394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 20 - Trước Giờ Quyết Chiến

Chương 20: Trước Giờ Quyết Chiến

Không thèm chấp hai tên mặt dày vô lại này, Tô Xán chuyển đề tài:

- Ngày kia thi rồi, bọn mày ôn tập ra sao?

- Có gì mà phải ôn với tập, tao xem qua loa sách vở là được, chỉ có mấy ngày thôi, mày còn đâm đầu vào học làm cái gì, nước đến chân rồi mới nhảy, sao kịp được! Tao thấy đám Vương Uy Uy không tệ, đợi thi xong tìm bọn chúng so tài, kỹ thuật của bọn nó đáng học tập.

Lưu Duệ khoát tay không thèm để ý.

- Bằng vào mày à, trước tiên thắng tên béo Tiểu Ngũ đi rồi hẵng nói nhé, tao bắt bài được thằng đó rồi, lần sau chơi đôi công với nó.

Tô Xán phục hai tên này, nói gì cũng kéo vào game được. Cuộc đời u ám của mình trước kia có sự đóng góp không nhỏ của hai tên "bạn tốt" này, nhưng ai bảo mình cam tâm tình nguyện sa đọa chứ.

Hắn lại cố gắng thay đổi chủ đề, nghiêm mặt nói:

- Tao nói nghiêm túc đấy, mấy ngày này tao liều mạng ôn tập. Giáo viên bọn tao phát tập đề nội bộ các môn, làm hết đề trong đó là tương đương với việc hệ thống lại toàn bộ kiến thức. Mai chúng mày xem qua đi, chơi thì lúc nào chả được, mấy ngày cuối rồi, không học là muộn đấy.

Hai tên kia giương mắt nhìn Tô Xán như thể đang thấy một sinh vật lạ. Một lúc sau, thấy Tô Xán không giống đang nói đùa, chúng mới thu ánh mắt lại.

- Nhưng mà học không vào, nên chiều nay mới muốn đi chơi, biết làm sao được chứ. Mày tưởng tao không muốn học à, nhưng chỉ còn ba ngày nữa, có cố cũng chẳng ích gì, sức học của tao thế nào tao tự biết.

Tiết Dịch Dương lắc đầu:

- Còn tao thì chỉ cần ôn tập qua một chút thôi, dù sao chỉ cần thi vào Nhị Trung là được rồi, cha tao cũng không yêu cầu cao.

Tô Xán hạ thấp yêu cầu, hắn cũng muốn thay đổi vận mệnh không mấy suôn sẻ của hai thằng bạn, nhưng chuyện này không thể quá vội vàng:

- Vậy bọn mày yếu môn nào, tao cho chúng mày tập đề môn đó. Kỳ thi kéo dài hai ngày rưỡi, tranh thủ ôn trọng điểm môn đó trước sẽ tốt hơn. Thi xong bọn mình đi ăn mừng.

Tiết Dịch Dương cau mày suy nghĩ:

- Tiếng Anh, Hóa học, Toán hơi kém một chút. Mấy môn học thuộc thì thời gian quá ngắn, không ăn thua, bỏ qua cũng được.

- Tao thì chỉ có Ngữ văn, Vật lý, tiếng Anh, Hóa học hơi yếu..

Lưu Duệ gập ngón tay đếm, thấy hai thằng bạn trợn mắt nhìn, thái độ rõ ràng là "chỉ có bấy nhiêu thôi à?", bèn mặt dày bổ sung:

- Cả Toán nữa.

Tô Xán vỗ trán bôm bốp:

- Sáng mai tao sẽ photo đưa cho bọn mày. Ngày đầu thi Ngữ văn và Toán, tranh thủ ôn hai môn này trước.

Trước kia cả ba đều né tránh không nói tới chuyện thi cử học hành, thành tích của cả ba trong lớp đều nằm ở nửa cuối, không có hứng thú với việc học, đi học chẳng qua là để đối phó với thi cử mà thôi. Bây giờ Tô Xán nghiêm túc nhắc tới như thế làm cả hai tỉnh ngộ, nhìn thấy khó khăn trước mắt, cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Chia tay trước cửa tiểu khu, Tiết Dịch Dương ngập ngừng mấy lần mới lo lắng hỏi:

- Mày thực sự định thi vào Nhất Trung à?

- Cái gì?

Lưu Duệ vừa mua một xiên thịt dê nướng trên đường, đang nhai thì nghe câu này, miếng thịt mắc nghẹn trong họng, hắn cố gắng nuốt xuống, suýt nữa thì nghẹn, nước mắt cũng ứa ra:

- Nhất Trung á?

Tô Xán thản nhiên gật đầu.

Tiết Dịch Dương rõ ràng vẫn cho rằng Tô Xán thi vào Nhất Trung hoàn toàn là vì theo đuổi Trần Linh San, ái ngại nói:

- Nghĩ lại đi.. Mày không vào được đâu.

Lưu Duệ sờ trán Tô Xán:

- Mày không sốt chứ? Hay bị chó dại cắn?

Tô Xán rất muốn vật cả hai tên xuống đất cho một trận, nhưng trong ba người, hắn không những ít tuổi nhất mà còn thấp bé nhất, mới chỉ cao 1m64, trong khi hai tên kia đã 1m70 và 1m73, đánh không nổi.

Chuyện này chẳng thể giải thích được, Tô Xán quay đầu về nhà:

- Vụ đánh cược của tao với mày vẫn còn hiệu lực đấy.

Đằng sau truyền tới tiếng Lưu Duệ ù ù cạc cạc hỏi Tiết Dịch Dương:

- Bọn mày đánh cược cái gì vậy?

* * *

Sáu giờ sáng.

Dù là mùa hè, bầu trời vẫn chỉ tờ mờ sáng. Nửa tiếng đồng hồ nữa chuông báo thức mới reo, nhưng Tô Xán đã mở mắt, không sao ngủ lại được.

Hắn vừa nằm mơ, mơ thấy ngày của nhiều năm về trước, kỳ thi chuyển cấp quá kém, mẹ vì không lo được tiền cho hắn vào trường mà ngồi trên ghế khóc. Đó là lần đầu tiên Tô Xán thấy mình nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không có chút sức lực nào, vô số người nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt. Đó chỉ là phần mở đầu cho cơn ác mộng mà Tô Xán không bao giờ muốn nhớ lại.

Tô Xán hoảng sợ ngồi bật dậy, bật đèn lên. Hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, giống như một người trúng số độc đắc, cứ trằn trọc không yên, chỉ sợ đó là giấc mơ không có thật. Hắn cũng sợ việc mình sống lại chỉ là một ảo ảnh vỡ tan như bong bóng, sợ rằng vận mệnh của mình chưa bao giờ thay đổi.

Thật may, cái đèn trên tường trông đơn sơ, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp như trong ký ức. Mình vẫn đang ở nhà. Hắn sờ lên người, vẫn là tấm thân gầy gò của tuổi mười sáu.

Bên cạnh đồng hồ báo thức là cuốn lịch nhỏ, bên trên ghi rõ ràng là ngày mùng 7 tháng 6.

Là mùa hè năm 1998.

Xuyên không là thật, mà hôm nay thi tốt nghiệp cũng là sự thật.

Khoảng sáu rưỡi, cửa phòng phía cha mẹ mới mở ra. Mẹ mặc tạp dề từ nhà bếp đi ra, nhìn qua cửa sổ thấy Tô Xán đã mặc xong quần áo, đang kiểm tra lại tài liệu và dụng cụ đi thi.

- Mỗi thứ mang theo hai cái cho yên tâm. Hôm qua mẹ mua toàn bộ đồ dùng mới cho con để trên bàn đó. Hôm nay là lúc con thể hiện bản thân rồi đấy.

Ăn xong trứng luộc và sữa bò, Tô Xán thấy mình tràn đầy động lực:

- Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ làm tốt.

Nếu là trước kia, Tằng Kha chẳng lo lắng chuyện thi cử của Tô Xán. Rõ ràng không phải con mình không giỏi giang gì, mà chỉ cần nhìn thái độ học tập của Tô Xán là đủ hiểu chẳng thể đi đến đâu được. Tuy bà thường cổ vũ con, nhưng trong lòng đã chấp nhận số phận rồi.

Nhưng hôm nay thì khác, mấy ngày qua Tô Xán thắp đèn học suốt đêm, làm Tằng Kha có thêm hy vọng. Có hy vọng là có lo lắng, có lo lắng nhưng cũng có yên tâm, vì con trai đã nhanh chóng trưởng thành.

Dù Tô Xán không thi đỗ thì sao chứ? Nó đã biết suy nghĩ rồi, đồng thời thực sự nỗ lực rồi. Dù không đủ điểm, mình cũng sẽ vay tiền xin cho nó vào Tam Trung học.

Tô Xán ra ngoài cửa, thấy mấy đứa cùng cấp với mình, có điều không thân thiết như Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương nên chỉ chào hỏi qua loa rồi vội vàng đi qua. Tới cửa từ gặp hai thằng bạn xấu từ tầng năm và tầng bảy đi xuống, cả hai đều rất hưng phấn.

- Ê, Tô Xán, tập đề mày cho bọn tao mượn được đấy. Tập đề thi tham khảo của bọn tao chỉ có kết quả, cái của mày có cả chi tiết quá trình giải đề, cực kỳ tỉ mỉ. Chậc, không ngờ ở Tam Trung lại có thứ tập đề nội bộ này.

Tô Xán nhe răng cười, quá trình giải đề trên đó toàn là do hắn viết, khi in ra thì nét bút bi trông như bút chì, mà chữ của Tô Xán tất nhiên là chữ người lớn, nên hai đứa bạn nghĩ là do giáo viên của hắn giải, mà hắn cũng chẳng nói ra.

Mọi người hôm nay cùng đường, lên xe buýt rồi Tô Xán mới hỏi:

- Thế mày ôn tập ra sao, có tập đề này chắc như hổ thêm cánh hả?

- Đâu ra chuyện nhẹ nhõm thế.

Tiết Dịch Dương vươn vai ngáp dài một cái, trước kỳ thi quan trọng, hắn chẳng ngủ ngon:

- Cho dù có đáp án, nhiều kiến thức không tiêu hóa được. Bộ đề đó nếu không nhìn đáp án, nhiều lắm tao làm được ba bốn chục câu. Toán tao còn có chút tự tin, tiếng Anh thì quá khó, ba mươi câu là cực hạn, Vật lý và Hóa học thì trên năm mươi. Dù sao mai mới thi, hôm nay về có thể xem thêm một chút.

Lưu Duệ ngồi hàng trên quay lại nói:

- Tao cũng tầm tầm đó. Bộ đề ấy có khó quá không, tao đã ôn tập hệ thống sơ sơ rồi, cũng khá chắc chắn.

Xe tới trạm tiếp theo dừng lại, một nhóm học sinh đi lên, Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ tức thì ngây người.

Đường Vũ đeo cặp màu phấn hồng, mặc áo thể thao liền mũ cực kỳ đáng yêu, mái tóc dài hơi gợn sóng óng ả. Gió nhẹ thoảng qua, vài sợi tóc bay nhẹ theo từng bước chân, làm xao động lòng người. Cô phối hợp với chiếc quần jeans tôn lên đôi chân dài thon thả, đi giữa lối đi trên xe buýt, nắm lấy thanh vịn, nhìn thấy Tô Xán khẽ mỉm cười:

- Xin chào.
 
394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 21 - Cuối Cùng Cũng Bắt Đầu

Quyển 1 - Chương 21: Cuối Cùng Cũng Bắt Đầu

Chuyến xe buýt này đi tới trường thi Nhất Trung, trên xe đại bộ phận là học sinh của Nhất Trung và Nhị Trung. Họ đều không biết Đường Vũ, nhưng việc cô chủ động chào hỏi Tô Xán đã khiến hắn trở thành đối tượng ghen tỵ.

"Chào bạn, trùng hợp thật."

Tô Xán cũng cười chào lại.

Người lên xe ngày càng nhiều, Đường Vũ và Tô Xán chào hỏi nhau xong thì cô yên tĩnh đứng đó, mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, không nhìn sang chỗ khác nữa.

Mấy học sinh Tam Trung trên xe thì thầm với nhau. Đã có tin đồn hôm tốt nghiệp hoa khôi Đường Vũ chờ Tô Xán ở cổng trường, cả hai là một đôi ngầm. Không ngờ tin đồn lại là thật, dù sao chưa ai từng thấy Đường Vũ lạnh lùng chủ động chào hỏi nam sinh nào.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Tô Xán cũng không nghĩ tới. Ai ngờ hôm đó tan học Tô Xán và Đường Vũ cùng nhau trò chuyện, sóng vai đi dạo trong trường một chuyến, khiến cảm quan của Đường Vũ đối với hắn thay đổi, thiện cảm tăng lên nhiều. Với cô mà nói, Tô Xán đại biểu cho một sự hoài niệm, một hoài niệm đẹp của ba năm sơ trung, chỉ thế mà thôi.

Thế nhưng không ai biết Đường Vũ nghĩ gì, Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương cũng vậy. Hai tên bạn nhìn chằm chằm Tô Xán, thằng bạn này gần đây làm bọn họ bất ngờ quá nhiều. Âm thầm luyện chơi game thì đã đành, đột nhiên chuyên tâm chăm học cũng có nguyên nhân. Hiện giờ lại còn quen mỹ nữ cấp bậc này thì thật quá hoang đường..

Có lẽ Đường Vũ không xinh đẹp một cách hoàn mỹ như cô gái tên Lạc Nhiên ở quán game, nhưng cái khí chất thanh vắng lạnh lùng kia, ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, vài sợi tóc phất phơ trước trán, như tiên nữ lạc phàm trần, làm người ta chấn động.

Tô Xán chẳng buồn để ý tới hai tên hám gái đó, ánh mắt hướng ra ngoài, tham lam nhìn thành phố, con đường quen thuộc mười một năm trước, tìm lại thứ dần phai mờ trong ký ức. Cũng ngày này năm đó, hắn cũng đi trên chuyến xe buýt này, căng thẳng đến mức chẳng để ý tới xung quanh. Tất nhiên Đường Vũ không chào hắn, hắn cũng chẳng biết hôm đó mình có đi cùng xe với Đường Vũ hay không..

Lưu Duệ xuống xe ở trạm Nhị Trung giữa đường. Nhân lúc xe nhốn nháo, Đường Vũ đưa khóe mắt nhìn Tô Xán. Cô thấy ánh mắt hắn mê ly, mang chút buồn mang mác nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không có bất kỳ một thứ gì ở trong xe hấp dẫn hắn hơn cảnh vật bên ngoài.

"Thì ra ấn tượng của mình hôm đó không phải do cảm xúc sắp rời trường tác động," Đường Vũ thoáng thất thần.

Xuống xe, Tô Xán và Đường Vũ chỉ nói với nhau một câu chúc thi tốt, sau đó vào trường theo hướng dẫn tới phòng thi.

Trung học thứ nhất là trường học ưu tú nhất Hạ Hải, không chỉ chất lượng dạy học ngay cả cơ sở vật chất cũng tốt. Cửa vào có tượng kim ưng giương cánh muốn bay, có cánh rừng rậm bao quanh khu văn phòng làm việc, sau đó là túc xá giáo viên san sát, quảng trường rộng lớn, bức tường văn hóa kéo dài tới tận khu phòng học mới xây. Năm 98 khu phòng học mới đã được xây xong, nối liền với khu phòng học cũ bởi hành lang, được gọi là lầu mẹ con. Cả hai khu lầu đều mang phong cách Châu Âu, là kiến trúc đặc sắc nhất trong các trường học thời đó.

Từ phòng học tới quảng trường mênh mông phía trước đều yên tĩnh, không hề có cảnh dòng người tấp nập như vừa rồi, nhưng được cách ly bằng dây đỏ, cho thấy trường học hôm nay không phải ngày bình thường.

Tiếng chuông đầu tiên vang lên, các phòng học đều im phăng phắc. Trong một trong số những gian phòng học đó, Tô Xán đang ngồi bên trong, mỗi người một bàn riêng, trước bàn dán giấy dự thi, sau đó là hai vị giám thị loại mặt sắt đèn xì điển hình.

Tô Xán có cảm giác phải tác chiến trên đất địch. Ở trong cái phòng thi này chỉ có bốn đồng minh cùng học Tam Trung, số còn lại đa phần là học sinh bản địa của Nhất Trung. Lúc tập trung ở hành lang đợi vào phòng thi, đám người Nhất Trung tự động tách ra nhóm riêng, tỏ thái độ không muốn chung đụng với học sinh từ Tam Trung tới.

Hồi chuông đầu đã reo, mọi người ngừng giao lưu. Giám thị cũng là giáo viên Nhất Trung, thậm chí còn là chủ nhiệm lớp của một số học sinh trong phòng, thế nên bốn học sinh từ Tam Trung tới như Tô Xán càng bị chú ý hơn.

Lời người đáng sợ là thế. Nhất Trung vì được đóng cái dấu ưu tú, cho nên dù giáo viên hay học sinh đều có cảm giác ưu việt bành trướng, cực đoan tới mức học sinh bất kỳ trường nào tố chất cũng không thể bì với học sinh Nhất Trung. Nếu học sinh Nhất Trung gian lận thi cử thì đó là chuyện chấn động toàn trường, còn học sinh các trường khác mà gian lận thì chẳng phải chuyện gì lạ lùng.

Cho nên vị giám khảo Nhất Trung nhướng mắt lên chiếu một lượt vào đám học sinh Tam Trung, bọn họ thành trọng điểm bị giám thị. Tô Xán còn đỡ chứ ba đồng mình của hắn trở nên căng thẳng gấp bội. Đám học sinh Nhất Trung vì thế càng được nhẹ nhõm.

Ngồi bàn bên cạnh của Tô Xán là một nữ sinh đeo kính cận, hai bím tóc buông xuống ngực, khiến cho Tô Xán chú ý. Nhìn là thấy điển hình của cô gái ngoan chăm chỉ học hành, tuy đôi mắt kính to dày che đi phần nào khuôn mặt, nhưng da dẻ rất trắng trẻo, mặc cái áo thun bó người, quần vải thường, giày vải, vóc dáng phát dục rất khá.

Tô Xán không khỏi cảm thán, Nhất Trung đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo. Rất nhiều quan viên và gia đình trung thượng tầng đưa con cái vào Nhất Trung học tập, cho nên cách ăn vận ngay cả người tương lai như hắn nhìn vào cũng thấy không quá quê mùa. Nhiều học sinh mặc loạt hàng hiệu thuộc nhóm đầu tiên đưa vào nội địa, từ đó có thể thấy phần nào sự vượt trội của Nhất Trung.

"E hèm, hừ.."

Giám thị đi tới bên cạnh Tô Xán phát bài thi, sau đó gõ gõ bàn, hắng giọng, nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo.

Ánh mắt của Tô Xán khá là "chuẩn". Cô gái ngồi bên cạnh hắn thuộc hàng ưu tú ở Nhất Trung, nhìn thấy một tên "học sinh kém" của Tam Trung nhìn sang đó, tất nhiên khiến giám thị cảnh giác.

Giám thị phát bài thi xong không quên hắng giọng gọi hắn lại, đại biểu rằng Tô Xán sẽ thành đối tượng chú ý của ông ta.

Cô gái bên cạnh cũng bị tiếng hắng giọng gây chú ý, quay sang nhìn Tô Xán. Tô Xán cười ngượng ngiụ, quay lại tay hơi run vì phấn khích trải đề thi ra. Đúng thế, không giống học sinh khác, Tô Xán không sợ, không căng thẳng mà còn trông đợi điều này. Tiêu đề in trên tờ giấy trắng "Đề thi thăng học sơ trung thành phố Hạ Hải năm 1998" đập vào mắt.

Cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Tô Xán nhìn lướt qua đề thi tức thì mừng rỡ. Trong ấn tượng của hắn, đề thi sơ trung còn khó hơn cao trung, dù nhiều học sinh mũi nhọn đối diện với số học cũng phải kêu khổ không thôi, nhưng bài này sao mà đơn giản như thế?

Câu trả lời rất đơn giản: Số học sơ trung chỉ là nhập môn cơ sở, yêu cầu là biết mà chưa phải hiểu, học sinh chỉ nắm công thức rồi làm bài, không nắm bản chất, tất nhiên cảm thấy nó khó. Đến cao trung đi vào chuyên sâu hơn, học sinh học chứng minh mệnh đề, tức là hiểu các định lý sinh ra thế nào, độ khó thực chất tăng lên nhiều.

Tới đại học, học qua "toán rời rạc" "toán cao cấp", dù không nhớ công thức tính diện tích thế nào cũng có thể tự tìm ra công thức tính.

Đề thi sơ trung thực ra rất dễ, chỉ vì học sinh chỉ học công thức máy móc nên giải mới khó, còn Tô Xán hiểu rồi sẽ thấy nó dễ. Nhưng nếu đi chuyên sâu hơn ở cao trung, với hắn sẽ trở thành khó khăn hơn nhiều, nhưng đó là chuyện về sau.

Ít nhất lúc này Tô Sán thấy so với bộ đề số học nội bộ mình ôn tập mấy ngày qua dễ hơn không ít.

Hồi chuông thứ hai đã reo, vị giám thị gầy gò mặt mày khó đăm đăm đẩy kính nhìn phòng thi một lượt:

"Có thể làm bài rồi."
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back