Chương 40: Tại sao các người không chịu buông tha cho tôi?
Vốn dĩ những chuyện như đi gặp Hạ Tâm An, Triệu Lục Ninh không cần đụng tay vào nhưng trước giờ con trai ông là kẻ lạnh lùng không động lòng trần nay lại có người làm con trai ông để ý, đàn ông khi vướng vào nữ nhân sẽ làm hỏng đại cuộc.
Nếu như đó là tiểu thư con nhà khuê các ông sẽ nhắm mắt làm ngơ nhưng thân thế như Hạ Tâm An kia ông lại không thể cho qua được. Không thể để gia thế bao đời của Triệu gia bị cô gái có lai lịch nhơ nhuốc kia đạp đổ.
Triệu Lục Ninh ngồi trong phòng làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho phòng nhân sự ở A. P.
"Kiểm tra cho tôi Hạ Tâm An làm ở bộ phận nào, cắt tên cô ta, bảo cô ta ngày mai không cần đến làm việc nữa."
Nhân viên đầu dây bên kia hơi kinh ngạc, từ khi giao công ty lại cho Triệu Tử Hiên quản lí những chuyện nhỏ nhặt này ông không hề xen vào, mà cả công ty lớn thế này làm sao biết được ông là đang nói tới Hạ Tâm An nào, tên giống nhau không phải là rất nhiều sao?
Nhân viên kia định hỏi nhưng lại không dám mở lời, Triệu Lục Ninh như cũng biết được mình đã làm khó họ nên từ máy tính gửi hình ảnh của Hạ Tâm An qua cho họ định dạng.
Nhân viên kia nhìn hình ảnh dĩ nhiên đoán được người nhưng đây không phải cô gái được giám đốc ân sủng trong truyền thuyết sao?
Cô ngập ngừng hỏi: "Thưa chủ tịch.. Nhưng đây.. Đây là.."
"Cứ làm theo, nếu có người hỏi cứ nói là do tôi ra lệnh, từ ngày mai không được để cô ta vào A. P dù chỉ một bước."
Nói xong Triệu Lục Ninh không chút lưu tình ngắt điện thoại, để lại nhân viên kia hết sức khó xử, không biết có nên thông báo cho tổng giám đốc trước không?
Triệu Lục Ninh lo chuyện ở công ty xong lại giải quyết tiếp chuyện ngôi nhà Hạ Tâm An đang ở, ông bí mật cho người thay thế hai vệ sĩ đang canh gác ở gần đó, chuyện thay đổi này Hạ Tâm An cũng không hề biết.
Triệu Lục Ninh cầm tẩu thuốc rít một hơi, bệnh của ông bác sĩ dặn không được hút thuốc nhưng vẫn không có cách nào bỏ được.
Ông là người hành sự rất tỉ mỉ, hôm đó Diệp Anh tới đưa tài liệu cho ông xem, lúc cô ấy ra về ông còn sai thuộc hạ đi điều tra lại lần nữa để xác minh. Dám đùa giỡn với ông sao? Lần này ông sẽ cho nhà họ Hạ kia biết Triệu Lục Ninh từng lẫy lừng Thượng Hải không phải là hư danh.
* * *
Hạ Tâm An ăn sáng xong thì chuẩn bị đi làm, mới bước ra cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho thót tim.
Hạ Cảnh Trí, Lý Phi còn có Hạ Điềm Điềm kéo túi lớn, túi nhỏ đi vào. Hạ Tâm An ngây người miệng không phát ra được âm thanh nào cứ như vậy bất động một lúc, làm sao họ vào đây được? Không phải ở gần đây luôn có vệ sĩ sao?
Hạ Cảnh Trí đang phì phèo điếu thuốc trên tay thấy Hạ Tâm An liền chửi thề:
"Đồ thứ điếm, sao tới giờ mày mới kêu tụi tao dọn tới ở, không phải mày cho người đuổi tao sao? Đồ mất dạy."
Hạ Tâm An mất hết bình tĩnh, muốn gào lên nhưng lại nghẹn ở cổ, lần nào gặp họ cô cũng như gặp phải ma vậy, cô cố gắng phát âm cho tròn chữ:
"Tại sao các người vào đây được? Ai cho các người tới đây?"
Lý Phi nghe mấy lời không thiện cảm của cô thì tiến lên sa sả mắng: "Tao còn chưa nói tới thứ mất dạy đuổi cha, đuổi mẹ như mày mà mày lại ăn nói xất xược như vậy, chính chủ nhà này mời tụi tao tới ở đó."
Hạ Điềm Điềm nãy giờ vẫn quan sát căn nhà, không quan tâm người khác nói gì, đánh giá xong cô ta bỏ túi xuống đất nhìn Hạ Tâm An hỏi đỏng: "Chuẩn bị phòng cho tôi chưa?"
Hạ Tâm An như muốn hóa đá tại chỗ, chủ nhà mời họ tới ở sao? Chủ nhà là Triệu Tử Hiên mà, làm sao hắn có thể mời bọn họ tới đây được? Nhưng nếu không phải thì tại sao vệ sĩ bên ngoài lại không cản họ bước vào đây?
Hạ Tâm An thật bất lực với những con người này, cô tức giận nói:
"Tại sao các người không chịu buông tha cho tôi và bà nội, bà nội đang bệnh các người đã không lo lại còn đến đây quấy rối, các người tưởng tôi đến đây nghĩ dưỡng sao? Các người tưởng đây là nhà của tôi sao?"
Hạ Cảnh Trí mất kiên nhẫn nhanh tay chộp lấy tóc Hạ Tâm An kéo ngược ra sau, không cho cô cơ hội vùng vẫy nào, ông ta nghiến răng, trợn đôi mắt trắng giã quát vào mặt cô:
"Không phải nhà của mày thì mày câm đi, chủ nhà mời tao tới ở, mày là cái thá gì mà lên tiếng, coi chừng tao đuổi mày đi luôn đó."
Nếu như đó là tiểu thư con nhà khuê các ông sẽ nhắm mắt làm ngơ nhưng thân thế như Hạ Tâm An kia ông lại không thể cho qua được. Không thể để gia thế bao đời của Triệu gia bị cô gái có lai lịch nhơ nhuốc kia đạp đổ.
Triệu Lục Ninh ngồi trong phòng làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho phòng nhân sự ở A. P.
"Kiểm tra cho tôi Hạ Tâm An làm ở bộ phận nào, cắt tên cô ta, bảo cô ta ngày mai không cần đến làm việc nữa."
Nhân viên đầu dây bên kia hơi kinh ngạc, từ khi giao công ty lại cho Triệu Tử Hiên quản lí những chuyện nhỏ nhặt này ông không hề xen vào, mà cả công ty lớn thế này làm sao biết được ông là đang nói tới Hạ Tâm An nào, tên giống nhau không phải là rất nhiều sao?
Nhân viên kia định hỏi nhưng lại không dám mở lời, Triệu Lục Ninh như cũng biết được mình đã làm khó họ nên từ máy tính gửi hình ảnh của Hạ Tâm An qua cho họ định dạng.
Nhân viên kia nhìn hình ảnh dĩ nhiên đoán được người nhưng đây không phải cô gái được giám đốc ân sủng trong truyền thuyết sao?
Cô ngập ngừng hỏi: "Thưa chủ tịch.. Nhưng đây.. Đây là.."
"Cứ làm theo, nếu có người hỏi cứ nói là do tôi ra lệnh, từ ngày mai không được để cô ta vào A. P dù chỉ một bước."
Nói xong Triệu Lục Ninh không chút lưu tình ngắt điện thoại, để lại nhân viên kia hết sức khó xử, không biết có nên thông báo cho tổng giám đốc trước không?
Triệu Lục Ninh lo chuyện ở công ty xong lại giải quyết tiếp chuyện ngôi nhà Hạ Tâm An đang ở, ông bí mật cho người thay thế hai vệ sĩ đang canh gác ở gần đó, chuyện thay đổi này Hạ Tâm An cũng không hề biết.
Triệu Lục Ninh cầm tẩu thuốc rít một hơi, bệnh của ông bác sĩ dặn không được hút thuốc nhưng vẫn không có cách nào bỏ được.
Ông là người hành sự rất tỉ mỉ, hôm đó Diệp Anh tới đưa tài liệu cho ông xem, lúc cô ấy ra về ông còn sai thuộc hạ đi điều tra lại lần nữa để xác minh. Dám đùa giỡn với ông sao? Lần này ông sẽ cho nhà họ Hạ kia biết Triệu Lục Ninh từng lẫy lừng Thượng Hải không phải là hư danh.
* * *
Hạ Tâm An ăn sáng xong thì chuẩn bị đi làm, mới bước ra cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho thót tim.
Hạ Cảnh Trí, Lý Phi còn có Hạ Điềm Điềm kéo túi lớn, túi nhỏ đi vào. Hạ Tâm An ngây người miệng không phát ra được âm thanh nào cứ như vậy bất động một lúc, làm sao họ vào đây được? Không phải ở gần đây luôn có vệ sĩ sao?
Hạ Cảnh Trí đang phì phèo điếu thuốc trên tay thấy Hạ Tâm An liền chửi thề:
"Đồ thứ điếm, sao tới giờ mày mới kêu tụi tao dọn tới ở, không phải mày cho người đuổi tao sao? Đồ mất dạy."
Hạ Tâm An mất hết bình tĩnh, muốn gào lên nhưng lại nghẹn ở cổ, lần nào gặp họ cô cũng như gặp phải ma vậy, cô cố gắng phát âm cho tròn chữ:
"Tại sao các người vào đây được? Ai cho các người tới đây?"
Lý Phi nghe mấy lời không thiện cảm của cô thì tiến lên sa sả mắng: "Tao còn chưa nói tới thứ mất dạy đuổi cha, đuổi mẹ như mày mà mày lại ăn nói xất xược như vậy, chính chủ nhà này mời tụi tao tới ở đó."
Hạ Điềm Điềm nãy giờ vẫn quan sát căn nhà, không quan tâm người khác nói gì, đánh giá xong cô ta bỏ túi xuống đất nhìn Hạ Tâm An hỏi đỏng: "Chuẩn bị phòng cho tôi chưa?"
Hạ Tâm An như muốn hóa đá tại chỗ, chủ nhà mời họ tới ở sao? Chủ nhà là Triệu Tử Hiên mà, làm sao hắn có thể mời bọn họ tới đây được? Nhưng nếu không phải thì tại sao vệ sĩ bên ngoài lại không cản họ bước vào đây?
Hạ Tâm An thật bất lực với những con người này, cô tức giận nói:
"Tại sao các người không chịu buông tha cho tôi và bà nội, bà nội đang bệnh các người đã không lo lại còn đến đây quấy rối, các người tưởng tôi đến đây nghĩ dưỡng sao? Các người tưởng đây là nhà của tôi sao?"
Hạ Cảnh Trí mất kiên nhẫn nhanh tay chộp lấy tóc Hạ Tâm An kéo ngược ra sau, không cho cô cơ hội vùng vẫy nào, ông ta nghiến răng, trợn đôi mắt trắng giã quát vào mặt cô:
"Không phải nhà của mày thì mày câm đi, chủ nhà mời tao tới ở, mày là cái thá gì mà lên tiếng, coi chừng tao đuổi mày đi luôn đó."