Bài viết: 51 



Tản Văn: Bồ Công Anh Hạnh Phúc Chờ, Bỉ Ngạn Hoa Bi Sầu Đợi
Tác giả: Mộng Điệp
Tác giả: Mộng Điệp

Người ta nói một cuộc gặp gỡ đã là nhân duyên tiền kiếp. Một mối tơ hồng không chỉ là thế gian hữu duyên mà cả nghìn kiếp gieo duyên. Giữa thế gian xô bồ người vô tình lướt qua ta, người trao ánh mắt câu một nữa hồn ta. Ta hữu tình chạy theo bóng hình, tâm đợi chờ ôm mộng uyên ương.
Ta ngỡ rằng, thế gian dẫn lối xe duyên kiếp này hạnh phúc một đời. Bỗng một ngày người hững hờ đáp lại ta, dẫu biết chân tình ta dành cho người. Ta hiểu tình ý người trao, ta sẵn sàng đợi trên đoạn đường ngày ấy. Nhưng người vô tâm không ngoảnh lại để mình ta lặng lẽ quay lưng. Ta không hề oán trách người bởi ta biết tận sâu tâm can người vẫn có ta. Người rời ta đi, người đau lắm! Người mong cầu cho ta cuộc sống đủ đầy còn ta chẳng quan tâm vật chất ngoài thân. Người sợ ta khổ một đời, ta sợ người phiền não kiếp này. Người nói rằng người chỉ là kẽ lãng du rong đuổi trên đoạn đường đời, thân mình khó nhọc còn đâu vướng bận duyên tình. Đôi lời nhẹ nhàng trầm ấm chảy vào tai, sao mà con tim đau nhói. Ta thương người một kiếp liệu người có yêu ta? Ta biết chứ! Nhưng người vẫn rời đi không lời từ biệt.
Hỡi thế gian tình là chi! Người yêu nhau trong kiếp này hà cớ phải chia xa. Người ra đi mang theo con tim rực lửa tình để lại đóng tro tàn trong cơn gió lạnh. Người có hiểu tiền kiếp ra sao? Để rồi hôm nay mất mối duyên tình. Ta đã ngộ từ lâu, duyên trần khó gặp huống chi một mối tơ hồng. Ta buông tất cả chạy theo người để rồi lạc lõng bơ vơ trong chốn hồng trần. Ta chờ người lúc mùa hoa nở rộ mấy lần hạ sang, thu về lá rụng, bao đông rồi cũng chẳng hay. Ta chờ người như chờ ánh tà dương sưởi ấm cõi lòng như bồ công anh trên sa mạc chờ mưa.
Thời gian lặng lẽ trôi ta chờ người xuân xanh mòn mỏi. Vết hằn thời gian in trên khóe mắt, ta chẳng muộn phiền để tâm. Người đời đưa mắt xỏ xiên, lời ra châm biếm biết chừng nào vơi. Khổ thân tri kỷ nhọc lòng bảo ban, ta vẫn nguyện đời chờ mong người về. Trước kia người bảo ông trời phụ chí nam nhi sao ta nỡ để người độc hành trên đường đời, thế gian này còn mình ta mãi mãi không phụ người.
Thương thay trời hiểu lòng ta, gió miền xuôi ngược đẩy người về đây. Ta như sống lại một nữa hồn! Người là cơn mưa rào, ta chỉ là loài bồ công anh như bao cây bụi khác giữa sa mạc biển cát mênh mông. Tháng ngày chịu khô khát hứng bão cát mù mịt, ta vẫn cố ngoi lên dưới cái nắng hạn trường kì để chờ ngày trời mang mưa đến. Dù chỉ là cơn mưa bụi nhỏ phút chốc thôi cũng đủ phát triển một vòng đời. Để lại sau đó là một vùng hoa trắng tinh khiết rồi cũng theo gió bay đi lụi tàn trong cát. Nhưng ta vẫn ở đây giữa biển cát đợi người mang mưa đến lần nữa.
Người bảo ta cố chấp để rồi hạnh phúc bao lâu. Người bảo ta có thể theo làn gió đến một nơi nắng vàng cỏ xanh. Nhưng người nào hiểu được ta sinh ra ở đây là để đợi người. Ta cố chấp sao? Người tưởng thế gian chỉ mình ta sao? Người có biết đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực màu máu nghìn năm hoa lá đợi nhau. Lúc hoa nở thì không có lá khi có lá hoa đã lụi tàn, hoa và lá mãi mãi không gặp được nhau.
Dẫu biết đợi chờ là hư vô nhưng ta nguyện mãi làm bồ công anh trên bãi cát vàng khô cằn hạnh phúc chờ mưa đến dâng trào sức sống. Chút hạnh phúc ngắn ngủi thay vì làm đóa hoa bỉ ngạn rực rỡ bên dòng suối mát nghìn năm bi sầu đợi mãi trong vô vọng.
THE END
XIN CẢM ƠN QUÝ ĐỌC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM!
XIN CẢM ƠN QUÝ ĐỌC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM!
Chỉnh sửa cuối: