Chương 20: Diệp Anh.
Chắc chắn hắn đã lên xe chạy đi rồi Hạ Tâm An mới dám thở mạnh, cô ngồi phịch xuống ghế, khẽ véo vào má mình, thấy đau mới biết là mình không nằm mơ. Cô giơ cao cánh tay của mình hướng về phía mặt trăng ngấm nghía, dù trái tim này có đang đập loạn nhịp thì khoảng cách giữa cô và hắn cũng giống như khoảng cách giữa cô và mặt trăng vậy. Tưởng gần nhưng lại không thể với tới.
* * *
Trời hôm nay rất đẹp, Hạ Tâm An đẩy xe lăn của bà nội ra ngoài vườn tắm nắng, kể cho bà nghe những chuyện lúc còn nhỏ. Tuy bà nội Hạ không thể trò chuyện cùng cô nhưng đôi mắt của bà luôn chăm chú nhìn về cháu gái của mình.
Hạ Tâm An ngồi kế bên xe lăn của bà nội, vừa bóp chân cho bà vừa bộc bạch: "Cháu gái vô dụng chưa thể để bà nội hưởng phước, có nhà lại không thể về được nhưng ở đây thật sự tốt để bà nội dưỡng bệnh. Con sẽ cố gắng hơn nữa để bà không phải chịu khổ."
Bà nội Hạ muốn dỗ dành cháu gái của mình nhưng không thể làm được chỉ có thể dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn cô nhưng trong ánh mắt ấy có biết bao nhiêu sự cưng chiều, có lẽ chất lọc cả một đời cũng chỉ dành cho một Hạ Tâm An.
Hạ Tâm An tựa đầu lên chân bà ngêu ngao hát cho bà nội nghe mấy bài đồng dao. Giọng hát trong trẻo vang vang hòa vào ánh nắng sớm dịu nhẹ tưới những tia ấm lên khắp cả sân vườn, rót những giọt ban mai vào những đóa dành dành mới nở, từng bông hoa trắng muốt như những tiên nữ ngồi trên đài sen động nhân tâm. Không khí nơi đây thật bình dị.
Sau đêm hôm ấy ngày nào Hạ Tâm An cũng nhận được tin nhắn của Triệu Tử Hiên và lần nào cũng cùng một câu hỏi: "Hôm nay thế nào?" Nếu như cô không trả lời hắn sẽ liên tục gửi tin nhắn ấy nhiều lần đến khi cô trả lời mới thôi. Hắn còn bảo trợ lí Lê đem đến rất nhiều thuốc bổ cho cô và bà nội. Cuộc sống của cô những ngày này thật giống một người bình thường, được sống một cách bình thường.
* * *
Triệu gia.
Trên bàn ăn, Triệu lão gia đã ăn xong, gác đĩa muỗng xuống dĩa, cầm ly nước và thuốc do chú Lâm đưa bỏ vào miệng uống. Dù đã gần sáu mươi nhưng nét mặt của Triệu lão gia vẫn hiện lên sự oai nghiêm, đánh dấu những chiến tích lẫy lừng của tuổi trẻ. Ông nhìn Triệu Tử Hiên cũng đã ăn xong nói: "Đừng quên tối nay con có hẹn với con gái thống đốc ngân hàng, Diệp Cổ."
Triệu Tử Hiên không thích những cuộc gặp gỡ mang tính dàn xếp thế này nhưng đối với việc mở rộng thị trường thì chỉ có lợi chứ không có hại, hắn "dạ" một tiếng rồi đứng dậy chào Triệu lão gia tới công ty.
Trên xe Triệu Tử Hiên cầm điện thoại gửi cho Hạ Tâm An tin nhắn quen thuộc: "Hôm nay thế nào?" Hắn nhìn qua cửa kính xe ngắm đường phố đợi tin nhắn trả lời. Chuông điện thoại báo tin nhắn đến: "Rất tốt." Hắn mới nở nụ cười.
Trợ lí Lê nhìn qua gương thấy Triệu Tử Hiên đang cười thì đầy khó hiểu, dạo gần đây hắn hay cười một mình, lại ít cau có. Đi theo Triệu Tử Hiên lâu như vậy cũng chưa thích nghi được thay đổi của hắn hiện giờ. Không biết có chuyện gì mà làm tâm tình hắn tốt như vậy?
Hôm nay Hạ Tâm An trở lại công ty, ngày đầu tiên quay lại làm việc chào đón cô chỉ có quản lí Nhậm, bởi cô chẳng thân với ai ở công ty cả.
Sau giờ nghỉ trưa quản lí Nhậm thông báo với Hạ Tâm An bản vẽ lần trước của cô đã được thông qua và được xây dựng đại trà phục vụ cho tầng lớp trung lưu nên cô sẽ được chia phần trăm trong dự án lần này. Hạ Tâm An rất vui vì cô đang rất cần tiền nhưng những người cùng bộ phận với cô thì ngược lại, họ thắc mắc tại sao cô lại được ưu ái nhiều như vậy? Lúc này lời đồn cô đi cửa sau với giám đốc lại lần nữa khơi dậy.
Hạ Tâm An biết lí do cô không có bạn bè là vì bản thân ít tiếp xúc với mọi người xung quanh, lần này quay lại làm việc cô muốn cởi mở hơn với mọi người để họ cũng có thể hiểu cô hơn mà bớt những lời đàm tiếu. Cô chủ động nói chuyện với mọi người và giúp họ những việc lặt vặt. Nhưng trước giờ cô luôn là cái gai trong mắt họ, việc bản thiết kế của cô được chọn càng làm những người ở đây muốn cô lập cô hơn.
Hạ Tâm An đang chăm chú phác thảo bản vẽ mới thì mọi người xung quanh cứ xì xầm bàn tán không ngừng. Cô ngước lên xem là có chuyện gì thì nghe được câu chuyện có cô gái xinh đẹp nào đó mang theo vali tìm giám đốc, có lẽ là bạn gái. Hạ Tâm An nghe xong lại cúi đầu vẽ, trong lòng chẳng biết buồn hay vui, môi nhếch lên tự cười.
* * *
Căn phòng làm việc với tông màu xám đen huyền bí, Triệu Tử Hiên đang bận rộn với những bản hợp đồng mới thì trợ lí Lê đi vào báo có một cô gái tên Diệp Anh muốn gặp. Hắn nhíu mày kiểm tra camera trước cửa, một cô gái xinh đẹp ăn mặc sành điệu đang đứng chờ, nếu không nhầm thì đây là người mà ông Triệu muốn hắn gặp con gái của thống đốc ngân hàng, Diệp Anh
* * *
Trời hôm nay rất đẹp, Hạ Tâm An đẩy xe lăn của bà nội ra ngoài vườn tắm nắng, kể cho bà nghe những chuyện lúc còn nhỏ. Tuy bà nội Hạ không thể trò chuyện cùng cô nhưng đôi mắt của bà luôn chăm chú nhìn về cháu gái của mình.
Hạ Tâm An ngồi kế bên xe lăn của bà nội, vừa bóp chân cho bà vừa bộc bạch: "Cháu gái vô dụng chưa thể để bà nội hưởng phước, có nhà lại không thể về được nhưng ở đây thật sự tốt để bà nội dưỡng bệnh. Con sẽ cố gắng hơn nữa để bà không phải chịu khổ."
Bà nội Hạ muốn dỗ dành cháu gái của mình nhưng không thể làm được chỉ có thể dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn cô nhưng trong ánh mắt ấy có biết bao nhiêu sự cưng chiều, có lẽ chất lọc cả một đời cũng chỉ dành cho một Hạ Tâm An.
Hạ Tâm An tựa đầu lên chân bà ngêu ngao hát cho bà nội nghe mấy bài đồng dao. Giọng hát trong trẻo vang vang hòa vào ánh nắng sớm dịu nhẹ tưới những tia ấm lên khắp cả sân vườn, rót những giọt ban mai vào những đóa dành dành mới nở, từng bông hoa trắng muốt như những tiên nữ ngồi trên đài sen động nhân tâm. Không khí nơi đây thật bình dị.
Sau đêm hôm ấy ngày nào Hạ Tâm An cũng nhận được tin nhắn của Triệu Tử Hiên và lần nào cũng cùng một câu hỏi: "Hôm nay thế nào?" Nếu như cô không trả lời hắn sẽ liên tục gửi tin nhắn ấy nhiều lần đến khi cô trả lời mới thôi. Hắn còn bảo trợ lí Lê đem đến rất nhiều thuốc bổ cho cô và bà nội. Cuộc sống của cô những ngày này thật giống một người bình thường, được sống một cách bình thường.
* * *
Triệu gia.
Trên bàn ăn, Triệu lão gia đã ăn xong, gác đĩa muỗng xuống dĩa, cầm ly nước và thuốc do chú Lâm đưa bỏ vào miệng uống. Dù đã gần sáu mươi nhưng nét mặt của Triệu lão gia vẫn hiện lên sự oai nghiêm, đánh dấu những chiến tích lẫy lừng của tuổi trẻ. Ông nhìn Triệu Tử Hiên cũng đã ăn xong nói: "Đừng quên tối nay con có hẹn với con gái thống đốc ngân hàng, Diệp Cổ."
Triệu Tử Hiên không thích những cuộc gặp gỡ mang tính dàn xếp thế này nhưng đối với việc mở rộng thị trường thì chỉ có lợi chứ không có hại, hắn "dạ" một tiếng rồi đứng dậy chào Triệu lão gia tới công ty.
Trên xe Triệu Tử Hiên cầm điện thoại gửi cho Hạ Tâm An tin nhắn quen thuộc: "Hôm nay thế nào?" Hắn nhìn qua cửa kính xe ngắm đường phố đợi tin nhắn trả lời. Chuông điện thoại báo tin nhắn đến: "Rất tốt." Hắn mới nở nụ cười.
Trợ lí Lê nhìn qua gương thấy Triệu Tử Hiên đang cười thì đầy khó hiểu, dạo gần đây hắn hay cười một mình, lại ít cau có. Đi theo Triệu Tử Hiên lâu như vậy cũng chưa thích nghi được thay đổi của hắn hiện giờ. Không biết có chuyện gì mà làm tâm tình hắn tốt như vậy?
Hôm nay Hạ Tâm An trở lại công ty, ngày đầu tiên quay lại làm việc chào đón cô chỉ có quản lí Nhậm, bởi cô chẳng thân với ai ở công ty cả.
Sau giờ nghỉ trưa quản lí Nhậm thông báo với Hạ Tâm An bản vẽ lần trước của cô đã được thông qua và được xây dựng đại trà phục vụ cho tầng lớp trung lưu nên cô sẽ được chia phần trăm trong dự án lần này. Hạ Tâm An rất vui vì cô đang rất cần tiền nhưng những người cùng bộ phận với cô thì ngược lại, họ thắc mắc tại sao cô lại được ưu ái nhiều như vậy? Lúc này lời đồn cô đi cửa sau với giám đốc lại lần nữa khơi dậy.
Hạ Tâm An biết lí do cô không có bạn bè là vì bản thân ít tiếp xúc với mọi người xung quanh, lần này quay lại làm việc cô muốn cởi mở hơn với mọi người để họ cũng có thể hiểu cô hơn mà bớt những lời đàm tiếu. Cô chủ động nói chuyện với mọi người và giúp họ những việc lặt vặt. Nhưng trước giờ cô luôn là cái gai trong mắt họ, việc bản thiết kế của cô được chọn càng làm những người ở đây muốn cô lập cô hơn.
Hạ Tâm An đang chăm chú phác thảo bản vẽ mới thì mọi người xung quanh cứ xì xầm bàn tán không ngừng. Cô ngước lên xem là có chuyện gì thì nghe được câu chuyện có cô gái xinh đẹp nào đó mang theo vali tìm giám đốc, có lẽ là bạn gái. Hạ Tâm An nghe xong lại cúi đầu vẽ, trong lòng chẳng biết buồn hay vui, môi nhếch lên tự cười.
* * *
Căn phòng làm việc với tông màu xám đen huyền bí, Triệu Tử Hiên đang bận rộn với những bản hợp đồng mới thì trợ lí Lê đi vào báo có một cô gái tên Diệp Anh muốn gặp. Hắn nhíu mày kiểm tra camera trước cửa, một cô gái xinh đẹp ăn mặc sành điệu đang đứng chờ, nếu không nhầm thì đây là người mà ông Triệu muốn hắn gặp con gái của thống đốc ngân hàng, Diệp Anh