Chương 376: Vạch rõ ngọn ngành
[BOOK]Đường Âm thức dậy vào sáng sớm, thấy Đường gia đã dọn tiệc, Long Mặc Nhiễm đang ngồi cạnh Long Liên Tâm, giống như hai mẹ con bình thường, hành động thân mật giữa hai người khiến Đường Âm suýt nữa đã nôn hết bữa sáng ra ngoài.
Đường Âm không có ấn tượng tốt với Long Mặc Nhiễm, mặc dù trông khá tự mãn, nhưng người phụ nữ này không phải là người biết giữ im lặng, vì vậy không có ấn tượng tốt với Long Mặc Nhiễm, họ có tính khí giống nhau. Có thể nhìn ra những điểm tương đồng giữa Long Liên Tâm và Long Mặc Nhiễm, cũng nhìn ra được Long Liên Tâm cũng hết lòng vì cháu gái này.
Đường Âm có một ý nghĩ, quay đầu đi tới gần Long Mặc Nhiễm: "Thì ra là Mặc Nhiễm đến đây, đến ngồi bên cạnh em đi, đừng khách khí như vậy, nhà chúng ta coi chị như người nhà, chị cũng nghĩ như vậy, đúng không?"
Lời này khiến Long Mặc Nhiễm suýt chút nữa cúi đầu vào trong bát, không dám nói thêm lời nào, khi cô và Đường Âm ở gần nhau giống như một thùng thuốc nổ, nhưng bây giờ Long Liên Tâm và ông Đường đang ở trước mặt, vẫn nên chú ý đến hình tượng, cô liếc mắt nhìn Đường Âm, không dám nói lời nào, mặt đỏ như mông khỉ.
"Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy? Dù sao cũng là chị họ của con, con lại nói con bé như vậy, con không biết là mình đã quá phận sao? Ăn cơm của con đi, cơm cũng không chặn miệng của con được."
Long Liên Tâm một bên có lẽ là nhịn không được lên tiếng nói thay Long Mặc Nhiễm, tuy rằng quan hệ của bà ta và Long Mặc Nhiễm không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là để Đường Âm ngậm miệng lại.
Lời còn chưa nói xong, ông Đường đã ho khan một tiếng: "Nói rất đúng, ăn cơm của con đi, đừng so đo chuyện nhỏ như vậy, không đáng."
Ông Đường vừa nói xong lời này, Đường Âm liền nhịn không được bật cười, Long Mặc Nhiễm ở bên cạnh càng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu vào trong bát, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
"Đúng rồi, mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện quan trọng, chị họ nhất định đã nói với mẹ từ lâu rồi, con vẫn chưa tiết lộ cho người ngoài, nên con sẽ chỉ nói riêng với mẹ."
Khi cô nói điều này, đôi mắt rất thần bí, tiến lại gần Long Liên Tâm: "Chị họ của con, chị ấy đang ở bên Mạc Nhiên."
Sau khi Long Liên Tâm nghe xong lời này ánh mắt có chút không thích hợp, Đường Âm càng thêm đắc ý cười, chỉ cần có thể khiến Long Liên Tâm ngột ngạt, trong lòng cô sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, ánh mắt Long Liên Tâm không thể không nhìn Long Mặc Nhiễm.
Long Mặc Nhiễmbị ánh mắt như vậy của bà ta nhìn chằm chằm có chút khó chịu, nhưng vẫm tập trung ăn phần ăn của mình, chằng qua không gắp thức ăn, miệng đầy cơm trắng, nuốt không trôi, có lẽ bộ dạng bây giờ cô đã đỏ mặt xấu hổ.
"Đừng tưởng tôi không dám làm gì cô, ngoan ngoãn câm miệng lại cho tôi."
Long Liên Tâm ghé sát vào tai Đường Âm cảnh cáo, Đường Âm chỉ cười gật đầu, ông Đường bên cạnh ho nhẹ một tiếng: "Ăn cơm đi, những chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, yêu đương là chuyện tự do của con bé, bây giờ là xã hội gì rồi."
Nhưng đôi mắt của Long Liên Tâm vẫn nhìn chằm chằm vào Long Mặc Nhiễm đang vùi đầu vào ăn, Long Mặc Nhiễm vừa ăn vừa quan sát biểu cảm của ông Đường, ông Đường không tỏ thái độ với cô nhưng Long Mặc Nhiễm vẫn có thể nhìn ra được sự khác nhau của hai người.
"Mạc Nhiên? Chẳng lẽ là.. chồng cũ của Đường Nhan?" bà cụ Đường ở một bên phản ứng kịch liệt hơn hai người, vừa ăn vừa kinh ngạc nhìn Long Mặc Nhiễm, Long Mặc Nhiễm cảm thấy bị bà cụ nhìn càng không dám ngẩng đầu, chỉ xấu hổ cười cười, khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.
"Sao lại ở bên tên đời tư hỗn loạn như vậy?" Sau đó, sau khi nói xong lời này, đột nhiên cảm thấy từ này dùng không ổn lắm, ngay cả Long Mặc Nhiễm cũng cảm thấy ớn lạnh sau gáy, không ngờ Đường Âm lại hố mình như vậy, thực sự là một khởi đầu tồi tệ.
"Dù sao bây giờ tự do hôn nhân tình yêu, mặc dù bà không thể quản các con, nhưng bà vẫn phải nhắc nhở con, thằng bé đó không phải là người gì tốt, lúc trước Đường Nhan ở cùng hắn, bà đã cảm thấy hắn không phải thứ gì tốt, nhưng.. thằng bé đó cũng có những mặt tốt, không thể dùng quá khứ đánh giá một người."
Lời nói tha thiết của bà cụ khiến Long Mặc Nhiễm suýt khóc, Long Liên Tâm ở bên cạnh nhìn mà cười lạnh trong lòng, thật không ngờ bà cụ lại nói giúp bà ta.
"Nhưng bà vẫn có chuyện muốn nói với hai đứa con, đừng luôn coi người đàn ông kia là đồ vật, nhìn xem, trước kia bởi vì Đường Nhan cũng coi Mạc Nhiên là đồ vật, kết quả bây giờ như thế nào? Bà nói lời này cũng không có ý gì Mạc Nhiên, đừng để trong lòng."
Bà cụ đại khái là cảm thấy mình nói nhiều, ông Đường bên cạnh vừa ăn vừa nghe, trong đầu đã sớm tính toán một ít kế hoạch: "Được rồi, được rồi, nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong trở về công ty."
Long Mặc Nhiễm vừa ăn vừa suy nghĩ câu nói này, không biết bà cụ có ý gì, không ngờ suýt chút nữa phun ra một ngụm cơm trắng, Đường Âm bên cạnh nhanh chóng vỗ vỗ lưng cô ấy, cười hì hì an ủi cô ấy.
"Đừng khóc, em biết chị họ nhất định sẽ vì những lời này mà cảm động rơi nước mắt, nhưng hiện tại chị vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không được, nói đây là vì lợi ích của chúng ta, cho nên em mới nói, chị vẫn là nên để trong lòng, đừng tin lời nói của một số đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông từng trải."
Khi cô nói điều này, Long Liên Tâm ở một bên liếc nhìn: "Đường Âm, tôi khuyên cô không nên quá lo lắng. Lời này của cô là có ý gì?"
Long Mặc Nhiễm sắp bị Đường Âm chọc tức chết, nhưng Đường Âm vẫn cười hì hì nhìn cô, như thể là vì tốt cho cô.
"Rốt cuộc em muốn làm gì?" Long Mặc Nhiễm đến gần Đường Âm nói.
Đường Âm dừng một chút, sau đó mỉm cười với Long Mặc Nhiễm, nụ cười vô hại: "Em muốn chị sống một cuộc sống tốt đẹp, đừng bị một số người đàn ông lừa. Chọn người đã từng bị sử dụng mà không làm chính mình cảm thấy ghê tởm thật là lợi hại."
Long Liên Tâm ở một bên cảm thấy không xong, làm rơi đũa xuống đất, bà cụ Đường liếc nhìn bà ta một cái, cúi đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình: "Cô làm việc không khỏi có chút nóng nảy, Liên Tâm, cô nên để chuyện cô nghĩ trong lòng, đừng nghĩ nữa, chuyện của người trẻ tuổi chúng ta không nên nhúng tay vào."
Đường Âm múc đầy một bát súp khác, đưa nó cho Long Mặc Nhiễm, Long Mặc Nhiễm có chút bối rối, không biết trong hồ lô của Đường Âm rốt cuộc có cái gì.
"Đừng nghẹn." Đường Âm cười hì hì nói.[/BOOK]