394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 50 - Tuổi Trẻ Bồng Bột

Chương 50: Tuổi Trẻ Bồng Bột

Theo bảng xếp hạng mới nhất của khối, Tô Xán và Tiết Dịch Dương thuộc top tầm trung, cả hai không chú tâm học hành lại còn cười đùa trong lớp, đúng là đáng coi thường, lại còn ảnh hưởng đến việc học của cả lớp.

Lên lớp cố ý lấy lòng hoặc gây sự với giáo viên có lẽ sẽ tạo ra một số đề tài, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ đám người đó là lũ hề, hơn nữa còn rất ngu xuẩn.

"Ngu xuẩn!"

Lý Ngải ngồi ở hàng gần cuối đột nhiên nói, giọng không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này lại vô cùng chói tai.

Tôn Tử Nghi nhếch miệng cười khẩy.

Mí mắt một số người hơi rung lên, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Lý Ngải nói như vậy thì địch ý đã quá rõ ràng, e là sắp có xô xát.

Tay Tiết Dịch Dương để dưới gầm bàn hơi siết lại, im lặng không nói.

Sắc mặt Tiêu Nhật Hoa biến đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn vờ như không nghe thấy, gọi Tô Xán:

"Em đứng lên, vừa rồi tôi phân tích bài" Khuyến học "của Tuân Tử, câu 'ngô thường chung nhật nhi tư hĩ, bất như tu du chi sở học dã; ngô thường tề nhi vọng hĩ, bất như đăng cao chi bác kiến dã'.. Giải thích ra sao?"

Tiêu Nhật Hoa vừa mới giải thích câu này, giờ lại hỏi, rõ ràng là muốn làm bẽ mặt Tô Xán. Chuyện này rõ ràng là trái với đạo đức nhà giáo, ông có thể phạt học sinh, nhưng không thể sỉ nhục học sinh.

Nhưng ai bảo ông ta có thành kiến với Tô Xán, hắn lại còn ngang nhiên "chọc tức", con người đâu phải thánh nhân.

Tiết Linh San tủm tỉm cười nhìn Tô Xán xấu mặt, mỹ nữ thù dai, thế nên đắc tội với mỹ nữ là điều dại dột nhất.

Đường Vũ, người chưa bao giờ quay đầu về phía người trả lời, cũng quay đầu một góc bảy lăm độ, mày hơi nhíu lại, còn lại toàn bộ khuôn mặt không có biểu cảm gì, thật khó đoán được suy nghĩ của cô gái này.

Tô Xán đứng dậy, hắn cũng có chút xấu hổ, may mà bài này hắn đã học trước rồi, sách vở của con trai Triệu Ngạn chú thích rất rõ ràng, nếu không thì hôm nay đã mất mặt gấp đôi:

"Ta từng suốt ngày suy nghĩ, chẳng bằng học được trong khoảnh khắc. Ta từng nhón gót để nhìn ra xa, chẳng bằng lên nơi cao để thấy được rộng."

Lên cao mà vẫy tay gọi, cánh tay không dài hơn, nhưng người ở xa cũng trông thấy được.

Câu nói này Tô Xán có cảm thụ sâu sắc, trí tuệ của cổ nhân làm người ta phải thán phục, dù hắn đứng trên tầm cao của hậu thế cũng phải ngước nhìn.

Nếu như nói ông trời ban ân cho hắn, vậy ân điển lớn nhất không phải là khả năng biết trước tương lai, mà là một tâm trí chín chắn đã qua rèn giũa, biết trân trọng cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

"Tích thổ thành sơn, phong vũ hưng yên; tích thủy thành uyên, giao long sanh yên; tích thiện thành đức, nhi thần minh tự đắc, thánh tâm bị yên. Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải.. Nên giải thích như thế nào?"

Việc Tô Xán trả lời được không làm Tiêu Nhật Hoa hài lòng, ngược lại, câu hỏi này của Tiêu Nhật Hoa từ đầu đến cuối đều mang giọng điệu tra khảo.

Học sinh trong lớp ngẫm nghĩ, đây là chương sau của bài văn cổ, bọn họ chưa học tới, chỉ hiểu lờ mờ, bắt Tô Xán giải đáp thì quá hà khắc rồi, cũng làm cho Tiêu Nhật Hoa mất đi tư cách của một giáo viên.

"Gom đất thành núi, mưa gió mới nổi lên từ đó; chứa nước thành vực sâu, giao long mới sinh ra ở đó; tích lũy điều thiện thành đức tốt, thì tinh thần mới đạt cảnh giới cao, trí tuệ mới phát triển, tư tưởng của thánh nhân mới có đủ trong đó."

Tiết Dịch Dương ngồi bên cạnh mở to đôi mắt ếch nhìn thằng bạn. Tô Xán hơi ngập ngừng, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

"Cho nên không tích từng bước ngắn, thì không thể đi đến ngàn dặm; không góp những dòng chảy nhỏ, thì không thể tạo thành sông biển."

"Kỳ ký nhất dược, bất năng thập bộ?"

Tiêu Nhật Hoa thực sự ngạc nhiên rồi, từ tức giận trở nên tò mò truy hỏi.

Tô Xán đáp ngay:

"Ngựa Kỳ, ngựa Ký một lần nhảy cũng không thể xa đến mười bước."

"Vậy còn 'Nô mã thập giá, công tại bất xá?'"

"Tức là 'Ngựa hèn kéo xe đi mười ngày, cũng lập được công nhờ chỗ đi mãi không dừng'."

"Khiết nhi xả chi, hủ mộc bất chiết; khiết nhi bất xả, kim thạch khả lũ. Dẫn vô trảo nha chi lợi, cân cốt chi cường, thượng thực ai thổ, hạ ẩm hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã. Giải lục quỹ nhi nhị ngao, phi xà thiện chi huyệt vô khả ký thác giả, dụng tâm táo dã.."

Tiêu Nhật Hoa đọc liền một hơi tới phần kết, thấy Tô Xán không trả lời được, liền giải thích luôn:

"Khắc nửa chừng rồi bỏ thì gỗ mục cũng không khắc đứt; nếu khắc mãi không dừng thì vàng đá cũng khắc được. Con giun không có móng vuốt sắc nhọn và gân cốt cứng chắc, nhưng trên thì ăn đất mùn, dưới thì uống nước suối vàng, là do dụng tâm chuyên nhất. Con cua có sáu ngoe và hai càng, nhưng nếu không có hang rắn hang lươn thì không có chỗ gửi thân, là vì dụng tâm của nó hời hợt vậy.."

Những điều này trong sách giáo khoa chỉ giải thích những từ hiếm, không giải thích rõ ràng từng chữ, có xem sách mà không có tài liệu giảng giải tương ứng thì không thể giải đáp được.

Tuy Tô Xán không trả lời được hết, nhưng Tiêu Nhật Hoa không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác. Nếu đổi lại là Đường Vũ trả lời được như vậy, ông ta đã vui sướng khen ngợi một phen rồi, nhưng đây lại là Tô Xán, lòng ông ta rất mâu thuẫn, khẽ thở dài:

"Ừm, ngồi xuống đi. Biết không có nghĩa là được phép lơ là, học tập cần chú tâm, không nên làm ảnh hưởng tới bạn bè."

"Vâng, em xin lỗi ạ."

Chuyện này hoàn toàn là lỗi của mình, Tô Xán rất thành khẩn xin lỗi.

Trần Linh San không thấy được cảnh mình muốn xem, bèn trút giận lên đầu đám Lý Ngải, trừng mắt về phía cuối lớp, thầm nghĩ: "Các ngươi mới là lũ ngu xuẩn!" Còn Đường Vũ, từ lúc Tô Xán trả lời được nửa chừng, cô đã ngồi thẳng lại, cầm bút ghi chép..

* * *

Tuổi trẻ bồng bột là gì?

Là ai đó mặc tây phục trên xe buýt, cho dù là ngày nóng nực, cúc áo sơ mi bên trong vẫn được cài chỉn chu. Là thi thoảng mặc bộ đồ thể thao dính đầy bùn đất chạy qua sân bóng, khiến vô số nữ sinh la hét tưởng niệm.

Hay là đối diện với cấp trên chửi mắng thậm tệ, nhưng vẫn nhẫn nại nghĩ thầm, nếu là mười năm trước, mình đã cho một đấm vào cái mặt béo núc của lão rồi?

Hoặc là trước kia vào ngày lễ sẽ hưng phấn reo hò nhìn pháo hoa đầy trời, còn hiện giờ thì kéo chặt áo khoác, đi qua đám đông nhảy nhót hò reo xem pháo hoa bùng nổ với bước chân vội vàng và thái độ hờ hững.

Hay là trước kia vì một bộ phim truyền hình vô vị mà khóc chết đi sống lại, nhưng sau này lại bị cuộc sống thật hành hạ đến chết đi sống lại. Đối diện với quan niệm về tình dục dần nguội lạnh, với trò chơi tình một đêm của nam nữ đến trời sáng là chia tay, dưới ánh mắt mời gọi của cô gái tô son trát phấn, ném lại vài tờ tiền rồi đứng dậy cười nhạt bỏ đi?

Cụm từ "tuổi trẻ bồng bột" sở hữu một ma lực nguyền rủa thần bí, bởi vì một khi nhắc tới, nó đại biểu cho sự biến mất của một thời đại bi tráng, bởi vì chúng ta đã bị mài mòn hết góc cạnh, tình cảm bị chôn vùi, mộng tưởng trở nên mơ hồ.

Cũng bởi vì thế, khi cụm từ này càng được ban cho những truyền thuyết huy hoàng, thì cái giá phải trả luôn là chúng ta bị tuổi già ăn mòn.

Chúng ta không thể đảo ngược dòng thời gian, chúng ta sẽ dần già đi, cả về linh hồn lẫn thể xác.

Có điều với Tô Xán mà nói, cảm khái về tuổi trẻ bồng bột không có nghĩa là bản thân đã già, ngược lại, hắn đang từng chút từng chút một vun đắp tuổi trẻ của mình, dựng nên những hồi ức đáng nhớ, kể cả là khoảnh khắc suýt bị bẽ mặt trên lớp như thế này.

Tất cả rồi sẽ thành hồi ức đẹp.
 
394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 51 - Tin Đồn

Chương 51: Tin Đồn

Trường Nhất Trung ngày nào cũng có những chuyện mới mẻ khiến người ta xao xuyến hoặc đau lòng. Ở nơi mà học tập là trên hết, gia thế là vinh quang này, đủ các loại tin tức được những người trong cuộc tìm hiểu, rồi thông qua các mối quan hệ để truyền đến các lớp khác, từ tầng trên xuống tầng dưới, thậm chí là các khối khác.

Cái gì được chú ý cao độ nhất?

Tất nhiên là mỹ nữ rồi, giống như sau này bất kể là China Joy, Olympic hay Á Vận Hội đều dùng mỹ nữ để thu hút sự chú ý.

Mỹ nữ của các lớp, các khối dần dần được phát hiện. Quỹ tích sinh hoạt của họ, những người họ tiếp xúc, con đường về nhà của họ, đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, dù ít hay nhiều.

Giống như khi Tiêu Vân Vân xuất hiện ở cửa lớp 5, mặt đỏ lựng, rụt rè nhờ một nam sinh đi ngang qua nhắn lại:

"Gọi giúp mình Tô Xán."

Ngay lập tức, chuyện này đã dấy lên một trận sóng gió.

Người tận mắt chứng kiến sự kiện Coca rất ít, cho nên nhiều người vẫn mang thái độ nửa tin nửa ngờ. Thế nhưng bây giờ, hoa khôi lớp 3 Tiêu Vân Vân thực sự xuất hiện ở cửa lớp, điểm danh muốn gặp Tô Xán, học sinh lớp 5 mới bừng tỉnh, hóa ra không phải là lời đồn vô căn cứ.

Lúc này Tô Xán đang ngồi ở chỗ của mình, vây quanh là một đám nam nữ. Tô Xán thầm nghĩ, Tiết Dịch Dương sau này không đi học ngoại giao mà lại chạy đi bảo dưỡng máy bay chiến đấu thật là đáng tiếc.

Trần Linh San cũng tham gia vào trong đó. Sau sự kiện Tô Xán và Tiêu Nhật Hoa đối đáp trên lớp, số người tiếp cận Tiết Dịch Dương và Tô Xán liền tăng lên, mấy người bạn thân của Trần Linh San cũng nằm trong số đó. Trần Linh San lại là cô gái có tính cách cởi mở, chẳng bao lâu cũng gia nhập vòng tròn này, chỉ là rõ ràng cô biểu hiện thân thiết với Tiết Dịch Dương hơn nhiều, còn với Tô Xán chỉ thỉnh thoảng mới nói một hai lời.

Tô Xán thực sự đã thu hút sự chú ý của Trần Linh San, khơi lên hứng thú của cô.

Thế nên mới nói, để lại ấn tượng xấu không phải là tệ, tệ nhất là không để lại ấn tượng gì với người ta.

Gò má hoàn mỹ của Trần Linh San, đôi mắt lấp lánh ánh sao, nốt ruồi nhỏ duyên dáng đáng yêu trên mũi, đúng là thỉnh thoảng lại khơi lên rung động của Tô Xán về quá khứ xa xôi.

Đúng lúc Trần Linh San nhận ra ánh mắt Tô Xán nhìn mình có chút say mê, làm gò má cô thoáng hồng, lại có người vỗ vai Tô Xán nói một câu phá hỏng hết cả khung cảnh:

"Này, có mỹ nữ tìm đấy."

Đám đông tụ tập ở cửa lớp tản ra, xuất hiện trong tầm mắt là Tiêu Vân Vân, mặc áo sơ mi hồng duyên dáng, quần jean bó sát đôi chân dài, vòng eo nhỏ nhắn động lòng người, đẹp như một con bướm.

"Có chuyện gì vậy?"

Bị Tiết Dịch Dương đẩy từ sau lưng, Tô Xán lúng túng đi ra cửa hỏi nhỏ. Bị mọi người vây xem thế này, hắn không quen lắm.

Đằng sau lưng truyền đến những tiếng kêu quái dị, làm khuôn mặt xinh xắn của Tiêu Vân Vân đỏ bừng, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí, ngước đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Tô Xán:

"Không có gì.. Một tuần nữa là sinh nhật mình, mình muốn mời bạn tham gia.. Bạn tới nhé?"

Không phải chứ? Cậu cả của mình và Tiêu Phi là kẻ thù không đội trời chung, con gái ông ta lại mời mình dự sinh nhật?

Mặc dù cả hai hồi bé rất thân thiết, nhưng đã một thời gian dài không gặp nhau, tình bạn cũng phai nhạt đi nhiều, không thể đến tham dự như bạn bè thông thường được.

Tô Xán tiến lại gần hơn một chút, hỏi:

"Cha mẹ bạn có biết không?"

Tiêu Vân Vân biết hắn đang nói tới xung đột giữa hai nhà, bèn cẩn thận đáp:

"Có, cha mẹ mình nghe nói mình mời bạn, đều rất vui.."

Tô Xán có thể hiểu được, mình đã hơi xem thường cậu cả rồi. Nếu như Tiêu Phi lên làm cục trưởng, thế nào cũng gây khó dễ cho cậu cả, còn cậu cả làm cục trưởng thì tình thế lại khác hẳn. Hai người trước đó đấu đá va chạm với nhau vì cùng một vị trí. Chỉ có người có thân phận địa vị không chênh lệch mình bao nhiêu mới sinh ra đố kỵ và đối kháng, khi đối phương đã vượt xa mình thì chỉ còn lại sự kính sợ và thần phục. Tâm cảnh của cậu cả khoáng đạt rộng rãi hơn Tiêu Phi, cho nên chuyện bị lấy ra thị uy như Tiêu Phi lo lắng sẽ không xảy ra.

Có qua có lại, Tiêu Phi cũng cần thể hiện thiện chí của mình, thông qua sinh nhật con gái là cách khéo léo nhất, chuyện này rất phù hợp với tính cách của ông ta.

Có điều đây cũng là thời cơ tốt. Cậu cả mới lên làm cục trưởng, nếu xung đột với cấp dưới, cố ý gây khó dễ chỉ khiến cả hai cùng thiệt, công tác của cậu cả cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Chẳng bằng mình đứng ra làm cầu nối cho hai người họ hóa giải mâu thuẫn.

"Được, mình nhất định sẽ tới. Còn nữa.. Cám ơn Coca lần trước."

Tiêu Vân Vân tinh nghịch chớp mắt:

"Nếu bạn thích, mỗi lần có tiết thể dục mình sẽ mang Coca cho bạn nhé?"

Tiết thể dục của lớp 3 và lớp 5 trùng nhau. Tiêu Vân Vân nói vậy làm Tô Xán há hốc mồm, mỗi tiết đều mang Coca cho mình, cô ấy thích mình sao?

Thấy Tô Xán ngạc nhiên, Tiêu Vân Vân phì cười, nụ cười phối hợp với ánh mắt khiến cả đám con trai xung quanh phải ngẩn ngơ:

"Mình chỉ thuận miệng đùa thôi."

Sau đó cô chạy đi, được một quãng còn quay đầu lại nói:

"Hẹn vậy nhé, mình muốn một món quà sinh nhật thật có tâm ý đấy."

Dư âm của chuyện này kéo dài đến mấy ngày, còn chưa kịp lắng xuống thì một tin tức khác lại bùng phát.

Cả lớp đều lan truyền rằng Tô Xán gần đây cực kỳ nổi tiếng vì được hoa khôi Tiêu Vân Vân theo đuổi, lại thầm yêu Trần Linh San.

Đối với những người tham gia buổi tụ tập bên bờ biển thì đây chẳng còn là bí mật gì nữa. Thủ phạm Tiết Dịch Dương nhìn Tô Xán với vẻ tội nghiệp, chuyện hôm đó là do hắn nhanh miệng để lộ ra thôi. Một là vì sau đó cả hai cũng không có tiếp xúc gì thêm, hai nữa là thời đó còn ngây thơ, nói ra chỉ giống như trêu chọc, ai mà ngờ trời xui đất khiến thế nào Tô Xán lại vào Nhất Trung, lại còn học cùng lớp với Trần Linh San.

Tin đồn thoáng cái đã lan đi. Bản tính con người chỉ chọn những gì hấp dẫn, vô hình trung bỏ đi nhiều thứ không cần thiết. Ví như trong câu "Tô Xán từng thầm yêu Trần Linh San", thì chữ "từng" truyền qua miệng người này tới miệng người khác, tự động bị loại bỏ..

Nếu như nói máu trong cơ thể con người mỗi ngày chạy 6894 km, sáu mươi năm tương đương với chạy vòng quanh địa cầu 315 vòng, không ngờ phải không, quá nhanh đúng không?

Song ở Nhất Trung còn có thứ nhanh hơn, đó là những tin tức chấn động không chân mà đi.

Tô Xán từng thầm yêu Trần Linh San, Tô Xán thầm yêu Trần Linh San, Tô Xán nhất định sẽ tỏ tình với Trần Linh San ở trường cấp ba, Tô Xán sắp tỏ tình với Trần Linh San.

Diễn biến nhanh đến mức làm người ta trở tay không kịp, đoán chừng ngay cả Michael Bay, cha đẻ của Transformers ở đời sau, cũng phải hoa mắt.

Vì thế trong vài ngày ngắn ngủi, Tô Xán đã biến thành người đang ráo riết theo đuổi Trần Linh San, nói không chừng còn đang chuẩn bị thư tình, hoặc một màn tỏ tình bất ngờ nào đó.

Tin đồn đúng là thứ có sức mê hoặc lòng người ghê gớm, khiến cho Tiết Dịch Dương, ngọn nguồn của mọi rắc rối, người biết rõ sự thật nhất, cũng phải thỉnh thoảng dùng ánh mắt dò xét nhìn Tô Xán, cứ như thể đang xem thằng bạn nối khố này lúc nào sẽ nhảy ra tỏ tình với Trần Linh San.

Chẳng biết có phải đã quá quen với chuyện có chàng trai theo đuổi mình hay không, công chúa Trần Linh San tỏ ra chẳng hề hay biết gì cả. Mỗi ngày cô vẫn cười đùa cùng đám bạn, vẫn thường xuyên có nam sinh đi qua bất chợt đỏ mặt. Trần Linh San vẫn tụ tập cùng đám Tiết Dịch Dương, Tô Xán, thỉnh thoảng còn nhoẻn miệng cười trêu ghẹo Tô Xán.

Cuộc sống và học tập vẫn chẳng hề thay đổi, như có lớp vỏ vững chắc bao phủ lòng trắng và lòng đỏ, chẳng để lộ ra chút gì.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back