Ngôn Tình Cô Hàng Xóm - Ái Hạ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ái Hạ, 27 Tháng chín 2021.

  1. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Cô hàng xóm

    Tác giả: Ái Hạ

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Ái Hạ

    [​IMG]

    Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Phong- sống nhờ nhà anh họ và Sam- sống nhờ nhà chị họ ở hai căn nhà kế bên nhau đã nảy sinh ra nhiều câu chuyện và nhiều mâu thuẫn trong mối quan hệ của họ, đồng thời mối quan hệ này ảnh hưởng tới cả những người xung quanh trong đó có bạn bè và người theo đuổi của cả hai. Liệu cuối cùng cuộc tình của họ sẽ có hậu hay không có hậu? Mọi người nhớ dõi theo tới chương cuối nhé!

    Mục lục:

    Phần 1: Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 - Chương 11 - Chương 12 - Chương 13 - Chương 14 - Chương 15 - Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 - Chương 19 - Chương 20 - Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24 - Chương 25 - Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30 - Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35 - Chương 36 - Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40 - Chương 41 - Chương 42 - Chương 43 - Chương 44 - Chương 45 - Chương 46 - Chương 47 - Chương 48 - Chương 49 - Chương 50 - Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54 - Chương 55 - Chương 56 - Chương 57 - Chương 58 - Chương 59 - Chương 60

    Phần 2: Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 - Chương 11 - Chương 12 - Chương 13 - Chương 14 - Chương 15 - Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 - Chương 19 - Chương 20 - Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24 - Chương 25 - Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30 - Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35 - Chương 36 - Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2023
  2. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm ấy tôi đang tưới cây dở ở trong vườn. Bỗng, từ bên nhà hàng xóm có ai đó vừa đi ra đặt một túi rác thật to bên cạnh hàng rào nhà tôi. Rác bốc mùi hôi và khó chịu khiến tôi phải bịt mũi lại ngay lập tức vì không chịu nổi cái mùi ấy. Vì mất tập trung nên tôi đã vô tình hướng vòi tưới sang chỗ khác, không may hướng vào đúng nhà hàng xóm. Nước văng tung tóe khắp nơi, sau đó tôi nghe một tiếng kêu ré lên:

    - A!

    Tôi vội vàng tắt vòi nước, rướn mắt qua hàng rào dòm xem tiếng kêu ấy phát ra từ ai. Một cô gái chừng tuổi tôi có mái tóc búi và khuôn mặt tròn như cái bánh bao ăn diện bộ quần áo pijama màu hồng đang lấy tay xoa lên đầu tóc, quần áo vì bị ướt. Trông mặt cô ta khổ sở y như vừa ăn phải một thứ gì đó kinh tởm lắm. Cô ta hết lấy tay vắt nước trên tóc lại dò xuống bộ quần áo và lẩm bẩm như có ý trách móc tôi. Song khi thấy tôi dòm sang thì cô ta lại làm ra vẻ mình bị ăn hiếp!

    - Này!

    - Này!

    - Ê!

    Tôi gọi mấy lần liền mà cô ta không chịu quay ra trả lời. Hình như cô ta đang giận tôi dữ lắm. Chẳng muốn vào nhà và cũng không quay ra chửi tôi, cô ta cứ đứng ở đó vuốt tóc như một chú bù nhìn giữa cánh đồng hoang.

    - Ê!

    - Ê cái gì mà ê?

    Lần này thì cô ta quay ra lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn và trả lời thật lớn tỏ thái độ đang ghét tôi ra mặt. Thấy vậy, tôi cũng tiếp chuyện luôn:

    - Bạn mới chuyển đến nhà này ở hả?

    - Nhà của chị họ tui, tui đến ở có được không? - Cô ta lại quát lên với tôi bằng một thái độ khó ưa.

    - Ờ, thì tôi cũng chỉ hỏi để nhắc bạn để ý cái túi rác xíu thôi! Thông thường người dân ở đây đều vứt rác vào thùng hoặc đợi xe rác tới mới vứt, chắc bạn mới đến nên..

    - Nhắc nhắc cái con khỉ mốc! Tưới cây ướt hết người ta còn chưa cả bắt đền đã ở đó lên giọng rồi! - Tôi chưa nói hết câu, cô ta đã chen ngang.

    - Thì tại túi rác của bạn làm tôi mất tập trung ấy chứ!

    - Đừng có ngụy biện nữa! Không xin lỗi thì đừng bắt đây làm gì cả!

    Nói rồi cô ta quay ngoắt vào nhà và đóng cửa thật mạnh cốt để tôi phải thấy bằng được cái thái độ đó. Cô ta không thèm để túi rác ra chỗ khác cũng không thèm ở lại nói chuyện với tôi. Bực mình, tôi giơ chân đá vào hàng rào giữa hai nhà một cái và lẩm bẩm:

    - Con gái con nứa gì mà khó ưa!

    Rồi tôi đành phải kiếm một cái que khều túi rác ném ra chỗ khác để nó không còn ám mùi vào nhà tôi nữa. Dẫu vậy, lúc cầm vòi lên tưới cây, tôi vẫn chưa hết cay cú khi bị một đứa mới chuyển đến nhà bên cạnh coi thường.

    Tôi sống cùng anh họ ở căn nhà cho thuê này đã gần sáu tháng rồi. Anh tôi suốt ngày đi làm, mãi đến chín giờ tối mới về còn tôi đi học đại học ở trên này và bây giờ đang là mùa hè nên cũng rảnh. Tôi thường xuyên ở nhà chăm sóc cây cảnh, cho cá ăn và thi thoảng bón phân mấy gốc cây ăn quả giúp anh; cũng không hay để ý tới nhà hàng xóm nhưng hôm nay nghe con bé đó nói nó ở cùng chị họ nên cũng đoán ra được chủ của căn nhà bên cạnh là ai.

    Tối hôm đó ngồi ăn với anh họ, tôi ra vẻ bức xúc:

    - Tại sao trên đời này lại có người vô duyên như thế chứ?

    - Em đang nói ai vậy?

    - Thì con bé đó đó!

    - Con bé đó là con bé nào?

    - Thì con bé nhà bên cạnh đó!

    - Chị Hường? - Anh tôi nhìn tôi ngạc nhiên.

    - Tên nó là Hường hả? - Tôi đáp. - Đúng là con nhỏ khó ưa mà!

    Lúc đó tôi thấy anh tôi đứng dậy đặt tay lên vai tôi mà rằng:

    - Em à, chị Hường hơn em những sáu tuổi lận đấy! Em không nên nói như thế!

    - Ý em là.. - Lúc này tôi như hiểu ra điều gì. - À, không phải! Ý em là đứa con gái tầm tuổi em ấy, cái đứa con gái tóc búi cao cao mà mặt câng câng..

    - Đó là Sam! - Anh tôi mỉm cười.

    - Tên nó là Sam hả? Mà sao anh biết hay vậy?

    - Thì hàng xóm sát vách cũng phải biết nhau chứ! - Anh tôi lại cười. - Hôm qua con bé mới chuyển đến ở cùng Hường. Nó cũng mới lên năm nhất thôi! Anh gặp hai chị em đang đi chợ trên đường nên biết!

    - Thì ra nó bằng tuổi em! Cái tên thì nghe như diễn viên truyền hình mà tính cách thì chẳng giống chút nào cả!

    - Anh thấy con bé cũng dễ thương mà! Chắc tại em chưa gặp lần nào nên mới nói vậy thôi!

    - Nó mà dễ thương em chết liền luôn á! - Tôi bức xúc. - Sáng nay em đang tưới cây thì nó vứt toẹt cái túi rác thối hoắc ngay giữa hai nhà làm em mất tập trung tưới cây phải nó, em dòm sang nhắc nhở thì nó lên giọng với em rồi còn bắt em xin lỗi. Chưa hết, em chưa nói thêm gì thì nó đã tỏ thái độ rồi lẳng lặng bỏ vào nhà mà không thèm nhặt túi rác lại để đúng chỗ làm em phải mất công dọn lại. Anh nghe xem có tức không?

    Chẳng hiểu sao lúc đó anh tôi vẫn cười và có vẻ như vẫn đang bênh cho con bé xấu xa kia:

    - Con bé mới chuyển về, có thể chưa hiểu hết nội quy ở đây. Với lại con bé lại là con gái nữa nên đúng lý ra em phải thông cảm chứ!

    Tôi đặt đũa xuống đi vào phòng mà không nói câu nào. Tôi định ngay ngày mai sẽ sang dằn mặt con bé không biết phải trái ấy, ngay ngày mai!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  3. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, tôi lại lôi vòi tưới cây ra tưới và lại bị mùi hôi thối xộc lên làm cho mất tập trung. Tôi biết ai là thủ phạm của vụ này nên giả vờ bị chới với một lần nữa và phun vòi tưới sang bên kia hàng rào, lần này mạnh hơn lần trước. Nước bắn tứ tung nhưng có vẻ có vài giọt bắn ngược lại bên nhà tôi.

    Thật lạ! Khi tôi rướn mắt sang bên kia nhìn thì thấy nó đã cầm cái ô chắn nên không hề hấn gì, thậm chí nó còn định chạy vào nhà ngay lúc ấy để tôi khỏi tấn công! Tôi kêu:

    - Này!

    - Này!

    Nó vẫn làm thinh như không nghe thấy gì.

    - Sam!

    Lần này nó mới bỏ cái ô chắn và ló mặt ra nhìn tôi:

    - Ai cho kêu tên tui hả?

    - Bạn cố tình đấy à?

    - Cố tình cái gì mà cố tình?

    - Thì cố tình để rác bừa bãi đó! Có biết làm vậy ô nhiễm môi trường lắm không hả?

    Nhưng nó vẫn câng câng:

    - Thích thế đấy!

    Tôi quay đi và "chẹp" một tiếng để nó không nghe thấy rồi quay ra nói tiếp:

    - Sống ở khu dân cư thì phải có ý thức tí chứ! Bạn làm vậy có khác nào xả rác bừa bãi không hả?

    - Cậu là ai mà dám nói vậy với tui?

    Tôi lắp bắp:

    - T.. tôi.. tôi tên là Phong!

    - Ai hỏi tên mà khai ra hả? - Nó nhìn tôi với điệu bộ khinh khỉnh.

    - Thì bạn hỏi chứ ai hỏi! Với lại đừng nghĩ cái ô đó có thể chắn được vòi nước của tôi!

    - Đàn ông đàn ang.. Có giỏi thì nhào vô đây xem ai hơn ai chứ đừng có ở đó mà chơi trò phun nước, hèn lắm!

    - Thôi được rồi, nếu bạn đã thách thì..

    Lúc đó máu điên trong người tôi bỗng chốc nổi lên. Tôi chỉ cảm thấy tức tối với con nhỏ hàng xóm mắc dịch kia và muốn lao vào đấm nó cho bằng được nên đã trèo qua hàng rào để sang bên đó "ăn thua" với nó. Hàng rào giữa hai nhà làm bằng cây, lại khá mỏng manh nên khi vừa vắt một chân qua và định đưa một chân còn lại ra để tiếp đất thì tôi bất ngờ ngã cái bịch sang bên sân nhà Sam.

    Lúc đó không biết gì cả, tôi chỉ thấy một thứ ánh sáng mờ ảo hiện lên và lúc mở mắt ra đã nằm trong một căn phòng màu cam nhạt trên một chiếc giường nhỏ xíu của con gái.

    - Tỉnh lại rồi à?

    Đột nhiên tôi thấy Sam bước vào phòng, cầm theo một tô cháo và hỏi han tôi như thể tôi là bệnh nhân của nó. Thấy thế, tôi ngồi bật dậy, nhìn nó mà nói:

    - Sao tôi lại ở đây hả? Tính làm gì tôi phải không?

    - Cậu bị ngã lộn cổ từ trên hàng rào xuống ngất xỉu đi, tui phải nhờ anh Dũng hàng xóm bên cạnh đỡ cậu vào đây nằm đấy!

    Mặc dù mang ơn Sam nhưng vì vẫn chưa quên câu thách thức của nó khi nãy mà tôi bướng bỉnh:

    - Tôi không cần! Tự ăn bát cháo đó đi!

    Nói rồi tôi đứng dậy và bỏ về. Chẳng hiểu sao khi này đầu tôi vẫn còn đau nhức mà tôi lại bước đi nhanh đến thế. Thậm chí tôi còn tự mở cửa nhà Sam để về nhà mình, thái độ đúng y như con bé lúc hôm qua sau khi bị tôi té nước.

    Tối đó, biết chuyện tôi bị ngã khi đang trèo qua hàng rào, anh họ tôi vào phòng tôi hỏi thăm:

    - Em có sao không?

    - Em không sao! - Tôi đáp bằng thái độ vẫn còn ấm ức vụ hồi sáng.

    - Em đã làm lành với Sam rồi đấy chứ?

    Lúc đó tôi định không nói câu gì nhưng đành phải khai thật:

    - Em vẫn chưa anh ạ!

    - Sao vậy? Anh tưởng Sam đã chăm sóc cho em sau cú ngã đó rồi cơ mà!

    - E.. em..

    - Có chuyện gì à?

    - Em đã bỏ về!

    Trông mặt anh tôi có vẻ hơi căng thẳng, trái với sự cười đùa vui vẻ của mọi ngày. Anh thở dài một tiếng rồi nói với tôi:

    - Dù cho thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng là đàn ông, chúng ta không thể chấp những người như vậy chỉ vì những sai lầm nhỏ nhặt của họ được. Với lại Sam còn đưa em vào nhà, chăm sóc em tận tình dù chưa quen biết em như vậy chứng tỏ em ấy cũng không phải là một người đáng ghét như em nghĩ. Đã bao giờ em cảm thấy hành động của mình là quá đáng hay chưa?

    Anh Trương nói đến đó, chợt tôi cảm thấy bản thân mình có lỗi khi đã đối xử tệ với Sam mặc dù mọi chuyện không hề căng thẳng như tôi tưởng tượng. Dù Sam có tỏ thái độ hay cố tình làm hành động xấu xa trước mặt tôi đi chăng nữa thì con bé cũng là con gái, một người con trai như tôi không thể chấp nhặt mãi những chuyện đó được. Vả lại, chúng tôi đều đã lớn cả rồi, không còn trẻ con mà giận dỗi mấy chuyện đâu đâu khi thậm chí còn chưa biết nhiều về nhau.

    - Em hiểu rồi anh ạ!

    Đêm đó, tôi cố chợp mắt nhưng không tài nào ngủ được. Tôi muốn trời sáng thật nhanh để qua nhà Sam xin lỗi con bé, đồng thời làm quen với nó luôn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  4. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tôi không tưới cây nữa mà đứng tỉa vài cái lá mọc lên giữa hàng rào nhà tôi và nhà Sam để đợi con bé ra nói chuyện. Đúng tám rưỡi như thường ngày, Sam cầm một túi rác ra đổ. Lần này, nó mặc một chiếc áo mưa dày để tôi không thể phun nước vào người nó được. Nhưng tôi liền bật cười và nói với nó qua hàng rào:

    - Không cần phải vậy đâu! Hôm nay tớ không có tưới cây!

    - Biết đâu được! - Nó vẫn câng mặt lên nhìn tôi y như điệu bộ của hai hôm trước.

    - Cậu vẫn còn giận tớ về chuyện hôm qua à?

    - Đâu có giận gì đâu! - Nó nói vậy nhưng ánh mắt vẫn không thèm nhìn vào tôi.

    - Vậy.. chúng ta làm quen nhau nha!

    - Hôm trước khai hết rồi còn gì! - Nó vẫn lạnh lùng. - Tên là Phong chứ gì?

    Tôi gãi gáy:

    - Ờ.. nhưng hôm qua do giận quá nên tôi chưa nói hết!.. Tôi tên là Phong, năm nay là sinh viên năm nhất khoa cơ khí trường bách khoa. Còn bạn là..

    - Sam, năm nhất kinh tế đối ngoại!

    - Là vì cậu thích diễn viên Sam nên đặt tên như vậy đúng không? Ý tôi đang hỏi tên thật..

    - Tên thật là Sam, Nguyễn Bích Sam, được chưa?

    - Oa, vậy là Sam là tên thật, tôi cứ tưởng tên nước ngoài không ấy chứ!

    - Do ba mẹ sinh tui hồi sang Úc nên đặt tên đó thôi, có gì lạ đâu?

    Sam không thắc mắc hay hỏi thêm gì về tôi cả mà ngược lại còn tỏ thái độ khiến tôi khá bực mình. Nhưng sau đó tôi đã trấn an bản thân lại và hỏi chuyện tiếp:

    - Đây là nhà của chị họ bạn à? Vậy bố mẹ bạn chắc ở quê..

    - Ba mẹ tui ở trên thành phố này hết!

    - Ủa? Vậy sao..

    - Thì tui thích sống tự lập thôi, hỏi nhiều quá!

    Tôi là một đứa hết sức nóng tính, đã vậy còn "oan gia ngõ hẹp" với một đứa hàng xóm không coi trọng bất cứ ai cả như Sam nên càng nóng tính hơn. Lúc đó sau khi nghe xong câu "hỏi nhiều quá" của Sam, tôi đã hơi đỏ mặt lên và tính cho nó một bài học vì dù gì nó cũng đang đứng gần đấy, không phải trèo qua rào như hôm trước nhưng nhớ lại lời anh Trương nói tối hôm qua nên đã hạ hỏa và đổi câu hỏi thành một câu đề nghị để nó đỡ bảo tôi là "hỏi nhiều quá" :

    - Bạn có thể giúp tôi việc này được không?

    - Việc gì? - Sam tròn mắt.

    Tôi đi vào vấn đề luôn:

    - Thì tôi đang cần một người con gái khéo léo để buộc lại mấy nan tre trên giàn cà chua vừa bị bung ra từ hôm qua..

    - Thôi thôi, tui không biết làm đâu, nhỡ lại hỏng thì chết!

    Tôi chưa kịp nói hết câu thì Sam đã nhảy vào chặn họng như thường lệ. Nó không coi tôi ra cái đinh gỉ gì cả! Kể cả nó không biết làm thì ít nhất cũng phải nghe tôi nói hết câu, đằng này lại vội vàng từ chối luôn khiến tôi chưa kịp định hình được bất cứ thứ gì. Hôm đó tôi đành phải hì hục buộc nan tới chiều, thậm chí làm dập mất năm, sáu quả cà chua chỉ vì không biết cách làm. Nhưng dù sao hôm đó tôi cũng tiến bộ hơn ngày thường ở chỗ tôi đã không còn nổi giận với Sam nữa!

    Anh họ tôi đã từng học một khóa tâm lý học kéo dài một tháng. Anh bảo rất khó để thay đổi tính cách bên trong của một con người, trừ khi có ai đó đủ quan trọng để tác động tới họ. Sam thì luôn giữ nguyên tính cách từ hôm đầu tôi thấy nó, kể cả hôm nay nó vẫn quen tay vứt rác bừa bãi cho dù đã được tôi nhắc nhở. Có lẽ tôi phải tìm một người đủ quan trọng để có thể thay đổi tính cách của nó.

    Và người đầu tiên mà tôi nghĩ đến trong đầu đó là chị Hường- người chủ căn nhà bên cạnh đã được anh tôi nhắc tới khi tôi hỏi tên Sam. Chỉ có chị ấy mới có thể thay đổi được Sam do hai người là chị em họ với nhau vả lại dù gì cũng sống trong cùng một nhà nên sẽ hiểu nhau hơn. Nhưng tôi khá ngại trong việc sang nhà chỉ để nhờ chị nhắc nhở Sam nên tối đó tôi đã nói với anh Trương:

    - Anh sống ở đây lâu hơn em nên dễ bảo chuyện với chị Hường hơn, anh giúp em có được không?

    - Ừ, mai anh sẽ sang bảo!

    Anh Trương là một người khá dễ tính nên sau khi tôi nhờ thì anh không chần chừ mà đồng ý luôn.

    Sáng hôm sau, trước khi đi làm, anh sang bấm chuông cửa nhà chị Hường. Tôi đứng ở bên kia hàng rào ló mặt ra quan sát.

    - Có chuyện gì mà anh sang nhà em sớm vậy?

    Chị Hường bước ra, lúc đó tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của chị. Trông chị xinh y như một thiên thần, chả bù cho con bé em họ vừa xấu người lại xấu nết! Nhìn chị khiến tôi đoán chắc chị đã có người yêu rồi nên anh tôi khó bề đặt được một chân vào trái tim chị. Chả cần phải nói đâu xa, anh tôi ở bên cạnh nhà chị suốt bao lâu mà đến việc nói chuyện còn hạn chế do hay phải đi làm nhiều!

    - À, anh định nhờ em chuyện này!

    Sau đấy tôi không nghe rõ họ nói với nhau những gì nhưng nhìn thái độ dịu dàng của chị thì tôi đoán mọi chuyện có vẻ suôn sẻ lắm. Vì ngay sau cuộc nói chuyện ấy, anh tôi có cười một cách vui vẻ và nói:

    - Cám ơn em nha!

    - Không có gì ạ!

    Tôi ra khỏi hàng rào, quay về phía cổng đón anh Trương từ nhà bên về. Mới nhìn thấy anh, tôi đã hỏi ngay:

    - Chị ấy có đồng ý không anh?
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  5. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lúc đồng ý với anh tôi về việc thay đổi tính cách của Sam, chị Hường có lẽ đã giữ đúng lời hứa vì vào tám rưỡi hôm nay tôi không còn thấy Sam vứt rác bừa bãi nữa. Nó cũng không còn mặc áo mưa hay che ô để kháng cự lại tôi.

    - Ê, Sam! - Tôi gọi nó để thử xem thái độ của nó có còn như trước không.

    - Gì đấy? - Nó quay ra nhìn tôi, lần này không còn câng mặt lên nữa.

    - Sao bạn cứ thích mặc pijama ra đổ rác vậy?

    - Tại tui thích!

    - Vì nó thoải mái hả?

    - Ừm!

    - Còn vì gì nữa không?

    - Mát!

    Lần này tôi thấy Sam đang cố gắng trả lời hết các câu hỏi của tôi với một thái độ nhiệt tình dù không thể hiện cảm xúc gì mặc dù những câu hỏi tôi đặt ra đều khá là nhạt. Thực sự ngoài những câu hỏi vô vị đó ra thì tôi chẳng biết phải hỏi Sam cái gì cả và nó cũng chỉ trả lời có lệ nên cảm giác bị sượng và không hề thoải mái chút nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mối quan hệ hàng xóm láng giềng của tôi và Sam sẽ đi vào ngõ cụt một ngày nào đó. Không được! Tôi phải thay đổi từ bây giờ thôi!

    - À này!

    - Gì nữa đấy?

    - Trường bạn học có khó lắm không?

    - Cũng không khó lắm, chủ yếu học về kinh tế nên hơi vất vả chút!

    - Vậy à? Trường tôi học cũng vất vả lắm, sinh viên nợ môn là nhiều à!

    - Ừ, cái đó tui biết rồi!

    Một lần nữa, cuộc trò chuyện "nhạt thếch" này lại bị đưa vào ngõ cụt. Nhưng tôi khéo léo đưa nó trở lại bằng một câu chuyện:

    - Đợt trước khoa tôi có một anh tiền bối tới năm 8 mới ra trường lận, trong khi bạn bè đã ra trường kiếm tiền được 3, 4 năm rồi. Nhìn mặt anh ấy mà không ai nghĩ là sinh viên luôn!

    - Vậy hả?

    Tuy đã bỏ được thái độ khinh thường tôi nhưng Sam lại khiến tôi phát bực vì sự lạnh lùng khó ưa nổi. Cứ mỗi khi tôi muốn bắt đầu một câu chuyện nào muốn nói với nó thì bao hứng thú của nó lại biến đâu mất và thay vào đó là sự thờ ơ y như một cái máy vậy! Và cuộc trò chuyện của chúng tôi vì đó mà chỉ kéo dài khoảng chừng hai phút.

    Ngày hôm sau, vẫn vào tầm giờ này, tôi lại đứng ở hàng rào và chờ Sam ra để nói chuyện. Hôm nay nó vẫn mặc pijama, tay vẫn xách túi rác và bộ dạng vẫn như mọi ngày với mái tóc búi cao và khuôn mặt lạnh lùng khó tả.

    - Con gái mà làm mặt lạnh là xấu lắm đấy! - Tôi chọc nó.

    - Lại thích làm sao đây hả?

    Trông nó khá giận dữ, hình như không hưởng ứng trò đùa của tôi thì phải. Tôi nghĩ chắc nó chẳng biết đùa và cũng không hề có khái niệm về việc trêu đùa hàng xóm vì sau đó nó có quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm rồi lại bỏ vào nhà ngay. Chắc đoạn nó nhớ ra lời dặn của chị Hường nên đã không tỏ thái độ với tôi như trước nữa, tất nhiên trong lòng thì có vẻ vẫn còn khá giận.

    Và một ngày nọ thì cơ hội tiếp chuyện với Sam của tôi cuối cùng cũng đã tới. Hôm ấy là một buổi chiều yên bình, tôi phải đi bộ ra trạm xe bus để bắt xe đi học. Sam cũng vậy, nó thường đi học vào tầm chiều giống hệt tôi. Vô tình khi tôi mở cổng thì thấy nó vừa đi qua. Nó mặc áo đồng phục trường mix với một chiếc chân váy khá ngắn, thứ mà tôi chưa từng thấy nó mặc ở nhà bao giờ. Nhưng lúc ấy Sam đi nhanh nên không phát hiện ra tôi.

    - Sam!

    Tôi gọi to để nó chú ý mà quay lại. Và nó đã quay lại thật, nhưng nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn:

    - Cậu đi đâu đấy?

    - Tôi đi học, thế còn Sam?

    - Cũng đi học luôn!

    - Đi tới trạm xe bus hả?

    - Ừm!

    Trên đường từ nhà đến trạm xe bus, tôi với Sam không nói thêm với nhau câu gì. Tôi định hỏi về tình hình học tập của Sam nhưng lại sợ câu chuyện của mình nhạt thếch nên thôi. Và Sam thì tất nhiên cũng không tự dưng hỏi tôi thêm câu nào nữa.

    Trạm xe ở khá gần, tuy nhiên nó lại nằm ở giữa con đường khá vắng gần khu đô thị nên không có ai ngoài hai đứa tôi đứng đó đợi cả! Tôi đứng cách Sam nửa mét, thi thoảng lôi phù hiệu ra quạt cho đỡ rảnh tay, còn Sam thì đang mải lôi son và gương ra tô lại một chút. Bỗng từ đằng sau không biết tự bao giờ có một bóng người tiến lại gần Sam và đột nhiên tốc váy nó lên trước mắt tôi, khiến tôi không còn biết cách nào ngoài trừng mắt lên một cách ngạc nhiên và nín lặng ở đó một hồi.

    Sam la lên một tiếng rất to, tuy nhiên vì ở xung quanh không có ai nên không hề có người tới giúp đỡ. Thấy vậy, tôi lập tức chạy xoẹt qua mặt Sam và không chần chừ để đuổi theo tên biến thái. Nhìn dáng chạy và nhìn từ sau lưng hắn, tôi có thể đoán hắn ta chừng ngoài 40 tuổi, vậy nên tốc độ chạy cũng không được nhanh. Nhưng vì hắn đã chạy trước tôi khoảng 20 mét rồi nên rất khó mà đuổi kịp. Đã vậy hắn lại còn rẽ vào một con ngách nhỏ toàn nhà là nhà, quần áo giăng rải rác trước mặt. Người tôi khá cao nên nếu vào đó để đuổi theo hắn thì 90% tôi sẽ bị hắn bỏ lại xa hơn, vậy nên tôi bỏ cuộc và quay trở lại trạm xe bus với khuôn mặt thất thần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  6. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi vừa nhìn thấy tôi quay lại, Sam hơi có chút đỏ mặt mà quay đi. Còn tôi thì chỉ đứng lại vị trí khi nãy đứng, không nhìn mặt nó mà nhắc:

    - Lần sau đi học nhớ mặc quần bảo hộ vào!

    * * *

    Có lẽ nó đang xấu hổ và biết tôi đã chứng kiến hết mọi thứ nên không dám đáp lại. Cứ thế, khi xe bus tới, chúng tôi lặng lẽ bước lên xe, không ai nói với ai dù chỉ một câu.

    Khi xe vừa dừng ở trạm gần trường tôi, tôi bước xuống rồi vào trường với một tâm trạng không được thoải mái cho lắm. Hai đứa bạn của tôi thì vẫn cứ nói chuyện rôm rả với nhau còn riêng tôi chọn cho mình một chỗ ngồi ở cuối lớp để suy nghĩ. Mãi một lúc sau, phát hiện ra tôi đã vào lớp, bọn nó mới xuống chỗ tôi hỏi chuyện:

    - Ê! Làm cái gì mà mặt thất thần vậy? - Thằng Lâm xông xáo nói trước.

    - Mày bị bồ đá à? - Thằng Việt Anh tọc mạch theo.

    Nếu như thường ngày, bị Việt Anh tọc mạch như vậy, tôi đã lôi nó ra ghì đầu từ lâu rồi. Nhưng hôm nay vì mải nghĩ đến câu chuyện không may vừa rồi xảy đến với Sam mà tôi là người chứng kiến được nên tôi trở nên trầm hơn và chỉ nhẹ nhàng trả lời lại hai đứa nó:

    - Không có chuyện gì đâu!

    - Không có gì mà mặt lại như vậy, rồi còn trả lời rõ từ tốn nữa! Nếu thằng Việt Anh không nói ra nghi ngờ kia thì chắc tao cũng nghĩ mày như vậy thật đấy!

    - Tao làm gì đã có bồ đâu! - Tôi chống chế một cách bất lực.

    - Thế sao.. À! - Tự dưng Lâm hô lên như phát hiện ra điều gì. - Tao biết tại sao rồi!

    - Tại sao? - Việt Anh tò mò.

    - Bởi vì.. vì em hàng xóm hôm nọ mày kể đúng không?

    Câu phỏng đoán của Lâm khiến cho tôi hơi giật mình. Đúng là hôm trước tôi có kể về Sam cho hai đứa nó nghe. Tôi nói rằng mình khá bức xúc khi bị một đứa con gái, lại còn là đứa hàng xóm chuyển đến sau tỏ thái độ khó ưa với mình. Lúc ấy Lâm và Việt Anh khá tò mò về Sam, hỏi tôi trông nó như nào mà tôi lại ghét nó như thế. Ai ngờ hôm nay Lâm nhớ lại được và lại nói đến tên Sam trước mặt tôi.

    - Không phải! - Tôi phủ nhận.

    - Vậy thì do làm sao? Sao mày lại ủ rũ như thế này hả?

    - Vừa nãy đi xe bus tao có chứng kiến được vài chuyện không may thôi, không có gì đâu!

    Nói đến đó, tưởng hai đứa nó tha cho tôi rồi, ai ngờ Việt Anh lại khoác vai tôi và nói:

    - Hôm nào cho bọn tao đến nhà mày chơi đi!

    Thấy vậy, Lâm cũng hưởng ứng:

    - Đúng rồi, bọn tao chưa được đến nhà mày chơi lần nào!

    Tôi, Lâm và Việt Anh học cùng nhau từ hồi cấp ba. Chúng tôi thi chung một trường và học chung một lớp đại học, nhưng chưa đứa nào từng đến nhà đứa nào chơi cả. Lâm và Việt Anh mỗi đứa thuê trọ riêng ở trên này, còn tôi thì ở nhờ nhà anh họ nên cũng ngại mời bạn bè đến nhà.

    - Nhà tao chẳng có gì đâu, với lại đấy là nhà anh họ tao chứ không phải nhà tao nữa! - Tôi miễn cưỡng.

    - Thôi mà! - Lâm năn nỉ tôi bằng được. - Cho bọn tao đến nhà chơi một hôm thôi, mày chả nói anh mày đi làm suốt rồi còn gì!

    - Ừ thì đi làm..

    Bỗng dưng Việt Anh chặn họng tôi:

    - Bọn tao chỉ đến chơi chứ có ăn cắp đồ nhà mày đâu mà sợ!

    - Ừ đúng rồi ấy, làm như nhà mày có vàng quý không bằng!

    Nhà tôi có một cái vườn mà lần nào tôi cũng kể cho Lâm và Việt Anh nghe. Hai đứa nó ấp ủ mong muốn đến nhà tôi chơi từ lâu lắm rồi nhưng vì lý do này lý do khác mà tôi từ chối. Nhưng đến bây giờ thì chắc tôi không thể từ chối được nữa vì nếu cứ làm như vậy mãi, bọn nó sẽ chẳng coi tôi ra gì và mối quan hệ của ba đứa chúng tôi sẽ rạn nứt. Dù gì nhà tôi cũng chẳng có gì để giấu thật, ngoài con bé Sam đáng ghét nhà bên cạnh. Tôi chỉ sợ hai đứa bạn tôi đến sẽ bị nó nhìn thấy và lại tỏ thái độ khó ưa như bao ngày.

    - Thôi được rồi, chủ nhật này đến nhà tao, nhưng nhớ là không được táy máy cái gì đâu đấy!

    Như đã nói, tôi là một đứa khá khó tính và thi thoảng dễ cáu gắt nếu ai đó không làm vừa lòng mình. Chỉ Lâm và Việt Anh mới chơi được với tôi do ba đứa hay được phân công trực nhật cùng nhau hồi học phổ thông. Vậy nên tôi phải dặn trước để hai đứa nó biết đường mà làm theo.

    Hôm sau, tôi lại xách vòi tưới ra vườn tưới cây nhưng lần này không đứng ở hàng rào bắt chuyện với Sam nữa. Thay vào đó, tôi đứng nép vào một góc để nó không phát hiện ra tôi. Nhưng vì người tôi quá cao nên kiểu gì đầu cũng lộ ra khỏi hàng rào và chỉ cần đứng từ bên kia nhìn cũng có thể dễ dàng phát hiện thấy.

    - Phong!

    Tôi nghe tiếng Sam gọi từ bên kia. Đó là lần đầu tiên mà nó gọi tên tôi, không giống như những lần trước tôi phải cực khổ mới bắt chuyện được với nó. Tôi định tránh mặt nó không nói chuyện vì còn xấu hổ vụ ở trạm xe bus nhưng vì không chạy đi đâu được nên đành phải quay ra đáp:

    - Có chuyện gì vậy?

    - Cậu rảnh không?

    - Để làm gì?

    - Dạy tui học tiếng Anh đi! Tui nghe anh Trương nói cậu giỏi tiếng Anh lắm mà!

    Chưa bao giờ tôi mơ tới ngày Sam sẽ chủ động bắt chuyện với tôi, thậm chí còn nhờ tôi giúp đỡ việc học. Nhưng hôm nay thì điều đó đã đến và nó không còn lạnh nhạt mỗi lần nói chuyện với tôi nữa. Tôi hơi gật đầu:

    - Ờ.. ờ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  7. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là lần thứ hai tôi được vào căn phòng riêng của Sam. Lần trước do bị ngã hàng rào mà tôi được nó đưa vào đây để chăm sóc, nhưng tôi đã từ chối và bỏ về. Lần này thì tôi được nó mời đến để dạy tiếng Anh cho nó- môn học mà nó hay kêu than là khó ở trường.

    Sam đã kê sẵn một chiếc ghế tựa trông khá là êm ở bên cạnh cho tôi. Nó mở một cuốn giáo trình tiếng Anh to đùng ra vào bảo tôi ngồi xuống. Sau đó, nó chỉ tay vào sách bảo tôi như đang giao nhiệm vụ, mắt mở to không chớp:

    - Cậu dạy tui từ chương này trở đi, phần nghe thì tui có đĩa ở nhà rồi, còn phần viết thì giao đề trong quyển màu cam kia! - Nó chỉ tay lên cuốn sách màu cam trên kệ.

    Tôi cũng gật gù theo những gì nó chỉ, rồi lôi một cuốn sổ ra ghi để nhớ hết những gì cần phải dạy cho nó.

    - Cột màu đỏ trong mục lục là tên unit, còn cột màu trắng này là nội dung của bài! - Tôi cảm tưởng như nó đang dạy tôi chứ không phải tôi dạy nó.

    Buổi học đầu tiên hơi khó khăn do tôi đã quên gần hết kiến thức tiếng Anh ở trên trường, nhưng vì đã có sẵn lượng từ vựng và ngữ pháp không hề nhỏ ở trong đầu mà tôi nhanh chóng lấy lại được phong độ của mình. Tôi chỉ tay vào sách giảng một cách hùng hổ:

    - Khi nào thì dùng "another", khi nào thì dùng "the other"?

    - Khi.. khi.. khi, tui quên mất tiêu rồi!

    - "Another" dùng cho trường hợp danh từ đằng trước chưa xác định và nó đứng trước một danh từ, ví dụ như "another car" là "một chiếc xe khác", "another film" là "một bộ phim khác"; còn "the other" dùng cho trường hợp danh từ đằng trước đã xác định, ví dụ "the other man", "the other cat".. và nó không nhất thiết phải đứng trước một danh từ! Hiểu chưa?

    - Tui hiểu rồi! - Sam tươi cười.

    Đó cũng là lần đầu tiên mà Sam cười với tôi. Những lần trước nó toàn câng câng mặt lên mỗi khi nói chuyện, trông hết sức khó chịu.

    - Thế còn "others" và "the others" thì sao? Bạn phân biệt được không?

    - Có chứ! "Others" là số nhiều của "another" còn "the others" là số nhiều của "the others".

    - Bạn hiểu bài rồi đấy!

    Sam vừa cười vừa nhìn xuống quyển vở để ghi chép những điều tôi đã giảng vào. Trông nó lúc này y như một bông hoa nở rộ với khuôn mặt tròn và ánh mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao ở trong ấy. Mặc dù nhìn nó từ góc nghiêng nhưng phải công nhận rằng lúc đó tôi hơi có chút lao xao bởi vẻ dễ thương của nó, đúng như những gì mà anh Trương đã nói. Vẻ dễ thương của Sam khiến tôi nhìn mãi mà không thấy chán, không còn xấu xí như lúc mà chúng tôi còn ghét nhau.

    - Ê, mà động từ chỗ này chia như nào vậy?

    - Này, động từ chỗ này chia như nào?

    - Ây!

    Khi ấy, tôi mới giật mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Tôi không tin nổi rằng mình đã đứng hình sau khi ngắm Sam, trong khi trước đó tôi từng chê nó xấu xí hơn chị Hường. Bị Sam gọi bất ngờ, tôi hoảng hốt:

    - Hả?

    - Tui hỏi động từ chỗ này chia như nào?

    - Ờ.. ờ.. - Tôi vội vàng nhìn vào sách. - Chỗ này chia ở thì tương lai đơn.

    Hôm đó dạy xong, tôi về nhà với một tâm trạng khó tả y như lúc nhìn thấy Sam bị tốc váy ở trạm xe bus. Có lẽ nào tôi đã thích nó rồi chăng? Không! Không thể như thế được! Mới đây tôi còn ghét nó ra mặt kia mà! Trước đây tôi chỉ muốn nói chuyện với nó để giữ mối quan hệ giữa hàng xóm với nhau thôi, vậy mà bây giờ cảm giác đã không còn là hai người hàng xóm nữa, càng không phải là hai người bạn thân!

    Buổi tối, tôi vừa ngồi ăn vừa suy nghĩ về chuyện của tôi và Sam. Nó bắt chuyện với tôi, còn nhờ tôi dạy học chứng tỏ cũng đã cởi mở hơn với tôi rồi. Còn tôi thì không hiểu bản thân mình đang suy nghĩ gì về nó. Có lúc tôi vẫn thấy hơi chút khó chịu, nhưng khi nhìn mặt nó thì bao bực tức, hận thù cứ thế trôi đi đâu mất. Thật kì lạ!

    - Em đang nghĩ gì đấy? - Thấy tôi ngồi nghĩ quanh quẩn mà không chịu gắp thức ăn, anh Trương thắc mắc.

    - À, không có gì đâu ạ! - Tôi chối đây đẩy.

    - Mặt em hiện rõ ba chữ "đang suy nghĩ" kìa! Khai thật đi, em đang nghĩ về ai à?

    Tôi không đáp lại gì, nhưng sau đó vài giây lại quay ra nói:

    - Em hỏi anh câu này có được không?

    - Em cứ hỏi đi!

    - Nếu một người con trai nhìn đắm đuối vào một người con gái mà mình chưa từng có cảm tình và có cảm giác như bị cô ấy thôi miên thì chứng tỏ điều gì vậy ạ?

    - Chứng tỏ chàng trai đã thích cô gái! - Anh Trương trả lời thẳng thừng.

    - Nhưng nếu trước đó người con trai thậm chí ghét người con gái thì sao anh?

    - Thì vẫn là thích thôi! Tính cách con người dễ thay đổi lắm, "sáng nắng chiều mưa" là chuyện bình thường!

    Nghe anh Trương nói xong câu đó, tôi chợt ngẩn người ra một lúc. Nếu những điều anh nói là đúng thì cảm giác của tôi hiện tại đang là cảm giác muốn có một mối quan hệ lãng mạn với Sam hơn là một mối quan hệ hàng xóm bình thường, và điều này thật hiếm thấy trong những bộ phim tôi hay xem hay những mẩu sách tôi đã đọc. Thông thường nhân vật nam chính hoặc nữ chính phải mất rất lâu để ghét bỏ người kia rồi hai người mới có tình cảm với nhau, giống như ông bà ta thường nói là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" vậy! Nhưng tôi mới chỉ quen Sam chưa được một tuần và ghét nó chưa được năm ngày mà đã "bén" ngay thì thật là dở. Vì vậy nên hôm sau tôi quyết định nghỉ một buổi và quay trở lại dạy nó vào buổi hôm sau nữa để xem mọi thứ có thay đổi gì không, biết đâu đó chỉ là cảm giác mơ hồ mà tôi ngỡ là thật!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  8. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhờ anh Trương sang nói với Sam rằng hôm nay tôi bị ốm nên không dạy được để thử lòng nó đồng thời kiểm chứng xem cảm giác của tôi với nó có phải là thật hay không. Chính vì giả ốm nên cả ngày hôm đó tôi phải ở yên trong nhà và không đi bất cứ đâu cả, cảm giác chán nản vô cùng. Thi thoảng tôi có lôi cái máy chơi game cũ mà anh Trương để lại từ thời anh còn bé xíu đến giờ ra để chơi, toàn những trò cũ kĩ từ 20 năm trước rồi nhưng ít ra nó là thứ khiến tôi đỡ cảm thấy chán trong lúc này.

    Chơi game xong, tôi lại nằm đọc sách, rồi lại lướt điện thoại. Một ngày vô vị cứ thế trôi qua trong sự tẻ nhạt không diễn tả nổi. Tôi thầm an ủi bản thân rằng mấy cái cây ngoài vườn chắc thiếu nước một ngày cũng không bị làm sao đâu, nhưng trong lòng thì vẫn thấy lo cho chúng khôn siết!

    Bản tính tôi thật kì lạ. Tôi có cảm tình với mấy bụi cây, mấy khóm hoa hơn là với con người. Vì thế nên lần đầu tiên gặp Sam, tôi chỉ coi nó như một người hàng xóm bình thường. Vậy mà sau khi dạy nó buổi đầu tiên xong, cảm giác ấy không còn như tôi tưởng tượng nữa. Tôi không biết mình có thích nó thật hay không, mà giờ đây khi phải nằm trong căn phòng ảm đạm thì bỗng thấy nhớ khuôn mặt của nó đến vô bờ. "Vậy đúng là cảm giác này là thật rồi!". Nhưng dù sao vẫn còn nửa ngày nữa nên tôi cứ đợi xem thế nào, biết đâu đến lúc đó não tôi quên hết mọi thứ đi thì sao?

    Năm giờ chiều. Tầm giờ này hôm qua tôi đã đến dạy Sam. Giờ này anh Trương vẫn chưa về và cảm giác trong tôi không có nhiều thay đổi. Thậm chí sau vài ba ván game tuyệt vời, tôi lại quay trở lại cảm giác nhớ nhung mà không phải cảm giác thoáng qua như lúc trước. Tôi ngó qua ban công nhìn sang nhà Sam xem nó đang làm gì để bớt thấy nhớ nó hơn. Nhưng ban công nhà nó thì luôn đóng kín và không có bất kì ô cửa kính nào để có thể nhìn vào trong nhà. Nó cũng không hề ra ngoài vườn vào giờ này, vì thế rất khó để có thể biết được nó đang làm gì.

    Tối đó, tôi có cảm giác mình vừa trải qua một năm dài dằng dặc chứ không phải là một ngày nữa. Cứ cầm đũa lên ăn cơm là tôi lại hình dung ra khuôn mặt của Sam, tới nỗi anh Trương phải thở dài nhìn tôi:

    - Em giả ốm giờ thành ốm thật luôn ấy hả?

    - Dạ không, em chỉ thấy hơi chán thôi!

    - Có phải.. em đang nhớ Sam không?

    - Làm gì có ạ! - Tôi vội xua tay từ chối. - Em mà nhớ nó là chết liền luôn á!

    Bên ngoài thì tôi nói với anh Trương như vậy nhưng trong lòng không khỏi để tâm đến người con gái ấy, nhiều tới nỗi nó trở thành cơn ám ảnh trong tôi ngay cả khi đã lên giường đi ngủ. Tôi tự nhủ không biết mình có nên gặp lại Sam vào ngày mai không vì sợ cơn ám ảnh ngày một lớn thêm đến mức không kiểm soát nổi.

    Nhưng trớ trêu thay, sáng hôm sau khi tôi đang đi đổ rác thì vô tình gặp Sam cũng đang đi đổ rác cùng. Tôi cứ nghĩ nó thường xuyên đổ rác vào tám rưỡi sáng thì hôm nay cũng y như vậy nên đã âm thầm đi ra để không gặp phải nó, ai ngờ đâu nó lại có mặt ở đó như đang trêu đùa tôi:

    - Xin chào!

    - Chào!

    - Cậu đã đỡ ốm hơn chưa?

    Tôi chỉ lấy cớ bị ốm để Sam không thắc mắc tại sao hôm qua tôi không sang dạy tiếng Anh cho nó, ai ngờ đâu nó tưởng là thật và hỏi thăm tình hình của tôi. Lúc đó, tôi cũng chỉ biết gật đầu mà đáp: "À.. ờ.. đỡ hơn nhiều rồi!".

    Tôi vẫn còn lúng túng khi thấy Sam đứng trước mặt. Không như những người con trai khác tầm tuổi tôi, bản thân tôi lại cực kì nhút nhát nếu mình có lỡ thích một ai đó; và không biết cảm giác này có phải là thật không nhưng suốt cả ngày hôm qua trái tim tôi đã mách bảo rằng hôm nay mình phải gặp Sam cho bằng được!

    - Sam!

    Khi Sam đang định bước vào nhà, tôi đã gọi nó thật lớn từ đằng sau. Nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt ngây ngô:

    - Gì thế?

    - Xin lỗi vì hôm qua tôi không sang dạy cho bạn được! Hay để chiều nay tôi dạy bù nha!

    - Có gì đâu mà xin lỗi! - Nó cười. - Mình là bạn tốt của nhau mà! Với lại hôm qua cậu bị ốm nữa, cũng đâu trách được!

    "Bạn tốt". Hai từ Sam dành cho tôi như đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mới ngày nào nó còn tỏ thái độ với tôi y như với người hàng xóm đáng ghét của nó vậy, vậy mà bây giờ nó không những nhờ tôi dạy kèm lại còn gọi tôi bằng một danh xưng tôi chưa được nghe từ bất kì người con gái nào. Quả nhiên đây đúng là một cô hàng xóm kì lạ! Tôi nghĩ.

    Chiều hôm đó, tôi giữ đúng lời hứa với Sam. Tôi dạy cho nó hai bài liền để bù cho bài hôm qua không dạy được.

    - Đi sau giới từ là một động từ ở dạng gì?

    - Ừm.. dạng verb-ing có đúng không?

    - Chính xác!

    Tôi và Sam ngồi cười khúc khích với nhau như thể chúng tôi vừa có sự tương thông nào đó trong suy nghĩ. Tới khi tôi dạy xong thì chị Hường cũng về đến nhà. Nhìn thấy chị, tôi hơi cúi đầu chào. Riêng chị mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên nên cũng hỏi luôn:

    - Em có phải là.. là em họ của anh Trương đúng không?

    - Dạ vâng, đúng rồi ạ!

    - Thảo nào nhìn em quen quá! Chị sống ngay cạnh từ lâu mà mới chỉ nghe anh Trương kể về em thôi, nay mới được nhìn mặt! Mà em sang đây để dạy Sam học tiếng Anh đúng không?

    - Vâng!

    - Thấy con Sam nó kể về em suốt. Nó bảo là em đẹp trai, đúng gu của nó, lại còn dạy giỏi..

    Chị Hường kể đến đó, tôi đứng hình mất một lúc lâu và không nghe thấy gì phía sau nữa. Tôi tưởng mình vừa lạc vào một vũ trụ khác không có đường ra. Đó là vũ trụ tình yêu
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  9. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như đã hẹn, chủ nhật đó Lâm và Việt Anh tới nhà tôi thăm thú. Hai đứa nó đến rất sớm, không biết có phải do quá tò mò về nhà tôi không nhưng mới sáu giờ cả hai đã bắt tôi ra trạm xe bus đón.

    - Phong! Bọn tao ở bên đây nè!

    Tôi nghe thấy tiếng Việt Anh gọi từ bên kia đường. Ngó sang hóa ra hai đứa nó vừa đi mua một chút đồ trong cửa hàng tiện lợi.

    - Đợi chút, tao sang ngay đây!

    Trên đường đến nhà tôi, hai đứa nó không ngớt thể hiện sự háo hức như sắp được đến một cung điện sang trọng không bằng. Và khi cánh cổng nhà được mở ra thì Việt Anh đã vội vào trước cứ y như nhà của nó vậy.

    - Oa, trông vườn nhà mày đẹp quá ha!

    - Thì nó là nhà anh họ tao chứ có phải nhà tao đâu!

    - Thế anh họ mày đâu rồi?

    - Ổng đi làm rồi!

    - Đi làm? - Lâm ngạc nhiên. - Chủ nhật mà đi làm gì?

    - À! - Tôi giải thích. - Anh ấy làm ở tòa soạn, chủ nhật thì cũng như ngày thường thôi, chỉ trừ ngày lễ mới được nghỉ.

    - Bảo sao!

    Tôi dẫn Lâm và Việt Anh vào nhà để uống nước, nhưng có vẻ như hai đứa nó vẫn còn mê mẩn cái vườn cây nên chưa muốn vào. Thậm chí khi đã vào nhà rồi, Việt Anh còn thắc mắc với tôi:

    - Cái nhà chung hàng rào với nhà mày là nhà nào vậy?

    - À, cái nhà bên tay trái đó hả? - Tôi nói. - Thì là nhà hàng xóm thôi, có gì đâu mà thắc mắc!

    Chợt, Lâm lanh lẹ hỏi:

    - Là nhà con bé Sam mà mày kể đúng không?

    - Đâu có!

    Tôi giật mình khi Lâm nhắc đến Sam. Trước kia tôi hay kể về Sam cho Lâm và Việt Anh nghe lúc tôi còn ghét nó, nhưng từ khi bắt đầu có cảm tình với Sam thì tôi lại không muốn cho ai biết tí ti gì về con bé cả. Chẳng hiểu sao tôi lại như vậy nhưng nó giống như một phản xạ vô điều kiện mà có lẽ chỉ những người đang yêu mới có.

    Tôi dẫn Lâm và Việt Anh lên phòng và đóng hết các cửa vào để hai đứa nó không thể ngó sang nhà bên cạnh. Tuy vậy, trông chúng có vẻ chẳng hào hứng gì với căn phòng tối om này lắm!

    - Cái máy chơi game của mày chán phèo, toàn mấy game từ xưa không!

    - Không phải của tao, nó là cái máy chơi game cũ của anh họ tao!

    - Sao cái gì cũng là của anh họ mày hết vậy?

    - Vì căn nhà này là của ổng mà!

    Được một lát, bọn nó lại thở dài:

    - Thà ra ngoài vườn chơi còn vui hơn!

    Hình như ai đến nhà anh họ tôi chơi cũng đều khoái cái vườn nhất. Đó là nơi trồng đủ các loại cây mà ở cả thành phố này chắc chỉ mỗi nhà anh tôi có. Theo anh kể, hồi hai bác còn sống, ngày nào bố anh cũng ra tưới nước và bón phân cho từng loại cây một, không bỏ sót bất cứ mầm rễ nào. Chính vì vậy mà bây giờ cả khu vườn vẫn trở nên xanh tươi ngày qua ngày như được hai bác thổi hồn vào đó, ngay cả đến tôi mỗi khi tưới cây cũng cảm nhận được sức sống đặc biệt trong khu vườn này. Tôi không quên lời dặn của anh thường xuyên chăm sóc nó mỗi khi rảnh, và chỉ cần quên một buổi là cũng cảm thấy nhớ nó vô cùng.

    Tôi chưa nói gì thì Lâm và Việt Anh đã ra khỏi phòng tự khi nào. Lúc tôi ra tới vườn, hai đứa nó đã đứng ở bên này hàng rào và ngó sang bên kia nói chuyện với ai đó. Trông cả hai có vẻ vui mừng và hớn hở lắm, nên tôi đoán bọn nó đang trò chuyện với Sam. Đúng rồi, nhìn qua hàng rào cũng có thể thấy rõ dáng người của con bé! Không hiểu sao con bé lại có mặt ở vườn nhà nó đúng lúc này nhưng tôi không hề muốn Lâm và Việt Anh thân thiết với Sam nên đã vờ gọi:

    - Lâm, Việt Anh, vào đây tao cho cái này nè!

    Nghe thấy được cho một cái gì đó, cả hai cuống quýt quay vào nhà mà không thắc mắc thêm một tiếng nào. Trước khi vào, Việt Anh còn vẫy tay thân thiết với Sam:

    - Bye cậu nha!

    Khi Lâm và Việt Anh đều đã ở trong nhà, tôi lấy tay đóng vội cửa lại. Lâm nhìn tôi:

    - Mày định cho bọn tao cái gì mà bí mật vậy?

    Tôi thở dài một cái rồi nhìn hai đứa nó:

    - Đã bảo đến nhà tao thì không được táy máy cái gì cơ mà!

    - Bọn tao có táy máy cái gì đâu? - Việt Anh phân trần. - Bọn tao chỉ ra ngoài vườn một lát thôi mà!

    - Tao bảo là ở yên trong này! - Tôi chỉ tay xuống nền nhà. - Ra vườn mà tao chưa cho phép cũng là táy máy rồi!

    - Mày làm như mày là vua còn bọn tao là thần dân đến thăm hỏi không bằng ấy! - Lâm nói. - Có mỗi cái vườn mà giữ như giữ vàng!

    - Vườn thì bọn mày ra thoải mái, nhưng miễn sao không được nói chuyện với con bé đó là được!

    - Tại sao?

    - Vì.. vì.. vì tao ghét nó! Tao không muốn bọn mày thân thiết với kẻ thù!

    Nói xong câu đó, tôi chợt thấy ngượng mồm vì lỡ gọi Sam là "kẻ thù". Nhưng mặc kệ, miễn sao không để cho Lâm và Việt Anh phát hiện chuyện giữa tôi và Sam là được!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  10. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau cùng đợi xe bus với Sam, tôi hỏi nó chuyện của Lâm và Việt Anh. Nó bảo lúc đó vô tình đi đổ rác và bị hai đứa gọi lại để bắt chuyện và làm quen, sau đó cả hai còn xin số cũng như Facebook của Sam để về nhắn tin nói chuyện. Chỉ nghe tới đó, tôi đã nổi máu nóng khắp người nhưng vẫn cố cười để Sam không phát hiện.

    Đúng là hai đứa trời đánh! Mình ở ngay cạnh nhà Sam, lại còn dạy học cho con bé mà chưa xin được số nó lần nào, còn phải rất vất vả mới làm quen được nó. Vậy mà chúng nó chỉ mới tới chơi nhà mình một ngày đã lộng hành như vậy rồi! Tôi nghĩ.

    Nhưng chợt nhớ tới lời kể của chị Hường về lời khen Sam dành cho tôi, tôi trở nên tự tin hơn nhiều và nghĩ rằng kiểu gì Sam cũng thuộc về mình nên không cần phải lo lắng nữa. Hít một hơi thật sâu, tôi bước lên xe bus và đến trường.

    Trường tôi là một ngôi trường khá rộng, chia làm ba khu chính trong đó một khu là phòng học tín chỉ; một khu là phòng thí nghiệm, thực hành và công tác sinh viên còn một khu còn lại bao gồm các sân thể thao, căng tin và kí túc xá. Tôi thường qua lại cả ba khu này vì phải tham gia không ít các hoạt động do nhà trường tổ chức, trong đó có sinh hoạt câu lạc bộ ở nhà đa năng khu C. Đây cũng được chọn làm nơi diễn ra các hoạt động như văn nghệ, thể dục thể thao trong nhà, thi hùng biện.. vì khá rộng và nằm ở khu vực mà sinh viên có thể dễ dàng đến.

    - Này em trai!

    Tôi giật mình khi nghe có người gọi từ đằng xa lúc vừa từ cổng phụ bước vào sân nhà đa năng. Trường tôi có hai cổng, trong đó một cổng chính hướng ra đường chính và một cổng phụ nằm ở phía đối diện giúp sinh viên dễ dàng đi lại, tránh ùn tắc trong những ngày đông đúc. Tôi thường đi cổng phụ hơn vì lớp tôi nằm ở gần đó và vì cổng phụ cách nhà đa năng chưa đến 50 mét.

    - Dạ?

    Tôi bất ngờ quay ra và thấy một chị sinh viên năm hai, năm ba gì đó mặc áo tình nguyện đang cầm tập giấy chạy tới. Chị ta kém tôi một cái đầu, tóc búi cao giống hệt Sam và đi đôi giày thể thao thấp tịt khiến thân hình chị ta trông càng thấp hơn. Đã vậy, chị ta còn chạy lạch bà lạch bạch như một con vịt với tư thế chậm chạp không tả nổi.
    Chiếc giày thể thao có lẽ cũng vì vậy mà mới nhanh mòn gót! - Tôi cười mỉm trong đầu.

    Lúc đầu khi thấy chị ta cầm tập giấy chạy tới, tôi nghĩ thế nào chị ta cũng phát tờ rơi hay gì đó cho tôi để quảng cáo cho một câu lạc bộ hoặc một hoạt động của trường, nào ngờ chị ta lại nói:

    - Cho chị xin số điện thoại của em đi!

    - Để làm gì ạ?

    - À, để chị ghi tên em vào danh sách cộng điểm rèn luyện của nhà trường ấy mà!

    Tôi ngạc nhiên:

    - Vô lý! Em có tham gia gì đâu?

    - Không tham gia thì cho chị xin số thôi cũng được! - Chị ta cười. - Chị muốn làm quen với em!

    Đây là lần đầu tiên mà tôi gặp một người tới làm quen với mình mà lại bạo dạn như thế. Chị ta chưa cả giới thiệu tên tuổi, cũng chưa hỏi tôi bất kì điều gì mà đã xin số ngay lập tức như thể cảnh sát điều tra không bằng!

    - Đi mà! Không thì cho chị xin Facebook của em cũng được!

    Tôi bối rối không biết phải làm gì trước lời năn nỉ của chị ta. Lúc ấy tôi cũng có đưa mắt ra đằng xa và thấy vài người nữa cũng mặc áo xanh tình nguyện đang nhìn về phía tôi và cười. Nếu tôi chấp nhận cho chị ta chút thông tin về mình thì chẳng phải sẽ trúng mánh của họ hay sao?

    Vậy là tôi quyết định đi thẳng bỏ mặc chị ta đứng ở đó một mình. Tưởng rằng chị ta sẽ bỏ cuộc, ai ngờ còn gọi với lại sau lưng tôi:

    - Hẹn em ở văn phòng đoàn chiều nay nha! Chị tên là Hương!

    Chẳng hiểu vì sao chị ta biết tôi cũng ở trong đoàn trường và càng khó hiểu hơn khi chị ta biết tôi là sinh viên năm nhất. Dù gì tôi cũng cao hơn chị ta một cái đầu và cao hơn những sinh viên nam khác trong trường kể cả năm cuối tới vài phân lận.

    Chiều hôm đó, tôi cùng Lâm và Việt Anh xuống văn phòng đoàn để họp tổ chức công tác cho lớp. Trước đây tôi chưa từng nghe thấy người nào tên Hương làm ở văn phòng đoàn và cũng chưa nhìn mặt chị ta lần nào cả nên sau khi nghe chị ta hẹn mình thì cũng tò mò đi thử. Nếu không vì tò mò thì chắc tôi đã ở nhà quách và nhờ Lâm với Việt Anh đến ghi chép cho rồi!

    Chúng tôi ngồi ở dãy cuối như thường lệ. Đây là một vị trí khá ổn để quan sát hết cả phòng. Tuy nhiên tôi đã nhìn đi nhìn lại mỏi cả mắt mà vẫn chưa thấy bà chị "lùn tịt" với cái đầu búi cao đâu. Tôi tưởng chị ta đã nghỉ buổi hôm nay và hứa lèo với mình như vậy để dọa mình nên nhìn ra cửa sổ và thở dài một cái. Việt Anh thấy tôi như vậy liền hỏi:

    - Mày đang kiếm ai mà không thấy à? Sao dòm quanh góc lớp rồi lại thở dài thế?

    Tôi cười giả lả:

    - À không có gì đâu!

    Bỗng nhiên từ phía bục giảng xuất hiện một thầy giáo có tuổi. Thầy nói vào mic một tiếng khiến cả phòng đang ồn ào bỗng trở nên im lặng:

    - Các em ổn định chỗ ngồi. Ngay bây giờ thầy sẽ mời bạn Hương- phó chủ nhiệm ban chấp hành Đoàn trường lên đọc báo cáo tổ chức công tác xây dựng chi đoàn nhiệm kì II năm học 2020- 2021!

    Thầy vừa dứt lời, từ sau cánh gà của phòng đoàn bước ra một cô gái khá thấp với mái tóc búi cao cầm một tờ giấy trên tay để chuẩn bị lên giữa bục giảng đọc. Cô ta không ai khác chính là chị Hương- người đã xin số điện thoại tôi sáng nay!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...