Bạn được mkkkk12 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 30

Giống như trong những bộ phim hành động khi nhân vật chính được giao một nhiệm vụ đặc biệt, tôi ăn mặc kín nhất có thể, cố không để bất cứ ai nghi ngờ. Điều này giống hệt như hồi tôi tới nhà của bố mẹ Sam. Để an toàn hơn, tôi đi xe bus thay vì xe máy.

Căn nhà này cũng bí ẩn hơn vì nằm trong ngõ sâu, lại không phải là nơi có nhiều người lui tới. Anh chàng bartender kia đã dặn tôi đi bằng lối đằng sau thay vì cửa chính của ngôi nhà. Điều này càng khiến tôi thấy giống như mình đang đóng phim hơn.

Và cho tới khi tới đúng ngôi nhà có cánh cửa sau màu đỏ, tôi gõ vào đó ba tiếng. Lập tức, một người phụ nữ trùm kín người bằng áo chống nắng, đeo khẩu trang và kính râm mà tôi khá chắc là Mỹ Nhân Ngư ra mở cửa. Nhận ra tôi, cô ta đã để tôi vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi được đưa lên một căn gác chỉ rộng khoảng ba viên gạch, là nơi mà cô sinh hoạt mỗi ngày.

- Trời, em sống ở nơi như này sao?

Lúc này thì Mỹ Nhân Ngư mới dám cởi bỏ lớp áo khoác, khẩu trang và kính râm ra. Nhìn gương mặt không make-up của cô, tôi chỉ nhận ra mỗi đôi mắt long lanh nhanh nhạy.

- Vâng! Vì ở quán gần như cả ngày nên em đã thuê căn phòng rẻ như này. Có hơi bất tiện nên mong anh thông cảm!

- Ui chết, anh có cảm thấy bất tiện đâu! Anh cũng sống trong căn phòng như này nên hoàn toàn hiểu em mà!

Mỹ Nhân Ngư nở nụ cười tươi. Đã lâu rồi tôi không được thấy nụ cười ấy. Tôi đã dặn mình phải quên đi vì muốn giữ chung thủy với Sam, nhưng khi ngồi đối mặt với Mỹ Nhân Ngư trong căn phòng hẹp này, bản thân tôi không có cách nào khác ngoài đối diện với sự thật: Tôi đã trót cảm nắng cô.

Đối với tôi, những sự cảm nắng không nói ra thành lời hay hành động thì không có lỗi. Là con trai, việc tôi mê cái đẹp, mê con gái là hoàn toàn bình thường. Nó khác với việc Phương hôn má hay làm những hành động thân mật với Sam. Miễn tôi không đi quá giới hạn thì những suy nghĩ trên mức bạn bè với Mỹ Nhân Ngư không phải là một điều quá quắt.

- Vậy.. Anh có biết em nhờ anh tới đây là để làm gì không?

Mới đầu, tôi chỉ nghĩ cô nhờ tôi mua đồ ăn, thức uống cho cô để duy trì sự sống mỗi ngày khi vẫn giam mình phòng trọ, nhưng hóa ra mọi chuyện lại khác thế nhiều. Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản: Mỗi tối tới quán rượu nơi cô làm để nghe ngóng tình hình của những tay "kẻ địch" kia, sau đó về kể lại với cô, và tất nhiên tôi sẽ được miễn phí đồ uống.

Khi nghe đề nghị ấy, dù hơi run, tôi cũng rất muốn được giúp Mỹ Nhân Ngư. Một người làm ăn trong sạch, có học thức, lại cô độc như cô không đáng bị những kẻ "đầu trâu mặt ngựa" chặn đứng con đường làm ăn. Những kẻ này rõ ràng vì ghen tị với cách cô kiếm tiền nên mới đối xử với cô như thế. Chứ nếu quán bar của chúng làm ăn phát đạt hơn thì không cớ gì để chúng phải lộng hành cả!

- Em biết điều này rất nguy hiểm, nhưng ngoài anh ra, em chẳng biết phải nhờ ai cả! Cậu bartender quán em thì quá dễ để chúng nghi ngờ. Còn anh.. Anh cứ làm bộ như mình chỉ là một người khách bình thường tới quán uống rượu, sẽ không ai phát hiện ra anh cả!

Tôi gật đầu:

- Anh hứa sẽ giúp em đến cùng trong vụ này. Thậm chí, nếu có phải đưa chúng ra ánh sáng, anh cũng sẽ làm, chỉ để em và quán được yên ổn.

Khi thốt ra lời hứa đó, tôi nhận ra mình đã hơi vội. Tôi đã nhận lời giúp người mà mình mới chỉ quen không lâu và nói chuyện cùng đôi ba lần. Hơn nữa, đó lại là một cô gái độc thân, người mà đáng lẽ ra tôi đã phải quên đi để hướng về Sam. Nhưng dù sao công việc của tôi cũng quá đơn giản, và có thể coi như tôi chỉ giúp đỡ một người bình thường. Sau khi yên ổn đã được trả lại cho Mỹ Nhân Ngư, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như cái đuôi của nàng tiên cá sau khi lên bờ. Và đó, tôi sẽ không phải bận tâm gì về việc say nắng cô nữa!

- Em cảm ơn anh nhiều! - Cô nói với giọng đầy cảm kích. - Em chưa từng nghĩ sẽ có một người khách quen cố gắng hết sức để giúp mình. Tất cả những người khách em từng nói chuyện trước đây đều không ai chịu lắng nghe em hết. Chỉ có anh chịu lắng nghe em, sẵn sàng giúp đỡ dù là một việc không dễ. Em thật may mắn khi kết bạn với anh!

- Anh cũng vậy! Nhờ có em mà anh đã trút bớt được nhiều gánh nặng của cuộc sống. Thế nên nếu em có gặp mệnh hệ gì xấu, anh cũng cảm thấy khó xử. Em hãy coi như anh thấy người gặp họa nên giúp, chứ đừng coi đây là ân huệ gì phải trả!

- Vâng, em hiểu rồi! Thực tình em cũng muốn chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt. Mụ "mama" đó còn sống ngày nào là em còn khổ!

- Vậy.. Em định làm gì?

- Em định sẽ dọn quán và rời khỏi đây ngay khi biết được đám người kia không còn tới quấy phá nữa. Em sẽ đi thật xa, thoát khỏi cái thành phố bộn bề này và sống thoải mái ở một nơi khác.

- Em sẽ đi thật sao?

- Vâng, đó là lựa chọn cuối cùng!

Ánh mắt Mỹ Nhân Ngư vẫn hiện lên vẻ đầy quyết đoán. Tôi không nuối tiếc cô, nhưng tôi sẽ thực sự cảm thấy tiếc nếu quán rượu do cô thành lập bị dẹp chỉ vì những kẻ ghen tị. Nơi đó là nơi giúp tôi tìm lại được cảm giác thoải mái đã mất suốt bao lâu, và cũng là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ đến sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.

Trong căn phòng thiếu vắng ánh sáng, khi cả hai đã im lặng, tôi vẫn nhận ra giọt nước mắt lẻ loi rơi trên khuôn mặt Mỹ Nhân Ngư. Tôi không biết cô xuất thân từ đâu, tên thật là gì, cuộc sống chỉ đơn độc như này hay còn người thân, bạn bè nào khác, nhưng tôi thương cô, một niềm thương vô hạn dành cho một kiếp người "phù du" trong thành phố. Thương cô cũng là tôi thương cho chính tôi, vì ngẫm ra cuộc sống của tôi bây giờ có khác cô là bao? Không nhiều tiền, không bạn bè, gia đình, chỉ một mình lăn lộn ở nơi mà vật chất được đặt trên tất cả, và rượu bia cuối cùng cũng chỉ khiến người ta si muội hơn. Ngoài kia, ngoài hai chúng tôi ra, vẫn còn nhiều người khác cũng đang sống như thế!
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 31

Ông cụ bán vé số vẫn miệt mài đẩy chiếc xe vé số về nhà trên con đường ngập tràn xe cộ. Tôi bắt đầu chuỗi ngày "thất nghiệp" của mình bằng chuyến tản bộ trên hè phố. Tôi đã xin nghỉ ở công ty một thời gian để tập trung cho bản thân nhiều hơn và có thời gian giúp đỡ Mỹ Nhân Ngư. Dù vậy, tất cả những gì tôi cảm nhận được vẫn là sự trống vắng.

Tuổi 25, đã lâu rồi tôi mới thấy bản thân mình bơ phờ như này. Tôi ngồi một mình nơi ghế đá công viên, uống một cốc cà phê dạo bán ở lề đường và cứ thế thưởng thức những bản nhạc xưa cũ phát ra từ một chiếc loa công cộng gần đó. Cảm giác như cuộc sống đang trôi chậm lại. Nếu những người lâu không gặp nhìn thấy tôi, họ sẽ nghĩ tôi là phiên bản già hơn nhiều lần so với tôi lúc trước. Nhưng cũng phải thôi, vì chẳng người trẻ nào ưa việc ngồi một mình trong ghế đá công viên vào sáng thứ hai đầu tuần, uống cà phê và thưởng cảnh. Tôi tự nhận tính cách mình đã già đi nhiều, cũng vì thế mà có những đứa trẻ xa lạ gọi tôi bằng "bác", cái danh xưng mà tôi từng nghĩ sẽ nhiều nhiều năm nữa mình mới được gọi.

- Phong! Ô kìa, Phong này! Lâu lắm rồi mới được gặp lại cậu!

Có thoáng chút giật mình khi có người gọi tên tôi từ phía sau. Nhưng khi quay lưng lại, tôi biết đó chỉ là một người có cái tên trùng với mình. Người gọi anh ta hình như là bạn bè thuở xưa, anh ta vô tình đi ngang qua anh chàng kia và nhận ra bạn cũ của mình. Hình ảnh đó khiến tôi đau đớn nhận ra mình đã không còn nhiều bạn bè như hồi xưa nữa. Đã không còn những cuộc tái ngộ bất ngờ như với Phát, hay những buổi hàn huyên với Lâm và Việt Anh và những lần gặp sau giờ làm với anh Khoa. Thành phố này chỉ có một mình tôi, dù có vô tình gặp thì chỉ là những người đồng nghiệp chung chỗ làm. Phải chăng tôi đã trở nên vô hình trong mắt thế gian?

Nhưng tôi nhận ra mình không "vô hình" đến thế. Tôi vẫn còn Mỹ Nhân Ngư để bầu bạn. Sau khi tôi mua cơm trưa cho cô, chúng ta đã cùng ăn với nhau trên căn gác chật ở nhà cô. Đó là một cảm giác như trở về thời sinh viên. Hai chúng tôi cứ như hai chú nhái bén ăn no xong thì nằm kễnh, và lại bắt đầu kể chuyện.

- Em tính đưa mẹ đi cùng, có thể là đến một đất nước khác. Em nghĩ lại rồi, dù sao thì mình chỉ còn mỗi mẹ, không thể để mẹ ở lại Việt Nam một mình được!

- Vậy.. Rốt cuộc em muốn đi đâu?

- Em chưa biết nữa! Có thể là đi Canada hoặc Mỹ, nói chung là rời càng xa nơi này càng tốt. Em không muốn những kỷ niệm xấu về nó sẽ ám ảnh suốt phần đời còn lại!

Tới lúc này thì tôi thực sự muốn giữ cô lại biết chừng nào. Tôi không thể miêu tả nổi cảm giác của mình lúc này. Tất cả mọi người đều như muốn bỏ tôi mà đi. Nhưng nếu tôi giữ Mỹ Nhân Ngư lại.. Tôi có quyền gì mà làm như thế cơ chứ? Hai chúng tôi chỉ là hai con người không danh phận, sống cô độc giữa thành phố hoa lệ. Chúng tôi đến với nhau vì duyên số, may mắn được làm bạn và nói chuyện cùng nhau. Nhưng cuộc đời của Mỹ Nhân Ngư là của Mỹ Nhân Ngư, làm sao tôi can thiệp được?

- Cảm ơn anh đã chia sẻ với em những khó khăn trong suốt thời gian qua. Hãy coi như đây là lời cuối em có thể nói nếu như em không còn ở đây nữa. Khi đã có cuộc sống yên ổn bên kia rồi, nhất định em sẽ thường xuyên liên lạc với anh!

Tôi xúc động không nói nên lời. Nếu đó là dòng tin nhắn cô gửi qua điện thoại, có lẽ tôi đã khóc. Tôi biết mình vẫn có thể gặp cô từ nay cho đến kia đám người kia thôi làm loạn, thậm chí tôi có thể giả vờ là bọn chúng vẫn làm loạn suốt thời gian dài, nhưng từ trong thâm tâm, tôi nghĩ mình không nên làm vậy. Mỗi con người trên thế giới này đều cần tự do, và Mỹ Nhân Ngư cũng thế. Hạnh phúc của cô cũng là hạnh phúc của tôi: Được sống tự do mỗi ngày. Vì thế, tôi không thể ích kỷ giữ cô lại vì bản thân. Một mình tôi sống đơn độc giữa thành phố này là quá đủ rồi!

- Nhưng nếu ra nước ngoài, em định sẽ làm gì để kiếm sống?

- Dạ, tất nhiên là em vẫn mở quán rượu. Dù không có sẵn nhân viên như ở đây, nhưng em sẽ tuyển họ vào. Em sẽ bắt đầu lại từ con số không, sau đó xây dựng dần lên. Quán của em có thể không đông khách nhất, nhưng ắt phải là nơi có dịch vụ tốt nhất!

Tôi mỉm cười:

- Anh hi vọng những dự định của em sẽ đều trở thành hiện thực. Rồi một ngày nào đó, khi đi du lịch Mỹ, biết đâu đấy anh sẽ có cơ hội ghé quán của em. Lúc ấy.. Có khi nó đủ tầm cạnh tranh với các quán rượu địa phương cũng nên!

Mỹ Nhân Ngư vừa cười vừa xua tay vẻ khiêm tốn. Dù đó có thể xem là một câu đùa, nhưng tôi cũng thực sự muốn thấy cô thành công trên con đường của mình dù sống ở bất kỳ đâu. Rồi những kẻ ghen ghét kia đến một ngày sẽ nhận ra chúng không thể ngăn cản cô tới được đỉnh cao của sự nghiệp.

Chúng tôi đã có cả một buổi chiều ngồi nói chuyện đủ thứ trên đời. Sau đó, tôi đã đi ăn tối rồi tới quán rượu sớm, cốt không để lỡ mất việc theo dõi những kẻ phá đám. Anh chàng bartender nhanh chóng nhận ra tôi. Anh pha cho tôi một ly tequila và dành cho tôi một góc riêng để tiện quan sát. Thế nhưng.. Mọi chuyện đã không như những gì mà tôi dự đoán. Cho tới tận 10 giờ tối, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của một kẻ phá đám hay một người đáng ngờ nào. Hỏi lại bartender để chắc chắn hơn, anh ta cũng lắc đầu đầy thất vọng. Không nhẽ tôi đã có một ngày công cốc sao?
 
Chỉnh sửa cuối:
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 32

Phục vụ đã mang ra ly thứ ba, nhưng tôi không thể uống được nữa. Tôi gửi cô ta chút tiền bo rồi lặng lẽ ra về. Tôi tin những kẻ kia đã biết có người theo dõi nên không đến, và phần vì đầu tôi đã quá đau sau hai ly rượu nên đành phải "rút lui".

Ngay khi xuống cầu thang, bỗng nhiên có hai anh chàng mặc quần áo hầm hố, mắt đều đeo kính đen đi ngược chiều với tôi. Họ hơi chút quay sang nhìn tôi rồi lại quay đi. Tôi cũng nhìn họ. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ họ là những vị khách tới quán muộn, cho tới khi một tiếng quát lớn vang lên từ trên lầu:

- Cô ta lại trốn đâu rồi?

* * * thì tôi mới giật mình quay lại. Nhưng tôi không dám bước vào mà chỉ theo dõi qua một chiếc cửa kính nhỏ trên cánh cửa giữa phòng bar và cầu thang.

Hai tên kia đang đứng trước bàn của anh chàng bartender, một tên cầm theo một thanh gậy bằng sắt, một tên liên tục đe dọa anh ta như sắp tấn công đến nơi. Thật tội cho anh ta! Tôi biết anh chàng không thể phản kháng, nhất là khi sau lưng là hàng chục loại rượu đắt tiền. Kể cả tôi cũng không thể làm gì được khi trong người chỉ có mỗi điện thoại và ví tiền. Tôi giơ điện thoại lên, nhanh chóng quay lại cảnh kia. Vừa quay, tim tôi vừa đập thình thịch, đầu thầm ước cho bọn chúng không làm loạn lên.

Nhiệm vụ của tôi chỉ là quan sát những kẻ phá đám này. Ngoài ra, tôi không cần phải ra tay hay làm bất cứ hành động nào khác. Mặc dù vậy, là một con người biết thấu cảm cho số phận của người khác, tôi không thể để anh chàng kia một mình chịu trận được!

Trong quán đang có tầm năm đến sáu vị khách khác. Họ có vẻ đều sợ hãi trước những tên côn đồ. Không ai dám ra tay nghĩa hiệp cả. Đây không phải việc của họ, nên không việc gì mà họ phải can dự. Chẳng phải nếu xảy ra chuyện gì, họ sẽ phải gánh một cách bất đắc dĩ hay sao?

Nhìn lại bản thân mình, tôi cũng chẳng khác những vị khách kia là bao. Tôi cũng chỉ là một vị khách uống rượu bình thường, vô tình gặp và nói chuyện với chủ quán, từ đó thành quen và được nhờ làm điều này. Nhưng nếu người tôi gặp không phải Mỹ Nhân Ngư mà là một người khác, liệu tôi có dám hi sinh sự an toàn của mình để cứu lấy họ hay không?

Anh chàng bartender vẫn đứng chôn chân một chỗ với vẻ do dự. Anh ta không dám đứng ra khỏi quầy, nhưng có vẻ cũng không trả lời hai tên phá đám lấy một câu. Trong khi đó, hai tên phá đám thì ngày một lộng hành. Chúng đã dùng chiếc gậy để đập phá bàn ghế, song vẫn chưa đụng tới người anh ta.

- Nếu mày không khai ra nơi cô ta trốn, bọn tao sẽ đập nát cái quán này cho xem!

Lúc ấy, đôi chân tôi đã thực sự muốn bước vào và can ngăn, nhưng lý trí vẫn bắt phải ở lại theo dõi. Những tiếng vỡ vụn vang lên ngày một nhiều. Đồ đạc đã bị phá đáng kể, nhưng ngoài những tiếng đe dọa của "phe địch" ra, không còn một âm thanh nào khác được cất lên.

Sau ba mươi phút đồng hồ, do bị dọa phá đến tủ rượu, anh chàng bartender kia đã không giữ được sự kiên định nữa. Tôi thấy anh ta lấy một mẩu giấy, ghi cái gì đó lên và đưa cho hai tên kia. Sau đó, mặt anh ta như chết lặng, giống hệt gương mặt của một vị tướng khi để mất thành trì.

Có được điều mình muốn rồi, hai tên phá đám cũng không đe dọa anh ta thêm nữa. Chúng bỏ về, đi qua ngay trước mắt tôi, để lại đống đổ nát do chúng vừa đập phá. Tôi do dự không biết có nên vào bên trong để giúp đỡ và hỏi thăm tình hình của anh chàng kia không, hay ra lời cảnh báo với Mỹ Nhân Ngư rằng có thể chúng sắp "ghé thăm" nhà của cô.

Cuối cùng, tôi đã chọn quay lại hỏi han cậu bartender xấu số. Khách trong quán lúc này đã bỏ về hết, chỉ còn mình anh ta tại quầy bar với nét mặt chưa hết bàng hoàng.

- Anh đã cho bọn chúng địa chỉ của Mỹ Nhân Ngư? - Tôi hỏi để xác nhận lại.

Anh ta gật đầu, mặt vẫn không ngẩng lên nhìn tôi. Thấy anh ta có vẻ vẫn bối rối, tôi an ủi:

- Tôi đã quay lại hết cảnh bọn chúng đập phá đồ đạc rồi. Tôi cũng sẽ gọi điện cho Mỹ Nhân Ngư để kể cho cô ấy nghe mọi thứ và cảnh báo cô ấy tránh xe bọn chúng. Anh không cần phải lo lắng quá nhiều đâu!

- Đừng mà! - Lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên, tay anh ta lay cẳng tay của tôi. - Tôi xin anh, đừng nói cho chị ấy biết điều này! Nếu chị ấy biết quán của mình bị phá tan tành, chị ấy sẽ không sống nổi mất!

- Vậy chẳng nhẽ chúng ta đành để im cho chúng lộng hành sao?

Tôi chợt nhận ra mình đã dùng từ "chúng ta" thay cho "mấy người" vì cũng muốn xem mình là một phần của vụ này.

- "Mama".. Bà ta.. Bà ta sẽ..

- Mama?

Anh chàng bartender gật đầu. Rồi anh đưa cho tôi xem bức ảnh một người phụ nữ trung niên trên điện thoại. Trong ảnh, bà ta đứng ở giữa, xung quanh là một vài người đàn ông xăm mình, trong đó có cả hai tên phá đám khi nãy. Bức ảnh được chụp ở một quán bar với nhiều ánh đèn màu và đằng sau còn có cả một quầy rượu như ở đây.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 33

Người được gọi là "mama" là bà chủ một quán bar khá lớn trong thành phố. Mỹ Nhân Ngư chưa từng kể với tôi về nơi này. Tất cả những gì cô kể chỉ là quá khứ làm việc ở một quán khác, và đành phải nghỉ việc do một mâu thuẫn xảy ra. Dĩ nhiên, có trời mới biết mâu thuẫn đó thực sự là gì!

Khi tôi tới, tôi phải choáng ngợp với không gian rộng lớn và lượng khách nườm nượp ở đây. Thậm chí, đón khách ở cửa còn có hai anh chàng vệ sĩ mặc đồ đen, điều mà quán của Mỹ Nhân Ngư không có. Bất cứ ai đi vào quán, họ cũng cúi đầu đón tiếp như thể là VIP. Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng khi chỉ có một bộ quần áo thường phục giản dị.

Ngay khi mở cửa bước vào phòng bar ở trong cùng, những ánh sáng chói lóa đã rọi thẳng vào người, khiến tôi không thể nhìn rõ được gì. Rồi tôi thấy một con đường trải thảm đỏ kéo dài vào bên trong, nơi dành cho những người thực sự muốn thưởng thức đồ uống. Có một cầu thang dẫn lên phía trên ban công được xây hướng vào khoảng không ở giữa, nơi những điệu nhảy được phô bày ra. Họ có thể tận hưởng âm nhạc tại đây mà không ảnh hưởng gì tới không gian phía dưới. Các quầy bar và ghế ngồi cũng được sắp xếp một cách rất thông minh, khi chúng đều hướng vào giữa và nằm gọn bên dưới các ban công.

Có nhiều bartender hơn tôi tưởng. Họ cùng nhau pha chế, biểu diễn và trò chuyện với khách. Mỗi một ly rượu là một màn trình diễn tuyệt vời dưới ánh đèn nhiều màu, nên kể cả nếu đến quán vào những hôm không có show buổi tối, khách cũng không vì thế mà chán nản bỏ về.

Rồi đến những cô phục vụ mặc những chiếc váy ngắn cũn cỡn, ngực áo phanh ra để lộ những đường nét quyến rũ bên trong đang bê những khay rượu một cách chuyên nghiệp hướng về bàn của những doanh nhân bụng bự, những người luôn sẵn tay ôm hai cô phục vụ khác bên cạnh. Phía lối ra, có những tay sếp say khướt, chân đi lảo đảo đã cùng một cô ra xe sau khi giao kèo thành công một "phi vụ" hàng chục triệu một đêm.

Tôi ngồi tạm xuống một chiếc bàn ở góc khuất, nơi một người phục vụ nam vừa đặt xuống một chai rượu thượng hạng.

- Dạ, anh có muốn dùng luôn chai này, hay là order đồ uống tại quầy ạ?

- Cho tôi một ly mojito!

Anh chàng gật đầu kính cẩn, rồi cầm chai rượu quay lại quầy. Nhưng tôi để ý nhiều hơn lúc anh ta đi vào bên trong khu vực dành cho nhân viên.

Không chần chừ, tôi nhanh chân tiến về đó với ánh mắt sắc như gươm. Tôi chỉ dừng lại khi một cậu nhân viên khác ngăn lại:

- Anh ơi, anh đi đâu vậy ạ?

Tôi quay sang nhìn anh ta. Ánh mắt anh ta có vẻ hơi e dè, chắc do chỉ là nhân viên cấp thấp.

- Tôi muốn gặp "mama"!

Cậu nhân viên lộ rõ vẻ bối rối. Đúng lúc này thì một cậu nhân viên khác có vẻ như là quản lý mới tới và nói chuyện với tôi:

- "Mama" đang không có ở đây. Anh muốn gặp bà ấy để làm gì?

Tôi mở bức ảnh mà anh chàng bartender quán Mỹ Nhân Ngư đã gửi ra cho bọn họ xem. Đồng thời, tôi cũng lên tiếng đề phòng trước:

- Tôi không muốn gây hấn hay làm lớn chuyện mà chỉ muốn giải quyết trong hòa bình. Các anh hãy gọi bà ta tới đây, tôi muốn bàn về chuyện của Mỹ Nhân Ngư!

Anh chàng quản lý xua tay:

- Chắc anh đang nhầm ở đâu rồi! Quán chúng tôi không có ai tên là Mỹ Nhân Ngư cả! Hồi trước đã từng có một người tên là Mỹ Nhân nhưng cô ta đã nghỉ làm lâu rồi. Vì vậy, không có chuyện "mama" chúng tôi quen biết người mà anh nói!

- Chính nhân viên của Mỹ Nhân Như đã nói cô ấy từng làm ở đây! Các anh đang đánh trống lảng để không cho tôi gặp "bà ta" đúng không?

Thấy tôi nổi nóng, anh ta lại gần hơn, có vẻ là chỉ muốn hòa giải:

- Anh bình tĩnh! Nếu anh nói có người như vậy từng làm ở đây, vậy có thể cho tôi xem ảnh của cô ấy được không?

Rất may, tôi vẫn còn giữ một bức ảnh chụp Mỹ Nhân Ngư khi cô đang hát tại quán. Vừa nhìn thấy bức hình, anh chàng quản lý kia đã thoáng giật mình, nhưng rồi anh ta đưa lại cho tôi và cười trừ:

- Xin lỗi anh, người này trông lạ quá! Dù quán chúng tôi đông nhưng tôi vẫn nhớ được hết mặt của tất cả các nhân viên, vậy mà tôi cũng không nhận ra nổi cô ấy!

Lúc này thì tôi đã nổi cáu khi bị họ lấy đủ lý do để từ chối.

- Các người nói láo! Các người không dám để con mụ "mama" quỷ quyệt đó lộ mặt nên mới quyết không cho tôi gặp bà ta đúng không? Nhưng tôi chưa nản chí đâu! Tôi đã quay lại video hai người của các người đập phá quán của Mỹ Nhân Ngư. Nếu tôi đem bằng chứng ra đồn cảnh sát, việc làm ăn của quán này ắt sẽ ảnh hưởng ít nhiều đấy!

Chính bản thân tôi cũng không tin được rằng lúc đó mình lại để cơn giận chi phối mạnh mẽ đến thế. Tôi đã nói khá to, và có thể âm thanh đã lọt vào bên trong khu vực dành cho nhân viên nên ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên giống y hệt với người phụ nữ trong bức ảnh mà anh chàng bartender kia đã gửi cho tôi bước ra. Đứng đối diện với tôi, bà ta không ngại giới thiệu:

- Tôi chính là "mama" mà cậu cần tìm đây!
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 34

Người quản lý dẫn tôi vào căn phòng khá kín đáo ở sâu bên trong, tách biệt hẳn với không gian quán. Đây có lẽ là phòng riêng nơi "mama" nghỉ ngơi những lúc không phải đứng ra chỉ đạo nhân viên.

Bà ta chỉ tôi ngồi xuống một chiếc ghế sofa bên một bàn rượu, còn bà ta thì đứng ngắm mưa bên cửa sổ.

- Cậu nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?

Không khí thư thái của căn phòng khiến cơn giận của tôi được xoa dịu đôi chút, nhưng tôi vẫn đáp bằng giọng nói hằn học:

- Đừng làm mất thời gian của nhau nữa, hãy nói đi, Mỹ Nhân Ngư đã làm gì để khiến bà trả thù cô ấy? Do cô ấy quá xinh đẹp, giỏi giang nên bà mới ghen tị, hay chỉ đơn thuần vì bà sợ cô ấy sẽ cướp mất "miếng mồi" của bà?

Bà ta cười, một nụ cười đầy gian xảo và khích tướng:

- Tại sao ta phải làm vậy vì những điều đó? Xinh đẹp, giỏi giang ư? Hứ, hồi trẻ ta thậm chí còn gấp mười lần cô ta! Sợ cô ta cướp "miếng mồi" ư? Cậu thấy quán của ta còn chưa đủ đông khách hay sao? So với cái quán bằng mắt muỗi của cô ta, ta có thể đóng cửa quán này cả một năm và cá rằng cô ta vẫn phải đuổi theo cả một quãng dài!

-..

- Ta không biết cậu nhiệt tình giúp đỡ cô ta vì điều gì, nhưng tiết lộ cho cậu hay, nếu là vì tình cảm, dù cậu có nguyện đi theo cô ta cả đời thì cũng sẽ không được đền đáp đâu!

- Tôi không làm những điều này vì tình cảm! - Tôi đập tay xuống bàn một cái "rầm". - Tôi chỉ đang đứng về phe lẽ phải. Những người độc ác như bà đã làm hủy hoại cuộc đời của cô ấy, khiến cô ấy không dám tới quán trong nhiều tuần. Là một người khách quen chứng kiến những điều này, tôi không thể để yên được!

Người đàn bà quay lại nhìn tôi. Thay vì sự xảo trá như tôi nghĩ, ánh mắt bà lại chứa đầy sự căm hờn. Và những lời bà nói dưới ánh đèn ngủ mờ càng ngày càng tiết lộ những điều không ngờ:

- Nếu chỉ vì ghen tị với cô ta mà ta phải cho người tới phá quán và tìm bằng được cô ta trong nhiều ngày thì có đáng không? Cậu thử nghĩ đi! Nếu không vì năm xưa cô ta dụ dỗ một nhân viên nữ ở quán ta và gián tiếp khiến cô ta sốc thuốc chết thì lý do gì ta phải đem mối hận này theo suốt nhiều năm?

Vẫn ngồi trên chiếc sofa trong phòng "mama", nhưng hồn tôi như bị trôi dạt tới một phương trời khác. Tôi không còn tin nổi những gì tai mình đã nghe thấy nữa. Cho đến khi bà ta chốt hạ bằng một lời cuối cùng thì cả trái tim và khối óc của tôi đều rụng rời:

- Cô gái bị chết oan ấy là một người em, người nhân viên mà ta hết mực yêu quý. Vậy mà.. Vậy mà chỉ vì cô ấy tin vào những lời "con ác quỷ" kia nói, cô ấy đã không thể quay trở lại được nữa..

Những lời bà ta tiết lộ có lẽ đều đến từ nỗi uất hận có thật khi được chứng kiến một câu chuyện đau lòng xảy đến với người mình thương yêu. Nhưng vẫn còn chút xíu hi vọng với người bạn tâm giao tôi đã từng cùng chia sẻ biết bao nhiêu thứ trên đời, tôi đứng dậy, lao về phía bà ta hùng hục như một con thú. Tôi lấy tay bóp lấy cổ bà ta:

- Bà im đi, tất cả là do bà dựng chuyện cả! Nếu cô ấy không làm hại đến bà, tại sao bà lại cho người tới phá quán của cô ấy?

- C.. Cậu.. Cậu bình tĩnh l.. Lại đi! C.. Cậu đ.. Đang bị tình yêu.. Làm cho mờ mắt rồi!

- Tôi đã nói là tôi không yêu cô ta, bà không hiểu hả?

Tay tôi càng xiết mạnh hơn vào cái cổ đã có nhiều nếp nhăn ấy, khiến bà ta chỉ còn có thể kêu lên những tiếng yếu đuối. Bà ta không kháng cự dù hoàn toàn có khả năng. Tôi biết rõ điều đó vì.. Dù sao thì cuối cùng tay quản lý cũng đạp cửa vào, đánh gục tôi để giải cứu bà ta.

* * *

Tôi được thả ở ven đường gần quán rượu của Mỹ Nhân Ngư. Bọn chúng đã nhân từ khi không cướp đi bất cứ thứ gì trên người tôi, cũng chẳng lột sạch quần áo cho tôi bẽ mặt. Chính điều ấy càng khiến tôi càng hối hận hơn vì quyết định gặp "mama" của mình. Những lời bà ta đã nói ra ám ảnh tôi trong suốt nhiều ngày sau, và ngay cả khi được anh chàng bartender kia nhờ tới quán để giúp dọn dẹp, tôi cũng không tới.

Trong những ngày nghỉ còn lại trước khi quay lại với công việc, tôi đã mắc "trust issue" (vấn đề về lòng tin) nặng nề do được biết hai sự thật bàng hoàng chỉ trong thời gian ngắn về hai người phụ nữ khác nhau. Tôi cảm thấy mình không còn tin nổi bất cứ ai nữa, bao gồm chính bản thân mình. Cuộc sống của tôi vây quanh sự nghi ngờ. Thậm chí, tôi tự đặt câu hỏi liệu việc mình tồn tại có phải là sự thật hay không.

Suốt một tuần liền, tôi chỉ nói chuyện với chim, với cá. Những đứa trẻ ở trong công viên cười đùa và chế nhạo tôi, và thi thoảng tôi bị một vài người mẹ đem ra làm ví dụ cho hậu quả của việc ở nhà quá nhiều của con họ. Những người ở trên xe bus đều tránh né vì cho rằng tôi bị tâm thần. Những người ở chung khu trọ thì cảm thấy sợ hãi dần vì những hành động của tôi.

Cho đến một ngày, có một sự việc xảy ra đã khiến đầu óc tôi trở lại bình thường và thay những cuộc nói chuyện một mình bằng sự im lặng không hồi kết. Đó cũng là lần đầu tiên tôi quay trở lại quán rượu của Mỹ Nhân Ngư sau một thời gian dài.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 35

Tính thêm cả tôi và anh chàng bartender, chỉ có khoảng bốn đến năm người tới dự lễ tang, trong đó tất nhiên có mẹ của Mỹ Nhân Ngư. Cô đã chết tại căn nhà riêng của mình vào nửa đêm. Hàng xóm nói cô đã bị sốc thuốc do chơi quá liều, nhưng tôi không tin như vậy.

Đám tang được tổ chức nhanh chóng tại nhà tang lễ. Rồi khi những người khách còn lại cũng về, mẹ cô có ở lại nói chuyện với hai chúng tôi:

- Tính con bé xưa nay vốn hiền lành, không gây thù chuốc oán với ai bao giờ. Cô biết con bé đã trót dính vào con đường không lành mạnh, nhưng không ngờ đến một ngày nó lại thành ra như này! Thà rằng nó chịu sống nghèo khó ngay từ đầu, hai mẹ con cô nương tựa vào nhau còn hơn kiếm được cả đống tiền rồi cũng chết mà không đem theo được đồng nào cả!

Bà vừa nói vừa lấy tay gạt nước mắt. Giống như bao bà mẹ khác, bà luôn muốn nói tốt về đứa con gái duy nhất của mình. Tôi hiểu, có thể ở sâu bên trong bà cũng biết một bí mật nào đó của cô, nhưng lại không nói ra. Và tôi cũng thế. Tôi đã từng muốn tiết lộ sự thật, nhưng rồi nhận ra thà giữ kín nó trong lòng thì hơn.

Anh chàng bartender kia cả buổi cũng im lặng như thế. Anh đã chứng kiến tất thảy mọi việc, thậm chí chứng kiến những kẻ ghét Mỹ Nhân Ngư đập phá quán và đe dọa tới tính mạng của mình, nhưng những lúc đó anh cũng chọn im lặng. Người ta thường bảo im lặng là để lắng nghe nhiều hơn nói, song hóa ra lại không phải.

- Em ấy đã được giải thoát khỏi thế giới này, đã không phải sống trong lo sợ và trốn tránh. Cô hãy nghĩ đó là một điều tích cực hơn cho em ấy!

Nói như vậy nhưng thực tình tôi nghĩ: Tích cực thế quái nào được cơ chứ? Một người mẹ mới mất con, ngoài sự đau buồn vô hạn thì còn nghĩ được gì tốt đẹp hơn?

Trước khi tiễn bà về, anh chàng bartender kia còn định nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Sau đó, anh cũng quay ra phía tôi, cúi đầu chào lần cuối:

- Cảm ơn anh đã giúp tôi và Mỹ Nhân Ngư suốt thời gian qua. Nếu không có anh, có lẽ mọi thứ đã còn tồi tệ hơn nữa. Chắc giờ tôi cũng phải đi đây, chào anh!

Tôi lặng nhìn anh ta bước đi trong nắng chiều rực rỡ. Cuộc đời tôi ấy thế là lại quay về với trống vắng. Cái chết của Mỹ Nhân Ngư thực sự đã để lại một khoảng trống to lớn trong lòng tôi, cùng sự thật mà người được gọi là "mama" kia đã tiết lộ về cô. Còn đâu những cuộc trò chuyện, còn đâu những lúc được ngắm khuôn mặt tựa thiên thần của cô, còn đâu dự định trốn ra nước ngoài cùng mẹ và bắt đầu lại ở đó?

Nắng chiều cũng tựa như hình bóng của cô. Có lúc nó chói chang, lúc lại mờ nhạt, và tắt hẳn khi hoàng hôn xuống. Không ai biết tới sự biến mất của cô hay quan tâm cô sống như nào, ngoài những người tới viếng cô ngày hôm nay. Có những người chỉ lướt qua cuộc đời của cô như một cơn gió. Và tôi cũng vậy. Tôi rất muốn được trò chuyện, tìm hiểu về cô thêm nhiều, nhưng số phận đã bắt hai chúng tôi phải rời xa mãi mãi, chỉ để tôi ở lại cái thế giới đầy buồn đau này.

Ngày hôm sau, tôi theo đoàn viếng tới nghĩa trang. Vì đoàn không có nhiều người nên tôi tự nguyện giúp đủ thứ việc. Cho đến khi mọi người đã về hết, tôi vẫn ở lại mộ, rải hoa và nói lời chào tạm biệt Mỹ Nhân Ngư lần cuối. Tôi cởi giày, ngồi tựa lưng lên bia mộ, cảm giác như lần ngồi cùng cô trong căn phòng trọ nhỏ lại hiện về.

Tôi cảm thấy tiếc thay vì lần đó đã không nói với cô được nhiều. Có những chuyện suýt chút nữa tôi đã có thể nói ra, nhưng vì e ngại nên đành giữ trong lòng. Hôm nay, bên mộ cô, tôi đã có thể thỏa sức nói những điều ấy, không sợ bất kỳ ai phán xét cả.

- Em biết không, anh đã từng yêu một người con gái từng là "oan gia ngõ hẹp" của anh. Cô ấy rất tuyệt vời, nhưng cám dỗ cuộc đời đã khiến cô ấy không còn là chính bản thân mình nữa. Cô ấy đã đứng lên bảo vệ một người con gái khác trước mặt anh chỉ vì thích cô ta, rồi tống khứ anh khỏi căn nhà mà bố mẹ cô ấy đã mua cho cả hai. Bọn anh tưởng chừng đã có thể tiến tới xây dựng mái ấm với nhau rồi, vậy mà.. Sự xuất hiện của cô gái kia đã thay đổi tất cả. Cũng nhờ cô gái ấy, anh mới biết được sự thật động trời năm người yêu mình đi du học Úc. Thế nhưng, tất cả mọi thứ đã quá muộn màng rồi! Bây giờ, anh chỉ biết sống có một mình, không bạn bè, không người thương. Thành phố này cũng hẹp hòi với anh như cách nó đối xử với em vậy! Mỹ Nhân Ngư à, anh tiếc cho em lắm, tiếc vì em đã không thể thực hiện được ước mơ của mình. Giá mà em cố gắng đợi anh thêm một chút, anh sẽ tới nói rằng "mọi chuyện chẳng sao đâu, quá khứ ai cũng có lỗi lầm mà thôi, quan trọng là hiện tại họ sống như nào".

Gió khẽ lay thổi lên vài cánh hoa cúc tôi vừa rải trên mộ. Gió như thay lời Mỹ Nhân Ngư gật đầu mỉm cười với tôi. Tôi không ngần ngại để một giọt nước mắt nóng hổi chảy trên má mình mà nói tiếp:

- Sự thật mà ả "mama" đó nói, anh hứa sẽ giấu kín cho em. Đổi lại, anh cũng giữ kín video mà người của bà ta đập phá quán. Đó là một sự trao đổi công bằng đúng không? Bà ta sẽ không làm gì anh nữa, mà anh cũng để cho quán bà ta yên ổn làm ăn. Anh biết em ghét bà ta thế nào, nhưng anh chỉ có một mình, anh không thể chống lại họ. Nên hãy yên tâm, ngoài anh và bà ta ra, sẽ không ai được phép biết chuyện này hết!

Trời đã tối sầm lại. Một cơn mưa ập đến, tưới mát cho mộ nơi Mỹ Nhân Ngư nằm. Mưa rơi ướt hết người, nhưng tôi vẫn chưa muốn rời đi. Tôi cứ ngồi ở đó hoài niệm về nụ cười, ánh mắt và từng cử chỉ của cô, cho đến khi những giọt mưa cuối cùng rơi xuống nghĩa trang. Lúc này, tôi mới thắp lên nén nhang cuốn, rồi chào từ biệt người con gái bạc phận mà tôi chỉ kịp biết trong thời gian ngắn:

- Số tiền em để lại, mẹ em đã nhận hết. Giữ đúng lời hứa của em, bà dành một nửa cho việc từ thiện, chỉ giữ lại một nửa. Nhưng bà không ra nước ngoài như em mong muốn. Bà đã chạm ngưỡng tuổi già, chỉ muốn sống an nhàn ở nơi này, thỉnh thoảng tới thắp hương cho em. Đó cũng là điều làm anh cảm thấy trọn vẹn nhất. Anh chỉ mong bà sẽ thay em sống thật hạnh phúc. Vậy nên.. Anh cũng hứa sẽ không tiết lộ sự thật của em cho bà. Tạm biệt em và chúc em ngủ ngon, nếu có dịp, anh nhất định sẽ quay lại!

Tôi cúi đầu một lần nữa rồi quay về một cách dứt khoát. Giây phút ấy, cảm giác như tôi vừa bước sang một không gian khác, một sự im lặng kéo dài!
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 36

- ê!

- Ê cái gì mà ê?

- Bạn mới chuyển đến nhà này ở hả?

- Nhà của chị họ tui, tui đến ở có được không?

- Ờ, thì tôi cũng chỉ hỏi để nhắc bạn để ý cái túi rác xíu thôi! Thông thường người dân ở đây đều vứt rác vào thùng hoặc đợi xe rác tới mới vứt, chắc bạn mới đến nên..

- Nhắc nhắc cái con khỉ mốc! Tưới cây ướt hết người ta còn chưa cả bắt đền đã ở đó lên giọng rồi!

Trước mặt tôi là một cô gái với mái tóc búi và khuôn mặt tròn như cái bánh bao cùng bộ pijama màu hồng đang lấy tay xoa đầu tóc vì ướt. Điều gì đang xảy ra thế này? Không nhẽ tôi đã trở về quá khứ- thời điểm mà tôi gặp Sam lần đầu tiên ư?

Tôi đưa hai tay lên trước mặt để xác nhận xem mình có đang ở thế giới thực hay không. Đúng! Đây hoàn toàn là sự thật, chứng tỏ tôi đã có "siêu năng lực" xuyên thời gian. Điều này quả thực rất kỳ lạ, vì trước kia tôi cứ nghĩ nó chỉ có ở trong những bộ phim tu tuyên hay khoa học viễn tưởng, vậy mà nay lại tận mắt chứng kiến, thậm chí còn có thể tương tác với mọi thứ xung quanh.

- Em.. Em là Sam ư?

- "Em" cái khỉ mốc! - Sam nhìn tôi đầy hằn học. - Có biết tui bao nhiêu tuổi không mà dám gọi "em"?

- Thì em sinh năm 2002, bằng tuổi anh đó!

- Hừ, bằng tuổi mà dám xưng "anh", lại có máu gây sự với tôi nữa, cậu muốn tui làm lớn chuyện lên hả?

Tôi cười:

- Hì hì, em cứ thoải mái làm lớn chuyện đi, vì dù gì thì em cũng "chung nhà" với anh thôi!

- Hức, nói vậy mà không biết ngượng hả? Chưa tán nổi người ta đã đòi "chung nhà". Cậu là cái gì cơ chứ?

- Xin tự giới thiệu.. - Tôi dõng dạc. - Anh tên là Phong, người mà sau này sẽ làm người yêu em. Chúng ta cùng nuôi một cô mèo ragdoll tên là Sumi. Hàng ngày, anh đều đi làm ở công ty, còn em thì ở nhà bán hàng online.

- Thôi, thôi, thôi, thôi đi! Cậu đừng có mà viết truyện ngôn tình ở đây nữa! Tui không dám quen ai mà lần đầu gặp đã phun nước vào người người ta như vậy đâu! Với cả tui cũng đi học đại học đàng hoàng, đâu có phải mấy thể loại lông bông mà chỉ ở nhà bán hàng online?

Nói hết câu, cô lập tức bỏ vào nhà. Còn tôi thì vừa cười vừa nói với theo:

- Rồi em sẽ biết hết thôi! Mình sẽ còn có con với nhau nữa đấy!

Sam đóng cửa cái rầm. Âm thanh lớn như dội bom, song không hiểu sao tôi vẫn không giận nổi cô. Tối đó, khi ăn cơm cùng anh Trương, tôi kể trong sự háo hức:

- Hôm nay em đã gặp Sam anh ạ! Cô ấy nghe em nói mà ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra luôn!

- Sam? Cô bé ở nhà bên ấy hả?

- Dạ đúng rồi!

- Nhưng sao em biết tên của cô bé? Anh đã kể cho em đâu?

Tôi kể với anh Trương rằng mình có năng lực xuyên thời gian. Mặc dù vậy, anh vẫn lắc đầu đầy khó hiểu:

- Anh không tin đâu! Anh biết em đã tìm cách biết được tên cô bé ấy, nhưng nghe nói cô bé ấy không dễ tiếp cận tí nào. Nếu em có làm quen, những câu chuyện rồi sẽ đi vào ngõ cụt thôi!

- Không đâu anh! - Tôi vẫn cười. - Em có cách khiến cô ấy "đổ đứ đừ" em chỉ qua vài lần gặp.

- Hừm.. Yêu đương ai thì tùy em, nhưng đừng dây dưa với bên nhà đó quá, họ không hề tốt đẹp đâu!

Anh Trương ở "thế giới" này có những góc nhìn tiêu cực hơn nhiều so với anh Trương mà tôi từng biết. Tuy vậy, tôi vẫn tin rằng mọi thứ rồi sẽ xảy ra đúng như những gì nó "đã" xảy ra. Và thế giới này có lẽ đã cho tôi cơ hội để thay đổi mọi thứ. Bằng mọi giá, tôi sẽ cố gắng giữ Sam lại trước khi em có ý định đi du học. Tôi không để điều tồi tệ tiếp diễn thêm lần nữa.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm ra tưới cây để lại được gặp Sam lần nữa. Và đúng như dự đoán, em lại xách một túi rác, đồng thời cầm thêm một chiếc ô để tránh bị tôi chĩa vòi vào người.

- Bạn bỏ ô ra đi, mình không tưới nước sang đó nữa đâu!

- Biết điều rồi hả? - Sam hếch hàm. - Nếu hôm qua cũng xưng hô như thế này có phải tốt hơn không?

- Ừ! - Tôi mỉm cười. - Tại mình chỉ muốn làm cho bạn vui hơn thôi!

- Vui? Vui ở chỗ nào? - Sam bĩu môi. - Người như cậu mỗi khi nhìn chỉ phát bực. Nếu không phải vì đây là nhà chị họ tui, còn lâu tui mới dám làm hàng xóm với một người như cậu!

- Cậu vẫn khó gần như ngày nào!

- Hứ, cậu gặp tui được ngày nào mà kêu tui khó gần? Mới gặp có một hôm mà cứ làm như biết hết tông ti họ hàng người ta vậy!

- Tôi xin lỗi, nhưng trong tương lai có một phiên bản Sam "say khướt" đang chờ cậu đó!

- Cậu đến từ tương lai sao? Hay làm thầy bói? Nếu cậu có là gì đi chăng nữa thì có mơ tui cũng không trở thành người như cậu nói. Cứ ở đó mà mơ tiếp đi!

Lần này Sam lại một mạch bỏ vào nhà, nhưng tôi đã kịp gọi cô lại:

- Khoan đã!

- Gì nữa?

- Tôi biết cậu đang sống với một người không phải chị mình, và việc cậu ở đây không phải là vì cậu muốn sống với chị ấy, mà vì chị ấy đã "mua chuộc" bố mẹ cậu, nói rằng mình có thể nuôi sống cậu. Vì nghèo khó, bố mẹ đành phải cắn răng đồng ý. Cậu rất muốn tới gặp bố mẹ, nhưng chỉ có thể tới trong bí mật vì sợ chị ta phát hiện. Trong quá khứ, cậu từng bị bạn bè bắt nạt, nên mới trở nên khó gần như hôm nay. Cậu nói xem, tất cả có đúng không?

Sam không quay người lại, nhưng tôi nhìn thoáng thấy giọt nước mắt rơi trên má cô. Phải bình tĩnh được một lúc, cô mới trở vào được trong nhà, không nói không rằng.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 37

Quá khứ. Hiện tại. Tương lai. Tất cả đều là một trước sự vô định của thời gian. Khi càng cố ngẫm sâu vào bản chất của nó, tôi càng thêm mờ mịt. Tôi chỉ có thể chấp nhận rằng, giờ đây, mình có nhiệm vụ khiến cuộc sống mình trở nên tốt đẹp hơn. Ông trời đã cho tôi cơ hội sửa sai, và tôi phải cố không để mọi đau buồn xảy ra thêm một lần nữa.

Tôi cố tiếp cận Sam bằng nhiều cách. Và chỉ khi đồng ý rằng, sự xuất hiện của tôi là không thể thay thế, em mới mở lòng mình ra hơn. Em đón nhận tất cả những sự giúp đỡ của tôi, xem tôi như "chàng vệ sĩ" bên cạnh mình trên mỗi cung đường tới trường.

- Bến xe bus này hay có biến thái. Lần sau, cậu phải mặc kín đáo hơn đó!

- Kệ tui! Bộ tui mặc gì cũng ảnh hưởng tới cậu à?

Có tôi, chẳng tên biến thái nào dám ngó ngàng tới Sam. Có tôi, Lâm và Việt Anh cũng chẳng dám bén mảng tới làm quen Sam. Có tôi, cuộc sống của Sam chỉ toàn là những nốt nhạc vui.

- Anh ơi, anh đừng tới dạy Sam nữa, chị cô ấy sẽ "bỏ bùa" anh đó!

Thấy tôi chạy hộc tốc tới, anh Khoa giật mình. Anh không biết tôi là ai, tại sao lại nói với anh điều đó. Anh cũng không thể biết được rằng, ở thế giới kia, tôi và anh đã có những cuộc nói chuyện say sưa. Và dĩ nhiên, những lời nói "ở trên trời" ấy của tôi không khiến cho anh đổi ý. Anh vẫn dạy tiếng Anh cho Sam, và điều gì đến cũng phải đến..

Những nỗ lực trong việc thay đổi quá khứ của tôi ngày càng trở nên xa vời. Thậm chí, Sam trong thế giới này không có chút tình cảm gì với tôi. Ngày cô phải ra sân bay để đi Úc, tôi có giữ cô lại, nhưng đáp lại tôi chỉ là một câu nói đầy lãnh cảm:

- Cậu có gì để giữ tui lại chứ? Có nuôi sống được tôi hết quãng đời còn lại không? Mà tui cũng đâu cần cậu bảo vệ tui trước đám người kia? Cậu làm tất cả là vì gì chứ? Nếu là để có được tình cảm từ tui thì xin lỗi, tui không thể cho cậu được đâu! Thứ tui cần không phải là tình cảm mà là cảm giác được sống, được sống tự do như một con người bình thường kìa!

Tôi đã hiểu rồi. Hóa ra bấy lâu nay Sam ở bên tôi chỉ vì tôi cho cô cảm giác an toàn. Nhưng một cuộc tình hạnh phúc thì đâu chỉ có sự an toàn? Đó là tin tưởng, sẻ chia, cảm thông, thấu hiểu, hy sinh, quan tâm, nâng niu, hàng trăm hàng tỷ thứ khác. Tôi làm hết tất cả vì Sam cũng vì tôi muốn em hạnh phúc, nhưng chưa một lần tôi ngồi xuống, hỏi han, tìm hiểu xem em đang gặp khó khăn gì. Ngay cả khi em ngủ say, tôi cũng không tới ôm em, quan tâm em nhiều hơn một chút. Khi em giận dữ, đuổi tôi đi, tôi đã không đủ can đảm để giữ em lại. Tôi đã chọn tâm sự với một cô gái mới gặp thay vì ngồi đối diện và nói chuyện thẳng thắn với em. Tôi đã sai. Chính tôi là người đã ra tay phá nát cuộc tình này. Sam không cần đi bác sĩ tâm lý, em chỉ cần được ở bên, trút hết tâm sự lên tôi, đơn giản như vậy thôi!

Và khi nhận ra tất cả, tôi đã òa khóc. Nước mắt tôi giàn giụa như một đứa trẻ. Càng khóc, tôi càng thấy bầu trời tối lại. Một cơn giông lớn kéo tới, và lốc xoáy đã cuốn tôi tới một thế giới khác, trên một chiếc giường quen thuộc. Đúng vậy, tôi thực sự đã mơ! Giấc mơ quá đỗi chân thật, và dù thời gian mới trôi qua năm tiếng, tôi cứ ngỡ đã sống ở đó suốt năm năm.

Ngồi dậy bên chiếc bàn sáng đèn như mọi khi, tôi quơ vội vài tờ giấy để thấm nước mắt, rồi cứ ngồi đó mà không làm gì cả. Không vào lại giấc ngủ được nữa, tôi pha một ly cà phê, vừa uống vừa nhớ Sam da diết. Ông trời bằng cách nào đó đã đưa em vào giấc mơ của tôi chỉ ngay trong đêm đi khai mộ Mỹ Nhân Ngư về.

Trong một chiếc hộp gỗ cũ mà tôi thường dùng để cất đồ linh tinh là một chiếc vòng bố Sam đã từng tặng cho tôi trước khi em lên máy bay đi Úc. Tôi đưa chiếc vòng lên, ngắm nghía. Đã rất lâu rồi tôi không động tới nó. Nó vẫn còn sáng bóng như ngày nào. Nó như giữ một phần linh hồn Sam trong đó, cũng chính là sợi dây gắn kết tôi và em. Tôi từng nghĩ sợi dây ấy đã bị cắt đứt mãi mãi, nhưng nó vẫn còn rất bền chắc. Tôi vẫn nghe được nhịp tim Sam đang đập từng hồi, và hẳn là Sam cũng đang nghe được những rung động của trái tim tôi..

_Hân vẫn hi vọng Phong và Sam sẽ sớm hòa hợp lại. Cứ coi như lần này Phong làm vì Hân đi, có được không?

Lời Hân nói lại văng vẳng ở bên tai tôi. Con tim đang cố đánh thức lý trí, nhưng tôi vẫn không thể nào đưa ra quyết định được. Tôi quặn đau vì con tim đập liên hồi. Đầu tôi đau như búa bổ, có lẽ do đã bị sốt vì dính mưa. Dù đã uống cà phê vào, cơ thể vẫn muốn được nghỉ ngơi hơn bao giờ hết. Thật lạ kỳ!

Sau vài phút khổ sở vì cơn đau, tôi đã quay lại được giường. Tôi thực sự chỉ muốn quăng mình vào đó rồi chìm thật sâu, chẳng còn biết cái gì hết..
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 38

Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình vẫn cô độc trong căn phòng trọ chật hẹp. Tôi không còn biết mình phải sống vì điều gì nữa. Những tia nắng vui tươi ngoài kia như đang trêu ngươi tôi. Chúng cười vì tôi bị dính mưa, cười vì dù sốt nhưng tôi vẫn phải cố bò dậy để giải quyết cái bụng đói.

Tôi không thể chết, vì không thể giống như Mỹ Nhân Ngư được! Tôi ghen tị vì cô không còn phải sống trong cái thế giới đầy khổ đau này nữa, nhưng lại không đủ dũng khí để nói lời chia tay với cái thân xác đầy duyên nợ này. Cái thân thể tàn úa vượt lên trên tuổi tác quá xa, và nỗi luyến tiếc với trần gian đã kéo tôi lại, bắt tôi phải mở to mắt để đối diện với thực tại tàn khốc của chính bản thân.

Ngày mai, tôi phải đi làm lại, lại quay về guồng quay không hồi kết, nơi chỉ có thể cứu sống tôi bằng tiền. Tiền bây giờ là tất cả đối với tôi, vì nó lấp những cơn đói, khiến tôi sống hạnh phúc hơn mà không cần bất kỳ mối quan hệ nào. Nó khiến tôi cảm thấy mình có thể sống cô đơn như này mãi.

Nhưng sự vô vị khi xung quanh chỉ có những người lạ khiến tôi thực sự trơ trọi. Dần dần, tôi không chịu nổi nữa. Tôi phải đến gặp bác sĩ tâm lý dù trước kia từng được anh Quang Anh (cũng là một bác sĩ tâm lý) đưa ra những lời khuyên. Sau vài buổi trị liệu, tôi làm quen dần với việc ngồi thiền, và tâm trạng đã ổn hơn đôi chút. Song, tôi vẫn cảm thấy hồn mình như mất đi một nửa. Dù ở nơi đâu, tôi cũng cứ ngỡ như có một hình bóng đang ngồi bên cạnh mình, nhưng khi quay sang thì chỉ là một sự trống rỗng vô nghĩa.

Chiếc vòng bố Sam từng tặng vẫn sáng bừng trong góc phòng mỗi khi tôi trở về, dù là đêm khuya. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ về giấc mơ được "dịch chuyển thời gian" kia; và càng nhớ, tôi lại ôm trong mình bao nỗi dằn vặt. Khi ngồi xuống, nhắm mắt lại và thiền định, nước mắt tôi đã tuôn chảy lúc nào không hay.

Có một cuộc gọi vang lên trên điện thoại dù đã là gần 12 giờ đêm. Thật không thể ngờ, đó lại là cuộc gọi của mẹ Sam. Từ ngày Sam đuổi tôi ra khỏi nhà, chưa một lần nào bà gọi cho tôi. Tôi cứ ngỡ, cái ngày đó bà đã phải cùng tìm cách kết nối chúng tôi lại, nhưng hóa ra đã đợi trong vô vọng!

Vừa đứng dậy từ đệm thiền để đi tới chiếc điện thoại, tôi không biết có nên cầm lên nghe hay không. Tôi cá bà đã biết hết mọi chuyện rồi, nhưng gọi cho tôi để làm gì cơ chứ? Nếu Sam đã quyết muốn rời xa tôi như vậy thì những lời của bà có tác dụng gì? Và nếu tôi chọn liên lạc với bà, há chẳng phải tôi đang cố nối lại sợi dây mỏng manh giữa mình và Sam sao?

- Alo?

- Là bác, mẹ của Sam đây con! Bác có chút chuyện này muốn nói với con!

Giọng bà vang lên qua chiếc loa ngoài điện thoại làm tôi hơi nghẹn lại, nhưng tôi vẫn đủ can đảm để đáp:

- Dạ, bác cứ nói đi ạ!

- Bác hết chuyện của hai đứa rồi! Đáng nhẽ bác đã nên gọi sớm hơn, nhưng Sam dọa sẽ từ mặt hai bác nếu gọi cho con nên đến giờ bác mới dám gọi. Con cho bác thay mặt con bé xin lỗi vì tất cả những gì nó đã gây ra cho con..

Cằm tôi hơi rưng rưng khi nghe những lời đó từ bà. Phải chăng, nếu được tạm dừng cuộc trò chuyện này lại, tôi sẽ ôm mặt khóc thật lớn.

- Cuối tuần này nó sẽ sang Úc với hai bác. Hai bác đã ngăn nó làm điều này vì muốn nó tiếp tục lập nghiệp ở Việt Nam, nhưng nó cứ đòi phải sang bằng được vì đời sống khó khăn quá. Con biết đấy, dù có bằng đỏ du học Úc nhưng nó vẫn không xin được việc. Người ta không thích tính cách của nó. Ở Úc, có hai bác, lại có người quen xin việc cho nên nó không cần phải lo gì hết. Nhưng bác muốn nó cưới con, muốn nó sống hạnh phúc ở Việt Nam. Hai bác có thể gửi tiền chi tiêu cho nó hàng tháng mà.. Dù vậy, bác vẫn mong, dù chỉ là một lời thỉnh cầu thôi, con hãy giữ nó lại. Nó chuẩn bị bán căn nhà hai bác mua cho nó đi rồi. Nó là đứa cứng đầu, vì thế, bác nghĩ chỉ có con mới bảo nó được thôi!

Sau vài lời vâng dạ, tôi cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn với vẻ thẫn thờ. Hóa ra giấc mơ kia không phải là vô nghĩa. Sam thực sự sắp sang Úc một lần nữa, bỏ tôi mãi mãi tại cái mảnh đất này như một kẻ bị cô lập trên đảo. Giống như trong giấc mơ, đất nước này chẳng còn gì níu kéo cô nữa. Không có tôi, cô như một chú chim câu tự do, thoải mái sải cánh tới nơi mình muốn theo tiếng gọi của đồng tiền và sự nghiệp.

Vậy nên cách nào để tôi giữ chân Sam lại? Tôi đã bị xem như một cái gai trong mắt em, và em đã "nhổ bỏ" tôi không thương tiếc, để nhường chỗ cho một cô gái khác mà em yêu quý. Xét ra, từ trước tới nay sự xuất hiện của tôi chẳng là gì cả. Ngoài những "cảm giác" tôi đem tới cho em, tôi chỉ là một cái bóng không hơn không kém. Dù mẹ em có tha thiết mong tôi giữ em lại, nhưng thực tế đã xa cách chúng tôi thêm nhiều phần.

- Cuối tuần này anh đi Singapore năm ngày. Mọi người trong công ty đều muốn ra sân bay để tiễn anh, nếu em rảnh thì cũng tham gia cho vui!

Khi tôi đang ngồi làm thêm việc trong giờ nghỉ trưa thì bỗng anh Bình tới bên và mời. Trùng hợp là, anh cũng bay vào cuối tuần này, chính cái ngày mà Sam sang Úc. Anh là người đồng nghiệp thân thiết nhất với tôi trong công ty, sao mà tôi có thể từ chối được chứ? Mà ngẫm ra, sân bay rộng như thế, lại đông người như thế, có mơ tôi cũng không thể gặp được Sam.

- Dạ, em sẽ thu xếp!

Anh Bình gật đầu cười. Tôi nghĩ, dù sao thì cuối tuần mình cũng chẳng đi đâu chơi, được tiễn một người anh thân thiết của mình sang nước ngoài cũng chẳng mất gì, mà lại làm mối quan hệ thêm bền chặt hơn.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 39

Tuy tôi đến muộn nhất trong đoàn, nhưng lúc tôi đến, anh Bình vẫn còn phải chờ khá lâu để vào check-in. Chúng tôi đứng chụp ảnh, nói chuyện cứ như những người bạn lâu mới gặp. Điều này cũng khiến tôi cảm thấy ấm lòng hơn, dù mình đã trải qua những tháng ngày tận cùng của cô độc.

Khi đang ngồi trên chiếc ghế chờ cùng anh Bình và các anh trong công ty, đột nhiên tôi thấy một chú mèo ragdoll trắng chạy ngang qua. Chú mèo này trông giống hệt Sumi, cô mèo mà tôi và Sam nuôi khi trước. Mới đầu, tôi nghĩ đây chỉ là trùng hợp vì ngoài Sam ra, nhiều người khác cũng nuôi mèo ragdoll, cũng có chuyến bay vào hôm nay và mang mèo đi cùng. Nhưng khi chú mèo đó chạy tới một cô gái ở đằng xa với dáng người hao hao Sam, tôi đã chột dạ..

Cô gái đứng cách xa tầm 100 mét, nên ngoài hình dáng gợi liên tưởng tới Sam, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt. Tôi đứng phắt dậy, mặc cho những người đồng nghiệp của mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Sao vậy em? - Anh Bình cũng đứng dậy hỏi tôi.

- Em nghĩ.. Chắc em có việc phải đi rồi anh ạ. Xin lỗi các anh nhiều!

Nói rồi, tôi nhanh chóng chạy tới phía cô gái, không để anh Bình nói thêm một lời nào với mình. Tôi chạy vội đến mức chiếc túi đeo trên người rơi ra, nhưng chẳng buồn quay lại nhặt.

Cô gái kia có vẻ đã cho con mèo vào lại túi và bước vào cửa check-in. Tiếng gọi hành khách trên loa vang lên bất ngờ làm tôi càng phải chạy nhanh hơn. Khi đến nơi, tôi chỉ thấy được lưng cô ta. Dáng người ấy giống Sam đến 99%, nếu không muốn nói là 100%.

- Sam, chờ anh với! - Tôi vừa thở dốc vừa gọi cô ở phía sau.

Lập tức, cô gái quay lại. Nhưng khác với suy nghĩ của tôi, đó lại là một người hoàn toàn xa lạ. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, và tôi cũng đành phải cúi đầu xin lỗi vì phút sốc nổi của mình.

Thấy tôi thẫn thờ quay lại, các anh trong công ty bắt đầu hỏi han. Nhưng đáp lại họ, tôi chỉ nói rằng mình đã nhầm. Định mệnh đã không cho phép tôi được gặp Sam nữa, nhưng việc tôi đuổi theo cô gái trông giống Sam kia chứng tỏ tôi vẫn muốn gặp em, dù không hẳn là giữ em lại.

Sau khi anh Bình vào cửa làm thủ tục check-in, chúng tôi rục rịch rủ nhau ra về. Trong khi mặt những người khác đều tươi roi rói, tôi lại mang theo vẻ u sầu. Tôi hiểu rời khỏi đây là kết thúc, là tôi không còn được nhìn thấy Sam thêm một lần nào nữa. Và nếu tôi không được gặp thì có nghĩa là sợi dây tơ hồng giữa chúng tôi đã bị cắt đứt hoàn toàn rồi..

- Anh Phong!

Tiếng gọi thất thanh bỗng dưng vang lên khi tôi gần đi tới cửa nhà ga sân bay. Ngoảnh đầu lại, trái tim tôi như đánh rơi một nhịp. Đó chính là Sam, không thể nhầm lẫn được nữa! Sam đang xách theo hành lý chạy về phía tôi với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt và nụ cười hạnh phúc. Cùng lúc, nắng rọi vào sân ga chói chang, sáng bừng khoảng không giữa tôi và em.

Tôi ném chiếc túi xách xuống đất, rồi chạy lại ôm em trong nghẹn ngào. Hai chúng tôi đều khóc lớn như chưa bao giờ được khóc. Trong không gian rộng lớn của sân bay, thế giới tôi chỉ thu lại còn một người con gái, người mà tôi hứa sẽ không bao giờ đánh mất thêm một lần nào nữa. Sam đã nấc nghẹn khi ở trọn trong vòng tay tôi, và em vẫn như vậy, vẫn những nét quen thuộc như cái ngày chúng tôi mới gặp.

Những người đồng nghiệp của tôi vẫn đứng ở đó, mỉm cười chúc mừng cho cả hai. Đằng sau họ, bình minh đã lại tới rồi. Bình minh mang những tia nắng rạng ngời xua tan đi những u uất sầu muộn của những cơn mưa dai dẳng của mùa thu. Em cũng như vậy. Em chính là ánh nắng sưởi ấm cuộc đời tôi, là thứ tôi đã vô tình để mất nhưng rồi thật may, ông trời đã cho tôi lấy lại được.

- Anh xin lỗi em nhiều lắm! Tất cả là do anh gây ra, là do anh đã khiến em phải cô đơn một mình!

- Không! Em mới là người sai! Nếu em không mù quáng yêu Phương, nếu em đã sớm nhận ra sự chân thành từ anh thì em đã không đẩy anh đi khỏi căn nhà đó. Thiếu anh, em sống dằn vặt lắm. Ngày nào em cũng tự trách bản thân mình, ngày nào cũng muốn nhấc máy gọi cho anh nhưng không đủ can đảm. Em thật đáng trách, thật đáng trách lắm!

Sam liên tục đấm vào ngực mình, nhưng tôi đã can lại. Tôi ôm em một lần nữa, giữ em thật chặt một lần nữa, không để em đi đâu cả!

- Em đã hủy vé đi Úc rồi. Căn nhà kia em cũng chưa bán mà nhờ một người họ hàng tới trông. Nếu không gặp được anh ở đây ngày hôm nay, chắc em sẽ chết mất!

Em lại gục đầu vào người tôi khóc thật lớn. Chúng tôi cứ đứng ở đó suốt một tiếng đồng hồ, mặc cho từng đoàn người đi qua đi lại và những chiếc xe chở hàng, những công nhân vệ sinh ngang qua. Chúng tôi không dám buông tay như thể chỉ cần buông nhẹ cũng để lỡ nhau cả một đời.

- Anh muốn thấy em đeo chiếc vòng này lại. Thời gian qua, khi anh bỏ nó ra khỏi hộp, nó cứ sáng lấp lánh như báo cho anh biết rằng em vẫn còn nhớ anh!

Sam gật đầu. Em đeo chiếc vòng mà mình từng đeo khi còn nhỏ vào cổ tay. Tuy có hơi chật, nhưng khi ở trên người em, nó cứ như sinh ra là để dành cho em vậy! Và tôi tin rằng em sẽ mãi ở bên tôi, sẽ không rời tôi thêm một lần nào nữa.
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.
Từ Khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back