Ta về đâu giữa nẻo đời thầm lặng Con đường nào mà chẳng thấy xa xôi Em không đi cùng ta nữa thật rồi Phố hoang lạnh một mình ta độc bước...
Đèn lồng pháo đỏ thiếp vu quy Nến hỉ rèm thêu khăn lụa dải Giao bôi tay chúc ly rượu ấm Chỉ tiếc bên người, chẳng là tôi
Hoa kia đứng đợi thân tàn úa Dại khờ con mắt ngóng xa xăm Đồng xanh khuất bóng hình thuở ấy Nội tâm day dứt câu giã từ
Biển sẽ hát cho người đang khóc Rừng khẽ âm bóng người cô đơn Lặng nghe đi lời than của gió Trong hơi sương ngỡ bóng em về
Khi bóng cà sa dần khuất sơn môn, tiếng cửa nặng nề từ từ khép lại, ba trượng ngăn cách cõi trần, nàng bỗng nhiên nhớ đến câu: Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh.. Thì ra, chung quy đó chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước. Cho dù ta cố gắng đến đâu, vẫn chỉ là hư ảo. Ta chỉ có thể tuân theo số phận an bài, hành tẩu giang hồ, vùng vẫy giang hồ, cuối cùng táng thân giang hồ.
Tôi yêu em đến nay chừng có thể Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai Nhưng không để em bận lòng thêm nữa Hay hồn em phải gợn bóng u hoài Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.