Ngôn Tình Chàng C1 - Nàng C9 - Chanh Xả

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đường Tinh, 25 Tháng tám 2021.

  1. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Minh biết họ đang trêu cô, thẹn đỏ hết cả người. Cô nhìn Thiên Tinh nói.

    "Mai tôi mua lại cái khác cho cậu nhé, bây giờ tôi phải xuống phòng giám thị nữa."

    Thiên Tinh chau mày.

    "Sao phải xuống đấy?"

    Lê Minh trả lời.

    "Thì bị bắt khi nãy đó, thầy ấy bảo tôi ăn mặc như đi đánh trận làm hỏng mất hình ảnh chiếc áo dài, nên chắc cũng chỉ giảng vài bài về cách ăn mặc này nọ thôi, không sao đâu."

    Lê Minh quay người đi thì hộp bánh trên tay đã bị Thiên Tinh lấy mất, không đợi cô phản ứng hắn đã nhanh miệng nói.

    "Tôi bỏ giúp cậu."

    Lê Minh cảm ơn rồi đi thẳng ra cửa. Thiên Tinh mở hộp bánh ra, cầm lên một miếng bánh bỏ vào miệng trước sự ngỡ ngàng của đám Hoàng Long.

    Thành Trung lắp bắp chỉ tay vào Thiên Tinh.

    "Cậu.. cậu.. sao có thể ăn chứ?"

    Dù có thèm đến mấy nhưng hộp bánh đó bị nhỏ cận kẹp.. kẹp.. chỗ đó thì sao có thể ăn.

    Thiên Tinh liếc mắt nhìn hắn.

    "Vẫn còn trong hộp sao lại không thể ăn?"

    Ôi! Lại còn thế nữa.

    Thiên Tinh ghét bỏ nhìn biểu cảm sợ hãi của hai người, cầm hộp bánh đi ra ngoài.

    Hoàng Long khó hiểu nhìn Thành Trung chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn, không lẽ nhà Thiên Tinh nghèo đến mức phải ăn bánh loại đó luôn sao? Mà không đúng nếu nhà tên đó nghèo thì chắc bọn hắn đi ăn mày hết rồi còn đâu.

    Buổi sáng hôm nay, khối 12 có tiết học ngoại khóa về giáo dục giới tính tại sân trường do các bác sĩ bệnh viện phụ sản trung ương phụ trách.

    Đến giờ học, học sinh các lớp 12 xách ghế nhựa loại thấp bắt đầu xuống sân mỗi lớp xếp thành một hàng nam, một hàng nữ ngồi theo thứ tự từ C1 đến C9.

    Do chủ đề học hôm nay có phần nhạy cảm nên các bạn học sinh có vẻ ngượng ngùng, không sôi nổi như mọi khi, sau khi ổn định chỗ ngồi. Một bác sĩ nữ tuổi còn khá trẻ bắt đầu tiết học, trong quá trình học lâu lâu lại nghe thấy tiếng "ồ" rồi "à" của các bạn học sinh phía dưới. Kết thúc bài giảng đã có khá nhiều mặt trời đỏ mọc lên, những bạn da mặt mỏng ngượng ngùng mặt đỏ như mặt trời chiều.

    Phần cuối cùng sẽ là giải đáp câu hỏi của các bạn học sinh, để tránh trường hợp học sinh ngại ngùng không dám hỏi, bên phụ trách đã tinh ý phát giấy để các bạn ghi câu hỏi vào rồi nộp lên, đương nhiên là không kèm tên người hỏi.

    Trả lời một loạt câu hỏi về giới tính, vị bác sĩ cầm đến một tờ giấy có câu hỏi rất hay liền nói trong mic.

    "Có bạn hỏi câu rất hay: Máu khi hành kinh sạch hay dơ? Theo các bạn là sạch hay dơ? Có ai xung phong không?"

    Vị bác sĩ vừa nói vừa làm động tác giơ tay để khuyến khích học sinh trả lời, nhưng vẫn không có cánh tay nào đưa lên.

    Chờ một lúc cũng không thấy cánh tay nào, vị bác sĩ lại nói.

    "Nếu không xung phong, tôi sẽ gọi tên nhé."

    Nghe sẽ gọi tên lên trả lời bên dưới bắt đầu nhốn nháo lo sợ mình sẽ bị gọi trúng.

    Tất cả đều hướng mắt về xấp giấy đang được lật để chọn người trả lời, cầu đừng bao giờ gọi trúng mình. Vị bác sĩ chọn được một tên khá ưng ý.

    "Bạn Nguyễn Hoàng Lê Minh lớp C9, xin mời bạn lên đây trả lời câu hỏi."

    Lê Minh đang ngồi rù rì với nhỏ bạn phía trước thì nghe tên mình, cả người cứng đơ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Lê Minh làm mặt cô đỏ rần. Chần chừ không đi lên, vị bác sĩ lại kêu thêm lần nữa.

    "Bạn Lê Minh C9 đâu ạ? Mời bạn lên đây ạ."

    Lê Minh mặt sượng ngắc đứng lên khỏi hàng bước đến chỗ vị bác sĩ, cô được đưa cho một cái mic để trả lời.

    Vị bác sĩ rất tâm lý động viên.

    "Đây là những vấn đề rất bình thường các bạn không nên ngượng ngùng."

    Rồi quay qua Lê Minh chờ nghe câu trả lời.

    Nhìn Lê Minh mặt đỏ một mảng liền mỉm cười cổ vũ, Lê Minh cắn cắn môi lên tiếng.

    "Cái đó.. cái đó.. có thể nuôi được một em bé mập mạp, trắng trẻo nên em nghĩ là sạch."

    Vị bác sĩ gật gật đầu khẳng định.

    "Đúng rồi! Là sạch nha các bạn."

    Sau đó là một tràng giải thích về vấn đề tại sao máu kinh lại có mùi.. v.. v.

    Lê Minh đứng nghe mà mặt nóng muốn xịt khói, lúc định bước đi về thì vị bác sĩ lại nói.

    "À! Chưa xong, bạn còn đưa ra một tình huống phía dưới này."

    Lê Minh mắng trong lòng, má nó! Đứa nào rảnh vậy? Hỏi gì mà hỏi lắm thế?

    Vị bác sĩ bắt đầu đọc tình huống.

    "Tình huống bạn đưa ra là: Xảy ra quan hệ với bạn trai dẫn đến có thai nhưng bạn trai lại phớt lờ, không quan tâm thì phải làm sao?"

    Ặc! Cái tình huống quái quỷ gì đây? Mặt Lê Minh lại đỏ thêm một tông nữa.

    "Em chưa có thai nên không biết phải làm sao."

    Câu trả lời làm vị bác sĩ ngớ ra, còn phía dưới cười ồ lên.

    "Đúng rồi cô ơi, chưa có thai thì làm sao biết được."

    Phía bên Thiên Tinh, Hoàng Long cùng Thành Trung cười ngất.

    "Cô kì quá! Người ta có thai đâu mà biết.. ha.. ha."

    Thiên Tinh cũng cúi đầu cười, mèo ngốc!

    Vị bác sĩ đổi lại tình huống.

    "Không phải bạn đó nữa, mà em có thai luôn, em sẽ làm thế nào?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  2. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Minh biểu tình chết đứng hỏi lại.

    "Em có thai luôn á?"

    Vị bác sĩ đáp.

    "Đúng! Em có thai luôn."

    Lê Minh nghiêng đầu, lấy tay lau mồ hôi trán.

    Gì nữa đây trời? Giờ chuyển qua có thai luôn mới gớm chứ!

    Lê Minh chậm rãi nói.

    "Em sẽ gặp bạn trai đó.. à.. nói chuyện tìm cách xử lý."

    Vị bác sĩ vẫn không buông hỏi sâu hơn.

    "Nếu bạn trai vẫn không hợp tác thì sao?"

    Lê Minh suy nghĩ rồi nói.

    "À.. không hợp tác thì đập luôn ạ."

    "Ha.. ha.. đúng rồi, đập luôn.. hú.. hú.. hay quá Minh ơi."

    Học sinh bên dưới lại hào hứng hú hét các kiểu.

    Vị bác sĩ nghĩ mình nghe nhầm hỏi lại.

    "Đập luôn là đánh bạn trai đó hả?"

    Lê Minh ngoan ngoãn gật đầu "dạ!"

    Khóe môi vị bác sĩ giật giật.

    "Tại sao đánh?"

    Lê Minh hiên ngang nói.

    "Dạ, khi ngôn từ bất lực thì bạo lực lên ngôi, em đã nói nhiều thế vẫn không chịu thì cứ đè ra đập một trận, đập xong tức khắc sẽ ngoan thôi ạ."

    Câu trả lời làm vị bác sĩ đứng hình, nhìn cô bé nhỏ nhắn sao lại mang tâm hồn bạo lực thế chứ? Học sinh bên dưới sau một hồi im lặng lại phá lên cười.

    Đám Hoàng Long lại được một trận cười ngặt ngẻo.

    "Trời ơi! Chết mất, không hợp tác thì đập luôn.. ha.. ha."

    Thiên Tinh nhìn Lê Minh bởi vì ngượng mà đỏ mặt, khiến hắn cảm thấy hôm nay mèo ngốc này thật đáng yêu.

    Để chữa ngượng cho tình huống này vị bác sĩ quyết định mời thêm một bạn nữa, phóng tầm nhìn về đám học sinh cô liền bị thu hút bởi vẻ ngoài bắt mắt của Thiên Tinh, trong lòng nghĩ nam sinh này chắc sẽ không bạo lực đâu nhỉ.

    "Tôi sẽ mời thêm một bạn để xem cách giải quyết của bạn ấy thế nào, có đồng quan điểm với bạn nữ không nhé, mời bạn nam sinh đẹp trai phía bên kia, mời bạn lên."

    Vị bác sĩ đưa cánh tay hướng về phía Thiên Tinh ý bảo mau chóng bước lên.

    Thiên Tinh đứng lên bước nhanh đi trong tiếng reo hò của các bạn nữ sinh, đám Hoàng Long nói với theo.

    "Nhớ hợp tác nha, không là bị đập ráng chịu.. ha.. ha."

    Khi đối mặt với Thiên Tinh vị bác sĩ không khỏi choáng ngợp trước nét đẹp yêu nghiệt của cậu, đưa mic cho Thiên Tinh sau đó hồi hộp chờ câu trả lời.

    Thiên Tinh cúi đầu nhìn Lê Minh rồi chậm rãi nói.

    "Bạn gái có thai thì cưới thôi, vì chuyện đó chỉ có thể xảy ra với người em yêu."

    Câu trả lời vừa xong là một tràng la hét chấn động màng nhĩ của đám nữ sinh.

    "Á.. á.. Thiên Tinh.. I love you."

    Lê Minh nghe hắn nói mà trợn mắt nhìn, giơ ngón cái trong lòng, đỉnh thật! Dám chơi dám chịu.

    Vị bác sĩ rất hài lòng với câu trả lời của Thiên Tinh.

    "Trả lời rất hay, đây mới là hành động đáng mặt nam nhi."

    Sau đó quay qua Lê Minh.

    "Chúng ta nên xử lý vấn đề theo chiều hướng tích cực, đôi khi bạo lực cũng không giải quyết được vấn đề.. v.. v."

    Lúc này trong đầu Lê Minh chỉ có ý nghĩ, cô nói gì cũng đúng hết, cho em về chỗ đi.

    Buổi tối khi đang phụ đạo ở nhà Thiên Tinh, Lê Minh đang cúi đầu làm đề toán thì nghe Thiên Tinh hỏi.

    "Câu hỏi trong buổi học ngoại khóa lúc sáng nếu là thật, thì cậu sẽ làm thế nào?"

    Lê Minh đang hí hoáy viết nghe thế liền dừng lại, mặt lại đỏ lên nóng phừng phừng.

    Cô lấy tay che mặt.

    "Cậu đừng hỏi chuyện đó nữa, xấu hổ chết mất."

    Nghĩ lại cảnh cô làm trò hề cho cả khối cười như thế chỉ muốn đội quần mà thôi.

    Thiên Tinh phì cười đưa tay ra gỡ bàn tay cô đang che mặt lại, nhẹ nhàng hỏi.

    "Sao thế?"

    Lê Minh cúi mặt lắc đầu.

    "Không có sao, chỉ là tụi nó cứ cười như điên nên tôi cảm thấy hơi quê thôi."

    Thiên Tinh dịu dàng nâng mặt cô lên, giọng nói trầm ấm.

    "Không có gì phải ngại cả, cậu đã trả lời rất tốt mà."

    Khi lòng bàn tay của Thiên Tinh chạm vào má, cảm giác nóng ấm khiến tim cô run lên, đập không kiểm soát, mặt lại đỏ lên, kéo tay hắn ra khỏi mặt mình, lắp bắp nói.

    "Tôi.. tôi.. không ngại nữa."

    Ánh mắt Thiên Tinh vẫn không rời khỏi mặt Lê Minh, cảm thấy tình huống thật ngượng ngùng cô lập cập thu dọn đồ.

    "Tôi làm xong rồi, về trước nha."

    Thời điểm Thiên Tinh xuống lầu đã thấy đám Hoàng Long ngồi ở phòng khách, thấy Thiên Tinh đi xuống Thành Trung liền gọi.

    "Thiên!"

    Nhưng khi thấy Lê Minh ở phía sau Thiên Tinh thì lời nói như mắc nghẹn trong họng chỉ có thể mở to mắt nhìn rồi ú ớ tỏ vẻ không thể tin.

    Lê Minh thấy hai người Hoàng Long thì gật đầu chào rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài.

    Nhận thấy Thiên Tinh muốn đưa cô ra ngoài nhưng cô đã từ chối.

    Bốn con mắt nhiều chuyện nhìn chằm chằm Thiên Tinh như muốn hỏi hai người làm gì trên đó thế?

    Bọn họ biết là Thiên Tinh đã đồng ý phụ đạo cho Lê Minh, nhưng dắt lên tận phòng phụ đạo thì có phải nhiệt tình hơi quá không.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  3. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Lê Minh đi rồi, Thiên Tinh mặt không cảm xúc nhìn đám Hoàng Long hỏi.

    "Có chuyện gì?"

    Ôi! Lạnh nhạt thế sao? Cứ như họ phá hư chuyện tốt của hắn ấy.

    Thành Trung không nhịn được nhiều chuyện.

    "Hai người không phải có gì đấy chứ?"

    Thiên Tinh ngồi chéo chân trên sopha lừ mắt nhìn hắn, trả lời cộc lốc.

    "Không có."

    Nhìn biểu hiện khi nãy của tên này nói không có gì, bố ai tin, cứ giỏi giấu giếm.

    Tra hỏi không có kết quả nên đành gạt sang một bên, Hoàng Long hào hứng rủ rê.

    "Chúng ta đến trung tâm thành phố chơi đi."

    Thiên Tinh bỏ lại một câu "không đi" rồi bước thẳng lên lầu.

    Hoàng Long: "..."

    Cậu có cần phải cục súc vậy không?

    Chiều thứ năm lớp C9 học thể dục, thời gian nghỉ giải lao Lê Minh tranh thủ qua lớp C3 tụ họp với đám Hoài Thương. Dạo gần đây do phải làm bài tập nhiều nên cô xuống C3 không thường lắm.

    Đi chưa tới lớp C3 thì một nam sinh lớp 11 chạy tới kéo tay Lê Minh.

    "Chị Minh, xuống phòng thể dục nhanh lên."

    Lê Minh nhướng mày hỏi.

    "Làm gì?"

    Nam sinh giọng gấp gáp.

    "Thầy Nhật tổ chức đấu võ, mấy đứa kia bị anh bên C5 đánh thua tan xác rồi, chị mau tới đi."

    Lê Minh trợn mắt nói.

    "Thì sao? Mày tưởng chị đây là gà chọi à? Bảo đá là đá?"

    Nam sinh gấp không chờ nổi vội kéo tay cô chạy thẳng tới phòng thể dục, vừa chạy vừa nói.

    "Chị diệt anh đó dùm em trước đi, rồi muốn sao cũng được."

    Bị lôi đi bất ngờ, Lê Minh la lên.

    "Từ đã, buông tay."

    Nhưng nam sinh nào có nghe vào tai cứ một mực kéo cô thẳng tới phòng thể dục.

    Do đang là giờ ra chơi, các lớp dưới lầu nhốn nháo ra hóng.

    "Gì vậy? Gì vậy?"

    Thiên Tinh đang ngồi trong lớp nghe bên ngoài ồn ào nhìn ra thì thấy Lê Minh đang bị một nam sinh kéo đi, theo sau là nhóm hóng chuyện.

    Hắn cau hàng mày, lập tức đứng lên bước nhanh ra ngoài.

    Hoàng Long vội hỏi một bạn trong lớp.

    "Ngoài đó có chuyện gì vậy?"

    Bạn học cười đáp.

    "Lớp 11 đánh thua nên tìm viện binh ấy mà, là hoạt động trong lúc giải lao của thầy Nhật."

    Đám Hoàng Long nghe xong cũng nhanh chân theo Thiên Tinh đến phòng thể dục.

    Tại phòng học thể dục, lúc Lê Minh đến Minh Triết B4 đang bị Sơn Lâm C5 đè xuống đất.

    Thấy Lê Minh đến Minh Triết kêu lên.

    "Sư tỷ cứu em."

    Lê Minh trợn mắt nhìn, muốn sống thọ sao mà khó quá đi. Mấy nam sinh này đều là những học viên trong lớp taekwondo lúc trước cô học, do chương trình học lớp 12 hơi nặng nên cô tạm thời không tới lớp nữa.

    Khi Thiên Tinh cùng đám Hoàng Long đến cũng là lúc Lê Minh đang đứng đối mặt với Sơn Lâm chuẩn bị vào ván đấu.

    Trong vòng vây của đám con trai là một cô gái bé nhỏ, nhưng vẻ mặt lại kiên cường, không dễ dàng khuất phục, Thiên Tinh chỉ muốn tiến đến mang cô đi ngay lập tức.

    Thầy Nhật giơ tay phát ra tín hiệu bắt đầu trận đấu.

    Lê Minh và Sơn Lâm lao vào nhau, mỗi người đều tung ra những cú đánh mạnh mẽ tấn công đối phương.

    Nhìn những thế đòn của Sơn Lâm liên tục tấn công về phía Lê Minh, Thiên Tinh cảm giác tim hắn như đang thắt lại, nếu hiện tại hắn mang cô đi thì cô sẽ có phản ứng thế nào? Có hoảng sợ hay không? Thời gian qua hắn có thể nhận ra rằng cô đối với hắn chỉ là tình cảm bình thường không hề rung động. Hắn lo sợ hành động đó sẽ khiến cô trở nên xa cách mình, cắn răng cố kiềm nén cảm xúc tiếp tục theo dõi trận đấu.

    Hoàng Long hào hứng hô lên.

    "Oa! Trăm nghe không bằng một thấy, nhỏ cận đúng là ghê gớm thật. Nhìn đi! Nhìn đi! Đá chân kiểu đó ai chơi lại."

    Thành Trung cũng bồi theo.

    "Quá đỉnh!"

    Mọi người xung quanh đều phấn khích nhưng thần kinh Thiên Tinh lại căng như dây đàn, mồ hôi rịn ướt một mảng áo như thể hắn mới là người tham gia trận đấu.

    Trận đấu kết thúc với kết quả hòa nhau, bất phân thắng bại. Thầy Nhật ra hiệu cho mọi người giải tán kết thúc buổi học.

    Thiên Tinh mở điện thoại tay run run nhắn tin bảo Lê Minh đến nhà kho.

    Lê Minh nhận được tin nhắn nhanh chóng bước đi nhanh về hướng nhà kho.

    Khi đến nơi Lê Minh thấy Thiên Tinh đang ngồi trên bàn quay mặt ra cửa, sắc mặt không tốt lắm.

    Cô đi nhanh tới buông lời bông đùa.

    "Hôm nay dặm phấn hơi quá tay hả? Mặt tái méc vậy?"

    Thiên Tinh ngước gương mặt ướt đẫm mồ hôi nhìn Lê Minh.

    Lê Minh giật mình hỏi.

    "Khó chịu ở đâu hả?"

    Lời Lê Minh vừa dứt Thiên Tinh đưa tay kéo cô vào lòng, hắn gục đầu trên vai cô.

    Giọng hắn khàn khàn.

    "Tim tôi đau."

    Lê Minh hoảng thật sự định đẩy hắn ra xem tình hình thế nào nhưng lại bị hắn ghìm lại.

    "Đừng nhúc nhích."

    Lê Minh lo lắng hỏi.

    "Nhìn cậu mệt thế, tôi đưa cậu đi bác sĩ nhé?"

    Thiên Tinh vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy.

    "Không cần, sắp hết rồi."

    Hả? Bệnh lạ vậy? Tự hết được luôn. Lê Minh thắc mắc định hỏi nhưng nhìn bộ dáng hắn như mèo mắc mưa lại không dám mở miệng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng chín 2021
  4. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, Lê Minh xuống căn tin thấy đám người Hoàng Long đang ngồi, thời gian qua tiếp xúc khá nhiều nên cũng có thể xem là thân thiết. Cô sà xuống ngồi ghế kế bên Thành Trung, đảo mắt nhìn quanh.

    "Thiên Tinh không đi với hai người à?"

    Thành Trung cầm chai nước khoáng lên uống, nhìn Lê Minh nói.

    "Tên đấy dạo này tính khí thất thường lắm."

    Lê Minh hỏi lại.

    "Thất thường thế nào? Có phải hay bồn chồn, lo lắng đúng hông?"

    Hoàng Long trợn mắt nhìn Lê Minh, biểu tình ngạc nhiên.

    "Sao biết hay vậy?"

    Lê Minh lừ mắt nhìn họ, phê bình.

    "Hai người làm bạn kiểu gì vậy? Thiên Tinh.. cậu ấy bị bệnh mà hai người không biết sao?"

    Ớ! Thiên Tinh bệnh gì cơ chứ?

    Nhìn biểu hiện ngu ngơ của họ mà cô nóng hết cả máu.

    "Này! Đừng nói là không biết thiệt nha."

    Hoàng Long cùng Thành Trung đồng nhất gật đầu, Thiên Tinh ngoài tính cách lạnh lùng, mưa nắng thất thường ra thì vẫn ổn cả, bệnh ở đâu ra.

    Lê Minh lắc đầu nhìn hai người bạn thất bại, nét mặt nghiêm túc.

    "Hôm qua, cậu ấy bảo là đau tim, mặt mày trắng bệch mệt mỏi, nhìn yếu đuối lắm luôn."

    Hoàng Long ngập ngừng hỏi lại.

    "Yếu.. yếu đuối sao?"

    Lê Minh gật đầu khẳng định.

    "Ừm! Cậu ấy dựa vào người tôi nói là đau tim, tôi định đưa cậu ấy đi bác sĩ nhưng cậu ấy bảo không cần, sắp hết rồi."

    Nghe Lê Minh kể lại tình hình lúc đó, hai người Hoàng Long im lặng biểu đạt nỗi khiếp sợ của mình.

    Thành Trung không tin hỏi lại.

    "Dựa vào người? Ý cậu là dựa vào thế này hả?"

    Vừa nói hắn vừa ngã vào người Hoàng Long làm ví dụ.

    Lê Minh gãi gãi đầu cảm thấy có hơi khó nói.

    "À! Cậu ấy tựa đầu vào vai tôi.. ừm.. còn có ôm một chút.. là vậy đó."

    Lê Minh vừa nói vừa mô phỏng lại hành động lúc đó của Thiên Tinh.

    Bọn họ kinh ngạc há to mồm đến nỗi có thể nhét được cả chai nước khoáng vào, Lê Minh nghĩ là bệnh của Thiên Tinh khá nặng nên họ mới có phản ứng chết khiếp như vậy.

    Cô nhỏ giọng khuyên bảo.

    "Hai người nên khuyên cậu ấy đi khám đi, có bệnh thì phải điều trị không tự hết được đâu, vậy nhé! Tôi lên lớp."

    Trước khi đi cô còn vỗ vỗ vai Thành Trung.

    Lê Minh đi rồi bọn họ vẫn ngồi đơ ra như tượng, họ vừa nghe được chuyện gì thế này? Thiên Tinh cái tên ma vương đó, đụng chạm với nam sinh hắn còn khó chịu ra mặt nói gì đến nữ sinh, ấy thế mà lại đi ôm nhỏ cận rồi còn nói đau tim. Ôi! Cậu ta đau tim thì bọn họ sắp lọt tim ra luôn đây này.

    Gia thế nhà Thiên Tinh không phải dạng tầm thường cộng thêm gương mặt yêu nghiệt, hại nước hại dân đó đã thu hút không ít nữ sinh ở trường cũ, bọn họ lúc nào cũng lượn lờ trước mặt, tìm đủ cách để gây sự chú ý nhưng cậu ta cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không muốn kết giao với bất kì ai mặc dù nữ sinh ở trường toàn là cực phẩm, đã làm tan nát biết bao trái tim thiếu nữ. Đôi khi họ cũng nghi ngờ không biết cậu ấy có phải đã bị cong rồi không?

    Thời điểm Thiên Tinh chuyển trường là lúc cậu ấy xảy ra mâu thuẫn với ba, cộng thêm việc bị nữ sinh đeo bám ở trường nên muốn chuyển đi, bọn họ là bạn chơi với nhau từ bé có giao tình nhiều năm nên khi Thiên Tinh chuyển trường thì cũng chuyển theo.

    Nhưng đời nào ai biết trước điều gì, gái xinh lung linh, thân hình bốc lửa thì không nhìn vào mắt lại đi thích một con nhóc bốn mắt, nhìn qua không khác gì học sinh tiểu học. Chậc! Chậc! Đúng là nghiệp quật không chừa một ai.

    Khi họ bước vào lớp Thiên Tinh đang cúi đầu bấm điện thoại, Hoàng Long bước nhanh tới ngồi xuống kế bên, tằng hắng vài tiếng rồi nói.

    "Thiên Tinh này, tớ vừa gặp Lê Minh ở căn tin, bỗng nhiên tớ phát hiện nhỏ cận cũng dễ thương phết."

    Nghe nhắc tới Lê Minh, Thiên Tinh ngừng bấm.

    "Rồi sao?"

    "Tớ.. tớ định theo đuổi, cậu thấy có được không?"

    Thiên Tinh gương mặt âm u, liếc mắt nhìn hắn.

    "Cứ theo đuổi đi, rồi cậu sẽ được chết."

    "..."

    Có cần phải bạo lực vậy không?

    Từ hôm xảy ra chuyện ở nhà kho, Thiên Tinh thường xuyên nhắn tin cho Lê Minh lấy cớ kiểm tra bài để nói chuyện với cô, tần suất hắn xuất hiện ở những nơi cô hay tới cũng nhiều hơn.

    Giờ ra chơi buổi học sáng, Thiên Tinh cố tình đi ngang lớp C3 để tìm Lê Minh nhưng không có cô ở đó, hắn mở ứng dụng zalo tìm nick mèo ngốc soạn tin gửi qua: [Đang ở đâu đấy? ]

    Tin nhắn lập tức được trả lời: [Tôi đang ở khu C, có gì không? ]

    Nhận được câu trả lời hắn nhanh chóng đi về hướng khu C.

    Khu C là khu lớp học dành cho khối 10, là khu nằm phía trong cùng của trường Nguyễn Cảnh, bình thường khối 10 chỉ học vào buổi chiều nên buổi sáng rất ít người qua lại.

    Khi Thiên Tinh tới nơi thì thấy một bóng trắng đang đứng lấp ló phía sau góc tường, hắn liền nhận ra là cô mèo ngốc. Khẽ mỉm cười bước chân nhẹ nhàng đi tới, Lê Minh do quá chuyên tâm theo dõi đôi nam nữ phía trước nên không hề phát hiện có người đang đến gần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2021
  5. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến khi có một giọng nói trầm thấp vang bên tai cô mới giật mình quay lại.

    "Ôi! Mẹ ơi, giật cả mình."

    Khi nhận ra người tới là Thiên Tinh, cô thở ra một hơi vỗ vỗ ngực bắt đầu trách móc.

    "Cậu là mèo sao? Đi không phát ra tiếng động, làm tôi muốn rớt tim ra đây này."

    Nhìn bộ dáng hoảng sợ của cô hắn lại cảm thấy đáng yêu làm sao.

    "Làm cậu sợ sao? Xin lỗi nha."

    Lê Minh: "?" tên này dạo này làm sao thế? Cứ lạ lạ thế nào ấy.

    Thiên Tinh nhìn về hướng cô đang nhìn, ở đó có một đôi nam nữ nhìn sơ cũng biết là đang hẹn hò.

    "Đang nhìn gì đấy?"

    Lê Minh nghe hỏi lại thấy ngượng không lẽ lại đi nói cô đang rình xem người ta hú hí, không biết nên trả lời làm sao.

    "Ờ thì.. nhìn bâng quơ vậy thôi."

    "Thật không?"

    Thiên Tinh bước chân định đi lên trước, Lê Minh hoảng hốt ngăn lại.

    "Đi đâu vậy?"

    Hắn cúi đầu nhìn cô: "Đi nghe xem họ nói gì?"

    "..."

    Lê Minh kéo tay hắn, bất lực đành nói thật.

    "Không cần đi, tôi nói cho cậu nghe.. thật ra cũng không có gì đâu.. chỉ là anh yêu em, em yêu anh.. chít chít."

    "Chít chít?"

    Nói tới đây Lê Minh đã đỏ hết cả mặt, vội giải thích.

    "Tôi không cố ý đứng xem đâu, chỉ là chỗ họ đứng là chỗ tôi muốn đi qua.. tôi là bị buộc phải xem đấy."

    Muốn về lớp đường đó là đi gần nhất, ai mà ngờ họ lại dắt nhau ra đây hẹn hò chứ lại còn hôn hít các kiểu, làm cô đứng xem cũng ngại gần chết.

    Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, hắn không khỏi bật cười, xoa xoa đầu cô.

    "Ừm! Là do họ không biết chọn chỗ."

    Cô còn đang định hỏi hắn tìm cô có chuyện gì, thì bỗng cảm thấy dưới chân có con gì đang nhúc nhích, giật mình la lên: "Á, gì vậy?"

    Hắn phản ứng nhanh liền đưa tay kéo cô ôm vào lòng.

    Nhìn xuống chân thì ra là con chuột chạy loạn, cô mắng trong lòng, chạy đâu không chạy chạy qua đây làm gì, quỷ khùng!

    Sau khi hoàn hồn mới nhận ra Thiên Tinh đang ôm cô, đưa tay đẩy đẩy ngực hắn ý bảo buông ra nhưng hắn lại không nhúc nhích, cô đành phải lên tiếng.

    "Tôi không sợ mấy con này đâu, chỉ là đột nhiên chạy ra nên hơi hoảng thôi."

    Nói xong còn vỗ vỗ ngực hắn nhưng hắn vẫn không buông, giọng hắn khàn khàn bên tai cô.

    "Nhưng tôi sợ."

    "..."

    Chờ một lúc hắn vẫn chưa buông ra, Lê Minh sốt ruột hỏi.

    "Vẫn còn sợ sao?"

    Hắn siết chặt cô hơn, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô.

    "Một lúc nữa."

    "..."

    Con chuột bé tí sợ nãy giờ chưa xong, nếu gặp chuột bố có phải hắn sẽ lăn ra chết luôn không? Cô thật sự không chịu được nữa, hối thúc.

    "Cậu nhanh lên đi." Cứ thế này hắn chưa gặp chuột bố thì cô đã ngượng chết rồi.

    Thiên Tinh luyến tiếc buông cô ra, vành tai hắn đã ửng đỏ.

    "Cậu không sao chứ?"

    Thiên Tinh hơi ngạc nhiên khi cô hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời.

    "Không sao."

    Hắn vui vẻ đưa tay sờ má cô.

    "Lo cho tôi sao?"

    Lê Minh cả người cứng ngắc, mở to mắt nhìn hắn. Càng khẳng định tên này bệnh không nhẹ.

    Do chênh lệch chiều cao khá nhiều cô chỉ cao 1m57 còn tên này lại cao 1m84 nên khi nói chuyện cứ phải ngước lên nhìn.

    Cô đưa tay nắm áo chỗ hông hắn, thành thật nói.

    "Cậu nhất định phải khỏe đấy." nếu không thì top ba của tôi phải làm sao.

    Thiên Tinh cười tươi tắn nhìn cô, cảm giác ngọt ngào đến tận tim, hắn nhất định phải khỏe, khỏe để giữ chặt lấy cô, ánh sáng của đời hắn.

    Khi hắn lên tám thì mẹ bệnh rồi mất, thời điểm bà ấy phát bệnh hắn đang ở thành phố B muốn về thăm nhưng vì tính chất công việc của ba hắn nên hắn không được phép về, đến khi mẹ mất thì chuyện đó đã trở thành vách ngăn vô hình trong mối quan hệ cha con của họ.

    Từ đó, hắn trở nên trầm lặng và lạnh lùng, thế giới của hắn chỉ là một màu đen u tối đến khi cô xuất hiện đã soi sáng tâm hồn lạnh lẽo, khiến thế giới của hắn trở nên ấm áp và đầy màu sắc.

    Hình ảnh cô gái nhỏ bé thường xuất hiện trong tâm trí hắn khiến hắn có suy nghĩ muốn đến gần cô, muốn chạm vào cô.

    Sáng hôm sau, cả trường Nguyễn Cảnh như bùng nổ vì một tấm ảnh được đăng trên diễn đàn, trong ảnh là nam thần C1 đang ôm một nữ sinh, qua bức ảnh dễ dàng nhìn ra nơi họ đang đứng là khu C, do góc chụp không tốt nên chỉ có thể nhận biết nữ sinh được Thiên Tinh ôm trong lòng có mái tóc dài, cao tầm ngang ngực hắn mà thôi.

    Đôi khi có một số bạn nữ chụp lén ảnh hắn rồi đăng lên diễn đàn trường, mỗi lần như vậy đều gây không ít chấn động do nhan sắc vượt quá mức cho phép.

    Nhưng lần này sự chú ý không tập trung trên người Thiên Tinh mà là cô gái hắn đang ôm trong lòng kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  6. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Lê Minh xuống C3, Thảo ú đang cầm điện thoại lướt lướt gì đó cả nhóm đều cắm đầu vào xem, khi thấy Lê Minh tới Hoài Thương ngắc tay bảo cô nhanh tới.

    Cô bước tới ngồi xuống cạnh Hoài Thương, cười nói.

    "Coi gì mà bu ghê vậy?"

    Hoài Thương đưa điện thoại qua cho Lê Minh, lắc lắc đầu.

    "Bé Tinh bị nhỏ nào hốt mất rồi."

    Lê Minh nghe cũng kinh ngạc, hỏi lại: "Thiệt luôn hả?"

    Thời gian gần đây cô thường xuyên đến nhà hắn mà có thấy nhỏ nào đâu, giấu kín vậy à?

    Thảo ú nhướng mày vẻ không cam lòng nhìn Lê Minh.

    "Mày trên cung trăng mới té xuống hả? Vì vụ đó mà sáng giờ diễn đàn trường muốn nổ tung luôn rồi."

    "Ui! Nhỏ nào mà ghê vậy, hốt được cục băng bọc đá luôn."

    Cô vừa trầm trồ khen vừa nhìn vào màn hình điện thoại xem nhân vật nào mà lợi hại đến vậy, nhưng khi nhìn đến tấm ảnh nụ cười trên môi đông cứng, tim đập không kiểm soát, suy nghĩ rối loạn.

    Gì đây? Đây không phải là hôm qua Thiên Tinh sợ chuột ôm cô sao? Bị chụp lúc nào vậy?

    Giọng Thảo ú oang oang.

    "Trinh mày soi kỹ coi nhỏ nào vậy? Tao nhất định phải biết nhỏ đó là ai."

    Lê Minh nghe mà giật thót tim, ai cũng biết Tuyết Trinh là thánh soi, một hạt cát cũng không lọt qua được mắt nhỏ, sẽ không thật sự soi ra tới cô chứ? Tuy là giữa cô với Thiên Tinh không có gì, nhưng tình ngay lý gian làm sao giải thích.

    Lê Minh phập phồng lo lắng hỏi.

    "Biết để làm gì? Với lại chắc gì cậu ta thích nhỏ đó."

    Nghe cô hỏi thế Thảo ú liền nhếch môi cười.

    "Này! Mày bớt coi cartoon đi chuyển qua coi ngôn tình dùm cái."

    Nói xong Thảo ú phóng to gương mặt Thiên Tinh trong màn hình đưa qua Lê Minh.

    "Thấy gì không?"

    Lê Minh ngơ ngác trả lời: "Thấy cái mặt."

    Thảo ú điên tiết: "Ai không biết cái mặt, bảo mày nhìn biểu cảm trên mặt này."

    Lê Minh lại nhìn lần nữa: "Biểu cảm làm sao?"

    Lúc này Minh Thủy xen vào.

    "Nhìn vẻ mặt là biết cậu ta thích nhỏ đó gần chết chứ ở đó không thích, ấp như ấp trứng thế cơ mà."

    Lê Minh trợn mắt nhìn Hoài Thương, ý muốn nói "bà nói gì đi, tụi nó sắp nhai tôi nè."

    Hoài Thương vào giải vây.

    "Tụi mày bớt bớt đi, ai biểu tụi mày không có tu."

    Thảo ú tru lên.

    "Tu gì? Nhỏ đó kiếp trước phải cứu cả thế giới."

    Lê Minh giật giật khóe môi, mấy bà nội bớt bớt dùm cái, chuyện không có gì mà vẽ vời ra đủ thứ.

    "Mà cậu ta thích ai, liên quan gì tụi mày đâu, mắc gì nhảy dựng trời." Hoài Thương làm ra vẻ khinh khỉnh.

    Thảo ú làm bộ mếu máo.

    "Từ giờ cậu ấy sẽ thuộc về nhỏ khác, sẽ yêu thương chiều chuộng nhỏ đó, ganh tị quá à! Không biết khi cậu ấy dịu dàng thủ thỉ bên tai sẽ thế nào nhợ."

    "..."

    "Con này gớm quá, mày coi ba cái ngôn tình riết bị khùng hả? Muốn biết thì qua C1 kêu cậu ta nói cho mà nghe." Minh Thủy lườm Thảo ú.

    Hoài Thương nhìn Lê Minh đơ ra, huýt vai hỏi: "Bà sao dạ?"

    Lê Minh vuốt vuốt ngực, thở ra nói: "Nghe mắc ói quá trời." nghĩ tới cảnh đó cô cũng muốn nổi óc cục, con khùng đó vậy mà còn nói ra miệng được.

    "Ha.. ha." Mấy đứa ngồi hóng chuyện phá lên cười.

    Thảo ú lườm cả đám muốn rớt mắt, đúng lúc này Tuyết Trinh lên tiếng: "Nhìn không ra, hắn ta che kín quá."

    Minh Thủy chậc lưỡi.

    "Ôm như chưa từng được ôm, nhìn này trai thì vóc người cao lớn sơ mi trắng quần tây xanh áo bỏ vào quần, lịch lãm biết bao nhiêu, nữ thì dáng người nhỏ xinh áo dài trắng thướt tha, tổ hợp nhìn cũng đẹp mắt quá ấy chứ."

    Minh Thủy còn đang chìm đắm trong vẻ đẹp ngôn tình thì Tuyết Trinh lắc đầu: "Thua! Tóc kiểu này với dáng người bé bé đó cả đống đứa, không biết được."

    Nghe Tuyết Trinh nói Lê Minh thở ra trong lòng, may quá đi. Nhưng chưa kịp vui đã nghe Thảo ú lên tiếng đề nghị.

    "Hay qua C1 hỏi trực tiếp đi."

    Tim Lê Minh lại thót lên cổ họng, má! Tới công chuyện nữa.

    Hoài Thương nghe vậy liền nói: "Mày cứ thử hỏi đi, chưa chắc đã nói cho mày biết."

    Lê Minh đôi mắt long lanh nhìn Hoài Thương, bạn tốt có khác.

    Mặc cho đám Thảo ú làm loạn Hoài Thương kéo Lê Minh đi mua nước. Đi đến chỗ không có ai cô cười tủm tỉm hỏi.

    "Hốt được luôn hả?"

    Lê Minh nghe hỏi mà điếng hồn, nhìn trân trân.

    "Bà nhìn ra hả?"

    Hoài Thương nhướng mắt nhìn Lê Minh, thật ra mới đầu cô nhìn cũng không ra vì nữ sinh trong tấm ảnh bị che khá nhiều nhưng khi nhìn đến buộc tóc thì không khỏi sửng sốt, nên cô mới không hùa theo đám Thu Thảo.

    "Cái buộc tóc đó hôm bữa tôi với bà mỗi đứa mua một cái, không có thì cũng nhìn không ra đâu, ôm kín vậy mà."

    Cô háy mắt trêu ghẹo về phía Lê Minh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2021
  7. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Minh vội đính chính.

    "Không phải vậy đâu, tôi với cậu ta không có gì, hôm qua là do cậu ta sợ chuột nên mới ôm vậy thôi, thật đó không xạo bà đâu." Như sợ Hoài Thương không tin cô còn nhấn mạnh câu cuối.

    Nhìn phản ứng rối rắm của cô, Hoài Thương thở dài trong lòng, cũng không cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của Lê Minh, cô còn lạ gì tính nhỏ bạn này, chính là ruột bỏ ngoài da ngoài ba cái truyện tranh với hoạt hình, đánh đấm ra còn biết cái gì.

    Nhớ lại tấm ảnh Thiên Tinh ôm Lê Minh mà cô lại thấy lo, không biết được tên đó thích là phúc hay họa nữa.

    Cô ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm thực chiến chứ đâu gà mờ như Lê Minh, sao lại không nhìn ra Thiên Tinh thích nhỏ chứ. Định nói với Lê Minh nhưng cô sợ nói xong nhỏ này sẽ chạy mất, vậy cố gắng cả tháng nay coi như đổ sông đổ biển.

    Tính toán thi học kỳ xong sẽ nói sau vậy.

    Bên này đám Hoàng Long cũng không khá hơn, nhìn gương mặt phơi phới xuân tình của Thiên Tinh mà bị dọa bay mất hồn.

    Trường Nguyễn Cảnh không có quy định cấm học sinh yêu sớm nhưng cũng không ủng hộ, chỉ cần không nháo ra chuyện thì có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng sự việc lần này quá ầm ĩ nên hiệu trưởng không thể không lên tiếng, nếu cứ thế cho qua lớp dưới tấn lên có mà loạn.

    Do không biết nữ sinh là bạn nào nên chỉ có mỗi Thiên Tinh bị gọi lên phòng hiệu trưởng.

    Hiệu trưởng nhìn nam sinh trước mắt mà đau đầu, khi không cấp trên lại chuyển tới một ông tướng thế này, cái miếu nhỏ của ông làm sao mà chứa. Răn đe không được mà đánh cũng không xong, khiến ông có cảm giác như đang ôm boom vậy, hồi hộp không biết khi nào sẽ phát nổ.

    Hiệu trưởng đẩy tấm ảnh đăng trên diễn đàn về phía Thiên Tinh, giọng nói nghiêm nghị.

    "Thời điểm này là mốc thời gian quan trọng, các em nên tập trung vào việc học, em hiểu ý tôi chứ?"

    Thiên Tinh nhìn tấm ảnh rồi gật đầu.

    "Dạ hiểu!"

    Hiệu trưởng thở ra nhẹ nhõm nghĩ trong lòng "dễ nói chuyện thế cơ à."

    Hiệu trưởng lại nói.

    "Vậy em nói cho tôi biết bạn nữ trong ảnh là ai? Học lớp nào?"

    "Không thể." Thiên Tinh từ chối trả lời.

    Hiệu trưởng trợn mắt.

    "Nếu em còn như vậy, tôi sẽ mời phụ huynh lên trường."

    Thiên Tinh thái độ bình tĩnh.

    "Tụi em sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học, em có thể đảm bảo với thầy sẽ không rớt khỏi top ba của lớp, nên thầy không cần nhắc tới chuyện này nữa, còn nếu thầy vẫn muốn mời phụ huynh thì cứ mời, em chỉ sợ thầy tiếp sẽ mệt thôi."

    Hiệu trưởng nghe mà choáng váng, ông đây là đang bị học sinh uy hiếp sao? Biết chuyện mời phụ huynh là không thể nên cố tình nói kháy ông?

    Hiệu trưởng tức nghẹn.

    "Được thôi, là em nói đấy, nếu rớt khỏi top ba của lớp thì em đừng trách tôi sử dụng biện pháp mạnh."

    Thiên Tinh gật đầu.

    "Vậy em về lớp được chưa thầy?"

    Hiệu trưởng khoát tay.

    "Về lớp đi."

    Qua sự việc lần này, ông mới ngộ ra một điều học sinh cá biệt dở chứng chỉ mệt người thôi nhưng học sinh ưu tú dở chứng thì mệt luôn cả não. Nghĩ đến ông lớn ngồi phía trên, ông thầm mong đừng bao giờ có ngày phải gặp.

    Đang đi về lớp thì Lê Minh gọi đến.

    Thiên Tinh nhấn nút nghe, đã nghe giọng nói gấp gáp bên kia.

    "Hiệu trưởng gọi cậu lên văn phòng à?"

    "Ừm!"

    Giọng bên kia hoảng hốt kêu lên.

    "Ông ấy có phạt gì cậu không? Tôi lên gặp ông ấy giải thích nhé."

    Thiên Tinh im lặng không đáp. Không nghe Thiên Tinh trả lời, cô càng nóng nãy.

    "Alo! Alo! Này, sao im ru vậy? Không phải là bị mời phụ huynh đấy chứ?"

    Thiên Tinh cười khẽ, giọng nói thiếu niên trầm ấm.

    "Không có, cậu lo lắng vậy sao?"

    Lê Minh bên kia nhanh chóng trả lời.

    "Lo chứ, sắp thi học kỳ rồi lỡ ảnh hưởng đến thành tích của cậu thì sao?"

    Thiên Tinh mập mờ nói.

    "Chỉ cần cậu ở bên cạnh, thành tích sẽ không bị ảnh hưởng."

    Lê Minh lại nghĩ hắn vì bị hiệu trưởng mời lên làm việc mà bị sốc nên mới có thể nói mấy câu mong manh dễ vỡ như vậy, cô dễ dàng đồng ý không hề biết mình đã té hố của sói đuôi dài.

    "Yên tâm, sẽ không bỏ cậu một mình đâu."

    "Hứa rồi không được quên đâu đấy." Thiên Tinh nhắc lại.

    Để củng cố lòng tin của hắn cô liền thề thốt.

    "Chắc mà, không giữ lời tôi làm con của cậu."

    "Tôi không cần con, làm cái khác đi." Thiên Tinh từ chối.

    Đã nghe Lê Minh réo rắc bên kia.

    "Chỉ cần không vi phạm đạo đức, pháp luật cậu bảo tôi làm gì cũng được, được chưa?"

    Thiên Tinh hài lòng gật đầu.

    "Ngoan."

    Đầu dây bên kia: "..."

    Cô bắt đầu lo lắng có khi nào tên này đổi tính bảo cô làm con hắn thật không? Ui! Kì lắm à nha.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  8. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công cuộc truy tìm danh tính bạn gái nhỏ của Thiên Tinh cũng dần lắng xuống do áp lực của kỳ thi học kỳ sắp tới.

    Buổi phụ đạo cuối cùng, Lê Minh dự định sẽ về sớm cô muốn mời Thiên Tinh đi uống trà sữa để cảm ơn cả tháng nay cậu ấy đã phụ đạo cho cô, vì qua lần này cũng không còn cơ hội để đi.

    Tranh thủ làm xong hết các đề, Lê Minh bắt đầu rủ rê.

    "Thiên Tinh này, tôi mời cậu uống trà sữa nha, ở đầu đường có một quán nhìn xinh lắm."

    Thiên Tinh xưa nay không thích đồ ngọt, nhưng cũng không từ chối.

    "Ừm!"

    Hắn lấy ra một chiếc hộp đẩy về phía Lê Minh.

    "Tặng cậu."

    Lê Minh ngơ ngác hỏi lại.

    "Tặng.. tặng tôi hả? Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật?"

    Hắn mở chiếc hộp lấy chiếc đồng hồ đeo lên tay Lê Minh.

    "Quà chúc cậu thi tốt thôi."

    Từ đầu đến cuối Lê Minh đều mở to mắt nhìn, không nói được lời nào. Còn có tiết mục tặng quà nữa chứ.

    Sau khi đeo đồng hồ vào tay cô, hắn cầm tay cô săm soi, sờ nắn không có ý định buông ra.

    "Chú ý thời gian.. còn nữa không được tháo ra đâu đấy."

    Lê Minh ngượng ngùng rút tay về, đưa tay gãi gãi đầu.

    "Nhưng tôi không có quà cho cậu."

    "Không sao." hắn mỉm cười, tặng cậu cho tôi là được rồi.

    Thiên Tinh cùng Lê Minh đi đến quán trà sữa, quán được trang trí theo phong cách anime nhìn rất dễ thương.

    Lê Minh quay qua hỏi.

    "Cậu uống gì?"

    Thiên Tinh không suy nghĩ trả lời.

    "Giống cậu."

    Lê Minh gật đầu quay lại nói với nhân viên bán hàng.

    "Hai ly trà sữa dưa lưới ít trân châu, cho thêm bánh plan nha chị, cám ơn."

    Trong khi ngồi chờ, Lê Minh tìm chuyện để nói.

    "Ở trường cũ của cậu ấy, mọi người đều xưng hô là cậu với tớ à?"

    Thiên Tinh nhìn cô.

    "Ừm! Có gì à?"

    Lê Minh cười hì hì.

    "Không có gì, chỉ thấy lạ lạ thôi, cách xưng hô đấy chỉ thấy trong truyện thôi, ở trường tụi tôi toàn kêu là ông hay bà, mới quen thì gọi tên còn đã thân thì chuyển qua mày tao luôn."

    Lê Minh nhướng nhướng mày nhìn Thiên Tinh.

    "Mày tao dễ chia cơm."

    Hắn nhìn cô rồi cười.

    "Vậy à."

    "Ừ! Lúc đi gặp các cậu tôi phải tập kĩ lắm mới đi đó."

    Hắn ngạc nhiên nhướng mày.

    "Sao phải tập?"

    Cô đưa tay quẹt mũi.

    "Thì không quen, sợ nói lung tung bị các cậu quăng ra thì làm sao?"

    Ngay lúc này trà sữa được đưa tới, cô nhận lấy thanh toán rồi cảm ơn chị nhân viên.

    Thiên Tinh định thanh toán nhưng nghĩ là cô mời nếu hắn giành trả cô sẽ không vui, nên đành thôi.

    Đưa qua Thiên Tinh một ly, cô thuần thục cắm ống hút vào hút một hơi, cảm giác ngọt mát chạy qua cổ họng thật tuyệt vời!

    Nhìn ly của Thiên Tinh vẫn còn y nguyên, cô thắc mắc hỏi.

    "Sao cậu không uống? Không thích vị này hả?"

    Đột nhiên hắn nghiêng người qua cúi đầu ngậm lấy ống hút trong ly của cô hút một hơi.

    "Uống chung được rồi."

    Lê Minh há hốc mồm nhìn hắn rồi lại nhìn ly trà của mình.

    "Cậu.. cậu.. ly của cậu sao không uống?"

    Thiên Tinh trả lời tỉnh bơ.

    "Mang về nhà uống."

    "..."

    Cậu có cần phải bần vậy không?

    Nhìn phản ứng sượng trân của cô khiến hắn chỉ muốn ôm vào lòng, nhưng lại sợ nếu đột ngột như vậy sẽ dọa mèo ngốc này chạy mất, nên cứ chờ thi xong đã.

    Thiên Tinh đề nghị.

    "Tôi đưa cậu về."

    Lê Minh vội từ chối.

    "Ui! Không cần đâu, tôi đi xe buýt về được rồi, giờ này vẫn còn xe mà."

    Thiên Tinh cau mày không vui.

    "Tôi không đưa cậu về được sao?"

    Lê Minh nhận thấy hắn không vui vội phân bua.

    "Không phải mà, con xe đó mà chạy vào khu nhà tôi, ngày mai thế nào tôi cũng được lên trang đầu khu phố."

    Thiên Tinh suy nghĩ rồi nói.

    "Cậu cứ nói là book xe về thôi."

    Lê Minh nghe hắn nói mà đổ mồ hôi, có ai chạy xe công nghệ mà rinh nguyên con Mercedes S500 chạy không? Có bệnh à?

    Nói qua nói lại hắn vẫn quyết định đưa cô về, nhưng sẽ dừng xe ở đầu đường nhà cô không chạy vào trong.

    Lê Minh thấy hắn kiên quyết vậy nên cũng đành chịu, dù sao cũng là lần cuối mà.

    Sau hồi chần chừ Lê Minh quyết định vẫn uống tiếp ly trà, nếu vứt cậu ấy sẽ nghĩ cô không lịch sự, cậu ấy cũng uống vậy mà.

    Ngó thấy Lê Minh vẫn uống tiếp ly trà, khóe môi hắn khẽ cong lên.

    Vừa vào phòng đóng cửa lại, cô lập tức mở điện thoại tra giá tiền chiếc đồng. Đồng hồ thông minh mặt vuông dây đen là mẫu mới nhất của Antien giá lên tới tám con số, khi nhìn đến giá tiền cô liền chới với, bây giờ mang trả lại còn kịp không?

    Cô không nghĩ là lại đắt đến vậy, muốn trả lại nhưng không biết trả cách nào.

    Suy nghĩ cô chụp đồng hồ gửi cho Hoài Thương.

    Hoài Thượng nhận được lập tức gọi lại.

    "Đẹp trời! Mẫu mới ra luôn đó, sướng nha!"

    Nhưng Hoài Thương cảm thấy có gì không đúng, đây là đồng hồ đôi mà, cô cẩn thận dò hỏi.

    "Ai tặng à?"

    Lê Minh thở dài.

    "Thiên Tinh tặng đấy, bảo là quà chúc thi tốt, nhưng tôi coi giá rồi cái này mắc quá, định trả lại nhưng không biết trả làm sao."

    Hoài Thương trợn mắt đến đồ đôi cũng chơi luôn, bà tiêu đời rồi chứ ở đó mà trả, nhưng lại không dám nói, đành nhỏ giọng khuyên.

    "Trả lại kì lắm, lựa dịp nào đó bà mua lại món nào cỡ cỡ đó tặng lại là được rồi."

    Sau hồi đắn đo cô quyết định đến sinh nhật Thiên Tinh sẽ mua tặng lại món quà tương đương như vậy.

    Hoài Thương bên này sau khi tắt máy, cau mày suy nghĩ, Thiên Tinh xuất sắc như vậy cô lo nhỏ bạn của mình sẽ không chống đỡ nổi, những chuyện khác không nói, cô chỉ sợ bạn mình bị tổn thương mà thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  9. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thi được diễn ra trong một tuần, thi một ngày nghỉ một ngày, mỗi ngày thi bốn môn, sáng hai môn, chiều hai môn.

    Trong thời gian này Thiên Tinh thường xuyên gọi hỏi cô thi tốt không? Đã nắm kĩ bài chưa? Có gì không hiểu không? Phải nói là tốt hết chỗ chê.

    Một tuần căng thẳng cũng trôi qua, mấy ngày đi học sau kì thi tương đối nhẹ chỉ là vào lớp để thầy cô sửa bài thi.

    Sau khi có điểm thi học kỳ một, nhà trường sẽ tiến hành họp phụ huynh báo cáo về tình hình học tập của học sinh trong học kỳ với phụ huynh và những chỉ tiêu trong học kỳ hai.

    Cầm phiếu điểm thi trên tay, Lê Minh phấn khích không thôi, kết quả thi ngoài mong đợi. Cô thật sự đã làm được, bò vào được top ba của lớp.

    "Á.. á.. thích quá đi."

    Cô vội chụp bảng điểm gửi cho Thiên Tinh kèm theo lời nhắn [.. ta đa.. lợi hại không? Cảm ơn cậu nhiều nhe.] đi kèm biểu tượng mặt cười tươi.

    Thiên Tinh nhận được tin nhắn khẽ mỉm cười, nhanh chóng nhắn lại.

    [Không có gì nữa à? ]

    Lê Minh liền hiểu ra ý tứ của hắn.

    [À! Có, tôi mời cậu uống trà sữa nhé, rủ hai người Hoàng Long luôn nha.]

    Lê Minh lại nhắn tin khoe Hoài Thương sẵn rủ cô đi cùng.

    Khi đã có mặt đầy đủ, bọn họ đến quán trà sữa gần trường.

    Thiên Tinh nhận phần gọi nước, thanh toán xong quay lại ngồi kế bên Lê Minh.

    Ngồi tán gẫu một lúc chủ yếu xoay quanh điểm kỳ thi thì đồ uống được mang ra, nhưng chỉ có bốn ly trong khi bọn họ có đến năm người.

    Thành Trung lạ lẫm hỏi.

    "Sao có bốn ly vậy? Bọn mình có tới năm người cơ mà?"

    Thiên Tinh không trả lời, thản nhiên cầm ly trà sữa dưa lưới cắm ống hút vào đưa qua Lê Minh.

    Lê Minh nhận lấy nói cảm ơn rồi cúi đầu hút trà sữa. Sau khi cô để ly trà xuống bàn Thiên Tinh lại cầm đưa lên miệng uống trước vẻ mặt kinh ngạc của Hoài Thương cùng đám Hoàng Long.

    Dù sao cũng từng uống kiểu này rồi nên Lê Minh cũng không lạ gì, nhưng có nhiều người vậy cũng thấy hơi ngại.

    Hoàng Long nhìn muốn rớt cằm, chỉ ly trà lắp bắp nói.

    "Cậu.. cậu.. sao có thể uống.."

    Thiên Tinh nhìn hắn hỏi lại.

    "Làm sao? Uống vậy quen rồi."

    Óe! Lại còn nói là quen rồi mới ghê chứ.

    Ngoài Thiên Tinh vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như không có việc gì, thì bốn người còn lại mỗi người mỗi biểu cảm nhưng đều có chung suy nghĩ là chết khiếp.

    Chia tay đám người Thiên Tinh, trên đường về nhà Hoài Thương dò hỏi Lê Minh.

    "Bà có thấy Thiên Tinh, cậu ta có gì lạ không?"

    "Hửm! So với lúc đầu thì cũng thấy hơi lạ." Lê Minh nghĩ nghĩ rồi nói.

    "Có thể là do gặp nhiều nên quen." Cô lại nói tiếp.

    Hoài Thương trợn mắt nhìn Lê Minh.

    "Bà có thấy trai gái nào mới biết nhau mà uống chung kiểu đó hông?"

    Lê Minh gãi gãi đầu.

    "Tôi thấy cũng hơi ngại, mà bỏ đi thì kì quá."

    Hoài Thương thở ra, nói toẹt móng ngựa.

    "Tên đó tia trúng bà rồi, bà chuẩn bị tinh thần đi."

    Lê Minh hoảng hốt nhìn Hoài Thương, giọng nói lắp bắp.

    "Làm.. làm sao có thể chứ?"

    "Haiz! Sờ sờ ra đó rồi, sao lại không chứ? Có người thích cũng vui mà, có gì đâu phải lo." Hoài Thương vừa nói vừa ôm vai Lê Minh động viên.

    Xưa nay Lê Minh chưa từng nghĩ sẽ có người thích mình nên cô nhất thời không thích ứng được.

    Nhưng khi về đến nhà cô đã đem chuyện đó vứt ra sau đầu, lại tiếp tục tiết mục khoe thành tích.

    Bà Dung vui vẻ, yêu thương vuốt tóc cô, khen ngợi con gái giỏi giang, làm bà nở mày nở mặt.

    Thanh Tùng cũng kinh ngạc không kém, tiến tới cầm phiếu điểm thi nhìn ngó một hồi.

    "Cậu không cần phải soi kỹ vậy đâu, đồ thật đấy." Lê Minh vừa nói vừa lườm Thanh Tùng.

    Thanh Tùng bật ngón tay cái lên, nịnh nọt nói.

    "Quá dữ! Đúng là cháu cậu có khác."

    Lê Minh nhìn phiếu điểm rồi nhướng nhướng mày nhìn cậu út, gằn giọng.

    "Cực khổ lắm đó nha."

    Thanh Tùng hiểu ý, bóp bóp vai cô cười hơ hớ.

    "Biết mà, biết mà, trà sữa, trà sữa."

    Lê Minh hài lòng vừa gật gật đầu vừa xoa đầu cậu út.

    "Ngoan! Con trai cuối cùng cũng trưởng thành rồi."

    Thanh Tùng: "..."

    Sau khi họp phụ huynh xong, trường sẽ làm lễ tổng kết học kỳ một, học sinh cùng thầy cô sẽ về trường dự lễ buổi sáng nghỉ buổi chiều.

    Ngày tổng kết rơi vào thứ sáu nên được nghỉ hết tuần. Thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu học kỳ mới.

    Thường thì những buổi lễ thế này Thiên Tinh không tham dự, nhưng năm nay hắn lại xuất hiện làm cho buổi tổng kết thêm phần náo nhiệt.

    Đến tham dự buổi lễ ngoài giáo viên, học sinh trường Nguyễn Cảnh còn có một số cán bộ lãnh đạo địa phương cùng với các đại diện hội phụ huynh học sinh.

    Mở đầu lễ tổng kết thầy hiệu trưởng sẽ lên đọc báo cáo tình hình học kỳ vừa qua, và những mục tiêu hướng tới trong học kỳ hai.

    Sau đó là một số phát biểu của hội phụ huynh, lời hứa hẹn của đại diện học sinh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  10. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bục cứ nói, học sinh dưới này cứ nắng. Tuy nắng sáng không gắt lắm nhưng ngồi tập trung với số lượng đông thế này thật sự rất nóng.

    Tội nhất là đám Hoàng Long phải ngồi phơi nắng cùng Thiên Tinh, họ chỉ muốn ngồi nhà hưởng máy lạnh thôi mà cũng khó vậy sao? Ra đây ngồi như bị trời hành, vừa đông vừa nóng.

    Được mong chờ nhất là phần biểu diễn của các lớp, các tiết mục múa, đơn ca, song ca lần lượt được trình bày. Từ đầu buổi lễ Thiên Tinh chỉ chăm chú nhìn về phía lớp C9, do lợi thế chiều cao nên khi ngồi cũng cao hơn người khác. Hắn dễ dàng quan sát mọi cử chỉ của cô.

    Lê Minh bên này vẫn vô tư cười giỡn với bạn ngồi phía trước không hề biết mình luôn nằm trong tầm ngắm của ai kia.

    Cô ngồi phía sau kề tai nói gì đó vào tai bạn nữ phía trước khiến bạn đó cười khoái chí rồi quay lại nói vào tai cô, cử chỉ rất thân mật, nếu không phải hai người đều là nữ thì sẽ nghĩ đây là đôi tình nhân đang trình diễn tiết mục khoe ân ái.

    Thiên Tinh nhìn mà khó chịu trong lòng, có cần phải ngã qua ngã lại như vậy không? Hắn không muốn cô có tiếp xúc thân mật với ai khác ngoài hắn, nữ cũng không được.

    MC phía trên thông báo các tiết mục tiếp theo trong đó có lớp C9. Lúc này Ngọc Hoa lớp phó văn thể mỹ của C9 chạy ra hàng ghế nữ kéo Lê Minh vào trong khán đài.

    "Gì vậy?" Lê Minh bị kéo đi không biết gì ngơ ngác hỏi.

    Ngọc Hoa gấp gáp nói.

    "Sắp tới phần diễn của lớp rồi mà nhỏ Nhung tự nhiên đau bụng mới chết."

    "Tao có phải bác sĩ đâu? Làm gì được?" Lê Minh nhìn Ngọc Hoa.

    Ngọc Hoa nhăn nhó.

    "Mày không trị được nhưng mày hát được nên mày lên đi."

    Lê Minh nhảy dựng.

    "Tự nhiên phóng lên hát sảng vậy chế, biết gì đâu hát."

    Ngọc Hoa giải thích.

    "Nhung nó hát bài mẹ yêu ơi, bài đó đợt sinh hoạt lớp mày có hát rồi, giờ hát y vậy là được."

    Lê Minh còn lưỡng lự thì đã bị Ngọc Hoa lôi đi chuẩn bị.

    "Nhanh đi, còn phải tuốt lại mày nữa."

    Thiên Tinh nhìn một lúc cũng không thấy cô quay lại, chau mày nhìn về phía khán đài.

    Giọng của bạn MC thông báo tiết mục.

    "Sau đây sẽ là bài bát" mẹ yêu ơi "được trình bày qua tiếng hát của.. Lê Minh lớp C9, xin mọi người cho một tràng pháo tay."

    Cả nhóm Thiên Tinh cùng Hoài Thương đều bất ngờ trước thông báo của MC vì không nghe Lê Minh nói gì về chuyện hát hò này.

    Đồng loạt hướng mắt nhìn về phía khán đài, Lê Minh đi lên từ phía sau khán đài. Cô gửi lời chào đến các vị khách mời, thầy cô, các bạn học sinh.

    Hoài Thương phía dưới phấn khích chụm tay làm loa hô lớn.

    "Xinh quá cưng ơi."

    Do không đeo kính Lê Minh không nhìn rõ mặt các bạn bên dưới chỉ có thể nhận biết người qua giọng nói và hành động, cô nhìn về hướng Hoài Thương vừa gọi nở nụ cười xinh xắn.

    Tim Thiên Tinh đập thình thịch trong lồng ngực, hình ảnh cô gái trước mắt trong bộ áo dài trắng, mái tóc đen xõa dài tới eo, môi hồng chúm chím, đi giày cao gót làm dáng người cô trở nên lả lướt hơn, làn da trắng hồng dưới ánh nắng mặt trời như đang tỏa sáng.

    Đám Hoàng Long há hốc mồm.

    "Trời má! Nhỏ cận.. nhìn không ra nha."

    Nhạc đệm bắt đầu vang lên, tiếng hát trong trẻo của cô chậm rãi cất lên. Bài hát nói về tình thương và sự hi sinh của người mẹ dành cho con của mình và lòng biết ơn của người con đối với người mẹ.

    Trong khi Lê Minh chuyên tâm hát không gian trở nên yên lặng, mọi người đều chăm chú lắng nghe từng ca từ, lúc cô hát đến câu cuối bài "cám ơn mẹ.. cho con cuộc đời." đã thành công lấy đi không ít nước mắt của mọi người, đặc biệt là những ai đã làm mẹ.

    Khi bài hát kết thúc không gian dường như vỡ òa, rung chuyển theo tiếng hò reo của các bạn học sinh.

    "Tuyệt vời.. hú.. hú.. quá hay luôn."

    "Hay quá.. Minh tỷ xinh đẹp.. hú.. hú." những nam sinh lớp 11 học chung lớp taekwondo cũng không chịu lép vế, ra sức hò hét.

    Lê Minh mỉm cười nói cảm ơn, cúi đầu chào rồi đi vào trong.

    Bên dưới mấy nam sinh C2 bắt đầu kháo nhau về Lê Minh.

    "Nhỏ đó không ngờ xinh vậy luôn, tới luôn đi." Nam sinh vừa nói vừa huýt vai bạn nam ngồi kế bên.

    Những lời này đều lọt vào tai Thiên Tinh, hắn đang nhìn đám nam sinh bằng ánh mắt tóe lửa.

    Hoàng Long nhìn đám nam sinh đó mà cảm thương thay, tới kiếm chuối dằn bụng hay gì? Không thấy anh đại đang nhìn như muốn xuyên thủng các chú luôn hay sao? Dám tòm tèm vợ anh, là các chú muốn lãnh cơm hộp sớm rồi.

    Thiên Tinh nhìn chăm chăm về phía khán đài nơi Lê Minh đang đứng, lúc này đây hắn chỉ muốn nghiền nát cô để khảm sâu vào người mình. Muốn ngăn hết tất cả ánh mắt đang hướng về cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...