Ngôn Tình Cô Hàng Xóm - Ái Hạ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ái Hạ, 27 Tháng chín 2021.

  1. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không hề biết Sam tương tư anh Khoa cho đến một ngày chính nó nói ra điều đó với tôi. Hôm đó, vẫn tưới cây trong vườn như bao ngày, bỗng một lúc Sam xuất hiện và đứng bên kia hàng rào gọi tôi:

    - Phong, sang đây tui bảo cái này!

    Lúc đó Sam lại trở về với bộ đồ pijama và mái tóc búi như mọi ngày. Tuy nhiên, trái tim tôi vẫn cảm thấy rung động vì tôi yêu chính con người của Sam chứ không chỉ yêu mỗi bộ đồ nó mặc. Lý trí tôi mách bảo mình phải nghe lời Sam, vì thế nên tôi đã bỏ vòi tưới xuống và đi sang bên.

    - Phong, cậu có biết con trai quyến rũ con gái nhất ở điểm nào không? - Ngồi cạnh nhau ở bậc thềm trước cửa nhà như mọi hôm, Sam hỏi tôi.

    Tôi không hiểu nó hỏi điều đó là có ý gì, tuy nhiên vẫn trả lời:

    - Ngoại hình?

    - Không phải!

    - Mái tóc?

    - Không đúng!

    - Nụ cười?

    - Không đúng nốt!

    - Body sáu múi?

    - Sai!

    - Thế thì đáp án là ánh mắt rồi! - Tôi tự tin.

    - Cậu trả lời trật lất hết!

    - Ủa vậy là cái gì?

    Sam nhìn tôi bằng ánh mắt ẩn chứa đầy sự bí ẩn bên trong. Rồi nó nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt tôi và nói:

    - Đó là.. sự trưởng thành!

    - Sự trưởng thành?

    - Phải! - Nó thoáng cười nhẹ.

    - Tại sao lại là sự trưởng thành mà không phải là những cái khác?

    Đôi tay Sam mân mê nhành hoa xuyến chi nó vừa ngắt ở dưới chân vừa nhìn vào khoảng sân trước mắt:

    - Khi bé chúng ta luôn mơ được lớn lên, rồi khi lớn lên tầm mười tám, đôi mươi lại mơ mình được bé lại. Vậy chẳng phải lớn lên thì có thể còn bé lại thì không thể hay sao?

    Tôi nhìn Sam bằng ánh mắt tỏ rõ vẻ khó hiểu:

    - Có nghĩa là..

    - Có nghĩa là dù có muốn hay không chúng ta cũng sẽ phải lớn lên. Cả đời này không thể sống như một đứa con nít được! Những người đàn ông có suy nghĩ trưởng thành sẽ nhìn vào thực tế hơn là những điều viển vông, vì đích đến cuối cùng của con người lúc nào cũng là một cuộc sống no đủ. Nếu như họ chứng minh được việc họ có thể lo cho những người thân yêu của họ thì chứng tỏ họ cũng lo được cho bản thân họ!

    Sam nói xong, tôi gật gù vì không thể nào phản bác ý kiến đó được. Nhưng khi ấy tôi đồng thời tự nhìn lại bản thân mình. Tôi là một đứa trẻ chưa chịu lớn, dù vẫn làm những công việc của một người trưởng thành, vẫn giúp đỡ những người xung quanh nhưng trong bộ não của tôi có lẽ chứa đựng suy nghĩ của một đứa trẻ 10 tuổi. Nó bắt đầu biết lo cho bản thân mình và khi nghe được những lời góp ý của người khác thì mới rút được chút ít kinh nghiệm sống, nhưng nhiêu đó không ăn thua với xã hội rối ren ngoài kia. Nó vẫn sợ những kẻ xấu săn đuổi mình, vẫn chỉ biết chạy trốn thay vì đứng ra đối mặt. Nó vẫn ghen tuông mù quáng và ghen ghét đâu đâu. Nó thích người ta mà không dám nói..

    - Tui nghĩ trong cuộc đời này hai người đàn ông duy nhất mang lại cho tôi cảm giác trưởng thành là bố và anh Khoa!

    - Anh Khoa? - Tôi vờ tỏ ra không biết.

    - Là gia sư mới của tui. Đó là người hiếm hoi khác biệt với những người con trai khác trong cuộc đời này..

    Sam nói đến đây, cùng với nụ cười hạnh phúc hiếm thấy nở trên môi nó, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác chạnh lòng. Nếu như không gặp và nói chuyện với anh Khoa từ trước thì tôi sẽ trở nên ghét và ghen tị với anh ta. Nhưng vì định mệnh, ông trời đã cho tôi gặp anh từ trước. Anh đã kể cho tôi nghe về những vấp ngã trong cuộc đời anh và anh đã đứng dậy trưởng thành như thế nào. Những điều đó tôi chắc anh chưa từng nói với Sam, nhưng con tim nó vẫn hình dung ra một người đàn ông trưởng thành- người có thể lo cho không chỉ mình anh ta mà còn cả tương lai phía trước của nó..

    - Mỗi khi ở bên anh Khoa, nghe anh dạy học, trái tim tui cảm thấy niềm hạnh phúc thực sự. Tui cảm giác mình y như một công chúa sống cùng phò mã của mình dưới một lâu đài ấm áp và tràn đầy tình thương vậy! Cảm giác này.. không giống như những cảm giác khác mà tui từng trải qua trong đời. Vì thế nên kể từ ngày bắt đầu gặp anh cho đến giờ, ngày nào tui cũng ăn mặc thật đẹp để đón tiếp anh. Thậm chí tui biết anh còn đi làm thêm ở của hàng tiện lợi gần nhà nên lúc ra đường đổ rác cũng phải chưng diện dù bình thường mấy bộ đồ đó đối với tôi rườm rà và khó chịu vô cùng!

    Tôi ngồi bên cạnh nghe Sam kể chuyện trong tâm trạng khoái lạc mà trong lòng đau nhức đến khó tả. Sau đó tôi đã phải che giấu khuôn mặt hằm hằm của mình đi và quay trở về nhà khóc lên một tiếng rất to. Tôi không quan tâm ai sẽ nghe thấy và ai sẽ nghĩ gì về mình. Tôi chỉ biết khóc thôi. Tôi khóc nhiều tới nỗi chiều tối hôm đó anh Trương về nhà, anh hỏi tại sao mắt sưng thì tôi khai là tôi bị thanh ngang của dàn cà chua đâm vào mắt. Sau đấy hai ngày, tôi thấy trong hộc tủ của mình có một lọ vitamin B.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  2. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đầu tiên và duy nhất dạy tôi mạnh mẽ đó chính là bố. Hồi còn nhỏ, chẳng hiểu sao tôi thích trang điểm và mặc đầm đến lạ! Tôi thường bắt chước mẹ ngồi bên gương và bôi trét những son, những phấn lên trên khuôn mặt non choẹt. Tôi bắt chước mẹ đứng trước gương ướm thử đầm, mặc dù mẹ liên tục quát và bảo với tôi đó là đồ của con gái. Nhưng khi ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu hết tất cả. Tôi vẫn nhớ như in bố đã gọi tôi vào phòng, khóa kín cửa để mẹ không vào can rồi bắt tôi quỳ xuống nền nhà và dạy cho tôi một bài học nhớ đời về những đức tính cần có của một người đàn ông. Ông đã quát lên rất to, rồi cầm roi đánh vào hai bàn tay tôi liên tục mặc cho mẹ tôi ở ngoài kia không ngừng gào thét đòi bố thả tôi ra. Tôi cũng đã chạy ra phía cửa cầu cứu mẹ nhưng càng chạy thì bố càng cầm roi bắt tôi phải quỳ vào vị trí cũ. Ông đánh mạnh và nhiều tới nỗi hai lòng bàn tay tôi tím thâm lại, tưởng như lúc đó tôi mất máu và chết tới nơi!

    Nhưng chính bài học của bố khiến cho tôi nhớ rằng mình cần phải mạnh mẽ, vì nếu không mạnh mẽ thì xã hội ngoài kia đến một lúc nào đó sẽ giết chết mình. Trải qua 13 năm, tôi đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn xưa tuy vẫn mang trong mình tâm hồn của một đứa trẻ. Những điều đó ngay cả bạn thân của tôi là Lâm và Việt Anh cũng không hề thấy.

    - Vậy là hết năm nay mày quyết không về nhà hả?

    Tôi lặng im không nói gì. Tôi nhớ đến cảnh anh Trương đã mua vé tàu cho tôi về nhưng tôi đã tự tay vò nát tấm vé đó.

    - Không về "ông già" sẽ giận mày lắm đó! Hôm nọ tao nghe Hân kể ổng sắp sửa ra phường làm giấy xóa tên mày ra khỏi hộ khẩu kìa!

    Hân là thanh mai trúc mã của tôi hồi nhỏ ở quê. Nhà tôi và nhà nó ở cách nhau đúng một lạch nước mà khi trước lạch nước ấy hai nhà từng lấy để nuôi cá, đến thời bố mẹ chúng tôi thì chỉ sử dụng với mục đích tắm giặt. Tôi còn nhớ kỉ niệm ngày hai chúng tôi còn nhỏ xíu, khi ấy bố mẹ hay cho ra lạch tắm truồng, Hân cũng vậy và tôi cũng vậy. Chúng tôi thường bơi ra giữa lạch vì nước chỉ cao đến ngang người hai đứa, rồi lại hất nước vào nhau làm trò. Hân thường thắc mắc tại sao tôi lại có "con giun" còn nó thì không có, tôi bảo đó là thứ chứng tỏ đẳng cấp hơn!

    Sau này, khi lên cấp ba, Hân có bạn trai và tôi cũng ít gặp nó hơn dù trong xóm vẫn trêu tôi với nó là một cặp. Tôi không cảm thấy tức vì điều ấy như hồi bé nữa mà ngược lại thi thoảng còn thấy thích thú. Khi Lâm nhắc đến Hân, chợt tôi có chút lung lay về quyết định từ mặt gia đình của mình. Nhưng tôi vẫn quả quyết:

    - Kể cả tao về thì mọi chuyện vẫn như thế thôi!

    Ba tháng trước, vào một ngày trở về nhà, tôi vô tình để lộ một chuyện động trời. Chẳng hiểu sao hôm ấy tôi quen không khóa cửa phòng như lúc ở nhà anh Trương. Bình thường mỗi khi có chuyện cần hỏi tôi, anh sẽ lịch sự gõ cửa cho dù tôi có đang làm gì, nhưng bố tôi thì khác. Ông luôn vào phòng tôi không xin phép, và xui thay hôm đó tôi đang ngồi trước gương để tô son..

    - Trời ơi, mày làm cái gì thế này?

    Vừa nhìn thấy tôi qua gương, bố tôi vội ngất xỉu. Tôi và mẹ đã phải đỡ ông dậy. Năm phút sau thì ông tỉnh và vẫn còn nhớ mọi thứ. Ông chỉ thẳng tay vào mặt tôi:

    - Mày cút ngay khỏi nhà cho tao, đồ lưỡng tính!

    Kể từ hôm đó đến nay, tôi không bao giờ đặt chân về nhà một lần nữa. Trước khi tôi bỏ lên thành phố, mẹ tôi vừa cầm tay tôi tại bến xe vừa khóc đầy quyến luyến:

    - Khi nào ông ấy hết giận.. con nhớ quay về nha!

    * * *

    Anh Trương cũng biết chuyện này nhưng không nói gì. Đến giờ mới chỉ có ba người là bố mẹ tôi và anh Trương biết, tôi không muốn người thứ tư sẽ là Sam! Kể cả Lâm và Việt Anh thì tôi cũng nói dối bọn nó là do cãi nhau với bố mà bị đuổi ra khỏi nhà.

    - Ông ấy xóa tên tao đi cũng được! Giờ tao đâu thiết gì nữa!

    - Sao mày cố chấp như vậy nhỉ? - Việt Anh trách móc tôi.

    Chiều hôm đó về nhà, tôi vẫn thấy Sam hớn hở ra mở cổng cho anh Khoa. Không thấy thì không đau, nhưng thấy rồi tôi càng đau hơn nhiều lần nữa! Tôi cúi thấp người xuống hàng rào và đi thẳng vào nhà rồi lên giường nằm bất động. Có vài tin nhắn mẹ tôi gửi từ hai tiếng trước chợt hiện lên, cạnh đó là tin nhắn của chị Hương. Chị ta rủ tôi đến thư viện trường để soạn sách.

    - Việc này được cộng điểm rèn luyện đó, em có tham gia không?

    - Chị chắc là em sẽ muốn tham gia chứ!

    - Alo?

    Mấy dòng thông báo biến mất khi tôi chuyển sang chế độ Tránh làm phiền. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ say như chết, mãi cho đến khi anh Trương gọi tôi dậy ăn tối thì tôi mới biết mình đã ngủ!
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2023
  3. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi nghĩ muốn, nhung nhớ, theo đuổi, tin tưởng, chỉ có anh, chỉ có anh. Thời gian dài vẫn không rửa sạch được nhung nhớ cố chấp của tôi, tôi lo lắng hy vọng trong lòng mình vẫn kiên trì cho tới hôm nay. Người ta nói 'biển khổ vô biên, quay đầu là bờ'. Tôi không phải là không quay đầu, mà là bên kia biển khổ, so với quay đầu, người kia càng hấp dẫn tôi hơn, cho dù là vô căn cứ, cho dù là hoa trong gương trăng trong nước, tôi cũng cam tâm tình nguyện."

    - Có thấy hay không?

    - Chị đọc cái gì vậy?

    - Chỉ là trích đoạn trong cuốn tiểu thuyết này thôi, chị thấy hay nên đọc!

    Chị Hương rủ tôi đến thư viện soạn sách mà chẳng khác nào đến đó để đọc. Nãy giờ tôi ngồi phân loại được 136 cuốn thì chị ta cũng đã đọc được tầm 136 trang sách rồi!

    - Rốt cuộc chị rủ em đến đây để cùng làm hay nhờ em làm?

    - Tất nhiên là cùng làm rồi!

    Sau đó chúng tôi hăng say ngồi phân loại đến tối. Thư viện trường tôi chủ yếu là sách giáo trình và nghiên cứu khoa học nên khá đau đầu trong việc sắp xếp, tất nhiên trong số đó cũng có cả truyện và tiểu thuyết nên chúng tôi chọn phân loại đống đó trước. Đang ngồi làm thì bỗng chị Hương cười phá lên rồi bảo tôi:

    - Em xem này.. haha.. thì ra trên đời này cũng có cuốn truyện tên là "Lỡ tay chạm ngực con gái". Nghe biến thái quá đi!

    Tôi không nói gì, chỉ biết ngồi im lặng, đầu hơi cúi xuống bàn.

    Ba ngày trước, vẫn là vào một buổi chiều, tôi ra khỏi nhà để đi bộ đến trạm xe bus đi học. Trên đường đi, tôi lại gặp Sam cũng đang đi học giống như tôi. Nhìn thấy tôi, nó không chào mà mở đầu bằng một câu nói bâng quơ:

    - Trời tháng 11 mà nóng thế nhỉ?

    - Ừ!

    Khi ấy tôi vẫn còn buồn và giận Sam vì câu chuyện nó công khai thích anh Khoa hôm trước nên chỉ đáp lại tẻ nhạt. Vậy nhưng nó cũng không hề để ý gì. Nó vẫn cười vui vẻ với tôi và nói mấy câu bâng quơ như không cần tôi hồi đáp. Hình như mấy người đang yêu đời thường sẽ như vậy!

    Đến trạm xe bus, nó còn vô tư nhắc lại chuyện nó bị biến thái tốc váy với giọng kể nghe chẳng khác nào đang tự hào khoe thành tích. Ngoài khen tôi nhanh nhẹn ra, nó chẳng khen thêm gì.

    - Này, hai đứa có nhanh lên không? Không thì ráng đợi chuyến sau nhá! - Bác tài xế xe bus giục bọn tôi. Bác đã quen mặt hai đứa do ngày nào chúng tôi cũng lên tuyến này.

    - Dạ vâng, chúng cháu lên ngay đây ạ!

    Chúng tôi lên xe muộn bởi vì Sam đang mải hái mấy bông hoa xuyến chi mọc dại ở ven đường lên nghịch. Trông nó bây giờ khác xa với hình ảnh một đứa khó gần mà tôi thấy hồi trước.

    - Đúng là đa nhân cách mà! - Tôi nghĩ trong đầu.

    Chúng tôi lên xe bus đứng như mọi ngày vì những ghế ngồi đều đã chật chỗ. Tôi đứng cạnh Sam bên cửa sổ trái của xe, cạnh chúng tôi còn có thêm vài ba người nữa cũng đang nắm lấy tay cầm treo trên thanh ngang để trụ vững mỗi khi xe di chuyển.

    Chuyện không ngờ bắt đầu xảy tới khi xe chạy được tầm nửa cây số. Đoạn đường này bình thường rất êm và không hề có ổ gà, ổ vịt nào, nhưng chả hiểu sao hôm nay khi bác tài qua thì bỗng cả xe xóc lên một phát như muốn hất tung những hành khách trong đó lên trần. Tôi nhắm mắt theo phản xạ để hứng chịu cơn "chấn động" vừa rồi, và khi nó đã qua thì tay tôi hạ xuống một vật gì đó mềm mềm là lạ.

    Mở mắt ra, tôi chợt kêu lớn lên một tiếng khi vật mềm mềm mà tôi vừa đụng phải hóa ra là.. bộ ngực của Sam. Khi ấy tôi không chỉ đứng hình như lúc vô tình làm đổ rác vào chân anh Khoa mà còn đỏ ran mặt mày. Tôi cảm nhận hơi nóng từ tai bốc lên cứ như ai đó đang đun nước sôi ở trong đầu vậy!

    Trái ngược lại với tôi, Sam lại tỏ ra như chưa có chuyện gì cả. Mặt nó vẫn hớn hở như lúc trước, thậm chí còn quay sang nói với tôi:

    - Hôm nay xe xóc nhỉ?

    Đã từng giúp Sam đuổi theo một tên biến thái, tôi không ngờ đến một ngày lại trở thành tên biến thái thứ hai trong cuộc đời nó. Tôi không còn mặt mũi nào để nhìn Sam nữa, vì thế tôi quay vội sang bên cửa sổ để che giấu cảm xúc thật của mình.

    Xe dừng ở gần cổng trường, tôi cúi đầu lững thững bước vào, mong không bị ai bắt gặp. Nhưng rủi rui thế nào, chị Hương lại nhìn thấy tôi khi đang phát tờ rơi cùng một vài tình nguyện viên khác ở ngay đó. Chị ta chặn tôi lại và nói với tôi:

    - Em cũng tham gia nhé!

    Tôi vẫn cúi đầu:

    - Cái gì vậy chị?

    - Lễ hội âm nhạc Bách Khoa vào chủ nhật tuần này ở sảnh C, nghe nói mời nhiều ca sĩ nổi tiếng về lắm á, nào là Quang Tùng nè, Trickie nè, Candivee nè..

    - Em không tham gia đâu! - Tôi ngắt lời chị ta.

    - Sao vậy? Hầu như cả trường đều tham gia mà!

    - Em bận sinh hoạt câu lạc bộ rồi! - Tôi nói dối.

    - Ủa? Chị nghe nói các câu lạc bộ cuối tuần này đều nghỉ hết mà!

    - Của em thì khác!

    Nói rồi tôi lạnh lùng bước vào trường mặc cho chị Hương đứng ngẩn người ra đó. Chị ta không hề biết tôi đã trải qua những chuyện gì và tôi cũng không thể tin nổi mình vừa trải qua chuyện đó. Mỗi lần dằn vặt bản thân, tôi đều ngồi tít ở bàn cuối trong lớp.

    - Mày định trốn bọn tao à? - Việt Anh từ đâu tiến tới bàn tôi.

    - Lại nhìn thấy chuyện gì trên xe bus phải không? - Lâm hỏi tôi với thái độ như đã biết hết tất cả.

    Điều đó khiến tôi hơi chút giật mình. Nhưng nhớ lại câu chuyện tôi nói dối với hai đứa nó đợt trước lúc tôi thấy Sam bị tốc váy, tôi thở dài:

    - Không, chuyện gia đình tao thôi!
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2023
  4. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần thứ hai tôi được nói chuyện với anh Khoa là vào một hôm khác khi tôi đi ra cửa hàng tạp hóa mua đồ. Lúc đó vừa hay anh cũng vừa tan ca. Nhìn thấy tôi, anh vội giơ tay chào:

    - A! Phong phải không?

    Chúng tôi lại ngồi trên chiếc ghế đá gần đó. Lần này thì anh không đưa cho tôi lon nước nữa mà thay vào đó là một gói bánh:

    - Này! Hết ngày hôm nay là hết hạn rồi!

    Tôi nhìn anh ngập ngừng không nói gì và cũng không đưa tay ra nhận. Thấy vậy, anh cười:

    - Nói vậy thôi chứ bánh còn tươi, chưa hỏng đâu!

    Tôi cầm bánh lên gặm thật ngon lành. Trong khi đó anh Khoa vẫn tiếp tục kể những câu chuyện:

    - Em biết không? Trên đời này vật chất không phải thứ duy nhất quyết định mọi thứ nhưng không có vật chất thì ta không thể tồn tại được! Chúng ta thường tìm cách để hướng bản thân tới đời sống phi vật chất và thoát khỏi những ham muốn đời thực nhưng mấy ai kiên trì để làm được điều đó. Hầu hết sẽ phải quay trở về thực tại nghiệt ngã không lâu. Người đời có câu "Có thực mới vực được đạo", trong khi đó nhiều người lại đi tìm kiếm một thứ hạnh phúc xa vời ở đâu đâu..

    Nghe anh Khoa nói xong, tôi cảm thấy mình phải học hỏi từ anh khá nhiều. Ít ai trên đời này chỉ sống vì tinh thần mà không dựa vào vật chất. Nhưng nếu không có đời sống tinh thần thì sẽ thật tẻ nhạt..

    - Mọi khi.. lúc rảnh anh thường làm gì để giải trí? - Đột nhiên tôi hỏi.

    - Anh á? - Anh Khoa mỉm cười. - Bình thường khi rảnh anh sẽ nghe nhạc hoặc đi xem concert của thần tượng.

    Chợt lời nói của anh làm tôi nhớ ra lễ hội âm nhạc mà chị Hương đã rủ tôi đi vào cuối tuần này ở trường. Tôi đã nói dối chị ta rằng mình phải sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng sau khi nghe anh Khoa nói xong thì tôi đã thay đổi quyết định ngay lập tức vì muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh:

    - Hay là anh tham gia lễ hội âm nhạc Bách Khoa cuối tuần này cùng em đi!

    - Ở trường mình hả? - Anh có vẻ ngạc nhiên.

    - Vâng! Em nghe nói có mời nhiều nghệ sĩ nổi tiếng lắm; Quang Tùng này, Trickie này, Candivee này.. - Tôi liệt kê lại những cái tên mà chị Hương đã nói. - Dù gì anh cũng là tiền bối đã ra trường, nhân cơ hội này về thăm trường cũng là một ý hay mà!

    Anh Khoa lưỡng lự một hồi lâu sau gợi ý của tôi và sau cùng cũng gật đầu:

    - Thôi được, anh sẽ tham gia!

    Được nói chuyện với anh Khoa và tiếp xúc với anh nhiều hơn đối với tôi thực lòng mà nói cũng là một cách để xua tan đi những căng thẳng trong thời gian gần đây, trong đó có chuyện vô tình sờ vào chỗ nhạy cảm của Sam trên chuyến bus hôm trước. Đó cũng là lý do mà hôm đi học về gặp Sam tôi phải cúi đầu sau hàng rào.

    Đen đủi làm sao, cứ sau mỗi lần như vậy tôi càng không muốn nhìn mặt nó thì nó lại càng xuất hiện như trêu tức tôi. Và khi tôi càng trốn tránh thì nó càng lôi tên tôi ra để gọi:

    - Làm gì mà cậu trốn tui như trốn quỷ dữ thế?

    - Đâu có gì đâu! - Tôi cười gượng. - Tôi đang nhặt mấy cái lá cây rụng dưới sân mà!

    Hình như Sam không hề nhớ và để ý chuyện tôi vô tình sờ ngực nó. Nó vẫn tỏ ra yêu đời như hôm trước:

    - Nghe nói trường cậu cuối tuần này có cái lễ hội gì đó lớn lắm, không biết tui có nên ghé qua xem thử không nhỉ?

    Tôi giật mình khi nghe Sam kể về lễ hội âm nhạc của trường mình. Không ngờ một đứa học trường khác như nó cũng biết vụ này, vậy mà lúc nghe chị Hương nói tôi cứ nghĩ đó chỉ là một lễ hội tào lao nào đó đặt cái tên nghe cho oai. Nhưng có lẽ tôi không thể để nó đến được vì tôi có mời cả anh Khoa đi theo. Nếu nó thấy anh ở đấy thì coi như kế hoạch gắn kết tình bạn của tôi và anh sẽ vỡ lở hết, thay vào đó là những sự chớm nở trong tình cảm của anh và Sam. Dẫu không biết anh có phải lòng Sam như nó phải lòng anh không nhưng rốt cuộc tôi không hề muốn ba chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh như này.

    - Không! Đừng đi! - Tôi vội ngăn cản Sam lại.

    Sam nhìn tôi bằng đôi mắt trợn tròn. Chắc nó không hề nghĩ rằng tôi sẽ ngăn cấm ý định này của nó thay vì vui vẻ mời nó đến trường hoặc thờ ơ như không quan tâm.

    - Tại sao? - Nó hỏi ngược lại.

    - Chỉ là.. - Tôi cố nghĩ ra một ý nào đó phù hợp. - Chỉ là vì hôm đó sẽ rất đông thôi, sinh viên trường ngoài không chen vào nổi đâu!

    Ai ngờ Sam nhanh chóng "bẻ" lại tôi bằng một lý lẽ mà tôi không ngờ đến:

    - Tui có đứa bạn học ở Bách Khoa bảo là chen vào dễ lắm, cả khoa nó chỉ có vài người đi thôi!

    Chưa từng có lần nào tôi lại mong Sam không tham gia một sự kiện cùng mình như bây giờ. Có lẽ không phải vì tôi hết có tình cảm với nó mà là vì một số chuyện xảy ra khiến cho tôi cảm thấy mình cần phải rời xa nó hơn. Nếu như nó thích tôi từ đầu thì đã không có chuyện nó kể với tôi rằng nó thích anh Khoa và không có chuyện nó không cảm nhận được tình cảm của tôi dù chỉ một chút!

    Tôi đã suy nghĩ đủ cách để một trong hai người là tôi hoặc Sam sẽ không tham gia vào lễ hội âm nhạc kia nhưng càng nghĩ thì càng thêm đau đầu. Sam thì vẫn quyết đi cho bằng được còn tôi thì đã hứa hẹn với anh Khoa nên không thể nuốt lời, mà đây là cơ hội tốt nhất để tôi hiểu anh Khoa hơn bởi những hôm khác anh không hề rảnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  5. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhật ấy, tôi phải đến trường sớm phụ giúp chị Hương dựng phông bạt cho lễ hội âm nhạc sẽ diễn ra vào buổi tối. Nhìn tôi, chị ta không ngớt cười thầm:

    - Công nhận em dễ đoán thật!

    - Ý chị là..

    - Lúc đầu thì em cứ khăng khăng bảo không đi, nhưng cuối cùng lại thay đổi ý định!

    Rốt cuộc tôi có đi thật, và chẳng ai ở trong ba chúng tôi phải ở nhà. Tôi tính sẽ tìm cách giải quyết mọi việc sau, dù gì chưa chắc Sam đã tìm thấy tôi và anh Khoa trong đám đông người. Nếu cần thiết quá, tôi sẽ cùng anh Khoa về trước để tránh "chạm mặt" Sam.

    - Em đi vì một vài lý do thôi! - Tôi cười đầy ẩn ý.

    Có lẽ khi ấy chị Hương nghĩ tôi đi vì chị ta nên tủm tỉm cười đắc chí. Trông chị ta khi ấy cũng không đến nỗi nào!

    Trong lúc đứng nghỉ ngơi, tôi có nhắn tin cho anh Khoa và bảo anh đến sớm một chút. Còn riêng Sam, tôi dặn nó đến muộn muộn vì nghe bảo phần đầu chương trình không có gì đặc sắc ngoài mấy tiết mục của các câu lạc bộ trong trường tôi.

    Quả nhiên, đúng 7 giờ hơn thì anh Khoa đã đến, trong khi lễ hội mãi 8 giờ mới bắt đầu. Nhìn thấy anh trên một con xe máy cũ từ xa, tôi vui mừng vẫy tay chào:

    - Anh Khoa, em ở đây nè!

    Anh cười nhẹ một cái rồi dắt xe vào trường. Trông cách ăn mặc của anh khá lịch sự dù anh từng kể hoàn cảnh của mình không được giàu sang cho lắm.

    - Ủa? Đi xem nhạc mà anh lại.. - Tôi hơi chút ngạc nhiên.

    - Thì.. tại vì anh định đến thăm trường là chính nên là.. - Anh Khoa đưa tay gãi đầu.

    Nhìn thấy sự bối rối của anh, tôi vội đổi chủ đề:

    - Chắc cũng lâu rồi anh chưa về trường nhỉ?

    - Ừ, cũng được ba năm rồi! - Anh cười. - Vì anh ra trường không theo đúng ngành nên là..

    Khi ấy, chưa kịp nhìn vào đôi mắt của anh, tôi cũng tự cảm thấy nỗi buồn đang lây lan khắp cơ thể. Chỉ vì không thành đạt, không đi theo đúng con đường mà các bạn đồng trang lứa vẫn đi mà anh mặc cảm và không dám quay trở lại ngôi trường cũ- nơi lưu dấu nhiều kỉ niệm thời sinh viên. Phải chăng đó đơn giản chỉ là một môi trường để dẫn ta đến nhiều ngã rẽ dù mục đích của tất cả đặt ra ban đầu đều là tìm kiếm được công việc theo đúng ngành nghề?

    Tôi đổi sang một chủ đề khác nhưng hóa ra lại dẫn tới một câu chuyện còn buồn hơn. Vì thế nên suốt buổi thăm quan trường hôm đó, ngoài những câu nói giới thiệu về những nét đổi mới của trường thì tôi không nói thêm gì cả. Tôi sợ sẽ một lần nữa chạm đến nỗi đau của anh Khoa.

    Và mọi chuyện chỉ bắt đầu khi chị Hương tới gọi tôi. Vừa nhìn thấy anh Khoa, chị đã há hốc miệng, sau đó là cảm giác vui mừng thấy rõ:

    - Anh họ, sao anh lại đến đây hôm nay?

    Tôi đứng cạnh mà cũng ngạc nhiên không kém. Thì ra người mà tôi cố làm quen bấy lâu nay hóa ra lại là anh họ của chị Hương- người mà chị ta đã kể trong buổi đi café cùng tôi đợt nọ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là người anh đó được chị ta khoe tốt nghiệp thứ ba toàn khoa, lại được giải này giải kia rồi được cử sang nước ngoài thi thố nữa, chẳng nhẽ lại chính là người anh bây giờ?

    - Chị nói vậy để em có động lực cố gắng thôi! - Chị ta cười. - Còn chuyện anh Khoa là chủ nhiệm cũ của đoàn trường là hoàn toàn có thật!

    Nghe đến đó, tôi phần giận chị Hương vì lừa dối mình, nhưng phần vì chị ta muốn đem đến cho tôi điều tích cực và anh Khoa cũng đang ở đó nên tôi cũng bỏ qua cho chị ta.

    Khi lễ hội đã chính thức bắt đầu, tôi mừng thầm vì Sam vẫn còn chưa đến. Nếu nó đến, ắt hẳn nó phải nhắn tin cho tôi ra đón như lời tôi dặn. Vì thế mà tôi càng cảm thấy tự tin hơn khi đứng cạnh anh Khoa. Đằng nào thì giữa lễ hội anh cũng phải về để đi làm ca tối ở cửa hàng tạp hóa, nên khả năng anh gặp Sam gần như là không có.

    Nhưng tôi đã nhầm. Vào lúc mới chỉ có ba, bốn tiết mục được kết thúc, Sam bỗng bất ngờ xuất hiện ở cổng trường mà không hề nhắn trước cho tôi một tiếng. Nó đi cùng hai người nữa hình như là bạn nó. Cả ba háo hức không khác gì cô Cám và mụ gì ghẻ đi dự tiệc hồi xưa.

    Thấy nó, tim tôi bắt đầu đập loạn lên vì không biết tìm cách nào để thoát khỏi "vòng vây" ba người này. Đành vậy, cuối cùng tôi chỉ còn biết giả vờ xin anh Khoa đi vệ sinh để có thêm thời gian nhắn tin cho Sam và nếu xui rủi mà nó có nhìn thấy anh Khoa thì tôi cũng không bị liên can đến vụ này!

    - Sao bạn đến mà không nhắn tôi ra đón?

    -..

    - Trả lời đi, tôi bảo bạn không được đến sớm mà!

    -..

    Tôi vừa ngồi trong nhà vệ sinh nam của trường vừa nhắn tin cho Sam để trách móc nó, nhưng đen đủi nỗi nó không thèm xem tin nhắn. Chắc lúc đó nó đang nói chuyện với bạn hoặc đang xem biểu diễn nên không hề để ý đến tôi. Cho đến khi tôi hậm hực quyết đi ra gặp để nói chuyện trực tiếp với nó thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2023
  6. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước mắt tôi lúc này, Sam đang hồn nhiên nói chuyện với chị Hương về một điều gì đó. Hai người họ chưa từng quen nhau, chị Hương thì chưa đến nhà tôi và Sam thì cũng chưa đến trường tôi bao giờ cả! Chính vì thế nên việc họ đứng nói chuyện với nhau thực sự là một điều rất lạ đối với tôi. Lễ hội âm nhạc bao nhiêu người như thế, chẳng nhẽ Sam chỉ chọn mình chị Hương để nói chuyện?

    Nhưng tôi không ra bắt chuyện ngay vì sợ khó xử. Lúc ấy, tôi đành chỉ biết quay lại nơi anh Khoa đang đứng. Không ngờ, anh vừa nhìn thấy tôi thì nói luôn như đang vội điều gì đó:

    - May quá em đây rồi! Anh đang định xin phép về trước vì có chút công chuyện!

    - Sao anh không đợi một lát nữa hẵng về?

    Ngoài miệng thì tôi nói như muốn níu kéo anh Khoa ở lại nhưng trong lòng thì chỉ muốn anh về càng sớm càng tốt. Không phải vì tôi ích kỉ không muốn anh xem hết lễ hội âm nhạc của trường mình mà vì nỗi sợ của tôi ngay từ ban đầu: Anh Khoa và Sam sẽ vô tình gặp nhau.

    Tôi tiễn anh Khoa ra tới cổng trường rồi vẫy tay chào anh về. Đợi cho đến khi chiếc xe máy của anh khuất bóng thật xa rồi, tôi mới an tâm quay lại buổi lễ hội.

    Ngày hôm đó vì có nhiều chuyện xảy ra nên tôi không để ý hết các tiết mục trình diễn. Cuối giờ, trong lúc cùng chị Hương dọn dẹp đồ đoàn, chị ta có cười nói với tôi:

    - Khi nãy có con bé dễ thương lắm, nhỏ đi cùng với hai người bạn cứ cố chen lên trên để xem buổi biểu diễn được rõ hơn. Thấy vừa tội nghiệp vừa buồn cười nên chị tới bắt chuyện và chỉ cho chỗ trong cánh gà để cả ba đứng.

    Tôi biết thừa người chị Hương nói tới là Sam nhưng không nói rằng mình quen vì sợ sẽ khiến chị ta buồn. Từ khi mới gặp, dù chưa nói ra lần nào nhưng việc chị ta thích tôi là rõ. Nếu tôi nói nhà Sam ở ngay cạnh nhà tôi thì có khả năng mọi chuyện sẽ phức tạp lên và tôi không thể giữ một người bạn tốt như chị ta nữa! Nhưng cũng rất may là lúc đó cả hai đều chưa nhìn thấy tôi cũng như Sam chưa nhìn thấy anh Khoa. Mọi sự diễn ra trong những thời khắc vừa rồi cứ như đã được ông Trời sắp đặt một cách khéo léo để vận may thuộc về tôi vậy!

    Ngày hôm sau, tôi đang tưới cây thì Sam ló đầu qua hàng rào kể:

    - Hôm qua tui đi lễ hội âm nhạc ở trường cậu có một chị ở bên tình nguyện gì đó thân thiện lắm, chị ấy chỉ cho bọn tui chỗ đứng ở trong cánh gà để xem show được rõ hơn. Tui còn được chụp ảnh cùng anh Quang Tùng nè!

    Nhìn thấy Sam vui vẻ như vậy, trong lòng tôi chợt mừng thầm. Nếu người hôm qua nó gặp không phải là chị Hương mà lại là anh Khoa thì tôi không biết phải xử lý mọi chuyện như nào cho thỏa đáng. Vậy nên tôi bỏ qua lỗi không thèm đọc tin nhắn ngày hôm qua của nó mà bất giác cười theo:

    - À ừ!

    Sam cứ ngây ngô như vậy, vô lo như vậy. Nó không hề biết rằng tôi thích nó. Tôi cũng không cảm thấy chạnh lòng vì nó thích anh Khoa nữa. Thậm chí, một hôm nó còn rủ tôi sang nhà nó để mừng sinh nhật anh Khoa. Lúc đầu tôi không biết nó mời tôi sang nhà có chuyện gì, tôi cũng không biết anh Khoa đang ở bên đó. Nhưng khi vừa bước chân vào cánh cửa nhà nó thì tôi thấy anh Khoa đang ngồi trên bàn và cầm một chiếc bánh kem to bự.

    Ba chúng tôi trở nên gần gũi hơn với nhau rất nhiều sau buổi sinh nhật hôm đó. Tôi cũng đã hiểu anh Khoa hơn, Sam cũng đã phần nào hiểu tính cách của tôi hơn. Nhưng có một điều làm tôi vẫn không vui cho lắm là ánh mắt của Sam dành cho anh Khoa. Đó không hề là một ánh mắt bình thường của một người học trò dành cho gia sư của mình. Trong ánh mắt của nó, rõ ràng đang ẩn chứa những tâm tư sâu nặng dành cho anh, những cảm giác ấy suýt chút nữa được tuôn trào ra thành lời, nhưng tôi đã sớm cản lại:

    - Hay là bây giờ mình hát thi xem ai hát hay hơn? Em thấy nhà Sam có dàn karaoke đó!

    Lời đề nghị của tôi lập tức được anh Khoa tán thành. Nhưng Sam lại lấy lý do:

    - Thôi! Dàn karaoke nhà tui hỏng rồi, chắc không hát được đâu!

    May thay, anh Khoa đã vội lên tiếng:

    - Hỏng thì để anh sửa cho, trước anh có học khoa điện tử của Bách Khoa mà!

    Lúc ấy, tôi để ý thấy ánh mắt của Sam đã có chút bối rối hiện lên. Tôi đã "chặn đường" nó, không để nó nói ra tình cảm của mình với anh Khoa. Dù biết như vậy sẽ khiến nó khó chịu nhưng tôi thà để Sam ghét mình còn hơn nghe những lời bản thân không muốn nghe phát ra từ miệng nó.

    Anh Khoa sửa một lúc thì dàn karaoke cũng ổn trở lại. Chúng tôi từng người chọn bài mình thích để hát. Lúc ấy tôi cũng chỉ nghĩ rằng mình phải hoàn thành bài hát của mình để đua xem có đạt điểm cao hơn Sam và anh Khoa không. Cho tới lúc Sam chọn bài thì nó đã nói với anh Khoa:

    - Bài này cần hai người hát, anh hát cùng em được không?

    Tôi giật mình khi nghe câu nói đó. Sam tất nhiên chọn anh Khoa chứ không chọn tôi hát cùng. Nhưng tréo queo thay, đây lại là một bài hát về tình yêu khá ngọt ngào. Lời lẽ của nó chẳng khác nào như hai người đang tỏ tình nhau vậy. Lúc anh Khoa cầm mic lên, tôi đã thấy có chuyện chẳng lành..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  7. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh Khoa là một người khá điềm đạm và ít bộc lộ cảm xúc. Cũng giống như Sam khi gặp tôi, nhưng khi gặp anh Khoa thì nó lại trở nên dễ thương và dịu dàng. Nó vừa hát vừa nhìn anh bằng cặp mắt long lanh như khẳng định anh là của nó. Tuy nhiên, anh Khoa lại không nhìn về phía Sam mà chỉ chăm chú nhìn lên màn hình để xem lời. Tôi biết Sam chưa dám thổ lộ với anh Khoa luôn. Nó chỉ dám bộc lộ gián tiếp qua những cử chỉ và mong anh sẽ để ý thấy. Con gái là như thế! Họ sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để thể hiện tình cảm của mình với người mình thích, nhưng luôn âm thầm và kín đáo, chờ người kia đến một ngày tự nhận ra tình cảm của mình.

    Bài hát song ca của anh Khoa và Sam đạt xấp xỉ điểm tuyệt đối, còn của tôi kém tới gần 10 điểm lận. Thấy vậy, Sam nhìn tôi mà trêu:

    - Lêu lêu, tui thắng rồi nha!

    Lúc đó, tôi chỉ biết cười nhẹ một cái, nhưng thực chất trong lòng đang khá buồn vì những thứ cảm giác đang nhận được. Kết thúc buổi sinh nhật, tôi trở về nhà lại nằm lên giường. Nhưng lần này tôi không khóc. Tôi chỉ hơi thất vọng vì bản thân mình. Giá mà tôi trưởng thành hơn, đủ hấp dẫn hơn thì có lẽ người Sam thích sẽ không phải là anh Khoa mà là tôi. Nhưng đời biết đâu được chữ ngờ. Nếu anh Khoa không xuất hiện thì có lẽ bây giờ tôi đã có được Sam và chúng tôi đang rất vui vẻ bên nhau rồi!

    Những ý nghĩ đen tối không biết từ khi nào lại xuất hiện trong đầu tôi lúc đó. Tôi đến cửa hàng tạp hóa anh Khoa đang làm vào đúng buổi chiều ngày hôm sau. Bước vào đó và nhìn thấy anh đang đứng thanh toán cho khách hàng, chợt tôi khựng lại chứng kiến cảnh đó và bắt đầu suy nghĩ đăm chiêu. Trông anh chẳng khác nào những người ở tầng lớp trí thức bình thường nếu nhìn từ một góc độ nào đó, nhưng nếu nhìn vào bộ đồ anh đang mặc trên người và những đôi tay thoăn thoắt của anh, tôi lại thấy một người lao động chân tay cần mẫn đang cố hoàn thành công việc của mình tốt nhất có thể. Một lúc sau, thấy tôi, anh giơ tay chào:

    - A! Phong! Lại đến mua đồ hả? Nước tăng lực đang giảm giá đó!

    Anh nói như vậy vì biết tôi hay đến mua nước tăng lực. Nhưng chính cử chỉ và câu nói thân thiện vừa rồi của anh làm cho tôi hơi lung lay về ý định của mình. Dù gì anh Khoa cũng là người vô tội trong chuyện này. Anh chỉ đến dạy thêm cho Sam, dù có tình ý với con bé hay không thì tôi cũng không thể làm chuyện xấu với anh được. Chính anh cũng từng tha lỗi vô ý cho tôi trong lần đầu gặp mặt, từng nói chuyện với tôi như một người bạn và từng học cùng trường với tôi. Nếu tôi chỉ vì Sam mà khiến anh bị liên lụy thì tôi sẽ thật tệ bạc với chính bản thân mình!

    Bước ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, tôi mỉm cười đáp lại câu nói của anh Khoa:

    - Dạ vâng! Em cũng đang định mua nước tăng lực!

    Trên đường đi về, tôi tự trách bản thân mình rất nhiều. Tôi thật ngốc nghếch khi đã suýt chút nữa làm điều tội lỗi với anh Khoa. May mà khi ấy có một thế lực nào đó đã đưa tôi về với chính nhân cách thực của tôi. Vậy nên tôi đã thay đổi suy nghĩ và tiếp tục để mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên..

    Nhưng chính bản thân tôi cũng không ngờ rằng thời điểm mà tôi mải suy nghĩ đến chuyện của Sam và anh Khoa thì lại có một chuyện không hay xen vào. Đó chính là câu chuyện giữa tôi và gia đình tôi.

    Tối hôm đó, mẹ gọi điện cho tôi sau rất lâu ngày. Tôi tưởng bà nghĩ tôi đã khóa số bà rồi nên không dám gọi cho tôi nữa! Tiếng bà thì thào qua đầu dây bên kia những dòng thoại thật dài, nhưng tôi chỉ nhớ mang máng:

    "Mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con. Dù con có từ mặt bố mẹ hay có làm gì đi chăng nữa thì mẹ vẫn ở đây dõi theo con từng ngày từng giờ.. Mẹ rất lo cho sinh hoạt và giấc ngủ của con. Tiền mẹ đưa cho anh Trương không thiếu một đồng, anh cũng chỉ nhận và không nói gì làm phiền con nữa.. Bố con dạo này cũng bớt nghiêm khắc đi nhiều rồi, mẹ đã nói với ông ấy về chuyện của con, khuyên ông ấy để con tự tìm con đường của mình. Bây giờ điều mẹ muốn không phải là con quay trở về nhà mình mà là con hãy sống thật hạnh phúc ở đó, tập trung vào học hành và đừng để ý nhiều về những lời bàn tán xung quanh mình.. Mẹ luôn yêu con như ngày mẹ vừa sinh con ra!"

    Úp điện thoại xuống sau câu cuối của mẹ, tôi đứng lặng người một lúc. Chân tôi dường như không giữ vững nổi cơ thể nữa, tôi ngồi phịch xuống giường, hai tay che lấy khuôn mặt đang có nhiều nếp nhăn. Sau vài phút như thế, tôi lại mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một vỉ thuốc an thần..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  8. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm đó, tôi mệt mỏi nhấc mình khỏi giường sau khi nghe thấy một tiếng chuông cửa. Lật đật xỏ dép và nhướn mắt ra cửa sổ nhìn, tôi thấy anh Trương đang mở cổng cho một cô gái trẻ tầm tuổi tôi. Hai người đứng nói chuyện một lúc, sau đó cô gái hồn nhiên vào nhà như thể đó là người quen hoặc đồng nghiệp gì của anh vậy. Nghĩ không liên quan đến mình nên tôi quay vào giường ngủ tiếp, mặc cho anh Trương tiếp khách. Trong giấc ngủ, tôi còn nghe rõ tiếng nói chuyện xì xào ở nhà dưới và một lúc sau thì anh đứng dậy dắt xe nổ máy đi làm.

    Nhưng tôi không ngờ tới rằng vị khách kia vẫn còn ở lại nhà tôi sau khi anh Trương đã đi. Cô ta ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, mắt hướng về cánh cửa sổ hướng ra vườn. Khi ấy tôi đã tỉnh ngủ hẳn, xuống để xem tình hình thì bắt gặp ánh mắt của cô ta cũng quay lại nhìn tôi.

    - A! Phong đó hả?

    - Hân? - Tôi hơi giật mình. - Hân đến đây làm gì vậy?

    - Thì để tìm Phong chứ còn gì!

    Như đã kể, Hân là thanh mai trúc mã của tôi hồi còn nhỏ. Hồi cấp ba, từ sau khi biết nó có bạn trai, tôi cũng ít tiếp xúc hẳn và cũng không có ý định gặp lại nó nữa. Phần cũng vì tôi giận bố nên không về quê, nên tôi nghĩ sẽ mãi mãi không có cơ hội được gặp.

    Theo những gì Hân kể, mẹ tôi vì lo cho tôi nên đã nhờ Hân tới đây tìm tôi để hỏi thăm tình hình cũng như khuyên nhủ tôi vài điều. Nó đã tới thật, và nó cũng không còn xa lạ gì anh Trương nữa do nghe mẹ tôi kể về anh.

    - Tôi tưởng.. Hân vẫn đang có bạn trai? Để cậu ấy ở nhà như vậy mà lên đây một mình có kì quá không?

    Nhưng con bé cười:

    - Hân chia tay bạn trai lâu rồi! Lúc đó Hân muốn thực sự tập trung vào chuyện thi đại học!

    Tôi hơi ngớ người ra một lúc sau khi nghe câu nói đó của Hân. Chuyện nó có bạn trai mà bỏ bạn trai ở nhà một mình rồi tự bắt xe lên đây chỉ để khuyên tôi vài điều còn có thể hiểu được là do nó trân quý một người bạn tri kỉ như tôi và do nó tôn trọng mẹ tôi. Nhưng chuyện nó đã chia tay bạn trai hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Không có lý nào nó lại một thân một mình mà vẫn còn quan tâm đến tôi như thế!

    Trong một phút nói chuyện, tôi lén nhìn trộm vào đôi mắt của Hân. Đôi mắt ấy vẫn giống như những ngày ấu thơ khi hai chúng tôi rủ nhau tắm ở lạch nước sau nhà, nhưng khác một điều là trông nó đã trưởng thành hơn, đã người lớn hơn rất nhiều, không còn vẻ trẻ thơ như hồi cấp một, cấp hai nữa. Nét đẹp của nó bây giờ có lẽ là một nét đẹp khác so với ngày xưa.

    - Lâu quá rồi không gặp! - Tôi chợt thốt lên giữa cuộc nói chuyện.

    Khác với Sam, Hân không lạnh lùng, bí ẩn, cũng không bao giờ tỏ vẻ kiêu căng. Trong nó toát lên một tính cách dễ gần mà chắc là ai gặp cũng đánh giá như vậy chứ không chỉ riêng mình tôi. Chỉ có điều, Hân khiến cho tôi thấy hơi lạ lẫm quá. Nó không còn ngây ngô, dễ bắt nạt như hồi trước nữa rồi. Bây giờ nó có tính cách của một con người hoạt bát, thứ gì cũng biết, thậm chí những lời khuyên nhủ của nó dành cho tôi cũng mang đậm tính triết lý giống như Sam mỗi khi buồn.

    - Bố cậu không xóa tên cậu khỏi hộ khẩu đâu! Ông ấy thương cậu lắm!

    Nghe Sam nói như vậy, trong lòng tôi lại có một cảm giác khác với khi mẹ tôi nói. Có lẽ do được nghe trực tiếp nên cảm xúc của tôi được đẩy lên rất nhiều. Tôi đã phải cố giữ những dòng nước mắt không trào ra trước mặt Hân vì không muốn nó thấy tôi khóc.

    - Vậy lát nữa.. Hân sẽ ở đâu? - Bất chợt tôi hỏi.

    - Phong đừng lo! Lát nữa Hân sẽ bắt xe bus về nhà chị họ của Hân ở. Nhà chị họ Hân cách đây có sáu cây thôi!

    Tôi mỉm cười nghĩ lại câu chuyện Hân đến thăm mình. Trong một khoảnh khắc, tôi dường như quên mất lý trí, không còn nhớ đến Sam là ai nữa. Trong tim tôi bây giờ chỉ còn hình bóng của người con gái tên Hân. Người con gái ấy kì lạ tới nỗi mới gặp lại ngày đầu tiên mà đã làm cho tôi rung động mạnh. Thậm chí, khi Hân bất ngờ nắm lấy hai tay tôi, trái tim tôi còn đập mạnh hơn lúc ban đầu!

    - Phong à! Hân biết Phong đã phải cố che đậy đi những cảm xúc thật và cuộc đời thật của mình suốt thời gian vừa qua. Hân cũng hiểu phần nào vì từng chơi với một người bạn như vậy. Chỉ cần Phong luôn sống hạnh phúc và thật thành công trên con đường ấy thì dù có phải thay đổi vỏ bọc của mình hay làm gì Hân cũng sẽ ủng hộ Phong hết mình!

    Có lẽ theo lời kể của mẹ tôi, Hân vẫn nghĩ rằng tôi có xu hướng nữ tính nên sẽ có suy nghĩ khác với người khác. Nhưng ít ai trong số những người biết được bí mật của tôi biết rằng tôi vẫn thích con gái và vẫn có thể sống tốt cuộc đời của một thằng con trai!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  9. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tiễn Hân ra bến xe bus và nắm tay nó lần cuối trước khi nó lên xe về nhà chị họ. Xe đến, tôi phải buông tay nó ra để nói lời tạm biệt, nhưng trong lòng vẫn vấn vương và muốn nắm lâu hơn nữa. Trong một khoảnh khắc khi chiếc xe vừa rời bến, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ lạ thường. Tôi tự hỏi nếu Hân không nghĩ tôi muốn làm con gái như nó thì nó có chịu để cho tôi nắm tay không?

    Chúng tôi cùng nhau lớn lên từ cùng một xóm, hai nhà sát cạnh nhau, lại được coi là "thanh mai trúc mã" của nhau từ nhỏ. Hồi bé không ít lần Hân cho tôi chạm tay, thậm chí là nắm chân, giật tóc, nhưng lớn lên tính tình mỗi đứa cũng khác, cả hai cũng đã 18 tuổi rồi nên không thể dễ dàng có những cử chỉ như hồi bé được. Chỉ là thoáng chốc tôi cảm thấy mình may mắn khi không để Hân phát hiện ra mọi chuyện.

    Nhưng việc sống cùng với anh họ và có một cô hàng xóm bên cạnh chính là điều làm cho tôi cảm thấy mình khó có thể thoải mái hơn với Hân. Mỗi lần Hân đến, tôi chỉ mong hôm đó Sam không có ở nhà hoặc ít nhất là nó không ra vườn. Nhưng xui rủi thay, đúng ngày thứ hai Hân đến thăm tôi thì tôi vô tình để lộ một chuyện không đáng để lộ.

    Hôm đó, tôi đang tưới cây bên nhà như mọi hôm thì Sam bất ngờ xuất hiện. Nó đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu đỏ bằng bìa cứng, không biết bên trong có gì nhưng vì thấy tò mò nên tôi đành đặt vòi tưới xuống để nhận. Tôi hỏi:

    - Cái gì vậy?

    - Cho cậu đó, cứ cầm đi!

    Sam vừa mỉm cười vừa ngay lập tức quay vào nhà. Nó để lại cho tôi thật nhiều thắc mắc y như lần đầu tiên nó đến và vứt rác ở giữa hai nhà vậy! Lúc đó, tôi chỉ biết dán mắt nhìn theo Sam, không biết nên nói cảm ơn hay nói sao cho phải, cũng không biết có nên mang sang trả lại nó không nữa.

    Vô tình thay, Hân đã đứng ở trước cổng nhà tôi từ hồi nào. Chắc nó muốn chứng kiến hết chuyện của tôi và Sam nên không bấm chuông cửa. Nó làm tôi giật mình đến nỗi suýt làm rơi chiếc hộp mà Sam đưa cho.

    Vừa thấy Hân, con tim tôi muốn đánh loạn cả lên. Tôi chưa từng tính đến câu chuyện Hân sẽ nhìn thấy tôi và Sam trao nhau những cử chỉ thân mật qua hàng rào như thế. Tôi cũng đang giấu Hân chuyện sống với giới tính hiện có của mình thay vì cái giới tính kia. Nhưng may sao, Hân không hề để ý chuyện đó. Thấy tôi ra mở cổng, nó chỉ hỏi:

    - Phong có vẻ thân thiết với cô bé hàng xóm đó nhỉ?

    Tôi hơi giật mình nhưng đành trả lời thật:

    - À.. ừ.. ờ!

    - Cô bé đó.. trông cũng đáng yêu ấy chứ! - Hân vừa cười vừa nhìn sang nhà bên cạnh. - Thế bạn ấy có người yêu chưa?

    Thấy Hân có vẻ đi sâu vào câu chuyện về Sam, tôi vội đổi chủ đề:

    - Thôi! Hân đi đường chắc cũng mệt rồi, vào nhà ngồi uống nước để Phong đi pha cho!

    - Thôi không cần đâu! - Hân cười. - Hân đến đây thăm Phong một lát rồi về ấy mà!

    Tôi hơi quay sang chỗ khác thở dài, nhưng vì Hân quyết không chịu vào nhà nên cũng đành đứng ở bên ngoài vườn để nói chuyện. Một lúc sau, Sam đi ra và cầm theo một túi gì đó bước về hướng tôi. Thấy có chuyện chẳng lành, tôi giả vờ đi vào nhà đi vệ sinh. Nhưng Sam đã gọi giật lại:

    - Phong!

    Quả là một ngày không may của tôi, Sam đã đến sát mặt vào hàng rào và chìa tay qua ô trám:

    - Đây là một ít côn trùng khô, cậu cho nó ăn giúp tui nhé!

    Lúc ấy tôi đang bối rối chuyện Sam và Hân nên không bước tới nhận và cũng thắc mắc không biết "nó" mà Sam đang nói tới là cái gì. Không ngờ, Hân thấy vậy nên đã đưa tay ra nhận thay và mỉm cười với Sam:

    - Để tớ cầm hộ cho!

    Cả tôi và Sam đều ngạc nhiên trước tình huống này. Tôi từng bất ngờ vì sự hoạt bát xuất thần của Hân nhưng cho tới bây giờ thì mới thấy rõ nét nhất sự hoạt bát đó. Hân quả thật là một con người khác hoàn toàn so với Hân của ngày xưa mà tôi biết. Thậm chí, sau đó, nó còn mạnh dạn làm quen với Sam:

    - Cậu là hàng xóm của Phong chắc cũng lâu rồi nhỉ?

    Sam nhìn tôi. Tôi nhìn lại nó. Cả hai bất ngờ trước câu làm quen của Hân. Tôi đã nháy mắt với Sam nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn khai thật:

    - Không! Tớ mới chuyển đến đây thôi!

    - Ồ vậy hả? - Hân đưa tay ra. - Tớ là bạn ở dưới quê của Phong, rất vui được làm quen với cậu.

    Sam lại nhìn tôi bằng ánh mắt không rõ là cầu cứu hay thắc mắc. Nhưng tôi gật đầu một cái tắp lự, và nó cũng đưa tay ra để bắt tay Hân.

    Sự đồng điệu có lẽ không đến ngay từ ngày gặp đầu tiên. Tôi có thể thấy sau khi Hân và Sam đã làm quen với nhau xong rồi, một người thì vui vẻ kể hết câu chuyện của mình cho đối phương nghe còn một người ngồi cạnh thì không hề biểu lộ chút thích thú gì trên khuôn mặt. Nói đến đây chắc ai cũng đoán được ai với ai.

    Nhưng đó chỉ là câu chuyện của ngày đầu tiên. Những ngày sau, mọi chuyện xoay chuyển đến không ngờ. Là một người may mắn được chứng kiến tất cả, tôi khá bất ngờ khi giờ đây mình không chỉ có những người bạn mà thậm chí những người bạn của mình còn thân thiết với nhau đến lạ kì!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  10. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi biết đến Sam, ngày nào Hân cũng ghé qua nhà tôi để chơi với nó. Thậm chí nó còn định xin ở lại nhà tôi nhưng anh Trương không đồng ý vì Hân vốn chỉ là một người hàng xóm của tôi dưới quê, không hề có bà con thân thích gì. Ban đầu, Sam khá khó chịu vì phải chơi với một người mà mình không thích. Nhưng tới hôm thứ tư thì một chuyện bất ngờ xảy ra đã làm cho nó cuối cùng cũng chịu thay đổi quyết định của mình.

    Đó là câu chuyện về chiếc hộp đỏ mà Sam đưa cho tôi. Mới đầu, tôi không biết nó đưa cho tôi cái gì. Nhưng tối đó tò mò mở ra thì tôi khá bất ngờ và cũng khá sốc khi trong hộp là một chú chuột hamster màu xám. Tôi ôm trán vì không tin Sam lại đưa cho tôi "thứ" này cùng với túi sâu bọ kia mà không nói cho tôi một câu nào. Phải đến khi nhắn tin thì nó mới nói:

    - Tui mua bé hamster này ở trên mạng, về định nuôi thì mới biết chị tui sợ chuột nên không biết cách nào khác đành nhờ cậu nuôi hộ. Nếu vứt đi như lời chị tui nói thì tiếc lắm, dù gì nuôi nó ở bên nhà cậu thì tui cũng có thể chơi với nó hàng ngày! Cậu không được nói chuyện này cho chị tui biết nha!

    - Cậu định giấu chị Hường đến khi nào?

    - Đến khi nó lớn và tui có thể đem bán!

    Tôi lật lại cái hộp đỏ vừa nãy. Thì ra bên hông nó có đục sẵn một vài chiếc lỗ, bảo sao con vật có thể sống ở trong đó suốt từ chiều tới giờ. Dưới đáy hộp có dán một tờ giấy hướng dẫn khẩu phần ăn mỗi bữa và cách chăm sóc.

    Hamster là một loài háu ăn và rất khó nuôi nếu không phải là một người giỏi chăm sóc thú cưng. Chính vì thế, tôi đã phải rất vất vả mày mò cách nuôi dựa vào những chỉ dẫn ghi trên tờ giấy cùng những mẹo xem trên mạng. Tuy vậy, vì Sam, tôi vẫn cố nuôi tới khi nó lớn.

    Tôi đặt tên hamster là Mas- cái tên ngược lại với Sam. Mas là chuột đực. Nó hay chạy nhảy lung tung và cực kì hiếu động, vì vậy tôi phải mua thêm một chiếc lồng hình bánh xe cho nó tiêu hao năng lượng dần và hạn chế thả nó ra nhất có thể.

    Một hôm, tôi đem chiếc lồng ra sân cho Mas hít thở ít bầu không khí trong lành thay vì chỉ suốt ngày "giam" nó ở trong nhà. Sam lúc đó cũng đang ở ngoài vườn và bất ngờ nhìn thấy. Nó tới bên hàng rào, liên tục năn nỉ tôi cho vuốt ve Mas vì nhớ chú chuột hamster "bị cấm nuôi" của mình:

    - Năn nỉ cậu đó, tui nhớ nó gần chết rồi! Cho tui vuốt ve nó một chút chút xíu thôi!

    - Không được! Nhỡ nó chạy ra ngoài đường rồi sao? - Tôi nghiêm khắc.

    - Yên tâm đi, cậu mở ra một cái là tôi bắt lại liền, tôi không để nó chạy đâu!

    Tôi không muốn làm khó Sam, nhưng vì Mas cũng là một sinh linh mà Sam nhờ tôi chăm sóc, tôi không thể bất chấp sự năn nỉ của Sam mà đặt cược vào tính mạng của Mas được!

    Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt như sắp khóc của Sam, tôi chợt có chút động lòng. Tôi thoáng nghĩ nếu thả Mas ra một lúc và rồi lại nhanh chóng khóa cửa lồng lại thì chắc không sao đâu, vả lại có hai người, bốn cánh tay ở đấy, chẳng nhẽ lại không bắt nổi một con chuột nếu nó có chạy thoát?

    Vậy nên tôi đã đặt chiếc lồng ở trên hàng rào rồi dùng tay giật thật mạnh cửa lồng lên. Phía bên kia, Sam đã giơ hai lòng bàn tay ra chuẩn bị đón sẵn con vật vào. Nhưng thật không may, con vật thông minh đã nhanh chóng bẻ hướng tẩu thoát ra phía đầu hàng rào, hướng về đường lộ trước mặt. Cả hai bất ngờ và không chần chừ nhào người ra bắt lại, cố hết sức để bắt kịp Mas nhất có thể.

    Như có sức chạy của một con trâu, chú hamster của tôi bất chấp những hàng rào, cửa chắn để tìm đến sự tự do. Ngoài đường, một chiếc ô tô và vài chiếc xe máy đang lao đến với một tốc độ không tưởng từ hai phía. Tôi và Sam chỉ biết đứng bất động nhìn theo con vật nhỏ bé đang liều mình băng qua đường. Tôi biết nếu lúc đó một trong hai lao ra cứu lấy Mas thì thứ gặp nguy hiểm không phải Mas mà là tôi hoặc Sam!

    Mọi chuyện đến quá bất ngờ và vội vã. Cảm tưởng chỉ trong tích tắc, chiếc xe ô tô lao đến và che khuất đi con vật nhỏ bé không ai thấy ở dưới. Sam che mặt dựa đầu vào tay tôi. Nó không khóc cũng không nói thành lời. Ngay cả tôi cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó khi chiếc xe vừa rời đi! Tôi chỉ thấy một bóng người đứng ở bên đường, tay đang cầm một vật gì đó nhìn về phía chúng tôi. Cô ta trông rất quen mà cũng rất lạ. Quen là bởi ngoại hình cô ta trông rất giống một người mà tôi đã từng gặp trong thời gian gần đây. Còn lạ là bởi bộ đồ cô ta đang mặc trên người. Trông cô ta chẳng khác gì một nữ anh hùng vừa làm việc tốt. Phải cho đến khi cô ta nở một nụ cười và băng qua đường để đến gần hơn, tôi mới có thể thốt lên:

    - Hân!

    Trên tay Hân lúc ấy là Mas đang nằm gọn gàng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy!
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...