Chào Lợi Hà, mình vừa đọc xong truyện "Noel Này, Tớ Có Cậu!" của Lợi, mình có chút góp ý nhé!
Về nội dung, mình ưng cốt truyện này quá cậu ạ! Tình cảm vị thành niên dễ thương, trong sáng (có hôn nhưng dừng lại bằng một cái ôm ấm áp chan chứa nỗi niềm- like~). Mình thích cách xưng mày- tao, trông đáng yêu, hóm hỉnh. Mình thích cách Lợi lồng ghép tình cảm lứa đôi thông qua sự cầu tiến, phấn đấu của cả 2 nhân vật. Nói chung là mình thích lắm. À, mình chưa duyệt lắm 2 cái kết () nhoe (do mình chưa thấy được yếu tố bất ngờ lắm của cái kết thứ 2 từ cái kết thứ nhất). Ở những đoạn cuối, Lợi có đề cập đến cảm xúc của nhân vật nữ- khóc. Mình chưa thấy thỏa đáng lắm, mình nghĩ chỉ cần 'rưng rưng' thôi (có lẽ do mình quá mạnh mõe). Dẫu sao thì vẫn ưng rất nhiều!
Hình thức của truyện, do đây được xem là những dòng tự sự của nhân vật "tôi" - nữ nên mình thấy bố cục truyện vậy là ổn rồi, kiểu như có đối thoại nên dễ dàng theo dõi.
Đây là chút góp ý của mình, mong Lợi sẽ hoàn thiện & phát huy hơn nữa nhé!
Chào bạn, mình là thành viên của bang From To Zero.
Mình khá thích truyện Truyện Teen - Noel Này, Tớ Có Cậu! - Lợi Hà của bạn. Từ lời văn đến nội dung, cách diễn đạt trong truyện xưng "tôi" với "cậu", rất hòa hợp với loại truyện này. Nó lôi cuốn chúng ta về lại lứa tuổi thành niên, những rung động của tuổi trẻ, mình đọc xong mà cảm xúc cũng rưng rưng trong lòng.
Bạn trình bày câu văn, cách lên xuống rất hợp lý. Tình yêu đôi lứa của tuổi trẻ thành niên mới đẹp và rung động làm sao. Kiểu nội dung truyện này cũng khá phổ biến, nhưng mình vẫn thích.
Cuối cùng, chúc các tác phẩm của bạn càng phát huy tốt và hút người đọc hơn nhé! Thân ái~
Chào bạn, mình là thành viên của bang From To Zero.
Mình khá thích truyện Truyện Teen - Noel Này, Tớ Có Cậu! - Lợi Hà của bạn. Từ lời văn đến nội dung, cách diễn đạt trong truyện xưng "tôi" với "cậu", rất hòa hợp với loại truyện này. Nó lôi cuốn chúng ta về lại lứa tuổi thành niên, những rung động của tuổi trẻ, mình đọc xong mà cảm xúc cũng rưng rưng trong lòng.
Bạn trình bày câu văn, cách lên xuống rất hợp lý. Tình yêu đôi lứa của tuổi trẻ thành niên mới đẹp và rung động làm sao. Kiểu nội dung truyện này cũng khá phổ biến, nhưng mình vẫn thích.
Cuối cùng, chúc các tác phẩm của bạn càng phát huy tốt và hút người đọc hơn nhé! Thân ái~
Xin chào, mình là một thành viên đến từ bang From To Zero hôm nay ghé qua đây để gửi đến bạn vài lời nhận xét, góp ý nho nhỏ về tác phẩm Ngôn Tình - Crystal Snow - Lợi Hà của bạn.
Đầu tiên, mình xin phép dành tặng đến bạn một lời khen chân thành vì tác phẩm của bạn quả thực rất hay, rất thành công, và quả rất đáng với thời gian đã bỏ ra để đọc. Truyện ngắn của bạn đã cuốn hút mình ngay từ những dòng đầu bởi lời văn nhẹ nhàng, êm ả, đưa mình đến với đất nước Hàn Quốc đang chìm trong màu tuyết trắng nhưng cũng không kém phần nên thơ. Tiếp đó, mình lại bị cuốn theo không ngừng với mạch cảm xúc của truyện, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ giữa Gia Bảo và Yến Như, sau đó là sự theo đuổi không ngừng của Yến Như dành cho Gia Bảo, rồi lại thấy nghẹn lòng với chuyện tình dang dở của Bảo với cô gái tên Như Ý vẫn còn đang ở nơi đất Việt, rồi lại thấy mừng khi mọi hiểu lầm đã được hoá giải và cuối cùng Bảo và Như Ý đã đến được với nhau, chỉ còn để lại cái kết không vẹn toàn với mối tình đơn phương của Yến Như khiến độc giả lại thấy chút buồn bã, tiếc nuối. Từ đầu đến cuối truyện, bạn đã xây dựng được một mạch truyện liên tục, không quá nhanh, nhưng cũng không hề dài dòng, các chi tiết được chắp nối với nhau chặt chẽ và không hề thừa thãi, điều đó đã đem lại một cảm giác trọn vẹn cho tác phẩm (ý mình là trọn vẹn trong kết cấu và phân bố truyện).
Còn về mặt nội dung, truyện của bạn cũng đã đã gần đạt được đến hai chữ "trọn vẹn" ấy, nhưng cũng không phải là không có chỗ thiếu hụt. Theo như mình hiểu, trong truyện bạn đã xây dựng nên hai câu chuyện tình, một là mối tình dở dang do bị hiểu lầm xen giữa của Gia Bảo với Như Ý, và hai là chuyện tình đơn phương của Yến Như dành cho Gia Bảo. Và cũng để từ đó, truyện của bạn cũng sẽ để lại cho độc giả hai sự nuối tiếc, một là nuối tiếc cho hai năm thanh xuân đã uổng phí của Bảo và Như Ý, chỉ vì hiểu lầm không đáng có mà súyt nữa đã bỏ mất nhau cả đời, và một nuối tiếc là mối tình đơn phương không được đáp lại của Yến Như. Nhưng có lẽ sự nuối tiếc thứ hai bạn còn phải đầu tư nhiều hơn. Bởi lẽ việc bạn thể hiện tình cảm của Yến Như dành cho Gia Bảo vẫn chưa quá rõ nét, chưa đủ để người đọc cảm nhận rõ được tình cảm ấy lớn lao hay câm lặng ra sao, thế nên sẽ khó khiến cho độc giả cảm thấy đồng cảm cùng Yến Như. Nhưng ngược lại, chuyện tình của Gia Bảo và Như Ý thì lại khác, bạn khắc hoạ rõ nét hơn rất nhiều, từ những bức thư mà Gia Bảo chẳng bao giờ đụng đến, cho đến những kí ức tốt đẹp nhất giữa hai người từ thời thơ ấu cho đến khi lớn lên, rồi căn bệnh của Như Ý, và khi hiểu lầm được hoá giải,... tất cả những điều đó đều khiến cho độc giả hiểu rõ hơn về tình cảm và cảm xúc của nhân vật, dễ đồng cảm với mối tình của Gia Bảo với Như Ý hơn, nên sẽ thật lòng hy vọng mối tình của hai người sẽ có một cái kết đẹp.
Tuy rằng bạn chưa đủ trau chuốt trong việc khắc hoạ mối tình của Yến Như, đủ để khiến cho người đọc thấy đồng cảm với tình cảm đơn phương của cô ấy, nhưng bù lại, bạn lại thành công trong việc làm cho độc giả thấy đồng cảm với nỗi đau của cô ấy khi trái tim tan vỡ vì tình cảm không được đáp lại. Điều mình đang nhắc đến ở đây, đó cũng chính là cái kết của truyện, một cái kết thành công, khiến cho người đọc tuy miệng mỉm cười nhưng cũng cũng phải rơi nước mắt, và chỉ thế là đủ để vương lại dấu dấu ấn trong lòng độc giả. Họ mỉm cười vì cuối cùng cũng được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của đôi lứa yêu nhau đã được quay trở về bên nhau sau khi hiểu lầm đã được hoá giải và sau hai năm thanh xuân uổng phí vì đau khổ và tương tư; thế nhưng họ cũng lại rơi nước mắt vì dưới chân một toà nhà dưới màn tuyết trắng nơi đất khách, có một cô gái phải ôm đôi vai gầy nhỏ khóc cạn nước mắt vì con tim lần đầu tiên biết đập vì tình đầu nhưng đã phải vỡ tan. Cảm xúc của độc giả còn được bạn đưa tới cao trào khi bạn đã kết thúc tác phẩm này bằng một bài thơ, mà mình xin được trích ra đây:
"Tuyết rơi trắng làm lòng ai lạnh?
Phủ bầu trời nước mặn trên mi.
Tuyết rơi khi lòng bi sầu đắng
Bởi thế gian tình trắng như mây."
Mình đã phải đọc lại bài thơ đến hai lần, bởi nó thật phù hợp với cảm xúc của truyện lúc đó, dường như nó đã khắc hoạ nên được cả những nỗi đau của nhân vật cũng như cả nuối tiếc trong lòng độc giả chăng? Nhưng dù nói như thế nào đi nữa, thì bạn đã viết nên một cái kết thật tuyệt, đủ để gieo vương vấn vào lòng độc giả.
Về nội dung thì mình nhận xét như vậy, còn về hình thức, bạn trình bày rất rõ ràng, mạch lạc, dấu câu đầy đủ, nhưng bạn vẫn mắc phải một số lỗi sau:
– Lỗi sai chính tả / type nhầm:
+ tập nập => tấp nập
+ ...thời gian cứ dằng dẵng trôi đi... => đằng đẵng
+ Gia Bảo hững hờ nhìn đồng hồ nam màu bạc trên bàn tay cô. (Từ "hững hờ" nên thay bằng từ "hờ hững" sẽ hay hơn, và có một vài câu về sau bạn toàn dùng từ "hững hờ", nghe hơi buồn cười và không phù hợp lắm. Đoạn "nhìn đồng hồ" thiếu chữ "chiếc".)
+ mãnh vụn => mảnh
+ ...hiện tại anh không rãnh... => rảnh
+ Mười lắm phút sau... => lăm
+ đầu tháng mười mười => mười
+ Thế mày muốn đi chơi sinh nhật với tao với ẻm? (Thiếu chữ "hay".)
+ tiếng nhạc sập sình => xập xình
– Ở đoạn này: "Anh vội vàng thu xách tập bỏ vào ba lô rồi chạy vội đi. Như Ý không hiểu chuyện gì, thấy anh gấp rút như vậy thì lo lắng lắm, chưa kịp hỏi han thì anh đã biết mất dạng rồi."Bạn bị nhầm Yến Như thành Như Ý.
– Và một số đoạn chuyển cảnh bạn nên cho thêm dấu hoa thị (***) hoặc gì đó để ngăn cách nhằm giúp cho độc giả còn biết là đã chuyển sang cảnh khác. Ví dụ một số đoạn:
Đông vẫn lạnh, lạnh lùng như cái tên của nó vậy. Trời đã phủ xuống nhân gian những sợi trắng rải khắp nơi, vương vãi trên mặt đất, rét cả thành phố, rét luôn cả lòng người. Yến Như trầm mặc nằm trên giường, cô tự ôm lấy mình lại, sợ hãi khi phải đối mặt với thực tại. Nội dung bức thư cứ thế mà hiện lên mãi trong đầu cô, không cách nào thoát ra. Cô nhắm chặt mắt, ngăn những giọt nước từ khóe mắt không chảy ra. Cô hít một hơi thật sâu, đôi môi vô thức lặp đi lặp lại một cái tên.." Mây "?
(Nên thêm 3 dấu * ở đây.)
- Mây ơi, ba anh có mua dâu tây nè, em ăn không? - Một cậu bé chừng mười tuổi xách bịch đựng đầy dâu chạy vội vào nhà, mặt cười hớn hở.
– Thêm nữa, khi viết lời thoại, bạn hay dùng gạch đầu dòng ( - ) và ngoặc kép ( ") rất lung tung, bạn nên thống nhất chỉ dùng một kiểu thôi nha. Ví dụ:
Mây gật đầu lia lịa, Bảo thấy thế liền dịu dàng:" Sau này lớn rồi anh dẫn em đi ngắm tuyết. "
- Thật ạ? Anh hứa nhé, móc tay đi! - Mây giơ ngón út ra.
Hoặc chỉ dùng ngoặc kép (nhưng ngoặc kép thứ nhất phải đi sát với chữ đầu tiên của lời thoại, ngoặc kép thứ hai đi sát với dấu câu cuối cùng của câu thoại):
Mây gật đầu lia lịa, Bảo thấy thế liền dịu dàng: "Sau này lớn rồi anh dẫn em đi ngắm tuyết."
"Thật ạ? Anh hứa nhé, móc tay đi!" - Mây giơ ngón út ra.
Góp ý đôi chút về hình thức vậy thôi, bạn cũng đừng chê mình soi hay khắt khe quá nha (ai kêu viết truyện hay chi để tui phải đi soi hà, hì ^^). Tiếp theo, nguyên tắc quen thuộc của mình là sẽ gửi đến những tác giả mà mình góp ý một lời chúc. Vậy thì xin chúc bạn sẽ mãi giữ vững niềm đam mê với viết lách, ngày càng có nhiều ý tưởng và nguồn cảm hứng, cũng như viết thật lên tay để ngày càng cho ra lò những đứa con tinh thần xinh xẻo hơn nữa nè! :3 Chào thân ái!
Tái bút: Ôi cái bài góp ý cuối cùng trong tháng này của tui..:v lần đầu tiên chạy đua với thời gian mà tui thắng á, hé hé -^-.
Chào bạn, mình là một thành viên đến từ bang From To Zero, mình xin phép được góp ý cho truyện ngắn "Noel này, tớ có cậu!" ạ:
Vềnội dung:
Cốt truyện mà bạn xây dựng vô cùng trong sáng, ngọt ngào và nhẹ nhàng, mang đậm tính chất của một chuyện tình tuổi học trò đẹp đẽ. Đặc biệt mình cực kì thích hình tượng của nhân vật Hải Thiên. Cậu mặc dù chỉ mới là một học sinh lớp 12 nhưng lại chứa đựng tâm hồn của một chàng trai trưởng thành và lịch thiệp. Cái cách mà Thiên ở bên cạnh cổ vũ, âm thầm quan tâm, chăm sóc cho Thiên Thư cũng như những cử chi yêu thương mà cậu dành cho cô như: Ôm, hôn, nắm tay.. tất cả đều thể hiện tình cảm hết sức sâu đậm và chân thành mà Thiên đã dành cho Thư. Điển hình là: "Tay cậu đặt lên cổ tôi, tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cậu đã đặt lên trán tôi một nụ hôn dài."
Những chi tiết ấy mặc dù khá đại trà nhưng nhờ cách miêu tả tinh tế và điêu luyện của bạn, nó đã dệt nên một bức tranh tình yêu đầy màu sắc rực rỡ, khiến người đọc cũng lâng lâng theo, cảm giác như được hòa mình với nhân vật, cùng bước vào thế giới màu hồng của tình yêu.
Mạch cảm xúc đã được bạn đẩy lên rất tốt, không quá mãnh liệt nhưng đủ đột ngọt ngào và sâu sắc để người đọc cảm nhận được hết nội tâm của nhân vật.
Vd:
+ "Tôi sợ, biến mất là lòng tôi lại trống trải. Tôi sợ, biến mất là tôi mất luôn cả cậu." -> Đây là một đoạn rất sáng giá trong tác phẩm, đã thành công thể hiện chân thực nội tâm của nhân vật.
+ "Tôi khóc, những giọt nước của hạnh phúc. Tôi ôm chầm lấy cậu, siết chặt. Tôi muốn nói, nói với cậu rất nhiều, nhưng cảm xúc dâng trào trong nỗi niềm hạnh phúc này khiến tôi không thể nào mở lời." -> Tâm trạng của nhân vật đã được bạn miêu tả rất tinh tế, vô cùng chân thành và chạm đến trái tim người đọc.
Thực sự có rất nhiều lời thoại, đoạn văn vô cùng hay và sáng giá, mình cực kì thích:
Vd: "Mười lăm năm, một khoảng thời gian đã chiếm hết cả cuộc đời em. Em cứ ngỡ chỉ một mình đơn phương, chỉ một mình lụy tình. Nhưng hóa ra, em lầm, em lầm. Hóa ra trong tình cảm ngây ngơ của tuổi niên thiếu này, không phải chỉ mình em là động lòng."
Kết truyện là một cái kết mở, mở ra trước mắt người đọc một tương lai tươi sáng cho chuyện tình trong trẻo, giản dị mà đáng trân trọng của nhân vật -> khiến người đọc vô cùng ấm lòng -> Perfect!
Mình đặc biệt rất ấn tượng và yêu thích đoạn văn kết:
"Hải Thiên, Noel này anh có em bên cạnh. Nhưng anh có biết không, đối với em, không chỉ là Noel này mà còn là tất cả những năm tháng thanh xuân của tuổi mười bảy, mười tám và cả tương lai phía trước, sẽ bên anh, mãi mãi bên anh. Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em và thương em ở cái tuổi mười bảy. Thanh xuân này của em, nhờ anh mà tươi đẹp hơn bao giờ hết. Cảm ơn anh, cảm ơn đêm Giáng Sinh tuyệt vời này.."
Về hình thức:
Văn phong của bạn rất mượt mà, vừa mang tính vui nhộn lại rất có sức gợi hình gợi cảm. Kĩ năng miêu tả của bạn phải nói là cực kì tốt, đặc biệt là miêu tả ngoại ngoại hình nhân vật Thiên qua cái nhìn của Thư và miêu tả khung cảnh Noel ở Sài Gòn đầy sinh động, rực rỡ.
Vd:
+ "Cậu dựa vào tường, thân hình cao ráo dưới nắng sớm hiện lên lung linh và rạng rỡ vô cùng. Cậu nhắm mắt, hai tay đút vào túi quần, hơi thở đều đặn, tôi nhìn như bị mê hoặc."
+ "Cậu dưới ánh nắng lấp lánh đầy màu sắc, với áo sơ mi trắng của đồng phục trường, hình ảnh chàng trai của tuổi mười bảy giữa dòng chảy thanh xuân trở nên trong sáng và dịu dàng hơn bao giờ hết."
+ "Nơi đây trang trí lộng lẫy vô cùng, cây thông noel cao vút, hai bên đường một màu đỏ rực của cuối năm. Đèn sáng rõ, phía xa xa còn lấp lánh những vì sao nho nhỏ. Người người tấp nập qua lại, tiếng cười nói rộn rã khắp cả khung trời."
Lời thoại vui nhộn, góp phần tạo sức hút cho câu chuyện:
Vd: "Nơ ron mày chậm quá!"
Tuy nhiên, có hai lỗi mà mình muốn góp ý với bạn, nếu không đúng thì bạn bỏ qua nhé ^^:
+ "Cậu hát một cách dịu dàng, khiến trái tim tôi như chảy ra thành một vũng đường ngọt ngào." -> Mình cảm thấy từ vũng này đọc vào có chút không thuận miệng và không được thi vị lắm -> Đây là gợi ý sửa lại của mình: ".. khiến trái tim tôi như được rắc lên từng lớp đường, dần dần tan ra trong sự ngọt ngào."
Chào cậu Lợi Hà, tớ đọc truyện Noel, tớ có cậu rất hay nha, cách hành văn của cậu vô cùng dễ thương, trau truốt, lời thoại khá hay và ngọt ngào.
Tớ thích cách cậu xây dựng nhân vật, hai người là thành mai trúc mã từ nhỏ, vui vẻ hồn nhiên lớn lên, rồi dần nảy sinh tình cảm. Tớ thích cậu con trai dịu dàng quan tâm, chăm sóc thành mai của mình.
Truyện này kết thúc tớ thấy rất thỏa mãn nha, tại vì tớ là người thích sủng mà.
Đó là về phần nội dung, tớ không có gì để nói thêm. Còn về phần trình bày, tớ thấy có chữ hết ở gần cuối bài, phải chăng phần cuối là ngoại chuyện chăng? Ngoài ra, truyện không còn lỗi gì, bạn trình bày rất tốt.
Cảm ơn cậu vì cậu nghe góp ý của tớ, chúc cậu ngày càng có nhiều tác phẩm hay ho ra mắt bạn đọc.