342 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 10: Tôi phải lo cho người của mình chứ


Lam Tử gương mặt không lộ cảm xúc, giọng cô vẫn bình thản: "Tôi nghĩ sai sao? Một người có thể chi một vài trăm triệu để trực tiếp đề nghị ngủ với một cô gái mới gặp lần đầu, thì còn chuyện gì mà anh không làm được. Cho tôi xuống chỗ trạm xe buýt đằng trước, tôi sẽ tự về."

Cố Thanh nhìn một lượt bộ dạng ướt sũng của Lam Tử, ánh mắt hắn bất giác xuất hiện tia lo lắng.

"Được rồi, hôm nay tôi sẽ để cô về, chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện với nhau lắm."

Lam Tử không buồn trả lời, chiếc xe tấp vào bên đường cô bước xuống rời đi không quay đầu nhìn lại, lúc này trời đã không còn mưa, xe buýt cũng vừa đến. Cố Thanh lướt xe thật nhanh về phía trước nhưng hắn vẫn cố nhìn qua kính chiếu hậu cho đến khi tận mắt thấy Lam Tử bước lên xe buýt.

* * *

Trời sáng, Kỳ Kỳ dậy chuẩn bị ăn sáng nhưng thấy lạ vì Lam Tử vẫn còn ngủ, cô vội vào phòng xem thì thấy Lam Tử đang ngủ rất say. Cô lại gần thì thầm: "Lam Tử, dậy đi."

Lam Tử không hề cử động, cô nhận thấy được gương mặt Lam Tử đỏ hơn ngày thường vội đặt tay lên trán: "Chết rồi, cậu sốt rồi."

Kỳ Kỳ lập tức lấy điện thoại gọi cho quản lý của mình để xin đi trễ, cô dùng khăn ướt giúp Lam Tử hạ sốt, nấu một ít cháo và để thuốc trên bàn, xong xuôi mọi việc cô mới rời đi.

Lam Tử mơ hồ tỉnh dậy thấy đầu óc choáng váng, bước xuống giường rồi ra chỗ bếp thấy cháo và thuốc để sẵn trên bàn ăn kèm mảnh giấy ghi: "Hôm nay mình có việc ngoại tỉnh nên không về, cậu ở nhà nhớ chăm sóc tốt bản thân." Lam Tử không ngăn được mình mà nở nụ cười hạnh phúc, sau khi ăn cháo và uống thuốc cô tiếp tục bò vào giường nằm và thiếp đi.

Giấc ngủ của cô kéo dài cho đến tối muộn, lúc này cô vẫn đang mê man trên giường thì nghe tiếng chuông điện thoại reo, cầm điện thoại lên hé mở mắt xem là số của Cố Thanh. Gương mặt thất vọng cô vứt điện thoại xuống giường, hắn kiên trì gọi thêm vài lần, vì cảm thấy phiền nên cô miễn cưỡng nhấc máy.

"A lô, anh có chuyện gì?"

Nghe giọng khàn hắn nhận ra cô không ổn liền đặt nghi vấn: "Giọng cô lạ lắm, có phải đang ốm."

"Tôi ốm hay không thì có liên quan gì đến anh."

"Tôi phải lo cho người của mình chứ."

"Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây."

"Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói."

Lam Tử ngập ngừng một chút: "Anh nói đi."

"Cô suy nghĩ tới đâu về đề nghị của tôi rồi."

"Anh biết câu trả lời rồi thì đừng có hỏi thêm. Tôi không muốn nói nhiều."

"Lạnh lùng thế, nể tình hôm nay cô ốm nên tôi không đôi co, hôm khác tôi sẽ có đề nghị mới hấp dẫn hơn cho cô, nghỉ ngơi đi." Hắn dứt lời thì cúp máy ngay.

Lam Tử gương mặt trở nên chán nản, vứt điện thoại lên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường: "Bao giờ chuyện này mới kết thúc đây, sao lại là mình kia chứ, biết bao nhiêu con nhỏ xinh đẹp ngoài kia, tên này quả nhiên chẳng bình thường."

Lam Tử kéo chăn đắp phủ cả đầu rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy, Lam Tử vẫn cảm thấy đầu óc còn mơ hồ và thân thể mệt rả nhưng cố gắng rời giường ra bên ngoài định bụng là sẽ đi nấu cháo, đúng lúc này Kỳ Kỳ vừa về, Lam Tử ánh mắt vài phần ngạc nhiên: "Cậu.. Về lúc nào thế?"

"Mình về lúc gần sáng, vì lo cho cậu nên mới tranh thủ về ngay sau khi xong việc."

"Cậu làm mình cảm động đấy." Một nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Lam Tử.

"Nè! Cháo của cậu." Kỳ Kỳ nói vừa đưa bịch cháo lên trước mặt Lam Tử.

"Kỳ Kỳ à, mình đỡ rồi có thế tự nấu cháo, cậu không phải tốn tiền cho mình thế này đâu."

Đặt bịch cháo xuống bàn Kỳ Kỳ vừa nói: "Tớ đâu có điên, ai đó đã gửi cho cậu."

"À! Ra là vậy!" Giọng điệu bình thản nhưng gương mặt có chút thất vọng đã bán đứng cô, bị Kỳ Kỳ phát hiện liền chọc ghẹo: "Xem bộ mặt thất vọng của cậu kìa."

Kỳ Kỳ tiến lại sát chỗ Lam Tử đang ngồi ánh mắt nghi hoặc.

"Mà ai là người gửi cháo cho cậu vậy, khai mau, không lẽ cậu lén lút hẹn họ sau lưng mình, cậu có còn xem mình là bạn tốt không đấy."

Lam Tử cười nhẹ: "Cậu suy nghĩ đi đâu vậy, làm gì có ai, cậu không biết mình sao còn hỏi?"

Kỳ Kỳ vẫn không tin, cô cố gắng suy nghĩ rồi ánh mắt lóe lên như phát hiện được điều gì hay ho: "À! Tớ nghĩ ra rồi, có khi nào là cái tên bất lịch sự Cố Thanh, hôm bữa điện tìm cậu khắp nơi không đấy?"

"Hôm bữa là hôm nào?" Lam Tử một chút hoang mang.

"Cái hôm mà cậu đi ra mộ bố uống rượu ấy. Hơn nữa hắn còn nói là đang theo đuổi cậu."

"Không biết vì sao hắn tìm được mình, thì ra là cậu à?"

"Ừ thì, hắn có vẻ gấp, hơn nữa mình cũng lo cho cậu nên nói cho hắn. Mà cậu có thích hắn ta không?" Ánh mắt đầy mọng đợi Kỳ Kỳ nhìn Lam Tử.

Lam Tử vẻ mặt khinh thường: "Điên à, hắn ta là tên biến thái."

Kỳ Kỳ vẻ phấn khích: "Cậu được một tên biến thái theo đuổi à, ha ha, bạn mình ế mấy chục năm, không ngờ lại bị một tên biến thái bám theo."

Gương mặt Kỳ Kỳ càng hứng thú nắm lấy hai tay Lam Tử: "Mà cậu phải kể tớ nghe, hắn ta biến thái như thế nào?"

Lam Tử đá mắt qua đồng hồ treo tường: "Xem mấy giờ rồi kìa, cậu không đi làm hả?"

"Cái gì, mới mà bảy giờ rồi hả, chán thật đang đoạn gay cấn, tối về cậu đừng có mà trốn tránh, nhất định phải kể tớ nghe."

Lam Tử cười dịu: "Được rồi, cậu đi làm đi kẻo muộn."

Kỳ Kỳ đứng lên lấy túi xách chạy vào phòng mình bỏ vào một vài thứ đồ linh tình rồi vội vã rời đi, ra đến cửa thì khựng bước chân rồi quay lại chỉ ngón tay về phía Lam Tử: "Cậu đừng có thất hứa đấy."​
 
342 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 11: Đeo bám


Sau khi Kỳ Kỳ rời đi, Lam Tử đến võ đường, như mọi ngày cô đến sớm để sắp xếp lau dọn toàn bộ võ đường, đúng sáu giờ rưỡi học viên đến đủ. Lúc này Lam Tử đang ngồi ở bàn xem trên máy tính về trang quảng cáo cho võ đường của mình thì học viên Văn Kha lại gần, giọng cậu lo lắng hỏi: "Cô giáo, sao hôm nay trông thần sắc cô không được tốt."

Lam Tử cười vừa nhìn qua Văn Kha: "Ừ, thì cô có ốm một tí, nhưng đã đỡ rồi. Cảm ơn sự lo lắng của em, cô thật sự cảm động đấy."

"Cô ốm thì ở nhà nghỉ cho khỏe chứ không lại lây bệnh cho tụi em." Bộ mặt thật lòng của Văn Kha khiến Lam Tử bật cười.

"Cái thằng quỷ này, có nhất thiết phải an ủi một cách tổn thương như vậy không?"

Văn Kha gãi đầu ngượng ngùng: "Em, em chỉ đùa tí cho cô vui thôi."

"Ừ, cô thừa biết tấm lòng của em. Được rồi em về chỗ đi."

Văn Kha về vị trí của mình, tất cả học viên đã vào hàng ngay ngắn, Lam Tử đứng ở phía trước đưa tay lên vỗ vài cái vừa hô lớn: "Tất cả các em chú ý tập trung khởi động nào. Hôm nay chúng ta sẽ học cách tấn công từ phía sau nhé!"

Ý Nhi vẻ mặt ngây thơ nói lớn: "Là kiểu đánh lén của tiểu nhân phải không cô?"

Tất cả căn phòng là tiếng cười giòn tan của lũ trẻ khiến Lam Tử hơi sượn một chút nhưng vài giây sau đó cũng bật cười vừa trả lời Ý Nhi: "Nhỏ này, ăn nói vậy đó hả, khi các em thật sự rơi vào tình thế nguy hiểm buộc phải chiến đấu thì phải dùng mọi cách để chiến thắng, nếu ta không đánh kẻ thù thì bị kẻ thù đánh."

Lam Tử đang nói hăng say thì đột nhiên một người đàn ông cao lớn xuất hiện, hắn ngang nhiên bước vào, dáng vẻ này khiến cô lập tức nhận ra là Cố Thanh, với những ánh mắt đang tò mò của học viên cô đưa tay trấn an rồi chạy nhanh đến gần Cố Thanh, ánh nhìn khó chịu cô nói: "Anh lại định làm gì?"

Cố Thanh khựng bước chân vẻ mặt bình thản: "Tôi chỉ đến xem khách hàng của tôi làm ăn như thế nào, có đủ tiền để trả cho tôi không?"

"Anh yên tâm, tôi sẽ trả đủ tiền hằng tháng, giờ thì anh về đi, đừng phiền tôi làm việc."

"Tôi cứ thích ở đây xem cô đấy." Hắn nói vừa dùng ánh mắt thách thức nhìn cô.

Lam Tử vẻ bất lực: "Vậy tùy anh." Cô nói nhỏ rồi rời đi.

Cố Thanh đến ngồi ở băng ghế dài dùng để tiếp khách, ánh mắt không chớp cứ nhìn chằm chằm vào Lam Tử rồi tự mình suy nghĩ: "Cô ta có gì đâu chứ, xem cái bộ dạy học kìa, cũng ra gì đấy."

Lam Tử hướng dẫn học viên nhưng lâu lâu lại nhìn qua Cố Thanh, tất cả chỉ là ánh mắt ngán ngẩm và đề phòng.

"Cô ơi, chú kia là người yêu của cô à?" Văn Kha đại diện lên tiếng hỏi, bên dưới những ánh mắt đang tò mò chờ đợi câu trả lời của cô. Cùng lúc tất cả học viên nhìn về hướng Cố Thanh, hắn chẳng ngại ngần mà đưa tay lên chào với nụ cười tươi trên môi.

Lam Tử liếc ánh nhìn chán ghét: "Chỉ là người cho cô thuê nhà thôi, các em không cần để ý."

"Vậy là chú ấy thích cô phải không?" Ý Nhi hỏi thêm.

"Chú ấy thích cô, nhưng là thích cô trả tiền cho thôi." Lam Tử cười gượng gạo, mấy đứa nhỏ không hỏi thêm nhưng sự tò mò vẫn còn hiện hữu trong mắt.

Cảm giác bất an trong lòng, Lam Tử nhìn Cố Thanh vừa suy tính trong đầu: "Không ổn, nếu hắn cứ ở lỳ thì làm sao mình dạy tiếp. Lỡ hắn dở chứng mà nói gì đó điên khùng thì sao." Nghĩ rồi cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian dạy không còn nhiều nên cô thông báo với học viên của mình: "Các em, hôm nay cô có chút việc riêng nên cho các em về sớm nửa tiếng, hôm sau cô bù nhé!"

"Dạ vâng." Cả lớp nói lớn rồi tản ra, chỉ sau 10 phút học viên đã rời khỏi võ đường, Lam Tử chưa để ý đến Cố Thanh, cô sắp xếp đồ dùng cá nhân vào trong túi, đeo vào người rồi đến chỗ hắn đang ngồi, giọng nghiêm nghị cô nói: "Anh theo tôi."

Cố Thanh không vội đứng lên mà ngồi đó nói lời bỡn cợt: "Cô cho học viên về sớm để hẹn hò với tôi à, quyết định ở bên tôi rồi phải không?"

Lam Tử không trả lời chỉ cất bước rời đi, hắn cũng đứng lên đi theo sau cô, ra khỏi võ đường cô khóa cổng cẩn thận rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Anh định làm trò gì vậy?"

Cố Thanh vẻ đạo mạo: "Tôi sẽ không đến nữa nếu cô đồng ý ở bên tôi."

Lam Tử vẫn nhìn thẳng vào hắn: "Biết chuyện không thể nào sao anh cứ cố chấp, ngoài kia có bao nhiêu hoa thơm sao anh không tùy tiện hái một bông. Tôi tự thấy mình tầm thường, tại sao anh lại có hứng thú với tôi?"

Cố Thanh đẩy hai vai của Lam Tử ép nhẹ cô vào cánh cổng võ đường, biểu cảm đầy vẻ khát khao: "Vì đó là cảm xúc của tôi."

Lam Tử cười khẩy, ánh mắt hờ hửng không quan tâm, giọng bình thản: "Anh nghĩ mình là ai vậy, buông ra đi."

"Tôi không thích buông đấy." Hắn giữ vẻ kiên định ngông cuồng đưa sát mặt nhìn Lam Tử: "Tiếp sau đây tôi sẽ hôn cô nữa đấy."

Hắn vừa dứt câu Lam Tử đá một đòn vào chổ hiểm khiến hắn đau đớn tột cùng buộc phải thả cô ra. Nhân cơ hội này Lam Tử bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Sự đau đớn xen lẫn bực tức nhưng hắn chỉ có thể lớn giọng hét lên vì lúc này Lam Tử đã đi xa: "Cô được lắm, rồi cô sẽ phải hối hận."

* * *

Về đến nhà, Lam Tử vứt túi xách xuống rồi phóng thân mình nằm dài trên sô pha, đưa tay gác lên trán và gương mặt chán chường: "Trời ơi, sao cuộc đời con xui xẻo thế này, tưởng đâu sẽ sống yên ổn với võ đường mà bố để lại. Giờ thì gặp được một tên điên không lý lẽ, con biết phải sống sao."

Lời than vãn vừa dứt cũng là lúc Kỳ Kỳ mở cửa bước vào nhà: "Sao thế cô nương, mới làm về mà nằm dài chán chường thế."

Lam Tử vẫn giữ nguyên trạng thái chán nản, giọng yếu ớt: "Cậu lại đây mình hỏi cái này."

Sự tò mò của Kỳ Kỳ lộ rõ qua gương mặt hơn hở: "Gì, chuyện gì?" Kỳ Kỳ ngay lập tức có mặt ở sô pha ngồi phía trước Lam Tử.

"Chuyện là hôm nay tên Cố Thanh đến võ đường rồi lại yêu cầu mình ở bên cạnh hắn, không thì hắn sẽ tiếp tục làm phiền."

Kỳ Kỳ hoang mang đến trợn cả mắt lên: "Cái gì, tên này biến thái thật rồi. Thế giờ cậu định làm gì?"

"Thì đang hỏi cậu nè."

Kỳ Kỳ suy nghĩ hồi lâu, gương mặt nghiêm túc: "Theo mình nghĩ á, cậu thì cũng ế quá lâu rồi, hay là cứ ở bên hắn đi."

Lam Tử đập vào vai Kỳ Kỳ: "Cái con điên này, mình đang hỏi nghiêm túc đấy."

Kỳ Kỳ cười vẻ cợt nhã: "Thì mình cũng trả lời nghiêm túc mà, nếu hắn tiếp tục làm phiền thì cuộc sống của cậu đâu có ổn, kẻo mất dạy luôn á."

Lam Tử đứng dậy lắc đầu vừa bỏ đi: "Cậu hết thuốc chữa rồi, mình về phòng đây."​
 
342 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 12: Nguyên tắc không thể phá vỡ


Trên sô pha trong phòng khách, Cố Thanh nhâm nhi ly rượu, đôi mắt đăm chiêu, hắn nghĩ về điều gì đó rồi cười khinh miệt, điện thoại reo, hắn nhấc máy: "Được, tôi tới liền."

Hắn xuất hiện tại một quán ba, lịch lãm đầy nam tính toát lên khí chất một tổng tài phong lưu, hắn chậm rãi bước vào quán. Một tên dáng người ốm ốm, khuôn mặt đầy vẻ xu ninh chạy nhanh đến đầu hơi cúi nhẹ vẻ khúm núm: "Ngài Cố, người đẹp uống rượu một mình bên kia, tôi nghĩ là ngài sẽ có hứng thú nên mạo muội gọi cho ngài."

Cố Thanh nhìn theo hướng mắt của tên kia vừa rút ra xấp tiền đưa cho hắn: "Tiểu Vũ, xem ra cậu cũng có mắt nhìn đất. Đây là phần thưởng của cậu, chuyện của cậu đã xong, còn lại là của tôi." Tiểu Vũ ánh mắt sáng bừng đưa hai tay nhận lấy tiền rồi cúi người chào rời đi.

Cố Thanh tiến thẳng đến chỗ cô gái, cô ta diện một bộ đầm đỏ khoét sâu tận hông lộ đôi chân dài với làn da căng bóng mịn màng vô cùng quyến rũ và gợi cảm, gương mặt cô ta vẻ thấu đời và bất cần. Cô ta tỏ ra là một quý cô kiêu ngạo và khó chinh phục.

Phục vụ bàn đi ngang qua, Cố Thanh cầm một ly rượu đặt xuống bàn: "Chào em, anh có thể mời em một ly không?"

Trước vẻ lịch lãm thu hút của Cố Thanh, ánh mắt cô ta loé lên tia ngưỡng mộ nhưng cô ta đã cố giấu nó đi, giọng bình thản: "Được, đêm nay tôi cũng không muốn uống một mình."

Cố Thanh kéo nhẹ ghế chầm chậm ngồi xuống dáng vẻ đạo mạo: "Em đang có chuyện gì phiền lòng sao? Có thể chia sẽ được không?" Vừa nói, ánh mắt Cố Thanh đảo khắp người cô gái.

"Tôi chỉ cần có người uống cùng mình là đủ." Cô ta nâng ly lên: "Nào uống với tôi một ly nhé, nhưng mà ly của anh đâu?"

Cố Thanh với nụ cười dịu đầy thu hút toát lên vẻ phong lưu: "Tôi say rồi nên không thể uống tiếp."

Cô ta nhìn hắn khó hiểu: "Anh chưa uống sao lại say được?"

"Tôi đã say em rồi."

Sự nhiệt thành trong đôi mắt hắn khiến cô ta cười thành tiếng giòn tan: "Miệng anh đúng là ngọt thật, nhưng mà người ta thường nói mật ngọt thì chết ruồi."

Cố Thanh rướn mình sát lại gần cùng với cái nhìn dịu dàng đầy mê hoặc, giọng trầm thu hút hắn thì thầm bên tai: "Miệng tôi có ngọt hay không em thử thì biết thôi."

Mỗi lời nói ra gương mặt hắn càng gần sát hơn cùng lúc quan sát phản hồi trong ánh mắt cô ta. Quả đúng là sát thủ tình trường, cô ta hoàn toàn không kháng cự, không từ chối mà nhắm mắt lại như một phản xạ tự nhiên và chờ đợi nụ hôn của hắn. Khoảnh khắc sắp chạm môi cô ta thì đột nhiên Cố Thanh dừng lại rồi buộc miệng nói ra: "Không được."

Cô ta liền cảm thấy bản thân bị xúc phạm nên vô cùng tức giận lớn tiếng la lên: "Anh đùa tôi đấy à?"

"Không, tôi không thể phá vỡ nguyên tắc của mình."

"Ý anh là sao?"

"Cô là cô gái thứ một trăm lẻ một, còn tôi thì chưa chinh phục được cô gái thứ một trăm, nên xin lỗi cô, tôi không thể." Gương mặt hắn bình thản như một kẻ sở khanh chính hiệu.

Đôi má cô ta đỏ lên vì cơn giận đạt đến đỉnh điểm, ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt, đứng thẳng người đưa tay dứt khoát cô hất mạnh ly rượu vào mặt hắn: "Đúng là tên dở hơi, đừng để tôi gặp lại anh thêm lần nào nữa, lần sau không đơn giản là một ly nước đâu." Cô ta bước đi mạnh bạo như có thù với mặt đất.

Cố Thanh đưa tay vuốt mặt mình và dường như hắn vừa nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt đầy nham hiểm hắn thầm nghĩ: "Lam Tử, cô được lắm." Hắn không còn hứng thú để uống rượu nên rời đi trong ánh mắt xem thường của nhiều người.

Về đến nhà hắn cởi phăng chiếc áo dính rượu vứt vào sọt rồi tắm mình dưới vòi sen, làn nước mát lạnh cũng không ngăn được những cảm xúc hỗn loạn trong lòng hắn. Tắm xong, trong chiếc áo ngủ phủ dài đến dưới gối hắn ngồi ở sô pha nhâm nhi ly trà, hắn nghĩ về cô gái ở quán ba rồi nghĩ về Lam Tử, gương mặt hắn dần bị cảm xúc trói buộc mà trở nên cau có đến nhăn cả vầng trán. Đặt ly trà đang uống dở xuống, hắn cầm lấy điện thoại rồi lục tìm email mà Mạc Tiếu đã gửi, phóng to hình Lam Tử ra xem, sau khi xem hình cô thì sự bực tức trong lòng lại càng dữ dội hắn vứt mạnh điện thoại xuống ghế rồi nằm dài ra, nhắm mắt và cố gắng không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì.

* * *

Buổi sáng, Lam Tử vẫn dậy sớm và đi làm như mọi ngày với tâm trạng vui vẻ và phấn khởi, nhưng vừa đến cổng vào võ đường thì gặp ngay Cố Thanh đứng sẵn ở đó. Dáng vẻ của hắn khiến cô hoàn toàn hụt hẫng và nụ cười trên môi cũng lập tức tắt lịm đi. Cô giả vờ không nhìn thấy hắn rồi cứ tự nhiên lướt qua nhưng lập tức bị hắn nắm tay kéo lại: "Cô định trốn tôi đấy à?"

Lam Tử giật mạnh tay ra khỏi hắn: "Sao tôi phải trốn, tôi chỉ là không muốn anh tồn tại trong cuộc sống của mình."

Vẻ mặt thích thú hắn nhìn cô: "Tôi có đề nghị mới cho cô đây? Muốn nghe không?"

"Không."

Câu trả lời dứt khoát mà không cần suy nghĩ của Lam Tử khơi gợi máu điên trong người, hắn kéo Lam Tử rồi đẩy người cô nằm xuống trước đầu xe, dùng hai tay ghì chặt lấy vai cô rồi nhìn cô đầy đe dọa: "Cô không muốn nghe cũng phải nghe. Có muốn tôi hôn cô ở đây luôn không?"

Lam Tử cụp mí mắt xuống, cô nói mà không nhìn hắn, giọng cô bình thản: "Thả tôi ra, tôi sẽ nghe."

Cảm thấy hài lòng với thái độ và giọng điệu của Lam Tử, hắn từ từ thả cô ra nhưng vẫn để cô ngồi trên đầu xe trong vòng tay của mình: "Đề nghị mới của tôi là cô làm trợ lý 24 trên 24 cho tôi vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật, tôi sẽ trả cho cô một ngày mười triệu."

Lam Tử ngập ngừng hoang mang chưa trả lời, hắn lập tức nâng giá: "Mười lăm triệu."

Lam Tử vẫn im lặng trong ánh mắt khó hiểu, hắn tiếp tục đẩy giá: "Hai mươi triệu."

"Tôi không đồng ý thì sao?"

Hắn một lần nữa ghì cô nằm xuống trước đầu ô tô rồi đưa mặt sát lại, ánh nhìn như muốn nuốt chửng cô: "Đó là chuyện của cô, còn tôi có rất nhiều cách để khiến cô phải đồng ý. Đây là điều kiện cuối cùng của tôi rồi đấy."

"Tại sao anh làm thế này với tôi?" Giọng Lam Tử điềm tĩnh.

"Vì cô là người thứ 100."

Lam Tử nhìn thẳng vào hắn không chút sợ hãi: "Được, tôi đồng ý, vậy còn thời hạn thì sao?"

Hắn có chút giật mình vì sự đồng ý bất ngờ của Lam Tử nhưng lời lẽ vẫn vô cùng kiêu ngạo: "Thời hạn là đến khi nào tôi chán cô." Nhận thấy Lam Tử không còn phản kháng mà đã hoàn toàn thuận theo nên hắn từ từ thả cô ra.​
 
342 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 13: Bị ép đến đường cùng


Lam Tử nhếch nhẹ môi ý khinh miệt, không nói thêm lời nào mà cứ thế bỏ đi, hắn nắm lấy tay cô kéo thật mạnh. Tốc độ và sự cảnh giác của một võ sư giúp cô chộp lấy tay hắn để chiếm thế chủ động, kéo hắn thật mạnh rồi vật một cú ngã xuống đường. Cô lướt qua vô tình, mở cổng võ đường bước vào trong rồi khóa lại mặc cho hắn nằm đó đau đớn.

Hắn nhăn mặt ôm lấy chiếc eo mình vừa lụ khụ đứng dậy, phủi vạt áo và bụi đất trên quần, lúc này Lam Tử đã vào trong, một mình hắn độc thoại: "Cô võ sư à, rồi cô sẽ hối hận vì những gì đã làm với tôi."

Không ngăn được cơn bực tức và khao khát muốn có được Lam Tử, ngay ngày hôm sau, vào sáng sớm, Cố Thanh mang cặp kính râm đứng tựa lưng vào xế hộp của mình, hai tay xỏ vào túi quần, hắn mang theo một đội phá dỡ đứng chật cả con hẻm trước võ đường. Hắn ung dung đứng đó chờ đợi, nhấc tay lên xem đồng hồ, giờ là 6 giờ 45, hắn tự nói với mình: "Mười lăm phút nữa thôi là cô sẽ phải khóc thét lên để van xin được ở bên tôi." Cười đắc chí.

Đúng bảy giờ Lam Tử xuất hiện, từ xa cô thấy một nhóm người xe đang đứng cản trước võ đường nên nhanh chân chạy đến, không để ý thấy Cố Thanh, cô hét vào nhóm người của đội phá dỡ: "Các người là ai? Các người đang làm gì ở đây?"

Một người đàn ông lịch thiệp từ tốn trả lời cô: "Cô gái à, cô bình tĩnh, chúng tôi chỉ là những người làm công, được thuê nên đến để làm việc phá dỡ công trình, có gì cô hỏi vị đằng kia." Vừa nói người đàn ông vừa chỉ tay về phía Cố Thanh.

Cố Thanh đang đứng ngược nắng, cùng với cặp kính râm to nên Lam Tử không nhìn được mặt hắn. Cô vội đến gần hơn thì lập tức nhận ra Cố Thanh, sắc mặt cô trở nên cau có và đôi mắt hận thù: "Anh lại làm gì nữa đây, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Cố Thanh điềm tĩnh, hắn bỏ hai tay mình ra khỏi túi quần rồi từ từ tiến đến cúi người xuống sát mặt với Lam Tử, nhìn cô qua lớp kính râm, một nụ cười khiêu khích hắn nói: "Cô cứ việc, nếu không sợ bị kiện vì tội cản trở chủ nhà."

"Anh đừng có làm càng, tôi sẽ kiện anh vì tội vi phạm hợp đồng."

"Cô nghĩ kỹ chưa? Cô cứ việc kiện tôi sẵn sàng đền hợp đồng, cô biết mà thứ tôi có nhiều nhất chính là tiền."

Lam Tử ngập ngừng rồi bình tĩnh suy nghĩ: "Nếu làm căng, hắn mà đuổi mình khỏi đây thì, với tài chính của mình, chắc không thuê được chỗ nào."

Lam Tử hạ giọng dịu lại: "Vậy tôi phải làm sao để anh buông tha võ đường này?"

Cố Thanh tháo kính râm nhìn Lam Tử với ánh mắt của kẻ chiến thắng: "Rất đơn giản, chỉ cần cô chấp nhận đề nghị cuối cùng tôi đã đưa cho cô là được."

"Được, vậy anh nói đi, khi nào tôi bắt đầu?"

Sự dứt khoát của Lam Tử khiến hắn thoáng chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền cười vừa vỗ tay một cách ngạo nghễ: "Rất tốt, rất tốt, cuối cùng cô cũng đưa ra một lựa chọn sáng suốt cho mình rồi."

Hắn lập tức đưa mặt mình gần sát với mặt Lam Tử: "Vậy để tôi hôn cô một cái chúc mừng nào."

Lam Tử lập tức lùi lại như một phản xạ phòng vệ, vẻ mặt nghiêm nghị: "Anh phải nhớ, theo đề nghị mới của anh, tôi là trợ lý chứ không phải là tình nhân, đừng có những hành động vượt quá nếu không tôi không dám chắc chuyện mình sẽ làm đâu."

"Được, được, tôi chỉ đùa tí mà cô đã sợ rồi."

"Vậy khi nào thì bắt đầu?"

"Hôm nay là thứ tư, cuối tuần này cô hãy làm luôn đi."

"Tôi phải làm những gì?"

"Cô làm trợ lý cho tôi 24 trên 24, ở nhà và công ty trong hai ngày thứ bảy và chủ nhật."

"Cụ thể là tôi phải làm gì? Anh nói rõ cho tôi dễ hình dung." Lam Tử cố gắng kiềm chế sự khó chịu để giữ một gương mặt bình thản trước những lời lẽ lòng vòng úp mở của hắn.

"Ờ, thì ngoài việc chuẩn bị các bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa thì các việc khác tôi sẽ nói sau."

"Tôi có điều kiện."

Cố Thanh gật nhẹ đầu: "Cô cứ nói."

Lam Tử ánh mắt đầy quyết tâm: "Sau khi chuyện này kết thúc anh phải biến mất khỏi cuộc sống của tôi, hãy chắc chắn là không bao giờ xen vào cuộc đời tôi nữa."

Cố Thanh ngập ngừng một chút, hắn nhìn Lam Tử như đang muốn đọc vị suy nghĩ của cô, sau đó bình thản cho hai tay vào túi quần: "Chuyện này cô khỏi phải lo, tôi thì một khi đã chán ai sẽ không bao giờ liên lạc lại. Đặc biệt, với gái, tôi rất hào phóng, lúc đó không những biến khỏi cuộc sống của cô mà còn cho cô cả tòa nhà này. Cô sẽ có được cuộc sống đầy đủ hơn."

Lam Tử im lặng, Cố Thanh nói tiếp: "Cô yên tâm, tôi không nói suông, Mạc Tiếu sẽ sớm mang hợp đồng trợ lý đến."

"Tôi còn có một điều kiện quan trọng, anh cần phải thêm vào."

Cố Thanh đưa tay có ý mời: "Cô cứ nói."

"Anh không được có những hành động vượt quá giới hạn gây tổn hại đến thân thể của tôi nếu như không có sự cho phép."

"Đồng ý, tôi sẽ in đậm dòng này trong hợp đồng."

Lam Tử nhìn về đám người đang sẵn sàng tháo dỡ võ đường của cô rồi nhìn Cố Thanh, giọng cô trầm lạnh: "Giờ thì anh mang theo người của mình rời khỏi đây đi."

Không đợi phản ứng của hắn cô lướt qua rồi đi về hướng cổng võ đường, bị hắn gọi lại: "Lam Tử." Cô dừng lại ngay cổng nhưng không quay đầu nhìn hắn, hắn nói tiếp: "Cô chỉ cần đem thân xác mình đến nhà tôi, còn mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cô." Lời hắn nói to đến mức bị những nhân viên tháo dỡ nghe thấy, ai cũng nhìn về phía Lam Tử với ánh mắt phán xét, nhưng Lam Tử lạnh nhạt không quan tâm, cũng không trả lời Cố Thanh mà chỉ bước tiếp vào bên trong võ đường.

* * *

Cố Thanh đứng đó nhìn cánh cổng võ đường, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì chỉ thấy mép môi cong nhẹ, một lát sau hắn mới lệnh cho đội phá dỡ rời khỏi. Về công ty, hắn tâm trạng vui vẻ lướt qua chỗ ngồi của Mạc Tiếu, giọng hắn nhẹ nhàng khác với mọi khi: "Cậu vào phòng tôi."

Mạc Tiếu với khả năng trợ lý của mình lập tức nhận ra hắn đang có niềm vui, tâm trạng cậu thoải mái bước theo sau hắn. Vào phòng mình, hắn ngồi chỗ bàn làm việc còn Mạc Tiếu đứng đối diện: "Sếp cho gọi tôi có gì không?"

"Cậu soạn cho tôi hợp đồng làm trợ lý với Lam Tử, tôi muốn có trong hôm nay."

"Dạ sếp, nội dung là gì vậy?"

"Cậu cứ soạn như bình thường, còn điều khoản hợp đồng để trống cho tôi, tôi sẽ tự điền vào. Giờ đến tối phải gửi vào thư điện tử cho tôi đấy."

"Vâng sếp." Mạc Tiếu không rời đi mà cứ đứng nhìn hắn trong ánh mắt tò mò.

Cố Thanh ánh nhìn sắc lạnh cùng giọng điệu nghiêm nghị: "Hết việc của cậu rồi, đi ra đi."

Trước thái độ lạnh nhạt của Cố Thanh vẫn không kìm hãm được sự tò mò của Mạc Tiếu: "Sếp, có cần tôi hỗ trợ gì thêm không?" Cậu nói vừa cười như bản thân đã đọc vị được hắn.

"Hỗ trợ gì?"

Mạc Tiếu cười nịnh vừa trả lời hắn: "Thì, về việc yêu đương với cô Lam Tử đó, nếu thành trợ lý rồi, với tính cô ấy, thấy vậy chứ không dễ ăn đâu sếp à."

"Không phải việc của cậu, tôi tự lo được." Cái nhìn lúc này của hắn khiến Mạc Tiếu nhận ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng: "Dạ, tôi biến liền, luôn ủng hộ sếp." Mạc Tiếu tặng hắn một nụ cười xu nịnh trước khi rời đi.

Hắn nhấp ngụm cà phê, đặt ly xuống trầm tư một chút rồi chỉ còn lại sự ngạo mạn trong mắt: "Đến cuối cùng cô cũng chỉ là một người con gái tầm thường ham mê vật chất, rồi đây cô sẽ chủ động hiến mình cho tôi thôi."​
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back