Ngôn Tình [dịch] Hạnh Dựng Thành Hôn: Bà Xã, Đừng Trốn Nữa - Tô Vân Cẩm

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bernice, Dec 22, 2021.

  1. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 100: Trọng Sắc Khinh Bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tích Cầm không kịp gọi thằng bé lại thì nó đã chạy ra ngoài phòng bếp, việc này nên để cô nói thì sẽ tốt hơn, đặc biệt là đối với người thích so đo như Bạch Diễn Sâm, lần này nếu cô không chủ động nói thì có lẽ anh sẽ cho rằng cô qua cầu rút ván.

    Bất kể như thế nào, trong chuyện này anh cũng đã giúp cô một tay, cô vẫn nên làm theo phép lịch sự.

    Cô đuổi theo nói: "Cẩm Thiên, lát nữa để mẹ nói với chú ấy."

    "Tô Tô, không sao đâu, để con nói với chú ấy trước, rồi mẹ nói với chú sau." Mạc Cẩm Thiên nào biết được thứ tự trước sau có sự khác biệt.

    Thấy con trai nóng vội gọi điện thoại, cô nghĩ hay thôi vậy, cô sẽ gọi cho Bạch Diễn Sâm sau.

    Mạc Cẩm Thiên chạy đến phòng khách, cậu cầm lấy chiếc điện thoại của Tô Tích Cầm đang đặt trên mặt bàn thủy tinh, ngón tay nhỏ lướt nhanh trên màn hình điện thoại, trên đó nhanh chóng hiện lên một dãy số quen thuộc, ấn vào nút gọi rồi nâng điện thoại lên bên tai, cậu chống một tay ra sau lưng để xoay người.

    Như một người mẫu nhỏ, cậu ngồi bắt chéo chân trên sofa rất ra dáng, ở đầu bên kia cũng bắt máy.

    "Bạch Bạch." Mạc Cẩm Thiên hưng phấn hét lên.

    "Cháu về nhà chưa?" Chất giọng trầm thấp của Bạch Diễn Sâm truyền đến từ đầu dây bên kia, thông qua sóng điện thoại nó lại càng êm tai, tâm trạng tồi tệ vừa rồi của Mạc Cẩm Thiên cũng vơi đi phân nửa.

    "Cháu về rồi." Mạc Cẩm Thiên nhất thời không kịp hiểu nhà trong lời Bạch Diễn Sâm nói là căn biệt thự của anh.

    "Mẹ cháu cũng về biệt thự rồi hả?"

    Cậu nhóc trì trệ mãi mới hiểu Bạch Diễn Sâm nói đến nơi nào, liền giải thích: "Cháu hiện tại đang ở cùng Tô Tô trong nhà của chúng cháu, không phải là biệt thự nhà chú ạ!"

    Nói xong, bàn tay khẽ siết lấy bắp chân,

    Bầu không khí trở nên yên tĩnh khiến tim Mạc Cẩm Thiên lệch một nhịp, cậu bé ngập ngừng hỏi: "Bạch Bạch, chú sẽ tức giận sao?"

    "Tức giận? Cháu là nói cháu không tới biệt thự ở nữa?"

    "Đúng ạ!" Mạc Cẩm Thiên gật đầu như gà mổ thóc, tay nhỏ đột nhiên dừng lại, cậu bé không ngờ rằng lời nói của Bạch Diễn Sâm đã đánh tan suy nghĩ của mình.

    Anh nói: "Vừa hay chú cũng đang định dặn dò người giúp việc đưa cháu về chỗ mẹ, nếu đã vậy thì cũng bớt việc." Thậm chí giọng điệu còn tỏ ra rất lạnh nhạt, giống như hận không thể tiễn cậu đi.

    Bàn tay vốn đặt trên chân nhỏ đột nhiên nắm chặt lại, thì ra Bạch Bạch muốn đưa cậu đi, tại sao chú ấy muốn đưa cậu đi? Vì cậu quấy rầy chú ấy?

    Tô Tô bảo chú ấy có bạn gái, cậu ở lại đó mấy ngày cũng không thấy bạn gái chú đến, nhất định là Bạch Bạch sợ bạn gái không vui cho nên mới muốn tống cậu đi.

    Trong lúc nhất thời cái đầu nhỏ của cậu nhóc đã tưởng tượng ra không ít thứ, như nghĩ đến điều gì đó, cậu bé giận điếng người, tự mình tức đến bốc khói, cậu bé cả giận nói:

    "Có phải chú cảm thấy cháu khiến chú và bạn gái mất tự nhiên không?"

    Thấy cậu tức giận, Bạch Diễn Sâm lại thở phào nhẹ nhõm, anh nói: "Dù là tình huống thế nào, cháu cũng không thể ở trong nhà chú suốt được."

    Mặc dù nói vậy nhưng vẫn khiến cậu rất khó chịu, tâm trạng Mạc Cẩm Thiên lập tức rơi xuống đáy vực. Nếu chú thực sự có bạn gái, có lẽ sau này vì chăm sóc bạn cái cũng không có thời gian quan tâm đến người bạn như cậu.

    Nghĩ đến đây, cậu bé mất bình tĩnh lảo đảo nhảy khỏi sofa, bàn chân trắng mũm mĩm đặt lên trên thảm lông, nghĩ một lúc thật lâu như tìm ra được từ thích hợp, cậu mới thở phì phò khinh thường nói:

    "Trọng sắc khinh bạn."

    Bạch Diễn Sâm không muốn dây dưa thêm với cậu, trực tiếp hỏi: "Mẹ cháu không dám gọi điện cho chú nên để cháu gọi?"

    "Không có chuyện đó đâu, chút nữa Tô Tô sẽ gọi cho chú." Mạc Cẩm Thiên chắp tay ra sau hông, cậu đi qua đi lại cứ như người lớn phiên bản mini.

    "Tại sao mẹ cháu không nói với chú trước?" Sự cố chấp của người đàn ông nào đó thực sự là không có giới hạn, Mạc Cẩm Thiên cau mày.

    "Mẹ đang ở trong bếp luộc trứng gà cho cháu, cháu đang rảnh nên nói chuyện với chú trước đó!"

    Bạch Diễn Sâm nói: "Việc luộc trứng có thể để sau."

    Bước chân của Mạc Cẩm Thiên dừng lại, cậu bĩu môi giống như sắp khóc rồi khổ sở tố cáo: "Bạch Bạch, chú thay đổi rồi, chú đã không còn quan tâm đến cháu nữa, cháu đang bị thương vậy mà chú còn không để Tô Tô luộc trứng gà cho cháu."

    Đầu bên kia dừng một chút, sau đó truyền đến tiếng nói: "Cháu bị thương rồi?"

    "Đến cả chú cũng không quan tâm đến cháu, vậy để cho cháu thành tàn phế luôn đi!" Nói đến đây, Mạc Cẩm Thiên khóc nức nở rồi cúp máy.

    Mạc Cẩm Thiên đau lòng ngồi trên thảm, ném chiếc điện thoại lên sàn nhà, cậu không thích Bạch Bạch nữa.

    Hai giây sau, chiếc điện thoại bị cậu ném bên chân rung lên, cậu cau lại đôi lông mày nhỏ, khẽ thò cái đầu nấm nhỏ qua thăm dò, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang phát ra những tia sáng xanh, trên đó là dãy số mà cậu quen thuộc.

    Hừ, cậu mới không nhận.

    Chiếc điện thoại bên chân vẫn không ngừng rung lên, làm tâm trạng cậu cảm thấy bồn chồn, đôi mắt đen láy gắt gao nhìn vào giao diện điện thoại.

    Thật ra anh vẫn rất quan tâm đến cậu, nếu không thì cũng không gọi lại nhiều lần như thế, đã vậy thì cứ nhận đi.

    Cánh tay vừa vươn tới gần chiếc điện thoại bỗng dừng lại, nghĩ lại thì nếu như nhận, thì liệu chú ấy có cảm thấy cậu dễ dỗ quá không nhỉ?

    Rốt cuộc có nên nhận hay không đây?

    Cậu nhóc vẫn đang đắn đo suy nghĩ không biết nên nhận hay không thì điện thoại bỗng im bặt, cậu vội cầm chiếc điện thoại lên lắc vài cái như thể cậu muốn lắc cho cuộc gọi của anh quay lại, nhưng màn hình vẫn tối đen như mực.

    Sao lại không rung nữa rồi, sao Bạch Bạch lại chẳng có chút kiên trì nào vậy? Một chút kiên nhẫn cũng không có, cậu không thèm thích Bạch Bạch nữa, hừ.

    Sau đó cậu đứng lên, buồn bã chạy thẳng về phòng của mình.

    Tô Tích Cầm đi ra từ phòng bếp, lúc cô ra thì không thấy Mạc Cẩm Thiên đâu, chỉ thấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn, cô liền cúi người xuống nhặt.

    Cô mở khóa điện thoại thì thấy có cuộc gọi nhỡ, là của Bạch Diễn Sâm, cô buồn bực quay đầu nhìn về hướng phòng của Mạc Cẩm Thiên, chuyện gì thế nhỉ?

    Chần chừ vài giây, cô quyết định gọi lại, đầu dây bên kia đổ chuông hai tiếng, sau đó truyền đến một giọng nói trầm thấp.

    "Sao lại bị thương rồi?"

    Tô Tích Cầm khẽ giật mình, sau đó liền đáp lại: "Là tôi."

    Đầu bên kia im lặng mấy giây, rồi cũng lên tiếng hỏi thăm: "Thằng bé vừa mới nói nó bị thương."

    Chất giọng trầm thấp của anh từ sóng điện thoại truyền ra nghe rất êm tai, trong khàn khàn lại pha chút dịu dàng, nó không khỏi khiến cho người ta xao xuyến, làm cô nhớ lại chuyện vừa rồi ở trong xe, thiếu chút nữa là cô với anh ta đã..

    Mặt cô đỏ ửng, cô cúi đầu xuống nhìn những đầu ngón chân nhỏ giọng nói:

    "Chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa bọn trẻ, thằng bé bị chút thương nhỏ thôi, không có gì đáng lo."

    "Vậy tại sao còn phải luộc trứng gà và xoa bóp?" Bạch Diễn Sâm dứt khoát hỏi.

    Cô ngừng một chút, sau đó nói: "Trên người thằng bé có vài vết bầm, lăn trứng gà sẽ mau tan hơn."

    Ở đầu bên kia Bạch Diễn Sâm dừng một chút, rồi nói: "Để thằng bé nói chuyện với tôi một chút."

    Tô Tích Cầm nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Mạc Cẩm Thiên, cô nói: "Nó đang ở trong phòng, anh chờ một lát."

    Sau đó, cô bắt đầu bước đến phòng Mạc Cẩm Thiên, đi đến cửa, cô dừng lại gõ cửa phòng một tiếng thì không thấy tiếng trả lời, thế là cô đưa tay vặn cửa phòng, phát hiện phòng khóa trái, cô đành hô lớn vào bên trong: "Cẩm Thiên, con có điện thoại."

    "Con hơi mệt nên không muốn nghe." Từ trong phòng truyền ra giọng nói giống như bị bóp nghẹt.

    Tô Tích Cầm có chút nghi ngờ, vừa nãy thằng bé vẫn còn rất vui vẻ mà, chẳng lẽ là vì con trai không ở nhà anh nên Bạch Diễn Sâm đã nói gì đó với Cẩm Thiên?

    "Nó nói nó có chút mệt."

    Đầu bên kia rơi vào im lặng, thật lâu sau mới nhàn nhạt vang lên tiếng nói: "Thôi bỏ đi."

    Tô Tích Cầm đi ra ngoài phòng khách, cô vừa đi vừa nói: "Chắc vừa rồi Cẩm Thiên đã nói với anh chuyện thằng bé về nhà ở rồi nhỉ!"
     
    Annie Dinh and Mạnh Thăng like this.
    Last edited: Aug 18, 2022
  2. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 101: Sẽ Không Dễ Dàng Phân Rõ Ranh Giới Như Vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tích Cầm trở về phòng cho khách, vừa đi vừa nói: "Hẳn là vừa rồi Cẩm Thiên đã nói với anh chuyện thằng bé về nhà ở rồi nhỉ!'

    " Cô để thằng bé nói với tôi chuyện này, không lẽ là vì cô cảm thấy xấu hổ với tôi chuyện lúc trưa sao?'

    Đôi chân mảnh khảnh đang bước đi của cô chợt khựng lại, khi không anh nhắc chuyện lúc trưa làm cái gì? Chuyện gần gũi xấu hổ này anh nói ra làm cái gì?

    "Anh.." Cô có chút tức giận nhưng không tìm được lời nào để phản kích anh.

    "Chẳng lẽ không đúng?" Bạch Diễn Sâm lạnh lùng đáp lại.

    Thấy anh tự cảm thấy bản thân mình quá tốt, Tô Tích Cầm đỡ trán, thở dài một hơi, hòa hoãn tâm trạng rồi nói: "Bạch Diễn Sâm, tôi thật sự không có ý muốn câu dẫn anh hay là lạt mềm buộc chặt gì đó, nếu là đã làm cho anh hiểu lầm chuyện này, tôi thật sự xin lỗi, về sau sẽ không có nữa đâu."

    Đầu bên kia điện thoại đột nhiên vô cùng im lặng, bầu không khí cứng ngắc truyền qua sóng vô tuyến đến màng nhĩ của Tô Tích Cầm.

    Cô không biết Bạch Diễn Sâm sẽ có phản ứng như thế nào trước lời nói của cô, nhưng cô thực sự cảm thấy bất an trước bầu không khí đông lạnh này, cô không kiềm được mà siết chặt điện thoại đang cầm trên tay mình, tiếp tục nói: "Thật sự cảm ơn anh vì đã giúp đỡ Cẩm Thiên trong thời gian này, về sau nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, chỉ cần tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp anh."

    "Mở cửa." Đột nhiên, một tiếng mệnh lệnh truyền đến màng nhĩ của cô.

    Tô Tích Cầm sửng sốt một chút, ngay sau đó tiếng chuông cửa liền vang lên bên tai, cô sững sờ ba giây đồng hồ mới nhận ra Bạch Diễn Sâm đang ở bên ngoài nhà cô.

    Chuông cửa vang lên vài lần, cô mới hoàn hồn lại rồi cất bước đi về phía cánh cửa, đứng ở bên cạnh cánh cửa, cô nhìn xuyên ra ngoài qua lỗ mắt mèo, là Bạch Diễn Sâm.

    Thật ra Bạch Diễn Sâm đang ở khách sạn cách tiểu khu của cô không xa, anh chuẩn bị đi gặp một người bạn, còn chưa bước vào phòng khách sạn, anh đã nhận được điện thoại của Mạc Cẩm Thiên, lại nghe nói cậu bị thương, vì thế liền qua đây xem tình trạng của cậu nhóc trước.

    Tô Tích Cầm mở cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông, vẻ mặt anh âm u lạnh lẽo như thời tiết tháng chạp, anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng.

    Cô có chút sợ hãi đôi mắt của anh, liền cụp mắt xuống, Bạch Diễn Sâm không nói gì, duỗi tay mở cửa ra, sải bước đi qua người cô đang đứng ở cạnh cửa.

    Tô Tích Cầm không còn cách nào đành phải đóng cửa lại đi theo sau Bạch Diễn Sâm vào phòng khách, phòng khách vốn không quá rộng rãi đột nhiên tiếp nhận một người đàn ông cao lớn bỗng chốc liền trở nên chật hẹp, cô bất lực đứng ở bên cạnh anh, mùi hương mát lạnh trên người anh tràn vào mũi cô, mùi hương này vô thức ảnh hưởng tới cô, khiến cô hồi tưởng lại chuyện mà mình cố đè nén không muốn nhớ lại lúc trưa, tim không tự chủ được đập nhanh hơn, khiến cô càng không dám nhìn anh.

    "Sao anh lại tới đây?" Cô cụp mắt xuống, không tìm được cái gì để hỏi, chỉ có thể nói câu này để góp đủ số. Nhưng những lời này cũng là điều mà cô muốn hỏi.

    "Con trai cô đột nhiên giận dỗi với tôi, tôi sợ cậu bé luẩn quẩn trong lòng lại làm ra hành vi tự mình hại mình, cho nên không thể không tới đây."

    Lời này của Bạch Diễn Sâm rất khó nghe, gương mặt ngượng ngùng của Tô Tích Cầm cũng vơi đi một nửa, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh đừng có dát vàng lên mặt mình."

    "Cô không tin thì đến hỏi cậu bé đi, có phải vừa rồi nó nói mình tàn phế gì gì đó không."

    Tô Tích Cầm có chút kinh ngạc, thằng bé này sao có thể nói ra lời như vậy chứ, cô không chút nghĩ ngợi liền xoay người đi về phía phòng của Mạc Cẩm Thiên.

    Nhưng cô vừa mới xoay người thì đã bị một lực kéo trên cánh tay giữ chặt lại, cô quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Diễn Sâm giữ chặt mình: "Trước khi đi hỏi, cô hãy nói rõ ràng chuyện vừa rồi đi, những lời ban nãy là có ý gì?"

    Tô Tích Cần cau mày, suy nghĩ lại chuyện mấy phút trước, hẳn là anh hỏi cô chuyện cô nói cảm ơn anh, ngay sau đó cô liền lộ ra ánh mắt chân thành, nói: "Tôi thật lòng cảm ơn anh."

    "Bắt buộc phải phân rõ ranh giới với tôi như thế sao?" Giọng nói của Bạch Diễn Sâm không hề có cảm xúc gì, nhưng tay anh lại đột nhiên tăng thêm sức.

    Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với anh, cô ít nhiều cũng hiểu được phần nào, biểu hiện và giọng điệu của anh càng bình thản, điều đó có nghĩa là anh đang che giấu sự tức giận trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

    Cho dù là như thế, cô vẫn muốn bày tỏ cõi lòng mình một cách rõ ràng, vì vậy cô gật đầu: "Đúng vậy."

    Giọng của cô vẫn còn văng vẳng trong không khí, trên cánh tay lại truyền đến một trận đau đớn.

    Nhưng cô cũng không có kêu ra tiếng, cố gắng chịu đựng, ánh mắt một lòng nhìn chằm chằm vào anh, quyết không thỏa hiệp.

    Bạch Diễn Sâm nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn chịu đựng của cô, cô càng ẩn nhẫn thì đôi mày rậm của anh càng cau lại.

    Cô nhẫn nhịn bao lâu, anh liền nhìn cô bấy lâu, cuối cùng anh cũng bị sự ngoan cường của cô đánh bại, sức kiềm chế trên cánh tay cô cũng buông lỏng, nhưng bóng dáng thon dài của anh lại tiến lại gần cô hai bước, cô muốn thối lui nhưng không tài nào nhấc chân lên được, chỉ có thể ngây người nhìn lại ánh mắt vừa sắc bén, lại có chút thâm ý khác của anh.

    Anh nói: "Cô phải nhớ kỹ, chúng ta sẽ không dễ dàng phân rõ ranh giới như vậy."

    Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm vào ánh mắt sâu thẳm khó dò của anh, không rõ thâm ý trong đó, không dễ dàng phân rõ ranh giới như vậy?

    Anh muốn làm cái gì?

    "Ý anh là sao?" Cô cau mày, trong lòng không hiểu sao bắt đầu hoảng sợ.

    Bạch Diễn Sâm nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi của cô, đôi mắt kia càng lúc càng tối sầm, tiếp đến là giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.

    "Cô còn thiếu tôi một khoản nợ thì phải? Sao có thể phân rõ như thế chứ?"

    Một câu hai ý nghĩa, nhưng Tô Tích Cầm không có nghĩ sâu xa, cô chỉ nghĩ rằng khoản nợ mà anh đang nói chẳng qua là sự giúp đỡ của anh suốt thời gian qua mà thôi, cô lại nóng lòng muốn phân rõ ranh giới với anh, cô thở dài hỏi:

    "Vậy anh muốn tôi làm gì?"

    "Không vội, dù sao cũng phải trả, đến lúc đó, cô đừng quỵt nợ là được rồi." Khóe miệng Bạch Diễn Sâm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, có chút bí mật.

    Tô Tích Cầm có chút kinh ngạc trước hành động của anh, anh đang chơi trò gì đây, trả nợ mà cũng cần lựa thời gian để trả hay sao?

    Chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Bạch Diễn Sâm đã buông cô ra, thân người đi về phía phòng của Mạc Cẩm Thiên, cô thấy anh dừng lại ở cửa phòng con trai cô, sau đó ưu nhã nâng cánh tay lên gõ cửa hai lần: "Mạc Cẩm Thiên, mở cửa."

    Dừng lại vài giây, anh lại nói tiếp: "Nếu cháu không mở cửa, chú sẽ đi đấy."

    Vừa dứt lời, cánh cửa đã mở ra một khe hở, nhưng không thấy thân hình của cậu nhóc đâu, sau đó Bạch Diễn Sâm đẩy cửa bước vào.

    Tô Tích Cầm vẫn đứng ở chỗ cũ, im lặng nhìn mọi chuyện, cô cảm thấy tình cảm mà con trai dành cho Bạch Diễn Sâm có hơi quá. Cậu bé quan tâm đến Bạch Diễn Sâm đã vượt qua sự tưởng tượng của cô.

    Chẳng lẽ là bởi vì thiếu hụt tình cảm của bố sao?

    Mà Bạch Diễn Sâm cũng rất kỳ lạ, anh rất có kiên nhẫn với con trai của cô, tuy rằng thái độ của anh cũng không được tính là tốt lắm, nhưng vẫn là bằng lòng gần gũi con trai của cô, chuyện này thật kỳ quái.

    Cô ngồi trong phòng khách miên man suy nghĩ, cũng không biết bọn họ nói gì ở trong phòng, một lúc sau, Bạch Diễn Sâm từ trong phòng đi ra.

    Lúc anh đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, mà Mạc Cẩm Thiên đi theo phía sau anh, sắc mặt cũng không có gì khác thường.

    "Tô Tô, chú phải đi rồi."

    Mạc Cẩm Thiên nhắc nhở Tô Tích Cầm, người đang ngồi bất động trong phòng khách, lúc này cô mới đứng lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh.

    Trong khoảng thời gian ngắn, cô thật sự không biết nên nói cái gì? Đặc biệt là sau những lời vừa rồi anh đã nói.

    "Mẹ cháu đâu có muốn chú đến, chú đi có khi mẹ cháu còn vui hơn ấy chứ." Khi Bạch Diễn Sâm đi về phía cửa, vừa đi vừa đáp lại lời nói của Túi Sữa Nhỏ.

    Túi Sữa Nhỏ không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ cậu, Tô Tích Cầm không để ý đến Bạch Diễn Sâm, cô xoay người đi về phòng mình, mặc kệ anh muốn như thế nào, dù sao cô cũng không thể ngăn cản được anh, chỉ cần cô không chen vào là được rồi chứ gì!
     
    Alondayroi and Annie Dinh like this.
  3. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 102: Cúi Đầu Không Thấy, Ngẩng Đầu Lại Gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng thứ hai tại tòa nhà Mạc Thị, như thường lệ Tô Tích Cầm đến văn phòng để bắt đầu một ngày làm việc, bộ phận thiết kế dường như thoải mái hơn nhiều khi không có sự xuất hiện của Chu Ân Đình.

    Những ngày như thế này, vui nhất phải kể đến Trương Tịnh, bình thường Chu Ân Đình thường hay gây khó dễ cho cô ta, nhưng bây giờ cô ta đi rồi, cảm giác cả văn phòng nhẹ nhàng, thư thái hẳn ra.

    Chỉ là niềm vui của Trương Tịnh kéo dài không quá một giờ, bộ phận thiết kế đã chào đón nhà thiết kế mới, trong tương lai người này so với Chu Ân Đình chỉ càng làm cho cô ta thêm thảm hơn mà thôi.

    Mười giờ, Mạc Tây Cố một lần nữa xuất hiện ở khu bộ phận thiết kế, theo sau anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp.

    "Mọi người, tạm dừng việc đang làm lại."

    Mạc Tây Cố đứng chính giữa phòng, tất cả nhân viên của bộ phận thiết kế nghe thấy liền dừng tay nhìn về phía Mạc Tây Cố.

    Mạc Tây Cố chỉ tay về phía Tô Tích Tuyết, giới thiệu: "Đây là Tô Tích Tuyết, nhà thiết kế mới vừa từ nước ngoài về, mọi người chào đón nhé."

    Theo đó là một tràng pháo tay vang lên, khuôn mặt trang điểm tinh tế của Tô Tích Tuyết nở nụ cười rạng rỡ, tiến lên một bước nói:

    "Xin chào mọi người, tôi là Tô Tích Tuyết, hy vọng trong thời gian tới được làm việc hòa hợp với mọi người."

    "Chào mừng cô Tô."

    "Chào mừng."

    Tiếng chào đón của mọi người đang nồng nhiệt, đột nhiên có người lớn tiếng nói đùa:

    "Hình như hai nhà thiết kế trong bộ phận thiết kế của chúng ta đều họ Tô, chỉ khác nhau một chữ. Chắc không phải cô Tô Tích Tuyết và cô Tô Tích Cầm là chị em đấy chứ?"

    Tô Tích Tuyết mím môi cười, trong mắt lóe lên vẻ thần bí: "Tô Tích Cầm là chị gái tôi."

    Sau đó là một tràng náo loạn: "Hóa ra họ là chị em thật. Hai chị em tài sắc vẹn toàn đều cùng làm việc ở Mạc Thị. Chúng ta thật có phúc mà."

    "Chị em đấy.."

    * * *

    Tô Tích Cầm đang ngồi trong phòng làm việc tự nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô đặt bút trong tay xuống, người ngả vào ghế, Tô Tích Tuyết quả nhiên tới, lần này cô ta đến, lại không được yên rồi.

    Mạc Tây Cố cho Tô Tích Tuyết vào bộ phận thiết kế là muốn làm cô khó xử hả?

    Trong lúc cô đang suy tư thì có tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, rơi vào mắt là Mạc Tây Cố, mà theo sau không ai khác ngoài Tô Tích Tuyết.

    Hai người một trước một sau bước vào văn phòng của cô, cô vẫn như cũ ngồi bất động ở đó nhìn họ, còn Mạc Tây Cố thì âm trầm quan sát cô.

    "Chị, sau này chúng ta sẽ làm cùng một bộ phận. Nếu sau này em có sai sót gì, mong chị giúp đỡ em."

    Tô Tích Tuyết lại gần đứng trước bàn của Tô Tích Cầm, nheo mắt nhìn cô.

    Tô Tích Cầm ngước mắt nhìn cô ta, nói: "Cô làm việc của cô, cô thiết kế của cô, tôi làm của tôi, cho nên nước sông không phạm nước giếng."

    "Dù sao chúng ta cũng làm cùng một công ty. Cái gọi là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại thấy, đương nhiên sẽ có lúc có việc gặp nhau."

    Tô Tích Cầm hờ hững nhìn cô ta, cũng không đáp lại lời cô ta vừa nói, thật ra từ biểu cảm của cô ta có thể thấy, cô ta tới đây là để khiêu khích cô, Mạc Tây Cố không liên quan gì đến cô cả, sự khiêu khích này quá vô nghĩa rồi, đối với những việc không có ý nghĩa, cô để vào mắt chắc?

    Mạc Tây Cố không nói một lời nào kể từ khi anh ta bước vào, chỉ là vẫn luôn rũ mắt xuống, vẻ mặt không rõ.

    Tô Tích Cầm nhếch môi cười một tiếng, sau đó nói: "Tôi đã hiểu những gì cô nói, nếu không có việc gì nữa thì thôi nhé, bản thảo thiết kế của bên Lăng thị đang rất gấp, tôi không tiễn."

    Vài giây sau, giọng nói của Mạc Tây Cố truyền đến: "Về phòng làm việc của cô đi!"

    Sắc mặt Tô Tích Tuyết cứng đờ nhìn Mạc Tây Cố, nhưng cũng không nói gì, vài giây sau, Tô Tích Tuyết mới bình tĩnh rời khỏi phòng làm việc.

    Phòng làm việc lúc này chỉ còn lại hai người, nhất thời không khí trở nên im lặng.

    Sắc mặt Mạc Tây Cố u ám, ánh mắt lạnh lùng liếc qua cô: "Tô Tích Cầm, tâm trạng Bạch Diễn Sâm có ổn không khi cô vẫn ở lại công ty chồng cũ làm việc mà không rời đi?"

    Tô Tích Cầm nở nụ cười: "Anh ấy có ý kiến thì sao, mà nếu anh ấy không có ý kiến thì thế nào?"

    Mạc Tây Cố nở nụ cười: "Tôi chỉ lo cô tìm mãi mới được chỗ dựa cho mình, cứ như vậy lại thất bại."

    "Không cần anh nhọc lòng lo lắng hộ tôi, nhưng nếu anh thực sự muốn lo lắng, thì để tôi rời khỏi Mạc thị, anh thấy sao?" Cô ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc.

    Mạc Tây Cố cười nhạo một tiếng, sau đó chống tay lên bàn, nghiêng người về phía cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mặt cô.

    "Tô Tích Cầm cho dù cô rời khỏi Mạc gia, nhưng đừng bao giờ nghĩ tới rời khỏi Mạc thị."

    Cô lạnh lùng nhìn anh ta: "Nhìn tôi, anh không thấy đây là một loại sỉ nhục sao? Tại sao anh cứ phải tự làm cho bản thân mình trở nên tức giận chứ?"

    "Tôi nói rồi, cho dù cô có xuống địa ngục tôi cũng kéo cô lên, tôi không có nói đùa."

    Khuôn mặt Tô Tích Cầm hoàn toàn lạnh lẽo, nhìn anh ta không nói lời nào, Mạc Tây Cố nhìn cô, thấy đã đạt được mục đích, anh ta đứng dậy, vươn tay sửa lại cổ áo rồi ngẩng đầu nhìn cô nói: "Đừng tưởng rằng bây giờ cô có Bạch Diễn Sâm chống lưng thì có thể ra oai không coi ai ra gì."

    Vừa dứt lời, anh ta xoay người, đi về phía cửa.

    Nhìn bóng lưng vừa rời đi, Tô Tích Cầm biết, dù cô và Mạc Tây Cố đã ly hôn, nhưng mấy năm nay cô cũng không thể trốn tránh khỏi anh ta, tuy vậy cô sẽ cố gắng tìm mọi cách để có được đơn từ chức.

    * * *

    Ngay khi Bạch Diễn Sâm vừa bước xuống máy bay sau chuyến đi công tác, anh nhận được điện thoại từ nhà, cuộc gọi là của mẹ anh Dương Thanh Thu gọi tới, bảo anh về nhà ăn bữa tối.

    Bạch Diễn Sâm biết mẹ anh bảo anh về ăn tối chỉ là cái cớ, chuyện chính là thúc giục hôn sự của anh, liền nói anh còn phải làm việc.

    Bên kia, Dương Thanh Thu trực tiếp ra lệnh: "Bố con về rồi, ông ấy bảo tối nay con nhất định phải về ăn cơm."

    Không còn cách nào, bố anh rất ít khi trở về, nếu anh còn không về nhà có lẽ bố anh sẽ tới công ty chặn người, cho nên anh trực tiếp từ sân bay về nhà.

    Bạch Diễn Sâm vừa bước vào cửa biệt thự, liền nhìn thấy bố mình Bạch Thừa Hãn chắp hai tay sau lưng, lưng thẳng tắp bước xuống cầu thang, giương mắt nhìn thấy bóng dáng của anh bước vào, liền cộc cằn nói:

    "Thật là người bận rộn, bố muốn gặp con còn phải xin qua điện thoại."

    Bạch Diễn Sâm ngồi xuống sô pha, nhìn bố nói: "Bố à, bố thần bí thấy đầu không thấy đuôi, làm sao con biết được khi nào bố sẽ về?"

    Bạch Thừa Hãn đã đi xuống bậc thang cuối cùng, liền trừng mắt nhìn người đang ngồi trên sô pha: "Không phải mẹ con vẫn ở nhà sao? Chừng nào thì con tự giác về ăn cơm với mẹ."

    Bạch Diễn Sâm: "..."

    Bạch Thừa Hãn ngồi đối diện Bạch Diễn Sâm, mới giương mắt nhìn anh, lại thấy vẻ mặt Bạch Diễn Sâm ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì?

    Bạch Thừa Hãn tò mò nghiêng người hỏi: "Quan hệ của con và An Uyển như thế nào rồi?"

    Bạch Diễn Sâm ngước mắt nhìn bố, giả ngốc đáp lại: "Bạn tốt nhiều năm không gặp, chỉ vậy thôi."

    "Đừng giả ngu, con hiểu ý bố mà." Bạch Thừa Hãn trừng mắt lên, lạnh giọng hỏi.

    Bạch Diễn Sâm bất đắc dĩ day day trán: "Bố, con vừa về, thật sự rất mệt, chuyện này để sau rồi nói đi."

    Mấy hôm không lên được chương, nay bão cho mọi người nha!

    Cảm ơn mn ủng hộ
    *qobe 21*
     
    Annie Dinh likes this.
  4. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 103: Trâu Già Gặm Cỏ Non

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    nbaodiem, Alondayroi and Annie Dinh like this.
  5. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 104: Bị Bạch Bạch Dụ Dỗ

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 105: Đàn Ông Theo Đuổi Cô Ấy Là Chuyện Bình Thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tô Tích Cầm quay lại, Mạc Cẩm Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, hai mắt thất thần nhìn chăm chú vào màn hình LCD, không biết là đang xem ti vi hay đang ngẩn người nữa, Tô Tích Cầm đi vào đưa mắt nhìn cậu, liền nhận ra cậu không gọi cô giống mọi khi, cô thầm nghĩ chắc là do đang xem ti vi, nên xách chai nước tương đi vào bếp.

    Vừa đi cô vừa nói: "Cẩm Thiên đói bụng chưa, mẹ chuẩn bị nấu ăn, sẽ nhanh có đồ ăn thôi."

    Mạc Cẩm Thiên không đáp lại, quả thật bây giờ trong đầu Mạc Cẩm Thiên chỉ quanh quẩn những lời nói cuối cùng của Bạch Diễn Sâm.

    "Cháu không nghĩ đây là cách tốt nhất sao?"

    "Sau này, chú sẽ có đủ tư cách để đến tham dự các hoạt động trong trường học của cháu, không ai dám nói cháu không có bố, cũng chẳng ai dám bắt nạt Tô Tô của cháu nữa, không còn cách nào khác tốt hơn thế này đâu."

    Lại nghĩ, nếu Bạch Bạch và Tô Tô kết hôn, mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy Bạch Bạch, hơn nữa trong trường học của cậu mà có hoạt động của bố, thì Bạch Bạch có thể lấy thân phận là bố cậu để tham dự, tuy rằng chú ấy chỉ là bố dượng, nhưng có còn hơn không.

    Nhưng mà Bạch Bạch đang từ bạn đột nhiên trở thành bố dượng, chẳng phải thân phận này rất kỳ quặc sao, cậu thích ứng không kịp.

    Hơn nữa, nếu chú ấy trở thành bố dượng, liệu chú ấy có giống mẹ kế đều đối xử tệ với cậu không?

    Quan trọng là Tô Tô có thích Bạch Bạch không? Nhất định là không thích rồi, vì lần nào Tô Tô cũng đều không muốn cậu tiếp xúc quá nhiều với Bạch Bạch!

    Hai bàn tay mũm mĩm đầy thịt của Mạc Cẩm Thiên ôm lấy đầu, thật là phiền phức mà!

    * * *

    Lại nói đến việc Bạch Diễn Sâm vừa nhận điện thoại, liền tránh Dương Thanh Thu ngồi đó, anh rời khỏi phòng khách, đi về phía sân trước.

    Đứng dưới ánh đèn, bên tai Dương Thanh Thu vẫn còn văng vẳng giọng nói của trẻ con, khiến cả người bà bất giác như rơi vào men say.

    Nhưng lập tức, bà liền nhận ra một vấn đề, có vẻ A Sâm dường như đang tránh trả lời điện thoại trước mặt bà, có điều gì mà bà không thể nghe được sao?

    Rồi vì sao lại có một đứa bé gọi điện thoại tìm A Sâm, còn gọi anh là Bạch Bạch thân mật như vậy chứ.

    Đột nhiên Dương Thanh Thu nghĩ đến một chuyện, trong bữa tiệc gia đình ngày hôm đó, chẳng phải bà cụ luôn nhắc đến đã nhìn thấy một đứa trẻ rất giống A Sâm đó sao?

    Giọng nói này chắc chắn là bé trai, cùng với biểu hiện cố ý tránh nói chuyện điện thoại của A Sâm, trong đầu Dương Thanh Thu lần lượt xâu chuỗi những điều này lại với nhau, bất ngờ trong lòng nảy ra một suy đoán nào đó.

    Nghĩ vậy, bà vô cùng hoảng sợ, nếu như thật sự A Sâm có con riêng bên ngoài thì thật sự là..

    Không đúng, A Sâm còn chưa kết hôn nên không thể coi là con riêng được, nên là con đẻ mới đúng.

    Nghĩ đến đây, Dương Thanh Thu liền không bình tĩnh nổi nữa, cất bước chạy vội đến chỗ đặt điện thoại bàn, bà phải hỏi bà cụ trước đã.

    Dương Thanh Thu ngồi trước điện thoại bàn tay run run bấm số, vừa nghe thấy giọng nói của bà, liền cố kìm nén kích động hỏi: "Mẹ, mẹ ăn cơm tối chưa?"

    "Còn chưa ăn sao? Con gọi lúc này chỉ để rủ mẹ qua nhà ăn cơm à!"

    Dương Thanh Thu: "..."

    Biết tính tình của bà, Dương Thanh Thu cũng không có nói chuyện phiếm với bà quá nhiều, đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ."

    "Có chuyện gì vậy?" Giọng bà có phần kéo dài chữ.

    Dương Thanh Thu ngồi thẳng người: "Mẹ, lần trước chẳng phải mẹ nói đã nhìn thấy một cậu bé trông rất giống A Sâm lúc nhỏ, có phải hay không?"

    Khi bà cụ nghe đến đó, như được tiếp thêm năng lượng, bà cầm điện thoại nói: "Đương nhiên là thật rồi, tuy mẹ đã lớn tuổi, nhưng hai mắt mẹ còn tốt lắm, cậu bé đó giống hệt bản sao của A Sâm lúc nhỏ, từ mắt, lông mày, cái miệng nhỏ, thậm chí cả phong thái đều y hệt nhau, trông rất đáng yêu, nếu đứa trẻ đó không phải của A Sâm thì chính là A Hãn đã sinh một đứa con riêng ở bên ngoài."

    Nói đến đây, bà cụ dường như nhận ra mình đã nói sai lời, lập tức thay đổi lời nói: "Là mẹ nói sai rồi, A Hãn làm sao dám làm loại chuyện như vậy chứ, Thanh Thu à, ý của mẹ chỉ là thật sự rất giống nhau mà thôi."

    Một bầy quạ đen xẹt qua trước trán Dương Thanh Thu, bà cụ gấp đến nỗi tạt cho con trai mình một bát nước bẩn.

    "Không đúng, Thanh Thu à, sao con tự nhiên lại hỏi chuyện này?" Bà lão lúc này bỗng nhanh trí hẳn lên.

    Nghe vậy Dương Thanh Thu đành nói thật: "Thật ra, vừa rồi trong lúc con đang nói chuyện với A Sâm thì điện thoại của nó có người gọi tới, rồi có tiếng nói của bé trai truyền qua điện thoại, cậu bé gọi A Sâm là Bạch Bạch, không đúng, hình như là gọi bố thì phải?"

    Bạch và bố phát âm tương đối giống nhau.

    "Cái gì? Vậy con mau hỏi A Sâm xem, nếu A Sâm thật sự có con, không thể để đứa bé không danh không phân như thế được, cốt nhục nhà họ Bạch chúng ta không thể để lưu lạc bên ngoài như vậy được." Giọng điệu của bà cụ vô cùng lo lắng.

    Dương Thanh Thu không ngừng an ủi: "Mẹ đừng lo, lát nữa con sẽ hỏi A Sâm, khi nào xong việc con sẽ nói với mẹ.

    " Được rồi, con mau hỏi đi, khi nào hỏi xong thì nói cho mẹ biết. "Bà cụ lúc này cũng rất lo lắng.

    Sau khi trấn an bà cụ xong, Dương Thanh Thu đặt điện thoại xuống, vừa vặn, Bạch Thừa Hãn đang bước xuống lầu, liền nghe được nội dung câu cuối của Dương Thanh Thu nói với mẹ.

    " Em và mẹ nói chuyện gì mà thần bí vậy? "Giọng nói trầm thấp của ông dao động lên xuống theo từng bước xuống cầu thang.

    Dương Thanh Thu quay đầu lại, liền nhìn thấy thân hình thẳng tắp cùng khuôn mặt nghiêm nghị kia của chồng, bà nào dám đem những hoài nghi đấy nói ra chứ, bà muốn hỏi con trai trước đã, chuyện này cũng không phải việc gì to tát nên bà nhẹ giọng nói.

    " Không có gì cả, mẹ hỏi em một chuyện thôi. "

    Nói xong, bà đứng dậy, nhanh chóng chuyển đề tài nói:" Ăn tối thôi! "Vừa dứt lời, bà liền nhấc chân đi về phía nhà ăn.

    Bạch Thừa Hãn nhìn bộ dáng của vợ mà nhíu mày, mẹ chồng con dâu đều đã không còn trẻ, mà còn bày đặt bí mật gì nữa không biết! Hừ.

    * * *

    Bạch Diễn Sâm vừa kết thúc cuộc điện thoại với Mạc Cẩm Thiên thì quay vào phòng, liền nghe thấy giọng của Dương Thanh Thu:" A Sâm, ăn cơm thôi. "

    " Đến ngay đây. "

    Trước khi bước đến phòng ăn, anh quay lại bên cạnh bàn trong phòng khách, đặt điện thoại lên mặt bàn kính, vừa đặt xuống, màn hình" tinh tinh "phát ra ánh sáng xanh kèm theo âm thanh.

    Anh dừng lại động tác đứng thẳng lưng, cầm lấy điện thoại vừa đặt xuống, là tin nhắn, liền bấm vào.

    Khi mở tin nhắn ra, một bức tranh phóng đại đập thẳng vào mắt anh, trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt hạnh phúc của anh như được bao phủ bởi một tầng băng lạnh.

    Tay kia lướt nhanh trên màn hình, càng nhìn xuống, sắc mặt càng đen.

    Sau khi đọc tin nhắn, anh gọi lại vào số điện thoại vừa gửi tin nhắn đến.

    " Anh lấy tấm ảnh này ở đâu? "Giọng điệu đầy sát khí.

    " Tôi vừa đi ngang qua khu phố chỗ gần nhà cô Tô, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này. "Người nói chuyện chính là Thiệu Chính Dương.

    " Anh rảnh quá hả? "

    " Tứ thiếu, đừng chọc giận tôi, hiện tại Tô Tô đang độc thân, đàn ông theo đuổi cô ấy là chuyện bình thường.. "

    Chưa kịp dứt lời, đầu bên kia đã tắt máy.

    Thiệu Chính Dương bị ngắt cuộc gọi, vẻ mặt cười như hồ ly, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Bạch thiếu gia tức giận đấy hả?

    Thật là chờ mong xem cậu làm thế nào để theo đuổi được cô Tô đây?

    * * *

    Bạch Diễn Sâm cầm điện thoại trong tay, trầm mặc một lát, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên điện thoại, sau đó bấm một dãy số.

    " Dạ, anh tư, em vừa về, liền có điện thoại của anh gọi tới. "Vừa bắt máy, một giọng nam truyền đến.

    " Về rồi à? "Giọng anh nhàn nhạt hỏi.

    " Vừa mới xuống máy bay, còn có nhóm bạn thân đã hẹn nhau ăn cơm, mông còn chưa ngồi nóng chỗ đây? "

    " Buổi tối mười giờ, gặp nhau ở Vận Đường mừng cậu trở về, nhớ tới. "

    " Anh tư đối xử với em thật tốt, đúng giờ có mặt nhé!"

    Sau khi kết thúc cuộc gọi, một ý cười thoáng qua trong mắt Bạch Diễn Sâm, anh đi vào nhà ăn.
     
    Mùi Đỗ and Annie Dinh like this.
  7. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 106: Là Anh Nhớ Em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tích Cầm thuê một căn hộ nhỏ 100 mét vuông, cả căn hộ được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng nhạt của ngọn đèn, cho dù chỉ có hai mẹ con cô thì cũng vô cùng ấm áp.

    Sau bữa tối, khi đã dọn dẹp xong phòng bếp, cô liền trở lại phòng khách và thấy cậu nhóc đang ngồi thẫn thờ trên sô pha.

    Ánh đèn màu vàng nhạt hắt ra từ ngọn đèn chiếu vào đỉnh đầu của cậu nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như được tráng một lớp bột vàng.

    Nhưng lúc này cậu nhóc lại đang cau mày, sau khi cau mày vài giây, cái đầu nhỏ ấy lại lắc lắc.

    Lúc này, Tô Tích Cầm mới nhận ra rằng từ khi cô mua nước tương trở về, con trai của cô vẫn chưa mở miệng nói lời nào, lúc ăn cơm hồn giống như bay đi đâu mất, hiện tại lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy.

    Cô bước tới trước mặt thằng nhóc, ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay sờ lên cái đầu nấm của cậu bé: "Cẩm Thiên, con đang nghĩ gì vậy?"

    Mạc Cẩm Thiên đang suy nghĩ miên man, nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là ánh mắt dịu dàng của Tô Tích Cầm, thấy là mẹ, biểu cảm của Mạc Cẩm Thiên như có chút phiền não, cái miệng nhỏ nhắn khẩn trương nói: "Tô Tô, sau này mẹ sẽ kết hôn phải không?"

    Tô Tích Cầm ngạc nhiên nhìn con trai của cô, một lúc sau mới hỏi: "Sao tự nhiên con lại hỏi cái này?"

    "Mẹ trả lời con trước đi." Túi Sữa Nhỏ kiên trì nhìn chằm chằm vào cô, bắt gặp ánh mắt đen nhánh của cậu, Tô Tích Cầm lắc đầu.

    "Sau này mẹ chỉ sống cùng với con thôi, trừ khi con không cần mẹ nữa." Tô Tích Cầm dùng hai tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cậu bé, áp trán cô và trán của cậu.

    Trải qua một lần kết hôn, cô đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần rồi, sao lại có thể phạm phải sai lầm này một lần nữa chứ.

    Không có tâm sức đâu mà làm.

    Túi Sữa Nhỏ nghiêng mắt nhìn khuôn mặt của mẹ trước mặt, cậu không vui vì chuyện này mà ngược lại cậu càng thêm rối rắm.

    "Con không tin?"

    Cậu nhóc không nói gì, nhưng trong lòng thì vô cùng tin tưởng cô, Tô Tô nói không làm chắc chắn sẽ không làm.

    Một lúc sau, Mạc Cẩm Thiên cau mày, sau đó nói: "Con tin, nhưng mà Tô Tô còn trẻ như vậy mà!"

    Cậu bé có nên đồng ý đề nghị của Bạch Bạch không đây?

    Tô Tích Cầm chỉ nghĩ con trai là sợ cô kết hôn một lần nữa mà thôi, cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé một cách chắc chắn: "Cẩm Thiên, con không cần phải lo lắng về việc mẹ sẽ kết hôn hay không, hoặc là có thể sẽ có những đứa con khác hay không, bởi vì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, hai người chúng ta là đủ rồi, cho nên con cứ an tâm học tập, học kiến thức, sau này mẹ già rồi con còn phải nuôi mẹ nữa đó."

    Sau khi nói xong, cô hỏi cậu bé với vẻ thắc mắc, rằng cậu bé có nguyện ý hay không?

    Mạc Cẩm Thiên nhìn cô gật đầu, Tô Tô thực sự thương yêu cậu bé, nhưng là như vậy sẽ vô cùng vất vả, vì vậy cậu bé liền nói: "Tô Tô, chỉ có một mình mẹ sẽ rất vất vả đó."

    Tô Tích Cầm cau mày, ra vẻ tức giận hỏi: "Không phải từ trước tới nay vẫn như vậy hay sao? Chúng ta vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống, gì mà vất vả với không vất vả chứ, chẳng lẽ con không thấy hạnh phúc khi sống với mẹ hả?"

    Cậu nhóc lắc đầu giống như giã tỏi: "Đương nhiên là vui rồi."

    "Như vậy không phải là được rồi sao, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đứng lên đi tắm rửa đi, sau đó lên giường ngủ."

    Thấy sắc mặt của mẹ đã khá hơn. Mạc Cẩm Thiên liền nhảy xuống khỏi ghê sô pha, đứng dậy đi về phòng.

    Đôi chân ngắn cũn cỡn một bên đi, tâm trí của cậu bé lại một bên suy nghĩ, khẳng định Tô Tô sợ rằng người mà cô cưới sẽ không đối xử tốt với cậu, cho nên mới không muốn kết hôn nữa, Tô Tô đã thương cậu như vậy, cậu không thể ích kỷ như thế.

    Nếu sau này Tô Tô có thích người nào đi nữa, chắc chắn cậu sẽ đồng ý việc cô kết hôn lần nữa, nếu cô không thích ai, cậu cũng không thể nào ép cô lấy người khác được.

    Vì vậy, cậu không thể đồng ý lời đề nghị của Bạch Bạch được.

    Đúng thế, cứ như vậy đi.

    Nghĩ thông suốt, tâm trạng của Túi Sữa Nhỏ cũng dần trở nên vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

    Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cậu, khuôn mặt của Tô Tích Cầm đột nhiên trở nên ảm đạm dưới ánh đèn, có lẽ cô đã xem nhẹ tâm tư của cậu bé, gần đây bởi vì chuyện ly hôn, sau đó lại xảy ra những chuyện không mong muốn, cô đã bỏ bê con trai của cô rồi.

    Về sau không thể lại để xảy ra chuyện này một lần nào nữa.

    * * *

    Vào giữa đêm mùa hè của thành phố S, nhiệt độ nóng bức ban ngày đã rút đi, lẽ ra nơi này là một thành phố ven biển mát mẻ, nhưng khắp bầu trời lại bao phủ bởi những ánh đèn neon phát sáng xung quanh, nhịp sống hối hả xa hoa, vì vậy nhiệt độ so với ban ngày chỉ có hơn chứ không có kém.

    Vận Đường là nơi vô cùng náo nhiệt và xa hoa nhất ở thành phố S.

    Mười một giờ tối, trong một phòng VIP của Vận Đường, có ba người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi.

    "Anh Tư lại làm bữa tẩy trần cho em, đúng là thụ sủng nhược kinh." Một người trong số họ, Diệp Tề đã mở miệng nói chuyện.

    "Sao cậu lại đột ngột quay về?" Khóe miệng Bạch Diễn Sâm ngậm một điếu thuốc, nheo mắt quan sát anh ta.

    Trong ánh sáng như ẩn như hiện này, bất kể Bạch Diễn Sâm nhìn như thế nào đều thấy lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

    "Anh Tư, nghe lời này của anh giống như anh không hy vọng em trở về vậy đó?" Diệp Tề cũng đang ngậm một điếu thuốc, thân hình thon dài tựa vào trên tay vịn của ghế sô pha, nửa đùa nửa thật nói.

    Dứt lời, anh ta lại nói thêm một câu: "Thật ra em biết, anh nhớ em mà."

    Bạch Diễn Sâm: "..."

    "Diệp Tề, cậu đã đi mấy năm rồi, hiện tại trở về không phải là muốn đi tìm Tiểu Tô Tô mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm đi!"

    Người nói chuyện chính là Lục Minh, ông chủ của Vận Đường, anh ta là bị Bạch Diễn Sâm gọi đến để tụ hội.

    Nhắc đến chuyện này, trong lòng Diệp Tề liền bắt đầu oán hận, giơ tay rút điếu thuốc trên khóe miệng ra, anh ta cầm lấy ly rượu ở trên bàn, uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng tay lau sạch vết rượu còn lưu lại trên môi.

    "Lục nhị thiếu, anh nói đúng rồi đó, tôi trở về là để tìm Tiểu Tô Tô." Diệp Tề nói.

    "Người phụ nữ cậu thích sao?" Bạch Diễn Sâm cũng cầm ly rượu lên, liếc xéo anh ta một cái, sau đó mới nhấp một ngụm.

    "Là người mà em đã yêu trong vài năm rồi, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất và là người độc đáo nhất trên thế giới này, nếu năm đó em không phải đi gấp, khẳng định em đã đưa cô ấy đi cùng rồi."

    Nói đến Tô Tích Cầm, Diệp Tề liền muốn đấm ngực dậm chân.

    "Lúc nào đưa cô ấy tới cho chúng tôi xem mặt cái." Lục Minh nói.

    "Không thì bây giờ gọi cô ấy tới luôn đi." Bạch Diễn Sâm nhanh chóng tiếp lời.

    Diệp Tề cũng rất muốn, nhưng ngay bây giờ anh ta cần phải bình tĩnh lại trước những gì mà anh ta vừa nghe. Anh ta đặt ly rượu trên tay xuống mặt bàn.

    "Bây giờ em không thể gặp cô ấy được."

    Lục Minh buồn bực nhìn sang Bạch Diễn Sâm, sau đó lại nhìn vẻ mặt thất tình của Diệp Tề, trong lòng có chút hiểu rõ, ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ là trong lúc cậu không ở đây, cô ấy đã thích người khác rồi?"

    "Nếu chỉ đơn thuần là thích người khác thì cũng không có việc gì lớn cả? Mấu chốt là.." Diệp Tề bực bội đến mức không nói tiếp được nữa, liền giơ tay lắc lắc.

    "Không nói những chuyện phiền lòng này nữa, hôm nay là ngày anh Tư làm tiệc tẩy trần cho tôi, chúng ta nên nói đến chuyện gì đó vui vẻ đi."

    Nói xong anh ta liền tựa người vào tay vịn của ghế sô pha, cả người suy sút.

    "Khẳng định là Tiểu Tô Tô của cậu đã kết hôn rồi đi, nhưng cậu lại phát hiện chú rể của cô ấy lại không phải cậu chứ gì." Lục Minh nói trúng tim đen của anh ta.

    "Mẹ kiếp, cậu không nói ra sẽ chết sao!" Cả khuôn mặt Diệp Tề đều đen xì.

    Ánh sáng yếu ớt rơi xuống khuôn mặt đen xì của Diệp Tề, càng làm nổi bật khuôn mặt thất tình của anh ta, anh ta giương mắt nhìn trần nhà, đột nhiên nói: "Lục Nhị, gọi mấy cô gái xinh đẹp ở nơi này của cậu đến đây đi, mấy năm nay tôi thủ thân như ngọc đều sắp thành hòa thượng rồi."

    Lục Minh nhìn Bạch Diễn Sâm nói: "Anh Tư, xem ra người Diệp Tề thích đã kết hôn thật rồi, cậu ta không chịu nổi đả kích nên tự bỏ mình, không có chí tiến thủ."

    Bạch Diễn Sâm không nói gì, Lục Minh liền chạy tới bên cạnh Diệp Tề, dùng cùi chỏ chọc vào người anh ta: "Không phải cậu không biết, từ trước đến nay anh Tư luôn không thích sự có mặt của phụ nữ ở nơi này sao."

    "Không sao, gọi hai người lại đây cho cậu ta đi." Bạch Diễn Sâm đột nhiên thay đổi giọng điệu.
     
    Mùi Đỗ and Annie Dinh like this.
  8. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 107: Con Lợn Nào Ùn Đi Mất

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    nbaodiem, Mùi Đỗ and Annie Dinh like this.
  9. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 108: Em Yêu Tôi Không

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Bernice

    Messages:
    61
    Chương 109: Kế Phản Gián Của Anh

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...