Ngôn Tình [Edit] Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người - Hạ Thiển Mạch

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ảnh Tử Truy Quang, 2 Tháng sáu 2023.

  1. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 20: Ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Cẩm Tú lắc đầu, cô quả thật không tìm được..

    "Ha ha, ngốc, đi theo anh. Hôm nay chúng ta không làm gì hết, chỉ có duy nhất một nhiệm vụ!" Dụ Phi Trạch sủng nịch nhéo hai má Diệp Cẩm Tú.

    Diệp Cẩm Tú ngạc nhiên hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

    Dụ Phi Trạch bỗng đưa tay về phía Diệp Cẩm Tú, giống như một thân sĩ người Anh: "Không biết Diệp Cẩm Tú tiểu thư có thể nể mặt hoàn thành nhiệm vụ này không?"

    Cẩm Tú giật mình, không biết nên nắm lấy bàn tay ấy hay không. Kết quả Dụ Phi Trạch đã bá vương ngạnh thượng cung.

    "Được, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là làm cho Diệp Cẩm Tú tiểu thư cười thật vui vẻ, cười đến khi có hai nếp nhăn coi như hoàn thành nhiệm vụ."

    "Đây là nhiệm vụ quỷ quái gì thế."

    Diệp Cẩm Tú vốn định từ chối, lại bị Dụ Phi Trạch nắm chặt tay, căn bản là tránh không thoát, dứt khoát chạy theo anh. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, chạy trong Trúc Giang rải đầy ánh mặt trời, tùy ý mà lại vui sướng.

    Dụ Phi Trạch vừa chạy vừa hỏi: "Cẩm Tú tiểu thư, tâm tình hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa?"

    Diệp Cẩm Tú trả lời: "Khá hơn một chút."

    Hai người hét to giống như kẻ ngốc kéo đến ánh mắt nghị luận của người xung quanh. Lúc đông người, hai người duy trì vẻ nghiêm túc. Lúc ít người, liền nổi điên hô, hô đến mệt mỏi tiếng cũng có chút khàn khàn mới tìm một chỗ nghỉ ngơi.

    "Có vui không?"

    Diệp Cẩm Tú trực tiếp trả lời: "Mệt."

    Có điều phương pháp này quả thực rất tốt. Cảm giác mù mịt lo lắng đọng lại trong lòng, thông qua la hét đã được phóng thích toàn bộ ra ngoài. Hiện tại trong lòng thật nhẹ nhàng.

    "Được đó. Em bây giờ đã tiến bộ không ít rồi."

    Diệp Cẩm Tú ngạc nhiên: "Ở đâu?"

    "Em nói mệt, vậy chứng minh trong lòng em chưa bị cảm xúc đánh bại hoàn toàn."

    Dụ Phi Trạch nói cũng có chút đạo lý, Diệp Cẩm Tú nghĩ, có lẽ là mình quá tích cực rồi sao?

    Có điều, hiện tại cô cũng không muốn suy nghĩ vấn đề này. Nếu thả lỏng, vậy nên thoải mái tận hưởng một ngày. Dù sao hiện tại cô chính là phụ nữ có thai.

    Nói không chừng..

    Cách đó mười mét, trên một chiếc xe bảo mẫu màu đen, một đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm hai người đã lâu.

    Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe đan chéo hai chân, lạnh lùng nói: "A, chơi cũng không tệ."

    Người phụ nữ tâm cơ này luôn miệng nói mình yêu cục cưng trong bụng, đi theo người đàn ông khác nắm tay chạy thế kia gọi là yêu sao?

    Ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo vô cùng. Lão Trương ngồi ở ghế lái cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, xe dừng ở đây sao?"

    "Dừng." Nói xong hắn bước đôi chân dài từ trên xe xuống.

    Hắn tìm cô ba ngày, người phụ nữ này không biết tự mình ngoan ngoãn về nhà, nhất định muốn chơi trốn tìm như vậy?

    Sau khi thấy hình ảnh vừa rồi, Dụ Trì Diệp bắt đầu hoài nghi, hắn rốt cuộc có địa vị gì trong lòng Diệp Cẩm Tú. Trước kia Diệp Cẩm Tú ngày ngày ở bên cạnh hắn mong chờ một chút tình yêu, tuy rằng rất phiền nhưng lại đáng yêu kia đâu rồi?

    Hắn vừa đi vừa nới lỏng cà vạt, trực tiếp đi về phía hai người kia. Nhưng đi được nửa đường, điện thoại bên hông liền vang lên. Hắn dừng lại, suy nghĩ một lúc, vẫn là nghe máy.

    "Minh Châu."

    Diệp Minh Châu nghe thấy giọng Dụ Trì Diệp vội vàng hỏi: "Diệp, bây giờ anh đang ở đâu?"

    Dụ Trì Diệp nhìn bốn phía xung quanh: "Văn phòng."

    "Vẫn đang bận sao, hôm nay có thời gian qua chỗ em không?" Diệp Minh Châu nói thẳng.

    "Được, buổi tối tới tìm em."

    Dụ Trì Diệp ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại. Bởi hai người kia không biết đã đi nơi nào, biến mất khỏi tầm mắt! Đi theo con đường bọn họ vừa đi, hắn tiếp tục đi về phía trước một lúc, cũng không hề phát hiện ra đây rõ ràng là mất dấu. Hôm nay là chủ nhật, trên đường phố không quá nhiều người. Có điều không sao, chỉ cần tìm được Diệp Cẩm Tú, chứng minh cô không dám chạy trốn là được rồi. Dụ Trì Diệp xoay người, quay trở lại trong xe.

    Diệp Cẩm Tú bị Dụ Phi Trạch dùng sức trực tiếp chống lên tường. Tươi cười treo trên khóe miệng còn chưa hạ xuống, nhìn Dụ Phi Trạch có chút hoảng loạn, hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Không sao, anh muốn làm ảo thuật cho em.." Dụ Phi Trạch dư quang nhìn chằm chằm xe của Dụ Trì Diệp, một bên phân tán sự chú ý của Diệp Cẩm Tú. Anh thật sự có chút tham lam, biết rõ cô không thuộc về anh nhưng vẫn muốn có được. Cho dù chỉ là một ngày cũng tốt..

    Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch, che miệng cười nói: "Anh còn có thể làm ảo thuật ư? Anh biết biến cái gì? Mau biến một cái cho em xem."

    Dụ Phi Trạch nào biết biến ảo thuật gì, chẳng qua là không muốn tâm tình Diệp Cẩm Tú vừa mới tốt lên lại bị Dụ Trì Diệp phá hỏng nên mới nói vậy. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Diệp Cẩm Tú, anh lại không muốn làm Cẩm Tú thất vọng. Kết quả là, anh xòe hai tay đặt dưới cằm, nhìn Cẩm Tú rạng rỡ cười nói: "Hoa.. biến.. có giống hay không."

    "Haha, trông ngốc quá."

    Trên môi Cẩm Tú tràn đầy ý cười, cô vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Dụ Phi Trạch lừa. Anh làm gì biết ảo thuật chứ..

    Cô luôn cảm thấy Dụ Phi Trạch đứng ở trước mặt mình thần thái rất giống Dụ Trì Diệp, ý cười nở rộ ở khóe môi trong nháy mắt thu liễm lại. Nếu đã định trước là hai đường thẳng song song ngược hướng nhau, vậy thì cô càng phải nhẫn tâm quên đi.

    Dụ Phi Trạch vẫn luôn yên lặng chú ý biểu tình của Cẩm Tú. Mỗi một vẻ hỉ nộ ái ố, anh đều có thể nhìn thấu ngụy trang của cô, một giây trước tươi cười là từ trong lòng mà ra, một giây này buồn cũng vậy. Không cần hỏi cũng biết, cô ấy có lẽ lại nghĩ đến Dụ Trì Diệp. Dụ Phi Trạch có chút chán nản, nhưng nhìn Cẩm Tú, vẫn là nén lại. Đảo mắt nhìn bốn phía, chiếc xe kia đã biến mất, lúc này mới dám để Cẩm Tú lộ ra tầm nhìn rộng lớn.

    "Cẩm Tú, chúng ta qua bên kia xem thử đi? Bên đó đều là đồ ăn ngon thôi."

    Theo hướng ngón tay của Dụ Phi Trạch, Diệp Cẩm Tú lắc đầu: "Em sợ không tốt cho đứa bé, chúng ta trở về ăn đi."

    Anh ừm một tiếng, nhất thời cao hứng, quên mất chuyện cô còn đang mang thai. Hai người chơi đến chạng vạng mới trở lại nhà trọ.

    Bà chủ nhìn thấy hai người thì rất nhiệt tình, cảm khái nói: "Cặp đôi đang yêu thật tốt nha, muốn đi đâu trực tiếp liền đi đó, không giống như mấy người đã kết hôn chúng ta, ở một chỗ suốt ngày đến chán ngấy rồi. Thật hâm mộ hai người, khiến ta nhớ tới lúc còn trẻ.

    " Chúng ta không phải.. "Diệp Cẩm Tú tiến lên một bước muốn giải thích, lại bị Dụ Phi Trạch cắt ngang" Chúng ta không phải.. đói bụng sao? "Anh quay về phía bà chủ hỏi:" Đại mỹ nữ, bây giờ có còn gì ăn không? "

    " Có chứ, có chứ. Đợi một lát, hiện tại liền đi chuẩn bị cho hai người. "

    Nhìn bà chủ đi vào phòng bếp, Dụ Phi Trạch ghé sát vào bên cạnh Diệp Cẩm Tú thấp giọng trêu chọc nói:" Tiểu Cẩm Tú của chúng ta cần gì phải phân rõ quan hệ như vậy, để cho bạn trai giả này thực hiện đầy đủ bổn phận một chút cũng không được à.."
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  2. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 21: Mãn nguyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Cẩm Tú nghe Dụ Phi Trạch nói, dở khóc dở cười. Thế gian có quá nhiều chuyện khó vẹn cả đôi đường, người cô yêu hận cô thấu xương, người yêu cô lại trăm phương ngàn kế dỗ cô vui vẻ.

    "Đang nghĩ gì thế, đồ ăn ngon đã lên rồi đây."

    Dụ Phi Trạch thấy dáng vẻ thất thần của Diệp Cẩm Tú, biết cô lại đang nghĩ đến Dụ Trì Diệp. Trong lòng anh ẩn ẩn cay đắng, hai người bọn họ không phải giống nhau sao, người trong lòng đều yêu người khác.

    Diệp Cẩm Tú hồi phục tinh thần, Dụ Phi Trạch đã cầm nĩa trong tay, mỉm cười đưa một miếng hoa quả tới bên miệng cô. Nhất thời Diệp Cẩm Tú nhận cũng không được, không nhận cũng không xong. Cứ như vậy xấu hổ ngồi ở đó không biết làm thế nào cho phải.

    "Đã nói để cho anh giả làm bạn trai em một chút rồi mà, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một cơ hội như vậy." Giọng nói Dụ Phi Trạch tràn đầy mất mát, nhưng lập tức một nụ cười xán lạn đã xuất hiện trở lại. Anh yêu cô, không muốn mang đến cho cô bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

    Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch mỉm cười, há miệng ăn trái cây anh đưa tới.

    Phía xa xa, Dụ Trì Diệp nhìn thấy hai người tương tác thân mật, gắt gao nắm chặt điện thoại di động trong tay. Người phụ nữ đáng chết này thiếu đàn ông đến vậy rồi sao! Ở chỗ hắn không chiếm được tình yêu, nhanh như vậy đã nhào vào lòng người đàn ông khác. Nụ cười trên mặt Diệp Cẩm Tú thật Dụ Trì Diệp nhức mắt. Ở trước mặt hắn luôn là khóc sướt mướt giống như khóc tang. Thế nhưng ở bên Dụ Phi Trạch lại cười tươi như hoa. Đây chính là cách mà cô gọi là yêu hắn?

    Dụ Trì Diệp càng nghĩ càng tức giận, cho dù hắn không yêu cô, nhưng cũng quyết không cho phép cô tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác trong khi chưa ly hôn, cho dù người đàn ông kia là người thân của hắn cũng không thể.

    Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, ngờ vực quay đầu liền thấy người đàn ông mà cô yên lặng chờ đợi ba ngày kia đang lạnh mặt đứng cách đó không xa.

    Cô tự mình rời đi hắn không phải nên vui mừng sao?

    Hắn cuối cùng cũng có thể cùng Dạ Minh Châu ở chung một chỗ, cô cho bọn họ đầy đủ không gian, vì cái gì hắn còn muốn đuổi theo?

    Không phải hắn ghét cô sao?

    Trải qua chuyện phóng xe lần trước, cô chỉ muốn một mình lặng lẽ sinh đứa bé ra. Ở cùng một chỗ với hắn, cô thật sự lo lắng đứa bé trong bụng cô sẽ không có duyên đi tới thế giới này.

    Dụ Phi Trạch thấy Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn về một hướng, mỉm cười nhìn theo tầm mắt của cô, nụ cười trên mặt dần dần đọng lại, cuối cùng hóa thành một mảnh mất mát. Hắn cuối cùng vẫn tìm đến.

    Dụ Trì Diệp lạnh mặt, cả người chìm trong bóng tối, giống như tử thần từ địa ngục bước ra, toàn thân tràn ngập khí tức khiến người ta hoảng sợ.

    Diệp Cẩm Tú nhìn thấy Dụ Trì Diệp như vậy, tay đặt ở trên bàn không tự chủ nắm thành nắm đấm mà không cảm giác được móng tay đâm vào da đau đớn.

    Dụ Trì Diệp đi tới bên cạnh bàn, Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy mình bị một trận uy áp bao trùm, giống như cô đã phạm sai lầm gì đó.

    "Diệp Cẩm Tú, mang thai còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô thật đúng là dâm đãng." Lời nói lạnh như băng từ miệng Dụ Trì Diệp nói ra, Diệp Cẩm Tú cho rằng mình đã quen rồi vậy mà vẫn cảm thấy rất tổn thương.

    Dụ Phi Trạch nghe được Dụ Trì Diệp nói, căm phẫn đứng dậy. Tuy tính cách anh ôn hòa nhã nhặn cũng không cho phép người phụ nữ anh yêu bị người ta châm biếm như vậy. Anh tức giận tiến đến túm lấy cổ áo Dụ Trì Diệp, lạnh lùng nhìn hắn.

    "Cho dù không yêu cô ấy nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai con của anh."

    Dụ Trì Diệp nghe thấy Dụ Phi Trạch nói, lạnh lùng hất tay anh đang cầm cổ áo hắn ra, đẩy anh sang một bên. Dụ Trì Diệp nhẹ nhàng vuốt phẳng vết nhăn ở cổ áo, xem như Dụ Phi Trạch không tồn tại, nhìn Diệp Cẩm Tú.

    "Cô cũng thật có mị lực. Đem anh em chúng tôi đùa giỡn, cô hiện tại có phải rất đắc ý hay không? Đừng tưởng rằng cô mang thai thì tôi không thể làm gì cô!" Dụ Trì Diệp lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú, giọng nói tràn đầy uy hiếp. Diệp Cẩm Tú nghe xong, trong tim giống như có một vạn cây kim đang đâm.

    Diệp Cẩm Tú không nén được chua xót cười. Cô còn có thể làm gì bọn họ? Chính mình thành toàn cho hắn cùng Diệp Minh Châu, trốn thật xa, vì cái gì hắn vẫn không buông tha còn đuổi theo nhục nhã cô?

    Cô thật sự đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì rồi sao?

    Chẳng lẽ cô yêu hắn là sai sao?

    Hiện tại nàng chỉ muốn bình yên sinh đứa bé ra, hắn cũng không thành toàn sao? Cho dù cô yêu hắn là sai, nhưng đứa bé có tội tình gì chứ, nó là vô vô tội nhất! Vì sao? Cô cảm giác ngay cả đứa bé này Dụ Trì Diệp cũng không muốn giữ lại.

    "Dụ Trì Diệp, tôi không cho phép anh nói Cẩm Tú như vậy."

    Dụ Phi Trạch phẫn nộ đi tới, căm tức nhìn Dụ Trì Diệp trước mắt, hận không thể nghiền nát hắn.

    "Phi Trạch, đừng cãi nữa, tất cả đều là lỗi của em." Diệp Cẩm Tú bi thương mở miệng. Có lẽ cả đời này cô cũng không thể có được tình yêu của hắn. Bây giờ hắn giữ cô lại chẳng qua là vì đứa bé trong bụng.

    Cô đã sớm tỉnh mộng rồi. Nếu hắn muốn đem cô trở về, cô cùng hắn về là được. Cô sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ này, mười tháng sau, cô chỉ hy vọng có thể mang theo một trái tim vỡ vụn rời đi, tự mình chữa thương. Nghĩ đến đây Diệp Cẩm Tú cười châm chọc, dựa vào thái độ của Dụ Trì Diệp, đứa bé trong bụng cô thật sự có thể an toàn đợi đến mười tháng sau ra đời sao? Dù cho Dụ mẫu rất chờ mong đứa bé này, thậm chí vì đứa bé này mà đối xử với cô tốt hơn rất nhiều, nhưng dựa vào tình cảm của Dụ Trì Diệp đối với Diệp Minh Châu, hắn thật sự sẽ dễ dàng khoan dung mà cho đứa bé của cô ra đời sao? Diệp Cẩm Tú mê mang, bi thương trong lòng lan tỏa vô hạn.

    "Nếu như đã biết nhiều lời cũng vô ích thì hiện tại cô hẳn đã rõ nên làm như thế nào." Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú, xoay người đi về phía chiếc xe dừng ở ven đường.

    Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn Dụ Phi Trạch, nếu đã không thể trốn tránh vậy thì đi đối mặt với nó. Mặc kệ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, đó đều là số mệnh của cô. Nhưng bất kể như thế nào cô cũng sẽ toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng.

    "Cẩm Tú, đừng mà."

    Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú, trong mắt thống khổ, anh không muốn cô trở lại nơi giống như hố lửa kia. Nếu có thể, anh muốn không màng tất cả mang cô rời đi. Nhưng rốt cuộc thì cô không yêu anh, anh không muốn miễn cưỡng cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau khổ mà bất lực.

    "Cảm ơn anh, Phi Trạch."

    Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch, thản nhiên cười. Cô rất cảm kích anh đã luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô không có quyền lựa chọn. Ít nhất là trước khi đứa bé ra đời cô không còn con đường nào khác. Hơn nữa cho dù cô khôi phục tự do, cô cũng không thể tiếp nhận tình cảm của Dụ Phi Trạch. Trong lòng cô đều là Dụ Trì Diệp, làm sao có thể chứa thêm người khác chứ.

    Tình cảm sẽ làm cho người ta chấp mê bất ngộ, dù biết rõ ràng sẽ thương tích đầy mình, vẫn không oán trách, không hối hận.

    Mà Diệp Cẩm Tú hiểu rõ hơn ai hết, có tình yêu kiên trì sẽ có kết quả, nhưng cô thì sao? Giữa cô và Dụ Trì Diệp có thêm một Diệp Minh Châu, cho dù không có Diệp Minh Châu, trong lòng Dụ Trì Diệp cô cũng chỉ là một người phụ nữ không từ thủ đoạn.

    Có lẽ cả đời cô cũng không chiếm được tình yêu của hắn. Hiện tại cô chỉ mong hắn giơ cao đánh khẽ, để cho đứa nhỏ trong bụng cô có thể thuận lợi ra đời là đủ rồi.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  3. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 22: Diệp Cẩm Tú, chúng ta đợi mà xem

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dụ Trì Diệp ngồi trong xe nhìn Diệp Cẩm Tú qua cửa kính. Thấy ánh mắt kiên định của cô, trong lòng hắn nổi lên cảm giác khác thường. Nghĩ đến dáng vẻ của cô ngày hắn phóng xe, dù bản thân ngất đi cũng phải bảo vệ đứa bé trong bụng.

    Hắn có chút nhìn không thấu Diệp Cẩm Tú.

    Dụ Trì Diệp lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong lòng. Hắn không nên nảy sinh cảm giác khác thường đối với một người phụ nữ tâm cơ. Người hắn yêu là Diệp Minh Châu thủy chung tinh khiết tốt đẹp như hoa sen trắng. (Bạch liên hoa =))

    Dụ Trì Diệp quay về dáng vẻ lạnh lùng lúc trước, ngồi trong xe chờ Diệp Cẩm Tú. Diệp Cẩm Tú đi tới bên cạnh xe, tài xế mở xe cho cô, cô cảm kích gật đầu ngồi vào.

    "Không nỡ rời đi?"

    Dụ Trì Diệp châm chọc nhìn Diệp Cẩm Tú. Nhớ đến hình ảnh thân mật của cô và Dụ Phi Trạch khi nãy trong lòng hắn bốc cháy hừng hực, hận không thể thiêu đốt Diệp Cẩm Tú.

    "Không có."

    Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt trả lời. Cô đã quyết định thành toàn cho hắn và Diệp Minh Châu, nhưng cô thật không hiểu vì sao hắn còn tìm đến, dây dưa không rõ với mình. Chẳng lẽ hắn thích nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô đến như vậy.

    Diệp Cẩm Tú quật cường nhìn Dụ Trì Diệp, cô hy vọng hắn có thể đem tình yêu dành cho Diệp Minh Châu chia cho mình biết bao, dù chỉ một chút cô cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng cô đã yêu đến mức hèn mọn như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không thể chiếm được tình yêu của hắn. Còn bị hắn tổn thương như vậy, dù cho là người làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi.

    Khoảng cách xa nhất trên thế giới, chính là em yêu anh, mà anh lại yêu cô ấy, rốt cuộc cả đời không thể có được tình yêu mong đợi kia.

    Dụ Trì Diệp nhìn ánh mắt quật cường của Diệp Cẩm Tú, phát hiện cô đã thay đổi rồi.

    Hắn bỗng nhiên rất muốn phá hủy vẻ quật cường của cô, nhìn cô hoàn toàn sụp đổ. Nếu không phải vì cô, hắn làm sao có thể cùng Diệp Minh Châu phân phân hợp hợp. Đột nhiên nhớ đến Diệp Minh Châu nói nguyên nhân cô ta sang Mỹ, trong mắt hắn hiện lên một tầng hận ý.

    "Tôi nói cho cô biết, khi cô còn là người phụ nữ của tôi trên danh nghĩa thì tốt nhất là đừng có tin đồn không tốt nào với người đàn ông khác." Dụ Trì Diệp dùng sức bóp cổ Diệp Cẩm Tú, hoàn toàn không khống chế lực trên tay.

    Diệp Cẩm Tú cảm giác hít thở khó khăn, đau đớn nhắm hai mắt lại. Đây chính là người đàn ông cô yêu. Nếu hắn không cho cô tình yêu của hắn, như vậy cô sẽ chịu đựng tất cả, chậm rãi bị sự tuyệt tình của hắn làm tổn thương mà chết tâm đi.

    Cô gắng sức khống chế tâm tình muốn rơi lệ của mình nhưng vẫn không cách nào khống chế được nước mắt nóng rực trong mắt. Nước mắt theo đôi mắt khép chặt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống.

    Nàng nhất quyết nhắm chặt mắt lại. Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú như vậy, khí lực trên tay chậm rãi buông lỏng ra.

    Cái dáng vẻ quyết tâm chịu chết, ánh mắt đau đớn kia của cô.. Người phụ nữ luôn miệng nói yêu đứa bé trong bụng này, lúc này sao không sợ mình chết sẽ một xác hai mạng..

    Phụ nữ vĩnh viễn đều là khẩu thị tâm phi.

    Dụ Trì Diệp buông Diệp Cẩm Tú ra, lạnh lùng ngồi sang một bên, không nhìn cô, giống như cô không tồn tại.

    Xe vững vàng chạy trên đường, nhìn khung cảnh nhanh chóng lùi về sau ngoài cửa sổ xe, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt chỗ cổ vừa bị Dụ Trì Diệp bóp có chút đau đớn Vừa rồi hắn muốn bóp chết mình sao?

    Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn xem nhẹ sự tàn nhẫn vừa rồi của hắn, tự nói với bản thân chờ đứa bé sinh ra tất cả sẽ kết thúc.

    Cho dù cô yêu hắn, nhưng sau khi bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cô cuối cùng cũng có ý muốn lui bước. Ở trong lòng cô, tuy rằng cô yêu Dụ Trì Diệp, nhưng hiện giờ mình đầy thương tích, cô chỉ muốn đem phần tình yêu này đặt ở trong lòng, yên lặng yêu hắn là được rồi.

    Tài xế an tĩnh lái xe, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình. Hắn có thể cảm giác được hai người ngồi phía sau tức giận, nhưng hắn chỉ là một người làm công kiếm tiền. Phần lớn thời gian phải học được mắt điếc tai ngơ, giả điếc giả mù.

    Xe rất nhanh đã đến biệt thự. Trước đây, những lúc ngồi trong xe cùng Dụ Trì Diệp, luôn có cảm giác đường quá ngắn, rất nhanh đã đến nơi. Nhưng lần này cô lại phát hiện đường quả thật quá gần. Diệp Cẩm Tú ngồi trong xe, nhìn biệt thự, có một loại cảm giác mình sắp tiến vào trong lồng giam.

    "Sao, còn muốn tôi mở cửa xe cho cô nữa à?"

    Dụ Trì Diệp ngồi ở một bên mở cửa xe, thấy Diệp Cẩm Tú không có chút ý định muốn xuống xe nào, không nhịn được mà mỉa mai một câu.

    Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn thoáng qua Dụ Trì Diệp, mở cửa xuống xe.

    Trở lại nơi quen thuộc nhưng cảm giác lại hoàn toàn thay đổi. Trước kia ép dạ cầu toàn mà ở lại chỗ này chính là vì có thể nhìn Dụ Trì Diệp nhiều hơn một chút, càng ảo tưởng hắn có một ngày có thể yêu mình. Nhưng hiện tại cô đã tỉnh mộng rồi. Ngay tại khoảnh khắc hắn tăng tốc muốn khiến cho đứa bé trong bụng cô sinh non kia, cô tỉnh mộng. Người hắn yêu trước sau đều là Diệp Minh Châu. Cả đời này cô không thể nào có được. Bây giờ nàng chỉ hèn mọn hy vọng hắn có thể nhân từ để cô bình an sinh đứa nhỏ ra là tốt rồi.

    Tình yêu hèn mọn nhất trên thế giới có lẽ không ai có thể vượt qua cô.

    Cho dù hắn không yêu cô nhưng chỉ cần có thể vì hắn sinh đứa trẻ chảy chung dòng máu của hai người cô cũng đã thỏa mãn.

    "Cô tốt nhất là ngoan ngoãn ở trong nhà cho tôi."

    Dụ Trì Diệp nói xong liền bảo tài xế xuống xe, tiến đến ghế lái quay xe rời khỏi biệt thự.

    Diệp Cẩm Tú nhìn bóng xe Dụ Trì Diệp đã chạy ra rất xa, dù đã tự nhủ với bản thân nên buông tay nhưng đáy lòng vẫn mơ hồ hiện ra đau đớn.

    Hắn vội vã đi gặp Diệp Minh Châu như vậy chẳng lẽ không bận tâm thái độ của Dụ mẫu sao?

    "Phu nhân, gió đêm lạnh, ngài vào trong nghỉ ngơi sớm một chút." Tài xế nhìn dáng vẻ thương cảm của Diệp Cẩm Tú, nhắc nhở nói.

    Bọn họ làm kẻ hầu người hạ cái gì cũng khó mà nói. Hắn nhìn ra Diệp Cẩm Tú không phải là dạng phụ nữ có tâm kế gì nhưng Dụ Trì Diệp lại cứ không thích cô.

    "Cảm ơn." Diệp Cẩm Tú nhỏ giọng nói cám ơn rồi xoay người vào biệt thự.

    Biệt thự trống rỗng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng cô cũng không đợi được người về muộn kia. Diệp Cẩm Tú ngồi trên sofa, nhìn quanh bốn phía, ở biệt thự xa hoa, chẳng qua cũng chỉ là nhà giam giam cầm cô mà thôi. Diệp Cẩm Tú chua xót cười, nước mắt theo gò má rơi xuống.

    Cô đến cuối cùng đã làm gì sai? Phải chịu đựng sự thống khổ như vậy, dù là người kiên cường làm bằng sắt, cô còn có thể kiên trì được bao lâu đây.

    Ngay khi Diệp Cẩm Tú đau khổ, bên kia, Diệp Minh Châu đang ngồi trong lòng Dụ Trì Diệp, đôi tay như không xương mềm mại kia tùy ý lượn lờ trên người Dụ Trì Diệp, muốn gợi lên sự nhiệt tình của hắn.

    Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu trong lòng, trong đầu không hiểu sao đều là biểu tình đau khổ tuyệt vọng của Diệp Cẩm Tú. Hắn nắm lấy đôi tay đang tác oai tác quái của Diệp Minh Châu.

    "Hôm nay công ty có rất nhiều việc. Anh mệt rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai lại tiếp tục." Dụ Trì Diệp nâng cằm Diệp Minh Châu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô ta, mỉm cười nói.

    "Vậy anh ôm em lên giường." Diệp Minh Châu tươi cười nhìn Dụ Trì Diệp, cánh tay ngọc trắng nõn liền ngoắc lên cổ Dụ Trì Diệp, làm nũng nói.

    "Khởi giá, về cung." Dụ Trì Diệp nói xong ôm lấy Diệp Minh Châu trở về giường lớn King size trong phòng.

    Diệp Minh Châu quá hiểu Dụ Trì Diệp. Hắn căn bản không phải mệt mỏi mà là có tâm sự. Diệp Minh Châu vùi trong lòng Dụ Trì Diệp, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Diệp Cẩm Tú, chúng ta đợi mà xem.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  4. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 23: Tâm lạnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng Diệp Cẩm Tú bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, dĩ nhiên là Dụ mẫu gọi tới.

    "Con đi đâu vậy? Lúc trước ta gọi con cũng không nghe. Đừng tưởng rằng ta không ở nhà thì không ai quản con. Nếu cháu ta xảy ra vấn đề gì, con cứ chờ đó cho ta." Vừa mới nghe điện thoại bên kia Dụ mẫu đã lạnh lùng quở trách một trận.

    Diệp Cẩm Tú cười khổ sở. Chính mình không được Dụ Trì Diệp thích còn chưa tính, ngay cả Dụ Mẫu cũng là bởi vì đứa bé trong bụng cô mà nhìn cô bằng con mắt khác. Cô sống thật đúng là quá đáng thảm hại rồi. Kiếp trước cô đã làm bao nhiêu chuyện thất đức mà đời này mới có thể thê lương như vậy!

    "Mẹ, con biết rồi." Diệp Cẩm Tú nhẹ giọng trả lời. Nếu cô còn không lên tiếng, không biết Dụ mẫu bên kia còn sẽ nói những gì.

    "Được rồi, con tự chăm sóc bản thân cho tốt, mẹ phải ở Mỹ một thời gian, chờ mẹ trở về sẽ qua thăm con." Dụ mẫu nói xong liền cúp điện thoại.

    Diệp Cẩm Tú nghe ra được vẻ bận rộn ở bên kia điện thoại. Trong lòng cay đắng, chẳng trách nào Dụ Trì Diệp không kiêng nể gì rời đi, thì ra là Dụ mẫu đi Mỹ.

    Xem ra cô đúng là tội ác tày trời, trở thành chướng ngại lớn nhất giữa Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu. Dụ Trì Diệp đối với đứa nhỏ trong bụng cô càng không có chút quan tâm nào.

    Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt ve bụng, chỉ chờ mong đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời, cô đã cảm thấy mỹ mãn.

    Con người cảm thấy đau khổ chính là bởi vì muốn có được quá nhiều. Mà cô hiện giờ chỉ còn một mong muốn kia thôi.

    Cô đã thấy rõ ràng hết thảy, chỉ nguyện phần hy vọng này không trở thành hy vọng xa vời.

    Mà lúc này Dụ Trì Diệp đang thân mật ôm Diệp Minh Châu hô mưa gọi gió. Hồi lâu sau, hai người mới thở dốc nằm ở trên giường.

    "Diệp, anh không đi, không lo lắng Diệp Cẩm Tú mách lẻo với bác gái, đến lúc đó bác gái sẽ gây khó dễ cho anh sao?" Diệp Minh Châu thở hồng hộc nhìn Dụ Trì Diệp, tuy rằng trong miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng không ngừng kêu gào hi vọng Diệp Cẩm Tú thật sự làm loạn, như vậy sẽ chỉ làm Dụ Trì Diệp càng thêm chán ghét cô. Diệp Minh Châu vẫn rất lo lắng, lo lắng Dụ Trì Diệp thật sự sẽ yêu Diệp Cẩm Tú, đến lúc đó cô ta sẽ thật sự xong đời.

    Hiện giờ Diệp Cẩm Tú có con, đã có quan hệ không rõ ràng với Dụ Trì Diệp. Cô ta không có gì cả, Dụ mẫu lại rất không thích cô ta. Cuộc sống như vậy thật sự khiến cô ta không có cảm giác an toàn.

    "Em yên tâm đi, mẹ anh đi Mỹ rồi, trong khoảng thời gian này anh có thể ở bên em." Dụ Trì Diệp ôm chặt Diệp Minh Châu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta.

    Diệp Minh Châu nghe Dụ Trì Diệp nói xong, nhu thuận dựa vào trong lòng hắn, trong lòng âm thầm tính kế - bà già chết tiệt rốt cục rời đi rồi, cô ta muốn nhân dịp này để cho Diệp Cẩm Tú nhìn rõ ràng người Dụ Trì Diệp yêu rốt cuộc là ai.

    Phá hủy một người về mặt thể chất sẽ chỉ làm cho người ấy đau đớn. Nhưng muốn làm cho một người sụp đổ hoàn toàn, vậy thì phải đánh vào mặt tâm lý.

    Diệp Minh Châu thu lại sự tính toán trong mắt, nhấc chân dài lên người Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp nhìn hành động to gan của Diệp Minh Châu, mắt lóe lên ánh sáng thâm trầm. Đối diện với hành động trí mạng lẫn hấp dẫn như vậy của người phụ nữ mình yêu có mấy người có thể cầm cự được.

    Diệp Cẩm Tú ăn cơm xong trở về phòng đọc sách, lẳng lặng hưởng thụ thời gian yên tĩnh. Không gặp cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung.

    Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, Diệp Cẩm Tú ngồi dưới ánh mặt trời, hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Tùy tiện đặt quyển sách cầm trên tay lên cái bàn gần đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dụ Trì Diệp trở về thay quần áo, lúc đi qua phòng Diệp Cẩm Tú, liền nhìn thấy hình ảnh nhắm mắt hưởng thụ của cô dưới ánh mặt trời.

    "Lấy giúp tôi một ly nước." Diệp Cẩm Tú tưởng là người giúp việc. Bỗng nhiên cảm thấy khát nước, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.

    Nhưng rất lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của người giúp việc đi ra ngoài, cô nâng tay trái lên che đi ánh mặt trời chói mắt, hơi híp mắt nhìn thấy Dụ Trì Diệp đang đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

    Giờ này không phải hắn nên ở công ty sao? Sao lại trở về? Cô chưa kịp nghĩ rõ ràng đã thấy được dấu son đỏ tươi trên cổ áo Dụ Trì Diệp, cùng với dấu hôn bắt mắt trên cổ hắn. Trong lòng Diệp Cẩm Tú dâng lên một trận chua xót. Dụ mẫu không có ở đây, hắn đương nhiên là tiêu sái tự tại đi hẹn hò với người phụ nữ hắn yêu. Vốn tưởng rằng quen rồi thì sẽ không đau, nhưng đáy lòng cô vẫn tràn ngập đau đớn không thể ức chế.

    "Xem ra tôi không có ở đây cô lại sống rất thoải mái."

    Dụ Trì Diệp lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú. Đối với kẻ đã phá hỏng tình cảm của hắn và Diệp Minh Châu, hắn dù như thế nào cũng không cho cô sắc mặt tốt.

    Diệp Cẩm Tú không trả lời, chậm rãi nhắm mắt lại, tự nói với mình, cô không quan tâm. Vì đứa bé trong bụng, cô phải nhẫn nhịn hết thảy những gì không thể nhẫn, chỉ cần đứa bé sinh ra là tốt rồi, những thứ khác đối với cô mà nói đều không quan trọng. Diệp Cẩm Tú bỏ qua khổ sở trong lòng, không ngừng thôi miên làm tê liệt chính mình. Cô không muốn tranh chấp với Dụ Trì Diệp. Cô không dám, cô sợ việc phóng xe như lần trước lại tái diễn. Cô không muốn ngay trong lúc thua trong tay người mình yêu đến cả con của mình cũng bảo vệ không được.

    Dụ Trì Diệp thấy Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên thay đổi rất nhiều, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, cô quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường. Nhưng hắn lười đi để ý nhiều như vậy. Bây giờ mẹ không ở đây, cô an phận là được rồi. Chỉ cần không quấy rầy hắn cùng Diệp Minh Châu là tốt rồi. Hắn ngược lại còn vui mừng thấy cô an tĩnh như tồn tại như vậy.

    Dụ mẫu khó khăn lắm mới xuất ngoại, hắn và Diệp Minh Châu mới có thể ở cùng một chỗ mà không có bất kỳ ngăn trở nào như vậy. Diệp Cẩm Tú yên tĩnh như thế làm cho hắn rất bất ngờ, nhưng cũng rất hài lòng, ít nhất sự yên tĩnh của cô chứng minh cô vẫn biết điều.

    "Tôi chỉ muốn an tĩnh sinh đứa bé." Diệp Cẩm Tú nghiêm túc nhìn Dụ Trì Diệp nói. Cô không hy vọng muốn giữ lại một sinh mệnh nhỏ lại trở thành một loại hy vọng xa vời.

    Hắn là cha của đứa bé, hắn có nghĩa vụ bảo vệ đứa bé này thuận lợi sinh ra. Cho dù hắn rất không mong đợi đứa bé này ra đời, nhưng cô hy vọng hắn không quá mức tàn nhẫn.

    "Chỉ cần cô an phận, tất cả đều như cô mong muốn." Dụ Trì Diệp nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đi thay quần áo.

    Diệp Cẩm Tú cảm giác bi thương vô tận. Chính mình mang thai con của hắn, chính mình muốn sinh đứa bé lại còn phải khổ sở cầu xin hắn để cho mình sinh đứa bé ra.

    Hắn thật sự là quá tàn nhẫn.

    Dụ Trì Diệp như vậy khiến Diệp Cẩm Tú cảm thấy thật xa lạ. Cô bỗng nhiên hoài nghi, người cô từng yêu rốt cuộc là người như thế nào? Vì cố chấp yêu một người phụ nữ mà ngay cả cốt nhục của hắn và cô cũng không để ở trong mắt.

    Dụ Trì Diệp tuyệt tình hoàn toàn làm cho Diệp Cẩm Tú tâm lạnh. Tình yêu của bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là bi kịch mà cô một mình tương tư.

    Bất kể cô yêu hắn đến cỡ nào, bởi vì có Diệp Minh Châu tồn tại, cô cả đời cũng sẽ không có được tình yêu của hắn. Cô chỉ cần đứa nhỏ, những thứ khác thì tùy duyên đi. Cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn đi tranh đoạt gì hết. Thực ra cô rất rõ ràng, cho dù cô có tranh, có lẽ ngay cả con của mình cô cũng sẽ mất đi.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  5. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 24: Lãnh đạm như hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dụ Trì Diệp thay quần áo xong chuẩn bị đến công ty. Lúc đi qua phòng Diệp Cẩm Tú thấy cửa vẫn mở như cũ, mà Diệp Cẩm Tú đứng dưới ánh mặt trời để lại cho hắn một bóng lưng âm u.

    Bóng lưng kia khiến cho hắn dừng chân, quen thuộc nhưng lại lộ ra cảm giác khác thường, làm hắn lúc nhất thời không thể rời mắt.

    Nhớ đến lời Diệp Minh Châu nói Diệp Cẩm Tú uy hiếp cô ta rời khỏi hắn, lạnh lẽo trong mắt hiện lên, xoay người xuống lầu.

    Diệp Cẩm Tú nhìn chiếc xe Dụ Trì Diệp rời đi, ánh mắt thâm tình dõi theo. Chỉ là hắn chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ cho rằng cô là một người phụ nữ có tâm cơ.

    * * *

    Dụ Trì Diệp tan tầm trực tiếp lái xe đi tìm Diệp Minh Châu.

    Trong nhà hàng Pháp, Diệp Minh Châu nhìn ánh sao lấp lánh trong mắt Dụ Trì Diệp, Dụ Trì Diệp nhìn vẻ thâm tình trong mắt Diệp Minh Châu, trong lòng ấm áp, trên mặt càng mang theo nụ cười cưng chiều.

    "Diệp, em rất vui, thật sự rất hạnh phúc." Diệp Minh Châu uống hết ly này đến ly khác, mượn rượu nói ra thâm tình với Dụ Trì Diệp.

    Dụ Trì Diệp lẳng lặng nghe. Trong khoảng thời gian bọn họ bị chia cách, hắn biết cô ta nhất định chịu đựng rất nhiều uất ức, càng thêm hận Diệp Cẩm Tú.

    "Diệp, em rất nhớ anh. Anh có thể cảm nhận được sự đau khổ mà khi chỉ có ở trong mộng mới có thể gặp anh không? May mắn anh vẫn còn nói yêu em, thật tốt." Diệp Minh Châu nói xong mơ màng buồn ngủ, chớp mắt đã có giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

    Nghe những lời bộc bạch của cô ta Dụ Trì Diệp cũng không có ngắt lời. Mỗi một câu nói của cô ta thật giống như một con dao nhỏ đâm sâu vào trái tim hắn khiến cho hắn đau đến không thở nổi. Khi cô ta rời đi, trái tim hắn cũng rất đau, sao hắn có thể không hiểu nỗi đau của cô ta chứ.

    "Diệp, chúng ta đừng tách ra nữa được không? Em thật sự rất yêu anh." Diệp Minh Châu mê mang nhìn Dụ Trì Diệp. Cô ta biết rõ làm thế nào để một người đàn ông đau lòng, hơn thế cô ta càng hiểu rõ điểm yếu của Dụ Trì Diệp.

    Diệp Minh Châu nói xong liền gục xuống mặt bàn. Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu say rượu, ánh mắt ôn nhu.

    "Minh Châu, em yên tâm, anh sẽ cho em một tương lai tốt đẹp." Dụ Trì Diệp nói xong đứng dậy đi tới bên cạnh Dạ Minh Châu, gọi nhân viên phục vụ thanh toán rồi bế cô ta rời khỏi nhà hàng.

    Nằm trong lòng hắn, Diệp Minh Châu cười nhàn nhạt, tất cả đều nằm trong dự tính của cô ta.

    Dụ Trì Diệp lái xe đưa Diệp Minh Châu về biệt thự. Diệp Cẩm Tú ăn cơm xong ngồi trong phòng khách xem ti vi thì thấy Dụ Trì Diệp bế Diệp Minh Châu say khướt trở về. Diệp Cẩm Tú nhìn dáng vẻ cẩn thận của Dụ Trì Diệp, đáy lòng chua xót.

    "Cô tốt nhất quản lý tốt miệng của mình, bằng không cẩn thận đứa con của cô." Dụ Trì Diệp uy hiếp Diệp Cẩm Tú tốt nhất không nên nói lung tung, hắn quá rõ ràng tầm quan trọng của đứa nhỏ này đối với Diệp Cẩm Tú. Cho dù hắn biết mình như vậy rất đê tiện vô tình, nhưng đây cũng là cách tốt nhất để cô im miệng.

    Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Trì Diệp ôm Diệp Minh Châu lên lầu, đáy lòng bi thương.

    Kết quả luôn là như vậy. Cô cho rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ thân mật ở cùng một chỗ, tim cô sao lại vẫn đau như vậy!

    Mà hắn lại dùng đứa nhỏ uy hiếp cô. Cô nhắm mắt lại, nước mắt theo gò má rơi xuống. Hắn chỉ nhìn thấy Diệp Minh Châu yêu dấu chịu ủy khuất chứ chưa từng nhìn thấy cô đau thấu tâm can.

    Dụ Trì Diệp bế Diệp Minh Châu vào trong phòng. Ngay lúc hắn nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường, hai tay cô ta lập tức ôm lấy cổ Dụ Trì Diệp.

    "Diệp, đừng rời khỏi em." Vừa nói nước mắt vừa chảy xuống. Từng giọt óng ánh trong suốt làm đau lòng Dụ Trì Diệp.

    Diệp Minh Châu mơ màng nhìn Dụ Trì Diệp, chủ động hôn lên môi hắn. Diệp Minh Châu vốn dĩ không say. Cô ta chẳng qua mượn rượu muốn làm cho Dụ Trì Diệp đau lòng, càng là vì để cho Diệp Cẩm Tú thấy rõ địa vị của mình, không nên si tâm vọng tưởng.

    Cô ta đã sớm đoán được Dụ Trì Diệp sẽ đưa cô ta về biệt thự, tất cả đều là cô ta tính toán tốt.

    Dụ Trì Diệp chịu không nổi sự quyến rũ của Diệp Minh Châu. Dục vọng cuồn cuộn trong cơ thể, hắn mặc kệ cửa chưa đóng kỹ đã gấp gáp bắt đầu xé rách quần áo của Diệp Minh Châu.

    Trong phòng kêu rên liên tục, Diệp Minh Châu càng cố ý kêu rất lớn tiếng, Diệp Cẩm Tú ở lầu một nghe rất rõ ràng. Diệp Cẩm Tú cười chua chát, lên lầu nghỉ ngơi. Lúc đi qua phòng Dụ Trì Diệp, qua khe cửa thấy được hai người quấn quít chặt chẽ trong phòng. Diệp Minh Châu vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ đau khổ của Diệp Cẩm Tú, nở nụ cười đắc ý. Diệp Cẩm Tú muốn rời đi thì Diệp Minh Châu đã mở miệng.

    "Diệp, sao anh không đóng cửa?" Diệp Minh Châu mê mang nhìn Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp nhìn dáng vẻ mềm mại của cô ta không nhịn được đâm mạnh một cái. Diệp Minh Châu nói xong hắn quay đầu nhìn về phía cửa thấy Diệp Cẩm Tú đứng ở đó còn chưa kịp rời đi.

    Dụ Trì Diệp tỏ vẻ chán ghét, hắn lấy chăn đắp lên người Diệp Minh Châu, nhìn cửa lạnh lùng quát.

    Diệp Cẩm Tú trào phúng nhìn Diệp Minh Châu trên giường, có ý tốt đóng cửa lại cho hai người.

    Cô thừa biết tất cả đây đều là Diệp Minh Châu lên kế hoạch. Nụ cười khiêu khích vừa rồi của cô ta đã không còn kích thích nổi nửa điểm gợn sóng trong lòng cô. Nhưng tiếng "Cút." kia của Dụ Trì Diệp lại làm cho cô nháy mắt rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

    Diệp Minh Châu muốn Diệp Cẩm Tú đau khổ, tốt nhất là ngay cả đứa bé kia cũng bị sảy. Đến lúc đó người phụ nữ Diệp Cẩm Tú kia cùng Dụ Trì Diệp không còn liên quan gì nữa, cô ta cũng không cần trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ cô như vậy.

    Dụ Trì Diệp hoàn toàn đắm chìm trong tình dục căn bản không phát hiện ra sự đắc ý trong mắt người phụ nữ dưới thân.

    Diệp Cẩm Tú về tới trong phòng đóng cửa lại nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ ra sức của Diệp Minh Châu, Diệp Cẩm Tú khinh thường cười, kỹ nữ cũng chỉ như vậy thôi. Diệp Minh Châu vì để cho cô đau khổ mà cố ý để cho cô nhìn thấy bọn họ làm tình cùng nhau, thật đúng là bất chấp tất cả. Cô không biết nên cười nhạo Diệp Minh Châu không từ thủ đoạn hay là nên vì mình mà cảm thấy bi ai.

    Cô nằm ở trên giường cũng không ngủ được nên đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài. Màn đêm mát lạnh, cô sợ bị cảm, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.

    Tiếng Diệp Minh Châu thở gấp vọng đến, cô không muốn nghe cũng bị ép nghe. Giờ đây Diệp Minh Châu vào biệt thự ở, tiểu tam từng bước tiến tới, cô sống cũng thật là rất thất bại.

    Nhưng chỉ cần không làm hại đến con của cô, vậy thì mặc kệ bọn họ đi.

    Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực giữa cô và Dụ Trì Diệp cô đã chịu đủ rồi. Sau khi nhìn thấy một mặt tuyệt tình của hắn, tâm đã chết, cô hy vọng Diệp Minh Châu có thể hiểu được cô không có ý tranh giành gì với cô ta. Chỉ muốn an tĩnh đem đứa bé sinh ra. Nhưng Diệp Minh Châu sẽ hào phóng để cho đứa con của cô với hắn chào đời sao?

    Nhớ đến thái độ lạnh lùng của Dụ Trì Diệp đối với mình, hơn nửa là nhận được nhờ cô ta. Hiện tại cô đã không còn muốn đi tìm hiểu những điều này nữa rồi. Tại thời điểm cô quyết định buông bỏ thì tất cả đều trở nên không có ý nghĩa gì.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  6. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 25: Làm bộ (Làm màu)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, Diệp Cẩm Tú sớm đã thức giấc. Tuy rằng tối hôm qua ngủ rất khuya nhưng đồng hồ sinh học của cô vẫn rất đúng giờ. Lúc xuống lầu, Diệp Minh Châu và Dụ Trì Diệp đã ở dưới.

    "Diệp, anh nếm thử đi, đây là tự tay em làm cho anh đó."

    Diệp Minh Châu tỏ vẻ hạnh phúc dùng nĩa xắn một miếng trứng chiên đưa tới trước mặt Dụ Trì Diệp. Trên người cô ta mặc áo sơ mi của Dụ Trì Diệp, bởi vì hai người cách nhau một cái bàn nên động tác kia trực tiếp làm lộ nửa người dưới của cô ta.

    Chẳng lẽ cô ta coi nơi này như chốn không người, không kiêng nể gì như vậy?

    Diệp Cẩm Tú không nhịn được nghĩ nếu Dụ mẫu trở về vừa vặn nhìn thấy cảnh này thì sẽ đặc sắc như thế nào. Diệp Cẩm Tú xuống lầu, Diệp Minh Châu nghe tiếng bước chân quay đầu nhìn cô.

    "Xin lỗi, chị không biết lúc nào em dậy nên không làm bữa sáng cho em." Diệp Minh Châu giống như đứa trẻ làm sai, ủy khuất nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

    Diệp Cẩm Tú nhìn mặt giả tạo kia của cô ta, chẳng qua là diễn trò cho Dụ Trì Diệp xem thôi, nhưng hiện tại cô đã không quan tâm.

    "Không sao, người giúp việc làm là được rồi." Lời Diệp Cẩm Tú vốn là không sao cả, Diệp Minh Châu nghe lại càng thêm tủi thân.

    "Thái độ của cô là thế nào, cô bày ra vẻ mặt đó cho ai xem?"

    Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú liền cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết. Ai cũng không thể dùng ngữ khí lạnh lùng đối đãi với Diệp Minh Châu. Cho dù là người phụ nữ đang mang thai đứa con của hắn cũng không được Đứa bé kia chỉ là ngoài ý muốn. Ở trước mặt Diệp Minh Châu, hắn càng thấy Diệp Cẩm Tú chướng mắt.

    Diệp Cẩm Tú mặc kệ bọn họ, đi tới phòng bếp dặn dò người giúp việc làm bữa sáng rồi ra khỏi biệt thự, một mình đi ra ngoài tản bộ.

    Dụ Trì Diệp nhìn bóng lưng Diệp Cẩm Tú một lúc lâu. Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp bị Diệp Cẩm Tú hấp dẫn, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

    "Diệp, anh mau ăn đi sắp nguội mất rồi." Tiếng Diệp Minh Châu thúc giục ăn cơm gọi lại thần chí của Dụ Trì Diệp.

    Không hiểu tại sao hắn cảm giác Diệp Cẩm Tú giống như thay đổi thành một người khác, nhưng lại nói không biết là thay đổi chỗ nào.

    Nhìn Diệp Minh Châu ở trước mắt, Dụ Trì Diệp chẳng buồn tìm tòi nghiên cứu nhiều như vậy. Ăn xong bữa sáng, hôn lên trán Diệp Minh Châu một cái rồi rời đi.

    Ở bên ngoài cửa đúng lúc gặp Diệp Cẩm Tú tản bộ trở về. Diệp Cẩm Tú vừa vặn đem dáng vẻ thân mật của hai người thu vào trong mắt. Cái này so với kích tình tối hôm qua quả thực chỉ là mưa bụi.

    Diệp Cẩm Tú như không nhìn thấy Dụ Trì Diệp mà đi vào phòng khách, tới bên bàn ăn ăn bữa sáng vừa được dọn lên.

    Diệp Minh Châu nhìn bụng của cô, trong mắt toàn là hận ý. Cô ta và Dụ Trì Diệp ở chung đã lâu mà bụng vẫn không có động tĩnh gì. Vậy mà không ngờ cô lại may mắn như vậy, một lần đã có.

    Lúc trước Dụ Trì Diệp đã giải thích với Diệp Minh Châu, cô ta thật là vừa tức vừa hận. Dựa vào cái gì Diệp Cẩm Tú có thể dễ dàng như vậy liền mang thai còn cô ta lại luôn không có động tĩnh gì chứ.

    Ông trời thật không công bằng.

    Nhưng nghĩ đến việc đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú có thể thuận lợi sinh ra hay không lại là hai chuyện khác nhau, trên mặt Diệp Minh Châu lại giương lên một nụ cười đắc ý. Cô ta sẽ không để cho bất kỳ đứa bé nào chảy dòng máu của người khác và Dụ Trì Diệp đi đến thế giới này.

    Đứa con của Dụ Trì Diệp chỉ có thể do cô ta sinh ra.

    Diệp Cẩm Tú có thể được Dụ mẫu đối xử bằng con mắt khác còn không phải bởi vì khối thịt trong bụng cô sao. Nếu đứa bé không còn, như vậy cô còn lý do gì để ở lại đây.

    Chờ sau khi cô ta mang thai con của Dụ Trì Diệp vậy thì nữ chủ nhân của cái nhà này sẽ phải đổi thôi. Đến lúc đó Dụ mẫu cũng sẽ bởi vì cô ta mang thai mà thay đổi cách nhìn đối với cô ta. Diệp Minh Châu đã sớm tính toán xong tất cả.

    Chỉ là hiện tại phải làm sao đem đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú xóa sạch mà thần không biết quỷ không hay đây?

    Diệp Minh Châu nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt chưa từng rời khỏi bụng Diệp Cẩm Tú. Diệp Cẩm Tú có thể cảm giác được ánh mắt không có mấy phần thiện ý của Diệp Minh Châu, lạnh lùng ngước mắt nhìn, dùng ánh mắt cảnh cáo cô ta.

    "Cô nhìn cái gì mà nhìn. Diệp Cẩm Tú, cô không cần đắc ý. Cô chẳng qua là công cụ mà Diệp dùng để sinh con thôi. Sinh đứa bé xong cô sẽ phải cuốn gói cút đi."

    Diệp Minh Châu nói đúng, nhưng lời của cô ta đã không thể tổn thương Diệp Cẩm Tú nữa.

    Diệp Cẩm Tú hiểu rõ sự thật này. Vì đứa nhỏ, cô lười cùng cô ta tranh chấp.

    Diệp Minh Châu sau khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Diệp Cẩm Tú ngọn lửa trong lòng càng thêm mãnh liệt. Cô ta mới là người phụ nữ Dụ Trì Diệp yêu sâu đậm nhưng thật không ngờ vị trí phu nhân lại bị cô chiếm mất.

    Mà hôm nay cô ta đầy bụng tức giận, Diệp Cẩm Tú lại hoàn toàn chẳng buồn để ý đến cô ta, sự tức giận trong lòng một phần cũng không có giảm bớt, ngược lại càng thêm mấy phần.

    "Diệp Cẩm Tú, cô có ý gì? Sẽ không cho rằng sinh con là có thể mẹ quý nhờ con chứ?" Diệp Minh Châu một tay giữ chặt cánh tay Diệp Cẩm Tú, ngăn cản cô rời đi.

    "Giúp việc trong nhà đều đang nhìn. Nếu đứa bé trong bụng tôi có mệnh hệ gì chị cho rằng chị còn có thể bước vào cửa lớn của Dụ gia sao?" Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nhìn Diệp Minh Châu mà nhắc nhở.

    Dù sao hiện tại Dụ mẫu quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng cô. Nếu có mệnh hệ gì do Diệp Minh Châu cô ta tạo thành thì cho dù Dụ Trì Diệp có yêu cô ta đến đâu Dụ mẫu cũng sẽ cực lực phản đối đến cùng. Đến lúc đó cô ta thật sự hoàn toàn không có duyên với Dụ gia rồi.

    Lời của Diệp Cẩm Tú khiến Diệp Minh Châu hung ác nắm chặt cánh tay cô. Cô ta đương nhiên hiểu rõ đạo lý này cho nên mới tức giận.

    Diệp Minh Châu tuy rằng không thể làm gì đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú nhưng tay lại dùng hết sức lực bóp chặt cánh tay Diệp Cẩm Tú. Móng tay dài làm đau Diệp Cẩm Tú. Đối mặt với sự gây hấn của Diệp Minh Châu, cô không còn nhẫn nại nữa.

    "Diệp Minh Châu, chị tốt nhất đừng nên quá đáng quá. Có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi mẹ Dụ Trì Diệp sẽ từ Mỹ trở về? Chị tốt nhất đừng có lúc nào cũng khiêu khích tôi, nếu không chúng ta liền cá chết lưới rách." Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nói xong liền bỏ lại Diệp Minh Châu ở phía sau, quay lại trên lầu.

    Diệp Minh Châu siết chặt tay, trong lòng âm thầm nói sẽ cho Diệp Cẩm Tú biết tay.

    Diệp Cẩm Tú về phòng chính là vì tránh mặt Diệp Minh Châu. Cô và cô ta ở cùng một chỗ, thật sự là không thể có tâm tình tốt được.

    Vì đứa nhỏ, tránh xa cô ta ra một chút cũng tốt.

    Diệp Minh Châu thấy Diệp Cẩm Tú trở về phòng liền bắt đầu suy tính làm sao tiêu trừ được đứa bé của cô.

    Nhưng cô ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Dù sao hiện giờ trong biệt thự cũng chỉ có cô ta, nếu con của Diệp Cẩm Tú xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Dụ mẫu hoài nghi chính là cô ta. Cho dù có sự bảo vệ của Dụ Trì Diệp nhưng xảy ra chuyện như vậy, giống như Diệp Cẩm Tú nói, đời này cô ta cũng đừng nghĩ đến việc bước vào cửa Dụ gia nữa.

    Diệp Minh Châu chưa từng có cảm giác phiền não như vậy. Lần này đây thật sự là gặp phải cửa khó rồi.

    Ngay lúc cô ta đang không biết thế nào mới tốt thì chuông cửa vang lên, nữ giúp việc đi mở cửa trở về nói cho Diệp Minh Châu biết Dụ Lộ Lộ đến. Diệp Minh Châu lập tức nở nụ cười đắc ý.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  7. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 26: Ứng phó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dụ Lộ Lộ cũng không thích Diệp Cẩm Tú, cô ta có thể mượn tay Dụ Lộ Lộ loại trừ đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú. Diệp Minh Châu nghĩ vậy giương lên một nụ cười đắc ý. Lúc này ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô ta.

    Dụ Lộ Lộ vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Diệp Minh Châu đang ngồi ở đó, không khỏi có chút ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra. Hiện giờ Dụ mẫu không có ở đây, cô ta đăng đường nhập thất cũng đúng. Dụ Lộ Lộ không thích Diệp Minh Châu cũng không thích Diệp Cẩm Tú, nhưng giữa hai người cô ta càng ghét Diệp Cẩm Tú hơn.

    Giờ nhìn thấy Diệp Minh Châu ngồi ở trong phòng khách bày ra dáng vẻ khổ sở, dù sao cũng là người phụ nữ Dụ Trì Diệp yêu, vẫn nên cho cô ta một chút mặt mũi. Cho dù không thích cũng phải để ở trong lòng.

    "Sao vậy? Vừa sáng ra đã không vui sao?"

    Diệp Minh Châu chính là đang chờ những lời này của cô ta, bất đắc dĩ thở dài sau đó nhìn Dụ Lộ Lộ với vẻ mặt đau khổ nói.

    "Xem ra chị cùng Diệp thật sự hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi. Giờ đây Cẩm Tú mang thai đứa con của Diệp, cho dù chị có yêu anh ấy đến đâu rồi cũng phải buông tay. Không thể để cho một sinh mệnh bé nhỏ vừa sinh ra liền không có cha." Diệp Minh Châu hận không thể mắng chính mình thánh mẫu.

    Dụ Lộ Lộ nghe cũng thấy buồn nôn nhưng nghe đến Diệp Cẩm Tú mang thai làm cho cô ta rất khiếp sợ. Ở trong lòng cô ta Diệp Cẩm Tú chính là loại phụ nữ không từ thủ đoạn. Vì leo lên giường Dụ Trì Diệp chuyện gì cũng có thể làm được. Mà lời nói của Diệp Minh Châu hoàn toàn khiến cho Dụ Lộ Lộ hiểu lầm, cho rằng Diệp Cẩm Tú muốn dùng đứa bé trong bụng giữ lại Dụ Trì Diệp.

    Vừa lúc đó Diệp Cẩm Tú từ trên lầu đi xuống muốn uống nước. Xuống lầu thấy Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Minh Châu ngồi ở trên sô pha. Cô không biết cô ta tới làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì. Cô ta trước nay vốn không vừa mắt chính mình Diệp Cẩm Tú chào hỏi đơn giản một câu rồi trực tiếp đi vào phòng bếp.

    "Diệp Cẩm Tú, cô đừng có mà gả cho anh tôi rồi thì không coi ai ra gì được không? Cô không phải đang mang thai sao? Cô cho rằng đó là tấm vé để có thể ở lại Dụ gia chúng tôi lâu dài à? Cô không cần si tâm vọng tưởng." Dụ Lộ Lộ đi tới trước mặt Diệp Cẩm Tú châm chọc.

    Diệp Minh Châu nhìn Dụ Lộ Lộ, đáy lòng nhảy nhót - cô ta thích tiết mục chó cắn chó như vậy. Dụ Lộ Lộ tốt nhất trực tiếp ra tay trừ khử đứa con của Diệp Cẩm Tú, đến lúc đó cô ta không cần ra sức thổi hướng gió để giải quyết mối họa lớn nữa.

    Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

    Diệp Cẩm Tú nhìn ra Dụ Lộ Lộ tới đây chuyên tâm là để gây chuyện. Hai tay theo bản năng bảo vệ bụng sợ Dụ Lộ Lộ có hành vi nguy hiểm gì sẽ tổn thương đến đứa bé của cô.

    "Lộ Lộ, em đừng đối xử với Cẩm Tú như vậy. Cẩm Tú vừa mới mang thai, không cẩn thận động thai thì không tốt." Diệp Minh Châu giả làm người tốt đứng ra hòa giải.

    Diệp Cẩm Tú sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta. Cô ta chẳng qua diễn kịch cho người giúp việc xem mà thôi. Kỳ thật là đang nhắc nhở Dụ Lộ Lộ cô vừa mới mang thai, thai nhi chưa ổn định, không cẩn thận sẽ sinh non.

    Dụ Lộ Lộ nghe Diệp Minh Châu nói lạnh lùng cười.

    "Mang thai rồi trở nên quý giá quá nhỉ. Chỉ là mặt hàng như cô có cởi sạch phỏng chừng anh tôi cũng không muốn làm cô." Lời Dụ Lộ Lộ rất khó nghe.

    Đúng vậy, cô toàn tâm toàn ý yêu Dụ Trì Diệp nhưng hắn đã vứt bỏ tình yêu của cô. Chẳng lẽ yêu một người thật sự là sai sao?

    Giờ đây cô cũng đã tính toán buông bỏ tất cả, vì cái gì bọn họ nguyên một đám đều không thể để cho cô an tĩnh đem đứa bé sinh ra chứ.

    "Lộ Lộ, tôi không muốn cãi nhau với cô. Xin lỗi thất lễ rồi."

    Diệp Cẩm Tú rất rõ ràng, lúc này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là tránh xích mích trực tiếp với Dụ Lộ Lộ thì hơn. Có thể không đắc tội với người khác thì không nên đắc tội.

    "Lộ Lộ? Tôi với cô thân lắm sao? Gọi thân thiết như vậy làm gì? Đừng tưởng rằng cô là vợ của anh trai tôi thì giỏi giang lắm. Cô chẳng qua chỉ là công cụ sinh con mà thôi. Chờ cô sinh đứa bé ra, không còn bùa hộ mệnh xem cô còn làm gì được. Tôi ngược lại rất chờ mong dáng vẻ cô cút khỏi nhà họ Dụ." Dụ Lộ Lộ khinh thường nhìn Diệp Cẩm Tú. Anh họ vốn dĩ không yêu cô ta, giữ cô ta lại chẳng qua vì giọt máu trong bụng cô ta thôi.

    "Lộ Lộ, em đừng quá đáng quá, sao lại nói Cẩm Tú như vậy, em ấy nói thế nào cũng là chị dâu của em." Diệp Minh Châu lạnh giọng quát lớn Dụ Lộ Lộ.

    "Chị dâu? Tôi nhận không nhận nổi người phụ nữ không biết liêm sỉ như chị ta làm chị dâu. Chị ta cùng mấy loại phụ nữ ngoài kia có gì khác nhau chứ." Dụ Lộ Lộ nói xong đi tới bên bàn trà ngồi xuống, bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, vẻ tao nhã mang theo quý khí vốn có.

    Diệp Cẩm Tú sớm đã quen châm chọc khiêu khích như vậy. Cô tự nói với bản thân không nên vì lời nói của bất kỳ kẻ nào mà dao động cảm xúc. Vì đứa bé, cô phải tâm lặng như nước.

    Diệp Cẩm Tú đến phòng bếp uống nước xong nhanh chóng quay lên trên lầu, không muốn ở lại với hai người phụ nữ lòng mang ý đồ bất chính kia.

    Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú hoàn toàn bơ cô ta mà lên lầu, trong lòng tức giận lại càng thêm mãnh liệt. Vốn định đuổi theo nhưng lại bị Diệp Minh Châu kéo lại.

    Diệp Minh Châu ngược lại không giống vừa rồi lớn giọng mắng cô ta mà lại lôi kéo tay cô ta nói sang chuyện khác.

    Dụ Lộ Lộ trong lòng hiểu rõ, Diệp Minh Châu đối với Diệp Cẩm Tú cũng là nhìn không thuận mắt. Hai người bọn họ đều không vừa mắt cô, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chỉ cần có thể làm cho Diệp Cẩm Tú người phụ nữ kia đau khổ, tạm thời có thể liên minh.

    Chỉ là hai người đều nghĩ trong lòng mà không nói ra nhưng lại hiểu được suy nghĩ của nhau.

    Diệp Cẩm Tú quay lại phòng, cảm giác vô cùng phiền não.

    Một Diệp Minh Châu cũng thôi đi, giờ lại tới thêm một Dụ Lộ Lộ, bảo bối của cô muốn sinh ra thật đúng là gian nan.

    Cô đang không biết nên đối mặt với hai người phụ nữ không có ý tốt kia như thế nào, điện thoại di động vang lên, vậy mà lại là Liên Nhiên.

    "Đang làm gì thế. Cậu và tiểu bảo bối trong bụng có khỏe không?" giọng nói nhẹ nhàng của Liên Nhiên từ đầu bên kia truyền đến khiến Diệp Cẩm Tú đang cảm thấy một chút an ủi.

    "Vẫn ổn nha, sao đến giờ này mới nhớ tới mình?" Diệp Cẩm Tú nói chuyện điện thoại với Liên Nhiên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Cô sợ Liên Nhiên nghe ra gì đó. Với tính tình kích động kia, cô ấy chắc chắn dám trực tiếp lái xe tới đây cùng hai người phụ nữ kia phân bua.

    Diệp Minh Châu và Dụ Lộ Lộ đều không phải người dễ đối phó, Liên Nhiên đến sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng phức tạp hơn.

    "Cậu muốn ăn gì, tớ đưa cậu đi?" Liên Nhiên tâm tình rất tốt mời Diệp Cẩm Tú.

    "Hôm nay tớ thấy hơi mệt, có thể là buổi sáng đi quá xa, bây giờ muốn ngủ một chút. Chờ lần sau để tớ mời cậu." Diệp Cẩm Tú lấy cớ từ chối.

    "Được rồi, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất. Cậu mệt thì mau mau nghỉ ngơi đi. Ăn cơm chúng ta hẹn hôm khác vậy." Liên Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

    Diệp Cẩm Tú nghe tiếng tút tút bên kia mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng ứng phó được.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  8. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 27: Chết tiệt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ Diệp Cẩm Tú thật sự mệt mỏi, cơm trưa cũng không ăn trực tiếp ngủ thẳng đến khi trời tối. Cô bị tỉnh vì đói. Nhìn sắc trời, vậy mà đã ngủ suốt một ngày.

    Không biết Dụ Lộ Lộ đã đi chưa? Cô thực sự không có sức lực để đi đối phó với hai người phụ nữ.

    Diệp Cẩm Tú ngồi dậy xuống giường mang giày rồi ra khỏi phòng.

    "Người mang thai thật đúng là phách lối. Buổi trưa người giúp việc gọi như thế nào cô cũng không mở cửa. Đây là ném sắc mặt cho ai xem? Đừng tưởng rằng cô bước vào Dụ gia thì chính là nữ chủ nhân. Cô có thân phận như hiện tại cũng là bởi vì khối thịt trong bụng cô mà thôi. Cô phải bảo vệ nó thật tốt vào, bằng không cô xong đời chắc rồi." Dụ Lộ Lộ lạnh lùng chế nhạo Diệp Cẩm Tú.

    Diệp Cẩm Tú làm như không nghe thấy, cô một tay vịn lan can cẩn thận xuống lầu. Dụ Lộ Lộ hận không thể làm cô đi tới đi lui liền ngã xuống, đứa nhỏ không còn, cô cũng không có lý do ở Dụ gia, đỡ cho cô ta nhìn thấy không vừa mắt.

    Ý nghĩ trong lòng Dụ Lộ Lộ sao không phải là điều Diệp Minh Châu chờ mong. Nhưng Diệp Minh Châu so với Lộ Lộ kín đáo hơn rất nhiều, cô ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt.

    "Tôi ngủ quên, không nghe thấy." Diệp Cẩm Tú giải thích.

    Đó là lời giải thích của cô nhưng qua miệng Dụ Lộ Lộ lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.

    "Ngủ quên hay là làm mình làm mẩy? Tôi đã sớm nhìn ra mánh khóe của cô rồi. Cô yên tâm, cho dù cô chết đói anh tôi cũng sẽ không thèm nhìn đến đâu, không cần tự rước lấy nhục." Dụ Lộ Lộ nói tựa như một con dao nhỏ đâm vào trong lòng Diệp Cẩm Tú.

    Đau thấu tâm can.

    Nhiều khi hiểu là một chuyện, bị người khác trần trụi nói ra lại là một chuyện khác.

    Tuy cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi bị Dụ Lộ Lộ đả kích rõ ràng ra như vậy cô vẫn rất bi thương. Cô yêu Dụ Trì Diệp nhưng không có nghĩa là cô sẽ luôn nhẫn nhịn bọn họ.

    "Dụ Trì Diệp không yêu tôi thì có sao? Hiện tại tôi là Dụ phu nhân, các ngươi đứng ở trong nhà tôi lớn tiếng, có phải có chút không nói đạo lý hay không?" Diệp Cẩm Tú dùng dáng vẻ của nữ chủ nhân nhìn hai người.

    Dụ Lộ Lộ tức muốn chết, cô thật sự chưa từng gặp qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy. Chủ nhân căn biệt thự cũng không yêu cô ta, cô thật muốn biết cô ta lấy dũng khí từ đâu ra để nói ra mấy lời như vậy.

    "Người anh tôi yêu là Minh Châu, cho dù cô ngồi ở vị trí phu nhân thì sau khi cô sinh xong cũng phải nhường chỗ thôi. Diệp Cẩm Tú cô cũng thật đê tiện. Anh tôi cũng không yêu cô, cô còn vội vội vàng vàng sinh con cho anh ấy. Tôi mà là cô thì đã tìm một chỗ trốn đi, sẽ không ra ngoài mất mặt xấu hổ, nếu không thì tìm một cái hồ nước nhảy xuống chết cho xong." Dụ Lộ Lộ châm chọc Diệp Cẩm Tú, nói chuyện càng không xem ai ra gì.

    "Lộ Lộ, em đừng quá đáng." Diệp Minh Châu thấy đèn xe lóe lên ngoài cửa sổ, biết Dụ Trì Diệp đã trở lại. Cho dù không thích Diệp Cẩm Tú thì cũng nên giả vờ một chút.

    "Sao lại quá đáng. Tôi nói đều là sự thật. Người anh tôi yêu là chị. Nếu không phải cô ta sống chết không chịu đi, hai người sẽ từ người yêu biến thành người thân sao?" Dụ Lộ Lộ lớn tiếng nói, không hề che giấu sự chán ghét đối với Diệp Cẩm Tú.

    Dụ Trì Diệp vừa vào cửa đã nghe thấy giọng Dụ Lộ Lộ, không khỏi cảm thấy nhức đầu.

    Sao lại đến nữa rồi?

    Dụ Trì Diệp thay giày, đi vào trong phòng khách. Dụ Lộ Lộ thấy Dụ Trì Diệp đã trở lại, hạ giọng xuống nhưng lại đi tới bên cạnh hắn bắt đầu cáo trạng.

    "Anh, Diệp Cẩm Tú không thèm để em vào mắt. Em chỉ nói cô ấy hai câu, cô ta liền lấy thân phận nữ chủ nhân để dọa em, sao cô ta lại mặt dày như vậy chứ. Anh mau đuổi cô ta đi, em không muốn thấy cô ta." Dụ Lộ Lộ vừa nhìn sắc mặt Dụ Trì Diệp vừa nói.

    Dụ Trì Diệp nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú. Lúc này cô đang đứng ở nơi đó, giống như người Dụ Lộ Lộ nói căn bản không phải cô, cả người bình tĩnh thản nhiên.

    Diệp Cẩm Tú như vậy làm cho Dụ Trì Diệp càng cảm giác cô như thay đổi thành một người khác. Nếu không phải hắn biết rõ thái độ làm người của cô thì hắn còn thật sự tin rằng là đây là người khác.

    Nhìn Diệp Cẩm Tú thờ ơ, đáy lòng hắn hiện lên một tia cảm giác khác thường nhưng cảm giác kia tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức khiến nàng không nắm bắt được.

    "Hai người cứ tiếp tục, tôi vào xem cơm nước đã chuẩn bị xong chưa." Nói xong Diệp Cẩm Tú xoay người đi vào phòng bếp, để lại cho Dụ Trì Diệp một bóng lưng gầy yếu.

    "Ai cho cô đi. Dù sao Lộ Lộ cũng là khách, có ai chiêu đãi khách như cô không? Xin lỗi Lộ Lộ." Dụ Trì Diệp gọi Diệp Cẩm Tú lại, lời của hắn khiến bóng lưng Diệp Cẩm Tú dừng lại một chút.

    Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp vẫn luôn nhìn Diệp Cẩm Tú, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng trấn an, bảo hắn không nên tức giận. Dụ Trì Diệp kéo tay Diệp Minh Châu, đặt lên môi một nụ hôn nhẹ nhàng.

    Diệp Cẩm Tú nhắm mắt lại hít sâu một hơi, xoay người nhìn Dụ Trì Diệp.

    "Người nên xin lỗi không phải tôi. Không thích có thể rời đi, không ai cưỡng ép giữ cô ấy lại." Nói xong Diệp Cẩm Tú đi vào phòng bếp.

    Lời nói của cô hoàn toàn chọc giận Dụ Lộ Lộ.

    "Anh, anh xem cô ta kiêu ngạo cho ai xem? Thật coi mình như chủ nhân à." Dụ Lộ Lộ ủy khuất nhìn Dụ Trì Diệp nói.

    Dụ Trì Diệp nhìn bóng lưng Diệp Cẩm Tú rời đi. Cô thật sự thay đổi rồi, móng vuốt mèo nhỏ bắt đầu lộ ra.

    Diệp Minh Châu phát hiện ánh mắt Dụ Trì Diệp luôn ở trên người Diệp Cẩm Tú, đáy mắt âm u, chẳng lẽ hắn thật sự bởi vì đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú mà nảy sinh tình cảm với cô ta sao? Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra, đứa bé kia nhất định không thể giữ lại.

    "Diệp, anh mệt rồi đúng không, để em bóp vai cho anh." Diệp Minh Châu không nói gì, từ trong ngực Dụ Trì Diệp đứng lên, đi tới phía sau bóp vai cho hắn.

    Dụ Trì Diệp quả thật mệt mỏi, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Minh Châu trong đầu lại nghĩ đến sự thay đổi của Diệp Cẩm Tú mấy ngày nay. Hình như cô từ Trúc Giang trở về liền thay đổi thành một người khác, an tĩnh không có cảm giác tồn tại.

    Chẳng lẽ cô ta yêu Dụ Phi Trạch?

    Nghĩ đến loại khả năng này, hắn rất tức giận. Bây giờ cô vẫn là người phụ nữ của hắn, hắn quyết không cho phép cô có hành vi đứng núi này trông núi nọ.

    Dụ Lộ Lộ thấy Dụ Trì Diệp nhắm mắt nghỉ ngơi thì ngậm miệng lại không dám quấy rầy. Cô biết rõ khi nào nên giữ im lặng. Mà khí tức Dụ Trì Diệp phát ra lúc này càng làm cho Dụ Lộ Lộ và Diệp Minh Châu im lặng.

    Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp tức giận, trong lòng cười trộm: Diệp Cẩm Tú, sớm muộn gì thì khối thịt trong bụng cô cũng không thể trở thành bùa hộ mệnh nữa đâu.

    Diệp Cẩm Tú ngủ cả ngày, ở phòng bếp bưng thức ăn coi như là vận động một chút.

    Dụ Trì Diệp vừa hé mắt liền nhìn thấy bộ dáng Diệp Cẩm Tú bưng đĩa thức ăn trong tay, cô đặt đồ ăn lên bàn, thỉnh thoảng thuận tay vén mấy sợi tóc phất phơ trước trán ra sau tai dưới ánh đèn tráng lệ.

    Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp lại nhìn Diệp Cẩm Tú, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên má hắn một cái kéo lại thần trí của hắn. Âm hiểm nhìn hình ảnh bận rộn của Diệp Cẩm Tú.

    Diệp Cẩm Tú chết tiệt..
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  9. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 28: Nhằm vào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn cơm xong vốn tưởng rằng Dụ Lộ Lộ sẽ về, nhưng thật không ngờ cô ta lại nói sắc trời không còn sớm một mình trở về không an toàn, nên ở lại trong biệt thự.

    Diệp Cẩm Tú đương nhiên không thể đuổi cô ta đi. Cô ta ở lại làm cho Diệp Cẩm Tú thận trọng đứng lên.

    Diệp Cẩm Tú về tới phòng, tắm rửa xong, ngồi ở trên giường suy nghĩ. Hôm nay đứa nhỏ trong bụng cô kéo đến nhiều người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi như vậy, nghĩ đến ánh mắt không thân thiện của Dụ Lộ Lộ, còn có dáng vẻ khắp nơi nhằm vào mình, cô chỉ hy vọng ngày mai cô ta có thể nhanh chóng rời đi.

    Còn có Diệp Minh Châu.

    Tuy rằng cô ta luôn bày ra vẻ muốn giúp đỡ chính mình, nhưng theo sự hiểu biết của cô về cô ta, đó làm sao có thể là xuất phát từ thật tâm muốn giúp đỡ chứ.

    Không ngờ sự ra đời của một đứa trẻ lại mang đến nhiều nguy cơ như vậy, cô thật sự rất lo lắng.

    Có lẽ là bởi vì Dụ Lộ Lộ ở đây, Diệp Minh Châu không ra sức gào thét giống như tối hôm qua. Diệp Cẩm Tú ngồi ở trên giường châm chọc cười, chị ta cũng biết liêm sỉ rồi à.

    Trong phòng trên lầu hai, Diệp Minh Châu nằm trong lòng Dụ Trì Diệp, ôm hắn thật chặt nghe từng nhịp tim.

    "Diệp, ngày mai em sẽ trở về bên kia." Diệp Minh Châu ủy khuất nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong mắt tràn đầy uất ức.

    Dụ Trì Diệp thấy thế cảm giác trái tim tan chảy, vội vàng hỏi cô ta có phải chịu ủy khuất hay không.

    Diệp Minh Châu lắc đầu, lại ôm hắn chặt hơn.

    "Diệp, anh chỉ cần biết em thật sự rất yêu anh là được rồi. Có thể làm người phụ nữ của anh em rất hạnh phúc." Diệp Minh Châu cố ý nói như vậy. Cô ta biết rõ Dụ Trì Diệp nhất định sẽ hỏi, đến lúc đó Diệp Cẩm Tú liền xong đời.

    "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết?" Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu, ánh mắt đầy kiên định.

    "Ban ngày Cẩm Tú bảo em cút, nếu không em ấy sẽ gọi điện thoại cho bác gái ở Mỹ, nói em làm phiền em ấy." Diệp Minh Châu còn chưa nói xong nhưng Dụ Trì Diệp đã hiểu. Thật không ngờ lần này sau khi trở về Diệp Cẩm Tú im lặng, đều là cô ta diễn kịch cho mình xem, hắn không ở nhà, cô ta bắt đầu kiêu ngạo với Diệp Minh Châu.

    "Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu ủy khuất đâu." Nói xong Dụ Trì Diệp để Diệp Minh Châu ở trong phòng, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

    Diệp Minh Châu thấy Dụ Trì Diệp tức giận, đắc ý cười, Diệp Cẩm Tú, cô xong rồi.

    Dụ Trì Diệp đi tới phòng Diệp Cẩm Tú, dùng sức mở cửa liền thấy Diệp Cẩm Tú đang ngồi ở trên giường nhìn bụng cười dịu dàng. Mà hắn trực tiếp xem nụ cười của cô là kiểu tiểu nhân đắc chí, là nụ cười đắc ý sau khi uy hiếp Diệp Minh Châu thành công.

    Dụ Trì Diệp tức giận đi tới bên cạnh Diệp Cẩm Tú. Diệp Cẩm Tú rất bất ngờ, hắn thế mà lại đến phòng mình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, cô biết hắn đến chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

    Dụ Trì Diệp vung tay tát Diệp Cẩm Tú một cái, âm thanh vang vọng cả căn phòng trống rỗng.

    Diệp Cẩm Tú cảm giác mặt nóng rát đau đớn. Cô không rõ vì sao Dụ Trì Diệp lại đánh mình, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Diệp Minh Châu đứng ở cửa, tất cả đã rõ ràng.

    "Nếu cô an phận tôi còn có thể giữ lại cô và đứa nhỏ này. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí." Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú uy hiếp nói.

    Lời nói của hắn lại lần nữa biến thành một con dao nhỏ, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đớn.

    Hổ dữ không ăn thịt con, mà hắn vì Diệp Minh Châu lại dùng đứa bé uy hiếp cô. Cô rốt cuộc yêu phải dạng người gì thế này?

    Nhìn người đàn ông cô yêu sâu đậm trước mắt, cô cảm thấy thật xa lạ. Nước mắt nóng hổi theo gò má rơi xuống, cô vốn khống chế được, không muốn ở trước mặt Diệp Minh Châu bị cô ta xem thường, nhưng cuối cùng không nhịn được.

    Nước mắt nóng bỏng nhỏ trên người đầy vết thương, đau đớn dị thường.

    Dụ Trì Diệp sau khi giơ tay đánh Diệp Cẩm Tú liền hối hận. Nhìn thấy cô cho dù lúc nào cũng theo bản năng bảo vệ bụng, hắn thậm chí có chút hối hận đã đánh cô.

    Diệp Minh Châu vội vàng chạy vào, lôi kéo Dụ Trì Diệp.

    "Diệp, em ủy khuất một chút cũng không sao. Giờ Cẩm Tú đang mang thai, tâm trạng lên xuống là chuyện bình thường, em không sao đâu." Diệp Minh Châu chỉ sợ Dụ Trì Diệp hạ cơn tức giận xuống, nên vội vàng tiến lên bỏ thêm chút củi. Cô ta nói tỏ vẻ rộng lượng, còn không phải đang đổ thêm dầu vào lửa sao.

    Sự hối hận của Dụ Trì Diệp lóe lên một chút rồi lập tức biến mất, quay qua lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú.

    "Nhớ kỹ thân phận của cô. Tôi có thể cho cô ở đây, cũng có thể để cô hai bàn tay trắng cút ra ngoài." Nói xong hắn ôm lấy Diệp Minh Châu rời đi.

    Diệp Minh Châu quay đầu nhìn Diệp Cẩm Tú ngồi ở trên giường thương tâm muốn chết, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, dùng khẩu hình nói.

    "Diệp Cẩm Tú, cô đấu không lại tôi đâu." Diệp Cẩm Tú nhìn Diệp Minh Châu, trong mắt tràn đầy ý hận. Cô hận Diệp Minh Châu, càng nguội lạnh với Dụ Trì Diệp lãnh khốc vô tình kia.

    Đây là lần thứ hai hắn vì Diệp Minh Châu mà dùng đứa nhỏ uy hiếp cô. Sau khi Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu rời đi, Diệp Cẩm Tú nhìn cửa thật lâu, lòng cô đau quá, đau đến không thể hít thở.

    Điều đau khổ nhất của phụ nữ không phải là mất đi người mình yêu, mà là tuyệt vọng sau khi phát hiện người mình yêu đã thay đổi. Diệp Cẩm Tú ngồi ở đó bỗng nhiên cảm giác sự theo đuổi và tình yêu say đắm của mình trước đó lại cho một người thủ đoạn độc ác như vậy. Cô nhất thời chưa thể chấp nhận sự thật như vậy.

    Diệp Cẩm Tú ôm chặt chân mình ngồi ở trên giường khóc. Hồi lâu sau, nghĩ đến đứa bé trong bụng, chậm rãi ngừng khóc, bình phục tâm tình của mình. Nhìn cánh cửa mở rộng, Diệp Cẩm Tú đứng dậy xuống giường đóng cửa. Không nghĩ đến Dụ Lộ Lộ đang trào phúng đứng ở ngoài cửa, khinh thường nhìn cô.

    "Hơn nửa đêm cô còn ở đây khóc tang đấy à? Cô đúng là đồ sao Tang Môn (*). Có người phụ nữ như cô ở đây thật là xui xẻo." Dụ Lộ Lộ thật muốn giống Dụ Trì Diệp khi nãy tát cô một cái cho hả giận. Âm thanh vừa rồi thật sự rất vang.

    (*: Chỉ người phụ nữ mang lại xui xẻo cho nhà chồng)

    Nhìn gương mặt sưng vù của Diệp Cẩm Tú, có thể thấy Dụ Trì Diệp không hề nương tay.

    "Đã chướng mắt đến như vậy rồi, thật là không biết cô còn có dũng khí gì ở lại chỗ này." Dụ Lộ Lộ châm chọc lời nói làm cho Diệp Cẩm Tú rất khó chịu. Cô cũng không phải là củ cải trắng mặc cho người khi dễ.

    "Dựa vào cái gì? Dựa vào nó. Dụ tiểu thư vẫn là mau trở về nghỉ ngơi một chút đi." Diệp Cẩm Tú chỉ chỉ bụng của mình, muốn đóng cửa. Nhưng là lúc sắp đóng lại, Dụ Lộ Lộ đột nhiên tiến một chân vào.

    "Dựa vào nó? Cô muốn mẹ quý nhờ con vậy thì phải bảo vệ nó cho cẩn thận. Bằng không đến lúc đứa trẻ không còn thì cô hoàn toàn trắng tay. Loại phụ nữ giống như cô xứng đáng bị đàn ông vứt bỏ, càng không xứng làm mẹ."

    Dụ Lộ Lộ coi như là muốn làm người ác đến cùng. Diệp Cẩm Tú mở cửa, đẩy Dụ Lộ Lộ ra ngoài rồi dùng sức đóng cửa, khóa lại.

    "Diệp Cẩm Tú, đừng đắc ý. Tôi chờ xem dáng vẻ cô hai bàn tay trắng."
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  10. Ảnh Tử Truy Quang

    Bài viết:
    43
    Chương 29: Không để yên cho đứa bé của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Cẩm Tú cảm giác vô cùng bi thương. Khi cô yêu Dụ Trì Diệp, chỉ là muốn có được tình yêu nhưng lại trở thành mục tiêu bị vạn người phỉ nhổ. Giờ đây cô buông bỏ Dụ Trì Diệp, một lòng chỉ muốn bảo vệ đứa bé trong bụng nhưng lại có nhiều người không để yên cho đứa bé của cô như vậy.

    Ác ý của Diệp Minh Châu và Dụ Lộ Lộ cô hoàn toàn không để trong lòng. Khiến cô đau lòng nhất chính là thái độ của Dụ Trì Diệp. Hắn là cha ruột của đứa nhỏ, nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy.

    Có lẽ là vì mang thai, cảm xúc dao động thật sự rất lớn. Lúc này cô thật sự đau lòng, bi thương trong lòng phóng đại không ngừng, bị chính cô phóng đại vô hạn.

    Ngay cả hít thở cũng trở nên đau đớn như vậy. Chẳng lẽ cô muốn bảo vệ đứa con của mình sai rồi sao? Tại sao giống như cô đã làm chuyện ác tày trời mọi người đều đối xử với cô như vậy.

    Diệp Cẩm Tú mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi. Cô dựa lưng vào cánh cửa, thân thể trượt xuống, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.

    Nước mắt lan tràn trên gương mặt. Thân thể bị thương, vết thương chung quy sẽ có một ngày tốt lên. Nhưng trong lòng bị thương thì phải trị liệu như thế nào đây?

    Đêm dài đằng đẵng mà yên tĩnh. Diệp Cẩm Tú ở cạnh cửa nghe được trong hành lang mơ hồ truyền đến tiếng thở gấp, cảm giác cả người đang trong hầm băng. Cô ôm chặt lấy mình, tự an ủi, nhưng nỗi đau trong lòng càng thêm rõ ràng và đau nhức.

    Cha đứa bé không quan tâm đến sống chết của nó, cùng người phụ nữ khác phiên vân phúc vũ. Cô thật sự sống thất bại như vậy sao? Diệp Cẩm Tú cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cô tự nói với mình, vì đứa nhỏ nên vứt bỏ hết thảy cảm xúc không tốt. Nhưng cô thật sự không cách nào khống chế nỗi đau và bi ai trong lòng.

    Cô đứng lên, không nghĩ chân đã tê cứng. Vịn vào tường đứng dậy, chân truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn như kim đâm nhưng không bằng một phần vạn đáy lòng cô. Đợi chân từ từ hết tê cô mới đi về phía giường.

    Một đêm không ngủ.

    Buổi sáng Diệp Cẩm Tú không muốn nhìn thấy ba người bọn họ, cố ý không xuống lầu nhưng không ngờ Dụ Trì Diệp lại đá văng cửa phòng cô.

    "Sao lên làm thiếu phu nhân lại quên mất thân phận của mình rồi, xuống lầu ăn cơm." Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

    Diệp Cẩm Tú nhìn thấy khí thế nghiêm nghị của Dụ Trì Diệp, hít sâu một hơi, xuống giường mang giày ra khỏi phòng.

    Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú giống như con rối gỗ, đáy lòng hiện lên một tia cảm xúc khác thường nhưng lập tức trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ.

    "Cô bày vẻ mặt như vậy cho ai xem? Nhớ kỹ vì sao cô có thể ở đây." Dụ Trì Diệp lạnh lùng cảnh cáo Diệp Cẩm Tú xong liền xuống lầu trước.

    Trong phòng ăn, Diệp Minh Châu và Dụ Lộ Lộ từng người đang ăn bữa sáng. Khi nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đi xuống, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.

    "Anh, em muốn ở chỗ anh vài ngày." Dụ Lộ Lộ nhìn Dụ Trì Diệp mở miệng nói.

    Lời nói của cô ta làm cho Diệp Cẩm Tú rất bất ngờ. Tưởng rằng buổi sáng cô ta sẽ rời đi, thật không ngờ lại muốn ở lại vài ngày. Đây không phải là rõ ràng muốn gây phiền toái cho cô sao?

    "Tùy em." Dụ Trì Diệp thản nhiên nói.

    "Cũng không thể tùy tiện. Có người là nữ chủ nhân nơi này, em sợ đến lúc đó anh chân trước vừa đi, liền có người đuổi em ra ngoài." Dụ Lộ Lộ châm chọc nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

    Diệp Cẩm Tú đương nhiên biết Dụ Lộ Lộ chính là nhằm vào mình. Trực tiếp đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, an tĩnh ăn bữa sáng.

    Với một số người đối không tốt với con của cô, cô phải dần dần học được mắt điếc tai ngơ, coi như tàng hình. Cô chỉ quan tâm đứa nhỏ trong bụng, muốn bảo vệ nó thật tốt.

    "Ai dám!" Dụ Trì Diệp lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy lãnh ý. Dụ Lộ Lộ nghe Dụ Trì Diệp nói, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩm Tú khiêu khích.

    Diệp Minh Châu thì an tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng đút Dụ Trì Diệp một miếng. Mà Dụ Trì Diệp thì ôn hòa nhìn Diệp Minh Châu, cũng sẽ đút cô ta đồ ăn.

    Hai người vừa mới sáng sớm đã bắt đầu show ân ái làm đau mắt Diệp Cẩm Tú.

    Diệp Minh Châu chính là cố ý. Vừa rồi nghe được Dụ Lộ Lộ muốn ở lại vài ngày, nhất thời cảm thấy cao hứng. Có người phụ nữ ngu xuẩn Dụ Lộ Lộ kia ở đây, tốt nhất có thể đem đứa bé trong bụng cô ta tức giận đến sinh non, tránh bị hoài nghi là cô ta làm.

    Dụ Lộ Lộ biểu hiện đã rất rõ ràng ra sự bất thiện đối với Diệp Cẩm Tú. Nếu đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú có sơ xuất gì, mọi người đầu tiên hoài nghi đến cũng sẽ là Dụ Lộ Lộ.

    Và cô sẽ biến cô ta thành kẻ chết thay.

    Diệp Minh Châu tính toán trong mắt lại bị Diệp Cẩm Tú thấy được. Diệp Cẩm Tú biết Diệp Minh Châu lại đang tính kế cô.

    Xem ra cô càng phải cẩn thận hơn. Đứa bé của cô gây trở ngại đến việc Diệp Minh Châu và Dụ Trì Diệp hai người ở cùng một chỗ, cô ta làm sao có thể dễ dàng tha cho đứa bé của cô sinh ra đây.

    Diệp Cẩm Tú an tĩnh ăn cơm, tận lực làm cho mình không có cảm giác tồn tại. Nhưng có vài người vẫn không buông tha cô. Dụ Lộ Lộ nhìn bộ dáng yên tĩnh của Diệp Cẩm Tú, tức giận không chỗ phát tiết.

    "Diệp Cẩm Tú cô thật đúng là biết giả bộ. Tôi mới chỉ nói cô vài câu, cô đã thái độ ra mặt. Cô thật sự là đã quên mình ở trong nhà ai rồi." Dụ Lộ Lộ chính là cố ý bới móc. Cô ra chính là muốn khơi mào cơn tức giận trong lòng Dụ Trì Diệp, sau đó để Dụ Trì Diệp chỉnh Diệp Cẩm Tú.

    Trên thế giới này còn có nỗi đau nào có thể đau hơn bị người đàn ông mình yêu tổn thương đây.

    "Tôi ăn xong rồi, thứ lỗi không tiếp." Diệp Cẩm Tú nói xong đứng dậy muốn rời đi.

    Vừa lúc đó, cái nĩa trong tay Diệp Minh Châu rơi xuống đất.

    "Ai cho cô đi." Dụ Trì Diệp lên tiếng khiến Diệp Cẩm Tú dừng bước. Dụ Lộ Lộ lại nhìn Diệp Cẩm Tú với tâm trạng xem kịch vui.

    "Còn có việc?" Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn Dụ Trì Diệp, trong mắt lạnh nhạt.

    "Nhặt nĩa lên." Dụ Trì Diệp ra lệnh.

    Diệp Cẩm Tú thật không ngờ Dụ Trì Diệp gọi mình lại chính là vì nhặt nĩa cho Diệp Minh Châu. Nghĩ đến lời hắn nói lúc trước, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt bụng, xoay người.

    Vì đứa bé, cô nhịn.

    Diệp Cẩm Tú đi tới bên cạnh Diệp Minh Châu. Dụ Lộ Lộ không có ý tốt đứng lên, đứng ở bên cạnh Diệp Minh Châu, nhìn bộ dáng Diệp Cẩm Tú ngồi xổm xuống nhặt nĩa.

    Diệp Minh Châu thấy Dụ Lộ Lộ bên cạnh mình, vội vàng đứng lên.

    "Cẩm Tú, không.." Hành động của Diệp Minh Châu khiến Dụ Lộ Lộ ở bên cạnh mất thăng bằng, dưới chân hướng Diệp Cẩm Tú đi tới.

    Dụ Lộ Lộ đương nhiên biết nếu cô ta làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú như vậy Dụ mẫu trở về nhất định sẽ không có quả ngon ngọt gì cho cô ta ăn. Dụ Lộ Lộ khống chế thân thể nhưng đôi giày cao gót đế dày trên chân cô ta lại giẫm lên tay Diệp Cẩm Tú.

    Một cơn đau đớn thấu tim truyền đến.

    Diệp Cẩm Tú cắn răng không cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô vội vàng đứng lên, đem nĩa đặt ở trước mặt Diệp Minh Châu rồi rời đi.

    Dụ Trì Diệp nhìn bộ dạng im lặng của Diệp Cẩm Tú, ánh mắt ngưng trọng.

    "Diệp, em chỉ là không muốn làm phiền Cẩm Tú, em.." Diệp Minh Châu muốn giải thích hành động đột ngột vừa rồi của mình.

    "Không cần giải thích, anh tin em." Diệp Cẩm Tú vừa mới đi tới bậc thang, nghe tiếng Dụ Trì Diệp nói phía sau, trái tim hoàn toàn tan nát.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...