Welcome! You have been invited by Johanna to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 20

Anh Trương đón tôi tại bến xe với gương mặt vẫn nghiêm nghị như ngày nào, nhưng tôi biết ẩn trong đó là sự thương cảm dành cho tôi. Mới ngày nào, anh còn nói việc tôi thuê người giúp việc là không có vấn đề gì, vậy mà giờ đây, đứng đối diện anh, tôi lại là nạn nhân ở trong chính quyết định của mình.

Chắc có lẽ cũng chính vì như vậy mà anh đã đãi tôi một bữa thịt nướng ở gần nhà thay cho lời an ủi. Vừa gắp thịt, anh vừa cho tôi biết hiện tại mình vẫn chưa tìm được "nửa kia" phù hợp, phần cũng vì tính chất công việc ngày càng bận rộn. Giống như anh, bây giờ có lẽ tôi cũng đã trở thành kẻ cô đơn. Không chỉ có vậy, tôi còn là kẻ bị ruồng bỏ trong chính ngôi nhà của mình vì một người thứ ba, cái nhục nhã không thể nào gột rửa cho sạch được.

- Lâm và Việt Anh có thi thoảng đến đây. Lâm đã kể cho anh nghe câu chuyện đằng sau của Sam, có lẽ vì thế mà cô bé..

Tôi cầm chai rượu lên vừa rót cho anh Trương vừa nói:

- Thôi đừng nhắc đến Sam nữa anh ạ! Mọi chuyện cũng đã rồi, em chỉ mong từ giờ Sam sẽ hạnh phúc với lựa chọn của mình thôi!

- Khổ thân em thật đấy! - Anh Trương đỡ cốc rượu trên tay. - Thế giờ em tính như nào?

- Chắc là em sẽ thuê một căn trọ ở gần công ty. Khi nãy trên xe sếp có nhắn tin bảo em đến làm việc vào ngày mai, nhưng em chưa nhắn lại.

- Em vẫn làm ở đó?

- Vâng, dù gì thì công việc vẫn là công việc, em không thể để chuyện tình cảm xen vào công việc được!

- Em cứng rắn thật đấy!

Chúng tôi cứ thế trò chuyện, ăn và uống cho tới một giờ sáng. Không khí ngoài trời bây giờ khá lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng tôi khi mất đi người con gái mình từng thương nhất. Tôi thậm chí còn chưa kể chuyện này cho bất kì ai ngoài anh Trương. Và Hân, cả anh Quang Anh, những người từng hi vọng cho hạnh phúc của chúng tôi, giờ sẽ thật tệ nếu họ biết kết cục bi thảm này!

Hai anh em tôi say khướt khi quay về nhà, đầu óc không còn có thể nghĩ được gì nữa. Tôi hi vọng, sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ có thể quên sạch mọi thứ, và lại trở lại là tôi tích cực như ngày nào..

Nhưng thực tình, tôi đã ngủ tới chiều hôm sau. Những ly rượu khiến cho cơ thể tôi cạn kiệt sức lực và chỉ muốn nằm mãi trên giường. Anh Trương đã đi làm, trên tủ lạnh chỉ có mẩu giấy nhỏ ghi những nguyên liệu dùng để nấu bữa trưa nếu tôi đói. Nhưng tôi cũng chẳng có tâm trạng gì để ăn uống. Hôm qua, trước khi say, tôi đã nhắn lại cho sếp và xin nghỉ hẳn một tuần. Sếp không nhắn lại tôi, nhưng cũng chẳng có cách nào bắt tôi quay lại để đi làm cả. Tôi muốn rời cái thành phố ấy một thời gian, rời khỏi nơi có những kỉ niệm đau thương giữa tôi và Sam. Tôi muốn ở đây, muốn quay về cái thời học đại học, được sống với anh Trương. Dù khoảng thời gian ấy không thể nói là dài, nhưng tôi đã trót yêu nơi này, yêu khu vườn nơi bố mẹ anh từng vun trồng, yêu khoảng sân đằng trước nơi mình tưới cây và quét lá mỗi ngày, yêu những tháng ngày cùng anh Trương ngồi ăn trên chiếc bàn nhỏ.

Căn nhà bên cạnh hình như mới có chủ. Khi tôi ra vườn và nhìn sang bên cạnh, một cô bé tầm tuổi Sam lúc chúng tôi bắt đầu quen nhau đi ra cổng. Cô bé ấy trông không quá nổi bật, nhưng lại khiến não tôi gợi lại hình ảnh của Sam năm năm về tước, và tôi lại bắt đầu buồn..

Tôi không thực sự muốn có thông tin về người chủ mới của căn nhà đó một chút nào, vì tôi sợ mọi kí ức đau thương lại ùa về. Tối đó, ngồi đối diện với anh Trương trên bàn ăn, tôi đã im lặng. Anh Trương cũng hiểu tôi cần khoảng lặng. Anh cũng đã làm việc mệt mỏi cả một ngày dài, cơ thể như một cái máy hết pin cần được nghỉ ngơi, nên không gợi bất cứ câu chuyện nào cho tôi nữa. Tôi ăn qua loa, tranh rửa bát với anh Trương, sau đó quay về phòng.

Khoảng thời gian mấy ngày ở cùng anh Trương cứ lặp đi lặp lại như thế. Tôi cảm thấy mình như một cỗ máy không hồn. Tôi vô cảm, chỉ cười nhẹ với những người hàng xóm nhận ra mình. Tôi đi đi lại lại trong vườn như một đứa trẻ tự kỉ, miệng nhẩm đếm những chiếc lá rơi trên sân. Tôi tắt điện thoại vì không muốn ai làm phiền đến mình. Cho đến ngày cuối cùng ở đây, Lâm và Việt Anh đã đến, chỉ vì hai đứa nó không liên lạc được với tôi.

Lâm ngồi chống hai tay lên sofa thở dài, trong khi Việt Anh thưởng trà trong sự tĩnh lặng. Mãi một lúc Lâm mới chịu lên tiếng:

- Tao không liên lạc được với mày, nên đã gọi điện hỏi anh Trương và biết mày vẫn chưa đi.

- Ngày mai tao mới bay!

- Bọn tao cũng bất ngờ về tin đó. - Lâm lại thở dài. - Hồi còn ở Úc, Sam chỉ kể cho tao đúng y những gì tao đã kể lại cho mày, không hề nói đến việc cô ấy bị bê..

Lâm đang nói dở thì đột ngột dừng lại khi thấy sắc mặt tôi không được thoải mái lắm. Rồi nó vội đổi chủ đề:

- Hay tối nay ba đứa mình đi nhậu đi? Tao mới biết một quán mới mở ngon lắm, rất "healthy" và giá cả cũng hợp lý!

Từ cái ngày chúng tôi trải qua cú sốc ở quán nhậu kia, Lâm luôn rào trước như vậy. Nhưng nó không hề nghĩ rằng tôi lại không đồng ý kèo này:

- Thôi, mai tao phải bay rồi, tao sợ không dậy được!

- Chỉ "làm" một chén thôi mà, sau đó mày uống nước lọc cũng được!

- Nhưng tao không có hứng thú!

Cuộc nói chuyện của chúng tôi vẫn diễn ra nhạt nhẽo như vậy cho đến khoảng một tiếng sau thì Lâm và Việt Anh chào tôi để ra về. Trước khi đi, Lâm có quay lại, nhìn vào ánh mắt tôi một cách đầy nghiêm túc và nói:

- Dù có thế nào.. mày cũng phải giữ lấy Sam đấy nhé!

Sau đó, nó chở Việt Anh về. Khi cả hai đứa nó đã đi khuất, tôi ngồi sụp xuống sân, lấy hai tay bịt mắt lại. Tôi thậm chí không đủ tỉnh táo để đứng dậy đóng cổng.
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 21

"Em cảm thấy sao về người bạn đời của mình? Cô ấy có những lý do nào khiến em muốn gắn bó lâu dài?" Câu hỏi cuối cùng trong buổi phỏng vấn vào công ty lại khiến tôi một lần nữa suy sụp.

Sau khi quay về phương nam, tôi nhận một căn phòng trọ nhỏ hẹp với giá thuê không thể nào rẻ hơn ở gần công ty. Nhưng tôi không thể đòi hỏi điều gì hơn ở căn phòng này. Người chủ rất tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ nếu như tôi gặp bất cứ vấn đề gì. Tôi cũng sẽ chỉ coi đây là nơi trú thân tạm thời, vì từ giờ sẽ chăm ở lại công ty hơn.

Dù một thời gian dài không đi làm, sếp và các anh chị đồng nghiệp vẫn đối xử với tôi như bình thường. Chưa ai trong số họ biết về câu chuyện buồn mà tôi vừa trải qua, song ai nấy đều cảm nhận được rằng thời gian qua tôi đã phải chiến đấu đến kiệt sức với cuộc sống.

Hai mươi ba tuổi, đáng nhẽ người ta phải vui vẻ, tích cực, đối diện với cuộc sống một cách bình thản và tươi mới thì tôi lại phải chịu đựng những nỗi đau không tên, những nỗi đau mà có nói ra cũng chưa chắc đã có người hiểu. Vì vậy, tôi chọn im lặng. Tôi lặng thầm đi làm mỗi ngày tới 9 giờ tối và quay trở về đơn độc trong căn phòng trọ 18 mét vuông. Mỗi cuối tuần, tôi chỉ giải trí bằng cách tham gia một câu lạc bộ thể thao hoặc thưởng cho mình một bữa ăn ngon. Tôi có thể sống như vậy thậm chí đến lúc chết đi, lặng lẽ như một con phù du suốt cuộc đời.

Cho đến một ngày, khi đang làm việc tăng ca vào buổi tối, anh Bình tới vỗ vào vai tôi, khiến tôi phải lập tức tạm dừng công việc hiện tại. Rủ tôi ra ban công, anh đưa cho tôi một điếu thuốc và mời tôi hút. Nhưng tôi đã từ chối. Có thể tâm trạng tôi thường xuyên không được tốt, nhưng tôi vẫn cố giữ thứ "thành trì cuối cùng" của mình đó là sức khỏe. Nếu cảm thấy quá tồi tệ, tôi có thể đi uống bia rượu, thay vì chọn làm bạn với chất kích thích.

- Anh đã được nghe về chuyện của em với Sam rồi! - Anh Bình vào đề luôn khi vừa đặt điếu thuốc lên môi.

Khi nghe anh nói như thế, tôi tin rằng Phương đã kể cho anh tất cả. Nhưng tôi đã chọn im lặng. Phương là em họ của anh Bình, anh Bình lại là người đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi, tôi cảm thấy mình không nên nói bất kì điều gì về Phương trước mặt anh Bình mà chỉ lắng nghe để xem anh đã biết những gì.

- Phương nó có vấn đề về giới tính từ cấp ba. Hồi còn học cấp ba, bố mẹ nó cũng đã cấm nó ăn mặc như con trai, nên nó mới phải cố che giấu sự thật bằng cách tỏ ra nữ tính nhất có thể. Tuy vậy, em biết rồi đấy.. nó vẫn không thể giấu được việc nó thích con gái. Anh thì là con bác cả, cũng hơn nhiều tuổi nên không thường xuyên bảo ban được nó. Anh đã nghĩ khi lên đại học, nó sẽ thay đổi, sẽ trở lại đúng giới tính của mình. Nhưng không ngờ.. anh đã gián tiếp để em phải chịu đựng hoàn cảnh này..

Tôi thất thần khi nghe anh Bình nói về câu chuyện quá khứ của Phương. Hồi cấp ba, tôi cũng bị bố đánh đập, chửi rủa thậm tệ khi tô son, giả làm con gái. Đó cũng là một phần giới tính sai lệch trong con người tôi mà tôi đã cố kìm nén khi có Sam. Tôi cũng không thích con trai, chỉ là có sở thích làm con gái, nên cũng chưa từng đi quá giới hạn với ai cả. Tôi biết ngoài xã hội còn nhiều người có những sở thích kì lạ giống mình, và sao có thể trách họ trong khi bản thân mình cũng từng như thế?

- Phong! Phong! Em nghe anh nói không đó?

Thấy tôi không trả lời, anh Bình liên tục gọi. Lúc đó, tôi mới kịp lấy lại bình tĩnh và tiếp tục lắng nghe anh nói.

- Chính Phương cũng đã kể hết với anh mọi chuyện. Con bé cảm thấy có lỗi khi đã khiến em trở nên như bây giờ. Nhưng.. vì Sam là người nắm mọi quyền quyết định nên dù cô bé có lay động thế nào, Sam vẫn không tha thứ cho em. Thời gian qua, cô bé đã cố gắng tách mình ra khỏi Sam, dù rất khó..

Đến lúc này thì tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe thêm được nữa. Tôi lấy lý do mình còn công việc chưa hoàn thành nên phải quay lại làm nốt, cốt là để anh Bình không kể thêm.

Nhưng anh không hề trách vì tôi bỏ đi giữa chừng. Trước khi về nhà, anh qua bàn của tôi và nói lời cuối:

- Nếu em muốn gặp Phương, hãy gọi cho con bé bất kì lúc nào. Nó nói nó sẵn sàng nghe em chửi rủa, thậm chí đánh đập. Nó cũng gửi lời xin lỗi đến em mà không hi vọng được em tha thứ.

Tôi vẫn không đáp lại anh Bình mà chỉ ôm đầu đầy đau đớn sau khi anh ra về. Công ty lúc này ngoài tôi ra thì không còn ai cả. "Chửi rủa, đánh đập con bé thì được gì chứ?", tôi nghĩ. Sau cùng tôi vẫn là người mất. Tôi đã mất Sam chỉ vì nụ hôn của Phương dành cho Sam, vậy mà nó nghĩ chỉ bằng lời xin lỗi suông và việc nó tách ra khỏi Sam lúc này có thể cứu được tình hình. Gặp tôi? Tại sao nó lại muốn gặp tôi? Nó gặp tôi để nói lời xin lỗi lần nữa, hay thổ lộ hết tình cảm của nó với Sam cho tôi nghe? Nó thực sự nghĩ tôi đủ nhân từ để đi gặp và tha thứ cho nó sao, hay tất cả chỉ là trò thao túng tâm lý mà nó đã bày ra?

Tôi đã từ chối gặp Phương một tháng trời kể từ ngày anh Bình chuyển lời. Trong một tháng đó, tôi cũng quên dần Sam..
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 22

Cô ấy tên là Mỹ Nhân, làm ở quán bar ngay gần trung tâm thành phố. Mỹ Nhân chỉ là nghệ danh chứ không phải tên thật. Người ta nói làm nghề này không nên lấy tên thật để bảo vệ danh tính, vì thế ngoài "mama" ra, cô cũng không tiết lộ tên thật với bất kì ai cả.

Lấy tên là Mỹ Nhân, cô muốn thể hiện rằng mình thực sự đẹp. Đúng thế, cô đẹp nhờ vào nhan sắc tự nhiên, không cần dùng đến dao kéo hay chỉnh sửa. Cô là "miếng mồi lớn" của cả quán, là người được khách "book" nhiều nhất. Khách vãng lai qua ngắm cô, xem cô nhảy cũng nhiều. Họ thường tung cả thảy vài trăm đô la một lượt. Ấy thế nên cô chỉ cần nhảy ít cũng kiếm được một đống tiền. Người ta muốn xem cô nhảy phải đợi dài cổ, và không phải lúc nào cũng may mắn tới vào một ngày như thế.

Ngoài những người xem nhảy ra, còn nhiều người bỏ ra một số tiền lớn gấp nhiều lần để được cô tiếp rượu riêng. Hầu hết ai đã được cô tiếp rượu cũng đều có những nhận xét tích cực về cô và muốn được tới vào lần khác. Họ khen cô giỏi ăn nói, mỗi khi thốt ra một lời là cánh đàn ông ai cũng điêu đứng. Nhiều người thậm chí đến không phải để uống rượu hay xem nhảy, xem hát mà để được nói chuyện với cô. Chỉ cần được nói chuyện với cô, họ cũng vui cả ngày. Họ gắn mác đây là "dịch vụ thiên đường" cũng là vì thế.

Nhưng kể từ ngày Mỹ Nhân nghỉ làm ở quán bar này do mẫu thuẫn với "mama" trong chuyện chia chác, quán vắng khách hẳn. Không ai biết cô đi đâu vì danh tính cô được bảo mật. Nhiều khách quen thậm chí đã đến quán đập phá vì không tìm được cô. Công an đã nhiều lần tới để dẹp loạn, song cuối cùng quán cũng phải đóng cửa vì vắng khách. Rất nhiều cô gái đã được tuyển với hi vọng thay thế được hình ảnh của Mỹ Nhân, nhưng rốt cuộc cái bóng của cô gái ấy vẫn quá lớn, khiến tất cả bọn họ đều bị lu mờ.

Mỹ Nhân thì giờ này đã tự mở cho mình một quán rượu nhỏ, đổi tên thành Mỹ Nhân Ngư. Vì quán chưa có nhiều nhân viên, cô vẫn phải tự mình mời rượu, tiếp khách, đồng thời quản lý tất cả nhân viên còn lại. Dần dà, đã có một số lượng không ít khách ghé qua đây và nhiều người quay lại lần hai vì yêu thích thái độ phục vụ của cô. Duy chỉ có dịch vụ trò chuyện với khách là cô vẫn chưa triển khai.

* * *

Tôi đến quán lúc chín giờ tối. Hôm nay, thay vì tham gia câu lạc bộ vào chủ nhật hàng tuần thì tôi lại "đổi gió" bằng việc đi uống rượu. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác một mình vào đây, gọi cho mình những ly rượu đắt tiền và thưởng thức âm nhạc. Có thể nói, đó là thú vui tao nhã của những người đàn ông sống một mình.

Trong quán không có nhiều người lắm, kể cả đã gần về đêm. Tôi chọn một góc không quá khuất và có hướng nhìn về phía quầy bar, nơi một anh chàng bartender đang đứng đó lắc lắc những ly rượu. Gọi một ly mojito hoa quả rồi quay về bàn, tôi nghĩ dường như anh ta là nhân viên duy nhất ở trong đây tối nay.

Nhưng hóa ra tôi đã nhầm. Ngoài anh chàng bartender ra còn một cô nhân viên khác mặc váy ngắn, liên tục ra chào hỏi khách. Lúc đầu, tôi không ấn tượng với cô ta lắm, nhưng khi cô ta tới bàn và đưa cho tôi một tờ vé mời ca nhạc ở đây vào tối mai, tôi mới bắt đầu để ý ngoại hình cô ta. Đó là một cô gái hiếm hoi với vẻ đẹp tự nhiên, ánh mắt biết cười và đôi môi cực kì duyên dáng. Cách ăn mặc của cô cũng không quá hở hang, mà hầu như để tôn lên những đường cong gợi cảm. Bình thường, tôi không hay để ý đến những cô phục vụ ở các quán rượu, phần vì thấy vẻ đẹp của họ cứ na ná nhau, nhưng cô nàng này khiến tôi có cái nhìn khác. Tôi đã dán mắt vào cô ta cho tới khi cô ta cất tiếng:

- Chắc anh đang đợi đồ uống? Nếu anh không bận gì, hãy đến đây vào 10 giờ tối mai để chung vui với quán chúng em nhé!

Tôi nhận lấy tờ vé mời, nhưng mắt vẫn ngước nhìn lên cô gái. Tôi không thể phủ nhận mình đã bị vẻ đẹp ấy hút hồn. Tuy nhiên, không thể cứ thế mà cho đó là tình yêu. Tình yêu là một thứ gì đó khó đoán hơn con người ta tưởng. Như lần đầu mà tôi gặp Sam, thậm chí chúng tôi còn trở thành oan gia ngõ hẹp, vậy mà sau này chúng tôi đã yêu nhau. Tình yêu không thể chỉ đến từ một cái nhìn chỉ mới vài giây được!

Cô gái quay trở vào trong quán. Vài phút sau, cô ta mang ra cho tôi một ly mojito bốc khói vì đá khô. Rồi cô đột nhiên ngồi xuống, ngay bên cạnh tôi.

- Có lẽ đây là lần đầu tiên anh tới đây, lại đi một mình nên nếu anh cần người tâm sự thì có thể tâm sự với em. Còn nếu anh phiền..

- Tôi không phiền! - Tôi đột ngột ngước lên làn môi đỏ mọng của cô ta, sau đó ngại ngùng cúi xuống.

Cô gái cũng tỏ ra vui vẻ trước sự đồng ý của tôi. Có lẽ tiếp khách là sở trường của cô ta, nên cô ta làm ra mình rất giỏi trong lĩnh vực này. Cô ta mỉm cười, không chỉ bằng bờ môi mà còn bằng ánh mắt:

- Em tự giới thiệu, em tên là Mỹ Nhân Ngư. Em vừa là chủ, lại vừa là người tiếp rượu ở quán này. Tiêu chí của quán là luôn tạo niềm vui cho khách, nên bất cứ khi nào anh đến một mình và không có người nói chuyện cùng, em có thể sẵn lòng nếu rảnh!

- Cái đó miễn phí?

- Vâng, tất nhiên rồi ạ! - Cô ta lại tiếp tục mỉm cười. - Thời gian tới nếu quán có thêm nhân viên, sẽ không chỉ có em mà còn có những người khác, nhưng hiện tại vì quy mô nhỏ, em sẽ phải kiêm luôn những công việc đó. Anh thấy thế nào?

- Tôi thấy ổn. Tôi không cần người nói chuyện cùng lắm, nhưng nếu có thì tốt, nhất là nói chuyện cùng người lạ.

- Rồi anh sẽ thấy nơi này thành quen thôi!

Mỹ Nhân Ngư xõa mái tóc của cô ra đằng sau, để lộ một nốt ruồi nhỏ ở trên khóe mắt. Trong không gian ấm áp của quán rượu, nơi không có những tiếng xe cộ ồn ào ngoài phố phường, tiếng nhạc jazz vang lên hòa cùng những thanh âm trong lòng tôi và sự háo hức về cuộc trò chuyện với cô gái mới quen càng làm cho ấn tượng về cô khó phai mờ. Tôi đã gọi cho cô ta một ly martini. Hai chúng tôi ngồi trò chuyện cho đến sáng, không ai cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu. Tôi chỉ chào cô ta ra về khi nghĩ rằng mình không thể ở đây thêm được nữa.
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 23

Dù buổi sáng đi làm trong trạng thái mệt mỏi, tôi vẫn không cảm thấy hối hận vì buổi tối đáng nhớ hôm qua. Cứ mỗi khi nhớ đến nó, tôi lại bất giác cười. Tôi vui không phải vì có thêm một người bạn mới hay có người để nói chuyện cùng, mà vui vì những câu chuyện mà cô gái tên Mỹ Nhân Ngư kia mang lại. Đó là những câu chuyện hay nhất tôi từng được nghe trên đời!

* * * Bố em mất khi em còn nhỏ. Vì vậy, em phải tập bươn chải từ sớm. Em có một người dì. Vì mẹ khá bận bịu với hàng quán, dì là người dạy học cho em và sau này cũng là người giúp em có được công việc chạy vặt ở mấy quán nhậu. Dì là người duy nhất khen em thông minh. Dì bảo sau này "cái miệng" của em sẽ làm nên chuyện. Và vì em là đứa dễ tiếp thu, có những thứ dì không phải dạy đi dạy lại. Những bảng cửu chương, phép tính cơ bản, mấy câu chào hỏi trong tiếng Anh, em thuộc làu làu trước khi đi học lớp một. Tuy vậy, cuộc đời em không được may mắn cho lắm! Em nhiều lần không đỗ vào ngôi trường mình mong ước vì thiếu ít điểm, cũng chẳng được đi học đại học như những người khác. Em chỉ tính làm ở quán rượu như một công việc làm thêm, rồi mai sau có tiền sẽ đi học đàn, học hát để làm ca sĩ. Ấy vậy mà.. cuộc đời đã gắn em với cái nghề này, cho em nhiều tiền, nhiều tiền hơn, để rồi..

- Để rồi sao cơ?

* * * Để rồi một mâu thuẫn giữa em và quán cũ đã xảy ra. Em đã chấm dứt hợp đồng, tự mở quán riêng của mình. Anh nghĩ xem, mở quán riêng đâu phải dễ, cả hàng trăm những khoản người ta phải nghĩ đến. Đã thế, em lại không có người làm ăn chung, bạn bè đều ở quán cũ, một tay em phải tự lo tất cả. Em cảm thấy hào quang của những ngày ở đỉnh cao của nghề đang dần vơi mất. Em đã thực sự trầm cảm một thời gian dài. Nếu không nhờ được nói chuyện với những người khách như anh, có lẽ sẽ không bao giờ em có thể nói ra được hết những nỗi lòng của mình!

Tôi an ủi:

- Ai cũng có những khoảng thời gian khó khăn mà! Anh tin em sẽ sớm vượt qua được thôi!

- Cảm ơn anh, em cũng hi vọng là như thế! Em đang cố hết sức mình ở cái tuổi hai mươi nhăm này. Một mình em làm thì không thể, nhưng cũng may được các bạn nhân viên nhiệt tình với công việc và giúp đỡ em nhiều thứ. Còn anh thì sao? Anh đang làm công việc gì?

Tôi hơi bất ngờ vì số tuổi mà Mỹ Nhân Ngư nói, nhưng tôi không cho cô biết là tôi kém tuổi cô để cuộc nói chuyện vẫn diễn ra một cách tự nhiên.

- Anh làm nhân viên văn phòng bình thường thôi. Dạo này, anh hơi "stress" với công việc nên tìm đến đây để giải khuây. - Tôi nói dối vì nguyên nhân khiến tâm trạng mình bất ổn.

- Vậy thì anh tìm đúng nơi rồi! Đây là một nơi phù hợp để xả "stress". Em có một trò chơi nho nhỏ dành cho anh. - Cô nghĩ một hồi rồi nói. - Có ba căn phòng: Một phòng chứa điều em thích nhất, một phòng chứa điều thú vị nhất em từng được biết và một phòng chứa điều kỳ lạ nhất mà em từng làm. Anh sẽ chọn căn phòng nào?

Tôi loay hoay suy nghĩ một hồi xem nên chọn cái gì để cô gái thú vị này có thể chia sẻ nhiều nhất. Trong khi ấy, một người phục vụ nam đang bê ra hai ly rum cổ điển cho một cặp đôi ngồi gần đó. Trông cái nơ trên bộ vest không tay của anh ta thật tinh tế. Tôi tò mò không biết nếu anh ta để râu theo kiểu châu Âu sẽ như thế nào.

- Nào, anh chọn đi!

Thấy Mỹ Nhân Ngư giục, tôi cũng đành đưa ra lựa chọn của mình:

- Anh sẽ chọn căn phòng chứa điều kỳ lạ nhất mà em từng làm.

- Anh quả là có mắt nhìn, có nhiều người cũng chọn như anh!

- Vậy chắc họ đều đã ở trong đó rồi nhỉ?

Rồi chúng tôi phá lên cười.

- Nói cho anh biết, điều kỳ lạ mà em đã từng làm hóa ra lại không phải một điều kỳ lạ!

- Hả?

- Đúng vậy đó! Đối với nhiều người, đó không phải là một điều quá kỳ lạ.

- Em thử kể ra xem!

- Em có nuôi một chú cún, giống corgi. Em có sở thích là ngày nào cũng chải lông cho nó, bất kể có bận bịu đến đâu hay về nhà vào tối muộn.

- Em thích sự sạch sẽ sao?

- Không phải là ưa thích sự sạch sẽ, nhưng em có niềm đam mê mãnh liệt với lông chó mèo. Cứ nhìn thấy lông của chúng mềm mượt và đều tăm tắp là em thích lắm, nhất là mỗi khi chúng vừa tắm xong và được sấy khô.

- Thế thì có lẽ anh cũng vậy. Anh từng nuôi một con hamster, rồi một con mèo, và anh cũng thích nhìn bộ lông của chúng.

- Ôi, phải nói là em yêu động vật đến mức không thể sống thiếu động vật trong nhà. Ngày nào về muộn cũng được bé Water bốn chân nhà em ra đón, em cảm thấy bớt mệt mỏi hẳn!

- Chó nhà em tên là Water sao?

- Vâng. Nó rất thích được tắm, thích nước nên em gọi nó là Water. Khác với những chú chó khác luôn cảm thấy áp lực mỗi khi được tắm, Water sẵn sàng chạy vào nhà tắm trước và nằm im mỗi khi em tắm cho nó.

- Chà, kiếm đâu ra một chú chó vừa khôn lại vừa ngoan ngoãn đến như vậy?

- Em nghĩ hẳn ông trời đã ban Water cho em để giúp em bớt đi những mệt mỏi và vất vả trong cuộc sống. Công việc này đã lấy của em hầu như cả một ngày, lại phải sống một mình nên có một "người bạn bốn chân" ở nhà để ôm ấp, tâm sự cũng vui. Mong rằng anh cũng sẽ tìm thấy được niềm vui giản dị của mình dù không có ai bên cạnh!

Tôi nhìn Mỹ Nhân Ngư, mỉm cười. Cô ta có cái nhìn lạc quan thực sự. Cô ta biết tôi cũng ở một mình. Cô ta biết tất cả những cảm xúc mà tôi phải trải qua để có thể nói lời an ủi tôi sâu sắc đến thế. Cô ta chạm đúng đến huyệt vui vẻ của tôi, khiến tôi không thể buồn nổi khi nghĩ về những chuyện cũ.

- Cảm ơn em! Dù anh cũng đã quen với cuộc sống một mình này, nhưng nhờ có sự đồng cảm của em, anh càng cảm thấy tự tin hơn. Những áp lực trong công việc của anh rồi đến một lúc cũng vơi bớt thôi!

- Em tin anh sẽ làm được! Đến ngay cả em, một đứa con gái yếu đuối, không có ai nương tựa còn có thể sống tốt, thậm chí tự mình mở quán mà không có nhiều sự trợ giúp. Nhiều khi, tất cả sức mạnh của bản thân đều nằm ở sự tự tin cả!

Chúng tôi nhấp từng gụm rượu trong những nụ cười không gượng gạo. Mười hai giờ đêm. Một vài người khách đã ra về, nhưng tôi không còn chú ý nhiều đến họ nữa. Toàn bộ sự tập trung của tôi lúc này đều đổ dồn vào cô gái tiếp rượu đầy năng lượng tích cực và lời nói tinh tế. Cô chính là điều khiến tôi quyết ở lại đây đến tận giờ này.

- Em biết không, cuộc đời mỗi người đều là một cuốn truyện. Dù đó là một cuộc đời tẻ nhạt hay sôi nổi, sau cùng họ cũng phải trải qua quá nhiều thứ trên đời. Nếu bảo mình không có nỗi buồn thì đó chỉ là tự lừa dối mình. Nhưng điều quan trọng là nhiều người sẽ chọn tạm thời gạt nỗi buồn sang một bên, chỉ giữ lại niềm vui mà thôi.

- Anh nói đúng! Không ai là không buồn cả! Cuộc sống này vốn dĩ đã buồn từ lúc chúng ta mới cất tiếng khóc chào đời. Tất nhiên, vì tuổi thơ không được may mắn như bao người khác, em cũng có những nỗi buồn. Nhưng sau này, em nhận ra mình không thể gồng người đối diện với những nỗi buồn đó mãi được. Em đã chọn sống với niềm vui, dù chỉ là gom góp những niềm vui nhỏ nhất để quên đi những nỗi buồn. Nhưng.. đôi khi những nỗi buồn sẽ quay lại tìm em, bắt em sống với chúng. Em chỉ biết dựa vào rượu để quên đi lần nữa, dù biết chắc chắn nó vẫn sẽ lại ghé tới..
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 24

Tối đó lúc mười giờ, tôi đã tới như lời hứa. Mọi người trong quán đều quây lại một góc nhỏ có sân khấu và những dàn loa để lắng nghe những tiết mục ca nhạc diễn ra tại đây. Có một vài vũ công ăn mặc hở hang lên nhảy những điệu samba máu lửa, vài ca sĩ phòng trà được mời và đặc biệt hơn cả.. chính là sự xuất hiện của Mỹ Nhân Ngư trong vai trò ca sĩ chính của quán. Khi cô xuất hiện, cả quán rượu bỗng nhiên náo nhiệt hơn. Ai ai cũng tranh nhau lên trước để chứng kiến vẻ đẹp ấy, cái vẻ đẹp làm nghiêng biết bao trái tim.

Người ta chủ yếu không nghe Mỹ Nhân Ngư hát. Người ta tới để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn của cô và nụ cười tỏa nắng mỗi khi cô thể hiện những bài hát vui. Người ta đứng chen chúc tới nỗi tôi không nghĩ đây chính là quán rượu của ngày hôm qua, mà là một quán rượu nào đó hút khách nhất nhì thành phố.

Tôi đã xem được một lúc khá lâu phần trình diễn của cô, nhưng sau đó vì bị người khác chen lên mà tôi đành chịu thua và chỉ đứng đằng sau những bóng lưng để nghe nhạc. Tới khi Mỹ Nhân Ngư hát xong, tôi đã định ra về, nhưng khi vừa ra tới bậc thềm của quán thì một bàn tay đã kéo tôi lại:

- Anh ở lại đây chung vui với quán em đã!

Cô mặc nguyên si bộ đồ khi nãy trình diễn ra ngoài này để níu kéo tôi. Những mảnh kim tuyến sáng lấp lánh. Chúng khiến trái tim tôi đập bình bịch. Tôi không thể nào mà từ chối được. Mỹ Nhân Ngư đã có ý mời tôi ở lại, thì nhất định tôi phải ở lại. Tôi không biết tại sao tôi lại nể bụng cô gái mình mới gặp và nói chuyện có một lần đến thế.

- Khi nãy.. anh thấy em hát thế nào? - Cô hỏi tôi khi mới ngồi xuống ghế. Lần này, chúng tôi ngồi ngay tại quầy bar, đối diện với anh chàng bartender.

- Ờ.. anh thấy.. hay đó chứ! Phần trình diễn khá lôi cuốn, và giọng hát của em cứ như nàng tiên cá ấy!

- Haha! - Cô cười, đó là điệu cười sảng khoái nhất những lúc chúng tôi nói chuyện. - Chắc do anh thấy em tên là Mỹ Nhân Ngư nên mới nói vậy thôi đúng không?

- Không, anh nói thật đó chứ! Khi em vừa cất giọng lên, khán giả ở dưới đều hò hét không ngừng.

Mỹ Nhân Ngư chống một tay lên cằm, tay kia xoay nghiêng miệng ly. Cô để cho những lời bộc bạch đầy hương thơm của mình phát ra một cách tự nhiên:

- Đã lâu rồi em chưa có cơ hội được biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy. Nghệ thuật đối với em là niềm đam mê, nhưng em lại không có cơ hội để làm nó lâu dài..

- Em có thể biểu diễn tại quán mỗi ngày!

- Em nghĩ là không thể! - Cô thở dài. - Quán cũng mới mở không lâu, cần mọi thứ đi vào hệ thống. Nếu ngày nào em cũng chăm chú vào biểu diễn như này thì mọi công việc, kế hoạch sẽ rối mù lên và không ai quản lý. Dù là đam mê, em không thể nuôi sống nó mãi chỉ vì nó mang lại nguồn khách lớn. Hơn nữa, tiền trả cho ca sĩ phòng trà, cho đội biểu diễn, nhạc cụ không phải lúc nào quán cũng dư dả. Tới khi nào quán mở rộng quy mô, em mới có thể duy trì điều này thường xuyên hơn được!

Tôi lặng im trong tiếng nhạc vẫn tiếp tục du dương. Việc không theo đuổi được thứ mình đam mê là điều quá đáng tiếc trong cuộc đời này. Nhưng đam mê thì mãi vẫn chỉ là đam mê, nếu không khiến cho mình hạnh phúc và sống tốt hơn thì nó vẫn chỉ xếp sau nhiều thứ khác.

- Anh có đam mê nào đủ mãnh liệt không? - Như đọc được suy nghĩ của tôi, cô hỏi.

- Chắc là không!

- Sao vậy?

- Hồi còn học đại học sống cùng anh họ, mỗi ngày anh chỉ quanh quẩn ở vườn tưới cây, nhặt lá, rồi tỉa tót cây cảnh. Anh không nghĩ đó được coi là đam mê!

- Đó là đam mê rồi! - Mỹ Nhân Ngư mỉm cười.

- Em nghĩ như vậy thật sao?

- Vâng! Bất cứ điều gì mang đến cho anh niềm vui thích và động lực làm mỗi ngày thì đã là đam mê của anh rồi. Đam mê không nhất thiết phải là ca hát như em, hay một điều gì lớn lao hơn. Đôi khi đam mê tới từ những điều nhỏ bé nhất, giản dị nhất, thậm chí đến từ trong công việc, việc nhà hay thói quen hàng ngày.

- Vậy thì.. chắc bây giờ anh có thêm đam mê là đến đây rồi!

Hai chúng tôi phá lên cười. Chúng tôi mới chỉ gặp nhau được hai hôm, hai hôm liên tiếp nhau, vậy mà đã coi nhau như tri kỉ, đã chia sẻ cho nhau đủ thứ chuyện. Tôi được nghe Mỹ Nhân Ngư kể chi tiết về quá khứ của cô, còn cô thì được nghe tôi kể về những người bạn. Dù như thế.. tôi vẫn không nhắc tới Sam nửa lời!

- Đây là tài khoản mạng xã hội của em, em sẽ rất vui nếu được kết bạn cả trên mạng và ngoài đời với một người như anh!

Cuối buổi trò chuyện, Mỹ Nhân Ngư đưa cho tôi thông tin trên mạng của cô với mục đích kết bạn với tôi ở trên đó. Điều này làm tôi thực sự lưỡng lự, vì tôi biết Sam sẽ biết hết những người bạn mới của tôi trong danh sách. Sự xuất hiện của Mỹ Nhân Ngư sẽ là một điều tồi tệ nếu không phải vì mục đích công việc. Và ngược lại, tôi cũng không muốn cho ai khác biết mối quan hệ mới này.

- Thôi được, về nhà anh sẽ đồng ý kết bạn với em. Anh cũng muốn làm bạn với một cô gái thú vị như em đấy!

Mỹ Nhân Ngư cười, hơi đỏ mặt. Tôi không biết do cô say hay do điều gì khác, nhưng rõ ràng từ lúc nói chuyện với tôi đến bây giờ, cô không thèm quan tâm tới những khách xung quanh. Nếu cô cũng đối xử với tôi công bằng như những người khách khác thì lý do gì để cô ngồi hàng giờ với một gã đàn ông mới quen từ hôm qua? Tôi cũng đâu có nhiều tiền hay là khách VIP để được ưu ái đến thế?
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 25

Những tuần sau đó, tôi vẫn thường xuyên đến quán rượu của Mỹ Nhân Ngư. Cô vẫn ở đó, sẵn sàng tiếp rượu tôi mà không đòi hỏi một đồng bo. Chúng tôi cứ như hai người tri kỉ, hết bàn chuyện này đến chuyện khác giữa không gian liên tục có kẻ ra người vào của quán. Dù đã nhắn tin khi về nhà nhưng khi gặp trực tiếp, không ai phải im lặng một giây phút nào. Tôi nghĩ.. mình đã thực sự tìm được người trùng tần số trong cuộc đời này!

Nhưng rồi tới một thời gian, công việc bắt đầu nhiều lên, tôi phải ở lại công ty muộn và không thể tới quán thường xuyên nữa. Mỹ Nhân Ngư cũng nhắn tin cho tôi, nhưng tôi cũng chỉ có thể hi vọng rằng cô có thể chờ tôi khi công việc bớt căng thẳng lại. Tôi rất muốn, không, phải là rất rất muốn được đến quán rượu, nghe Mỹ Nhân Ngư kể chuyện và xả hơi sau một ngày làm việc vất vả, nhưng tôi vẫn phải bám vào công việc. Nó là thứ duy nhất nuôi sống được tôi, khi mà tất cả mọi thứ khác gần như cũng mất trắng.

Tôi không thể chia sẻ bất cứ thứ gì với các mối quan hệ khác. Tôi vẫn chưa kể tình hình của mình với Sam cho Hân nghe, hay kể về những buổi nói chuyện với Mỹ Nhân Ngư cho bất kì ai. Phần vì tôi quá mệt mỏi để có thể chia sẻ, phần vì tôi muốn tìm đến những mối quan hệ mới- điều làm cho dopamine của tôi "có vẻ" được bơm lại. Cứ thế, cuộc sống trở nên tẻ nhạt khi thiếu vắng một thứ mình cho là năng lượng của mình.

Mỹ Nhân Ngư- cô đẹp theo một cách sắc sảo và lôi cuốn. Mỗi khi lén lôi hình cô ra nhìn trong giờ làm, tôi đều bất giác mỉm cười. Tôi không biết mình có thích cô hay không, nhưng tôi cảm thấy nhớ những khoảnh khắc được cùng cô trò chuyện trong những ánh sáng lờ mờ của quán rượu và tiếng nhạc du dương say đắm. Cô như một tiên nữ giáng trần, người làm cho bất kì ai chỉ gặp một lần cũng có ấn tượng mãi về sau. Đó là lý do mà tôi cảm thấy cuộc sống vô vị khi không có cô.

Tất nhiên, từng gặp gỡ và làm quen nhiều cô gái, mỗi người đều mang lại cho tôi những ấn tượng riêng. Sam không gây được cho tôi ấn tượng ban đầu nhưng bù lại, là người tôi muốn chở che và bảo vệ nhất. Chị Hương có chút bạo dạn, luôn tìm cách để tạo ấn tượng trong mắt tôi nhưng lại không phải mẫu người mà tôi thích. Ban Mai là cô gái mạnh mẽ, song ẩn sau bên trong là những vụn vỡ. Mỹ Nhân Ngư tuy là người đến sau tất cả, nhưng ấn tượng của cô thì khó phai mờ được. Cô biến tôi từ một người không uống rượu bia trở thành khách quen của một quán rượu chỉ vì những câu chuyện. Nhưng liệu cô có ở lại cuộc đời tôi mãi mãi hay chỉ đến như một cơn gió rồi lại vụt tan?

Tôi không thể đoán trước được tương lai. Từ khi biết giới tính thật của Sam, tôi tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Có thể Mỹ Nhân Ngư là món quà mà ông trời đã ban đến cho tôi trong những tháng ngày u tối của cuộc đời, nhưng cũng có thể đó chỉ là một niềm an ủi nho nhỏ, và tôi sẽ lại phải tiếp tục sống cuộc sống buồn chán kia mãi mãi. Ai mà biết được?

Dọc con đường đi về nhà trọ từ công ty, tôi thấy nhiều cặp đôi yêu nhau hò hẹn nơi phố vắng. Họ trao nhau những cử chỉ ngọt ngào, những điều mà đã quá lâu tôi chưa được nếm trải. Họ cười tươi, những khuôn mặt ngây thơ của tuổi mười tám, đôi mươi. Những lúc ấy, tôi cũng mỉm cười. Các cơ mặt của tôi không biết nói dối. Tôi vui vì mình cũng "đã từng" trải qua cái cảm giác ấy, và buồn khi mọi thứ đã trôi qua rồi. Sam đã cắt đứt hoàn toàn với tôi, không nhắn tin, không gọi điện, không muốn gặp mặt, không điều gì cả!

Và tôi lại vào cửa hàng tiện lợi, mua một chai cider hoa quả và ngồi ở bậc thềm uống một mình. Phải chăng nơi bậc thềm này có Hân, chị Hương, Ban Mai hay Mỹ Nhân Ngư thì tốt biết mấy!

- Anh ơi, anh mua vé số không anh?

Một cậu nhóc khuôn mặt lấm lem, vai đeo một chiếc giỏ chứa đầy những tờ vé số vừa đi qua bậc thềm và rủ tôi mua. Tại sao cậu bé vẫn còn ở ngoài đường vào giờ này? Không nhẽ đã không ai mua vé số cho cậu suốt một ngày dài, hay ai đó đã ép cậu làm việc tới tận khuya? Nếu tôi là cậu bé đó, tôi có thể chịu đựng được kiếp nghèo khổ, thậm chí không có nổi đồng tiền để mua thức ăn chứ nói gì là yêu đương kia?

Lần lại những tờ tiền thừa trong túi quần được trả lại sau khi mua chai cider, tôi đưa hết chúng cho cậu bé. Cậu định đưa đủ số vé cho tôi, nhưng tôi đã ra hiệu lấy hết tất cả.

- Nhóc ngốc ạ, giờ này hết quay số lâu rồi, không ai mua vé của nhóc nữa đâu! Đưa hết vé đây anh giữ, không là về bố mắng đấy!

- Sao.. sao anh biết em có bố? - Cậu bé run run.

- Chỉ có những người bố, người mẹ tồi tệ mới để con mình ra đường bán vé số vào giờ này, dù họ biết số vé này đã vô hiệu. Nhóc về đi, nói dối là đã có một anh mua hết rồi!

Cậu bé định trả lại số tiền kia cho tôi, nhưng tôi không nhận và giục cậu về nhà càng sớm càng tốt. Chào tôi xong, cậu bé vội vàng xách giỏ không chạy đi. Tôi cầm đống vé hết hạn ném vào sọt rác, trong lòng bừng lên một cảm giác lo lắng cho cậu nhóc bán vé số kia. Không biết, liệu cậu bé có nhà ở đàng hoàng không, có được ăn học đầy đủ không hay sáng tối chỉ long rong khắp nơi với giỏ vé số? Liệu bố cậu là người như nào? Đó là một kẻ tồi tệ, nghiện rượu, vô tâm, hay một người cha nghèo khuyết tật chỉ có thể dựa vào sức lao động của con cái để sống?

Càng nghĩ, tôi càng thấy hình ảnh của mình trong cậu. Tôi lúc này có khác gì kẻ không nhà, đi làm ở công ty tới tối muộn và chỉ quay về trọ để ngủ một giấc rồi sáng dậy lại phải đi làm. Tôi không có thú vui gì trong cuộc sống cả, chỉ có công việc là người bạn thân đồng hành mọi giờ phút. Những tờ vé số mà cậu bé năn nỉ tôi mua chính là những lời than thở của tôi với cuộc đời, thậm chí là với chính bản thân mình, khi tôi luôn lừa bản thân rằng mình vẫn ổn, giống như cách cậu bé bán những tờ vé số hết hạn vậy!

Giữ lại một tờ vé số đẹp nhất trong tay, chính là ngày tháng năm sinh của Sam, tôi không ngờ mình lại trùng hợp đến như vậy. Tôi cất tờ vé số đó vào túi, đi tiếp, đôi khi định mở điện thoại lên tra kết quả xổ số hôm nay rồi lại thôi. Tôi đi qua quán rượu của Mỹ Nhân Ngư, định vào, nhưng sợ rằng mai sẽ không đi làm được nên đành bỏ mặc đi tiếp. Và tôi sẽ về nhà một cách êm đẹp nếu không gặp Phương đang đứng ngay gần đó..
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 26

Năm rưỡi chiều, quán cà phê này không đông khách lắm vì hôm nay là ngày thường. Có một vài người khách đứng tuổi đang trò chuyện với nhau về đất đai, thi thoảng lại đẩy sang vấn đề chính trị. Một vài người khác đi một mình thì đang dán mắt vào laptop của họ, hình ảnh quen thuộc ở hầu hết các quán mà tôi đến.

Như đã hẹn, tôi có mặt ngay sau khi hết giờ làm, còn Phương thì đã ngồi đó từ đầu giờ chiều. Con bé gọi một ly sinh tố dâu tây, còn tôi gọi một đen đá ít đường. Nó ngồi khoanh tay, trông rất ra dáng một tiểu thư đài các nếu không vì nước da hơi ngăm đen và mái tóc buộc hai bên kiểu sinh viên năm nhất. Thi thoảng, nó sẽ chỉnh lại phần tóc mái lơ thơ vài ba cọng cho gió đỡ thổi bay, rồi quay ra nhìn tôi cứ như kiểu trách tôi vì sao không liên hệ cho nó.

- Em muốn gì ở anh, em nói đi!

Đáng nhẽ ra, cuộc gặp này đã không tồn tại, nhưng vì tôi không may bắt gặp Phương trên đường về nhà vào đêm qua. Con bé thể hiện rằng nó muốn gặp tôi để giãi bày mọi thứ và cũng là để cho tôi biết những gì nó biết về Sam. Vì thế, tôi đã phải xuống nước hết mức, dù trong lòng nóng như lửa đốt. Khi tôi nói ra một câu thẳng tuột như vậy, tôi chỉ mong nó không làm mất thời gian của mình chứ không hề có thái độ căm ghét nó như ngày trước.

- Trước tiên, anh cho em xin lỗi..

- Câu đó anh đã nghe rồi, em nói câu nào mới hơn đi!

Phương không tỏ ra yếu đuối như khi tôi cho con bé nghỉ việc nữa. Dù trong ánh mắt nó vẫn thể hiện sự dè chừng với tôi, song nó vẫn đủ can đảm để đáp lại:

- Em không hề ghét anh như anh nghĩ, cũng không có ý định cướp chị Sam từ anh. Tất cả mọi chuyện đến đều là do sự hồ đồ nhất thời của em. Như anh biết, em là "les", em yêu con gái, nhưng em đã quá ngu si để phân biệt được người có gia đình với người chưa có gia đình. Em đã đi quá ranh giới..

- Thôi đủ rồi đấy! - Tôi gạt phắt đi mà không thèm nhìn vào mắt Phương. - Camera đã ghi lại tất cả. Nếu cô biết Sam đã có tôi, cô phải kiếm cách nào kín đáo hơn mới phải. Và.. và.. cả Sam nữa, cô ta không chống cự lại nụ hôn đó, thậm chí còn lên tiếng để bảo vệ cô trước mặt tôi!

- Chị Sam.. em cũng không nghĩ chị ấy lại làm vậy với anh. Em cũng đã khuyên..

- Khuyên con khỉ! - Lúc này thì tôi không bình tĩnh được nữa. - Hai người đã làm những gì với nhau, hai người không nghĩ rằng tôi biết hết sao? Có khi.. có khi.. hai người đã làm tình trên chính chiếc giường của hai chúng tôi rồi cũng nên!

- Em xin thề với anh.. - Phương cuống quýt. - Em xin thề rằng em không bao giờ có ý định ngủ với chị Sam. Tất cả những gì em dám làm chỉ là nụ hôn ngày hôn đó mà thôi..

- Cô im đi! - Tôi không nghĩ có một ngày tôi lại nói lời đó với một người con gái. - Làm gì có ai thích người kia mà chỉ dừng lại ở một nụ hôn?

- Em xin thề.. nếu nói dối, em sẽ..

Phương chưa nói hết câu thì tôi đã ôm cặp xách lẳng lặng bỏ đi. Tôi chỉ đứng lại khi con bé nói:

- Em biết vì sao chị Sam lại thích con gái rồi!

Sắc mặt tôi từ đỏ gắt chuyển sang tái nhợt. Tôi nửa muốn nghe lý do, nửa muốn mặc kệ Phương và ra về. Nhưng sau cùng, lý do bí ẩn kia đã thôi thúc tôi, khiến tôi phải xuống nước lần nữa và quay về bàn.

- Thôi được, nhưng cô hãy thề rằng mình nói đúng sự thật!

- Chính chị Sam đã nói với em.. nên anh có thể tin rằng đó là sự thật!

* * *

Đó là một hội kín gồm bốn người. Họ đều là du học sinh Úc tới từ Việt Nam. Maya là người lớn tuổi nhất. Cô đã học ở đây được ba năm và chuẩn bị tốt nghiệp vào năm sau. Cô cũng chính là người thành lập ra hội kín này, lúc đầu với mục đích chia sẻ những kiến thức và kinh nghiệm sống ở Úc. Vì mới tới đây vài tháng, tất nhiên Sam cũng muốn tham gia để có thêm kinh nghiệm. Hơn nữa, họ đều là con gái, có chuyện gì bí mật cũng dễ chia sẻ với nhau hơn.

Sam tham gia rất tích cực, hầu hết các buổi gặp gỡ với hội kín đều có mặt. Họ nói cho Sam biết nhiều thứ, từ đời sống và con người ở Úc cho đến việc giao tiếp, đi lại, ăn ở, kết bạn, hầu hết không có thứ gì là không kể. Cô cảm thấy mình may mắn khi làm quen với những người này, tự tin gạt gia đình sang một bên. Và vì ở kí túc xá của trường nên Sam không còn quá quan tâm tới gia đình nữa. Cô thường xuyên đi chơi với hội bạn của mình, có những lúc tới tận sáng mới về.

Hội bạn kia hay rủ Sam vào các quán pub, ăn mặc hở hang, uống say xỉn và hát nhảy vô độ. Lúc đầu, cô hơi phản đối về điều này, nhưng sau quen dần, cô thậm chí không thể sống thiếu nó được. Lên pub có nhiều bạn bè, họ đa dạng sắc tộc và không phân biệt bất cứ ai, miễn tất cả đều vui vẻ. Họ chơi cả chất kích thích và rủ hội của Sam chơi cùng. Say xỉn và ảo giác, họ kéo cả Sam vào những cuộc vui tình dục không điểm dừng.

Nhưng Sam không hề biết những điều đó. Cô bị đưa tới khách sạn, bị chính những người trong hội kín của mình và một vài người lạ khác lột sạch quần áo và làm tình. Những cuộc "liên hoan thể xác" giữa nam với nữ, nam với nam, nữ với nữ, thậm chí là nhiều người với nhau diễn ra trong những cơn mê của đa số. Có một lần, Sam được một cô gái đưa vào phòng và tra tấn tình dục cho tới khi cô tỉnh vì quá đau. Những kẻ hoang dâm đó có những thú vui không bình thường. Sam đã gào thét, kêu cứu nhưng vô hiệu, tay chân cô bị trói chặt bằng những móc da. Cô chỉ biết nằm im chịu đựng cảm giác vừa đau vừa khoái lạc. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại làm tình với một người cùng giới!

Sau lần ấy, Sam nghỉ chơi với hội bạn độc hại kia. Tuy vậy, ấn tượng về lần đầu được quan hệ thể xác với nữ vẫn còn. Dù đã khiến mình bận rộn cả ngày vì công việc, vào cuối ngày, khi nhu cầu tình dục dâng lên, cô đã đi đến những con phố đèn đỏ và.. trải nghiệm cảm giác ấy một lần nữa.

Tình dục và tình yêu với nữ giới khiến Sam càng ngày càng có cảm giác muốn xa rời tôi, dù chúng tôi đang trong giai đoạn đẹp nhất của tình yêu. Em nhiều lần nói dối rằng mình bận bịu công việc, chỉ để che giấu một sự thật đen tối rằng em đã ngoại tình, một sự ngoại tình trắng trợn!

Sam đã nhờ Lâm nói dối rằng Sam có cảm tình với Lâm, và Lâm cũng đã diễn một vở kịch ngoạn mục trước mặt tôi, dù phải chịu những cú đấm đau đớn từ tôi. Điều đó khiến tôi chẳng mảy may nghi ngờ em thích con gái mà chỉ nghĩ rằng vì chán tôi nên em đã quay sang thích Lâm.

Và sau cùng, việc em bị một đám người hiếp dâm tại cửa hàng nơi em làm cũng là sự thật. Em đã trầm cảm một thời gian dài, và điều đó tái phát khi sống chung với tôi tại căn nhà mà bố mẹ em đã mua cho em. Sam thèm rượu, thèm.. con gái. Em liên tục tìm đến rượu khi tôi vắng nhà, và đầu tóc thì luôn rũ rượi. Khi tôi cho em tham gia câu lạc bộ thêu thùa, em đã bị trêu chọc vì bị phát hiện giới tính thật. Đó cũng là lý do em nằng nặc muốn nghỉ ở đây.

Tình cảm mà Sam dành cho Phương có lẽ chỉ đến từ phía Sam, khi mà Phương đã nhận ra Sam đã có tôi. Em đã nhiều lần gạ gẫm Phương làm tình với mình nhưng không thành, rồi đổ tất cả cho tôi khi đã cản trở mọi thứ. Phương từ chối nhưng không né tránh. Con bé vẫn xin tôi được tới nhà tiếp tục tới nhà tôi làm vì đã trót coi Sam như gia đình. Thứ cảm xúc ấy.. thật khó để có thể nói là thứ tình cảm gì..
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 27

Toàn bộ những gì Phương kể cho tôi chỉ kéo dài chừng mười lăm phút, nhưng đủ để tôi nhìn thấu tất cả những gì bị chôn vùi suốt năm năm qua. Tôi không có cớ gì để trách Phương, vì nhờ nụ hôn của con bé và buổi nói chuyện ngày hôm nay mà mọi thứ đều được phơi bày. Mọi câu chuyện, trước kia ẩn đằng sau tấm rèn đóng kín thì bây giờ đã lồ lộ ra trước mắt đầy đau đớn và chua xót cùng một lúc. Dường như mọi bi kịch có thể có của một câu chuyện tình đều đến với tôi. Tôi ghê tởm Sam, không phải vì em là lesbian, mà vì quá khứ em đã trải qua thật không thể chấp nhận nổi. Giá như ngày đó có thể nhìn thấu tương lai, tôi đã ngăn em đi du học Úc, và chuyện tình của chúng tôi đã đẹp như tranh vẽ rồi!

Nhưng như tôi đã nói, cuộc sống đâu thể biết trước chữ "ngờ". Một người hiền lành, sống nội tâm như Sam lại càng dễ bị cuốn vào những vòng xoáy nghiệt ngã của cuộc đời. Tôi đã cố giúp em trở nên tốt hơn, nhưng cuối cùng chỉ là một kẻ vô dụng bị em đá văng ra, vậy thì có cớ gì để tôi quay lại sau khi biết sự thật?

- Em đã không còn nhận tiền từ chị Sam và tới nhà anh được hơn một tháng nay, cũng không còn liên lạc gì với chị ấy, mặc cho chị ấy nói nhớ em rất nhiều. Em chỉ hi vọng hành động đó của mình có thể giúp sửa lỗi để cứu vớt ít nhiều chuyện tình cảm của hai anh chị. Mong anh hãy suy nghĩ lại và quay về để khuyên bảo chị ấy!

Tôi ngồi lặng im nhìn cốc cà phê đang tan đá dần dần, trong lòng nặng trĩu những cảm giác khó tả. Ngoài trời dường như bắt đầu mưa, và tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để quay về công ty làm tiếp nữa. Phương thì cũng đã thả lỏng hơn sau khi cho tôi biết toàn bộ sự thật, nhưng lại do dự không dám phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người. Nó nghịch chiếc ống hút trong ly sinh tố cạn, đôi môi hơi nhếch lên như thay tôi chán ghét cái cuộc sống màu đen này.

_Anh nói đúng! Không ai là không buồn cả! Cuộc sống này vốn dĩ đã buồn từ lúc chúng ta mới cất tiếng khóc chào đời.

Câu nói của Mỹ Nhân Ngư lại vang lên bên tai tôi trong một buổi chiều đầy u tối. Khi chào Phương ra về, tôi nghĩ đó sẽ là lần cuối tôi gặp con bé, và tất cả những gì con bé mang đến cho tôi cũng là những điều buồn nhất tôi từng nghe. Bước đi trong cơn mưa, tôi chỉ mong sao mình có thể tan biến vào không gian như những ánh đèn xe bus trong màn mưa che mắt dày đặc. Sống đến lúc này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

"Phong, tại sao Phong lại giấu Hân chuyện của Phong và Sam?"

Tin nhắn của Hân hiện lên trên màn hình điện thoại, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nào mà trả lời nữa. Tôi đã đến gặp anh Quang Anh, nghe anh chia sẻ những điều tích cực, nhưng rốt cuộc chúng để giải quyết chuyện gì cơ chứ? Sam thì vẫn như vậy, có trời mới lay nổi, còn tôi cũng thậm chí trở nên tệ hơn sau khi biết hết sự thật. Tôi ném tờ vé số có ngày tháng năm sinh kia của Sam vào sọt rác, quay về phòng trọ với bộ dạng ướt nhẹp.

Tôi cứ thế nằm xuống sàn mà không thay quần áo, nằm bất động trong phòng như lần Mas chết. Vài tin nhắn nữa của Hân hiện lên, nhưng tôi cũng chẳng buồn đọc. Trong tư thế nằm ấy, tôi hướng mắt lên ô cửa sổ nhỏ bằng một gang tay ở gần trần nhà, ngắm những giọt mưa bay vội vã trong bầu trời đêm. Mưa rơi nặng hạt, rồi ngớt dần, sau đó là tắt hẳn. Chỉ còn một vài giọt đọng trên cửa kính quyến luyến không muốn rời. Tôi tự hỏi: Nếu không phải vì muốn ở lại đó, tại sao nó không rơi đi? Không nhẽ.. Nó còn nuối tiếc điều gì hay sao?

Mưa vẫn rơi rất nhiều vào những ngày sau. Cho đến một hôm trời không mưa, tôi quyết định quay lại quán rượu của Mỹ Nhân Ngư. Tôi hi vọng cô vẫn còn ở đó chờ tôi, và sẽ không trách tôi vì thời gian qua đã không tới.

Sau khi gọi đồ uống xong, tôi ngồi tại quầy line hỏi anh chàng bartender:

- Mỹ Nhân Ngư.. Hôm nay cô ấy có ở đây không?

Anh ta vừa lau ly bằng khăn khô vừa đáp:

- Chị ấy không đi làm được một tuần rồi anh ạ!

- Một tuần?

- Vâng! Tuần trước, cũng đã có một số người lạ tới quán hỏi chị ấy. Ngay sau hôm đó, chị ấy nghỉ mà không nói cho tụi em biết!

Tôi bắt đầu cảm thấy có điều kì lạ xảy ra, nhưng không cố khai thác thêm câu trả lời từ cậu bartender. Thay vào đó, tôi ngồi gợi những câu chuyện khác với cậu ta suốt cả buổi để thể hiện rằng mình vẫn bình thường.

Biết được câu chuyện tồi tệ của Sam, lại không găp được Mỹ Nhân Ngư, cuộc sống của tôi càng trở nên tẻ nhạt hơn. Mỗi cuối tuần, tôi rất muốn đi uống rượu, nhưng vì chẳng có nơi nào mang lại cho tôi niềm vui như quán của Mỹ Nhân Ngư, nên tôi chỉ có thể chui rúc vào những quán net "chết tiệt" để câu giờ. Nhưng những mùi thuốc lá, những tiếng chửi rủa của những cậu nhóc nghiện game và những cặp đôi lố lăng thi thoảng vào đây làm những hành động không chấp nhận nổi khiến tôi muốn về nhà.

Đến khi về nhà, tôi mới bàng hoàng phát hiện ra.. Hân đã đứng đợi tôi ở đó từ lâu.
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 28

Tôi không thể để Hân ngồi trong phòng trọ chật hẹp rẻ tiền của mình. Thay vào đó, hai chúng tôi ra một cửa hàng tiện lợi gần nhà, mua hai cốc cà phê và ngồi nói chuyện.

- Tại sao Phong lại không trả lời tin nhắn của Hân? - Vừa đặt người xuống ghế, Hân đã hỏi.

Tôi thực sự không biết phải trả lời sao cho phải. Thời điểm này, tôi vẫn chưa muốn chia sẻ mọi thứ với Hân. Hoặc.. Tôi chỉ muốn đem câu chuyện của mình cho mình Mỹ Nhân Ngư biết. Vì thế nên tôi im lặng, không phải để Hân không có cớ hỏi tiếp, mà để Hân buông ra một câu an ủi:

- Nếu Phong cảm thấy bế tắc quá thì không cần nói gì cả, cứ trút hết nỗi buồn lên Hân để Hân gánh vác cùng!

- Không phải là Phong buồn..

Nặng nhọc thả lưng trên chiếc ghế ăn, tôi kể hết từ đầu đến cuối câu chuyện của tôi cho Hân nghe. Nhưng khác với những gì tôi tưởng tượng, Hân không cảm thấy thù ghét gì Sam mà chỉ lo lắng cho tôi.

- Phong gắng nói chuyện lại với Sam, rồi quay về căn nhà đó đi! Hân thấy.. Phong không thể sống ở căn nhà trọ như này mãi được đâu!

- Hân đừng lo, Phong đã từng sống ở một phòng trọ còn hẹp hơn thế này mà vẫn sống tốt đó thôi!

- Phong nghe lời Hân, quay lại với Sam đi! Mọi vướng mắc về tâm lý rồi thời gian sẽ giải quyết. Trong vụ này, tất cả đều là nạn nhân, không ai thực sự có lỗi cả..

Những lời Hân nói có lẽ đến tận từ đáy lòng, từ suy nghĩ muốn tốt cho tôi. Tôi hiểu rất rõ điều đó, song không đủ can đảm để thực hiện. Và có lẽ, vì lắng nghe được tiếng lòng của tôi, Hân nói thêm:

- Nếu Phong không đủ can đảm.. Thì Hân có thể đi với Phong. Chúng ta cùng đến đó nói chuyện, ba mặt một lời. Không thể để những hiểu nhầm này chia rẽ hai người mãi mãi được!

Tôi lập tức ngăn cản:

- Nhưng.. Nhỡ Sam không chấp nhận thì sao? Nhỡ.. Hân cũng bị liên lụy..

- Liên lụy cái gì chứ? - Hân tỏ ra khó chịu với tôi. - Hân từng chơi với Sam, thậm chí có thể nói là thân. Sam dám làm gì Hân sao?

Lúc này thì tôi không nói gì nữa. Tôi uống từng gụm cà phê nhỏ, rồi lại nhìn ra cửa sổ với vẻ bối rối đến lạ kỳ. Riêng Hân vẫn quả quyết:

- Vậy chốt lại: Tối mai sau khi cậu đi làm về, chúng ta sẽ đến nhà của Sam. Phong đừng quên hẹn đó!

- Nhưng.. Nhưng.. Đêm nay Hân sẽ ngủ ở đâu?

- Đừng lo cho Hân! Hân đã thuê khách sạn ở qua đêm rồi. Vì Phong, Hân có thể ở thêm vài ngày nữa cũng được.

Hân khiến tôi xúc động tới suýt chút nữa rơi nước mắt, nhưng rồi đã kìm lại được. Sự nhiệt tình của Hân dường như đã bù lại biết bao khoảng trống mà Sam đã để lại cho tôi. Ở một vũ trụ khác mà quá khứ không giống ở đây.. Có lẽ chúng tôi đã thực sự thành một đôi rồi!

- Thôi, có Hân ở đây rồi, Phong phải vui mới phải chứ! Quá khứ chỉ là quá khứ, quan trọng là từ bây giờ chúng ta sẽ tìm cách thay đổi tương lai. Mà Phong phải cảm ơn ông trời đi, vì nếu cô bé kia không xuất hiện, tới khi nào Phong mới biết sự thật chấn động này?

Tôi vẫn không nói gì. Hai chúng tôi ngồi thêm một lúc, sau đó tôi tiễn Hân ra bến xe bus để Hân bắt xe quay về khách sạn. Còn tôi, lại lủi thủi một mình về căn phòng trọ chật hẹp. Cảm giác lúc này thật lạ. Tôi cứ lâng lâng nghĩ về khoảnh khắc tôi và Hân ngồi trong phòng khách của căn nhà tôi và Sam từng ở, cố gắng thuyết phục Sam quay về với tôi. Rồi Sam sẽ chấp nhận tha thứ, hay sẽ mãi quay lưng với tôi như hai ngọn núi ở hai bên bờ sông?

Thật cũng chẳng biết mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu nữa! Duyên tình cứ lắc lư qua lại, lúc thì cho chúng tôi được mặn nồng, lúc lại đẩy chúng tôi ra xa nhau như hai chiếc nam châm cùng dấu. Ở giữa đó, những hình bóng khác cứ như muốn cuốn lấy tôi, ngăn cách tôi với người con gái tôi thương. Và nếu tôi may mắn quay lại được, liệu người đó có mãi mãi ở bên tôi hay lại rời xa tôi vào một ngày khác?

Mưa bên ô cửa sổ lại rơi. Tôi đã nghĩ hôm nay là một ngày không mưa, nhưng ông trời chưa bao giờ hiểu tôi đến thế. Những dòng tin nhắn trên chiếc điện thoại lại hiện ra. Hân nhắn rằng mình đã về khách sạn an toàn và chuẩn bị đi ngủ. Còn tôi.. Tôi không thể nào ngủ nổi sau khi uống hết một cốc cà phê. Mà nếu ngủ rồi thức dậy, ngày mai sẽ lại là một ngày dài chán nản ở công ty, cho đến buổi tối khi tôi gặp Hân và chúng tôi cùng nhau đến gặp Sam.

Nhưng cuối cùng tôi đã chịu ngủ khoảng ba tiếng. Sáng dậy đi làm, đầu óc tôi không tài nào tập trung nổi, những suy nghĩ đã trôi về tương lai, về buổi tối nay. Hầu hết cả ngày, mắt tôi chỉ dán vào chiếc đồng hồ. Và khi vừa hết giờ, tôi nhanh nhanh chóng chóng dọn đồ để ra về.

Tôi chạy thật nhanh tới điểm hẹn với Hân. Tim đập bình bịch, tôi đã sẵn sàng cho buổi gặp Sam. Nhưng.. Đời đâu ai hay chữ ngờ. Sau ba mươi phút không thấy Hân đâu, tôi nhận được một cuộc gọi của anh Quang Anh, nói rằng.. Hân đã bị tai nạn!
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 29

Bệnh viện nơi Hân nằm cách nhà tôi chưa tới ba cây số. Khi tôi chạy thục mạng tới phòng cấp cứu, anh Quang Anh đã ở đó từ lâu. Vừa nhìn thấy tôi, anh đã lập tức đứng dậy khỏi hàng ghế chờ phía ngoài.

- Tình hình sao rồi anh? - Tôi hớt hải.

- Không có gì nghiêm trọng lắm! Hân chỉ bị bất tỉnh tầm vài phút và xước xát tay chân. Khi được đưa tới bệnh viện, em ấy đã tỉnh lại. Các bác sĩ nói Hân chỉ bị chấn thương nhẹ ở vùng đỉnh đầu.

Theo như lời anh Quang Anh kể, khi đang sang đường ở đoạn gần khách sạn để tới bến xe bus, Hân đã bị một xe ô tô tông phải. Sau khi thấy cô ngã bất tỉnh, người dân xung quanh và tài xế chiếc xe đó đã lập tức gọi cứu thương. Cũng may là anh Quang Anh đang đi công tác ở gần đây nên đã bắt xe kịp tới để lo mọi thủ tục cho Hân. Còn tôi, lúc tôi tới, mọi thứ đã xong xuôi hết cả.

Chúng tôi vào phòng nơi có khá nhiều bác sĩ và y tá đang quây quanh từng chiếc giường bệnh. Ở chiếc giường phía trong cùng, Hân đang nằm thư giãn sau khi được một y tá tới kiểm tra. Vừa nhìn thấy tôi và anh Quang Anh, cô ngồi dậy, đôi mắt rạng rỡ hẳn khi có tôi xuất hiện.

- Phong! Xin lỗi Phong nhiều, vì tai nạn mà Hân đã không đến được điểm hẹn như đã hứa!

Tôi vội vàng tới gần Hân, dựng chiếc gối sau lưng cô và đáp:

- Hân đừng nói như vậy! Đâu ai muốn bị tai nạn cơ chứ? Hân cứ nghỉ ở đây cho khỏe đi, còn chuyện của Phong.. Chúng ta sẽ tính tới sau!

Anh Quang Anh hình như cũng đã được Hân kể về việc này. Thấy Hân dằn vặt như vậy, anh cũng xen vào nói:

- Em đừng lo nghĩ quá nhiều đến việc của Phong và Sam. Hai em ấy đều đã trưởng thành cả, có thể tự giải quyết những việc cá nhân như này. Dù em là con gái giống như Sam nhưng không có nghĩa là phải có em ở đó thì mọi chuyện mới êm đẹp!

Anh nói đúng, đây là chuyện cá nhân của hai chúng tôi, tôi và Sam tự biết phải giải quyết như thế nào. Chẳng qua là vì quá e dè, không dám đối mặt với thực tại nên tôi đã để Hân phải chủ động đứng ra giúp mình. Việc Hân bị như này một phần cũng là do tôi. Nếu không hẹn tôi vào chiều nay, có lẽ Hân đã không bị tai nạn khi sang đường. Và nếu không vì tôi không trả lời tin nhắn, Hân đã không phải bay vào tận đây để tìm tôi.

- Phong.. Phong phải xin lỗi Hân mới phải. Ngẫm lại thì.. Tất cả cũng do Phong.. Do Phong nên Hân mới ra nông nỗi này.

Nhưng Hân mỉm cười:

- Có sao đâu mà! Hân chỉ bị bất tỉnh và xước xát tay chân nhẹ, và giờ đã bình phục đấy thôi. - Rồi cô đổi chủ đề. - Anh Quang Anh nói sẽ cùng Hân về nhà vào sáng ngày mai, sau khi Hân xuất viện. Chắc Hân cũng không thể giúp Phong tới gặp Sam được. Mặc dù vậy, Hân vẫn hi vọng Phong và Sam sẽ sớm hòa hợp lại. Cứ coi như lần này Phong làm vì Hân đi, có được không?

Tôi thực sự không biết phải nói gì. Có đôi lúc, tôi nhìn sang anh Quang Anh, rồi lại nhìn xuống Hân. Trong ánh mắt của cả hai rõ ràng cũng đều muốn tôi quay lại làm lành với Sam, dù tôi biết điều đó vẫn còn quá xa vời với mình. Người tôi cần gặp lúc này là Mỹ Nhân Ngư chứ không phải Sam. Tôi muốn biết chuyện gì đã khiến cô nghỉ làm. Và thực tình, tôi cũng muốn Hân ở lại đây thêm vài ngày nữa, vì không biết sẽ phải nhắn cho cô những gì sau khi cô đã đáp chuyến bay về.

Ở viện nói chuyện với anh Quang Anh và Hân tới chín giờ tối thì tôi quay về phòng trọ, lần nữa nói lời chia tay với hai người nhưng là ở thành phố tôi sống. Con tim tôi lúc này rất muốn tới quán rượu của Mỹ Nhân Ngư, nhưng lý trí bảo rằng tôi phải về nhà. Tôi sẽ cố quên nơi đó vì không muốn làm trái với ước nguyện của Hân. Tôi không muốn mình có tình cảm với một người nào khác. Hoặc là Sam, hoặc là không ai cả. Cuộc đời tôi nhất định sẽ không xuất hiện một chị Hương hay một Ban Mai thứ hai!

Vài ngày sau đó, tôi đã cố gắng hết sức để không nghĩ về quán rượu kia. Nhưng một thành công nho nhỏ không thể cản được một biến cố lớn. Một tối khi tôi vừa về nhà, có một số lạ đã gọi điện đến. Chuông reo liên hồi khiến tôi lưỡng lự không biết có nên nghe máy không. Và khi sự tò mò lên đến đỉnh điểm, tôi đành phải bấm nút nghe, mặc cho không muốn bị ai làm phiền.

Đầu dây bên kia là giọng của một cậu trai trẻ, khả năng cũng tầm tuổi tôi hoặc ít hơn. Mới vài câu đầu, tôi vẫn chưa hiểu cậu đang muốn nói đến điều gì, nhưng khi cậu có nhắc đến Mỹ Nhân Ngư thì tôi mới "òa" lên. Hóa ra cậu ta chính là bartender ở quán của Mỹ Nhân Ngư. Hôm tôi tới quán mà không thấy cô đâu, tôi đã có một buổi nói chuyện không hề ngắn với cậu ta, đồng thời có cho cậu ta thông tin liên hệ phòng khi có việc quan trọng.

Theo những lời cậu bartender đó nói, Mỹ Nhân Ngư đang bị đám người của bà chủ quán bar cũ truy đuổi vì thù oán năm xưa. Cô không thể đến quán trong mấy tuần nay, thậm chí là đóng cửa cô lập ở nhà và chỉ ra ngoài khi có việc thật cần thiết. Cô cũng đã để lại quán cho cậu này trông, nhưng vì mấy ngày nay đám người kia tới quấy phá quá nhiều nên cậu cũng có ý định sẽ đóng cửa quán một thời gian.

Mỹ Nhân Ngư không dám gọi cho tôi. Cô sợ cuộc gọi của mình sẽ bị nghe lén. Vì thế, cô chỉ có thể nhờ bartender chuyển lời, hi vọng tôi có thể giúp cô trong vụ này. Và, như lời cậu nói, chỉ tôi là người duy nhất mà cô tin tưởng, chỉ tôi mới khiến cô yên tâm nhờ giúp.

Những lời cuối cùng trước khi gác máy, cậu bartender kia cho tôi địa chỉ nhà nơi mà Mỹ Nhân Ngư đang ở và dặn tôi giữ bí mật tới cùng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back