Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 241: Khách sạn Xuân Nhật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Đặc Mộng không nhớ rõ lúc đó mình bằng cách nào mà trở lại nhà họ Tần, cô cảm thấy hai chân không phải của mình, không còn ý thức.

    Cô tự véo mình, nhưng không cảm thấy đau.

    Có lẽ, là bởi vì trong lòng cô đau đớn quá, cho nên cô che miệng đau.

    Tôn Đặc Mộng và Tần Mục Chu đệ đơn ly hôn, Tần Mục Chu không hiểu, hỏi cô tại sao.

    Tôn Đặc Mộng không nói gì, trực tiếp đưa điện thoại cho Tần Mục Chu, bảo anh xem video Đường Nhan đưa cho cô.

    Tần Mục Chu đã thừa nhận sai lầm, anh hy vọng Tôn Đặc Mộng có thể tha thứ cho anh một lần. Dù sao hiện tại hai người cũng có một đứa con, cho dù không phải vì thể diện của hắn, nhưng là vì thể diện của đứa nhỏ, cũng nên cho hắn một cơ hội.

    Kỳ thật, tại sao Tôn Đặc Mộng không muốn cho Tần Mục Chu một cơ hội? Nhưng vì danh tiếng của Tôn Vân Đoạn và danh tiếng của Tôn gia, cô đã quyết tâm ly hôn với Tần Mục Chu.

    Trưởng bối của nhà họ Tần và nhà họ Tôn đều đến thuyết phục Tôn Đặc Mộng, nhưng ai nói cũng không được.

    Tôn Đặc Mộng và Tần Mục Chu ly hôn, như Đường Âm đã nói, nhà họ Tần không để Tôn Đặc Mộng ra đi tay không, họ đã cho Tôn Đặc Mộng rất nhiều tiền bồi thường.

    Nhưng điều mà Đường Nhan và Tôn Đặc Mộng không ngờ tới là sau khi Tần Mục Chu và Tôn Đặc Mộng ly hôn, Đường Nhan đã đến Tần Mục Chu và Tần Mục Chu từ chối kết hôn với Đường Nhan.

    Hóa ra sau khi Tần Mục Chu và Tôn Đặc Mộng kết hôn, anh thực sự dần dần yêu Tôn Đặc Mộng, nhưng anh không hề hay biết mà thôi.

    Giờ mất đi Tôn Đặc Mộng, anh nhận ra rằng mình đã yêu Tôn Đặc Mộng mất rồi.

    Vì vậy, khi Đường Nhan đến gặp Tần Mục Chu và nói cô ta muốn kết hôn với anh, phản ứng đầu tiên của Tần Mục Chu là chỉ vào mũi Đường Nhan và hỏi cô ta tại sao lại muốn quay video và tại sao lại gửi nó cho Tôn Đặc Mộng.

    Hơn nữa, Tần Mục Chu cũng nói với Đường Nhan rằng anh không còn hứng thú với cô ta nữa, người anh yêu bây giờ là Tôn Đặc Mộng.

    Sau khi Tần Mục Chu ly hôn, anh thực sự rất buồn bực, muốn tìm em họ kể khổ, nhưng anh không biết em họ cũng sắp ly hôn.

    Chuyện là như thế này, kể từ khi Trương Thành Công đến Thành phố A cùng với Ti Nhược Tiêu ba năm trước, anh ấy đã ở khách sạn Xuân Nhật.

    Trương Thành Công có sở thích uống một tách cà phê ở sảnh dưới lầu mỗi ngày.

    Một ngày nọ, Trương Thành Công đang uống cà phê trong sảnh của khách sạn thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc ô tô đẹp, Trương Thành Công đã từng nghĩ đến việc mua chiếc xe này, nhưng ai biết rằng ông cụ Tiêu gia lại coi anh như cháu trai của mình, trực tiếp mua nó cho anh ấy một cái tốt hơn.

    Trương Thành Công nhìn chiếc xe này, cảm thấy chủ sở hữu của chiếc xe này phải là một gia đình hạng nhất ở thành phố A, hoặc là một gia đình hạng hai và hạng ba rất có tiền mới có thể mua được.

    Một nam một nữ xuống xe, Trương Thành Công vừa nhìn liền sửng sốt.

    "Chị dâu?" Trương Thành Công thấp giọng nói: "Đây không phải là vợ của thiếu gia sao? Thiếu gia vẫn luôn bảo mình gọi cô ấy là chị dâu.."

    Đúng vậy, bởi vì Trương Thành Công giả làm anh họ của Ti Nhược Tiêu và cùng nhau từ nông thôn đến Thành phố A, vì vậy anh ấy phải gọi Vu Mộ Tuyết là chị dâu.

    Bởi vì vừa rồi là xuyên qua kính, cho nên Trương Thành Công không xác định người mình nhìn thấy chính là Vu Mộ Tuyết, nhưng khi hai người kia đi đến, Trương Thành Công lần này có thể nhìn rõ, người này chính là Vu Mộ Tuyết!

    Hơn nữa, hai người kia trông rất thân mật, người đàn ông còn ôm eo Vu Mộ Tuyết.

    "Mộ Tuyết, em nói, chúng ta ở đây thuê phòng, tên chồng phế vật kia của em có biết không?"

    "Làm sao có thể? Anh ta ở thành phố A chỉ có một người thân, chính là em họ Trương Thành Công, hai người bọn họ đều là người nông thôn đến, sẽ không tới khách sạn năm sao cao cấp như vậy!"

    "Ha ha ha!" Hoa Nhất Tranh vuốt mũi Vu Mộ Tuyết.

    Nghe hai người nói như vậy, Trương Thành Công thực sự xác định người phụ nữ này là Vu Mộ Tuyết, hơn nữa, họ vừa nói thuê phòng ở đây?

    Trương Thành Công trong đầu thực sự đầy những dấu hỏi, Vu Mộ Tuyết trông rất thuần khiết, nhưng không ngờ lại là một người phụ nữ như vậy!

    Trương Thành Công rất tức giận, gửi một tin nhắn cho Ti Nhược Tiêu: "Thiếu gia, chị dâu đang ở khách sạn Xuân Nhật thuê phòng với người khác!"

    "Cậu đừng nói bừa, chị dâu cậu không phải loại người như vậy!"

    Khi Trương Thành Công nhìn thấy câu trả lời của Ti Nhược Tiêu, anh ấy thực sự không nói nên lời, lúc này Hoa Nhất Tranh và Vu Mộ Tuyết vẫn đang làm thủ tục, chưa xong.

    Vì vậy, Trương Thành Công chụp một bức ảnh, gửi cho Ti Nhược Tiêu.

    Mặc dù bức ảnh chỉ chụp một bên mặt của Vu Mộ Tuyết, nhưng dù sao cũng làm vợ chồng ba năm, Ti Nhược Tiêu vẫn có thể nhận ra, hơn nữa, quần áo và túi xách của Vu Mộ Tuyết, Ti Nhược Tiêu cũng nhận ra.

    "Khách sạn Xuân Nhật phải không? Tôi đến ngay."

    "Đúng vậy, Xuân Nhật, chờ cậu!"

    "Tìm xem họ đang mở phòng nào!"

    "Yên tâm đi!"

    Khi Ti Nhược Tiêu đến khách sạn Xuân Nhật, Trương Thành Công đã dùng tiền giải quyết vấn đề, quầy lễ tân không chỉ cho anh ta biết số phòng mà còn cho anh ta một thẻ phòng của căn phòng mà Hoa Nhất Tranh và Vu Mộ Tuyết thuê.

    Vì vậy, Ti Nhược Tiêu cùng Trương Thành Công cũng không có quấy rầy, dùng thẻ phòng mở cửa phòng.

    Khi họ nhìn thấy Hoa Nhất Tranh và Vu Mộ Tuyết trên chiếc giường lớn, Ti Nhược Tiêu đột nhiên mất bình tĩnh, chỉ vào Mộ Tuyết đang nằm nghiêng và che mình nói: "Tôi ba năm nay ở Vu gia làm trâu làm ngựa, ngay cả cô rửa chân cũng là tôi hầu hạ cô rửa chân, người nhà cô châm chọc khiêu khích tôi, không đánh thì mắng, tôi đều nhịn. Mỗi ngày cô ngủ giường lớm, tôi ngủ sô pha, ngay cả một ngón tay của cô tôi đều không có chạm qua, bây giờ cô cư nhiên ở đây với một người đàn ông khác mây mưa, cô không cảm thấy có lỗi với tôi sao?"

    Lúc này, Hoa Nhất Tranh nói với Mộc Tuyết: "Mộ Tuyết, đây là tên chồng phế vật của em sao? Tại sao em lại sợ anh ta như vậy?"

    Nghe Hoa Nhất Tranh nói, Vu Mộ Tuyết vì mặt mũi, nói với Ti Nhược Tiêu: "Ti Nhược Tiêu, anh nghĩ anh là ai? Anh chỉ là người ở rể của nhà họ Vu của chúng tôi mà thôi, anh có tư cách gì chỉ trích tôi? Nếu không có Vu gia chúng tôi, anh có thể sống tốt như thế này sao? Tôi là tiểu thư nhà giàu, lại xinh đẹp như vậy, tôi cùng người đàn ông khác thuê phòng thì sao? Anh có tư cách gì quản tôi?"

    "Anh họ, nhìn bọn họ kiêu ngạo như vậy, sao không cho một trận đi?"

    "Cậu đi ra ngoài trước, chờ sau khi chị dâu cậu mặc quần áo xong lại đánh."

    "Không cần phiền phức như vậy." Trương Thành Công nói xong lôi Hoa Nhất Tranh ra khỏi phòng, "Ở chỗ này đánh đi!"

    Hoa Nhất Tranh thực sự không bao giờ ngờ rằng mình thế nhưng sẽ bị em họ của tên chồng phế vật của Vu Mộ Tuyết đánh một trận, hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng, không thể đánh trả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2023
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 242: Tôi xem ai dám động đến anh họ tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc hai người vừa đi, liền nghe thấy Hoa Nhất Tranh phía sau gào khóc thảm thiết: "Hai người các ngươi chờ ta! Thù này, bản thiếu gia nhất định sẽ báo!"

    "Thiếu gia, ngày mai là ngày cuối cùng người ở rể, chỉ cần qua ngày mai, ngài không cần đối phó với gia đình như vậy nữa." Trương Thành Công ngồi trên ghế lái chiếc xe sang trọng của mình nói.

    "Được, nhịn một ngày nữa, nhưng ngày mai phiền phức thật đấy, bởi vì bà cụ Vu tổ chức sinh nhật. Bây giờ tôi còn là người nhà Vu gia, cho nên vẫn phải tham gia."

    "Vậy cậu bây giờ định đi đâu?"

    "Không thể về Vu gia, đúng rồi, vừa rồi cậu có chụp ảnh không?"

    "Yên tâm đi." Trương Thành Công chỉ cúc áo sơ mi thứ nhất, "Đều ở chỗ này!"

    "Được." Ti Nhược Tiêu gật đầu, "Đưa lại cho tôi."

    Khi đang nói chuyện, điện thoại của Ti Nhược Tiêu reo.

    "Xin chào? Chú Cung, có chuyện gì sao?"

    "Thiếu gia, ngày mai là ngày cuối cùng cậu ở rể, ông chủ bảo tôi tới đây giúp cậu quản lý công ty, bây giờ cậu đang ở đâu?"

    "Thật tốt quá, chú Cung, tôi cùng Thành Công đều lo lắng không có đường đi! Bây giờ ông ở nơi nào? Tôi đi tìm ông!"

    "Tôi đang ở sân bay."

    "Được, Thành Công, ra sân bay đi! Xin chào? Chú Cung, cháu cúp máy trước, lát nữa gặp ở sân bay."

    Trương Thành Công khởi động chiếc xe sang trọng, lái đến sân bay.

    Tại sân bay, bọn họ gặp được quản gia Cung, ba người tìm một chỗ ăn cơm.

    Trong bữa ăn, Ti Nhược Tiêu và Trương Thành Công vừa ăn vừa đem chuyện Vu Mộ Tuyết ở bên ngoài thuê phòng khách sạn nói với quản gia Cung.

    Quản gia Cung nghe xong lời này thực sự tức giận, nhìn thấy hắn như vậy, chuyện này nếu không giải quyết, đêm nay nhất định sẽ tức đến không ngủ được.

    Cuối cùng, ba người quyết định, trước không để Ti Nhược Tiêu bại lộ thân phận, ngày mai lấy thân phận người ở rễ tham dự tiệc sinh nhật của bà cụ Vu gia, sau đó ngày mốt cùng Vu Mộ Tuyết đến cục dân chính để ly hôn, chờ hôm nào để nhà họ Vu biết chuyện, như vậy, người nhà họ Vu sẽ không có chỗ hối hận.

    Đêm hôm đó, Ti Nhược Tiêu, quản gia và Trương Thành Công ở khách sạn Xuân Nhật, bởi vì Trương Thành Công vốn là khách VIP của khách sạn Xuân Nhật nên những người phục vụ ở khách sạn Xuân Nhật đối với ba người họ rất lễ phép.

    Ngày hôm sau, Ti Nhược Tiêu mặc vest và đi giày da đến dự tiệc sinh nhật của bà cụ Vu.

    Anh ăn mặc như vậy, chẳng những không khiến người tôi phải ngước nhìn, ngược lại còn thu hút sự giễu cợt của mọi người.

    Vu Thử Nguyệt thấy Ti Nhược Tiêu đến gần, mỉa mai nói với Mộ Tuyết: "Chị à, người chồng vô dụng của chị ăn mặc trông rất đẹp trai!"

    "Đáng tiếc." Vu Thử Thì ở bên cạnh chen vào, "Cho dù đẹp trai đến đâu thì cũng chỉ là phế vật mà thôi."

    Ti Nhược Tiêu lạnh lùng nhìn họ, cũng không để lời họ nói trong lòng.

    "Đồ phế vậ, sao dám nhìn tôi như vậy? Ngươi chán sống sao?" Vu Thử Thì kêu gào.

    "Được rồi." bà cụ Vu đột nhiên mở miệng nói, "Hôm nay là sinh nhật của tôi, các ngươi yên tĩnh một chút cho tôi, Ti Nhược Tiêu, tôi hỏi anh, Mộ Tuyết nói anh ở bên ngoài lừa dối con bé, muốn ly hôn với anh, chuyện gì xảy ra?"

    Sau đó, Ti Nhược Tiêu mới biết, thì ra Vu Mộ Tuyết để ngăn bà cụ mắng mình, thế nhưng lại ác nhân cáo trạng trước, nói Ti Nhược Tiêu lừa dối cô ta.

    Hành vi của Vu Mộ Tuyết thực sự khiến Ti Nhược Tiêu cảm thấy buồn nôn, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch hoàn hảo.

    "Ha ha.." Ti Nhược Tiêu cười nói: "Lão thái thái, thật trùng hợp, tôi thật không ngờ tiệc hôm nay của bà lại đúng lúc tổ chức ở khách sạn Xuân Nhật. Trùng hợp chính là, hôm qua cháu gái của bà là Vu Mộ Tuyết ở đây cùng một tên trai bao thuê phòng."

    Ngay khi Ti Nhược Tiêu nói ra, những vị khách có mặt nhất thời ồ lên, sau đó nghị luận.

    "Anh nói bậy!" Vu Mộ Tuyết ác nhân cáo trạng trước: "Hôm qua rõ ràng là tôi bắt gặp anh cùng một người phụ nữ nông thôn cùng một chỗ!"

    "Ồ? Nhìn thoáng qua có thể biết là phụ nữ nông thôn sao?"

    "Vớ vẩn! Tôi là thiên kim đại tiểu thư, tất nhiên có thể phân biệt ai là người thành phố, ai là người nông thôn. Tôi không thể nhìn sai được! Tôi có nhãn lực này!"

    Nghe Vu Mộ Tuyết nói như vậy, Ti Nhược Tiêu thầm nghĩ: Cô thật đúng là không có nhãn lực này, nếu cô thực sự có nhãn lực, cũng sẽ không ba năm không nhìn ra tôi là người thế nào.

    Nhưng điều đó không quan trọng, Ti Nhược Tiêu bình tĩnh hỏi: "Cô có chứng cứ gì không?"

    "Tôi không có, nhưng là tôi tận mắt nhìn thấy."

    "Được, cô không có chứng cứ sao?" Ti Nhược Tiêu cười tà mị, sau đó búng tay một cái.

    Màn hình lớn trong khách sạn vốn đang phát lời chúc mừng sinh nhật của nhiều người nổi tiếng đến bà cụ, nhưng đột nhiên nó lại biến thành cảnh Vu Mộ Tuyết và Hoa Nhất Tranh ngày hôm qua.

    Thấy một màn như vậy, bà cụ Vu vội vàng kêu lên: "Đây là chuyện gì? Người đâu! Mau tắt màn hình!"

    Nhưng hiện trường không có nhân viên tắt màn hình lớn, mặc dù ngày hôm qua khi Ti Nhược Tiêu và Trương Thành Công đi vào, Hoa Nhất Tranh và Vu Mộ Tuyết cũng không dám tiếp tục, nhưng họ đã không phản ứng ngay lập tức, vẫn động vài cái. Hơn nữa, sau đó, hình ảnh họ không mặc quần áo cũng được ghi lại rõ ràng.

    Nhất thời, các khách mời đều nghị luận.

    "Tôi nói rồi, con rể này sao dám làm chuyện có lỗi với Vu gia?"

    "Đúng rồi, Vu gia sao còn lại ác nhân cáo trạng trước?"

    "Vu Mộ Tuyết này đẹp, nghe nói cô ta là hoa khôi của trường họ trước khi cô ta tốt nghiệp, làm sao cô ta có thể làm ra chuyện như vậy?"

    "Còn nói là tiểu thư khuê các, cư nhiên là người như vậy!"

    "Xem ra, nữ nhân gia tộc hạng hai căn bản không so được với nữ nhân gia tộc hạng nhất! Thật tùy tiện!"

    Bà cụ Vu nhìn Vu Mộ Tuyết, tức giận hỏi: "Không phải cô nói Ti Nhược Tiêu ở bên ngoài lừa dối cô sao? Cô giải thích chuyện này như thế nào?"

    "Bà nội, bà nghe con nói.."

    "Chát!" Bà cụ Vu tát vào mặt Vu Mộ Tuyết, "Thật là mất mặt!"

    Dù sao thì bà cụ Vu vẫn bảo vệ người nhà của mình, sau khi đánh Vu Mộ Tuyết, bà quay đầu lại nói với Ti Nhược Tiêu: "Phế vật, tôi hỏi anh, tại sao đoạn video này lại xuất hiện trên màn hình lớn? Có phải là anh làm không?"

    "Phải."

    "Thì ra là anh!" Vu Nguyên Bổ sốt sắng nói, "Tôi đánh chết anh, đồ khốn nạn!"

    "Buông ra!" Sửu Hồng Phương tiến lên nói: "Trước kia đều là tôi đánh hắn, lần này cũng không ngoại lệ."

    Khi Sửu Hồng Phương nói, giơ tay lên.

    Lúc này, một thanh âm mười phần tức giận truyền đến: "Tôi xem ai dám động biểu ca của tôi?"

    Người tới chính là Trương Thành Công, Ti Nhược Tiêu đã đặc biệt dặn, hiện tại trước mặt người ngoài phải gọi anh là anh họ.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 243: Tôn Ái Mai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này! Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là em họ của tên phế vật này sao?" Sửu Hồng Phương hoàn toàn không để Trương Thành Công vào mắt, "Nghe tên phế vật đó nói cậu tìm được công việc bảo vệ ở thành phố A, đã ba năm trôi qua, cậu vẫn đang làm bảo vệ? Hôm nay cậu đến đây làm gì? Cậu một không phải người Vu gia, hai không phải ông chủ kinh doanh, Vu gia chúng tôi có mời cậu sao?"

    "Tôi ở khách sạn này, tôi thấy anh định đánh anh họ tôi, chẳng lẽ tôi không thể đến ngăn cản sao?"

    Nghe Trương Thành Công nói như vậy, cả phòng phá lên cười.

    "Hahaha! Cậu? Cậu có thể sống trong một khách sạn như vậy sao?"

    "Tôi thấy a, em họ của tên em rể phế vật này ỷ vào anh họ của hắn là người Vu gia, nên thích khoác lác, bây giờ còn dám khoác lác trước mặt người Vu gia."

    Mọi người ngươi một câu, ta một câu, đều đang cười Trương Thành Công.

    Nhưng trong số những người này, thực sự có một vài người không cười nhạo Trương Thành Công, chính là người Đường gia.

    Về phần người nhà họ Tần, để tránh hiềm nghi, đơn giản là không đến dự tiệc sinh nhật của bà cụ Vu. Hơn nữa, thân là gia tộc đỉnh lưu ở thành phố A, nhà họ Tần thật sự cũng không muốn cho gia tộc hạng hai là Vu gia mặt mũi lớn như vậy.

    Sở dĩ hôm nay Đường gia đến đây là vì họ có hợp tác với Vu gia mà thôi.

    Bà cụ Đường đột nhiên đứng lên, đi về phía trước, đối với Trương Thành Công nói: "Trương thiếu, ngài cũng tới sao? Đã lâu không gặp!"

    Trương thiếu? Ngài? Nghe thấy Đường bà cụ gọi Trương Thành Công, tất cả mọi người đều sửng sốt.

    Lúc này, những người còn lại trong Đường gia cũng đứng sang một bên, lần lượt bắt tay Trương Thành Công, còn mời Trương Thành Công sau tiệc sinh nhật đến thăm Đường gia.

    Càng kỳ quái chính là, Đường Nhan cùng Long Liên Tâm trực tiếp nắm lấy tay Trương Thành Công gọi "Ân công".

    Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt đều bối rối một lúc.

    Vu Thử Thì lúc này không nói được lời nào lại trực tiếp nói với bà cụ Đường: "Lão thái thái, bà không phải hồ đồ chứ? Hắn chỉ là một tên bảo vệ hôi hám mà thôi, sao bà lại gọi hắn là Trương thiếu? Hắn thì tính là thiếu gia gì? Chỉ là một nhân viên bảo vệ hôi hám từ nông thôn mà thôi!"

    "Chát!" Lúc này Đường Tống giáng một cái tát vào mặt Vu Thử Thì, "Ngươi không được phép xúc phạm bằng hữu Đường gia chúng ta như vậy! Trương thiếu là ân nhân của Đường gia chúng ta, hơn nữa còn là bằng hữu của Đường gia chúng tôi!"

    Vu Thử Thì bị Đường Tống tát một cái, muốn đánh trả nhưng lại bị bà cụ Vu dọa dừng lại.

    "Thì nhi, không được vô lễ!"

    Vu Thử Thì không hiểu tại sao bà cụ lại trở mắt nhìn hắn bị Đường Tống đánh, còn không cho hắn đánh trả.

    Lúc này, mẹ của Vu Thử Thì đã kéo Vu Thử Thì sang một bên, nhỏ giọng nói: "Con ngốc sao? Đường gia là gia tộc đỉnh lưu ở thành phố A. Hiện tại họ hợp tác dự án với chúng ta. Chúng ta lấy lòng bọn họ còn không kịp, sao con có thể đắc tội bọn họ?"

    Nghe mẹ nói như vậy, Vu Thử Thì chỉ biết nghiến răng chịu đựng, anh che mặt nhìn Đường Tống với ánh mắt phẫn hận.

    Nhưng Đường Tống hoàn toàn không để anh ta vào mắt, tiếp tục cùng người Đường gia lôi kéo Trương Thành Công nói đùa.

    Đúng lúc này, người đón khách ở cửa khách sạn đột nhiên hét lên: "Tôn Ái Mai, phó tổng giám đốc tập đoàn nội địa Tập đoàn Ti thị đến!"

    Tôn Ái Mai, cái tên này đủ quê mùa, nhưng Tôn Ái Mai quả thực rất nổi tiếng ở thành phố A.

    Bởi vì, Tập đoàn Ti thị quả nhiên rất hùng mạnh, trụ sở chính của Tập đoàn Ti thị ở nước ngoài, nhưng cho dù chỉ là một chi nhánh trong nước cũng không ai sánh kịp.

    Về phần Tôn Ái Mai, cô ấy không có kỹ năng nào khác, nhưng cô ấy rất xinh đẹp, hơn còn còn đặc biệt có thủ đoạn, cô ấy dựa vào đàn ông để có được vị trí của mình, rất ít đàn ông có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.

    Thấy Tôn Ái Mai đến, Vu gia vội vàng tiến tới chào đón cô ấy, họ cảm thấy có thể kết giao bằng hữu với Tập đoàn Ti thị là một vinh dự lớn!

    Hơn nữa, hiện tại nhà họ Vu đang có một dự án muốn Tập đoàn Ti thị đầu tư, vì việc này họ đã dành cho Tôn Ái Mai rất nhiều lợi ích, hôm nay Tôn Ái Mai có thể đích thân đến dự tiệc sinh nhật của bà cụ, điều đó chứng tỏ những món quà không có tặng không.

    Không chỉ nhà họ Vu mà những người khác cũng lần lượt tiến tới, có người là để lấy lòng Tôn Ái Mai, hy vọng sau này được hậu thuẫn, có người chỉ đơn giản là bị vẻ đẹp của Tôn Ái Mai thu hút.

    Không thể không nói, Tôn Ái Mai thực sự rất thu hút đàn ông, trong số những người có mặt ở đó, những người đã quen nhìn người đẹp như Ti Nhược Tiêu và Trương Thành Công mới lười phản ứng với cô ấy mà thôi.

    Tôn Ái Mai ở trong mắt Ti Nhược Tiêu và Trương Thành Công không thấy sự thưởng thực, cho nên trong lòng cô đối với hai người họ không có hảo cảm.

    "Hai vị này là?" Tôn Ái Mai tò mò hỏi.

    "Tôn tổng, đây là con rể mới của chúng tôi." Vu Khí Bệnh vội vàng nói, "Vợ của cậu ấy là cháu gái Vu Mộ Tuyết của tôi, người bên cạnh là em họ cậu ấy."

    "Tôi hỏi ông sao?" Tôn Ái Mai nhìn Vu Khí Bệnh liếc mắt một cái, điều này khiến Vu Khí Bệnh có chút xấu hổ, nhưng Vu Khí Bệnh không dám nói gì.

    Tôn Ái Mai nói với Ti Nhược Tiêu: "Anh thấy tôi có đẹp không? Vợ anh và tôi, ai đẹp hơn?"

    Lời nói của Tôn Ái Mai rõ ràng là khiêu khích, nhưng Ti Nhược Tiêu không nể mặt Tôn Ái Mai, anh nói: "Cô có hai câu hỏi, cô muốn tôi trả lời câu nào trước?"

    "Câu đầu tiên trước đi!"

    "Không đẹp."

    Nghe Ti Nhược Tiêu nói như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, mà thần sắc Tôn Ái Mai hiện lên một tia thâm độc. Đương nhiên, lúc này Vu Mộ Tuyết rất vui, vì chồng cô ta không nói người khác đẹp.

    Dù chưa bao giờ nhìn thẳng vào người chồng phế vật của mình nhưng cô ta nên ghen vẫn ghen.

    "Vậy bây giờ anh trả lời câu hỏi thứ hai, tôi và vợ anh, ai đẹp hơn?"

    "Không ai đẹp."

    Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

    "Ồ?" Tôn Ái Mai bắt đầu có hứng thú, "Anh cảm thấy vợ mình không đẹp sao?"

    "Phụ nữ lừa dối không đẹp."

    "Lừa dối?" Tôn Ái Mai nhìn mấy ông chủ nhỏ thường muốn lấy lòng cô ta.

    Những ông chủ nhỏ đó thậm chí còn không phải là gia tộc hạng hai, hạng ba, họ chỉ làm ăn buôn bán và hầu như không có chỗ đứng ở thành phố A. Hôm nay họ đến đây là để lộ mặt nhiều hơn, hy vọng có thể giúp ích cho công việc kinh doanh của họ.

    Bây giờ họ thấy Tôn Ái Mai đang nhìn họ, tự nhiên rất hãnh diện, chỉ vào màn hình lớn nơi hình ảnh đã dừng lại, tranh nhau nói cho Tôn Ái Mai biết chuyện gì vừa xảy ra.

    Sau khi Tôn Ái Mai nghe được, nhất thời cũng rất đắc ý.

    Ti Nhược Tiêu vừa rồi đã khiến cô ta xấu hổ rất nhiều, bây giờ cô ấy nhất định phải trả thù.

    Dù sao, ở Thành phố A còn chưa có ai dám nói Tôn Ái Mai không đẹp, bản thân Tôn Ái Mai cũng rất tự tin vào ngoại hình và khí chất của mình. Nhưng vừa rồi Ti Nhược Tiêu dám nói cô ta không đẹp, anh đã nói như vậy một cách dứt khoát.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 244: Ly hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Ái Mai nói thẳng: "Nếu đã như vậy, tại sao không để hai người bọn họ ly hôn? Vu tiểu thư xinh đẹp, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn. Hơn nữa, hôn nhân của bọn họ không phải được định khi Vu lão gia còn sống sao? Hiện tại lão thái gia đã qua đời, tôi nghĩ các ngươi cũng không cần phải làm theo ý nguyện ban đầu của lão thái gia đi? Hơn nữa, hôm nay có nhiều nhân vật máu mặt ở đây, nếu chúng tôi hợp lực phong sát tên phế vật này, sau này tên phế vật này cũng không thể lăn lộn ở thành phố A nữa."

    "Tôn tổng, chuyện là như vậy, hôn sự này dù sao cũng là do ông cụ định." Bà cụ Vu có chút khó xử nói.

    "Lão gia đã mất rồi, không cần phải vì nguyện vọng cuối cùng của người chết mà để người sống chịu tội đúng không? Hơn nữa, Vu gia các ngươi không phải còn muốn Ti thị đầu tư sao?"

    Ngh Tôn Ái Mai nói như vậy, bà cụ Vu sực tỉnh, vì Ti Nhược Tiêu vừa rồi đã đắc tội Tôn Ái Mai nên Tôn Ái Mai muốn phong sát Ti Nhược Tiêu, để Ti Nhược Tiêu ra khỏi thành phố A.

    Vì trả đũa Ti Nhược Tiêu, Tôn Ái Mai thậm chí còn dùng khoản đầu tư này để áp chế.

    Trong hoàn cảnh như vậy, bà cụ Vu đã cân nhắc một hồi, một đứa ở rể, nhưng lại là người ở rể mà cháu gái bà không thích, thật sự không thể so sánh với khoản đầu tư của Tập đoàn Ti thị.

    Vì vậy, bà cụ Vu nói: "Mộ Tuyết, hôm nay là sinh nhật của bà, các ngươi trước ngồi xuống ăn cơm bình thường, ngày mai đi cục dân chính lấy giấy ly hôn đi!"

    Vu Mộ Tuyết đã sớm không muốn ở bên Ti Nhược Tiêu, bây giờ cuối cùng bà cụ đã cho phép, cô ta ngay lập tức mở cờ trong bụng.

    Cô ta biết nếu ngày hôm nay không có Tôn Ái Mai, cô ta sẽ không thể thuận lợi ly hôn với Ti Nhược Tiêu như vậy, vì vậy cô ta đã liếc nhìn Tôn Ái Mai một cách biết ơn.

    Nhưng Tôn Ái Mai phớt lờ cô ta, Tôn Ái Mai hoàn toàn coi thường người phụ nữ như Vu Mộ Tuyết, cô ấy cảm thấy Vu Mộ Tuyết quá không có não. Nghĩ mình ngủ với thiếu gia của gia tộc đỉnh lưu, có thể lật mình sao?

    Lúc này Ti Nhược Tiêu trong lòng thật sự cảm thấy rất ghê tởm, ngày hôm qua Cung quản gia nói, nội vụ của tập đoàn Ti thị giao cho hắn quản lý, hắn là tổng giám đốc.

    Còn Tôn Ái Mai này chỉ là một phó tổng giám đốc mà thôi, sao có thể tùy ý lấy khoản đầu tư của Tập đoàn Ti thị làm con bài để tư lợi?

    Vì vậy, Ti Nhược Tiêu nói với Tôn Ái Mai: "Cô là Tôn tổng phải không? Tôi muốn hỏi một chút, cô chỉ là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Ti thị mà thôi, không phải tổng giám đốc của Tập đoàn Ti thị, cô có tư cách gì nói muốn phong sát tôi?"

    Lời nói của Ti Nhược Tiêu khiến Tôn Ái Mai cảm thấy khó chịu, nhưng Tôn Ái Mai thực sự đủ không biết xấu hổ, cô ấy còn nói thẳng: "Bởi vì Ti tổng mới là bạn trai của tôi, chỉ dựa vào sự quyến rũ của tôi, anh ấy đương nhiên nghe lời tôi, tôi nói gì anh ấy cũng sẽ nghe theo."

    "Không biết xấu hổ, nói bừa!" Trương Thành Công ở bên cạnh nhịn không được nói ra lời này.

    "Anh nói gì?" Tôn Ái Mai trợn to hai mắt nhìn Trương Thành Công, "Anh dựa vào cái gì nói như vậy? Anh có tư cách gì nghi ngờ lời tôi vừa nói?"

    "Cậu ấy không tư cách nghi ngờ, như vậy, lão phu này có tư cách nghi ngờ không?"

    Khi mọi người nghe thấy giọng nói, theo giọng nói nhìn lại, thấy một ông lão ước tính khoảng sáu mươi tuổi đang đi tới.

    "Cung quản gia?"

    "Ai? Chẳng lẽ là quản gia của Tập đoàn Ti thị?"

    "Đúng vậy, chính là ông ấy, mấy năm trước công ty chúng tôi cùng tập đoàn Ti thị hợp tác, khi đó tập đoàn Ti thị ở trong nước kinh doanh đều do Cung quản gia của Ti gia quản lý."

    "Tôi cũng từng gặp qua Cung quản gia, không sai, ông ấy chính là Cung quản gia của tập đoàn Ti thị nổi tiếng!"

    "Cung quản gia, sao ông lại ở đây?" Tôn Ái Mai không nhịn được.

    "Tôi không tới, để cho cô ở đây khoác loác sao!" Cung quản gia thật sự không cho Tôn Ái Mai mặt mũi nào, "Mọi người, xin hãy nghe tôi nói, Ti tổng của tập đoàn Ti thị trong nước mới được bổ nhiệm là thiếu gia nhà chúng tôi. Thiếu gia chúng tôi sẽ không bao giờ thích một người phụ nữ ngoài ba mươi như Tôn tổng. Thiếu gia chúng tôi còn trẻ, hơn nữa tôi vừa xác nhận với thiếu gia của chúng tôi rằng thiếu gia thậm chí còn không biết Tôn tổng, ngay cả mặt còn chưa gặp qua, hoàn toàn không biết người như vậy, cho nên vừa rồi Tôn tổng đã khoác lác."

    Cung quản gia trực tiếp nói Tôn Ái Mai đang khoác lác trước mặt mọi người, điều này thực sự khiến Tôn Ái Mai mất hết mặt mũi.

    Mọi người lập tức bắt đầu nịnh bợ Cung quản gia, những người vừa rồi đặc biệt tâng bốc Tôn Ái Mai không khỏi trợn mắt khinh thường nhìn cô.

    Tôn Ái Mai nhìn Ti Nhược Tiêu hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"

    "Phó tổng Tôn ngày mốt sẽ biết."

    Ngày hôm sau, sáng sớm Ti Nhược Tiêu và Vu Mộ Tuyết đã đến lấy giấy chứng nhận ly hôn, Vu Mộ Tuyết đến đó bằng xe của Hoa Nhất Tranh, cô ta bảo Ti Nhược Tiêu tự mình bắt xe buýt đến Cục dân chính.

    Tất nhiên, Ti Nhược Tiêu thực sự không có khả năng bắt xe buýt, anh ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng do Trương Thành Công lái đến Cục dân chính.

    Sổ đỏ đổi thành sổ xanh, Ti Nhược Tiêu trong lòng có chút thổn thức.

    Dù sao, Ti Nhược Tiêu và Vu Mộ Tuyết đã ở bên nhau ba năm, anh đối với Vu Mộ Tuyết ít nhiều cũng có chút tình cảm.

    Sau khi rời khỏi Cục dân chính, Vu Mộ Tuyết ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng của Hoa Nhất Tranh, Hoa Nhất Tranh kéo cửa sổ xuống nói với Ti Nhược Tiêu: "Tiền nhiệm, anh sống ở khách sạn nào? Có muốn tôi lái xe đưa anh đi một đoạn?"

    "Cảm ơn lòng tốt của anh, em họ tôi lái xe tới đây."

    Ti Nhược Tiêu nói xong, mở cửa chiếc xe sang trọng của Trương Thành Công bước vào.

    Trương Thành Công đạp ga, ngênh ngang bỏ đi.

    "..."

    Vu Mộ Tuyết sửng sốt một chút, "Học trưởng, xe của hắn so với anh có phải đắt tiền hơn không?"

    "A.. chắc hai người họ vì giữ chút mặt mũi cuối cùng trước mặt em, nên cố ý tiêu tiền thuê xe."

    "Nhưng, chiếc xe này là phiên bản giới hạn, phải không? Trên thế giới không có mấy cái, cho dù là thuê, tiền thuê một ngày cũng không ít đi?"

    "Ai biết được? Như vậy đi, chúng ta đi theo bọn họ xem bọn họ có trả xe cho công ty cho thuê xe không." Hoa Nhất Tranh đề nghị.

    "Được."

    Kết quả, họ đi theođến khách sạn Xuân Nhật.

    "Đây không phải là khách sạn ngày hôm qua bà nội tổ chức tiệc sinh nhật sao?"

    "Hai người bọn họ đi xin việc đúng không? Đúng rồi, không phải em nói em họ của anh ta là bảo vệ sao? Chẳng lẽ là bảo vệ của khách sạn này?"

    "Rất có khả năng!" Vu Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, nắm tay Hoa Nhất Tranh đi vào khách sạn Xuân Nhật.

    "Xin chào, tôi muốn hỏi, ở đây có nhân viên bảo vệ hoặc người phục vụ tên là Trương Thành Công không?"

    "Trương Thành Công?" Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân sửng sốt, "Tiểu thư, ngài đang nói Trương tiên sinh mới tới sao?"
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 245: Ở phòng tổng thống ba năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừ, anh ta vừa mới vào với Ti Nhược Tiêu."

    "Tiểu thư, khả năng là cô nhìn lầm rồi. Trương tiên sinh và Ti tiên sinh đều là khách VIP của chúng tôi, đặc biệt là Trương tiên sinh, anh ấy đã ở chỗ chúng tôi ba năm rồi."

    "Cái gì? Ba năm?" Vu Mộ Tuyết sửng sốt.

    Hoa Nhất Tranh sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng hỏi: "Cô có lầm không? Trương Thành Công giàu có như vậy? Ba năm, phải trả bao nhiêu?"

    "Dù sao thì cũng không ít." nhân viên lễ tân nói, "Bởi vì Trương tiên sinh đã ở phòng tổng thống trong ba năm qua."

    "Cái gì?" Lần này Hoa Nhất Tranh thực sự ngây người, "Mộ Tuyết, em họ của tên chồng phế vật của em rốt cuộc đang làm gì? Làm sao có thể lái một chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn toàn cầu, ở phòng tổng thống trong khách sạn năm sao cấp cấp ba năm liền? Hắn không thể có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ lão chồng cũ vô tích sự của em đã lấy trộm đồ của Vu gia rồi đem bán lấy tiền tiền cho em họ của hắn? Vu gia em cất giữ không ít đồ!"

    "Không thể nào." Vu Mộ Tuyết lúc này vẫn còn có não, "Mặc dù nhà họ Vu em có rất nhiều bộ sưu tập, cũng đều rất có giá trị, nhưng cho dù lấy hết bộ sưu tập của Vu gia thì vẫn không đủ để ở trong phòng tổng thống của khách sạn này ba năm."

    "Cũng đúng, Vu gia các em dù sao cũng chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi."

    Nói thật, lúc Hoa Nhất Tranh nói ra những lời này, anh ta đối với gia đình mình cũng có chút khinh thường. Dù sao anh ta cũng là con trai của một gia đình đỉnh lưu nên nhất định rất coi thường những gia đình hạng hai.

    Nếu không phải bởi vì Vu Mộ Tuyết thực sự đẹp, anh ta thực sự sẽ không thích Vu Mộ Tuyết.

    Mà lúc này, sau khi nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân mới chợt hiểu ra, nữ nhân này cùng đàn ông này chẳng phải chính là một đôi trên màn ảnh rộng ngày hôm qua sao?

    Mặc dù hôm trước khi họ đến đây thuê phòng lễ tân không để ý đến vẻ ngoài của họ, nhưng khi nhìn thấy họ trên màn hình lớn ngày hôm qua, lễ tân đã nhớ ra họ.

    Vì vậy, bất kể Vu Mộ Tuyết và Hoa Nhất Tranh hỏi lễ tân về điều gì, lễ tân đều im lặng.

    Nhưng dù vậy, Vu Mộ Tuyết cũng nhận được một số thông tin khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, Trương Thành Công đã sống ở đây ba năm, còn ở phòng tổng thống ba năm.

    Chỉ từ điểm này mà nói, không quan tâm chiếc xe sang kia có phải của hắn hay không, chỉ riêng tiền ở phòng tổng thống ba năm qua cũng đủ chứng minh Trương Thành Công thật sự rất giàu có.

    Hơn nữa, trong tiệc sinh nhật ngày hôm qua, Đường gia còn gọi Trương Thành Công là Trương thiếu, có lẽ Trương Thành Công thật sự là thiếu gia.

    Hơn nữa, Trương Thành Công đã sống trong khách sạn Xuân Nhật ba năm, ba năm trước, Ti Nhược Tiêu và Trương Thành Công đồng thời xuất hiện, Ti Nhược Tiêu tới u gia ở rễ, mà Trương Thành Công ba năm này cũng cũng thường xuyên lộ diện, Ti Nhược Tiêu nói em họ anh ta đang làm bảo vệ ở thành phố A.

    Nhưng nhà họ Vu chưa bao giờ gặp Trương Thành Công làm nhân viên bảo vệ, nghĩa là sau khi Trương Thành Công và Ti Nhược Tiêu đồng thời xuất hiện, anh ta thực sự đã ở Thành phố A trong ba năm qua, nhưng anh ta không làm bảo vệ, mà ở phòng tổng thống của khách sạn Xuân Nhật.

    Như vậy, Trương Thành Công rốt cuộc là ai? Anh ta có thực sự là em họ của Ti Nhược Tiêu? Ti Nhược Tiêu là ai? Anh ta thực sự là người ở rể bình thường sao?

    Hoa Nhất Tranh đưa Vu Mộ Tuyết trở lại nhà họ Vu, cha mẹ cô ta hỏi cô ta việc ly hôn có suôn sẻ không, cô ta trực tiếp đưa sổ xanh cho mẹ xem.

    Sau đó cô ta về phòng khóa cửa lại, không muốn nói chuyện với cha mẹ nữa, cô ta chỉ muốn được yên tĩnh.

    Vu Mộ Tuyết ngồi trên ghế sofa trong phòng, nghĩ về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua. Cô ta càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

    Lại một ngày nữa trôi qua, hôm qua Ti Nhược Tiêu nói với Tôn Ái Mai rằng hôm nay anh sẽ cho cô ta biết anh là ai.

    Khi Ti Nhược Tiêu đến Tập đoàn Ti thị, thời gian còn khá sớm, thư ký Na Bát Bát của Tôn Ái Mai cũng đến.

    Đó là họ của người Mãn Châu, Na Lạp Thị sửa lại. Na Bát Bát là người Mãn Châu nên là họ Na.

    Na Bát Bát nhìn thấy Ti Nhược Tiêu trong thang máy, vội vàng hỏi: "Anh là ai?"

    "Tôi là Ti Nhược Tiêu, tổng giám đốc mới."

    "..."

    Na Bát Bát kích động kêu lên, "Thì ra ngài là Ti tổng đại danh đỉnh đỉnh? Ti thiếu gia? Xin chào, xin chào, tôi tên Na Bát Bát, là thư ký của Phó tổng Tôn, hy vọng sau này được ngài chiếu cố nhiều hơn."

    "Xin chào." Ti Nhược Tiêu đánh giá Bát Bát từ trên xuống dưới, bộ dạng trông ổn, nhưng có thể là do tuổi còn trẻ nên không có khí chất như Tôn Ái Mai.

    Nhưng Ti Nhược Tiêu vẫn cho rằng những cô gái như vậy dễ thương hơn, anh không thích kiểu phụ nữ có vẻ ngoài đặc biệt quyến rũ như Tôn Ái Mai, anh cho rằng những người phụ nữ như vậy rất giống với những ca sĩ nữ của Thượng Hải cũ.

    "Ti tổng, anh thật đẹp trai!" Na Bát Bát không nhịn được khen ngợi.

    Ti Nhược Tiêu mỉm cười, trái tim của Bát Bát như nai con chạy loạn.

    Lúc này, thang máy đã đến tầng cao nhất.

    "Được rồi, cô mau đi làm việc của mình đi. Lát nữa khi Phó tổng Tôn đến, nhớ gọi cô ấy đến văn phòng của tôi!"

    "Được, tổng giám đốc."

    Sau đó, mọi người lần lượt đến, bao gồm cả Tôn Ái Mai.

    "Tôn tổng." Na Bát Bát nghiêng người về phía trước, "Ti tổng vừa mới tới, anh ấy rất đẹp trai, hiện tại anh ấy đang đợi ngài trong văn phòng!"

    "Thật sao?" Tôn Ái Mai nhướng mày, "Tôi thích mỹ nam, không được, nhất định phải bắt được hắn."

    "Tôn tổng, chị đinh bắt Ti tổng như thế nào?" Một nữ nhân viên tên Đường Luyến hỏi.

    "Cô đừng quên, Tôn tổng là người phụ nữ hấp dẫn nhất ở thành phố A."

    Một nữ nhân viên tên Niên Ẩn Sinh nói, "Nghe nói Ti tổng còn rất trẻ, vẫn còn là một đứa bé. Với khả năng của Tôn tổng chúng ta, như chỉ cần Tôn tổng nhíu mày, có lẽ Ti tổng sẽ phải quỳ xuống nhấc giày cho cô ấy."

    Trước những lời khen ngợi từ nhân viên của mình, Tôn Ái Mai vẫn rất hưởng thị.

    Tôn Ái Mai nói: "Được, lát nữa tôi sẽ để cửa mở, để các cô xem tình huống bên trong."

    "Được, vậy chúng tôi chẳng phải là có thể học được kỹ thuật hạ gục đàn ông của Tôn tổng sao?" Một nữ nhân viên tên Mạc Thính kích động nói.

    Tôn Ái Mai sửa sang lại quần áo của mình, cố ý kéo cổ áo xuống, sau đó đi giày cao gót bước tới, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

    "Mời vào!"

    Tôn Ái Mai bước vào văn phòng tổng giám đốc, đừng nói, nhìn nghiêng tổng giám đốc thực sự rất đẹp trai, xuất thân cũng tốt, hơn nữa cô ta còn ngửi thấy mùi nước hoa nam trong phòng.

    Mùi nước hoa này không nồng lắm, hơi thoang thoảng.

    Tôn Ái Mai đã nhìn thấy khá nhiều người đàn ông có gu thẩm mỹ, vì vậy cô ta có thể nhận ra đây là một loại nước hoa nổi tiếng tên là Sở Nhĩ.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 246: Ti Nhược Tiêu đuổi việc Tôn Ái Mai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước hoa nam Sở Nhĩ thực ra không quá đắt, có rất nhiều loại nước hoa nam đắt hơn Sở Nhĩ, nhìn chung bất cứ ai làm kinh doanh dù sao cũng không quá nghèo, có thể mua được Sở Nhĩ.

    Nhưng Sở Nhĩ có một đặc điểm, đó là ít nói, những người sử dụng loại nước hoa này rất trang nhã.

    Trong số những người đàn ông mà Tôn Ái Mai quen biết trước đây, thực sự có rất ít người đàn ông dùng Sở Nhĩ, nhưng cô ta cảm thấy phàm là ai dùng Sở Nhĩ đều rất khác biệt.

    Có vẻ như vị tổng giám đốc trẻ tuổi này thực sự là một người có gu thẩm mỹ cao!

    Thấy vị tổng giám đốc trẻ tuổi từng chút một quay mặt lại, Tôn Ái Mai sững sờ.

    "Ti Nhược Tiêu? Tại sao anh lại ở trong văn phòng tổng giám đốc?"

    "Tổng giám đốc cô họ gì?"

    "Họ Ti."

    "Tôi họ gì?"

    "Họ Ti! Không phải.. ý của anh là?" Tôn Ái Mai có chút nghi hoặc, "Không ngờ lại như thế, hôm nay anh tới đây là giả bộ làm Ti tổng của chúng tôi?"

    "Gọi Chú Cung."

    "..."

    "Tôi nói cô gọi cho Cung quản gia!" Ti Nhược Tiêu lạnh lùng nói, "Đường đường là một phó tổng, liền mấy chữ như vậy cũng không hiểu sao?"

    "Gọi thì gọi. Nếu tôi gọi cho Cung quản gia, ông ấy nói anh không phải tổng giám đốc, tôi xem anh làm thế nào!"

    Khi Tôn Ái Mai nói, cô ta gọi cho Cung quản gia.

    "Xin chào? Cung quản gia, xin chào, tôi là Tôn Ái Mai, phó tổng giám đốc tập đoàn nội địa Ti thị."

    "Tôn tổng, có chuyện gì sao?"

    "Tôi muốn hỏi, Ti tổng mới tên là gì?"

    "Thiếu gia của chúng tôi tên là Ti Nhược Tiêu, không phải cô đã gặp rồi sao? Hôm trước ở tiệc sinh nhật bà cụ, cậu ấy là người ở rể, lúc đó cô còn nói muốn phong sát cậu ấy!"

    Nghe Cung quản gia nói như vậy, Tôn Ái Mai sửng sốt hồi lâu mới nói: "Được, Cung quản gia, tôi hiểu rồi, đã gây phiền toái cho ngài."

    Tôn Ái Mai cúp điện thoại, nhìn người đàn ông trước mặt.

    Đột nhiên, Tôn Ái Mai khuỵu xuống "phịch".

    Mấy cô gái nhìn trộm ngoài cửa lập tức ngẩn người, bàn tán rất nhiều, rõ ràng là bọn họ muốn xem Ti tổng khiến Tôn tổng quỳ xuống nhấc giày, rốt cuộc vì sao Tôn tổng lại quỳ?

    "Cô quỳ xuống làm gì? Ngày đó không phải cô nói tôi là bạn trai của cô, hơn nữa còn nghe lời cô sao? Thế nào? Hôm nay cô không khoác lác nữa sao?"

    "Ti tổng, xin anh.. cho tôi một cơ hội."

    "Cơ hội? Ha ha.." Ti Nhược Tiêu cười lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô thu của Vu gia được bao nhiêu lợi ích. Vì lợi dụng Vu gia, để Vu gia hợp tác với cô phong sát tôi, lấy sự đầu tư của Tập đoàn Ti thị để thương lượng, một người như cô có xứng đáng tiếp tục làm phó tổng giám đốc của Tập đoàn Ti thị không? Người như cô cũng xứng đáng xin tôi một cơ hội? Cô mau cút đi, thừa dịp bây giờ tôi còn chưa đổi ý, mau rời đi, nếu không, tôi không chỉ phong sát cô ở thành phố A, mà sẽ phong sát cô trên toàn quốc!"

    Cứ như vậy, Tôn Ái Mai xám xịt rời khỏi công ty, cô ta thực sự không ngờ sau bao nhiêu năm chật vật như vậy, mình lại bị lật thuyền như thế này.

    "Ti tổng, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi có thể ngủ với anh."

    "Phốc!" Ti Nhược Tiêu thật sự nhịn không được, phun hết cà phê vừa uống vào trong miệng, "Cô nói, cô đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại vô liêm sỉ như vậy? Hơn nữa, tôi phát hiện, cô thật sự rất tự tin, cô thực sự nghĩ một người phụ nữ như cô rất hấp dẫn đàn ông sao?"

    "Ít nhất cho đến nay tôi chưa từng gặp người đàn ông nào có thể từ chối tôi."

    "Vậy coi như hôm nay đã gặp, tôi thật sự không có hứng thú với cô, hơn nữa đoán chừng Thành Công nhà chúng tôi cũng sẽ không có hứng thú với cô."

    "Anh đang nói đến em họ anh Trương Thành Công sao?"

    "À, ban đầu cậu ấy họ Sa, là một cô nhi. Lúc đầu dì và chú của tôi đã nhận nuôi cậu ấy. Chú tôi họ Trương, vì vậy liền đổi họ của cậu ấy thành Trương. Sau đó, ông nội tôi phát hiện sở thích của chúng tôi giống nhau, giống như hai anh em. Hơn nữa, khi cậu ấy còn nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh, rất được người khác yêu thích, cho nên ông nội tôi đã bàn với dì và chú của tôi, đưa cậu ấy đến nhà họ Ti làm con nuôi. Nhưng bởi vì dì và chú của tôi không có con trai, chúng tôi đã không đổi họ của cậu ấy và để cậu ấy tiếp tục theo họ của chú tôi. Mặc dù cậu ấy ở Ti gia là người hầu, nhưng Ti gia chúng tôi cũng không xem cậu ấy là người hầu, dù sao cậu ấy cũng là con nuôi của dì dượng tôi, xem như là biểu thiếu gia đi, theo như dì dượng tôi nói, cậu ấy có thể coi là em họ tôi."

    "Thì ra là thế." Tôn Ái Mai có chút khó hiểu, "Ti tổng, sao anh lại nói nhiều với em như vậy?"

    "Tôi muốn nói với cô, mặc dù cô nhất định không thể ở lại Tập đoàn Ti thị, tôi cũng đã định phong sát cô ở toàn bộ thành phố A, nhưng nếu cô công khai xin lỗi em họ tôi, vậy thì tôi có thể cho cô một cơ hội. Đương nhiên, đừng nghĩ tới vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Ti thị, cô có thể ở lại thành phố A tìm một công việc khác. Với năng lực của cô, tôi tin cô sẽ phát triển rất tốt."

    "Ti tổng, anh nói là thật sao? Anh thật sự cho tôi một cơ hội sao?"

    "Thế nào? Cô muốn tôi viết hợp đồng sao?"

    "Không, tôi không phải ý này. Cảm ơn Ti tổng. Tôi sẽ lập tức tổ chức tiệc rượu, mời những nhân vật nổi tiếng của thành phố A. Tôi sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi Trương thiếu!"

    "Chỉ xin lỗi em họ tôi?"

    "Còn có Ti tổng, Ti tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ xin lỗi."

    Không quá vài ngày, bữa tiệc đã được tổ chức thành công, vì được tổ chức dưới danh nghĩa của Tôn Ái Mai nên tất cả các thành viên Vu gia đều có mặt.

    Tất nhiên, những tinh anh trong thương giới ở Thành phố A cũng đến.

    Sau khi mọi người đến đông đủ, Tôn Ái Mai bắt đầu nói.

    "Chị, sao tên chồng phế vật của chị lại ở đây? Anh ta đến đây làm gì? Hơn nữa, sao anh ta còn đứng cạnh Tôn tổng?"

    "Cô tốt nhất giữ mồm giữ miệng sạch sẽ một chút." Vu Mộ Tuyết tức giận trừng mắt với Vu Thử Nguyệt, "Chúng tôi đã ly hôn, hôn phu hiện tại của tôi là học trưởng Hoa Nhất Tranh. Đừng nói cái tên phế vật đó là chồng tôi nữa."

    Trên sân khấu, Tôn Ái Mai nói: "Để tôi giới thiệu với các vị, người bên cạnh tôi là tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của Tập đoàn nội địa Ti thị của chúng tôi, Ti Nhược Tiêu, Ti tổng."

    Ngay lập tức, tất cả mọi người dưới khán đài đều há hốc mồm, bọn họ không thể tin được, người từng ở rể này lại chính là thiếu gia Ti gia, tổng giám đốc tập đoàn nội địa mới được bổ nhiệm của Ti thị!

    "Xin chào mọi người, tôi là Ti Nhược Tiêu, trước đó Tôn tổng đã đắc tội với tôi, cho nên.. Tôn tổng, chuyện tiếp theo chính cô tự nói đi!"

    Tôn Ái Mai biết hiện tại điều duy nhất cô ta có thể làm là cúi người.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 247: Hoa Nhất Tranh tát Vu Mộ Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện là như thế này, lần trước tôi có mắt như mù, trong tiệc sinh nhật của lão thái thái, tôi không nhận ra Ti tổng, thậm chí còn làm trò bịa đặt trước mặt Ti tổng, nói Ti tổng là bạn trai tôi, luôn nghe lời tôi, đó là lỗi của tôi, tôi đã nói dối, Ti tổng căn bản là chướng mắt tôi. Ngoài ra, tôi cũng đã nói chuyện thô lỗ với Trương thiếu em họ của Ti tổng, vì vậy tôi mời Trương tổng lên sân khấu, xin lỗi Trương thiếu."

    Trương Thành Công khá vô tư, anh bước lên sân khấu một cách thờ ơ.

    Đối mặt với Trương Thành Công, Tôn Ái Mai nghiến răng, trực tiếp quỳ xuống.

    Ngay lập tức, khán giả lại nổi lên một trận náo động, bọn họ thật sự không ngờ rằng hai người bị người thành phố A coi thường đều là thiếu gia nhà giàu. Người phụ nữ từng khiến tất cả đàn ông trong thành phố A đổ xô đến, tất cả phụ nữ hâm mộ ghen tị, thế nhưng lại quỳ xuống trước Trương Thành Công.

    Không thể không nói, điều này thực đủ gây sốc.

    Nhưng bây giờ trong lòng rối rắm nhất chính là Vu gia, họ thật sự không ngờ đứa con rể vô dụng mà họ chưa bao giờ để vào mắt này lại chính là thiếu gia Ti gia.

    Hơn nữa, hiện tại anh đang phụ trách tập đoàn nội địa của Tập đoàn Ti thị, nếu anh ghi thù Vu gia, thì khoản đầu tư lần này tám phần sẽ ngâm nước.

    Sau khi Tôn Ái Mai được Trương Thành Công đỡ dậy, cô ta cầm micrô và nói tiếp: "Trước đây tôi đã nhận những lợi ích từ Vu gia, hứa với Vu gia Tập đoàn Ti thị sẽ đầu tư vào dự án mới của họ. Bây giờ, vì tôi đã không làm tròn trách nhiệm, Ti tổng đã sa thải tôi, tôi sẽ rời khỏi Tập đoàn Ti thị ngay lập tức, tôi sẽ trả lại tất cả những lợi ích mà tôi đã nhận được.

    " Tôn tổng, cô có ý gì? "Bà cụ Vu đứng lên," Cô muốn trả lại lợi ích cô nhận, chẳng lẽ không muốn đầu tư vào Vu gia chúng tôi sao? "

    " Lão thái thái, bà tốt nhất nên tìm hiểu rõ tình hình, tôi đã không còn là phó tổng giám đốc Tập đoàn Ti thị nữa, hiện tại việc đầu tư của Tập đoàn Ti thị là do Ti tổng quyết định, có xin cũng phải xin Ti tổng! "

    Ti Nhược Tiêu cầm micrô, nói với những người có mặt dưới khán đài:" Mặc dù bây giờ tôi không thể để Tôn tổng ở lại Tập đoàn Ti thị, nhưng tôi hy vọng rằng mọi người sẽ không đẩy bức tường ra xa. Không thể không nói, năng lực của Tôn tổng rất tốt, nếu công ty các vị cần tuyển người, có thể thuê Tôn tổng, tôi nhất định sẽ không xen vào. Mặt khác, lão thái thái.. "

    Ti Nhược Tiêu nhìn bà cụ, nói tiếp:" Mặc dù ba năm nay tôi ăn ở tại Vu gia, nhưng các người đối với tôi không đánh thì mắng, bắt tôi làm rất nhiều công việc mà một người hầu phải làm. Thậm chí các người đối với tôi còn không bằng người hầu. Ba năm qua làm trâu làm ngựa, coi như cũng trả được phí ăn ở, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong. Nhưng con người tôi không phải loại không nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhưng dù sao cũng từng xem là người một nhà, tôi sẽ không tuyệt tình, chờ sau khi Tôn tổng trả lại lợi ích cho cô ấy đã nhận, tôi sẽ lấy ra một món quà, tôi đã xem xét tốt, đại khái khoảng một ngàn vạn, lần này coi như thanh toán xong. "

    Vu Mộ Tuyết nhìn Ti Nhược Tiêu đang đứng trên sân khấu, đột nhiên não cô ta nóng lên, chạy lên sân khấu, nhào vào ngực Ti Nhược Tiêu.

    " Lão công, chúng ta làm lành đi, em hứa sẽ không bao giờ để anh ngủ dưới đất nữa, cũng sẽ không bao giờ bắt nạt anh nữa. "

    Hành động đột ngột của Vu Mộ Tuyết khiến Ti Nhược Tiêu hơi bất ngờ, nhưng vào lúc này, Hoa Nhất Tranh đã nhìn thấy tất cả, đôi mắt anh ta đỏ bừng vì tức giận.

    Vì bữa tiệc này được tổ chức với danh nghĩa của Tôn Ái Mai nên Vu gia nhất định sẽ đến để lấy lòng Tôn Ái Mai. Còn Hoa Nhất Tranh, thân là con rể tương lai của Vu gia, đương nhiên cũng tới tham gia.

    Vì vậy, hành vi của Vu Mộ Tuyết tương đương với làm trò trước mặt Hoa Nhất Tranh, Hoa Nhất Tranh thực sự không thể chấp nhận được, anh ta không muốn trở thành trò cười của thành phố A.

    Vì vậy, Hoa Nhất Tranh bước lên sân khấu, kéo Vu Mộ Tuyết ra, tát Vu Mộ Tuyết mấy cái, sau đó hung ác nói:" Vu Mộ Tuyết, cô còn không biết xấu hổ sao? Cô đã ly hôn với anh ta rồi, cô bây giờ là vị hôn thê của tôi! "

    Vu Mộ Tuyết bị tát vào mặt, ủy khuất nhìn Ti Nhược Tiêu, hy vọng Ti Nhược Tiêu có thể ra mặt cho mình.

    Nhưng Ti Nhược Tiêu lại vỗ tay, sau đó nói:" Đánh tốt lắm! "

    " Câm miệng! "Hoa Nhất Tranh trừng mắt nhìn Ti Nhược Tiêu nói:" Mặc kệ thế nào, hiện tại Vu Mộ Tuyết là vị hôn thê của tôi, cô ta vừa đối với anh như vậy, tôi cảm thấy mình là đàn ông, không nhịn được, cho nên, chúng ta đánh một trận đi! "

    " Hoa thiếu gia, anh không có đầu óc sao? "Ti Nhược Tiêu có chút không nói nên lời," Vị hôn thê của anh ôm tôi thì có liên quan gì đến tôi? Tôi không đòi anh phí tổn thất tinh thần là tốt lắm rồi. "

    " Không được, tôi muốn đánh với anh một trận! "

    Không đợi Ti Nhược Tiêu phản ứng lại, Hoa Nhất Tranh đã ra quyền.

    Hoa Nhất Tranh là cao thủ của câu lạc bộ Sanda, câu lạc bộ Taekwondo và câu lạc bộ chiến đấu tự do của trường, sở dĩ anh ta có thể tham gia nhiều câu lạc bộ cùng lúc như vậy là vì anh ta thực sự có thể đánh nhau.

    " Lão công! "Vu Mộ Tuyết hét lên," Anh mau gọi bảo vệ đi! Anh không đánh lại Hoa Nhất Tranh đâu!"

    Thấy Ti Nhược Tiêu không gọi bảo vệ mà đứng nguyên tại chỗ, Vu Mộ Tuyết chặn trước mặt Ti Nhược Tiêu, cú đấm của Hoa Nhất Tranh đã giáng mạnh vào mặt Vu Mộ Tuyết.

    Đây là lần đầu tiên Vu Mộ Tuyết bảo vệ Ti Nhược Tiêu, Ti Nhược Tiêu không khỏi thổn thức: Xem ra, vẫn là có tiền có thế tốt, người vợ từng không để mình vào mắt, hiện tại thế nhưng lại chặn thay mình một đấm.

    Một đấm của Hoa Nhất Tranh rất mạnh, khóe miệng Vu Mộ Tuyết đột nhiên chảy máu, mặt sưng vù, cô ta há miệng, không chỉ phun ra một ngụm máu, còn nhổ ra một cái răng.

    Lần này, cha mẹ của Vu Mộ Tuyết mặc kệ, ầm ĩ tìm Hoa Nhất Tranh tính sổ.

    Nhưng lại bị bà cụ Vu ngăn lại, bởi vì dù sao Hoa Nhất Tranh cũng là thiếu gia của một gia tộc đỉnh lưu ở thành phố A, bữa tiệc tối nay có nhiều người đến xem như vậy, đúng là Vu Mộ Tuyết lăng nhăng, Vu Mộ Tuyết mới là người sai. Vì vậy, bọn họ không có lý do gì đi tìm Hoa Nhất Tranh để tính sổ, mà Hoa Nhất Tranh vốn muốn đánh nhau cũng không phải vì Vu Mộ Tuyết!

    Trương Thành Công phía sau biết rằng đã đến lúc mình hành động, anh kéo Vu Mộ Tuyết sang một bên, sau đó đánh nhau với Hoa Nhất Tranh.

    Không có gì đáng ngạc nhiên, Trương Thành Công ba quyền hai chân đã hạ gục Hoa Nhất Tranh.

    Kỳ thật, Hoa Nhất Tranh và Vu Mộ Tuyết đã từng nhìn thấy kỹ năng quyền anh của Trương Thành Công, nhưng Hoa Nhất Tranh vừa rồi quá tức giận, vì vậy máu nóng dồn lên não, liền động thủ với Ti Nhược Tiêu.

    Mà vừa rồi, Vu Mộ Tuyết chắn trước mặt Ti Nhược Tiêu, vì vậy cô ta đã chặn cú đấm của Ti Nhược Tiêu trước khi Trương Thành Công ra tay. Về phần chắn này có thật lòng hay không, phỏng chừng là không có.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 248: Vương Duy Hành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ti Nhược Tiêu ném xuống một xấp tiền, nói: "Đây là tiền cho Vu tiểu thư trồng răng giả, tôi đi trước. Các vị có mặt tại đây, cảm ơn các vị đã đến buổi tiệc hôm nay. Mặc dù các vị vì nể mặt Tôn tổng mới đến đây, nhưng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại trong tương lai. Nếu mọi người có việc làm ăn, hãy đến Tập đoàn Ti thị tìm tôi, cánh cửa của Tập đoàn Ti thị sẽ luôn rộng mở với vị."

    Ti Nhược Tiêu nói xong liền kéo Trương Thành Công rời đi.

    Răng của Vu Mộ Tuyết không phải là vấn đề lớn, dù sao thì mất một chiếc răng cũng không sao, khảm lại là được.

    Nhưng buổi tối Vu Mộ Tuyết ở trên giường không thể ngủ được, cô ta thực sự hối hận vì đã không đối xử tốt với Ti Nhược Tiêu khi Ti Nhược Tiêu vẫn còn ở Vu gia.

    Vì vậy, Vu Mộ Tuyết đã gửi một tin nhắn cho Ti Nhược Tiêu: "Lão công, em nhớ anh, chúng ta có thể quay lại không?"

    "Không thể."

    "Em thật sự hối hận, nếu như anh có thể quay về bên em, em có thể ôm anh, cùng anh ngủ, chúng ta cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn của em, em còn có thể sinh con cho anh, anh thích trai hay gái? Hay là, chúng ta sinh đôi đi!"

    "Được rồi, chúng ta đã ly hôn, hiện tại cô đừng nói những chuyện nhảm nhí này nữa, đồ dối trá?"

    "Ông xã, anh đang nói cái gì vậy? Cái này sao có thể gọi là nói nhảm? Em rất muốn cùng anh quay về bên nhau, anh có thể cho em một cơ hội nữa không?"

    "Vu Mộ Tuyết, tôi đã cho cô cơ hội, tôi cho cô ba năm, ba năm này cơ hội nhiều vô số kể, nếu như cô nắm bắt lấy một cái, tôi tuyệt đối sẽ không lanh lùng với cô như bây giờ. Nếu như ba năm qua cô chỉ khi dễ tôi, tôi sẽ không ly hôn với cô, chỉ cần cô không có phản bội tôi, hiện tại tôi sẽ để cô danh chính ngôn thuận làm thiếu phu nhân Ti gia, trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Ti thị!"

    Thấy câu trả lời của Ti Nhược Tiêu, Vu Mộ Tuyết càng thêm tức giận, cô ta thực sự hối hận, lúc này cô ta mới nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội trở thành thiếu phu nhân Ti gia và phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Ti thị!

    Nhưng này cũng thực sự không phải cô ta sơ ý, mà là sự việc phát triển quá mức kỳ lạ, đường đường là thiếu gia của Ti gia lại trở thành con rể của một gia tộc hạng hai ở thành phố A. Điều này thực sự không thể tưởng tượng được.

    Ngày hôm sau, bà nội của Vu Mộ Tuyết gọi cả nhà đến biệt thự nơi bà đang sống, nói với mọi người: "Tối hôm qua tôi đã phân tích kỹ rồi, nếu bây giờ chúng ta muốn Tập đoàn Ti thị đầu tư, hy vọng không lớn. Dù sao ba năm qua, chúng ta thật sự đối với Ti tổng không được tốt lắm!"

    Lúc này bà cụ Vu đang nói chuyện, đã gọi Ti Nhược Tiêu là "Ti tổng".

    Sửu Hồng Phương lúc này đột nhiên nói: "Mẹ, ý mẹ là gì?"

    "Tôi muốn Mộ Tuyết trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Ti thị!" bà cụ Vu nói, "Hiện tại đây là biện pháp duy nhất, dù sao Mộ Tuyết cùng Ti tổng cũng kết hôn được ba năm, không phải có câu" y bất như tân, nhân bất như cố "* sao? Chuyện của Mộ Tuyết và Hoa Nhất Tranh quả thực hơi quá đáng, Ti tổng có thể không tạm thời không thể chấp nhận được, nhưng chỉ cần chúng ta thật lòng xin lỗi, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý quay lại với Mộ Tuyết. Như vậy, Mộ Tuyết chính là Ti thiếu phu nhân, là phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Ti thị. Đến lúc đó chúng ta muốn đầu tư bao nhiêu, còn không phải Mộ Tuyết nói một câu là được sao?"

    "Mẹ, con có cách tốt hơn." Vu Khí Bệnh nói.

    "Ồ? Con nói đi."

    Vu Khí Bệnh nói: "Hôm qua con về thảo luận với vợ. Dù sao thì Mộ Tuyết cũng phản bội. Loại chuyện này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được. Vì vậy, muốn Mộ Tuyết và Ti tổng quay lại với nhau, khả năng không lớn."

    "Vậy con có ý gì?"

    "Mẹ, chúng con nghĩ như vậy. Mặc dù Mộ Tuyết đã phản bội, không còn sạch sẽ nữa. Nhưng Thử Nguyệt nhà con vẫn còn trong sạch! Hơn nữa, khi cha còn sống, ông ấy cũng từng nói muốn Ti tổng kết hôn với Thử Nguyệt, chỉ bởi vì khi đó Thử Nguyệt chưa đủ hai mươi tuổi, không phải tuổi kết hôn hợp pháp, cho nên Tư tổng mới kết hôn với Mộ Tuyết. Hiện tại, Thử Nguyệt cũng lớn rồi, có thể thể kết hôn, hơn nữa Thử Nguyệt tuyệt đối sẽ không trăng hoa như Mộ Tuyết."

    "Anh, anh đang nói gì vậy?" Sửu Hồng Phương lập tức không vui, "Anh nói ai trăng hoa? Hơn nữa, Ti tổng là chồng của Mộ Tuyết, cũng là anh rể của Thử Nguyệt. Làm sao có chuyện anh rể kết hôn với em vợ?"

    "Cô biết cái gì? Mộ Tuyết đã ly hôn Ti tổng, ba năm nay Ti tổng ngay cả một ngón tay của Mộ Tuyết động cũng không động, chúng ta đều biết hai đứa nó ngủ riêng. Như vậy, cậu ấy cũng không phải là anh rể của Thử Nguyệt, nơi này không có vấn đề thế tục, hơn nữa Thử Nguyệt nhà tôi so Mộ Tuyết nhà cô tốt hơn nhiều, chí ít Thử Nguyệt còn là một hoàng hoa khuê nữ!"

    "Ông.."

    "Được! Đừng cãi nữa." Bà cụ Vu quả thực là bất công, "Vậy định như vậy đi, Mộ Tuyết, chú của con nói đúng, con đã không còn sạch sẽ, Ti tổng cũng sẽ không muốn con, vậy để Thử Nguyệt thử một lần đi."

    Lời bà cụ nói khiến những người của chi hai rất khó chịu, bởi vì Ti Nhược Tiêu dù sao cũng là con rể của chi hai, hiện tại lại vì chi nhất muốn cướp, mà bà cụ thật sự Thử Nguyệt đi thử một lần.

    Bất quá chi hai dám giận không dám nói, phải biết bà cụ vẫn luôn bất công, bọn họ cũng không thể làm gì được. Hơn nữa, bà cụ để ý hạng mục này như vậy, vốn chính là do Ti Nhược Tiêu nghĩ ra, anh nhờ Vu Mộ Tuyết đem ý tưởng này nói ra với bà cụ.

    Kết quả, bà cụ đem vị trí giám đốc dự án giao lại cho Vu Khí Bệnh, toàn bộ dự án đều do con trưởng phụ trách.

    Theo chuyện này có thể nhìn ra bà cụ bất công bao nhiêu, cũng có thể nhìn ra khi bà vụ bất công có thể không nói đạo lý đến mức nào.

    Trong hoàn cảnh như vậy, người nhà chi hai không muốn ngồi chờ chết, đặc biệt là Vu Mộ Tuyết, cô ta là người không cam lòng nhất, vì vậy cô ta muốn dùng vẻ ngoài của mình và tình cảm trong ba năm qua để Ti Nhược Tiêu trở lại bên cạnh cô ta.

    Kỳ thật, điều mà Vu gia không biết là, cho dù đó là Vu Mộ Tuyết hay Vu Thử Nguyệt, Ti Nhược Tiêu đều lười phản ứng.

    Nhưng Vu gia rất tự tin, Vu Mộ Tuyết điên cuồng cầu xin quay lại với Ti Nhược Tiêu, mà bạn thân nhất của Vu Mộ Tuyết, Vương Duy Hành luôn nói với Vu Mộ Tuyết rằng dựa trên kinh nghiệm của cô ta, Ti Nhược Tiêu vẫn thích Vu Mộ Tuyết.

    Được người bạn thân nhất của cô ta là Vương Duy Hành cổ vũ, Vu Mộ Tuyết liền quấn quít làm phiền Ti Nhược Tiêu.

    Vương Duy Hành, cô ta rất thích phản bội, cô ta có một bộ lý luận của riêng mình, cô ta cho rằng phụ nữ phản bội không phải là vấn đề gì to tát, nhất là phụ nữ xinh đẹp, cô ta cho rằng phụ nữ xinh đẹp phản bội là điều đương nhiên.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 249: Dì Vu qua đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có người bạn như vậy, Vu Mộ Tuyết cảm thấy việc cô ta phản bội không có gì to tát.

    Vì vậy, Vu Mộ Tuyết cảm thấy Ti Nhược Tiêu không chịu tha thứ cho mình vì Ti Nhược Tiêu hẹp hòi, cô ta cảm thấy Ti Nhược Tiêu không đủ rộng lượng.

    Ngoài Vu Mộ Tuyết, gần đây Vu Thử Nguyệt cũng điên cuồng quấy rầy Ti Nhược Tiêu. Cô ta luôn đến Tập đoàn của Ti thị để tìm Ti Nhược Tiêu với lý do tìm kiếm tài chính từ Ti gia.

    Ti Nhược Tiêu rất khó chịu, quyết định giả vờ mình đã có bạn gái.

    Trước đây Trương Thành Công đã cứu Đường Nhan một lần, lần trước tại bữa tiệc sinh nhật của bà cụ, Đường Nhan gặp lại Trương Thành Công, vì vậy Đường Nhan và Trương Thành Công đã trao đổi thông tin liên lạc.

    Dù thế nào đi nữa, Trương Thành Công được coi là người đã lấy một địch trăm gây náo loạn lớn trong trung tâm ở cữ, cứu Đường Nhan. Vì vậy, trong lòng Đường Nhan vẫn rất biết ơn Trương Thành Công.

    Ngoài ra, bây giờ Đường Nhan biết Trương Thành Công là em họ của Ti Nhược Tiêu, mặc dù Trương Thành Công là người hầu của thiếu gia Ti gia, cũng có thể xem như người hầu.

    Nhưng Trương Thành Công thực sự là con nuôi của dì và dượng của Ti Nhược Tiêu, vì vậy nói Trương Thành Công là em họ của Ti Nhược Tiêu cũng không quá.

    Hơn nữa, Ti gia thật sự rất thích Trương Thành Công, cho nên Trương Thành Công sống ở Ti gia kỳ thực chính là một thiếu gia.

    Đường Nhan biết thân phận hiện tại của mình, muốn gả cho Ti thiếu gia rất khó, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần.

    Đường Nhan muốn thông qua Trương Thành Công đến gần Ti Nhược Tiêu, cho dù cuối cùng không bắt được Ti Nhược Tiêu, nhưng nếu có thể thu phục được Trương Thành Công, vậy cũng không tồi!

    Dù sao, Trương gia chỉ kém hơn Ti gia một bậc mà thôi, nhưng nhà họ Trương cũng là một đại gia tộc ở nước ngoài, ở trong nước đúng là không có mấy nhà có thể thể vượt qua Trương gia.

    Vì vậy, sau khi Đường Nhan thêm WeChat của Trương Thành Công, Đường Nhan không có việc gì đã trò chuyện với Trương Thành Công.

    Hôm nay, Đường Nhan lại trò chuyện với Trương Thành Công, trong khi trò chuyện, họ đã nói về Ti Nhược Tiêu.

    Đường Nhan nói: "Trương thiếu, tôi phát hiện Ti thiếu thật ẩn nhẫn, giả làm một người nông thôn nghèo khó, ở Vu gia nhẫn nhịn ba năm, tức giận ba năm, tôi nghĩ người đàn ông như vậy thực sự rất lợi hại, tôi đặc biệt ngưỡng mộ người đàn ông như vậy."

    "Anh họ tôi thật là rất lợi hại." Trương Thành Công chân thành nói, "Nếu như tôi là anh ấy, chỉ sợ thật sự chịu không nổi lâu như vậy."

    Trước đây Trương Thành Công vẫn gọi Ti Nhược Tiêu là thiếu gia, nhưng sau ba năm, Trương Thành Công đã gọi anh một cách trôi chảy, hơn nữa, anh ấy vốn là con nuôi của dì và chú của Ti Nhược Tiêu, vốn chính là em họ của Ti Nhược Tiêu. Vì vậy, anh ấy không sửa lại, tiếp tục gọi Ti Nhược Tiêu là anh họ của mình.

    "Anh họ của anh thật lợi hại. Đúng rồi, sau khi Ti thiếu và đại tiểu thư Vu gia ly hôn, đại tiểu thư Vu gia có quấy rầy Ti thiếu nữa không?"

    "Đừng nhắc tới nữa, không biết Vu gia bây giờ nghĩ gì, không chỉ có Vu Mộ Tuyết, ngay cả Vu Thử Nguyệt cũng bắt đầu quấy rầy anh họ tôi."

    "Này! Chỉ có thể nói là Ti gia quá giàu có, luôn có một số phụ nữ thấy tiền là sáng mắt muốn ở cùng Ti thiếu. Anh nói Ti thiếu đừng để những chuyện này trong lòng, luôn có vài con ruồi muốn bu vào quả trứng ngon."

    "Anh họ tôi thực sự không muốn nói chuyện với họ. Anh ấy nói anh ấy đã tìm được bạn gái mới. Nhưng nghe nói dì Vu hiện đang bệnh nặng. Dì Vu trước đây luôn đối với anh họ tôi rất tốt. Ba năm qua, Vu gia chỉ có hai người không khi dễ anh ấy, một là ông cụ Vu, ông ấy đã qua đời. Hiện tại dì Vu là người duy nhất còn sống đối tốt với anh ấy, cho nên anh ấy muốn đến thành phố B gặp mặt dì Vu lần cuối. Nhưng dì Vu nói bà ấy muốn gặp bạn gái mới của anh họ tôi trước khi chết, nếu không sẽ chết cũng không nhắm mắt."

    "Hiện tại Ti thiếu có bạn gái sao?"

    "Không, anh ấy nói vậy chỉ để lừa Vu gia thôi."

    "Vậy Ti thiếu có thể tìm một người phụ nữ đóng giả làm bạn gái của anh ấy."

    "Không được." Trương Thành Công buồn bực nói, "Dù sao thì anh họ tôi bây giờ đã là một tổng giám đốc lớn, hơn nữa anh ấy còn là thiếu gia của Ti gia. Chuyện này nếu để người khác biết, chỉ sợ có một số phụ nữ thấy tiền liền sáng mắt, giả mạo là bạn gái anh họ tôi. Hơn nữa, muốn tìm người cũng không dễ, phải là một tiểu thư nhà giàu mới được. Có tiểu thư nhà giàu nào bằng lòng giả làm bạn gái của người khác, còn không đòi kết hôn với anh họ tôi, làm hỏng danh tiếng của chính mình?"

    Sau khi nghe Trương Thành Công nói, Đường Nhan suy nghĩ một lúc, sau đó gửi một tin nhắn thoại cho Trương Thành Công: "Trương thiếu, là như vậy. Dù sao, lúc trước anh cũng lấy một địch trăm, cứu tôi từ trung tâm ở cữ, ân tình này còn chưa báo đáp cho anh! Nếu anh họ anh cần tôi, tôi có thể giả làm bạn gái của anh ấy. Hiện tại thanh danh của tôi cũng không tốt, đã ly hôn. Tôi là một người phụ nữ, có một con gái, vì vậy tôi cũng không cần tự trọng tự ái, nếu anh và Ti thiếu cần tôi, tôi tùy thời đều có thể giả làm bạn gái của Ti thiếu."

    "Cái này.. thật thích hợp sao?"

    "Rất thích hợp," Đường Nhan vội vàng đáp, "Ân tình của Trương thiếu tôi không cách nào báo đáp, chỉ một chuyện nhỏ như vậy, tôi còn có thể giúp Trương thiếu cùng Ti thiếu, chỉ cần Ti thiếu không chê thanh danh tôi không tốt, không làm mất mặt Ti thiếu là được."

    "Mất mặt thì không có. Cô đừng quá coi thường bản thân. Tôi thấy cô rất tốt. Vừa đẹp lại có gia cảnh tốt, anh họ tôi bắt cô giả làm bạn gái anh ấy cũng không có gì đáng xấu hổ. Vậy để tôi nói với anh họ tôi, nếu anh ấy đồng ý, vậy thì liền làm phiền cô."

    "Trương thiếu yên tâm, tôi cũng không cảm thấy phiền phức, hơn nữa tôi chỉ là giúp đỡ, về sau sẽ không quấy rầy Ti thiếu."

    Ba ngày sau, đoàn người Vu gia lên đường đến thành phố B.

    Cả Vu Mộ Tuyết và Vu Thử Nguyệt đều chưa từng đi xe của Trương Thành Công, hai người họ muốn đi cùng, nhưng Ti Nhược Tiêu đã từ chối, anh nắm tay Đường Nhan ngồi vào ghế sau xe của Trương Thành Công.

    Khi đến thành phố B, đi gặp dì Vu, dì nắm tay Ti Nhược Tiêu nói những lời cuối cùng, dường như dì Vu chỉ còn hơi thở cuối cùng, có thể chết bất cứ lúc nào.

    Điều mà Ti Nhược Tiêu không bao giờ ngờ tới là những lời cuối cùng của dì Vu hóa ra lại là: "Anh trai dì đã sớm đoán trước được Mộ Tuyết và con sẽ ly hôn, cho nên anh ấy đã bố trí người của mình ở Cục Dân chính, con và Mộ Tuyết vẫn chưa ly hôn."

    Sau khi dì Vu nói xong, liền qua đời.

    "Dì!"

    Ti Nhược Tiêu thương tâm quỳ xuống, anh muốn tiễn dì đoạn đường cuối cùng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...