Ngôn Tình Chàng C1 - Nàng C9 - Chanh Xả

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đường Tinh, 25 Tháng tám 2021.

  1. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    [​IMG]

    Tên truyện: Chàng C1 - Nàng C9

    Tác giả: Chanh Xả

    Thể loại: Ngôn tình, thanh xuân vườn trường

    Giới thiệu truyện (văn án) :

    Lê Minh một cô gái tính tình hoạt bát, học lực luôn ở mức khá, đã phải ra sức học hành để lết được vào trung học phổ thông Nguyễn Cảnh - là một trường điểm có tiếng ở quận C và các khu vực lân cận.

    Thiên Tinh chàng trai trẻ với diện mạo xuất sắc còn hơn cả minh tinh, là cậu ấm chính hiệu chán phố về quê lại chuyển vào học tại trường Nguyễn Cảnh.

    Giữa học kỳ 1: Lê Minh mặt dày ôm chặt chân Thiên Tinh nài nỉ: "Cậu chỉ cần phụ đạo cho tôi một tháng thôi, một tháng thôi, làm ơn đi."

    Thiên Tinh gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, trả lời như đập vào mặt Lê Minh: "Không!"

    Đầu học kỳ 2: "Minh Minh, lớp C2 mới chuyển đến một anh chàng ngon lành, mau đến xem, nhanh nhanh." Tiếng thúc giục của nhỏ bạn ngồi cùng bàn làm Lê Minh cũng hơi cuốn, lập cập đứng lên chuẩn bị đi theo bạn xuống lớp C2 nhìn trai đẹp mới chuyển đến.

    Đột nhiên cánh tay bị một bàn tay cứng rắn giữ chặt lại, Thiên Tinh nghiến răng nhìn Lê Minh, gằn từng chữ: "Cậu! Dám! Đi! Thử! Xem!"

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Chanh Xả
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  2. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt Lê Minh như hai tia laser nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cẩn thận dò từng tên trên trang web công bố danh sách học sinh trúng tuyển vào trường trung học phổ thông Nguyễn Cảnh.

    Tay cứ lướt cứ lướt nhưng toàn những cái tên xa lạ, càng lướt mồ hôi càng tuôn ra, tim đập phanh phanh trong lồng ngực lo sợ bản thân không đậu nổi vào Nguyễn Cảnh.

    Không phải cô sợ không vào được trường điểm mà mấu chốt là nếu không vào được mẹ sẽ đánh gãy chân cô. Do bắt đầu năm học lớp 9 cô đã nhận được chiếu hậu thư của mẫu hậu là phải thi được vào Nguyễn Cảnh, bò lết cũng phải vào cho bằng được.

    Vào trường điểm không phải để bà ấy nở mày nở mặt với hàng xóm mà chỉ đơn giản là trường Nguyễn Cảnh gần nhà so với các trường cấp 3 còn lại, đường đến trường cũng ít xe lớn, đi học sẽ an toàn hơn.

    Nhà cô mở một cửa hàng tạp hóa nên mẹ không có thời gian đưa rước cô đi học, chọn trường gần nhà cho yên tâm. Có bà mẹ suy nghĩ đơn giản như thế nhiều khi cũng khổ, cũng may đó không phải trường trọng điểm quốc gia nếu không cái mạng này khó mà giữ nổi.

    Đang chăm chú nhìn thì thấy tên Nguyễn Hoài Thương chình ình hiện lên, mắt cô sáng lên nhỏ bạn thân chí cốt của cô đã lọt bảng rồi, thích quá!

    Nhưng sao cứ lướt mà vẫn không thấy tên mình, tim cô bắt đầu nhảy lên tới cổ họng, lầm bầm khấn vái liệt tổ liệt tông, cửu huyền thất tổ linh thiêng phù hộ.

    Rồi giờ phút mong chờ cũng đến cái tên đậm chất man lỳ của cô đã xuất hiện Nguyễn Hoàng Lê Minh trong danh sách dài sòng sọc, nói tới tên cô thật sự phục mẹ sát đất đặt tên quá đỉnh, không có một chữ nào để nhận biết là tên của con gái luôn.

    Để bù đắp lại chuyện hâm mộ idol mù quáng mà lấy tên đặt cho con, từ khi nhận thức được mình là giống cái cô không được cắt tóc ngắn, nhất là cái kiểu trai không ra trai gái không ra gái, tóc ngắn nhất là phải ở khoảng giữa lưng, để nhìn vào là biết ngay con gái không phải lăng tăng nghĩ ngợi.

    Sau khi xác nhận tên họ, ngày tháng năm sinh, Lê Minh nhảy cẩng lên, hú hét vang trời.

    Một thiếu niên dáng người cao gầy, bước ra với vẻ mặt ghét bỏ.

    "Tinh tinh nhập mày hả? Hú gì mà hú?"

    Lê Minh cười ha ha.

    "Cậu út! Con sắp học chung trường với cậu đó nha."

    Cô bước tới bá vai thiếu niên, gương mặt gợi đòn nháy nháy mắt nhìn hắn.

    "Cậu út làm gì con sẽ méc lại với ngoại, cho nên biết điều nhé người anh em."

    Thanh Tùng khóe môi giật giật.

    "Là ý gì?"

    Lê Minh nhướng mày.

    "Ý là cậu phải bảo kê, ý lộn! Bảo vệ con rồi, không lẽ cậu muốn con bị ức hiếp ở trường mới à?"

    Thanh Tùng cười rú lên hỏi lại.

    "Gì? Bảo vệ mày á?"

    Lê Minh chưa kịp trả lời đã bị mấy câu nói của Thanh Tùng đập tới tấp vào mặt.

    "Thằng nào mắt bị cận bẩm sinh hay thiểu năng mới đi bắt nạt mày, mày nhìn lại mày đi, có chỗ nào giống con gái không?"

    Ặc! Đây là lời cậu nên nói với cháu gái sao? Lê Minh nổi sùng lên.

    "Con có chỗ nào không giống con gái? Cậu nhìn đi! Có cái gì con gái có mà con không có không?" Cô vừa nói vừa ưỡn bộ ngực mới nhú về phía Thanh Tùng.

    Thanh Tùng sây sẩm mặt mày, hét lên.

    "Đấy! Có đứa con gái nào thần kinh như mày không?"

    Lửa nóng chưa nguội lại bốc lên đầu, Lê Minh xấn tới.

    "Nhờ ai mà con được như này? Không phải là công lao của cậu sao?"

    Thanh Tùng nghe đến đây thì chột dạ, nghĩ lại nguyên nhân một phần cũng do cậu, lúc nhỏ bị mẹ bắt chơi với cháu nhưng lại không biết chơi với con gái thế nào?

    Mang tiếng là cậu cháu nhưng thực chất chỉ cách nhau có hai tuổi, thế là cậu dắt cô theo chơi cùng đám bạn, thỉnh thoảng còn dắt đi đánh nhau, cứ thế chơi đến lúc cô tóc dài da trắng mới giật mình nhận ra cô là con gái. Nhưng mọi chuyện cũng đã không thể quay lại rồi!

    Thanh Tùng ấp úng chữa ngượng.

    "Cậu là muốn tốt cho con thôi, nhìn đi từ hồi đi học đến giờ con có bị đứa nào ăn hiếp chưa?" Nói xong hồi hộp nhìn Lê Minh.

    Lê Minh nghiêng đầu suy nghĩ, đúng là vậy thật, cô không bắt nạt người ta thì thôi làm gì có ai bắt nạt cô. Nhưng cô cứ thấy có gì đó không đúng, Thanh Tùng nhân lúc cô đang phân vân, cất giọng thâm tình nói lời trái lương tâm.

    "Con yên tâm, cậu sẽ dùng năm học cuối cấp này bảo vệ con hết mình, không để đứa nào có cơ hội đụng tới một cọng lông của con."

    Lê Minh nghi ngờ nhìn chăm chăm vào mặt Thanh Tùng, tốt thế sao? Thì giọng nói khỏe mạnh của bà Dung vang vọng cả căn nhà.

    "Hai đứa này suốt ngày cứ như chó với mèo, la bai bãi cái họng, có muốn mẹ lấy băng keo dán mỏ hai cậu cháu lại luôn không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2021
  3. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả hai bị câu nói này làm giật mình, sợ mẹ thật sự sẽ dán mỏ hai đứa lại nên Lê Minh nhanh chóng lái sang chuyện khác.

    "Mẹ! Con đậu trường Nguyễn Cảnh rồi."

    Bà Dung lập tức vui vẻ quên đi chuyện muốn dán mỏ hai cậu cháu, yêu thương vuốt tóc con gái.

    "Con gái mẹ thật giỏi."

    "Con thay đồ đi, mẹ chở đi mua ít đồ" bà Dung nói rồi quay lưng định ra ngoài, Lê Minh hỏi.

    "Mua gì thế mẹ?"

    Bà Dung nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

    "Mua sách vở cho con vào trường mới, với lại trường đó không phải mặc áo dài đi học sao? Giờ không mua vải đặt may thì sao kịp?"

    Lê Minh ảo não nghĩ tới phải mặc áo dài đến tận ba năm mà ngao ngán, lại còn vạt trước vạt sau phiền chết đi được.

    Thanh Tùng nghĩ tới cảnh con nhóc cháu mặc áo dài mà không nín được cười, không biết sẽ thành cái dạng gì?

    Nhà Lê Minh có tất cả bốn người: Bà ngoại, mẹ, cậu út và cô, ông ngoại lúc cô vào lớp một thì bệnh nặng không qua khỏi nên đã đi bán muối rồi, còn ba cô lúc cô lên lớp ba trên đường đi làm về gặp tai nạn cũng đã qua đời.

    Khoảng thời gian đó mẹ cô tinh thần sa sút dữ dội, không thể tự chăm sóc bản thân và cả cô nữa nên đã dọn về nhà bà ngoại để ngoại tiện chăm sóc.

    Bà ngoại cô năm nay hơn sáu mươi, mẹ thì ngoài bốn mươi từ khi ba mất mẹ vẫn ở vậy nuôi con không tái giá, sau khi hồi phục mẹ phụ giúp bà ngoại buôn bán đến khi ngoại có tuổi thì để cửa hàng cho mẹ trông coi. Việc buôn bán khá tốt nên kinh tế gia đình cũng ổn.

    Thời gian thấm thoát qua mau, Lê Minh bắt đầu năm học cuối cùng của thời học sinh, trong năm học này những chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim lại rớt xuống đầu cô. Để sau này khi nghĩ lại cô cảm thấy mặt mình cũng dày không ít.

    Lê Minh đang háo hức cùng cô bạn thân Hoài Thương xem danh sách xếp lớp mới. Mỗi năm trường Nguyễn Cảnh sẽ trộn tất cả các lớp cùng khối xếp lại lớp mới ngoại trừ hai lớp chọn A1, A2 của mỗi khối là được giữ nguyên.

    Ở trường Nguyễn Cảnh nếu gọi theo lớp thì gọi là 10A1, 11A1, 12A1 nhưng khi gọi theo khối thì là A1, B1, C1. Hy vọng năm nay hai đứa sẽ được chung lớp.

    Đang hi hi ha ha nhìn tới C3 đã thấy tên nhỏ bạn trong đó, vào được C3 cũng không tồi đâu nha, hồi hộp nhìn hết danh sách C3 không thấy tên mình đâu, cảm giác buồn đã dâng dâng lên trong lòng.

    Năm cuối cũng không được học chung, thất vọng nhìn tới danh sách C4, vẫn không thấy tên mình rồi lại tiếp tục nhìn C5 đến C8 vẫn không có, tâm thần bất định liếc mắt vào danh sách C9 cũng là lớp cuối cùng, nói tới lớp cuối cùng thì mọi người có thể hiểu nó là thế nào rồi? Thì tên mình lại nằm chình ình trong đó.

    Lê Minh cảm giác cả bầu trời sụp đổ, học lực cô cũng thuộc dạng khá sao lại có thể lưu lạc tới lớp này, ít ra cũng đu đeo được C5 hay C6 chứ.

    Hoài Thương nhận thấy Lê Minh không vui, nhẹ nhàng an ủi.

    "Không sao đâu, lớp cuối nhưng đều là học sinh khá mà, hay tôi chuyển qua C9 học chung với bà nha."

    Lê Minh ủ rũ nhìn Hoài Thương, không đồng ý.

    "Đừng, bà cứ ở C3 đi."

    Hai đứa cô chơi với nhau từ lớp 6, cô bạn này có vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với cô, một đứa như con trai một đứa thì bánh bèo tiểu thư không hiểu sao lại chơi được với nhau đến tận bây giờ. Nhưng có một điểm giống nhau là cả hai đều rất trắng.

    Tâm tình Lê Minh hôm nay đúng tệ không thể tả lại nghe bên C1 xì xào, là có học sinh mới chuyển vào.

    Hoài Thương quay qua cười tủm tỉm nói vào tai cô.

    "Có tới ba người chuyển vào C1, toàn là trai không thôi mấy nhỏ C1 đang nhao nhao hết lên."

    Lê Minh đảo mắt nói nhỏ lại vào tai Hoài Thương.

    "C1 có ghê gớm tới đâu thì cũng là phàm nhân thôi, nghe tới trai cũng ít có mê lắm."

    Lê Minh háy mắt về phía đám nữ sinh C1 vẫn đang xí xô xí xào.

    "Nhìn tên thôi cũng biết là đẹp trai rồi."

    Trời! Đúng là học sinh lớp chọn có khác, học lực khác người nên tư tưởng cũng khác người nốt.

    Cô nói với Hoài Thương.

    "Mấy nhỏ đó tương lai sẽ làm nhà tiên tri không đó, nhìn tên là biết được đẹp hay xấu luôn, ghê gớm thiệt."

    Hoài Thương che miệng cười.

    "Chuyển vào C1 thì chắc cũng thuộc dạng trâu bò ha?"

    Lê Minh nghiêng đầu nói.

    "Cũng chưa chắc đâu, thật ra C1 trâu bò thật sự cũng có nhưng hàng fake cũng nhiều, không biết mấy anh đẹp trai của mấy ẻm sắp chuyển vào thuộc dạng nào?"

    Buổi lễ khai giảng diễn ra trong không khí tưng bừng, náo nức, tất cả thầy cô lẫn học sinh đều là tinh thần hăng hái bắt đầu năm học mới.

    Nhưng bóng dáng mấy anh đẹp trai lại không thấy đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng tám 2021
  4. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khai giảng qua đi, lại là một năm học miệt mài cắm đầu vào sách vở, cuộc đời học sinh cứ nghĩ như thế mà trôi qua.

    Sau ba ngày tựu trường khi Lê Minh đang cùng Hoài Thương đi vào sảnh trước của trường thì nghe các bạn học sinh nhốn nháo, tò mò hai đứa mon men tới gần.

    Cảnh tượng trước mắt đúng là choáng váng, một dàn xe hơi mắc tiền đang đậu trước cổng trường. Mọi người đang kháo nhau là có ông to bà lớn nào đó ghé thăm trường, đều đang hóng chuyện đứng xem không chịu vào lớp.

    Nhưng khi cánh cửa xe được mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống tiếp theo đó là khuôn mặt điển trai với làn da trắng sáng, mái tóc được chải gọn gàng, hắn phải cao hơn 1m8 nếu không mặc trên người bộ đồng phục học sinh thì ai nghĩ hắn là học sinh cơ chứ.

    Hai chiếc xe phía sau cũng lần lượt có người bước xuống, nhan sắc cũng không phải dạng vừa. Khi hai người phía sau xuống xe thì tên xuống đầu tiên bắt đầu bước đi vào trường.

    Một trong hai tên phía sau gọi lớn.

    "Thiên Tinh chờ tớ."

    Vừa nghe tên người kia cả đám nữ sinh đã la oai oái, cảnh tượng cứ như là fan đang meetting với idol. Chuông báo vào học cũng không thấy có dấu hiệu về lớp, thầy giám thị phải tới ra chiêu lúc ấy mới chịu đi nhưng vẫn còn tiếc nuối.

    Mặc tên phía sau gọi hắn vẫn bước đi không dừng lại, đi đên sảnh đã thấy thầy chủ nhiệm C1 đứng chờ. Họ nói gì đó rồi cả ba người theo thầy chủ nhiệm về lớp.

    Không gian trường học trở về yên tĩnh đến giờ ra chơi lại bùng nổ, Lê Minh đi ngang các lớp đều nghe bàn tán về học sinh mới chuyển đến C1 nhất là cái gã Thiên Tinh gì đấy.

    Nơi khối 12 học là khu A ở gần với khu vực hành chính, một trệt một lầu. Tầng trệt là sảnh trước và ba lớp C1, C2, C3, tầng trên là C4 đến C9.

    Hai đầu khu đều có thang bộ, C9 nằm ở cuối dãy nên gần thang bộ nhưng Lê Minh thường đi ngang qua các lớp để xuống lầu vì đi từ bên thang bộ lớp cô xuống dưới muốn qua C3 phải đi ngang qua phòng giám thị là phòng mà không ai muốn dính tới, nên cứ tránh đi vẫn hơn.

    Xuống tầng trệt, nơi hành lang C1 đã thấy một nhóm nữ sinh đứng nhấp nhô, ngó mặt vào trong. Lê Minh nhìn mà lắc đầu, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng có cần phải nhìn lom lom như động vật quý hiếm vậy không?

    Thật ra Lê Minh cũng như các thiếu nữ mới lớn đều thích cái đẹp, chỉ khác ở chỗ là cách thưởng thức thôi. Người khác khi phát hiện cái đẹp thường có tâm tư muốn chiếm hữu nhưng cô lại không vậy, đẹp thì cứ nhìn thôi, rất dễ thỏa mãn, cũng có thể do theo cậu út quá lâu nên cái gọi là cảm giác với bạn khác giới hầu như bằng không.

    Cô là kẻ nghiện truyện tranh, hoạt hình nên cặp kính hiện tại không phải do chăm học mà là do hai năm kiên trì mài truyện.

    Cô đi xuyên qua C1, C2 tới C3 thì quẹo vào, C3 cũng không khác gì cũng đang ồn ào chuyện trai đẹp.

    Vừa đặt mông ngồi xuống, Hoài Thương cùng đám chơi chung đã thao thao.

    "Qua C1 ngắm trai đẹp đi."

    Lê Minh xua tay.

    "Không đi, có nhìn nhiều hơn cũng làm được gì?"

    Thu Thảo là nhỏ ú nhất trong nhóm nheo mắt nhìn Lê Minh.

    "Ý mày là sao? Nhìn thôi không đủ? Hay mày muốn ăn luôn?"

    Lê Minh trợn mắt.

    "Ăn? Con lạy má, nhìn là biết ăn không tiêu rồi."

    Hoài Thương cùng mấy đứa còn lại cười rộ lên, một đứa nhanh miệng nói.

    "Minh nói đúng á, đẹp thì nhìn thôi chứ ăn không tiêu đâu."

    Lê Minh nhướng mày nhìn Thu Thảo.

    "Với lại giờ mày thử qua tia đi, xem mấy chị C1 có xé xác mày ra không?"

    Lê Minh vừa nói xong thì cả đám lại cười ồ lên.

    "Đúng! Đúng! Phải bảo vệ tài sản quốc gia chứ.. ha.. ha."

    Minh Thủy lý lẽ.

    "Ba tên đó nhìn là biết nhà không bình thường rồi, còn cái vẻ đẹp mã đó nữa, nhất là cái người tên Thiên Tinh ấy.. chậc chậc.. khổ cho chị em rồi."

    Lời vừa dứt lại một trận cười vang lên, tâm tư thiếu nữ thấy trai đẹp sao lại không rung rinh nhưng mấy nhỏ trong nhóm đều là miệng hùm gan sứa cả. Bàn tán xôn xao thế thôi chứ chẳng dám làm gì đâu.

    Nhưng nhỏ bạn thân của cô lại rất có tiềm năng, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh xắn da dẻ trắng trẻo là ứng cử viên sáng giá, Lê Minh nhìn Hoài Thương nháy mắt.

    "Sao bé Thương? Có muốn sang làm quen với mấy anh đẹp trai bên đấy không?"

    Hoài Thương đánh vai Lê Minh cười nói.

    "Khùng quá!"

    Thảo ú lại luyên thuyên.

    "Đúng đó, mày tới đi, biết đâu hắn thích thì sao? Đến lúc đó chị em cũng được thơm lây."

    Hoài Thương trợn mắt nhìn Thảo ú.

    "Bớt giỡn đi, tao có xài cả thùng kotex cũng không đủ tự tin để làm chuyện đó."

    Cả đám cười nắc nẻ nhìn Hoài Thương, đang định ba hoa thêm chuông báo vào lớp vang lên Lê Minh vội đứng lên về lớp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  5. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau khi nhập học, học sinh trường Nguyễn Cảnh sẽ có kỳ thi đầu tiên với cả ba khối – kiểm tra chất lượng đầu năm đề thi bao gồm những kiến thức cũ để giáo viên nắm được học lực hiện tại của học sinh.

    Kết quả kỳ thi thật sự làm học sinh khối 12 một lần nữa choáng váng, tên nhân vật phong vân Thiên Tinh mới chuyển vào C1 hiện đang chễm chệ đứng đầu trên bảng công bố điểm thi.

    Hoài Thương có chút khâm phục huýt vai Lê Minh.

    "Trâu bò chính hãng là đây!"

    Lê Minh cũng phải gật đầu đồng ý.

    "Đúng là ghê thiệt, nhìn bộ dạng hắn cứ nghĩ là bình hoa di động chứ, té ra lại là hàng thiệt."

    Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một ngày.

    Lê Minh kết thúc buổi học chiều về đến nhà đã thấy mẹ đứng chờ ở cửa, cô nhanh chân bước tới.

    "Mẹ chờ con hả?"

    Bà Dung vui vẻ nhìn Lê Minh.

    "Ừm! Con gái mẹ chăm chỉ học hành, mẹ rất vui."

    Lê Minh còn đang lơ ngơ.

    "Lớp 12 mà còn nằm trong top ba của lớp, mẹ rất tự hào về con, con gái của mẹ."

    Bà Dung kiềm nén cảm xúc muốn khóc ôm con gái nhỏ vào lòng, trong khi Lê Minh không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ biết vòng tay ôm lại mẹ.

    Lê Minh lắp bắp hỏi.

    "Mẹ? Top ba.. là sao?"

    Bà Dung mắng yêu.

    "Cha mày! Con không phải giấu mẹ, cậu út con nói với mẹ rồi, con học giỏi thì mẹ mừng chứ có sao phải giấu, lần sau có gì phải nói với mẹ, nghe chưa?"

    Á á! Lại cậu út, Lê Minh đổ mồ hôi cười gượng đáp lại.

    "Dạ! Con biết rồi."

    Lê Minh lên 12 thì Thanh Tùng đã là sinh viên năm hai, hai năm đầu chương trình học không nhiều lắm nên vẫn còn thong dong, cưỡi ngựa xem hoa.

    Thanh Tùng đang ngồi ăn cơm trong bếp, Lê Minh hầm hầm vô tới, cô tới gần Thanh Tùng nghiến răng hỏi.

    "Cậu út, cậu nói gì với mẹ con? Top ba là sao?"

    Thanh Tùng đảo mắt.

    "À, là.. là.. mấy bà hàng xóm qua khoe con nên tao mới nói vậy cho chị hai vui thôi."

    Lê Minh nổi cơn tam bành.

    "Nhưng con chỉ học khá thôi đâu ra top ba, cậu có nghĩ cuối kỳ mẹ đi họp phụ huynh thì sao không?"

    Như sực tỉnh, Thanh Tùng ờ ha, nhìn biểu cảm giả điên của cậu út mà cô muốn cắn chết hắn cho rồi.

    "Còn ờ ha! Cậu làm gì làm đi, con không biết đâu?"

    Thanh Tùng ra phương án.

    "Thì mày học phụ đạo thêm đi, cũng đang ở top giữa rồi ráng lết thêm vài bậc nữa là lên top ba thôi."

    Lê Minh khinh thường nói.

    "Cậu nói cứ dễ như ăn cháo ấy, từ giờ đến thi học kỳ một còn chưa tới hai tháng, cậu bảo con lết đường nào?"

    Cũng hơi căng à, Thanh Tùng gãi gãi đầu.

    "Hay để tao ra nói lại với chị hai."

    Lê Minh nghe vậy vội ngăn lại.

    "Đừng! Để con thử, không được rồi tính sau."

    Thanh Tùng buồn bực gật đầu, trách mình lúc đó váng đầu hay sao lại đi nói lung tung.

    Hôm sau đi học, Lê Minh kể lại chuyện top ba cho Hoài Thương nghe, nhỏ lo lắng hỏi.

    "Rồi bà tính sao?"

    Lê Minh thở dài.

    "Cũng không biết nữa, giờ có đi phụ đạo cũng không chắc lết nổi."

    Chợt có một suy nghĩ táo bạo lướt qua trong đầu, Hoài Thương quay phắt qua nhìn Lê Minh.

    "Tôi có ý này, hay là.. bà qua nhờ Thiên Tinh lớp C1 phụ đạo đi."

    Hoài Thương vừa nói xong Lê Minh biểu tình như chết khiếp nhìn nhỏ bạn thân.

    "Bà bị sao dạ? Quen biết gì đâu mà nhờ."

    Hoài Thương cũng khó xử.

    "Chỉ còn cách đó thôi, tên đó học trâu bò vậy được hắn phụ đạo mới có thể kéo thành tích của bà lên trong thời gian ngắn chứ."

    Lê Minh nghe xong mà tim đập bang bang.

    "Bà thấy ổn hông? Tên đó như cục nước đá ướp lạnh vậy, ngoài hai tên cùng chuyển đến có thấy hắn nói chuyện với ai đâu?"

    Lê Minh lo sợ nói.

    "Tôi sợ vừa mới tới gần đã bị đông cứng ngắc rồi chứ nói gì đến phụ đạo."

    Hoài Thương kiên trì cổ vũ.

    "Bởi vậy cho nên mặt bà phải dày lên, bám chặt vào khi nào hắn chịu giúp thì thôi."

    Lê Minh nghe mà khóe môi giật giật.

    "Mặt tôi bình thường chưa đủ dày hả?"

    Hoài Thương cười hơ hớ.

    "Phải dày hơn nữa mới được."

    Lê Minh liếc mắt nhìn Hoài Thương, nhỏ này bề ngoài bánh bèo vậy thôi chứ đụng chuyện cũng là bà chằn thứ thiệt đấy.

    Hai cô bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận Thiên Tinh, biết được hắn cùng hai người bạn thường hay tụ tập ở nhà kho để trống phía sau khu C.

    Buổi học sáng, giờ ra chơi Lê Minh đi đến nhà kho tìm Thiên Tinh, cô đảo qua đảo lại vài lần, cố hít thật sâu lấy can đảm bước vào.

    Thiên Tinh cùng hai người bạn đang ngồi trong đấy, sở dĩ họ hay đến đây là do Thiên Tinh không muốn cứ tới giờ ra chơi lại bị đám nữ sinh nhìn như là động vật triển lãm.

    Lê Minh chậm chạp đi vào trong, nghe tiếng động bọn họ ngước mặt lên nhìn, trước mắt là một cô gái mặc bộ áo dài trắng, tóc buộc đuôi gà dài hơn nửa lưng, trên mặt là cặp kính gọng đen to tròn càng tôn lên nước da trắng hồng của cô.

    Lê Minh tuy không xinh đẹp sắc xảo nhưng cũng thuộc dạng thanh tú dễ nhìn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng tám 2021
  6. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt họ nhìn cô như hỏi có việc gì, Lê Minh bước tới trước mặt Thiên Tinh, hai tay nắm chặt cố lấy hết can đảm.

    "Chào cậu, tôi.. tôi là Lê Minh lớp C9."

    Hoàng Long cùng Thành Trung nhướng mày nhìn Lê Minh, nghĩ chuyện này quá bình thường lúc nào xung quanh họ cũng xuất hiện các cô gái đến làm quen thế này, nhất là Thiên Tinh hắn có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với các cô gái.

    Lê Minh lắp bắp phân minh sợ họ hiểu lầm cô đến làm quen.

    "Tôi đến không phải để làm quen.. tôi đến nhờ giúp đỡ."

    Lúc này Thiên Tinh cất giọng lạnh lùng.

    "Tụi này không phải hội từ thiện."

    Lê Minh nghe vậy càng gấp sợ hắn không đồng ý.

    "Thiên Tinh cậu học giỏi nhất khối, cậu.. có thể phụ đạo cho tôi không?"

    Hoàng Long cùng Thành Trung đồng loạt nhìn Lê Minh, nghĩ cô gái này cách thức tiếp cận đúng là có phần cao siêu hơn, hứng thú nhìn sự việc sẽ diễn biến đến đâu.

    Thiên Tinh ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Lê Minh khiến cô cảm giác thẹn muốn bung đầu, mặt đỏ lên một mảng, sợ họ không tin cô vội giải thích.

    "Kì thi học kỳ một tôi muốn vào được top ba của lớp nên mới đến nhờ cậu giúp, tôi không có ý định dùng cách này để dở thói mèo mã gà đồng với cậu đâu".

    Như sợ hắn không tin cô giơ tay lên.

    "Tôi có thể thề."

    Hoàng Long cùng Thành Trung nghe đến đây thì phì cười, nhỏ này cũng thú vị đấy chứ lần đầu họ gặp con gái kiểu này.

    Thiên Tinh mặt không biểu cảm phun ra một tiếng.

    "Không!" rồi bỏ đi.

    Lê Minh xấu hổ đỏ hết cả mặt không biết làm gì chỉ đứng trơ mắt nhìn họ đi mất.

    Khi tan học về cô kể lại cho Hoài Thương nghe thất bại của mình, thì nhận được động viên từ nhỏ bạn cô lại hăng máu gà trở lại.

    Hôm sau, Lê Minh lại tiếp tục đến tìm Thiên Tinh nhưng kết quả lại là tiếng "không!" lạnh tanh của hắn.

    Tình huống đó lập đi lập lại một tuần, cô đã bắt đầu nản chí quyết định đi lần cuối cùng nếu vẫn không được thì bỏ cuộc thôi.

    Vẫn như mọi khi, Lê Minh bước vào nhưng lần này ánh mắt của họ phớt lờ cô, xem cô như người vô hình ý.

    Cô hít thật sâu, lên tinh thần chiến đấu đến 200% chuẩn bị đánh trận cuối cùng. Nhưng kết quả vẫn là tiếng "không!" tàn nhẫn ấy, lúc Thiên Tinh đi qua cô, cô bất ngờ xoay người theo do động tác quá nhanh nên chân bị trẹo té xuống đất, cô mặt dày vội ôm chân hắn như thể sợ hắn sẽ đi mất, giọng nài nỉ.

    "Cậu chỉ cần phụ đạo cho tôi một tháng thôi, một tháng thôi, làm ơn đi mà."

    Cả ba người đều bất ngờ trước hành động của cô, không lường trước được cô sẽ ôm chân như vậy.

    Lê Minh ra sức ôm chặt chân Thiên Tinh như thể làm thế có thể giữ lại cho mình chút tự tôn cuối cùng.

    Thiên Tinh sau hồi kinh ngạc lấy lại bình tĩnh, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, trả lời như đập vào mặt Lê Minh "không!" rồi lạnh lùng rút chân ra khỏi tay Lê Minh xoay người bỏ đi.

    Nhìn cảnh tượng trước mắt Hoàng Long cùng Thành Trung cũng mủi lòng nhưng tên ma vương kia lại không có chút phản ứng.

    Hoàng Long lên tiếng.

    "Thiên Tinh hay là cậu giúp một lần đi".

    Vừa nói đã nhận được cái liếc mắt sắc lạnh của hắn.

    "Cậu tới mà giúp."

    Ặc! Hoàng Long liền ngậm miệng lại, nếu giúp được hắn đã giúp rồi nhìn tội thế cơ mà.

    Thiên Tinh không muốn dính tới con gái, họ không muốn gương mặt hắn thì cũng là gia thế nhà hắn, việc này cứ lập đi lập lại khiến tim hắn cũng chai đi không còn cảm xúc nữa.

    Sau khi Thiên Tinh đi rồi, Lê Minh giữ nguyên tư thế ngồi bệt như vậy, không động đậy. Ngồi một lúc cô cởi giày kiểm tra chân có bị làm sao không? Bực bội trong lòng liền lấy giày ném mạnh vào bức tường đối diện.

    Thiên Tinh khi về tới lớp phát hiện hắn để quên điện thoại ở nhà kho nên quyết định quay lại lấy, khi bước vào hắn nghe tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có người bắt máy, đó không phải chuông điện thoại của hắn, hắn chầm chậm bước vào đứng nép sát tường nhìn vào trong.

    Hắn nhìn thấy cô gái khi nãy vẫn còn ở đó, đang ngồi gục đầu bó gối dưới đất.

    Hắn không vội bước vào định chờ cô đi rồi mới vào. Lê Minh chán nản rướng người móc điện thoại đang kẹp trong lưng quần ra xem, nhìn thấy màn hình hiện lên Út Lầy, cô chần chừ rồi bấm nút nghe nhưng không lên tiếng.

    Đầu dây bên kia giọng thiếu niên vang lên.

    "Gọi gì đó?"

    Lê Minh vẫn im lặng không trả lời, nghe giọng cậu út cô chợt thấy tủi thân, uất nghẹn khóc lên, tiếng nói đứt quãng.

    ".. hu.. hu.. cậu út.. con ghét cậu.. hu.. hu."

    Thanh Tùng nghe cô khóc cũng quýnh lên.

    "Làm sao? Đứa nào ăn hiếp hả?"

    Lê Minh khóc rấm rức trả lời.

    "Tại cậu hết.. gì mà top hai top ba, nổ bung bông hành, từ giờ tới hết học kỳ phải làm sao đây? Hu.. oa."

    Nghe đầu dây bên kia thở hắt ra.

    "Lại cái vụ đó, không được thì bất quá chị hai đánh mày gãy một chân thôi, có gì đâu?"

    Lê Minh hít hít mũi, giọng ướt nhẹp.

    "Con không sợ mẹ đánh, chỉ sợ mẹ buồn thôi."

    Ngừng một chút cô lại nói.

    "Với lại nếu mẹ đánh con gãy một chân thì con đánh cậu út gãy luôn hai chân."

    Đầu dây bên kia: "..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2021
  7. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu dây bên kia lại hỏi.

    "Đang ở đâu đấy?"

    Lê Minh hít mũi.

    "Ở nhà kho, hang ổ của cậu út đó."

    Thiếu niên phản bác.

    "Con này nói gì khó nghe, hang ổ gì? Về lớp đi còn vụ kia về nhà tính sau."

    Lê Minh "dạ" một tiếng chuẩn bị tắt máy thì nghe bên kia nói.

    "Khoan đã, giờ này đừng đi ra cửa, leo cửa sổ về đi."

    Lê Minh muốn buộc lại tóc nên mở loa ngoài để điện thoại xuống đất vừa bới tóc vừa nói.

    "Con không leo đâu, mặc đồ này mà leo lỡ ai thấy thì sao?"

    Thanh Tùng xì dài.

    "Giờ này có đứa nào đi lang bang địa như mày đâu mà thấy, còn muốn bị bác Cu bế lên phòng uống trà thì cứ đi ra cửa."

    Lê Minh suy nghĩ, quyết định leo cửa sổ, cô lại hỏi.

    "Cậu út, cậu nói xem liệu đi họp phụ huynh về mẹ có cạo đầu con hông?"

    Thanh Tùng cười khà khà.

    "Yên tâm, chị hai không cạo đầu mày đâu."

    Lê Minh thắc mắc.

    "Sao cậu chắc vậy?"

    Giọng nói thiếu niên chậm rãi vang lên.

    "Ờ! Nếu cạo đầu mày rồi làm sao biết mày là con gái."

    Sặc! Lê Minh nghe mà máu nóng dồn lên não, nghiến răng nói.

    "Cậu út, kiếp trước con chắc chắn đã cắn chết Đường Tăng nên mới phải đầu thai làm cháu cậu đấy."

    Nói xong không đợi bên kia trả lời cô ngắt máy luôn. Tức giận làm cô cảm giác muốn bốc hỏa lấy tay quạt quạt mặt, nhìn một lượt người mình từ trên xuống, cô lẩm bẩm.

    "Người ta rõ ràng là con gái mà cứ nói không giống con gái, vậy thì giống con gì? Bực thiệt chớ!".

    Đi cà nhắc tới nhặt chiếc giày cô ném khi nãy mang vào rồi cầm điện thoại nhét lại vào lưng quần, đi tới cửa sổ ngó qua ngó lại rồi nhanh nhẹn phóng lên cửa sổ leo qua chuồn về lớp.

    Lúc này Thiên Tinh bước ra, suy nghĩ hắn bị đảo lộn có lẽ hắn đã nhận xét sai về cô gái này rồi.

    Hôm sau quả nhiên Lê Minh không đến tìm hắn nữa, Hoàng Long nhìn thấy sắp đến giờ vào học nhưng cô bạn kia vẫn chưa xuất hiện, thắc mắc lên tiếng.

    "Nhỏ cận kia hôm nay không đến à? Bỏ cuộc nhanh thế?"

    Thành Trung bĩu môi.

    "Nếu là cậu thì có tới nữa không?"

    Hoàng Long suy nghĩ rồi gật gật đầu, không phát hiện ra Thiên Tinh đang sa sầm nét mặt.

    Từ hôm muối mặt đó Lê Minh không đến nhà kho nữa, cô khôi phục lại lịch trình của mình là giờ ra chơi lại xuống lớp C3 chơi cùng đám Hoài Thương.

    Thiên Tinh cũng không đi tới nhà kho, hắn không biết tại sao lại không muốn đến đó nữa.

    Nhiều lần đi ngang lớp C1 nhưng Lê Minh cũng không ngoái lại nhìn, nghĩ lại sự việc xảy ra với Thiên Tinh thật mất mặt quá. Cô quyết định lần sau sẽ đi hướng phòng giám thị không đi qua C1 nữa.

    Thiên Tinh ngồi trong lớp thỉnh thoảng vẫn thấy Lê Minh đi ngang qua nhưng mấy hôm gần đây lại không thấy nữa.

    Hắn cũng biết cô thường hay xuống C3 chơi với đám bạn, dạo này chẵng lẽ hết chơi rồi sao? Để giải đáp thắc mắc trong lòng hắn bước ra khỏi lớp đi về hướng lớp C3. Đám Hoàng Long hỏi hắn đi đâu hắn chỉ trả lời.

    "Đi vệ sinh."

    Đi ngang qua C3 hắn cố tình đứng lại nhìn vào, hắn thấy nhỏ mấy hôm trước ôm chân mình nài nỉ nay lại ngồi đó cười hơ hớ đùa giỡn, hắn chợt nghĩ ra không thấy cô đi qua lớp là do cô cố tình đi đường khác.

    Đám nữ sinh trong lớp thấy hắn đứng ngoài lớp nhìn vào thì lao nhao lên, Lê Minh nghe thấy quay ra nhìn do cô đang ngồi quay lưng lại. Khi chạm phải ánh mắt hắn Lê Minh giật mình quay lại, cảm giác xấu hổ lại tràn về theo phản xạ có điều kiện cô bất giác lấy tay che mặt.

    Hoài Thương nhạy bén nhận thấy cô khác thường hỏi nhỏ.

    "Sao dạ?"

    Lê Minh gượng gạo trả lời.

    "Không có gì! Nhớ lại thấy có chút xấu hổ thôi."

    Hoài Thương hiểu cô nói gì, nhẹ nhàng an ủi.

    "Không sao đâu, chuyện cũng không có gì mà, với lại tên đó từ đầu năm tới giờ có nhỏ nào đến gần được đâu, bà vậy là hay lắm rồi."

    Nghe như khen nhưng cô lại vui không nổi. Thiên Tinh đột nhiên cảm giác bực bội trong lòng hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đám Lê Minh đang ngồi rồi nguýt mắt bỏ đi.

    Cả lớp đều im phăng phắt đến lúc hắn đi lại ồn ào, giọng bán nam bán nữ của Lộc bóng vang lên.

    "Ui! Anh Tinh đẹp trai nhìn ai đấy? Người đâu đẹp gì mà đẹp dữ thần hà?"

    Câu nói thành công làm mấy đứa còn lại cười nghiêng ngã, Thảo ú lại bắt đầu nhiều chuyện.

    "Ê! Tao thấy tên đó cứ nhìn chằm chằm nhóm tụi mình đó."

    Lê Minh vội phản bác.

    "Mày điên quá! Nhóm mình có gì mà nhìn."

    Minh Thủy đồng ý với Thảo ú.

    "Con Thảo nói đúng đó, tao cũng thấy vậy mà."

    Hoài Thương kín đáo nhìn Lê Minh, cô hiểu ý vội lắc đầu đáp lại.

    "Không phải đâu."

    Tên đó nhìn cô làm gì chứ? Sau chuyện hôm đó đáng lẽ cô mới phải nhìn hắn như vậy, chứ có đâu hắn lại nhìn cô cứ như cô giật bồ hắn ấy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng chín 2021
  8. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Minh cũng có chút quen biết với lớp C1, cô biết Tấn Phúc lớp trưởng C1 có một số tài liệu ôn tập nên muốn qua mượn photo về tự học.

    Giờ ra chơi buổi sáng, Tấn Phúc đang nói chuyện với bạn trong lớp thì nghe bạn ngoài lớp gọi.

    "Phúc ơi, có người kiếm này."

    Tấn Phúc quay lại hỏi.

    "Ai thế?"

    "Lê Minh C9."

    Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của Thiên Tinh, hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa lớp quả nhiên thấy Lê Minh đang đứng đấy.

    Hôm nay cô không buộc tóc đuôi gà nữa mà bới hết lên kết hợp với cặp kính to tròng, làn da trắng hồng nhìn qua cũng rất thuận mắt.

    Tấn Phúc bước ra nói với Lê Minh vài câu lại quay vào lấy tập tài liệu bước ra. Lê Minh nhận lấy, cười vui vẻ.

    "Cám ơn nha! Photo xong trả lại Phúc liền."

    Từ đầu đến cuối cô đều không nhìn vào lớp C1 nên không nhìn thấy ánh mắt như muốn cắn người của Thiên Tinh.

    Không nhờ được hắn thì quay sang tìm người khác, chuyện này không phải rất bình thường sao? Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy ngực cứ anh ách khó chịu.

    Khi Tấn Phúc quay vào thì bọn con trai nhao lên.

    "Nhỏ đó tìm ông chi vậy?"

    Tấn Phúc cười nói.

    "Mượn tài liệu ôn tập thôi."

    Một đứa trong nhóm cười rộ lên, cả đám đều nhìn tên mới cười như kiểu bị động kinh.

    Thấy mình bị nhìn như động vật lạ, hắn vội giải thích.

    "Nhớ đến một chuyện mắc cười thôi."

    Nói xong hắn móc điện thoại ra, mở máy bấm vào một đoạn ghi âm.

    "Cái này là tôi lấy từ một bạn lớp C9."

    Một tên khác thắc mắc.

    "Rồi liên quan gì tới nhỏ Minh?"

    "Thì cứ nghe trước đi."

    Thế là cả đám chúm đầu lại nghe, đám người Thiên Tinh cũng căng tai lên nghe.

    Loa điện thoại bắt đầu phát ra âm thanh, một giọng nữ cất lên.

    "Ê Minh! Nghe tin gì chưa?"

    Thêm một giọng nữ nữa.

    "Tin gì? Học kỳ này không phải thi hả?"

    "Đâu ra ngon vậy? Người mày thích bị nhỏ khác hốt mất rồi, vẫn chưa biết gì à?"

    "Hả? Người tao thích? Có luôn hả? Ủa? Mà tao thích ai? Sao tao không biết?"

    Giọng nữ kinh ngạc hô lên.

    "Thì Duy chứ ai, không phải lúc nào mày cũng nhìn tên đó lom lom sao?"

    "À! Biết rồi, Duy ngồi cách hai bàn."

    "Rồi sao? Vậy thôi hả?"

    "Chứ muốn sao nữa? Tao có nói là thích cha đó hồi nào đâu, ai muốn hốt thì hốt đi, liên quan gì tao?"

    "Mày còn chối, không thích làm gì cứ nhìn người ta?"

    "Xời! Đẹp thì nhìn thôi, nhìn xả stress, nhưng mà dạo này hết hứng nhìn rồi, kiểu như nhìn nhiều quá bị bội thực hay sao."

    "Trời! Bộ mày tưởng đồ ăn hả? Còn bội thực nữa!"

    "Ê! Đừng nói với tao là lời tụi nó đồn là đúng nha?"

    "Đồn gì? Cả đời tao liêm chính công minh có làm gì mờ ám mà đồn với đại."

    "Bữa nào mày xuống dưới lầu mà nghe, tụi dưới đó nói mày với nhỏ Thương C3 chơi less."

    "Phụt.. khụ.. khụ.. ai chơi less? Bộ tụi nó nằm dưới gầm giường nhà tao hả? Nói chuyện như đúng rồi."

    Tiếng thu dọn đồ vang lên kèm theo tiếng hỏi.

    "Đi đâu vậy?"

    "Kiếm người chơi less, không thì phụ lòng mấy bạn lầu dưới rồi."

    Đoạn ghi âm kết thúc, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng cười của một tên trong nhóm.

    "Thằng Duy mà nghe được chắc ói máu mà chết.. ha.. ha."

    Nhật Duy là nam sinh có nhan sắc nhất trong đám nam sinh khối 12, được rất nhiều nữ sinh ái mộ. Nếu biết được có người nhìn mình chỉ để xả stress không biết có vui nổi không.

    Một tên khác lại nói.

    "Nhỏ này tính tình được lắm, nhìn kỹ cũng xinh phết."

    Tên mở ghi âm nói.

    "Vậy là mấy ông không biết rồi, thấy vậy chứ người thích nhỏ rải dài từ C3 đến C9, mà không biết tại sao không đứa nào tỏ tình."

    Ánh mắt ghi ngờ bắn tới, hắn vội nói.

    "Không tin? Chịu khó để ý đi, phòng lab hay phòng thực hành đều có, lớp C6 một thằng nè, mà thằng đó còn ghi tên hai đứa lên bàn học trong phòng lab ở giữa nguyên trái tim to đùng, nhưng xui là lớp nhỏ Minh không bao giờ học phòng đó."

    Một tên nữa xì ra tiếng.

    "Tôi chắc thằng đó chỉ ghi vậy thôi không dám tỏ tình đâu?"

    Đám nam sinh bắt đầu nhao lên.

    "Sao không dám?"

    Tên vừa xì lại nói.

    "Cọp cậu đi rồi cọp cháu vẫn còn, đừng thấy nhỏ nhắn vậy mà nghĩ hiền nhé, năm lớp 11 Lâm C4 không biết trêu ghẹo gì nhỏ Thương C3 mà nhỏ đó khóc quá trời, thế là bạn Minh tẩn cho thằng đó một trận, bị thầy Đồng hốt lên văn phòng trận đó làm um xùm."

    Hắn ngừng lại lấy hơi nói tiếp.

    "Tại mấy ông không thấy thôi, thằng Lâm bị nhỏ Minh tấn vô góc tường lên gối như phim hành động, sau này biết nhỏ đai đen taekwondo thằng đó xám hết hồn, chưa bị đánh chết là may, dữ dằn cỡ đó có thích cũng ráng kiềm lại, có đánh lại không mà tỏ với bày."

    Hoàng Long nghe cũng choáng không ngờ nhỏ cận có tiểu sử hào hùng quá thể. Thành Trung huýt vai Thiên Tinh.

    "Nghe không? Nhỏ cận cũng oách gớm?"

    Thiên Tinh lườm hắn.

    "Rồi sao?"

    Thành Trung cứng họng im luôn không nói thêm câu nào, thầm nghĩ tên này dạo này sao hay nóng nãy thế?
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng chín 2021
  9. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Minh quay lại C1 trả tài liệu lúc về lớp đi ngang qua sảnh thấy Thiên Tinh đang đứng đó, cô khựng lại định quay lại đi hướng khác, nhưng chợt nghĩ mắc gì phải làm vậy chứ? Rồi cô cắm đầu đi thẳng.

    Lúc cô đi qua Thiên Tinh lên tiếng.

    "Kết thúc buổi học chiều ở cổng trường đợi tôi."

    Lê Minh nghe loáng thoáng không rõ nên cô đi thẳng luôn. Lại nghe giọng hắn nói với theo.

    "Không muốn phụ đạo nữa à?"

    Nghe tới phụ đạo mắt Lê Minh sáng lên quay lại hỏi.

    "Cậu chịu rồi à?"

    Thiên Tinh cúi đầu nhìn cô.

    "Tôi sẽ phụ đạo cho cậu nhưng tôi có một số chuyện cần cậu giúp, như vậy không ai nợ ai."

    Lê Minh gật đầu đồng ý.

    "Ok!"

    Thiên Tinh mở khóa điện thoại đưa cho Lê Minh, cô hỏi.

    "Đưa điện thoại tôi chi?"

    Thiên Tinh nhướng mày.

    "Nhập số di động đi, thêm zalo khi nào cần tôi gọi."

    Lê Minh nhận điện thoại nhanh chóng nhập số điện thoại của cô vào, khi trả điện thoại lại cho Thiên Tinh cô còn cẩn thận nhắc lại một lần.

    "Chiều nay tôi đợi cậu ở cổng trường nhé!"

    Thấy cô vui vẻ khóe môi hắn bất giác khẽ cong "ừ" một tiếng rồi đi về lớp.

    Lê Minh lật đật lấy di động nhắn tin cho Hoài Thương.

    [Thiên Tinh chịu phụ đạo cho tôi rồi, chiều nay bắt đầu nên bà về trước đi nha.]

    Hoài Thương lập tức trả lời.

    [Á.. á.. quá dữ! Học xong tối về kể tôi nghe nha.] kèm theo là biểu tượng mặt cười gian.

    Lê Minh cười cười tắt khung chat rồi đi thẳng về lớp.

    Thiên Tinh sau khi quay về lớp hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý, chắc do đồng cảm nên muốn giúp vậy thôi.

    Buổi chiều Lê Minh lấp ló thập thò leo vào xe của Thiên Tinh, cô nhanh miệng chào hỏi bác tài xế.

    "Con chào chú, con là Lê Minh bạn của Thiên Tinh ạ!"

    Bác tài thấy nữ sinh xuất hiện trong xe không khỏi giật mình, sau khi đáp lại lời chào của cô bé ông chuyển mắt sang nhìn cậu chủ nhà mình thấy không phản đối thì tự hiểu, bắt đầu lái xe về nhà.

    Ngồi trên chiếc xe đắt tiền Lê Minh kín đáo quan sát từng chi tiết trên xe, cảm thấy nhà có tiền đúng là thích thật. Thiên Tinh nhìn bộ dáng Lê Minh ngồi ôm balo nép sát vào cửa xe bên kia, hắn khó chịu lên tiếng.

    "Cậu ngồi xa vậy làm gì? Tôi bị bệnh dịch sao?"

    Lê Minh quay qua nhìn hắn mỉm cười.

    "Đâu có, tôi ngồi đây nhìn đường thôi, nhớ để lần sau tự đi."

    Cô cho là hắn sẽ phụ đạo cho cô ở quán trà sữa gần trường, nhưng hắn bảo không muốn bị người khác nhìn thấy, nên thế là về nhà luôn.

    Chuyện này cô cũng hiểu, với độ nổi tiếng của hắn ở trường nếu để người khác thấy thì không phải thiệt cho hắn sao? Bọn họ chắc chắn sẽ đồn banh làng banh xóm.

    Lê Minh suy nghĩ rồi nói.

    "Thật ra tôi cũng rất biết chuyện đấy, nên cậu cứ yên tâm, ở trường tôi sẽ giả vờ như không quen cậu, sẽ không làm phiền đến cậu đâu. Nếu cậu cần gì cứ nhắn tin cho tôi, vậy nhé!"

    Cô nói rất đúng ý hắn, nhưng khi nghe vào sao lại trái tai đến vậy. Thiên Tinh nhìn đăm đăm cô "ừ" một tiếng rồi ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ xe, không nói thêm tiếng nào.

    Bác tài ngồi nghe mà đổ hết mồ hôi, cứ thấy lời nói hai đứa nhóc này mập mờ thế nào. Lớp 12 thì cũng đã 18 tuổi rồi, chuyện sẽ không phải như ông nghĩ chứ.

    Xe rẽ vào khu biệt thự sang trọng nằm gần bờ sông, tiến đến căn biệt thự to lớn rồi quẹo vào. Lê Minh bước xuống xe nhìn ngôi nhà được xây theo phong cách châu âu mà trợn to mắt, nuốt nước miếng đánh ực một tiếng rồi cuốn quýt chạy theo Thiên Tinh vào nhà.

    Quận C những năm trước vẫn còn là vùng quê vì cơn sốt đất nên hiện tại phát triển không kém gì so với các quận trung tâm thành phố, các khu chung cư cao cấp và biệt thự mọc lên như nấm, thu hút khá nhiều thành phần giàu có.

    Lê Minh vào nhà gặp hai cô giúp việc cũng lễ phép chào hỏi, họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy Lê Minh, từ lúc vào làm đến nay lần đầu họ thấy cậu chủ đưa bạn gái về nhà. Thiên Tinh cau có nhìn cô.

    "Cậu đến đây để chào khắp nhà hả? Còn không đi nhanh."

    Lê Minh a một tiếng rồi ôm balo đi theo Thiên Tinh lên lầu. Hắn mở cửa phòng bước vào cô cũng vào theo, đứng trong căn phòng to gần bằng nửa cái nhà cô, để balo lên bàn lắp bắp hỏi.

    "Chúng ta phụ đạo ở đây hả?"

    Thiên Tinh nhướng mày.

    "Hay muốn phụ đạo trên giường?"

    Ặc! Mặt Lê Minh đỏ như trái cà chua, vội xua tay.

    "Ý tôi không phải vậy, ở.. ở đây đi."

    Cô vừa nói vừa chỉ vào bàn.

    Cô ngồi kế bên Thiên Tinh, hắn cho cô một ít đề làm để biết học lực của cô rồi mới bắt đầu phụ đạo.

    Thiên Tinh giảng bài cho cô giọng hắn trầm ấm, khuôn mặt lại quá đỉnh, làm tâm hồn thiếu nữ không khỏi mơ màng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  10. Đường Tinh

    Bài viết:
    92
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi phụ đạo về đến nhà cơm nước, tắm rửa nằm trên giường cô mở khóa điện thoại gọi cho Hoài Thương.

    Chuông vừa đổ được mấy tiếng đã nghe tiếng hỏi dồn dập từ bên kia.

    "Sao rồi? Sao rồi? Nói nghe coi."

    Nghe giọng điệu hấp tấp của nhỏ bạn, Lê Minh phì cười.

    "Gì mà sao rồi? Học xong thì về thôi."

    Hoài Thương lại hỏi.

    "Nhà ở đâu thế?"

    Lê Minh liền đáp.

    "Ở khu Giang Điền đấy, nhìn muốn ná thở."

    Khu Giang Điền là nơi ở của những người được coi là giàu nhất quận C, ở trong đó toàn là người nổi tiếng và giàu sụ.

    Hoài Thương la lên.

    "Giàu thế?"

    Lê Minh đáp.

    "Ờ! Cũng may thời gian phụ đạo không dài, chứ cứ ra vào khu đó tôi sợ có ngày bị cắt cổ quá."

    Hoài Thương cười ha ha.

    "Hay là bà hốt luôn đi, lúc đó không phải sợ nữa."

    Lúc này Lê Minh còn cười lớn hơn Hoài Thương.

    "Hốt hả? Tôi xài một núi kotex cũng không dám hốt."

    Ngừng một lát cô lại nói.

    "Giống như người của hai thế giới á bà, khác biệt ghê lắm."

    Hoài Thương hiểu những gì Lê Minh nói hai bạn nhỏ luyên thuyên thêm một lúc rồi đi ngủ.

    Lê Minh cả ngày học ở trường, tối lại phụ đạo ở nhà Thiên Tinh được hơn hai tuần, nhưng Thiên Tinh vẫn không nhắn cho cô một tin nào cả.

    Đúng như lời Lê Minh nói cô sẽ vờ như không quen hắn ở trường cô quả thật đã làm đúng y vậy, nhưng hai tuần nay hắn đã quen với sự ồn ào của cô, bỗng nhiên muốn thấy cô nên nhắn tin nhờ cô đi mua bánh mang đến nhà kho.

    Khi đang học tiết hai buổi sáng, Lê Minh nhận được tin nhắn Thiên Tinh nhờ cô đi mua bánh mang đến nhà kho. Khi chuông báo giờ ra chơi vang lên cô lập tức xách mông chạy ra tiệm bánh gần trường.

    Lúc Lê Minh mua bánh quay lại chuông vào lớp đã reo được 15 phút, cửa cổng cũng đóng lại. Đành phải xắn quần cột tà leo tường vào, thuận lợi leo vào trong hí hửng đi đến gần nhà kho thì gặp ngay thầy giám thị.

    Thầy giám thị tên Đồng nhưng lại bị các học sinh nghịch ngợm lấy kí hiệu hóa học của đồng để gọi tên ông mà bản thân ông cũng không biết điều đó.

    Lê Minh giật mình quay đầu lại định chạy thì đã bị thầy gọi giật lại.

    "Cô đó! Đứng lại cho tôi."

    Cô vội lấy hộp bánh kẹp vào hai chân, đứng im chờ thầy giám thị đi tới.

    Khi đến gần nhìn thấy Lê Minh, ông đã cảm thấy đau đầu tống được ông cậu đi thì cô cháu lại tấn lên, không biết ông đã tạo nghiệp gì mà gặp phải hai cậu cháu nhà này.

    Nhớ lại năm Thanh Tùng còn học đúng là ám ảnh trong cuộc đời làm giám thị của ông, cô cháu tuy có vẻ yên tĩnh hơn, nhưng đôi khi cũng làm ông đau hết cả đầu.

    Thầy Đồng bước đến nghiêm nghị hỏi.

    "Giờ này không lên lớp, còn đi đâu đây?"

    Lê Minh ấp úng.

    "Dạ.. em.. em."

    Ông nhìn một lượt đồng phục trên người cô không khỏi lên máu.

    "Em nhìn lại em xem, bộ áo dài thướt tha duyên dáng đến vậy, mà em mặc thành cái gì đây? Quần thì ống cao ống thấp, tay áo thì xắn lên, còn tà áo cột lại luôn."

    Ông cầm cây thước chỉ chỉ.

    "Em đây là đang đi học hay mới đi đánh trận về? Hả?"

    Lê Minh hốt hoảng trả lời lắp bắp.

    "Dạ.. là đi học ạ."

    Thầy Đồng cảm thấy đầu như muốn phình ra.

    "Em lập tức về lớp cho tôi, hết giờ học xuống văn phòng gặp tôi."

    Nói xong ông đi thẳng về phía khu hành chính.

    Lê Minh không lên lớp mà lại lẻn ra nhà kho, đám người Thiên Tinh vẫn còn ở đó, Lê Minh cảm thấy ganh tị trong lòng bọn họ bùng tiết cũng không ai tới bắt bớ, không giống thường dân như cô, đúng là bất công.

    Lê Minh thất thiểu bước vào, Thiên Tinh không thấy đồ hắn nhờ cô mua, nhướng mày hỏi.

    "Không có à?"

    Lê Minh chậm chạp đưa hộp bánh méo mó đang giấu sau lưng chìa ra, giọng ảo não.

    "Có, nhưng nát hết rồi."

    Nhìn hộp bánh biến dạng cộng thêm bộ dáng te tua của cô, hắn quan tâm hỏi.

    "Sao nhìn thãm vậy?"

    Lê Minh đảo mắt, cảm thấy có chút ngượng.

    "À! Tiệm bánh hơi đông, chờ đến khi mua về cổng đã đóng rồi.. nên tôi phải leo tường vào."

    Nghe đến leo tường Hoàng Long cùng Thành Trung trố mắt ra nhìn, cái tường cao thế cô nàng lại thấp tẽn vậy mà cũng leo qua được, đúng là làm người ta hết hồn.

    Thiên Tinh cúi đầu cười, không có vẻ gì là bất ngờ do hắn đã thấy qua công phu leo cửa sổ của cô rồi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì hắn cảm thấy hoảng hốt, bước đến gần Lê Minh nhìn ngó khắp người cô.

    "Bị té hả?"

    Hộp bánh đã móp đến thãm thương đương nhiên là phải bị lực mạnh tác động mới có thể thành ra như vậy, nên khả năng cô bị té là hoàn toàn có thể.

    Lê Minh lắc đầu.

    "Không có té, là do bị thầy giám thị bắt lại, tôi sợ nên giấu đi."

    Thành Trung thắc mắc không biết cô giấu chỗ nào mà hộp bánh móp cỡ đó, tò mò hỏi.

    "Cậu giấu kiểu gì mà trông nó thãm thế?"

    Lê Minh gãi gãi đầu.

    "Tôi kẹp trong chân ấy, có tà áo che thầy mới không thấy."

    Câu trả lời của cô làm cả ba người họ đều chới với, có kiểu giấu đó nữa hả trời?

    Hoàng Long bật cười ha ha.

    "Cậu lợi hại thật đó!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...