397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 20 - Đánh Giết

Chương 20: Đánh Giết

Tô Hạo đã thấm thía sâu sắc sự bất lực của một đứa trẻ.

Trong rất nhiều lần chuyển thế trước đây, hắn đều chết yểu bất ngờ lúc bốn, năm tuổi, số lần sống được đến sáu tuổi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kiếp trước thì gặp phải chuyện ở nhà trẻ, còn lần này thì bị sói tấn công.

Sói tấn công còn nguy hiểm hơn tên hung đồ ở kiếp trước, không chỉ vì sói hung tàn và giỏi săn mồi hơn, mà còn vì cuộc tập kích lần này quá đột ngột, hắn hoàn toàn không có chút thời gian nào để phản ứng. Nếu không có Hà Thanh Thanh nhắc nhở, có lẽ phải đến lúc bộ hàm của con sói ngoạm vào cổ, hắn mới kịp nhận ra.

Thế nhưng, Tô Hạo của hiện tại đã hoàn toàn khác trước. Dù vẫn là một đứa trẻ bốn, năm tuổi, nhưng hắn đã nắm giữ một loại sức mạnh siêu phàm tên là "huyết khí". Hơn nữa, lượng huyết khí của hắn, thông qua "Sóng cường hóa huyết khí", đã đạt đến giới hạn mà cơ thể hắn hiện tại có thể chạm tới.

Nói một cách đơn giản, bây giờ hắn cực kỳ mạnh mẽ, vô địch thiên hạ trong đám bạn cùng lứa, có thể đánh cho đứa năm tuổi phải khóc thét, đuổi đứa mười tuổi chạy mất dép, thậm chí đối mặt với một người trưởng thành cũng không ngán.

Đối mặt với con Giao Lang khổng lồ đang lao tới.

Tô Hạo không hề hoảng sợ: "Nếu ta không phát hiện ngươi đánh lén thì thôi, đã để ta phát hiện, thì ngươi -- nằm xuống cho ta!"

Hắn xoay người, hạ trọng tâm, vào thế, tay phải siết chặt thành nắm đấm, hoàn thành tất cả động tác trên chỉ trong chớp mắt. Đợi đến khi miệng sói kề ngay trước mặt, Tô Hạo tung một quyền từ dưới lên trên, đấm thẳng vào hàm dưới của con Giao Lang.

"Ầm -- rắc --"

Miệng sói khổng lồ chớp mắt khép lại, khóe miệng còn văng ra mấy chiếc răng gãy.

Một lực xung kích cực lớn truyền từ hàm dưới lên hàm trên, rồi đến cả cái đầu, đánh văng đầu của con Giao Lang lên cao. Lực va chạm tức thời thậm chí còn khiến lớp lông trên đầu con Giao Lang rung lên thành một gợn sóng.

Chỉ thấy con Giao Lang bị Tô Hạo đấm bay lên không, lộn vài vòng về phía sau rồi nện mạnh xuống đất.

Hà Thanh Thanh há hốc mồm.

Đào Mũi Dãi há hốc mồm.

Tiểu Bàn há hốc mồm.

Một quyền đấm bay một con sói to hơn hắn gấp hai ba lần, chuyện này là thật sao? Đây vẫn là Hướng Võ mà các nàng biết sao?

Nếu là một người lớn làm được việc này, các nàng sẽ không hề kinh ngạc, nhưng Hướng Võ làm được thì lại có chút khó tin. Hơn nữa, Hướng Võ còn nhỏ hơn các nàng một hai tuổi mà!

Hà Thanh Thanh tự nhận thấy nếu mình gặp phải sói tấn công, ngoài việc la hét và run rẩy ra thì chẳng làm được gì cả.

Cho dù con sói có đứng yên cho nàng đánh, nàng cũng chẳng đánh lại.

Làm sao bây giờ, đột nhiên cảm thấy sự khác biệt giữa người với người thật lớn. Nhìn lại hai tên tùy tùng có thân hình to con hơn bên cạnh, biểu hiện của chúng còn tệ hơn cả mình, mình suốt ngày chơi với bọn họ, liệu có đúng không?

Không hiểu sao, trong đầu Hà Thanh Thanh lại hiện lên những lời Tô Hạo từng nói với các nàng: "Ta chưa bao giờ chơi với kẻ ngốc!" Hóa ra trong mắt hắn, chúng ta đúng là những kẻ ngốc. Lại nghĩ đến: "Ta chưa bao giờ chơi với kẻ yếu." Hóa ra trong mắt hắn, chúng ta đúng là những kẻ yếu.

Hà Thanh Thanh dường như đã trưởng thành hơn trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên hiểu ra, Hướng Võ chưa bao giờ nói dối, hắn thực sự không muốn chơi với các nàng.

Nàng chợt lớn khôn, nhưng lại cảm thấy thật buồn, chuyện gì thế này?

Tô Hạo không biết cú đấm của mình đã gây ra cú sốc lớn đến thế nào cho Hà Thanh Thanh. Thấy con Giao Lang máu me đầm đìa nơi khóe miệng vẫn có thể gượng dậy, cúi đầu gầm gừ với mình.

Hắn rút đoản đao bên hông ra, nắm chặt trong tay.

Tô Hạo khom người xuống, đối mặt với con Giao Lang.

Con Giao Lang từ từ lùi lại, nó định bỏ chạy.

Tô Hạo nhếch mép, chân mạnh mẽ giẫm xuống đất, bùn đất bay tung tóe, lao về phía con Giao Lang đang bị thương.

Con Giao Lang gầm nhẹ một tiếng, không lùi lại nữa, hai chân sau đạp đất, cũng lao về phía Tô Hạo.

Lần này nó đã khôn hơn, không há miệng ngay từ đầu mà định chờ đến khi áp sát mới bất ngờ há ra cắn vào cổ họng đối phương.

Tô Hạo nheo mắt lại, toàn thân huyết khí bắt đầu bùng cháy, giải phóng ra một nguồn năng lượng khổng lồ, cơ thể tức khắc tràn ngập sức mạnh sung mãn.

Hắn muốn một đòn giết chết con sói này, vượt qua cơn nguy kịch đầu tiên của kiếp trẻ nhỏ này!

Khoảnh khắc Tô Hạo và Bích Nhãn Giao Lang chạm mặt, hắn đột ngột ngửa người ra sau, tránh được cú vồ của con sói, đồng thời đoản đao trong tay vung lên, dùng sức rạch một đường, cắt ra một vết máu dài trên cổ nó.

Cả hai lướt qua nhau.

Tô Hạo lập tức bật người dậy, nhìn về phía con Giao Lang.

Cổ của con Giao Lang bị rạch một đường, mất thăng bằng ngã sõng soài ra đất, nhưng nó lập tức bò dậy, cảnh giác nhìn Tô Hạo.

Lúc này, cả cổ nó đã bị cắt toạc, máu tươi tuôn xối xả. Chỉ một lát sau, con Giao Lang đã mất hết sức lực, loạng choạng ngã trên mặt đất, rất nhanh đã không còn hơi thở.

Con Giao Lang ngã xuống ngay trước mặt ba người Hà Thanh Thanh.

Nhìn con Giao Lang có thân hình to lớn này, dù đã biến thành một cái xác, nhưng cả ba vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi âm ỉ.

Một con sói mạnh mẽ như vậy lại bị Hướng Võ giải quyết bằng một nhát dao.

Mà các nàng chỉ biết bắt cá nghịch bùn, còn ảo tưởng dùng trò đào quay đầu hạ tiện để đánh bại Hướng Võ.

Nghĩ lại mà thấy mình thật nực cười.

Tô Hạo đi tới bên cạnh xác con sói, đá vào nó hai cái rồi đắc ý nói: "Lần này thì toi rồi nhé!"

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, hừ hừ với ba người: "Lần này biết sợ chưa!

Giờ còn không mau về đi?

Hôm nay nếu không có ta ở đây, ba người các ngươi còn không đủ cho con sói này một bữa."

Hà Thanh Thanh bản năng muốn phản bác, nhưng lại không nói được lời nào.

Đào Mũi Dãi và Tiểu Bàn còn tệ hơn, ánh mắt nhìn Tô Hạo đã tràn ngập sự sợ hãi.

Sau này dù có bảo họ đối đầu với Tô Hạo, họ cũng vạn vạn lần không dám.

"Đi thôi, ta đưa các ngươi về!"

Nói xong, Tô Hạo xoay người, con ngươi đột nhiên co rút lại, tim như hẫng đi một nhịp. Chỉ thấy hai con sói đã lặng lẽ đến sau lưng hắn từ lúc nào, đang chuẩn bị phục kích.

Hai con sói thấy vậy liền lập tức tấn công từ hai hướng trước sau, một con nhảy lên nhắm vào yết hầu của Tô Hạo, con còn lại lao thẳng tới bụng hắn.

Quá gần!

Quá nhanh!

Hắn có tự tin đỡ được một con sói tập kích, nhưng không thể nào đối phó với cả hai cùng lúc.

Nếu giải quyết con sói đang nhắm vào yết hầu, thì bụng hắn chắc chắn sẽ bị con còn lại cắn nát, áo bông dày cộm cũng không thể cản được hàm răng sắc nhọn của sói.

Làm sao bây giờ?

Không kịp nghĩ nhiều, Tô Hạo bước sang bên cạnh một bước, né được cú tấn công chính diện của con Giao Lang, đoản đao trong tay nhắm đúng thời cơ, rạch một đường mạnh vào yết hầu nó.

"Xoẹt!"

Con Giao Lang bị cắt một vết máu, nối gót con đầu tiên.

Thế nhưng Tô Hạo đã không kịp giải quyết con Giao Lang thứ hai.

Bởi vì miệng của con Giao Lang thứ hai đã ở ngay trước mắt, giờ phút này hắn đã không kịp vận sức ra đòn, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.

Tưởng tượng đến cảnh mình bị phanh bụng, Tô Hạo bất đắc dĩ thở dài: "Một ngàn kiểu chết của người chuyển sinh!"

"Chém ngang!"

Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên bên tai.

Một vệt sáng lóe lên, con Giao Lang đang lao tới trước mặt hắn liền bị chém thành hai đoạn, văng sang hai bên rồi nằm im bất động.

"Phụ thân!"

Tô Hạo vui mừng kêu lên.

Được cứu rồi!

Khi người đàn ông này xuất hiện bên cạnh, Tô Hạo cảm nhận được một cảm giác an toàn không gì sánh được.

Quả nhiên, giai đoạn đầu phát triển vẫn phải dựa vào cha.

Việc có cha để dựa dẫm quả là có lý.

Lúc này, không chỉ Tô Hạo thở phào nhẹ nhõm mà cả Ngô Vân Thiên cũng vậy.

Khi ông nhìn thấy con Giao Lang đầu tiên sắp cắn nát yết hầu của Tô Hạo, ông đã không kịp cứu viện, trong lòng tuyệt vọng vô cùng.

Nhưng điều ông không ngờ tới là Tô Hạo lại có thể một mình giết chết một con Bích Nhãn Giao Lang hung hãn, thực sự khiến ông không thể tin nổi.

May mắn thay, ông đã đến kịp.

Con trai ông, Ngô Hướng Võ, bình an vô sự, đó chính là kết quả tốt nhất.

Lúc này, các chiến sĩ chạy tới thấy mấy đứa trẻ đều đang đứng đó bình yên vô sự thì ai nấy đều yên lòng.

Không có chuyện gì là tốt rồi!

Vậy, ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Hạo và thanh đoản đao nhuốm máu trên tay hắn.

Lúc này Lữ Cao đột nhiên xuất hiện, lớn tiếng kể công: "Đội trưởng, tôi đã dọn dẹp hai con Bích Nhãn Giao Lang lẻn vào trong thôn trại rồi."

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Lữ Cao.

Lữ Cao đột nhiên nhìn thấy ba xác Giao Lang nằm ngổn ngang một bên, nhất thời nghẹn lời.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 21 - Cao Giai Phổ Thông Võ Giả

Chương 21: Cao Giai Phổ Thông Võ Giả

Qua lời giải thích líu ríu của ba đứa nhóc Hà Thanh Thanh, các chiến sĩ vây quanh cũng đã hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó, họ nhìn Tô Hạo bằng ánh mắt kỳ quái, không thể tin nổi và vẫn còn hoài nghi liệu chuyện này có phải là thật hay không.

Tô Hạo dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía phụ thân Ngô Vân Thiên, nhưng Ngô Vân Thiên chỉ cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn chỉ đành ngượng ngùng giải thích: "Mọi người đừng nghe Thanh Thanh các nàng nói bừa. Cháu gặp may mới giết được nó thôi. Vừa nãy lúc con Giao Lang kia lao tới, hình như chân nó bị vấp một cái, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cháu cũng không biết dũng khí từ đâu ra, vung đao chém loạn xạ, không ngờ lại vô tình giết chết nó."

Một đứa bé bốn, năm tuổi một mình chiến thắng một con Giao Lang cường tráng, chuyện này đối với tất cả mọi người mà nói đều quá kinh thế hãi tục, có chút khó tin.

Thế nhưng nếu thêm vào yếu tố may mắn thì lại khác, giết chết Giao Lang hoàn toàn dựa vào vận may, điểm này mọi người đều có thể chấp nhận.

Tất cả các chiến sĩ dường như đều đồng tình với lời giải thích của Tô Hạo.

"Ngươi nói dối!" Hà Thanh Thanh lập tức hét lớn ngay khi Tô Hạo vừa dứt lời.

Hà Kiến Dũng lập tức tiến lên kéo Hà Thanh Thanh đi và nói: "Thanh Thanh, đừng nói nữa, bây giờ vẫn còn nguy hiểm. Lữ Cao, ngươi đưa mấy đứa nhỏ này về trước đi!"

Nói xong, ông dẫn các chiến sĩ bắt đầu kiểm tra xem trong thôn trại có còn sót con Giao Lang nào không.

* * *

Sự việc trôi qua rất nhanh, câu chuyện Tô Hạo một mình chém giết một con Bích Nhãn Giao Lang đã lan truyền khắp thôn trại. Mọi người đều tin rằng việc Tô Hạo chém giết Bích Nhãn Giao Lang có một phần may mắn, nhưng cho dù là dựa vào vận may, cũng không phải ai cũng có thể giết được Giao Lang.

Phải biết rằng, thực lực trung bình của mỗi con Giao Lang trưởng thành đều ở cấp độ cao giai Phổ thông võ giả. Tô Hạo có thể giết chết một con Giao Lang, đủ để cho thấy bản thân hắn cũng có thực lực nhất định.

Danh tiếng thiên tài võ giả của hắn cũng bắt đầu lưu truyền trong đồn Trà Sơn.

"Cha, bây giờ cả đồn Trà Sơn đều biết con đã bắt đầu luyện võ, chuyện này không sao chứ?"

Sau đó, Tô Hạo vẫn có chút lo lắng, câu nói "cây cao hơn rừng, gió sẽ quật đổ", hắn không hề xa lạ.

Hắn biết thế giới này không giống với kiếp trước, nơi này không có hệ thống pháp luật và cơ quan thực thi vô cùng hoàn thiện, nhân vật càng thiên tài thì càng dễ bị người khác ghen ghét, sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nhưng nói thật, cơn nguy cơ đã qua đi một cách thuận lợi, khiến Tô Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết mình đã có năng lực tự vệ nhất định, những tai nạn bất ngờ có thể khiến hắn chết yểu sau này sẽ ngày càng ít đi.

Ngô Vân Thiên liếc Tô Hạo một cái không rõ ý gì, lắc đầu nói: "Nơi này là đồn Trà Sơn, không có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy đâu, yên tâm đi!"

Rồi ông quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tô Hạo nói: "Hướng Võ, con nói thật cho cha biết, bây giờ con đang ở trình độ nào?"

Tô Hạo cũng không đoán được tình hình hiện tại của mình là thế nào, bèn nói ra suy đoán của mình: "Bây giờ huyết khí có lẽ đã đạt đến giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng được. Con cảm thấy nếu cứ tiếp tục tăng cường huyết khí nữa sẽ có hại cho cơ thể."

"Vậy sao? Huyết khí của con theo lý mà nói không thể tăng nhanh như vậy được, lẽ nào là do Sóng cường hóa huyết khí?"

Tô Hạo gật đầu nói: "Chắc vậy ạ, con cũng có thể cảm nhận được bình cảnh nồng độ huyết khí mà cha nói, nhưng con chỉ hơi điều chỉnh tần số của Sóng cường hóa huyết khí một chút là bình cảnh tự nhiên đột phá qua rồi."

Tim Ngô Vân Thiên thắt lại, nhất thời không biết nói gì.

Bình cảnh huyết khí khiến tất cả mọi người vô cùng đau đầu lại bị chính "Sóng cường hóa huyết khí" do con trai mình nghĩ ra đột phá một cách dễ dàng.

Ông đã bị kẹt ở vị trí cao giai Tinh anh võ giả được 5 năm, lượng huyết khí khó mà đột phá thêm. Tình huống như thế này, thông thường phải trải qua những trận chiến kịch liệt mới có cơ hội đột phá trong chiến đấu.

Một năm trước, khi nghe con trai nói về "Sóng cường hóa huyết khí", trái tim tĩnh lặng của ông lại trỗi dậy, ông nỗ lực tìm kiếm cái gọi là Sóng cường hóa huyết khí, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không có chút tiến triển nào, điều này khiến ông không khỏi cảm thấy chán nản.

Quả nhiên, thế giới của thiên tài, người bình thường không thể nào hiểu được.

Đến bây giờ, ông cũng chỉ thỉnh thoảng thử một chút, không còn ôm hy vọng quá lớn vào việc thật sự có thể tìm thấy "Sóng cường hóa huyết khí".

Đối với điều này, Tô Hạo chỉ biết tỏ ra lực bất tòng tâm, vật chất đặc thù "Sóng cường hóa huyết khí" quả thực tồn tại, nhưng người bình thường căn bản không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Giống như tất cả mọi người đều biết, khi con người gặp tình huống nguy hiểm, adrenalin sẽ được tiết ra.

Nhưng ngoài việc biết adrenalin được tiết ra ở tuyến thượng thận, ý thức của đại não căn bản không thể nhận biết được sự tồn tại của loại hormone này, cũng như lượng tiết ra là bao nhiêu.

Tô Hạo cũng là nhờ vào năng lực phân tích dữ liệu mạnh mẽ của tiểu Quang mới khóa được Sóng cường hóa huyết khí của chính mình, còn đối với "Sóng cường hóa huyết khí" của người khác thì hắn cũng đành chịu.

Chỉ có thể nói, hắn chính là một trường hợp đặc biệt nhất, dùng phương pháp công nghệ cao để phân tích nguyên lý nguyên thủy, đối với Ngô Vân Thiên mà nói, đây chẳng khác nào đòn giáng cấp độ, hoàn toàn không thể lý giải nổi.

Trừ phi khi sự hiểu biết của Tô Hạo về huyết khí và vật chất đặc thù "Sóng cường hóa huyết khí" không ngừng sâu sắc hơn, từ đó tổng kết ra một bộ phương pháp thô sơ để khống chế "Sóng cường hóa huyết khí", mới có thể dạy "Sóng cường hóa huyết khí" cho người của thế giới này.

"Hướng Võ, con ra sân với cha." Ngô Vân Thiên đứng dậy, đi ra ngoài.

Tô Hạo gật đầu đi theo.

Ngô Vân Thiên xòe bàn tay ra nói với Tô Hạo: "Dùng toàn lực đấm vào lòng bàn tay cha một quyền."

"Vâng." Đáp lại một tiếng, Tô Hạo đi tới trước mặt Ngô Vân Thiên đứng vững, ngưng thần tụ khí, toàn thân huyết khí sôi trào trong nháy mắt, một luồng năng lượng khổng lồ chuyển hóa trong cơ thể hắn.

Bước lên một bước, tung ra một quyền, đánh trúng vào lòng bàn tay.

"Bốp!"

Quyền và chưởng giao nhau, một tiếng vang giòn.

Ngô Vân Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, thu tay lại, còn Tô Hạo thì bị lực phản chấn đẩy lùi về sau mấy bước.

"Cha lợi hại thật!" Tô Hạo rất thích khen người khác, dù là khen trước mặt hay sau lưng.

Trừ đám nhóc con ra.

Ngô Vân Thiên cười khổ lắc đầu.

Tô Hạo lại không nhìn thấy bàn tay sau lưng của ông đang khẽ run, lòng bàn tay ông đã bị một quyền của Tô Hạo đánh cho tê rần.

Ngô Vân Thiên điềm nhiên nói: "Sức mạnh của con đã đạt đến trình độ cao giai Phổ thông võ giả rồi."

Tô Hạo nghi hoặc hỏi: "Cao giai Phổ thông võ giả?"

Ngô Vân Thiên giải thích: "Không sai. Võ giả chia làm 5 đẳng cấp, thấp nhất là Phổ thông võ giả, tiếp đến là Tinh anh võ giả, Tông sư võ giả, Thái sư võ giả, và cao cấp nhất là Tông tổ võ giả. Mỗi một cấp bậc võ giả lại được chia làm ba giai đoạn, lần lượt là sơ giai, trung giai và cao giai. Sức mạnh của con bây giờ đã đạt đến trình độ cao giai của cấp Phổ thông võ giả. Còn cha hiện tại là cao giai Tinh anh võ giả."

Tô Hạo gật đầu nói: "Thì ra là vậy. Vậy người bình thường muốn trở thành cao giai Phổ thông võ giả cần bao lâu ạ?"

Ngô Vân Thiên bất đắc dĩ nói: "Người bình thường không lĩnh ngộ được sự tồn tại của huyết khí, căn bản không thể trở thành võ giả. Nếu con muốn hỏi về trình độ trung bình của võ giả, thì để đạt đến cao giai Phổ thông võ giả, thường là vào khoảng 16 tuổi. Trước 16 tuổi được xem là tương đối có thiên phú, sau 16 tuổi thì hơi muộn."

Tô Hạo ngẩn ra, chỉ vào mình: "Vậy con thì tính là gì?"

Ngô Vân Thiên nhìn chằm chằm Tô Hạo hồi lâu, không nói nên lời.

Một lúc sau, Ngô Vân Thiên chuyển chủ đề: "Hướng Võ, nếu con đã đạt đến trình độ này, cha cũng không có gì phải lo lắng nữa, tin rằng chính con cũng đã nắm chắc. Bây giờ cha sẽ nói cho con biết về con đường võ giả, sau này con nên đi như thế nào."

Trầm mặc một lát, ông lại nói: "Những gì cha có thể dạy con không nhiều, sau này có thể đi được bao xa, đều phải dựa vào chính con."

"Vâng!" Tô Hạo mạnh mẽ gật đầu.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 22 - Tinh Anh Võ Giả

Chương 22: Tinh Anh Võ Giả

Tuyết rơi lả tả từ trên trời xuống, cả đất trời như được trải một tấm thảm trắng.

Ngô Vân Thiên và Tô Hạo, hai cha con đứng song song dưới mái hiên, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới yên tĩnh này.

Vào những lúc thế này, không bao giờ thiếu bóng dáng trẻ con nô đùa với tuyết, nhưng hôm nay lại có vẻ đặc biệt hơn, ngay cả những đứa trẻ thường ngày ồn ào nhất như Hà Thanh Thanh cũng không ra ngoài chơi đùa.

Ngô Vân Thiên nghiêng đầu nhìn Tô Hạo, trong lòng thầm thở dài: "Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là chín chắn quá sớm. Cái tuổi này đáng lẽ phải ham chơi nhất, vậy mà lại trầm tĩnh đến thế, không biết là phúc hay họa."

Vợ của hắn chết vì bảo vệ đứa bé này, trong lòng hắn vốn nên có một tia bất mãn và oán hận với nó, nhưng không biết từ lúc nào, những cảm xúc đó đã tan biến, những oán hận trong lòng sớm đã bay đi đâu mất, thay vào đó là sự kỳ vọng vào tương lai của đứa bé này.

Tô Hạo cứ thế lặng lẽ đứng bên cạnh Ngô Vân Thiên, tâm tình hiếm khi bình tĩnh lại để thưởng thức cảnh tuyết khó gặp này, hắn không biết cha mình đang nghĩ gì, vì sao lại im lặng không nói, nhưng hắn cũng vui vẻ tận hưởng niềm vui tinh thần mà việc ngắm tuyết mang lại.

Một lúc lâu sau, Ngô Vân Thiên lên tiếng trước: "Võ giả, là một nhóm người phá vỡ sự cân bằng của cơ thể, từ đó có được sức mạnh lớn hơn.

Việc tu hành của võ giả bắt đầu từ khi lĩnh ngộ được huyết khí, sau đó không ngừng chuyển hóa tích lũy, đột phá giới hạn của bản thân, từng bước leo lên những tầng cao hơn.

Thế nhưng mỗi một bước tiến của võ giả đều vô cùng gian nan.

Hướng Võ, con đã gặp phải ải khó thứ nhất rồi phải không?"

Tô Hạo hoàn hồn, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, lượng huyết khí của con hiện tại dường như đã đạt đến giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng. Mặc dù con vẫn có thể tiếp tục chuyển hóa huyết khí, nhưng làm vậy không những không thể tăng thêm sức mạnh, mà ngược lại còn làm tổn thương chính mình.

Vậy nên con có một thắc mắc, bước tiếp theo con nên làm thế nào?"

Ngô Vân Thiên hiếm khi thở dài nói: "Đối với người bình thường mà nói, có ba ải khó. Ải khó thứ nhất chính là tích lũy huyết khí, mỗi người có sự lý giải về huyết khí khác nhau, dẫn đến tốc độ tích lũy nhanh chậm khác nhau, muốn đạt đến trình độ như con, người bình thường cần tích lũy từ 5 đến 8 năm, chậm hơn thì còn cần thời gian dài hơn.

Ải khó thứ hai là bình cảnh huyết khí, khi huyết khí tích lũy đến một mức độ nhất định, sẽ hình thành một trạng thái cân bằng mới trong cơ thể, lúc này muốn tiếp tục tích lũy huyết khí là không thể, phải phá vỡ trạng thái cân bằng này, huyết khí mới có thể tiếp tục tích lũy.

Ải khó thứ ba, chính là ải khó mà con đang gặp phải, khi huyết khí đạt đến giới hạn của cơ thể thì không thể tăng cường thêm được nữa.

Lúc này có hai phương pháp, phương pháp thứ nhất là tăng cường độ của cơ thể, khiến giới hạn của cơ thể cao hơn, phương pháp thứ hai là thay đổi bản chất của huyết khí, để huyết khí có thể sinh ra công năng mới, từ đó nâng cao lực bộc phát của cơ thể.

Ví dụ như.."

Nói xong, Ngô Vân Thiên tiện tay gạt lớp tuyết trên mặt đất, nhặt lên một cành cây khô, nhẹ nhàng rung lên, những bông tuyết trên cành cây rơi xuống đất.

"Nhìn cho kỹ đây!"

Cành cây đâm tới, vậy mà lại cắm sâu vào trong tảng đá.

Tô Hạo trừng mắt, cành cây yếu ớt lại có thể cắm vào tảng đá cứng rắn, đối với một người coi trọng khoa học như hắn mà nói, quả thực có chút khó tin.

"Lợi hại quá! Đây chính là Tinh anh võ giả sao?"

Ngô Vân Thiên gật đầu mỉm cười nói: "Đây quả thực là đặc điểm của Tinh anh võ giả.

Có phải cảm thấy khó mà lý giải được không?"

Tô Hạo gật đầu, rồi không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Phụ thân, làm thế nào mà làm được vậy ạ?"

Ngô Vân Thiên đưa cành cây khô trong tay cho Tô Hạo, đợi Tô Hạo nhận lấy rồi nói tiếp: "Con nhìn cành cây này xem, có thể đâm xuyên qua đá không?"

Tô Hạo thử một chút, thành thật nói: "Không thể ạ."

"Đúng là không thể, bất luận thế nào, cành cây khô cũng không thể đâm xuyên qua đá, cho nên, thứ vừa rồi đâm xuyên qua đá không phải là cành cây.

Mà là huyết khí!"

"Huyết khí?

Tại sao huyết khí có thể truyền đến cành cây được?

Bản chất của huyết khí không phải là một loại năng lượng vật chất trong cơ thể sao?"

Ngô Vân Thiên lắc đầu nói: "Ta không hiểu con đang nói gì, nhưng muốn để huyết khí truyền đến cành cây, quả thực rất khó, đây cũng là rào cản để võ giả Phổ thông tiến cấp thành Tinh anh võ giả, nhưng cũng không phải là không làm được."

Tô Hạo mặt đầy mong đợi hỏi: "Làm thế nào ạ?"

Ngô Vân Thiên cũng không úp mở, nói thẳng: "Để huyết khí chuyển động."

"Hả?" Tô Hạo ngẩn người. Theo cách hiểu của hắn, huyết khí cũng tương đương với một bộ phận nào đó trong cơ thể, để bộ phận này chuyển động chẳng phải là nói đùa sao?

Nhưng Ngô Vân Thiên không có ý đùa, tiếp tục giải thích: "Chính là để huyết khí trong cơ thể chuyển động, huyết khí chuyển động sẽ hình thành nên biến hóa mới, lúc đó huyết khí có thể dễ dàng truyền ra bên ngoài cơ thể, tạo thành sát thương.

Giống như cành cây đâm xuyên qua đá mà con vừa thấy, về bản chất là huyết khí đặc thù mà ta truyền đến cành cây đã xuyên thủng tảng đá."

Tô Hạo trầm ngâm, lời này nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng cũng rất mơ hồ.

Tô Hạo hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Vậy con phải làm sao để huyết khí chuyển động đây?"

Ngô Vân Thiên lúc này ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai Tô Hạo, rất nghiêm túc nói: "Hướng Võ, con đừng vội nghĩ đến việc đột phá thành Tinh anh võ giả, cơ thể của con bây giờ quá yếu ớt, nếu bây giờ vội vàng đột phá thành Tinh anh võ giả, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Con hiểu ý của ta không?"

Tô Hạo thấy cha mình vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi gật đầu nói: "Con hiểu rồi ạ."

"Ta không chút nghi ngờ nào về việc con có thể dễ dàng đột phá đến cấp Tinh anh, ta chỉ lo lắng cơ thể của con quá yếu ớt, không chịu nổi một chút nguy hiểm nào.

Huyết khí của con bây giờ đã đủ, tiếp theo hãy kiên nhẫn chờ cơ thể phát triển, đợi khi có được một thể chất đủ cường tráng, ta sẽ dạy con phương pháp tấn cấp Tinh anh chiến sĩ."

"Vâng!" Tô Hạo gật đầu đồng ý, rồi lại hỏi: "Vậy khoảng bao lâu thì cơ thể con mới đủ cường tráng ạ?"

Ngô Vân Thiên nhìn Tô Hạo một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được thế nào mới được coi là cơ thể đủ cường tráng, bởi vì đây là lần đầu tiên ông gặp phải vấn đề tương tự, thực ra ông cũng không biết.

Thế là ông nói bừa một khoảng thời gian: "Ba năm đi!

Ba năm sau ta sẽ dạy con."

"Được ạ." Tô Hạo không chút nghi ngờ, gật đầu đồng ý.

Bây giờ hắn đang ở giai đoạn cao giai Phổ thông võ giả, tự vệ đã thừa sức.

Có ba năm để chậm lại, nghiên cứu kỹ lưỡng về huyết khí, cũng không phải là chuyện xấu gì.

Hơn nữa Ngô Vân Thiên nói không sai, hắn mới hơn bốn tuổi, cơ thể quả thực quá yếu ớt, trong quá trình luyện võ dù chỉ xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, cơ thể yếu ớt này cũng không có chút khả năng chống đỡ nguy hiểm nào.

Nếu như liều lĩnh, rất có thể Giao Lang chưa kịp lấy mạng hắn, thì hắn đã tự hại chết mình rồi.

Đối với Tô Hạo mà nói, quản lý cuộc đời của chính mình, chính là quản lý rủi ro.

Khi hắn không biết nguy hiểm của việc luyện võ lớn hơn rủi ro không luyện võ, hắn sẽ mạo hiểm luyện võ để có được sức mạnh cao hơn, nhưng khi nguy hiểm của việc luyện võ lớn hơn những thứ khác, hắn sẽ chọn ngừng luyện võ.

Ngô Vân Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Vậy ba năm tới, con hãy theo ta học võ kỹ đi!

Có thời gian ta sẽ dẫn con ra ngoài dạo một vòng."

Tô Hạo hai mắt sáng lên, lập tức lớn tiếng nói: "Cảm ơn phụ thân."

"Sẽ phải chịu khổ đấy."

"Con không sợ khổ."

Ngô Vân Thiên gật gật đầu, nhìn trời tuyết bay đầy, cũng không biết quyết định này là đúng hay sai.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 23 - Tìm Tòi

Chương 23: Tìm Tòi

Mấy ngày sau, Ngô Vân Thiên dẫn theo Tô Hạo nhảy xuống từ trên tường rào cao vút.

Gió lạnh buốt, cú rơi nhanh khiến tim Tô Hạo như vọt lên tận cổ họng.

Mãi đến khi Ngô Vân Thiên nắm lấy tay hắn, vững vàng đáp xuống nền tuyết, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, hai người một trước một sau đi về phía xa.

Chỉ thấy Tô Hạo tay cầm con dao găm đã dùng để giết Bích Nhãn Giao Lang, thân khoác hai mảnh giáp sắt đơn sơ, ra dáng đi theo phía sau, không nói một lời, đôi mắt vừa tò mò vừa cảnh giác quan sát bốn phía.

Giáp sắt trên người hắn là do phụ thân Ngô Vân Thiên tiện tay làm cho, tìm hai tấm sắt rồi đục lỗ, dùng dây thừng buộc lại một cách đơn giản là xong.

Tô Hạo thấy hai tấm sắt này khó chịu, bèn hỏi Ngô Vân Thiên tại sao nhất định phải mặc giáp.

Ngô Vân Thiên rất nghiêm túc bảo hắn, ngoài hoang dã vô cùng nguy hiểm, mặc giáp sắt để bảo vệ thân thể, sẽ không dễ bị trọng thương.

Thêm một lớp bảo vệ là thêm một phần an toàn, với sức lực của một võ giả Phổ thông cao giai như hắn, trọng lượng của hai tấm sắt này chẳng đáng là gì, nhưng lại có thể cung cấp khả năng phòng ngự đáng kể, đây là trang bị then chốt để bảo mệnh ngoài hoang dã.

Tô Hạo không nói gì thêm, quyết định sau này sẽ tự làm cho mình một bộ khôi giáp vừa vặn, chứ cứ treo hai tấm sắt trước sau thế này trông dị thường khó coi.

Đi theo phía sau khoảng một tiếng đồng hồ, Tô Hạo cuối cùng không nhịn được hỏi: "Phụ thân, chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Ngô Vân Thiên không quay đầu lại, nói: "Đi một mình ngoài hoang dã thì đừng nói lớn tiếng, sắp đến rồi."

Ngô Vân Thiên dẫn Tô Hạo leo lên một sườn núi nhỏ, xuyên qua những tầng bóng cây lờ mờ, phong cảnh sau sườn núi hiện ra rõ mồn một, hắn chỉ về phía trước nói: "Thấy cái cây cao nhất ở phía trước không?"

"Con thấy rồi."

"Nơi đó là địa điểm kiếm ăn quen thuộc của Độc Giác Hoa Lộc, sẽ có rất nhiều Độc Giác Hoa Lộc xuất hiện ở đó. Đi vào thêm một chút là có thể thấy."

Tô Hạo nghi hoặc hỏi: "Vậy mục tiêu hôm nay của con là săn Độc Giác Hoa Lộc sao?"

"Không phải, Độc Giác Hoa Lộc vô cùng cảnh giác, con căn bản không thể đến gần chúng. Mục tiêu của con là kẻ săn mồi của Độc Giác Hoa Lộc – Tuyết Hoa Báo. Dùng đao của con giết chết nó."

Tô Hạo nghĩ lại thấy không đúng, ngờ vực hỏi: "Con đến Độc Giác Hoa Lộc còn không đuổi kịp, làm sao có thể đuổi kịp kẻ săn mồi của chúng?"

"Tuyết Hoa Báo có ý thức lãnh địa rất mạnh, không cần con đuổi theo, chỉ cần con tiến vào lãnh địa của nó, nó sẽ tấn công con."

Tô Hạo đột nhiên có chút chột dạ: "Phụ thân, con sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

Ngô Vân Thiên tự tin nói: "Sẽ không! Tuyết Hoa Báo mạnh hơn Bích Nhãn Giao Lang, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều, con chỉ cần cẩn thận móng vuốt của nó là có thể ứng phó được một trận. Hơn nữa, ta sẽ ở bên cạnh quan sát."

Tô Hạo lập tức yên tâm, nắm chặt con dao găm trong tay, suy nghĩ đối sách.

Thấy Tô Hạo không có ý kiến, Ngô Vân Thiên liền xoay người đi trước: "Chúng ta đi vòng từ bên cạnh qua."

Một lát sau, Ngô Vân Thiên dừng bước, nói với Tô Hạo phía sau: "Được rồi, đến đây thôi, tiếp theo con tự mình đi qua đi!"

Tô Hạo hít sâu một hơi, rón rén bước về phía trước.

Trong lòng hắn thầm cổ vũ mình: "Đừng sợ, cha đang ở phía sau bảo vệ mình, đánh không lại chẳng lẽ không biết gọi người sao?"

Thế nhưng khi Tô Hạo quay đầu lại lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng phụ thân đâu.

"Người đâu?" Tô Hạo giật mình, không lẽ cha bỏ mình lại rồi chứ!

Không đâu, không đâu, bình tĩnh!

Tô Hạo đi về phía trước thêm vài phút, đến lãnh địa của Độc Giác Hoa Lộc, đã có thể nhìn thấy chúng đang kiếm ăn trong tuyết.

Những con hươu hoa chỉ có một chiếc sừng nhọn này, trước tiên dùng sừng cắm vào tuyết để thăm dò, tìm được cỏ khô có thể ăn, sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu cảnh giác quan sát xung quanh.

Vậy, Tuyết Hoa Báo đâu?

Tô Hạo cẩn thận hạ thấp trọng tâm, giữ mình ở trạng thái có thể bộc phát bất cứ lúc nào, huyết khí trong cơ thể cũng sẵn sàng chờ lệnh.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, Tô Hạo không hề phát hiện ra con Tuyết Hoa Báo mà Ngô Vân Thiên nói tới, nhưng hắn không dám lơ là chút nào, không phát hiện ra tung tích của đối phương lại càng thêm nguy hiểm.

Điều đó cho thấy Tuyết Hoa Báo đang quan sát mình từ trong bóng tối.

Đầu óc Tô Hạo vận hành nhanh chóng, phân tích vị trí của Tuyết Hoa Báo, mắt không ngừng quét qua lại từ gần đến xa, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Hay là dùng tiểu Quang thử xem." Đầu óc Tô Hạo lóe lên một ý hay.

Bản thân mình không phát hiện được điểm bất thường, nhưng máy tính thông minh thì có thể.

Nghĩ là làm, hắn lập tức ra một chỉ lệnh mới cho tiểu Quang: "Phân biệt các hình dạng có quy tắc trong tầm nhìn, phân biệt các sinh vật trong tầm nhìn, phân biệt các bộ lông trong tầm nhìn.."

Từng chỉ lệnh tìm kiếm chính xác được phát ra, tốc độ xử lý của tiểu Quang rất nhanh, trong nháy mắt đã đưa ra phản hồi.

Chỉ thấy trong phòng khách của Không Gian Viên Bi, thông qua mô phỏng thông minh, đã biến thành một khung cảnh trắng xóa, chính là mô phỏng cảnh tượng trong phạm vi 100 mét xung quanh Tô Hạo.

Các vòng tròn màu đỏ lớn nhỏ đánh dấu những vị trí đặc biệt mà chỉ lệnh tìm thấy, Tô Hạo lướt mắt qua, đại đa số đều là Độc Giác Hoa Lộc, sau đó hắn tiếp tục ra lệnh: "Đặt tên loài: Độc Giác Hoa Lộc."

"Đặt tên thành công, thu thập và đối chiếu dữ liệu thành công."

"Loại trừ Độc Giác Hoa Lộc."

Theo chỉ lệnh được phát ra, số vòng tròn đỏ trong tầm nhìn giảm đi hơn một nửa.

Vòng tròn đỏ gần hắn nhất đang ở trên một cái cây cách đó mười mét, Tô Hạo ngẩng đầu nhìn về phía được đánh dấu, chỉ thấy giữa những kẽ cây đầy tuyết đọng, hai con mắt màu lam tròn xoe đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo và cảnh giác.

Tuyết Hoa Báo!

Da đầu Tô Hạo lập tức tê rần.

Con báo này ở ngay cách mười mét mà hắn không hề phát hiện, nếu đi thêm vài bước nữa, e rằng đã bị tấn công rồi, với khoảng cách gần như vậy, hắn tuyệt đối không kịp phản ứng.

Tuyết Hoa Báo cũng rõ ràng là đã bị Tô Hạo phát hiện, thế là nó nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, đi về phía trước hai bước, đứng lại đối diện với Tô Hạo.

Tuyết Hoa Báo có thân hình thon dài, trên bộ lông trắng như tuyết điểm xuyết vài đốm đen, bước đi trên nền tuyết cứ như tàng hình, cộng thêm những bước chân nhẹ nhàng, Tô Hạo đoán rằng nếu nó đi đến sau lưng mình, hắn cũng chẳng thể phát hiện được.

Con Tuyết Hoa Báo này trông quá hung hãn, tính cả đuôi, nhìn qua cũng dài đến ba mét, với cái thứ này, Tô Hạo không tin nó chỉ mạnh hơn Giao Lang một chút.

"Phụ thân bảo mình đến đối phó với tên này, có phải là quá qua loa rồi không! Mình cảm thấy mình căn bản không phải là đối thủ của nó."

Tô Hạo thầm kêu khổ, nhưng nét mặt không hề thay đổi.

"Đặt tên loài: Tuyết Hoa Báo."

"Đặt tên thành công."

Tuyết Hoa Báo dường như không vội tấn công trước, mà kiên nhẫn chờ đợi kẻ địch chủ động lộ ra sơ hở.

Tô Hạo suy nghĩ một chút, quyết định chủ động tấn công để thăm dò.

Thế là hắn từ từ cúi xuống nắm một cục tuyết lớn, nén chặt thành một quả cầu tuyết, rồi vung tay ném về phía Tuyết Hoa Báo.

Tuyết Hoa Báo nhẹ nhàng nhảy một cái tránh được quả cầu tuyết.

Tô Hạo lại vốc tuyết, ném thêm một quả nữa.

Tuyết Hoa Báo lại né, Tô Hạo lại ném.

* * *

Ngô Vân Thiên ở sau lưng Tô Hạo, sẵn sàng đề phòng bất trắc, nhìn thấy cảnh này không khỏi giật giật khóe mắt.

Ông bảo Tô Hạo đến để làm quen với chiến đấu, chứ không phải để ném tuyết.

Có lẽ vì bị khiêu khích đến lòng tự tôn của mãnh thú, có lẽ vì cảm nhận được những đòn tấn công nhẹ nhàng không có uy hiếp của Tô Hạo, Tuyết Hoa Báo đã phát động công kích.

Vừa ra tay đã dốc toàn lực.

"Nhanh quá!" Con ngươi Tô Hạo co rụt lại, cả người căng cứng.

Cách tấn công của Tuyết Hoa Báo không giống Giao Lang, Giao Lang thích lao tới, há to miệng cắn vào yết hầu của kẻ địch.

Còn Tuyết Hoa Báo lại ép trọng tâm cơ thể rất thấp, dùng phương thức tấn công từ dưới lên trên, điều này giúp nó có thể nhanh chóng điều chỉnh phương hướng trong khi tấn công ở tốc độ cao, tùy cơ ứng biến.

Ngay khoảnh khắc Tuyết Hoa Báo đột ngột lao tới, Tô Hạo đã phải đối mặt với một áp lực vô cùng mạnh mẽ, gần như không thể thở nổi.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 24 - Kích Đấu

Chương 24: Kích Đấu

Tô Hạo dậm chân một cái, thân người lách sang bên cạnh để né, ai ngờ Tuyết Hoa Báo cũng phản ứng cực nhanh, chớp mắt đổi hướng, tiếp tục vồ tới Tô Hạo.

Đôi con ngươi lạnh lùng của con báo đã ở ngay trước mắt, huyết khí dưới chân Tô Hạo bùng nổ, hắn lại né sang một lần nữa.

Lúc này Tuyết Hoa Báo đã không kịp đổi hướng lần thứ hai, bèn duỗi một chân trước ra, quét ngang về phía hắn, năm móng vuốt sắc lẻm đã giương ra, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tô Hạo vội vàng giơ con dao găm ra đỡ trước người, đồng thời dùng tay còn lại nắm lấy sống dao để chống đỡ.

Thế nhưng chân hắn đã không kịp giẫm chắc xuống đất để ổn định trọng tâm.

"Bốp!"

Vuốt báo vỗ lên mặt đao, một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay Tô Hạo ra xa.

Về mặt so kè hạng cân, Tô Hạo hoàn toàn lép vế. Với thể trọng khoảng 20 kg, trước mặt con Tuyết Hoa Báo nặng hơn 200 kg, hắn quả thực chỉ như một món đồ chơi. Nếu không có con dao găm trong tay, Tô Hạo ngay cả tư cách đứng trước mặt Tuyết Hoa Báo cũng không có.

Tô Hạo lăn vài vòng trên đất rồi bật người nhảy dậy, vừa mới đứng vững thì đòn tấn công của Tuyết Hoa Báo đã lại ập đến.

"Hoành Trảm!"

Tô Hạo điều chỉnh lại trọng tâm, hai tay cầm đao, tính toán tốc độ, không lùi mà tiến, nhắm thẳng vào cổ của Tuyết Hoa Báo mà quét ngang một đao.

Chiến kỹ này là do Ngô Vân Thiên dạy cho hắn ba ngày trước, nghe nói là tuyệt kỹ sở trường của Ngô Vân Thiên.

Huyết khí lần lượt bộc phát từ dưới chân, nối lên đùi, eo, rồi kéo theo hai cánh tay, sức mạnh từ những lần bộc phát huyết khí liên tiếp thông suốt toàn thân, tập trung cả vào con đao trong tay, chém đứt tất cả những gì dám cản trước lưỡi đao.

Một chiêu này Tô Hạo đã luyện tập rất lâu mới chỉ vừa nhập môn.

"Xoẹt!"

Một vệt sáng lạnh lẽo lướt qua, giữa không trung chỉ có vài sợi lông trắng lững lờ rơi xuống.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuyết Hoa Báo lại cảm nhận được nguy hiểm và tránh được.

Nói cách khác, đòn tấn công tất sát của Tô Hạo đã thất bại.

Cảm giác trống rỗng ngắn ngủi sau khi sử dụng chiến kỹ ập đến, lúc này hắn khó có thể bộc phát huyết khí lần nữa.

Hai mắt Tô Hạo dõi theo điểm đánh dấu của tiểu Quang, khóa chặt bóng dáng của Tuyết Hoa Báo.

Chỉ thấy Tuyết Hoa Báo sau khi né được đòn tấn công của Tô Hạo, bốn chân đạp lên nền tuyết, thân mình co rụt lại thành một cục, rồi chớp mắt bắn vọt lên, lao về phía Tô Hạo.

Lần này mới là đòn tấn công thật sự của Tuyết Hoa Báo, nó lần đầu tiên há miệng ra, để lộ hàm răng sắc nhọn.

"Không tránh kịp rồi!" Tô Hạo nhận ra đòn tấn công lần này của Tuyết Hoa Báo, hắn đã không kịp né tránh.

Hắn xoay mũi đao nhắm thẳng vào cái miệng đang ngoác ra của Tuyết Hoa Báo, hắn phải mạo hiểm đâm con đao vào miệng nó, từ hàm trên đâm xuyên lên não, một đòn tất sát.

Ngay vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, cổ áo sau của Tô Hạo đột nhiên bị một bàn tay to lớn túm lấy, kéo giật sang một bên. Chờ đến khi hắn phản ứng lại, hắn phát hiện mình đã ở một bãi đất trống bên cạnh, còn Tuyết Hoa Báo thì đang ở cách đó mười mét.

"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại đến. Đi nào!"

Giọng của Ngô Vân Thiên truyền đến, Tô Hạo lúc này mới hoàn hồn, đầu óc tỉnh táo lại, nói: "Vâng, phụ thân."

Hắn nhìn lại con Tuyết Hoa Báo, nó đang cảnh giác nhìn Ngô Vân Thiên vừa đột ngột xuất hiện, thân mình nằm rạp xuống, ra vẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Nhưng Tô Hạo lại có thể nhìn ra ý muốn rút lui trong lòng Tuyết Hoa Báo lúc này.

Mãi cho đến tận bây giờ, Tô Hạo mới bắt đầu thở hổn hển từng hơi, hít lấy không khí trong lành.

Cảm giác lồng ngực như muốn nổ tung ập tới, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay chân cũng bắt đầu tê dại.

Quá kích thích!

Cứ thế ngơ ngẩn đi theo sau lưng Ngô Vân Thiên một lúc lâu, Tô Hạo mới dần dần hồi phục tinh thần.

"Cái gì? Ngày mai còn đến?"

* * *

Ngày hôm sau, Tô Hạo lại theo Ngô Vân Thiên đến địa bàn của Tuyết Hoa Báo.

Sau khi nhờ tiểu Quang tìm ra Tuyết Hoa Báo, hắn lại một lần nữa đứng trước mặt nó.

Thông qua việc xem lại nhiều lần quá trình chiến đấu với Tuyết Hoa Báo, Tô Hạo đã nhận ra thiếu sót của mình.

Đó là hắn chỉ dùng tốc độ và sức mạnh để chiến đấu, nhưng khi gặp phải đối thủ có tốc độ và sức mạnh đều hơn mình thì sẽ không còn ưu thế.

Vì vậy hắn đã hiểu ý của Ngô Vân Thiên, chính là thông qua việc chiến đấu với Tuyết Hoa Báo để mài giũa kỹ xảo cận chiến của hắn, từ đó phát huy triệt để sức mạnh và tốc độ của cơ thể, nâng cao thực lực tổng hợp.

Điều này khiến Tô Hạo không khỏi cảm thán, cách dạy dỗ của người ở thế giới khác thật đơn giản và thô bạo.

Hấp thụ kinh nghiệm lần trước, lần này Tô Hạo đã có chuẩn bị tâm lý, hắn tin chắc mình có thể kiên trì được lâu hơn, cũng có cơ hội tương đối để giết chết đối phương.

Không chờ Tuyết Hoa Báo ra tay trước, Tô Hạo đã lao về phía nó.

Lần xung phong này của Tô Hạo không dùng toàn lực, mà giữ lại đủ sức để tùy cơ ứng biến.

Ý nghĩ của hắn vô cùng đơn giản, nếu tốc độ và sức mạnh đều thua đối phương một bậc, vậy thì chiến đấu trực diện chắc chắn sẽ thất bại.

Vậy thì phải tránh mũi nhọn của nó, không đối đầu chính diện, mà áp sát di chuyển né tránh, ra đòn bất ngờ, mới có cơ may chiến thắng.

Tuyết Hoa Báo đột nhiên nằm rạp xuống, ngay khoảnh khắc Tô Hạo đến gần khoảng cách ba mét, nó liền bắn vọt ra, một đòn dốc hết toàn lực, thế phải cắn chết cho bằng được tên nhóc người không có mấy lạng thịt này.

Đây là sự tự tin tuyệt đối được hình thành sau nhiều năm săn mồi của Tuyết Hoa Báo, không một con mồi nào có thể thoát khỏi cú vồ cắn ở khoảng cách gần như vậy của nó.

Tô Hạo đã sớm chờ đợi khoảnh khắc này, hắn không nhảy sang hai bên trái phải như hôm qua, bởi vì hắn biết dù có nhảy khỏi vị trí cũ, Tuyết Hoa Báo cũng sẽ nhanh chóng chuyển hướng rồi tát cho hắn một vuốt, đến lúc đó hắn sẽ rơi vào thế bị động.

Ngay khoảnh khắc Tuyết Hoa Báo vồ tới, hắn liền dừng đà lao về phía trước, hai chân dồn sức dậm mạnh một cái, nhanh chóng nhảy lùi về sau, vừa vặn tránh được cú vồ của Tuyết Hoa Báo.

Lúc này Tuyết Hoa Báo cắn hụt một cái, chân trước còn chưa chạm đất thì Tô Hạo đã nắm lấy cơ hội lao lên một bước, nhấc chân đá mạnh vào cằm của nó.

"Bốp!" Một tiếng trầm đục vang lên, cả cái đầu của Tuyết Hoa Báo chấn động, dường như bị một cây búa lớn nện từ dưới lên, hai hàm răng trên dưới va vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh.

Cú đá này xem như Tô Hạo đã trả lại món nợ bị một vuốt đánh bay ngày hôm qua.

Thế nhưng chênh lệch về thể trạng giữa Tô Hạo và Tuyết Hoa Báo quá lớn, cú đá không thể khiến đầu Tuyết Hoa Báo ngửa ra sau, ngược lại còn khiến chân hắn bị chấn đến đau nhói.

Tuyết Hoa Báo bị Tô Hạo đá trúng cằm, kinh hãi tột độ, bất giác bật cao lên, lùi về sau bốn, năm bước mới dừng lại, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Hạo.

"Gàoo!"

Nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ cổ họng.

Cú đá này của Tô Hạo tuy không gây tổn thương lớn nhưng lại mang tính sỉ nhục cực mạnh.

Tô Hạo không có ý định tha cho nó, lại một lần nữa xông lên.

Hắn rút con dao găm sắc bén ra, lại một lần nữa di chuyển trong phạm vi nhỏ để né tránh đòn tấn công của Tuyết Hoa Báo, lợi dụng sơ hở khi nó tấn công thất bại, lực cũ đã hết mà lực mới chưa sinh, lao tới tùy tiện đâm một nhát vào người nó, cứ dính là chạy, cũng không quan tâm chiến công ra sao.

Bất cứ lúc nào, hắn cũng không dùng hết toàn lực, đảm bảo có đủ sức để né tránh những đòn tấn công có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Tuyết Hoa Báo có thân hình to lớn, tuy có được sức mạnh to lớn và tốc độ bật nhảy cực nhanh, nhưng ưu thế di chuyển trong phạm vi nhỏ lại giảm đi rất nhiều.

Mỗi lần tấn công kết thúc đều cần một khoảng thời gian ngắn để dồn sức mới có thể phát động đòn tấn công tiếp theo.

Vì vậy khi đi săn, Tuyết Hoa Báo đều sẽ theo đuổi một đòn giết chết, bởi vì chỉ cần một đòn không trúng, thì lần đi săn đó xem như đã thất bại.

Tô Hạo liền nắm lấy cơ hội thoáng qua trong chớp mắt đó, không ngừng tạo thêm những vết thương mới trên người Tuyết Hoa Báo.

Rất nhanh, trên người Tuyết Hoa Báo đã nhuốm màu đỏ tươi, trên bộ lông trắng như tuyết lại càng thêm nổi bật, chốc lát sau lại bị gió tuyết đông thành tinh thể băng, lấp lánh thứ ánh sáng rực rỡ khác lạ dưới ánh mặt trời.

Cứ qua lại như vậy, khả năng nắm bắt tiết tấu trận đấu của Tô Hạo ngày càng mạnh hơn, mà cơ hội để móng vuốt của Tuyết Hoa Báo chạm được vào người Tô Hạo ngày càng xa vời.

Mặc cho Tuyết Hoa Báo gầm rú thế nào, nó cũng không làm gì được Tô Hạo.

Máu cứ chảy ra ngày càng nhiều, cơ thể nó bắt đầu suy yếu.

Tô Hạo nhìn ra Tuyết Hoa Báo đã có ý muốn rút lui, một khi để nó chạy thoát, hắn cũng không có tự tin có thể đuổi kịp đối phương.

"Vậy thì, lần này sẽ kết thúc bằng một đao."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 25 - Ba Năm

Chương 25: Ba Năm

Tô Hạo lại một lần nữa lao nhanh đến gần Tuyết Hoa Báo, con báo cảnh giác cong người, gầm gừ một tiếng về phía Tô Hạo rồi lại phát động một cuộc tấn công liều chết.

Nếu lần này thật sự không thể giải quyết được đối thủ, Tuyết Hoa Báo đã định rút lui.

Nó lao nhanh tới gần, hai vuốt duỗi ra, định quật ngã đối phương xuống đất rồi cắn đứt yết hầu, nào ngờ vóc người nhỏ bé kia chỉ cần xoay nghiêng người một cái là đã biến mất khỏi tầm mắt của nó.

"Hoành Trảm!"

"Xoẹt!"

Một vệt đao quang từ cổ Tuyết Hoa Báo chém tới sống lưng, rạch ra một vệt máu dài và hẹp.

Máu tươi bắn tung tóe lên nền tuyết, nhuộm đỏ cả một vùng.

Tuyết Hoa Báo nặng nề ngã xuống đất, rên rỉ cố gắng ngoảnh cổ lại để liếm vết thương, nhưng làm cách nào cũng không với tới.

Chỉ trong chốc lát, nó đã không cam lòng nhắm mắt tắt thở.

Lúc này Ngô Vân Thiên từ bên cạnh đi tới gần Tô Hạo, nhìn con Tuyết Hoa Báo mình đầy vết thương, khen ngợi: "Làm đẹp lắm, Hướng Võ!"

Tô Hạo đắc ý vẩy vẩy con dao găm trong tay nói: "Hì hì, may mắn thôi."

Lại nghe Ngô Vân Thiên tiếc nuối nói: "Đáng tiếc bộ lông tốt thế này, e là bán chẳng được bao nhiêu tiền."

Thấy Tô Hạo tỏ vẻ không quan tâm, ông lại nói: "Vốn định dùng bộ da này đổi chút tiền, gom góp thêm một chút để đổi cho con một thanh đao tiện tay hơn, xem ra bây giờ không được rồi."

Tô Hạo lập tức nói: "Phụ thân, ở đâu còn con mồi ạ? Con cảm thấy kỹ xảo chiến đấu của con vẫn còn có thể nâng cao!"

Ngô Vân Thiên mỉm cười nói: "Được, ngày mai chúng ta đi nơi khác."

* * *

Ngày thứ hai, hắn đối đầu với một con chim trĩ hình thể to lớn.

Tô Hạo xem thường, báo còn giết được, huống chi là một con gà?

Kết quả là Tô Hạo bị con chim trĩ hành hạ cho thương tích đầy mình, cuối cùng phải nhờ Ngô Vân Thiên cứu giúp.

Thế là hắn bắt đầu đối đầu với con chim trĩ này.

Móng vuốt và mỏ của con chim trĩ này vô cùng sắc bén, còn có thể bay lên không trung trong thời gian ngắn, quan trọng nhất là phản ứng của nó cực nhanh, khiến cho phương pháp di chuyển trong cự ly ngắn của Tô Hạo mất đi hiệu quả.

Hắn bị con chim trĩ này giày vò suốt sáu ngày, cuối cùng vẫn phải dùng dây thừng làm một cái thòng lọng mới giải quyết được đối phương.

Sau đó vào ngày thứ hai, hắn liền bị Ngô Vân Thiên hạn chế dụng cụ chiến đấu, không được dùng mẹo vặt, chỉ có thể sử dụng dao găm và khôi giáp, còn lại đều không được phép sử dụng.

Bộ khôi giáp dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tô Hạo đã được Ngô Vân Thiên nâng cấp, bảo vệ được các vị trí yếu hại trên cơ thể.

* * *

Tiếp đó hắn lại gặp phải một con lợn rừng nhỏ lông đen, trong những cú lao tới không chút do dự của nó, Tô Hạo đã hiểu được thế nào là xe ủi đất, cũng học được cách phát huy triệt để sức mạnh trong cơ thể, hình thành nên lực xung kích mạnh mẽ.

Cuối cùng hắn đã chiến thắng thảm hại trong một lần đối đầu trực diện với con lợn rừng, thời gian hao tốn mười ngày, dưỡng thương nửa tháng.

* * *

Gặp phải một con bạo hùng da dày thịt béo, đao chém không bị thương, chân đá không suy suyển. Khi đối mặt với loại xe tăng công cao thủ cao này, Tô Hạo đã học được kỹ xảo tập trung tấn công vào một chỗ, cuối cùng từ từ mài chết con bạo hùng.

Thời gian hao tốn hai tháng.

* * *

Sói đồng gian xảo, mèo rừng linh hoạt, chim ác điểu nhẹ nhàng, rắn lớn mau lẹ..

Ngô Vân Thiên dẫn theo Tô Hạo lang thang trong núi, càn quét tất cả những mãnh thú thích hợp để Tô Hạo luyện tập, càng đi càng xa.

Dưới sự bảo vệ và dạy dỗ của Ngô Vân Thiên, Tô Hạo lần lượt đột phá từng cửa ải, thời gian mỗi lần dài ngắn khác nhau, kinh nghiệm chiến đấu với mãnh thú trở nên vô cùng phong phú, hắn cũng có một nhận thức hoàn toàn mới về sức mạnh của một cao giai Phổ thông võ giả.

Thời gian trôi qua, vóc dáng hắn bắt đầu cao lên, tay chân trở nên rắn chắc, đường nét cơ bắp trên người cũng rõ ràng hơn, bộ khôi giáp và thanh trường đao trên người cũng không ngừng thay đổi.

* * *

Ba năm sau, Tô Hạo tám tuổi.

Thân cao gần một mét rưỡi, vóc người thẳng tắp cao lớn, một thân thiết giáp sáng loáng trông uy phong lẫm liệt.

Gương mặt non nớt đã nảy nở, hai gò má vẫn còn nét bầu bĩnh của trẻ thơ, đôi mắt sáng ngời, phối hợp với mái tóc cắt ngắn, có thể nhìn ra vài năm nữa tất sẽ là một thiếu niên anh tuấn.

"Phụ thân, mục tiêu của hôm nay là một con hổ vằn xanh trắng dài chừng năm mét phải không ạ?" Giọng nói của Tô Hạo đã có chút trưởng thành, trong sự vang dội có cả nhiệt huyết đặc trưng của thiếu niên.

Ngô Vân Thiên so với trước đây, khóe mắt đã nhiều thêm một nếp nhăn, kinh ngạc nói: "Đúng là Lam Văn Hổ, nhưng sao con biết?"

"Con đã sớm nhìn thấy nó rồi." Tô Hạo cười hì hì nói.

Mấy năm qua không ngừng thu thập thông tin của các loại dã thú, kho dữ liệu đã vô cùng đầy đủ, chỉ cần liếc mắt một cái, tiểu Quang liền có thể phân biệt được các loài lớn nhỏ khác nhau, cho dù ẩn nấp kỹ đến đâu cũng vô dụng.

Chức năng tự động tìm kiếm của tiểu Quang không còn là tùy ý ra chỉ thị như ba năm trước nữa.

Hắn đã đặc biệt biên soạn lại trình tự tìm kiếm, cũng thành lập các loại kho dữ liệu, có thể đặt tên và bổ sung bất cứ lúc nào, hiện tại nó tương đương với một kỹ năng trinh sát đặc thù của Tô Hạo.

Những sự vật đã được ghi chép thì có thể nhận ra ngay lập tức, những sự vật chưa từng thấy, chỉ cần đặt tên và thu thập, lần sau gặp lại cũng có thể phân biệt được.

Trải qua ba năm thu thập, hắn đã cơ bản thu thập hết một lần các loại mãnh thú hoang dã quanh đồn Trà Sơn.

Con Lam Văn Hổ này, Tô Hạo đã gặp từ hai năm trước, chỉ là lúc đó Ngô Vân Thiên không để Tô Hạo đối phó với nó mà thôi.

"Nếu mục tiêu là nó, vậy thì không thành vấn đề, phụ thân người ở đây chờ một lát nhé." Nói xong, Tô Hạo nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá lớn, đi thẳng về phía Lam Văn Hổ.

Để lại Ngô Vân Thiên đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía, lòng đầy phiền muộn: "Mắt của thằng nhóc này là mắt chim ưng sao? Lam Văn Hổ ở đâu, tại sao ta lại không nhìn thấy?"

Ba năm nay tận mắt chứng kiến Tô Hạo trưởng thành với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ông đã chết lặng rồi.

Ông tin rằng sau này dù có xảy ra thêm những chuyện khó tin nào nữa, ông cũng sẽ không kinh ngạc.

Nếu như nói Tô Hạo của ba năm trước là một cao giai Phổ thông võ giả, vậy thì Tô Hạo hiện tại đã là một cao giai Phổ thông võ giả vượt xa khỏi phạm trù của cao giai Phổ thông võ giả.

Cho nên đối với việc Tô Hạo một mình đi đối phó với mãnh thú cấp bậc Lam Văn Hổ, ông không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn lo hắn sẽ làm hỏng tấm da hổ của nó.

Không sai, Tô Hạo vẫn thuộc phạm trù cao giai Phổ thông võ giả, bởi vì hắn vẫn chưa khiến huyết khí trong cơ thể vận động, hình thành nên biến hóa mới, thế nhưng lực chiến đấu của hắn đã vượt xa phạm trù của cao giai Phổ thông võ giả.

Sức chiến đấu thậm chí còn vượt qua cả trung giai Tinh anh võ giả.

Đối với Ngô Vân Thiên mà nói, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Điều khiến ông cảm thấy khó hiểu nhất chính là luồng huyết khí dồi dào trên người Tô Hạo, ông chưa từng thấy ở trên người bất kỳ ai khác, đối với ông mà nói tình huống như vậy căn bản không thể tồn tại.

Phảng phất như chỉ cần huyết khí trên người hắn nhiều thêm một tia nữa, đều sẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, hơn nữa lúc nào cũng có thể duy trì trạng thái tràn đầy này.

"Thứ mà Hướng Võ gọi là Sóng cường hóa huyết khí rốt cuộc là cái gì?" Ngô Vân Thiên cũng đã nghiên cứu ba năm, nhưng vẫn không thể nào lĩnh hội được, chỉ có thể cảm thán là hữu duyên vô phận.

Nhìn bóng lưng đi xa của Tô Hạo, ông có chút đắc ý, lẩm bẩm: "Không hổ là con trai của ta."

Tô Hạo bước chân nhẹ nhàng luồn lách trong rừng núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, lại có thể linh hoạt né tránh các loại chướng ngại vật trong rừng.

Khi tiếp cận Lam Văn Hổ trong vòng năm mươi mét, đôi tai của Lam Văn Hổ khẽ động, đã phát hiện ra động tĩnh của Tô Hạo.

"Gào!"

Một tiếng gầm của bậc vương giả vang vọng khắp núi rừng.

"Gào!" Tô Hạo cũng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, đáp lại tiếng gầm của Lam Văn Hổ.

Vị vua của núi rừng Lam Văn Hổ bị khiêu khích, uy phong lẫm liệt lao về phía Tô Hạo, nó nhanh như gió, nó động như sấm.

Hai bóng người thoáng chốc lướt qua nhau.

"Rầm!"

Thân hình to lớn của Lam Văn Hổ ầm ầm ngã xuống, theo quán tính đâm gãy mấy cành cây to bằng cánh tay mới miễn cưỡng dừng lại.

Lúc này dưới cái đầu hổ khổng lồ, máu tươi tuôn ra xối xả, chảy thành một vũng.

Ngay tại khoảnh khắc lướt qua nhau vừa rồi, Tô Hạo đã dùng con dao găm trong tay, từ cằm của Lam Văn Hổ đâm thẳng vào não, khiến nó chết ngay lập tức.

"Xong!" Tô Hạo tra đao vào vỏ, phủi tay rồi tiến lên túm lấy đuôi Lam Văn Hổ, cứ thế kéo đi.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back