Phần 1- Chương 30
Nghe tôi gọi tên Hân, Sam giật mình mở mắt ra. Trước mặt nó lúc này là "vị cứu tinh" đã ra tay cứu chú hamster tinh nghịch của tôi và nó. Hân lại nở một nụ cười nữa rồi trả Mas lại vào trong chiếc lồng bánh xe. Con vật sợ hãi nép mình trong một góc, không còn năng động chạy tít mù như trước nữa!
Tôi lén để ý gương mặt Sam nhìn Hân với vẻ lưỡng lự. Chắc bây giờ nó đang nghĩ khác về Hân nhiều lắm! Hồi nó còn ngại và tỏ ý không thích chơi với Hân. Vậy mà bây giờ nó dám nói một câu mà ngay chính tôi cũng không ngờ tới:
- Cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Có gì đâu mà cảm ơn! - Hân cười. - Tớ chỉ là người bắt con chuột lại thôi, còn chính nó mới là người may mắn chạy qua chiếc xe ô tô kia mà không bị đè bẹp!
Từ ngày Hân cứu được Mas, Sam và Hân thân thiết với nhau y như chị em một nhà vậy. Tôi thấy cả hai lúc nào cũng trò chuyện vui vẻ với nhau, không còn tình trạng "một người nói- một người nghe" như trước. Cũng vì thế mà tần suất Hân đến nhà tôi chơi ngày một tăng.
Sẽ không ai tưởng tượng được cảnh tôi, Sam, Hân và anh Khoa gặp nhau sẽ như nào. Nhưng ngày đó đã thực sự đến sau đó không lâu. Anh Khoa từ trước tới nay luôn đối xử tốt với tôi ở nhiều phương diện. Anh thường không coi tôi là một người em, người hậu bối đi sau mà coi tôi là một người bạn tâm sự. Một hôm, sau khi dạy Sam xong, anh có sang nhà tôi để nói chuyện:
- Anh thấy em khá hợp với Hân đó. Nếu hai đứa trước kia chỉ coi nhau như thanh mai trúc mã thì tại sao bây giờ không coi nhau là một cặp đôi đi?
Lời anh Khoa nói làm tôi vừa có chút vui mà cũng vừa có chút suy nghĩ. Tôi từng có cảm tình với Sam từ trước, mà Sam thì lại thích anh Khoa. Nếu bây giờ tôi quay qua ngỏ ý với Hân thì khác nào tự bắn vào chân mình, trong khi từ trước tới nay hai chúng tôi chưa lần nào vượt qua giới hạn của tình bạn cả! Đứng giữa hai sự lựa chọn ấy, tôi thà chọn tiếp tục thích Sam còn hơn phải khiến cho Hân bối rối. Hơn nữa, Hân cũng không coi tôi như một đứa con trai bình thường. Trong mắt Hân, tôi với nó giống như nhau. Không biết nó có cảm nhận được suy nghĩ khác của tôi về nó hay không nhưng tôi không mong sẽ có một câu chuyện tình cảm xảy đến ngay lúc này!
- Chắc em sẽ suy nghĩ thật kĩ điều đó! - Tôi thở dài. - Dù gì Hân cũng chưa từng coi em hơn một người tri kỉ.
- Biết đâu đó! - Anh Khoa bặm môi đầy tự tin. - Anh thấy Hân cũng có ý với em mà!
Thực ra, tôi đã quá quen với những cử chỉ thân mật của Hân với mình. Những cử chỉ như là nắm tay, xoa đầu, cõng, chúng tôi đã trao nhau không ít lần ngay từ khi còn bé. Trong mắt những người như anh Khoa thì chúng có vẻ hơi kì lạ nhưng trong mắt bọn tôi thì nó đã trở thành "dấu hiệu tình bạn" giữa hai đứa.
Tôi còn nhớ hồi chúng tôi học lớp bảy, có một lần trời mưa rả rích. Khi ấy cả hai đang đi học từ trường về, tôi thì chỉ có một chiếc ô còn Hân thì quên đem ô theo. Thế là Hân phải đi nhờ ô của tôi. Trong cơn mưa rào như trút nước, cả hai đều dặn nhau đi thật chậm vì không muốn bắn nước lên người. Mưa lạnh và ô nhỏ xíu, nên Hân hơi nép người vào tôi, nắm tay tôi thật chặt để không bị trượt chân.
Mặc dù hồi đó nhà tôi không gần trường cho lắm nhưng gia đình cả hai vì không có điều kiện nên chỉ có thể đi bộ về nhà. Con đường 500 mét từ trường về rải đầy sỏi đá, nếu không cẩn thận có thể bị trượt chân như chơi. Vậy mà tôi vẫn bước từng bước cẩn thận, thi thoảng còn có thể nhìn thấy nguy hiểm để nhắc Hân. Nó thì bất cẩn hơn tôi, và cũng ngốc nghếch hơn tôi nữa. Dù tôi đã nhắc khá nhiều, tuy nhiên Hân cũng không tránh khỏi việc bị vấp vào những ổ gà, những chỗ nước chảy xiết. Cuối cùng, tôi đành bảo nó leo lên lưng để tôi cõng đi.
Con gái tuổi tôi lúc đó hầu như đã dậy thì trước bọn con trai chúng tôi, chỉ riêng Hân vẫn còn khá trẻ con do dậy thì muộn. Người nó cũng không nặng cân lắm nên tôi có thể dễ dàng cõng về nhà và còn cầm thêm được chiếc ô ở bên trên. Nhưng sau nửa đoạn đường, tôi đành nói với nó:
- Hay là Hân cầm ô đi! Phong hơi mệt!
Chúng tôi cứ như hai đứa trẻ sinh đôi vậy. Thi thoảng có vài đứa bạn đi qua trêu tôi và Hân là người yêu của nhau nhưng tôi không quan tâm. Lúc đó tôi nhớ Hân còn hỏi:
- "Người yêu" là cái gì?
- Hân không cần biết đâu!
Ai ngờ đứa trẻ ngây ngô và hậu đậu đó khi lớn lên lại có người yêu trước cả tôi. Mà cũng lạ, anh chàng đến tán tỉnh nó lại là đứa bạn gán ghép tôi và Hân thuở nhỏ. Cậu ta trêu hai đứa chúng tôi cũng bởi muốn bắt nạt Hân, nhưng không biết vì một lý lẽ nào đó lại có thể đến với Hân một cách diệu kì như thế!
Cuộc đời quả thật là một chuỗi câu chuyện không lường trước. Ngay cả việc Hân đến đây tìm tôi rồi kết thân với Sam cũng vậy. Ai mà ngờ một ngày tôi lại quay ra thích nó đâu chứ!
Tôi lén để ý gương mặt Sam nhìn Hân với vẻ lưỡng lự. Chắc bây giờ nó đang nghĩ khác về Hân nhiều lắm! Hồi nó còn ngại và tỏ ý không thích chơi với Hân. Vậy mà bây giờ nó dám nói một câu mà ngay chính tôi cũng không ngờ tới:
- Cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Có gì đâu mà cảm ơn! - Hân cười. - Tớ chỉ là người bắt con chuột lại thôi, còn chính nó mới là người may mắn chạy qua chiếc xe ô tô kia mà không bị đè bẹp!
Từ ngày Hân cứu được Mas, Sam và Hân thân thiết với nhau y như chị em một nhà vậy. Tôi thấy cả hai lúc nào cũng trò chuyện vui vẻ với nhau, không còn tình trạng "một người nói- một người nghe" như trước. Cũng vì thế mà tần suất Hân đến nhà tôi chơi ngày một tăng.
Sẽ không ai tưởng tượng được cảnh tôi, Sam, Hân và anh Khoa gặp nhau sẽ như nào. Nhưng ngày đó đã thực sự đến sau đó không lâu. Anh Khoa từ trước tới nay luôn đối xử tốt với tôi ở nhiều phương diện. Anh thường không coi tôi là một người em, người hậu bối đi sau mà coi tôi là một người bạn tâm sự. Một hôm, sau khi dạy Sam xong, anh có sang nhà tôi để nói chuyện:
- Anh thấy em khá hợp với Hân đó. Nếu hai đứa trước kia chỉ coi nhau như thanh mai trúc mã thì tại sao bây giờ không coi nhau là một cặp đôi đi?
Lời anh Khoa nói làm tôi vừa có chút vui mà cũng vừa có chút suy nghĩ. Tôi từng có cảm tình với Sam từ trước, mà Sam thì lại thích anh Khoa. Nếu bây giờ tôi quay qua ngỏ ý với Hân thì khác nào tự bắn vào chân mình, trong khi từ trước tới nay hai chúng tôi chưa lần nào vượt qua giới hạn của tình bạn cả! Đứng giữa hai sự lựa chọn ấy, tôi thà chọn tiếp tục thích Sam còn hơn phải khiến cho Hân bối rối. Hơn nữa, Hân cũng không coi tôi như một đứa con trai bình thường. Trong mắt Hân, tôi với nó giống như nhau. Không biết nó có cảm nhận được suy nghĩ khác của tôi về nó hay không nhưng tôi không mong sẽ có một câu chuyện tình cảm xảy đến ngay lúc này!
- Chắc em sẽ suy nghĩ thật kĩ điều đó! - Tôi thở dài. - Dù gì Hân cũng chưa từng coi em hơn một người tri kỉ.
- Biết đâu đó! - Anh Khoa bặm môi đầy tự tin. - Anh thấy Hân cũng có ý với em mà!
Thực ra, tôi đã quá quen với những cử chỉ thân mật của Hân với mình. Những cử chỉ như là nắm tay, xoa đầu, cõng, chúng tôi đã trao nhau không ít lần ngay từ khi còn bé. Trong mắt những người như anh Khoa thì chúng có vẻ hơi kì lạ nhưng trong mắt bọn tôi thì nó đã trở thành "dấu hiệu tình bạn" giữa hai đứa.
Tôi còn nhớ hồi chúng tôi học lớp bảy, có một lần trời mưa rả rích. Khi ấy cả hai đang đi học từ trường về, tôi thì chỉ có một chiếc ô còn Hân thì quên đem ô theo. Thế là Hân phải đi nhờ ô của tôi. Trong cơn mưa rào như trút nước, cả hai đều dặn nhau đi thật chậm vì không muốn bắn nước lên người. Mưa lạnh và ô nhỏ xíu, nên Hân hơi nép người vào tôi, nắm tay tôi thật chặt để không bị trượt chân.
Mặc dù hồi đó nhà tôi không gần trường cho lắm nhưng gia đình cả hai vì không có điều kiện nên chỉ có thể đi bộ về nhà. Con đường 500 mét từ trường về rải đầy sỏi đá, nếu không cẩn thận có thể bị trượt chân như chơi. Vậy mà tôi vẫn bước từng bước cẩn thận, thi thoảng còn có thể nhìn thấy nguy hiểm để nhắc Hân. Nó thì bất cẩn hơn tôi, và cũng ngốc nghếch hơn tôi nữa. Dù tôi đã nhắc khá nhiều, tuy nhiên Hân cũng không tránh khỏi việc bị vấp vào những ổ gà, những chỗ nước chảy xiết. Cuối cùng, tôi đành bảo nó leo lên lưng để tôi cõng đi.
Con gái tuổi tôi lúc đó hầu như đã dậy thì trước bọn con trai chúng tôi, chỉ riêng Hân vẫn còn khá trẻ con do dậy thì muộn. Người nó cũng không nặng cân lắm nên tôi có thể dễ dàng cõng về nhà và còn cầm thêm được chiếc ô ở bên trên. Nhưng sau nửa đoạn đường, tôi đành nói với nó:
- Hay là Hân cầm ô đi! Phong hơi mệt!
Chúng tôi cứ như hai đứa trẻ sinh đôi vậy. Thi thoảng có vài đứa bạn đi qua trêu tôi và Hân là người yêu của nhau nhưng tôi không quan tâm. Lúc đó tôi nhớ Hân còn hỏi:
- "Người yêu" là cái gì?
- Hân không cần biết đâu!
Ai ngờ đứa trẻ ngây ngô và hậu đậu đó khi lớn lên lại có người yêu trước cả tôi. Mà cũng lạ, anh chàng đến tán tỉnh nó lại là đứa bạn gán ghép tôi và Hân thuở nhỏ. Cậu ta trêu hai đứa chúng tôi cũng bởi muốn bắt nạt Hân, nhưng không biết vì một lý lẽ nào đó lại có thể đến với Hân một cách diệu kì như thế!
Cuộc đời quả thật là một chuỗi câu chuyện không lường trước. Ngay cả việc Hân đến đây tìm tôi rồi kết thân với Sam cũng vậy. Ai mà ngờ một ngày tôi lại quay ra thích nó đâu chứ!
Chỉnh sửa cuối: