Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    #1

    Tên truyện: Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài

    Tác giả: Bạch Đậu Đậu

    Editor: Nghiên Di

    Thể loại: Trọng Sinh, Hiện Đại, HE, Hào Môn

    [​IMG]

    Tình trạng: Đang hoàn thành

    Văn án:

    Đường Âm hằn học nhìn đôi cẩu nam nữ nắm tay nhau bên cạnh giường. Đứa con của cô đang từng chút bị đem ra khỏi cơ thể, nỗi đau về thể xác và tinh thần khiến cô có chút hốt. Con cô có phải đang oán cô không? Cô nghe thấy, cục cưng của cô đang khóc, hỏi cô, "Sao mẹ không cứu con? Mẹ ơi, con thực sự rất khó chịu.."

    "Mạc Nhiên, đồ cầm thú! Đây là con ruột của anh, anh ngay cả con của mình cũng không thể buông tha sao!" Đường Âm thực sự rất hận, hận không thể đứng dậy xé xác người đàn ông trước mặt ra thành từng mảnh.

    "Hừ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nó căn bản không có phúc." Mạc Nhiên siết chặt tay Đường Nhan, tiếp tục thờ ơ nói, "Tốt nhất là không nên xuất hiện trên đời này."

    "Anh.. anh quả thật không bằng cầm thú!" Đường Âm không ngờ Mạc Nhiên lại ác độc như vậy, trong lòng tức giận phun ra một ngụm máu. Cô không hiểu, người đàn ông trước mặt cô vẫn là người đàn ông nói ngọt ngào bên tai cô hồi đó sao? Vì sao lại thành như thế này? Cư nhiên nhẫn tâm giết cốt nhục của chính mình! Vì sao anh lại đối xử với cô như vậy!


    MỤC LỤC

    Chương 10 - - - - - - - - - - Chương 110 - - - - - - - - - - Chương 210 - - - - - - - - - - Chương 310

    Chương 20 - - - - - - - - - - Chương 120 - - - - - - - - - - Chương 220 - - - - - - - - - - Chương 320

    Chương 30 - - - - - - - - - - Chương 130 - - - - - - - - - - Chương 230 - - - - - - - - - - Chương 330

    Chương 40 - - - - - - - - - - Chương 140 - - - - - - - - - - Chương 240 - - - - - - - - - - Chương 340


    Chương 50 - - - - - - - - - - Chương 150 - - - - - - - - - - Chương 250 - - - - - - - - - - Chương 350

    Chương 60 - - - - - - - - - - Chương 160 - - - - - - - - - - Chương 260 - - - - - - - - - - Chương 360

    Chương 70 - - - - - - - - - - Chương 170 - - - - - - - - - - Chương 270 - - - - - - - - - - Chương 370

    Chương 80 - - - - - - - - - - Chương 180 - - - - - - - - - - Chương 280 - - - - - - - - - - Chương 380

    Chương 90 - - - - - - - - - - Chương 190 - - - - - - - - - - Chương 290 - - - - - - - - - - Chương 390

    Chương 100 - - - - - - - - - Chương 200 - - - - - - - - - - Chương 300 - - - - - - - - - - Chương 400
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 1 Làm ma cũng sẽ không tha cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bệnh viện.

    Những bức tường lạnh lẽo, những chiếc giường giải phẫu lạnh như băng.

    Đường Âm hằn học nhìn đôi cẩu nam nữ nắm tay nhau bên cạnh giường. Đứa con của cô đang từng chút bị đem ra khỏi cơ thể, nỗi đau về thể xác và tinh thần khiến cô có chút hốt. Con cô có phải đang oán cô không? Cô nghe thấy, cục cưng của cô đang khóc, hỏi cô, "Sao mẹ không cứu con? Mẹ ơi, con thực sự rất khó chịu.."

    "Mạc Nhiên, đồ cầm thú! Đây là con ruột của anh, anh ngay cả con của mình cũng không thể buông tha sao!" Đường Âm thực sự rất hận, hận không thể đứng dậy xé xác người đàn ông trước mặt ra thành từng mảnh.

    "Hừ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nó căn bản không có phúc." Mạc Nhiên siết chặt tay Đường Nhan, tiếp tục thờ ơ nói, "Tốt nhất là không nên xuất hiện trên đời này."

    "Anh.. anh quảthật không bằng cầm thú!" Đường Âm không ngờ Mạc Nhiên lại ác độc như vậy, trong lòng tức giận phun ra một ngụm máu. Cô không hiểu, người đàn ông trước mặt cô vẫn là người đàn ông nói ngọt ngào bên tai cô hồi đó sao? Vì sao lại thành như thế này? Cư nhiên nhẫn tâm giết cốt nhục của chính mình! Vì sao anh lại đối xử với cô như vậy!

    "Ha ha ha.." Đường Âm yếu ớt gục đầu vào đầu giường, cảm thấy buồn cười cho sự ngây thơ của mình.

    Mạc Nhiên nhìn người phụ nữ hấp hối trên giường, nhíu mày, "Đường Âm, cô cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách mệnh cô không tốt, một cô nhi mà còn có mặt mũi đặt điều kiện với tôi? Khi cô đi xuống còn có đứa nhỏ của chúng ta đi cùng, như vậy cũng tốt, đối với các ngươi mà nói, cũng có thể là một loại giải thoát."

    "Phi!" Đường Âm phun một ngụm máu vào mặt Mạc Nhiên, "Hừ! Giải thoát? Cho dù có chết tôi cũng sẽ kéo anh theo. Tôi sẽ không để cho các người sống tốt! Điều tôi hối hận nhất là tại sao lại yêu tên súc sinh như anh. Hiện tại tôi cũng hiểu ra, tôi thực sự là bị mù rồi."

    Mặt Mạc Nhiên dữ tợn lau má, vừa định đi lên tát cô một cái, nhưng lại nghĩ đến cái gì, đắc ý nói: "Không phải vì mắt mù mà cô mới bị khuôn mặt đẹp trai của tôi mê hoặc chết đi sống lại sao?"

    "Mạc Nhiên, đừng để ý đến kẻ điên này, anh nhiều lời với một người sắp chết làm gì!" Đường Nhan nhìn Đường Âm, vui sướng khi nhìn người gặp họa nói.

    "Đường Nhan, còn có cô, cô đừng làm như không có chuyện gì, cô thật sự là không biết xấu hổ! Cô thế nhưng lại giúp Mạc Nhiên lừa chú của tôi, phỏng chừng ông ấy chết cũng không nhắm mắt, tôi thật sự cảm thấy oan cho ông ấy!" Đường Âm chịu đựng sự đau đớn dữ dội trên người, khóe miệng nở nụ cười nhạt, dù sao thì người chết cũng không phải sợ cái gì.

    Cho dù cô chết, cũng tuyệt đối không để đôi cẩu nam nữ nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình, như vậy sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm tự phụ mà thôi!

    Quả nhiên, sắc mặt Đường Nhan thay đổi lớn, chỉ vào Đường Âm nói: "Chú thì sao? Hả? Một người bảo thủ mà thôi! Một lão bất tử! Dù tôi có nói tử tế với ông ta như thế nào, cũng không mua sổ sách cho tôi, ông ta đáng chết!"

    "Cho nên cô tiết lộ bí mật của chú cho Mạc Nhiên, đánh sập công ty của chú ấy? Tim của chú ấy vốn không tốt, đây là điều mà cô mong muốn!"

    "Cô người phụ nữ này, cũng không còn lại bao nhiêu thời gian, vẫn là nhìn lại chính mình đi, dù thông minh cũng không nghĩ tới kết cục của mình?" Mạc Nhiên ngăn lại Đường Nhan đang điên cuồng mà quát lại. Đường Âm chính là đang muốn chọc tức cô ta, khiến cô ta phát điên.

    "Cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không tha các người. Cánh cổng địa ngục rộng lớn sẽ luôn chờ các người bất cứ lúc nào!" Hơi thở tử vong càng ngày càng gần, cô cũng không hề sợ hãi mà đả kích Đường Nhan.

    "Cô ta trước khi chết đã có ý tốt rồi, chúng ta phải nhìn kỹ người phụ nữ này, Đường Nhan!"

    "Đường Nhan, là cô! Là cô hại chết chú! Cô nhất định sẽ xuống địa ngục." Đường Âm rống giận.

    Hai mắt Đường Nhan đỏ tươi, cô ta muốn đi lên xé xác Đường Âm, nhưng Mạc Nhiên đã kịp thời ngăn cô ta lại, "Em đi ra ngoài trước, bình tĩnh đi, phép khích tướng mà thôi, em muốn trúng kế của cô ta?"

    Đường Nhan miễn cưỡng rời khỏi phòng phẫu thuật, cuối cũng không quên hung hăng trừng mắt nhìn Đường Âm một cái, "Tôi nhất định sẽ để cô chết không có chỗ chôn!"

    Nhìn Đường Nhan đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Mạc Nhiên kéo ghế ngồi xuống. "Kế tiếp chúng ta liền nợ mới nợ cũ nói hết đi, cô còn có di ngôn gì? Cần tôi giúp cô thực hiện không?" Bộ dáng Mạc Nhiên tựa hồ muốn cùng cô nói chuyện thật tốt.

    Tất nhiên là muốn ngươi chết! Bất quá Đường Âm chỉ là bình tĩnh hỏi: "Không cần giả mù sa mưa, thật sự rất khiến người khác chán ghét. Nói cho tôi biết anh đã ở bên cô ta bao lâu rồi?"

    Mạc Nhiên nhún vai, "Không lâu, từ khi chúng ta kết hôn."

    "Hóa ra lâu nay tôi lại ngu ngốc như vậy. Thực sự rất buồn." Đường Âm cười khổ.

    "Tôi vốn không yêu cô, là cô nghĩ nhiều, là cô nói tôi yêu cô, từ đầu đến cuối đều là cô tự nghĩ như vậy!"

    Nàng chậm rãi vươn tay ra hiệu Mạc Nhiên tiến lại, Mạc Nhiên thờ ơ vươn đầu, chỉ nghe cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạc Nhiên, anh tốt nhất là nên cầu nguyện trên đời này không có yêu ma quỷ quái, nếu không tôi thành quỷ cũng không tha cho anh! Tôi sẽ chờ anh dưới địa ngục! Tôi sẽ khiến anh không được chết tử tế."

    "Ha ha ha, tôi còn thật sự sợ cô buông tha cho tôi! Đến lúc đó sẽ không còn vui vẻ gì nữa, cô nói có phải không." Mạc Nhiên không chút sợ hãi vẻ mặt cười đến đắc ý.

    Vừa dứt lời, Mạc Nhiên đã vẫy vẫy tay với nhân viên y tế đang đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi dám cứu người phụ nữ không biết tốt xấu này, chính là muốn vứt bỏ tiền đồ của chính mình, cũng hãy nghĩ đến người nhà của các ngươi! Tôi cũng không phải nói đùa với các người."

    Các bác sĩ và y tá nghe vậy đều hít một hơi thật sâu, Mạc Nhiên là ai, ở thành phố này hô phong hoán vũ, cũng không phải ai cũng dám đingj vào hắn ta!

    Liên tiếp gật đầu "Vâng, vâng."

    Nói xong, Mạc Nhiên cũng không quay đầu lại tiêu soái bước đi.

    Trong phòng chỉ còn lại tiếng thì thầm: "Ai, người phụ nữ này thật đáng thương. Không ngờ tiểu tam và chồng cô ta lại đến làm ầm ĩ. Nếu trách thì trách mệnh không tốt đi."

    "Suỵt, nhỏ giọng một chút." Một y tá chỉ chỉ của phòng phẫu thuật.

    "Ai, nhưng chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn cô ấy chết sao? Chúng ta sẽ bị trời phạt."

    "Còn có thể thế nào? Mạc Nhiên ở thành phố A là một nhân vật lớn, một tay che trời, đắc tội hắn, chỉ sợ tánh mạng khó giữ được, tôi muốn sống thêm vài năm nữa, dù có bị trời phạt, tôi cũng không muốn đắt tội hắn."

    Theo ý thức dần dần mơ hồ, đôi mắt nặng trĩu như bị đổ chì, Đường Âm biết mình sắp không thể được nữa, cô chậm rãi mắt lại, tận hưởng sự yên tĩnh sắp biến mất, máu trên giường còn đang chảy tí tách, như thể nói với cô rằng đã đến giờ. Cô nhếch khóe miệng, con yêu, mẹ đến cùng ngươi.

    Nhưng khóe mắt cô có nước mắt không ngừng rơi xuống, nếu có kiếp sau, cô nhất định phải đầu thai trong một gia đình bình thường, nhất định phải tìm được một người đàn ông tốt yêu mình, một kẻ cặn bã như Mạc Nhiên, nếu gặp lại cô nhất định sẽ trả lại ngàn vạn lần những gì anh ta hại cô ngày hôm nay!
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng sáu 2022
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 2 Bất ngờ cho anh họ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nha đầu, lại còn ngủ! Sao ngươi không ngủ đến chết đi, cứ như một con lợn, mau dậy làm cơm!" Chu Phương hét vào mặt Đường Âm.

    "Ưm.." Đường Âm bất giác rên rỉ, khó nhọc mở hai mắt ra, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Đường Âm đột ngột ngồi dậy, sau đó dùng tay tát vào má mình một.

    "Đau quá!" Đường Âm chảy nước mắt, cô nhớ rõ hôm qua mình còn đang giãy dụa trên bàn phẫu thuật, thế nào lại đến nhà họ Chu! Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là một giấc mơ?

    Chu Phương hét một hồi lâu cũng không thấy trả lời liền lập tức phá cửa xông vào túm lấy Đường Âm đang nằm trên giường, chửi rủa: "Tao mày mà mày không nghe hả? Mày bị điếc à? Không có tao thì mày không biết đã sớm chết ở đống rác, khúc sông nào rồi, tao chính là bồ tát cứu mạng, mày có dùng cả đời cũng không trả hết ân tình của tao."

    Chu Phương mắng chửi nhưng Đường Âm chỉ cúi đầu trầm tư, "Mày, tao nói chuyện với mày như gió thoảng bên tai, mày giả điếc đúng không? Xem tao có đánh chết ngươi không!"

    "Dì Chu, con đi ngay đây." Đường Âm giống như ngày xưa, đi vòng qua Chu Phương.

    Đường Âm cố gắng nhớ lại, ngày hôm qua còn lên bàn phẫu thuật, hôm nay sao có thể khỏe rồi?

    Chu Phương nhìn vào hai mắt cô, hấy cô rất khác so với mọi khi, nhưng lại không biết không giống chỗ nào, chỉ xua tay nói: "Lần này tha cho mày, lần sau còn giả điếc, xem tao có đánh chết mày không!"

    Nói xong, Chu Phương liền lấy một chiếc ghế đẩu ra ngồi ở cửa để giám sát việc nấu nướng của Đường Âm, lúc này, Góa phụ Trịnh nghe thấy tiếng quát mắng liền đi đến, thấy Chu Phương đi ra, bà lập tức nắm lấy tay Chu Phương nói: "Chị Chu, chuyện gì vậy, em ra nha đầu này gây không ít phiền phức cho bà rồi."

    "Không phải sao!" Chu Phương lập tức bắt đầu than, "Đừng nhìn cô thân hình không lớn, nhưng lại ham ăn, lại còn lười, thật sự là khiến người ta tức chết! Cả ngày cứ bày ra sắc mặt thối, giống như tôi ngược đãi cô ta vậy."

    Góa phụ Trịnh phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, cô ta cũng không phải là đại tiểu thư, chỉ là một đứa con không ai muốn. Bà cho cô ta ăn ở là đã tốt lắm rồi".

    "Ai ai, lời này của bà đã nói lên nỗi lòng của tôi rồi."

    Đường Âm đang chuẩn bị đò ăn trong bếp, dường như cô đã sống lại, đây không phải là mơ, cô thực sự không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra trên người, lại được sống vào năm 19 tuổi. Đến nỗi hai người phụ nữ ngồi trước cửa, cô cũng không thèm để trong lòng, thôn phụ (phụ nữ ở nông thôn) chính là như vậy, chỉ thích lo chuyện bao đồng, lắm mồm, cô không so đo với những thôn phụ bình thường kiến thức hạn hẹp này, người cô phải đối phó chính là người một tay che trời ở thành phố A.

    Những nỗi đau mà cô phải chịu đựng, cô phải trả lại toàn bộ!

    Nhưng hai người phụ nữ lắm mồm này nhìn rất không thuận mắt, cô không quên họ đã ngược đãi cô như thế nào, cô đều nhớ kĩ trong đầu. Cô đang tính toán làm thế nào để đối phó với hai người phụ nữ này, một giọng nói mập mờ kinh tởm vang lên: "Em họ~"

    Đường Âm siết chặt con dao trong tay, chính là người đàn ông này, kiếp trước cô vô tri bị hắn ta chiếm tiện nghi, lần này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để chính mình chịu nửa điểm ủy khuất (tủi thân), nghĩ đến đây, Đường Âm cảnh giác nhìn lại.

    "Em họ đang làm gì vậy." Chu Quỳnh không cho Đường Âm cơ hội chạy thoát, bước lên trước, bàn tay to béo nắm lấy bàn tay của Đường Âm, không ngừng vuốt ve: "Em họ chăm sóc tay cũng thật không tệ, làn da tinh tế mềm mại, thật muốn cắn một cái."

    Đường Âm chán ghét hất tay anh ta ra, nói đùa gì vậy? Cô ở nhà hắn không bằng một con chó, làm gì có thể chăm sóc, Chu Quỳnh không ngờ cô em họ nhát gan lại cự tuyệt, sắc mặt chợt biến, cuối cùng trực tiếp đẩy Đường Âm dựa vào cây cột đằng sau, xem ra hắn ta đã sớm quyết định muốn bá vương ngạnh thượng cung.

    Nhiều lần muốn tránh nhưng vẫn không thoát ra được, Đường Âm vừa muốn hét lên, chợt trong lòng nghĩ đến một, nhẹ giọng nói: "Anh họ, sao anh lại thô lỗ như vậy, lại làm đau người ta."

    Dáng vẻ khúm núm của Đường Âm đột nhiên làm trái tim của Chu Quỳnh mềm ra, anh buông tay ra, "Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ không thô lỗ như vậy."

    Trong lòng Đường Âm không ngừng cười, chưa từng thấy con gái nhà lành nào bị chiếm tiện nghi mà con ngoan ngoãn phối hợp? Chắn chắn đó không phải là cô.

    "Bên ngoài còn có người, không bằng chúng ta không đến nhà trọ nhỏ trong trấn, sau đó anh muốn thế nào thì thế." Đường Âm giả bộ ngượng ngùng.

    "Thật không?" Rõ ràng là Chu Quỳnh không thể dừng lại.

    "Vậy thì chiều nay, tôi nấu cơm xong sẽ đi." Đường Âm xác định thời gian.

    "Nếu cô dám lừa tôi, cô biết rõ hậu quả." Chu Quỳnh gay gắt nói.

    "Các ngươi đang nói cái gì vậy!" Lưu Oánh vào phòng bếp liền thấy người đàn ông của mình đang cùng Đường Âm dây dưa, hét lên.

    Nhìn thấy đó là vợ của mình, Chu Quỳnh vội xua tay sợ hãi lo lắng nói: Là do em họ không biết nấu cơm, nh định dạy em ấy một chút, em đừng nghĩ nhiều. "

    Nói xong anh ta liền huýt sáo đi ra ngoài, không quên sờ soạn một phen tay của Đường Âm rồi mới rời đi.

    Tất nhiên Lưu Oánh biết người đàn ông của mình là dạng gì nên cô chỉ khịt mũi. Lại nhìn dáng vẻ của Đường Âm, hung hăng liếc nhìn cô một cái, sau đó vặn eo rắn đi ra ngoài.

    Đường Âm cười lạnh một tiếng, tâm tư của chị dâu cô thật lớn, chồng ở bên ngoài phodng túng, cô ta ở nhà yêu đương vụng trộm, kiếp trước bị bắt quả tang, cuối cùng đẩy hết tội cho cô, lần này cô sẽ không để cho cô ta thực hiện được.

    " Nha đầu thối, mày đang làm mãn hán toàn sao, sao vẫn chưa xong! "Chu Phương sốt ruột hét lên.

    " Xong rồi, sắp xong rồi. "Đường Âm nhanh tay.

    Tới lúc ăn cơm, Chu Phương không muốn tạm biệt Trịnh quả phụ," Không bằng ở lại nhà tôi ăn cơm đi, chúng ta lại tâm sự. "Như thể thật vất vả mới gặp được, chỉ hận biết nhau muộn quá, Chu Phương muốn giữ lại để nói chuyện bát quái, đây là người hợp với bà ta.

    Góa phụ Trịnh xua tay, lịch sự từ chối:" Không, không. Bữa ăn của tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi ăn đi. "

    Trịnh quả phụ rời đi, Chu Phương mới chú ý đến Đường Âm đã đứng sang một bên từ lâu," Sao mày lại đứng ngây ngốc ở đây, không cho tao ăn cơm! "

    " Dì Chu, cơm đã dọn sẵn rồi, chỉ chờ dì ngồi dùng. "Đường Âm thận trọng nói.

    " Nha đầu ngươi, giờ còn biêt dương đông kích tây. "Chu Phương nhỏ giọng than thở.

    Cô đã không còn là cô của trước kia, Đường Âm âm thầm cắn chặt răng.

    " Con đã xem xét lại sâu sắc lại rồi, trước kia con đã quá. Sau này nếu có chuyện gì, con đều sẽ hầu hạ dì. "Cô thuận miệng nói, đánh tốt lắm Chu Phương.

    " Xem ra cô đã trưởng thành, đầu đã mở ra. "Chu Phương liếc nhìn cô một cái nói.

    Bữa sáng rất nhanh liền ăn xong, Đường Âm đang thu dọn một mình trong bếp, vừa rửa bát vừa nghĩ cách một hồi chỉnh Chu Quỳnh như thế nào. Chỉ nghĩ đến đây, Chu Quỳnh đã lén lút bước vào, xoa xoa tay cô, lộ ra hàm răng to màu vàng lởm chởm trông như một tên trộm:" Tôi nói này em họ, cô không lừa tôi đấy chứ. "

    " Sẽ không, sẽ không, có cho em cũng không dám. Nếu em lừa anh, anh liền đuổi em ra khỏi nhà, để em tự sinh tự. "Hàng mi dàu trên đôi mắt to chớp chớp. Tâm lý muốn từ chối, người bị hại chính là ngươi đó.

    " Cũng đúng. "Chu Quỳnh cười," Vậy buổi trưa gặp lại."

    Anh cứ chờ em họ cho ngươi kinh hỉ đi, tuyệt đối sẽ không để anh phải thất vong.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2022
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 3 Chờ xem

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bề ngoài, Đường Âm có vẻ đang thu dọn đồ đạc, nhưng thực ra trong lòng vui mừng khôn xiết, buổi chiều nghĩ cách tra tấn Chu Quỳnh.

    Chu Cường cả ngày không ra ngoài làm việc, cứ ngồi nhìn Đường Âm làm việc ở nhà. Chân trước Đường Âm vừa bước vào bếp, chân sau Chu Quỳnh cũng bước vào.

    "Em họ, mặt trời sắp lặn rồi, khi nào thì chúng ta ra ngoài?" Chu Quỳnh đứng sau lưng Đường Âm, định vươn tay muốn sờ vào cô, nhưng bị Đường Âm ngăn lại.

    "Anh họ, bây giờ em mới ăn trưa. Sao anh có thể nói là mặt trời đã lặn." Đường Âm ngoài mặt thì cười, nhưng thật ra không biết có bao nhiêu xem thường chán ghét Chu Quỳnh.

    "Các người lại ở đây làm gì!" Giọng Lưu Oánh vang lên trong bếp, Chu Quỳnh sợ đến mức nhảy dựng lên, Chu Quỳnh sợ nhất là Chu Phương, sau đó chính là vợ của anh Lưu Oánh, hôm nay bị cô ta bắt quả tang 2 lần liên tiếp ở phòng bếp với em họ, không muốn làm ồn ào để toàn bộ mọi người trong thôn đều biết, nên Chu Quỳnh đành phải về phòng nghỉ ngơi, đợi chiều đến.

    Đường Âm nhìn bóng lưng Chu Cường trở về phòng, thầm nghĩ: "Hừ! Quỷ háo sắc, buổi chiều chờ xem."

    Thời gian lặng lẽ trôi trong sự mong đợi của Chu Quỳnh, đến chiều, Đường Âm nói với Chu Quỳnh rằng cô sẽ đi trước mở cửa phòng đợi hắn. Trước khi Đường Âm đi ra ngoài đã nói chuyện với Chu Phương rồi đi ra ngoài một lúc, trước đây Chu Phương sẽ không dễ dàng để cô ra ngoài chơi, nhưng hôm nay bởi vì Đường Âm cư xử tốt nên mới cho cô đi chơi.

    Sau khi mở cửa, Đường Âm gọi cho Chu Quỳnh và cho anh ta biết số phòng. Vốn dĩ từ nhà mất khoảng 20 phút để đến khách sạn nhỏ, nhưng hôm nay Chu Cường chỉ mất mười phút để đến cửa khách sạn nhỏ.

    Khi Chu Cường đến phòng của Đường Âm, anh ta lấy miếng vải trong túi ra và bịt mắt lại. Đường Âm đã bảo anh ta bị bịt mắt, lý do sở dĩ Chu Quỳnh đồng ý với cô là cảm thấy như vậy càng thêm kích thích hơn. Sau khi Chu Cường nhắm mắt lại, anh ta bật ra một tiếng cười hèn hạ nói: "Em họ, anh họ đến đây!"

    Chu Quỳnh vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, đoán rằng có thể Đường Âm đang đi tắm. Chu Quỳnh xoa tay, đối với Đường Âm ở cửa phòng tắm nói: "Em họ, anh vào đây." Liền mở cửa bước vào, theo tiếng nước, bước tới, sờ soạng, liền đụng phải 'Đường Âm', Chu Quỳnh liền ôm người đó vào lòng.

    Chu Quỳnh sờ soạn người trong lòng, di chuyển khắp cơ thể, như thể cô thích động tác của anh ta. Chu Quỳnh càng mò càng cảm thấy phấn khích hơn.

    Nhưng điều khiến Chu Quỳnh cảm thấy có chút kỳ lạ là tại sao cô em họ này lại béo như vậy, hơn nữa da lại còn nhăn nheo, Chu Quỳnh chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ anh ta đang ôm đã hét lên.

    "Ahhhhh~tại sao lại là mày! Đồ khốn nạn, mau cút ra ngoài cho tao!" Góa phụ Trịnh hét lên. Đúng vậy, đây chính là trò của Đường Âm. Người ở trong phòng chính là người đã nói chuyện với Chu Phương sáng nay, Góa phụ Trịnh.

    Chu Cường gỡ khăn bịt mắt, cũng bị dọa hét lên "Góa phụ Trịnh! Tại sao lại là bà!"

    Bởi vì vừa rồi Gói phụ Trịnh ở trong phòng tắm không nghe thấy giọng nói của Chu Quỳnh, bà nghĩ rằng đó là tình nhân của bà đến, hơn nữa dáng người của Chu Quỳnh rất giống với người đó nên khi anh ta ôm lấy bà thì bà cũng phản ứng lại, đến khi góa phụ Trịnh nhìn lại, đã bị dọa, cư nhiên lại là Chu Quỳnh.

    Góa phụ Trịnh vẫn đang khỏa thân, hơn nữa Chu Cường vẫn còn đang ôm Góa phụ Trịnh. Góa phụ Trịnh sợ hãi, liền hét lên.

    Khi Chu Quỳnh phản ứng lại che miệng Gói phụ Trịnh, Gói phụ Trịnh đã thành công thu hút mọi người. Ngay khi Chu Quỳnh quay đầu lại, nhìn thấy người yêu của góa phụ Trịnh đang tức giận, hắn không nói một lời liền đem Chu Quỳnh nhấc lên như một con gà con, trực tiếp ném thẳng ra ngoài hành lang, sau khi ném xuống liền bắt đầu đánh.

    "Chu Cường chết tiệt, dám đụng đến người phụ nữ của tao, có phải mày muốn chết hay không?" Hắn vừa đánh Chu Quỳnh vừa nói.

    "Đây là hiểu lầm, tôi tưởng đó là em họ của tôi.." Nói được nửa, Chu Cường liền nhận ra Đường Âm đã hãm hại mình, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể đánh chết cô.

    Tình nhân của Gói phụ Trịnh không quan tâm đến việc anh ta có bị lừa hay không, hắn chỉ muốn đánh một trận. Động tĩnh lớn như vậy đã sớm hấp dẫn nhiều người, cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa vạn dặm. Khi dân làng nghe tin Chu Quỳnh bị tình nhân của Gói phụ Trịnh đánh đều chạy đến xem náo nhiệt.

    Não của Chu Quỳnh có phải bị hỏng hay, mặc kệ Lưu Oánh, lại đi thích Gói phụ Trịnh! "Nói xong liền bật cười.

    " Tôi nghĩ có lẽ đó là sở thích của hắn ta! "Người đang nói là một ông già rất hèn hạ.

    " Cứu mạng a! Các người mau giúp tôi giữ hắn lại! "Chu sợ bị đánh, liền hô to bọn cứu mình.

    Nhiều người vây xem nhưng lại không có ai ra tay khuyên giải, bởi vì ngày thường, ai cũng không chịu được hành vi của Chu Phương, bà ta rất tham lam, nhưng vì quá dữ dằn nên tất cả mọi người không ai dám nói về bà ta. Hiện tại trong nhà bà ta có gièm pha, mọi người đều hận không thể ra cả nước.

    Hơn nữa, người tình của góa phụ Trịnh này cũng không phải là nhân vật nhỏ, hắn là bá vương của thôn, ai cũng không dám khiêu khích hắn. Cho nên đều ở một bên hóng chuyện.

    Đường Âm trốn bên cạnh đám đông, nhìn Chu Quỳnh bị đánh, cô chính là người đã chạy về làng để bí mật lan truyền chuyện gièm pha. Lúc cô vừa mới đến thôn để dò hỏi tin tức thì biết được Góa phụ Trịnh và tình nhân của bà ta thường hẹn hò ở khách sạn nhỏ này, Đường Âm liền đi theo Góa phụ Trịnh đến căn phòng này. Hơn nữa rất khéo là tình nhân của bà ta vẫn chưa đến, Gói phụ Trịnh theo thói quen để cửa cho tình nhân, cảm thấy rằng ngay cả ông cũng đang giúp cô trả thù.

    Đường Âm thấy Chu Cường bị đánh, cô mừng rỡ rời khỏi hiện trường. Cô đi đến một nơi rất yên tĩnh, ngồi xuống suy nghĩ về mọi thứ.

    Một người lặng lẽ đi tới từ phía sau, bởi vì đang suy nghĩ, Đường Âm cũng không phát hiện có người đang tới gần.

    " Nhị tiểu thư, thủ đoạn không tệ a. "Giọng nói xuất hiện đột ngột làm cho Đường Âm giật mình. Cô nhìn lại, hơi sững sờ, người đàn ông cao ít nhất 1, 8m, ánh mắt đặc biệt thanh thúy, thoạt nhìn giống như một người có rất nhiều điều ẩn giấu. Khí chất của hắn phi phàm, hơn nữa quần áo cũng không phải người bình thường có thể mặc. Đường nét trên khuôn mặt đặc biệt thanh tú, người như Đường Âm vốn miễn nhiễm với trai đẹp cũng không khỏi động lòng.

    Nhưng Đường Âm cảm thấy rất kỳ lạ về những gì anh ta nói, liền" Anh là ai?"

    Người đó mặc kệ cô, mà tự mình rời đi, Đường Âm cũng không đuổi theo anh hỏi. Tiếp tục suy nghĩ người này là ai, tại sao lại biết mình là nhị tiểu thư.

    Những câu hỏi từ kiếp trước cứ lởn vởn trong đầu cô khiến đầu cô rối bời. Sau này nghĩ thông suốt, cô không còn quan tâm đến người đàn ông này nữa, dù sao bây giờ cô cũng có việc phải làm nên không quan tâm anh ta nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2022
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 4 Nhà họ Đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Âm ngồi trong cánh đồng đó rất lâu. Kể từ khi cô sống lại, đã quá lâu cô không có thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, bước tiếp theo nên làm gì. Đã đến lúc phải suy nghĩ về việc mình muốn trả thù như thế nào, không thể giống kiếp trước bị người khác lừa dối.

    Chờ đến khi cô nghĩ thông suốt, mặt trời đã lặn và trời sắp tối. Đường Âm đứng dậy vỗ mông, chuẩn bị quay lại nhà họ Chu xem náo nhiệt. Lâu như vậy rồi, phỏng chừng Lưu Oánh cũng biết chuyện buổi chiều, nhà họ Chu có lẽ còn náo nhiệt hơn Tết Nguyên Đán.

    Đường Âm còn chưa kịp đứng vững thì một giọng nói khác đột nhiên khiến cô giật. "Tôi về rồi đây, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, làm tôi giật mình." Đường Âm trầm oán giận nói.

    "Đường Âm, cô mau về nhà đi!" Thì ra là Tiểu Hổ nhà bên cạnh tìm cô.

    Đường Âm giật mình, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Chu Quỳnh đem mọi chuyện đổ lên trên đầu cô, bây giờ đợi cô về nhà định đánh cô sao?" Đường Âm trong lòng nghĩ như vậy.

    Cô hỏi Tiểu Hổ, "Có chuyện gì vậy?"

    Tiểu Hổ thở hổn hển nói: "Có vài người ở ngoài thôn đến nói là muốn tìm." Hiểu Húc tâm tình rất tốt cũng rất đơn giản, nói những gì mình nghĩ, "Tôi sợ nhà họ Chu sẽ không để cô quay trở lại, cho nên tôi liền ra ngoài tìm cô. Cô vốn không thích hợp ở lại ngôi làng nhỏ này. Cô vẫn nên trở về thành phố đi. Như vậy Chu Quỳnh cũng không dám quấy rầy cô nữa."

    Tiểu Hổ và Đường Âm lớn lên cùng nhau, ngày thường ở nhà mình thường nhìn thấy Chu Quỳnh quấy rối Đường Âm, anh không thể vượt qua được, anh nhìn thấy nhưng không còn cách nào khác ngoài việc thầm khó chịu trong lòng. Thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ Đường Âm trong công việc, hoặc thỉnh thoảng trừng trị hắn.

    Đường Âm nghe Tiểu Hổ nói xong, không khỏi cảm động, Đường Âm vốn hiếm khi cười nhìn Tiểu Hổ nở một nụ cười. Hai người liền cùng nhau chạy về nhà họ Chu.

    Khi cô chạy đến cổng nhà họ Chu, người nhà họ Đường đã ở đây từ lâu. Kiếp trước Đường Âm quá ngây thơ, chỉ có thể nhìn người khác ức hiếp mình, kiếp này cô muốn thay đổi, cô muốn đem hận của kiếp trước, kiếp này trả đủ. Vì vậy, trước tiên phải học cách cẩn thận.

    Vừa vào cửa cô đã giả vờ rất sợ hãi, run giọng nói với Chu Phương: "Dì Chu, dì tìm con có chuyện gì, con không có trở về muộn."

    Bác Phúc quản gia nhà họ Đường nhìn thấy cảnh này không khỏi xót xa cho Nhị tiểu thư nhà mình, cô đã phải sống như thế nào. Vẻ mặt trở nên rất lạnh lùng. Chu Phương nhìn thấy vẻ mặt bác Phúc thay, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, liền giả vờ nói: "Ai nha, Tiểu Âm, con đang nói cái gì vậy, dì có trách gì con đâu."

    Quản gia tốt xấu gì cũng đã cùng lão gia trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy nhiều người, vừa nhìn đã biết Chu Phương đang giả vờ, càng nhìn không quen. Ông cũng không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp đi thẳng đến nắm lấy tay Đường Âm nói: "Nhị tiểu thư, trở về với chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ không để cô sống như thế này nữa."

    Đường Âm giả vờ sợ hãi, rút tay ra, nhìn Chu Phương như sợ bà sẽ không cho mình đi. Bác Phúc càng cảm thấy đau lòng với Đường Âm. Hung hăng nhìn về phía Chu Phương, bà ta chỉ có thể nói: "Tiểu Âm, con trở về đi, dì lại không trách con. Mấy năm nay con theo chúng ta đã vất vả rồi." Vẫn là dáng vẻ hư tình giả ý.

    "Con có muốn ăn tối trước khi đi không, chúng ta đều chuẩn bị xong bữa tối rồi." Thấy bác Phúc dẫn Đường Âm đi, liền hô một tiếng, thật ra là bởi vì bà ta muốn lấy phí nuôi dưỡng những năm qua.

    Mà Chu Quỳnh muốn báo thù Đường Âm, bởi vì hôm nay anh ta bị đánh rất thảm, chỉ hận không thể đánh chết Đường Âm. Cũng như Chu Phương muốn giữ họ lại "Đúng vậy, chúng ta vất vả nấu cơm, các ngươi ăn xong rồi hẵng đi."

    Bác Phúc không nguyện ý ở lại. "Đã muộn rồi, đường không dễ đi." Sau đó ông trực tiếp mắng họ "Hơn nữa, cho dù các ngươi vất vả chuẩn bị đồ ăn, chúng ta cũng phải ăn xong mới có thể rời đi sao?" Giọng điệu là giống như một câu hỏi, thực tế là đang mắng bọn họ.

    Sắc mặt Chu Phươngtái mét, không ngờ quản gia lại nói thẳng như vậy, liền giả bộ, vỗ vỗ vào đầu Chu Quỳnh nói: "Tên khốn kiếp này không biết nói chuyện, tôi giúp ông đánh hắn. Còn một chuyện.. ách, đó là ta cũng đã nuôi Tiểu Âm bao năm qua, các người có phải hau không.."

    Bác Phúc cười lạnh, thì ra là chuyện này, trách không được muốn giữ bọn họ lại ăn tối.

    "Chuyện này tôi sẽ báo lại cho lão gia. Bà không cần phải lo lắng về việc nuôi dưỡng Nhị tiểu thư một cách vô ích. Hơn nữa, cho chúng tôi không trả tiền cấp dưỡng, bà cũng không nuôi cô ấy vô ích."

    Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu, những người không hiểu vẫn còn bối rối. Nhiều năm qua, nhà họ Chu vẫn luôn coi Đường Âm như một người hầu, không quan tâm nhiều đến cô, xem cô như một người hầu miễn phí, bây giờ cư nhiên lại muốn phí nuôi dưỡng.

    Bị Chu Phương vỗ một cái, Chu Quỳnh cũng không thể nói được gì, chỉ có thể để cô đi. Nhưng khi bọn họ lên xe, Chu Cường hung hăng trừng mắt nhìn Đường Âm một cái, loại ánh mắt hận không thể chết cô.

    Nhưng hắn không ngờ rằng bác Phúc đã nhìn thấy ánh mắt hung ác của Chu Cường trong hình phản chiếu của kính ô tô. Bác Phúc liền quay đầu lại nói với Chu Phương, "Tôi thấy các ngươikhông muốn phí nuôi dưỡng nữa."

    Chu Phương cũng nhìn thấy vẻ mặt của Chu Quỳnh, nhưng không ngờ quản gia nhìn thấy nên bà phải tát Chu Cường một lần nữa. Bác Phúc đưa Đường Âm đang "run rẩy" lên xe.

    Đường Âm và bác Phúc lên xe dẫn đến nhà họ Đường. Cô nhìn những ngôi làng nhỏ trong kí ức này rồi từ từ tầm mắt, ở nơi người khác không nhìn thấy, vẻ mặt của Đường Âm càng lúc càng lạnh lùng.

    Trong lòng cô thầm nghĩ: Kiếp trước trở về mình gặp được tên tra nam Mộ Hàn, kiếp này mình nhất định chỉnh chết hắn, còn có người chị tốt của cô Đường Nhan, đối với cô rất tốt, cũng phải quay lại báo đáp cô thật.

    Bác Phúc nhìn Đường Âm tiếp tục quay lưng lại, nghĩ rằng cô sợ không dám nhìn mình, vì vậy ông thấp giọng an ủi cô.

    "Nhị tiểu thư, cô không cần sợ, sau này cô sẽ có một cuộc sống tốt. Sau khi cô trở về, nói lời tử tế hơn một chút với lão thái thái và lão gia, bọn họ nhất định sẽ đối xử tốt với cô."

    Đường Âm quay đầu lại, khôi phục vẻ mặt thận trọng nói: "Được, cám ơn bác Phúc".

    Lời của Đường Âm thật sự đã khiến bác Phúc cảm thấy đau, không khỏi đưa tay sờ đầu Đường Âm.

    "Bác không cần bận cho tôi, tôi đã trở về, sẽ không xảy ra chuyện." Kiếp trước bác Phúc luôn đối với cô rất tốt, vì vậy cô có ấn tượng tốt về bác Phúc.

    "Nhị tiểu thư, cứ gọi tôi là bác Phúc là được rồi. Cô nhìn cô đi, đều gầy thành da bọc xương rồi, tốt chỗ nào."

    Trên đường đi, này không ngừng nói cho cô biết những quy tắc của nhà họ Đường, sợ cô không cẩn thận làm sai cái gì, chọc tức bọn họ, lại bị đuổi.

    Xe đi dọc con đường trở về nhà họ Đường, giống với ấn tượng kiếp trước của Đường Âm, chính tại đây cô đã gặp được tên cặn bã Mạc Nhiên, cũng chính tại đây, bị Đường Nhan và Long Liên Tâm là hại thê thảm như thế nào.

    Đường Âm cứ đứng ở trước cổng nhà họ Đường như vậy, trong lòng thầm nghĩ: Kiếp trước những người đã hại tôi, kiếp này tôi nhất định sẽ trả thù lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng sáu 2022
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 5 Mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Âm đi theo bác Phúc vào phòng khách của nhà họ Đường. Chỉ thấy hai người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách sang trọng. Người phụ nữ ngồi ở bên trái có khuôn mặt phúc hậu đang cười, nhưng mái tóc đã bạc trắng, khóe mắt có đường nếp nhăn, trên người mang một vẻ uy nghiêm quen ra lệnh. Đường Âm biết người này chính là nữ chủ nhân của nhà họ Đường - bà cụ Đường, bà nội của cô.

    Bà cụ trước nay không thích cô, đối với cô vẫn luôn thờ ơ, giống như người bà con xa đến ở nhà họ Đường. Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến tính cách khó chịu của cô ở kiếp trước.

    Ở kiếp trước, cô lớn lên trong nhà họ Chu nên tự nhiên hình thành tính cách yếu đuối, khiến người ta coi thường.

    Còn có nhị tiểu thư nhà họ Đường ở bên cạnh, điều này càng khiến Đường Âm không thể tao nhã được. Sự tồn tại như vậy chỉ đơn giản là một nỗi xấu hổ đối với họ Đường. Cho nên bà cụ cũng không cười với cô.

    Người phụ nữ ngồi ở phía tây không hòa ái như bà cụ. Bà ta ung dung hào phóng, cử chỉ tao nhã, chỉ là trong mắt lộ ra một tia tinh quang, không giống như vẻ bề ngoài. Hiện tại bà ta là nữ chủ nhân của nhà họ Đường, mẹ của Đường Nhan, Long Liên Tâm.

    Kiếp trước Đường Âm triệt để được lĩnh giáo sự khôn khéo giảo hoạt, ngoan độc, bằng không cũng sẽ không thể dạy dỗ một đứa con gái vô liêm sỉ như Đường Nhan.

    "Ồ, Tiểu Âm đã trở về rồi à!" Long Liên Tâm nhìn thấy cô lập tức nở một nụ cười nói lớn. Nhưng Đường Âm có thể nghe thấy sự nghiến răng nghiến lợi.

    Bà cụ Đường chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, khi nhìn thấy bộ quần áo rách nát mà cô đang mặc thì nhíu. Không nói gì.

    Đường Âm không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của bà lão. Thật tốt, cô thực sự nên cảm ơn Chu Phương vì đã cho cô mặc quần áo cũ của bà ta. Bằng không sao có thể biết được mấy năm nay cô sống như thế nào?

    Bài học xương máu của kiếp trước cho cô biết, trong cái nhà này, chỉ khi thực sự làm hài lòng bà cụ Đường thì mới có thể có được cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ, cô chính là muốn lợi dụng sự thương xót của bà cụ Đường, khiến bà cụ Đường cảm thấy áy náy với cô. Chỉ có như vậy, sau này cô có yêu cầu gì, bà cụ Đường cũng sẽ không phản.

    Suy nghĩ một lát, Đường Âm lập tức trả lời: "Bà nội, mẹ, con về rồi." Vừa thỏa đáng vừa cung kính.

    "Ừ, trở về là tốt rồi." Trong mắt bà cụ Đường thoáng qua một tia kinh ngạc. Bà vốn cho rằng lớn lên ở nơi nghèo nàn như vậy, Đường Âm hẳn là chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài. Bây giờ có vẻ không giống như bà tưởng tượng.

    "Những năm qua con đã chịu khổ rồi." Một tia thương tiếc khó có thể nhận ra trong mắt bà cụ Đường. Nếu không phải kiếp trước cô luyện một thân nhìn sắc mặt người khác, cô thực sự sẽ không phát hiện ra. Có thương tiếc là tốt rồi, điều đó cho thấy bà cụ cũng không phải là người lạnh tâm lạnh tình. Có khi cô còn được bảo vệ.

    "Bà nội, con không cảm thấy khổ, ngược lại, con cảm thấy đây là cơ hội rèn luyện, Bà xem con không phải rất khỏe sao?" Đường Âm cười ngọt ngào nhìn bà cụ. Cô vốn đã ngọt ngào động lòng người, nụ cười rực rỡ này lập tức khiến trước mắt người ta sáng mắt.

    "Những năm này đã khiến bà nội lo lắng, là cháu bất hiếu." Đây là muốn cho bà cụ Đường biết cô là một người biết tri ân. Cô biết những năm này cô không ở cùng bà cụ Đường, lại có thân phận như vậy, bà cụ Đường căn bản không có cảm tình với. Nhưng dù sao cô cũng là giọt máu của nhà họ Đường, cô tin lâu ngày sẽ có tình cảm.

    Trong mắt Đường bà cụ Đường có một tia hài lòng gật đầu. Trong lòng Đường Âm có một tia vui mừng, nhưng cô không hề biểu lộ ra ngoài.

    Nhìn Đường Âm tự nhiên hào phóng, Long Liên Tâm cảm thấy thực sự tức giận. Khi biết Đường bà cụ Đường định đón Đường Âm quay về, bà ta đã gọi điện cho Chu Phương. Trong miệng Chu Phương, Đường Âm là một người nhát gan sợ phiền phức, là một người sợ đầu sợ đuôi. Nhưng người trước mắt như thế nào lại giống như một người hoàn toàn khác? Chẳng lẽ là Chu Phương lừa bà ta?

    Không có khả năng! Lúc đó khi bà ta đem Đường Âm đưa đến nhà họ Chu, đã nói rõ với bọn họ, hơn nữa còn cho bọn họ một số tiền lớn, Chu Phương không dám lừa bà. Vậy thì chỉ có một khả năng, tiểu tiện nhân này đang giả lợn ăn thịt hổ.

    Sớm biết cô như vậy, bà ta phải khiến bà cụ Đường từ bỏ ý định đưa cô trở lại, để cô ở mãi ở nơi tồi tàn đó, xem cô còn gây rắc rối như thế nào!

    Nhưng hiện tại người đã trở về, hơn nữa xem ra bà cụ Đường cũng khá vui, bà ta hơi cảm thấy hối hận. Bất quá, sau này khi có dịp bà ta sẽ thu thập (trừng trị) cô. Bà thật sự không tin, bà ta không thể đấu lại một tiểu tiện nhân miệng còn hôi sữa?

    Long Liên Tâm ngẩng đầu lên, trong mắt giấu đi vẻ tàn nhẫn, lộ ra vẻ hiền lương hào phóng: "Mẹ, Tiểu Âm chắc mệt lắm rồi, để con bé đi nghỉ ngơi trước đi. Có gì ngày mai lại nói."

    "Được, cô đưa con bé đi nghỉ ngơi trước đi." Bà cụ Đường nhìn bộ quần áo tồi tàn cô đang mặc, rõ ràng là không vừa vặn với Đường Âm, nói với Long Liên Tâm: "Ngày mai đưa con bé đi mua hai bộ quần áo thích hợp, đừng để người ta cười nhà họ Đường chúng ta."

    "Được, mẹ, con hiểu rồi." Long Liên Tâm dẫn đầu bước ra ngoài.

    "Cảm ơn bà nội. Con đi trước." Giọng Đường Âm chân thành cảm ơn.

    Long Liên Tâm dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

    Đến căn phòng ngoài cùng bên trái lầu hai, Long Liên Tâm mở cửa: "Đây là phòng của con."

    Đường Âm đánh giá căn phòng, cách bài trí giống hệt như trong trí nhớ kiếp trước. Cô nhớ lúc đó khi cô nhìn thấy những đồ trang trí lộng lẫy như vậy, cô cảm thấy mình như lạc vào chốn thần tiên, mà nơi này từ nay sẽ thuộc về cô. Nhất thời có chút vui sướng, liền hoa chân múa tay nhảy cẫng.

    Cách cư xử có phần quê mùa này chính là điều mà bà cụ Đường không thể chịu được. Vì vậy, cô thấy bà cụ Đường nhìn cô một thật sâu. Lúc đó cô vẫn không hiểu, trong đó có rất nhiều chán ghét.

    Bây giờ, cô đã biết phải làm như thế nào. Cô quay đầu lại với một khuôn mặt vui sướng: "Mẹ, đây đều là do mẹ sắp xếp sao?" Không đợi Long Liên Tâm trả lời, cô đã tiếp tục nói: "Cảm ơn mẹ, thực sự cảm ơn mẹ đã làm hết thảy những chuyện này cho con!" Nói xong cô cung kính khom người thật sâu.

    Đêm, toàn bộ biệt thự nhà họ Đường đều rất yên tĩnh. Giờ phút này, hai mắt Đường Âm vô thần ngồi trên giường, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết vào trán, trên mặt vẫn còn đọng lại một vài giọt nước mắt trong suốt.

    Cô lại mơ, đến chết cô sẽ không bao giờ quên, giấc mơ máu chảy đầm đìa. Bây giờ, bên tai cô như phảng phất vọng lại tiếng kêu thảm thiết của đứa con trong bụng: "Mẹ.. cứu con.."

    "Con ơi! Đứa con tội nghiệp của mẹ! Tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ có lỗi với con! Chờ khi mẹ trả thù cho con, mẹ sẽ đến với con.." Đường Âm thì thào một mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 6 Một chút dịu dàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời mọc tỏa ra ánh sáng vàng. Vùng đất đã ngủ yên cả đêm nay lại bừng lên sức sống.

    Đường Âm luôn dậy tương đối sớm, bởi vì ở nhà họ Chu, Đường Âm đều phải nấu bữa sáng, như vậy nhiều năm đã hình thành thói quen. Nhưng hôm nay cô không muốn dậy sớm, cho dù cả đêm qua cô căn bản không ngủ. Cô biết điều gì đang chờ đợi mình, cô đã tìm ra biện pháp đối phó.

    Nếu ông trời đã để cô sống lại một lần nữa, làm thế nào cô có thể lãng phí cơ hội một cách vô ích?

    Đường Âm đang chuẩn bị rời giường, đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô xỏ dép, chạy ra mở cửa.

    "Mẹ, buổi sáng tốt lành!" Đường Âm nở một nụ cười tiêu chuẩn. Như thể Long Liên Tâm căn bản không xứng nhận được một nụ cười chân thành.

    Trong tay Long Liên Tâm ôm một đống quần áo sặc sỡ: "Hôm qua bà nói muốn mẹ mua quần áo cho con. Hôm nay mẹ vừa vặn có chút việc phải làm, nên con mặc quần áo của chị con trước đi, được không? Đây đều là đồ con bé chưa mặc, là hàng hiệu quốc tế, vừa lúc hai đứa cao cũng không kém nhau nhiều lắm, con mặc đi."

    Trong lòng Đường Âm cười lạnh, những bộ đồ này đều Đường Nhan không cần, nói dễ nghe như vậy, định lừa ai! Nhưng kiếp trước cô lại ngu ngốc tin, mặc vào đi ra ngoài khoe một phen. Ngẫm lại thật sự là buồn cười a!

    "Được, cảm ơn mẹ, cũng cảm ơn chị." Đường Âm tỏ vẻ khờ dại vô tội, vui mừng cầm lấy quần áo.

    Không hổ là người thôn dã, chưa từng được nhìn thấy thế giới. Có vẻ lúc đó bà kiên trì muốn đưa cô đi là quyết định thật sự đúng. Bằng không, dựa vào vẻ mặt hồ ly tinh của cô, hơn nữa còn được hoàn cảnh nhà họ Đường hun đúc, cô thực sự có thể mê hoặc rất nhiều người.

    Đường Âm ngàn ân vạn tạ nhìn Long Liên Tâm bước đi. Cô ngồi trước bàn trang điểm, soi mình trong gương, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, đưa tay sờ, đây là khuôn mặt rất nhiều người mong muốn. Chỉ là không được hoàn mỹ, bởi vì thiếu dinh dưỡng và phải làm việc nặng trong thời gian dài, khiến cho dáng người cô gầy yếu.

    Cô chọn một chiếc váy màu xanh từ đống quần áo. Nhưng bởi vì cô không có dáng người đáng tự hào như Đường Nhân, nên cô mặc như một đứa trẻ ăn trộm quần áo của người lớn, vô cùng không thích hợp.

    Khi cô bước xuống lầu, bà cụ. Long Liên Tâm, còn có Đường Nhan đều đã ngồi vào bàn ăn, như thể họ đang đợi một mình cô.

    Cô vội nở một nụ cười xin lỗi: "Bà, mẹ, xin lỗi, hôm qua mệt quá cho nên thức dậy hơi muộn."

    "Cô chính là Đường Âm?" Bà cụ không lên tiếng, Đường Nhan đã nói trước, hơn nữa khẩu khí còn có vẻ hoài.

    Bà cụ lập tức lạnh mặt: "Đây là giáo dưỡng của đại tiểu thư nhà họ Đường?" Giọng nói cực kỳ không vui.

    Long Liên Tâm nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng giả vờ vỗ vào lưng Đường Nhan vài cái, trách cứ: "Đường Nhan, con nói gì thế? Đó là em gái con, Đường Âm."

    Sau đó, hòa ái vẫy tay về phía Đường Âm: "Tiểu Âm, mau lên, ngồi bên cạnh mẹ này."

    Đường Âm vui vẻ đi tới, đi tới bên người Đường Nhan: "Chị, em là Đường Âm." Đường Nhan vẫn tức giận bĩu môi, tính cách đại tiểu thư biểu hiện cực kỳ đúng chỗ.

    Đường Nhan thấy ánh mắt bà nội nhìn mình vô cùng không hài lòng, vội vã thu hồi phong thái đại tiểu thư, cực kì không tình nguyện gọi "Em gái". Đường Âm nhìn lại chỗ vừa rồi Long Liên Tâm chỉ cô ngồi. Hừ! Giả vờ, ai không biết! Để xem ai diễn tốt hơn.

    Đường Âm cực kỳ tự nhiên kéo chiếc váy sắp tụt khỏi vai. Bà cụ Đường liền đưa mắt nhìn về phía cô, cau mày: "Tiểu Âm đang mặc quần áo của Đường Nhan đúng không?"

    "Đúng, bà nội. Bộ váy này là bộ con thích nhất. Con đưa cho em gái mặc. Bà xem, em gái mặc có phải rất đẹp không?" Đường Nhan vội vàng nhìn về phía bà nội tranh công.

    Bà cụ Đường nghe xong, mày nhíu chặt hơn: "Làm sao tôi nhớ kỹ cô từng nói đây lại bộ cô không thích nhất?"

    Đường Nhan đỏ mặt, nhịn không được huyên thuyên.

    Long Liên Tâm vội vàng nói thay cho con gái: "Mẹ, con thấy hai chị em có chiều cao tương đương nhau, liền kêu Tiểu Nhan lấy quần áo cho Tiểu Âm mặc."

    "Cô thấy Tiểu Âm ăn mặc có hợp không? Hôm nay cô phải đến trung tâm thương mại mua thêm quần áo cho Tiểu Âm. Đừng để người ngoài cười nhà họ Đường chúng ta."

    Long Liên Tâm không còn lựa chọn, đành phải đồng ý.

    Đường Âm đợi cho đến khi bà cụ Đường và Long Liên Tâm động đũa thì cô mới đưa tay gắp đồ ăn. Ai biết, đồ ăn chưa bỏ vào bát, liền nghe Đường Nhan kêu lên một tiếng: "Ôi! Em gái, tay em bị sao vậy?" Cô ta ngạc nhiên hỏi.

    Ánh mắt của bà cụ Đường và Long Liên Tâm đều nhìn vào trên tay. Mu bàn tay vốn trắng nõn lại có một vài vết màu xám và đen, nhìn qua đặc biệt bắt mắt. Bàn tay của con gái không phải đều chăm sóc đến trắng nõn sao? Bởi người ta cho rằng, bàn tay là bộ mặt thứ hai của người phụ nữ! Nhưng, đây nào giống bàn tay của một cô gái?

    Đường Âm vội vàng đặt đũa xuống, hai tay giấu ở sau lưng, ẩn ý nói: "Không có chuyện gì."

    Đường Nhan nhìn thấy bộ dạng che che giấu giấu của Đường Âm, còn tưởng rằng ở đây nhất định có chuyện gì không thể lộ ra, cho nên liền hỏi: "Làm sao vậy? Ngươi không có rửa sạch đúng không?" Ý nói người thôn quê không biết giữ vệ sinh.

    "Không phải, là.. là mùa đông rất lạnh, em ở bên sông giặc quần áo, lưu lại vết." Đường Âm rụt rè nói.

    Bà cụ Đường nghe vậy lập tức giận nói: "Nhà họ Chu cũng thật có gan, xem tiểu thư nhà họ Đường chúng ta như nha hoàn, đây căn bản là không đặt nhà họ Đường trong mắt!" Sau xong sâu kính nhìn thoát qua Long Liên Tâm. "Chẳng phải cô nói con bé ở nhà họ Chu sống rất tốt sao? Như vậy là thế nào?"

    Long Liên Tâm đương nhiên hiểu ý nghĩa của cái nhìn này. Bà ta nhanh chóng giải thích: "Con cũng không ngờ rằng Chu Phương lại dám lừa con. Đều tránh con làm việc không chu toàn, đáng lẽ con nên tự mình đến xem. Không để Tiểu Âm chịu khổ."

    "Không có chuyện gì, mẹ, mẹ không cần tự trách, mẹ xem hiện tại không phải con rất tốt sao?" bà cụ thấy Đường Âm không chỉ không có oán trách, cũng không tố khổ, trong mắt có tia tán thưởng, lại có nhiều sự thương xót. Tội nghiệp đứa nhỏ, không biết ở nhà họ Chu còn phải chịu đựng những gì.

    Đường Âm đương nhiên không bỏ sót tia thương xót trong mắt bà cụ, đây chính là hiệu quả cô mong muốn. Đường Nhan, đấu với tôi, cô không xứng!

    Đường Nhan lúc này vô cùng hối hận, tại sao cô lại nhiều chuyện? Vốn dĩ cô ta muốn làm nhục Đường Âm, nhưng lại để cô có cơ hội lấy được lòng thương xót của bà nội. Cô ta hung ác liếc nhìn Đường Âm một cái: Đường Âm, cô cứ đắc ý trước, sau tôi sẽ từ từ trừng trị cô.
     
    Hàn Loan, Vava1810, Tory pham46 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 7 Mua quần áo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng, mẹ, con sẽ đưa Tiểu Âm đi mua quần áo." Long Liên Tâm đáp lại lời của bà cụ, sau đó quay sang Đường Nhan nói: "Nhan Nhan cũng cùng đi chung đi, con giúp em gái con chọn đồ, dù sao thù mẹ cũng không cùng thế hệ với giới trẻ các con, nói không chừng Tiểu Âm không thích quần áo mẹ chọn cho nó."

    Vì mấy ngày nay nhà thiết kế mà Đường Nhan thích đã thiết kế thêm vài bộ quần áo nữa, mấy ngày nay Đường Nhan đã ồn ào muốn đi mua, nhưng tiền tiêu vặt tháng này của cô ta lại tiêu hết rồi, nên một mực thúc giục Long Liên Tâm cùng đi mua quần áo. Lần này, Long Liên Tâm cuối cùng cũng có thời gian đi dạo phố, Đường Nhan đã đưa mắt cho Long Liên Tâm vài cái, phải đưa cô ta cùng đi.

    "Nhan Nhan đi ra ngoài làm cái gì, không phải nói muốn chuẩn bị đi thi, cả ngày cứ muốn đi ra ngoài chơi. Hơn nữa, chính cô đã mua cho Nhan Nhan nhiều quần áo như vậy, sao lại nói không biết chọn quần áo. Lúc trước có người nói cô già cô còn không nhận."

    Đường Nhan và Long Liên Tâm bị nghẹn đến mức không nói được lời nào nên ngậm miệng lại.

    Khi Đường Âm nghe bà cụ nói Đường Nhan chuẩn bị đi thi, cô đột nhiên nhớ ra kiếp trước mẹ con cô ta đã khiến cô không thể vào đại học. Vốn dĩ bà cụ muốn cô học đại học, nhưng Đường Nhan và Long Liên Tâm nói với bà cụ, rằng khi còn nhỏ cô chưa bao giờ đến trường, đi học cũng không thể theo kịp các khóa học, liền đề nghị bà cụ mời gia sư, nhưng mẹ con họ không có thuê gia sư. Đương nhiên cô liền không học được, về sau bà cụ cũng không thích đứa cháu gái không học đại học này.

    Đường Âm suy nghĩ một chút, đã đến lúc phải nói chuyện với bà cụ về việc đi học, đời này cô nhất định phải học tập thật tốt.

    "Bà nội, con muốn đi học.." Đường Âm dùng giọng điệu run run nói với bà cụ.

    "Được, bà sẽ thu xếp cho con!" bà cụ nghe được những lời này rất vui mừng, không ngờ một cô bé lớn lên ở nông thôn lại muốn đi học.

    "Mẹ, để con thu xếp chuyện này." Long Liên Tâm nghe Đường Âm yêu cầu đi học liền tức giận, trong lòng như muốn nổ tung, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười. Ước chừng giống như kiếp trước tiếp tục chỉnh Đường Âm, không muốn cô đi học.

    "Ừ. Cô mau đưa Tiểu Âm đi mua quần áo đi." bà cụ nói xong liền quay lại phòng.

    Long Liên Tâm bảo Đường Âm lên lầu chuẩn bị một chút, lát nữa đưa cô ra ngoài. Vừa đi lên lầu, vẻ mặt của Long Liên Tâm đã trở nên rất gớm ghiếc, Đường Nhan một mực kể khổ với Long Liên Tâm.

    "Mẹ, con bé đáng chết này thật sự là người nông thôn sao?"

    "Không sao đâu, chúng ta nhịn vài ngày nữa, mẹ có cách để đối phó với cô ta."

    Sau khi Long Liên Tâm thay quần áo xong liền đưa cô đến trung tâm thương mại để đi mua sắm.

    Một trung tâm thành phố A, khu vực phồn hoa nhất, nơi tụ họp của những người giàu có. Ở đây có quần áo nổi tiếng thế giới, đồ ăn ngon nhất. Người giàu thích đến đây tiêu tiền, người không có nhiều tiền thích đến đây chụp ảnh đăng lên mạng xã hội. Đường Âm nghĩ sẽ đến một nơi bình thường để mua quần áo, không ngờ cư nhiên lại tới nơi này.

    "Đường phu nhân, đến xem quần áo a. Cửa hàng của chúng tôi gần đây có rất nhiều kiểu dáng mới, rất nhiều kiểu dáng phù hợp với cô, cô vào thử đi." Long Liên Tâm đưa cô đến một cửa hàng bà ta hay lui tới.

    "Hôm nay tôi không đến xem quần áo, tôi mua cho con gái." Long Liên Tâm nghiến răng nói ra từ con gái.

    Sở dĩ bà ta trực tiếp thừa nhận Đường Âm là con gái mình là bởi vì khi bà vừa ra khỏi nhà, bà cụ đã phái người đi theo bà, nói là cầm đồ cho bọn họ, nói trắng ra là muốn người ta giám sát Long Liên Tâm, không cho bà ta làm giở trò, cũng nhắc nhở Long Liên Tâm phải nhớ mua thêm nhiều thứ cho Đường Âm.

    "Ồ, là muốn mua quần áo cho con gái cô a. Gần đây, nhà thiết kế mà cô Đường thích đã tung ra rất nhiều bộ phiên bản giới hạn. Hôm nay tôi còn đang suy nghĩ xem có nên giữ lại vài bộ cho cô ấy không. Không ngờ Đường phu nhân lại đến." Người phục vụ vẫn đang thắc mắc tại sao Đường Nhan không đi theo. Rõ ràng là xem Đường Âm là người hầu của nhà họ Đường.

    "Không phải Đường Nhan, là người này, con gái thứ hai của tôi." Sau khi Long Liên Tâm nói xong liền đẩy Đường Âm ra, nói người phục vụ chọn quần áo cho cô.

    Người phục vụ cười ngượng ngùng đưa Đường Âm đi chọn quần áo. Bất cứ ai làm việc ở nơi này đều hiểu, người có tiền rất loạn, có nhiều điều nghi hoặc cũng không thể hỏi.

    Người phục vụ đã tìm cho Đường Âm một bộ quần áo phù hợp, để cô mặc thử. Không mất công làm hướng dẫn viên mua sắm ở nơi này, liếc mắt một cái liền có thể biết ngay ai phù hợp với kiểu quần áo nào. Bởi vì những năm nay Đường Âm luôn ở nhà họ Chu, dinh dưỡng không có nên vóc dáng có chút thấp bé, chỉ cao đến bờ vai của Đường Nhan, cả người gầy gò, nhỏ bé. Người phục vụ đã tìm cho cô một bộ váy ngắn rất dễ thương, khiến cô trông như một nàng công chúa vừa bước ra khỏi lâu đài.

    "Cô Đường, nhìn xem, cô mặc bộ đồ này thật sự rất đẹp, giống như tiên nữ chưa nhiễm khói lửa trần gian. Da cũng rất đẹp, có phải chưa bao giờ trang điểm không." Người phục vụ nói một lời dài. Long Liên Tâm không tiện nói gì, cô chưa khen Đường Nhan nhiều như vậy đâu.

    "Mẹ.. Con ăn mặc không đẹp sao, sao mẹ không vui?" Đường Âm yếu ớt nói. Cô cố tình nói vậy để người theo dõi họ quay lại cáo trạng.

    Long Liên Tâm chỉ có thể giả vờ vui vẻ, "Làm sao nhìn không đẹp, bộ váy này rất hợp với con, mua đi." Sau đó người phục vụ tìm thêm cho Đường Âm mấy bộ.

    Mặc dù những năm qua Đường Âm không có dinh dưỡng, nhưng trừ bỏ chiều cao bị ảnh hưởng, những mặt khác đều không bị ảnh hưởng. Đường Âm thực sự càng nhìn càng đẹp, gần như có thể so sánh với Đường Nhan, đương nhiên Đường Nhan trang điểm mới kém hơn. Nếu không phải vì đẹp, cũng sẽ không bị Chu Quỳnh coi trọng, một mực quấy nhiễu cô.

    Long Liên Tâm nhìn cô càng ngày càng giống mẹ, thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính thất nào không hận tiểu tam, Long Liên Tâm cũng không ngoại lệ. Năm ấy Đường Duy có cô khi bà ta đang mang thai Đường Nhan, đi tìm mẹ của Đường Âm, làm hại hôn nhân của bà ta không thuận lợi. Cho dù hiện tại mẹ của Đường Âm đã chết, nhưng hiện tại bà ta vẫn hận Đường Âm.

    Dù sao cũng là hàng xa xỉ, mấy bộ quần áo cũng vài chục nghìn. Vốn dĩ còn phải mua quần áo cho Đường Nhan, nhưng bây giờ lại mua hết cho Đường Âm, Long Liên Tâm không khỏi đau lòng. Nghĩ thầm: Nha đầu chết tiệt, hiện cho ngươi vài vạn. Bây giờ hãy để cô nếm trái ngọt trước, sau này xem cô sẽ bị tôi xử lý như thế nào.

    "Mẹ.. Có phải chúng ta tiêu nhiều tiền lắm không, bà nội có mắng con không?" Đường Âm làm bộ làm tịch nói, hận không thể làm Long Liên Tâm tức giận, như vậy liền có thể để bảo tiêu cáo trạng với bà cụ.

    "Sẽ không, bà nội sẽ không trách con chỉ vì mấy bộ quần áo đâu. Những năm nay con ở nhà họ Chu đã vất vả, đây chỉ là bồi thường mà thôi, chờ qua đoạn thời gian này, mẹ lại mang con đến đây để mua quần áo đẹp hơn." Long Liên Tâm hư tình giả ý nói. Bà muốn Đường Âm cảm thấy là nhà họ Đường nợ cô, sủng cô lên trời, lại không sợ cô gặp chuyện không may.
     
    Hàn Loan, Vava1810, Tory pham45 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 8 Câu chuyện của ông và bà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu trời phía Tây mây vàng bao phủ, phảng phất như muốn nhắc nhở mọi người màn đêm sắp đến.

    Hai "mẹ con" đi dạo trên đường tạo cho người ta cảm giác ấm áp và trở thành niềm ghen tị của mọi người.

    Người lái xe xách theo túi lớn túi nhỏ đi sau hai người, hoàn toàn làm người vô hình.

    Khi trở về biệt thự nhà họ Đường thì đã chạng vạng. Ánh đèn thắp sáng khắp nơi càng làm cho ngôi biệt thự vốn đã sang trọng nay càng thêm lộng lẫy.

    Đứng ở cửa đại sảnh, Đường Âm vẫn có cảm giác không chân thật. Nơi đẹp đẽ như vậy sau này sẽ là nhà của cô, nhưng không biết có bao nhiêu người trong cái nhà này thực sự coi cô là người nhà họ Đường. Mặc dù nó không mang lại cho cô cảm giác thân thuộc, nhưng sau này đây là nơi cô sẽ sống. Rời khỏi đây, cô không biết mình có thể đi đâu.

    Nhìn thấy cô đứng ngẩn người như thế này, Long Liên Tâm khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó mới ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao con đứng ngốc ở đây vậy?"

    Đường Âm lúc này mới thu hồi lại vẻ hoảng hốt trong mắt, ngọt ngào cười với Long Liên Tâm: "Con không sao, mẹ."

    Long Liên Tâm nặng nề "hừ" một tiếng, xoay người bước vào đại sảnh.

    Trong đại sảnh rực rỡ ánh đèn, bà cụ Đường đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.

    Từ xa nhìn lại, Đường Âm nhìn thấy trong màn ảnh có một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông nằm trên giường bệnh, người phụ nữ nắm tay người người đàn ông, nghẹn ngào nói gì đó.

    "Mẹ, chúng con về rồi." Long Liên Tâm từ xa lên tiếng chào hỏi, "Con hơi mệt, lên tắm trước đây." bà cụ Đường thái không nhìn bọn họ, mà lấy một tờ giấy lau mắt, sau đó mới quay đầu lại "ừm" một tiếng, coi như trả lời Long Liên Tâm.

    Đường Âm vội vàng cười nói: "Bà nội." Sau khi đến gần, cô phát hiện đôi mắt của bà cụ đã đỏ hoe. Đường Âm vội vàng hỏi: "Bà nội, có chuyện gì vậy?"

    Lão thái thái nghe được trong lời nói của Đường Âm có chút lo lắng. Bà dần khôi phục lại cảm xúc vừa rồi, ân cần sờ lên đầu Đường Âm: "Bà nội không sao, chỉ là bà quá mải xem TV, có chút xúc động mà thôi."

    "Thì ra là vậy. Bà nội, bà không có chuyện gì là tốt rồi." Đường Âm vui vẻ nói.

    Bà cụ Đường lúc này mới tử tế đánh gia Đường Âm: Khuôn mặt nhỏ như bàn tay, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi nhỏ khéo léo, làn da trắng mịn, chỉ cần nhìn khuôn mặt đã biết là một tiểu mỹ nhân. Bây giờ cô đang mặc một chiếc váy màu oải hương mới mua, thiết kế chiết eo làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, một đôi chân thon dài thẳng tắp càng làm cô rực rỡ. Xem ra cô được thừa hưởng gien tốt của nhà họ Đường, một người phụ nữ như vậy nếu ra đường cũng sẽ không làm mất mặt người nhà họ Đường.

    Đường Âm vốn đã nghiêm túc nhìn bà cụ, cho nên trong mắt lão phu nhân không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình.

    Sự hài lòng của lão phu nhân đối với Đường Âm tăng lên một chút.

    Bà để Đường Âm ngồi ở bên tay phải, cùng nhau xem phim.

    Vẫn ở trong phòng bệnh.

    "Chồng, anh cứ yên tâm, em hứa với anh, cho dù anh đi rồi, em cũng sẽ sống tốt. Em cũng sẽ thay anh giữ nhà họ Đổng, nhìn các con thành gia lập nghiệp.", người phụ nữ ngoài 40 tuổi, lớp trang điểm thanh tú trên khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt từ lâu. Bà nắm tay chồng tái nhợt trên giường bệnh, dần dần khóc không ra tiếng. Rõ ràng là người đàn ông đó sắp chết, nếu không, người phụ nữ đã không khóc lóc thảm thiết và tuyệt vọng như vậy.

    Cảm xúc của người phụ nữ như đang lây lan, khiến cô nhớ lại kiếp trước, khi đứa con mà cô chưa từng gặp rời khỏi cơ thể cô, cô cũng đã đau khổ như vậy.

    Nước mắt cô sớm đã giàn giụa.

    Đột nhiên, hình ảnh trên TV dừng lại, sau đó bài hát kết thúc vang lên. Bà cụ bình tĩnh trở lại, lấy giấy lau nước mắt, sau đó quay đầu nhìn Đường Âm.

    Đứa nhỏ này vì sao so với chính mình nhập tâm, cho tới giờ phút này, hai mắt vẫn đang xem TV, trên khuôn mặt thanh tú đẫm lệ.

    Bà cụ lau nước mắt cho Đường Âm: "Chỉ là phim thôi, không có thật."

    Đường Âm rốt cục từ trong kí ức tỉnh lại, cô nước mắt lưng tròng nhìn bà cụ, phát hiện hai mắt bà cụ cũng đỏ bừng: "Sao bà nội cũng khóc?"

    "Bà nội chỉ là nghĩ đến ông nội của cháu. Ông ấy cũng ra đi ở độ tuổi như vậy, bỏ lại bà cô nhi quả phụ cùng gia nghiệp." Nó rất giống với hình ảnh trên phim. Bà cụ chìm trong ký ức sâu thẳm, trên khuôn mặt có chút hoảng hốt.

    Xem ra tình cảm giữa bà cụ Đường và ông cụ Đường năm ấy vẫn rất tốt.

    "Bà ơi, bà có thể kể cho cháu nghe chuyện giữa bà và ông nội được không? Chuyện đó hẳn rất lãng mạn!" Đường Âm tỏ vẻ tò mò. Cô cố gắng kéo mình trở lại. Nếu bà cụ hiểu lầm cô khóc vì câu chuyện trên phim thì nên để bà cụ tiếp tục hiểu lầm.

    "Ông và bà gặp nhau ở trường đại học. Chúng ta vừa gặp đã yêu. Khi đó, gia đình bà đặc biệt phản đối việc bà ở bên ông ấy vì ở quá xa. Cuối cùng, bà không ngần ngại cắt đứt quan hệ với gia đình, gả đến đây." Bà cụ nở một nụ cười nhẹ trên khóe miệng, như đã trở lại quá khứ ngọt ngào.

    Khi Đường Âm nghe bà lão nói đến "trường đại học", hai mắt sáng ngời, trong lòng nảy ra một ý định.

    "Bà nội, hóa ra bà và ông đều là sinh viên đại học!" Đường Âm khao khát nói, "Đại học nhất định có thể học rất nhiều thứ đúng không? Bằng không, bà và ông nội làm sao có thể tạo ra một gia nghiệp lớn như vậy!"

    "Ừ. Chị gái con năm nay sẽ vào đại học." Đường Âm biết bà cụ đang nói về Đường Nhan. Trong ký ức của cô, Đường Nhan chính là niềm tự hào của bà cụ Đường, thậm chí là của cả gia tộc nhà họ Đường. Không chỉ xinh đẹp, học giỏi mà cô còn có tài vẽ tranh, đàn piano, từ nhỏ đến lớn đoạt không ít giải thưởng.

    Bà cụ nói xong, đột nhiên nhớ tới đứa cháu gái nhỏ này hẳn là đến tuổi học đại học. Cô lớn lên ở một vùng quê nghèo như vậy, lại trong một gia đình như vậy, không thể cho cô bỏ học đại học.

    "Tiểu Âm, con có muốn học đại học không?" Bà cụ nhìn cô hỏi.

    "Bà ơi, cháu muốn đi. Cháu muốn học hỏi thêm kiến thức để sau này có thể làm được những điều như bà và ông. Cháu sẽ không làm xấu mặt nhà họ Đường." Khuôn mặt Đường Âm kiên định nói.

    Đứa trẻ này tuy tuổi không lớn nhưng vẫn luôn có thể quan tâm đến gia đình, nếu dạy dỗ tốt, nói không chừng sau này có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Đường, giống như Đường Nhan.

    "Con học cùng trường đại học với Tiểu Nhan đi. Ngày mai sẽ có người làm thủ tục nhập học cho con." Dù sao thì bà cũng là một người đứng đầu một gia tộc, bà luôn làm mọi việc nhanh chóng.

    "Cảm ơn bà! Bà đối với cháu thật tốt! Nếu có kiếp sau, cháu vẫn là cháu gái của bà." Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Âm ngọt như mật.

    Bà cụ Đường đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, làm sao có thể không nhìn ra đứa cháu gái nhỏ đang muốn lấy lòng bà? Chỉ là tuổi còn nhỏ như vậy đã biết nhìn mặt người khác, hẳn là đã phải chịu khổ nhiều, càng luyến tiếc cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 9 Bằng chứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà nội, con về rồi." Đường Nhan giống như một con én nhỏ vui vẻ đến bên cạnh bà cụ, thân mật nắm tay bà cụ, lặng lẽ đẩy Đường Âm qua một bên. Cô ta liếc nhìn Đường Âm một cái, trong đó ngầm có ý ghen tị và cảnh cáo.

    "Bà nội, bà đang nói chuyện gì với em gái, sinh động như vậy?" Đường Nhan trong nháy mắt thay đổi thành bộ dạng vui vẻ thuần khiết.

    Bà cụ trìu mến vỗ tay cô ta: "Vừa rồi bà và Tiểu Âm nói để nó học cùng trường đại học với con. Như vậy thì hai chị em con cũng có thể chăm sóc cho nhau."

    "Con không muốn!" Phản ứng của Đường Nhan phi thường mãnh liệt. Đùa chắc! Làm sao cô ta có thể học cùng trường với cô gái quê mùa này, người khác không biết sẽ cười nhạo cô ta. Giờ họ sống chung dưới một mái nhà đã khiến cô ta khó thở chứ đừng nói đến việc học chung một trường đại học.

    Sắc mặt Bà cụ Đường trở nên ảm đạm: "Nhan nhi, con đang nói gì? Dáng vẻ này của con làm gì còn giáo dưỡng của đại tiểu thư nhà họ Đường?"

    "Cháu sai rồim bà nội. Cháu quá lo lắng cho em gái. Bà cũng biết em cháu lớn lên ở một nơi như vậy, phép xã giao cơ bản cũng không biết. Con sợ con bé sẽ làm ra chuyện cười, tổn hại danh tiếng của nhà họ Đường của chúng ta." Đường Nhan vội vàng nói lại.

    Bà cụ Đường nghe nói cô ta đang nghĩ đến nhà họ Đường, liền giảm bớt vẻ mặt: "Nhan nhi, con là đại tiểu thư của nhà họ Đường, là người đại diện cho nhà họ Đường chúng ta, ở bên ngoài không thể để mất giáo dưỡng." Bà cụ giáo dục cháu gái.

    "Về phần em gái con, bà tự có chừng mực. Trước tiên bà sẽ tìm người dạy con bé phép xã giao, nó là người nhà họ Đường nên sẽ không đến nỗi nào. Bà tin nó có thể học tốt." Bà cụ nói tiếp.

    "Bà nội, chị, mọi người cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ học tập thật tốt, sẽ không để mọi người thất vọng!" Đường Âm thật sự sợ bà cụ đổi ý, vội hứa.

    Đường Nhan thấy bà cụ gật đầu hài lòng với Đường Âm, hận không thể đá cô hai cái mới có thể trút mối hận của cô ta, nhưng lại không dám ở trước mặt bà cụ tác quái, nên chỉ có thể hung hăng trừng mắt Đường Âm.

    Đường Âm hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Đường Nhan, cô vui vẻ mong chờ cuộc sống đại học sắp tới. Kiếp trước cô chưa từng bước chân vào cổng trường đại học, có thể nói cô không biết nhiều về cuộc sống đại học. Cô luôn ghen tị với những cô gái có thể học tập, sống tự do.

    Ở kiếp này, ước nguyện hai đời ấp ủ của cô cuối cùng cũng sắp thành hiện thực, làm sao cô có thể không cao hứng? Điều quan trọng nhất là điều này có nghĩa là cô đã tiến gần hơn một bước đến thành công của sự trả thù!

    Một đêm này, Đường Âm trằn trọc trở mình trên giường, ngủ không được. Kể từ khi cô sống lại, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

    Cô dựa vào kí ức của kiếp trước đã tránh được nhiều nguy cơ, đồng thời ảnh hưởng đến quỹ đạo của nhiều thứ. Cũng giống như lần này, có thể dễ dàng thuyết phục bà cụ cho cô vào đại học, kiếp trước cô cũng không dám tưởng tượng.

    Cô nghĩ, đây có thể là ý nghĩa của việc cô sống lại. Thay đổi số phận bị ức hiếp, thay đổi cái kết của cái chết bi thảm bằng hận thù. Còn đứa con tội nghiệp của cô, cô sẽ không bao giờ để nó ra đi như thế!

    Đường Nhan, Mạc Nhiên, Long Liên Tâm, tôi muốn các người xuống địa ngục!

    Đêm nay cũng là một đêm không ngủ của mẹ con Đường Nhan.

    Sau khi ăn tối, Long Liên Tâm đến phòng của Đường Nhan.

    "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Đường Nhan vẫn còn vẻ buồn buồn không vui.

    Long Liên Tâm bước tới, nắm lấy tay Đường Nhan. Bàn tay nhỏ bé mềm mại mịn màng, trắng nõn và thon thả.

    "Nói cho mẹ biết, ai đã khiến Nhan nhi tức giận?"

    "Còn có thể là ai nữa? Còn không phải là con nhỏ Đường Âm!" Nhắc tới Đường Âm, Đường Nhan liền hận nghiến răng nghiến lợi.

    Long Liên Tâm kinh ngạc: "Nó lại làm chuyện tốt gì?"

    Đường Nhan liền đem chuyện phát sinh tối hôm qua thêm mắm dặm muối nói với Long Liên Tâm.

    Long Liên Tâm oán hận nói: "Nó đúng là kẻ gây rối! Mới hai ngày mà đã quấy rầy sự bình yên của cái nhà này!"

    "Đáng giận nhất là bà nội, không biết bà nội nghĩ gì, lại giúp con nhỏ đó nói chuyện." Đường Nhan càng nói càng thêm đau lòng. "Bà ấy còn trách con trước mặt con nhỏ đó.." Đường Nhan rơi lệ. Có vẻ như lần này thực sự rất buồn.

    Long Liên Tâm cảm thấy trái tim mình sắp vỡ nát. Đường Âm chính là hồ ly tinh, mới đến hai ngày đã khiến Nhan nhi của bà khóc hai lần. Nhan nhi chính là bảo bối bà bảo vệ trong lòng bàn tay.

    Bà ôm Đường Nhan vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Nhan nhi không khóc. Mẹ nhất định sẽ báo thù cho con."

    Đường Nhan ngẩng đầu, dùng sức gật đầu: "Cô ta sẽ làm con không vui, con cũng sẽ không để nó sống tốt!" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng hơi méo mó đầy căm hận.

    Thế là hai mẹ con kết hợp với nhau.

    Đường Âm cách một căn phòng hắt xì hai cái: "Đây hẳn là Đường Nhan lại nói xấu mình. Đến đi, có chiêu gì cứ xuất ra. Bổn cô nương chỉ sợ các ngươi không làm được." Khóe miệng gợi lên một nụ cười tự tin.

    Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp. Tuy rằng tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng Đường Âm hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tràn đầy tinh thần chiến đấu. Như câu nói, đấu với ông trời là niềm vui vô tận; đấu với Đường Nhan là niềm vui bất tận.

    Sau bữa sáng, Long Liên Tâm dẫn một cô bé đến phòng của Đường Âm: "Nhị tiểu thư, phu nhân có việc tìm cô."

    Đường Âm hỏi: "Ngươi biết là có chuyện gì không?"

    Cô gái nhỏ ánh mắt lóe lên: "Tôi hông biết. Nhị tiểu thư đi sẽ biết."

    Đường Âm xoay người cầm điện thoại trên giường lên: "Đi, đến phòng của phu nhân".

    Cô gái nhỏ để cô qua, để Đường Âm đi phía trước, cô theo sát phía sau Đường Âm.

    Khi bước tới đại sảnh, Đường Âm chỉ nghe thấy "Ai nha" sau lưng một tiếng, rồi một cỗ sức mạnh lao về phía cô. Cô loạng choạng, liền ngã vào cái bình bên cạnh.

    Chiếc bình rơi ra từng mảnh.

    Cô bé nhanh chóng đứng dậy nói: "Thực xin lỗi, Nhị tiểu thư, đều là lỗi của tôi." Sau đó, khi nhìn thấy chiếc bình bị vỡ, cô ta thất thanh kêu lên: "Nhị tiểu thư, sao cô lại làm vỡ chiếc bình khi còn sống lão gia yêu thích nhất đập nát?"

    "Là ai làm vỡ?" Lâm Liên Tâm cùng bà cụ đúng lúc xuất hiện ở cửa đại sảnh. Chỉ thấy mặt bà cụ tái xanh, đôi môi hơi run rẩy. Khi đó, lão nhân gia để lại cho bà những suy nghĩ, những năm này, mỗi khi cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, chỉ cần nàng nhìn thấy cái bình này, bà cảm thấy được lão nhân gia vẫn ở bên cạnh bà, bà có nghị lực sống sót. Bây giờ, vật nuôi dưỡng tinh thần này của bà đã không còn, làm sao có thể không tức giận?

    Cô gái nhỏ vội vàng tiến lên nói: "Lão thái thái, là nhị tiểu thư làm rơi."

    Đường Âm trong lòng cười lạnh: Ta biết ngươi sẽ dùng thủ đoạn như vậy!

    "Bà ơi, bình hoa quả thực là do con làm vỡ, nhưng là có người cố tình hãm hại." Đường Âm bình tĩnh nói.

    "Con nói có người hãm hại con, có chứng cứ gì?" Long Liên Tâm lạnh lùng hỏi.

    Đường Âm lấy điện thoại đang quay phim từ phía sau ra: "Bằng chứng nằm trong điện thoại."
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...