CHƯƠNG 60: Bấm để xem Hai nam tử có tướng mạo giống nhau như hai giọt nước xuất hiện trước mắt Nguyệt Cát. Y phục một trắng một đen. Tóc một dài một ngắn. Ánh mắt thận trọng, bọn họ mỗi người nắm một tay của Nam Cung Tần, lôi hắn lùi lại phía sau. Run rẩy, khoé mắt Nam Cung Tần chảy ra hắc lệ. Nghĩ tới thân thể Nam Cung Thiếu trên bàn rượu trong đại sảnh, hắn tự nhục mà phụt ngụm máu tươi. - Thiếu nhi! Phụ thân có lỗi với con. Nguyệt Cát để ý thấy thân thể Nam Cung Tần bắt đầu chuyển màu nâu sậm. Búp non từ khuỷu tay hắn đâm ra tua tủa. Giống như một cái cây già vô tình gặp linh khí. Nam Cung Tần rõ ràng là đang hồi xuân. Chẳng mấy chốc, thân thể hắn như một gốc cây xum xuê cành lá. - Ngươi là bồ đề! Nguyệt Cát nhận ra cái lá xanh biếc trên khuỷu tay Nam Cung Tần. Vốn bồ đề chỉ nằm ở vườn của tiên trong từng không gian giới. Không nghĩ sẽ gặp được một bồ đề tại chốn phàm tục, thần sắc Nguyệt Cát lộ vẻ hiếu kỳ. Hai kẻ lạ mặt kia đẩy Nam Cung Tần lui xuống. Tiến lên trước, bọn chúng nhướng mày. Kẻ tóc dài khoác bạch y cất thanh âm có phần khách sáo. - Phó tông chủ Bỉ Ngạn Lâu! Hắc Bạch Song Sát xin lĩnh giáo các hạ. - Là Hắc Bạch của dương gian sao? Nguyệt Cát nhìn tướng mạo ma chê quỷ hờn của bọn chúng mà không nín được cười. Cái miệng rộng toang hoác. Môi dày tận mấy phân. Lại thêm hàm răng vổ đua đến nỗi ăn đu đủ không cần múc của chúng khiến Nguyệt Cát phát buồn ói. Nghĩ tới hai vị đại quan sắc nước nghiêng trời chốn minh giới, Nguyệt Cát khổ tâm ghê gớm. Thế gian thiên địa thật khôi hài. Đến giả mạo cũng làm rần rần khiến hàng thật đứng đây suýt bị nao nao như say sóng. - Yêu nghiệt! Dám cả gan khinh thường. Mau mau nạp mạng. Nguyệt Cát nghe hai con ma xó gầm lên mà nhướng mày khó chịu. Cảm giác không gian trong sạch vừa bị thứ gì đó vô cùng kinh tởm làm vấy bẩn. Vung lưỡi hái đánh rơi đầu bọn chúng trong chớp mắt, Nguyệt Cát rùng mình kinh hãi. Nam Cung Tần thấy hai phó tông chủ chưa đánh đã tử trận liền phóng rễ cây. Cuốn lấy hai thi thể Hắc Bạch Song Sát, Nam Cung Tần dùng rễ hút cạn máu huyết của chúng. Lá bồ đề từ xanh hóa đỏ. Nguyệt Cát nhìn hai thân thể đen trắng teo khô mà cơ mặt giao động. Đôi mắt đen xì của Nam Cung Tần lại lan chân rết đến tận vùng cổ. Tuy hắn bây giờ chẳng khác gốc cây di động nhưng mùi máu huyết từ các tán lá bắt đầu tỏa ra nồng nặc. Khó chịu, hai mắt Nguyệt Cát đanh lại. Sát khí bừng bừng, Nam Cung Tần lập tức rũ mình rụng lá. Một khô mộc hiện ra. Bộ dáng xù xì khi trước của Nam Cung Tần bỗng trở nên nhẵn thín. Cười khà khà, Nam Cung Tần cất thanh âm ngạo nghễ. - Hai con quỷ Hắc Bạch đó xấu xí. Ta mượn chúng chút linh khí để đột phá tu vi. Nguyệt Cát hừ lạnh. Phong vũ cuồn cuộn. Tử khí đen xì nhanh chóng chiếm trọn lấy không gian. Lưỡi hái biến hình thành những đốm tử hỏa bay lở lửng quanh Nguyệt Cát. - Ta xưa nay vốn ghét kẻ dùng huyết pháp để rút ngắn con đường tu luyện. Sinh mệnh nhân loài, há chẳng phải đồng loại các ngươi sao? - Ngông cuồng! Kẻ yếu ắt phải chết. Đến cả ngươi! Cũng không ngoại lệ. Nam Cung Tần thét lên. Uy áp quanh hắn sau khi hút linh khí hai kẻ ngu ngốc kia tự nhiên biến đổi. - Đúng là vong ân bội nghĩa. Nguyệt Cát khinh bỉ. Nghĩ hai tên Hắc Bạch kia vừa cứu Nam Cung Tần một mạng mà bây giờ chúng lại chẳng khác nào phân bón cho hắn, Nguyệt Cát vung tay đốt tử hỏa bừng bừng. Ném ánh nhìn cay nghiệt về phía Nam Cung Tần, Nguyệt Cát cắn răng nói. - Nhân gian tu kiếp trùng nhân quả. Kẻ như ngươi, ta để thiên kiếp giáng tội. Nguyệt Cát vừa dứt lời thì bầu trời ùn ùn mây đen kéo đến. Ngay lập tức phủ kín hỏa tộc, mây mù ùng ùng sấm chớp. Nam Cung Tần rùng mình kinh hãi. Từng đạo lôi quang cắm thẳng từ trên trời về phía hắn. Điên cuồng chạy loạn, Nam Cung Tần gầm hét. - Yêu nghiệt! Thiên kiếp này do đâu ngươi có? Nguyệt Cát cười lạnh. Quay lưng, Nguyệt Cát dịch chuyển đến chỗ Lang Khuê. Ngọn núi lửa thứ hai sau khi bị công kích cũng rạn nứt. Đúng lúc Nguyệt Cát xuất hiện. Uy áp từ nàng lập tức khiến núi lửa nổ tung. Nhan thạch đổ thành dòng. Sức nóng từ nó nung chảy hầu hết thi thể hỏa nhân tộc. Nhìn cảnh trời chẳng khác nào địa ngục, Nguyệt Cát lạnh lùng hỏi. - Lang Khuê! Thố Mây đâu? Lang Khuê đang công kích tiếp ngọn núi thứ ba thì dừng lại. Chỉ tay về những khối huyền thạch trong dòng nhan nóng, Lang Khuê nói. - Chủ nhân! Tam muội đang gỡ huyền thạch. Nghe nói thứ đó bán được rất khá nên ta bảo muội ấy lấy đem về dùng dần. Nguyệt Cát nhướng mày. Quả đúng là Lang Khuê. Nguyệt Cát thấy thứ gì giá trị thì ắt con bạch hổ này sẽ đẽo cho bằng hết. "Nếu nó đã hứng với huyền thạch, ta cũng không nên lãng phí!" Nghĩ vậy, Nguyệt Cát lập tức truyền âm cho Nghiên Nghiên và Tử Điệp. - Chủ nhân có gì sai bảo? - Hai đứa các ngươi phá xong huyết pháp thì quay lại nhặt huyền thạch cho bổn tôn. Lang Khuê nó nói sau này cần dùng. Nghiên Nghiên cùng Tử Điệp đang đúng cạnh nhau. Quay lại đống đất đá sau lưng, bọn chúng nhún vai miễn cưỡng. Quỳnh Thiên vốn không nghe được truyền âm của Nguyệt Cát. Khi thấy Tử Điệp và Nghiên Nghiên lại đào bới chỗ ba người vừa đánh sập, Quỳnh Thiên không nén được hiếu kỳ mà gạ hỏi. - Chẳng phải chỗ này chúng ta vừa đánh sập sao? Huyền thạch đã vỡ. Ta chắc chắn không có bất cứ gì sai sót. - Chủ nhân có lệnh! Nhặt huyền thạch rồi mới quay lại chỗ người. Tử Điệp bĩu môi. Quỳnh Thiên há hốc miệng. Thần sắc kinh hãi, Quỳnh Thiên lắp bắp. - Tận chín động phủ lận. Hơn nữa cái thứ chín này nằm trên động sáu, ba. Các ngươi định đào thật sao? Hỏa Nghiên Nghiên thấy biểu hiện Quỳnh Thiên liền gật đầu. - Mệnh lệnh chủ nhân là tuyệt đối. Dẫu có đào vào lõi tinh cầu thì ta cũng phải đào. Ngươi cũng giúp một tay đi. Quỳnh Thiên ngán ngẩn. Nếu Nguyệt Cát nói trước thì bọn họ đã nhặt huyền thạch trước khi đánh sách động phủ rồi. Bây giờ đào với lại, Quỳnh Thiên thấy hơi nản. * * * Nguyệt Cát vung tay công kích núi lửa cùng với Lang Khuê. Bầu trời hỏa tộc lập tức ầm ầm chấn động. Một bên là hỏa khí nhan thạch. Một bên lại là thiên kiếp tra tấn Nam Cung Tần. Những thanh âm rầm rầm từ chỗ này vang ra tận khu vực lân cận. Nội giới kinh hãi coi đó là ngày tận thế. Người người núp ở trong nhà. Nguyệt Cát đánh đến ngọn núi lửa thứ chín thì lập tức ngừng lại. Vung tay ném tử hỏa về phía thiên kiếp, Nguyệt Cát tiếp thêm lôi quang. Thân thể Nam Cung Tần tả tơi như cánh hoa bị sâu gặm lỗ chỗ. Sau khi thiên kiếp được tiếp thêm lôi sét thì hắn lại tiếp tục bị trừng phạt. Phần hồn hắn bị đánh cho mấy dạng. Xác thịt tung lên tung trông thật ghê. - Đến rồi sao? Tông chủ Bỉ Ngạn Lâu? Nguyệt Cát đứng trên không trung cùng Lang Khuê. Thấy dòng nhan thạch phía dưới sủi tăm, Nguyệt Cát nhếch mép cười quỷ dị. Một con Long Khâu khổng lồ điên cuồng dãy dụa trong dòng nhan thạch. Cái miệng móm không răng của nó nhao về phía Nguyệt Cát. Màu hồng nhầy nhụa của sinh vật mới xuất hiện khiến Nguyệt Cát kinh tởm. - Long Khâu! Ngươi cũng có gan đặt huyết pháp ư? Ai là kẻ đứng sau chỉ ngươi cấm trận đó. Nguyệt Cát từ trên cao nói vọng xuống. Con giun đất khổng lồ phì phò cái miệng như của lỗ vụ trụ. Định cắn nuốt Nguyệt Cát và Lang Khuê, Long Khâu lao thẳng tới.
CHƯƠNG 61: Bấm để xem Lang Khuê rút bạch phiến, quạt phành phạch. Nhan thạch nóng bị con Long Khâu quẫy phá nhanh chóng chao đảo. Nhảy lên cao hơn, Lang Khuê cằn nhằn với Nguyệt Cát. - Chủ nhân! Sao người không cho ta lui. Nóng thế này, nhỡ bỏng ta thì sao? - Hàm hồ! Ngươi bớt lười biếng đi! Nguyệt Cát hừ lạnh. Nhìn con giun đất đang tung hoành bên dưới, Nguyệt Cát nói thêm. - Ngươi không muốn ở đây thì đi nhặt huyền thạch đi. Ta đâu có giữ. - Ơ! Lang Khuê nghe Nguyệt Cát nói liền phụng phịu biến mất. Thanh âm sắc lạnh, Nguyệt Cát ném tử hỏa vào thân hình đồ sộ của quái thú. - Long Khâu! Vẫn ngoan cố? Tử hỏa vừa chạm nhan thạch liền cắn nuốt. Trong tích tắc, màu đỏ của nhan thạch hóa thành màu đen huyền bí. Long Khâu thấy dị biến liền thu nhỏ người. Bay lơ lửng trên không trung, Long Khâu điên cuồng dãy dụa. Bộ da hồng hào của nó bị tử hỏa bám vào lập tức lan rộng. Tiếng kêu khin khít từ miệng nó cho thấy cảm giác đau đớn đến tột cùng. Rùng mình, Long Khâu lột bỏ lớp da. Từng đám nhầy nhớt rơi lả tả xuống bên dưới. Thân hình Long Khâu nhanh chóng đào thải tử khí của Nguyệt Cát ra ngoài. Nguyệt Cát nhìn con Long Khâu khổ sở liền nhếch mép cười. - Khôn ngoan đấy! Tiếc là tử hỏa của bổn tôn đâu dễ để ngươi gọt rửa. Long Khâu tụt hết lớp da cũ. Một màu trắng hồng bọc trong lớp nhầy nhụa khiến người khác nhìn vào phát kinh tởm. Mắt mũi không có, Long Khâu nhận biết xung quanh bằng các xúc giác bám trên lớp da mềm mỏng. Tuy nhiên, nó không ngờ rằng tử khí vẫn cắn sâu vào tận máu huyết nó. Nguyệt Cát thở dài. - Ta đã nói ngươi đừng mong có thể thoát khỏi tử hỏa của ta. Nó sẽ bắm chắc và cắn nát toàn bộ phân tử, tế bào nhỏ nhất của ngươi. Long Khâu vằn vò, lăn lộn giữa không trung. Bỗng từ trong miệng nó ói ra một thứ giống như vải rách. Nguyệt Cát thần sắc kích động khi thấy đôi uyên ương đỏ thêu dưới góc khăn đã bị dịch bụng tiêu hóa mất một nửa. "Ngưng Hương! Là nàng?" Nguyệt Cát dơ tay đặt lên trán để hồi tưởng. Chút khí tức quá quen thuộc của chiếc khăn làm cho tim nàng đập loạn. Thu lại tử khí, Nguyệt Cát thất thần giữa không trung. Long Khâu thấy Nguyệt Cát đột nhiên không giao chiến liền co đuôi chạy tới thi thể đang bị thiên kiếp dày xéo của Nam Cung Tần. Há miệng nuốt trọn mấy miếng thịt còn sót lại của hắn, Long Khâu hóa hình thành một nam tử trung niên béo ú. Không gian trùng xuống. Mây đen trên trời chầm chậm trôi. Nguyệt Cát nhìn về phía khăn tay tan biến trong tử hỏa. Hai mắt nàng nặng trữu sầu ưu. Bỗng, phía đông ùn ùn sát khí. Nguyệt Cát bừng tỉnh khi nhận ra đám đông đang tiến về phía mình. "Phải đến hai nghìn người!" Nguyệt Cát suy đoán lũ người kia đang xông đến đây để cứu viện hỏa tộc. Tự nhiên cay cay sống mũi, Nguyệt Cát thở dốc. Đặt tay lên ngực, nàng ném ánh nhìn căm phẫn về phía trước. "Ta vốn trắng đen bất luận. Nay hà cớ gì lại e ngại mấy vạn mạng người. Tay đã nhuốm máu tanh. Thiên đạo tự mình ta định đoạt." Vừa tắt ý niệm, Nguyệt Cát liền biến mất. Một đoàn người hơn hai nghìn đạo sỹ, sát khí bừng bừng. Xông vào trung vực, bọn họ điên cuồng đao kiếm. Hướng thẳng về hỏa tộc, mấy lão già đi đầu, phong thái oai hùng hăng tiết nói lớn. - Kẻ nào dám cả gan đánh hỏa tộc, tập kích Bỉ Ngạn Lâu. Nay Lôi, Thủy chúng ta quyết đoạt thủ cấp bọn khốn đó. Tiếng nhân sỹ theo sau hưởng ứng lời hiệu triệu của lão già vang lên. Một cỗ khí tức của hơn hai nghìn con người đi trước nói riêng và của mấy trăm nghìn mạng người đi sau nói chung, dội vào thiên địa gây chấn động. Bọn chúng kẻ nào kẻ nấy đều mang bộ mặt hầm hổ. Bạch Phương và chín lão đầu vừa đem Ly Ảnh ra đến biên trung vực liền gặp đám người rần rần sát khí này. Theo suy đoán thì Bạch Phương chắc chắn bọn chúng đang nhắm về trung tâm hỏa tộc. Hỏi một vài kẻ đi lẻ sau cùng của đám người, thần sắc Bạch Phương tái nhợt. - Huynh nói các huynh đi cứu viện Bỉ Ngạn Lâu sao? Một tên mặt bánh đúc ném ánh nhìn kinh bỉ về đám người thương tật đầy mình của Bạch Phương. Hắng giọng, hắn kiêu kỳ nói. - Phải! Huyền thần tu vị của ngươi cũng không đến nỗi. Nhưng nhìn đám lão đầu phế kia xem. Chậc! Chậc! Hắn lắc đầu khổ tâm. - Mau đen mấy lão già về đi. Bọn ta đi giải cứu Bỉ Ngạn Lâu. Nghe nay, tông chủ cũng đang giao chiến. Thêm hai phó tông thì sợ gì không giết nổi lũ khốn kia. Bạch Phương nghe hắn ta nói mà cười gượng. Chắc chắn sát khí ngút trời kia là đang nhắm vào Nguyệt Cát, Bạch Phương thoáng lo lắng. Xua tay cho bọn chúng đi trước, Bạch Phương e dè nói. - Vậy trăm sự nhờ mọi người. - Bạch Phương tiểu hữu! Bọn chúng đông vậy! Liệu chúng ta có nên quay lại ứng cứu? Một lão đầu không nén nổi cảm xúc mà nói. Bạch Phương đưa mắt nhìn chín vị trưởng lão. Ngoài Ly Ảnh đang bất tỉnh thì bọn họ thực sự kiệt sức. Nhớ lại lời Nguyệt Cát căn dặn lúc rời đi, Bạch Phương lắc đầu. - Chúng ta nên thoát thân. Mấy đám lèo tèo này! Thật chẳng đáng để muội ấy bận tâm. Chín trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau. Thấy Bạch Phương rời đi, bọn họ bặm chặt môi dưới. Tuy không nói lời nào nhưng thái độ Bạch Phương tự nhiên khiến họ thấy mình thật may mắn. Nếu không có Ly Ảnh thức thời nhận ra thánh nữ thì bây giờ chắc chắn bọn họ đã bỏ mạng từ lâu. Đại ân đại đức của Ly Ảnh, tự nhiên khiến họ mạnh bạo bước theo Bạch Phương. Vừa ra khỏi trung vực, Bạch Phương lại gặp Quỳnh Thiên đang đi đi lại lại quanh hòn đá. Thần sắc lo lắng của Quỳnh Thiên lập tức tan biến khi thấy Bạch Phương đi ra. - Bạch Phương! Vương hậu của ta đâu? Quỳnh Thiên rối rít hỏi. Nháo nhác tìm kiếm hình dáng quen thuộc nhưng không thấy, ánh mắt Quỳnh Thiên trùng xuống. Thần sắc đầy chua sót, ném cái nhìn miễn cưỡng vào mấy lão đầu đi sau Bạch Phương, Quỳnh Thiên hừ lạnh. - Ngươi không đem vương hậu của ta theo. Đã thế còn rước những của nợ này về làm gì? Chín lão đầu vừa thấy Quỳnh Thiên liền run rẩy. Ngoài thánh nữ thì phong thái quyền quý toát ra từ Quỳnh Thiên thuộc tầm lớp khác hoàn toàn với những kẻ họ từng gặp. Khẽ thì thầm vào tai Bạch Phương, lão đầu gần nhất hỏi. - Tiểu hữu! Người đây phải chăng là Quỳnh đế xưng vương khắp tứ hải bát hoang? Bạch Phương gật đầu. Vội vã, đám trưởng lão chắp tay bái vọng nam tử trước mặt. - Quỳnh đế! Chúng thần không biết người ngự giá. Mong người bỏ quá cho. Quỳnh Thiên nhướng mày. Mấy lão đầu này, Quỳnh Thiên không quen biết. Tuy cũng thiên thần tu vị nhưng chín lão chẳng bằng cái vẩy tay của Quỳnh Thiên. Có lẽ vì sức mạnh chênh lệch nên bọn họ phải cúi mình. Bạch Phương không thấy ai đi cạnh Quỳnh Thiên liền hỏi. - Hoàng thượng! Người luôn đi một mình sao? Quỳnh Thiên ném ánh mắt về hướng trung vực. Đứng ở khoảng cách xa thế này, Quỳnh Thiên vẫn nhìn thấy bầu trời bên trong đám sương mù kia. Một màu sắc địa ngục khiến Quỳnh Thiên rùng mình kinh hãi. - Nghiên Nghiên và Tử Điệp đi cứu Giang Tuyết rồi. Còn Lang Khuê và một nữ tử tên Thố Mây cũng trở về bên cạnh Cát Cát. Bọn chúng bảo ta ở đây chờ ngươi. - Giang Tuyết? Là nữ tử chúng ta cứu sao? Bạch Phương ngờ ngợ không nhớ tên. Quỳnh Thiên thở dài sầu não. - Phải! Cát Cát muốn ả toàn mạng. Quỳnh Thiên vừa dứt lời thì Nghiên Nghiên xuất hiện sau lưng. Kéo theo Giang Tuyết đang bất tỉnh, Nghiên Nghiên lạnh lùng nói. - Bạch Phương! Ả hôn mê mà liên tục réo tên ngươi. Phiền chết bản vương rồi. Ném Giang Tuyết vào vòng tay Bạch Phương, Nghiên Nghiên quay lưng. - Nghiên Nghiên! Vương hậu của ta đâu? Nghiên Nghiên định biến mất thì bị những lời hàm hồ của Quỳnh Thiên ngăn lại. Cơ mặt co giật, Nghiên Nghiên quát. - Chủ nhân ta còn lâu mới lấy ngươi. Mau tránh xa khu này ra. Tâm tình chủ nhân không tốt nên ta phải về bên cạnh người. Quỳnh Thiên tái mặt. Bạch Phương ẩy Giang Tuyết cho mấy lão đầu phía sau. Chạy lại gần Nghiên Nghiên, Bạch Phương hỏi gấp. - Cát muội làm sao cơ? Nói cho ta biết đi! - Xì! Lũ nhân loại phiền phức. Lo mà giữ mạng đi. Nghiên Nghiên biến mất để lại câu hỏi không lời giải. Quỳnh Thiên và Bạch Phương lặng đi. Yên lặng chờ đợi, ánh mắt họ dõi về hướng trung vực.
CHƯƠNG 62: Bấm để xem Nam tử béo ú, núng na núng nính đi trước đoàn người. Cái mặt bánh dày trắng bốp của hắn lộ nụ cười gian sảo. Ném ánh nhìn phức tạp về phía hỏa tộc đang khói lửa mịt mù, miệng lưỡi hắn dẻo quẹo. - Ta là tông chủ Bỉ Ngạn Lâu. Các ngươi mau theo ta vây đánh yêu nghiệt. Long Khâu hóa hình người nhưng vẫn chưa bỏ được dã tâm. Nghĩ gần mấy nghìn nhân sỹ ở đây thừa sức đánh lại một ma đầu, hắn ưỡn ngực hiệu triệu toàn thiên hạ. Phàm những kẻ theo phụng Bỉ Ngạn Lâu thì tất cả các ngoại tộc có chút máu me cũng xung phong đầu quân. Đoán một trận cùng tông chủ Long Khâu thì bọn chúng thừa sức nâng cao thế lực. Một ván bạc thua trông thấy của ma đầu thì kẻ ngu nào không chịu đầu quân cho Bỉ Ngạn Lâu chứ? Khí thế ngút trời, đám người ùn ùn kéo về hướng hỏa tộc. Long Khâu đạp chân xuống nền đất đen xì vẫn còn nghi ngút khói. Nhan thạch đã nguội. Hai mắt hắn liên tục đảo đi đảo lại. Cố nhìn trong đám sương mù, Long Khâu gầm thét. - Yêu nghiệt! Mau ra đây! Có giỏi thì đấu tay đôi với ta. Không gian tĩnh lặng đến khó hiểu. Ngoài tiếng tanh tách của nhan thạch nóng chảy trên mặt đất phía xa, bọn chúng không hề nhận thấy sự hiện diện của sự sống. Nghĩ Nguyệt Cát hoảng sợ uy áp mình, Long Khâu tiếp tục mắng nhiếc. - Con rùa rụt đầu! Mau lết xác ra đây cho ta. Đừng tưởng Bỉ Ngạn Lâu dễ bắt nạt. Đúng là một tông chủ biết dùng mồm mép. Đám nhân sỹ theo sau Long Khâu thấy không gian chẳng có gì thay đổi. Một chút khí tức khác lạ cũng không hề xuất hiện. Thần sắc bọn chúng hoang mang rồi tất cả thở phào. Nghĩ tưởng ma đầu chống đối Bỉ Ngạn Lâu đã cong đuôi bỏ chạy. Buông lỏng, cả đám hà hà cười. - Chắc ả sợ nên chạy mất dạng rồi. Sỹ khí đám người tụt xuống. Long Khâu thấy vậy bèn nhướng mày khó chịu. Vung tay đánh một đạo sát khí thăm dò vào hư không, Long Khâu kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp. Lại một câu trả lời trong yên lặng. Bầu trời xầm xịt hiu hắt vẻ âm u. - Ả chạy rồi! Chúng ta phải làm sao? Một kẻ không chờ được liền thốt lên. Đám người xung quanh nháo nhác tìm ánh mắt đồng cảm của Long Khâu tông chủ. Bỉ Ngạn Lâu xưa nay có tiếng. Nhất Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ sau Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Ám, Quang. Thiên hạ rộng lớn, Bỉ Ngạn Lâu mình tay thâu tóm già nửa. - Không được! Ả mà chạy thì chúng ta phải đuổi theo. Nhất là đào trời xới đất, quyết phải tìm cho ra kẻ ngông cuồng đấy. Long Khâu nghe mấy kẻ hữu dũng vô mưu tán chuyện liền hừ lạnh. Sát khí hừng hừng, hắn dậm chận xuống đất khiến chấn động trong trăm dặm. Chim tróc không biết từ đâu bay loạn tứ tung. Tiếng quang quác của chúng, kêu inh tai nhức óc những kẻ đang tiến về gần hỏa tộc. - Là quạ! Một kẻ nhận ra cái mỏ vàng, mình đen của những con chim liền thốt lên. Mọi người nháo nhác nhìn lên không trung. Số lượng quạ cứ tăng dần, tăng dần. Cảm tưởng cả bầu trời được tạo ra từ những con vật đen xì đem điều sui rủi này. - Tại sao có nhiều quạ ở đây vậy? Trước đây trung vực đâu có sinh vật này đâu? Long Khâu bất giác thốt lên thành tiếng. Bầy quạ bay thành vòng tròn trên đầu đám người của Long Khâu. Đập cánh xua tan sương mù, quạ đen nhanh chóng thổi bay những thứ cản trở tầm nhìn. Hỏa tộc bị nhan thạch nung chảy lập tức lộ ra trước mắt mấy nghìn con người. Thần sắc kinh hãi, bọn họ sững sờ lùi lại. - Chạy đi! Ta cho các ngươi chạy. Thanh âm vang vọng đất trời khiến mọi người hoang mang. Nhìn lên trên bầu trời, một nữ tử khoác huyết y đứng trên đầu những con quạ xuất hiện. Mái tóc nàng buông thõng vươn dài trong gió. Lũ quạ dập dờn. Màu đen đỏ khiến người khác nhìn vào rùng mình kinh hãi. Nguyệt Cát thần sắc băng lãnh. Ánh nhìn của nàng lạnh giá hơn băng. Phong thái thoát thần thoát tục càng khiến Nguyệt Cát trở nên vạn phần tôn quý. Tuy bọn người bên dưới không thể nhìn rõ dung mạo Nguyệt Cát nhưng kẻ nào kẻ nấy đều sững sờ. Một thứ khói đen kỳ dị từ miệng những con quạ nhả ra. Tạo thành tấm lưới, đám khói mau chóng phong tỏa hết đường đi lối lại trong trung vực. Cảm giác bị nuốt mất linh hồn, một nửa nhân sỹ bên dưới ôm đầu gào thét. Nhìn đám người vật vã trong cơn đau điên loạn, những kẻ tu vị cao hơn chỉ biết âm thầm nuốt nước miếng. - Họ bị sao vậy? Chả nhẽ ma đầu đã ta tay với chúng ta? - Đừng sợ! Ả ma đầu chỉ là một cái huyền thánh. Thiên đế há lại thua kẻ vô danh tiểu tốt đó? Long Khâu trấn an nhân sỹ. Nguyệt Cát đứng trên cao. Nhìn bọn người ngu ngốc không biết thức thời, nụ cười trên môi nàng trở nên căm phẫn. Lập tức liếm môi, Nguyệt Cát yêu nghiệt nói. - Thiên đạo mà các ngươi dành cả đời tu luyện do ai viết. Trời xanh, đất màu mỡ do ai họa. Liệu bọn khốn các ngươi có biết ai là kẻ tạc núi, đắp sông? - Ngông cuồng! Chuyện thiên địa đâu tới lượt ma đầu ngươi bàn luận. Mau mau quy đầu chịu chết. Một kẻ bên dưới gầm lên. Cả đám đông hưởng ứng nghe theo. - Đúng đấy! Yêu nghiệt như ngươi thì quản nổi ai? Mau! Chúng ta liên kết giết chết ả để diệt trừ hậu họa. Long Khâu đệm thêm vào khiến hào khí đám người dâng lên cuồn cuộn. Nguyệt Cát thần sắc băng lãnh. Nhìn vẻ mặt kiêu kỳ phách lối của đám người phía dưới, nàng lạnh lùng nói. - Nhân nhân, tình tình, thế thế. Thiên thiên, địa địa, bất trùng lai. Phải nói ta quá nhân từ. Vong ân bội nghĩa rầu nhân quả. Luân hồi, số kiếp phó mặc tạo hóa trời ban. Nguyệt Cát vừa dứt lời liền vung tay mở một kết giới. Khóa bọn người trong trung vực, Nguyệt Cát nhẩm vài câu ngữ chú cổ. Ngay lập tức trên đầu mỗi người hiện lên một quyển sổ. Gió thổi. Từng trang giấy mở ra. Tên tuổi, quê quán, niên thọ, tu vi, đạo hạnh của từng người được ghi rõ trong sổ sinh tử. Tử hỏa lập tức bùng cháy từng trang giấy. Đám người thấy quyển sổ trên đầu bốc cháy liền hoảng loạn. Nhiều kẻ đưa tay với sổ sinh tử của mình nhưng nắm không nổi. Bọn chúng dần dần bị hút dần sinh mệnh. Da dẻ beo dúm. Mắt mũi hốc hác lộ ra chẳng khác nào ma đói. Ngay cả thân hình béo ú của Long Khâu cũng không ngoại lệ. Chẳng mấy chốc, những bộ xương di động hiện ra. Công pháp tu luyện bị Nguyệt Cát rút cạn. Tay chân chúng bắt đầu co giật. Cả đám ngã vật xuống đất. Xếp chồng chéo lên nhau, những bộ xương giòn chẳng may vỡ vụn. Tiếng la hét vì đau đớn. Cả đám người gãy xương nằm thân bại danh liệt. Ánh mắt đau đớn, sợ hãi đến tột cùng. Nguyệt Cát dơ tay bóp chặt vào hư không. Những quyển sổ sinh tử tự nhiên đang cháy từ từ liền bùng lên dữ dội. Tốc độ thiêu đốt gấp mấy lần. Những kẻ tu vi kém, đạo luân hồi không tu thì chết trong tích tắc. Những kẻ còn lại, tử hỏa đốt niên thọ họ. - Cát nhi! Sao muội lại đồ sát nhiều sinh mạng như vậy? Phải chăng nhân loại ép buộc khiến muội mất đi lý trí? Tiếng trầm ấm vang lên từ lỗ hổng không gian ngay cạnh Nguyệt Cát đứng. Đàn quạ thấy uy áp tăng liền rã đàn, bay toán loạn. Nam tử anh tuấn khoác hắc bào bước ra khỏi lỗ không gian. Thần sắc sầu ưu, Diêm Hà diêm đế thở dài.
CHƯƠNG 63: Bấm để xem Lỗ hổng không gian sau lưng Diêm Đế khép lại. Nhìn đám người bên dưới đang quần quại trong sống chết, Diêm Đế vung tay. Một cơn cuồng phong lập tức thổi bay thân xác bọn chúng thành cát bụi. Mặt đất trống không. Xương xẩu cũng tan theo luồng gió lớn. Nhướng đôi chân mày thanh thoát, Diêm Hà diêm đế nhìn dung mạo muội tử của ngài. Mới có một thời gian không gặp, Diêm Đế đã cảm thấy xa cách gấp trăm vạn lần. Thói quen cả trăm trăm vạn năm tự nhiên bây giờ lại thay đổi. Tuy thần sắc khoẻ mạnh nhưng y phục, hành động lại khiến người ta phải xem lại. Cảm giác Nguyệt Cát trở thành con người khác làm tâm tư Diêm Đế sầu khổ. Thanh âm trầm mặc, Diêm Đế nói. - Cát nhi! Ta đã tra ra chút tung tích của Huyết pháp. Nguyệt Cát thần sắc băng lãnh bất chợt giao động. Quay nhìn vị nam tử trước mặt, Nguyệt Cát ném cho Diêm Đế ánh mắt ngờ vực. - Huynh nói Huyết pháp của ta sao? Kẻ nào có thứ đó? Ta nhớ chưa một lần truyền dạy cho ai. Diêm Đế thở dài. Ánh nhìn xa xăm về nơi xa, Diêm Đế chậm rãi nói. - Đúng là muội chưa truyền dạy cho bất cứ ai. Thứ công pháp cuồng bạo đó! Kẻ phàm phu tục tử há có thể chịu đựng nổi một tầng lĩnh ngộ. - Thế! Ý huynh? Nguyệt Cát nhướng mày. Trong suy nghĩ của nàng bắt đầu thấy mọi chuyện logic. Từ chuyện tàn hồn khổng tước vương Bích Vũ đến huyết pháp trận rải rác khắp thiên hạ, Nguyệt Cát cảm giác kẻ đứng sau thật sự có mối liên kết với mình. Hơn nữa, mối quan hệ này đáng để thiên hờn địa giận. Diêm Hà diêm đế vung tay vào hư không. Không gian lại thêm một lần rần rần rung chuyển. Một cánh cửa quỷ dị hiện ra trước mắt Nguyệt Cát. Cái bộ xương trắng hếu đang bê đầu nó trên tay trông thật dị hợm. Đôi mắt đỏ ngàu như những viên hồng ngọc lấp lánh nằm trong hốc mắt. Nó cựa quậy cơ hàm. Rắc! Rắc! Rắc! Hàm răng sứt mẻ mở dần ra. Há đến một mức nhất định, cánh cửa lập tức rung chuyển. Mở cổng địa ngục, tử khí bên kia không gian tràn sang bên này khiến cỏ cây, đất đá chảy thành dịch lỏng. Thứ màu đen đen nhanh chóng bốc khói nghi ngút. Diêm Đế bước chân vào trong cánh cổng. Thanh âm Diêm Đế vang vọng vào trong tâm thức Nguyệt Cát khi cổng địa ngục khép lại sau lưng ngài. - Cát nhi! Cửu thiên vốn chẳng như xưa. Nay muội chọn con đường khó khăn này, bọn huynh không cản muội. Tuy nhiên bây giờ chẳng có chúng ta bên cạnh, muội đừng mạo hiểm quá! Có gì cần giúp, hi vọng muội sẽ gọi cho huynh. Ánh mắt Nguyệt Cát trầm mặc. Nhìn cánh cổng địa ngục khép lại, tâm tư nàng càng thêm trữu nặng. "Ngưng Hương! Nàng đang ở đâu? Liệu nàng có biết ta đang đi tìm nàng? Chân trời góc bể, tại sao chẳng có một chốn để ta dung thân. Tranh đấu hàng trăm vạn năm, chạy trốn rồi lại chạy trốn. Ta! Cuối cùng cũng phải chấp nhận." Nguyệt Cát khẽ nhắm đôi mắt. Giữa đất trời thiên địa, nàng dang hai tay. Ngước mặt lên trời, thân thể nàng lơ lửng giữa không trung. Hồi tưởng lại quá khứ, Nguyệt Cát khổ tâm. Thiên địa vốn một tay mẹ tạo hóa họa nên. Thiên đạo cũng một tay người khắc dấu. Để giữ luật trời, mẹ tạo hóa ngẫu nhiên nhận chín đứa con trong chín giới. Tạo ra một định ước, hễ có kẻ nào trong chín kẻ này muốn xưng vương xương bá, mẹ sẽ ban quyền năng. Nguyệt Cát là một trong chín người đó. Năm xưa, Nguyệt Cát vì tranh đấu mà đoạt mạng tám kẻ còn lại. Gia vị chết tróc trong chín giới khiến Nguyệt Cát bây giờ nghĩ lại vẫn còn ghê rợn. Tự nhiên cảm giác cuộc chiến lại rục rịch bắt đầu, Nguyệt Cát bừng tỉnh. Mở mắt, Nguyệt Cát thần định tâm nhàn. "Đây là giới thứ chín! Mầm mống chỉ mới lan rễ tới đây. Nếu ta không nhầm, tám giới còn lại đã trở nên nhũng loạn. Việc bây giờ, ta phải mau chóng đoạt bạch hải. Tránh đêm dài lắm mộng a!" Nguyệt Cát nghĩ tới đây liền lập tức biến mất. Tử chiến tại trung vực, âm khí hiển nhiên sẽ lan ra những giới còn lại. Quay lại chỗ Bạch Phương, thần sắc băng lãnh của Nguyệt Cát khiến ba người họ khó hiểu. Quỳnh Thiên định cất lời nói thì Nguyệt Cát dơ tay cản lại. Nhìn vào Giang Tuyết, Nguyệt Cát lạnh lùng buông lời lãnh đạm. - Ngươi biết Kim tộc chẳng ai sống sót ngoài ngươi. Muốn mượn tay ta rửa hận, ta không trách. Về đi! Ta không cần một nữ tử lươn lẹo. Thần sắc Giang Tuyết tái nhợt. Bấu vào tay áo Bạch Phương nhưng nàng lập tức bị nam tử này gạt ra. Bạch Phương chẳng chút e ngại. - Cô nương nên hiểu lễ nghĩa. Giang Tuyết trầm mặc. Ánh mắt thoáng chút sầu khổ. Nghĩ cả ba người này đều đã quyết bỏ lại nàng, Giang Tuyết tâm tư bấn loạn. Tộc mất, bên cạnh nàng thật chẳng còn ai. Cảm giác cô đơn tự nhiên khiến da dẻ Giang Tuyết nổi gai góc. Giang Tuyết quỳ xuống trước chân Nguyệt Cát. - Liệu người có thể lưu cho tiểu nữ một chỗ. Chỉ cần không bỏ tiểu nữ lại, người muốn Giang Tuyết làm trâu ngựa, Giang Tuyết quyết không từ. Nhìn biểu hiện của Giang Tuyết, Nguyệt Cát thở dài. Quay mặt đi, Nguyệt Cát nói. - Giang Tuyết! Dựng tộc do một tay ngươi! Đừng làm chuyện thừa thãi. Chúng ta đi! Nguyệt Cát bước đi. Quỳnh Thiên và Bạch Phương theo chân nàng. Bỏ lại Giang Tuyết một mình quỳ gối. Những giọt lệ tanh tách lăn trên gò má nàng. Thời gian quanh Giang Tuyết như chững lại. Cảm xúc đau đến không tả, Giang Tuyết nức nở khóc òa. Cuộc đời nàng những tưởng chỉ như chiếc lá vàng úa trên cây. Lá rụng. Chẳng còn ai cần một cái lá vô dụng. Nguyệt Cát và hai vị nam tử kia đã rời đi từ rất lâu. Một mình Giang Tuyết, một mình giữa đất trời vô vọng. Ngước mắt ướt nhoè nhìn những đám mây mù u ám, Giang Tuyết cắn chặt môi dưới. - Ngươi tưởng thoát khỏi tay ta sao? Một cánh tay đen xì xuất hiện sau lưng Giang Tuyết. Cánh tay đâm xuyên ngực nàng. Máu huyết bắn ra tứ tung. Đôi mắt trợn trắng, Giang Tuyết run rẩy cúi xuống nhìn bàn tay đang từ từ rút ra khỏi ngực mình. Ngã vật xuống đất, khoé mắt nàng ướt lệ. Cánh tay kia biến mất. Cuộc chiến giữa Kim, Hỏa, Lôi, Thủy tất nhiên có kết cục. Cái chết treo trên đầu bọn họ. Mặc dù đa phần do một tay Nguyệt Cát nhưng thiên địa lại ầm vang về một ma đế mới xuất quan. Kẻ này hình hài không tỏ. Mỗi khi hắn xuất hiện thì chết chóc đâm chồi.
CHƯƠNG 64: Bấm để xem Bước ra khỏi trung vực, Nguyệt Cát cùng hai nam tử kia bắt gặp một hoang mạc mênh mông. Bầu trời trong xanh cao vút. Đứng từ xa nhìn từng luồng cát chạy trên sa mạc, Nguyệt Cát nói. - Qua khỏi man hoang sa mạc là chúng ta thoát khỏi Lục Vân tinh cầu. Ngoại giới hiểm nguy. Ta cùng hai ngươi, e phải chuẩn bị cho tốt. Quỳnh Thiên quay nhìn vẻ mặt hoang mang của Bạch Phương mà cười khổ. Tu vi hai người trong mấy ngày qua có tăng rõ rệt. Nhưng thú thật, Quỳnh Thiên chưa thấy mình giúp ích được gì cho Nguyệt Cát. Nếu cả đường đi cứ tiếp diễn thế này, Quỳnh Thiên e mình và Bạch Phương sẽ trở thành gánh nặng. Thở dài, Quỳnh Thiên nói. - Cát nhi! Hai ta tu vi hạn hẹp. Ta e.. Nguyệt Cát dơ tay ra hiệu Quỳnh Thiên không phải nói tiếp. Những suy nghĩ của hai nam tử này, Nguyệt Cát thấu tỏ từ lâu. Thần sắc phức tạp, Nguyệt Cát lạnh lùng nói. - Thiên Thiên! Ta cũng như các ngươi. Nội thương chưa khỏi. Ngoại vật thì liên tục xoay dời. Nay đại sự phải làm, ta cũng không muốn làm khó các ngươi. - Không! Ta muốn theo muội! Bạch Phương bất giác thốt thành lời. Không gian giữa ba người tự nhiên rơi vào trầm mặc. Sự cố chấp trong mắt hai người họ khiến Nguyệt Cát khó nghĩ. Một tiếng thở dài, Nguyệt Cát vung tay. Lập tức man hoang sa mạc trước mắt hóa thành đồi trọc đất hoang. Cát bụi biến mất. Mùi khô cằn dội lên từ các kẽ đất nứt nẻ. Nguyệt Cát bước lên trước. Quỳnh Thiên nhìn xuống gót chân nàng. Chỗ đất vừa được Nguyệt Cát dẫm lên lập tức nở ra những đám cỏ xanh ngát. Màu xanh của sự sống khiến Quỳnh Thiên và Bạch Phương khó hiểu. Trước đây, hai người họ chỉ thấy tử khí thoát ra từ nàng. Cây cỏ héo úa. Sự hủy diệt vượt mức tưởng tượng. - Ta vốn âm dương trung hòa. Các ngươi đừng thấy làm lạ. Nguyệt Cát dừng lại. Quay đầu nhìn thần sắc hoang mang của hai nam tử, Nguyệt Cát nói thêm. - Ta cần bế quan tĩnh dưỡng hai ngày. Thiên Thiên có thể tu thêm Thức Thần Chi Hải. Nhìn sang Bạch Phương, Nguyệt Cát tiếp tục. - Riêng huynh! Bạch Phương chưa biết Nguyệt Cát nói gì đã gật đầu đồng ý. - Ta đưa huynh tới đó gặp Tiểu Phong! Nó sẽ dạy huynh điều chế dược tài. - Ta hiểu rồi! Bạch Phương nói. Nụ cười vui thích hiện lên trên đôi môi của hai nam tử. Thanh âm nhẹ nhàng, Nguyệt Cát nói. - Hai ngươi vào không gian của ta tu luyện. Bao giờ tìm được tung tích bạch hải, ta tự khắc sẽ đem hai ngươi trở lại. Nguyệt Cát vừa dứt lời thì vung tay thu Bạch Phương và Thiên Thiên vào không gian túi. Có lẽ đó là cách tốt nhất để Nguyệt Cát đảm bảo an toàn cho hai người họ. Đến lúc chỉ còn một mình, Nguyệt Cát thần định tâm nhàn, nhấc chân tiến sâu vào trong man hoang sa mạc. Gió bất chợt thổi lên. Nguyệt Cát nhướng mày nhìn về màng chắn trắng trắng phía sau mấy ngọn đồi trọc. Đó là màng thai ngăn cách các giới với nhau. Xuyên qua màng thai đó, Nguyệt Cát sẽ đến được thế giới thứ tám. Vốn chưa biết bên ngoài loạn tới mức nào nhưng Nguyệt Cát vẫn phải thận trọng. "Trước mắt ta nên tìm tung tích bạch hải." Nguyệt Cát nghĩ vậy bèn chọn một chỗ cạnh chân núi để bế quan. Không gian cả man hoang sa mạc đã thuộc tầm kiểm soát của nàng. Nhắm nhẹ hai mắt, Nguyệt Cát khoanh chân. Hai tay kết quyết, thần thức Nguyệt Cát lập tức từ đỉnh đầu bay thẳng vào hư không. Từ trên cao, thần thức Nguyệt Cát quét kim quang ra phía màng thai. Từng luồng linh khí xanh lam bao quanh lớp chắn màu trăng trắng. Những con dơi tinh bay đi bay lại quanh một gốc cổ thụ xum xuê gần đó. Thấy có kẻ đang nhìn mình, bọn dơi tinh nháo nhác. Ngay lập tức, Nguyệt Cát thấy một con dơi to tướng chui ra từ tán cây cao nhất của cây cổ thụ. Rơi bụp xuống đất, con vật lồm cồm bò ra chỗ thoáng nhất. Lũ dơi con con cũng lóc cóc bò theo nó. Hướng về phía thần thức Nguyệt Cát, dơi vương dập đầu quỳ lậy. - Bọn tiểu nhân không biết đã đắc tội gì với người! Mong người có thể rộng lòng tha thứ. Nguyệt Cát ném ánh nhìn kiên định xuống thân hình nâu nâu, xấu xí của con dơi vương. Thanh âm sắc lạnh, Nguyệt Cát vừa cất lời đã khiến bọn chúng run rẩy. - Tại sao các ngươi lại tới màng thai? Dơi vương vội vã đáp trả. Cái mõm thô kệch của nó khẽ nhấc hàm răng nhọn hoắt. - Dạ! Bát giới bị Cửu Trùng Huyết độc chiếm. Yêu vương vì mạng mà bán tộc nhân. Bọn tiểu nhân không cam chịu kiếp nô bộc nên lẩn trốn tới đây. - Cửu Trùng Huyết? Yêu vương? Nguyệt Cát nhướng mày. Cái từ Yêu vương gợi cho Nguyệt Cát không chút thoải mái. Nhớ là mình đã từng yêu cầu Nghiên Nghiên kêu hắn tới diện kiến, Nguyệt Cát nói thêm. - Bát giới còn lại ra sao? - Dạ thưa! Bát giới chẳng còn màng thai ngăn cách. Hơn hai năm trước, Cửu Trùng Huyết đã sớm hợp những giới này thành một để dễ bề cai trị. - Hợp nhất? Đám Cửu Trùng Huyết này từ đâu mà ra? - Dạ thưa! Bọn chúng có tất thảy chín người. Thực lực cường bá. Tiểu nhân nghe nói mỗi lần chúng xuất hiện thì đem tới chết chóc lầm than. - Thú vị nhỉ! - Người có điều không biết. Cầm đầu bọn chúng là Quang Thấu Tráng và Bách My Ngư. Đôi cẩu nam nữ này được sánh ngang nhật nguyệt. Hành tung quỷ dị. Nghe đâu, bọn chúng đang định đánh chiếm Cửu Thiên Huyền Giới. Nguyệt Cát cắn nhẹ môi dưới. Những lời dơi vương nói thật khiến Nguyệt Cát phải lao tâm tổn trí. Không nghĩ tám giới còn lại loạn tới mức như thế, Nguyệt Cát thở dài. "Phải chăng bọn chúng muốn tham gia tranh đoạt thiên địa với ta?" - Tiểu Dơi Dơi! Ngươi còn biết thêm gì? Nguyệt Cát thấy dơi vương cứ do dự. Đoán nó còn điều khổ tâm, Nguyệt Cát đành hỏi thêm. - Dạ! Cách đây hai hôm, tiểu nhân nghe nhân loại đồn. Một trong chín ma đầu trong Cửu Trùng Huyết đã đặt chân vào thế giới thứ chín này. Dơi vương ngập ngừng. Cảm giác sợ hãi từ dơi tộc truyền đến khiến Nguyệt Cát không hài lòng. "Đã tới đây rồi sao? Ta có nên.." Nguyệt Cát vừa nghĩ một kế sách mới. Định trà trộn vào Cửu Trùng Huyết kia để tìm manh mối, Nguyệt Cát khẩn thiết hỏi dơi vương. - Bọn chúng có nhận người? Dơi vương ngơ ngác. Có lẽ nó đang thắc mắc tại sao Nguyệt Cát lại hỏi vậy. Nhưng đứng dưới thiên địa này, kẻ tự hào là sống dài dai nhất chỉ có mình nó. Bởi bản tính lạnh lợi, dơi vương nhanh chóng nhìn ra tâm trí Nguyệt Cát. Thận trọng, dơi vương lắc đầu. - Bọn chúng không nhận người. Nguyệt Cát nhướng mày khó hiểu. Tại sao một đám cuồng mê xưng bá như bọn chúng lại không cần củng cố thế lực, gia tăng nhân số. Phải chăng? Phải chăng bọn chúng tự tin đủ mạnh để cân thiên đong địa với tạo hóa hay sao? Nguyệt Cát nhớ lại khi xưa tranh bá. Cũng phải nhờ Bỉ Ngạn Lâu và ba sư huynh thì Nguyệt Cát mới may mắn đoạt vương vị. Cái lũ ngông cuồng này, hành tung bọn chúng quả khiến Nguyệt Cát phải cân nhắc. "Nếu ta giết một kẻ trong bọn chúng, ắt sẽ dứt dây động rừng." - Dạ! Nếu người muốn thăm dò thì có một tổ chức mới thành lập đang chiêu mộ. Thực lực họ sánh ngang Cửu Trùng Huyết. Dơi vương bất chợt nghĩ ra điều gì đó nên vội vã lên tiếng. Nguyệt Cát ném ánh nhìn ngờ vực về phía dơi vương. Rõ ràng, nó vừa nói thực lực đám Cửu Trùng Huyết cường bá mà bây giờ lại lòi ra một tổ chức có thể đối địch. Điều này khiến Nguyệt Cát khó hiểu. - Nói xem! - Dạ! Tiêu Dao Các đang gom góp nhân tài để đứng lên chống lại Cửu Trùng Huyết. Tuy nằm trong phe chính nghĩa nhưng bọn họ lại tuyển chọn khắt khe, chẳng khác hành tung của ma giáo chút nào. - Là sao? - Để tránh tuyển nhầm địch, Tiêu Dao Các đề ra một quy định. Hễ ai muốn chung tay diệt ma giáo, ắt phải tâm tĩnh như nước, dạ sáng như trăng. Nguyệt Cát vừa nghe dơi vương nói liền không nhịn được cười. Ở đời đâu ai dám chắc tâm họ không bị ma tà vấy bẩn. Đôi khi cái lũ dở hơi chính phái kia còn mưu mô quỷ kế gấp trăm vạn lần. Dơi vương nghe Nguyệt Cát cười cũng hề hề cười theo. - Thế làm sao ta có thể gia nhập bọn chính phái đó? Nguyệt Cát cười cượt nói. Tác phong chính phái thật khiến Nguyệt Cát phát buồn nôn. Nhưng vì đại sự thì Nguyệt Cát có thể xem sét. - Dạ! Tiểu nhân không biết! Dơi vương hoang mang. Ánh mắt nó long lanh ngước nhìn thần thức Nguyệt Cát trên cao. Nguyệt Cát thấy thân hình gầy rộc của bọn chúng mà lắc đầu chán nản. Chuyện đế vương tranh đoạt, lũ bần hèn nào dám hiến mưu. Không muốn làm khó dơi tộc, Nguyệt Cát xua tay nói. - Rồi! Các ngươi khỏi phải nghĩ! Ta tự biết cân nhắc! Nguyệt Cát quay lưng trở về thân thể của mình. Đám dơi tinh ngơ ngác nhìn nhau. Một cảm giác kỳ quái dội lên trong đầu dơi vương. Nó đứng thẳng bằng hai chân. Ôm bộ cánh dài bọc lấy toàn thân thể. Ánh mắt kiên định, dơi vương quay người nhìn lũ tộc nhân đang quỳ rạp. - Mau! Đi truyền tin tới các tộc còn lại. Thánh nữ trùng nhân. Bảo bọn chúng tuyệt đối bí mật. Âm thầm hỗ trợ người trên đường đi để tránh phiền phức không đáng từ Cửu Trùng Huyết. * * * Mở mắt, Nguyệt Cát nhìn đám cỏ xanh mọc từ những nơi mình đặt chân lên mà thở dài. Thiên địa của tám giới không nghĩ lại loạn đến thế. Nếu Nguyệt Cát đường đường chính chính vượt màng thai thì sẽ chỉ thêm rắc rối. Thần sắc phức tạp, Nguyệt Cát suy tính kỹ lưỡng. Cách duy nhất để đạt được tiêu chuẩn của Tiêu Dao Các là gột tẩy tâm ma. Nói thì dễ. Tâm ma Nguyệt Cát đâu như rau cỏ mà có thể rửa sạch dễ dàng. Bạch hải đã mất bảy phần. Nguyệt Cát không cách nào phong ấn hắc hải và huyết hải trong tâm lại được. Thần sắc khổ tâm, Nguyệt Cát nhếch mép miễn cưỡng cười. - Con bà nó! Bổn tôn vốn là thánh nữ minh giới. Tâm ma ngút trời. Đến bản thân cũng chưa thể khống chế hết. Phen này, khó cho bổn tôn rồi đây. - Chủ nhân! Ta có kế hay! Thanh âm Lang Khuê vọng vào thần thức. Mỗi lần bế tắc, Nguyệt Cát mới nhận thấy giá trị thực sự của con Bạch Hổ kiêu ngạo này. Giọng đều đều, Nguyệt Cát nói. - Cách gì? - Người luyện Âm Dương Vạn Thế. Trắng đen ắt sẽ tách làm hai. - Âm Dương cái mẹ gì! Lũ các ngươi đã tìm được bí pháp đâu! Nguyệt Cát cơ mặt co giật. Thanh âm phẫn nộ, Nguyệt Cát quát tháo. Lang Khuê chèm chẹp mấy cái rồi thở dài. - Cái đống dược điển của người đâu có công pháp. Liệu người có thiếu chỗ nào không soát đến không?
CHƯƠNG 65: Bấm để xem Nguyệt Cát nhếch mép cười nhạt. Cả bảo khố dược lâu khi xưa, Nguyệt Cát nào để lại thứ gì. Với bản tính tham không rơi rớt bất cứ bảo vật nào, Nguyệt Cát há lại đãng trí quên một bí pháp. - Lang Khuê! Ngươi nghĩ bổn tôn không dám tẩn con bạch hổ nhà ngươi một trận hay sao? - Ấy! Chủ nhân! Thật sự mấy chục vạn dược điển đó, ta và Tiểu Phong đã tìm kỹ lắm rồi. Có khi nào, người quên không đưa cho ta hay không? Lang Khuê rối rít. Sát khí của Nguyệt Cát sộc thẳng vào không gian túi khiến mồ hôi lạnh tuôn tràn trên trán Lang Khuê. Gõ nhẹ bạch quạt lên đầu, Lang Khuê trầm mặc. Cảm giác Âm Dương Vạn Thế lúc nào cũng thường trực cạnh mình, Lang Khuê hỏi thêm. - Chủ nhân! Người có để thứ gì ngoài túi rách của người không? - Túi rách? Nguyệt Cát hừ lạnh. Cái kiểu kinh khỉnh của con bạch hổ quả thật làm Nguyệt Cát khó chịu. Túi rách mà Lang Khuê nói, Nguyệt Cát chắc chắn là hai không gian mà nó để cho nàng bỏ phế phẩm hạ lưu. Nguyệt Cát nhắm mắt lại. Đem thần thức đi tìm ở hai không gian túi còn lại, Nguyệt Cát sững sờ khi thấy tài sản của mình tự nhiên nhân lên gấp trăm vạn lần. Bên trong không gian túi, hai thảo nguyên dài cả mấy tức của Nguyệt Cát chất đầy đan dược và hắc tuyền mà Quỳnh Thiên lấy từ động phủ Chu Tước ra. Thứ ánh sáng thuần khiến vàng vàng, đo đỏ của những viên đan dược do Tiểu Phong luyện chế thật khiến Nguyệt Cát mê mẩn trong giây lát. Nhìn sang Hắc Linh Dịch chảy thành dòng lớn bên cạnh đống đan dược, Nguyệt Cát ngồi xuống. Chấm nhẹ ngón trỏ phải vào thứ linh dịch nuôi tâm ma luyện tử hỏa đó, Nguyệt Cát đưa lên môi. Liếm nhẹ, Nguyệt Cát lập tức thấy hắc hải trong tâm mình trao đảo dữ dội. "Thuần khiết đấy! Biết bao sinh mệnh yêu, phàm, tiên tan chảy trong đây. Thật quá hồ đồ khi đánh giá Hắc Linh Dịch này." Nguyệt Cát cười khểnh. Một thứ nuôi hắc hải thật đáng để Nguyệt Cát thử. Có lẽ Nguyệt Cát đến phải cảm ơn cái con khổng tước đòi đột phá chín cấp niết bàn để lên Chu Tước đó. Chợt nghĩ tới Quỳnh Thiên, Nguyệt Cát đứng dậy. "Thiên Thiên cũng muốn nhập ma xưng đế. Ta không nên làm hỏng việc tốt của kẻ cuồng vọng đó." Nguyệt Cát đoán Quỳnh Thiên sẽ mạnh hơn khi dùng Hắc Linh Dịch tế luyện Thức Thần Chi Hải. Thần sắc ngưng trọng, Nguyệt Cát nói với Quỳnh Thiên trong không gian bên cạnh. - Thiên Thiên! Ngươi dùng Hắc Linh Dịch luyện hóa não hải đi! Ta gửi cho ngươi liều đủ dùng. Quỳnh Thiên đang ngồi thiền một mình trong một không gian trắng muốt. Mái tóc buông thõng xòa ra phía sau tấm lưng Quỳnh Thiên. Hai mắt khẽ nhắm, Quỳnh Thiên mấp máy môi đáp trả Nguyệt Cát. - Ta hiểu rồi! Nguyệt Cát vung tay. Một bình ngọc trắng muốt xuất hiện trước mặt Nguyệt Cát. Chắt một giọt Hắc Linh Dịch vào trong bình ngọc, Nguyệt Cát gửi thẳng cho Quỳnh Thiên. Mở mắt nhìn chiếc bình bé xíu lơ lửng đang bị Hắc Linh Dịch dần dần cắn nuốt để chuyển hóa thành màu đen quỷ dị, Quỳnh Thiên dơ tay nắm lấy bình ngọc. - Đa tạ Cát Cát! - Bớt phiền! Thứ này ngươi không nên lạm dụng. Bao giờ luyện hóa không gian của ta thành màu đen, ắt ngươi có thể tiêu dao thiên địa. - Ta hiểu rồi. Quỳnh Thiên lập tức kết quyết hai tay. Ép giọt Hắc Linh Dịch ra ngoài, Quỳnh Thiên trực tiếp dùng nó luyện thức hải. Từng vệt ma khí đen xì toát ra từ giọt Hắc Linh Dịch xông thẳng tới thân thể Quỳnh Thiên. Thần sắc lúc mới bị ma khí xâm chiếm của Quỳnh Thiên vô cùng khổ nhọc. Mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra, Quỳnh Thiên run rẩy. Búng một chút linh khí bé xíu trên đầu ngón tay vào Quỳnh Thiên, Nguyệt Cát giúp cho thần sắc nam tử này giãn ra. Quỳnh Thiên rơi vào trạng thái thần định tâm nhàn. Nguyệt Cát thấy mọi chuyện tạm ổn, nàng lặng lẽ rời về không gian chứa vật của mình. Quay lại tìm kiếm Âm Dương Vạn Thế, Nguyệt Cát linh cảm mình đã từng chạm vào nó. Tuy nhiên, Nguyệt Cát lại không tài nào biết thứ đó là gì. Thần sắc phức tạp, Nguyệt Cát vung tay sắp xếp lại đống hỗn độn đan dược trước mắt. Ngay lập tức, đan dược được phân loại theo từng cấp phẩm. Thấp nhất là bát phẩm đan dược. Nguyệt Cát chắc đoán sẽ tậu được rất nhiều bảo vật nếu đem đan dược đi bán. "Phen này quay về, ta ắt phải dựng thêm vài vườn linh thảo." Cuối cùng, công tác dọn khố cũng xong. Một vài cuốn sách công pháp vứt lẫn lộn dưới đống đan dược cũng được Nguyệt Cát tìm ra. Trước mắt nàng bây giờ, chẳng có thứ gì khiến Nguyệt Cát chú ý. Toàn những bí pháp cũ đã được Nguyệt Cát luyện hóa nhuần nhuyễn từ lâu. "Đám rác này, ta cũng đến mức phải tiêu hủy a!" Nguyệt Cát thở dài khi không thấy thứ nàng tìm kiếm. Chẳng hiểu bí pháp kia uy lực cường bá ra sao nhưng độ khó để thử thách Nguyệt Cát có phần hơi quá. Nguyệt Cát định vung tay hủy hết đống sách công pháp cũ nát thì thần sắc nàng ta lập tức giao động. Bất chợt nhìn bức họa thơ với những đường nét thô kệch bị chèn ép dưới đống sách, Nguyệt Cát trầm mặc. Ở dược lâu bảo khố khi đó, đến cả bức tranh xấu xí treo ngay cửa ra vào Nguyệt Cát cũng không từ. Chả nhẽ còn có thứ vô hình nào đó, lọt qua được tầm mắt của Nguyệt Cát hay sao? - Trời đất! Chả nhẽ ta lại để cho cái bộ công pháp dở hơi kia nhiễu loạn. Dơ tay, bức họa tranh lót nền lập tức bay tới trước mặt Nguyệt Cát. Thần sắc phức tạp, Nguyệt Cát ném ánh nhìn khó hiểu vào những dòng thơ ngớ ngẩn. "Thiên một khắc, địa cũng một khắc. Sống một khắc, chết cũng một khắc. Trắng một khắc, đen cũng một khắc. Vạn vật hữu hay vô cũng chỉ một khắc." - Là một khắc! Nguyệt Cát bất giác thốt thành lời. Nếu nghĩ tới thiên đạo, một khắc trong họa thơ thật khiến người ta phải vò đầu suy ngẫm. Ánh mắt lập tức bừng lên tia sáng, Nguyệt Cát cầm họa thơ rời khỏi không gian trữ vật. Quay lại man hoang sa mạc, Nguyệt Cát để bức họa thơ lơ lửng trước mặt mình. Gió hiu hiu thổi bay tóc Nguyệt Cát. Sắc trời sắp tối. Nguyệt Cát nhíu mày nhìn từng dòng thơ trong tranh. Thần trí khai thông, Nguyệt Cát lập tức dự cảm thấy họa thơ không đơn giản như mình nghĩ. Hai tay kết quyết giữa ngực, Nguyệt Cát khai mở kim quang. Hai con mắt của nàng lập tức hóa vàng khè. Hào quang chiếu rọi như nắng trời từ đôi mắt Nguyệt Cát tới bức họa thơ. Một tầng kết giới bàng bạc lập tức hiện ra. Bao quanh lấy bức tranh, kết giới từ chối kim quang của Nguyệt Cát. "Con bà nó! Lại là Vô Cực ấn!" Nguyệt Cát thần sắc thoáng sự do dự. Nếu nàng phá ấn, nàng e sợ cái thứ bên trong cũng bị tổn hại theo. Để đảm bảo không mất công vô ích, Nguyệt Cát đành phải nghĩ cách chu toàn hơn. Nguyệt Cát bất giác nhếch mép cười kinh bỉ. Lập tức bấm quyết nhanh hơn, những ngón tay nàng di chuyển với với tốc độ chóng mặt. Giữa mi tâm Nguyệt Cát, một vệt vàng như tia sét nằm dọc hiện lên. Tia sét phát sáng chói lóa. Từ từ mở ra một con mắt vàng thứ ba trên trán Nguyệt Cát. "Thì ra Âm Dương trong tâm ta!" Nguyệt Cát dùng kim quang của con mắt thứ ba để nhìn xuyên qua Vô Cực ấn. Bốn chữ Âm Dương Vạn Thế hiện lên trong thức hải Nguyệt Cát. Ngay lập tức, bốn dòng thơ điên rồ trên bức tranh tan chảy thành từng dịch lỏng vàng. Chảy theo luồng sáng từ con mắt thứ ba để vào trong não đồ Nguyệt Cát, bí pháp kia lập tức hòa vào dòng hắc hải đang dậy sóng. Toàn thân trào lên cảm xúc khác biệt, Nguyệt Cát buông lỏng cơ thể. - Chủ nhân! Chúc mừng người đoạt được Âm Dương Vạn Thế! Thanh âm đám thiên thú dội vào trong thức hải Nguyệt Cát. Khép hết kim quang, Nguyệt Cát bình tâm mở mắt.
CHƯƠNG 66: Bấm để xem Lang Khuê lập tức hiện ra trước mặt Nguyệt Cát. Trên tay cầm một vò rượu, Lang Khuê cười cười nói. - Chủ nhân! Trời sắp tối! E rằng để ta ở lại trông bản thể cho người. Ngước nhìn Lang Khuê phiêu dật trong bạch y tinh khiết, Nguyệt Cát trầm mặc trong giây lát. Cúi sát người, Lang Khuê dơ vại rượu tới gần Nguyệt Cát. Suy đi tính lại, Nguyệt Cát, gật đầu kiên định. Đang định với vại rượu trên tay Lang Khuê, Nguyệt Cát nhướng mày khi thấy nam tử này rút tay lại. - Chủ nhân! Có điều này ta nên nói! - Nói! Nguyệt Cát hừ lạnh. Hành vi giễu cợt chủ nhân của Lang Khuê khiến Nguyệt Cát nóng mắt. Thần sắc Lang Khuê tươi tắn lạ thường. Thanh âm trầm lắng, Lang Khuê ngồi xuống thì thầm vào tai Nguyệt Cát. - Chủ nhân! Luyện Âm Dương Vạn Thế e rằng người phải tách bạch hải thêm một lần nữa. - Tách là sao? - Chuyển bạch hải trong não đồ người thành một phiên bản chủ nhân yếu đuối. Sau đó người dùng Ma Tửu, luyện công pháp trong Hắc Linh Dịch. - Ý ngươi! Ta phải trầm mình trong Hắc Linh Dịch rồi dùng Ma Tửu luyện hóa Âm Dương Vạn Thế sao? Nguyệt Cát chầm chậm nói. Lang Khuê gật đầu đồng ý. Nhưng bạch hải yếu ớt, Nguyệt Cát lại đang bị trọng thương. Nếu bây giờ ép thêm một lần để tách bạch hải thì Nguyệt Cát e sẽ có dị biến. - Chủ nhân lo bạch hải sao? - Ta vốn mất tám phân thân. Bây giờ cố tách, hình thể kia chẳng khác nào tờ giấy trắng. - Phế nhân yếu đuối sao? Lang Khuê quay mặt sang một bên mà phụt cười. Cái biểu hiện đáng xấu hổ của nó khiến Nguyệt Cát bắt đầu thấy ngứa ngáy chân tay. Cơ mặt co giật, Nguyệt Cát lạnh lùng nói. - Con bạch hổ nhà ngươi! Dám kinh khi bổn tôn. - Không! Ta nào dám! Lang Khuê cười chảy cả nước mắt. Thần sắc Nguyệt Cát trở nên khó chịu, Muốn đập cho Lang Khuê trở về nguyên hình ngay lập tức, Nguyệt Cát hừ lạnh. Nói vội vàng, Lang Khuê sợ đùa quá đà khiến Nguyệt Cát tức giận. - Chủ nhân! Tuy bản sao kia không mạnh nhưng cũng là cách tốt để tờ giấy trắng đó trà trộn vào Tiêu Dao Các. - Ý ngươi! Ta để bạch hải trá hình vào đó sao? - Phải! Tuy bạch hải không có sức mạnh nhưng vẫn mang chút ý thức của chủ nhân. Người đặt lệnh cho nó tới đầu quân Tiêu Dao Các. Trong khi chờ hắc hải luyện Âm Dương pháp, người đành phải kiên nhẫn chờ đợi. Nguyệt Cát thần sắc khó hiểu. Nếu nói như vậy, bạch hải kia sẽ vô cùng nguy hiểm. Chẳng may gặp địch nhân, Nguyệt Cát phải làm sao cho thỏa. Đầu óc suy tính một hồi, cuối cùng Nguyệt Cát quyết định liều một phen. Nếu kế sách là của Lang Khuê, Nguyệt Cát có thể tin tưởng sẽ chẳng có gì đáng lo ngại. Nguyệt Cát khẽ thở dài mà gật đầu. - Trong một ngày ta tách bạch hải, ngươi ở ngoài canh giữ bản thể ta. Khi bạch hải thức tỉnh, nó sẽ tự tìm Tiêu Dao Các. - Vâng! - Khi nào mản cấp công pháp, ta sẽ tự tìm cách thức tỉnh. Các ngươi tự mà rèn luyện. - Đã rõ thưa chủ nhân! Lang Khuê cười hề hề. Nếu Nguyệt Cát thành công, việc tu vi thiên thú tăng gấp vạn. Một mũi tên trúng hai đích, Lang Khuê cần gì phải lo nghĩ. Ngồi xuống cạnh Nguyệt Cát, hai tay Lang Khuê lập tức mở kết giới để giấu Nguyệt Cát khỏi con mắt của kẻ dã tâm. Định thần, hai mắt Nguyệt Cát nhắm lại. Tiến sâu vào não hải, thần thức Nguyệt Cát vung tay mở một đường cho Hắc Linh Dịch chảy vào. Dòng dịch đen ngòm từ không gian túi đổ thẳng vào trong lòng hắc hải. Biển đen dữ dội đập nước bắn tứ tung. Đứng nhìn hắc hải cắn nuốt Hắc Linh Dịch, Nguyệt thần định tâm nhàn. Sau khi hai dòng hắc thủy hòa làm một, Nguyệt Cát tháo hài. Bước chân xuống biển đen, Nguyệt Cát tiến ra chỗ sâu hơn một chút. Trầm nước ngang người, Nguyệt Cát nhắm mắt, dơ tay bấm quyết trước mặt. Quá trình tách Bạch hải phải mất đến một ngày. Từng luồng khói trắng trong đầu Nguyệt Cát bị hắc khí từ biển đen đẩy ra ngoài. Da dẻ hồng hào của nàng bắt đầu hiện lên những chân chim màu đen quỷ dị. Những vết chằng chịt dưới mạch máu tự nhiên hút hắc hải làm dưỡng chất nuôi thân thể Nguyệt Cát. Ngồi ngoài đợi Nguyệt Cát, Lang Khuê ngủ đến tận sáng ngày hôm sau. Lúc tỉnh dậy, thân thể và y phục Nguyệt Cát đã chuyển hóa thành hai màu đen trắng. Dụi mắt, Lang Khuê ngáp ngắn ngáp dài. Bỗng chấn động phía trước khiến Lang Khuê chú ý. Đứng bật dậy, Lang Khuê tiến lên chắn trước Nguyệt Cát. Ném ánh nhìn về khói bụi phía xa, Lang Khuê lẩm bẩm. - Bọn nhân loại ngông cuồng! Dám tới phá chủ nhân ta. Lang Khuê vừa dứt lời thì một thân thể nam tử rơi ngay sát kết giới vô hình của nó. Vốn kẻ bên ngoài chẳng thể nhìn hay cảm nhận được người bên trong kết giới nên Lang Khuê bình tĩnh đứng xem kịch hay. Nam tử ngoài hai mươi, thân khoác hắc y thích khách vừa ngã trước mặt Lang Khuê liền lồm cồm bò dậy. Nhổ ngụm máu tươi ra ngoài, hắn ta rút phi kiếm định bay lên trời. Rầm! Một đạo sát khí kết thành tiễn nhắm thẳng chân phải nam tử này. Ngã vật ra đất một lần nữa, nam tử cố rướn người. Ngón tay hắn ta vươn trên nền đất nứt nẻ. Nhìn sự cố gắng khi hắn ta muốn chạm vào đuôi phi kiếm để chạy chốn, Lang Khuê ngứa cánh mũi mà hắt một hơi. Ai ngờ cái hắt hơi vô ý của Lang Khuê khiến phi kiếm của nam tử nằm trên đất liền bay đi mất dạng. Ngơ ngác, nam tử quay đầu lại nhìn. Không gian sau lưng hắn chẳng hề có một ai. Tự nhẩm nghĩ có người vừa đứng sau, hắn ta rùng mình kinh hãi. Lang Khuê đưa tay bịt chặt miệng mình. Đứng yên trong kết giới, Lang Khuê thận trọng lùi lại một bước. Không gian sực mùi phấn thơm phức. Ném ánh nhìn về kẻ tấn công nam tử kia, Lang Khuê lẩm bẩm. "Tiên tộc sao?" Lang Khuê thấy cái tai nhọn, mắt xanh dương cùng mái tóc bạch kim đang tiến lại gần. Linh Cung trên tay gã tiên tộc tự nhiên khiến thần sắc Lang Khuê khó chịu. Vốn ghét tiên tộc từ lâu, Lang Khuê siết tay vào cán bạch quạt, cắn chặt môi dưới. - Chạy đi đâu con chuột kia! Mau mau trả thứ ngươi vừa lấy. Gã tiên tộc hừ lạnh. Hào quang chói lọi từ thân thể hắn hắt tới gần Lang Khuê. Mùi phấn hoa thơm đến mê mẩn khiến cánh mũi Lang Khuê co giật. Đoán nam tử kia chính là con chuột trộm đồ, Lang Khuê xoè quạt che nửa mặt. "Xưa nay, tiên tộc canh giữ bảo vật vô cùng chặt chẽ. Cớ sao lại có một con chuột đục tận vào kho?" Lang Khuê nhướng mày. Nhìn máu chảy ra từ những vết thương trên thân thể tên trộm, Lang Khuê lắc đầu thương cảm. "Xui cho phận ngươi! Bao chỗ không trộm lại trộm đúng đồ của lũ tiên dở hơi này." Tên trộm ném ánh nhìn không phục về phía gã đang cầm Linh Cung hướng tới mình. Đặt tay lên ngực, hắn ta run rẩy rút một cái khăn gói dối. Có lẽ đoán mình đã tới giới hạn, dơ khăn lên quá đầu, hắn ta hét lớn. - Đừng lại đây! Nếu ngươi cố chấp, ta quyết hủy Huyết Ngọc. "Huyết Ngọc!" Lang Khuê lập tức đứng hình khi nghe tên trộm nói. Nhìn thứ ánh sáng đỏ thuần khiết lên lỏi qua lớp khăn trên tay tên trộm, thần sắc Lang Khuê tái nhợt. "Là Huyết Ngọc trấn tộc của Tiên giới thật sao? Ta! À không! Chủ nhân!" Lang Khuê quay sang Nguyệt Cát. Định gọi chủ nhân nhưng tiếc là nàng ta đã nhập thức hải. Y phục của Nguyệt Cát lúc này đã hóa dần thành sắc trắng. Lang Khuê bấn loạn. Vừa liếc Huyết Ngọc trên tay kẻ kia, Lang Khuê vừa đi đi lại lại trước mặt Nguyệt Cát. - Không được! Ta không thể đánh thức người tỉnh dậy. Huyết Ngọc danh bất hư truyền. Bảo vật kiến trời tạc đất này! Nếu chủ nhân có nó thì tốt biết mấy. Lang Khuê do dự. Dừng lại, Lang Khuê thận trọng nhìn cơ mặt gã tiên tộc liên tục giật lên từng hồi mà chắc đoán. - Đúng Huyết Ngọc rồi! Ta phải làm sao bây giờ? Nếu! Lang Khuê đưa ngón tay lên miệng cắn cắn. Nếu Huyết Ngọc rơi lại tay tiên tộc, Lang Khuê e cơ hội nhìn thấy nó lần hai là không thể. Gã tiên tộc vừa thấy tên trộm dọa hủy ngọc quý liền khựng lại. Thần sắc giãn ra, hắn thu Linh Cung vào trong. Dơ hai tay kêu hàng, gã tiên tộc lắp bắp nói. - Ngươi đừng manh động. Mau trả cho ta! Ta quyết để ngươi một đường sống! Lang Khuê thấy thần sắc tên trộm có phần giao động thì trong lòng rộn rạo không yên. "Tên ngốc kia! Đừng nghe nó lừa đấy!" Lang Khuê lẩm bẩm. - A! Lang Khuê bất giác nghĩ tới điều điên rồ. Đập hai tay vào nhau, ánh mắt Lang Khuê kiên định. - Bằng mọi giá! Ta phải lấy được nó cho chủ nhân. Vừa dứt lời, Lang Khuê rùng mình. Một con bạch hổ khổng lồ bất ngờ xuất hiện. Trước ánh mắt kinh hãi của gã tiên tộc, bạch hổ há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn. Nuốt trọn chiếc khăn có gói viên huyết ngọc trên tay kẻ trộm vào miệng, bạch hổ chạy thẳng về phía gã tiên tộc.
CHƯƠNG 67: Bấm để xem - Súc vật to gan! Mau trả lại Huyết Ngọc cho ta! Gã tiên tộc mắt chữ o miệng chữ a khi thấy một bạch hổ khổng lồ bất thình lình xuất hiện ngay trên đầu tên trộm. Tiếp đất nhẹ nhàng bằng bốn chân, bạch hổ rướn cổ nuốt cả chiếc khăn và viên ngọc vào trong miệng. Bộ mặt hung tợn, bạch hổ sau khi cướp ngọc liền ném ánh nhìn khinh bỉ từ đôi mắt vàng khè vào kẻ trước mặt. Quật đuôi cho tên trộm sau lưng ngã vật ra đất, bạch hổ gầm gừ. - Huyết Ngọc trong tay bổn tôn. Tiên tộc các ngươi cũng đến lúc tận mạng rồi. Gã tiên tộc nhanh chóng nhận thức được những điều bạch hổ vừa làm. Bất giác phóng sát khí kinh người, bạch hổ khiến mặt đất rung chuyển. Không khí vây quanh thân thể nó, đặc sệt một màu tim tím huyền bí. Tuy đã chạy khỏi thế giới chi lực của thiên thú nhưng gã tiên tộc cũng ngộ thương đến phụt máu miệng mà ngã vật ra đất. Lồm cồm bò dậy, gã tiên tộc méo mặt khi thấy bạch hổ không tấn công mình. - Dám chạy! Trả ngọc lại đây! Gã tiên tộc cơ mặt co giật. Thanh âm lạc hẳn đi khi hắn thấy bạch hổ một mạch chạy thẳng vào không gian trung vực. - Thiên thú cướp Huyết Ngọc! Yêu cầu chi viện! Gã tiên tộc rút vội lăng kính để truyền tin về tiên giới. Thẫn thờ nhìn bóng bạch hổ khuất dần trong đám sương mù phía trước, hắn tuột tay rơi lăng kính xuống đất. Nhân lúc hỗn loạn, tên trộm kia đã bỏ chạy mất dạng. Thần sắc cay cú khi vừa mất ngọc lại vừa để xổng tên trộm, gã tiên tộc nghiến răng ken két. * * * Sau khi người của tiên tộc rời khỏi man hoang sa mạc, bạch hải của Nguyệt Cát mở mắt. Dơ cánh tay lên trước mặt, bạch Nguyệt Cát nhướng mày khó hiểu. Cảm giác lạc lõng khiến nàng ta vô thức không nhớ nổi bản thân mình là ai. Ném ánh nhìn ngây dại vào quang cảnh xung quanh, Nguyệt Cát khoác bạch y trắng muốt lập tức phủi vạt áo mà đứng dậy. - Ta phải đi tìm Tiêu Dao Các! Bạch Nguyệt Cát lẩm bẩm khi thấy ý niệm hiện sẵn trong đầu mình. Vung tay cải trang thành một nam tử thanh tú, bạch Nguyệt Cát thần định tâm nhàn. Sắc trời chiều váng ánh vàng. Nàng ta phong thái điềm tĩnh, nhẹ nhàng nhấc chân ra khỏi kết giới. Thần sắc bạch Nguyệt Cát bắt đầu phản ứng với không gian xung quanh. Nhìn thấy màng thai nhiễu động sau lưng, nàng ta thận trọng bước lại. Chạm khẽ cánh tay vào màng chắn giới, thần thái bạch Nguyệt Cát lạnh như phiến băng vương. Nàng ta vung tay chém một đường vào màng thai trước mặt. Không gian méo mó lập tức mở ra một lối nhỏ. Sau khi bước vào cánh cửa của màng thai trắng tinh khiết, bạch Nguyệt Cát sững người khi thấy thiên địa hỗn độn. Một màu huyết đỏ của địa ngục chiếm lĩnh bầu trời. Cảm giác ngày đêm trên vùng đất mới không hề tồn tại. Địa đồ cằn cỗi. Hai bên lối mòn dẫn tới một nơi vô định chất đầy những bộ xương người, xương thú vật trắng hếu. Mùi chết chóc dội lên trong khứu giác nàng ta. - Đây là đâu? Bạch Nguyệt Cát tự hỏi chính mình. Đôi mắt thơ dại nhìn thảm cảnh mà chợt thấy chút chua sót trong lòng. Bạch Nguyệt Cát đang định bước thêm vài bước thì lập tức khựng lại. Gió thổi mang theo mùi máu tanh. Đưa tay lên che ngang mặt, nàng ta nhướng mày khi thấy phía xa có giao chiến. Oanh long! Oanh long! Tám người mặc ngân y đang vây đánh một kẻ khoác hắc bào ngay cạnh bờ sông đỏ huyết. Thi thể già trẻ, gái trai vẫn còn tươi mới rải rác, trôi nổi trên sông. Bạch Nguyệt Cát tò mò liền tiến lại gần cuộc chiến. Tám kẻ ngân y có ba nữ năm nam. Bọn họ vừa đánh vừa ép hắc bào vào bờ đá sỏi của khúc cua cạnh dòng nước lớn. Sau khi đã đẩy đối phương vào đường cụt, tám người kia liên tục di chuyển để khởi động trận pháp. - Ma đầu! Mau chịu chết. Nam tử mỹ mạo có mái tóc nâu cột cao vung kiếm ra hiệu cho bảy đệ muội khác mở trận. Tám người bọn họ thi triển công pháp tông phái. Trong chớp mắt, Thiên Địa trận được hình thành ngay trên đầu tên hắc bào. Vòng tròn ma pháp vàng tỏa ánh hào quang chói lóa, trói chặt mục tiêu bên trong kết giới. Tám người khoác ngân y thần sắc hớn hở khi thấy hắc bào bất động. Hai tay bọn họ kết quyết. Lập tức trên đầu mỗi một người xuất hiện linh thú. Nào là rắn, hổ, gấu, voi đến cả sư tử, chim ưng, tê tê, cáo, lợn. Tất thảy tám linh thú đều rất hung tợn. Phóng đạo ánh sáng từ miệng, tám linh thú góp sức thắp lửa cho Thiên Địa trận thêm rực rỡ. - Mau! Chúng ta mau dồn hết sức để đoạt mạng ma đầu. Ngay khi thấy hắc bào co dúm người trong pháp trận, nam tử tóc nâu cột cao hối thúc. Theo hiệu lệnh sư huynh, bảy người còn lại dơ một ngón tay lên miệng cắn. Máu đỏ vừa chảy thì lửa vàng trong Thiên Địa trận như được thêm dầu. Tám linh thú gầm vang. Khí thế lập tức dâng lên gấp trăm vạn lần. Gió cát bay cuồn cuồn. Bạch Nguyệt Cát đứng ngoài thấy Thiên Địa trận hùng bá cũng tự gật đầu tán thưởng. Dùng máu mình để tăng thêm uy áp, thần sắc tám kẻ kia tự nhiên rơi vào ngưng trọng. Lửa bên trong kết giới bùng lên. Một cột lửa nuốt trọn thân thể hắc bào. Đang định quay lưng rời đi thì bạch Nguyệt Cát bất giác thấy hắc bào nhếch mép cười. Thần sắc phức tạp, bạch Nguyệt Cát ngẩn người trong giây lát. "Không đúng! Có gì đó sai sai!" Bạch Nguyệt Cát bắt đầu thấy kẻ khoác hắc bào kia có chút nghi vấn. Tuy bị Thiên Địa trận áp chế nhưng thần sắc hắn vẫn rất tươi tỉnh. Nhất là khi hắn thấy tám linh thú xuất hiện, nụ cười khinh khỉnh của hắn khiến bạch Nguyệt Cát cảm giác sự việc đang đi đúng dự tính của hắn. Lập tức nhìn lên bầu trời yên tĩnh đến lạ thường, thần sắc nàng phức tạp. "Một thứ gì đó đang tới từ trên kia!" Bạch Nguyệt Cát linh cảm có sự can thiệp của ai đó. Không gian tự nhiên trở nên ngột ngạt. Uy áp của kẻ sắp tới khiến lồng ngực nàng nghẹn ứ. Vung tay mở trận pháp hộ thể bao quanh thân mình, bạch Nguyệt Cát hét lên. - Cẩn thận! Hắn có chi viện. Bạch Nguyệt Cát vừa dứt lời thì một mũi giáo từ trên trời xuất hiện. Mũi giáo khổng lồ rực lửa đâm thủng mấy tầng mây. Chấn động ầm ầm. Chém tan Thiên Địa trận, mũi giáo cùng hắc bào lập tức biến mất. Khói bụi mịt mù. Mặt đất vỡ thành từng miếng lớn. Chốc lát, bầu trời mất đi sắc đỏ. Mây đen vần vũ kéo tới. Bạch Nguyệt Cát bị chấn động đẩy lùi hai, ba mét. Đưa tay dụi mắt, nàng nhận ra uy áp từ vụ nổ khi nãy khiến tám người khoác ngân y văng mỗi người một nơi. Linh thú giẫy giẫy mấy cái rồi biến vào trong túi trữ vật của chủ nhân để dưỡng thương. Bò dậy, tám kẻ thoát chết nhìn lên bầu trời vẩn mây đen mà căm phẫn. - Quang Thấu Tráng! Sẽ có lúc Tiêu Dao Các lấy đầu bọn ngươi. - Các ngươi không sao chứ? Bạch Nguyệt Cát cất tiếng hỏi thì ánh mắt của tám người kia lập tức đổ dồn về phía nàng. Nếu không nhầm thì khi nãy, chính nhờ vị nam tử này nhắc nhở mà tám mạng của bọn họ được bảo toàn. Thần sắc nhún nhường chịu ơn, tám người bọn họ chắp tay cảm tạ. Bạch Nguyệt Cát xua tay. Thanh âm khách sáo, nàng từ tốn nói. - Ta là Bạch Thường Liên. Nam tử tóc nâu cột cao bước lại gần bạch Nguyệt Cát. Phong thái công tử, hắn ta điềm đạm nói. - Tiêu Dao Các chịu một ơn cứu mạng của các hạ! Sau này trên hỗn độn giới, các hạ gặp khó khăn thì đừng ngại tìm tới chúng ta. Bạch Nguyệt Cát nhướng mày. Ném ánh nhìn thận trọng vào phía tám con người lấm lem cát bụi, nàng nghi hoặc nói. - Các vị là Tiêu Dao Các? Liệu có phải, Tiêu Dao Các hành hiệp trượng nghĩa mà thiên địa vẫn đồn thổi? Nam tử tóc nâu cột cao mỉm cười dịu dàng nhìn bạch Nguyệt Cát. Thần sắc khá là thân thiện, hắn ta nói. - Tại hạ là Hiếu Sơn. Đại sư huynh của Tiêu Dao Các. Đây là.. Hiếu Sơn chỉ tay về các đệ muội phía sau lưng mà tiếp tục. - Nhị sư muội Hoàng Thanh, tam sư đệ Thiết Tháng cùng Bích Vân, Thiếu Hoa, Kim Viên, Chu Tá, Tảo Khang. Bạch Nguyệt Cát nhướng mày nhìn mấy người phía sau lưng Hiếu Sơn. Nếu đúng là họ thì nhiệm vụ tìm Tiêu Dao Các trong thức hải của nàng thành công. Bạch Nguyệt Cát khiêm tốn hỏi. - Tiêu Dao Các! Các vị liệu có cho ta gia nhập? Hiếu Sơn nhướng mày. Thanh âm chậm lại, Hiếu Sơn ném cho bạch Nguyệt Cát một cái nhìn thận trọng. Phong thái vị nam tử này thật sự không hiểu tại sao lại có thể khiến Hiếu Sơn lưu tâm đến vậy. Thuần khiết, phiêu dật, thánh thiện.. Dường như tất cả mọi thứ toàn mỹ nhất đều nằm ở anh ta. - Bạch Thường Liên! Huynh muốn cùng Tiêu Dao Các chống Cửu Trùng Huyết? Hiếu Sơn cất thanh âm chầm chậm trong khi đôi mắt vẫn không rời khỏi thân thể nàng. Nhìn kỹ, Hiếu Sơn lại thấy bạch Nguyệt Cát thật đẹp. "Cứ như là nữ nhân vậy!" Đối diện với ánh mắt thăm dò của mấy người trong nhóm, bạch Nguyệt Cát không ngần ngại nói những lời có sẵn trong thức hải. - Hiếu Sơn huynh đệ! Ta muốn chính đạo chống trời dộng đất. Ma phái chẳng chỗ dung thân. Nghe những lời cương quyết từ miệng bạch Nguyệt Cát, Hiếu Sơn bật cười. Một nam tử thanh tú với huyền thánh tu vị cũng không phải quá khó để tìm trong thiên địa. Nhưng trong suy nghĩ Hiếu Sơn, bạch Nguyệt Cát có một thứ gì đó thật thanh tịnh, tinh khiết đến toàn mỹ. Trong lòng khẽ giao động khi khoé miệng bạch Nguyệt Cát mím lại, Hiếu Sơn đỏ mặt quay lưng. - Hờ! Nếu! Thường Liên đệ muốn cùng Tiêu Dao Các chống ma giáo, chúng ta hoan nghênh. Bảy người còn lại sau khi nghe đại sư huynh nói liền niềm nở. Vây quanh bạch Nguyệt Cát trong thân phận nam tử, bọn họ phấn khởi chúc tụng. Thần sắc băng lãnh, bạch Nguyệt Cát ném ánh nhìn vô định vào tấm lưng Hiếu Sơn.
CHƯƠNG 68: Bấm để xem Với thân phận mới là Bạch Thường Liên, bạch hải của Nguyệt Cát được xưng cửu đệ trong Tiêu Dao Các. Nghi thức nhập môn lại không quá khó như bọn dơi vương đồn thổi. Ngay khi biết bạch hải thành công gia nhập tổ chức chính phái, thế giới quan của Nguyệt Cát khép lại. Ngồi tĩnh trong hắc hải, thần thức Nguyệt Cát liên tục uống ma tửu mỗi khi tỉnh dậy. "Ta cần thêm thời gian!" Ngoại trừ đôi mắt liên tục chuyển đỏ, vàng, xanh dương thì thân thể Nguyệt Cát đã chuyển hóa hoàn toàn thành một màu đồng nhất với hắc hải. Não đồ hấp thụ Âm Dương Vạn Thế nhanh chóng mở mang bờ cõi. Thế giới thức hải chạy dài về vô tận. Huyết hải dần trở nên bình lặng chảy quanh dòng biển đen xì. * * * Theo chân Hiếu Sơn của Tiêu Dao Các, bạch Nguyệt Cát bên ngoài thế giới thực nhanh chóng vượt qua biên giới hỗn độn. Con đường đậm màu chết chóc dần bị bỏ lại phía xa. Bay trên phi kiếm cùng với Hiếu Sơn, bạch Nguyệt Cát thấy bầu trời sáng dần. Không khí trở nên trong lành dễ chịu. Cảm giác như vừa đi từ chiến trường trở về, bạch Nguyệt Cát thở một hơi sảng khoái. - Cửu đệ! Đệ từ đâu tới? Hiếu Sơn khẽ quay đầu nhìn bạch Nguyệt Cát. - Ta không biết! - Không biết? Chả nhẽ đệ lại đến từ Lục Vân tinh cầu? Hiếu Sơn hỏi. Bạch Nguyệt Cát chẳng nói gì. Vốn trong đầu nàng trống rỗng. Cảm xúc về những thứ xung quanh tự nhiên đến với bạch Nguyệt Cát như đã từng trải qua nên nàng không lấy làm xa lạ. Đứng trên phi kiếm, gió nhẹ thổi bay tóc hai người. Ném ánh nhìn vô cảm xuống ngọn núi, rừng cây bên dưới, bạch Nguyệt Cát lặng thinh không nói gì. Hiếu Sơn dường như cũng cảm thấy sự tĩnh lặng hơn nước trong tâm thức cửu đệ. Tuy mới gặp nhưng không hiểu sao Hiếu Sơn lại thấy thân thiết với bạch Nguyệt Cát. Lòng rộn rạo khó hiểu, Hiếu Sơn lượn một vòng tròn trên bầu trời. Chíu! Một đạo sát khí chuyển thành thủy cầu phóng từ dưới mặt đất hướng về phía Hiếu Sơn. Thấy nguy hiểm, Hiếu Sơn lập tức bay vụt lên cao. Phi kiếm bất giác chao đảo. Bạch Nguyệt Cát vội ôm lấy Hiếu Sơn từ phía sau. - Sư phụ! Người làm trò quái gì vậy? Hiếu Sơn thần sắc giận dữ gầm lên. Giữ cho phi kiếm thăng bằng, Hiếu Sơn vội vã quay lưng hỏi. - Cửu đệ! Đệ không sao chứ? Bạch Nguyệt Cát lúc này đang ôm chặt Hiếu Sơn. Phóng tầm nhìn xuống lão sư phụ đang chống gậy giữa sân lớn biệt viện, thần sắc nàng ta băng lãnh. Một cảm giác không mấy thoải mái khi vô tình ánh mắt nàng chạm phải cái nhìn sắc như dao của lão sư phụ. - Tên nhóc kia! Nhận đệ tử là quyền của ngươi hả? Lão sư phụ dộng cây gậy xuống nền sân mà gầm lên. Chấn động không khí lại thêm một lần khiến hai người trên phi kiếm chao đảo. Hiếu Sơn nhăn mặt. Thanh âm phẫn nộn, Hiếu Sơn hướng phi kiếm tiếp xuống trước mặt lão sư phụ. - Sư phụ! Tại người suốt ngày bế quan nên mọi chuyện trong tông phái, ta phải lo hết. Bây giờ nhận thêm cửu đệ, người có gì phàn nàn? Lão sư phụ đầu hói với bộ râu trắng dài tới tận đầu gối. Lọm khọm chống gậy, phong thái của lão nom chừng rất ốm yếu nhưng gân cốt lại chẳng như vậy. Hừ lạnh, lão dơ gậy chỉ vào phía Hiếu Sơn. - Ta vì ngươi mà đích thân xuất quan. Tên hỗn đản! Có muốn vi sư đánh dập mông ngươi không hả? - Ấy! Đệ tử biết lỗi rồi! Hiếu Sơn vội vã xua tay. Định bỏ chạy nhưng Hiếu Sơn nhận ra cửu đệ vẫn đang ôm chặt mình. Gượng gạo, Hiếu Sơn nắm tay vào bàn tay trắng mịn siết ngang bụng mình. Định gỡ tay cửu đệ nhưng Hiếu Sơn lại không dám. - Ta xin lỗi! Bạch Nguyệt Cát giật mình liền lập tức buông Hiếu Sơn ra. Thanh âm chẳng chút cảm xúc nhưng nàng cũng khiến hai má Hiếu Sơn ửng đỏ. Gãi gãi đầu, Hiếu Sơn ấp úng. - Không sao! Đệ ổn chứ? Đây là đại sư phụ Tiêu Dao Các! Hiếu Sơn chỉ tay về phía lão sư phụ một cách hời hợt. Cảm giác của Hiếu Sơn cứ như lão sư phụ không hề tồn tại trong mắt hắn. Bạch Nguyệt Cát liếc nhìn qua lão sư phụ mà thần sắc chẳng chút phản ứng. Thấy biểu hiện đáng xấu hổ của đại đồ đệ, lão sư phụ hắng giọng. Hiếu Sơn trấn tĩnh lại tâm thức. Đứng trước mặt là một nam tử nhưng không hiểu sao trái tim Hiếu Sơn lại đập rộn. Bước vội lên trước, Hiếu Sơn nói. - Cửu đệ! Theo ta đến chỗ nghỉ. Bạch Nguyệt Cát định bước theo Hiếu Sơn liền bị gậy của lão sư phụ ngáng lấy chân. Đưa mắt nhìn thần sắc lão già, bạch Nguyệt Cát băng lãnh. Thản nhiên nhấc chân khỏi mũi gậy ngáng đường, bạch Nguyệt Cát lặng thinh không nói gì. Nhìn bóng lưng nam tử mới được nhận làm cửu đồ đệ, lão sư phụ nhướng mày. Khẩu hình bất giác thốt lên mấy lời, lão sư phụ khiến bước chân bạch Nguyệt Cát lưỡng lự trong giây lát. - Cứ tưởng cố nhân nên ta mới phải đích thân tiếp đón. Nào ngờ lại là một tiểu gia hỏa! Quả thật đau lòng a! Lão sư phụ ngước mặt lên trời xanh. Đôi mắt lão ta thoáng ẩn hiện nét sầu khổ. Bạch Nguyệt Cát bỏ qua những lời sáo rỗng của lão. Theo chân Hiếu Sơn, nàng tiến vào một khuôn viên giống như khu vui chơi cho trẻ nhỏ. Bãi đất trống có một vài nhóm người đang ngồi thiền để luyện khí. Bạch Nguyệt Cát nhìn phía xa xa cũng có mấy người luyện kiếm thuật. Nơi đây chẳng khác nào sân viện cho mọi người lui tới. Bạch Nguyệt Cát tiến lại một chiếc du quay gần đó. Ngồi vào đu quay, nàng ta lạnh lùng nói. - Tiêu Dao Các cũng có thứ này sao? Hiếu Sơn nghe cửu đệ nói liền cười cười. Cả khuôn viên Tiêu Dao Các chỉ vẻn vẹn vài vài trăm mét vuông. Từ khi thành lập đến nay, Tiêu Dao Các chỉ dồi dào về nhân lực chứ tiền tài thì nghèo rớt. Đến một biệt viện cũng rách nát nằm giữa núi rừng. Bạch Nguyệt Cát nhìn khắp nơi một vòng, thanh âm không chút cảm xúc lại một lần nữa cất lên từ khẩu hình của nàng. - Tiêu Dao Các nghèo đến vậy sao? - Cửu đệ! Hiếu Sơn bám tay vào dây xích du. Thần sắc khổ tâm, Hiếu Sơn sầu não nói. - Bát giới sát nhập thành một. Cửu Trùng Huyết lộng hành đoạt mạng dân lành. Tiêu Dao Các chúng ta cũng chỉ là may mắn mà thoát vòng nghiệp đó. - Ngươi nói hỗn độn giới sao? - Phải! Bây giờ đâu còn bát giới. Màng thai bị xé rách. Tám giới nhập thành một hỗn độn giới. Giới này do một tay Cửu Trùng Huyết trấn áp. - Tiêu Dao Các không phải chống lại chúng sao? Hiếu Sơn nhìn thần sắc ngây dại của cửu đệ mà thở dài. - Cửu đệ! Chúng ta chống bọn ma giáo đó. Nhưng thực tế, chúng ta cũng chỉ đang cố gắng gượng mà thôi! - Ý ngươi? - Ý ta là! Cửu Trùng Huyết quá mạnh. Bọn chúng đang định thâu tóm cả Cửu Thiên Huyền Giới. - Ngươi sợ? - Ta không sợ! Hiếu Sơn quả quyết nói. Bạch Nguyệt Cát lặng thinh. Hiếu Sơn lại nói. - Ta biết Tiêu Dao chẳng chống trụ được bọn chúng bao lâu. Nếu thành công đoạt viên tử long từ tay bọn chúng thì chúng ta ắt có cơ may sống sót. - Tử long? Hiếu Sơn tự nhiên thấy bạch Nguyệt Cát thật thuần khiết. Từng thanh âm từ bạch Nguyệt Cát thốt ra đều đều đến mức vô cảm. Thần thái nàng ta tĩnh lặng khiến cho Hiếu Sơn trầm mặc. "Đến cả viên tử long trấn địa mà đệ ấy cũng không biết! Rốt cục, đệ ấy từ đâu tới vậy?" - Đệ! Chắc chắn ta sẽ không để đệ tham gia trận đánh sắp tới. Bạch Nguyệt Cát nhướng mày không hiểu. Cho rằng Hiếu Sơn đang đánh giá thấp bản thân mình khi tu vị mới đạt tới huyền thánh, bạch Nguyệt Cát cắm nhẹ một nửa môi dưới. Dơ bàn tay phải, bạch Nguyệt Cát đốt ngọn lửa trắng tinh từ giữa lòng bàn tay mình. Ánh mắt kinh hãi nhìn sắc lửa bập bùng, Hiếu Sơn vội nói. - Đệ! Tại sao đệ lại có dị hỏa này? Bạch Nguyệt Cát ném ánh nhìn vô định về ngọn lửa. Lắc đầu, nàng không đáp trả Hiếu Sơn. Không gian lại tự nhiên trùng xuống. Dị hỏa trắng thuần khiết tắt dần trên tay bạch Nguyệt Cát. Hiếu Sơn do dự. Trong đầu Hiếu Sơn nghĩ cửu đệ ắt phải trải qua chuyện gì quá khủng khiếp. Sự thử thách nào đó đã khiến con người cửu đệ rơi vào trạng thái mơ hồ. Bất chợt thương cảm, Hiếu Sơn nói. - Đệ không cần nghĩ! Ta sẽ bảo vệ đệ! Bạch Nguyệt Cát ngước nhìn Hiếu Sơn. Hai mắt chạm nhau. Bạch Nguyệt Cát không hiểu tại sao Hiếu Sơn lại nói ra những lời mùi mẫn đó. Khẽ gật đầu, thần sắc nàng vẫn lạnh như băng.
CHƯƠNG 69: Bấm để xem Bạch hổ Lang Khuê sau khi cướp ngọc thì bị tiên tộc truy sát. Đến hơn mấy trăm tiên nhân đạt thiên thần tu vị đuổi theo Lang Khuê tới một vùng không gian bất định giữa trung vực của Lục Vân tinh cầu. Quang cảnh nơi đây độc một màu xám ghi. Sương mù dầy đặc. Thân thể khổng lồ của Lang Khuê di chuyển liên tục. Màu lông trắng muốt của nó thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt tộc tiên. - Cẩn thận! Thiên thú đã mản cấp thiên tôn. So với nhân loại, nó cũng sánh ngang thần thánh tu vị. Một nam tử tay cầm Linh Cung đi đầu đám người tiên tộc nói. Mái tóc vàng ươm của hắn buông thõng tới qua eo. Thi thoảng có cơn gió lạ thổi, hắn lại nheo cặp mắt xanh dương, nhìn về phía trước một cách khó hiểu. Trong lớp sương mù, những gốc cây to mọc san sát. Càng tiến sâu vào trung vực, hành tung thiên thú càng khó có thể nắm bắt. Linh cảm bất an nên phải đến sáu, bảy trăm tộc nhân tiên tộc quyết định đi sát lại với nhau. Đưa ánh mắt e dè nhìn sương mù dầy đặc, bọn họ thận trọng nhích từng bước một. Không khí càng lúc càng lạnh. Độ ẩm tăng cao. Nhìn vào những tảng rêu xanh thẫm bám dưới mấy gốc đại thụ gần đó thì ai cũng đoán được sự hoang vắng, ẩm thấp nơi đây. Rít! Rít! Cơn gió luồn lách qua các tán cây tạo ra những âm thanh nghe thật ghê rợn. Thần sắc tiên tộc vốn đã trắng nay lại thêm trắng. Nhất là khi sát khí Lang Khuê càng lúc càng tăng lên. Vuốt mồ hôi lạnh, nam tử dẫn đầu nhóm người dơ Linh Cung trong tay lên trước mặt mà e dè nói. - Bạch hổ! Tiên tộc với ngươi không phạm! Cớ sao lại cướp Huyết Ngọc của bọn ta. Bạch hổ Lang Khuê đang nấp sau gốc cây to gần đó. Nghe tiên tộc nhắc tới mình, bạch hổ liền nhếch mép cười khinh bỉ. Những chiếc ria dài của nó liên tục cử động. Huyết Ngọc đã nằm trong tay bạch hổ, lý gì mà nó lại nhè ra. Ngước đầu nhìn tầng sương mù dầy đặc, bạch hổ lập tức đưa cặp mắt long lanh hướng về phía tiên tộc. Đoán chắc bạch hải chủ nhân lúc này đã rời kết giới, nó nghĩ, nó cũng phải nhanh chóng tìm tới nàng ta. Nhưng trước mắt, Lang Khuê phải giải quyết bọn tôm tép theo đuôi này. Thần sắc tiên tộc quả thật kiêu ngạo. Nhìn vẻ cao cao tự mãn của đám tiên nhân mà máu huyết trong người Lang Khuê bất giác sôi sục. Nó quyết định không tiến thêm vào trung vực. "Chỉ có kẻ ngây mới bỏ qua món lễ vật béo bở này! Cá dâng tới mũi, há mèo ngó lơ!" Bạch hổ lẩm bẩm một mình. Thấy bạch hổ không chút động tĩnh, lũ tiên tộc được thể bèn nhao nhao đòi Huyết Ngọc. Cảm giác phiền phức khiến bạch hổ ngứa cánh mũi. Xì xì mấy hơi từ kẽ răng trắng muốt ra ngoài, bạch hổ hướng sát khí về phía tiên tộc. Không gian trung vực trong giây lát liền lập tức giao động. Bạch hổ gầm gừ phía sau làn sương mù. Thanh âm kiêu ngạo, nó nói. - Tiên tộc thì đã sao? Bổn vương thích gì làm đấy! Thần sắc cả đám tiên tộc sau khi nghe bạch hổ nói lời ngông cuồng liền co giật. Thiên thú kiêu ngạo trong cửu giới. Tiên tộc lại tự nâng cái tôi lên quá nhân loài. Chính vì thế mà trước giờ hai bên vốn không phạm. Nay tự nhiên gặp đúng Lang Khuê, khác nào kỳ phùng địch thủ. Bất giác, một tiên nhân không nhịn được liền quát lên. - Súc vật! Muốn sống thì giao Huyết Ngọc ra đây! - Ấy! Đừng kích động nó! Nam tử dẫn đầu dơ tay ngăn lại những lời ngông cuồng. Thần sắc lập tức ngưng trọng khi thấy sát khí bạch hổ tăng vọt, hắn ta vung Linh Cung tạo một tấm chắn bảo vệ bao quanh mọi người. - Ồ! Tiên tộc các ngươi cũng bạo miệng phết nhỉ! Lang Khuê hừ lạnh. Sương mù lập tức bị uy áp của nó thổi bay. Thân hình đồ sộ như quái thú, lập tức lộ ra trước mắt đám tiên nhân. Đôi mắt đỏ rực, Lang Khuê giận dữ. - Muốn chết thì bổn vương ban cho cái chết. - Lùi lại! (Tiên tộc tất cả rút lui vài bước) Ngay khi vừa dứt lời, Lang Khuê dơ chân phải. Vả nhẹ một cái, phân nửa đám tiên nhân trọng thương. Nhìn thần sắc kinh hãi của bọn chúng, Lang Khuê khinh khỉnh xì xì mấy tiếng. Bỗng nhận ra có điều gì đó không phải, nó lập tức vẩy vẩy cái chân vừa ra đòn. - Máu bọn tiện nhân thật kinh tởm. Lang Khuê buông lời miệt thị khi thấy ít máu đỏ dính vào móng vuốt. Đặt chân xuống đất, nó lững thững đi đi lại lại trước mặt tiên tộc với ánh mắt lừ lừ. Tự nhiên nằm phịch, Lang Khuê ngáp ngáp. Thân hình đồ sộ trong giây lát của nó gây ra địa chấn. - Các ngươi dạy chúng bài học đi! Lang Khuê vừa nói xong thì hàng trăm vạn cặp mắt đỏ rực hiện lên bao lấy đám người tiên tộc. Nhìn những con hổ hung tợn tiến lại từ mọi phía, đám tiên tộc thu người về phòng thủ. Kẻ khoẻ đỡ kẻ bị thương. Thần sắc ai nấy đều tỏ ra vô cùng bấn loạn. * * * Bên trong một chiếc lồng chim khổng lồ treo lơ lửng trên trời, nữ tử khoác bạch y đang đàn dở khúc nhạc bằng mộc cầm. Giai điệu da diết, khoé mắt nàng rơm rớm lệ. Chiếc khăn che mặt thấm gần hết những giọt nước mắt. Thời gian đã trôi qua bao nhiêu nhịp. Thế nhưng, trong tâm trí nàng vẫn không thể quên hình bóng ấy. Bất giác dừng lại, hai bàn tay nàng ghì chặt những dây đàn. Ánh mắt hoang mang lập tức phóng lên khoảng trời trong xanh bên ngoài lồng chim, lồng ngực nàng bỗng nhiên đập rộn ràng. Một dải cầu vồng phất phơ bay ngang qua chỗ nàng đang ngồi. Đứng dậy, nàng tiến lại gần tấm song trắng tinh khiết. Đưa tay đón lấy vệt cầu vồng, nàng nắm chặt lấy nó. Kéo lại gần mình, nàng quay lưng dựa vào song trắng. Ghì dải cầu vồng vào ngực, nàng trùng chân, tụt dần xuống đáy lồng. Ngồi ôm dải màu đủ sắc như báu vật, khoé mắt nàng trào thêm lệ. Cảm giác đau đớn đang cào xé tâm can. Nàng khép nhẹ đôi bờ mi mà trầm lặng. * * * Buổi sáng trong Tiêu Dao Các ồn ào. Bạch Nguyệt Cát ngồi yên trong phòng mà vẫn không thể tĩnh tâm. Nghe đám môn đệ theo Tiêu Dao Các xì xào ngoài cửa, nàng tự thấy phiền não. - Nghe đâu! Cửu đồ đệ của lão sư phụ phong thái thoát trần, dung mạo anh tuấn. - Suỵt! Hiếu Sơn sư huynh dặn dò. Ngươi lại dám phạm sao? Hai kẻ nhân sai đứng ngoài cửa phòng bạch Nguyệt Cát mà xì xào. - Nhưng! - Cửu sư huynh mới nhập môn! Bất luận lớn bé đều không được nhiều lời. Nghe tới đây, bạch Nguyệt Cát nhướng mày khó hiểu. Bước xuống khỏi giường, nàng tiến lại gần cửa phòng. Đặt tay lên cánh cửa, nàng đang định mở ra thì thanh âm Hiếu Sơn vang lên. Bạch Nguyệt Cát buông tay. Nàng đứng yên. Thần sắc nàng băng lãnh. - Ai cho các ngươi đứng đây nói những lời thừa thãi. Mau! Ra giúp Ngũ đệ tìm tung tích gián điệp. - Dạ! Cánh cửa mở khẽ. Trước mắt Hiếu Sơn là Bạch Nguyệt Cát. Vừa bất ngờ lại vừa bối rối khi hai mắt chạm nhau, Hiếu Sơn đỏ bừng mặt. Ấp úng, Hiếu Sơn đưa tay lên gãi gãi đầu. Cử chỉ Hiếu Sơn xem chừng rất khó hiểu. Bạch Nguyệt Cát bỏ qua Hiếu Sơn. Bước ra khỏi phòng, nàng đi qua Hiếu Sơn mà không nỡ buông lời chào đón. - Cửu đệ! Để ta dẫn đệ tới chỗ lão sư phụ. Bạch Nguyệt Cát không nói gì. Thần sắc nàng băng lãnh. Đôi chân vẫn không ngừng tiến về phía tiền viện. Cảm giác như sự tồn tại của Hiếu Sơn thật nhạt nhòa, nàng tiêu dao tùy hứng. Hiếu Sơn lúc này chỉ biết lẽo đẽo chạy theo sau. Không nỡ làm phiền cửu đệ, Hiếu Sơn chỉ biết lặng im. Từ phía sau, Hiếu Sơn vẫn không ngừng nhìn trộm cửu đệ của mình. Cảm xúc rộn rạo đến khó hiểu khiến Hiếu Sơn càng thêm bấn loạn. Phong thái bạch Nguyệt Cát trong tướng mạo nam tử, quả thật vẫn khiến người người phát động tâm ma. Bạch Nguyệt Cát đi thẳng tới chỗ hồ sen. Không khí nơi đây khác hẳn mùi máu tanh chốn biên giới. Cảm giác thanh tịnh đến thuần khiết khiến ai ai nhìn vào cũng phải quên sầu khổ. Lặng ngắm những cánh sen nở giữa hồ, nàng bất giác thở dài khi thấy sắc đỏ vươn lên giữa hồ sen trầm mặc. Cảm giác có chút trống trải khiến trái tim nàng đau nhói. - Cửu đệ! Hỏa Liên mới nở. Hiếu Sơn vội chỉ vào đóa sen đang phát hào quang giữa hồ. Màu huyết đỏ rực của bông hoa chẳng khác nào ngọn lửa máu đang cháy. Hiếu Sơn lộ thần sắc ngưng trọng. Bạch Nguyệt Cát nhìn sắc hoa mà bất giác thốt thành lời. - Hỏa Liên khai, Huyết nhuốm màu thiên địa. Đại hạn hay hồng ân, há phải đợi tin người.