Tiểu Thuyết Bồ Công Anh Ngàn Cánh - Lạc Rang Cháy Cạnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lạc Rang Cháy Cạnh, 1 Tháng tư 2024.

  1. Bồ Công Anh Ngàn Cánh

    Tên tác giả: Lạc rang cháy cạnh

    Thể loại: Tiểu thuyết, tình cảm, thanh xuân vườn trường.

    Tình trạng: Đang hoàn thành.

    [​IMG]

    Văn án:

    Em giống như bông hoa bồ công anh tuy mảnh mai nhưng đầy mạnh mẽ. Giữa bao giông tố của cuộc đời, em vẫn mạnh mẽ vươn lên đầy kiêu hãnh, vẫn gieo vào cuộc đời những mầm non tươi mát. Cho dù thân em có bị cuộc đời cào nát, em vẫn nở nụ cười đẹp như hoa bồ công anh. Không ai, không điều gì trên thế gian này ngăn cản em sống một cuộc đời hạnh phúc.

    Em gặp anh vào một ngày mùa thu nhưng cái nóng dường như vẫn chưa hết để nhường chỗ cho mùa thi ngắn ngủi. Cuộc sống của em từ khi có anh luôn tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc. Đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ mà từ trước tới nay em chưa từng có. Nhưng cuộc sống của em từ khi đó cũng trở nên chông gai, trắc trở hơn. Em biết lựa chọn đồng hành cùng anh là một điều không hề dễ dàng. Em đã từng từ bỏ nhưng số phận lại một lần nữa đưa chúng ta trở về bên nhau. Đâu phải là tình cờ phải không anh. Đó chính là định mệnh. Định mệnh lại cho em được yêu anh thêm một lần nữa và định mệnh cũng cho em được anh ôm ấp trong vòng tay ấm áp. Em biết ơn vì anh đã đến bên em.

    * * *

    Chào em! Cô gái mà anh vô cùng yêu thương và trân quý. Cảm ơn cuộc đời đã mang em đến bên anh. Anh biết cuộc đời em khi bước đến bên anh đã phải trải qua rất nhiều ngăn trở. Nhưng em – một cô gái mạnh mẽ đến cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh anh.

    Anh biết dù anh có nói trăm câu, ngàn câu cảm ơn em cũng là không đủ. Vậy nên, anh nguyện sẽ dùng phần đời còn lại của mình để bầu bạn cùng em, nắm tay em vượt qua những khó khăn, trắc trở. Anh sẽ không để em phải một mình đối diện với mọi thứ như trước đây nữa. Anh hứa và anh chắc chắn sẽ làm được.
     
    Anrosepy, Hiki potato, Dana Lê2 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tư 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Khởi đầu mới

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi sáng mùa thu tháng 9 nắng nhẹ nhàng, gió heo may khẽ khàng mơn trớn trên những tán lá cây. Bất chợt một vài cánh hoa bồ công anh từ đâu bay tới rơi xuống trước mặt Ninh Hạ. Cô lấy làm lạ vì đã sang thu, cánh hoa bồ công anh đáng lẽ đã phải rụng và bay đi hết rồi, tại sao còn sót lại một vài cánh bây giờ mới rụng. Phải chăng chúng cũng có ý chờ đến hôm nay để tiễn cô? Cô lặng lẽ nhìn theo những cánh hoa bồ công anh bay trong gió và cũng thầm ước rằng mình cũng được tự do đi khắp thế gian như chúng. Cô yêu thích sự tự do vì thế cũng yêu luôn loài hoa có cái tên rất đẹp này.

    Hôm nay cô gái có cái tên khá lạ - Ninh Hạ - sẽ ngồi máy bay để đến một nơi hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng đó là nơi cô luôn ao ước được đặt chân tới_một ngôi trường đại học ở Trung Quốc. Mặc dù Ninh Hạ sẽ chỉ học một khóa đào tạo tiếng Trung ngắn hạn trong vòng một năm nhưng cô rất háo hức và mong chờ. Đây là niềm ao ước suốt hai năm qua của cô và giờ đây nó đã trở thành hiện thực. Ninh Hạ vốn sinh ra trong gia đình không mấy khá giả, bố mẹ cô đã rất vất vả để nuôi cô học đại học nên đi du học là một điều vô cùng xa vời đối với cô. Từ khi biết Trung Quốc có chương trình học bổng một năm học tiếng Trung cho người nước ngoài cô đã nỗ lực học tiếng Trung để xin được học bổng này. Ước mơ đi du học không còn là trong tưởng tượng. Giờ đây nó trở nên chân thực và rõ nét hơn bao giờ hết.

    Máy bay còn chừng hai tiếng nữa sẽ cất cánh. Đưa tiễn cô hôm nay có người mẹ yêu dấu của cô, em gái cô và những cánh hoa bồ công anh nhỏ bé. Tạm biệt những người thân yêu, những điều bình dị hàng ngày luôn là điều khó khăn, nhưng để đến với những điều mới mẻ ta cần phải vượt qua điều đó.

    Ngồi trên máy bay ngắm nhìn lại quê hương vô cùng xinh đẹp, Ninh Hạ chợt thấy lòng mình nao nao. Nơi đây có ngôi nhà thân yêu, có bố mẹ và những người thân yêu thương cô, có bạn bè vô cùng thân thiết. Cô phải tạm xa những điều đó để thực hiện ước mơ của bản thân. Cô không biết lựa chọn này của cô có đúng hay không nhưng cô biết chắc rằng dù có xảy ra bất cứ điều gì thì cô cũng sẽ không từ bỏ nó. Cô muốn mình được tự do khám phá những miền đất mới như những cánh hoa bồ công anh kia. Bồ công anh trước khi tìm được nơi thích hợp để cắm rễ của mình xuống chắc hẳn nó cũng đã phiêu lưu qua rất nhiều nơi, khám phá được nhiều điều. Cô mong rằng trước khi tìm thấy bến đỗ để dừng chân mình cũng có thể được khám phá nhiều nơi như thế.

    Một chân trời mới đã mở ra với Ninh Hạ. Cô vô cùng háo hức mong chờ nhưng cô đâu thể ngờ được chân trời đó sau này sẽ chất chứa cả niềm vui cũng như bao nỗi buồn. Nơi đó có nhiều điều khiến cô cười, khiến cô vô cùng hạnh phúc nhưng cũng có những đau thương mà có lẽ cả đời này cô không thể quên. Còn có những người yêu quý cô và có một người mà cô vô cùng thương quý. Con đường này cô đã lựa chọn, vì vậy cô phải một mình vững bước cho dù có phải trải qua vô vàn ngăn trở.

    Chặng đầu tiên máy bay dừng ở Thượng Hải. Cô có 4 tiếng để di chuyển từ ga Quốc tế đến ga Nội địa. Thời gian không quá gấp nhưng vì sân bay quá lớn và lần đầu đi nước ngoài chưa có kinh nghiệm nên Ninh Hạ vô cùng khẩn trương. Cô nhanh chóng di chuyển đến khu nhập cảnh. Vì hành khách rất đông nên làm thủ tục nhập cảnh khá lâu. Ninh Hạ phải chờ hơn 1 tiếng mới đến lượt mình. Sau khi làm thủ tục xong cô đi nhanh đến cửa kiểm tra an ninh để vào phòng chờ.

    Cho đến khi vào phòng chờ mọi việc diễn ra tương đối thuận lợi. Chỉ còn một chuyến bay nữa thôi Ninh Hạ sẽ được đến ngôi trường mà cô mong ước. Hồi hộp, lo lắng xen lẫn vui sướng là cảm xúc lúc này trong cô. Bụng cô cũng vô cùng hưng phấn. Nó bắt đầu kêu, dấu hiệu của việc đòi nạp năng lượng. Nhưng hiện giờ trong túi Ninh Hạ chẳng có gì để ăn. Đành phải chịu đến khi lên máy bay vậy. Cô ôm bụng thầm nhủ.

    Chờ khoảng một tiếng sau nhân viên sân bay bắt đầu mở cửa lên máy bay. Ninh Hạ nhanh chóng xếp hàng trước cửa. Lần này cô cố ý lựa chọn một chỗ ngồi ở gần cửa sổ. Cô muốn ngắm nhìn bầu trời ở một nơi xa lạ. Cô vừa đói, vừa buồn ngủ nên định bụng lên máy bay sẽ chợp mắt một lúc nhưng cô lại chẳng thể ngủ nổi. Có lẽ do cô quá phấn khích vì đang ngồi trên máy bay đưa cô đi đến "Vùng đất mới".
     
    Dana Lê, Anrosepy, Hiki potato2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2024
  4. Chương 2: Vùng đất mới

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hai chặng bay dài gần mười tiếng Ninh Hạ đã đặt chân đến nơi cô hằng mơ ước. Tới nơi cũng là lúc trời đã tối. Vì cô không biết ký túc xá dành cho du học sinh ở đâu nên bác tài xế taxi đành thả cô xuống ở phía ngoài cổng trường. Cô phải kéo theo chiếc vali nặng trịch một đoạn đường khá xa. Tới khi cô không chịu được nữa vì quá mệt thì có một bạn nam sinh Trung Quốc nhìn thấy và kéo giúp cô vali về ký túc xá. Cô ngại ngùng nói cảm ơn cậu ta. Bữa điểm tâm trên máy bay đã tiêu hóa hết từ lâu, bụng cô đã bắt đầu gào thét. Nhưng vì cô phải hoàn thành một vài thủ tục để nhận phòng nên không thể đi ăn ngay. Đón tiếp cô là những du học sinh tình nguyện viên trong ký túc xá. Họ khá nhiệt tình. Nhưng vì họ không biết nói tiếng Trung, còn cô không thể nói tiếng Anh nên bầu không khí khá trầm mặc, yên lặng tới nỗi thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bụng cô réo sôi.

    Cuối cùng thì cô cũng được hai bạn tình nguyện viên mang giúp đồ và dẫn lên phòng. Bạn tình nguyện viên nam gõ cửa, mở cửa là một cô gái - người sẽ là bạn cùng phòng của cô. Cô gái đó vừa mở cửa ra liền hỏi bằng tiếng Trung:

    - Bạn là người nước nào?

    Ninh Hạ liền đáp lại bằng tiếng Trung:

    - Người Việt Nam.

    Sau khi nghe thấy Ninh Hạ trả lời, cô gái liền đẩy cửa rộng ra cho cô và hai bạn tình nguyện viên mang đồ vào. Sau khi đã xách hết đồ giúp cô vào, hai bạn tình nguyện viên rời đi. Trong phòng chỉ còn hai người, cô gái kia liền hỏi Ninh Hạ:

    - Em sang đây học gì vậy?

    - Ơ! Chị nói được tiếng Việt ạ? Chị là người Việt Nam à?

    Vì ban đầu cô gái đó nói chuyện bằng tiếng Trung nên Ninh Hạ vốn tưởng cô ta không phải là người Việt Nam nên khi nghe cô ta nói tiếng Việt Ninh Hạ đã rất ngạc nhiên. Cô gái kia liền nói:

    - Ừ, chị là người Việt Nam. Chị đến trước em nửa năm.

    Ninh Hạ cười nói:

    - Ồ, vậy ạ. Em sang đây học khóa một năm tiếng Trung. Chị học gì vậy ạ?

    Cô gái trả lời:

    - Chị cũng thế.

    Ninh Hạ vừa nói chuyện vừa lấy đồ đạc của mình từ trong vali ra cất vào tủ. Vì mới quen, phần cũng vì vừa phải đi một chặng đường dài nên cô khá mệt, không muốn nói chuyện nhiều. Sắp xếp đồ đạc xong cũng đã là mười giờ đêm, Ninh Hạ liền đi tắm rồi leo lên giường ngủ. Vì rất mệt và buồn ngủ nên vừa đặt lưng xuống cô đã chìm vào giấc ngủ say.

    Sau một giấc ngủ dài, không mộng mị, mười giờ sáng hôm sau Ninh Hạ mới tỉnh giấc. Vì giường cô ở cạnh cửa sổ nên vừa mở mắt cô đã nhìn thấy ánh nắng rực rỡ bên ngoài. Cô lập tức vùng dậy gấp chăn, xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Cô gái cùng phòng cũng đã dậy từ lâu. Cô ấy đang ngồi ở bàn của mình chăm chú xem sách gì đó. Nhìn thấy Ninh Hạ từ nhà vệ sinh bước ra, cô ấy hỏi:

    - Trưa nay em có đi nhà ăn ăn trưa không? Nếu chưa biết nhà ăn ở đâu thì đi cùng chị.

    Ninh Hạ đáp:

    - Ôi em có chị ạ. Từ trưa hôm qua tới giờ em vẫn chưa ăn gì cả. Giờ đang đói meo đây ạ.

    Cô gái kia nói:

    - Thế em chuẩn bị thay quần áo rồi đi thôi.

    Sau khi chuẩn bị xong, hai cô gái cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm. Vừa bước vào, Ninh Hạ đã bị choáng ngợp bởi quy mô của nó. Nhà ăn có ba tầng và tầng nào cũng rất rộng, rất nhiều cửa tiệm bán đồ ăn. Vì biết trước người Trung Quốc ăn rất cay nên Ninh Hạ chủ động gọi một suất cơm thịt gà không cay. Trong khi chờ đồ ăn mang ra, cô nhìn các bạn xung quanh. Vì đang là giữa trưa, sinh viên đã tan học nên nhà ăn rất đông. Ai nấy đều một tay và thức ăn vào miệng nhai, tay kia thì lướt điện thoại, mắt thì không nhìn vào đĩa cơm mà nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng đọc thấy gì hay lại tủm tỉm cười. Có khi một nhóm ba bốn bạn đi ăn cùng nhau nhưng chẳng ai nói với ai câu nào vì ai cũng đang chìm đắm trong chiếc điện thoại của mình. Xét về góc độ vệ sinh thì điều này khá là có ích. Nhìn thấy những cảnh tượng này Ninh Hạ khá là kinh ngạc. Cô chưa bao giờ bắt gặp cảnh tượng như thế ở Việt Nam. Khi cô còn đang ngơ ngác thì một đĩa cơm đầy đã xuất hiện trước mặt cô. Người phục vụ đã mang cơm ra. Vì cô quên không bảo chủ quán lấy ít cơm nên họ đã lấy cho cô một bát cơm to như thường lệ.

    Sau khi ăn xong hai cô gái rủ nhau ra về. Trên đường đi về cô chợt nghĩ thầm: "Ô, mình vẫn chưa biết tên chị cùng phòng là gì. Nhưng chị ấy không hỏi mình tên gì cả, liệu mình có nên hỏi tên chị ấy không nhỉ?" Đang suy nghĩ miên man, Ninh Hạ chợt thấy đằng trước có một người đang đi xe đạp, bóng dáng có chút quen mắt hình như cô đã từng gặp nhưng trong khoảnh khắc không nghĩ ra là đã gặp ở đâu. Khi cô đang cố hồi tưởng lại thì cô bạn cùng phòng lên tiếng:

    - Em có muốn đi siêu thị mua đồ dùng cá nhân không? Chị cũng muốn mua chút đồ, em đi cùng nhé?

    Vì Ninh Hạ cũng cần mua thêm vài thứ nên cô đồng ý luôn.

    - Vâng. À em tên là Ninh Hạ. Em vẫn chưa biết tên chị là gì ạ?

    - À, chị tên là Linh Anh. Tên của em hay quá. Em họ Ninh luôn à?

    - Vâng. Chị gọi em là Hạ cũng được ạ.

    Cuộc nói chuyện này đã khiến cho Ninh Hạ quên luôn hình ảnh về người đi xe đạp kia. Cô mau chóng đi tới siêu thị, dường như không còn bận tâm gì đến người đó nữa.
     
    Hiki potatochiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2024
  5. Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, hôm nay thứ hai Ninh Hạ cùng các bạn trong lớp lên văn phòng của cô chủ nhiệm để báo danh. Tuy là thời gian đã vào thu nhưng tiết trời vẫn còn khá oi bức. Đi trên con đường không bóng cây dưới trời nắng gắt khiến cô và các bạn có đôi chút khó chịu. Mặc dù đã có che ô nhưng dường như chiếc ô cũng không thể ngăn được những tia nắng chiếu xuyên qua. Cô lại tự an ủi mình: Để được đặt chân đến đây đi học mình đã phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, một chút nắng nóng này thì có đáng là gì đâu. Nghĩ vậy cô lại vui vẻ bước tiếp. Lớp học của cô cũng có thêm bốn bạn người Việt Nam. Hôm đầu tiên khi mới sang, họ đã gặp nhau, ai cũng vui mừng, rạng rỡ. Từ sau khi quen nhau, hầu như đi đâu làm gì họ cũng đều đi cùng nhau. Hôm nay cũng như vậy. Đi bộ từ ký túc xá khoảng chừng năm phút là tới tòa nhà văn phòng. Bọn họ lần lượt xếp hàng để nộp toàn bộ giấy tờ cho cô giáo chủ nhiệm kiểm tra. Tới lượt mình, Ninh Hạ vô cùng háo hức. Mặc dù cô giáo nói có hơi nhanh, một vài chỗ cô nghe không hiểu nhưng cô vẫn có thể trả lời được.

    Làm xong hết thủ tục, Ninh Hạ và các bạn lại cùng nhau đi về ký túc xá. Họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Cô gái có gương mặt trẻ nhất nhóm tên Mộc Trà nói:

    - Mọi người ơi, tối nay chúng mình cùng đi nhà ăn ăn cơm đi.

    Nghe thấy Mộc Trà nói vậy Ninh Hạ cũng gật đầu tán thành:

    - Ừ, hay đấy. Bọn mình sang đây mấy hôm mà chưa đi ăn cùng nhau bữa nào.

    An Nhiên - cô gái có dáng người cao gầy nói:

    - Em ok nha!

    Chỉ có hai cô gái tên Tường Vy và Thanh Lam thì không có hứng thú lắm. Tường Vy nói:

    - Hôm qua em đi ăn ở nhà ăn mà đồ ăn không ngon gì cả. Thôi em ở phòng nấu mỳ thôi.

    Tường Vy là một cô gái xuất thân trong gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn được bố mẹ cưng chiều nên có chút kén ăn. Thanh Lam ở cùng phòng với Tường Vy nên cô cũng nói:

    - Thôi, em cũng ở phòng ăn mỳ gói với chị Vy thôi.

    Vậy là chỉ có ba người Ninh Hạ, Mộc Trà và An Nhiên cùng đi ăn. Vì Ninh Hạ là lớn tuổi nhất trong nhóm nên mọi người thường gọi cô là chị Hạ. Mộc Trà nói:

    - Bây giờ chúng mình về tắm rồi sáu giờ hẹn gặp nhau tầng 1 nha chị Hạ.

    Ninh Hạ gật đầu. Cả ba cùng vào thang máy, Mộc Trà và An Nhiên ở tầng 5 còn Ninh Hạ ở tầng 6.

    Sáu giờ cả ba tập trung dưới tầng 1 để cùng đi ăn, vừa đi vừa trò chuyện. An Nhiên hỏi:

    - Hai chị muốn ăn gì?

    Mộc Trà sau một thoáng suy nghĩ liền nói:

    - Chắc chị sẽ ăn hoành thánh vì hôm trước ăn thử thấy khá ngon. Chị Hạ chị thử ăn xem sao nhé.

    Ninh Hạ đáp:

    - Ừ, chị cũng muốn thử. An Nhiên em thì sao?

    An Nhiên nói:

    - Em cũng chưa biết. Tới nơi rồi tính sau ạ.

    Cả ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện chỉ một thoáng đã đến nhà ăn. Mộc Trà và Ninh Hạ chỉ một lúc là đã gọi được cho mình một bát hoành thánh nóng hổi. Hai người họ ngồi xuống một lúc vẫn chưa thấy An Nhiên đâu. Khoảng năm phút sau thì thấy An Nhiên trên tay cầm hai chiếc bánh bao chạy lại. Ninh Hạ liền hỏi:

    - Em ăn bánh bao hả? Ăn như vậy đêm có đói không?

    An Nhiên vừa cắn một miếng bánh bao liền xua tay nói:

    - Không đâu, buổi tối em ăn ít quen rồi.

    Mộc Trà nói:

    - Em ấy ít vậy mới giữ được vóc dáng như thế chứ, không giống như chị em mình. Mà thôi mình ăn thôi chị Hạ, để nguội không ngon đâu.

    Cô ừ một tiếng rồi nếm thử một miếng nước dùng. Cảm giác đầu tiên là hơi mặn nhưng mùi vị cũng không tệ. Sau đó cô nếm hoành thánh. Hoành thánh rất mềm, bên trong là nhân thịt. Vị của nó nhạt hơn nước dùng nên vừa ăn hoành thánh vừa húp nước dùng thì rất là vừa vặn. Vì còn khá nóng nên cô phải vừa thổi vừa ăn. Mộc Trà thấy cô ăn khá chậm tưởng cô không thích liền quay sang hỏi:

    - Chị Hạ, chị không thích ạ?

    Ninh Hạ vội nói:

    - Không phải, tại nóng quá nên chị phải chờ cho nguội bớt em ạ.

    Mộc Trà nói:

    - Đúng là hơi nóng thật. Trời này mà ăn món này đúng là cực hình chị nhỉ. Chắc phải để dành đến mùa đông ăn thôi.

    Ninh Hạ chỉ gật đầu mà không nói gì. Họ tiếp tục lặng lẽ ăn. Ăn xong, Mộc Trà và An Nhiên phải vào siêu thị để mua vài thứ đồ lặt vặt, Ninh Hạ không mua gì cả nên cô đứng ở bên ngoài chờ. Trong lúc chờ đợi buồn chán quá cô lấy điện thoại ra nghịch.

    Khi cô đang chăm chú nhìn vào điện thoại, không biết từ đâu một bóng người lặng lẽ đi tới đứng bên cạnh cô nhưng cô không hề biết. Phải một lúc lâu sau cô mới chú ý tới. Khi cảm nhận được bên cạnh có người cô mới giật mình ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn mình đầy phấn khích. Cô cảm thấy người này khá quen nhưng chưa kịp nhận ra thì người này liền cất tiếng hỏi:

    - Em đi ăn cơm à?
     
    Hiki potatochiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2024
  6. Chương 4: Gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Hạ chợt ngẩn người ra một lúc. Cô thầm nghĩ từ khi sang đây cô đã quen được bạn bè nào người Trung Quốc đâu mà sao lại có người chạy lại chào hỏi cô thế này. Cô lúng túng trả lời:

    - Anh hỏi tôi à? Anh là ai vậy?

    Đối phương chợt khựng lại một nhịp, trong ánh mặt chợt vụt lên một tia thất vọng nhưng nó nhanh chóng biến mất.

    - Em không nhớ tôi à? Tôi là người đã giúp em chuyển vali tối hôm em mới đến trường đấy.

    À, thì ra là vậy. Vì hôm đó là buổi tối, đèn đường lại không được sáng nên cô nhìn không rõ khuôn mặt của anh ta. Hôm nay mới nhìn kỹ anh ta cũng khá cao chắc khoảng trên một mét bẩy, thân hình hơi gầy, đầu tóc khá gọn gàng. Tuy anh ta không đẹp trai như các soái ca trên mạng nhưng cũng khá ưa nhìn. Cô mỉm cười ngượng ngùng nói với anh ta:

    - Xin lỗi! Bởi vì hôm đó là buổi tối, tôi nhìn không rõ nên nhận không ra anh. Anh cũng đến đây ăn tối hả?

    Anh ta nghe thấy thế không những không thất vọng mà còn cảm thấy rất vui nữa. Anh ta nói:

    - Oa! Tiếng Trung của em rất tốt nha.

    Ninh Hạ nghĩ bụng anh ta thật biết lấy lòng người khác nha, mình mới nói có mấy câu mà anh ta đã khen rối rít rồi. Nghĩ vậy cô liền quay sang nói:

    - Cảm ơn anh!

    Nói xong cô liền nhìn vào trong siêu thị xem hai cô gái kia đã sắp xong chưa thì đột nhiên nghe thấy đằng sau cậu bạn kia nói:

    - Bạn tôi gọi rồi, tôi đi trước nha, hẹn gặp lại!

    Ninh Hạ chưa kịp nói gì thì anh ta đã chạy một đoạn xa rồi, cô chỉ kịp đưa tay vẫy chào. Đúng lúc đó thì Mộc Trà và An Nhiên cũng vừa từ siêu thị đi ra. Cả ba lại cùng nhau về ký túc xá.

    Vì tuần này vẫn chưa phải đi học nên Ninh Hạ có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Về đến ký túc xá cô liền nhảy lên giường nằm, mở điện thoại lên tìm kiếm một bộ phim gì đó để xem. Hôm nay chị cùng phòng cô ra ngoài đi chơi cùng bạn chưa về nên cô cũng thấy khá buồn chán. Cô chợt nhớ ra mình còn một bộ phim Hàn chưa xem- là The Glory của Song Hye Kyo. Cô lập tức lên mạng để xem. Nội dung của bộ phim quá hấp dẫn khiến cô xem mà không thể dừng lại. Cuộc gặp gỡ thoáng qua vừa rồi cô cũng không còn có ấn tượng gì nữa.

    Thoáng cái đã tới mười một giờ, Linh Anh cũng đã về phòng. Ninh Hạ đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe thấy Linh Anh hỏi:

    - Tối nay em ăn gì vậy?

    Ninh Hạ liền trả lời:

    - Em ăn hoành thánh chị ạ. Cũng khá ngon.

    Linh Anh nói tiếp:

    - Ừ, chị cũng ăn một hai lần rồi. Mùa đông ăn thì ấm chứ mùa này ăn thì nóng quá.

    Ninh Hạ "Dạ" một tiếng và không nói gì nữa cả. Vệ sinh cá nhân xong, cô liền lên giường đi ngủ. Thời tiết mấy hôm nay ở đây tuy ban ngày thì nóng nhưng đêm đến lại hơi se lạnh. Ninh Hạ đắp một tấm chăn nhỏ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, vì vẫn chưa phải đi học nên cô dậy khá muộn nên tiện đi ăn trưa luôn. Ở Việt Nam cô cũng thường như thế, nếu không phải đi làm thì cô sẽ dậy muộn rồi ăn cơm trưa luôn. Cô rời giường đi đánh răng, rửa mặt sau đó thay quần áo. Vì Linh Anh đã bắt đầu đi học từ tuần này nên cô ấy đã dậy sớm đi học từ lâu.

    Trưa nay cô sẽ đi ăn một mình. Mộc Trà và An Nhiên hôm qua đều mua bánh mì và sữa để hôm nay ăn. Bọn họ đều nói là buổi trưa khá nắng nên họ không muốn ra ngoài. Ninh Hạ từ nhỏ đã không quen ăn đồ ngọt vào bữa trưa và bữa tối nên cô đành một mình đi nhà ăn để ăn cơm. Quả thực là hôm nay có nắng nhưng so với hôm qua thì không nắng gắt bằng. Ninh Hạ vừa che ô, vừa rảo bước đi. Bụng cô từ lúc ngủ dậy đến giờ liên tục kêu, dường như nó đang muốn nhắc nhở cô hãy đi ăn trưa thôi. Cô vừa đi vừa nghĩ trưa nay sẽ ăn món gì đây?

    Vừa bước vào căng tin hương thơm của thức ăn đã xộc vào mũi cô, kích thích dạ dày cô. Cô bước lại quầy cơm tự chọn ở tầng 1. Sau khi đi một lượt cô quyết định gọi cơm với một chút rau cải thảo xào và thịt kho tàu. Cô trả tiền và bưng khay cơm đi tìm chỗ ngồi. Vì không thích khi đang ăn có nhiều người nhìn nên cô chọn một góc rất ít người và ngồi xuống.

    Cô đang ăn, chợt có một người đặt khay cơm xuống và ngồi đối diện cô. Ninh Hạ tiếp tục ăn mà không ngẩng đầu lên. Giây tiếp theo khi cô nghe thấy giọng nói có chút quen quen thì cô phải ngẩng đầu lên nhìn.

    - Ăn cơm à? Tôi có thể ngồi đây không?
     
    chiqudollHiki potato thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2024
  7. Chương 5: Tôi có thể kết bạn Wechat với em không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy người đối diện Ninh Hạ cũng cảm thấy có đôi chút không thoải mái cho lắm nhưng vì phép lịch sự nên cô cũng cười và đáp lại:

    - Ok, anh ngồi đi.

    Anh ta nở một nụ cười thật tươi, ngồi xuống đối diện với cô. Đang ăn anh ta đột ngột hỏi cô:

    - À em tên là gì nhỉ?

    Trước câu hỏi hết sức đột ngột này, Ninh Hạ nhất thời không kịp phản ứng lại, thức ăn trong cổ chợt nghẹn ứ khiến cô ho không ngừng. Điều không ngờ nhất là anh ta lập tức đứng dậy đi tới sau lưng cô rất tự nhiên đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô. Động tác vừa nhẹ nhàng nhưng cũng rất dứt khoát khiến cô có cảm giác quay lại ngày bé khi bị nghẹn sẽ được mẹ vỗ lưng cho. Khi nhận ra người vỗ lưng cho mình là anh ta, Ninh Hạ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên. Anh ta thấy thế liền vô cùng lo lắng liền hỏi cô:

    - Em sao thế? Vẫn ổn chứ? Có cần tôi đưa em đi bệnh viện không?

    Nghe thấy anh ta hỏi, Ninh Hạ cảm thấy anh ta cũng có chút đáng yêu, ngây ngô; lúc này cô cảm thấy đỡ hơn rồi liền nói với anh ta:

    - Tôi không sao đâu! Cảm ơn anh đã quan tâm.

    Dường như anh ta vẫn không yên tâm lắm liền hỏi lại cô một lần nữa:

    - Thật sự không sao chứ?

    Ninh Hạ chợt bật cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng bất cứ chàng trai nào. Cô gật đầu tỏ ý không sao cả:

    - Ừ, không sao! Anh ăn cơm đi.

    Lúc này anh ta mới quay về chỗ của mình yên tâm ăn cơm. Ninh Hạ định bụng sẽ ăn thật nhanh để có thể đi trước nhưng anh ta không để cho cô được như ý. Tuy rằng suất cơm của anh ta gấp đôi của cô nhưng tốc độ ăn lại nhanh gấp đôi cô. Vì vậy cô và anh ta gần như ăn xong cùng một lúc. Cô rất lấy làm lạ vì hầu như các sinh viên trong trường mà cô nhìn thấy trong nhà ăn đều là vừa ăn vừa xem điện thoại, tốc độ ăn cũng không nhanh hơn cô là mấy. Vậy mà anh ta không những không dùng điện thoại mà khi ăn cũng rất chuyên tâm. Kể từ lúc Ninh Hạ nghe cậu ta hỏi tên bị mắc nghẹn cậu ta không hỏi gì cô nữa. Cả hai đều lẳng lặng ăn cơm, không ai nói với ai câu nào cả. Nhịn không được cô liền hỏi anh ta:

    - Lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện à?

    Nghe thấy Ninh Hạ hỏi, anh ta liền trả lời một cách rất tự nhiên:

    - Bởi vì tôi sợ em lại bị mắc nghẹn như vừa rồi.

    Câu trả lời vừa có phần thản nhiên nhưng cũng đầy sự quan tâm của anh ta khiến tim Ninh Hạ loạn đi vài nhịp nhưng rất nhanh cô đã trấn tĩnh lại. Cô nhìn anh ta mỉm cười và không nói gì nữa. Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Đến lượt anh ta không chịu được sự yên tĩnh nên liền lên tiếng trước:

    - Tôi vẫn chưa biết tên của em là gì?

    - Tôi tên là Ninh Hạ, còn anh tên gì?

    Ninh Hạ chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng dường như anh ta rất vui. Có vẻ như anh ta đã chờ câu này từ rất lâu rồi.

    - Tôi họ Giang, tên là Giang Tống Kiệt. Rất vui được làm quen với em.

    Nghe cách giới thiệu hơi giống sách giáo khoa của anh ta Ninh Hạ thầm cười trong lòng. Cô không ngờ thì ra người Trung Quốc cũng dùng cách này để chào hỏi lần đầu tiên. Từ trước tới giờ cô cứ nghĩ là người Trung Quốc sẽ không dùng cách này. Quả thật là không thể coi thường sách giáo khoa được. Cô cũng đáp lại một câu theo phép lịch sự:

    - Tôi cũng rất vui được quen biết anh.

    Đó chỉ là câu nói xã giao thôi nhưng cô không ngờ cậu Giang Tống Kiệt này lại hỏi cô:

    - Em thật sự vui khi quen biết tôi sao?

    Ninh Hạ không ngờ anh ta lại hỏi cô câu đó, cô thầm nghĩ không biết anh ta có ý gì đây. Cô không nói gì cả mà chỉ gật đầu mỉm cười thay cho câu trả lời. Câu hỏi tiếp theo của anh ta càng khiến cô bất ngờ hơn nữa:

    - Vậy tôi có thể kết bạn Wechat với em không?

    Thông thường mà nói khi một người lạ trực tiếp đề nghị kết bạn trên mạng xã hội với cô cô sẽ khéo léo từ chối nhưng với Tống Kiệt cô lại không nỡ từ chối. Chắc cũng vì ấn tượng ban đầu của cô với anh ta không tệ nên cô dễ dàng đồng ý với yêu cầu này. Cô mở Wechat quét mã kết bạn với anh ta.

    Cũng đã ăn xong từ lâu, cô chợt nhớ ra là mình vẫn chưa lau miệng. Cô đưa tay tìm khăn giấy trong túi xách nhưng mãi không thấy. Đúng lúc cô đang lục tung túi xách thì Tống Kiệt đã đưa chô cô túi khăn giấy của mình. Anh ta bảo cô cứ cầm lấy dùng. Cô ngại ngùng cầm lấy và không quên nói lời cảm ơn.

    Ăn xong cả hai cùng đứng dậy mang khay đựng đồ ăn đến khu tập kết, sau đó cả hai lại cùng đi ra khỏi nhà ăn. Vì buổi chiều không có việc gì nên Ninh Hạ dự định sẽ về phòng nghỉ ngơi sau đó sẽ đọc sách. Cô liền quay sang nói với Tống Kiệt:

    - Bây giờ anh đi đâu? Tôi về trước nha! Hẹn lần sau gặp mặt nhé?

    Tống Kiệt nói:

    - Buổi chiều tôi có tiết học nên giờ tôi phải đi rồi! Bye bye!

    Chào tạm biệt xong, cả hai mỗi người đi một hướng. Ninh Hạ lại rảo bước đi trên con đường trải đầy nắng vàng, thỉnh thoảng có những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm xáo trộn những lọn tóc mai.
     
    Hiki potato, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2024
  8. Chương 6: Gần đây có chỗ nào vui chơi không?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù đã sang đây được một tuần rồi nhưng Ninh Hạ và các bạn cũng vẫn chưa đi ra ngoài chơi. Những ngày vừa rồi cũng chỉ quanh quẩn trong trường, cảm giác có chút tù túng. Mặc dù khuôn viên trường cũng khá rộng nhưng cũng chỉ là các tòa nhà dạy học và ký túc xá của sinh viên xen kẽ nhau. Cho dù có mới lạ đến đâu thì chỉ ngắm một hai lần là chán rồi. Cô cũng muốn xem cuộc sống bên ngoài kia của người dân nơi đây như thế nào. Cô liền lên mạng tìm kiếm những nơi vui chơi ở trong thành phố. Có một thư viện cổ trên một ngọn núi khá nổi tiếng ở đây, nhưng nó cách trường cô khá xa. Ngồi tàu điện ngầm cũng phải mất gần một tiếng. Cô rất muốn đi tới đó thăm thú nhưng vì cô mới tới đây đường sá chưa quen cũng chưa có kinh nghiệm giao tiếp với người địa phương nên cô chưa dám đi. Cô dự định sau này khi quen rồi thì cô sẽ tới. Vậy là cô lại tiếp tục tìm. Đang lướt web tìm kiếm chợt có một tin nhắn wechat gửi tới. Là của Giang Tống Kiệt. Kể từ hôm vô tình ăn trưa cùng nhau đến hôm nay anh ta mới gửi tin nhắn cho cô. Cũng đã ba ngày rồi. Cô nghĩ chắc là anh ta bận học vì học đại học ở Trung Quốc cũng có khá nhiều bài vở. Cô mở tin nhắn ra thì thấy anh ta nhắn:

    - Em đang làm gì thế?

    Ninh Hạ đọc xong cũng chưa biết trả lời cậu ta thế nào? Không lẽ lại nói tôi đang ngồi nghịch điện thoại? Như thế có vẻ không được ổn cho lắm. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: Hay là mình thử hỏi anh ta xem gần đây có chỗ nào mà sinh viên hay tới chơi không nhỉ? Nghĩ vậy cô không trả lời câu hỏi của anh ta mà trực tiếp hỏi:

    - Gần đây có chỗ nào sinh viên hay tới chơi không?

    Ngay lập tức cô đã nhận được một câu hỏi thay vì câu trả lời:

    - Sao vậy? Muốn đi chơi sao? Ở trong ký túc xá mãi cũng chán đúng không?

    Cô thấy anh ta không trả lời ngay thì có chút sốt ruột, liền hỏi lại:

    - Ừ, thế rốt cuộc anh có biết không?

    Tin nhắn đã được gửi đi nhưng không giống như lần trước, lần này rất lâu sau anh ta mới trả lời cô:

    - Xin lỗi nha! Đột nhiên có người bạn tới nhờ tôi chút việc nên không thể trả lời em ngay được Em có thể đi dạo phố ở Quảng trường 1/5 hoặc Quảng trường Trung tâm. Quảng trường 1/5 cách đây xa hơn nhưng sẽ đông đúc, náo nhiệt hơn. Tôi khuyên em nên tới đây dạo.

    Thấy anh ta trả lời cũng rất thành thật, có tâm nên cô bỏ qua việc anh ta trả lời tin nhắn chậm. Cô liền hỏi:

    - Vậy làm sao tôi có thể ngồi tàu điện ngầm tới đó được?

    Khoảng chừng một phút sau anh ta gửi cho cô các cách ngồi xe bus và tàu điện ngầm để đi tới đó. Bức ảnh là anh ta lên mạng tìm bài viết hướng dẫn rồi chụp hình lại bên cạnh còn chú thích thêm bằng chữ màu đỏ giúp cô dễ hiểu hơn. Cuối cùng còn hỏi thêm một câu:

    - Em xem có hiểu không?

    Phải thừa nhận rằng nếu như chỉ nhìn ảnh chụp màn hình thôi thì sẽ rất khó hiểu nhưng nhờ chú thích của anh ta mà cô dễ hiểu hơn. Cô nhắn:

    - Cảm ơn anh! Tôi xem hiểu rồi.

    Anh ta lại hỏi:

    - Em định khi nào thì đi?

    Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn:

    - Tôi sẽ đi vào ngày mai.

    Cô muốn rủ thêm các bạn cô ngày mai đi tới Quảng trường 1/5 xem thế nào. Do vậy cô đã gửi tin nhắn vào nhóm Wechat của năm người:

    - Ngày mai đi Quảng trường 1/5 chơi không các chị em?

    Vừa gửi xong tin nhắn vào nhóm thì cô lại nhận được tin nhắn của Tống Kiệt:

    - Thật tiếc! Ngày mai tôi phải đi học rồi, không thể đi cùng em được.

    Đọc xong tin nhắn của cậu ta, Ninh Hạ chợt bật cười. Anh chàng này thật tự luyến quá đi. Cô chỉ hỏi anh ta chỗ để đi chơi chứ đâu có rủ anh ta đi cùng. Nhưng dù sao cũng không nên làm anh ta mất hứng nên cô đã trả lời:

    - Không sao đâu! Tôi sẽ rủ các bạn Việt Nam của tôi đi cùng.

    Anh ta liền hỏi lại:

    - Có bạn nam nào không?

    Xem xong câu hỏi của anh ta cô chợt nghĩ ra một ý tưởng liền trả lời ngay:

    - Có chứ! Chỉ toàn là các bạn nam thôi.

    Anh ta không nói gì cả chỉ trả lời bằng các icon mặt khóc lóc khiến cô đành phải nhắn:

    - Đùa anh một thôi! Các bạn Việt Nam của tôi đều là nữ.

    Một lúc sau anh ta trả lời:

    - Chúc em đi chơi vui vẻ!

    Cô đang định trả lời thì Mộc Trà và Thanh Lam gửi tin nhắn tới trong nhóm chat.

    Mộc Trà: Em cũng muốn đi nhưng chưa biết cách đi thế nào?

    Thanh Lam: Em cũng muốn đi ạ!

    Ninh Hạ: Chị tìm được cách đi bằng tàu điện ngầm rồi. Chỉ mất khoảng 30 phút là tới.

    An Nhiên: Cũng được đấy ạ. Vậy mai mấy giờ xuất phát nhỉ?

    Ninh Hạ: Bọn mình 9h gặp nhau ở tầng 1 rồi đi nhé.

    Mộc Trà: Ok.

    An Nhiên: Ok ạ.

    Thanh Lam: Vâng

    Ninh Hạ: Ơ còn Tường Vy thì sao? Có đi không em?

    Tường Vy: Em hơi mệt chị ạ nên mai em không đi đâu. Mọi người đi chơi vui vẻ ạ.

    Ninh Hạ: Ok em.

    Sau khi nhắn tin xong, Ninh Hạ liền đi đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi ngủ sớm ngày mai còn đi chơi. Cô không biết được rằng vẫn có người đang chờ cô trả lời.
     
    Hiki potato, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2024
  9. Chương 7: Dạo phố

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, 8 giờ Ninh Hạ thức dậy. Cô vệ sinh cá nhân xong thì sửa soạn quần áo. Hôm nay thời tiết tương đối dễ chịu, nắng không quá gắt như mọi hôm, thỉnh thoảng còn có gió nhè nhẹ thổi. Cô quyết định mặc một chiếc quần jean dáng suông màu xanh sẫm, bên trong mặc một chiếc áo thun trắng, khoác ngoài một chiếc sơmi dáng dài. Cô vốn không thích trang điểm nên chỉ tô một chút son môi cho bớt nhợt nhạt. Trông cô hôm nay vô cùng tươi mát, dường như vẻ đẹp thanh xuân đã trở lại với cô. Mấy năm nay cô chỉ vùi đầu vào công việc không mấy khi chú ý tới việc trau chuốt bản thân. Cô cứ nghĩ rằng mình đã già. Cho đến hôm nay khi nhìn thấy bản thân mình trong gương cô mới nhận ra mình vẫn còn rất trẻ trung. Điều này làm cho tâm trạng cô tốt lên nhiều. Mấy ngày đầu mới sang đây, vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ, vả lại cả ngày chỉ ở trong phòng nên cô luôn thấy buồn buồn. Hôm nay đi ra ngoài chơi cũng khiến cho tinh thần của cô thoải mái hơn.

    Đúng 9 giờ cả bốn người bọn họ gặp nhau ở dưới tầng 1 của ký túc xá. Sau đó họ nhanh chóng rảo bước đi bộ ra trạm tàu điện ngầm ở gần trường. Trạm tàu điện ngầm cách ký túc xá tương đối xa nên họ phải đi bộ khoảng 20 phút mới tới. Ninh Hạ đã tìm hiểu trước tuyến đường nên việc mua vé và chờ tàu khá thuận lợi. Họ đứng chờ khoảng 2 phút là tàu đã đến nơi. Tàu mở cửa, họ phải chờ cho hành khách xuống tàu hết rồi mới bước lên tàu. Đây đều là lần đầu bọn họ được ngồi tàu điện ngầm nên không khỏi có cảm giác thành tựu. Ngồi khoảng chừng 25 phút tàu đã đến ga Quảng trường 1/5. Ninh Hạ và các bạn xuống tàu và tìm đường đi lên mặt đất.

    Đến nơi các cô gái không khỏi kinh ngạc. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn không giống với khung cảnh xung quanh trường học. Các tòa nhà cao ốc san sát nhau, người đi lại trên đường không ngớt. Bây giờ đang là 10 giờ sáng của một ngày thường mà người đã tương đối đông như vậy rồi, đến cuối tuần thì không thể tưởng tượng người sẽ đông như thế nào nữa. Những con phố đi bộ nối tiếp nhau. Hai bên đường các cửa hàng thời trang, nhà hàng, cửa hàng tiện lợi bắt đầu mở cửa. Các cô gái mở điện thoại và bắt đầu chụp ảnh. Họ chụp cảnh đường phố, rồi chụp cho nhau, thỉnh thoảng còn cùng nhau tự chụp những bức ảnh chung. Ai nấy đều rất vui vẻ.

    Các cô gái cùng nhau đi dạo qua những con phố cổ. Trong đây có rất nhiều những ngôi nhà, cửa tiệm cà phê, quán ăn có lối kiến trúc cổ, trông rất bắt mắt. Và họ không thể bỏ qua cơ hội để chụp những bức ảnh đẹp. Mỗi khi bắt gặp một kiến trúc độc đáo nào đó bọn họ lại dừng lại để ngắm nghía, chụp ảnh. Vì vậy mà những con phố cổ này không dài nhưng họ mất nhiều thời gian mới đi dạo hết. Lúc ra khỏi phố cổ cũng là hơn 1 giờ chiều. Ai nấy đều vừa đói vừa khát. Họ quyết định đi ăn trưa. Vì tìm xung quanh không có quán ăn nào nên họ đành vào một cửa hàng tiện lợi để mua bánh và mua mỗi người một cốc trà sữa ở cửa hàng kế bên. Với con gái - nhất là những ai mê trà sữa thì chỉ cần một cốc trà sữa cũng đủ no rồi. Nghe nói đây là loại trà sữa nổi tiếng ở thành phố này. Họ phải xếp hàng rất lâu mới mua được. Phải công nhận trà sữa này rất ngon, Ninh Hạ tuy không phải là người sành về trà sữa nhưng cũng cảm nhận được là nó rất thơm và rất ngon.

    Buổi chiều các cô gái dự định đi nốt phần còn lại rồi mới về trường. Sau khi giải quyết xong bữa trưa bọn họ tiếp tục đi dạo. Vì đi bộ khá nhiều rồi nên bây giờ ai cũng cảm thấy rất mỏi chân. Tốc độ của họ bị chậm lại so với buổi sáng. Khoảng chừng 1 tiếng sau họ đã đi hết các con đường ở Quảng trường. Lúc này đã là 3 giờ chiều các cô gái quyết định đi về trường. Họ đi đến trạm tàu điện ngầm mua vé quay trở về.

    Hôm nay là một ngày khá mệt đối với Ninh Hạ và các bạn. Tuy ai nấy đều thấm mệt nhưng họ cũng rất vui vì vừa được ra ngoài chơi lại còn có những bức ảnh đẹp. Từ khi sang đây, hôm nay là ngày đầu tiên họ phải đi bộ nhiều như vậy. Nhưng ở đây xe máy không phổ biến như ở Việt Nam, người dân bản địa thường đi bộ và sử dụng các phương tiện công cộng. Vì vậy hôm nay cũng được coi như là một buổi rèn luyện cho các cô gái.

    Về đến ký túc xá đã là 5 giờ chiều. Ninh Hạ mở cửa phòng, Linh Anh vẫn chưa đi học về. Vậy là cô tranh thủ đi tắm luôn. Sau đó cô lại một mình đi bộ đến nhà ăn để ăn tối. Vì cả ngày hôm nay cô ăn uống không ra sao cả nên giờ có chút đói. Cô liền tìm đến quán mỳ và gọi một bát mỳ thịt bò nóng hổi. Cô cảm thấy mùi vị cũng không tệ với lại đang đói nên chỉ một lát cô đã ăn hết bát mỳ. Ăn xong cô đứng dậy mang bát để vào thùng sau đó quay trở về ký túc xá. Về đến phòng cô mở điện thoại ra để gọi điện cho mẹ thì thấy có một tin nhắn Wechat. Cô không đọc ngay mà gọi điện cho mẹ trước. Mẹ hỏi cô hôm nay làm gì, đã ăn tối chưa. Cô kể cho mẹ nghe về buổi dạo phố hôm nay của mình với các bạn. Cô nói chuyện với mẹ khá lâu. Sau đó mẹ cô bận gì đó nên không nói chuyện nữa. Lúc này cô mở tin nhắn Wechat lên. Là của Giang Tống Kiệt gửi cách đây 2 tiếng:

    - Hôm nay em đi chơi có vui không?
     
    chiqudoll, Hiki potatoLieuDuong thích bài này.
  10. Chương 8: Nếu tôi không nhắn trước thì em?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đọc được tin nhắn của Giang Tống Kiệt, Ninh Hạ cũng không suy nghĩ gì nhiều liền trả lời:

    - Ừ, rất vui, cảm ơn anh đã giới thiệu cho tôi.

    Khoảng chừng 10 giây sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của anh ta. Nội dung của nó khiến cô không khỏi bật cười:

    - Tối hôm qua tôi cứ chờ em trả lời. Kết quả là em lại chẳng để ý gì đến tôi cả.

    Giọng điệu của anh ta khiến cho Ninh Hạ có cảm giác như đang nói chuyện với cậu em trai của mình. Nghe cứ như là anh ta phải chịu thiệt thòi lắm vậy. Đúng ra cũng một phần do cô không trả lời lại tin nhắn của anh ta. Điều này chỉ là do cô vô tình quên chứ không phải cố ý. Cô liền trả lời:

    - Không phải do tôi không để ý tới anh mà là vì tối hôm qua tôi buồn ngủ nên đã đi ngủ luôn vì thế không trả lời anh.

    - Ồ thì ra là như vậy!

    Anh ta lại nhắn nhưng lần này Ninh Hạ cũng không có ý định trả lời nữa. Vì cô cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào. Vậy mà khoảng chừng 15 phút sau anh ta lại nhắn tiếp:

    - Tôi cảm thấy nếu như tôi không chủ động nhắn tin cho em thì em sẽ không để ý đến tôi.

    Ninh Hạ đọc tin nhắn mà vẫn không hiểu tại sao anh ta lại hỏi cô như vậy lại còn bằng một giọng điệu như đã chịu nhiều ủy khuất lắm. Cô không biết nên trả lời ra sao. Thực lòng mà nói cô cũng muốn kết bạn với người Trung Quốc để nói chuyện nâng cao trình độ Tiếng Trung của mình. Tuy nhiên cô cũng khá nhút nhát nên nếu như không có chuyện gì thì cô cũng sẽ không chủ động tìm đến đối phương. Dù sao thì anh ta cũng giúp cô hôm đầu tiên khi cô đến đây, cũng coi như là người bạn Trung Quốc đầu tiên của cô nên cô cũng rất trân trọng. Vì thế cô trả lời anh ta:

    - Tôi nghĩ là anh rất bận nên không muốn quấy rầy anh.

    Rất nhanh sau đó anh ta đã trả lời:

    - Tôi thật ra cũng khá bận, nhưng nếu em tìm tôi, tôi vẫn sẽ dành thời gian nói chuyện với em. Em đừng bận tâm, lúc nào muốn cứ thoải mái nhắn tin cho tôi nhé!

    Ninh Hạ nghĩ không lẽ anh ta đối với ai cũng đều nhiệt tình như vậy sao. Đã lâu rồi không có người bạn khác giới nào đối xử với cô ân cần như vậy nên cô có chút không quen. Dù sao hai người bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau hai, ba lần cũng chưa được gọi là bạn bè thân thiết gì cả. Anh ta đối với cô nhiệt tình như vậy cô lại cảm thấy có chút lo lắng. Biết đâu mình lại có thể gặp phải một tên chẳng ra gì. Nghĩ vậy cô khách sáo trả lời anh ta:

    - Được, cảm ơn anh. Lần sau tôi sẽ chủ động nhắn tin cho anh.

    Tuy nói như vậy nhưng cô biết sẽ có rất ít khả năng cô chủ động nhắn tin cho anh ta trừ khi cô cần hỏi gì đó. Anh ta tiếp tục nhắn:

    - Ok, Vậy em đến Trung Quốc học đại học hay là nghiên cứu sinh?

    Ninh Hạ trả lời:

    - Tôi chỉ học một năm tiếng Trung thôi. Còn anh thì sao? Sinh viên hay là nghiên cứu sinh.

    Cô cảm giác anh ta là một nghiên cứu sinh. Vì nhìn bề ngoài trông anh ta khá chững chạc và trưởng thành hơn những cậu sinh viên khác.

    - Ồ, thì ra là vậy. Tôi là nghiên cứu sinh thạc sỹ chuyên ngành kỹ thuật máy tính.

    Quả đúng như cô dự đoán, anh ta là một nghiên cứu sinh. Nhưng cô không nghĩ là anh ta học được ngành khó như vậy (ít nhất là đối với cô). Cô trả lời anh ta bằng một câu khen ngợi thật lòng:

    - Anh giỏi thế! Tôi cảm thấy ngành này rất khó nha. Nếu sau này máy tính của tôi có vấn đề có thể nhờ anh sửa giúp rồi nhỉ?

    Anh ta vui vẻ trả lời:

    - Được nha! Tôi rất vui khi được giúp đỡ em. Em bao nhiêu tuổi rồi.

    Vấn đề tuổi tác luôn luôn nhạy cảm với phụ nữ, đặc biệt là với phụ nữ đang ở cuối ngưỡng U30 sắp bước sang U40 như Ninh Hạ. Câu hỏi trực tiếp về tuổi của anh ta khiến cô có chút không thoải mái. Vì vậy thay vì trả lời ngay cô liền hỏi lại anh ta:

    - Vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?

    - 30 tuổi rồi!

    Thì ra anh ta hơn cô một tuổi. Cô thấy anh ta hơn tuổi cô thì khá yên tâm vì cô không muốn người khác gọi mình là chị. Điều đó chứng tỏ cô già hơn đối phương. Cô trả lời:

    - 29 tuổi.

    Một lúc sau anh ta nhắn:

    - Ừ, tôi đột nhiên có chút việc nên lần sau nói chuyện tiếp nhé. Bye!

    Ninh Hạ có chút hụt hẫng khi đọc tin nhắn. Cô thầm nghĩ lời nói của cánh đàn ông thật không đáng tin chút nào nhưng cũng chỉ đành phải trả lời:

    - Ừ, ok. Bye!

    Nhìn đồng hồ đã 11 giờ, cô liền đi đánh rang, rửa mặt, vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi ngủ. Vì hôm nay phải đi bộ nhiều khiến toàn thân cô mệt mỏi rã rời nên khi vừa đặt lưng xuống giường cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ thật yên bình.
     
    chiqudoll, Hiki potatoLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2024
  11. Chương 9: Ngày đầu tiên đi học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hôm cùng các bạn đi dạo phố về, Ninh Hạ chỉ ở trong trường. Một ngày của cô nếu không nhìn thấy cô trong ký túc xá thì sẽ là ở nhà ăn ăn cơm, vô cùng vô vị. Nhưng hôm nay cô rất háo hức vì ngày mai là thứ hai, cô sẽ bắt đầu ngày đi học đầu tiên tại đây. Không chỉ cô mà các bạn cô đều rất mong chờ đến ngày mai. Cô vừa vui nhưng cũng khá lo lắng vì cô không biết mình có thể nghe hiểu hết được những gì giáo viên giảng không. Mặc dù đã tham gia vài khóa học online do các thầy cô Trung Quốc giảng dạy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên học trực tiếp nên cô lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

    Mấy hôm trước cô phụ trách học tập đã gửi vào trong nhóm lớp thời khóa biểu. Kỳ này cô học 5 môn, chương trình học cũng khá nhẹ nhàng. Trong tuần cô sẽ học từ thứ 2 đến thứ 6, chủ yếu học vào buổi sáng, chỉ có thứ 2 và thứ 6 sẽ có tiết vào buổi chiều. Tòa nhà học cũng cách ký túc xá của cô không xa lắm, chỉ cần đi bộ khoảng 5 phút là tới. Khi cô đang nghe video thì Mộc Trà nhắn tin vào nhóm Wechat chung:

    - Mọi người ơi, ngày mai 9h45 phút chúng mình tập trung ở tầng 1 rồi cùng đi học nhé!

    Ninh Hạ: Ok em!

    Thanh Lam: Vâng ạ!

    An Nhiên: Vâng!

    Tường Vy: Vâng chị!

    Tường Vy luôn là người trả lời muộn nhất trong nhóm chung. Tính tình của cô ấy cũng khá hướng nội, có vẻ không thích nói chuyện.

    Đã 9 tối. Tuy sáng mai 10h sáng mới vào học nhưng Ninh Hạ dự định sẽ đi ngủ sớm để ngày mai có một tinh thần tốt nhất để lên lớp. Vì vậy mà mới 9h30 phút cô đã vệ sinh cá nhân xong, lên giường nằm xem điện thoại rồi. Cô đang xem một đoạn phim ngắn thì Giang Tống Kiệt nhắn tin đến:

    - Chào buổi tối! Em đang làm gì thế?

    Vì đoạn phim sắp hết rồi nên cô cố xem hết mới trả lời anh ta. Sau khoảng 10 phút cô mới nhắn lại:

    - Tôi đang lướt điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.

    Rất nhanh anh ta đã trả lời cô:

    - Ngày mai em bắt đầu đi học đúng không? Cảm giác thế nào?

    Cô nhớ là mình chưa nói cho anh ta biết ngày mai mình đi học, làm sao anh ta có thể biết được nhỉ? Cô hỏi:

    - Làm sao anh biết ngày mai tôi bắt đầu đi học vậy? Tôi rất mong chờ, nhưng cũng có chút lo lắng.

    Anh ta lại hỏi:

    - Vì sao lại lo lắng thế?

    Không biết anh ta cố ý hay vô tình quên trả lời câu hỏi kia của cô nhưng cô cũng không cố gặng hỏi. Cô chỉ nhắn lại:

    - Bởi vì tôi sợ mình nghe không hiểu lời của thầy cô.

    Anh ta trả lời kèm theo một icon kinh ngạc:

    - Tiếng Trung của em rất khá, nhất định là em sẽ nghe hiểu thôi, tin tôi đi!

    Ninh Hạ bật cười vì cách nói của anh ta, cậu ta còn chưa tiếp xúc nhiều với cô mà đã dám khẳng định khả năng tiếng Trung của cô. Cô hỏi lại anh ta:

    - Tại sao anh lại tự tin về trình độ tiếng Trung của tôi vậy?

    Lần này phải mất khá lâu anh ta mới trả lời cô:

    - Bởi vì tôi đã nói chuyện với em vài lần rồi, cảm thấy trình độ của em không tệ.

    Đã gần 11 giờ, cô cần phải ngủ sớm nên cô nhắn lại với anh ta:

    - Tôi phải đi ngủ đây, ngủ ngon nhé! Bye bye!

    Anh ta cũng nhắn lại một câu rất ngắn gọn:

    - Chúc ngủ ngon!

    Sau khi đặt đồng hồ báo thức, chỉnh điện thoại về chế độ máy bay, cô đặt lưng xuống giường và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau, 7h45 phút chuông báo thức kêu, Ninh Hạ với tay lấy điện thoại để tắt chuông. Cô ngồi dậy vươn vai một lúc rồi xuống giường vào nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt. Hôm nay Linh Anh phải học từ 8h nên cô ấy đang chuẩn bị đi học. Thấy Ninh Hạ thức dậy, cô ấy liền hỏi:

    - Hôm nay em học lúc mấy giờ vậy?

    Ninh Hạ đáp:

    - Em học từ 10h chị ạ. Chị học từ 8h ạ?

    Linh Anh vừa đi giày vừa nói:

    - Ừ, thôi chị đi trước đây, sắp muộn học rồi.

    Ninh Hạ "Vâng" một tiếng trước khi Linh Anh đóng cửa phòng lại. Cô vệ sinh cá nhân xong thì lấy bánh mì và sữa mà hôm qua cô đã mua để ăn sáng. Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại ra điều chỉnh về chế độ rung. Bây giờ mới gần 9 giờ. Cô mở tủ quần áo chọn cho mình một chiếc quần jean suông màu đen cùng với một chiếc áo phông màu trắng ngắn tay. Bộ quần áo làm cô toát lên vẻ năng động, trẻ trung. Đây là cũng là phong cách ăn mặc cô yêu thích, vừa đơn giản lại vừa dễ kết hợp.

    Mới 9 rưỡi nhưng Ninh Hạ đã xuống tầng 1 để chờ các bạn. Đúng như cô dự đoán vẫn chưa có ai đến cả. Cô phải chờ một lúc mới thấy Mộc Trà và An Nhiên xuống, sau đó là Tường Vy và Linh Anh đến. Sau khi mọi người đến đủ, các cô gái cùng nhau rảo bước đến lớp.

    Chỉ mất khoảng 5 phút bọn họ đã đi đến lớp học. Vẫn chưa có ai đến cả, 5 cô gái là những người đầu tiên bước vào lớp. Khoảng 10 phút sau các bạn học mới lần lượt đến. Lớp học còn có các bạn học đến từ Châu Phi và các nước Tây Á. Đều là mới lần đầu gặp mặt nên không khí có chút gượng gạo. Khoảng 9h55 phút cô giáo bước vào lớp. Cô giáo gây ấn tượng với Ninh Hạ bởi nụ cười rạng rõ, thân thiện của mình. Sau khi cô chuẩn bị xong, cô cười với cả lớp và giới thiệu bản thân:

    - (Chào các bạn! Cô là Giáo sư Vương, rất vui được gặp các em. Cô là giáo sư môn Hán ngữ tổng hợp của các em. Văn phòng của cô là 225. Nếu có chỗ nào không hiểu, sau giờ học có thể tới văn phòng tìm cô nha. Bây giờ các em lần lượt giới thiệu bản thân mình nha)

    Sau đó mọi người trong lớp lần lượt lên bục giảng giới thiệu bản thân mình. Tới lượt Ninh Hạ cô khá run, nhưng cô vẫn hoàn thành tốt phần giới thiệu bản thân. Sau khi mọi người giới thiệu xong, cô Vương bắt đầu giảng bài học đầu tiên. Bởi vì cô phát âm rất chuẩn và nói khá chậm nên Ninh Hạ cũng nghe được hầu hết nội dung mà cô Vương giảng. Tâm trạng của cô cũng bớt căng thẳng hơn. Hai tiết học nhanh chóng trôi qua. Tan học 5 cô gái rủ nhau tới nhà ăn để ăn cơm. Các cô vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
     
    chiqudoll, Hiki potatoLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...