Xuyên Không Câu Chuyện Xuyên Không - Jancy Ha

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Jancyha, 16 Tháng năm 2021.

  1. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 30: Thay trời hành đạo.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về Liễu phủ, Chiến Vương Hoàng Phủ Minh Khôi tận tình chăm sóc đưa Liễu Thanh Thanh về đến tận cổng phủ, còn cho người báo lại phụ thân Liễu Trình, khiến cô bị người cấm cửa, phạt cả Tuyết Nhi.

    Trên hết là, Trương ma ma sau đó không quản mệt nhọc ngày đêm giảng giải nào gia huấn, nữ huấn, tam tòng tứ đức, nữ tắc, báo hại cô ngay cả nửa đêm cũng phải giật mình tỉnh dậy hét toáng lên.

    Không nghĩ đến tên vương gia mặt lạnh thật sự mách lẻo, Liễu Thanh Thanh rầu rĩ gục đầu lên mặt bàn.

    Ngoạm lấy cây bút lông gần đó vào miệng, Liễu Thanh Thanh nhíu mày bức bối.

    Cô rốt cuộc phải làm gì thì tảng băng kia mới buông tha cho cô a!

    * * *

    Bên trong Chiến Vương phủ, Hoàng Phủ Minh Khôi cho người chuẩn bị nước ấm, nhíu mày cởi bỏ áo ngoài.

    - Lập tức đốt bỏ y phục hôm nay.

    - Tuân lệnh vương gia.

    Bước vào tẩm phòng, nhớ lại cảnh tượng xấu hổ trước đó, hai tai Hoàng Phủ Minh Khôi lại đỏ lên.

    Nhắm mắt tự trấn tĩnh bản thân, Hoàng Phủ Minh Khôi hạ giọng ra lệnh.

    - Chuẩn bị nước lạnh.

    Hộ vệ thân cận có hơi ngỡ ngàng, nhưng quen thói phục tùng chủ tử vô điều kiện, lặng lẽ tuân lệnh lui ra.

    * * *

    - Tôn huynh! Ta xuống trước, sang tới bên kia ta ra hiệu thì tới lượt huynh, ân?

    - Ta biết rồi!

    Ngô Tôn cố giữ bình tĩnh giữ chắc thang gỗ giúp Liễu Thanh Thanh leo qua tường Liễu phủ.

    Liễu Thanh Thanh thành công leo lên thành tường, chưa kịp reo mừng, nhìn xuống phía bên kia tường cô chỉ muốn khóc thét.

    Cao thế này, không có gì làm điểm tựa thì làm sao leo xuống được a?

    Cô lựa chọn góc khuất trong phủ hòng qua mặt phụ thân cùng Trương ma ma, không nghĩ tới phía bên kia tường phủ lại chỉ là bờ tường thẳng đứng.

    Nước cờ này, Liễu Thanh Thanh cô không lường trước được a!

    Liễu Thanh Thanh chán nản nằm ngay trên thành tường, cô dang cả hai tay ôm lấy thành tường ủ rũ.

    - Thanh Thanh?

    Nghe thấy tiếng nam nhân nhỏ nhẹ gọi, giọng nói êm ái quen thuộc làm Liễu Thanh Thanh ngẩng phắt đầu dậy.

    - Nguyệt Dạ!

    Liễu Thanh Thanh mừng rỡ reo lên.

    Hàn Nguyệt Dạ vẻ mặt lo lắng vội tiến lại gần.

    - Thanh Thanh, nàng không sao chứ?

    - Ta không sao! Nguyệt Dạ, huynh mau bỏ thứ trong tay xuống.

    Dù có hơi ngơ ngác trước lời đề nghị của nàng, Hàn Nguyệt Dạ vẫn làm theo.

    - Nguyệt Dạ, giờ ta nhảy từ đây xuống, an nguy của ta, giao hết cho huynh!

    Vừa nói dứt câu, Liễu Thanh Thanh dứt khoát hướng về phía Hàn Nguyệt Dạ, nhảy xuống.

    Ngạc nhiên mở to mắt nhìn Liễu Thanh Thanh, Hàn Nguyệt Dạ cẩn trọng dang rộng tay đỡ lấy nàng.

    Nằm trong vòng tay Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn chàng mỉm cười vui vẻ.

    Hàn Nguyệt Dạ lẳng lặng chăm chú nhìn Liễu Thanh Thanh không rời mắt.

    - Ừm.. Nguyệt Dạ, huynh có thể bỏ ta ra được rồi.

    Nhận ra bản thân thất lễ, Hàn Nguyệt Dạ vội vã thả lỏng vòng tay.

    Quay sang nhìn Ngô Tôn nhảy xuống ngay phía sau, Liễu Thanh Thanh hùng hồn khí thế lên tiếng.

    - Tôn huynh, thay trời hành đạo, tiêu diệt kẻ gian, chúng ta đi!

    Ngô Tôn vai cầm tay nải, nghiêm túc theo sau.

    - Thanh Thanh, ta có thể giúp gì cho nàng?

    Quay sang nhìn Hàn Nguyệt Dạ, cơn gió nhẹ thoáng thổi bay tà áo trắng, mái tóc dài búi nửa, vài sợi rũ xuống gương mặt xinh đẹp khiến chàng trông càng thêm phiêu dật.

    Liễu Thanh Thanh không khỏi cảm thán, nam nhân xinh đẹp thế này, không tận dụng thì thật đáng tiếc.

    * * *

    Sau một thời gian nghiên cứu điều tra đường đi nước bước của thế tử Tần Ân, Liễu Thanh Thanh cuối cùng cũng lập nên kế hoạch trả thù tên nam nhân cặn bã.

    Quân tử báo thù, thập niên bất mãn.

    Hóa trang toàn bộ khuôn mặt cố tình tiếp cận Tần Ân nơi tửu lâu, chưa kịp đến gần, hộ vệ bên cạnh Tần Ân tiến đến chặn lại, thoáng bối rối trong chốc lát, Liễu Thanh Thanh cố biến đổi giọng nói, nhẹ nhàng hành lễ.

    - Tiểu nữ tham kiến Tần thế tử. Cô nương nhà tiểu nữ nghe danh thế tử, ngưỡng mộ đã lâu. Nay may mắn hội ngộ nơi này, người gởi lời đến thế tử. Nếu thế tử không chê, nơi tửu lầu này, cô nương lấy làm vinh hạnh được mời rượu thế tử.

    Nhíu đôi mắt nhìn nữ tử trước mặt, Tần Ân nghi hoặc chất vấn.

    - Cô nương nhà ngươi là ai?

    Hé mắt nhìn Tần Ân, Liễu Thanh Thanh không vội trả lời mà chỉ lui sang một bên.

    Phía sau cô, dáng người phiêu dật từ xa từ từ tiến lại, nữ tử mang mạng che mặt với đôi mắt chỉ cần nhìn là hớp hồn người.

    Tuy không nhìn rõ mặt mũi, nhưng vẻ thanh lãnh thiên tiên kết hợp, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ làm chao đảo bao người.

    Tần Ân nhìn thấy nàng, ngỡ nhìn thấy tiên giáng trần, thần hồn điên đảo.

    Nữ tử kia chỉ thoáng liếc nhìn Tần Ân, nàng khẽ hạ ánh mắt rồi mau chóng quay vào nhã gian bên cạnh.

    Liễu Thanh Thanh giơ ngón tay ra hiệu Ngô Tôn nam phẫn nữ trang đi theo sau.

    Nhận được tín hiệu, Ngô Tôn cũng giơ lại ngón tay cái trả lời.

    - Được!

    Tần Ân đập mạnh tay lên bàn làm Liễu Thanh Thanh giật bắn người.

    - Ta nhận lời cô nương nhà ngươi.

    Tên thế tử nhà ngươi muốn hù chết bản cô nương hay sao?

    Đúng là háo sắc thành tánh, chết chưa hết tội.

    Lặng lẽ lôi mười tám đời tổ tông của Tần Ân hỏi thăm trong lòng, ngoài mặt, Liễu Thanh Thanh cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng.

    - Vậy xin mời thế tử theo tiểu nữ sang nhã gian bên cạnh.

    Tên hộ vệ định theo sau, Liễu Thanh Thanh nhanh trí lên tiếng.

    - Tần thế tử, cô nương nhà tiểu nữ ít tiếp xúc người lạ, sợ quá đông người nàng sẽ sinh ra sợ hãi.

    Liễu Thanh Thanh đưa ánh mắt về phía tên hộ vệ, Tần Ân nhìn thấy, hiểu ý nàng, hắn quay sang hằn học ra lệnh.

    - Ngươi ở lại đây, không có lệnh của ta, không được tự ý ra ngoài.

    Hộ vệ dù không đồng tình chủ tử, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Tần Ân, đành lùi bước.

    Bên trong nhã gian bên cạnh, nữ tử thiên tiên lặng lẽ pha trà, nhìn thấy Tần Ân thế tử đi vào cũng không hề có phản ứng.

    Thú vị trước nàng tiên nữ lạnh nhạt, Tần Ân càng quyết tâm muốn chinh phục nàng.

    - Mỹ nhân, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?

    Liễu Thanh Thanh đứng bên cạnh vẻ mặt chán nản.

    Nam nhân háo sắc các ngươi có mỗi một chiêu dùng tới dùng lui không thấy chán a!

    Nữ tử vẫn không lên tiếng, nàng khẽ đưa tay ra hiệu Ngô Tôn thân phận tỳ nữ bên cạnh.

    Nhận được tín hiệu, Ngô Tôn tay run run đi tới rót rượu.

    Tần Ân nhìn thấy trong mắt, vẻ nghi hoặc.

    Liễu Thanh Thanh nhanh chóng tiến đến cầm lấy bình rượu, giải vây.

    - Bình nhi tỷ tỷ, đã không khỏe còn muốn theo cô nương ra ngoài. Những việc thế này cứ để muội làm.

    Bình thản rót vào ly rượu trước mặt Tần Ân, Liễu Thanh Thanh nhẹ hàng hành lễ lùi xuống.

    Cầm ly rượu trong tay, Tần Ân nhếch miệng nhìn nữ tử thiên tiên trước mặt.

    - Mỹ nhân, nào, ta kính nàng.

    Nâng mắt nhìn Tần thế tử, nữ tử nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu của mình, quay mặt sang bên uống cạn.

    Uống cạn ly rượu trong tay, Tần Ân cười lớn.

    - Hay! Mỹ nhân, ta lại kính nàng một chung!

    Tần Ân sảng khoái tự tay rót rượu cho cả hai.

    Lại uống cạn ly, Tần Ân nghi hoặc nhìn lại nữ tử chưa chạm tay vào ly rượu vừa rót, ngẫm nghĩ, hắn nhếch miệng cười.

    - Mỹ nhân, nàng là muốn bổn thế tử giúp nàng, phải không? Bổn thế tử theo ý nàng.

    Không đợi nữ tử trước mặt kịp phản ứng, Tần Ân nhanh chóng lại gần muốn đưa tay chạm vào nàng.

    Chưa kịp chạm vào gương mặt đẹp không tì vết của mỹ nhân thiên tiên, Tần Ân đột ngột ngã phịch xuống, bất tỉnh nhân sự.

    Cầm lấy cây gậy thật lớn từ phía sau, chưa kịp đập xuống, Liễu Thanh Thanh nhìn lại tên thế tử không nhúc nhích nằm trên sàn, tiếc nuối.

    - Hừ! May cho ngươi là bổn cô nương chưa kịp ra tay.

    Lại gần đá Tần Ân vài phát, khẳng định hắn thật sự bất tỉnh, Liễu Thanh Thanh gật đầu hài lòng.

    - Tôn huynh, mê dược này tác dụng không tệ.

    Nữ tử thiên tiên cởi bỏ mạng che mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp của Hàn Nguyệt Dạ, chàng cởi bỏ y phục nữ nhân khoác bên ngoài, lại gần Liễu Thanh Thanh.

    Quay sang nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh đưa tay gỡ bỏ trâm ngọc trên tóc chàng.

    Tận dụng thời cơ, Liễu Thanh Thanh đưa tay nâng cằm Hàn Nguyệt Dạ, không hề ngần ngại ăn chút đậu hủ của chàng, cảm thán.

    - Nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn này, Liễu Thanh Thanh ta làm sao để nam nhân khác vấy bẩn cơ chứ!

    Hai tai đỏ lên, Hàn Nguyệt Dạ nhẹ giọng.

    - Thanh Thanh, nàng lại không đứng đắn.

    Liễu Thanh Thanh bật cười, nhớ ra chuyện quan trọng, cô quay sang Ngô Tôn hối thúc.

    - Tôn huynh, mau đưa loại dược đó cho ta!

    Ngô Tôn vội vã lấy ra lọ thuốc từ tay nải đưa Liễu Thanh Thanh.

    - Huynh đứng canh cửa, có động tĩnh gì lập tức báo lại ta.

    Gật đầu nhận lệnh, Ngô Tôn ngoan ngoãn ra phía cửa nghe ngóng.

    Chợt nhớ ra chuyện gì, chàng vội quay đầu về phía Liễu Thanh Thanh.

    - Đại tiểu thư, ta quên dặn người, dược kia chỉ cần..

    Nhìn Liễu Thanh Thanh dốc cả lọ dược vào miệng tên thế tử, hả hê phủi phủi tay, những chữ còn lại Ngô Tôn chỉ còn phát ra trong vô vọng.

    - Một viên là đủ..

    - Ân?

    Liễu Thanh Thanh hồn nhiên nhìn chàng.

    - Ta lỡ tay. Chắc không sao chứ?

    - Một viên có tác dụng 10 năm, cả lọ e rằng cả đời..

    - Hay lắm!

    Liễu Thanh Thanh reo lên.

    - Cả đời này không lên được! Ta xem tên cặn bã này làm sao dụ dỗ nữ nhân! Tôn huynh, thuốc này chữa được sao?

    - Dược do ta đặc chế, không có thuốc giải của ta, không ai có thể chữa được.

    Nghiêm túc nhìn Ngô Tôn, Liễu Thanh Thanh tiến lại gần vỗ vai chàng.

    - Tôn huynh, Liễu Thanh Thanh ta cam bái hạ phong huynh! Làm rất tốt!

    Ngô Tôn mỉm cười gãi đầu.

    Hàn Nguyệt Dạ lẳng lặng nhìn Liễu Thanh Thanh, trong mắt đầy sủng nịch.

    Nữ nhân trước mặt, dù muốn làm chuyện gì, chàng đều muốn đứng bên cạnh nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng chín 2021
  2. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 31: Đều là chàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi hoàn thành đại nghiệp diệt gian trừ bạo, cả ba người Liễu Thanh Thanh, Hàn Nguyệt Dạ cùng Ngô Tôn thành công thoát khỏi tửu lâu.

    Vừa bước ra khỏi cửa chính, Liễu Thanh Thanh chợt phát hiện Vũ Vương ngồi trên xe ngựa đi ngang qua.

    Không muốn bị phát hiện, cô vội vàng cúi thật thấp đầu. Hàn Nguyệt Dạ cũng nhanh trí mang lại mạng che mặt.

    Xe ngựa Vũ Vương vừa rời đi, bóng nam nhân áo trắng cùng nửa mặt nạ bạc nhanh chóng theo sau.

    Nhìn thấy bóng hình quen thuộc, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn theo.

    Nghĩ ngợi trong chốc lát, cô quay sang Ngô Tôn.

    - Tôn huynh, huynh mau về trước, ta có việc cần làm, sẽ nhanh chóng quay về, nhớ để thang gỗ đợi ta! Nguyệt Dạ, huynh cũng mau về Hàn phủ.

    Nhìn Liễu Thanh Thanh chưa dứt câu đã vội vã chạy đi, Ngô Tôn ngơ ngác nhìn theo.

    * * *

    Phía ngoài bìa rừng, tại một ngôi miếu hoang nhỏ, xung quanh vắng lặng không người lui tới.

    Nhìn xe ngựa Vũ Vương dừng lại cách đó không xa, Liễu Thanh Thanh cẩn trọng rón rén lại gần xem xét.

    Nghe có tiếng bước chân người tiến về phía mình, Liễu Thanh Thanh giật mình hoảng hốt.

    Đang bối rối tìm cách thoát thân, chợt có bàn tay đột ngột kéo cô nấp vào khe hẹp gần đó.

    Mở to mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt, Liễu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.

    Hàn Nguyệt Dạ đưa tay lên miệng ra hiệu, Liễu Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu.

    Cả hai yên lặng quan sát tình hình bên ngoài.

    Bên trong, hàng loạt hắc y nhân xuất hiện xung quanh, tên thủ lĩnh tiến lên trước quỳ hành lễ Vũ Vương đứng xoay lưng.

    - Chủ tử.

    - Nhiệm vụ bổn vương giao cho ngươi, đã làm tới đâu rồi?

    Vũ Vương xoay người, chắp hai tay ra sau nhìn tên thủ lĩnh trước mặt.

    - Bẩm chủ tử, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, thích khách được tuyển chọn từ Xích Linh quốc, thiện xạ hiếu chiến, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót.

    Nhận ra bản thân nghe phải chuyện không nên nghe, Liễu Thanh Thanh ngước mắt nhìn Hàn Nguyệt Dạ, đưa mắt ra hiệu muốn rời khỏi.

    Nhận được tín hiệu từ nàng, Hàn Nguyệt Dạ khẽ gật đầu.

    Lùi ra khỏi khe hẹp thoát ra phía bên kia tòa miếu, Liễu Thanh Thanh ló đầu nhìn quanh.

    Không thấy bóng dáng hắc y nhân, cho rằng đã an toàn, Liễu Thanh Thanh lách mình bước ra ngoài.

    Không may đạp phải mảnh sứ vỡ, tiếng động vang lên trong không gian vắng lặng đặc biệt gây chú ý.

    Nhìn xuống đôi giày vải ướt đẫm máu, Liễu Thanh Thanh cắn răng không phát ra tiếng, nhanh chóng dùng chân còn lại lùa rơm rạ xung quanh che lại vết máu trên mặt đất, lùi lại vào khe ẩn nấp.

    Vài hắc y nhân ngay lập tức xuất hiện kiểm tra xung quanh.

    Hàn Nguyệt Dạ nhìn vẻ mặt Liễu Thanh Thanh, biết nàng xảy ra chuyện, vội vã ngồi xuống xem xét.

    Nhìn chiếc giày nhuộm đỏ máu, chàng mở to mắt nhìn Liễu Thanh Thanh.

    Liễu Thanh Thanh lắc đầu tỏ vẻ không sao.

    Hàn Nguyệt Dạ lẳng lặng xé tà áo của mình, nhẹ nhàng băng bó lại bàn chân nàng.

    Nhìn về phía hắc y nhân lùng sục xung quanh, nam nhân mang mặt nạ không còn cách nào đành xuất hiện giúp họ giải vây.

    Hắc y nhân nghe tiếng đánh nhau ngay bên cạnh, lập tức chuyển phương hướng.

    Tận dụng thời cơ, Hàn Nguyệt Dạ cúi người cõng Liễu Thanh Thanh trên lưng, cố chạy thật nhanh rời khỏi nơi ẩn ấp.

    Chạy đến khu rừng gần đó, dù thấm mệt nhưng Hàn Nguyệt Dạ vẫn kiên nhẫn không dừng chân.

    Chạy đến khe suối nhỏ, chàng nhẹ nhàng đặt Liễu Thanh Thanh ngồi xuống, bản thân đi đến bờ suối, dùng khăn tay thấm ướt nước, đoạn quay lại bên cạnh Liễu Thanh Thanh.

    Nhìn bàn chân nàng, Hàn Nguyệt Dạ thoáng e dè.

    Liễu Thanh Thanh khó hiểu nhìn chàng.

    Hàn Nguyệt Dạ chợt thở nhẹ, ngồi xuống cạnh Liễu Thanh Thanh, nhìn nàng vẻ quyết tâm.

    - Thanh Thanh, nàng đừng lo. Hàn Nguyệt Dạ ta sẽ phụ trách cùng nàng.

    Ngớ người nhìn nam nhân tuấn mỹ đầy nghiêm nghị trước mặt, Liễu Thanh Thanh chớp chớp mắt.

    Chợt nhớ ra, thời đại này, bàn chân nữ nhân chỉ có thể để trượng phu nhìn thấy, Liễu Thanh Thanh không khỏi bật cười.

    - Nguyệt Dạ, ta không để ý tới những chuyện thế này!

    Hàn Nguyệt Dạ chỉ lẳng lặng cúi người định cởi bỏ giày của nàng.

    Chợt có tiếng bước chân tiến lại gần, Liễu Thanh Thanh cầm lấy tay Hàn Nguyệt Dạ, thúc giục.

    - Nguyệt Dạ, huynh mau chạy đi tìm người giúp. Huynh đi 1 mình nhanh hơn nhiều. Ta ở đây đợi huynh, sẽ không sao.

    - Không đời nào.

    Nhìn Liễu Thanh Thanh bằng ánh mắt kiên quyết, Hàn Nguyệt Dạ nghiêm nghị.

    - Ta sẽ không bỏ lại nàng.

    Tiếng chân càng lúc càng tiến lại gần, Liễu Thanh Thanh đang không biết phải làm thế nào thuyết phục nam nhân trước mặt, vài tên hắc y nhân đã nhanh chóng đuổi đến, phát hiện ra cả hai.

    Trước khi chúng kịp tiến đến xử lý hai người thì phía sau, nam nhân mang mặt nạ đã xuất hiện đúng lúc dùng ám khí kết liễu chúng.

    Tạ công tử nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, thấy vết thương trên chân nàng, chàng vội lại gần xem xét.

    Liễu Thanh Thanh vội rụt chân mình lại.

    - Ta không sao.

    Dừng bàn tay lại giữa không trung, Tạ công tử không dấu vết rút lại cánh tay vòng lại đặt phía sau lưng mình.

    - Nàng tại sao lại xuất hiện quanh đây?

    - Ta nhìn thấy chàng trên đường nên đi theo, không ngờ..

    - Nơi đây rất nguy hiểm, nàng mau quay trở về.

    - Ta biết. Ta có thể tự bảo vệ bản thân, tiếc là chưa làm lại dàn ná mới, trong người không có món đồ chơi nào.

    Nhìn Liễu Thanh Thanh tỏ vẻ kiên cường, Tạ công tử lấy từ trong người dàn ná dù đã cũ, nhưng chàng luôn nâng niu bên người, lại gần đặt vào tay nàng.

    - Có vũ khí bí mật trong tay, vẫn tốt hơn.

    Đoạn chàng quay sang Hàn Nguyệt Dạ từ nãy giờ vẫn chỉ lẳng lặng nhìn hai người.

    - Hàn công tử, từ đây ra phía bìa rừng không còn xa, phiền ngươi đưa Liễu tiểu thư an toàn trở về.

    Hàn Nguyệt Dạ không trả lời, chỉ cần thoáng quan sát, chàng cũng đã nhanh chóng nhận ra thân phận nam nhân trước mặt.

    Tạ công tử nhanh chóng biến mất dạng trong khu rừng.

    Liễu Thanh Thanh nghi hoặc nhìn dàn ná trong tay, lại thêm câu nói vừa nãy, cô bắt đầu xâu chuỗi sự việc.

    Sao cô lại không nhận ra từ sớm?

    Tạ công tử?

    Mẫu phi của vị Chiến Vương Hoàng Phủ Minh Khôi, tiểu tử năm đó cô trao tặng dàn ná trong tay, trong phút bốc đồng vô tình giảng đạo vài ba câu, chẳng phải là Tạ quý phi vang danh một thời?

    Thì ra Tạ công tử thần thần bí bí, Chiến Vương Hoàng Phủ Minh Khôi vang danh thiên hạ, cả hai người là một, đều là chàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng chín 2021
  3. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 32: Nguyện kiếp này, bảo vệ nàng một đời bình an.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khó khăn đưa Liễu Thanh Thanh trở về Liễu phủ, đến nơi, màn đêm đã bao phủ từ khi nào, Hàn Nguyệt Dạ vì không muốn Liễu Thanh Thanh bị phụ thân trách mắng, ra mặt nhận hết tội lỗi về mình.

    Liễu Trình đương nhiên không tiện trách tội vị Hàn bảng nhãn tài đức vẹn toàn, ngoài mặt tuy nghiêm nghị khách sáo, trong lòng lại mừng thầm trước tiến triển của đôi trẻ.

    * * *

    Đứng trước cung điện lạnh lẽo nơi lãnh cung năm nào, Hoàng Phủ Minh Khôi yên lặng đứng nhìn xa xăm.

    Từ ngày Tạ quý phi rời dương thế năm 12 tuổi, đây là lần đầu tiên chàng quay trở lại nơi này.

    Còn nhớ sau lần lén lút đưa thức ăn cho mẫu phi trên đường gặp Liễu Thanh Thanh, sau khi từ biệt nàng, trở về lãnh cung thì hay tin mẫu phi không qua khỏi, Hoàng Phủ Minh Khôi dường như không còn sức lực. Bao nhiêu nỗ lực cố gắng mong một ngày có thể cứu người thoát khỏi nơi âm u lạnh giá, chưa kịp thực hiện, người đã bỏ chàng ra đi.

    Tiết Thanh Minh người người tảo mộ, chàng chỉ có thể đến đây ôn lại chút kỉ niệm về mẫu phi quá cố.

    - Ta biết đệ sẽ đến đây.

    Quay sang nhìn thái tử Hoàng Phủ Minh Khang, Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi hành lễ.

    - Thái tử.

    - Giữa ta và đệ, không cần phải quá nhiều lễ tiết.

    Vẫy tay cho hạ nhân theo sau lui xuống, Hoàng Phủ Minh Khang bước lên trước, nhìn lãnh cung lạnh lẽo, chàng buông lời cảm thán.

    - Tạ quý phi hiền lương thục đức, tiếc là hồng nhan bạc mệnh.

    Hoàng Phủ Minh Khôi không nói gì, chàng khẽ hạ ánh mắt.

    - Ngũ đệ, ta và đệ đều rõ, nơi thâm cung này, cho dù là hoàng đế nắm toàn quyền sinh sát trong tay, cũng không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu.

    Nâng mắt nhìn vị thái tử điện hạ trước mặt như chất chứa nhiều tâm sự, Hoàng Phủ Minh Khôi vẫn giữ im lặng.

    Sau khi chìm đắm trong suy nghĩ, nhận ra bản thân thất thố, Hoàng Phủ Minh Khang lấy lại vẻ tươi cười.

    - Ngũ đệ, ta và đệ đã lâu không gặp. Không bằng cùng nhau thưởng rượu, hàn huyên.

    * * *

    Sau khi cùng phụ thân Liễu Trình tảo mộ mẫu thân, được phụ thân chấp thuận, Liễu Thanh Thanh rời Liễu phủ ra ngoài cùng huynh muội Hàn Nguyệt Dạ tham dự lễ hội thả đèn lồng.

    Tiết Thanh Minh Đại Đường quốc tương đối náo nhiệt, thanh niên nam nữ cùng nhau hẹn hò đạp thanh, dạo chơi khắp đường phố kinh thành. Náo nhiệt nhất vẫn là tập tục thả đèn lồng nơi bến thuyền.

    Nhóm người Liễu Thanh Thanh vui vẻ dạo chơi khắp nơi, sau đó cùng hướng ra phía bờ sông.

    * * *

    Phía bên kia bến thuyền, Hoàng Phủ Minh Khôi cùng thái tử Hoàng Phủ Minh Khang nhàn nhã chơi cờ trên sông.

    - Điện hạ!

    Tần Giai Kỳ vui vẻ thản nhiên xuất hiện trước mặt hai người, theo sau còn có Tần Uyển Ca e dè tiến lên hành lễ.

    - Thái tử tỷ phu an hảo.

    Ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, nàng hiện rõ vẻ xúc động.

    - Khôi lang.

    Nắm tay muội muội tiến lên trước, Tần Giai Kỳ tươi cười.

    - Nghe cung nhân báo lại điện hạ cùng hoàng đệ xuất cung thưởng ngoạn, thần thiếp cùng muội muội vội vã đến đây chung vui, hi vọng không quấy rầy nhã hứng của điện hạ cùng hoàng đệ.

    Cứng đờ ngạc nhiên nhìn cả hai, Hoàng Phủ Minh Khang khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi bên cạnh, nhìn thái độ bàng quan của chàng, Hoàng Phủ Minh Khang nở nụ cười cứng nhắc, khách sáo.

    - Không sao.

    Kéo muội muội ngồi xuống cạnh Hoàng Phủ Minh Khôi, bản thân ngồi cạnh thái tử, Tần Giai Kỳ nhìn bàn cờ trước mặt, cảm thán.

    - Điện hạ, nước cờ thật sinh động.

    - Phải.

    Trong khi Hoàng Phủ Minh Khang máy móc trả lời Tần Giai Kỳ, phía đối diện, Tần Uyển Ca nhiều lần nâng mắt nhìn nam nhân bên cạnh, tự tay cầm lấy bình rót rượu cho chàng. Hoàng Phủ Minh Khôi không hề ngẩng mặt.

    * * *

    - Nhìn chiếc thuyền rồng kia xem, giai nhân tuyệt sắc sánh đôi cùng anh hùng tuấn mỹ, thật xứng đôi!

    - Phải, thật đáng ngưỡng mộ!

    Phía bên này, nhìn thấy thuyền rồng trôi nổi trên sông, phía trên thuyền, Hoàng Phủ Minh Khôi đứng chắp tay ra sau nơi phía mạn thuyền nhìn phía trước, Tần Uyển Ca ngồi ngay cạnh chơi đàn. Khung cảnh đập vào mắt người nhìn, đẹp không thể tả. Dân chúng xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.

    - Thanh Thanh, đó chẳng phải Tần nhị tiểu thư phủ Quốc Công sao? Nàng ta vậy mà ở cùng Chiến Vương? Hai người này chẳng lẽ..

    Liễu Thanh Thanh đưa mắt nhìn theo hướng Hàn Thiên Mạn. Nhận ra quả thật là Hoàng Phủ Minh Khôi cùng đệ nhất mỹ nhân Tần Uyển Ca, Liễu Thanh Thanh không nói gì. Cô lặng lẽ chuyển ánh mắt, không diễn tả được cảm giác trong lòng.

    Hàn Nguyệt Dạ nhìn thấy trong mắt, chàng yên lặng đứng cạnh nàng.

    * * *

    Thuyền rồng cập bến, cả 4 người Hoàng Phủ Minh Khang, Tần Giai Kỳ, Hoàng Phủ Minh Khôi cùng Tần Uyển Ca bước xuống.

    Quay sang nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, Hoàng Phủ Minh Khang khó xử lên tiếng.

    - Ngũ đệ, cũng không còn sớm, ta cùng thái tử phi về cung trước. Ca nhi.. ta giao lại cho đệ.

    Hoàng Phủ Minh Khôi lạnh lùng không lên tiếng, Tần Uyển Ca bên cạnh dù trong lòng mừng rỡ, ngoài mặt vẫn giữ vẻ e dè ngại ngùng nhìn xuống.

    Sau khi Hoàng Phủ Minh Khang cùng Tần Giai Kỳ theo cung nhân rời khỏi, Hoàng Phủ Minh Khôi lạnh nhạt quay đi.

    - Người đâu, lập tức đưa Tần nhị tiểu thư trở về Quốc Công phủ.

    Không đợi Tần Uyển Ca kịp phản ứng, Hoàng Phủ Minh Khôi phất mạnh tà áo bỏ đi.

    - Khôi lang!

    Tần Uyển Ca vội vã gọi với theo, nâng váy định đuổi theo Hoàng Phủ Minh Khôi phía trước, hạ nhân vương phủ nhanh chóng tiến lên chặn lại.

    - Tần nhị tiểu thư, xin mời.

    Nhíu mày không vui, nhìn theo bóng dáng Hoàng Phủ Minh Khôi đi khuất, Tần Uyển Ca hất mạnh ống tay áo.

    - Ta tự đi được.

    Dứt lời, Tần Uyển Ca hậm hực quay đi.

    * * *

    Nhìn bóng dáng nữ nhân cầm đèn Khổng Minh đứng đợi trong đêm tối cạnh bờ sông, tà váy trắng viền hoa cùng làn tóc nàng nhẹ bay trong gió, Hoàng Phủ Minh Khôi không thể rời mắt. Lẳng lặng đứng nhìn nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi chỉ mong thời khắc này có thể dừng lại, cả thế gian chỉ còn hai người, không màng thế sự.

    Nghe tiếng chân người đến, biết không thể là ai khác, Liễu Thanh Thanh không quay đầu lại.

    - Nghe nói khi viết điều ước lên đèn Khổng Minh, lúc đèn bay cao cũng là lúc ước muốn được chấp nhận, sẽ trở thành sự thật. Chiến Vương điện hạ, chàng nói xem có thể sao?

    Không thể cầm lòng nhìn bóng lưng nàng cô độc, Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ bước tiến về phía nàng. Kể từ lúc nhận được lời nhắn cùng dàn ná khi xưa từ nha hoàn Tuyết Nhi của nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi biết nàng đã phát hiện ra sự thật.

    Đứng cạnh Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khôi không kiểm soát thể hiện vẻ dịu dàng khác thường, không còn là Chiến Vương băng lãnh xa người ngàn dặm.

    - Một ngàn hạc giấy theo nàng nói, cũng có thể thực hiện điều ước. Nhưng, ta không tin những điều đó.

    Liễu Thanh Thanh quay sang nhìn nam nhân bên cạnh.

    Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn Liễu Thanh Thanh, ánh mắt kiên nghị.

    - Ta chỉ tin bản thân, nguyện kiếp này, bảo vệ nàng một đời bình an.

    Liễu Thanh Thanh mở to mắt kinh ngạc, đèn Khổng Minh trong tay được thả lỏng chậm rãi bay lên cao, hòa nhập vào hàng ngàn đèn Khổng Minh còn lại, xen lẫn giữa các vì tinh tú trong bầu trời đêm.

    Ánh mắt hai người nhìn nhau, không gian xung quanh như thật sự dừng lại, không còn khoảng cách, không còn lo lắng cùng nghi ngại. Chỉ còn lại hai người, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  4. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 33: Chỉ cần một câu nói của chàng.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vương gia!

    Tiếng hộ vệ cắt ngang, Hoàng Phủ Minh Khôi hồi phục lại vẻ băng lãnh.

    - Chuyện gì?

    Hộ vệ tiến lên hành lễ.

    - Tần nhị tiểu thư xảy ra chuyện.

    Hoàng Phủ Minh Khôi nhíu mày không vui.

    Hộ vệ vội vã bổ sung.

    - Vương gia, là chuyện có liên quan đến Vũ Vương.

    Nghe đến tên Vũ Vương, Hoàng Phủ Minh Khôi thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

    Nghĩ ngợi trong giây lát, nhìn ánh mắt dò hỏi của Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khôi không nói gì mà xoay người rời đi.

    Liễu Thanh Thanh mở miệng muốn gọi chàng, nhưng nghĩ lại thôi.

    Thở dài nhìn bầu trời đêm, Liễu Thanh Thanh tâm can rối bời.

    Chợt lại có tiếng bước chân phía sau, Liễu Thanh Thanh thoáng ngạc nhiên quay lại.

    Nhìn thấy trước mặt là bóng dáng thiên tiên của Hàn Nguyệt Dạ, giấu đi cảm giác hụt hẫng trong phút chốc, cô nhìn chàng, nghi hoặc.

    - Nguyệt Dạ, chẳng phải huynh cùng Thiên Mạn đã về trước rồi sao?

    - Ta không an lòng về nàng, nên quay lại.

    - Huynh quay lại lúc nào..

    - Ta đưa nàng về.

    Không đợi Liễu Thanh Thanh nói dứt câu, Hàn Nguyệt Dạ xoay người bước đi.

    Nhìn bóng lưng Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh khó hiểu theo sau.

    * * *

    Tại một biệt viện trong kinh thành, Tần Uyển Ca háo hức bước vào, không gian lạnh lẽo bên trong cũng không làm nàng sợ hãi.

    Từ khi hạ nhân Chiến Vương phủ báo lại, Hoàng Phủ Minh Khôi muốn hẹn gặp riêng nàng nơi biệt viện này, Tần Uyển Ca đã ngỡ mình nằm mơ.

    Lần đầu gặp chàng năm 12 tuổi, khi đó Ngũ điện hạ Hoàng Phủ Minh Khôi chỉ mới lên 10, nhưng khí chất năm đó của chàng đã khắc sâu vào tâm trí.

    Tần Uyển Ca sinh ra đã sớm là tâm điểm, Tần nhị tiểu thư Quốc Công phủ đi đến đâu cũng kéo theo mọi sự chú ý. Tất cả vương tôn quý tộc, tiểu thư quyền quý trong kinh thành kẻ ngưỡng mộ, người ganh ghét. Nhưng không thể phủ nhận, nhan sắc của nàng khó có ai bì, ngay cả Tần Giai Kỳ tỷ tỷ của nàng cũng không so bằng.

    Có phụ thân là Quốc Công đại nhân, cô cô là đương kim hoàng hậu, Tần Uyển Ca sớm đã được vào cung học cùng các hoàng tử vương tôn, công tử quý tộc bậc nhất kinh thành. Vây quanh nàng không thiếu kẻ nịnh nọt ngưỡng mộ.

    Duy chỉ có Ngũ điện hạ Hoàng Phủ Minh Khôi, tiểu tử duy nhất luôn thờ ơ, thái độ hoàn toàn lạnh nhạt, thậm chí chưa bao giờ mở miệng đáp lời Tần Uyển Ca nàng, mặc nàng tìm mọi cách tiếp cận.

    Ngũ điện hạ Hoàng Phủ Minh Khôi dù là vị điện hạ nhỏ tuổi nhất Đại Đường quốc, nhưng không vì vậy được thánh thượng thương yêu, thậm chí ngài còn có thái độ lạnh nhạt với chàng. Cũng vì vậy ngay từ nhỏ, Hoàng Phủ Minh Khôi đã sớm bị các hoàng tử vương tôn khác bắt nạt ức hiếp.

    Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thái độ bàng quang của chàng dấy nên lòng tò mò từ Tần Uyển Ca nàng. Bao lần nhìn chàng dù bị những kẻ khác vùi dập không thương tiếc, nhưng không một lần chàng kêu ca than oán, Hoàng Phủ Minh Khôi chỉ giữ vẻ thờ ơ băng lãnh.

    Một lần hoàng cung tổ chức yến tiệc, Tần Uyển Ca như mọi lần thu hút mọi sự chú ý với nhan sắc cùng tài hoa của mình. Không may ăn nhầm quả đào, lần đầu tiên trong cuộc đời, Tần Uyển Ca phát hiện mình dị ứng với loại quả xinh đẹp này. Toàn bộ gương mặt cùng toàn thân nàng nổi đầy mụn đỏ làm mọi người xung quanh kinh hãi. Ngay cả tỷ tỷ bên cạnh cũng không khỏi hét lên kinh ngạc, vội vàng xa lánh nàng.

    Tần Uyển Ca khi đó chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở, không ai dám lại gần giúp nàng, chỉ có chàng.

    Hoàng Phủ Minh Khôi năm đó chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, người người xa lánh. Nhìn thấy nữ nhân giữa yến tiệc kêu khóc, xung quanh không một ai dám lại gần. Nghĩ đến cảnh mẫu phi năm đó chịu cảnh hàm oan không một ai đoái hoài, chàng không cầm lòng tiến về phía nàng.

    Nhìn bóng dáng tiểu tử tuy gương mặt non nớt nhưng từng đường nét hiện rõ vẻ tuấn mỹ uy nghi đầy khí thế lại gần, dùng áo choàng khoác lên người mình, mặc dù gương mặt chàng không hề thể hiện chút cảm xúc, nhưng Tần Uyển Ca lại cảm thấy hoàn toàn ấm áp.

    Kể từ giây phút đó, Tần Uyển Ca đã quyết tâm muốn gả cho chàng. Nàng dốc lòng chờ đợi chàng, từ chối bao người đến cửa cầu hôn, mặc phụ mẫu phản đối.

    Bước vào căn phòng tối tăm được hạ nhân chỉ dẫn, Tần Uyển Ca nghi hoặc nhìn quanh.

    Nơi góc phòng, bóng dáng nam nhân đứng quay lưng chắp tay ra sau, nhìn thấy chàng, Tần Uyển Ca mừng rỡ.

    - Khôi lang!

    Không nghe tiếng nam nhân đáp lời, Tần Uyển Ca xúc động tiến lại gần.

    - Khôi lang, chàng chịu gặp thiếp rồi sao? Chàng có biết bấy lâu nay, thiếp luôn chờ đợi chàng, không khi nào thiếp không nghĩ đến chàng.

    Chậm rãi đưa tay ôm lấy bóng lưng chàng, Tần Uyển Ca hạnh phúc mỉm cười.

    - Khôi lang..

    Nam nhân nhẹ nhàng xoay người ôm lấy nàng, trong bóng đêm, chàng lẳng lặng bế nàng đến bên giường. Màn che buông xuống, hai bóng đen sít sao ôm chặt lấy nhau trong làn khói mịt mờ xung quanh.

    * * *

    Hoàng Phủ Minh Khôi sau nhiều lần bị ám vệ Vũ Vương đánh lạc hướng, cuối cùng cũng tìm đến vị trí biệt viện.

    Tung cú đá vào cánh cửa căn phòng tối tăm, phát hiện có mùi hương kì lạ, nhận ra là xuân dược, Hoàng Phủ Minh Khôi nhanh chóng vẫy tay dùng ám khí dập tắt.

    - Rốt cuộc ngươi do ai phái tới?

    Bước ra từ màn che, Vũ Vương nhướng mày nhìn nam nhân mang mặt nạ trước mặt.

    Hoàng Phủ Minh Khôi không muốn nhiều lời, tên nam nhân này dám cản trở không gian gần gũi khó có được giữa chàng cùng nữ nhân trong lòng, Hoàng Phủ Minh Khôi muốn cho hắn lãnh đủ, trực tiếp dùng tốc độ kinh người tiến về phía Vũ Vương liên tục tấn công.

    Bất ngờ trước thế tấn công của chàng, Vũ Vương lập tức dồn toàn lực né tránh.

    Hai bên kẻ đánh người tránh không ngừng nghỉ, Vũ Vương dần bị ép vào thế bị động. Hoàng Phủ Minh Khôi quyết tung đòn quyết định, 1 chưởng đánh bay Vũ Vương văng ra xa. Cùng lúc đó, Vũ Vương nhanh tay hất văng mặt nạ trên mặt chàng.

    - Thì ra là ngươi, Ngũ đệ, năm lần bảy lượt cản trở kế hoạch của bổn vương, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?

    Hoàng Phủ Minh Khôi yên lặng tiếp tục tiến tới, chưa kịp ra đòn, ám vệ Vũ Vương có mặt kịp thời, sử dụng ám khí đánh lạc hướng, nhanh chóng đưa Vũ Vương rời khỏi.

    Hoàng Phủ Minh Khôi lập tức xoay người muốn rời đi. Phía trên giường, Tần Uyển Ca vừa lúc tỉnh dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Khôi, nàng vội vã khoác áo tiến về phía chàng.

    Chưa kịp bước lại gần, Hoàng Phủ Minh Khôi theo thói quen tung chưởng khiến nàng ngã xuống. Không quan tâm đến nữ nhân nằm trên mặt đất, Hoàng Phủ Minh Khôi tiếp tục quay đi.

    - Khôi lang, chàng đừng đi!

    Tần Uyển Ca cố gắng bò dậy nắm chặt tà áo chàng khiến Hoàng Phủ Minh Khôi khó chịu cau hàng mày.

    Cùng lúc đó, nha hoàn của Tần Uyển Ca cùng người phủ Quốc Công cùng lúc xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ai nấy đều kinh ngạc.

    * * *

    Vài ngày sau đó, toàn kinh thành xôn xao bàn tán Chiến Vương cùng đệ nhất mỹ nhân kinh thành Tần nhị tiểu thư sớm tâm đầu ý hợp, đã tính đến chuyện hôn sự, hai nhà đang chọn ngày lành. Tin đồn càng lúc càng vang xa, chẳng mấy chốc trở thành đề tài bàn tán của khách nhân mọi tửu lâu.

    - Ta đã sớm biết bọn họ có tư tình, Thanh Thanh, ngươi nói xem đúng không?

    Liễu Thanh Thanh từ lúc nghe thấy lời đồn, luôn cho rằng mọi chuyện chỉ là đồn thổi, Hoàng Phủ Minh Khôi sẽ sớm tìm đến cô, cho cô biết những gì cô nghe thấy không phải sự thật.

    Nhưng đã nhiều ngày qua, Liễu Thanh Thanh không hề nhận được tin tức gì từ chàng, tin đồn càng lúc càng lan nhanh, mà chàng, thì vẫn bặt vô âm tín.

    Thẫn thờ chìm trong suy nghĩ, Liễu Thanh Thanh chậm rãi xoay tròn ly trà trong tay, mặc Hàn Thiên Mạn liên tục nói cười trước mặt, cô không còn tâm trí nghe thấy.

    - Thanh Thanh! Thanh Thanh!

    - Ân?

    - Ngươi hôm nay có chuyện gì sao?

    - Không a.

    Nhìn bằng hữu trước mặt nhìn mình vẻ nghi hoặc, Liễu Thanh Thanh cố gắng gượng cười. Hàn Thiên Mạn cũng không tiếp tục truy cứu, hồn nhiên thưởng thức điểm tâm.

    Suy đi nghĩ lại, Liễu Thanh Thanh quyết định không muốn tiếp tục tự làm khó mình. Nếu chàng đã không đến tìm cô, cô sẽ đi tìm chàng hỏi cho ra lẽ. Cứ im lặng bỏ qua thế này không phải cách, Liễu Thanh Thanh cô luôn muốn mọi việc rõ ràng.

    Đập mạnh tay lên bàn làm Hàn Thiên Mạn ngồi bên cạnh giật bắn mình, Liễu Thanh Thanh đứng dậy nhìn bằng hữu vẻ quyết tâm.

    - Thiên Mạn, ta có việc phải đi, lần khác sẽ hẹn lại ngươi.

    Hàn Thiên Mạn còn chưa hoàn hồn, Liễu Thanh Thanh đã bỏ chạy đi mất.

    * * *

    Đứng trước cổng lớn vương phủ, nhìn hàng chữ vàng Chiến Vương phủ đập vào mắt, Liễu Thanh Thanh còn chần chừ chưa tiến lại.

    Đã đến nơi không thể lùi bước, Liễu Thanh Thanh thở mạnh đi tới, hộ vệ vương phủ lập tức chặn lại.

    - Ta muốn gặp Chiến Vương.

    - Vương gia hiện không có trong phủ, ngươi là ai?

    Mở to mắt ngạc nhiên, Liễu Thanh Thanh thoáng nghĩ ngợi rồi nhanh chóng thất vọng hạ ánh mắt. Cô lặng lẽ quay đi, mặc hộ vệ phía sau khó hiểu nhìn theo.

    - Liễu Thanh Thanh?

    Tần Uyển Ca bước xuống từ xe ngựa vừa đến, nghi hoặc nhìn Liễu Thanh Thanh.

    Liễu Thanh Thanh nhìn nàng ta, không nói gì.

    Tần Uyển Ca chậm rãi tiến lại, như hiểu ra điều gì, nàng ta cười mỉa mai.

    - Liễu Thanh Thanh, đừng nói với ta, ngươi cũng có ý với Chiến Vương điện hạ?

    Nâng mắt nhìn Tần Uyển Ca, Liễu Thanh Thanh vẫn giữ im lặng, không có tâm trạng nhiều lời cùng nàng ta, cô muốn lướt qua nàng rời đi.

    Tần Uyển Ca không muốn dễ dàng bỏ qua, nàng ta nhanh chóng bước lên trước.

    - Một huyện chủ bé nhỏ như ngươi cũng mơ tưởng đến chàng? Thật không biết tự lượng sức!

    Nhìn cái nhíu mày khó chịu của Liễu Thanh Thanh, Tần Uyển Ca càng được nước tiến tới. Lại gần Liễu Thanh Thanh, Tần Uyển Ca nói nhỏ vào tai cô.

    - Không ngại nói với ngươi, ta và chàng sớm đã chung phòng, không bao lâu nữa ta sẽ trở thành Chiến Vương phi. Ngươi tốt nhất nên tránh xa chàng.

    Liễu Thanh Thanh mở to mắt kinh ngạc.

    Vừa lúc, xe ngựa Chiến Vương dừng lại, Hoàng Phủ Minh Khôi từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, chàng thoáng ngạc nhiên.

    - Khôi lang!

    Tần Uyển Ca nhanh chóng vui mừng tiến về phía chàng.

    Liễu Thanh Thanh nhìn chàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Không quan tâm những lời đồn đãi, không quan tâm thái độ cùng lời nói của Tần Uyển Ca, toàn bộ đều là nói dối. Nhưng chỉ cần từ chính miệng chàng giải thích, Liễu Thanh Thanh sẽ chọn tin tưởng chàng, tin tưởng nam nhân đã nhiều lần cứu giúp cô, nam nhân dù bề ngoài băng lãnh, nhưng cô vẫn nhận ra, chàng đối với cô ấm áp, nam nhân duy nhất trong thế giới này, khiến tâm cô lay động. Biết rõ chàng có nỗi khổ riêng, sinh ra trong hoàng thất, gánh vác nhiều trọng trách trên vai, nhưng chỉ cần một câu nói của chàng, Liễu Thanh Thanh cô sẵn sàng sánh vai cùng chàng, vượt qua mọi trở ngại.

    Hoàng Phủ Minh Khôi nhanh chóng chuyển ánh mắt, lạnh nhạt bước lướt qua Liễu Thanh Thanh.

    Giây phút này, Liễu Thanh Thanh chợt thấy tim mình đau nhói.

    Tần Uyển Ca nhìn thấy trong mắt, mỉm cười hài lòng. Nàng tiến bước về phía Liễu Thanh Thanh, buông lời châm chọc.

    - Liễu Thanh Thanh, Chiến Vương phủ không chào đón ngươi. Ngươi nên quay về thì hơn.

    Hoàng Phủ Minh Khôi chợt dừng bước, nói nhưng không quay đầu lại.

    - Người đâu, mời Tần nhị tiểu thư vào trong.

    Dứt lời, chàng nhanh chóng biến mất sau cổng lớn vương phủ.

    Hạ nhân lập tức theo lệnh tiến lên nghênh đón, Tần Uyển Ca vui vẻ tiến vào.

    - Khôi lang, chàng đợi ta!

    Nghe tiếng cổng lớn vương phủ khép lại đằng sau, Liễu Thanh Thanh hạ ánh mắt, nhấc chân rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2021
  5. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 34: Gả cho ta, có được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nặng nề bước chân rời khỏi Chiến Vương phủ, Liễu Thanh Thanh chợt nghi hoặc ngước nhìn. Đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ của Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên không nói nên lời.

    Cầm đèn lồng trong tay, Hàn Nguyệt Dạ nhẹ nhàng bước lại gần nàng.

    - Ta đưa nàng về.

    * * *

    Về đến trước cổng Liễu phủ, Liễu Thanh Thanh quay sang nhìn Hàn Nguyệt Dạ, mỉm cười.

    - Nguyệt Dạ, đa tạ huynh. Không còn sớm nữa, huynh cũng mau trở về.

    Liễu Thanh Thanh xoay người bước vào trong.

    - Thanh Thanh, gả cho ta, có được không?

    Mở to mắt kinh ngạc, Liễu Thanh Thanh xoay người lại nhìn nam nhân trước mặt.

    Hàn Nguyệt Dạ ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng.

    - Để ta được ở bên nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng, có được không?

    Liễu Thanh Thanh hoàn toàn kinh ngạc, nhanh chóng trấn tĩnh lại, cô khó xử.

    - Nguyệt Dạ, huynh biết lòng ta..

    - Ta biết.

    Hàn Nguyệt Dạ nhìn nàng, vẻ kiên quyết.

    - Ta không ngại.

    Lần nữa ngẩng mặt ngạc nhiên nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh chợt hiểu ra. Nam nhân trước mặt, thông minh tài hoa thế nào, sao có thể không rõ ràng mọi chuyện. Chàng nhìn thấy tất cả trong mắt, nhưng luôn âm thầm bước bên cạnh cô. Người nam nhân này, Liễu Thanh Thanh cô xứng đáng với tấm lòng của chàng sao?

    - Liễu Thanh Thanh ta đời này, chỉ muốn một người nam nhân một lòng một dạ cùng ta, bản thân ta cũng muốn một lòng cùng chàng, hiện tại, nếu chọn huynh, ta rõ ràng không làm được. Nếu nói không cảm động trước chân tâm của huynh, là ta không thật lòng mình. Nhưng nếu chỉ vì vậy chấp nhận ở bên cạnh huynh, đến cuối cùng, chỉ làm cả hai khó xử.

    Nghiêm nghị nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh khẽ hạ ánh mắt.

    - Nguyệt Dạ, đa tạ huynh, nhưng ta không thể.

    Nhìn theo bóng dáng nữ nhân dần khuất sau cổng phủ, Hàn Nguyệt Dạ rất lâu cũng không thấy động tĩnh. Bóng chàng trải dài dưới ánh sáng loe loét của ngọn đèn lồng, trông càng thêm cô độc trong bóng đêm yên ả nơi kinh thành.

    * * *

    Bên trong Chiến Vương phủ.

    - Nàng thế nào?

    - Đã được Hàn công tử đưa về Liễu phủ.

    Đột ngột làm rơi quân cờ trong tay, Hoàng Phủ Minh Khôi không dấu vết vẫy tay cho hạ nhân tiến lên dọn dẹp.

    Nhận ra vẻ bất thường của chàng, hộ vệ thân cận tiến lên báo cáo.

    - Vương gia, Tần nhị tiểu thư vẫn không chịu rời đi, nhất quyết muốn gặp ngài.

    - Trực tiếp ném nàng ta ra cổng phủ.

    Lạnh lùng ra lệnh, Hoàng Phủ Minh Khôi phũ ống tay áo quay đi.

    * * *

    Mùa thu Đại Đường quốc cũng là lúc hoàng cung tổ chức săn bắn.

    Như thường lệ, cuộc thi săn bắn được tổ chức trong rừng dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của triều đình. Quan viên trên tam phẩm cùng gia quyến được tham gia không phân biệt nam nữ.

    Liễu Thanh Thanh theo phụ thân tham dự cuộc thi, lần đầu tận mắt chiêm ngưỡng cảnh tượng thi thố của hoàng triều Đại Đường quốc, cô không khỏi kinh ngạc cảm thán.

    Thật hoành tráng! Xung quanh bìa rừng được bao bọc bởi vô số quân lính. Phía trên khán đài, hoàng thượng, hoàng hậu cùng các phi tần cung nữ được sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt diễm lệ. Tiếp theo đó là các quan viên được sắp xếp chỗ ngồi theo quan phẩm, nhưng nhìn thế nào cũng có thể dễ dàng quan sát tình hình bên dưới.

    Thông lệ cuộc thi khá đơn giản, người tham gia chỉ cần săn được nhiều vật phẩm nhất sẽ trở thành người chiến thắng.

    Từ lúc đến thế giới này, Liễu Thanh Thanh chưa từng có dịp học cưỡi ngựa, thời hiện đại cô cũng không có cơ hội được chạm vào bất kì con ngựa nào.

    Nhìn các vương tôn quý tộc, phu nhân tiểu thư lần lượt chọn được ngựa của mình đưa vào bãi săn chuẩn bị cho cuộc thi, Liễu Thanh Thanh chán nản đặt tay lên rào chắn, nhìn vào bên trong chuồng ngựa.

    - Thật rất muốn thử a.

    - Thanh nhi, muốn thử sao?

    Nhìn về phía phát ra giọng nói nam nhân, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên.

    - Thái tử ca ca?

    - Cô giúp muội.

    Nở nụ cười dịu dàng, Hoàng Phủ Minh Khang chậm rãi bước vào trong. Liễu Thanh Thanh thoáng nghĩ ngợi rồi cũng mau chóng theo vào.

    Cẩn thận kiểm tra từng con ngựa trong chuồng ngựa dù đã được lựa chọn cẩn thận của hoàng thất, Hoàng Phủ Minh Khang cuối cùng cũng chọn được một con theo chàng là lành tính nhất.

    - Nào, muội lại đây.

    Nghe Hoàng Phủ Minh Khang gọi đến mình, Liễu Thanh Thanh dè dặt bước lại gần. Nhìn con ngựa trắng thở phì phì trước mặt, Liễu Thanh Thanh vẫn không khỏi lo ngại.

    Lấy hết bình tĩnh đưa tay chạm vào bờm ngựa, thấy con ngựa không có phản ứng gì bất thường, Liễu Thanh Thanh cười vui vẻ.

    - Ta thật sự có thể cưỡi nó sao?

    Hoàng Phủ Minh Khang nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.

    - Có ta ở đây.

    Có vị thái tử điện hạ bên cạnh giữ chặt dây cương, Liễu Thanh Thanh an tâm bước tới cố gắng leo lên lưng ngựa.

    Hoàng Phủ Minh Khang tận tình tự tay dẫn ngựa đi xung quanh giúp Liễu Thanh Thanh quen dần việc cưỡi ngựa, Liễu Thanh Thanh thích ý liên tục vuốt ve con ngựa trắng trông khá hiền lành mà cô đang cưỡi.

    Trên khán đài, thái tử phi Tần Giai Kỳ nhìn thấy mọi việc trong mắt, nét giận dữ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Tần Giai Kỳ đưa mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh, vị tỳ nữ hiểu ý, nhanh chóng hành lễ lui xuống.

    - Thái tử điện hạ, cuộc thi sắp bắt đầu, mời người mau chóng chuẩn bị!

    Một vị công công tiến lên hành lễ.

    Quay sang nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang có chút không nỡ.

    Không muốn chàng khó xử, Liễu Thanh Thanh lập tức lên tiếng.

    - Thái tử ca ca, huynh cứ đi chuẩn bị, ta có thể tự cưỡi ngựa được rồi!

    - Vậy, muội nhớ cẩn thận.

    - Ân.

    Quay sang dặn dò hạ nhân trông chừng Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang theo công công rời đi.

    Còn lại một mình, Liễu Thanh Thanh đề nghị hạ nhân Hoàng Phủ Minh Khang để lại không cần dắt dây cương, cô muốn tự mình cưỡi ngựa xung quanh. Hạ nhân nghe lệnh lui xuống.

    - Thanh Thanh! Ta tìm ngươi suốt, thì ra ngươi ở đây!

    Liễu Thanh Thanh xoay đầu nhìn, Hàn Thiên Mạn cưỡi ngựa đến trước mặt cô.

    - Cuộc thi sắp bắt đầu, ngươi còn ở đây làm gì? Mau đi thôi!

    Không đợi Liễu Thanh Thanh trả lời, Hàn Thiên Mạn đã quay ngựa rời đi trước.

    Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn theo, nữ tử này không hề hay biết cô chỉ vừa mới biết cưỡi ngựa đi xung quanh thôi a!

    Nhíu mày đấu tranh tư tưởng lựa chọn giữa mạo hiểm tham gia cuộc thi hoặc một mình trơ trọi ở lại bãi sân vắng vẻ này, Liễu Thanh Thanh thở mạnh.

    Xung quanh bãi săn đâu đâu cũng có ngự lâm quân canh giữ, hơn nữa còn đi cùng bằng hữu Hàn Thiên Mạn, cơ hội trải nghiệm chuyến săn bắn đầy kích thích này, Liễu Thanh Thanh thật sự không thể bỏ qua.

    Quyết tâm lựa chọn mạo hiểm, Liễu Thanh Thanh thúc nhẹ ngựa tiến về phía bãi săn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2021
  6. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 35: Hiểm nguy nơi bãi săn.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa chậm chạp cưỡi ngựa đến nơi, tiếng còi báo hiệu cuộc thi bắt đầu, đoàn người nhanh chóng thúc ngựa tiến sâu vào khu rừng trước mặt, Liễu Thanh Thanh lần nữa ngơ ngác theo sau.

    Nhẹ nhàng vuốt ve ngựa trắng, Liễu Thanh Thanh dáo dác nhìn quanh, thật sự toàn cao thủ, chỉ vừa mới đây mọi người đã phi ngựa đi mất hút. Không còn cách nào khác, cô lại thúc nhẹ ngựa đi nhanh hơn, cố gắng đuổi kịp đoàn người phía trước.

    - Bạch mã, ta nói này, ta tuy không phải Đường Tăng, nhưng cuộc săn bắn này, ta thật sự cần em hỗ trợ. Dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt không thể đá ta xuống ngựa a!

    Vừa dứt lời, con ngựa bỗng nhiên hí lên phấn khởi, đột ngột chuyển phương hướng phóng thật nhanh đi. Quá bất ngờ, Liễu Thanh Thanh thất thanh kêu lên, hai tay lẫn hai chân kẹp chặt lấy thân ngựa.

    Đang săn bắn cùng bằng hữu, Hàn Nguyệt Dạ nghi hoặc nhìn bóng dáng quen thuộc nằm rạp trên thân ngựa phóng nhanh qua trước mắt. Chàng nhanh chóng cầm cương theo phương hướng vừa rồi phóng ngựa đuổi theo sau.

    * * *

    - Thanh nhi?

    Nghe giọng nam nhân dịu dàng gọi tên mình, Liễu Thanh Thanh tay vẫn ôm chặt bờm ngựa hé mắt nhìn. Khuôn mặt tuấn tú Hoàng Phủ Minh Khang hiện ra trước mặt, Liễu Thanh Thanh mở to mắt ngạc nhiên.

    Ngồi dậy nhìn con ngựa đang cưỡi liên tục cọ cọ vào ngựa trắng của Hoàng Phủ Minh Khang, Liễu Thanh Thanh nhíu hàng mày.

    - Thái tử ca ca, bạch mã của ta và bạch mã của huynh, là một cặp sao? Ta nói sao nó lại kéo ta chạy nhanh về hướng này, thì ra là đi tìm tình lang a!

    Hoàng Phủ Minh Khang bật cười.

    - Thật dọa chết ta!

    Lấy lại bình tĩnh ngồi lại ngay ngắn trên ngựa, Liễu Thanh Thanh đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.

    - Thanh nhi, nơi này không hẳn an toàn. Muội từ giờ phải luôn theo sát ta, ân?

    Ngước mắt nhìn vị thái tử điện hạ ân cần dặn dò, Liễu Thanh Thanh mỉm cười muốn gật đầu đồng ý. Con ngựa đen ở đâu bỗng chốc xuất hiện, vang lên tiếng hí dài, hùng hổ chen giữa hai con ngựa trắng làm chúng bất đắc dĩ tách xa nhau.

    Liễu Thanh Thanh giật thót mình vội nắm chặt dây cương. Nhìn lại nam nhân ngồi trên hắc mã, Liễu Thanh Thanh không khỏi nhíu hàng mày.

    Gương mặt lạnh lùng cao ngạo, cả người lẫn ngựa chủ tớ như nhau, tên vương gia mặt lạnh này cũng thật biết lựa chọn, ngay cả ngựa cưỡi cũng giống y bản sao mình.

    - Ngũ đệ?

    Hoàng Phủ Minh Khang ngạc nhiên nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi vừa đến.

    - Thái tử.

    Hoàng Phủ Minh Khôi ngồi trên ngựa mặt không cảm xúc chắp tay hành lễ, đoạn chàng lạnh lùng quay sang Liễu Thanh Thanh.

    - Liễu tiểu thư, đây không phải nơi nàng nên đến, bổn vương đưa nàng trở về.

    Nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi lạnh nhạt quay đầu ngựa ý định hộ tống cô rời khỏi, Liễu Thanh Thanh không vui ngoảnh mặt đi.

    - Tiểu nữ tự biết thân phận, không dám phiền Chiến Vương điện hạ. Thái tử ca ca, muội sẽ chú ý theo sát huynh!

    Phớt lờ ánh mắt hờn dỗi từ Hoàng Phủ Minh Khôi, Liễu Thanh Thanh thúc ngựa tiến về phía thái tử.

    Hoàng Phủ Minh Khôi mặt lạnh băng thúc hắc mã tiến lên chặn ngang, Liễu Thanh Thanh trán đầy hắc tuyến nhìn nam nhân trước mặt.

    Hai người nhìn nhau, ánh mắt như xẹt tia lửa điện.

    Hoàng Phủ Minh Khang nhìn thấy trong mắt, muốn tiến lên giảng hòa.

    Hai hộ vệ bên cạnh bất chợt trúng tên ngã xuống, Hoàng Phủ Minh Khang dùng cung tên trong tay đỡ mũi tên hướng về phía mình. Đoạn chàng xoay ngựa dùng kiếm chống đỡ những mũi tên còn lại.

    Hoàng Phủ Minh Khôi cách đó không xa cũng nhanh chóng bay lại tiếp ứng.

    Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhanh chóng trấn tĩnh, cô cẩn thận quan sát. Bắn được nhiều mũi tên cùng lúc lại san sát thế này, thích khách rõ ràng không phải dùng tên, mà là dùng nỏ.

    Xác định phương hướng, nhân cơ hội thích khách nhắm vào thái tử, Liễu Thanh Thanh thúc ngựa rẽ về hướng mũi tên bay tới. Nhìn thấy mục tiêu, Liễu Thanh Thanh lấy ra dàn ná trong người, liên tục nhắm bắn vào tên thích khách trong tầm mắt.

    Từ một hướng khác, mũi tên bất chợt xuất hiện bay thẳng về phía Liễu Thanh Thanh. Khi nghe tiếng mũi tên cắm phập vào người, Liễu Thanh Thanh hốt hoảng xoay người lại.

    Thân thể Hàn Nguyệt Dạ chậm rãi rơi xuống ngựa, mũi tên cắm ngay ngực chàng, máu nhuộm đỏ bạch y.

    Liễu Thanh Thanh vội vã nhảy xuống ngựa, lại gần Hàn Nguyệt Dạ, nhìn mũi tên trên ngực chàng, cô hét lớn kêu cứu.

    - Người đâu! Cứu người! Mau cứu người!

    Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay mình, Liễu Thanh Thanh cúi đầu nhìn Hàn Nguyệt Dạ, nắm chặt tay chàng.

    - Nguyệt Dạ, huynh sẽ không sao! Chắc chắn sẽ không sao!

    Khoé miệng rỉ máu, Hàn Nguyệt Dạ nhìn Liễu Thanh Thanh, nhẹ nhàng mỉm cười.

    * * *

    Đứng ngồi không yên bên ngoài lều dựng nơi thái y bên trong tận tình cứu chữa Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh không khỏi thất thần.

    Chợt có bàn tay từ phía sau khoác áo choàng lên người mình, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên quay lại.

    - Ban đêm trời lạnh, nàng phải chú ý giữ ấm.

    Ngỡ ngàng nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Minh Khôi, Liễu Thanh Thanh nói không nên lời.

    - Hàn bảng nhãn phúc lớn mạng lớn, nàng không cần phải quá lo lắng.

    - Huynh ấy là vì ta.

    Nhìn Liễu Thanh Thanh buồn bã hạ ánh mắt, Hoàng Phủ Minh Khôi yên lặng đứng cạnh nàng.

    - Nếu không phải vì đỡ mũi tên cho ta, huynh ấy sẽ không gặp nguy hiểm.

    - Đổi lại là ta, cũng sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.

    Ngỡ ngàng ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, Liễu Thanh Thanh chậm rãi lên tiếng.

    - Chiến Vương điện hạ, nữ nhân cho dù biết rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện, vẫn muốn nghe từ chính miệng nam nhân nói ra.

    Nhìn thẳng vào mắt chàng, Liễu Thanh Thanh nghiêm nghị.

    - Chàng thật sự không có gì muốn nói với ta?

    Ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt, Hoàng Phủ Minh Khôi khẽ hạ ánh mắt. Thoáng nghĩ ngợi, chàng lại ngước nhìn nàng.

    Liễu Thanh Thanh vẫn kiên quyết nhìn chàng, chờ đợi.

    - Khôi lang!

    Tần Uyển Ca đột ngột xuất hiện phá vỡ không gian yên ắng giữa hai người.

    Nhanh chóng tiến lại gần, Tần Uyển Ca ra vẻ ngạc nhiên nhìn Liễu Thanh Thanh.

    - Liễu Thanh Thanh, muội cũng ở đây sao?

    Chau mày khó hiểu trước thái độ thân thiết của nữ nhân trước mặt, Liễu Thanh Thanh lựa chọn không lên tiếng.

    - Thanh Thanh, ta nghe nói Hàn công tử gặp nạn, thật không may. Vết thương không nghiêm trọng chứ?

    Lạ lẫm nhìn bàn tay nữ nhân thân thiết nắm lấy tay mình, Liễu Thanh Thanh không hề nể mặt quay đi.

    - Ta vào xem huynh ấy thế nào.

    Nhìn Liễu Thanh Thanh thái độ lạnh nhạt, Tần Uyển Ca loé ánh mắt, đột ngột ôm bụng nắm chặt lấy tay Liễu Thanh Thanh, không để nàng rời đi.

    - Thanh Thanh, bụng ta đau quá.

    Quay đầu lại nhìn, phát hiện Hoàng Phủ Minh Khôi phía sau nhìn Tần Uyển Ca phát ra sát khí, Liễu Thanh Thanh cau hàng mày.

    Nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi khẽ hạ tay xuống, áp chế hàn khí xung quanh.

    - Ngươi không sao chứ?

    Liễu Thanh Thanh thuận miệng hỏi han.

    - Thái y, mau gọi thái y!

    Tần Uyển Ca ôm bụng tỏ vẻ đau đớn.

    * * *

    - Tần Quốc Công, Tần nhị tiểu thư đây là..

    Sau khi bắt mạch cho Tần Uyển Ca, thái y tỏ thái độ ngập ngừng.

    - Nữ nhi của ta thế nào?

    - Trong người đang mang hài tử.

    - Sao? Ca nhi, nữ nhi đáng thương của ta!

    Quốc Công phu nhân vội vã lại gần Tần Uyển Ca, ôm lấy nàng thương tiếc.

    Quốc Công đại nhân nhăn hàng mày dữ tợn, ông quay sang Hoàng Phủ Minh Khôi.

    - Chiến Vương, giờ hài tử cũng đã mang, ngài vẫn muốn giữ im lặng không gánh vác trách nhiệm cùng nữ nhi của ta?

    Hoàng Phủ Minh Khôi thản nhiên không lên tiếng, chàng chỉ vì không muốn để Liễu Thanh Thanh một mình cùng nữ nhân kia nên đi theo, không hề có hứng thú đối chất cùng phu thê phủ Quốc Công.

    Nhìn thái độ bình thản của chàng, Tần Quốc Công càng thêm phẫn nộ.

    - Nội trong 3 ngày ngài vẫn không có câu trả lời cho Tần gia ta, Tần gia ta sẽ bẩm báo lên thánh thượng, đòi lại công đạo!

    Liễu Thanh Thanh chậm rãi lặng lẽ rời khỏi.

    Nhìn nàng rời đi, Tần Uyển Ca mỉm cười hài lòng. Sao nàng có thể không nhận ra?

    Từ lần đầu tiên nhìn thấy hai người bên nhau tại ngự hoa viên nơi hoàng cung, ánh mắt ấm áp chàng dành cho nữ nhân kia, ngay lúc đó đã làm tim nàng tan nát.

    Nhiều lần tự trấn tĩnh bản thân có thể chỉ là nhầm lẫn, nhưng càng về sau, nàng càng phát hiện ra sự thật phũ phàng. Tâm của chàng, đã sớm dành cho nữ nhân khác.

    Nhưng dù có thế nào, Tần Uyển Ca nàng cũng không thể chịu thua, nàng không thể mất chàng. Khôi lang chỉ có thể là của nàng.
     
  7. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 36: Đợi chàng khoẻ lại, chúng ta lập tức bái đường thành thân.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rời khỏi chỗ Tần Uyển Ca, Liễu Thanh Thanh trở về lại trước lều dựng Hàn Nguyệt Dạ. Nhìn thấy thái y vừa bước ra, Liễu Thanh Thanh vội vã lại gần.

    - Mã thái y, huynh ấy thế nào?

    Nhìn thái độ lo lắng của nàng, vị Mã thái y không đành lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn, ông khẽ lắc đầu.

    Liễu Thanh Thanh buông lỏng hai tay, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.

    * * *

    Hàn Nguyệt Dạ nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt. Hàn phu nhân cùng Hàn Thiên Mạn ngồi bên cạnh khóc không ra tiếng. Hàn hữu tướng đứng lặng quay mặt đi, không nỡ nhìn nhi tử.

    Nhìn Liễu Thanh Thanh chậm rãi bước vào, Hàn Thiên Mạn chùi đôi mắt ướt đẫm, nức nở lên tiếng.

    - Thanh Thanh, ngươi mau lại nhìn ca ca, huynh ấy vẫn luôn đợi ngươi.

    Đôi mắt đỏ hoe, Liễu Thanh Thanh cắt chặt môi cố trấn tĩnh.

    Hàn hữu tướng cùng Hàn phu nhân hiểu chuyện yên lặng ra ngoài, Hàn Thiên Mạn quay đầu nhìn lại ca ca rồi cũng lẳng lặng theo sau.

    Liễu Thanh Thanh lại gần Hàn Nguyệt Dạ, cố mỉm cười nhìn chàng.

    - Nguyệt Dạ, huynh có đói không? Ta làm gì đó cho huynh ăn, có được không?

    - Thanh Thanh..

    - Là ta đây!

    Nhìn đôi tay yếu ớt cố tìm kiếm mình, Liễu Thanh Thanh vội nắm chặt lấy tay chàng.

    - Thanh Thanh.. đúng là nàng rồi..

    Nhìn chàng yếu ớt mỉm cười nhìn mình, Liễu Thanh Thanh không cầm được nước mắt.

    - Nguyệt Dạ, huynh sẽ không sao! Huynh sẽ không sao mà!

    Nhìn Liễu Thanh Thanh gục đầu vào tay mình khóc nức nở, Hàn Nguyệt Dạ dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng.

    - Thanh Thanh.. điều nuối tiếc nhất của ta.. không được nhìn thấy nàng.. trong hỷ phục..

    Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước nhìn chàng.

    - Cùng ta.. bái đường thành thân..

    Mở to đôi mắt nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh khẽ hạ ánh mắt.

    - Huynh thật ngốc! Vì ta, có đáng sao?

    - Đáng..

    Đưa bàn tay trắng nhợt nhạt lau nước mắt trên đôi mắt nàng, Hàn Nguyệt Dạ yếu ớt mỉm cười.

    - Vì nàng.. đều đáng..

    Liễu Thanh Thanh ngây ngốc nhìn chàng, không nói nên lời.

    Cánh tay Hàn Nguyệt Dạ đột ngột buông lỏng, đôi mắt chàng khẽ khép lại. Liễu Thanh Thanh mở to mắt, hoảng hốt nắm chặt lấy tay chàng.

    - Nguyệt Dạ! Nguyệt Dạ! Huynh đừng bỏ ta! Ta xin huynh! Đừng rời bỏ ta!

    Liễu Thanh Thanh gào khóc đến nghẹt thở.

    Chợt nghĩ ra một chuyện, Liễu Thanh Thanh vội vã bật dậy.

    - Nguyệt Dạ! Huynh nhất định phải đợi ta!

    * * *

    - Phong Ảnh! Ta biết huynh ở quanh đây! Huynh mau ra đây đi!

    Đứng bên ngoài lều dựng, Liễu Thanh Thanh nhìn quanh gọi lớn.

    - Liễu tiểu thư, lâu rồi không gặp.

    Phong Ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt, gãi đầu cười cười.

    Không có tâm trạng quanh co, Liễu Thanh Thanh vội vàng hối thúc.

    - Huynh mau về Liễu phủ, giúp ta đưa Ngô huynh tới đây! Ngay lập tức!

    * * *

    - Liễu tiểu thư, này là có chuyện gì a!

    Ngô Tôn ngơ ngác bị Liễu Thanh Thanh kéo vào trong.

    - Ngô huynh! Giúp ta cứu huynh ấy!

    Ngô Tôn nhìn sang chiếc giường bên cạnh, nam nhân gương mặt trắng bệnh không còn sức sống, Ngô Tôn không nói nhiều vội vàng đi tới kiểm tra.

    - Vết thương chạm đến tim, còn là loại tên mũi có đầu móc, rất khó khăn để rút ra, có rút ra được chăng nữa cũng vì mất máu quá nhiều dẫn đến mất mạng, quá lắm cũng chỉ có thể chịu được tối đa vài canh giờ. (1 canh giờ = 2 tiếng)

    Liễu Thanh Thanh đứng yên nhìn Ngô Tôn, ánh mắt kiên định.

    - Ngay cả hậu nhân Ngô thần y, cũng bó tay chịu thua hay sao?

    Ngô Tôn kinh ngạc quay sang nhìn nàng.

    - Liễu tiểu thư? Từ khi nào?

    - Từ lần đầu nhìn thấy huynh ở ngoại thành phía Bắc, ta đã cố tình đi khắp nơi tìm hiểu thông tin về huynh. Ta biết huynh có điều khó xử phải che dấu thân phận. Ngô huynh, Liễu Thanh Thanh ta chưa từng cầu xin ai, lần này ta xin huynh.

    Liễu Thanh Thanh quỳ thụp xuống, cúi đầu.

    - Xin huynh cứu huynh ấy!

    Lạ lẫm nhìn Liễu Thanh Thanh, Ngô Tôn há hốc kinh ngạc. Một Liễu tiểu thư hạ mình cúi người thế này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

    - Liễu tiểu thư, cô đừng làm vậy a!

    Vội vàng lại gần đỡ lấy nàng, Ngô Tôn cau mày khó xử.

    Nhìn thái độ cứng rắn của Liễu Thanh Thanh, Ngô Tôn đành thở dài nhượng bộ.

    - Được rồi, ta cần tiểu thư chuẩn bị những thứ này, nội trong 4 canh giờ, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.

    Liễu Thanh Thanh mừng rỡ ngẩng mặt nhìn, Ngô Tôn nhanh chóng tiến về phía bàn, ghi chú đầy trang giấy rồi nghiêm nghị truyền sang cô.

    * * *

    Không lâu sau đó, toàn kinh thành Đại Đường quốc xôn xao, thánh thượng hạ ý chỉ, ban hôn Chiến Vương cùng Tần nhị tiểu thư Tần Uyển Ca, sắc cầm hảo hợp, 3 tháng sau tiến hành đại hôn.

    Liễu Thanh Thanh chăm chú dùng khăn ngâm nước ấm, tỉ mỉ lau gương mặt tuấn mỹ của Hàn Nguyệt Dạ.

    Suốt khoảng thời gian này, để tiện chữa trị cho chàng, Liễu Thanh Thanh xin phép phu thê Hàn hữu tướng cho phép nàng giữ Hàn Nguyệt Dạ lại Liễu phủ tiện bề chữa trị chăm sóc. Khỏi phải nói, phu thê Hàn phủ thập phần vui lòng đồng ý.

    Nhìn gương mặt đã có dấu hiệu khởi sắc của chàng, Liễu Thanh Thanh mỉm cười an tâm.

    Nhẹ nhàng đứng dậy muốn tự tay thay thau nước cho chàng, Liễu Thanh Thanh chợt nghe tiếng gọi khẽ từ đằng sau.

    Vội vã bỏ thau nước xuống, lại gần Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh mừng rỡ nhìn chàng.

    Hàn Nguyệt Dạ từ từ mở hé mắt, nhìn thấy trước mặt là Liễu Thanh Thanh, chàng nhanh chóng yếu ớt nở nụ cười.

    - Thanh Thanh.

    - Nguyệt Dạ!

    - Ta.. đang mơ sao?

    Nhanh chóng ôm lấy chàng, Liễu Thanh Thanh mừng đến rơi nước mắt.

    - Huynh hù chết ta rồi! Huynh biết không!

    Cười dịu dàng, Hàn Nguyệt Dạ yên lặng vỗ về trấn an nàng.

    Liễu Thanh Thanh ngẩng mặt, nhìn gương mặt tuấn mỹ vì mình không ngại bước qua quỷ môn quan, Liễu Thanh Thanh làm sao không cảm động, trái tim cô không phải sỏi đá. Nam nhân thế này, cô còn muốn gì hơn. Bản thân chỉ là một nữ nhân bình thường, đến thế giới này chỉ mong được sống một đời bình yên. Nam nhân trước mặt, bất chấp tính mạng vì cô. Nếu trước đó từ chối chân tình của chàng vì trái tim cô không có chàng, thì giờ đây, Liễu Thanh Thanh cô không thể cô phụ chàng.

    Nắm lấy bàn tay chàng, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng mỉm cười.

    - Nguyệt Dạ, đợi chàng khoẻ lại, chúng ta lập tức bái đường thành thân, có được không?

    Mở to mắt ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt, Hàn Nguyệt Dạ thật sự nghĩ chàng nằm mơ.
     
  8. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 37: Tới cửa cầu hôn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhanh chóng khỏe lại trong niềm phấn khởi, Hàn Nguyệt Dạ lập tức trở về Hàn phủ, xin phép phụ mẫu cho chàng thành thân cùng Liễu Thanh Thanh.

    Phu thê Hàn hữu tướng nhìn thấy nhi tử bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt, xúc động đến rơi lệ. Lại còn chính tai nghe nhi tử mở miệng muốn thành thân, hai người ngỡ ngàng nhìn nhau.

    Hàn phu nhân vốn hài lòng Liễu Thanh Thanh từ sớm, vui vẻ tự tay sắp xếp chuẩn bị mọi thứ giúp nhi tử.

    Dân chúng khắp kinh thành Đại Đường quốc lại được dịp xôn xao, đệ nhất kinh thành mỹ nam, vị bảng nhãn tài đức vang danh Hàn Nguyệt Dạ đích thân mang sính lễ tới tận cửa cầu hôn đại tiểu thư Liễu phủ. Người người vui mừng chúc phúc, không ít nữ nhân đau lòng ôm mặt khóc như ai oán.

    Sau khi hoàn thành tam thư lục lễ, Hàn Nguyệt Dạ tiếp tục đến Liễu phủ hàn huyên cùng Liễu Trình, lấy lý do muốn học hỏi thêm kiến thức trên triều đình.

    Nhìn bộ dạng tế tử tương lai tuy đánh cờ cùng mình nhưng ánh mắt nhiều lần nhìn về phía hậu viện, Liễu Trình nhanh chóng hiểu ý.

    Giả vờ lơ đễnh chậm rãi đứng dậy, Liễu Trình vuốt ve tà áo chắp tay quay đi.

    - Lớn tuổi rồi không còn như trước, chỉ ngồi một lát đã thấy đau lưng mỏi vai, ta cũng nên đi nghỉ sớm. Người đâu, cho gọi đại tiểu thư tiếp đón khách quý thay ta.

    Hàn Nguyệt Dạ vui mừng hớn hở đứng dậy lập tức hành lễ.

    * * *

    - Nguyệt Dạ?

    - Thanh Thanh!

    Mỉm cười vui vẻ nhìn Liễu Thanh Thanh không lâu sau xuất hiện, Hàn Nguyệt Dạ nhanh chóng tiến về phía nàng.

    - Sao chàng lại ở đây?

    - Ta.. nhớ nàng.

    Dù cảm nhận hai tai đỏ lên vì xấu hổ, Hàn Nguyệt Dạ vẫn quyết thổ lộ lòng mình cùng nàng.

    - Ta mấy ngày nay vui đến không ngủ được, chỉ muốn gặp mặt nàng.

    Khẽ ngạc nhiên nhìn chàng, Liễu Thanh Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi bật cười. Nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn gương mặt tuấn mỹ vì ngại ngùng thoáng đỏ mà càng thêm xuất chúng, Liễu Thanh Thanh không kềm lòng buông lời trêu ghẹo.

    - Hàn công tử không biết rằng nam nữ chưa đến ngày thành thân thì không thể gặp mặt nhau sao? Vị Hàn bảng nhãn lễ nghĩa chu toàn đâu mất rồi? Liễu Thanh Thanh ta trở thành tội nhân thiên cổ rồi a, sau này làm sao dám bước ra nhìn người đây?

    Biết nàng trêu ghẹo mình, Hàn Nguyệt Dạ vui vẻ mỉm cười.

    Lẳng lặng chăm chú nhìn ngắm Liễu Thanh Thanh, Hàn Nguyệt Dạ nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.

    - Thanh Thanh, ta yêu nàng.

    Yên lặng nhìn nam nhân trước mặt từ từ tiến sát lại mình, Liễu Thanh Thanh khẽ hạ ánh mắt.

    Khi đôi môi hai người gần như chạm được vào nhau, Liễu Thanh Thanh chợt giật mình nghe thấy tiếng cành cây gãy rụng.

    Nhìn Hàn Nguyệt Dạ trước mặt nhìn mình ngơ ngác, Liễu Thanh Thanh gượng cười.

    - Không còn bao lâu nữa tới ngày thành thân, chàng còn không đợi được sao? Không còn sớm nữa, chàng cũng nên quay trở về.

    - Ân. Vậy.. ta đi trước. Nàng cũng nghỉ ngơi sớm.

    - Ân!

    Nhìn Hàn Nguyệt Dạ lưu luyến rời đi, Liễu Thanh Thanh quay sang nhìn về phía thân cây gần đó. Phát hiện cành cây vừa rơi xuống vẫn còn tươi mới, cô lập tức quay đi, nói nhưng không quay đầu lại.

    - Chiến Vương điện hạ, nếu đã xem đủ rồi thì xin mời đi cho. Liễu phủ miếu nhỏ không tiếp nổi Phật lớn. Thứ không tiễn.

    Nhìn theo bóng dáng nàng dần mất hút sau hậu viện, Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ nhàng đáp xuống, nhìn về hướng nàng rời đi.

    Khẽ hạ ánh mắt, chàng siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

    * * *

    Chính viện Chiến Vương phủ.

    - Vương gia!

    Hộ vệ cận thân bước vào sảnh chính vương phủ, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

    - Thế nào?

    Hoàng Phủ Minh Khôi đứng quay lưng, giọng lạnh lùng.

    - Muốn kế hoạch sớm thực thi chỉ còn một cách. Vương gia, thật sự phải làm vậy sao?

    Hoàng Phủ Minh Khôi xoay người lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người nhìn.

    - Ngươi nghĩ bổn vương còn chờ đợi nữa được sao?

    - Thuộc hạ tuân lệnh!

    Vội vã cúi đầu phụng mệnh, Vô Ảnh ngay lập tức xoay người rời đi.

    Phong Ảnh đứng không xa không nhịn nổi phì cười, nữ nhân trong lòng sắp bị người cướp khỏi tay, chủ tử có thể đợi được sao? Đại ca Vô Ảnh của hắn quá không hiểu chuyện rồi a!

    Chợt cảm thấy lạnh sống lưng, Phong Ảnh vội vã chắp tay hành lễ.

    - Vương gia, thuộc hạ lập tức tiếp tục theo dõi động tĩnh phía Liễu tiểu thư!

    Hoàng Phủ Minh Khôi thôi quét ánh mắt sắc lạnh về phía Phong Ảnh, lẳng lặng quay đi.

    Chỉ quan sát bằng nửa con mắt cũng thấy được chủ tử tâm trạng không tốt, kỹ thuật vuốt mông ngựa chủ tử của Phong Ảnh hắn vẫn là xuất chúng a!

    Nhanh chóng rời khỏi Chiến Vương phủ, Phong Ảnh quay lại Liễu phủ tiếp tục nhiệm vụ quan sát của mình. Chán nản dựa vào thân cây cạnh Liễu phủ, Phong Ảnh cho rằng chủ tử hắn hẳn đã quên hắn là một ảnh vệ, ảnh vệ a!

    Ảnh vệ trải qua quá trình huấn luyện khắc khổ, oai phong lẫm liệt như hắn nay chỉ có thể làm tên chạy vặt giúp chủ tử trông chừng nữ tử trong lòng, Phong Ảnh hắn thật không còn gì để nói a!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2021
  9. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 38: Khẩu vị khác người.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầng trên tửu lâu trong kinh thành, Liễu Thanh Thanh chống cằm nhìn về phía cổng hoàng cung. Liếc mắt về phía Hàn Thiên Mạn đối diện, cô nhướng mày lên tiếng.

    - Đối tượng xem mắt của ngươi, hôm nay cũng có thiết triều sao?

    Hàn Thiên Mạn chống tay ngao ngán nhìn ra ngoài.

    - Phải a!

    Đợi mãi rốt cuộc buổi chầu triều sáng cũng kết thúc, bá quan văn võ lục tục kéo nhau rời khỏi hoàng cung.

    - Thanh Thanh, ngươi nhìn, ra rồi a!

    Liễu Thanh Thanh theo phương hướng nhướng người ra ngoài.

    - Vị Dương nhị công tử nhà Hầu gia mà ngươi nói, rốt cuộc trông như thế nào a? Nhiều người thế này, ngươi làm sao nhìn ra hắn?

    - Ta hôm đó có trốn góc phòng nhìn trộm một chút. Ngươi xem, là vị công tử kia!

    Liễu Thanh Thanh đảo mắt một vòng nhìn về phía các nam tử trẻ tuổi, Đại Đường quốc thời đại này, đâu đâu cũng thấy mỹ nam. Kia có, kia có, đằng kia cũng có, muốn ngắm mỹ nam mỗi buổi sáng, đây quả là địa điểm tuyệt vời! Có thể tìm mở một tửu lâu gần đây, vậy là có thể vừa kinh doanh vừa thỏa mãn thú vui tao nhã rồi a!

    - Thanh Thanh, ngươi nhìn đi đâu! Hắn đang đi cùng ca ca ta! Ngươi xem!

    Liễu Thanh Thanh hồi thần xoay đầu nhìn về phía cổng cung. Nam tử khí chất thiên tiên trong bạch y chậm rãi bước đi, bên cạnh là vị công tử vận thanh y màu nhạt, trông khá tuấn tú, nhưng đứng cạnh đệ nhất kinh thành mỹ nam, sự khác biệt trở nên quá rõ ràng.

    - Ừm.. mặc dù so với ca ca ngươi, hắn có vẻ nhạt nhòa, nhưng trông bộ dáng không tồi.

    - Là ca ca của ta quá chói mắt! Ta lớn lên từ nhỏ bên huynh ấy, nhìn nhiều đâm chán. Nam nhân của ta, không cần phải quá nổi bật, nếu không ta thật sự sẽ không còn thấy được ánh sáng a!

    Liễu Thanh Thanh bật cười.

    - Ngươi xem, người có thể so với ca ca, không phải chỉ có vị đó hay sao? Chỉ là cảm giác khi nhìn ngài ta, là cao không với tới, bộ dáng luôn lạnh lùng xa cách.

    Phía không xa, Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi bước ra khỏi cổng cung, Liễu Thanh Thanh nhìn về hướng chàng, khẽ thở dài.

    - Quả thật là cao không với tới a.

    Đi ngang qua Hàn Nguyệt Dạ cùng vị công tử bên cạnh, Hoàng Phủ Minh Khôi không thèm liếc mắt. Chợt cảm giác có tia nhìn quen thuộc, Hoàng Phủ Minh Khôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tửu lâu.

    Hàn Nguyệt Dạ dù đang cúi đầu chắp tay hành lễ cùng vị Chiến Vương điện hạ, cảm thấy ngài có chút kì lạ, chàng cũng khẽ ngước mắt nhìn.

    Liễu Thanh Thanh nằm yên cũng trúng tiễn, giật mình nhìn hai ánh mắt hướng về phía mình, cô nhanh trí cười tươi vẫy tay cùng Hàn Nguyệt Dạ.

    - Hàn bảng nhãn, đó là..

    Vị Dương nhị công tử bên cạnh không khỏi nghi hoặc, Hàn Nguyệt Dạ khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, đoạn chàng mỉm cười vui vẻ vẫy tay cùng Liễu Thanh Thanh, đồng thời nâng cao giọng.

    - Là vị hôn thê của ta.

    Hoàng Phủ Minh Khôi lập tức cau mày, hàn khí quanh người càng rõ rệt. Chàng hạ ánh mắt, nặng nề quay đi.

    * * *

    - Vị Dương nhị công tử này, trong nhà ngươi có nha hoàn thông phòng sao?

    Khách sáo ngồi thưởng trà cùng Hàn Nguyệt Dạ và hai vị tiểu thư ngồi đối diện, nghe Liễu Thanh Thanh đột ngột lên tiếng hỏi, Dương nhị công tử giật mình muốn đánh rơi cả chung trà. Quay sang nhìn Hàn Nguyệt Dạ bằng ánh mắt cầu cứu, tiếc thay, vị bảng nhãn mỹ mạo lại vờ lơ đễnh thưởng trà phớt lờ y, Dương nhị công tử đành gắng gượng cười cười.

    - Thanh Bình huyện chủ, chuyện này..

    - Bao nhiêu người?

    Mở to mắt nhìn nữ nhân vẻ hoàn toàn bình thản trước mặt, Dương nhị công tử không còn cách nào.

    - Ba người a.

    - Vậy sau khi cưới thê tử, ngươi định thế nào?

    - Đương nhiên là để các nàng cùng thê tử san sẻ hầu hạ ta.

    Khẽ nhíu hàng mày, Liễu Thanh Thanh không hề nể nang lên tiếng.

    - Nam nhân bẩn thế này, loại!

    - Bẩn? Thanh Bình huyện chủ, nàng đây là..

    - Nam nhân các ngươi luôn đổ lỗi chuyện nối dõi tông đường để thỏa mãn dục vọng của mình, nào thông phòng, thiếp thất, ngoại thất. Ta hỏi ngươi, nhi nữ thiếp thất sinh ra được coi trọng sao? Không nhìn mặt người mà sống thì cũng phải cố luồn cúi mà sống, lỗi ở họ sao? Thê tử của ngươi, đã phải chăm lo gia sự, nhi nữ, hậu viện, còn phải quản cả nữ nhân của ngươi, đối phó với từng người, ngươi không nghĩ nàng sẽ mệt mỏi thế nào sao? Cứ cho rằng ngươi không quản chuyện hậu viện, nhưng các nữ nhân của mình, ngươi tự quản không được sao? Mà nếu có muốn quản, ngươi chắc ngươi quản các nàng được sao? Ngươi bảo đảm các nàng an phận thủ thường, không bày mưu tính kế với chính thất của ngươi sao? Hậu viện chó gà không yên, ngươi tập trung lo chuyện triều đình được sao? Gia hòa vạn sự hưng, không quản được dục vọng bản thân, không quản nổi gia hưng, ngươi làm sao làm chuyện đại sự?

    - Này! Này!..

    - Còn nữa, ngươi đòi hỏi thê tử phải tuyệt đối trong sạch cho ngươi, bản thân ngươi có giữ mình trong sạch cho nàng sao? Bản thân không làm được, muốn người khác phải làm, ngươi tự nhận mình là chính nhân quân tử sao?

    Dương nhị công tử há hốc, nghe tràng giảng giải của Liễu Thanh Thanh, y lại quay sang nhìn Hàn Nguyệt Dạ.

    Hàn Nguyệt Dạ đặt xuống ly trà trong tay, ánh mắt đầy sủng nịch nhìn Liễu Thanh Thanh, đoạn nhìn lại nam tử bên cạnh, vẻ bình thản.

    - Ta không có thông phòng.

    - Vẫn là Nguyệt Dạ của ta tốt nhất.

    Quay phắt thái độ nghiêng đầu mỉm cười nhìn Hàn Nguyệt Dạ, Liễu Thanh Thanh khẽ nháy mắt cùng chàng.

    Hàn Nguyệt Dạ mỉm cười đầy vui vẻ.

    Liếc mắt nhìn lại Dương nhị công tử, Liễu Thanh Thanh kéo tay Hàn Thiên Mạn đứng dậy.

    - Dương nhị công tử, hôn sự của ngươi cùng Thiên Mạn vẫn là bỏ đi, mơ cũng đừng nghĩ tới!

    Không đợi y kịp phản ứng, Liễu Thanh Thanh cùng Hàn Thiên Mạn nhanh chóng rời đi.

    Dương nhị công tử vẫn chưa hết kinh ngạc, nhìn Hàn Nguyệt Dạ bên cạnh chậm rãi đứng dậy, y vội hồi thần.

    - Hàn bảng nhãn, khẩu vị của huynh.. cũng quá khác người a!

    - Quá khen.

    Nhìn Hàn Nguyệt Dạ rời đi cùng vẻ "hôn thê ta lợi hại" hiện rõ trên mặt, Dương nhị công tử ngơ ngác đứng nhìn theo, lâu cũng không có phản ứng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2021
  10. Jancyha

    Bài viết:
    110
    Chap 39: Tâm sinh tướng, tướng sinh mệnh.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên xe ngựa Hàn phủ, Hàn Thiên Mạn liên tục bóc hạt dẻ giúp Liễu Thanh Thanh. Liễu Thanh Thanh vừa ăn hạt dẻ vừa cầm xấp giấy vẽ, nhíu mày xem xét.

    - Ngươi xem tên Tam công tử Mao phủ này, tướng mạo không ổn! Loại! Đại công tử Lang gia, đôi mắt này, nhìn là biết không đường hoàng, loại! Tứ công tử Tang phủ, mập mạp thế này, loại!

    Nhìn Liễu Thanh Thanh liên tục ném tranh vẽ nam tử sang một bên, Hàn Thiên Mạn nhíu mày ngồi xuống, chống tay nhìn cô.

    - Ta nói này Thanh Thanh, chọn nam nhân, tướng mạo quan trọng vậy sao?

    - Tâm sinh tướng, tướng sinh mệnh, ngươi chưa nghe nói qua sao?

    - Nhưng mà..

    - Hơn nữa ngươi không nghĩ đến hài tử sau này của ngươi sao? Diện mạo hài tử, một phần phải dựa vào nam nhân của ngươi. Không lựa chọn cẩn thận một chút, sau này hài tử không ngẩng cao đầu nhìn người, ngươi không phải hối không kịp sao?

    - Này..

    - Ta không nói tướng mạo quyết định hết thảy. Nhưng không thể chọn nam nhân quá khó coi a!

    Tiếp tục xem xét tranh vẽ trong tay, Liễu Thanh Thanh trầm ngâm.

    - Cũng không phải nam nhân tuấn mỹ nào cũng là nam nhân tốt.

    Liễu Thanh Thanh ta đã từng lãnh ngộ qua a.

    Nghĩ lại tên nam nhân Lâm Dật Tuân cùng sự việc đau lòng xảy ra nơi Giang Nam thành, Liễu Thanh Thanh lâm vào trầm tư.

    Xe ngựa chậm rãi dừng lại, phía ngoài xe, Hàn Nguyệt Dạ nhẹ nhàng lại gần mở màn che giúp Liễu Thanh Thanh bước xuống. Thoáng nhìn xấp vẽ chân dung nam tử trên tay nàng, Hàn Nguyệt Dạ lẳng lặng dời ánh mắt.

    Thôi xong a! Hàn Thiên Mạn vội vã giật lại từ tay Liễu Thanh Thanh, giấu ra sau. Để tẩu tử tương lai giúp xem tranh vẽ nam nhân thế này, ca ca thế nào cũng lại giảng giải đạo lý a! Hàn Thiên Mạn nàng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ca ca thao thao bất tuyệt giảng giải nào Khổng Tử, sử sách, cổ nhân, nàng thật sự chịu không thấu a!

    Liễu Thanh Thanh khó hiểu nhìn bằng hữu.

    * * *

    Đưa tay đỡ Liễu Thanh Thanh xuống xe ngựa, Hàn Nguyệt Dạ vẫn giữ lấy tay nàng cho đến tận cổng Liễu phủ.

    Liễu Thanh Thanh thoáng ngạc nhiên trước hành động của chàng, nhưng vẫn lẳng lặng để yên.

    Nhận thấy chỉ còn vài bước là đến cổng phủ, Liễu Thanh Thanh mỉm cười nhìn chàng.

    - Nguyệt Dạ, đa tạ chàng đã đưa ta về, giờ ta vào trong, chàng đưa Thiên Mạn về cẩn thận.

    Dứt lời, Liễu Thanh Thanh quay người đi.

    - Thanh Thanh.

    Nghe Hàn Nguyệt Dạ lên tiếng gọi, Liễu Thanh Thanh xoay người lại nhìn chàng.

    Hàn Nguyệt Dạ chậm rãi lấy từ trong người bọc gấm nhỏ, mở ra, bên trong là chiếc vòng hồng ngọc xinh xắn.

    Khẽ bước lại gần Liễu Thanh Thanh, Hàn Nguyệt Dạ cẩn thận đeo chiếc vòng vào tay nàng, ngắm nghía một lúc lâu, chàng hài lòng mỉm cười.

    Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn chàng.

    - Biết đây là màu sắc nàng yêu thích, ta đã nhờ người tìm kiếm khắp nơi.

    Hàn Nguyệt Dạ nhìn Liễu Thanh Thanh, ánh mắt đầy xúc cảm.

    - Quả thật rất hợp với nàng.

    Nhìn lại vòng tay trên tay mình, Liễu Thanh Thanh bất giác mỉm cười.

    - Đa tạ chàng, ta rất thích!

    Vui vẻ nhìn nữ nhân trước mặt mân mê vòng ngọc trong tay, Hàn Nguyệt Dạ nhẹ giọng.

    - Còn có.. chuyện của Mạn Mạn, ta sẽ để mắt đến muội ấy. Nàng không cần phải giúp muội ấy xem mắt nam nhân.

    Thoáng ngạc nhiên, Liễu Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn chàng.

    Như sợ mình bỏ sót điều gì, Hàn Nguyệt Dạ nhanh chóng bổ sung.

    - Xem tranh vẽ nam nhân khác cũng không cần.

    Thoáng nghĩ ngợi trong chốc lát, Liễu Thanh Thanh chợt hiểu ra.

    - Nguyệt Dạ, chàng là đang ăn giấm sao?

    - Ăn giấm?

    - Đệ nhất mỹ nam của ta, chàng là đang ghen sao?

    Bất ngờ bị đoán trúng tâm tư, Hàn Nguyệt Dạ hạ vội ánh mắt, hai tai nhanh chóng ửng đỏ.

    - Đến ăn giấm cũng đáng yêu thế này, ta biết phải làm sao đây?

    Nhìn nam nhân mỹ mạo trước mặt trước lời trêu ghẹo của mình càng thêm rối rắm, Liễu Thanh Thanh không kềm lòng tiến lại gần hôn nhẹ lên má chàng.

    Hàn Nguyệt Dạ bất ngờ mở to mắt nhìn nàng.

    - Nguyệt Dạ của ta tuấn mỹ thế này, nam nhân khác làm sao lọt vào mắt ta được nữa.

    Nghiêng đầu nhìn Hàn Thiên Mạn trên xe ngựa ló đầu nhìn về phía mình, Liễu Thanh Thanh bật cười nhìn Hàn Nguyệt Dạ.

    - Không còn sớm nữa, ta phải vào nghỉ ngơi, chàng cũng mau chóng đưa Thiên Mạn về a.

    Cho đến khi bóng dáng Liễu Thanh Thanh khuất hẳn sau cửa cổng Liễu phủ, Hàn Nguyệt Dạ mới kịp phản ứng lại. Đặt tay lên bên má mình, chàng không nén được mỹ mãn cười.

    Trở lại xe ngựa Hàn phủ, Hàn Nguyệt Dạ không tiếp tục cưỡi ngựa mà tiến vào bên trong xe ngựa.

    Hàn Thiên Mạn ngồi im không tiếng động, ánh mắt liên tục quan sát ca ca của mình.

    Hàn Nguyệt Dạ nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng, hiểu ý ca ca, Hàn Thiên Mạn đành lôi ra xấp tranh vẽ xấu đằng sau mình, đưa hết cho chàng.

    - Còn có lần sau, muội đừng nghĩ tới lại được ra ngoài.

    Hàn Nguyệt Dạ nghiêm nghị lên tiếng làm Hàn Thiên Mạn vội vã đưa tay cam đoan.

    - Ta biết rồi ca ca, sẽ không để tẩu tử tương lai nhìn nam nhân khác!

    Nhìn vẻ mặt hài lòng của Hàn Nguyệt Dạ, Hàn Thiên Mạn thở phào nhẹ nhõm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...