[Thảo luận - Góp ý] Các bài viết của mieacho

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi MIEACHO, 20 Tháng sáu 2020.

  1. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Chào bạn, mình là Swaka thành viên bang Land of Oblivion, mình đến đây sau khi đọc tác phẩm Tự truyện - Cuối cùng cậu vẫn là một con hổ - Mieacho mình xin mạn phép gửi đôi lời góp ý tại đây:

    Về hình thức: Truyện đủ độ dài, trình bài các đoạn rất dễ đọc. Mình nghĩ là bạn nên chèn thêm ảnh để bài thêm sinh động nhé. Có một điểm xíu xiu là chỗ chuyển từ đoạn dẫn và câu chuyện với chú hổ con ý, mình không biết bạn viết liền mạch như vậy có dụng ý gì không? Tại đọc nó hơi dễ nhầm một xíu.

    Về nội dung: Mình đã đọc lại bài này hai lần. Ban đầu mình hơi bị loạn chỗ chuyển từ đoạn dẫn về câu chuyện giữa hổ con và thỏ ý. Nhưng lúc sau thì mình cũng hiểu rõ hơn. Câu chuyện của bạn rất nhẹ nhàng, nhưng mà nó làm mình rươm rướm nước mắt khi đọc xong luôn á. Vết máu của chú hổ chính là vì nhổ bỏ hai chiếc răng nanh nhỉ? Có lẽ đến cuối cùng, thứ ngăn cách giữa hổ và thỏ chính là bản chất giống loài. Mình nghĩ thỏ không có quyền trách hổ, vì bạn thân thỏ cũng chỉ là một con thỏ mà thôi. Nó vẫn sợ hổ, vẫn chẳng tin tưởng hổ. Cuối cùng thì trong bản chất của mỗi người đều chẳng thay đổi được. Cái kết thật sự rất buồn. Nếu thỏ chịu lắng nghe thì hay biết mấy.

    Bài viết rất hay, nhẹ nhành nhưng đủ đi sâu vào lòng mỗi người. Cảm ơn bạn về câu chuyện này, mình sẽ chờ bạn thêm tác phẩm mới nhé. Thân ái.
     
    Tuyettuyetlanlan, Mạnh ThăngMIEACHO thích bài này.
  2. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Xin chào Swaka, cảm ơn bạn vì đã thích bài viết!

    Đây là lần đầu tiên mình giải thích về nội dung bài viết. Trước giờ mình muốn mọi người suy nghĩ về bài viết bằng cảm nhận riêng của của mọi người thôi. Mình đọc lại, thì bài viết này chưa thỏa mãn mình lắm. Nhưng nghe những chia sẻ của bạn làm mình có động lực hơn.

    Tầng nghĩa thứ nhất thì cũng như bạn nói, có những chuyện từ đầu đã được định sẵn, là bản chất, là thứ không thể thay đổi dù mình có cố gắng vượt lên nó, vẫn là không có kết quả.

    Tầng nghĩa thứ hai, cũng là lý do mình lấy hình ảnh "thỏ con" và "hổ con". Thỏ và Hổ đều là kẻ thù của nhau, khi còn nhỏ chúng sẽ chẳng thể nhận thức được hết được sự nguy hiểm của đối phương. Cũng như lúc kẻ thù thỏa thuận tạm ngừng chiến, tựa như yên bình nhưng khi thời gian ngừng chiến trôi qua, hai bên lại đánh đến máu chảy đầu rơi. Kẻ thù vẫn mãi là kẻ thù, có muốn tin cũng chẳng dám tin. Chú "thỏ con" chắc chắn sẽ tin, nhưng ai biết được chú thỏ trong mắt bầy sói có dám tin không?

    Tầng nghĩa cuối cùng, trách nhiệm vượt lên trên tất cả mọi thứ. Thỏ con rất thích hổ con, thật sự rất thích, cũng rất tin tưởng hổ con. Nhưng thỏ còn không tin thỏ, vì ngay cả thỏ còn sống ở nơi rừng rậm đáng sợ để các con thú khác sợ mình, thì lòng tin của thỏ chẳng còn là đơn thuần nữa. Nếu nó đặt lòng tin vào hổ con thì sao? Nếu đúng, nó sẽ có được một người bạn như nó hằng ao ước, nó sẽ là người tốt vì đã cứu sống hổ con. Còn nếu nó sai, không chỉ có mình nó mà cha, mẹ, anh, chị, em.. của nó đều phải chết. Cho nên nó không dám đặt cược. Đành biến mình thành người xấu, tiêu diệt mầm móng gây họa cho gia đình, cũng đồng thời giết chết chính linh hồn mình.

    Chúc Swaka sẽ sớm có những tác phẩm mang lại dấu ấn cho riêng mình.

    Thân!
     
    TuyettuyetlanlanSwaka Nguyệt Lam thích bài này.
  3. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Chào anh, lại là em đây, chẳng biết anh còn nhớ em không nhỉ? Em là Swaka, đến từ bang Land of Oblivion. Lại một lần nữa ghé vào trang này của anh, lần này thứ đưa em đến chính là tác phẩm Tản văn - Không đợi được lúc thiên thần đến - Mieacho . Em xin để lại đôi lời ạ.

    Đầu tiên là về hình thức, anh trình bày rất dễ đọc, bài viết đủ độ dài và hầu như chẳng có lỗi chính tả (chắc thế, vì em chưa mang kính hụ hụ). Nhưng mà anh ơi, nó sẽ càng hoàn mĩ hơn nếu có thêm hình ảnh của đó hoa trong đêm đông lạnh anh nhỉ? Anh nhớ thêm ảnh minh họa cho sinh động hơn nha.

    Về nội dung: Vẫn như tác phẩm trước mà em đọc, hay bao tác phẩm khác của anh, mỗi một truyện ngắn, tản văn dưới ngòi bút của anh đều khiến em đọc lại tận hai, ba lần. Không phải nó khó hiểu, mà nó có quá nhiều thứ để suy ngẫm. Em không biết bản thân mình có thật sự chạm đến tầng ý nghĩa cuối cùng của tản văn này hay không, và có thể nào đồng cảm nhận với những gì anh suy nghĩ khi viết ra hay không, nhưng nó thật sự có rất nhiều sự rung động. Tản văn này, hơn hẳn cả đôi bạn hổ và thỏ hôm nọ em từng đọc, và còn có nhiều tình tiết khiến em suy ngẫm hơn.

    Con người ai cũng từng tuyệt vọng, ai cũng mang hi vọng. Là đối lập nhưng cũng là tương hỗ. Đó là nổi khát khao cùng cực. Em cảm nhận được trong cậu bé nọ, một lòng khao khát to lớn, cậu bé chưa bao giờ bỏ cuộc, chưa bao giờ buông xuôi dưới dòng đời.

    Đóa hoa rực rỡ, chàng trai với tấm lòng muốn làm cho tình nhân vui vẻ, chú chuột tìm kiếm hơi ấm, tất cả đều chỉ là những thứ nhỏ bé của dòng đời, những hòn đá trên chặng đường cuộc đời của mỗi con người. Đối với người bình thường, chúng nhỏ bé và chẳng đáng giá. Nhưng với cậu bé, nó là cọng rơm cuối cùng, là áp lực theo từng năm sáng.

    Lần đầu tiên đọc, những dòng đầu, em cảm giác nó có chút kinh dị, với nụ cười và dòng máu ấy. Nhưng đọc lại lần nữa, nó là thương cảm xót xa. Tác phẩm của anh, chưa bao giờ là đủ khi chỉ đọc một lần. Từng dòng chữ, đều mang vô vàng cảm xúc. Chúng khác nhau về nhiều hoàn cảnh, nhiều nhân vật. Nhưng điểm chung của các tác phẩm ấy chính là những kết thúc khiến người ta ray rứt, nghẹn trong lòng ngực một lời gì đó mà chẳng thể nào thốt ra.

    Riêng tản văn này, đâu đó chính là sự thờ ơ vô cảm của lòng người, có rất nhiều thứ tại đây, khiến ta phải suy ngẫm. Ngay cả thiên thần - người tưởng chừng như là kẻ tuyệt vời nhất, cũng là thứ khiến ta suy ngẫm. Nếu cuộc đời quá tốt đẹp, nếu thiên thần hoàn hảo đến thế, thì cậu bé nọ chẳng đi theo thần chết - người mà em ấy biết rõ chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì.

    Em chỉ có thể hiểu được một góc nhỏ trong tản văn này, mong rằng anh sẽ nói cho em nghe những điều còn ẩn bên trong.

    Lời cuối cùng, tác phẩm của anh vẫn hay như ngày nào. Hoặc có thể là ngày càng hơn xưa. Em mong anh sẽ có nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa. Chào anh.
     
    Tuyettuyetlanlan, Mạnh ThăngMIEACHO thích bài này.
  4. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn em rất nhiều, những chia sẻ của em thật sự rất ý nghĩa đối với cả bài viết và cá nhân anh. Sẽ không có đúng hay sai đâu, chỉ cần mỗi người có thể đồng cảm được với một thứ gì đó trong bài viết.

    Anh đọc cảm nhận của em khá nhiều lần đó. Mỗi người có mỗi cách nhìn nhận khác nhau. Anh rất thích suy nghĩ của em và nó có rất nhiều điểm giống như cảm nhận của anh khi viết bài này.

    Về nội dung anh muốn gửi gắm, bắt đầu theo bài viết vậy:

    (Quần áo không phải chỉ là vẻ bề ngoài mà là cách người khác nhìn nhận cậu).

    Cậu bé là người xấu, trong mắt mọi người cậu là người xấu, là người mà họ không muốn tiếp xúc. Nhưng vì sao? Vì họ ghét xuất thân của cậu, cha mẹ cậu không tốt, gia cảnh cậu không xứng? Vì bề ngoài cậu?

    Cha mẹ là người xấu sẽ sinh ra "đứa con của người xấu". Bản thân đứa con ấy vì không nhận được sự yêu thương của cha mẹ, vốn đã rất nhạy cảm, chỉ cần vài, thậm chí là một lần bị bạn bè xa lánh đã khiến nó tự ti, đẩy nó một bước vào bóng tối. Người lớn hay nói: "Con đừng chơi với, ba nó như thế này, mẹ nó như thế này..". Từ nhỏ đến lớn chưa từng biết đến thứ gì tốt đẹp, làm sao không trở thành người xấu. Nếu có thể hãy cho họ một cơ hội. (Nó bắt nguồn từ một đoạn trong bài viết khác của anh)

    Cho nên, nếu có ai chịu cho cậu bé ấy chút tình cảm, cậu sẽ đối đãi với họ bằng cả tấm lòng.

    Có vài người đến bên cậu, làm cho bản chất tốt đẹp của cậu dần xuất hiện. Thật không may, chẳng có ai xuất phát từ ý tốt, đều là lợi dụng cậu. Nhưng cậu vẫn biết ơn họ, dâng hiến cho họ tất cả, cậu tin rằng chỉ cần mình còn có thể cho họ thứ họ muốn, cậu có thể giữ được họ. Cậu sợ mất họ, nỗi sợ cô đơn của cậu quá lớn, lớn hơn tất cả mọi thứ. Nếu bọn họ có một chút thương hại cậu, liền sẽ thấy cậu đáng thương tới cỡ nào, cuối cùng họ không có. Họ chỉ cần đạt được thứ họ muốn, chẳng cần biết cậu lấy được nó như thế nào.

    Cậu luôn khát khao trở thành người tốt. Nhưng cậu đợi mãi chẳng thấy người tốt nào. Cuối cùng, cái xấu đến trước, mang cậu đi. Và "đứa con của người xấu" giỡ đã trở thành người xấu.

    Bọn họ sẽ nói: "Thấy không, tôi đã nói, bản chất xấu xa đã ăn vào trong xương máu nó, gia đình nó, lớn lên sao trở thành thứ tốt đẹp được? Ngay từ đầu tôi đã không cho con tôi chơi chung với nó, nếu không.."

    Nếu không.. nó đã không đi đến bước đường này.

    Thật ra ban đầu câu kết là: "

    Cậu không hối tiếc,

    Chỉ là..

    Giá như..

    Có hối tiếc".

    Nghĩa là, cậu bé thật ra rất hối hận khi sinh ra đời. Chỉ là ngay cả hối tiếc cậu cũng không có quyền, vì cậu không thể quyết định việc mình được sinh ra.

    Câu này sẽ càng làm cho những người "tốt" đã đẩy cậu đến bước đường này càng thêm ân hận.

    Còn theo: "Đừng có hối tiếc.."

    Là mong mọi người trước khi đánh giá một người, đối xử với một người phải suy nghĩ thật kỹ, chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Đừng để sao này, dùng mấy lời hối hận để ít kỷ giảm nhẹ sự cắn rứt lương tâm của mình.

    Như em nói, có nhiều điều mình nghĩ là nhỏ nhoi nhưng đối với người khác đó là hy vọng cả một đời. Ai cũng có mục đích tốt đẹp, chỉ là có khi để đạt được họ vô tình tổn thương đến những người khác. Những chi tiết trong bài viết em đã nói dùm anh gần hết rồi. Còn về ý nghĩa nó có rất nhiều. Chỉ cần em thấy nó trùng hợp với mình thì đều là tốt hết.

    Kết cục của các bài viết đều là những thứ tiêu cực, các nhân vật càng đáng thương càng tốt. Thật ra anh mong mọi người thấy được việc làm của mình, xót thương cho nhân vật trong bài viết, mà có những suy nghĩ khác cho các quyết định của mình. Nếu có thể hãy cho các nhân vật ấy một kết thúc khác. Bài viết vẫn còn, thì những đau khổ mà các nhân vật ấy trải qua vẫn còn. Coi như là cũng có người đồng cảm với họ trong khoảng thời gian đó, đâu đó vẫn có người biết được những thứ mà họ phải trải qua, họ không chỉ có một mình,

    Đến đây thôi,

    Cảm ơn em rất nhiều,

    Chúc em tất cả.
     
    TuyettuyetlanlanSwaka Nguyệt Lam thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2021
  5. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Rất cảm ơn anh về tác phẩm này, và những dòng giải thích này. Nó có rất nhiều thứ mà em nghĩ, ở độ tuổi của em thì khá khó để cảm nhận hết tất cả các tầng nghĩa bên trong. Nhưng qua lời giải thích của anh thì em cũng đã hiểu thêm phần nào đó rồi. Cảm ơn anh vì đã dành thời giann để viết những dòng này cho em, và mong chờ anh ở những tác phẩm sắp tới.

    Em cũng mạn phép lưu các tác phẩm lại đây, có lẽ năm mười năm nữa em đọc lại, em sẽ hiểu được thêm nhiều thứ về cuộc sống này.
     
    TuyettuyetlanlanMIEACHO thích bài này.
  6. Tuyettuyetlanlan

    Bài viết:
    271
    Mình là thành viên bang Land Of Oblivion cho mình xin để lại một ít cảm xúc đối với tác phẩm: Tản Văn -Không Đợi Được Lúc Thiên Thần Đến - Mieacho

    Mình muốn khóc luôn. Cuộc đời của cậu bé.. không có bất kỳ ai đến bên cậu cả.

    Cậu bé quý trọng tất cả mọi thứ bên cạnh từ bông hoa cần máu của cậu tới con chuột cần hơi ấm của cậu, ngay cả tử thần đến đưa cậu đi.

    Cậu cũng rất quý trọng giây phút đó bởi vì cuối cùng cũng có người dẫn cậu đi.

    Bởi vì cậu đã chờ quá lâu rồi, quá lâu có thể tiếp tục đợi một thiên thần xuất hiện ban cho cậu một đôi cánh trắng và dẫn cậu tới thiên đường.

    Cho dù cậu bé lựa chọn đi theo thần chết tới địa ngục mà không phải tới thiên đường cùng thiên sứ. Nhưng trong mắt mình cậu là một thiên sứ. Một thiên sứ nhỏ thiện lương.

    Về nội dung cốt truyện rất ổn nên mình không nói thêm gì về khoản này.

    Rất trông chờ vào các tác phẩm tiếp theo của bạn. Chúc bạn một ngày may mắn và có thật nhiều tác phẩm thật thành công.
     
    Mạnh ThăngMIEACHO thích bài này.
  7. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn bạn đã thích bài viết. Rất vui vì bạn đã dành thời gian cho mình.

    Mieacho.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  8. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Chào anh, lại là em đây, chẳng biết anh còn nhớ em không nhỉ? Em là Swaka, đến từ bang Land of Oblivion. Lại một lần nữa ghé vào trang này của anh, lần này thứ đưa em đến chính là tác phẩm Tản văn - Nếu một mai tôi qua đời - Mieacho . Em xin để lại đôi lời ạ.

    Lại một lần nữa, tác phẩm của anh thật sự khiến cho em phải suy nghĩ thật nhiều. Em không muốn nhận xét về hình thức hay trình bày nữa, vì tác phẩm của anh thì đều luôn trang trọng về hình thức rồi. Riêng về nội dung, thì thật sự, như bao nhiêu tác phẩm khác, nó đều mang rất nhiếu ý nghĩa.

    Sau khi em đọc xong câu chuyện này, em lại nhớ đến một câu truyện tranh biếm họa - mười ba giây trước khi chế. Nó cũng từa tựa như tác phẩm của anh, một cô gái rơi xuống mặt đất từng tầng từng tầng một. Qua từng giây là từng khung cảnh của cuộc đời. Và khi em đọc tác phẩm của anh, thì từng câu từng chữ lại đan xen vào những hình ảnh đó, nó đem đến rất nhiều cảm xúc khó tả.

    Cuộc sống của chúng ta đôi khi thật sự rất mệt mỏi. Lúc còn nhỏ, ta muốn sống một cuộc đời như giấc mơ của chính mình. Nhưng mà dần lớn lên, thì có vô vàng thứ khiến chúng ta phải thay đổi cuộc đời của mình. Đến khi trưởng thành hơn, thì lại càng nhiều áp lực hơn. Và trong câu chuyện của anh thì nó lại đề cập đến một hiện thực - rất nhiều người muốn kết thúc cuộc đời này để trốn tránh hết tất cả những vất vả.

    Em nghe người ta nói rằng, trước khi một người chết khoảng mưởi giây, họ sẽ hồi tưởng lại cuộc đời của mình, tựa như một thước phim, từ lúc sinh ra cho đến khi mất đi. Và thông qua tác phẩm này, thì em nhìn thấy mười giây đó. Nhìn thấy mười giây cuộc đời, mà nó không chỉ là cuộc đời của nhân vật "tôi" trong tác phẩm, mà nó còn là nửa đời người của cha mẹ chúng ta. Già nua, yếu ớt. Đấng sinh thành đã chẳng còn mạnh khỏe nữa rồi. Em lại chợt nghĩ, có lẽ cha mẹ cũng đã từng có ước mơ, có hoài bão. Rồi cũng đã từng trãi qua những năm tháng áp lực hệt như vậy. Những năm cuối đời, thứ họ cần là một cuộc sống yên bình của con trẻ. Nó giống như một vòng lặp, ông bà ngày trước như thế, ba mẹ và "tôi" của hiện tại, hay con cháu ngày sau đều sẽ đi theo vòng lẩn quẩn đó. Cái khác biệt duy nhất là theo từng thời đại, thì áp lực lại khác nhau.

    Giống như cái chết là điều tự nhiên, thì hình như áp lực của cuộc sống cũng là một điều lẽ tự nhiên, ai rồi cũng phải trãi qua. "Tôi" trong câu chuyện có một giấc mơ thật chân thực, bất chợt tỉnh lại, hiểu ra nhiều thứ, lại kịp làm lại một cuộc đời mới. Nhưng có nhiều người, khi họ kịp nhận ra thì đã mãi mãi nằm lại rồi. Dường như nó là một sự tàn khốc của hiện thực, khiến nhiều người phải trốn tránh.


    Kiếp sau tôi sẽ sống cho mình.

    Ai rồi cũng mong như thế, mong rằng kiếp sau sẽ tốt hơn. Nhưng có lẽ nó chỉ là một câu nói an ủi thôi nhỉ? Kiếp sau, chúng ta có kiếp sau không? Kiếp sau chúng ta có thật sự làm chủ được cuộc đời của bản thân mình không? Thật sự thì chẳng ai biết cả. Nhưng kiếp sau có lẽ giống như câu dỗ dành của mẹ mỗi khi vấp ngã, cứ "thổi nhẹ thì sẽ không đau nữa". Nó như ngọn gió xoa dịu cho những tâm hồn mỏi mệt vậy.

    Một lần nữa, đây lại là một tác phẩm vô cùng vô cùng xuất sắc trong lòng em. Em thật sự chẳng biết nói thế nào nữa về tác phẩm này. Chỉ mong rằng trong tương lai, anh sẽ có thật nhiều tác phẩ hay về cuộc đời này.

    Cảm ơn anh về một tác phẩm xuất sắc như thế. Chúc anh một ngày tốt lành và tươi đẹp.
     
    Mạnh ThăngMIEACHO thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2021
  9. MIEACHO

    Bài viết:
    21
    Cảm ơn em rất nhiều, có người nhận ra đoạn kết rồi.

    Buồn thật.
     
    Swaka Nguyệt Lam thích bài này.
  10. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Em chào anh. Thôi em cũng không giới thiệu nhiều đâu, anh em mình cũng quen nhau quá rồi, tháng nào em cũng phải ghé đây một lần. Hôm nay em có đọc tác phẩm của anh là Tản Văn - Nơi Đâu Là Nhà - Mieacho nên quyết định đến đây lần nữa.

    Mỗi một tác phẩm của anh đều có nhiều ý nghĩa và cảm xúc, khiến em phải suy nghĩ rất nhiều. Lần này "Nơi đâu là nhà" khiến em nhớ đến mẹ mình. Thật ra thì đứa nhóc nào cũng ghét mấy lời càu nhàu, cự nự của mẹ nhỉ. Người mẹ trong tác phẩm ấy hẳn là vô cùng thương con. Em nghĩ bà ấy hiểu rõ những thứ trong lòng đứa con trai mình nghĩ, nhưng với kinh nghiệm là người đi trước, người đã đi nửa cuộc đời, bà hiểu ngoài kia có bao nhiêu khó khăn, khác biệt, bà hiểu con mình có thể đi được đến đâu.

    Nhưng mà cậu con trai trong câu chuyện này giống như thế hệ trẻ bọn em bây giờ ấy, ai cũng như ngựa non háo thắng. Cha mẹ càng khuyên răn, càng ngăn cản thì bản thân càng muốn làm lên thật nhiều chuyện, muốn chứng mình rằng mình đủ tài sức.

    Em nhớ thầy em có nói, tuổi trẻ bây giờ đều làm ngược lại lời mà người khác dạy. Càng trông mong con cái ngoan ngoãn nghe lời thì nó sẽ càng quậy phá. Cậu con trai ấy cũng như thế, luôn muốn làm ngược lại tất cả những lời mẹ nói, luôn muốn thoát khỏi lời càm ràm của mẹ, muốn bản thân mình làm nên chuyện gì có thể chứng minh cho mẹ mình thấy. Cũng giống như nhiều người cứ hay nói nên làm theo lời bố mẹ hay chọn con đường đi riêng cho mình vậy. Ai cũng nghĩ đến chuyện thứ mình chọn là chuyện đúng đắn, còn thứ mà bố mẹ lựa chọn chỉ là giấc mơ còn dang dở của họ muốn áp đặt lên người mình thôi, hay chỉ là muốn quản thúc mình. Nhưng mà cậu trai ấy, cả những người trẻ tuổi bây giờ, chưa bao giờ chịu nhìn lại rằng bản thân mình đăng ở đâu, khả năng ở đâu và mình có thể làm được gì.

    Lúc còn trẻ ai cũng mơ mộng một mối tình thật đẹp, yêu đương rồi về chung một nhà. Có lẽ cậu trai ấy cũng thế, có lẽ người mẹ chỉ muốn con mình suy nghĩ kỹ hơn, đợi lúc chính chắn hơn, hiểu rõ cuộc sống hơn rồi hẳn quyết định. Chỉ là người mẹ chân lấm tay bùn không thể tìm được câu chữ để khuyên con mình, cũng có thể là do cậu con trai ấy luôn muốn thoát khỏi mẹ, luôn cảm thấy ý kiến cả mẹ là sai, luôn muốn chứng minh bản thân mình, thế nên cậu ấy quyết định quá vội.

    Một thứ, người ta chỉ trân trọng khi ở torng hai hoàn cảnh, một là trước khi có, hai là sau khi mất. Cậu trai ấy chưa trãi qua giai đoạn thứ nhất, cậu ấy không biết "mẹ" đáng quý nhường nào, mãi đến khi mất đi cậu ấy mới hiểu. Theo như em nghĩ, không phải cậu ấy quyết định sai, mà đó là những gì cậu ấy nên trãi qua trong cuộc sống, trong chặng đường trưởng thành. Rồi mẹ sẽ chẳng ở bên cậu cả đời, chẳng khuyên cậu cả đời.

    Bố mẹ không sai, chỉ là khoảng cách thế hệ khiến đôi khi họ có những quyết định làm cho bạn khó chịu mà thôi.

    Nhà, không phải là vách tường mái ngón, điều hòa máy lạnh. Nhà là khi có tình thân, có những càm ràm rầy la, có những lời xung đột cãi vã. Nhà là nơi mà tình thân đong đầy, là nơi mà người thân chấp nhận tha thứ cho nhau, nhường nhịn nhau. Nhà không chỉ có mẹ, mà có cả vợ chồng, con cái. Có những thế hệ tiếp nối nhau, có những ý kiến bất đồng. Có lẽ cậu ấy đã nhận ra, nhưng nhận ra quá muộn màng. Rồi bóng dáng của người mẹ sẽ lại phủ lên cậu ấy, rồi con cậu ấy cũng sẽ có hình bóng ngỗ nghịch ngày nào.

    Bà không hiểu, cả đời này bà cũng không hiểu.

    Nhưng cả đời của bà, cậu cũng không hiểu.

    Cảm ơn anh vì tác phẩm, những tác phẩm của anh bao giờ cũng khiến em thật xúc động, tựa như có cái gì đó nghẹn ở trong lòng, chẳng thể nào tỏa ra được. Mong rằng anh sẽ ngày càng có thêm nhiều tác phẩm hay hơn nữa. Em thì mãi làm fan cứng của anh thôi.

    Chào anh.
     
    MIEACHOMạnh Thăng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...