Bài viết: 4 

Chương 40: Toa ăn kinh hồn.
Thấy thế một ông chú khác cũng lập tức chạy ra cửa toa tàu, khi biết được không thể mở cửa ra ông ấy lập tức trở nên luống cuống mà đập lên cửa sổ: "Mở cửa! Người bên ngoài mau lại đây giúp mở cửa ra! Bên trong có ma! Mau thả chúng tôi ra!"
Nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, tôi thấy hành khách ở toa bên cạnh vẫn ung dung ngủ và nói chuyện phiếm ở chỗ của mình. Không có bất cứ ai phát hiện ra toa này có gì đó khác thường cả, nói đúng hơn dường như bọn họ không thấy chúng tôi trong toa này vậy.
"Chướng nhãn pháp." Lam Cảnh Nhuận phun ra ba chữ.
Mọi người lập tức hoảng hốt, Ninh Ninh lập tức lặp lại lời tôi và Lam Cảnh Nhuận nói với bọn họ thêm lần nữa, lại an ủi mọi người một câu: "Mọi người không cần sợ hãi, Lam Cảnh Nhuận đạo trưởng này là đạo trưởng của Thanh Hư Quan, có anh ấy ở đây, nhất định không có vấn đề gì."
Đúng vậy, Lam Cảnh Nhuận ở đây sẽ không có vấn đề gì lớn, hơn nữa tôi còn có Lãnh Mặc Hàn.
Nghĩ vậy tôi theo bản năng nhìn xuống vai trái. Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, tôi bên ngoài mặc một áo khoác mỏng, bên trong mặc một áo sát nách. Cơ mà nhìn xuyên qua lớp áo khoác lại phát hiện chỗ vai trái là một mảng tuyết trắng, không có hình xăm của Lãnh Mặc Hàn.
Nói cách khác là Lãnh Mặc Hàn không có ở đây!
Tôi đột hiên có đôi chút hoảng loạn. Lam Cảnh Nhuận lại như nhìn thấu mà nhẹ nhàng nắm tay tôi: "Đừng sợ!"
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một chút cảm giác hụt hẫng. Lãnh Mặc Hàn đi khi nào? Tại sao ngay cả chút cảm giác hắn đã đi tôi cũng không có?
Nhân viên run lẩy bẩy đi tới bên bàn của chúng tôi, cung kính hỏi Lam Cảnh Nhuận: "Lam đạo trưởng.. Xin hỏi.. xin hỏi bây giờ nên làm thế nào?"
"Tìm một ngọn nến đốt lên, theo thứ tự từng người một thổi, ai không làm ngọn lửa lay động thì bị bám vào." Lam Cảnh Nhuận nói.
Nhân viên gật đầu. Trên các bàn trong toa ăn được trang trí bằng không ít nến thơm, rất nhanh cô ấy đã lấy đến, chú kia lại đốt lửa lên cho cô ấy.
Lam Cảnh Nhuận đặt nến lên trên một cái bàn, để mọi người xếp hàng theo thứ tự thổi. Cô nhân viên là người thổi đầu tiên, ngọn nến lắc lư khẽ một chút, cô ấy thở phào một hơi rồi đứng sang bên cạnh. Ông chú châm lửa là người thứ hai, ngọn lửa bị lay động. Lam Cảnh Nhuận là người thứ ba, không biết có phải tôi hoa mắt hay không mà tôi lại thấy ngọn lửa kia hiện lên một ánh sáng xanh. Nhưng ngọn lửa đã bị lay động, chứng minh rằng hắn không phải người bị bám vào. Đôi yêu nhau và bác gái cũng lần lượt thổi, nhưng ngọn nến cũng đều lay động.
Chỉ còn lại tôi và Ninh Ninh, nói cách khác một trong hai chúng tôi đã bị bám vào người. Chúng tôi nhìn nhau một cái, có thể nhận ra lo lắng trong mắt đối phương. Tự cảm thấy thân thể mình không có bất kì khác thường gì, hẳn người bị bám vào là Ninh Ninh.
Tôi nắm chặt tay cô ấy, lại thấy cô ấy đi lên trước một bước: "Tử Đồng, mình thổi trước!"
Vẻ mặt cô ấy có vẻ rất kiên định, tôi gật đầu, tay phải chạm khẽ vào vòng ngọc bên tay trái, vào lúc cô ấy thổi nến kia, nếu ngọn nến không bị lay động, màn kịch quỷ kia trà trộn vào đây sẽ bị vạch trần. Vô Cực Ngọc Giản có thể hấp thu quỷ hồn, nhân dịp này tôi có thể dùng ngọc giản thu quỷ hồn kia vào làm như vậy cũng sẽ không tổn thương đến Ninh Ninh. Sau khi quyết định vậy tôi nhìn trân trân vào Ninh Ninh và ngọn nến trước mặt cô ấy.
Nhưng ngọn lửa lại lay động khi Ninh Ninh thổi..
Nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, tôi thấy hành khách ở toa bên cạnh vẫn ung dung ngủ và nói chuyện phiếm ở chỗ của mình. Không có bất cứ ai phát hiện ra toa này có gì đó khác thường cả, nói đúng hơn dường như bọn họ không thấy chúng tôi trong toa này vậy.
"Chướng nhãn pháp." Lam Cảnh Nhuận phun ra ba chữ.
Mọi người lập tức hoảng hốt, Ninh Ninh lập tức lặp lại lời tôi và Lam Cảnh Nhuận nói với bọn họ thêm lần nữa, lại an ủi mọi người một câu: "Mọi người không cần sợ hãi, Lam Cảnh Nhuận đạo trưởng này là đạo trưởng của Thanh Hư Quan, có anh ấy ở đây, nhất định không có vấn đề gì."
Đúng vậy, Lam Cảnh Nhuận ở đây sẽ không có vấn đề gì lớn, hơn nữa tôi còn có Lãnh Mặc Hàn.
Nghĩ vậy tôi theo bản năng nhìn xuống vai trái. Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, tôi bên ngoài mặc một áo khoác mỏng, bên trong mặc một áo sát nách. Cơ mà nhìn xuyên qua lớp áo khoác lại phát hiện chỗ vai trái là một mảng tuyết trắng, không có hình xăm của Lãnh Mặc Hàn.
Nói cách khác là Lãnh Mặc Hàn không có ở đây!
Tôi đột hiên có đôi chút hoảng loạn. Lam Cảnh Nhuận lại như nhìn thấu mà nhẹ nhàng nắm tay tôi: "Đừng sợ!"
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một chút cảm giác hụt hẫng. Lãnh Mặc Hàn đi khi nào? Tại sao ngay cả chút cảm giác hắn đã đi tôi cũng không có?
Nhân viên run lẩy bẩy đi tới bên bàn của chúng tôi, cung kính hỏi Lam Cảnh Nhuận: "Lam đạo trưởng.. Xin hỏi.. xin hỏi bây giờ nên làm thế nào?"
"Tìm một ngọn nến đốt lên, theo thứ tự từng người một thổi, ai không làm ngọn lửa lay động thì bị bám vào." Lam Cảnh Nhuận nói.
Nhân viên gật đầu. Trên các bàn trong toa ăn được trang trí bằng không ít nến thơm, rất nhanh cô ấy đã lấy đến, chú kia lại đốt lửa lên cho cô ấy.
Lam Cảnh Nhuận đặt nến lên trên một cái bàn, để mọi người xếp hàng theo thứ tự thổi. Cô nhân viên là người thổi đầu tiên, ngọn nến lắc lư khẽ một chút, cô ấy thở phào một hơi rồi đứng sang bên cạnh. Ông chú châm lửa là người thứ hai, ngọn lửa bị lay động. Lam Cảnh Nhuận là người thứ ba, không biết có phải tôi hoa mắt hay không mà tôi lại thấy ngọn lửa kia hiện lên một ánh sáng xanh. Nhưng ngọn lửa đã bị lay động, chứng minh rằng hắn không phải người bị bám vào. Đôi yêu nhau và bác gái cũng lần lượt thổi, nhưng ngọn nến cũng đều lay động.
Chỉ còn lại tôi và Ninh Ninh, nói cách khác một trong hai chúng tôi đã bị bám vào người. Chúng tôi nhìn nhau một cái, có thể nhận ra lo lắng trong mắt đối phương. Tự cảm thấy thân thể mình không có bất kì khác thường gì, hẳn người bị bám vào là Ninh Ninh.
Tôi nắm chặt tay cô ấy, lại thấy cô ấy đi lên trước một bước: "Tử Đồng, mình thổi trước!"
Vẻ mặt cô ấy có vẻ rất kiên định, tôi gật đầu, tay phải chạm khẽ vào vòng ngọc bên tay trái, vào lúc cô ấy thổi nến kia, nếu ngọn nến không bị lay động, màn kịch quỷ kia trà trộn vào đây sẽ bị vạch trần. Vô Cực Ngọc Giản có thể hấp thu quỷ hồn, nhân dịp này tôi có thể dùng ngọc giản thu quỷ hồn kia vào làm như vậy cũng sẽ không tổn thương đến Ninh Ninh. Sau khi quyết định vậy tôi nhìn trân trân vào Ninh Ninh và ngọn nến trước mặt cô ấy.
Nhưng ngọn lửa lại lay động khi Ninh Ninh thổi..