Chương 30: Tên trộm biến thái.
Hạ Tâm An nộp bản thiết kế mới, quản lí Nhậm nhìn bản phác thảo trên tay gật gù mỉm cười nói:
"Làm tốt lắm, rất có thể mẫu này sẽ được chọn."
Nhậm Kiều Ân nhìn ngắm lại lần nữa, cô luôn hài lòng với hiệu suất làm việc của Hạ Tâm An, rất sáng tạo và cực kì chăm chỉ, mỗi khi có dự án mới thì cô luôn là lựa chọn hàng đầu.
Sắp đến ngày nhận lương, Hạ Tâm An lại đem giấy bút ra tính toán. Cô cần phải thuê nhà, không thể ở nhà của Triệu Tử Hiên mãi được, tuy lúc trước hắn nhắc chuyện cô nợ tiền với Hạ Cảnh Trí là để ông ấy không làm phiền cô nữa nhưng cô vẫn phải thanh toán nợ cũ lẫn nợ mới.
Hạ Tâm An bất chợt thở dài, tính toán một hồi cho dù có nhận thêm tiền hoa hồng do bản thiết kế lần trước được duyệt thì cũng chẳng đủ vào đâu.
* * *
Hạ Tâm An thu xếp đồ đạc vào một góc, cô đã tìm được nhà mới chỉ chờ ngày được nhận lương sẽ chuyển tiền cọc rồi dọn đi. Nhìn ngắm căn phòng một lượt nơi đây thật sự rất tốt, lại có người giúp việc giúp cô chăm sóc bà nội lúc cô đi làm, Hạ Tâm An lại thở dài.
Chị giúp việc đem cho Hạ Tâm An một ly sữa, thấy cô đang bận rộn gấp quần áo thì bất ngờ hỏi lí do, cô nắm tay chị ấy ân cần nói mình sắp dọn đi và cảm ơn bao ngày qua đã giúp cô chăm sóc cho bà nội của mình.
Một lúc sau chị giúp việc ra khỏi phòng, bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Đã 12 giờ khuya rồi, Hạ Tâm An ra ngoài phòng khách, cô không bật đèn chỉ men theo ánh sáng vọng ra từ phòng bếp. Cô rót ly nước uống một hơi rồi bước về phòng. Hạ Tâm An chỉ mới quay người thì bị một cánh tay săn chắt kéo eo lại, cô hốt hoảng tưởng là trộm liền bất giác hô lên, bàn tay của kẻ đó nhanh bịt miệng cô lại.
Mắt Hạ Tâm An mở to hết cỡ, tim như bị đóng băng lại, cô đang ngồi trên đùi tên trộm, một tay hắn giữ chặt hai tay cô, tay còn lại thì bịt miệng. Tim Hạ Tâm An không bơm đủ máu để não hoạt động hết công suất nữa rồi, cô hoảng sợ không biết làm thế nào, sợ vùng vẫy hắn sẽ giết người diệt khẩu cũng nên.
Khoảng hai phút trôi qua tên trộm không có động tĩnh gì, đầu óc Hạ Tâm An rối bời, nếu không phải cướp của thì chỉ có biến thái mới hành động thế này thôi. Hơi thở nam tính phả vào tai, cô rùng mình bất chấp vùng vẫy thì người đó lên tiếng:
"Em định dọn ra ngoài sao?"
Hạ Tâm An bừng tỉnh, đoán ra được danh tính tên biến thái cô đột nhiên cảm thấy thật may mắn, tim đã đập nhịp nhàng trở lại rồi, không vùng vẫy nữa.
Triệu Tử Hiên quan sát cô trong bóng tối rồi thả cô ra, Hạ Tâm An nhanh chóng đứng lên ra khỏi người hắn rồi lườm một cái thật sắc bén, hắn thấy biểu hiện của cô thì bật cười hỏi:
"Em tưởng tôi là biến thái."
Hạ Tâm An hừ mũi lạnh lùng đáp: "Lẽn vào chỗ ở của phụ nữ lúc nữa đêm chắc anh nghĩ mình là thiên thần."
Triệu Tử Hiên rất thích bộ dạng đanh đá của cô thế này liền gác chéo chân dựa vào sofa thưởng thức, môi hình trăng khuyết nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tâm An nhìn qua cửa sổ thấy xe hắn đang ở trong sân chắc chắn chị giúp việc đã mở cửa cho hắn. Cô đứng im nhìn hắn bất động.
Triệu Tử Hiên hỏi thêm lần nữa: "Em nhất định phải dọn đi sao?"
Hạ Tâm An cũng có phần áy náy vì dù sẽ dọn đi nhưng cô vẫn chưa thể trả hết nợ cho hắn. Cô vòng qua ghế đối diện ngồi xuống, đặt hai tay xuống đùi, thẳng lưng nghiêm túc nhìn hắn rồi nói:
"Tôi phải mặt dày mong giám đốc cho tôi nợ tiền thêm một thời gian nữa, còn về chỗ ở cuối tuần này tôi sẽ dọn đi, cảm ơn giám đốc đã chiếu cố thời gian qua."
Triệu Tử Hiên nhíu mày, hắn đang bận rộn với dự án mới nhưng nghe người giúp việc gọi điện bảo cô sắp dọn đi thì liền nhanh lái xe đến đây bỏ mặc công việc còn đang ngổn ngang, chỉ sợ cô dọn ra ngoài sẽ bán mạng làm việc để trả nợ.
Hạ Tâm An nói xong nãy giờ hắn vẫn trầm ngâm suy nghĩ, trong bóng tối cô không nhìn rõ mắt hắn đang nhắm hay mở, chỉ lờ mờ thấy dáng người hắn dựa vào sofa im lặng thật lâu. Không phải là ngủ quên rồi chứ, cô rón rén lấy tay lắc lắc trước mặt hắn thăm dò.
Triệu Tử Hiên ngồi im không nhúc nhích nhìn cô, đột nhiên hắn mỉm cười rồi chụp lấy tay cô, không cho cô có cơ hội phản ứng liền kéo đi ra ngoài.
"Làm tốt lắm, rất có thể mẫu này sẽ được chọn."
Nhậm Kiều Ân nhìn ngắm lại lần nữa, cô luôn hài lòng với hiệu suất làm việc của Hạ Tâm An, rất sáng tạo và cực kì chăm chỉ, mỗi khi có dự án mới thì cô luôn là lựa chọn hàng đầu.
Sắp đến ngày nhận lương, Hạ Tâm An lại đem giấy bút ra tính toán. Cô cần phải thuê nhà, không thể ở nhà của Triệu Tử Hiên mãi được, tuy lúc trước hắn nhắc chuyện cô nợ tiền với Hạ Cảnh Trí là để ông ấy không làm phiền cô nữa nhưng cô vẫn phải thanh toán nợ cũ lẫn nợ mới.
Hạ Tâm An bất chợt thở dài, tính toán một hồi cho dù có nhận thêm tiền hoa hồng do bản thiết kế lần trước được duyệt thì cũng chẳng đủ vào đâu.
* * *
Hạ Tâm An thu xếp đồ đạc vào một góc, cô đã tìm được nhà mới chỉ chờ ngày được nhận lương sẽ chuyển tiền cọc rồi dọn đi. Nhìn ngắm căn phòng một lượt nơi đây thật sự rất tốt, lại có người giúp việc giúp cô chăm sóc bà nội lúc cô đi làm, Hạ Tâm An lại thở dài.
Chị giúp việc đem cho Hạ Tâm An một ly sữa, thấy cô đang bận rộn gấp quần áo thì bất ngờ hỏi lí do, cô nắm tay chị ấy ân cần nói mình sắp dọn đi và cảm ơn bao ngày qua đã giúp cô chăm sóc cho bà nội của mình.
Một lúc sau chị giúp việc ra khỏi phòng, bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Đã 12 giờ khuya rồi, Hạ Tâm An ra ngoài phòng khách, cô không bật đèn chỉ men theo ánh sáng vọng ra từ phòng bếp. Cô rót ly nước uống một hơi rồi bước về phòng. Hạ Tâm An chỉ mới quay người thì bị một cánh tay săn chắt kéo eo lại, cô hốt hoảng tưởng là trộm liền bất giác hô lên, bàn tay của kẻ đó nhanh bịt miệng cô lại.
Mắt Hạ Tâm An mở to hết cỡ, tim như bị đóng băng lại, cô đang ngồi trên đùi tên trộm, một tay hắn giữ chặt hai tay cô, tay còn lại thì bịt miệng. Tim Hạ Tâm An không bơm đủ máu để não hoạt động hết công suất nữa rồi, cô hoảng sợ không biết làm thế nào, sợ vùng vẫy hắn sẽ giết người diệt khẩu cũng nên.
Khoảng hai phút trôi qua tên trộm không có động tĩnh gì, đầu óc Hạ Tâm An rối bời, nếu không phải cướp của thì chỉ có biến thái mới hành động thế này thôi. Hơi thở nam tính phả vào tai, cô rùng mình bất chấp vùng vẫy thì người đó lên tiếng:
"Em định dọn ra ngoài sao?"
Hạ Tâm An bừng tỉnh, đoán ra được danh tính tên biến thái cô đột nhiên cảm thấy thật may mắn, tim đã đập nhịp nhàng trở lại rồi, không vùng vẫy nữa.
Triệu Tử Hiên quan sát cô trong bóng tối rồi thả cô ra, Hạ Tâm An nhanh chóng đứng lên ra khỏi người hắn rồi lườm một cái thật sắc bén, hắn thấy biểu hiện của cô thì bật cười hỏi:
"Em tưởng tôi là biến thái."
Hạ Tâm An hừ mũi lạnh lùng đáp: "Lẽn vào chỗ ở của phụ nữ lúc nữa đêm chắc anh nghĩ mình là thiên thần."
Triệu Tử Hiên rất thích bộ dạng đanh đá của cô thế này liền gác chéo chân dựa vào sofa thưởng thức, môi hình trăng khuyết nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tâm An nhìn qua cửa sổ thấy xe hắn đang ở trong sân chắc chắn chị giúp việc đã mở cửa cho hắn. Cô đứng im nhìn hắn bất động.
Triệu Tử Hiên hỏi thêm lần nữa: "Em nhất định phải dọn đi sao?"
Hạ Tâm An cũng có phần áy náy vì dù sẽ dọn đi nhưng cô vẫn chưa thể trả hết nợ cho hắn. Cô vòng qua ghế đối diện ngồi xuống, đặt hai tay xuống đùi, thẳng lưng nghiêm túc nhìn hắn rồi nói:
"Tôi phải mặt dày mong giám đốc cho tôi nợ tiền thêm một thời gian nữa, còn về chỗ ở cuối tuần này tôi sẽ dọn đi, cảm ơn giám đốc đã chiếu cố thời gian qua."
Triệu Tử Hiên nhíu mày, hắn đang bận rộn với dự án mới nhưng nghe người giúp việc gọi điện bảo cô sắp dọn đi thì liền nhanh lái xe đến đây bỏ mặc công việc còn đang ngổn ngang, chỉ sợ cô dọn ra ngoài sẽ bán mạng làm việc để trả nợ.
Hạ Tâm An nói xong nãy giờ hắn vẫn trầm ngâm suy nghĩ, trong bóng tối cô không nhìn rõ mắt hắn đang nhắm hay mở, chỉ lờ mờ thấy dáng người hắn dựa vào sofa im lặng thật lâu. Không phải là ngủ quên rồi chứ, cô rón rén lấy tay lắc lắc trước mặt hắn thăm dò.
Triệu Tử Hiên ngồi im không nhúc nhích nhìn cô, đột nhiên hắn mỉm cười rồi chụp lấy tay cô, không cho cô có cơ hội phản ứng liền kéo đi ra ngoài.