CHƯƠNG 70: Bấm để xem - Rốt cuộc! Ngươi là ai? - Sư phụ! Hiếu Sơn giật mình khi thấy lão sư phụ xuất hiện ngay cạnh mình. Đôi mắt sâu hoắm của lão nhìn chằm chằm về phía bạch Nguyệt Cát. Cảm giác bị kẻ khác không rời mắt khỏi mình khiến bạch Nguyệt Cát khó chịu. Quay lại, nàng băng lãnh cất thanh âm đều đều đến vô cảm. - Ta là ai? Ngươi quản nổi sao? Không khí bất giác trùng xuống. Ánh mắt nàng ta rơi trên thân thể lão sư phụ một cách khiếm nhã. Sát ý len lỏi trong thâm tâm nhanh chóng được nàng thổi bùng lên. Hiếu Sơn đứng cạnh thấy lão sư phụ cũng bắt đầu mất kiên nhẫn liền vội vã nói. - Sư phụ! Cửu đệ là người mới. Người không nên quá khắt khe a. - Tên gia hỏa này! Từ khi nào mà ngươi binh nó chằm chặp vậy? Lão sư phụ vung gậy chọc cho Hiếu Sơn một cái vào bụng. Cú đánh bất ngờ khiến nam tử này không kịp né tránh. Hai tay ôm bụng, Hiếu Sơn thều thào với thần sắc méo mó. - Hỏa Liên khai rồi! Người vẫn còn tâm trí quản chuyện không đâu sao? - Việc Hỏa Liên khai! Ta không cần tiểu tử ngươi dạy bảo! Lão sư phụ quát lớn. Hai con mắt lão rơi vào ngưng trọng. Vốn nhận thức rõ Hỏa Liên là báu vật thiên địa, nay hoa nở, lão ta cũng chẳng biết rủi hay may. Cũng vì linh khí Hỏa Liên khi nở quá thuần khiết đã vô tình đánh thức lão khỏi cơn mộng. Đứng giữa thời thế bất tuân nên lão sư phụ đành phải đích thân tới tận chỗ này để kiểm chứng Hỏa Liên. Thần trí vốn nhiễu loạn nay lại thêm những lời bạch Nguyệt Cát thốt ra, thật khiến tâm can lão sư phụ bất an. Ánh mắt sắc như dao, lão quét tầm nhìn lên thân thể bạch Nguyệt Cát một lần nữa. "Gia hỏa này! Ở nó có thứ gì đó! Mỗi khi nhìn vào, cảm giác kỳ quái lại phiền nhiễu tâm ta! Phải chăng lão phu quá già?" Lão sư phụ đưa tay vuốt mấy sợi râu bàng bạc. Khẩu miệng lão liên tục thở dài. - Ta về thư phòng. Bạch Nguyệt Cát không muốn đứng cho lão sư phụ nhòm ngó nên đành cất bước rời đi. Hiếu Sơn định chạy với theo thì liền bị lão sư phụ ngăn lại. - Kệ gia hỏa đó! Mau đem người bảo vệ Hỏa Liên Tâm. Lão sư phụ chỉ cây gậy trên tay về phía đóa sen đỏ rực. Một viên ngọc đỏ như giọt máu tươi đang chồi lên khỏi nhụy sen. Không gian bao quanh nó bất giác trở nên méo mó. Dộng cây gậy xuống dưới chân, lão sư phụ lập tức giăng kết giới. Một màng trắng tinh khiết ôm chọn lấy hồ sen. Trận pháp tách biệt Hỏa Liên khỏi thế giới bên ngoài. Ngồi tĩnh tâm trong thư phòng, bạch Nguyệt Cát khoanh chân thiền tịnh. Hai bàn tay nàng kết ấn trước ngực rồi nhanh chóng buông xuống hai bên đùi. Đôi mắt khẽ nhắm rồi ngay lập tức mở to. Não đồ bị khóa, bạch Nguyệt Cát hoang mang không rõ sự tình. Định dơ tay kết ấn thêm một lần nữa nhưng bạch Nguyệt Cát lại thôi. Một bên đầu tự nhiên râm ran cảm giác đau buốt. Bạch Nguyệt Cát nhướng mày sầu khổ. Hỗn độn giới lúc này vốn là bát giới hợp nhất. Do bị Cửu Trùng Huyết khống chế nên linh khí thiên địa trong giới lúc này tiêu tán gần hết. Bạch Nguyệt Cát đủ thông minh để cho rằng mình tồn tại có uẩn tình. Nàng quyết không cố để tìm hiểu não đồ bản thân. E ngại kí ức của chính mình có chút nghi vấn. Nhất là khi thức hải tồn tại khá nhiều điều mà đến ngay bản thân bạch Nguyệt Cát cũng không rõ thực hư. Bạch Nguyệt Cát ném ánh nhìn phức tạp vào không gian trước mặt. Căn phòng vắng lặng chẳng thể giúp nàng giải tỏa khúc mắc. Nhìn từng đồ vật giản dị được sắp xếp ngăn nắp trong phòng, nàng thở dài. - Ta rốt cục là ai a? Nghi vấn về thân phận khiến thần sắc bạch Nguyệt Cát không mấy dễ chịu. Trong tâm trí nàng chỉ độc một khẩu lệnh tìm và gia nhập Tiêu Dao Các mà thôi. Chả nhẽ mục đích của nhiệm vụ, đến bạch Nguyệt Cát cũng không thể lý giải được. - Ai? Bạch Nguyệt Cát đang trầm mặc liền bất giác nghiêm giọng. Căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động khiến thần sắc nàng khó chịu. Rõ ràng là có ai đó đang nhìn nàng. Cảm giác bị theo dõi thật không thoải mái. Nhướng mày, bạch Nguyệt Cát vung tay. Sát khí từ phía nàng lao thẳng vào chiếc gương cạnh bàn trang điểm cách chỗ nàng ngồi vài bước. - Sao lại thô lỗ thế! Thanh âm nam tử cất lên ngay khi chiếc gương vỡ tan. Nhìn từng mảnh gương rơi tung ra sàn nhà, bạch Nguyệt Cát băng lãnh nói. - Ngươi hiện thân được rồi đấy! Bạch Nguyệt Cát vừa dứt lời thì nam tử anh tuấn lập tức xuất hiện đúng chỗ gương vỡ. Thân khoác bạch y. Nam tử vừa lộ chân thân liền khiến thần sắc bạch Nguyệt Cát ngây dại. Bước lại gần bạch Nguyệt Cát, nam tử ngồi xuống cạnh nàng. Chăm chú nhìn dung mạo sau khi cải nam nhân của bạch Nguyệt Cát, nam tử trầm mặc nói. - Nàng nhận ra ta không? Bạch Nguyệt Cát lặng im không nói. Hai mắt nàng vẫn mơ hồ khi thấy nam tử này thật thân quen với mình. Lồng ngực tự nhiên thắt lại. Từng nhịp thở của bạch Nguyệt Cát dường như bị nam tử mới xuất hiện nắm chặt. Cảm giác quen mà lại không quen khiến tâm trí nàng bấn loạn. - Chắc nàng quên ta rồi! Nhưng ta thì khác. Dẫu nàng hóa bao nhiêu kiếp, cải trang nam tử hoàn mỹ nhường nào thì ta cũng vẫn nhìn ra. - Ngươi là ai? Sao ta không nhớ nổi ngươi? Bạch Nguyệt Cát thận trọng nói. Nam tử nhìn dung mạo bạch Nguyệt Cát mà sầu não lắc đầu. - Nếu nàng nhớ ta! Ắt nàng sẽ lại hận ta! - Hận ngươi? - Phải! Chân thân của nàng ắt sẽ không muốn gặp lại ta. - Ngươi! Biết về ta? Nam tử nhìn vẻ ngây dại trên thần sắc bạch Nguyệt Cát mà khẽ gật đầu. - Để ta giúp nàng! Khúc bạch hải thứ nhất. * * * "Đông sang thiên héo địa mòn Xuân về mơn chớn búp sen con Sắc hồng thơm ngát hương mây khói Vô tình, se kết sợi tơ son. Chàng như bông tuyết cuối cỏn con Nụ cười thanh thoát, mắt tròn tròn Đông qua ẩn nấp bên sen úa Vô tình gặp thiếp, chạy lon ton. Thiếp là mưa, hai mùa xuân - hạ Chợt lay bay phảng phất cạnh chàng Tuyết nhỏ cười, mưa bất chợt xuyến sang. Tơ hồng tự thiếp, phải lòng chàng. Dịu dịu rồi lại dàng dàng Yêu thương những tháng ngày thênh thang Nào hay, giông tố chợt phũ phàng. Hạ tới, mưa dồn dập, tuyết tan. Ngước nhìn trời mưa, lệ chứa chan Căm thiên hận địa, oán vô vàn Nhớ chàng, bông tuyết đâu còn nữa Một mình lạc lõng đợi thu sang." Nam tử vừa ngâm bài thơ thì lồng ngực bạch Nguyệt Cát đập rộn. Nàng cắn nhẹ môi dưới. Đưa ánh mắt ngờ vực rơi trên thân thể nam tử vừa lạ vừa quen này, bạch Nguyệt Cát nói nhỏ. - Chàng là ai? Nam tử nghe bạch Nguyệt Cát hỏi liền sầu khổ lắc đầu. Vung tay, nam tử mở ra mộng cảnh. Hồi ức ảm đạm lập tức hiện ra trước mắt bạch Nguyệt Cát. Trời mưa tầm tã. Sắc trời đen kịt chẳng chút tia sáng hi vọng. Trong không gian hồi tưởng, bạch Nguyệt Cát thấy mình đang với tay theo bóng một nam tử. Thân thể người này dù đang lấp lánh dần dần tan biến vào cơn mưa nhưng bạch Nguyệt Cát vẫn nhận ra. Người trong hồi cảnh đúng là người đang ngồi ngay cạnh nàng lúc này. Bất giác dơ tay lên má, nàng nhận ra lệ mình tuôn từ lúc nào. Hiện thực vẫn là hiện thực. Căn phòng của Tiêu Dao Các chuẩn bị cho nàng vẫn hiện ra trước mắt. Thế nhưng nam tử vừa ngồi cạnh nàng đâu còn nữa. Tấm gương vỡ trên sàn đã lành lại từ lúc nào. Cảm giác như mình vừa trải qua mê mộng, bạch Nguyệt Cát ngây người. - Là mơ? Bạch Nguyệt Cát mơ hồ nói.
CHƯƠNG 71: Bấm để xem Hồi ức của trăm năm trước.. Ngay khi tách bạch hải thứ nhất, Nguyệt Cát để phân thân mình lên dương thế tiêu dao. Vốn vô tri không chút ký ức về bản thể, phân thân thứ nhất tạm gọi là Ichi được phu nhân tộc trưởng Trần tộc nhận nuôi. Dung mạo chim sa cá lặn của Ichi khiến Trần tộc không mấy phen lao đao. Biết bao tộc lớn quanh vùng, sau khi bị Ichi từ chối hôn ước liền dậy binh đòi cướp đoạt. Vì bình yên cho tộc nhân, Ichi bị cha nuôi gửi vào sống trong một hang động trong khu rừng phía sau Trần tộc. Hang này tách biệt với thế giới bên ngoài. Hàng ngày, Ichi phải tự rèn luyện công pháp và đấu khí. Mùa đông năm đó, tuyết phủ trắng rừng. Người trong tộc vì thời tiết khắc nhiệt mà không thể mang lương thực cho nàng. Hơn một tuần bị bỏ đói, nàng buộc phải tự mình rời hang đi tìm thức ăn. Lúc này tu vị Ichi mới bước vào huyền hoàng. Chút ít mưa tuyết cũng đủ làm nàng run lên bần bật. So so hai bàn tay vào hai bên vai mỏng, nàng vừa lê chân trên tuyết vừa suýt xoa. Cái rét căm căm khiến cây cối trong rừng cũng ngừng phát triển. Đi được một quãng, nàng lại ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây gần đó. Nàng liên tục đưa tay bấm quyết để đẩy giới hạn cơ thể lên mức cao hơn. Hai ngày đói rét. Cuối cùng Ichi cũng đột phát Huyền tôn tu vị. Ngay khi vượt cấp, Ichi phát hiện ra một hồ sen gần đó. Mùi hương thơm phảng phất giữa mùa đông khiến Ichi lấy làm hiếu kỳ. - Là sen thật sao? Mùa đông mà lại có sen nở? Thật kỳ quái? Ichi lẩm bẩm khi thấy cả một đầm sen hiện ra trước mặt. Những bông sen nở bung xen giữa đài sen và lá sen trông khá là bắt mắt. Bụng mấy ngày không được ăn khiến Ichi nhạy cảm hơn với mọi thứ. Lao tới hái đài sen gần nhất, Ichi lập tứ bóc hạt sen để ăn chống đói. - Ngon quá! Nàng ăn từ đài sen này tới đài sen khác. Vì cơn đói mà nàng quên hẳn đi nghịch lý sen nở trái mùa. Sau khi ăn no, Ichi ngủ luôn ở hốc cây cạnh đó. - Nha đầu thối! Dám ăn hết đài sen của ta! Một nam tử khoác bạch y mang dung mạo anh tuấn hiện ra giữa hồ sen. Thần sắc khó chịu khi đài sen bị nữ tử kia ăn hết, người này bước lại gần nàng. Đang định dơ tay đoạt mạng kẻ trộm đồ thì dung mạo Ichi khiến nam tử đứng hình trong giây lát. Run rẩy ngồi xuống cạnh Ichi khi nàng vẫn đang say ngủ, nam tử lắp bắp nói. - Là nàng? Cuối cùng ta cũng tìm ra nàng. Ichi vừa nghe tiếng người lạ liền lập tức mở mắt. Thấy kẻ lạ mặt đang nhìn mình chằm chằm, nàng vung tay định đánh thì bị anh ta nắm lại. Thần sắc giận giữ, Ichi nói lớn. - Thả ta ra! Biến thái! - Nàng! Nam tử giật mình khi thấy biểu hiện gay gắt của Ichi. Đoán có điều không đúng, nam tử liền buông tay Ichi và nói. - Ta xin lỗi! Nàng là ai? - Ta! Nguyệt Cát! IChi vô thức buột miệng nói ra tên mình. Nam tử kia im lặng nhìn từ đầu tới chân nàng. Mãi một hồi lâu thì nam tử này mới định thần. Nở nụ cười thân thiện, nam tử nhẹ nhàng nói. - Cẩm Đoan Bảo là tên ta. - Cẩm Đoan Bảo? - Nàng không có chút ấn tượng gì về ta sao? Cẩm Đoan Bảo hỏi lại Ichi một lần nữa. Ném ánh nhìn ngờ vực lên thân thể nam tử trước mặt, Ichi cắn nhẹ môi dưới. Tướng mạo nam tử này thật khác với những người mà nàng từng gặp. Phải nói ở Cẩm Đoan Bảo toát ra vẻ thuần khiết, phiêu dật lại thêm chút lạnh lùng, phong lưu. Từng đường nét trên thân thể hắn ta tự nhiên khắc sâu vào tâm trí Ichi lúc bấy giờ. Lồng ngực đập loạn, Ichi đỏ mặt ngại ngùng. Nhìn cử chỉ của thiếu nữ, Cẩm Đoan Bảo mỉm cười. Nụ cười của hắn ta trong giây lát khiến cho tuyết phủ quanh đó tan chảy. Dơ tay ra phía trước mặt Ichi, Cẩm Đoan Bảo từ tốn nói. - Nào! Để ta đỡ nàng dậy. Ichi rụt rè đặt tay vào lòng bàn tay Cẩm Đoan Bảo để chàng kéo nàng đứng dậy. Cảm giác hồi hộp trong nàng lập tức tan biến khi Cẩm Đoan Bảo vung tay khiến cho cả hồ sen bung nở hoa. Thần sắc kích động, Ichi dang tay, ngửa mặt lên trời cao mà cảm nhận. Hương thơm man mát cùng với cảnh đẹp giữa mùa đông rét làm rung động trái tim Ichi. - Cẩm Đoan Bảo! Ngươi rốt cuộc là ai? - Ta? Ta là ai ư? Cẩm Đoan Bảo nhìn Ichi rồi trầm mặc. - Giữa rừng hoang vắng, tuyết phủ trắng cây. Liệu nơi đây có thứ gì tốt để một công tử như ngươi nán lại? - Ta! Ở đây là để.. Cẩm Đoan Bảo ấp úng. Ánh nhìn của Cẩm Đoan Bảo rơi lên những đóa sen một cách sầu khổ. Ichi thấy vậy liền nhẹ nhàng nói. - Đừng ngại! Có khi ta cũng như ngươi. - Như ta? - Phải! Ta vốn là con nuôi của Trần tộc. Họ nhặt được ta trong hang động sau núi. Khi tỉnh dậy, ngoại trừ cái tên Nguyệt Cát thì ta chẳng còn biết ta là ai. - Ngươi! Không có ký ức? - Đúng vậy! Ichi tự nhiên hạ giọng. Thanh âm trầm trầm giống như nàng đang tủi hờn với ai đó. - Ta gây phiền phức cho Trần tộc nên cha nuôi đưa ta tới núi này. Cẩm Đoan Bảo nhướng mày. - Nguyệt Cát là tên ngươi thật sao? - Ta! Thật ra cũng rất mơ hồ! - Thì ra là vậy! Ta hiểu rồi! Cẩm Đoan Bảo thở dài. Quay lưng định rời đi thì Ichi túm lấy tay Cẩm Đoan Bảo. Bối rối khi không biết mình đã làm gì sai, Ichi nói. - Ngươi định bỏ lại ta? Ngươi cũng giống bọn họ? Cẩm Đoan Bảo thần định tâm nhàn. Trong đầu nam tử này tự nhiên bật lên vài xúc cảm lạ. Nắm lấy bàn tay Ichi, Cẩm Đoan Bảo chầm chậm nói. - Ta chưa bao giờ bỏ rơi ngươi! Ta.. Ta chỉ là đang suy nghĩ có nên giữ ngươi lại chỗ này? - Thật ư? Ichi nghe thế liền bất chợt nhảy lên tâng tâng. Cảm giác vui thích khiến nàng vô tình bỏ qua thần sắc đau khổ của Cẩm Đoan Bảo. Hít một hơi thật sâu, Cẩm Đoan Bảo thở ra sầu não. "Là nàng! Nhưng cũng chẳng phải nàng! Bạch Thường Liên! Ta phải làm gì để nàng chịu gặp ta đây?" Cẩm Đoan Bảo nhìn Ichi mà nghĩ thầm trong bụng. Dung mạo nữ tử kia làm sao mà Cẩm Đoan Bảo quên được. Chỉ có điều! Ký ức của nàng ta bị tách mất rồi. Liệu bản thể thật đang ở đâu? Cẩm Đoan Bảo không biết nữ tử đang tìm có còn nhớ nổi tên mình không nữa. Tại sao nàng ấy lại cho để phân thân xuất hiện thay nàng. Liệu! Sự tình có đơn giản như Cẩm Đoan Bảo suy tính?
CHƯƠNG 72: Bấm để xem Bạch Nguyệt Cát lập tức mở to mắt. Ném ánh nhìn lên tấm rèm bàng bạc quây quanh giường, nàng thở gấp. Giấc mơ vừa rồi là gì? Nàng đến tận giờ phút này cũng không phân biệt nổi nam tử có tên Cẩm Đoan Bảo kia là thật hay mơ. - Cẩm Đoan Bảo? Cái tên này.. Bạch Nguyệt Cát kéo chăn lên che ngang mặt. Cố gắng lục lọi trí nhớ để tìm nam tử kỳ lạ kia nhưng bạch Nguyệt Cát không tài nào lý giải được. Nghĩ nếu mình ngủ, thì giấc mơ đó sẽ quay lại. Bạch Nguyệt Cát lập tức nhắm mắt. * * * Mộng cảnh.. Ichi từ sau lần gặp Cẩm Đoan Bảo liền ở diết hồ sen. Ngày ngày, hai người họ cùng nhau ngâm thơ thưởng nguyệt. Cuộc sống thanh nhàn cho mãi đến khi Trần tộc gặp họa diệt vong. Ichi phải quay về báo thù cho phụ mẫu. Bên gốc cây cạnh hồ sen, Cẩm Đoan Bảo nắm chặt tay nàng. - Cát nhi! Nếu nàng đi, ta và nàng e không còn duyên phận. Ichi nhắm nhẹ mắt rồi thở dài sầu não. Nhìn vẻ khổ tâm trên gương mặt Cẩm Đoan Bảo, Ichi lắc đầu. - Ta phải vì phụ mẫu mà báo ân. Tình đôi lứa! Hẹn ngày tái ngộ! - Nàng! Thật ra nàng không hiểu! Cẩm Đoan Bảo siết chặt tay Ichi mà da diết. Ánh mắt nam tử lúc này vô cùng đau khổ. Ichi không hiểu chuyện nên cho rằng Cẩm Đoan Bảo suy nghĩ thái quá. Cảm giác hai người sẽ vĩnh viễn chẳng thể bên nhau một lần nữa, Cẩm Đoan Bảo ôm chặt Ichi vào lòng. - Lòng nàng có phụ mẫu! Ta chẳng thể cản nàng. Nhưng nàng hãy nhớ! Một khi rời khỏi đây, nàng sẽ quên mất Cẩm Đoan Bảo ta. - Không! Ichi đẩy Cẩm Đoan Bảo ra. Lắc đầu, nàng khẩn thiết nói. - Ta báo thù rửa hận. Tình chàng, ta quyết không quên. - Nàng không hiểu! Cuối cùng nàng cũng không hiểu. Cẩm Đoan Bảo ngồi thụp xuống đất mà khổ sở. Liên tục lắc đầu, Cẩm Đoan Bảo liên tục lẩm bẩm. - Nàng! Đến ký ức còn không giữ được! Ta thì có là gì? Nàng đi đi! Đi đi! Ichi đứng nhìn sự cố chấp của Cẩm Đoan Bảo mà không biết phải làm gì. Ơn phụ mẫu, nàng còn đang vướng nặng. Hai chữ ái tình, nàng liệu trả nổi cho Cẩm Đoan Bảo hay không? - Ta sẽ quay lại! Ichi vừa nói dứt lời liền rời khỏi. Cẩm Đoan Bảo đấm tay liên tục xuống nền đất. Thần sắc kích động, Cẩm Đoan Bảo nói như không tin những điều mình đang nói. - Bạch Thường Liên! Nàng cuối cùng cũng rời bỏ ta. Đến cả phân thân nàng cũng tuyệt tình với ta như vậy! Ta biết sống sao? Ta phải sống sao? Cẩm Đoan Bảo vừa dứt lời thì trời nổi giông tố. Từng luồng mây đen nhanh chóng phủ kín cánh rừng. Bên trong Trần tộc, người chết nằm ngổn ngang. Máu đỏ nhuộm tanh đất đá. Ichi đặt chân về đến tộc thì đã quá muộn. Thần sắc kinh hoảng, nàng điên cuồng chạy tìm phụ mẫu mà không thành. - Soẹt! Có thứ gì đó vừa lướt qua trí óc nàng khiến nàng đứng hình trong giây lát. Trời giông tố. Không gian méo mó thổi lên mùi vị cay đắng lạ thường. Một vài hình ảnh lập tức ùa về trong thần trí khiến thân xác phụ mẫu trước mặt cũng chẳng khiến Ichi bận tâm. Quay đầu nhìn về phía cánh rừng nơi có Cẩm Đoan Bảo, hai mắt nàng ứa lệ. - Là ngươi? Ichi bất giác nhớ lại cái tên Cẩm Đoan Bảo quen thuộc. Trời lập tức đổ mưa tầm tã. Giông tố điên cuồng như ngày tận thế. Gió cát mịt mù cuốn theo chuỗi ký ức kỳ lạ thổi vào tâm thức nàng. Phía xa, bóng nam tử khoác bạch y đang cưỡi gió lao thẳng về phía Trần tộc. - Bạch Thường Liên! Nàng nhớ ra ta rồi ư? Cẩm Đoan Bảo tiếp xuống trước mặt Ichi. Mấy đầu ngón tay Cẩm Đoan Bảo vừa chạm vào cánh tay đang vươn ra của Ichi liền phát sáng. Trong cơn mưa, thứ ánh sáng xanh nhanh chóng khiến Ichi nhận ra điều kinh khủng. Tuy chỉ nhớ nàng và nam tử này có oán tình nhưng Ichi lại không rõ căn cơ. - Ngươi tan biến? Ichi sững sờ nói. Thanh âm của nàng lạc hẳn vào tiếng mưa. Thời gian lúc này bỗng như đang tuột dốc không phanh. Cẩm Đoan Bảo chẳng bận tâm cánh tay mình tan biến. Nhìn Ichi với ánh mắt đau đớn, Cẩm Đoan Bảo nói. - Giữa hai ta! Trong chín kiếp luân hồi chẳng thể tồn tại cùng nhau. Nếu kiếp này ta tan biến, kiếp sau lại cũng chính là ta. Nàng! Hãy tạm quên ta nhé! Như thế, nàng sẽ bớt phần đau khổ. Ichi vừa nghe Cẩm Đoan Bảo nói liền nhìn vào cánh tay đang tan dần của hắn. Cảm giác hụt hẫng ngay lập tức xâm chiếm trái tim nàng. Yêu hận bất phân. Lắc đầu, thần sắc nàng điên loạn dưới cơn mưa. - Đó là lời nguyền hai ta. Ta sẽ đợi kiếp sau lại tới tìm nàng. Cẩm Đoan Bảo da diết nói. Nước mắt của nam tử này hòa vào cơn mưa liền hóa thành những bông tuyết nhỏ. Ichi thần trí rối bời. Đứng trước cảnh thân thể Cẩm Đoan Bảo tan biến, nàng chẳng biết phải làm gì. Có lẽ nàng không muốn nhìn thấy Cẩm Đoan Bảo phải chết. Nàng chỉ muốn ai đó lý giải oan nghiệt cay đắng này. - Ta không biết tại sao hai ta phải chịu nguyền rủa. Nhưng nếu ta chết, ngươi sẽ tìm kiếp sau của ta chứ? - Không! Cầm Đoan Bảo thét lên khi thấy Ichi rút thanh kiếm gần đó cứa ngang cổ. Đúng là nàng chẳng còn gì để nghĩ. Phụ mẫu không cứu được. Ái tình cũng chẳng là gì nếu còn lại một mình nàng. Nàng thà chết để cầu, tìm nhân quả. Nếu đúng như những lời Cẩm Đoan Bảo nói. Hết chín kiếp nàng sẽ gặp lại người nàng yêu. Thân thể nàng ngã xuống. Sau khi hoán đổi số kiếp, những bộ phận đã tan biến của Cẩm Đoan Bảo lập tức được phục hồi. Quỳ xuống ôm chặt lấy Ichi, Cẩm Đoan Bảo điên cuồng gào thét. Trước khi tan biến, Ichi thều thào nói. - Ký ức ta vốn trống không! Ta hại chết ân nhân phụ mẫu, nay đến cả ngươi, chả nhẽ ta lại đầu hàng số phận hay sao? - Nàng nói lung tung gì đấy? Nàng không được chết! - Cẩm Đoan Bảo! Ta biết ta là phân thân của người người cần tìm. Tuy không biết sự tình nhưng ta chắc chắn bản thể ta hận ngươi nhiều lắm. Kiếp sau! Hãy để ta chết trong tay ngươi. - Nàng! - Ngươi phải trả hết oán hận cho ta. Sự dày vò mà ta phải nếm trải, ngươi cũng phải chịu trong chín kiếp này. Nhân quả ra sao? Bản thể ta sẽ tìm ngươi trả. Ichi vừa dứt lời liền tắc thở trong tay Cẩm Đoan Bảo. Nhìn người yêu chết trong tay mình, Cẩm Đoan Bảo thất thần nói. - Ta sẽ vẫn tìm phân thân nàng! Ta vẫn sẽ yêu nàng. Mạng của nàng! Ta cũng sẽ để phân thân mình tự đoạt. Cẩm Đoan Bảo ta chỉ cần! Nàng ra đi trong thanh thản. Ngay khi dứt lời, Cẩm Đoan Bảo vung tay niệm khẩu quyết. Lập tức tám phân thân tách khỏi thân thể Cẩm Đoan Bảo. Hướng thẳng tám phương trời, tám phân thân Cẩm Đoan Bảo biến mất. Một mình ôm thân thể Ichi, Cẩm Đoan Bảo cắn môi. Dùng tay quét máu đỏ trên môi mình xuống môi Ichi, Cẩm Đoan Bảo lắc đầu. Sau bao năm tìm kiếm, cuối cùng Cẩm Đoan Bảo chẳng thu lại được gì. Lời nguyền khi xưa thực sự khiến cho hai người không thể ở bên nhau. Vung cánh tay không ôm Ichi, Cẩm Đoan Bảo khiến cho thời gian ngưng đọng. Ngay lập tức, tuyết phủ trắng quang cảnh xung quanh. Thân xác Trần tộc trong hỗn chiến cũng bị vùi lấp trong giây lát. Nhìn phân thân Nguyệt Cát tan biến dần, Cẩm Đoan Bảo sầu khổ nói. - Bạch Thường Liên! Ta đợi nàng!
CHƯƠNG 73: Bấm để xem - Cẩm Đoan Bảo? Bạch Nguyệt Cát bất chợt bừng tỉnh. Đôi mắt nàng mở to nhìn vô định vào hư không. Cảm giác có thứ gì đó đang len lỏi trong ký ức khiến thần sắc bạch Nguyệt Cát khó chịu. Một bên đầu nàng lúc này đang ong ong tiếng mưa rơi của giấc mộng lạ. Mọi thứ thật khó hiểu. "Thiên nhân vì tình mà đoạn kiếp. Hồn tàn lại vì kiếp mà hồi sinh. Lẽ nào! Lẽ nào! Ta chỉ là một phần của ai đó?" - Rầm! Chấn động từ phía ngoài tiền viện Tiêu Dao Các khiến mặt đất rung chuyển. Một thứ gì đó vừa đâm xuyên qua cánh cửa. Ngồi bật dậy, bạch Nguyệt Cát lập tức vung tay vào hư không. Nhìn mũi tên đỏ sát khí đang lơ lửng trước cánh tay mình vừa dơ lên, thần sắc bạch Nguyệt Cát băng lãnh. - Xèo xèo! Mũi tên bị khí tức của bạch Nguyệt Cát làm cho tan chảy. Từng mảnh vụn của nó cháy đen rơi lả tả xuống nền phòng. Một luồng sát khí nồng đậm xộc thẳng vào thức hải khiến bạch Nguyệt Cát ngưng trọng. - Địch nhân sao? Bạch Nguyệt Cát vừa cất thanh âm ra khỏi khoé môi liền nhướng mày khó chịu. Có thứ gì đó đang náo loạn ngoài tiền viện. Cảm giác ghê tởm tự nhiên khiến bạch Nguyệt Cát rùng mình. Đôi mắt nàng chăm chăm nhìn về phía cánh cửa. - Đến rồi! Bạch Nguyệt Cát nói nhỏ khi thấy cửa phòng bị bật tung ra. Chấn động không gian lập tức khuếch đại tạo nên những làn sóng đập mạnh vào hư không. Sự hiện diện của thân thể hai nhân sai nằm sõng xoài giữa phòng khiến bạch Nguyệt Cát có chút sững sờ. Máu đỏ thấm đẫm y phục của bọn họ. Nhìn thần sắc không còn tỉnh táo nhân sai, bạch Nguyệt Cát tự chấn thần tâm tịnh. - Mau giao Hỏa Liên Tâm ra đây! Một gã nam nhân trọc đầu, to lớn đứng giữa cửa phòng bạch Nguyệt Cát mà quát lớn. Thanh âm chứa sát ý của hắn như từng lưỡi dao cứa mạnh vào thính giác bạch Nguyệt Cát. Bấm quyết để tăng thủ, bạch Nguyệt Cát cắn nhẹ môi dưới. Thận trọng thăm dò kẻ mới tới, nàng cảm nhận một luồng oán hận đang đè nặng lên vai hắn. Cỗ khí tức màu đỏ huyết liên tục tỏa ra từ hắn đủ để bạch Nguyệt Cát nhận ra mũi tên vừa rồi là do ai bắn. "Là hắn phóng tên hạ sát ta sao?" Bạch Nguyệt Cát chậm rãi theo dõi từng biểu hiện trên sắc mặt của hắn. Thần sắc của kẻ khát máu có chút khiến bạch Nguyệt Cát không mấy dễ chịu. Nhất là khi đôi chân mày nhẵn thín của hắn nheo lại một cách khinh bỉ. Cắn nhẹ một bên môi, lồng ngực nàng khẽ cướp nhịp. Ném ánh nhìn cay nghiệt về phía thân thể mềm nhũn của hai nhân sai, gã trọc đầu định hạ sát chiêu thì một cỗ khí tức khác làm chân mày hắn giãn ra trong tích tắc. Đảo mắt quanh phòng, gã trọc đầu thận trọng tìm kiếm. - Lại một con chuột nữa! Hắn rít từng từ qua kẽ răng khi thấy bạch Nguyệt Cát đang ngồi trong phòng. Vẻ thanh khiết đến mức khó tin của nam tử đang ngồi trên giường khiến khoé miệng hắn nhếch lên một cách khinh bỉ. "Ế! Một mỹ nam!" Hắn sững người lại. Nhìn kỹ dung mạo nam tử khoác bạch y ngồi trong phòng, thần trí hắn giao động. Một vài ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu hắn lúc này khiến cơ mặt hắn biến dạng kỳ quái. Đưa bàn tay thô lệch lên gãi gãi cái đầu trọc lốc, hắn liếm môi dưới một cách khiếm nhã. - Tiểu mỹ nam sao? Ta lại trúng mánh rồi a! Bạch Nguyệt Cát nhìn biểu hiện đáng khinh bỉ của kẻ trọc đầu. Thần sắc trên gương mặt nàng không chút biến đổi. - Tiểu mỹ nam! Cùng ta tiêu dao nhé! Thanh âm của kẻ trọc đầu vang lên có chút uốn éo. Cảm giác từng âm điệu thốt ra từ khẩu hình thô kệch của hắn như mật ngọt. Có lẽ, hắn đang cố gắng rót mật vào thính giác bạch Nguyệt Cát. Thế nhưng, đáp lại sự ngọt ngào đó thì bạch Nguyệt Cát lại lặng thinh. - Ta là Quang Thấu Tráng! Tông chủ của Cửu Trùng Huyết, rất lấy làm vinh hạnh khi được gặp tiểu mỹ nam. Quang Thấu Tráng chạy thẳng về phía bạch Nguyệt Cát. Lập tức đứng bật dậy, bạch Nguyệt cát lùi hai bước. Hụt hẫng khi bị đối xử lạnh nhạt, Quang Thấu Tráng cắn răng. Ném ánh nhìn thèm thuồng lên thân thể nam tử trước mặt, Quanh Thấu Tráng nhếch mép cười. Nụ cười của kẻ đứng đầu Cửu Trùng Huyết đột nhiên khiến không gian chững lại. Bạch Nguyệt Cát vung tay lập ngay một kết giới bảo vệ trước mặt mình. Thần sắc nàng vẫn không một chút thay đổi. Chính sự bình tâm tĩnh lặng đó, bạch Nguyệt Cát khiến Quang Thấu Tráng mất kiên nhẫn mà đấm cánh tay vào hư không. Ngay lập tức, không gian bị chèn ép nổ tung khiến căn phòng nát tươm. Duy chỉ có mỗi chiếc giường ngay cạnh bạch Nguyệt Cát đang đứng là còn nguyên vẹn. - Quang Thấu Tráng! Muốn thì lấy mạng ta! Thanh âm Hiếu Sơn từ trên bầu trời vọng xuống. Nam tử cưỡi phi kiếm lao thẳng về phía Quang Thấu Tráng mà giao chiến. Tiếng kiếm của Hiếu Sơn lao vào đại đao phía sau lưng Quang Thấu Tráng vang lên lanh lảnh. Không gian gần như bị sát khí từ hai người họ xé ra trăm mảnh, nghìn mảnh. - Cửu đệ! Đệ mau rời khỏi đây! Hiếu Sơn bị một chưởng của Quang Thấu Tráng đánh bật về phía bạch Nguyệt Cát. Loạng choạng, Hiếu Sơn chống mũi kiếm xuống cạnh giường rồi túm tay cửu đệ. Bạch Nguyệt Cát bất động đứng yên xem giao chiến. Thấy cửu đệ không động đậy, Hiếu Sơn vội nói. - Phải chăng chấn động đã khiến đệ nhất thời kinh hãi? Mau! Chạy tới lão sư phụ! Chỗ này! Ta sẽ cố cầm chân hắn! - Ha! Ha! Quang Thấu Tráng sau khi quay hai vòng đao trên đầu liền dộng đại đao xuống đất để nó đứng thẳng. Hắn đem cả thân hình đồ sộ của mình ngồi lên đỉnh chuôi đao một cách nhẹ nhàng. Phong thái của hắn khá là khoan thai. Cảm giác hai người trước mắt hắn lúc này chỉ như con kiến để hắn chơi đùa giễu cợt. - Tiểu mỹ nam! Ở lại cùng ta! Phóng khoáng một đêm! Ta sẽ cố gắng để làm tiểu mỹ nam hài lòng a! - Ngông cuồng! Hiếu Sơn vừa nghe dứt câu liền quát lên. Nắm lấy tay cửu đệ, Hiếu Sơn kéo đệ mình. Thần sắc lúc này của bạch Nguyệt Cát vẫn không đổi. Toàn thân nàng có chút phản ứng với thứ gì đó đang lấp lánh ánh đỏ phía xa. Lồng ngực bắt đầu lại rộn rạo. Một thứ gì đó! Nồng! Nóng! Cảm giác khiến nàng thấy thật kích thích. - Đi! Mau tới chỗ lão sư phụ! Hỏa Liên Tâm khai nhụy! Đệ phải giúp ngài ấy bảo vệ nó. - Hỏa Liên Tâm? Bạch Nguyệt Cát bất giác thốt lên khi nghe Hiếu Sơn nói. Lồng ngực nàng mỗi lúc một thắt chặt. Cái thứ đỏ đỏ đang khiến nàng chú ý lại chính là Hỏa Liên Tâm sao? Một viên huyết ngọc sinh ra từ thiên địa. Liếm nhẹ môi dưới, hai mắt nàng đột nhiên rơi vào mơ hồ. Cảm giác không tỉnh táo tự nhiên khiến không gian quanh nàng trở nên kỳ quái. Hiếu Sơn nuốt nhẹ nước miếng khi nhận ra chút bất thường từ khí tức cửu đệ. - Phải! Mau tới hậu viện! Ta sẽ giữ chân hắn! Hiếu Sơn vung tay đẩy nhẹ vào bả vai bạch Nguyệt Cát. Lực đẩy khiến thân thể nàng bay về phía hồ sen gần đó. Từ trên cao, bạch Nguyệt Cát thấy toàn Tiêu Dao Các đổ nát. Giao chiến khắp nơi. Mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm. Quay lưng nhìn hồ sen, bạch Nguyệt Cát nhận ra bảy huynh đệ cùng lão sư phụ đang điên cuồng phòng thủ. Cái thứ mà bọn họ bảo vệ chính là viên ngọc đỏ như máu tươi đang lơ lửng giữa đài sen ngay trung tâm hồ. Lão sư phụ đang chặn đòn đánh của Bách Mỹ Ngư thì nhận ra khí tức quen thuộc. Ngước mắt lên trời, lão vung tay để thân thể mình bay lên. - Hiếu Sơn! Ngươi lại ném tiểu tử này cho lão phu là có ý gì? Lão sư phụ gầm lên. Ngay khi chạm tay vào vạt áo của bạch Nguyệt Cát, lão sư phụ bị ánh mắt mơ hồ của nàng làm cho sững sờ. - Ngươi! Ngươi bị sao thế? Lão sư phụ vội hỏi trong khi một tay kia vẫn đang liên tục đánh trả nữ tử có tên Bách My Ngư. Bạch Nguyệt Cát lúc này như người mất hồn. Nàng bị khí tức từ Hỏa Liên Tâm thu hút. Thần sắc lạnh như băng tuyền vĩnh cửu. * * * Nhìn thần sắc Quang Thấu Tráng co giật khi cửu đệ vừa rời khỏi, Hiếu Sơn cắn chặt răng. Đứng lại tư thế chấn thủ, Hiếu Sơn niệm quyết. Một trận pháp màu xanh lá cây lập tức hiện lên bao quanh thân thể Hiếu Sơn. - Ôn con! Trả tiểu mỹ nam lại cho ta! Quang Thấu Tráng điên cuồng. Cảm giác hụt hẫng khi bị nẫng mất tay trên khiến thần sắc hắn co giật. Máu huyết trào lên sôi sục. Đôi mắt hắn chẳng mấy chốc mà đỏ ngàu sát khí. Quang Thấu Tráng lập tức nhảy lên hư không. Thanh đại đao bên dưới hắn rung chuyển. Bật ra khỏi mặt đất, đại đao lao thẳng về phía Hiếu Sơn.
CHƯƠNG 74: Bấm để xem Cuộc giao tranh giữa Hiếu Sơn và Quang Thấu Tráng làm cho đất trời ùng oàng. Từng tia sét giật mạnh cắm xuống mặt đất. Mây mù cuồn cuộn. Cuồng phong mang theo cát bụi bao trùm lên không gian xung quanh. Tiêu Dao Các ngay lúc này chẳng khác nào nghĩa trang địa ngục. Thế nhưng thảm cảnh đó chẳng hề khiến bạch Nguyệt Cát rời mắt khỏi cái thứ đo đỏ, lấp lánh giữa hồ. "Nuốt nó!" Một tiếng nói kỳ lạ bên tai bạch Nguyệt Cát. Thanh âm nhẹ nhàng đó vừa dứt thì ngay lập tức hai con ngươi trong mắt bạch Nguyệt Cát hóa đỏ. Khí tức thuần khiết của nàng biến dị khiến lão sư phụ đang đứng chắn cho nàng bị hất văng về phía Bách My Ngư. - Ngươi làm sao vậy? Hự! Lão sư phụ bất ngờ hét lên một câu thì liền ngậm tăm lại. Thanh kiếm khí tím ngắt trên tay Bách My Ngư đã chớp cơ hội mà đâm thẳng từ sau lưng lão. Nhếch mép cười nham hiểm, Bách My Ngư đưa đẩy. - Lão già thối! Dám quay lưng về phía bổn cung! Đây là muốn chịu chết phải không? Để bổn cung thanh toàn cho ngươi! Nữ nhân khoác y phục màu đỏ bó sát lấy từng phần trong cơ thể. Chỗ nào cần kín thì kín, mà chỗ nào cần hở thì cũng đã hở hết mức. Thân hình nuột nà cùng làn da trắng nõn, căng mịn của Bách My Ngư thật khiến cho nhân thế động tà tâm. Ả ta ném ánh mắt nhìn đám người Tiêu Dao Các cứ như đang miễn cưỡng phải nhìn mấy thứ gì đó rất ô uế. Biểu hiện thần thái của ả ta thật đáng kinh tởm. - Tiện nhân! Nhân lúc lão sơ ý liền đánh tới! Lão sư phụ lập tức xoay người, thụt về phía bạch Nguyệt Cát. Hai con mắt lão đanh lại. Máu tươi chảy từ miệng lão khiến cho thần sắc vốn đã già nua của lão càng thêm xấu xí. Quả thật là khốn nạn mà! Con ả Bách My Ngư kia nhân lúc lão bị bạch Nguyệt Cát hất ra liền một kiếm mà chém tới. - Sư phụ! Người không sao chứ? Bảy đệ tử xúm lấy lão sư phụ. Thần sắc ai nấy đều lo lắng. Chỉ riêng bạch Nguyệt Cát vẫn chẳng chút động tâm. Gương mặt lạnh lẽo cùng đôi mắt đỏ quái dị của nàng đã vô tình đem lại bức tường vô hình khiến cho đám người Tiêu Dao Các phải e ngại khi mở lời. Cuối cùng thì cả đám đùn đẩy cho một nữ tử. - Cửu đệ! Có phải đệ không vậy? Nữ tử này đem giọng điệu ngờ vực hỏi nhưng chẳng có câu trả lời. Bạch Nguyệt Cát vẫn lặng im. Thần sắc của nàng ta càng lúc càng trở nên quái dị. Liếm bờ môi dưới, Bách My Ngư uốn éo tiến lại gần hồ sen. Lúc này, không tính bạch Nguyệt Cát thì lão sư phụ cùng bảy đệ tử khác đang đứng nép vào sát nhau. Hai mắt lão sư phụ đã xuất hiện những tia máu. Những dây máu chằng chịt nhanh chóng lan ra toàn mặt. Biểu hiện của lão lúc này chẳng khác nào trúng độc. Từng dây máu cứ như độc tính, liên tục nổi lên. Chẳng mấy chốc, những dây máu đó đã lan xuống cổ. Lão sư phụ vội vã đưa tay vào túi không gian. Lục ra một viên linh dược màu đo đỏ, lão lập tức cắn nuốt. Máu phía sau lưng lão dần khô lại. Miệng vết thương cũng từ từ khép. "Uổng quá! Một viên trị thương ngũ phẩm lại chẳng thể phục hồi vết thương cho lão già như ta a!" Lão sư phụ buồn khổ. Ngay sau khi lão cầm máu từ vết thương ở lưng thì những tia máu kia cũng dần rút gọn vào trong mắt. Thở dài, thần sắc lão có phần miễn cưỡng. Trong tích tắc, lão vung tay lập kết giới bao quanh họ. Khi đã chắc chắn kết giới này đã chùm cả Hỏa Liên Tâm bên trong thì lão quay sang nói. - Không được loạn! Bảy sư huynh muội đang nháo nhác khi thấy mình bị dồn chân tường liền im bặt. Tuy đứng trong kết giới nhưng bọn họ cũng nhận thức được màng chắn bảo vệ này chẳng thể tồn tại lâu. Đưa ánh mắt kiêng dè nhìn từng luồng sát khí đặc sệt vây quanh Bách My Ngư, lão sư phụ thở dài nói tiếp. - Hiếu Sơn đang giao chiến với Quang Thấu Tráng! Có lẽ Cửu Trùng Huyết hạ quyết tâm diệt tận Tiêu Dao Các ta rồi a! - Sư phụ! Người yên tâm! Hiếu Sơn! Huynh ấy ắt có cách! Một nữ tử đứng cạnh bạch Nguyệt Cát thốt thành lời. Lão sư phụ lắc đầu, thần sắc buồn thảm. - Ta vốn đã thành phế nhân! Gắng gượng đến giây phút này cũng đã là quá sức. Nay Cửu Trùng Huyết mượn cớ Hỏa Liên Tâm khai nhụy mà cướp giết. Thật khó rồi a! - Ấy! Cửu đệ! Tiếng người trong đám vang lên. Lão sư phụ giật mình khi thấy bạch Nguyệt Cát bước lững thững trên mặt hồ sen. Nhìn thần thái vô thức của nàng ta, lão sư phụ chắc chắn có thứ gì đó không ổn. - Mau! Kéo đệ ấy lại! Đừng để đệ ấy đến gần Hỏa Liên Tâm. Một vị sư tỷ quát lên. Ngay lập tức sáu người còn lại theo chân nữ tử này chạy theo bạch Nguyệt Cát. Thế nhưng bạch Nguyệt Cát đã vượt qua kết giới của Hỏa Liên Tâm. Bảy người sư huynh muội ngay khi chạm vào tầng kết giới này liền bị đánh bật ra. - Đừng cản nó! Lão sư phụ thốt lên với thần sắc kinh hoàng nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc. Rõ ràng ở người này có thứ gì đó rất quen thuộc khiến cổ họng lão càng lúc càng nghẹn ngào. "Liên Tâm khai nhụy chắc sớm đã có an bài. Thật! Đúng với lời người ấy nói. Nhưng! Liệu người ấy có quay về hay không? Ta có nên! Ta có nên kỳ vọng vào linh cảm của ta không nhỉ?" Lão sư phụ thầm nghĩ. - Rầm! Bách My Ngư bắt đầu công kích kết giới. Từng đợt kiếm khí tím ngắt chém liên tục vào màng chắn. Thần sắc lão sư phụ đã tệ lại càng thêm tệ. Hai tay bấm quyết, lão cố gắng duy trì kết giới. Thấy lão sư phụ như vậy, bảy đệ tử còn lại không để ý tới vị cửu đệ nữa. Bọn họ quay sang cùng lão sư phụ bổ sung kết giới.