Bạn được Le ngoc anhhh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 40 Thay đổi diễn viên

"Đúng a." Mạc Tửu vỗ vỗ đầu, "Tại sao tôi không nghĩ đến vấn đề này?"

"Những gì anh nghĩ rất đơn giản, vấn đề là, làm thế nào chúng ta mới có thể ngăn Đường Nhan diễn bộ phim đó?"

"Chị dâu, chị yên tâm, chuyện này anh trai em nhất định có thể giải quyết."

"Thật sao?" Đường Âm quay về phía Mạc Uất Sở.

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Thực ra rất đơn giản, tôi biết không ít người trong giới giải trí, chỉ cần tôi nói một tiếng, có thể đổi diễn viên."

"Nhưng, bây giờ đã nửa tháng, đổi thế nào?"

"Không sao, chỉ là vai một tiểu nha hoàn mà thôi, mặc dù là vai phụ rất quan trọng nhưng cảnh quay chắc chắn không nhiều lắm. Hơn nữa, có thể cắt các cảnh trước của Đường Nhan. Công nghệ hiện tại rất tiên tiến, không tốn nhiều chi phí, về phần chi phí, tôi sẽ cung cấp."

"Vậy thì chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu?"

"Không sao, chờ sau khi em nổi tiếng, tiền sẽ kiếm lại được."

"Chờ sau khi tôi nổi tiếng?" Đường Âm sửng sốt, "Đại thiếu gia, ý của anh là?"

"Em diễn vai đó đi." Mạc Uất Sở nói, "Trước đây Đường Nhan là người dẫn chương trình, bà cụ liền thay đổi cái nhìn với cô ta. Nếu em có thể trở thành một diễn viên nổi tiếng, bà cụ nhất định sẽ càng hài lòng với em."

"Đúng a." Trương Tiểu Phàm phụ họa nói, "Tiểu Âm, em đi đóng phim đi, nếu em trở thành đại minh tinh, em ở Đường gia cũng sẽ cótiếng nói hơn."

Sau khi suy nghĩ, Đường Âm cảm thấy đề nghị này không tệ, cô liền thay thế Đường Nhan, diễn vai nha hoàn bên cạnh nữ chính.

Đường Âm đến đoàn phim, người đóng vai nữ chính là một nữ diễn viên rất xinh đẹp tên Chu Thủy Hương.

Chu Thủy Hương thực sự đến từ một nơi rất xa, khi cô ấy tham gia tuyển chọn, mặc dù bị người khác coi thường nhưng hiện tại cô ấy đã là một diễn viên nổi tiếng, có thể nói cô ấy là diễn viên hàng đầu.

"Đường Âm, em cùng Đường Nhan trước đây là hai chị em sao? Hình như tôi nghe thấy những người khác trong đoàn phim nói cô ta là chị em?"

"Đúng vậy." Đường Âm ngượng ngùng cười gật đầu, "Gần đến tháng 9. Chị em bây giờ là sinh viên đại học, chị ấy phải về thu dọn đồ đạc, sau đó đến trường học."

"Thì ra là như vậy a.." Chu Thủy Hương cũng không nghĩ nhiều, "Đúng rồi, Tiểu Âm, bây giờ em đang học ở đâu?"

"Bây giờ em vẫn là một học sinh trung học, chưa thi đại học." Đường Âm nói đến đây, đột nhiên lo lắng "Sang năm sẽ thi đại học, nhưng bây giờ em đi quay phim, chị nói, đến lúc đó không được nhận vào đại học, phải làm sao bây giờ?"

"Em thật ngốc, hiện tại em cũng coi như là diễn viên, em có thể báo danh tham gia thi nghệ thuật, thí sianh nghệ thuật không cần đạt điểm cao văn hóa."

Những lời của Chu Thủy Hương đã nhắc nhở Đường Âm, đúng vậy, lúc trước cô luôn suy nghĩ như thế nào mới có thể được nhận vào trường đại học hàng đầ như Đường Nhan.

Nhưng cho tới bây giờ cô không nghĩ đến việc đi đường tắt, bây giờ Chu Thủy Hương nói như vậy, cô đột nhiên đã nghĩ tới, trường đại học của Đường Nhan vẫn có khoa diễn xuất, cũng nói là, nếu lớp văn hóa không thể bắt kịp những học sinh đó trong một năm, vậy cô cũng có thể tham gia thi nghệ thuật a! Cô cố gắng như thế, nếu điểm văn hóa của cô đạt mức điểm tối thiểu của thí sinh nghệ thuật thì vẫn có thể.

Hơn nữa, Đường Âm muốn học chung trường đại học với Đường Nhan, mà ở trường của Đường Nham] n, điểm xét tuyển của các thí sinh ngành nghệ thuật thực sự không cao lắm.

Nếu như vậy, chỉ cần cô cố gắng một phen, liền khẳng định có thể thi vào. Đối với bài thi nghệ thuật, cô tin Mạc Uất Sở có thể giúp cô giải quyết, cô chỉ cần đạt đủ điểm trong lớp văn hóa là đủ.

Mà lúc này Đường Nhan đang rất buồn bực, cô ta đang quay phim rất tốt thì đột nhiên được thông báo vai diễn của cô ta bị thay thế, để cô ta thu dọn đồ đạc rời đoàn phim.

Đối với việc cô ta vất vả hơn nửa tháng qua, đạo diễn trực tiếp đưa cho cô ta một khoản tiền mặt.

Phải biết rằng, Đường Nhan tốt xấu gì cũng là Đường đại tiểu thư, sao cô ta có thể để vào mắt một số tiền nhỏ như vậy? Cô ta quay phim không phải vì kiếm tiền, cô ta chỉ muốn trở thành đại minh tinh mà thôi.

Nhưng cô ta làm việc chăm chỉ trong nửa tháng, cô ta cảm thấy rằng mình đã diễn xuất rất tốt. Lúc này, đoàn phim cư nhiên lại dùng tiền để sa thải cô ta, cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta biết vai diễn của cô ta đã bị người khác mua bằng tiền.

Nhưng, rốt cuộc ai đã mua nó? Rốt cuộc ai có khả năng lớn như vậy, có thể khiến cho đoàn phim đã làm được nửa tháng đột ngột thay đổi diễn viên?

Mặc dù cô ta phân cảnh của cô ta cũng không quá nhiều, nhưng đã nửa tháng, cũng có không ít cảnh quay đâu, hơn nữa, cô ta cũng đã diễn với những diễn viên khác, nếu đột nhiên đổi một diễn viên mới, xác thực có chút cái được không bù đủ cái mất.

Cho nên Đường Nhan dám xác định, người mua vai diễn đó, nhất định không phải là người bình thường, hoặc là đặc biệt có tiền, hoặc là địa vị đặc biệt cao.

Đường Nhan đoán sai, người mua vai diễn là Mạc Uất Sở, Mạc Uất Sở là con ngoài giá thú của Mạc gia, địa vị của anh thực ra cũng không tính là rất cao.

Hơn nữa, Mạc Uất Sở chỉ quản lý một số chi nhánh của Mạc thị, cũng như một vài khách sạn mà thôi, trong tay anh cũng không có nhiều công việc kinh doanh.

Cho nên Mạc Uất Sở kỳ thật cũng không xem như rất có tiền, nhưng Mạc Uất Sở vì Đường Âm lại sẵn sàng chi tiền, hơn nữa người đầu tư vở kịch này lại là một người quen cũ của Mạc Uất Sở, hơn nữa vai diễn này thực ra cũng không coi là vai lớn gì nên Mạc Uất Sở không tốn quá nhiều tiền.

Có thể nói, tiền bạc không là gì đối với Mạc Uất Sở, anh cũng không thấy tiếc.

Thứ duy nhất khiến Mạc Uất Sở đau lòng chính là một hộp trang sức phiên bản giới hạn, bây giờ hộp trang sức này đặc biệt khó mua, anh rất vất vả mới mua được, vốn là muốn tặng cho Đường Âm. Nhưng nhà đầu tư cũng muốn hộp trang sức này, nói là để tặng cho vợ.

Mạc Uất Sở cân nhắc, sau này khẳng định còn có thể tặng thứ khác cho Đường Âm, cho nên tặng hộp trang sức cho nhà đầu tư, mặc dù anh có chút không nỡ, nhưng chỉ cần có thể giúp Đường Âm, này cũng không tính là chuyện gì.

Sau khi Đường Âm biết Mạc Uất Sở đã đưa hộp trang sức cho nhà đầu tư, cô quả thực không tức giận, cô cảm thấy Mạc Uất Sở làm rất đúng.

Bây giờ cô rất thực tế, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, ít đi một hộp trang sức thì có là gì?

Hơn nữa, hộp trang sức này đã hết hàng, cho nên mới khó tìm, lúc trước nước hoa mà công ty mua cũng rất khó tìm.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 41 Đường Âm đi đóng phim

Khi ấy, rất nhiều người nuốn mua loại nước hoa đó, đều đánh nhau đến vỡ đầu, nhưng sau một thời gian dài, ngoài phố ở đâu cũng có. Vì vậy, Đường Âm cảm thấy hộp trang sức này sau này nhất định sẽ có nhiều trên đường phố, đến lúc đó, cũng không cần Mạc Uất Sở mua cho cô, cô có thể tự mình mua.

Về phần Mạc Uất Sở thật vất vả mới mua được hộp trang sức cho cô lại tặng cho người khác, nhưng lại thành công thay Đường Nhan, cô đương nhiên rất vui.

Điều mà Đường Âm muốn làm nhất bây giờ là báo thù, mà bây giờ Đường Nhân lại một lần nữa thất bại, này đối với Đường Âm mà nói, chính là một chuyện vui lớn.

Đương nhiên, mặc dù bây giờ Đường Âm cảm thấy vui vẻ, nhưng cuộc sống của cô thực sự không dễ dàng chút nào.

Bây giờ mỗi ngày Đường Âm nỗ lực quay phim, bởi vì cô cần phải thay thế phần mà Đường Nhan đã quay trước đó. Vì vậy, khi các diễn viên khác nghỉ ngơi, cô vẫn phải tăng ca để bù lại những cảnh quay trước đó.

Mà cứ như vậy, lão sư quay phim, lão sư hội đồng còn có lão sư chiếu sáng phải cùng cô làm thêm giờ. Mặc dù những lão sư này không nói gì, nhưng Đường Âm rất hiểu chuyện, khi nào cô không có việc liền cùng uống trà sữa với những giáo viên này, đương nhiên là cô trả tiền.

Thấy Đường Âm hiểu chuyện như vậy, thiện ý của các lão sư dành cho Đường Âm cũng tăng lên. Dù sao, bọn họ cũng không phải là diễn viên, khán giả cũng không tìm hiểu về họ, cảm thấy bọn họ không phải là đại minh tinh.

Nhưng diễn viên Đường Âm này rất tôn trọng họ, không thể không nói Đường Âm thực sự rất giỏi.

Hôm nay, Đường gia.

"Nhan nhi, vai diễn của con rốt cuộc là bị ai mua? Sao con đột nhiên trở về nhà?"

"Con cũng không biết." Đường Nhan nói, "Khi con rời đoàn phim, diễn viên thay thế con còn chưa đến, cho nên con cũng không nhìn thấy cô ta, nhưng khẳng định là phụ nữ, nếu không thì làm sao diễn nha hoàn?"

"Con nói nhảm gì vậy? Có thể thay con diễn nha hoàn, đương nhiên phải là phụ nữ! Nhưng hiện tại con chỉ biết cô ta là phụ nữ sao?"

"Con biết điều này." Đường Nhan chán nản nói. "Sau khi con rời đoàn phim, con hỏi những diễn viên khác mà con biết khi ở trong đoàn phim, hỏi bọn họ diễn viên mới là ai, kết quả, con không gọi cho bọn họ được, gửi tin nhắn cũng không trả lời, có lẽ tất cả họ đã chặn hoặc xóa con."

"Trời ạ! Diễn viên mới này thật quá đáng sợ!" Long Liên Tâm từ đáy lòng nói, "Người này thế nhưng có thể khiến nhiều diễn viên như vậy thay cô ta giữ bí mật, xem ra lai lịch người này không nhỏ! Nhưng lai lịch lớn như vậy tại sao lại cướp đi một vai nhỏ của con? Có phải có thù hận gì với con không?"

"Con cũng không biết. Con không biết gần đây con đã đắc tội ai. Mẹ, mẹ nói, cô ta có thể có một chân với Tiểu Lai và Tiểu Vệ, cô ta ghen tị với con sao?"

"Con cũng không bằng nói cô ta có một chân với Mạc Nhiên, như vậy tốt xấu gì cũng đáng tin hơn một chút." Long Liên Tâm liếc mắt nhìn Đường Nhan một cái, "Sau này không được nhắc đến Tiểu Lai và Tiểu Vệ, hiểu không? Đúng rồi, co còn liên lạc với bọn họ không?"

"Đã sớm không còn, mẹ, mẹ yên tâm đi, con thật sự không đến đó nữa."

"Như vậy là tốt rồi, đúng rồi, gần đây Đường Âm không về nhà, đã lâu không về."

"Vâyh ai nấu ăn?"

"Mẹ Ngô trở về rồi."

"Vậy bây giờ bà cụ vẫn cho Đường Âm mỗi tháng bốn vạn sao?"

"Vẫn, một phân tiền cũng không thiếu. Hiện tại cô ta cũng không nấu ăn, nhưng tiền tiêu vặt vẫn một tháng bốn vạn. Mẹ đã nói chuyện này với bà cụ, nhưng bà ấy nói bây giờ Đường Âm đang chăm chỉ học hành, cho nên cho tiền nhiều hơn là để cô ta mua tài liệu học tập. Đúng rồi, đây không phải là trọng điểm, con nói, Đường Âm vừa vẹn lúc này không về nhà, con lại vừa vựn rời khỏi đoàn phim, người thay thế con có thể là cô ta không?"

"Không thể nào." Đường Nhan nói với vẻ mặt không thể tin nói, "Cô ta không có khả năng khiến các diễn viên không để ý đến con?"

Kỳ thực Đường Nhan đã nghĩ sai, người này đúng là Đường Âm.

Sở dĩ các diễn viên xóa thông tin liên lạc của cô ta hoặc chặn, cũng không phải vì Đường Âm có khả năng lớn, mà bọn họ đều biếtt hanh danh của Đường Nhan tệ đến mức nào.

Tuy rằng bọn họ cũng không phải là người tốt gì, nhưng vụ bê bối trước đây của Đường Nhan thật sự khiến bọn họ buồn nôn. Lúc trước Đường Nhan làm diễn viên trong đoàn phim, họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý trao đổi thông tin liên lạc với Đường Nhan.

Nhưng bây giờ Đường Nhan đã rời đoàn phim, Đường Âm đến, họ cho rằng đó là bởi vì quản lý cảm thấy thanh danh của Đường Nhan quá tệ, thực sự không muốn dùng cô ta, sở dĩ chọn Đường Âm thay thế cô ta chính là vì muốn giữ lại mặt mũi cho nhà họ Đường.

Cho nên bây giờ bọn họ đều biết Đường Nhan là tiểu thư bị Đường gia từ bỏ, mà Đường Âm chính là hy vọng tương lai của nhà họ Đường. Vì vậy, họ đương nhiên sẽ không lưu lại thông tin liên lạc của Đường Nhan, họ cảm thấy càng cách xa một người như vậy càng tốt.

Nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan thật sự không nghĩ đến bọn không để ý tới Đường Nhan, chỉ vì thanh danh của Đường Nhan kém. Bọn họ thật sự cho rằng người thay Đường Nhan làm nha hoàn có lai lịch không nhỏ, cho nên mặc dù họ nghi ngờ Đường Âm, nhưng sự nghi ngờ này chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Hơn nữa lúc trước Long Liên Tâm cũng hỏi bà cụ Đường Âm đi đâu, bà nói Đường Âm đã đi trại hè nên gần đây không về nhà.

Mà nói cũng khéo, đoạn thời gian này mẹ Ngô vừa vẹn trở về Đường gia nên Đường Âm đương nhiên bị bị xem nhẹ, bây giờ Đường Âm chỉ thanh thản ổn ịnh quay phim trong đoàn phim.

Đường Âm đặc biệt hiểu chuyện, không có chuyện gì cũng mua những món quà nhỏ cho những người trong đoàn làm phim, những món đồ này tuy không có giá trị cao nhưng rất khéo léo, thỉnh thoảng còn mời mọi người uống trà sữa.

Cô thậm chí còn trổ tài nấu nướng của bản thân, ở trọng đoàn phim mở một căn bếp nhỏ cho mọi người, để mọi người không phải ăn cơm hộp.

Tất nhiên, mọi người cũng không lợi dụng cô một cách vô ích. Sau khi cùng nhau ăn cơm, bọn họ thực sự đối tốt với Đường Âm.

Dù sao Đường Âm cũng rất hiểu chuyện, ai cũng không đối xử tệ với một cô gái hiểu chuyện.

Đường Âm có mối quan hệ tốt với những người trong đoàn phim, hơn nữa, hiện tại cô coi như là mở rộng mối quan hệ của mình, cô cảm thấy họ đều là mối quan hệ của mình, cô thích cảm giác có mối quan hệ rộng rãi.

Hơn nữa, những người này quả thực là người hữu dụng, nếu ngày nào đó cô thật sự cần nhờ dư luận để trả đũa Đường Nhan, nước bọt của fan những người này cũng đủ để Đường Nhan uống một hồ rồi.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 42 Mỹ phẩm không gì sánh được

"Tiểu Âm, em cần chú ý ở đây một chút." Đạo diễn Ngô Quảng Nhiên nói với Đường Âm, "Ánh mắt của em vẫn chưa đủ tàn nhẫn, cảnh này là cảnh nhân vật sẽ liều chết để bảo vệ chủ tử, vì vậy ánh mắt của em phải có thể cho mọi người thấy sự quyết tâm, ánh mắt của em phải tàn nhẫn, hiểu không?"

"Em hiểu rồi."

Đường Âm đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ khi chết ở kiếp trước của cô trông như thế nào, cô cảm thấy ánh mắt lúc đó của mình hẳn là rất đặc biệt tàn nhẫn, cho nên, cô liền lấy ống kính máy quay đối diện xem như Mạc Nhiên và Đường Nhan, cô giả vờ bây giờ mình đang mằn trên giường phẫu thuật.

Cho nên ánh mắt của cô đột nhiên trở nên tàn nhẫn, đạo diễn nhìn thấy liền vội vàng nói: "Không tệ, diễn rất tốt, giữ ánh mắt này, bắt đầu!"

"Thế tử, người muốn mưu quyền soán vị, nô tỳ quản không nổi, nhưng người cũng không thể kéo chủ tử của tôi vào được? Nếu người thật sự vì chuyện này mà định tội, vậy nô tỳ thà bị ngũ mã phanh thây, thậm chí là vạn đao lăng trì, nô tỳ cũng tuyệt đối sẽ không chớp mắt!" Đường Âm chậm rãi nói ra câu này, ánh mắt tàn nhẫn, giọng nói nhẹ nhõm, cô thật sự diễn rất tốt.

"Không tệ! Cảnh này rất tốt!"

Đường Âm được đạo diễn khen ngợi, cô cũng rất vui.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, những người trong gia đình cô ở thành phố A không mấy vui vẻ.

"Các chị em, chúng ta đừng mua mỹ phẩm của Đường thị nữa, mỗi lần chúng ta mua mỹ phẩm do Đường thị sản xuất, đồng nghĩa với việc thêm một ô nhỏ vào sự nghiệp tìm đàn ông của Đường Nhan."

Bây giờ trên mạng có nhiều người như vậy, đến nơi nào cũng đều có thể nghe được những lời như vậy.

Quả thực, vụ bê bối trước đây của Đường Nhan đã bị lan truyền quá rộng, tất cả mọi người đều mắng Đường Nhan là một người phụ nữ vô liêm sỉ. Mà Đường Nhan là tiểu thư nhà họ Đường, cho nên tất cả mọi người nói mua mỹ phẩm của nhà họ Đường là đổ thêm dầu vào ngọn lửa vô liêm sỉ của Đường Nhan.

Nhà họ Đường cũng không biết là ai đã truyền ra như vậy, tóm lại, bà cụ Đường biết nhà họ Đường khó qua được cửa ải này.

Mỹ phẩm nhà họ Đường sản xuất, mặc dù không khó mua như những mỹ phẩm nổi tiếng của nước ngoài, nhưng cũng coi như là nhãn hiệu nổi tiếng trong nước.

Hơn nữa, mỹ phẩm của Đường gia tương đối rẻ, nhất là loại nước hoa mà Đường gia mới tung ra thị trường năm nay, được công nhận là Tổ Mã Long, rất nhiều người mua.

Nhưng kể từ khi trên mạng xuất hiện "Mua mỹ phẩm của Đường gia sẽ đổ thêm dầu vào ngọn lửa vô liêm sỉ của Đường Nhan", không thể không thừa nhận, việc kinh doanh mỹ phẩm của Đường gia xuống dốc không phanh.

Hôm nay, bà cụ thấy mỹ phẩm do công ty mình sản xuất không bán được, bà cụ chỉ vào Long Liên Tâm nói: "Nếu không được, để Nhan nhi công khai cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường đi!"

"Hả?" Long Liên Tâm sững sờ. "Mẹ, mẹ không thể làm như thế! Mặc dù bây giờ bên ngoài đều mắng Nhan nhi, nhưng bọn họ mắng thì bọn họ mắng, Nhan nhi nói thế nào cũng là cháu gái của mẹ, là Đường đại tiểu thư a! Sao mẹ có thể vì người ngoài mắng Nhan nhi, liền muốn cắt đứt quan hệ với Nhan nhi? Nói lại, bây giờ Đường gia chúng ta đã không lo ăn uống, bây giờ chúng ta cố gắng kiếm tiền như vậy vì cái gì a? Còn không phải vì cho Nhan nhi sống tốt hơn sao? Nếu mẹ đuổi Đường Nhan ra ngoài, vậy thì sau này ai sẽ kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Đường chúng ta?"

"Không phải còn có Tiểu Âm sao?" Bà cụ thản nhiên nói.

Bà cụ nói câu này khiến Long Liên Tâm triệt để đứng ngồi không yên, bà ta không nghĩ đến, bây giờ bà cụ đã thích Đường Âm đến mức này, bây giờ bà cụ muốn Đường Nhan cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường, sau đó lại để lại tài sản của nhà họ Đường cho Đường Âm!

Bà cụ nói gì tiếp theo, Long Liên Tâm một câu cũng không nghe vào, bà ta chỉ nhớ mình loạng choạng lên lầu hoặc được người giúp việc đỡ lên.

"Nhan nhi, có chuyện lớn rồi."

"Mẹ, lại xảy ra chuyện gì?"

Sau khi Đường Nhan nói xong lời này, đột nhiên ý thức được chính mình vừa nói "lại", cô không khỏi cười khổ một chút, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.

Long Liên Tâm đem lời của bà cụ nói lại một lần nữa với Đường Nhan, Đường Nhan đột nhiên tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng hiện tại cô ta cũng không nghĩ ra cách tốt nào, nhưng cô ta dứt khoát nói: "Bất luận nhue thế nào con cũng không đem vị trí Đường đại tiểu thư nhường cho Đường Âm! Con sẽ không bao giờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường trước mặt mọi người!"

"Nhan nhi, mẹ đã nghĩ cho con một cách, bây giờ vấn đề chính là mỹ phẩm của Đường gia chúng ta không bán được, nếu con có thể bán mỹ phẩm ra ngoài, đảo ngược tình thế, không tin bà cụ không hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn khen con nữa!"

"Nhưng con bán không được!"

"Xe lên núi tất có đường, bây giờ đây là cách duy nhất, mẹ sẽ giao vị trí trưởng phòng kinh doanh của hãng mỹ phẩm cho con trước, con thử một lần, nếu con bán hết mỹ phẩm thì sao?"

"Cũng đúng." Đường Nhan gật đầu, "Vừa lúc bây giờ con cũng không quay phim, con cũng không muốn quay lại trường để mọi người bàn tán, con sẽ đến công ty mỹ phẩm của chúng ta thực tập, này tốt xấu gì cũng coi như là một đơn vị thực tập không tệ."

Như vậy, Đường Nhan trở thành trưởng phòng kinh doanh của công ty TNHH Mỹ phẩm thuộc Đường thị, cô ta vì mỹ phẩm nhà mình sản xuất bán ra ngoài, thật là biện pháp gì cũng đều dùng tới.

Bạn thân của cô ta Tôn Đằng vì hỗ trợ công việc kinh doanh, chính mình mua một số bộ mỹ phẩm. Nhưng Đường Nhan cũng không lấy tiền của cô ấy, trực tiếp bán với giá gốc.

Kỳ thật, Tôn Đằng thường sử dụng mỹ phẩm cao cấp ở nước ngoài, nếu không phải vì muốn hỗ trợ Đường Nhan, cô ấy sẽ không mua mỹ phẩm rẻ tiền như vậy!

Đương nhiên, mỹ phẩm do Đường thị sản xuất, ngay cả Đường Nhan cũng khôn dùng, bây giờ chỉ có Đường Âm là vẫn còn dùng. Sở dĩ Đường Âm vẫn dùng loại đồ trang điểm này là trước do cô đã mua một ít mỹ phẩm trên mạng, sau đó, bà cụ nói nó không đắt bằng mỹ phẩm của nhà họ Đường, cho nên Đường Âm hay dùng mỹ phẩm do nhà mình sản xuất.

Đương nhiên, Đường Âm cũng không kén chọn, cô cảm thấy mỹ phẩm này cũng không tệ, dù sao cũng là nhãn hiệu lớn trong nước, sau này có thể dùng miễn phí, cô rất vui vẻ.

Mà Tôn Đằng không nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy những món mỹ phẩm này chỉ những người phụ nữ đã kết hôn với công nhân nhập cư mới dùng, vì vậy sau khi mua về, cô ấy trực tiếp đưa cho người giúp việc trong nhà.

Nhưng Tôn Đằng mua một vài bộ căn bản là bé nhỏ không đáng kể, Đường Nhan không biết số mỹ phẩm còn lại bán thế nào, vì vậy cô ta đưa giá đặc biệt, hơn nữa đặt rất nhiều quà tặng miễn phí vào tất cả các quầy.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 43 Thiên phú kinh doanh của Đường Nhan

Hai biện pháp này thực sự có cùng mục đích: Để mọi người thấy được lợi ích, như vậy liền mua.

Nhưng hiệu quả có vẻ không tốt lắm, doanh số có tăng lên một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, nếu cứ tiếp tục giảm như vậy thì mỹ phẩm của nhà họ Đường sẽ thua lỗ.

Đường Nhan không có lựa chọn nào khác, chuẩn bị "chuyến thăm riêng."

Hôm nay, Đường Nhan đến quầy, không để lộ thân phận, đeo kính râm to che nửa khuôn mặt, sợ bị người khác nhận ra, cô ta chỉ muốn xem quầy bán hàng như thế nào.

"Xin chào, chào mừng bạn đến với Hương Chi Hữu, xin hỏi cô muốn dưỡng da hay trang điểm?"

"Cái gì cũng được." Đường Nhan nói, "Tôi nghe nói, các cô đang có giảm giá, có gì đặc biệt không?"

"Đúng vậy, chúng tôi đang có giảm giá, hiện tại nếu cô mua kem lót trang điểm này có thể được giảm giá, đây là sản phẩm đang hot nhất, hơn nữa sản phẩm này không đắt, chỉ 123 tệ, bây giờ giảm giá xong chỉ còn 12 tệ 30 đồng!"

"Đúng là rẻ." Đường Nhan nói, "Thực sự không ngờ rằng một thương hiệu mỹ phẩm lớn như vậy thế nhưng chỉ 10 tệ đã mua được một sản phẩm."

"Không phải sao? Mỹ phẩm của chúng tôi thật sự rất tốt. Nếu không phải do Đường đại tiểu thư Đường gây ra chuyện gièm pha, dẫn đến mỹ phẩm không bán được, cũng không đến nỗi phải bán rẻ như vậy!"

Đường Nhan cảm thấy từ sau khi gặp chuyện đến giờ cô ta đã có thể chịu đựng, nhưng bây giờ cô ta nghe nhân viên quầy nhà mình nói mình như thế, cô ta thật sự không nhịn nổi nữa.

"Đường Nhan là đại tiểu thư của Đường thị cô, cô là nhân viên của Đường thị, cô nói cô ta như vậy có phải có chút không tốt không?"

"Có gì không tốt? Ai cũng biết cô ta là một phụ nữ không biết xấu hổ. Cô ta dám làm như vậy, còn sợ người khác nói mình sao?"

"Ba!" Đường Nhan hung hăng tát vào mặt nữ nhân viên, "Gọi quản lý của cô lại đây!

" Tại sao cô lại đánh người? "Những nhân viên khác đều vây lại, hỏi Đường Nhan," Cô là ai?

"Tôi là ai? Tôi là Đường Nhan!" Đường Nhan tháo chiếc kính râm quá khổ xuống.

Lúc này, có người nhận ra Đường Nhan, dù sao họ cũng có thể biết cô ấy qua TV.

Nữ quản lý bị gọi đến, nữ quản lý nhìn thấy bản thân Đường Nhan trông đẹp hơn trên TV, hơn nữa cô ta vẫn là cháu gái của chủ tịch, nên sau khi vẻ mặt của nữ quản lý ngừng lại, liền bắt đầu khen.

Nhưng Đường Nhan có thể nhìn ra nữ quản lý chỉ nói cho có lệ mà thôi, cũng không thực sự coi trọng Đại tiểu thư cô ta.

"Cô không cần nói nhiều lời tốt đẹp như vậy, bây giờ tôi không chỉ là Đường đại tiểu thư, bây giờ tôi còn là giám đốc kinh doanh của công ty mỹ phẩm Đường thị, tôi không chỉ quản lý chuyện của công ty, mà còn quản lý các quầy dưới công ty. Các người nói xấu tôi trước mặt khách hàng như vậy, đây có phải là điều mà nhân viên bán hàng bình thường nên làm sao? Như vậy đi, từ ngày mai quầy của các cô sẽ có người giám sát."

Sau khi Đường Nhan nói xong, lại đột nhiên nghĩ tới, cô ta chỉ vào người nói chuyện vừa rồi: "Đúng rồi, cô không cần làm việc ở đây nữa."

Đường Nhan nói xong liền rời đi, sau đó đi tới quầy khác kiểm tra.

Quầy này càng khoa trương hơn, tuy rằng không nói xấu Đường Nhan, nhưng Đường Nhan giả vờ là khách mua rất nhiều đồ ở đây, nhưng quầy không tặng một món quà nào.

Điều này làm Đường Nhan ngạc nhiên, bởi vì cô ta rõ ràng đã gửi rất nhiều quà đến các quầy trên toàn quốc, mà quầy này ở thành phố A, quà phải đến đầu tiên chứ.

Đường Nhan tính toán thời gian, sau đó lấy điện thoại ra hỏi phòng tài vụ, phòng tài vụ gửi cho cô doanh số bán quầy này mấy ngày nay.

Theo lý mà nói, bán hàng kiểu này không nên tặng nhiều quà, nên hiện tại trong cửa hàng này nên có nhiều quà, nhưng tại sao họ không tặng cô ta?

"Tôi muốn một số quà tặng, bản demo hoặc túi mỹ phẩm."

"Thưa cô, là như vậy, hàng mẫu và túi mỹ phẩm của chúng tôi không được tặng, nếu cô muốn, có thể tham gia hoạt động đổi thưởng."

"Hoạt động đổi thưởng?" Đường Nhan sửng sốt, "Đây là hoạt động khuyến mại sao? Các ngươi dùng quà tặng có thể đổi bao nhiêu?"

Cho tới bây giờ, Đường Nhan vẫn nghĩ quầy không tệ, cô ta tưởng là cần có một số tiền nhất định để đổi quà tặng, như vậy có thể khiến mọi người mua nhiều hơn một chút.

Tuy nhiên, điều mà Đường Nhan không ngờ tới là họ lại nói với cô: "Không có hạn mức, tất cả quà tặng đều mười tệ, cô chọn tùy ý."

"Nhưng những thứ này là quà tặng, nên được tặng miễn phí cho khách hàng, sao lại thu phí?"

"Đây là những hàng mẫu công ty giao cho các quầy, bình thường chúng tôi mang về nhà dùng. Nhưng lần này quà nhiều quá nên chúng tôi bán luôn, này cũng không có vấn đề gì chứ? Hơn nữa, những thứ này đều là đồ tốt, nhất là túi mỹ phẩm này, là đồng nhãn hiệu ở Ý, vì vậy túi mỹ phẩm này thực sự là một thứ tốt, chúng tôi chỉ bán mười tệ, thực sự rất rẻ."

Đường Nhan đã thực sự tức giận, cô ta cho cấp dưới phân phát rất nhiều mẫu và túi mỹ phẩm đến các quầy, thậm chí một số mặt hàng đắt tiền, là vì muốn tăng doanh thu.

Kết quả là những người này cư nhiên lấy quà tặng ra bán, điều này thực sự khiến cô cảm thấy tức giận.

Đường Nhan thề, tuyệt đối không để yên cho những người ở quầy này. Đương nhiên, người có thể đưa ra quyết định như vậy tuyệt đối không phải là nhân viên bình thường, nhất định là ý của quản lý của họ.

Cho nên Đường Nhan tức giận, trực tiếp để lộ thân phận của cô ta, sau đó gọi điện thoại.

Quản lý của quầy này cũng giống như quản lý của quầy vừa rồi, nói rất nhiều lời khen ngợi, nhưng Đường Nhan đã xác định mình sẽ không dùng người quản lý này nữa.

Kết quả cuối cùng là người quản lý bị sa thải, cô ta đổi sang người quản lý mới. Sau đó đặt hàng hiệu suất cho bộ phận này và báo cáo hiệu suất hàng tuần. Nếu hiệu suất không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị sa thải.

Tất nhiên, nếu doanh số bán hàng đạt chỉ tiêu, cho dù người bán ít đi, họ cũng có thể vì hiệu suất cao của đội mà giữ được công việc.

Không thể không nói, Đường Nhan vẫn có chút tài kinh doanh, cô ta cũng không biết thiên phú của mình giống ai, có lẽ giống bà cụ Đường, bà cụ cũng quyết đoán như vậy.

Bây giờ Đường Nhan cũng đang rất vội, một ngày đã đến hơn 20 quầy không báo trước.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 44 Tăng doanh số của Hương Chi Hữu

Bây giờ Đường Nhan không có dự định gì khác, cô ta chỉ muốn cho bà cụ xem màn trình diễn của mình.

Dù sao, bây giờ trong mắt bà cụ cô ta cũng đã rất kém cỏi, nếu cô ta không tăng doanh số bán mỹ phẩm lên một chút, cô ta thật sự sợ bà cụ sẽ ép cô ta đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đường.

Gần đây Trương Tiểu Phàm làm quản lý ở khách sạn núi Đại Không rất vui vẻ, cậu vừa làm vừa học, hiện tại cậu cũng đã học được rất nhiều.

Hôm nay, Trương Tiểu Phàm nhìn thấy Tôn Vũ đăng trong vòng kết bạn, nói bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng Tôn Vũ không biết lấy đâu ra một bức ảnh chụp cảnh tuyết. Hơn nữa, còn kèm theo một câu: Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

"Tôn Vũ, cô lấy tấm ảnh chụp cảnh tuyết kia ở đâu vậy? Cô đi nước ngoài à?"

"Không phải, bây giờ ở khách sạn đang vào mùa cao điểm, mỗi ngày tôi đều đi làm, cả tháng không nghỉ ngơi, tôi nào có thời gian nước ngoài được?", Tôn Vũ nói, "Tôi mượn bức ảnh của một người bạn vừa đi chơi về, thế nào? Trương tổng, ảnh có đẹp không?"

"Ừm" Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Nhìn cũng được, nhất là bài thơ của cô, không được nhân gian kiến bạch đầu, thật sự rất có ý cảnh."

"Bài thơ này từ << Hòa tra vi nhân điệu vong thi>>, bài thơ này còn có một tên, là <<Điệu Kim phu nhân>>, tác giả là Triệu Diễm Tuyết."

"Triệu Diễm Tuyết?" Trương Tiểu Hổ sửng sốt, "Sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua cái tên này? Tôi chỉ biết Lí Bạch, Đỗ Phủ, Tô Thức."

"Triệu Diễm Tuyết là người đầu thời nhà Thanh, bà ấy là một người phụ nữ, hơn nữa chỉ là thiếp, không phải là chính thất nên không được nhiều người biết đến. Nhưng bài thơ này của bà ấy quả thật không tệ: Thệ thủy thiều hoa khứ mạc lưu, mạn thương lâm hạ thất phong lưu. Mỹ nhân tự cổ như danh tương, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu."

"Quả thật không tệ." Trương Tiểu Phàm thực ra nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy bài thơ rất hay. "Xem ra, người đọc sách các cô thật sự không vô ích, đều là học thức như vậy."

"Trương tổng, anh chưa từng đọc sách à?"

"Tôi tốt nghiệp sơ trung, ngay cả trung học tôi cũng chưa từng học qua."

"Hả?" Tôn Vũ sững sờ một chút, "Vậy anh có thể làm đến vị trí này quả thực không dễ."

"Bạn của tôi là vị hôn thê của Mạc tổng, cho nên, lúc trước tôi cũng từng làm quản đốc trong một khách sạn nhỏ, dù sao cũng coi như có chút kinh nghiệm quản lý khách sạn, nên được Mạc tổng gọi làm quản lý khách sạn."

Nghe Trương Tiểu Phàm nói như thế, Tôn Vũ không khỏi bĩu môi: Mạc tổng này tâm cũng quá lớn, mặc dỳ Trương tổng từng làm quản đốc khách sạn nhưng anh lại không có kinh nghiệm làm quản lý! Hơn nữa, bản thân anh còn nói, trước kia anh từng làm quản đốc trong một khách sạn nhỏ, khách sạn núi Đại Không này cũng không nhỏ! Khách sạn lớn như vậy giao cho Trương tổng quản lý, nếu Trương tổng làm phá sản thì sao bây giờ?

Nhưng mặc dù trong lòng Tôn Vũ nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.

"Đúng rồi, Tôn Vũ, cô đem toàn bộ nội dung bài thơ đó gửi cho tôi, tôi muốn học một chút."

"Trương tổng, nếu anh muốn học, tôi tặng anh một cuốn <<Thi tử bách khoa toàn thư>>", Tôn Vũ nói, "Ngoài ra còn có thơ của bạn tôi, còn có một số bài thơ khác, đều rất hay."

"Tốt!" Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Cô còn có bất cứ cuốn sách nào không cần, đều có thể tặng cho tôi, lúc trước tôi đọc ít sách, hiện tại càng ngày càng thấy đọc sách hữu ích, nên cái gì cũng đều muốn đọc."

Đang nói chuyện thì Mạc Uất Sở và Mạc Tửu đi tới, Tôn Vũ biết điều rời đi, mà Trương Tiểu Phàm cùng hai người tìm một phòng riêng nhỏ nói chuyện.

"Gần đây Đường Nhan thực sự cố gắng, cô ta rất mạnh mẽ và kiên quyết, chỉnh đốn lại các quầy Hương Chi Hữu, hiện tại doanh số của Hương Chi Hữu đang tăng lên. Hơn nữa, xem ra vận thế của Đường Nhan hiện tại đã quá rõ ràng rồi, cô ta dự định nếu không thể trở thành nghệ sĩ, cô ta sẽ phát triển trong giới kinh doanh. Đây với Đường Âm mà nói không phải là chuyện gì tốt, bởi so với giới giải trí, nếu có thể hòa nhập tốt trong giới kinh doanh, trở thành nữ chủ tịch thì sẽ có địa vị xã hội và tiền bạc hơn. Cũng nói là, chúng ta phải tìm cách phá Đường Nhan, khiến doanh số bán mỹ phẩm của Hương Chi Hữu lại giảm xuống." Mạc Uất Sở nghiêm túc nói.

"Mỹ phẩm Hương Chi Hữu không phải là thương hiệu mỹ phẩm được sản xuất bởi một công ty mỹ phẩm thuộc Đường thị sao?" Trương Tiểu Phàm nóim "Kỳ thậtm tôi cảm thấy phá hoại cũng vô ích, bởi vì mỹ phẩm của Hương Chi Hữu quả thực rẻ, lúc trước mọi người có thể bởi vì cảm thấy nhân phẩm của Đường Nhan quá tệ, không muốn mua mỹ phẩm của Hương Chi Hữu, nhưng không ai chê nhiều tiền, bây giờmỹ phẩm của Hương Chu Hữu đang giảm giá trên diện rộng, hơn nữa còn nhiều quà tặng, mọi người tự nhiên lại mua mỹ phẩm của Hương Chi Hữu, thậm chí một số người trước đây không dùng thương hiệu này cũng vì rẻ mà chọn thương hiệu này, đến nỗi những chuyện mất mặt mà Đường Nhan làm, thực ra cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng chỉ là chê cười Đường gia một phen mà thôi, mà chê cười Đường gia cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ mua mỹ phẩm do nhà họ Đường sản xuất."

"Em cảm thấy Tiểu Phàm nói đúng." Mạc Tửu nói. "Những cư dân mạng này chính là xem náo nhiệt không ngại phiền phức, chỉ là hiệp sĩ bàn phím, thấy Đường Nhan có chuyện gièm pha, chắc hẳn muốn mắng Đường Nhan, nhưng họ thực sự không để tâm đến vấn đề này, họ quan tâm hơn là họ có thể chiếm được lợi ích gì, khiến Đường Nhan đem mỹ phẩm của Hương Chi Hữu hạ giá, chính là để bọn họ chiến được tiện nghi, bọn họ thấy sản phẩm rẻ như vậy, khẳng định sẽ mua."

"Nói như cậu, Đường Nhan thật sự không đơn giản, xem ra trước giờ chúng ta vẫn xem thường cô ta."

"Đúng vậy." Mạc Tửu gật đầu, "Chúng ta thật sự đã coi thường Đường Nhan. Kỳ thật, nếu Đường Nhan thực sự tàn nhẫn, cô ta thật sự có thể dồn chị dâu cào đường chết, chẳng hạn như lần này, cô ta thấy mọi người đều đang chê cười, ngay cả Hương Chi Hữu cũng không thể bán, nhưng cô ta có thể phấ bỏ thế cục, làm cho doanh số của Hương Chi Hữu lần nữa tăng lên, kỳ thực, hiện tại giá của Hương Chi Hữu vẫn ổn định không bị lỗ, nhưng mọi người tin bởi vì chuyện gièm pha này nên mới giảm giá, hơn nữa, Đường Nhan cũng rất thông minh, bây giờ quản cáo của Hương Chi Hữu là: Chuyện gièm pha của đại tiểu thư bị lộ, thanh danh không còn được như trước, giảm giá khủng nhưng chất lượng không giảm."

"Đường Nhan này cũng thực thông minh." Mạc Uất Sở không thể không cảm thán, "Thật sự không nhìn ra cô ta là người nhẫn tâm như vậy, hơn nữa, chị dâu cậu hỏi người nhà họ Đường, bây giờ doanh số bán hàng của Hương Chi Hữu tốt hơn so với trước khi Đường Nhan gây chuyện."

"Cũng nói là, Đường Nha, lấy chuyện xấu của mình làm mánh lới quảng cáo, ngược lại cô ta còn thắng?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 45 Con số

Đây là câu hỏi của Trương Tiểu Phàm, dù sao thì cậu cũng xuất thân từ nông thôn, gặp ít chuyện, cậu thật sự chưa từng thấy người như Đường Nhan lấy thanh danh tiếng bị hủy coi như mánh lới kiếm tiền.

"Đúng, chính là như vậy." Mạc Uất Sở gật đầu, "Đường Nhan không biết xấu hổ, tăng doanh số của Hương Chi Hữu, bây giờ chúng ta thảo luận một chút như thế nào mới thể thắng trận?"

"Một người phụ nữ, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta thà chôn vùi bản thân, đem chuyện xấu của mình trở thành mánh lới quảng cáo, cuối cùng chuyển bại thành thắng. Cô ta có thể làm được thế này, chúng ta còn có thể làm gì để thắng trận này? Nói lại, chị dâu và Đường Nhan rốt cuộc có thù hận gì? Nếu không phải đặc biệt thù hận, thì tha cho Đường Nhan đi? Dù sao, chị dâu cũng đã hủy hoại thanh danh của Đường Nhan, cướp vai diễn của Đường Nhan, điều này tương đương với cắt đứt sự nghiệp diễn xuất của Đường Nhan. Tôi cảm thấy, thù bình thường cũng đã báo xong từ lâu, thật sự không cần tiếp tục trả thù Đường Nhan. Hơn nữa chị dâu cũng là người nhà họ Đường! Nếu cô ấy dùng Hương Chi Hữu làm ầm ĩ, như vậy lúc đó không phải cũng khiến nhà họ Đường bị tổn thất sao? Chị ấy không tiêu tiền của nhà họ Đường sao?"

Mạc Tửu một hơi nói, cậu cảm thấy Đường Âm không đủ rộng lượng, vì một mâu thuẫn nhỏ trong nhà mà trả thù Đường Nhan, thậm chí coi thường lợi ích của Đường gia.

Vì vậy, hình tượng của Đường Âm trong lòng Mạc Tửu rất tệ, ngược lại hình tượng của Đường Nhan trong lòng Mạc Tửu đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì Mạc Tửu cho rằng Đường Nhan là một người phụ nữ rất thông minh, cô ta có thể lật ngược tình thế trong tình huống này, không thể không nói cô ta rất thông minh.

Hơn nữa, cô ta có thể từ bỏ bất cứ giá nào, dùng chuyện gièm pha của mình làm quảng cáo, điều này chứng tỏ khát vọng của cô ta rất lớn.

Đương nhiên, cho dù bây giờ Mạc Tửu cảm thấy Đường Nhan tốt hơn Đường Âm, nhưng cậu vẫn đứng về phía Đường Âm. Bởi vì Mạc Uất Sở đứng về phía Đường Âm, Mạc Uất Sở đã chọn giúp Đường Âm vô điều kiện, ngay cả lí do tại sao lại trả thù Đường Nhan anh cũng không hỏi đến.

Vì vậy, Mạc Tửu đương nhiên cũng giúp đỡ Đường Âm vô điều kiện, bởi vì cậu nể mặt Mạc Uất Sở.

Cho nên, cho dù hiện tại cậu không có thiện cảm với Đường Âm, nhưng cậu cũng đang giúp Đường Âm. Bất quá những lời cậu vừa nói bị Mạc Uất Sở nghe thấy, Mạc Uất Sở cũng không biết mối hận kiếp trước của Đường Âm và Đường Nhan, bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ không biết Đường Âm và Đường Nhan có thù hận sâu sắc gì, Đường Âm sẽ không lòng dạ nhỏ nhen như vậy đi?

Thành thật mà nói, Mạc Uất Sở thực ra không thích phụ nữ quá ích kỉ, nếu Đường Âm thật sự là nhỏ nhen như vậy, anh thật sự nên cân nhắc xem có nên hủy hôn ước với Đường Âm hay không.

Buổi tối, nhà họ Đường.

"Nhan nhi đã về rồi?" Bà cụ hiếm khi chủ động nói với Đường Nhan, "Lại đây, hôm nay bà Trịnh của cháu đến đây tặng một ít hoa quả, hộp này là cho con, đều là một ít hoa quả ngọt, bà nội già rồi không ăn ngọt nên đã nhờ mẹ Ngô gói riêng."

"Bà nội, bà quan tâm con? Thật tốt quá, cuối cùng bà đã nói chuyện với con, hơn nữa còn cho con hoa quả."

"Con nhóc ngốc, con đang nói cái gì vậy?" Hôm nay bà cụ trông rất dịu dàng "Con là con gái, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, con không hề hối hận, ngược lại còn dùng chuyện gièm pha của mình làm quảng cáo, cuối cùng không chỉ lật ngược tình thế, còn đem doanh số của Hương Chi Hữu tăng gấp mấy lần, mặc dù giá cả hiện tại thấp hơn trước kia không ít, nhưng vì lượng tiêu thụ cao nên kỳ thật tổng lợi nhuận của Hương Chi Hữu thực sự cao hơn so với trước khi chuyện xảy ra. Nhan nhi, bà nội phát hiện con thực sự tài, vừa lúc mẹ con nói bây giờ bà ấy muốn đến công ty bất động sản thuộc Đường thị chúng ta làm giám đốc điều hành, vậy sau này mọi chuyển của công ty mỹ phẩm đều do con quyết định, thế nào? Muốn thử một chút không?"

Lời nói của bà lão suýt chút nữa khiến Đường Nhan nghẹn họng, không nhịn được phun ra một ngụm hoa quả, cùi quả dính vào khoang mũi, cô ta lại ho khan, lại xì mũi, lại uống nước.

Sau khi vất vả hoãn lại, cô ta vội vàng nhận lời. Phải biết rằng, lúc trước bà cụ định từ cô ta, nhưng sau khi liều mạng cải thiện tình hình kinh doanh, lợi nhuận của Hương Chi Hữu rất cao, vì vậy bà cụ thế nhưng một lần nữa nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa, muốn đem toàn bộ công ty mỹ phẩm Hương Chi Hữu giao lại cho cô ta, để cô ta làm tổng giám đốc công ty.

Đây thực sự là một chuyện vui đối với Đường Nhan, cô ta cảm thấy sau này bất luận cô ta có xảy ra chuyện gì, để mình té ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó.

Như vậy, Đường Nhan lại ngoài dự đoán của mọi người lại đứng lên, mà lúc này Đường Nhan vẫn đang quay phim ở bên ngoài, cô thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến tình hình ở nhà lại thay đổi như vậy.

Cũng may Đường Âm không có cảnh, phảo biết còn có không đến một tuần cô có thể hoàn thành, sau đó mới có thể rời đoàn quay trở về thành phố A.

Đường Âm tính sai, cô quay phần còn lại trong tám ngày, bởi vì một diễn viên khác trong đoàn đột nhiên có việc phải làm, muốn quay xong quay xong phần của mình trước.

Cho nên trước tiên đoàn phim quay những cảnh còn lại của diễn viên đó, quay liên tục ba ngày, sau đó mới quay xong những cảnh còn lại của Đường Âm.

Cảnh cuối cùng của Đường Âm là cảnh sắp chết, sau khi cô chết, Chu Thủy Hương, người đóng vai nữ chính, ôm cô khóc lớn: "Này rổ cuộc đã xảy rs chuyện gì? Tại sao tỷ muội tốt của bản cung lại chết?"

Đằng sau còn rất nhiều lời thoại, dù sao Đường Âm cũng đã giả chết, nghe nữ chính khóc bên tai. Tuy nhiên, nữ chính chỉ nói hai dòng như vậy, còn lại dùng các con số để thay thế.

"Tỷ muội tốt của bản cung, ngươi là một, 3 4 5 6 7, bản cung sao có thể 10 9 8 7 6? Nếu 3 14 15 9, bản cung thà 100 vạn 10 vạn 100 vạn.."

Các dòng của cô ấy đều là số!

Thật ra trước khi Chu Thủy Hương nổi tiếng thật sự không phải như vậy, trước kia cô ấy rất chăm chỉ, nghe nói lúc đó cô ấy luôn ăn ngủ ở trong đoàn phim, nhưng bây giờ cô ấy thậm chí không muốn ghi nhớ lời thoại, trực tiếp dùng số thay thế lời thoại của mình.

Mặc dù bình thường Đường Âm có nói chuyện và cười đùa với Chu Thủy Hương, nhìn qua quan hệ cũng tốt.

Nhưng Đường Âm thực sự coi thường những nghệ sĩ như Chu Thủy Hương, cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Chu Thủy Hương thực sự không được, là một bình hoa. Trong trường hợp này, nếu Chu Thủy Hương tiếp tục cố gắng thì vẫn tốt.

Nhưng bây giờ Chu Thủy Hương cố tình không cố gắng, cô ấy thậm chí không muốn nói, đều dùng số thay thế.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 46 Trở về

Đường Âm thật sự không thích bộ dạng này của Chu Thủy Hương, nhưng hiện tại cô không muốn quan tâm đến người khác, cô chỉ muốn nhanh chóng quay xong rồi trở về thành phố A.

Bởi vì cô nghe nói bây giờ Đường Nhan dùng chuyện gièm pha của mình làm quảng cáo, kinh doanh Hương Chi Hữu rất tốt, hơn nữa còn trở thành tổng giám đốc của Hương Chi Hữu.

Đường Âm không thể chấp nhận điều này, vì vậy bây giờ cô nóng lòng muốn quay về ngay.

"Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng, "Tiểu Âm, cô xong rồi, tối nay đoàn phim chúng ta ăn một bữa đi, xem như để tiễn cô."

"Được." Đường Âm cười, "Đi khách lâu đi, đồ ăn ở đó rất ngon."

Khách lâu là một nhà hàng gần cơ sở điện ảnh và truyền hình, chủ là một người phụ nữ, đặc biệt thích phong cách cổ phong nên đã đặt cho nhà hàng cái tên như vậy.

Thức ăn trong nhà hàng thực sự rất ngon, vì vậy tổ phim bọn họ luôn đến đây liên hoan.

Nhà hàng có rất nhiều món ăn mà Đường Âm chưa từng ăn, cô hỏi cách làm, sau khi về nhà nấu cho người nhà ăn.

Đường Âm mua vé máy bay sáng hôm sau trở về thành phố A, sau khi cô trở về thành phố A phát hiện bà cụ đối xử với mình rất tốt, nhưng bà cụ luôn bảo cô phải học hỏi Đường Nhan, nói Đường Nhan kinh doanh Hương Chi Hữu tốt như thế nào.

Đường Âm cũng không nói gì, nếu bây giờ bà cụ rất thích Đường Nhan, vậy cô nhất định sẽ không nói gì, cô phải biểu hiện trước mặt bà cụ tốt hơn.

"Bà nội, dù gì thì bà cũng là chủ tịch của Đường thị, trong người chị cũng có dòng máu của bà. Vì vậy, chị ấy lợi hại như vậy cũng rất hợp lý. Con thực sự hâm mộ chị ấy. Nếu con cũng lợi hại như chị ấy thì tốt rồi."

Đường Âm nói xong, cũng không cho bà cụ cơ hội đáp lại, liền vào bếp nấu cơm cho bà cụ.

Bởi vì lúc này Long Liên Tâm ở công ty bất động sản, Đường Nhan ở Hương Chi Hữu, cho nên bây giờ ở nhà chỉ có bà cụ có thể ăn cơm cô làm.

Lúc này, mẹ Ngô đột nhiên xuất hiện, nói với Đường Âm: "Nhị tiểu thư, để tôi nấu cơm trưa đi! Cô là lá ngọc cành vàng, sao có thể để cô nấu được?"

"Mẹ Ngô, mọi việc trong nhà dì thế nào rồi? Con nhớ trước đây dì nói rất lâu mới có thể trở lại. Sao về sớm như vậy?"

"Mẹ dì ngày càng lớn tuổi. Bác sĩ ở bệnh viện nói càng lớn tuổi sẽ càng ốm nặng hơn, rất khó chữa trị. Để dì chuẩn bị thêm tiền thuốc men. Dì thực sự không có tiền nên để em trai ở lại chăm sóc bà ấy. Dì trở lại làm việc kiếm tiền."

"Hóa ra là như vậy." Đường Âm nói, "Dì còn thiếu bao nhiêu tiền thuốc men? Con có thể cho dì một ít."

"Nhị tiểu thư, thật sự không cần phải như vậy, tôi không thể lấy tiền của cô."

"Con sẽ chuyển cho dì 2 vạn tệ, dì cầm trước đi."

Hành động của Đường Âm khiến mẹ Ngô cảm thấy đặc biệt ấm áp, Đường Âm hiện đang cố gắng mua lòng người.

"Đúng rồi, mẹ Ngô, con muốn tự tay nấu cho bà nội. Dì làm việc khác đi, con sẽ nấu."

Mẹ Ngô rời khỏi nhà bếp, Đường Âm bắt đầu nấu những món ăn cô học được ở khách lâu, mặc dù chắc chắn không làm được mùi chính chính tông như khách lâu, nhưng chắc chắn là rất ngon.

Lúc này Đường Nhan đang ăn trưa tại Hương Chi Hữu, bữa trưa của cô ta là thư ký mua bên ngoài, tên thư ký của Đường Nhan rất hay, gọi là Lãnh Hạ Hứa.

"Tiểu Lãnh, chúng ta luôn bán mỹ phẩm với giá thấp như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta phải tìm cách tung ra dòng sản phẩm cao cấp. Như vậy chúng ta có thể bán cả sản phẩm giá thấp và giá cao." Đường Nhan vừa ăn vừa nói với Lãnh Hạ Hứa.

"Đường tổng, cô nói đúng." Lãnh Hạ Hứa nói, "Hơn nữa, hiện tại chúng ta chỉ sản xuất mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ. Tôi nghĩ chúng ta sẽ đột phá vào mỹ phẩm dành cho nam hoặc bán các mặt hàng cho phụ nữ khác."

"Tôi biết cô đang nói gì. Tôi thấy doanh số bán hàng của 7D Space và Hộ Thư Bảo khá cao, thương hiệu Hương Chi Hữu của chúng ta cũng không tồi. Dù là dành cho mỹ phẩm, nhưng chúng ta có thể quay lại và xin giấy phép sản xuất, sản xuất một số sản phẩm dành cho phụ nữ."

Sau khi ăn trưa, Đường Nhan họp với các giám đốc điều hành trong công ty, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định phát triển sản phẩm dành cho phụ nữ, khẩu hiệu quảng cáo la: Đi dạo phố thì "người thân" đột nhiên đến thăm, nếu có "khăn nhỏ" thì phải làm sao? Không sao, bạn có thể mua ở quầy của Hương Chi Hữu.

Đường Nhan cũng tìm một nữ nghệ sĩ nổi tiếng tên là Vạn Hữu Hữu, đầu tiên cô ấy nói khẩu hiệu quảng cáo trước ống kính, hiệu ứng trước màn ảnh rất tốt.

Mục đích của Đường Nhan chính là làm cho mọi người nghĩ đến Hương Chi Hữu ngay khi "người thân" đến khi họ đến thăm trung tâm mua sắm. Vì vậy, cô đã chi rất nhiều tiền để quảng cáo này được phát đi lặp lại trên TV, đồng thời mở một cửa hàng trên mạng.

Cuộc họp của họ lúc đó cũng quyết định một vấn đề khác, đó là phát triển mỹ phẩm cao cấp, tên này đã được đặt, sau khi đặt tên thì lấy tên là "Peak Series".

Hơn nữa, Peak Series còn có mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da dành cho nam, một trong số đó là sữa rửa mặt làm từ Centella asiatica và lô hội được bán với giá 300 tệ.

Đối với các loại sữa rửa mặt, giá này thực sự không hề rẻ. Ngoài ra còn có kem dưỡng ẩm tía tô, cũng khá đắt, nhưng vẫn có đàn ông thích mua, vì họ đều hiện nay biết Hương Chi Hữu là một thương hiệu rất nổi tiếng, họ cảm thấy Hương Chi Hữu đột nhiên tung ra dòng sản phẩm cao cấp, hơn nữa còn là sản phẩm chăm sóc da cho nam, chắc chắn được làm cẩn thận, chắc chắn dùng rất tốt.

Tất nhiên, mỹ phẩm của dòng Peak Series cũng không hề rẻ, sữa rửa mặt có giá hơn 200 tệ, nếu mua một lúc ba cái thì có thể được giảm giá, bình quân sau chiết khấu là 150 tệ. Đối với những thứ khác, có thể lên đến mấy ngàn tệ.

Tuy nhiên, với mức giá như vậy, vẫn có nhiều phụ nữ đổ xô tìm đến, thậm chí có một số cô gái còn là học sinh, gia đình cũng không mấy giàu có. Nhưng họ thà ra ngoài làm việc bán thời gian, cũng muốn tiết kiệm tiền để mua mỹ phẩm cao cấp và các sản phẩm chăm sóc da của Peak Series.

Bởi vì Đường Nhan làm quảng cáo rất tốt, cô ta liên tục nói con gái không thể đối xử tệ với bản thân, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều là tiểu công chúa, nhất định phải đối xử tốt với bản thân.

Có thể nói, Đường Nhan hoàn toàn dùng phương thức tẩy não khiến mọi người chấp nhận Hương Chi Hữu, nhất là Peak Series.

Cho nên, lợi nhuận của Hương Chi Hữu càng ngày càng cao, tất cả mọi người đều bị tẩy não, cảm thấy tiêu tiền có thể mình trở nên xinh đẹp, có chuyện tốt như thế, vì cô lại không làm?

Cứ như vậy, bà cụ đối với Đường Nhan càng ngày càng tốt, nhưng tâm trạng của Đường Âm lại càng ngày càng tệ. Cô rất hận Đường Nhan, hận không thể lột da róc xương cô ta, nhưng hiện tại cô bất lực, chỉ có thể nhìn Đường Nhan được bà cụ chiếu cố.

Đường Âm không lập tức trả đũa Đường Nhan, bây giờ cô phải chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 47 Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu

Trong nháy mắt, tháng chín đã đến, tựu trường.

Đường Âm giờ đã là học sinh cấp 3, mặc dù cô đã xác định thi nghệ thuật nhưng không thể để rớt môn văn hóa, dù sao thí sinh nghệ thuật cũng cần điểm văn hóa.

Hơn nữa, thời gian Đường Âm thi nghệ thuật cũng không còn nhiều, ngoài việc lúc trước cô đóng phim ở bên ngoài, cô thực sự chưa học nghệ thuật gì cả, cô thực sự sợ mình sẽ trượt kỳ thi nghệ thuật.

Bây giờ Mạc Uất Sở và Trương Tiểu Phàm đã bắt đầu giúp Đường Âm trả thù Đường Nhan, sau khi Trương Tiểu Phàm nhìn thấy câu nói "Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu" của Tôn Vũ trong vòng bạn bè, cậu liền thích câu này, bởi vậy cậu đã đăng ký một tài khoản cho mình trên Internet, tên là: Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu.

Trương Tiểu Phàm đăng một bài: Tôi mua mỹ phẩm của Hương Chi Hữu, dòng bình dân của Peak Series, cũng mua dòng cao cấp của Peak Series, dùng được ba ngày thì mặt tôi rất tệ.

Bức ảnh khuôn mặt là ảnh của một nhân viên khách sạn núi Đại Không, cô ấy là con gái và làn da không tốt, không liên quan gì đến mỹ phẩm.

Nhưng để giúp Đường Âm trả thù Đường Nhan, cậu chỉ có thể nói như vậy.

Trên nạng rất nhanh có một câu trả lời từ dịch vụ khách hàng của Hương Chi Hữu: Thân, bạn có phải nhầm lẫn hay không? Việc kiểm tra chất lượng mỹ phẩm của chúng tôi rất tốt, không thể có chuyện làm hại da mặt được.

Nhưng dù họ có nói gì cũng vô ích, Mạc Uất Sở tìm rất nhiều người quảng bá mạng, đăng lại bài viết của Trương Tiểu Phàm một cách điên cuồng trên khắp mạng, đồng thời cũng tìm được rất nhiều chủ tài khoản công khai giúp công khai chuyện mỹ phẩm Hương Chi Hữu làm hại da.

Cứ như vậy mọi người sẽ ngừng mua mĩ phẩm của Hương Chi Hữu.

"Chuyện này rốt cuộc là do ai làm?" Đường Nhan tức giận, "Rốt cuộc là si đang gây rắc rối cho tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?"

Lửa giận của Đường Nhan không có chỗ phát tiết. Lúc này, thư ký của cô ta Lãnh Hạ Hứa cho cô ta một chủ ý.

Mặc dù chủ ý này khiến Đường Nhan cảm thấy có chút không thể chấp nhận được, nhưng cho dù ý tưởng này có tệ đến đâu cũng có thể xoay chuyển tình thế, càng huống gì chủ ý này cũng không có gì.

Đường Nhan đã tổ chức họp báo, tuyên truyền trước một tuần, nói bất cứ ai đã mua mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da của Hương Chi Hữu đều có thể tham gia.

Rất nhiều người đều đi, khi ấy Đường Nhan đang đứng trên sân khấu, đối diện với máy quay của phóng viên, để cấp dưới của mình ở dưới sân khấu mang tất cả sản phẩm của Hương Chi Hữu lên sân khấu.

Sau đó, cô ta không nói hai lời, lấy một miếng bông dày, bôi tất cả các loại toner, kem dưỡng da lên khuôn mặt của mình.

Cuối cùng dùng mỹ phẩm của Hương Chi Hữu mà mọi người mang theo để trang điểm cho mình, rồi nói với mọi người: "Đây là sản phẩm Hương Chi Hữu của chúng tôi, tôi bôi một lúc nhiều đồ như thế, tôi còn không sợ làm hại da mặt, mọi người bình thường dùng lượng dưỡng da và trang điểm bình thường, sao có thể làm hại da?"

Không thể không nói, động thái này của Đường Nhan đã thực sự trấn an được tất cả mọi người.

Trên mạng đã trực tiếp oanh tạc, tất cả mọi người đang bàn tán rốt cuộc Hương Chi Hữu có vấn đề gì. Đương nhiên, người nói người không có vấn đề nhiều hơn, dù sao Đường Nhan đã dùng thử tại chỗ.

Hơn nữa, không chỉ Mạc Uất Sở thuê thủy quân, mua tin nóng, Đường Nhan cũng vậy!

Cho nên sau khi Đường Nhan hành động như vậy, doanh thu của Hương Chi Hữu rõ ràng đã tăng trở lại.

Cứ như vậy, Đường Âm có chút không vui, cô thật sự không nghĩ đến, chính mình làm từng bước một, tới bây giờ, Đường Nhan đã từ dưới đáy vực dậy, trở thành một nữ doanh nhân có tiếng.

Hơn nữa, Đường Nhan đã được mời tham gia một số chương trình, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy một nữ doanh nhân có thể làm được điều này, thật sự rất tài giỏi.

Trương Tiểu Phàm cũng tức giận, cậu tiếp tục sử dụng tài khoản "Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu" của mình để vu khống Hương Chi Hữu trên mạng. Tuy nhiên, Đường Nhan thông minh hơn cậu, Đường Nhan trực tiếp tìm người đánh cắp tài khoản "Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu" này.

Sau đó, Đường Nhan dùng tài khoản này đăng lên mạng, nói chính mình là chủ sở hữu của tài khoản, nói lúc trước chính mình đã nhận tiền từ công ty mỹ phẩm khác, cố tình làm mất uy tín của Hương Chi Hữu trên Internet.

Sau đó, Trương Tiểu Phàm lại đăng ký một tài khoản khác nói trên mạng rằng cậu là chủ tài khoản "Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu", nói tài khoản trước đã bị đánh cắp, lời giải thích căn bản là không phải do cậu nói.

Nhưng bây giờ Đường Nhan đã chiếm thế thượng phong, không có ai tin cậu là "Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu".

"Đường Nhan đúng thật là xảo quyệt!" Sau khi Đường Âm tan học, ngồi ở trên người Mạc Uất Sở nói, "Cô ta thật sự khiến tôi nhìn với cặp mắt khác, anh nói, tại sao cô ta đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Còn cướp tài khoản của Tiểu Phàm."

"Chỉ có thể nói chị gái này của cô không đơn giản, tôi khuyên em gần đây vẫn nên chăm chỉ học tập đi, đợi đến khi em trúng tuyển đại học rồi trả thù cô ta cũng không muộn. Chẳng qua, hai người bọn em rốt cuộc có bao nhiêu hận thù? Em sẽ không vì một ít chuyện mưu toán trong nhà mà trả thù cô ta đi?"

Lúc trước Mạc Uất Sở không nghĩ tới chuyện này, nhưng những gì Mạc Tửu nói ngày hôm đó khiến anh có phản ứng, Đường Nhan và Đường Âm rốt cuộc có bao nhiêu hận thù? Tại sao cho tới bây giờ anh chưa từng nghe cô nói thù lớn gì? Cô sẽ không nhỏ nhen, dùng thủ đoạn như vậy trả thù Đường Nhan?

"Bởi vì.." Sau đó, Đường Âm đã dành mười phút, đem những chuyện nhỏ trong nhà để nói với Mạc Uất Sở.

Đường Âm không thể trực tiếp nói rằng mình trọng sinh, cho nên cô chỉ có thể nói một ít chuyện qua loa tắc trách với Mạc Uất Sở.

Mà Mạc Uất Sở cũng nghe Đường Âm nói từ đầu đến cuối xong, thật ra những chuyện này trước kia Đường Âm đã nói với anh. Nhưng bây giờ Mạc Uất Sở nghe liền cảm thấy có chút chói tai, Mạc Uất Sở khó hiểu nói: "Chỉ vì những chuyện nhỏ trong nhà này, em trả thù chính chị gái của mình như thế sao?"

"Anh cũng là con riêng, sao anh không hiểu em là con riêng, sống cùng Đường Nhan em phải chịu bao nhiêu ủy khuất?"

"Tôi quả thật là con riêng, xuất thân của Mạc Tửu còn kém hơn tôi. Nó không phải là con ruột của cha tôi! Nhưng cả hai chúng tôi cũng không trả thù Mạc Nhiên giống em trả thù Đường Nhan!", Mạc Uất Sở nói. "Lúc trước tôi xác thực cũng làm một vài chuyện với Mạc Nhiên, nhưng đó cũng là em nhờ tôi làm, thành thật mà nói, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu em và em trai tôi có thể có thù hận gì, tại sao em phải đối với hắn như vậy? Hơn nữa, Mạc Nhiên tốt xấu gì cũng là đàn ông, bị phát sóng trực tiếp cũng không tạo tổn hại gì quá lớn, còn có, Mạc Nhiên chỉ là cũng Tiểu Tử mà thôi, còn em phát trực tiếp Đường Nhan thì sao? Trong đó có hai người đàn ông, hơn nữa, Đường Nhan còn là phụ nữ, em làm như vậy, sẽ khiến cô ta không còn chút mặt mũi nào."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 48 Đường Âm và Mạc Uất Sở cãi nhau

"Anh thực sự nghĩ như thế?"

"Đúng vậy, tôi chính là nghĩ như vậy, Mạc Tửu cũng nghĩ như vậy. Em trả thù Đường Nhan như vậy, cô ta vốn đã không có biện pháp làm người, nhưng cô ta có bản lĩnh, cô ta đi quay phim, tôi giúp em lấy được vai của cô ta, em đã lấy được vai của cô ta, em còn muốn gì nữa? Sau này, chính cô ta đã cố gắng ở lĩnh vực mới, em khiến mọi người nghĩ mỹ phẩm của Hương Chi Hữu hại da, sau đó Đường Nhan lại lật ngược tình thế, giải quyết khủng hoảng. Em còn muốn trả thù cô ta như thế nào nữa? Phải biết rằng, Hương Chi Hữu cũng là công ty của Đường gia em, doanh thu của Hương Chi Hữu thấp, Đường gia em kiếm được ít tiền hơn, sao em lại ích kỉ như vậy? Có phải vì cô ta là Đường đại tiểu thư chân chính, em liền không thuận mắ cô ta, dù phá hỏng việc kinh doanh mỹ phẩm của gia tộc, cũng muốn khiến cô ta không thể làm người sao?"

"Anh cho rằng em nhỏ nhen ích kỉ?" Hai mắt Đường Âm đỏ hoe. "Anh có biết giữa em và Đường Nhan xảy ra chuyện gì không? Anh chẳng biết gì cả!"

"Vậy em nói đi, hai người trừ những chuyện nhỏ trong nhà, còn có cừu hận nào sao?"

"Em không thể nói."

"Hông phải là em không thể nói, chỉ là em không có gì để nói." Mạc Uất Sở nói, "Mối thù giữa em và Đường Nhan căn bản không lớn như vậy, em chính là quá ích kỷ!"

"Em ích kỷ? Em lòng dạ hẹp hòi? Hóa ra trong lòng anh em là người như thế, Mạc Uất Sở, nếu đã như vậy, sau này anh không cần phải giúp em nữa, hôn ước giữa hai chúng ta cũng theo đó hủy bỏ! Dừng lại!"

Đường Âm nói xong, Mạc Uất Sở thật sự dừng xe, Đường Âm không nói gì, trực tiếp cửa xuống xe.

"Rầm!"

Đường Âm đóng cửa xe của Mạc Uất Sở, sau đó không quay đầu rời đi.

Mạc Uất Sở trong gương chiếu hậu nhìn Đường Âm đứng ở ven đường dừng một chiếc taxi, anh biết Đường Âm thực sự tức giận.

Nhưng lúc này Mạc Uất Sở và Đường Âm không có chút tình cảm nào, hai người họ chẳng qua là liên hôn gia tộc mới đính hôn mà thôi.

Cho nên hiện tại Mạc Uất Sở không cảm thấy trong lòng mình có bao nhiêu áy náy, anh thật sự cảm thấy Đường Âm có chút ích kỷ.

Mà Mạc Uất Sở thích là một người phụ nữ rộng lượng, cũng nói là, hiện tạo trong suy nghĩ của Mạc Uất Sở, Đường Âm hoàn toàn không bằng Đường Nhan!

Tháng chín cũng đã là mùa thu, Đường Âm ngồi trong xe taxi, tài xế taxi đang hút thuốc, vì vậy cửa sổ được cuốn xuống.

Không khí ở Thành phố A lúc này có chút mát mẻ, trời đã sang thu, đây là thời điểm tốt để mua một vài bộ quần áo mùa thu tốt.

"Sư phụ, anh có thể cho tôi một điếu thuốc không?"

Tài xế taxi nhìn Đường Âm, đưa cho cô một điếu thuốc.

"Khụ khụ!"

"Cô gái, nếu không biết hút thì đừng hút, dù sao cũng không tốt cho sức khỏe, cô cũng không nhất thiết phải học hút, một khi học rồi thì muốn ngừng cũng không được."

"Ừm." Đường Âm gật đầu, "Cám ơn anh, nhưng hiện tại tôi muốn hút."

Đường Âm nhịn ho khan, hút xong điếu thuốc này, đây là lần đầu tiên cô hút, không biết có phải lần cuối cùng không.

Đường Âm về tới nhà họ Đường, bởi vì bây giờ Đường Nhan đang kinh doanh Hương Chi Hữu rất tốt, cho nên thái độ của bà cụ đối với Đường Nhan đã trở lại thái độ mà trước khi Đường Âm đến nhà họ Đường, đặc biệt cưng chiều Đường Nhan.

Bây giờ bà cụ nhìn Đường Nhan thế nào cũng thuận mắt, Đường Âm nhìn Đường Nhan trong mắt hận ý.

Bây giờ Đường Nhan không chỉ một lần nữa chiếm lấy sủng ái của bà cụ, mà còn khiến Mạc Uất Sở có thành kiến với cô, trong hoàn cảnh như vậy, Đường Âm làm sao có thể không hận Đường Nhan?

Trọng yếu hơn là hai người họ đã có thù hận từ kiếp trước, hơn nữa còn là thù không đội trời chung.

Bữa tối là mẹ Ngô làm, bây giờ mẹ Ngô đã về, Đường Âm cũng không thể ngày nào cũng nấu được. Bởi vì mẹ Ngô chỉ muốn đi làm kiếm tiền, nếu Đường Âm vẫn nấu cơm cho gia đình, vậy nhà họ Đường muốn mẹ Ngô thì có ích lợi gì? Cô như vậy không phải là cướp công việc của mẹ Ngô sao?

Vì vậy, Đường Âm thật sự không có dịp biểu hiện, Đường Âm nghĩ nghĩ, quyết định án binh bất động, bây giờ quan trọng nhất là lợi dụng thời gian một năm này để thi vào trường đại học mà Đường Nhan đang theo học.

Sở dĩ Đường Âm muốn vào trường Đường Nhan học là vì đây là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước. Kể từ khi Đường Nhan vào trường đại học này, bà cụ liền cảm thấy Đường Nhan rất có tiền đồ, rất ưu tú.

Vì vậy, hiện tại Đường Âm rất xem thường các trường đại học khác, cô muốn đến trường đại học mà Đường Nhan đang học.

Mặc dù nền tảng của Đường Âm rất kém, nhưng cô tin nếu cô thi nghệ thuật, cô có thể thi đậu. Yêu cầu trường đại học đối với điểm văn hóa của thí sinh nghệ thuật không quá nghiêm khắc như các thí sinh bình thường, vì vậy Đường Âm cảm thấy mình vẫn có thể thử một lần.

"Tốt lắm, Tiểu Âm, chúng ta hãy xem câu hỏi này trước, sau đó lại xem câu hỏi tiếp theo." giáo viên toán trong trường luyện thi Triệu Khang Bang lấy một cuốn sách bài tập ngồi bên cạnh Đường Âm "Câu hỏi này rất khó, em nhìn xem, có hiểu không? Tiểu Âm, em nghe thầy nói, em chỉ cần em giữ nguyên trạng thái học tập này, sang năm tham gia thi vào trường đại học khẳng định không có vấn đề, hơn nữa, nếu em đã quyết định thi nghệ thuật, vậy điểm văn hóa của em khẳng định là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là em không thể buông thả!"

"Thầy, thầy yên tâm, em nhất định sẽ không buông lỏng, hắc xì!" Đường Âm đang nói, đột nhiên hắt xì một cái.

"Tiểu Âm, em không thể không chú ý đến cơ thể của mình, em nhìn xem, trời lạnh như thến, sao lại mặc váy như vậy? Mùa thu ở thành phố A không ấm, em không thể mặc ít như vậy, bằng không nếu em bị bệnh, không phải sẽ trì hoãn việc học sao?"

Triệu Khang Bang thực sự quan tâm đến Đường Âm, sự quan tâm này dường như vượt quá mối quan hệ thầy trò bình thường.

Nhưng Đường Âm hiểu rõ, chỉ vì Mạc Uất Sở đã trả nhiều tiền học phí hơn cho cô nên mới được Triệu Khang Bang mới chăm sóc đặc biệt mà thôi.

Tuy nhiên, Triệu Khang Bang nói đúng, mùa thu ở thành phố A không quá ấm, cô quả thực không nên mặc váy ra ngoài, cho nên cô muốn mua một vài bộ quần áo mùa thu.

Điều đáng nói là bây giờ mỗi tháng bà cụ cho Đường Âm 4 vạn tiền tiêu vặt. Vì vậy, Đường Âm có thể mua một ít quần áo mùa thu, hơn nữa, bây giờ Đường Nhan cũng không vì 4 vạn tệ mà tranh cãi với cô nữa.

Bởi vì, bây giờ Đường Nhan đã là tổng giám đốc của Hương Chi Hữu, bây giờ cô ta đã không cần xin tiền nhà họ Đường nữa, cô ta có tiền hoa hồng rồi.

Cho nên, bây giờ Đường Âm rất thấp thỏm, cô không muốn xảy ra chuyện gì, mỗi tháng an tâm tiêu 4 vạn tiền tiêu vặt, cố gắng không đụng mặt với Đường Nhan.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 49 Đường gia đau bụng tập thể

Nhưng Đường Nhan làm sao có thể bỏ qua cho Đường Âm? Nếu không phải vì Đường Âm, cô ta làm sao phải sống vất vả như vậy?

Hôm nay, mẹ Ngô bị sốt, đặc biệt khó chịu, thậm chí không thể đứng dậy khỏi giường. Đường Âm nói để cô nấu ăn, cô chính là vì muốn biểu hiện trước mặt bà cụ một phen.

Long Liên Tâm nhanh chóng nói tin này cho Đường Nhan, Đường Nhan cũng nhanh chóng dừng công việc, đến bệnh viện.

"Bác sĩ, gần đây tôi táo bón rất nghiêm trọng. Ông có thể kê cho tôi một ít thuốc được không?" Đường Nhan nói dối bác sĩ.

"Mấy ngày rồi?"

"Đã là ngày thứ ba, rất nghiêm trọng."

"Vậy dùng phenolphthalein đi, loại thuốc này rất mạnh, phải chú ý liều lượng."

"Được, bác sĩ, cám ơn ông."

Đường Nhan thành công mua viên phenolphthalein, khi cô về đến nhà, nhìn thấy Đường Âm đang nấu ăn.

Đường Nhan bước tới, nói với Đường Âm, "Tiểu Âm, cô đang làm gì vậy?"

"Tôi đang xúc c**."

"Cô nói chuyện kiểu gì thế hả? Cô không phải đang nấu ăn sao?"

"Vậy vì sao cô biết rồi còn hỏi?" Lúc này thái độ của Đường Âm với Đường Nhan rất không tốt, "Tôi đang nấu ăn, cô đừng làm loạn ở đây."

"Được, vậy tôi đi ra ngoài trước."

Đường Nhan đi ra ngoài rất vui vẻ, nhưng cô ta đã cho bột làm từ viên phenolphtalein vào đĩa thức ăn.

Đường Âm không phát hiện, cô chỉ cúi đầu gọt khoai tây, cho nên Đường Nhan liền đổ hết.

Buổi tối cả nhà đang cùng nhau ăn cơm, bà cụ hiếm khi khen Đường Âm: "Tiểu Âm, đồ ăn hôm nay rất ngon."

Nhưng bà cụ vừa khen xong thì lập tức thay lời: "Xem ra, con với chị con không giống nhau, chị con giỏi kinh doanh, con giỏi nấu ăn. Sau này nếu con không biết kinh doanh, có thể lấy chứng chỉ đầu bếp, đến khách sạn của nhà họ Đường chúng ta làm bếp trưởng!"

Đường Âm biết lời này của bà cụ nói là người nói vô tâm người nghe hữu ý!

Lời của bà cụ đã quá rõ ràng rồi, Đường Nhan là người tài giỏi lại hiểu biết rộng, mà Đường Âm cô cũng chỉ có thể nấu ăn. Sau này sản nghiệp của nhà Đường đều giao cho Đường Nhan, còn Đường Âm cô đến khách sạn của nhà họ Đường làm đầu bếp.

Mặc dù bây giờ bà cụ cũng hài lòng với Đường Âm, muốn sau này cô trở thành bếp trưởng, nhưng xét trên phương diện nào thì bếp trưởng cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi!

Tầm nhìn của Đường Âm chắc chắn không thấp như thế, cô muốn mình hơn Đường Nhan.

Lúc này, sắc mặt bà cụ đột nhiên thay đổi, lấy tay che bụng.

"Mau đỡ bà vào phòng vệ sinh!"

Bà cụ được dìu vào phòng vệ sinh, Đường Âm đứng ở cửa đột nhiên cảm thấy bụng mình cũng rất đau, vội vàng đi vào phòng vệ sinh khác.

Không thể không nói, biệt thự Đường gia lớn như thế, ưu điểm lớn nhất chính là có nhiều phòng vệ sinh, thời khắc quan trọng không cần vì nhà vệ sinh mà tranh giành.

Ngay khi Đường Âm ngồi xuống, liền phun ra ngoài, cả người vẫn còn đang trầm mặc.

Mỗi khi Đường Âm đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại lập tức ngồi xuống vì cô lại muốn kéo. Đường Âm cứ như vậy hết lần này đến lần khác, mỗi lần đứng dậy đều lấy giấy vệ sinh lau rồi lại ngồi xuống, thật sự lãng phí không ít giấy.

Trong phòng vệ sinh có mùi khó chịu nhất thời ngay cả Đường Âm cũng không chịu nổi, cô đưa tay cầm một lọ nước hoa vệ sinh bên cạnh, phun loạn xạ trong không khí, lúc này mới cảm thấy mùi trong không khí tốt hơn một chút.

Long Liên Tâm và Đường Nhan cũng rất thông minh, lúc đầu họ không ăn món có chứa bột phenolphtalein vì sợ bị nghi ngờ đánh thuốc.

Có thể nói, hai người họ cũng thật là bất cứ giá nào, biết rõ thức ăn có thuộc, nhưng vẫn ăn.

Đương nhiên, vì không ăn nhiều như bà cụ và Đường Âm nên bọn họ cũng không khổ sở như vậy.

Tuy nhiên, họ vẫn bị tiêu chảy một chút, chỉ là bụng không đau mà thôi. Hai người cũng nói không được nữa, phải về phòng phòng vệ sinh của mình.

Điểm đặc biệt của biệt thự Đường gia là trong phòng ngủ cũng có phòng vệ sinh, hai người họ nói xong liền trở về phòng mình.

Những người hầu đều sửng sốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, sau khi Long Liên Tâm và Đường Nhan trở về phòng, không ai biết bọn họ có đi vệ sinh hay không. Tuy nhiên, Long Liên Tâm thật sự phun ra, bà ta rất đau bụng, chỉ là triệu chứng không nghiêm trọng như bà cụ và Đường Âm mà thôi.

Đường Nhan kỳ thực cũng đi vào phòng vệ sinh, nhưng triệu chứng của cô ta nhẹ hơn Long Liên Tâm, cho nên cô ta chỉ ở trong phòng vệ sinh một lúc, sau đó liền đi ra nằm trên giường nghịch điện thoại.

Đường Nhan gửi tin nhắn cho Long Liên Tâm: "Mẹ, bây giờ mẹ thế nào rồi?"

"Yên tâm đi, mẹ không sao, mẹ chỉ đau bụng một chút, có lẽ bây giờ bà cụ và Đường Âm đã suy sụp rồi?"

"Ha ha ha ha!"

"Được rồi, mẹ không nói với con nữa, bây giờ mẹ phải ra khỏi phòng vệ sinh, uống một viên thuốc trị tiêu chảy. Đúng rồi, con có thuốc trị tiêu chảy không? Mẹ cho con một ít?"

"Quên đi, lúc này hai chúng ta không nên ra khỏi phòng, bằng không họ nhất định sẽ cho rằng hai chúng ta không nghiêm trọng, con uống chút nước là được."

Khi Đường Âm đi ra khỏi phòng vệ sinh, bà cụ Đường đã được đưa đến bệnh viện. Dù sao tuổi cũng đã lớn, tiêu chảy như vậy cũng rất nguy hiểm.

Trải qua chuyện này, bà cụ nghiêm cấm Đường Âm nấu ăn, bà cụ cảm thấy tất cả đều là do Đường Âm.

Hơn nữa, Long Liên Tâm và Đường Nhan ở trước mặt bà cụ nói rất nhiều, họ nói rằng Đường Âm mua rau trong chương trình nên những món ăn đó hẳn là có vấn đề.

Bà cụ cảm thấy những gì họ nói là có lý, bà cũng nghi ngờ đồ ăn không sạch, cho nên mới khiến mọi người bị tiêu chảy.

Hơn nữa, bây giờ Đường Âm căn bản không nấu nhiều nữa, mẹ Ngô đã về rồi, đều là mẹ Ngô nấu. Cũng nói là, bây giờ mỗi tháng Đường Âm không cần lấy 4 vạn tệ tiền tiêu vặt.

Hơn nữa bà cụ cảm thấy lần này bị chiết đằng làm hỏng, cho nên bà vừa bình phục đã tuyên bố sau này mỗi tháng tiền tiêu vặt của Đường Âm sẽ khôi phục thành 3 vạn.

Mặc dù Đường Âm không biết chuyện này là Đường Nhan làm, nhưng cô vẫn hận thấu Đường Nhan. Giống như Đường Nhan không biết phát sóng trực tiếp là của Đường Âm giở trò quỷ, nhưng cô ta vẫn hận Đường Âm như cũ.

Kể từ lần trước cãi nhau với Đường Âm, gần đây tầm tình Mạc Uất Sở rất không tốt.

Hôm nay, Mạc Tửu nói với Mạc Uất Sở cậu đã có bạn gái mới, tên là Phạm Tình, tên đẹp, người nhìn cũng tốt, là mẫu người cậu thích.

* * *

Editor: Từ chương 50, mỗi 10 chương sẽ set 100 xu nha cả nhà. Chỉ 100 xu, chỉ 100 xu, chỉ 100 xu. Điều quan trọng nói 3 lần. Há há
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 51 Đường Âm và Mạc Uất Sở làm hòa

"Anh cả, Phạm Tình không phải loại người như vậy."

"Đúng là ngu ngốc!" Mạc Uất Sở hận không thể rèn sắt thành thép nói, "Ban đầu cô ta không tỏ vẻ gì với cậu, nhưng sau khi bạn cậu tiết lộ thân phận của cậu, cô ta liền nhịn không được trực tiếp hỏi cậu có bạn gái chưa, còn đề nghị làm cậu gái cậu, cậu cảm thấy cô ta thật là bởi vì cậu đẹp trai? Cô ta chính là coi trọng thân phận Mạc tam thiếu gia của cậu!"

Mạc Tửu tuy rằng có chút ngốc, nhưng cậu không phải thực sự ngốc, chỉ là cậu làm việc cẩu thả, hơn nữa trước nay chưa từng yêu, cho nên một khi yêu thì sẽ rất chung tình.

Vì vậy, Mạc Uất Sở vừa mới cùng Mạc Tửu phân tích một lần, Mạc Tửu cũng có chút bình tĩnh lại.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình và Phạm Tình là chân ái, vì vậy cậu vẫn quyết định tiếp tục ở bên Phạm Tình.

Mà Mạc Uất Sở vừa mới cùng Mạc Tửu nói chiều như vậy, anh cũng nhận ra thực ra bây giờ anh thực sự nhớ Đường Âm.

Mặc dù Đường Âm ở bên cạnh anh, anh không cảm thấy mình thích người phụ nữ này. Nhưng bây giờ cãi nhau, ai cũng không để ý ai, anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi nghĩ xong, Mạc Uất Sở liền đi tìm Đường Âm.

Hôm nay Đường Âm vừa tan học liền nhìn thấy xe của Mạc Uất Sở đậu ở trước cổng trường.

"Chào!" Mạc Uất Sở có chút ngượng ngùng vẫy tay với Đường Âm, "Anh tới đón em, em muốn ăn gì?"

"Tôi muốn về nhà họ Đường ăn cơm." Đường Âm tức giận nói, "Mộ đại thiếu gia, tôi nhỏ nhen, không xứng ngồi trên xe ngài, lại càng không xứng cùng ngài ăn cơm."

Nhìn dáng vẻ tức giận của Đường Âm, Mạc Uất Sở không biết nên dỗ cô thế nào.

Mạc Uất Sở đột nhiên nghĩ tới lời Mạc Tửu đã nói với mình: Đại ca, anh ở bên phụ nữ nhất định phải chủ động, nếu cô ấy tức giận, anh liền hôn cô ấy, chiêu này đối với phụ nữ mà nói là tốt nhất.

Lời nói của Mạc Tửu vang lên trong đầu, Mạc Uất Sở cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp kéo Đường Âm qua, hôn lên.

"Ta đi!" Một bạn học của Đường Âm nhìn thấy cảnh này, liền kéo bạn học bên cạnh, "Cậu xem!"

"Trời ạ! Đây là gì?" Một bạn học khác cũng sửng sốt, "Đây không phải là Đường Âm sao? Người hôn cô ấy là ai? Sao nhìn qua thế nào lại giống tổng tài bá đạo?"

"Quả thực giống, người đàn ông này nhìn cũng quá đẹp, hơn nữa nhìn qua rất có tiền, chắc hẳn là tổng tài bá đạo đi. Hơn nữa, chị Đường Âm cũng rất có tiền! Cô ấy là Đường nhị tiểu thư, cho nên, cô ấy cùng tổng tài bá đạo ở cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì."

"Nhưng tổng tài này nhìn qua có vẻ làm ăn không tốt lắm, cậu xem xe của anh ta, cư nhiên như một cái thùng lật úp, có phải giống một chiếc xe công nông không?"

"Cũng không phải là không thể, tổng tài người ta kinh doanh tốt, chiếc xe này có thể dùng để kéo hàng hóa."

Cuộc nói chuyện của các bạn học bị Mạc Uất Sở và Đường Âm nghe được, Đường Âm vừa mới bị Mạc Uất Sở hôn, sau khi Mạc Uất Sở buông cô ra, cô vốn muốn giữ vẻ mặt tức giận.

Kết quả là sau khi nghe được cuộc đối thoại của bạn học, Mạc Uất Sở nhịn không được nở nụ cười. Mà Đường Âm nhìn Mạc Uất Sở cười, cô cũng không nhịn được cười theo.

Mạc Uất Sở nhìn Đường Âm mỉm cười, biết Đường Âm không còn tức giận, liền nắm lấy tay Đường Âm, nói với Đường Âm: "Nào, lên xe giao hàng đi, để tổng tài bá đạo chở em đi ăn đồ ăn ngon."

Bây giờ Đường Âm cũng không tức giận nữa, ngồi vào xe của Mạc Uất Sở.

"Nhìn người ta đi, lãng mạn bao nhiêu? Hẹn hò trên xe giao hàng, học hỏi người khác được không?"

"Cậu nói, hàng hóa trong xe này đi đâu rồi?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là đã giao tới nơi rồi, mới lái xe trống đi tìm Đường Âm hẹn hò!"

"Ồ!"

Hai người này thực sự khác nhau, họ vẫn đang thảo luận ở đó!

Mạc Uất Sở bị hai người này chọc cười, Đường Âm thấy vậy nói: "Được rồi, anh đừng cười nữa, anh cười đến mức lộ cả răng, ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài bá đạo."

"Anh cười chỉ lộ ra hàm răng!" Mạc Uất Sở liếc mắt nhìn Đường Âm một cái, "Thứ đó là cho em."

"Tại sao vẫn là nước hoa?" Đường Âm cứng họng, "Em nói, tổng tài bá đạo thân ái của em, sau này chúng ta có thể hay không không cần mỗi lần đều tặng nước hoa không? Anh đã tặng em rất nhiều nước hoa rồi? Cho dù em uống như uống rượu, em cũng phải uống một thời gian dài!"

"Cái gì? Em thực sự uống nước hoa như một rượu?"

"Không, em chỉ là so sánh một chút." Đường Âm bất lực nói, "Được, anh cứ tặng vậy đi!"

"Tốt!"

"Anh.. Không phải, tại sao anh lại thích tặng nước hoa như vậy?"

"Bởi vì anh rất thích nước hoa, anh cảm thấy xịt các loại nước hoa khác nhau có cảm giác khác nhau, còn lợi hại hơn việc thay đổi cách trang điểm, vì vậy anh hy vọng em cũng có thể thay đổi các loại nước hoa khác nhau."

"Nước hoa thực sự có nhiều kiến thức như vậy sao?"

"Tất nhiên." Mạc Uất Sở quay tay lái và nói, "Tuy nhiên, mặc dù anh muốn em dùng nhiều loại nước hoa khác, nhưng anh thích chỉ có một loại nước hoa."

"Tại sao?" Đường Âm khó hiểu hỏi.

"Bởi vì nước hoa có thể thay đổi khí chất của một người, anh không hy vọng khí chất của mình mỗi ngày khác nhau, anh thích khí chất lạnh lùng, nên anh dùng nước hoa lạnh lùng."

"Em phát hiện anh dùng từ rất đặc biệt, lạnh lùng, ý không phải là cao lãnh sao?"

"Không giống, lạnh lùng so với cao lãnh có tính công kích hơn."

"Được rồi, ngươi thật sự đã nghiên cứu nước hoa rất kỹ lưỡng, tại sao em không phân biệt được các loại nước hoa? Em cảm thấy loại nước hoa nào cũng giống nhau, hắt xì!"

"Cái hắt xì hơi của em đã thay anh trả lời câu hỏi của em, em bị viêm mũi nên khứu giác không nhạy, chờ hôm nào anh đưa em đi khám."

"Em nhớ trước đây em không bị viêm mũi. Chắc là do anh tặng em quá nhiều nước hoa, bị nước hoa hun nên mới bị viêm mũi."

"Em tự trọng một chút! Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em đã hắt hơi, hơn nữa còn chảy không ít nước mũi, em chính là bị viêm mũi. Sau này em phải cẩn thận một chút, bảo vệ cổ họng của mình. Vì em thích hắt hơi và sổ mũi, nếu ngày nào đó em bị đau họng, mọi người sẽ nghĩ em bị cảm."

"Vậy thì làm cách nào để chữa khỏi bệnh viêm mũi? Em nghe nói bệnh viêm mũi không thể chữa khỏi."

"Em nghe nói khi nào?"

"Khi em còn nhỏ! Lúc đó Tiểu Phàm bị viêm mũi, bác sĩ nói không thể chữa khỏi."

"Đã bao nhiêu năm rồi? Hiện tại bệnh viêm mũi có thể chữa khỏi, ít nhất cũng có thể khiến em không chảy nước mũi. Hơn nữa, em xem bây giờ Tiểu Phàm không phải rất bình thường sao? Em có thể nhìn ra bây giờ cậu ấy bị viêm mũi không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 52 Đường Âm nhớ lại những ngày ở nhà họ Chu

"Đúng vậy!" hai mắt Đường Âm sáng lên, "Tiểu Phàm chữa khỏi viêm mũi, nhưng không nói cho em biết, ngày mai chúng ta hỏi Tiểu Phàm đã điều trị ở đâu, chúng ta cũng đi khám!"

"Không cần phiền như vậy, anh quen một nữ bác sĩ khoa tai mũi họng. Cô ấy chữa viêm mũi rất giỏi."

"Được, em nghe lời tổng tài bá đạo."

"Nghịch ngợm!" Mạc Uất Sở cười, "Tuy nhiên, hai người bạn cùng lớp em rất đáng yêu, anh nghe bọn họ nói chuyện, thiếu chút nữa bật cười."

"Thật không?" Đường Âm cũng cười, "Hai người bọn họ ngày thường có chút ngốc, nhưng không phải thật sự ngốc, thành tích học tập của hai người bọn họ thật sự rất tốt."

"Thật không? Vậy em phải học tập họ nhiều hơn, đúng rồi, em đã chuẩn bị gì cho bài kiểm tra nghệ thuật? Cũng không còn nhiều thời gian."

"Em vẫn chưa nghĩ về điều đó. Hơn nữa, gần đây em đã gặp phải một nút thắt trong lớp văn hóa, bây giờ bài học càng ngày càng khó, tỷ lệ mắc lỗi của em ngày càng cao."

"Em đã làm đề của những năm trước chưa?"

"Vẫn chưa." Đường Âm lắc đầu, "Gần đây em chủ yếu làm toán. Thầy Triệu chỉ cho em một số bài cùng dạng. Sau khi giải quyết xong một loại câu hỏi, lại làm tiếp loại câu hỏi tiếp theo."

"Chờ anh quay về nói với thầy Triệu một chút, để thầy cho em thi thử một lần, thi tất cả các môn, sau đó kiểm tra tổng điểm xem em cách đường điểm năm trước bao nhiêu."

"Vậy cũng được." Đường Âm gật đầu, "Em đều nghe anh."

Đường Âm giật mình, bởi vì Mạc Uất Sở đang nói chuyện với cô, một chiếc xe ô tô đột nhiên chuyển làn trước mặt cô, Mạc Uất Sở không phản ứng kịp.

"Di Di Di!" Con chim săn mồi của Mạc Uất Sở phát ra tiếng báo động tầm gần, sau đó xe dừng lại.

Mạc Uất Sở quay tay lái, tiếp tục lái xe về phía trước.

"Vừa rồi là âm thanh gì vậy? Còn có, tại sao xe của anh đột nhiên dừng lại?"

"Đây là cảnh báo trong khoảng cách ngắn. Một khi khoảng cách quá gần, chiếc xe sẽ phát ra tiếng bíp này để nhắc nhở người lái xe. Nếu người lái xe không phản ứng ngay lập tức, chiếc xe sẽ tự dừng lại, tránh xảy ra tai nạn."

"Thật không tệ a!" Đường Âm tự đáy lòng nói, "Với chức năng này, có thể tránh được bao nhiêu vụ tai nạn? Có bao nhiêu có thể về nhà, không để người thân chịu chịu thống khổ?"

"Đúng là như vậy, nhưng xe bình thường không có tính năng này. Hơn nữa em phải biết rằng, người mua ô tô giá rẻ là người không có tiền, họ thường là trụ cột của gia đình, một khi họ bị tai nạn, cả nhà cũng như xong."

"Nếu một ngày nào đó em có tiền, em sẽ làm từ thiện, người dân thật sự rất khó khăn."

"Nếu em thực sự giàu có, trước không cần nghĩ đến việc lắp đặt hệ thống báo động tầm gần này trên tất cả các xe ô tô, em phải biết giúp đỡ những đứa trẻ không biết đọc sách, bây giờ đang thực hiện một hoạt động từ thiện, em có muốn đi cùng anh không?"

"Anh làm từ thiện?" Đường Âm có chút kinh ngạc, "Không ngờ anh luôn dùng nước hoa lạnh lùng như vậy, nhưng tâm lại không hề lạnh một chút nào."

"Haha.." Mạc Uất Sở mỉm cười, "Dù sao anh là con riêng, nhưng dù sao anh ở nhà họ mạc cũng có cuộc sống tốt, là thiếu gia của một gia đình giàu có, anh cũng xem như có chút tiền, cho nên, anh lấy ra một ít để làm từ thiện cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa ba anh cũng ủng hộ anh làm việc đó, bây giờ Mạc Tửu cũng đang làm từ thiện với anh, em có muốn thử làm từ thiện không?"

"Nhưng em không có nhiều tiền!"

"Không sao, cũng có thể quyên góp ít một chút, hơn nữa, làm từ thiện không có nghĩa là quyên góp tiền. Ví dụ như quần áo em không cần, em cũng có thể quyên góp cho những đứa trẻ tội nghiệp đó, có rất nhiều đứa không có quần áo để mặc, trong đám nhỏ này có một số bé gái đã có cái.."

"Cái gì?"

"Chính là cái mà mỗi tháng phụ nữ các em đều có/" Mạc Uất Sở lúng túng giải thích, "Nhưng họ không đủ tiền mua mà anh dùng."

"..."

Đường Âm sửng sốt, "Em còn tưởng chỉ có em năm ấy ởở nhà họ Chu mới không có thứ đó!"

"Vậy năm ấy em ở nhà họ Chu dùng cái gì?"

"Thời gian đầu dùng của dì Chu, nhưng sau khi bà ấy phát hiện, luôn trắch mắng em. Đúng vậy, một cô gái, khi" bà dì "đến, bị người trắch mắng, một người chăm sóc cũng không có, bà ấy thậm chí còn dội nước lạnh vào người em để trừng phạt."

"Sau này thì sao?"

"Sau này em dùng giấy vệ sinh, gấp lại dày hơn một chút, nhưng dù sao giấy vệ sinh cũng không tốt, thỉnh thoảng bị dính vào ga trải giường, mặc dù ga trải giường cũng là em tự giặt, nhưng dì Chu vẫn trắng mắng em. Sau này, bà ấy mua số lượng lớn cho em, có 100 chiếc trong một gói lớn, chỉ hơn mười tệ, nghĩa là một xu một chiếc. Nhưng thứ đó thực sự không dùng tốt, nhưng dì Chu chỉ cho em sử dụng loại đó."

"Những thứ đó có hại cho cơ thể sao?" Mạc Uất Sở hỏi.

"Đúng vậy." Đường Âm gật đầu, "Nghe nói loại đó không tốt cho cơ thể, nhưng em vẫn dùng nó, hơn nữa, có lẽ có lẽ do em mạng lớn, cho tới giờ vẫn chưa phát hiện có gì không ổn, hơn nữa dù Chu cũng giới hạn em, một gói để em dùng một năm, nghĩa là mỗi lần chỉ có thể sử dụng khoảng tám miếng, bình thường em phải mất một tuần mới hết, có nghĩa là một tuần em chỉ có thể sử dụng khoảng một miếng, anh có biết mỗi ngày một miếng là gì không? Em vẫn phải đặt rất nhiều giấy vệ sinh trên đó, nhưng dì Chu nói em lãng phí giấy vệ sinh, luôn đánh em. Sau này, em tự may rất nhiều vải dày, rồi làm sạch."

"Vậy thì cuộc sống trước đây của em cũng quá vất vả." Mạc Uất Sở cảm thấy có chút đau lòng, "Anh không muốn đi tìm Chu Phương báo thù sao?"

"Đã báo thù rồi." Đường Âm nói, "Lúc trước bác Phúc đã đưa người đến nhà họ Chu, đánh gãy chân Chu Quỳnh."

"Đó là họ đáng bị, chân của Chu Quỳnh thậm chí còn đáng hơn." Mạc Uất Sở nói, "Anh nghe nói về Chu Quỳnh, là Tiểu Phàm nói, Tiểu Phàm nói anh ta ba ngày quấy rối em một lần, còn luôn cưỡng ép nắm tay em, anh ta thật sự không phải người tốt gì, có thể lưu lại cho anh ta một mạng đã không tồi rồi, anh thật muốn nhìn, bây giờ anh đã như vậy, làm sao đi ra quấy rối phụ nữ đoàng hoàng!"

"Thật ra Chu Quỳnh chỉ có chút dâm đãng thôi, mặc dù anh ta hay động tay động chân với em, nhưng em thấy phế một chân của anh ta cũng đủ rồi. Em không muốn mạng của anh ta."

"Ồ? Tại sao? Mạc Uất Sở có chút khó hiểu," Không phải em hận thấu xương Chu Quỳnh sao?"

* * *

Editor: Đi học lại rồi, còn gặp toàn thầy cô khó *khóc 7749 dòng sông*. Cho nên mình sẽ đăng truyện vào cuối tuần nha T. T
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 53 Sống đạm bạc

"Mặc dù Chu Quỳnh rất dâm, nhưng thật ra anh em cũng không đến nỗi thái quá." Đường Âm khó được thay Chu Quỳnh nói một câu tốt, "Em cũng không biết Chu Quỳnh là vì lương tâm chưa mất, hay không đủ can đảm, ngoài việc anh em động chân động emy với em, thật sự không bắt nạt em, ngược lại khi dì Chu trách mắng em, anh em thỉnh thoảng còn có thể ngăn cả một chút, hơn nữa, anh em còn mua cho em thứ chúng em vừa nói."

"Theo những gì em nói, Chu Quỳnh quả thực không quá tệ, nhưng anh em cũng không phải là người tốt gì, anh ấy chỉ là thỉnh thoảng làm một số việc nhỏ mà thôi."

"Rẽ phải ở ngã tư phía trước." Điều hướng ô tô phát ra tiếng nhắc nhở.

"Chúng em sẽ đến đó sớm thôi." Mạc Uất Sở nói "Nhà hàng này tên là Biệt Phổ, còn gọi là Hương Hoa, nhưng đồ ăn ở đây rất ngon."

"Có đắt không?"

"Không đắt, cũng ngang ngửa với nhà hàng Bối Lí!"

"Anh có thể nói chuyện tốt một chút hay không? Khách sạn Bối Lí là khách sạn năm sao. Khách sạn này mấy sao?"

"Không có sao."

"Cái gì?" Đường Âm sửng sốt một chút, "Không có sao nào dám bán đắt như vậy? Quên đi, chúng em đổi nhà hàng khác đi!"

"Em phải biết rằng, hiện tại em là Đường nhị tiểu thư, tiền tiêu vặt mỗi tháng 4 vạn, sao lại keo kiệt như vậy? Hơn nữa là anh mời em, lại không để em trả tiền, em tiết kiệm cho anh làm gì?"

"Bây giờ em đã không phải một tháng 4 vạn nữa, bây giờ bà nội một tháng chỉ cho em 3 vạn."

"Tại sao?"

"Ai!" Đường Âm thở dài, liền kể lại chuyện ngày đó người nhà họ Đường tiêu chảy tập thể.

Sau khi Mạc Uất Sở nghe xong, nghĩ nghĩ, hỏi: "Em nghi ngờ chuyện này là Đường Nhan làm?"

"Đúng vậy." Đường Âm gật đầu, "Đồ ăn rất sạch, hơn nữa, em nấu rất cẩn thận, cho nên em chỉ có thể nghi ngờ Đường Nhan, không phải anh lại cho rằng em nhỏ nhen chứ?"

"Không có." Mạc Uất Sở nói, "Chỉ là anh không hiểu, giữa em và Đường Nhan rốt cuộc có thù không đội trời chung sao? Đến nỗi nghi ngờ và ám toán lẫn nhau?"

Lúc này, Mạc Uất Sở đã lái xe tới cửa nhà hàng Hương Hoa, Mạc Uất Sở dừng xe, Đường Âm nói: "Quên đi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi!"

Đường Âm đổi chủ đề, Mạc Uất Sở đương nhiên cũng sẽ không nói gì.

Hai người vào khách sạn tìm phòng riêng, Đường Âm cũng không vội gọi đồ ăn, mà uống hai chén trà trước.

"Em khát sao?" Mạc Uất Sở có chút kinh ngạc, "Em ở trường học không uống nước sao?"

"Hôm nay em quên mang theo cốc, vì vậy không uống nước trong lớp."

"Sao em không mua một chai nước? Trường học em không phải có siêu thị sao?"

"Mua một chai nước cũng phải tốn tiền!"

"Cậu không sao chứ? Tuy bây giờ em không phải là một tháng 4 vạn, nhưng dù sao thì bà cụ cũng cho em 3 vạn! Hơn nữa, không phải 100 vạn lúc trước của Long Liệt Tân đã thành của em rồi sao? Hơn nữa, trong công ty em cũng có hoa hồng, tiền của em khẳng định đủ để tiêu! Tại sao em lại keo kiệt như vậy?"

"Anh không hiểu, em như này gọi là tiết kiệm." Đường Âm cười, "Bồi bàn, gọi món!"

Đường Âm không biết gọi đồ ăn, nên việc gọi món giao cho Mạc Uất Sở.

Mạc Uất Sở gọi rất nhiều món ngon, Đường Âm nghe có thịt liền an tâm, cô rất thích ăn thịt. Bình thường những cô gái khác không dám ăn quá nhiều thịt, đều sợ tăng cân, nhưng Đường Âm cho tới bây giờ không có lo lắng như vậy, thể chất của cô không dễ tăng cân.

Hơn nữa, trước đây Đường Âm ở nhà họ Chu đã chịu rất nhiều khổ, cô còn phải chịu đựng nhiều hơn những người khác, hiện tại không cần giảm cân mà còn nóng lòng muốn tăng cân.

"Cà tím trộn thịt này không tệ!" Đường Âm vừa ăn vừa nói, "Cà tím này đã được tẩm dầu? Còn cánh gà cola này, cũng là cánh gà cola, tại sao đầu bếp ở cửa hàng này lại nấu ngon hơn em?"

"Được rồi, em định gọi mình là một đầu bếp, người em là đầu bếp chuyên nghiệp nấu ăn ngon hơn em không phải là chuyện bình thường sao?"

"Anh đừng quên, những ngày em chịu khổ ở nhà họ Chu, em đã nấu ăn không ít."

"Được rồi, biết em nấu ăn ngon, mau ăn đi, nhị tiểu thư keo kiệt của anh!"

"Anh mới keo kiệt! Em đang tiết kiệm tiền, anh đã nghe câu này chưa? Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, tư tắc có bị, hữu bị vô hoạn."

"Em học giỏi thế này rồi, thảo nào bây giờ em đang tập trung vào môn toán. Với trình độ của em, kỳ thi ngữ văn của em khẳng định không cần phải lo lắng."

"Kia cũng không phải, dù sao, lúc trước em cũng không học nhiều năm như vậy, em mới tới trường học một đoạn thời gian, cuối cùng em so với người khác vẫn kém hơn rất nhiều, chỉ có thể nói em còn cần cố gắng."

"Tuy nhiên, anh thật muốn biết, em tốt cuộc sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy gì?" Mạc Uất Sở khó hiểu hỏi, "Em thân là Đường nhị tiểu thư, còn là vị hôn thê của anh, sau này em còn có buồn phiền gì ở nhà sao?"

"Nếu em bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường thì sao?" Đường Âm nói, "Rốt cuộc, Đường Nhan và Long Liên Tâm đều để ý từng hành động của em, hơn nữa, bây giờ bà nội càng thích Đường Nhan, hơn nữa trước đây anh cũng từng cãi nhau với em, cũng không hiểu em, em còn có thể tin ai? Cho nên, bây giờ em chỉ có thể tiết kiệm cho bản thân một ít tiền, nếu một ngày nào đó không thể trông cậy vào các anh, tốt xấu gì em cũng có một số tiền trong tay để dùng."

"Vậy em phải tiết kiệm bao nhiêu để hoàn thành?"

"Em cũng không biết, nhưng bây giờ một trăm vạn chắc chắn không đủ. Dù sao giá nhà đất ở thành phố A đắt như vậy, một trăm vạn cũng không đủ mua một căn phòng!"

"Đúng vậy, vậy bây giờ em đang dựa vào tiền ăn để tiết kiệm tiền?"

"Ừ." Đường Âm gật đầu, "Hiện tại em đang sống ở nhà họ Đường, dùng mỹ phẩm cũng là của Hương Chi Hữu. Kỳ thực về mặt này em cũng không cần phải chi bất cứ cái gì, lớp luyện thi là anh tìm, học phí cũng là anh trả thay em, bây giờ em chỉ cần mua quần áo cùng đồ dùng học tập tốn chút tiền."

"Nói đến quần áo, sao em ăn mặc kì quái thế? Váy của em là váy mùa hè đúng không?"

"Đúng vậy, không có luật nào quy định mùa thu không được mặc váy mùa hè mùa hè, em chỉ mua chiếc áo khoác trench này và khoác nó bên ngoài váy."

"Như vậy không lạnh sao? Anh không đồng ý em ăn mặc keo kiệt như thế, lát nữa anh sẽ đưa em đến trung tâm thương mại Vạn Sự để mua quần áo mùa thu!"

"Không được." Đường Âm vội vàng xua tay, "Quần áo ở trung tâm thương mại đều rất đắt, chúng em đến bên cạnh vườn bách thú mua đi!"

Bên cạnh vườn bách thú thành phố A có một khu chợ bán buôn lớn, quần áo bán ở đó rất rẻ, bạn học của Đường Âm đã nói với cô.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 54: Trịnh Thủy Thủy

"Gần vườn thú đều là cửa hàng nhỏ, hơn nữa lúc này quầy hàng cũng gần đóng cửa rồi, nghe anh nói, chúng ta đi mua đồ tốt một chút, quần áo vốn sẽ không đắt, em sẽ không dùng hết tiền tiết kiệm. Quần áo em đang mặc là mua ở đâu? Gần vườn bách thú sao?"

"Không phải, em mua nó trên mạng, là đồ cũ, đã được người khác mặc, không dùng nữa liền bán, anh xem xem, có thể nhìn ra đây là đồ cũ sao?"

"Bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi tệ!"

"Em không thể tươm tất hơn một chút sao? Em dù sao cũng là Đường nhị tiểu thư, người bán bún ốc ngoài đường còn mặc quần áo đẹp hơn em, em thật đúng là không có khí chất tiểu thư."

"Bột ốc là gì?" Tiêu điểm của Đường Âm thật sự rất kỳ quái.

"Anh đã từng ăn bún ốc chưa?" Điểm chú ý của Đường Âm cũng rất kì lạ.

"Anh đã từng ăn bún ốc chưa?" Mạc Uất Sở sửng sốt, "Lúc trước anh vẫn luôn cho rằng người giàu sẽ không ăn bún ốc, bình thường người không có tiền mới ăn bún ốc! Làm sao em có thể ăn bún ốc được chứ?"

"Nghe anh nói, có vẻ rất rẻ!" Điểm chú ý của Đường Âm lại một lần nữa bị lệch, "Lúc trước em ở nông thôn, người nhà họ Chu sẽ không mua đồ ăn ngon cho em. Sau khi em đến nhà họ Đường, cũng chưa thấy họ ăn nó!"

"Thật không có gì lạ. Dù sao bạn học của em cũng không thể ăn bún ốc, bởi vì mùi rất nặng, trong trường khẳng định không ai dám ăn."

"Hương vị lớn bao nhiêu? Còn nặng hơn mùi sầu riêng sao?"

"Bún ốc rẻ như thế em còn chưa ăn qua, em cư nhiên biết sầu riêng? Sầu riêng đắt hơn bún ốc rất nhiều."

"Em thấy Đường Nhan mua sầu riêng về nhà ăn, cô ấy còn giả làm người tốt chia cho em!"

"Thì ra là vậy. Bún ốc và sầu riêng có một điểm chung là có mùi hôi nhưng ăn rất ngon."

"Thật không? Chúng ta gọi một phần bún ốc đi! Cửa hàng này có bán không?"

"Không nên đâu. Bún ốc thường bán ở các quán ven đường, trên mạng cũng có bán thành túi, nhưng loại đó cần phải nấu ở nhà. Chúng ta ăn cơm trước, chờ sau khi ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài mua một phần."

"Mà này, làm sao anh biết ở đâu có bán bún ốc? Anh thân là Mạc đại thiếu gia, anh cũng đã ăn ở quầy hàng ven đường sao?"

"Lúc trước thư ký của anh mua bún ốc mang về, anh thấy mùi lạ nên hỏi cô ấy ăn gì, cô ấy liền bảo là bún ốc, tuy có mùi lạ nhưng ăn rất ngon, anh liền nếm thử vài cái, rồi mới phát hiện cũng không tệ. Sau đó, một hôm anh đi ngang qua một quán ven đường, thấy một tấm biển ghi là bún ốc, anh ăn ở đó, từ đó anh thường xuyên ăn bún ốc ở quán ven đường, món đó thực sự rất ngon."

"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đi!"

Đường Âm sống thật tốt, cô vì muốn để bụng ăn bún ốc, cho nên cơm còn chưa ăn xong, cô đã đóng gói lại.

Mặc dù Mạc Uất Sở biết mẹ Ngô đã trở lại nhà họ Đường, anh không biết vì sao lúc này Đường Âm còn đóng gói đồ ăn, nhưng anh cũng không hỏi gì.

Hai người vào một quán ven đường bên ngoài gọi một tô bún ốc, gọi một tô lớn, đối với hai người vừa ăn thì một tô là đủ.

Đương nhiên, chuyện này là do Đường Âm đề xuất, nếu không, Mạc Uất Sở nhất định sẽ gọi hai bát.

Mạc Uất Sở thực sự càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Đường Âm, đường đường là Đường nhị tiểu thư, cư nhiên có thể tiết kiệm đến trình độ này, cũng là để mọi người mở to mắt mà nhìn.

Sau khi ăn xong bún ốc, Mạc Uất Sở đưa Đường Âm về nhà.

Đường Âm vừa về đến nhà liền nhìn thấy Đường Nhan còn đang ngủ.

"Yo! Cô là vừa mới trở về? Đi lêu lổng ở đâu vậy?"

Lúc này, bà cụ và Long Liên Tâm cũng chưa ngủ, hai người đang xem phim truyền hình.

"Chị à, chị không cần nói chuyện khó nghe như vậy, em cùng Mạc đại thiếu gia đi chơi em cùng vị hôn phu của mình đi ăn, này cũng xem là lêu lổng sao?"

"Được rồi, cô nói đều đúng, vậy cô đang cầm cái gì trong tay?"

"Đồ ăn thừa được đóng gói từ khách sạn."

"Cái gì?" Đường Nhan sửng sốt, "Cô cư nhiên còn gói đồ ăn thừa? Thế nào? Đường gia chúng ta đồ ăn không đủ ngon sao?"

Lúc này, bà cụ quay đầu lại hỏi: "Tiểu Âm, con gói đồ ăn thừa làm gì?"

"Bà nội, chuyện là như thế này, con có một bạn học, tên là Trịnh Thủy Thủy. Điều kiện gia đình không tốt lắm, mỗi ngày giữa trưa cô ấy đều không nỡ đến căn tin trường ăn. Bây giờ là thời điểm quan trọng của cấp ba, cho nên con hy vọng có thể đem thức ăn thừa đến cho cô ấy, để cô ấy không cần vì thiếu dinh dưỡng mà bỏ lỡ việc học, dù sao cấp ba cũng là năm học trọng yếu.

" Không tệ, Tiểu Âm là một đứa trẻ chu đáo, biết nghĩ cho người khác. "

Hiếm khi bà cụ lại khen Đường Âm, Đường Nhan bất mãn xem thường nhìn Đường Âm một cái.

Sáng sớm hôm sau, Đường Âm bỏ thức ăn thừa vào hộp cơm, chia làm hai phần, bởi vì buổi sáng người nhà họ Đường cũng có đồ ăn thừa.

Nhà ăn của trường có lò vi sóng hâm nóng đồ miễn phí, buổi trưa, Đường Âm nắm tay Trịnh Thủy Thủy cùng đi vào nhà ăn, hâm nóng hai hộp thức ăn một chút, sau đó mỗi người một hộp.

Đúng vậy, Đường Âm cũng ăn, bởi vì cô cảm thấy đồ ăn thừa không có gì không thể ăn, dù sao hương vị cũng không tệ.

" Đường Âm, cảm ơn cậu. "Trịnh Thủy Thủy cảm kích nói," Ở đây có cả rau và thịt, đây thực sự là bữa ăn ngon nhất mà tôi đã có trong năm nay. "

" Không đến nỗi đó đi? "Đường Âm sửng sốt một chút," Có thể nói cho tôi biết tình huống gia đình cậu không? "

" Hoàn cảnh gia đình tôi có thể tóm gọn trong một từ, đó là cùng. Khi mẹ tôi đi ra ngoài sẽ xịt nước hoa để khiến bản thân trông có chút khí chất, một lọ nước hoa chỉ có ba tệ, cậu có thể tưởng tượng được không? "

" Thật sự là cùng. "Đường Âm nói, cô đột nhiên nghĩ đến Chu Phương, ở một nơi hẻo lánh như vậy, Chu Phương xịt nước hoa tốt xấu gì cũng năm sáu mươi tệ một chai, nhà Trịnh Thủy Thủy quả thật là nghèo.

" Thủy Thủy, tôi nghĩ chúng tôi không chỉ là bạn học, tuổi chúng ta cũng xấp xỉ. Đương nhiên, hiện tại tôi cũng nên ở độ tuổi đại học, cho nên tôi lớn hơn cậu một chút, nhưng hai chúng ta cũng không kém nhau nhiều lắm. Sau này, hai chúng ta sẽ coi nhau như chị em, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Âm, cậu xem có thể như vậy không? "

" Tôi chưa bao giờ thực sự gặp được một người sẵn sàng kết bạn với tôi, hơn nữa còn xưng chị em, cậu thực sự là người đầu tiên không chán ghét tôi, còn đối với tôi tốt như thế. "Trịnh Thủy Thủy nói," Vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là chị, chị Tiểu Âm, tôi nguyện ý cùng cậu làm chị em tốt."

* * *

Editor: Bị xếp chung làm chung nhóm với người mình ghét thì là m sao? Online chờ trả lời
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 56 Ngọc bội minh loan ngừng ca múa

Đường Âm và Mạc Uất Sở đều ăn mặc đẹp, mặc dù Đường Âm đang mặc một chiếc áo khoác cũ 30 tệ nhưng rất vừa vặn. Vì lúc trước người bán trả giá cao để mua, chỉ là bây giờ không mặc nữa nên mới bán mà thôi.

Hơn nữa, cô đang mặc bộ váy mà lúc trước Long Liên Tâm đưa cô đi mua, cũng là đồ xa xỉ.

Còn Mạc Uất Sở, đồ của anh rất tốt, đều là hàng hiệu quốc tế cao cấp, cô không hiểu vì sao cô nhân viên lại cho rằng hai người họ không có tiền.

Đường Âm suy nghĩ kỹ, có lẽ vì có mũi cắm hai chiếc tăm bông nên ảnh hưởng đến hình tượng của cô.

Nhưng, dù thế nào đi nữa, thái độ trịch thượng của nhân viên bán hàng khiến Đường Âm cảm thấy rất không hài lòng.

Đúng lúc Đường Âm đang thử quần áo, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đó là một chiếc áo len, khi Đường Âm chuẩn bị mặc quần áo vào, quần áo đột nhiên cọ vào hai chiếc tăm bông trên mũi.

Một trong hai chiếc tăm bông rơi ra, thuốc mỡ trên đó cọ vào áo len trắng khiến chiếc áo len bị bẩn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhân viên bán hàng đột nhiên phát điên, lớn tiếng hỏi: "Tôi đã nói với cô rồi, chiếc váy này rất đắt, cô không cẩn thận một chút được sao? Cô biết không, chiếc váy này trị giá tám trăm tệ! Nếu nó bị bẩn thì phải làm sao bây giờ? Cô có thể bồi thường sao?"

"Nói nhiều như vậy, tôi mua là được rồi." Đường Âm nhẹ giọng nói, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.

"Cô lấy cái gì mua? Cô lấy một chiếc tăm bông khác từ trong mũi ra và dùng nó làm tiền à?"

Lúc này Đường Âm không chịu nổi nữa, tức giận nói: "Tôi có nhét tăm bông vào mũi, nhưng cái này có ý nghĩa gì? Tôi chỉ bị viêm mũi thôi, trông tội nghiệp lắm sao?"

"Cô vốn đã tội nghiệp rồi! Cô nhìn cái túi trên tay đi!"

Lúc này Đường Âm mới phản ứng lại, chính chiếc túi trong tay đã hạ thấp cô, không hề liên quan đến tăm bông.

Túi này là túi vải mà Đường Âm mua trên mạng, thật sự rất rẻ, cô mua túi này để đựng sách, lúc trước ở nhà họ Đường nấu cơm, thỉnh thoảng mua đồ ăn trên chương trình rất lâu, hôm sau mới đến, cô cũng dùng túi này để mua đồ ăn trong siêu thị.

Cho nên, bây giờ cái túi này quả thực có chút bẩn thỉu, dù sao nước từ thức ăn sẽ khiến túi vải trắng bị nhuộm màu, hơn nữa, đôi khi cô đi chợ bán thức ăn cũng sẽ bị dính không ít bùn đất.

Cứ như vậy, người nhân viên liền nghĩ Đường Âm là một người nghèo. Dù sao, cô ta ở trong một cửa hàng quần áo nhỏ như vậy không nhận ra trang phục của Đường Âm và Mạc Uất Sở Thanh đắt như thế nào.

Lúc này, Mạc Uất Sở đi tới, lấy ra một tấm thẻ, nói với nhân viên bán hàng: "Quẹt thẻ, không có mật khẩu!"

Nhân viên bán hàng lập tức choáng váng, bởi vì thẻ của Mạc Uất Sở là thẻ vàng.

Cô nhân viên quẹt thẻ, sau đó liếc nhìn số dư, lúc đó mới sửng sốt, xem ra lần này cô ta thực sự nhìn nhầm. Hai người này thật sự không nghèo, ngược lại bọn họ còn rất giàu.

Vì vậy, nhân viên bán hàng lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói với Đường Âm: "Tiểu thư, thực xin lỗi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tôi sẽ lấy quần áo cho cô ngay."

"Không cần." Mạc Uất Sở một bên nói, "Vừa rồi cô ấy chỉ thấy đẹp mà thôi, cô ấy sẽ không mặc quần áo rẻ tiền như vậy!"

Trong mắt người bán hàng, một chiếc áo len 800 tệ đã rất đắt, dù sao thì đây cũng là bộ đồ mùa thu đắt nhất trong cửa hàng của họ, nhưng Mạc Uất Sở nói nó rất rẻ. Vì vậy, cô nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Đường Âm sống khá tốt, cô nói: "Không sao, cô gói nó lại đi. Dù sao tôi có thể xách một chiếc túi như vậy, cũng không phải là tôi không thể mặc áo 800 tệ."

Nhân viên bán hàng đang đóng gói hàng ở đó, Mạc Uất Sở đã đọc những dòng chữ trên thẻ của nhân viên bán hàng.

Mạc Uất Sở gọi điện thoại: "Xin chào? Đã lâu không liên lạc, đuổi nhân viên trong cửa hàng của cậu."

Mạc Uất Sở báo tên của nhân viên bán hàng, đối phương rất nhanh trả lời: "Tôi sẽ làm ngay."

Ngay sau đó, quản lý cửa hàng nhận được thông báo cho biết nhân viên vừa rồi đã bị đuổi việc, đồng thời yêu cầu cô ta đến phòng tài vụ của công ty để nhận lương và hoa hồng tháng này, sau đó nghỉ việc.

Lúc này nhân viên mới nhận ra rằng cô ta đã đắc tội một vị đại phật, cô ta muốn xin lỗi, nhưng Mạc Uất Sở đã kéo Đường Âm đi rồi.

"Anh sẽ mua cho em một chiếc túi tốt hơn!" Mạc Uất Sở nói.

"Không cần, em thấy túi này còn rất tốt, bình thường anh mua quần áo ở cửa hàng nào?"

"Đằng Vương Ngọc."

"Đó là cửa hàng gì? Anh có thể dẫn em đi xem được không? Anh không muốn mua quần áo sao?"

"Được." Mạc Uất Sở gật đầu, "Đằng Vương Ngọc ở trung tâm thương mại này. Bây giờ chúng ta đều ở đây, vậy đến Đằng Vương Ngọc xem!"

Sau khi Mạc Uất Sở nói xong, đưa Đường Âm đến Đằng Vương Ngọc.

"Hóa ra ba chữ Đằng Vương Ngọc được viết như thế này!" Đường Âm nói, "Cái tên này thật sự rất hay."

"Hay ở chỗ nào?"

"Đằng Vương cao các lâm giang chử, Bội ngọc minh loan bãi ca múa. Họa đống triêu phi Nam Phố vân, Châu liêm mộ quyển Tây Sơn vũ. Nhàn vân đàm ảnh nhật du du. Vật hoán tinh di kỷ độ thu. Các trung đế tử kim hà tại, Hạm ngoại Trường Giang không tự lưu." Đường Âm ngâm một bài thi.

<<Bản dịch:

Gác Đằng cao ngất bên sông đó

Ngọc múa vàng reo nay thấy đâu?

Cột rồng Nam Phố mây bay

Rèm châu mưa cuốn ngàn Tây sớm chiều

Đầm in mây lặng vẻ thâm u

Mấy phen vật đổi sao dời

Đế tử trong lầu đâu vắng bóng?

Trường Giang ngoài cửa vẫn trôi mù>>

"Tiến bộ của em thật là nhanh!" Mạc Uất Sở Thanh chân thành nói, "Em mới học mấy ngày? Làm sao có thể học được một bài thơ khó như vậy?"

"Học thuộc khó không? Em nghĩ không sao cả." Đường Âm nói, "Chủ yếu là em cảm thấy bài thơ này thực sự rất hay, em đặc biệt thích câu bội ngọc minh loan ngừng ca múa."

"Thực không nghĩ đến, em thực sự là một tài liệu tốt để học tập." Hiện tại Mạc Uất Sở thực sự càng lúc càng hứng thú với Đường Âm, anh cảm thấy Đường Âm thực sự là một cô gái thông minh.

Hơn nữa, ai mà không thích những cô gái có năng khiếu văn chương? Lên tiếng là một bài thơ dài, đáng khen nhất là không sai một chữ nào.

Mạc Uất Sở đã mua một vài bộ quần áo và túi xách ở Đằng Vương Ngọc, kỳ thật, anh rất thích thời trang cao cấp. Tuy nhiên, thứ mà Đằng Vương Ngọc bán cũng không tệ nên Mạc Uất Sở đã mua ở đây.

Sau đó, Mạc Uất Sở dẫn Đường Âm đi mua một cái túi, mặc dù Đường Âm liên tục nói không cần mua. Nhưng Mạc Uất Sở vẫn đưa cô đến đó, hơn nữa Mạc Uất Sở đã mua cho Đường Âm vài chiếc túi.

Dù sao Đường Âm cũng không ở trường học, thỉnh thoảng cô phải đến công ty, nếu lúc nào cũng mang theo một cái túi vải rách rưới như vậy, thật sự không tốt lắm.

Trong nháy mắt đã trôi qua một tháng, Đường Âm không cần mỗi ngày đều phải đi bệnh viện vì bệnh viêm mũi.

* * *

Editor: Một ngày xui quá thì phải làm sao? Online chờ trả lời. Gấp!
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 57 Lễ hội ẩm thực

Sau khi chữa khỏi bệnh viêm mũi, Đường Âm thích ra ngoài ăn đồ ngon.

Vì bây giờ khứu giác của cô đã trở nên nhạy hơn trước, hơn nữa cũng không còn bị chảy nước mũi trong khi ăn, cô có thể yên tâm ăn.

Hôm nay, Mạc Uất Sở nói với Đường Âm, một lễ hội ẩm thực được tổ chức ở Thành phố A, mời các bậc thầy ẩm thực từ khắp nơi trên đất nước, ngay tại quảng trường.

Tất nhiên, tất cả đại sư trên khắp cả nước đều được mời đến, không chỉ là một người sành ăn. Hơn nữa, cũng không mời nhà sản xuất thực phẩm quá nổi tiếng, bởi vì suy cho cùng, nhà tổ chức không có nhiều tiền như vậy.

Đường Âm nghe nói có đồ ăn ngon, cô liền đồng ý đi cùng Mạc Uất Sở.

Hai người thống nhất sẽ đến đó vào sáng hôm sau, ăn ở đó cả ngày.

Vì vậy, ngày hôm sau Đường Âm dậy rất sớm, hôm nay đã là thứ 4. Để đi ăn, cô thậm chí còn xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ một ngày.

Sau khi Đường Âm dậy đi tắm rửa, sau đó thay quần áo.

"Tiểu Hồng, em thấy chị mặc bộ váy này có đẹp không?"

"Đẹp." Tiểu Hồng cười nói, "Nhị tiểu thư mặc cái gì cũng đẹp."

Tiểu Hồng là người giúp việc mà trước đây bà cụ cho Đường Âm làm người hầu, họ Ứng, tên là Ứng Tiểu Hồng.

Lúc trước Long Liên Tâm và Đường Nhan đã có người giúp việc, hơn nữa, Long Liên Tâm còn có mấy người giúp việc. Nhưng Đường Âm lại không có, Ứng Tiểu Hồng này là Đường Âm nói với bà cụ mấy lần, bà cụ mới cho cô.

Tuy rằng Ứng Tiểu Hồng mới đến nhà họ Đường nhưng Đường Âm rất vui thích cô ấy. Đường Âm nói thẳng không che đậy cho Ứng Tiểu Hồng biết cô cùng phu nhân còn có đại tiểu thư quan hệ không tốt, vì vậy Ứng Tiểu Hồng cũng rất trung thành giúp Đường Âm để ý Long Liên Tâm và Đường Nhan.

Bây giờ, mỗi ngày Đường Âm đều yên tâm ra ngoài, nếu Long Liên Tâm và Đường Nhan ở nhà nói xấu cô, Ứng Tiểu Hồng sẽ nói cho cô biết.

"Vậy thì tốt, vậy mặc cái này đi!" Đường Âm nói, "Tiểu Hồng, mang đồ trang điểm cho chị lại đây."

"Được, nhị tiểu thư, chị có muốn dùng mặt nạ không?"

"Ừ, lấy loại dưỡng ẩm, mỗi lần trước khi trang điểm chị đều đắp mặt nạ, sau khi đắp mặt nạ thì vỗ nhẹ cho chất lỏng trong mặt nạ thẩm thấu hết. Như vậy sau khi trang điểm mới không bị tạp phấn, bằng không nếu tạp phấn, lâu ngày da sẽ bị bong tróc."

"Nhị tiểu thư, chị thật tinh tế." Ứng Tiểu Hồng khen ngợi, "Từ nhỏ chị đã thích tự mình ăn mặc phải không?"

"Em không biết khi còn bé chị đã sống như thế nào! Trước kia không phải chị đã nói với em khi còn bé chị lớn lên ở nhà họ Chu ở nông thôn? Năm nay chị mới được đưa về nhà họ Đường. Khi nào chị có thời gian, chị sẽ kể cho em nghe cuộc sống của chị ở nhà Chu trước đây như thế nào."

Đường Âm nói rồi đeo mặt nạ lên mặt, Ứng Tiểu Hồng không rảnh rỗi, giúp Đường Âm sửa sang lại mặt nạ.

Sau đó, Ứng Tiểu Hồng đổ dung dịch mặt nạ còn lại trong túi mặt nạ vào tay rồi bôi lên mặt. Đây là thói quen của cô ấy, Đường Âm rất thích. Bởi vì dù sao những chất lỏng này không dùng cũng lãng phí, nên mỗi khi Đường Âm đắp mặt nạ, Ứng Tiểu Hồng đều dùng hết chất lỏng mặt nạ.

Sau khoảng mười phút, Đường Âm tháo mặt nạ ra, vỗ nhẹ chất lỏng mặt nạ còn lại trên mặt cho đến khi thấm đều, sau đó bắt đầu trang điểm.

Đường Âm làm theo các bước đã học trên Internet trước đó, bôi kem lên mặt, sau khi thấm đều thì bắt đầu thoa kem lót.

Cô không cần che khuyết điểm vì mặt cô không có tì vết nào.

Chưa kể, dù trước đó Đường Âm sống ở nông thôn nhưng cô thực sự rất thông minh, chỉ cần nhìn khuôn mặt này, cô thực sự không kém thiên kim đại tiểu thư.

Kỳ thật, cô ở nông thôn không có dưỡng da, chỉ dùng nước.

Sau khi thoa kem lót, Đường Âm bắt đầu thoa kem nền dạng lỏng, sau đó trang điểm, vẽ mắt và lông mày, cuối cùng tô son môi, rồi mới hỏi: "Tiểu Hồng, nhìn chị có đẹp không?"

"Đẹp, Nhị tiểu thư trời sinh xinh đẹp."

"Em không cần phải nịnh chị."

"Em không có nịnh chị." Ứng Tiểu Hồng nói, "Chị thật sự rất đẹp."

"Được rồi, cái miệng của em ngọt nhất! Chị không nói với em nữa, chị phải ra ngoài hẹn hò."

Nghe nhị tiểu thư của mình nói như thế, Ứng Tiểu Hồng nhanh chóng mang túi xách của Đường Âm qua, Đường Âm vui vẻ tạm biệt Ứng Hiểu Đồng rồi đi ra ngoài.

Cái túi mà Ứng Tiểu Hồng vừa lấy ra là chiếc túi mà lần trước Mạc Uất Sở mua cho Đường Âm, lúc trước anh thấy nữ chủ tịch có chiếc túi này.

Trong lòng Mạc Uất Sở, Đường Âm xứng đáng có được những điều tốt đẹp, hơn nữa cô cũng không kém nữ chủ tịch một chút nào. Thậm chí, trong lòng Mạc Uất Sở, Đường Âm còn tốt hơn nữ chủ tịch rất nhiều.

Suy cho cùng, nữ chủ tịch chỉ là bạn hợp tác, còn Đường Âm là vị hôn thê của anh.

Đường Âm vì không muốn bà cụ và Long Liên Tâm biết hôm nay cô không đi học, cho nên cô cũng không để Mạc Uất Sở đến Đường gia đón cô, cô tự mình đến ven đường, chờ Mạc Uất Sở đến đón cô.

Khi Mạc Uất Sở đến, Đường Âm nhìn thấy hai người ngồi ở ghế sau, trong đó một người cô biết, là Mạc Tửu.

"Chào chị dâu!" Mạc Tửu chào Đường Âm.

Người phụ nữ bên cạnh Mạc Tửu cũng nhanh chóng nói: "Chào chị dâu, chị dâu, chị xinh đẹp như thế, chăm sóc như thế nào vậy?"

"Chi trời sinh đã sinh đẹp." Đường Âm cười nói.

"Chị dâu tính tình thật tốt. Em thích một người nói thẳng như chị dâu."

"Em là?"

"Em là bạn gái của Mạc Tửu, em tên là Phạm Tình."

Đường Âm lướt qua trong đầu, cuối cùng xác định kiếp trước không có người tên Phạm Tình. Dù sao, ngay cả Mạc Uất Sở và Mạc Tửu cũng là đời này đột nhiên xuất hiện, cho nên cô cũng không cảm thấy kì quái.

"Mạc Tửu, cậu có bạn gái khi nào?"

"Chị dâu, anh cả chưa nói với chị sao? Chúng em đã quen nhau hơn hai tháng."

"Phạm tiểu thư thật xinh đẹp, cậu phải quý trọng thật tốt!" Đường Âm khách sáo nói.

Phạm Tình cũng nghe thấy Đường Âm khen mình xinh đẹp, vội vàng nói: "Chị dâu, chị đừng tâng bốc quá, em nhìn cũng được mà thôi, so với một mỹ nhân chân chính như chị, em chính là xấu xí."

Phạm Tình cũng rất giỏi nói chuyện, hơn nữa phản ứng cũng nhanh nhẹn, theo kịp mọi người.

"Phạm tiểu thư, cô không cần khách khí như thế." Mạc Uất Sở nói xen vào, "Vị hôn thê của tôi không lớn hơn cô đâu, cô không cần phải gọi cô ấy là chị dâu."

Nghe Mạc Uất Sở nói như thế, Đường Âm liền hiểu Mạc Uất Sở không bằng lòng với người em dâu này, cho nên không để cô ấy gọi mình là chị dâu.

Vì vậy, Đường Âm dám kết luận Phạm Tình này nhất định có cái gì đó khiến Mạc Uất Sở cảm thấy không tốt.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 58 Hương hoa quế

Vì vậy, Đường Âm cũng quay mặt lại, cô biết vị hôn phu của mình không thích Phạm Tình này, cho nên hiện tại cô cũng không để ý đến Phạm Tình.

Nhưng, Phạm Tình cũng là da mặt dày, Mạc Uất Sở vừa nói như vậy, nhưng cô ta vẫn nói.

"Anh cả, lời này của anh không đúng, bây giờ em ở cùng một chỗ với Mạc Tửu, Mạc Tửu gọi vị hôn thê của anh là chị dâu, vậy, em nhất định phải gọi cô ấy là chị dâu!" Phạm Tình cũng lôi kéo làm quen, "Chúng ta đều là người một nhà, cho dù chị dâu nhỏ hơn em thì cũng là chị dâu của em! Chị dâu, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"

Mạc Uất Sở và Đường Âm đều không lên tiếng, Phạm Tình có chút xấu hổ.

Mạc Tửu không muốn Phạm Tình xấu hổ nên tiếp tục trò chuyện nói: "Chị dâu năm nay mười chín tuổi, rất nhanh liền hai mươi, em đừng nhìn chị ấy còn trẻ như vậy, nhưng chị dâu lại rất thành thục, nếu không anh cả sao lại thích chị dâu nhiều như vậy?"

"Thật không? Sau này em nhất định sẽ học tập chị dâu."

"Không cần." Mạc Uất Sở lại xen vào, "Trước kia chị dâu của cô chưa từng học, mới bắt đầu học năm nay, cô học tập chị dâu cô cái gì? Mặc dù cô tốt nghiệp trường cấp 2, nhưng ít nhất còn học mười hai năm, hơn nữa còn không mẫu giáo, cho nên cô không cần học tập chị dâu cô cái gì."

Lời nói của Mạc Uất Sở thực sự khiến Phạm Tình rất xấu hổ, Mạc Tửu không còn cách nào khác, đành phải giải quyết êm đẹp: "Vậy thì để chị dâu và Tình học tập."

"Cũng không cần thiết, vị hôn thê của chính mình, tôi tự mình dạy."

Ý tứ của Mạc Uất Sở đã quá rõ ràng, anh chính là không thích Phạm Tình này, không thừa nhận em dâu này.

Nhưng cũng không có gì gọi là thẳng mặt bắt bẻ người khác, cho nên Đường Âm quyết định nói chuyện với Phạm Tình trước, không để cô nương người ta quá xấu hổ.

Hơn nữa, đến bây giờ Đường Âm vẫn không biết rốt cuộc Phạm Tình không tốt ở đâu, Mạc Uất Sở chướng mắt cô ta như thế, chẳng lẽ bởi vì Phạm Tình tốt nghiệp cấp hai sao? Trước kia cô chưa từng đọc sách, tại sao Mạc Uất Sở lại không chê cô?

Vì vậy, Đường Âm đã nói chuyện phiếm với Phạm Tình một lúc, sau khi đến Quảng trường, Phạm Tình hoàn toàn không coi mình là người ngoài, khoác tay Đường Âm cùng cô đi dạo.

"Anh cả." Mạc Tửu đi tới bên cạnh Mạc Uất Sở, thấp giọng nói: "Vừa rồi anh ở trên xe bị cảm lạnh sao? Anh có ý kiến với Phạm Tình?"

"Vớ vẩn!" Mạc Uất Sở tức giận nói, "Tuy rằng thành tích học tập của cậu không tốt, nhưng nhà họ Mạc chúng ta có tiền, tốt xấu giúp cậu học tới đại học, nhưng bạn gái của cậu thì sao? Tốt nghiệp trung cấp, nhìn thì đẹp, nhưng có thể đẹp hơn những người đẹp trường cậu không? Bây giờ cậu còn chưa tốt nghiệp, vì sao không ở trường tìm một người? Theo anh biết, người đẹp trường cậu một mực theo đuổi cậu, tại sao cậu không xem xét?"

"Trước đây cô ấy đã có nhiều bạn trai."

"Vậy anh cho rằng Phạm Tình trong sạch sao? Cậu cũng nói, cô ta với cậu không phải lần đầu tiên."

"Nhưng cô ấy nói trước đây cô ấy chỉ có một người bạn trai, hơn nữa cô ấy và bạn trai cũng chỉ làm một lần, cô ấy cho em lần thứ hai."

"Cô ta nói lần thứ hai cậu liền tin? Cô ta nói cô ta cô ta chỉ có một người bạn trai cậu cũng tin? Trước không nói đến việc này, anh liền hỏi cậu, chuyện nhà, nhân phẩm, học thức có gì tốt? Nhìn cũng đẹp, nhưng khuôn mặt như phẫu thuật thẩm mỹ, một chút cũng không tự nhiên, sao cậu lại thích như vậy?"

"Anh cả, chúng ta không cần bàn luận về ngoại hình, đẹp là được! Anh không quan tâm đến thiên phú của cô ấy sao? Về phần học vấn, em nói câu này anh đừng tức giận, trước kia chị dâu có từng đi học đâu! Không phải anh cũng rất thích sao?"

"Cậu nói như vậy cũng được sao, lúc trước chị dâu cậu không đi học là điều kiện không cho phép, bây giờ chị dâu cậu có cơ hội học, cậu xem cô ấy chăm chỉ như thế nào? Cô ấy nhất định có thể thi vào đại học."

"Vậy em cũng để cho Phạm Tình học đại học!" Mạc Tửu không bằng lòng nói, "Dù sao, Phạm Tình thực ra cũng không lớn hơn chị dâu bao nhiêu, hơn nữa tốt xấu gì trước đây cô ấy cũng đã từng học, khởi điểm so với chị dâu cao hơn."

Lúc này, bọn họ tình cờ đi ngang qua một quầy bán bia ngoại, Mạc Uất Sở chỉ vào bia nói: "Lão tam, cậu thấy bia đằng kia không? Cậu có tin tôi lấy một chai đập chết cậu không?"

"Anh cả, chúng ta quân tử động khẩu, không động thủ!"

"Như vậy đi, Phạm Tình cũng tốt nghiệp trung cấp, cấp hai và cấp ba có cùng bằng cấp. Cô ta cũng có thể tham gia thi đại học, cho cô ta một năm, cũng cho cô ta một lớp luyện thi, nhìn xem một năm sau cô ta có thể thi đại học không, nếu cô ta không thi đậu, vậy anh sẽ đánh uyên ương."

"Anh cả, vậy bây giờ anh có thể đối với Phạm Tình khách sáo một chút không? Dù sao bây giờ cô ấy cũng coi như là một nửa em dâu của anh."

"Được." Mạc Uất Sở gật gật đầu, "Hôm nay anh sẽ cho cậu mặt mũi."

"Cái này bán cái gì?" Phạm Tình dừng ở trước quầy hương quế "," Đây không phải là bánh hoa quế sao? Trong lọ nhỏ này có gì? "

" Đây là nước hoa hoa quế, cũng giống như bánh hoa quế. Ngoài ra còn có bình xịt thử, hai vị tiểu thư có thể thử chút. "

" Tôi sẽ không dùng "Đường Âm cười từ chối nói," Anh cô mua cho tôi nhiều nước hoa lắm rồi, tôi còn chưa dùng qua, cho nên sẽ không mua mới, cô cứ thử đi? "

" Ừm, em sẽ thử. "

Phạm Tình cũng xịt thử và nói:" Hương hoa quế này có mùi khá dễ chịu ".

" Tiểu thư, cô muốn bao nhiêu chai? "Người bán bán bánh hoa quế và nước hoa hoa quế hỏi.

" Trước lấy cho tôi hai chai! "

" Được, tiểu thư, tổng cộng là một trăm tệ. "

Chưa kể, loại nước hoa hoa quế này thực sự không đắt, năm mươi tệ một chai.

Nhưng Phạm Tình không trả tiền mà nói với người bán hàng:" Bạn trai tôi ở phía trước, tôi gọi anh ấy qua trả".

Lời này của Phạm Tình khiến Đường Âm sửng sốt một chút, chỉ 100 tệ còn phải để Mạc Tửu trả tiền cho cô ta?

Phạm Tình cũng gọi Mạc Tửu qua, Mạc Tửu trả 100 tệ, lúc này ánh mắt Đường Âm cùng Mạc Uất Sở đều có chút ngưng trọng.

Bởi vì loại nước hoa này không đắt, hai chai chỉ mới một trăm tệ, hơn nữa, Phạm Tình mua về tự mình xịt, cũng không có nam sinh nào xịt nước hoa hoa quế!

Nhưng ngay cả đối với thứ một trăm tệ mà cô ta đã tự mình sử dụng, cô ta cư nhiên còn phải gọi Mạc Tửu đến, để Mạc Tửu trả tiền cho cô ta.

Bất quá vừa rồi Mạc Uất Sở đã hứa với Mạc Tửu, phải giữ thể diện cho anh em, nên mặc dù trong lòng Mạc Uất Sở có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 59 Quen xem thu nguyệt xuân phong

"Tiểu Âm, có muốn mua không?" Mạc Uất Sở vừa hỏi vừa nhìn Đường Âm bên cạnh.

"Không, em vừa mới nói với Phạm tiểu thư, anh đã mua cho em quá nhiều nước hoa, vì vậy em sẽ không mua."

"Chị dâu, chị cũng mua hai chai đi! Mùi này thật sự rất thơm." Phạm Tình ở một bên cũng xen vào, "Lúc trước em vẫn luôn nghĩ nước hoa hoa quế rất bình thường, nhưng mùi nước hoa hoa quế ở đây thật sự rất thơm!"

"Không cần." Đường Âm nói.

Mạc Uất Sở cầm bình xịt thử lên, xịt một chút rồi nói: "Mùi thơm thật đấy, không sao, nếu em không xịt thì xịt một ít trong tủ và trong phòng, thậm chí trong nhà vệ sinh cũng được."

Sau đó, Mạc Uất Sở cũng mua cho Đường Âm hai chai, mặc dù anh cũng cảm thấy nước hoa này hơi rẻ nhưng mùi rất thơm. Nếu như vậy, thì anh nhất định phải mua cho Đường Âm.

Bởi vì Phạm Tình có, anh không thể để cho vị hôn thê của mình không có.

Ngày hôm đó bốn người bọn họ đã ăn rất nhiều đồ ăn ở quảng trường, cuối cùng còn gói về một ít, lúc về là Mạc Tửu lái xe, Phạm Tình cũng ngồi ở ghế phó lái, mà Đường Âm và Mạc Uất Sở ngồi ở ghế sau.

"Phạm tiểu thư, tôi có nên hỏi cô một bài thơ cổ không?" Mạc Uất Sở nói, "Câu tiếp theo của Đằng Vương cao các Lâm Giang chử là gì?"

Phạm Tình nhất thời sửng sốt, bởi vì bài thơ này nằm trong sách giáo khoa cấp ba, cô căn bản không có học cấp ba nên không thuộc.

"Anh cả, anh có thể nói lại lần nữa được không? Vừa rồi em nghe không rõ."

"Đằng Vương cao các Lâm Giang chử."

"Giang.. Giang chử? Em biết rồi, câu tiếp theo là: Quán xem thu nguyệt xuân phong!" Phạm Tình cũng lớn tiếng nói, giống như sợ người khác không biết mình có học.

Mạc Tửu đang lái xe, nghe Phạm Tình nói câu này, hận không thể tìm một lỗ trên mặt đất chui xuống.

"Câu tiếp theo là: Bội ngọc minh loan ngừng ca múa." Mạc Tửu bất lực nói, "Em không thể đang đến Giang chử liền tưởng là câu kia! Em nói câu kia chính là: Bạch phát ngư tiều giang chử thượng."

"Thì ra là như vậy." Phạm Tình vẫn còn giảo biện, "Trước đây em đã học bài thơ này, nhưng lâu rồi nên quên mất."

Mạc Uất Sở cũng không làm khó Phạm Tình, anh đã nhìn ra cô gái này không những không có bằng cấp mà còn không có văn hóa. Anh thực sự không thể hiểu nổi tại sao em trai mình lại ở bên một người phụ nữ như vậy?

Phạm Tình cũng có chút không phục, thế là vắt óc suy nghĩ về những bài thơ cổ mình đã thuộc lòng, sau đó hỏi: "Chị dâu, em hỏi chị một câu, câu sau của cung nữ như hoa xuân mãn điện là gì?"

"Chích kim vị hữu chá cô phi." Đường Âm nói, "Câu trên không phải là cung nữ như hoa xuân mãn điện, mà là cung nữ như hoa mãn điện xuân, vừa rồi cô mới nói ngược xuân với mãn."

Phạm Tình vốn là muốn giành cho mình thắng một ván, nhưng kết quả là bảy chữ ngược hai chữ.

"Chị dâu, không phải trước kia chị chưa từng đọc sách sao? Sao chị lại biết bài thơ cổ này?"

"Người chưa từng đọc sách không thể đọc thơ cổ sao?" Đường Âm nói, "Nếu tôi có cơ hội học tập, tôi sẽ chăm chỉ học tập".

Phạm Tình ngừng nói, cô ta cảm thấy mình thật không có mặt mũi. Hơn nữa, cô ta còn mất mặt trước mặt Mạc Tửu, cô ta sợ Mạc Tửu sẽ không thích cô ta, dù sao Mạc Tửu cũng là người đàn ông tốt nhất mà cô có thể gặp được. Mạc Tửu đẹp trai, là Mạc tam thiếu gia, hiện tại đang học đại học, còn rất yêu cô ta.

Đường Âm trở về nhà, thấy Ứng Tiểu Hồng đang ăn trong phòng của mình.

"Tiểu Hồng, đây đồ tráng miệng sao?"

"Mẹ Ngô vừa mới làm, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ Ngô làm, không biết có ngon không, nên để em thử trước một chút."

"Vậy em có cảm thấy ngon không?"

"Ừm!" Ứng Tiểu Hồng gật đầu lia lịa, "Siêu ngon! Nhị tiểu thư, chị có muốn ăn một miếng không? Em đi tìm mẹ Ngô lấy."

"Không cần, hôm nay chị ở bên ngoài ăn một ngày, đây đều là những món ăn ngon bán ở lễ hội ẩm thực, chị gói về một ít cho em, còn có, đại thiếu gia mua cho chị hai chai nước hoa hoa quế, mùi này thơm hơn nhiều so với loại nước hoa hoa quế rẻ tiền mà em đã xịt, em lấy một chai đi!"

"Oa! Nhị tiểu thư, chị đối với em thật tốt, nhất định sau này cái gì em cũng sẽ nghe chị!"

"Hiện tại đừng nói cái này, chị hỏi em một câu, câu tiếp theo của Đằng Vương cao các Lâm Giang chử là gì?"

"Bội ngọc minh loan ngừng ca múa."

"Vậy thì.. câu tiếp theo của cung nữ như hoa mãn xuân điện thì sao?"

"Chích kim vị hữu chá cô phi."

"..."

Đường Âm giật mình, "Ngay cả em cũng biết sao? Chẳng trách đại thiếu gia khinh thường Phạm Tình như vậy!"

"Nhị tiểu thư, Phạm Tình là ai?"

"Phạm Tình là bạn gái của Mạc tam thiếu gia." Đường Âm giải thích, "Chỉ có tốt nghiệp trung học thôi. Mà này, Tiểu Hồng, em tốt nghiệp gì?"

"Em không học cấp ba." vẻ mặt của Ứng Tiểu Hồng ngay lập tức trở nên không vui, "Nhà em nghèo, vì vậy cha mẹ cho em đi học, để em ra ngoài làm việc."

"Kỳ thật, cuộc sống là tự mình lựa chọn.", Đường Âm nói, "Mặc dù chị không biết em học hành đến đâu, nhưng tại sao không cố gắng một phen? Hiện tại em là người giúp việc trong nhà họ Đường, tiền lương không ít đi? Em có thể tiết kiệm tiền, sau đó thi đại học, nói cách khác, sau này ngay cả bằng cấp em cũng không có, người trong sạch nào sẽ muốn em."

"Quên đi, chị chưa thấy nhà em nghèo như thế nào. Nếu chị đến nhà em, chị liền biết em không có cơ hội đi thi đại học. Lúc trước học trung học, em đã tiêu không ít tiền, bây giờ tiền em kiếm được đều gửi về nhà, nếu em gửi ít tiền hơn, ba mẹ sẽ mắng em."

"Sao có thể có cha mẹ như vậy?"

"Nhị tiểu thư, chị nghe em nói, em không phải là con một trong nhà, em còn có một em trai."

"Chị biết, chị có một đồng nghiệp tên là Tiền A Yến. Cô ấy có một người anh trai, tiền mà Tiền A Yến kiếm được cũng gửi về nhà."

"Tiền A Yến cũng đến từ nông thôn?"

"Chị không hỏi."

"Em đoán là đến từ nông thôn. Dù là thành phố, có lẽ cũng chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi. Chắc chắn không phải là một thành phố lớn như thành phố A."

"Ừm." Đường Âm gật đầu, "Tiền A Yến quả thực không phải người ở thành phố A."

"Đúng vậy. Bình thường ở địa phương nhỏ mọi người trọng nam khinh nữ, nếu trong nhà có anh hoặc em trai, con gái sẽ sống rất khổ."

"Không nghiêm trọng như vậy chứ?"

"Dù sao, chỗ nhà em chính là như vậy."

"Được, em ăn trước đi, chị ngủ một lát."

Mạc Uất Sở gần đây nghiên cứu ra một vụ làm ăn lớn, anh muốn đàm phán làm ăn với Vạn tổng của tập đoàn Vạn thị, nếu đàm phán thành công sẽ mang lại lợi ích lớn.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back