
    nbaodiem, THG Nguyen and Annie Dinh like this.
  9. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 138: Cứ Để Tôi Ôm Như Vậy Đi

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 139: Hôn Nhân Không Bắt Buộc, Có Thể Sống Thử

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...