Ngôn Tình [dịch] Hạnh Dựng Thành Hôn: Bà Xã, Đừng Trốn Nữa - Tô Vân Cẩm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bernice, 22 Tháng mười hai 2021.

  1. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 50: Đột nhiên được giải cứu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 51: Tình đoạn nghĩa tuyệt

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 52: Anh như vị thần giáng lâm



    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 53: Giọng điệu của anh y như người chồng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  5. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 54: Tôi muốn gì cô không biết?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2022
  7. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 56: Mẹ cô, Tô Hoa Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói cô quá quen thuộc, đã năm năm cô chưa nghe thấy giọng này rồi, đây là giọng của mẹ cô, Tô Hoa Âm.

    Vừa rồi không thể phủ nhận cô đã kinh ngạc trong giây phút đó, thế nhưng sau đó cũng bình tĩnh, năm đó mẹ bỏ lại cô đưa Tô Tích Tuyết biến mất bặt vô âm tín, năm năm không xuất hiện tới một lần, mấy ngày trước nhìn thấy Tô Tích Tuyết, cô đã đoán được bà ta đã trở về, thế nhưng cũng không nghĩ tới sẽ chủ động gọi điện cho cô, nếu đã chủ động gọi tới, vậy hẳn là có việc.

    Trong lòng biết rõ, nên cô nhàn nhạt hỏi một câu.

    "Có việc gì?"

    "Mẹ muốn gặp con."

    Tô Tích Cầm nhắm mắt lại, nhiều năm chưa gặp mặt, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, cô nghĩ không thấu vì cái gì mà gặp mặt cô? Lúc trước còn có thể vứt bỏ cô không nói một lời, còn cần phải gặp mặt sao?

    "Nói qua điện thoại cũng vậy thôi." Cô mở mắt ra, đầu dựa vào sofa, kẹp người vào ghế sô pha và đặt một tay lên cánh tay đang cầm điện thoại, như quấn lấy cơ thể.

    Thật ra trên người Tô Hoa Âm, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình mẫu tử, chỉ có sự lạnh lùng như trong điện thoại truyền đến.

    "Mẹ biết năm đó mẹ rời đi, không nói cho con biết, trong lòng con tức giận, nhưng con phải biết, năm đó mẹ cũng không có cách nào, Tích Tuyết làm chuyện như vậy, mẹ chỉ đành đưa nó rời khỏi Mạc gia thôi."

    "Ra ngoài gặp mặt một lần đi! Mẹ có chuyện muốn nói với con.

    - - -

    Tô Tích Cầm cuối cùng vẫn đi, địa điểm gặp mặt là trong phòng riêng ở một quán cà phê, lúc Tô Tích Cầm đi vào, Tô Hoa Âm đã ngồi trên ghế dựa trong phòng.

    Nhiều năm không gặp, nhưng trên mặt Tô Hoa Âm cũng không có một chút vẻ lão hóa nào, vẫn chứa đầy sự tươi trẻ.

    Bà ta trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ đồ màu tím đậm càng khiến làn da thêm trắng, tóc búi gọn, bên tai tùy ý buông thả vài sợi tóc mỏng, lộ ra quyến rũ tao nhã, tuyệt đối không giống người sắp năm mươi, ngược lại giống thiếu phụ mới bốn mươi hơn.

    Nhìn thấy cô, bà ta không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, mở đôi môi đỏ tươi nhàn nhạt nói:" Đến đây, ngồi đi! "

    Tô Tích Cầm ngồi xuống đối diện bà ta, nhân viên phục vụ đưa cà phê vào trước, hai người đều không nói gì, sau đó Tô Hoa Âm mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

    " Tích Tuyết nói với mẹ, nó đã gặp con rồi. "

    Ánh mắt cô không màu nhìn bà ta:" Ừm, cô ta còn nói sau này cứ coi như gặp người xa lạ. "Giọng nói của cô rất đều, giống như chỉ nói về một điều không thể bình thường hơn.

    " Nó không hiểu chuyện, nhưng con không thể không hiểu chuyện. "Tô Hoa Âm nhíu đôi mày nhỏ, giọng điệu dường như có chút phập phồng.

    " Cô ta là đứa trẻ lên ba à? Ra đời cùng lúc với con có thể không hiểu chuyện đến mức nào? Không hiểu chuyện thì năm năm trước có thể trèo lên giường của anh rể mình? "Tô Tích Cầm nói xong, vành mắt đều đỏ lên.

    Cô không rõ, rõ ràng cùng là con gái minh sinh ra mà đối xử lại có sự chênh lệch như vậy? Tô Tích Tuyết dù có làm sai cái gì, mẹ cũng chỉ nói một câu là cô ta không hiểu chuyện rồi bỏ qua sạch sẽ.

    " A Cầm, mẹ biết, trong lòng con để ý việc này, lúc ấy mẹ cũng là vì việc này nên mới lựa chọn dẫn nó rời đi. "

    Trong vành mắt đỏ ừng của Tô Tích Cầm không tìm được tiêu cự, nhìn gương mặt trước mắt, thật lâu sau cô cười lạnh:" Đúng vậy, hai người thì sống tốt rồi, nhưng để lại cho con cái gì? Những năm qua con trải qua cuộc sống thế nào mẹ đâu thể biết. "

    " Con nghĩ mẹ cũng dễ chịu chịu sao? Mẹ mang nó đi, chính là muốn con và Mạc Tây Cố sống một cuộc sống tốt đẹp. "

    " Nếu mẹ muốn con sống tốt, đêm đó không nên nói sai số phòng, chỉ vì một câu nói sai đó mà con đã trải qua cái gì mẹ biết không? "Tô Tích Cầm nghĩ không ra, vì sao mẹ lại nói sai số phòng?

    Đầu kia nhất thời trầm mặc, Tô Tích Cầm từ bỏ ý định hỏi tiếp:" Mẹ, vì sao đêm đó mẹ lại nói sai số phòng? "

    " Mẹ không nói sai, đây là số phòng bố chồng con nói cho mẹ biết, nếu như con không tin, mẹ cũng hết cách. "

    Tô Tích Cầm gắt gao cắn môi, nhìn đèn tường lắc lư:" Con muốn tin, nhưng không có một lý do nào có thể khiến con tin cả. "

    Tô Hoa Âm nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói lời nào, cầm lấy cà phê trước mặt nhấp một ngụm, sau khi đặt ly xuống, nói một câu:" Con và Mạc Tây Cố vẫn ly thân? "

    Tô Hoa Âm đột nhiên nhảy lên, làm cho khóe miệng Tô Tích Cầm nổi lên một tia cười lạnh:" Mẹ cho rằng xảy ra chuyện như vậy, chúng con còn có thể hòa hợp như lúc ban đầu? "

    " A Uyển, có một số chuyện đã qua rồi, cần gì phải níu kéo không buông chứ? "

    " Có một số chuyện, nó không qua được. "Cô nói với khuôn mặt không có biểu cảm gì.

    " Với lại chúng con chuẩn bị ly hôn rồi, không đúng, không phải chuẩn bị, mà là đã ký thỏa thuận ly hôn, chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận ly hôn nữa thôi, Tô Tích Tuyết không phải rất yêu anh ta sao? Không cần phải lo lắng về con nữa, cứ mạnh dạn mà theo đuổi thôi. "

    Tô Hoa Âm giống như nghe được vấn đề kinh khủng gì đó, cả sắc mặt cũng thay đổi:" Cái gì? Con không thể ly dị. "

    Tô Tích Cầm dựa người vào ghế, ánh mắt hơi lạnh:" Vì sao con không thể ly hôn? "Tô Tích Cầm không thể nghĩ ra mẹ lấy tâm tính gì ngăn cản cô ly hôn, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

    " Tóm lại các con không thể ly hôn. "

    Tô Tích Cầm nghe xong lời này, trong lòng không nói lên cảm xúc gì, cô đã sống như thế nào, không phải mẹ nên hiểu rõ nhất sao?

    Bàn tay đặt trên ghế không khỏi nắm chặt.

    " A Cầm, con đừng trách mẹ nói như vậy, mẹ biết, trong lòng con yêu cậu ấy, bởi vì Tây Cố có ý kiến với mẹ, cho nên mẹ mới rời khỏi Mạc gia, con không thể để mẹ hy sinh uổng phí được. "

    Tô Tích Cầm cười lạnh:" Mẹ, mẹ thật sự nghĩ như vậy sao? Những năm này con đã sống như thế nào, mẹ không thể không nhìn thấy, mẹ thực sự muốn cuộc sống của con như thế này? "

    " Mạc Tây Cố chỉ là chưa thấy điểm tốt của con, cậu ta sẽ nhìn thấy thôi. "

    Trên mặt Tô Tích Cầm lại là một mảnh tối tăm, đây chính là mẹ của cô. Tại sao vậy?

    " Mẹ đây là tự lừa mình dối người đi! Nhưng con không thể tự lừa mình dối người như vậy, hoặc là mẹ chỉ đang lừa con mà thôi. "

    Tô Hoa Âm nhấc mí mắt, sắc mặt lạnh như băng:" Con nói cái gì vậy, chẳng lẽ mẹ sẽ hại con sao? "

    " Vậy mẹ đã từng đứng ở vị trí của con để suy nghĩ chưa? "

    Tô Tích Cầm giương cung bạt kiếm, làm cho cả người Tô Hoa Âm toát ra vẻ lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia đau lòng, chán chường lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống ghế.

    Tô Tích Cầm nhìn khuôn mặt tinh xảo, mặt mày thướt tha của mẹ, giờ phút này, lại dần dần mơ hồ.

    Tô Hoa Âm cực lực áp chế tức giận, thật lâu sau, ánh mắt nhìn cô mới bình tĩnh lại, thở ra hai hơi, ngón tay màu đỏ tươi kia cầm lấy hộp thuốc lá trên mặt bàn, ngậm một điếu, sau đó châm đầu.

    Làn khói mờ mịt, Tô Hoa Âm híp mắt nhìn người trước mắt, khàn giọng nói.

    " Con cũng không nghĩ xem, con cho rằng người Mạc gia thật sự có dễ ứng phó như vậy sao? Con đừng ngây thơ, nói không chừng sau này cũng sẽ không cho con gặp con trai."

    Theo quan điểm của Tô Hoa Âm, đây là cách duy nhất để xua tan ý định ly hôn của Tô Tích Cầm.

    Tô Tích Cầm nhìn bộ dáng xinh đẹp của mẹ mình, từ nơi này có thể thấy được năm năm qua, mẹ và Tô Tích Tuyết đều sống rất tốt, nhưng chỉ có cô là cực kỳ chật vật, chẳng nhẽ cô còn muốn tiếp tục chật vật như vậy hay sao?
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiAnnie Dinh thích bài này.
  8. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 57: Cô Như Cô Hồn Lẻ Loi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hít sâu một hơi, lời nói cũng trở nên bén nhọn: "Dựa vào cái gì không cho con gặp con mình? Từ sai khi đứa bé ra đời Mạc Tây Cố có gánh vác trách nhiệm của người cha không?"

    Tô Hoa Âm căn bản không biết Mạc Cẩm Thiên không phải con của Mạc Tây Cố, lúc Tô Hoa Âm rời đi, là một tháng sau khi cô và Mạc Tây Cố kết hôn, lúc ấy, còn không có bất kỳ hiện tượng mang thai nào.

    "Mặc kệ hành vi của cậu ta tốt xấu, nhưng trên người đứa nhỏ chảy dòng máu Mạc gia, dựa vào điểm này, con sẽ không chống lại được."

    Khóe miệng Tô Hoa Âm cong lên một nụ cười châm chọc.

    Nhìn khuôn mặt tươi sáng của mẹ mình, cô cúi đầu, đặt tay lên trán và mỉm cười. Trên đường đến, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tất cả mọi thứ, nhưng không làm đến bước xé da mặt.

    Điều duy nhất cô muốn chỉ là bảo vệ thân thế của đứa nhỏ, nhưng Tô Hoa Âm nói ra lời này đã bóp chết hy vọng của cô, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tô Hoa Âm cũng trở nên cứng cỏi.

    "Mẹ, cho dù có một chút cơ hội, con cũng sẽ tranh thủ."

    Đã không thể chuyển đổi được ý niệm của cô, sắc mặt Tô Hoa Âm trầm xuống, rõ ràng mất đi kiên nhẫn: "Tô Tích Cầm, con đừng coi lời Mẹ vừa nói chỉ là nói thôi, con tốt nhất có đầu óc một chút, Mạc gia là gia đình gì, con có thể ngang vai ngang vế với họ được sao?"

    "Không thử thì làm sao biết không được?" Cô cũng trả lời cứng nhắc.

    Mặt mày Tô Hoa Âm sắc bén, lần này đã mất đi sự lãnh đạm bình thường, mắt trợn tròn gật đầu với Tô Tích Cầm: "Được, nếu con chết cũng không nghe, vậy thì chờ ngày hối hận đi."

    Tô Tích Cầm thản nhiên nhìn mẹ mình, khuôn mặt đầy tức giận trước mắt, nhàn nhạt nó:

    "Tất cả hậu quả con đều đã nghĩ tới, sống qua năm năm này, con đã không có gì không chịu nổi nữa rồi."

    Lời nói như vậy khi Tô Hoa Âm nghe vào, yếu đuối quá mức, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay nhả khói trắng, cười ra tiếng:

    "Tô Tích Cầm, con cho rằng chỉ có con mới có người chồng như vậy sao, ở trong xã hội này, loại chuyện này đã là chuyện thường tình rồi, trải qua năm năm? Ai mà không có chồng đi lăng nhăng bên ngoài? Chỉ vì chuyện này mà con đã nghĩ mình trải qua nhiều sự đời hay sao? Nói ra cũng không sợ bị người ta cười rụng răng à."

    Tô Tích Cầm không biết dùng tâm tình gì đối phó với kiểu nói này của mẹ mình, cô đưa tay vén lại sợi tóc bị xõa xuống, hít sâu một hơi, lại nhìn Tô Hoa Âm đang nhìn chằm chằm cô.

    "Cho nên mẹ mới có thể từ tiểu tam chuyển thành vợ chính, phải không?"

    Dứt lời, trên mặt nghênh cô nghênh đón cái bạt tai "bốp".

    "Tại sao tao lại nuôi một con sói mắt trắng như mày chứ, cút."

    Trên mặt Tô Tích Cầm hằn năm dấu ngón tay, cô ngước mắt nhìn người trước mắt: "Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không vậy?"

    Thân thể Tô Hoa Âm cứng đờ, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đau đớn của Tô Tích Cầm, thật lâu không nói nên lời.

    - - -

    Tô Tích Cầm đi ra khỏi quán cà phê, lúc này, bầu trời đã tối hơn rất nhiều so với lúc đến, áp lực đen tối đè nén, bầu trời đen tối nổi lên mưa, cô ngẩng đầu, ánh mắt tối như nước chết, nỗi buồn không thể kìm chế dần dần chảy về đáy lòng.

    Mưa dần dần lớn, vừa rồi trời còn đang nắng, hiện tại lại đổ mưa to, là ông trời đang kêu bất bình thay cô sao?

    Nhìn một hồi, cô cất bước đi vào trong màn mưa, có người bởi vì trốn mưa vội vàng chạy vào cửa quán cà phê, cũng có người từ cửa vội vàng chạy ra ngoài chặn taxi, duy chỉ có Tô Tích Cầm giống như cô hồn trôi dạt.

    Khi lên xe cô đã ướt sũng. Trên xe có khăn mặt dự phòng, cô cầm khăn mặt, lau tóc ướt, cả người nằm tì vào vô lăng, mê mang nhìn phía trước, khi lau gần hết cô mới khởi động xe.

    Cần gạt nước phía trước xe vừa lướt về phía đầu kia, vừa lướt qua đầu này, trêu chọc trái tim trống rỗng của cô.

    Đèn đường trong mưa, yên tĩnh, trong mưa phùn, mờ nhạt cô đơn.

    Lúc này, đài phát thanh trong xe đang phát sóng bài "Lưu lạc ký" của Dương Tông Vỹ.

    Tôi không muốn cúi đầu xuống vì thực tế

    Tôi không muốn cúi đầu vì thực tế

    Tôi nghĩ mình học nói dối cũng không tệ lắm

    Xuyên qua những lời nói dối trong lớp mặt nạ

    Đừng để trái tim tôi rải rác như cát

    Nếu một ngày tôi trở nên phức tạp hơn

    Tôi vẫn có thể hát hình ảnh trong bài hát

    * * *

    Đúng vậy, như thế nào mới có thể nhìn thấu lời nói dối trong mặt nạ, quanh quẩn bên tai ngoại trừ tiếng hát, bán đứng của Mạc Tây Cố tối qua, còn có lời nói chói tai của mẹ, giống như đao chém vào tim cô. Dần dần khóe mắt cô có ánh sáng ẩm ướt, đúng lúc này, điện thoại di động để trong tủ khóa vang lên.

    Cô chạy chậm lại, cầm lên nhìn, là điện thoại của cô bạn.

    Cô hít sâu một hơi, cứng rắn ấn lại lớp sương mù trong mắt và nhấn nút Bluetooth: "Alo, Đường Tịch."

    "Tích Tích, trời mưa rồi, tối qua mình phơi quần áo nhớ thu vào giúp mình nhá, ở góc phòng khách kia ấy, lo cậu nhìn không thấy." Bên tai truyền đến chất tiếng nói mềm mại lại sảng khoái của Đường Tịch.

    "Tịch Tịch, đi ra thành lẩu Trâu Béo đi! Mình đợi cậu ở đó." Cô nhìn con đường phía trước với đôi mắt trong veo.

    "Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại muốn đi ăn lẩu?"

    "Mình đã lấy được đơn thỏa thuận ly hôn rồi."

    - - -

    Trong thành lẩu trâu béo, Tô Tích Cầm cô độc một mình ngồi trước nồi lẩu vịt quan họ nóng hổi, hốc mắt đỏ hoe, khăn giấy trên tay lau nước mắt chảy ra.

    Đường Tịch vội vàng chạy tới đứng đối diện Tô Tích Cầm, nhìn màu sắc trong nồi, nhíu mày.

    "Cậu Đây là vui hay buồn vậy!" Đường Tịch tùy ý đặt chiếc áo khoác đã cởi ra xuống lưng ghế, tiếc cô một cái, dời ghế ra rồi ngồi xuống.

    Tô Tích Cầm ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ, nhếch miệng nói: "Vui hơn bao giờ hết."

    Dứt lời, ngụm rượu còn lại trong chén cũng rót vào cổ họng.

    Đường Tịch nhìn ra vẻ bất thường của cô, vội vàng đè chén rỗng của cô lại, không muốn để cô rót thêm nữa, nói: "Nhưng mình lại thấy mất mát và buồn bã chưa từng có ấy!"

    Biểu hiện của cô hoàn toàn trái ngược!

    Tô Tích Cầm cúi đầu cười, lắc lắc tay với cô ấy, sau đó gạt tay đè chén của cô ấy ra: "Mình lấy được đơn ly hôn làm sao có thể buồn với mất mát chứ?"

    "Hôm nay không phải tất cả đều là vì anh ta." Cô nói nhẹ nhàng.

    Đường Tịch nhìn chằm chằm cô, nhíu mày: "Vậy còn có ai nữa?"

    Lúc này, Tô Tích Cầm vén chỗ tóc rũ xuống, ngay sau khi vén tóc ra, năm dấu tay trên mặt cô chiếu vào trong mắt Đường Tịch, kinh hô một tiếng.

    "Ai đánh?"

    Mặt bị Tô Hoa Âm tát đã sưng lên, còn kèm theo dấu đỏ, bởi vì vấn đề đèn trong phòng, lại thêm tóc cô che lấp nên Đường Tịch vẫn không chú ý.

    "Có phải Mạc Tây Cố đánh không?" Giọng Đường Tịch trở nên cao hơn, may mắn lúc này trong quán không có khách, bình thường quán lẩu buổi tối người đến ăn mới nhiều.

    Tô Tích Cầm cúi đầu cười khẽ: "Nói ra thì Mạc Tây Cố có xấu xa đến đâu, nhưng chưa từng động tới một ngón tay của mình."

    "Vậy là ai?"

    "Là mẹ mình."

    Đường Tịch kinh ngạc: "Mẹ cậu về rồi?"

    Tô Tích Cầm lại cầm lấy chai bia bên cạnh, rót vào ly: "Phải, về rồi, nhưng vừa trở về đã đi khuyên mình không thể ly hôn."

    Đối với hành động của Tô Hoa Âm, Tô Tích Cầm ngoài đau lòng ra thì không có gì hết.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiAnnie Dinh thích bài này.
  9. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 58: Nếm Thử

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Bernice

    Bài viết:
    61
    AlondayroiAnnie Dinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...