Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 141: Ba người bạn cùng phòng của Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Âm gửi vị trí của mình cho Mạc Uất Sở, nhưng cô không nói chính xác số nhà mà để Mạc Uất Sở đợi ở cổng tiểu khu.

    Sau đó, Đường Âm đi tắm đơn giản, trang điểm, phối hợp cho mình một bộ quần áo đẹp nhất.

    Sở dĩ cô dụng tâm ăn mặc như vậy là để làm hòa với Mạc Uất Sở. Mặc dù, cô biết chuyện này vốn dĩ là lỗi của Mạc Uất Sở, cô không có lỗi gì, cô là bị Mạc Uất Sở ức hiếp.

    Nhưng Đường Âm vẫn biết lúc này mình nên tỏ vẻ thành khẩn muốn làm hòa, cô không thể đuổi Mạc Uất Sở đi đúng không?

    Hơn nữa, Đường Âm biết hiện tại cô đã nghèo, bây giờ có thể nói Mạc Uất Sở là người duy nhất có thể giúp cô.

    Đường Âm nhìn thấy Mạc Uất Sở, Mạc Uất Sở hỏi: "Tiểu Âm, sao gần đây em không để ý đến anh? Trời lạnh, em mặc gì vậy? Thật là không để người khác bớt lo, anh nói với em, em không thể thấy gì đẹp đều mặc, em cũng phải giữ ấm, dù sao thời tiết này thực sự không thích hợp để mặc ít như thế!"

    "Em không có tiền mua quần áo dày nữa." Đường Âm nói, "Em gặp chuyện không may, anh không biết gần đây Hương Chi Hữu có chuyện gì sao?"

    "..."

    Mạc Uất Sở sửng sốt, "Hôm nay anh mới trở về thành phố A, vừa trở về thì nhận được điện thoại của em. Trước đây anh vẫn luôn nghiên cứu thị trường ở những nơi khác, bởi vì có một số chuyện anh không yên tâm giao giao cho người khác làm, cho nên anh không biết chuyện của Hương Chi Hữu, bây giờ Hương Chi Hữu thế nào rồi?"

    "Ai!" Đường Âm thở dài, đem chuyện gần đây kể cho Mạc Uất Sở nghe, chính là Đường Tống bán hàng giả, Hương Chi Hữu bị chuyển nhượng và chuyện cô và bà cụ không có quan hệ huyết thống.

    "A.." Mạc Uất Sở ngây ngẩn cả người, "Cái này.. cái này quá kinh ngạc? Chuyện em gặp được là nhỏ sao?"

    Mạc Uất Sở nói, lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Tửu: "Tiểu Tửu, chị dâu cậu xảy ra chuyện lớn như thế, sao cậu không nói cho anh?"

    "Anh cả, không phải là chuyện Hương Chi Hữu chứ? Em đang nghĩ, dù sao nhà họ Mạc chúng ta có tiền như vậy, cùng lắm thì mở một công ty cho chị dâu không phải là được rồi sao? Hơn nữa, em đã giải quyết chuyện này, yên tâm đi, công ty mới sẽ sớm khai trương."

    "Cậu nghĩ thực sự rất đơn giản!" Mạc Uất Sở không nói nên lời, "Nghe anh nói, cậu không cần mở công ty mới cho chị dâu cậu, anh đoán Hương Chi Hữu bị cưỡng chế chuyển nhượng, bởi vì có liên quan đến chuyện của chú hai."

    "Chú hai? Chú hai nào?"

    "Chú hai của chị dâu cậu, Đường Tống!" Mạc Uất Sở nói, "Cậu mau đi điều tra xem chuyện của chú hai là thế nào, tập trung điều tra Hứa Ngân Hương, anh đoán chắc còn có chuyện khác trong đó. Mặt khác, chị dâu cậu và bà cụ Đường không có quan hệ huyết thống, cho nên.."

    "..."

    Không chờ Mạc Uất Sở nói xong, Mạc Tửu đã gào lên, "Anh cả, em không nghe lầm chứ?"

    "Cậu không nghe lầm, nghe ý của chị dâu cậu là nhà họ Đường đã làm ba kiểm tra quan hệ rồi, lần cuối cùng thậm chí là do bà cụ tự mình lén lút làm, cho nên hẳn là có vấn đề, nếu không, liên tục làm ba lần như vậy thì phải có một lần có quan hệ huyết thống chứ? Cho nên, cậu nhanh chóng đến trung tâm xét nghiệm, nghĩ biện pháp thương lượng với bọn họ một chút, nhìn xem có thể giải quyết chuyện này không. Không được công khai với bên ngoài, chuyện này phải bí mật làm, không được để người khác biết, hiểu không?"

    "Yên tâm đi, anh cả, chuyện này để em xử lý."

    Mạc Tửu là người có thể xử lý mọi việc, trước tiên cậu đến thăm Đường Tống.

    "Chú hai, cháu biết quản lý của nhà hàng này, nên tất cả các món ăn đặc sắc ở đây đều giới thiệu cho chúng cháu. Chú ăn trước đi!"

    "Mạc tam thiếu, chúng ta không cần dài dòng, lần này cậu đến tìm tôi là có chuyện gì?"

    "Chú hai, chuyện là như thế này. Lời nói tiếp theo của tôi có thể khiến chú không vui, nhưng chú nhất định đừng nóng giận. Tôi là thật sự muốn giải quyết vấn đề cho chú."

    Đường Tống cũng là một người giỏi nói chuyện, sau đó, Đường Tống và Mạc Tửu nói chuyện hai tiếng đồng hồ, kể chi tiết lần này ông bị lừa như thế nào.

    Mạc Tửu đã tìm ra điểm mấu chốt, cậu cảm thấy Mạc Uất Sở đoán không có gì sai, chắc chắn Hứa Ngân Hương đó có điều gì đó không ổn.

    Thế là, Mạc Tửu bắt đầu điều tra Hứa Ngân Hương, không điều tra không sao, một khi điều tra thì phát hiện Hứa Ngân Hương thực sự có giao tình không tệ với Long Liên Tâm.

    Nếu có liên quan đến Long Liên Tâm, trên cơ bản vấn đề có thể đoán được.

    Mạc Tửu tiếp tục điều tra, đối với kế hoạch lâu dài của Đường Âm, cô cho thuê căn nhà mới của mình, như vậy tốt xấu gì cũng có thể thu một ít tiền thuê nhà.

    Về phần bản thân Đường Âm, cô sống trong ký túc xá của trường.

    Ký túc xá của Đường Âm là ký túc xá bốn người, mặc dù biết ba người bạn cùng phòng của mình, nhưng bởi vì thường không ở chung ký túc xá, nên cô không có quan hệ đặc biệt tốt với ba người họ.

    Vì vậy, Đường Âm thực sự không biết rốt cuộc ba người bọn họ là ai.

    Sau khi Đường Âm trở lại, vì để có quan hệ tốt với mọi người, cho nên, ở cửa lớp mời mọi người đi ăn ở một cửa tiệm lớn.

    Mặc dù nói là bữa tiệc lớn, nhưng bởi vì mở ở gần trường học, cho nên tiêu phí cũng không cao, cho dù ăn nhiều hơn cũng không tốn bao nhiêu tiền.

    Trong bữa tiệc, mọi người lại giới thiệu mình một lần nữa, một người là Vương Hàn Tô, một người là Lộc Quỳnh Phương. Đây không phải là lần đầu tiên Đường Âm thấy người họ Lộc, mặc dù trước kia cô đã biết tên của Lộc Quỳnh Phương, nhưng cô không biết họ của Lộc Quỳnh Phương hóa ra là lộc của tiểu lộc loạn chàng, trước kia cô còn tưởng Lộc của Lộc Quỳnh Phương là Lục Thị.

    Người bạn cùng phòng kia, trước đây Đường Âm không biết tên cô ấy, nên lần cố ý nhớ.

    Người bạn cùng phòng này thế nhưng tên là Trương Ngạo Nhĩ, trong tên có chữ "Nhĩ", thật là rất kỳ quái, nhưng tên là gì cũng không quan trọng, chỉ cần biết tên đối phương là được, Đường Âm chỉ muốn có quan hệ tốt với họ mà thôi, cô cũng không phải thầy bói, cho nên cô không quan tâm tên cô ấy là gì.

    Bởi vì Đường Âm trở về ở ký túc xá, việc đầu tiên là mời mọi người đi ăn tối, cho nên cũng không có ai cố ý làm khó dễ cô, hơn nữa, kỳ thật bọn họ cũng là một đám nữ sinh cùng tuổi, dễ dàng chơi cùng nhau.

    Đường Âm nhìn lại cuộc sống của mình, cô cảm thấy cuộc sống trước đây cũng không tính là quá tệ, nếu thực sự sống như trước đây, sớm biết bây giờ phải tiết kiệm như vậy, tuyệt đối sẽ không tiêu tiền bừa bãi như vậy.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 142: Mì tự làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy, bây giờ Đường Âm thực sự rất siêng năng và tiết kiệm, mặc dù trước đây cô rất tiết kiệm, nhưng bây giờ đột nhiên nghèo như vậy, cô liền cảm thấy mức độ tiết kiệm trước đây của mình còn lâu mới đủ.

    Đường Âm hỏi Trịnh Thủy Thủy mua nồi điện nhỏ ở đâu, Trịnh Thủy Thủy đưa đường link cho cô, Đường Âm liền mua một cái.

    "Đường Âm, sao cậu lại mua cái này?" Lộc Quỳnh Phương hỏi.

    "Chẳng phải tớ muốn tiết kiệm tiền sao?" Đường Âm cười khổ nói, "Tớ thực sự không biết ăn uống lại tốn kém như vậy, nhưng tớ đã nạp tiền vào thẻ trường của mình, chỉ là tuần này ăn trong căn tin trường, tớ đã tiêu hết tiền dự tính trong một tháng, cho nên tớ quyết định mua một cái nồi điện nhỏ, tự nấu ăn trong ký túc xá. Cậu thích ăn gì?"

    "Tớ thích ăn mì tự làm." Lộc Quỳnh Phương nói.

    "Mì tự làm?" Đường Âm sửng sốt, "Vậy chúng ta hợp tác đi, cậu phụ trách mua một túi bột mì trở về. Tối nay tớ làm mì cho cậu được không?"

    "Có thể thêm tớ vào được không?" Vương Hàn Tô đột nhiên xen vào, "Tôi phụ trách mua thịt."

    "Cũng thêm tớ đi." Trương Ngạo Nhĩ cũng tham gia, "Lần này tớ phụ trách mua đồ uống!"

    "Được." Đường Âm vui vẻ gật đầu, "Các cậu thuận tiện mua một ít rau xanh về, cũng không thể chỉ cho thịt vào trong mì, thế nào cũng phải có ít rau dưa, thịt và rau sẽ hợp hơn, nhân tiện, nếu có trứng, nhân tiện mua mười tệ trứng, mì có trứng tốt hơn."

    "Vậy chúng ta có phải nên mua thêm ít gia vị không?" Trương Ngạo Nhĩ hỏi.

    "Đúng a, sao tớ lại quên gia vị?" Đường Âm vỗ đầu, "Như vậy đi, tớ sẽ viết danh sách cho các cậu, các cậu theo danh sách mà mua, tớ phụ trách kỹ thuật, các cậu phụ trách mua đồ, chúng ta mỗi người một phần."

    Vừa viết danh sách, Đường Âm vừa mừng thầm trong lòng, nếu như vậy, chi tiêu của cô căn bản là không có, như vậy liền có thể tiết kiệm.

    Dù sao, tương lai của cô bây giờ không chắc chắn, vì vậy một phân tiền cô cũng không muốn tiêu.

    Ba người bạn cùng phòng nhanh chóng mua đồ về, Đường Âm bắt đầu làm mì. Họ không có bảng, nhưng vừa vẹn Vương Hàn Tô là sinh viên mỹ thuật, lúc trước cô ấy có một bảng vẽ không cần dùng, còn chưa có thời gian ném đi, liền dùng như bàn.

    Sau khi Đường Âm thấy bạn cùng phòng mang những thứ này về, cô bắt đầu tự tay làm mì.

    Đầu tiên, trộn đều trứng và bột mì với nhau, sau đó cán thành bánh, rồi cắt thành sợi mì.

    Có thể nói, làm mì vẫn rất dễ, chỉ là những người bạn cùng phòng kia không biết, hơn nữa cũng có chút lười biếng. Vì vậy, họ thà bỏ tiền ra, để Đường Âm phụ trách quá trình này.

    Chẳng mấy chốc, những sợi mì thơm phức từ trong nồi đã ra khỏi nồi, trong đó có thịt có rau, có thể nói là rất ngon.

    Như vậy, Đường Âm và những người bạn cùng phòng thống nhất, sau này nếu họ muốn dùng bữa, họ phụ trách việc mua sắm, Đường Âm phụ trách nấu ăn.

    Đường Âm đột nhiên phát hiện ra kiểu sống tập thể này cũng khá thú vị, Đường Âm cảm thấy mình đã yêu kiểu sống tập thể vui vẻ này.

    "Anh cả, em đã điều tra." Mạc Tửu cầm một đống hồ sơ vội vàng đi vào phòng làm việc của Mạc Uất Sở, "Anh cả, anh nhìn cái này, em thật sự không nghĩ tới, Long Liên Tâm cũng là người có não, bà ta cư nhiên còn có thể nghĩ ra một kế hoạch như vậy."

    "..."

    Mạc Uất Sở sửng sốt, "Tiểu Tửu, cậu tha cho anh cả đầu óc không tốt lắm. Cậu đang nói cái gì vậy?"

    "Anh cả, nhìn xem, Long Liên Tâm và Hứa Ngân Hương là khuê mật."

    "Hai người họ là khuê mật?" Mạc Uất Sở nhíu mày, "Cậu nói đến đây, anh liền có thể đoán được chuyện này là thế nào, Tiểu Tửu, nói tiếp đi."

    "Anh cả, không phải anh đoán ra sao?"

    "Bảo cậu nói thì cứ nói, anh đoán được một phần. Cậu thật sự cho rằng anh thật sự là liệu sự như thần sao?"

    "Nga là như thế này, Hứa Ngân Hương là khuê mật của Long Liên Tâm, Long Liên Tâm đã nhờ Hứa Ngân Hương đi mua ngọc chỗ chú hai, sau đó, không biết là Long Liên Tâm hay Hứa Ngân Hương tìm một người, người này là Chu Vĩ Xuân, dù sao thì anh ta cũng là bị sai xử. Lấy một đống ngọc giả bán cho chú hai. Sau đó, chú hai đã mua lại ngọc giả, sau đó bán cho Hứa Ngân Hương. Sau đó Hứa Ngân Hương liền dùng chuyện này uy hiếp nhà họ Đường. Cuối cùng bà cụ Đường gia không có cách nào, đem Hương Chi Hữu cho Hứa Ngân Hương, sau đó chuyện này mới xem như kết thúc."

    "Không, đến đây chưa kết thúc." Mạc Uất Sở nói, "Long Liên Tâm làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ không chỉ muốn lấy Hương Chi Hữu, bà ta cũng không phải nhắm vào chú hai. Có thể nói, bà ta đã sớm biết chuyện giữa Tiểu Âm và bà cụ Đường, không đúng, chuyện này căn bản không cần phải nói, bởi vì Long Liên Tâm và Đường Nhan đã đi kiểm nghiệm hai lần, sau đó bà cụ tự mình đi kiểm tra, cho nên anh đoán là bà cụ đã không để Long Liên Tâm và Đường Nhan nói với chị dâu cậu chuyện này. Hơn nữa, anh phân tích tám phần là đúng, bởi vì chị dâu cậu cũng nói như vậy, cô ấy nói Long Liên Tâm đã nói như vậy khi đưa tiền cho cho cô ấy."

    "Anh cả, em hiểu ý của anh, cũng nói là, Long Liên Tâm và Đường Nhan là bởi vì bà cụ không cho bọn họ tiết lộ thân phận thật sự của chị dâu. Kỳ thực bà cụ là muốn để chị dâu tiếp tục quản lý Hương Chi Hữu. Nhưng Long Liên Tâm đã lấy Hương Chi Hữu, cho nên không cần chị dâu ở nhà họ Đường, cũng nói là bà cụ không cần chị dâu. Cho nên lúc này Long Liên Tâm và Đường Nhan mới dám để chị dâu rời khỏi nhà họ Đường, bọn họ biết rằng chị dâu là người thông minh, chỉ cần nói chuyện giám định quan hệ với chị dâu, chị dâu tự nhiên sẽ không ở lại nhà họ Đường."

    "Đúng vậy." Mạc Uất Sở gật đầu, "Chính là như thế, Tiểu Tửu, lần này anh cảm ơn cậu, cậu giúp anh tìm hiểu chi tiết vấn đề."

    "Anh cả, anh cám ơn gì? Tiếp theo chúng ta làm gì?"

    "Nếu có thể để chị dâu cậu trở về nhà họ Đường gia thì tốt quá."

    "Anh hai, ý tưởng của anh không phải là hơi lớn sao?"

    "Không lớn chút nào." Mạc Uất Sở nói, "Cậu giúp anh làm một chuyện."

    "Được." Mạc Tửu gật đầu, "Anh cả, ngươi muốn gì cứ nói, em sẽ làm theo lời của anh."

    Mạc Uất Sở và Mạc Tửu nói về kế hoạch tiếp theo, Mạc Tửu hiểu rõ, sau đó đi làm.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 143: Lộc Quỳnh Phương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những năm qua Mạc Tửu luôn giúp Mạc Uất Sở trong, không thể không nói quan hệ giữa hai anh em thực sự rất tốt.

    Kỳ thực, quan hệ của họ với Mạc Nhiên cũng không tệ, nhưng bởi vì thân phận bọn họ dù sao cũng không giống nhau, cho nên mẹ của Mạc Nhiên đối với hai người con trai không có quan hệ huyết thống cũng không phải rất thân thiết, cho nên bọn họ với Mạc Nhiên không thường xuyên gặp mặt.

    Hơn nữa, hiện tại Đường Nhan và Mạc Nhiên đã kết hôn, Đường Nhan là người không nói lý, cô ta không cho phép Mạc Nhiên thân thiết với hai anh em, dù sao Mạc Nhiên cũng là người thừa kế của nhà họ Mạc, Đường Nhan luôn coi thường hai vị thiếu gia Mạc gia này.

    Hơn nữa, mặc dù Mạc Nhiên cho tới nay không có làm gì đối với Mạc Uất Sở và Mạc Tửu, nhưng bọn họ cũng biết mình không giống với Mạc Nhiên. Hơn nữa, Mạc Nhiên kỳ thật cũng không phải người tốt, cho nên Mạc Uất Sở cũng không muốn để ý đến Mạc Nhiên, tự nhiên cũng sẽ không để Mạc Tửu và Mạc Nhiên chơi cùng nhau.

    Đương nhiên, trọng yếu nhất là Mạc Nhiên cũng không coi hai người họ là anh em, anh ta cảm thấy hai người họ chỉ là cỏ cây, mà chính mình là một đóa hoa đỏ kiêu hãnh.

    Bạn cùng phòng của Đường Âm là Lộc Quỳnh Phương gần đây đột nhiên không ăn cùng bọn họ, bởi vì cô nàng phải giảm cân.

    Lộc Quỳnh Phương thực sự rất đẹp, Đường Âm ngay từ đầu đã cảm thấy Lộc Quỳnh Phương thực sự là một mỹ nhân hiếm có. Mặc dù Đường Âm cũng thuộc loại này, nhưng Lộc Quỳnh Phương nhìn qua cũng có khí chất.

    Đúng vậy, Lộc Quỳnh Phương có một loại khí chất của Đại tiểu thư gia đình giàu có, nhưng không kiêu ngạo, vô lý, rất dễ gần. Nhưng cảm giác của Lộc Quỳnh Phương là một gia đình giàu có, sau khi Đường Âm tiếp xúc thời gian dài, mới biết được cô nàng không phải.

    Hóa ra Lộc Quỳnh Phương cũng không phải con gái của một gia đình giàu có, những thứ cô nàng thường mua cho bản thân đều là tiền bản quyền kiếm được từ việc viết tiểu thuyết của cô nàng.

    Hơn nữa, phí viết bản thảo của Lộc Quỳnh Phương cũng không cao, mỗi tháng chỉ vài nghìn tệ mà thôi, sinh hoạt phí cũng không cao, mỗi tháng gia đình cô nàng chỉ cho cô nàng một nghìn tệ.

    Ở một nơi như thành phố A, một nghìn tệ một tháng thực sự là rất ít.

    Nhưng Lộc Quỳnh Phương mua những thứ đắt tiền này, tất nhiên là cô nàng không thường mua, bình thường cô nàng đều đợi đến khi những thứ này được giảm giá, sau đó lấy tiền bản quyền và sinh hoạt phí của mình để mua hàng xa xỉ. Ví dụ như túi xách và quần áo, nước hoa và mỹ phẩm, cô nàng còn mua một khoản quản lý tài chính.

    Mà mỗi khi mua những thứ này, Lộc Quỳnh Phương liền thực sự trở nên rất nghèo, thậm chí đôi khi còn sử dụng thẻ tín dụng để thấu chi.

    Vì vậy, lần này Lộc Quỳnh Phương nói sẽ không mua ăn với đám người Đường Âm, bọn Đường Âm nghi ngờ Lộc Quỳnh Phương không phải muốn giảm cân, mà là thật sự không có tiền.

    "Tiểu Âm, tớ nghĩ lần này chắc hẳn Lộc Quỳnh Phương đã tiêu tiền mua hàng xa xỉ. Cậu nhìn chiếc túi màu xanh lá cây của cô ấy, có phải rất đắt không?", Vương Hàn Tô nói.

    Đường Âm nhìn thoáng qua chiếc túi Lộc Quỳnh Phương để trên bàn, nói, "Đầu rắn lục Bulgari, chiếc túi này hơn một vạn ba nghìn."

    "Cô ấy cũng bỏ được!" Vương Hàn Tô cảm khái nói, "Tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ mua một chiếc túi đắt như vậy. Tiểu Âm, túi của cậu bao nhiêu tiền?"

    "Túi của tớ không đắt.", Đường Âm nói, "Mua trực tuyến, hơn ba mươi tệ, miễn phí vận chuyển."

    "..."

    Vương Hàn Tô sửng sốt, "Không phải cậu có tiền sao?"

    "Có tiền cũng không thể tiêu loạn!"

    "Không đúng, Tiểu Âm, cậu không thể lừa người!" Trương Ngạo Nhĩ giọng điệu trách móc, "Chúng ta đều là bạn, sao cậu có thể không nói thật với bọn tớ?"

    "Ngạo Nhĩ, sao cậu lại nói như vậy? Túi của tớ thật sự chỉ hơn 30 tệ."

    "Không thể nào, tớ biết chiếc túi này, bởi vì tớ cũng mua một cái giống vậy" Trương Ngạo Nhĩ nói rồi mở tủ của mình, "Các cậu nhìn cái túi này, có giống nhau không? Túi của tớ không ít hơn hai vạn."

    "Không đúng." Đường Âm mở hồ sơ mua hàng trên trang web mua sắm của mình, "Các cậu nhìn xem, đây là hồ sơ mua hàng của tớ, ba mươi bốn tệ chín, đã bao gồm cả bưu phí, tớ thực sự mua được đồ rẻ trên mạng."

    "..."

    Trương Ngạo Nhĩ sửng sốt, "Đây là túi giả sao?"

    "Tớ cũng không biết. Tôi thấy tay nghề này cũng không có vấn đề gì. Cậu mua cái này ở đâu? Thật sự là hơn hai vạn sao?"

    "Đúng vậy." Trương Ngạo Nhĩ gật đầu, "Thực sự là hơn hai vạn. Cậu nhìn này, đây là từ trung tâm mua sắm Pháp Tiên, đây là hóa đơn."

    Vương Hàn Tô cầm lấy hóa đơn xem xét, ngạc nhiên thốt lên: "Đúng là hơn hai vạn! Hơn hai vạn ba nghìn, còn gần hai vạn tư. Sao giá hai chiếc túi lại chênh lệch như vậy? Dáng vẻ thực sự giống nhau như đúc?"

    "Không thể giống nhau như đúc." Đường Âm nói, "Cái túi này của tớ rõ ràng là hàng giả, chúng ta nhìn kỹ lại, giữa hàng giả và hàng thật phải có sự khác biệt? Các cậu nhìn ở đây, các chữ cái ở chỗ này không giống nhau, còn có, túi của cậu màu trắng, mà của tớ thì màu đen."

    "Đúng a, thật sự không giống!"

    "Vậy thì tớ hiểu rồi, Tiểu Âm, cậu cư nhiên cũng mua hàng giả?" Trương Ngạo Nhĩ hơi kinh ngạc, "Vì sao Nhị tiểu thư nhà họ Đường lại mua hàng giả?"

    "Đừng nói Nhị tiểu thư nhà họ Đường, tớ đã xảy ra chuyện không vui." Đường Âm nói, "Tôi thật sự không muốn nói về chuyện đó, sau này các cậu đừng nhắc lại chuyện này."

    "Ồ, vậy được." Trương Ngạo Nhĩ gật đầu, "Tiểu Âm, tối nay chúng ta ăn gì?"

    "Hai người các cậu thương lượng đi, hôm nay Lộc Quỳnh Phương không ăn cùng chúng ta sao?" Đường Âm nói, "Các cậu nghiên cứu xem nên ăn cái gì, sau đó tớ phụ trách làm, đúng, cho dù Quỳnh Phương nói cô ấy không ăn cùng chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không thể không cho cô ấy ăn một miếng, các cậu có nghĩ vậy không?"

    "Đúng vậy." Trương Ngạo Nhĩ gật đầu, "Dù sao mỗi lần chúng ta mua nguyên liệu nấu ăn đều mua nhiều, vừa lúc để cho cô ấy một bát, không để cô ấy bị đói, lại nói, cô ấy thật sự tiêu tiền! Rõ ràng cô ấy không có bao nhiêu tiền, nhưng luôn thích mua đồ đắt tiền, người không biết còn nghĩ cô ấy là phú nhị đại! Mà thực tế, cô ấy không phải là phú nhị đại, chính chính cô ấy thừa nhận, điều kiện gia đình bình thường, thậm chí nghèo khó."

    "Phải không?" Vương Hàn Tô nói, "Tớ nhớ trước đây cô ấy đã mua một chiếc áo len nhãn hiệu lớn một lần, sau đó ăn mì gói trong một tháng."

    "Đó là trước kia, hiện tại không phải có tớ sao?" Đường Âm cười nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2022
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 144: Cô gái kỷ luật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng ta có thể ăn thịt, cũng không thể nhìn cô ấy không thể uống canh đúng không? Hơn nữa, mì ăn liền thực ra cũng không hề rẻ, một thùng mì ăn liền thế nào cũng hơn ba mươi lăm tệ?"

    "Cậu không biết, lúc đó cô ấy không ăn mì bình thường mà là mì gói rẻ nhất. Nếu mua theo hộp, một túi chỉ 70 xu, cô ấy chính là dựa vào cái đó. Lúc đó, tớ và Ngạo Nhĩ không thể nhìn được nữa, rủ cô ấy đi ăn tối nhưng cô ấy không đi. Cậu nói xem, cô ấy có phải ngốc không?"

    "Sao cậu lại nói như thế?" Trương Ngạo Nhĩ vỗ vỗ Vương Hàn Tô, "Mặc kệ Quỳnh Phương thích cuộc sống như thế nào, đó là sự lựa chọn của chính cô ấy, chúng ta không có quyền nói về cô ấy, hơn nữa, Quỳnh Phương là một người tốt, chỉ là thích tiêu hết tiền vào hàng xa xỉ, kỳ thật, không phải tôi cũng luôn luôn mua chúng sao?"

    "Cậu mua đồ không có chuyện gì. Cho dù cậu mua nhiều đồ xa xỉ hơn, tớ cũng nghĩ là đúng. Nhưng, điều kiện của gia đình Quỳnh Phương như thế nào?"

    "Được rồi, bây giờ chúng ta không nói về chuyện này, cũng không thể vì người khác kém tinh tế mà buộc tội người khác. Tối nay chúng ta ăn mì Đam Đam, thế nào?"

    "Thì ra hai người cũng thích ăn mì?" Đường Âm cười, "Tớ cũng rất thích ăn mì."

    "Thời tiết này không phải đang trở nên lạnh hơn sao?" Trương Ngạo Nhĩ nói, "Nếu thời tiết này chúng ta không ăn mì nóng, còn có khi nào thích hợp ăn mì hơn?"

    "Được." Đường Âm gật đầu, "Vừa lúc lúc trước mua bột mì còn dư nhiều. Sau khi hoàn thành xong báo cáo này, tớ sẽ làm mì cho các cậu!"

    "Tiểu Âm, cậu làm báo cáo gì vậy?" Trương Ngạo Nhĩ hỏi.

    "Đây là thành tích của phòng kinh doanh một công ty trực thuộc Tập đoàn Mạc thị trong tháng này. Hiện tại không phải tớ đang làm việc trong Tập đoàn Mạc thị sao? Cho nên, tớ nhất định phải làm báo cáo!"

    "Tiểu Âm, cậu thật lợi hại, cư nhiên còn biết làm những thứ này." Trương Ngạo Nhĩ ở một bên nói, "Không phải cậu học diễn xuất sao? Sao cậu lại quen thuộc với công việc văn phòng?"

    "Dù sao tớ đã làm việc trong tập đoàn Mạc thị lâu như vậy, vì vậy rất quen thuộc với phần mềm văn phòng, chỉ là không giỏi bán thôi."

    "Cái gì? Cậu không biết bán hàng? Tiểu Âm, cậu đừng đùa, cậu ở Tập đoàn Mạc không phả làm bán hàng sao?" Trương Ngạo Nhĩ cười nói, "Hơn nữa, tớ biết trước đây cậu phụ trách Hương Chi Hữu. Khi cậu ở đó, doanh số bán hàng của Hương Chi Hữu rất cao, đáng tiếc, bây giờ cậu không còn ở Hương Chi Hữu nữa."

    "Không phải tớ không còn ở Hương Chi Hữu nữa, mà là Hương Chi Hữu đã không còn là sản nghiệp của nhà họ Đường nữa, ai.." Đường Âm thở dài, "Nhắc đến chuyện này tớ liền tức giận, công ty kinh doanh tốt như vậy, nói không có liền không có."

    "Thực sự rất đáng tiếc. Tiểu Âm, dù sao trước đây cậu cũng đã phụ trách Hương Chi Hữu lâu như vậy rồi, cho dù bây giờ không có Hương Chi Hữu, nhưng cậu cũng không nghèo, cho dù trước đây cậu tiết kiệm được một ít tiền, bây giờ cậu cũng phải là một triệu phú đi?" Vương Hàn Tô hâm mộ hỏi.

    "Triệu phú?" Đường Âm sững sờ, "Tớ thật sự không có nhiều tiền như vậy, thôi, đừng nói lung tung, bây giờ tớ phải tiếp tục làm báo cáo, làm xong sẽ làm mì cho các cậu!"

    "Được rồi, cậu bận, vậy cậu mau làm báo cáo của cậu đi, chúng tớ sẽ không quấy rầy cậu." Vương Hàn Tô nói, "Ngạo Nhĩ, chúng ta đi ra ngoài mua một chút gì đó trước, ký túc xá không có thịt, chúng ta đi mua gì đó về, rồi cất vào tủ lạnh, tớ còn muốn mua thêm đồ uống."

    "Ân công, xin hỏi có thể giúp ta mua vài chai Coca về cho nô tỳ được không?" Đường Âm nói với giọng điệu đặc biệt khó chịu.

    "Giọng điệu của cậu thật là khó chịu." Trương Ngạo Nhĩ cười nói, "Được rồi, ta đã biết, ngươi yên tâm, lát nữa chúng ta sẽ mang về cho ngươi."

    "Ai nha! Thật sao? Nhị vị ân công muốn ta cảm tạ hai vị như thế nào đây?"

    "Đi chết đi, giọng của anh thật khó chịu." Trương Ngạo Nhĩ cười liếc mắt nhìn Đường Âm một cái, "Cậu mau làm báo cáo đi, hai người chúng tớ đi ra ngoài."

    Sau khi Trương Ngạo Nhĩ và Vương Hàn Tô đi ra ngoài không lâu, Lộc Quỳnh Phương trở về.

    "Tiểu Âm, tớ mang cho cậu một ly trà sữa." Lộc Quỳnh Phương nói, đặt ly trà sữa cạnh máy tính của Đường Âm.

    "Hả? Cậu đi đâu vậy? Không phải gần đây cậu đang thiếu tiền sao? Sao lại mua cho tớ một ly trà sữa đắt như vậy? Trà sữa này không phải là trà sữa nổi tiếng trên mạng sao? Một ly cũng hơn năm mươi tệ đi?"

    "Không phải hơn năm mươi tệ, đây là một võng hồng bán trên mạng, tương đối rẻ, chỉ hơn hai mươi tệ, cũng không quá đắt, hơn nưa, tớ cũng không phải tớ trả tiền!"

    "A? Không phải cậu mua? Ai mua?"

    "Là bạn trai mới của tớ mua." Lộc Quỳnh Phương nói, lấy ra một bức ảnh, "Thế nào? Bạn trai mới của tớ có đẹp không?"

    "Rất đẹp." Đường Âm nói, "Có nghĩa là, ly trà sữa này không phải là cậu cố ý mua cho tớ, chỉ là bạn trai mới mua cho cậu, nhưng cậu không muốn uống phải không?"

    "Đúng vậy, trong này có nhiều đường hóa học, thực sự không hợp với người tự có tính kỷ luật như tớ. Nếu tôi uống nó, tôi sợ mình sẽ bị hủy dung."

    "Không đến nỗi hủy dung đi? Uống nước này chỉ là vừa dễ tăng cân lại nổi mụn mà thôi, tớ còn may, bình thường tớ uống trà sữa cũng không bị nổi mụn. Còn về vấn đề tăng cân, nếu tớ có thể béo hơn một chút thì tốt rồi. Kể từ khi về nhà họ Đường, tớ rất chăm chỉ ăn uống, nhưng sống chết cũng không thể tăng cân, tôi thật sự hy vọng mình có thể béo lên! Ai cũng nói nếu tớ béo lên sẽ càng đẹp hơn hiện tại, tớ thật nóng lòng muốn mau béo lớn!"

    "Đúng vậy." Lộc Quỳnh Phương gật đầu, "Tớ cũng cảm thấy cậu béo hơn một chút sẽ càng đẹp hơn. Cậu nói xem, chúng ta này đều là mệnh gì? Người muốn béo thì không thể béo nổi, người không muốn béo thì lại toàn thịt, tớ cảm thấy tăng cân đối với tớ mà nói chỉ là một việc dễ dàng, nhưng đối với cậu mà nói tăng cân là cầu còn không được, hơn nữa, tớ còn không nghĩ là nó sẽ dễ dàng!"

    "Haha!" Đường Âm cười, "Sao tớ lại thấy cậu dùng những thành ngữ này hơi kỳ lạ? Mà này, Quỳnh Phương, sao đột nhiên cậu lại tìm bạn trai vậy?"

    "Không có gì, chỉ là vừa vặn xứng mà thôi." Lộc Quỳnh Phương cười với Đường Âm, "Được rồi, cậu cứ bận rộn công việc đi, tớ đi đọc sách."

    Lộc Quỳnh Phương nói cô vào phòng tắm để tẩy trang, sau đó ngồi xuống bàn và bắt đầu đọc sách.

    Không thể không nói, Lộc Quỳnh Phương thực sự là một cô gái rất ưu tú, cô ấy không chỉ đẹp mà còn rất tự giác, thành tích học tập cũng rất tốt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2022
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 145: Vương giả trở lại

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 146: Gặp lại Tần Mục Chu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hừ! Cho dù có lớn như thế nào cũng không phải loại dã chủng như cô! Tôi nói cho cô biết, tôi là tiểu thư nhà họ Đường chân chính. Cô là đồ giả. Bây giờ tất cả những gì cô có, sau này nhất định phải trả lại!"

    "Là sao? Đường Nhan, tôi cũng sẽ nói cho cô biết, tôi thông minh hơn cô, hơn nữa, chúng tôi có ân oán với nhau, chỉ là cô không biết rõ mà thôi, nhưng cô hãy chờ đấy, nhất định tôi sẽ trả tất cả mối hận của tôi!"

    "Giữa chúng tôi có thù hằn gì?" Đường Nhan có chút khó hiểu, "Tôi đắc tội cô khi nào? Cô rốt cuộc là ai?"

    "Tôi là Đường Âm." Đường Âm lại nở một nụ cười, "Cho nên, sau này ở nhà, vẫn cần chị chiếu cố nhiều hơn."

    Mặc dù bây giờ trên mặt Đường Âm đang tươi cười, nhưng Đường Nhan khi nhìn thấy lại chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

    Nhưng khi Đường Âm nhìn thấy biểu tình của Đường Nhan, cô lại nháy mắt tinh quái với Đường Nhan, điều này khiến Đường Nhan càng thêm cảm thấy cô thâm sâu khó dò.

    "Được rồi, vì cô đã nói như thế, vậy tôi cũng sẽ không làm khó cô nữa. Ai khiến tôi là người chị tốt của cô chứ?" Đường Nhan mạnh miệng tìm bậc thang bước xuống, "Được rồi, cô nhanh đi xử lý chuyện của công ty đi. Dù sao công ty cũng vừa trở về, cô còn rất nhiều việc phải bàn giao đúng không? Tôi không ở đây nghe cô khoe khoang nữa, tôi đi trước."

    Lời này của Đường Nhan thật là không có não, đầu tiên, Đường Âm cũng không xem như thổ lộ, tiếp theo, Đường Âm cũng không phải khoe khoang!

    Nhưng Đường Nhan không có nhặt được lời của Đường Nhan, dù sao Đường Nhan cũng là một người yêu thể diện, cô thật sự không có gì để nói, cho nên mới đột nhiên nghĩ ra một câu ngu xuẩn như vậy, tự cho mình một bậc thang bước xuống.

    Nếu Đường Nhan muốn một bước, thì Đường Âm cũng không ngại nhường cô ta một bước, không cần phải cứng rắn dỗ dành cô ta vào lúc này.

    Bởi vì bây giờ Đường Âm không có tinh lực để đối phó Đường Nhan, cô vừa mới lấy lại Hương Chi Hữu, cô còn rất nhiều việc phải giải quyết.

    Trước khi Đường Nhan về đến nhà, nhận được tin nhắn của Tôn Đặc Mộng: "Đường Nhan, mẹ tớ nói tớ phải đi xem mắt, bây giờ tớ sẽ ra khỏi nhà, nếu không cậu đi với tớ đi, nếu tớ tự đi, tâm lý không có nắm chắc."

    Tôn Đặc Mộng đối với Đường Nhan thật sự không tệ, cho nên khi cô ấy có chuyện muốn hỏi Đường Nhan, Đường Nhan sẽ không từ chối.

    "Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ tới rất nhanh."

    "Là trung tâm mua sắm này, cậu đến đây đợi tớ! Nhân tiện, sau khi đến nơi, cậu ở trung tâm thương mại tìm một chỗ mát mẻ đợi tớ. Sau khi tớ đến, chúng ta cùng nhau đi ăn."

    "Được."

    Đường Nhan tưởng rằng Tần Mục Chu chỉ là người qua đường trong cuộc đời cô, nhưng sự thật lại không phải trùng hợp như vậy.

    Đường Nhan gặp lại người đàn ông này, mặc dù kể từ lần trước sau khi cùng nhau ăn bún ốc, Đường Nhan không gặp lại anh ta, chỉ là thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn trên WeChat mà thôi.

    Nhưng khi Đường Nhan gặp lại Tần Mục Chu, liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

    Tần Mục Chu cũng nhận ra Đường Nhan, anh thật sự không nghĩ tới, anh đi xem mắt, lại có thể gặp lại Đường Nhan ở đây.

    Lần này Đường Nhan đi cùng Tôn Đặc Mộng, khi Đường Nhan nhìn thấy Tần Mục Chu, cô ta thật sự có ngàn lời muốn nói với Tần Mục Chu.

    Nhưng cô ta chỉ đi cùng Tôn Đặc Mộng, lúc này cô ta vẫn giữ im lặng.

    Kỳ thực, lần trước khi cô ta nhìn thấy người đàn ông này, Đường Nhan đã bị vẻ đẹp trai của anh thu hút, cô ta trở nên mất tập trung khi nhìn thấy dáng vẻ này.

    Tần Mục Chu quả thực đẹp trai, thậm chí đẹp trai đến thảm tuyệt nhân gian, mặc dù Mạc Nhiên cũng đẹp trai, nhưng Tần Mục Chu có một ưu điểm, đó là anh vừa đúng với gu thẩm mỹ của Đường Nhan.

    Cũng nói là, người khác nhìn thấy Tần Mục Chu chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, nhưng diện mạo của Tần Mục Chu đối với Đường Nhan mà nói là một loại mê hoặc trong sâu thẳm tâm hồn.

    Cảm giác này ngàn ngôn vạn ngữ đều không thể giải thích được, tóm lại, chỉ cần cô ta nhìn thấy Tần Mục Chu, trái tim của Đường Nhan sẽ chạy về phía Tần Mục Chu. Cho dù cô ta có mạnh mẽ đến đâu, cũng không khống chế được trái tim mình chạy về phía Tần Mục Chu.

    Cho nên, kể từ lần trước bọn họ ăn bún ốc ở quầy đồ ăn vặt, cho dù Tần Mục Chu mời Đường Nhan ra ngoài ăn như thế nào, Đường Nhan cũng không chịu ra ngoài.

    Bây giờ là thời điểm tốt, cùng Tôn Đặc Mộng đi xem mắt nhưng lại gặp Tần Mục Chu, điều này khiến Đường Nhan không biết phải làm như thế nào cho phải?

    Đường Nhan cùng Tần Mục Chu ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ là họ sẽ gặp nhau ở đây, Đường Nhan không nói gì, Tần Mục Chu cũng không nói nên lời.

    Mà càng khiến Đường Nhan và Tần Mục Chu đau đầu chính là, Tôn Đặc Mộng cư nhiên yêu Tần Mục Chu từ cái nhìn đầu tiên.

    "Tần thiếu gia, em thấy anh khá tốt." Tôn Đặc Mộng xấu hổ cúi đầu, "Anh thì sao? Anh có cảm tình với tôi không?"

    Tần Mục Chu xấu hổ đến mức không biết làm sao thì trời bỗng đổ mưa.

    Đường Nhan vội vàng giải vây cho Tần Mục Chu, cô không thích hợp nói: "Ồ, vừa rồi còn nắng, sao lại đột nhiên mưa?"

    Bởi vì câu hỏi vừa rồi bị Đường Nhan cắt ngang, cho nên Tôn Đặc Mộng nhìn Đường Nhan một cái, ý bảo cô đừng nói lung tung.

    Sau đó, Tôn Đặc Mộng có thể cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi tương đối ngượng ngùng, cô ấy liền chuyển chủ đề, tiếp tục hỏi: "Tần thiếu gia, người khác nói em giống Đường Du Du trong" Chung cư tình yêu ", anh có thấy em giống không?"

    "Anh chưa xem bộ phim đó."

    Lại hỏi thất bại, Tôn Đặc Mộng quyết định trực tiếp thổ lộ, thế là cô lớn tiếng nói: "Tần thiếu gia, em rất hài lòng với anh, em thích anh, em muốn qua lại với anh, em muốn làm bạn gái anh, nếu anh không có ý kiến, em thậm chí có thể trực tiếp sắp xếp hôn lễ, xin hỏi, anh có nguyện ý không?"

    Đừng nói, Tôn Đặc Mộng này thực sự là một cô gái sảng khoái, cô không che giấu mục đích, cô chính là thoải mái như thế.

    Đối với Tôn Đặc Mộng chủ động thổ lộ, Tần Mục Chu không thể nói gì nữa, chỉ có thể đối mặt với vấn đề.

    "Thực xin lỗi, anh cảm thấy hai chúng ta vừa mới gặp mặt, không thích hợp nói chuyện xa như vậy."

    "Em lại không nói bây giờ sẽ gả cho anh. Bây giờ hai chúng ta thử yêu nhau trước, thử thân nhau một thời gian, nếu sau một thời gian anh vẫn thấy không hợp thì chúng ta chia tay! Nếu sau một thời gian anh cảm thấy cùng em ở một chỗ rất tốt, chúng ta liền kết hôn!"

    "Cái này.." Tần Mục Chu lộ vẻ khó xử.

    "Này cái gì? Được, liền định như thế, Đường Nhan, cậu làm chứng cho hai bọn tớ, sau này anh ấy chính là bạn trai tớ! Thôi, bây giờ chúng ta đi hát KTV đi! Em vẫn luôn thích hát, nhưng gần đây rất bận rộn, cũng lâu rồi không đi KTV, vừa lúc hôm nay có bạn trai mới, em rất vui vẻ."
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 147: Không có lời bài hát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Đường Nhan có chút ngượng ngùng nói với Tần Mục Chu, "Tôi hiểu cô ấy, cô ấy chỉ muốn đi KTV hát vài bài."

    "Đúng vậy." Tôn Đặc Mộng gật đầu, "Đây là một trong những đặc điểm của em, đúng vậy, em hát rất hay, Đường Nhan, cậu nói có đúng không?"

    "Ừ.. vâng.."

    "Nghe thấy không? Đường Nhan cũng nói em hát hay. Em thật sự hát rất hay, không phải em khoác loát, lúc trước em hát ở KTV, màn hình lớn của KTV chiếu bài em hát vừa đạt điểm cao nhất, mời em đi đăng ký tại lối ra, tham gia hoạt động của KTV, hơn nữa, em còn giành giải nhất, giải thưởng không phải là miễn phí mua hàng một lần, mà là cả năm, chỉ là đó là chuyện trước đây, sau này em lại đi KTV cũng không tham gia hoạt động như vậy nữa."

    "Không sao, chúng tôi lại đi đến đó, nghe nói ở đó lại có hoạt động miễn phí." Đường Nhan nói.

    "Thật không?" Tôn Đặc Mộng mừng rỡ, "Vậy bây giờ chúng ta đến đó, đi thôi!"

    Bởi vì Tôn Đặc Mộng và Đường Nhan đến đây bằng taxi, chỉ có Tần Mục Chu đi ô tô. Vì vậy, Tần Mục Chu lái xe chở Tôn Đặc Mộng và Đường Nhan đến KTV.

    "Mặc dù em không phải là bác sĩ nhưng em nguyện ý dùng phép tính để dệt nên toàn bộ vũ trụ và mùa hè cho anh.." Tôn Đặc Mộng hát thầm.

    Tần Mục Chu nghe lời bài hát như vậy, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, liền gửi tin nhắn WeChat cho Đường Nhan: "Ca từ hỏng bét thế này gì thế này? Bác sĩ thì liên quan gì đến phép tính? Còn có, phép tính làm sao có thể dệt? Cho dù là dùng phép so sánh, vậy vũ trụ và mùa hè có quan hệ gì? Dệt cả vũ trụ và mùa hè là gì?"

    Sau khi Tần Mục Chu gửi tin nhắn này, anh ra hiệu cho Đường Nhan nhìn điện thoại.

    Đường Nhan nhìn tin nhắn Tần Mục Chu gửi đến, không khỏi nở nụ cười.

    Lúc này, Tôn Đặc Mộng vẫn tiếp tục hát: "Mặc dù em không phải là bác sĩ, nhưng em muốn dùng tiêu của em để dệt nên cả khu rừng cho anh.."

    Khi Đường Nhan nghe xong lời bài hát, cô trả lời Tần Mục Chu: "Anh có chú ý câu vừa rồi không? Kỳ thực, không cần phải bác sĩ, trẻ em cũng có thể đăng ký một lớp học nhạc cụ, học nhạc cụ như sanh tiêu, v. V.. Hơn nữa, sanh tiêu thực sự không thể dệt nên thứ gì. Nếu nói dệt bằng âm nhạc thì lời bài hát cũng được. Nhưng những cánh rừng ở phía sau quá lố bịch."

    Bên kia Tôn Đặc Mộng tiếp tục hát: "Nếu em trở thành một bác sĩ, em sẽ thành tâm thực hiện điều ước của anh trước mặt Phật, chúc anh phát đại tài, chúc anh giàu có.."

    "Đây có thể vẫn là bác sĩ Phật học." Đường Nhan gửi một tin nhắn khác cho Tần Mục Chu.

    "Phải biết không phải Phật học bác sĩ, vì tin Phật đều rất thanh tâm quả dục, sẽ không cầu có tiền."

    "Đúng vậy, tại sao tin Phật giáo lại cầu Phật phù hộ tiền bạc? Như vậy, cô ấy rốt cuộc đang hát về cái gì?"

    "Làm sao anh biết được? Cô ấy không phải là bạn của cô sao? Cô ấy hát gì em không biết sao?"

    "Em biết, đây là bài hát yêu thích của cô ấy của một ca sĩ tên là A Thập. Em đã nghe cô ấy hát rất nhiều bài hát của ca sĩ này, không có bài hát nào không bị phàn nàn. Nhưng cô ấy thích ca sĩ này như vậy. Nhân tiện, nghe nói bài hát của ca sĩ này đều là tự mình viết, là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ."

    "Loại người này xứng làm ca sĩ sao? Thoạt nhìn là một người có trình độ văn hóa chưa tốt nghiệp tiểu học như vậy lại dám gọi mình là ca sĩ?"

    Không có biện pháp, ai nói ca sĩ này đẹp trai? Đặc Mộng thích những nghệ sĩ nam đẹp trai. "

    " Tiếp theo, tớ sẽ hát cho mọi người bạn một bài hát cổ phong. "Tôn Đặc Mộng nói.

    Vẻ mặt Tần Mục Chu lộ ra vẻ chờ mong, Đường Nhan thấy vậy gửi tin nhắn cho Tần Mục Chu:" Không cần suy nghĩ, ca sĩ nam cô ấy thích còn chưa tốt nghiệp tiểu học đã tự mình viết rất nhiều ca khúc cổ phong, có lẽ cô ấy sẽ hát những bài hát cổ cũng là bài hát của anh ấy. "

    " Ta nói chim én đừng khóc, ta thay ngươi hứa nguyện, ta nói chim én đừng khóc, ta thổi nến, ta nói chim én đừng khóc, ta đối với ngươi.. "

    " Quả nhiên, người bạn này của em là một tài năng. Đây cũng gọi là ca khúc cổ phong sao? Cổ đại có thổi nến ước sao? Người bạn này hát bài hát chưa tốt nghiệp tiểu học. Cô ấy có bằng cấp gì? "

    " Cô ấy tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài. "

    " Tiêu tiền có thể học ở trường đó sai? "

    " Đúng vậy. "

    " Đường Nhan, tôi đối người người bạn này của cô thật sự không có hứng thú, cô có thể thay tôi nói cho cô ấy không? "

    " Có thể! "Đường Nhan gửi tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Mục Chu, phát hiện Tần Mục Chu đang cười với cô, nụ cười đó thật sự có thể mê chết người.

    Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy tin nhắn của Tần Mục Chu nói anh không có hứng thú với Tôn Đặc Mộng, Đường Nhan lại cảm thấy có chút vui mừng.

    Vài ngày sau, Tôn Đặc Mộng gọi cho Đường Nhan, nói cô ấy muốn đến cửa hàng bánh ngọt ăn bánh, kêu Đường Nhan cùng cô ấy đi ăn bánh, Đường Nhan liền đi.

    Lại nói, lần này ăn bánh ngọt, Tôn Đặc Mộng lờ mờ cảm thấy Đường Nhan có điều muốn nói, nhưng là muốn nói lại thôi.

    Vì vậy, Tôn Đặc Mộng đột nhiên hỏi:" Hôm nay rốt cuộc cậu làm sao vậy? Có phải cậu có gì muốn nói với tớ không? "

    " Không có. "Đường Nhan nói," Hôm nay "bà dì" tớ đến, bụng hơi đau, ngày mai tớ không thể cùng cậu cưỡi ngựa ở núi Điều Chương. "

    "... "

    Tôn Đặc Mộng sửng sốt," Tại sao? Không phải lần trước cậu nói muốn cưỡi ngựa sao? "

    " Ngày mai tớ có việc khác phải làm. "

    " Việc gì vậy? "

    " Bà nội kêu tớ ngày mai đến thăm một công ty của Đường thị một chút, vậy nên ngày mai tớ không thể đến núi Điều Chương, xin lỗi! "

    " Không sao, ngày mai tớ tự đi. Khi nào cậu rảnh thì chúng ta đi chơi cùng nhau. "

    " Ừm! "Đường Nhan gật đầu," Ăn bánh đi!"

    Kỳ thật Đường Nhan nói dối, hiện tại mẹ cô ta đang ở trong tù, mặc dù cô ta không có chính sự gì, nhưng hiện tại bà cụ đã biết cô ta làm bao nhiêu chuyện sai trái.

    Hơn nữa, mẹ cô ta đang ngồi tù, cô ta ở nhà họ Đường có bao nhiêu địa vị?

    Cho nên, bà cụ làm sao có thể để cô ta đến công ty Đường thị xem? Cô ta căn bản không có tư cách đó, có thể nói, bây giờ cảm tình của bà cụ đối với Đường Nhan không thể như trước đây.

    Thậm chí, có thể nói tình cảm của bà cụ dành cho Đường Nhan sẽ không bao giờ trở lại như xưa, vì quá thất vọng với mẹ con Đường Nhan.

    Vậy, mỗi ngày Đường Nhan đi đâu?

    Câu trả lời rất đơn giản, ngày mai cô ta đi tìm Tần Mục Chu.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 148: Tôi sẽ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay trước khi Đường Nhan ra ngoài gặp Tôn Đặc Mộng, Tần Mục Chu gửi tin nhắn cho Đường Nhan, anh ta nói ngày mai anh muốn lên núi chụp ảnh, tình cờ ngày mai là cuối tuần, hy vọng Đường Nhan có thể đi cùng anh ta.

    Kỳ thật, mặc kệ có phải là cuối tuần hay không, Đường Nhan cũng rất nhàn rỗi, cả ngày cô ta không có việc gì làm. Đương nhiên, cô ta tuyệt đối không nói lời này cho Tần Mục Chu, cho nên đầu tiên cô ta làm ra vẻ khó xử, sau đó mới đồng ý với Tần Mục Chu.

    Hôm nay, khi ăn bánh với Tôn Đặc Mộng, cô ta có dáng vẻ muốn nói lại thôi bởi vì Tần Mục Chu nhờ cô ta nói rõ với Tôn Đặc Mộng, nhưng cô ta xấu hổ không dám nói.

    Hơn nữa, Tôn Đặc Mộng cũng không biết Đường Nhan cùng Tần Mục Chu quen biết nhau từ trước, nếu Đường Nhan trực tiếp nói: "Tần Mục Chu nhờ tớ nói với cậu."

    Nếu như vậy, Tôn Đặc Mộng sẽ nghĩ gì? Tôn Đặc Mộng nhất định sẽ nghĩ Đường Nhan cướp bạn trai của cô ta, nếu như vậy, Đường Nhan chẳng phải sẽ bị oan sao?

    Hơn nữa, Đường Nhan quả thực có chút áy náy, bởi vì cô không thể thừa nhận cô không có cảm giác gì với Tần Mục Chu.

    Như vậy, Đường Nhan đã không đi cùng Tôn Đặc Mộng đến núi Điều Chương để cưỡi ngựa. Bởi vì cô cùng Tần Mục Chu đi núi chụp ảnh, Tần Mục Chu có sở thích chụp ảnh.

    Hoa cỏ cây cối trên núi mùa này đều đã héo úa, nhưng Tần Mục Chu chính là thích cảm giác tiêu điều mùa đông, cho nên anh ở trên núi đã chụp rất nhiều ảnh.

    Ngay lúc Đường Nhan đang chụp ảnh với Tần Mục Chu, điện thoại cô vang lên, là tin nhắn của Mạc Nhiên: "Tối nay anh có việc, sẽ không về nhà."

    "Việc gì? Tại sao lại đi buổi tối?"

    "Cô có tinh lực đi hỏi, còn không bằng đặt trên việc học."

    Câu trả lời của Mạc Nhiên khiến Đường Nhan cảm thấy rất đau lòng, đúng vậy, hiện tại cô không có bằng tốt nghiệp, nhưng không có nghĩa là cô học kém!

    Từ nhỏ Đường Nhan đã luôn là học sinh đứng đầu lớp, học rất giỏi, cô chỉ là bị đuổi học hai lần liên tiếp mà thôi, nhưng bây giờ nói vậy cũng vô ích.

    Bởi vì, hiện tại kết cục của cô là không có học lịch, cho nên Mạc Nhiên dùng chuyện này để chế giễu cô, cô cũng không có gì để nói.

    Kỳ thật, Đường Nhan biết Mạc Nhiên không phải đi mua hàng, lý do này thật sự rất vụng về.

    Hôm nay là cuối tuần, ước chừng hôm nay Mạc Nhiên có một người phụ nữ nào đó ở ngoài không phải đi làm, buổi tối có thời gian bồi anh ta, cho nên Mạc Nhiên mới nói với cô một câu nói dối mà trong nháy mắt có thể nhìn ra, nói với cô buổi tối anh ta sẽ không về nhà.

    Lúc này, Đường Nhan chỉ có thể cười khổ.

    "Đường Nhan, ai vậy?" Tần Mục Chu đặt máy ảnh xuống, hỏi.

    "Chồng của em."

    "Mạc Nhiên? Anh ta tìm em làm gì?"

    "Không có gì, anh ấy chỉ nói với em tối nay anh ấy sẽ không về nhà."

    "Thực ra, em thực sự không cần thiết phải sống như thế này. Phụ nữ phải học cách đối xử tốt với chính mình. Nếu anh ta đối xử với em như thế, em thực sự muốn sống với anh ta cả đời sao?"

    Nghe Tần Mục Chu nói như thế, Đường Nhan đột nhiên nghĩ đến những ủy khuất mà cô phải chịu vì Mạc Nhiên, thật sự là quá sức chịu đựng, cô luôn chịu đựng Mạc Nhiên, nhưng Mạc Nhiên cho tới bây giờ chưa từng muốn thật tâm đối tốt với cô.

    Nếu Mạc Nhiên từng mềm lòng, thì lần duy nhất anh ta mềm lòng là sau vụ tai nạn xe khi đồng ý kết hôn với Đường Nhan.

    Đường Nhan biết trong lòng Mạc Nhiên không có cô, những người phụ nữ xung quanh Mạc Nhiên có lẽ rất nhiều, vì vậy trái tim của Mạc Nhiên đã sớm bị những người phụ nữ khác chiếm giữ, không có một nửa điểm vị trí cho cô.

    "Tần Mục Chu, anh nói đúng, thực sự đúng. Em là một người phụ nữ, em không nên sống như vậy. Nhưng cuộc sống cũng giống như một lớp học, có người học giỏi, đạt điểm cao trong các kỳ thi, mà có người lại không được như thế. Vì vậy, em là người không được như ý đó, em và Mạc Nhiên cùng một chỗ chỉ có thể là không như ý. Nếu em rời xa anh ấy, điều đó là không thể!"

    "Tại sao không thể rời khỏi anh ta?"

    "Nếu em rời khỏi anh ta, còn có người muốn lấy em sao?"

    Khi Đường Nhan nói lời này, cô bắt gặp ánh mắt của Tần Mục Chu. Ánh mắt của Tần Mục Chu thật sự rất ngưng trọng, cũng rất mê người.

    "Anh sẽ."

    Hai chữ ngắn ngủi của Tần Mục Chu đập vào tim Đường Nhan như búa bổ, cô đột nhiên không biết trong lòng mình rốt cuộc thích ai.

    Đầu tiên, chắc chắn Đường Nhan thích Mạc Nhiên, cô đã thích Mạc Nhiên từ lâu rồi.

    Nhưng Đường Nhan đối với Tần Mục Chu có tình cảm gì?

    Nếu Đường Nhan thích Tần Mục Chu thì có chút không hợp lý, bởi vì bọn họ cũng không gặp nhau nhiều, lần chụp ảnh trên núi này là là lần thứ ba bọn họ gặp mặt.

    Nếu nói là vừa gặp đã yêu, thật nực cười.

    Bởi vì, trên đời này làm gì có vừa gặp đã yêu, cái gọi là vừa gặp đã yêu, chung quy không phải tình yêu, chỉ là yêu vẻ ngoài.

    Nhưng nếu Đường Nhan không thích Tần Mục Chu, vậy tại sao Đường Nhan lại luôn cảm thấy rung động khi ở cùng Tần Mục Chu?

    Chuyện này không thể dùng "vừa gặp đã yêu" để giải thích, bởi nếu chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, thì cô chỉ đánh giá cao vẻ bề ngoài của anh.

    Nhưng khi cô và Tần Mục Chu ở bên nhau, trong lòng cô như có nai con chạy loạn, thật sự không phải chỉ là thích vẻ bề ngoài.

    Vì vậy, bây giờ Đường Nhan thật sự không biết mình đối với Tần Mục Chu rốt cuộc có loại tình cảm gì, mà hai chữ Tần Mục Chu vừa nói lại càng khiến cô thêm mê mang.

    Cuối cùng Đường Nhan cũng không nói nữa, cùng Tần Mục Chu chụp rất nhiều ảnh chụp trên núi, cuối tuần này tổng cộng có hai ngày, Tần Mục Chu hỏi: "Ngày mai chủ nhật, em có việc gì không?"

    "Ngày mai em không có việc gì, em ngày nào cũng không có việc gì, cho nên ngày mai em cũng có thể cùng anh tiếp tục chụp."

    "Em không có lớp sao?"

    "Không có!" Đường Nhan nói thật, "Hiện tại tình trạng của em rất tệ, bây giờ em không còn được sủng ái ở nhà họ Đường nữa, em kết hôn với nhà họ Mạc, địa vị ở nhà họ Mạc cũng rất thấp, hơn nữa bây giờ em thậm chí tôi còn không có việc làm, em thực sự rất thảm."

    "Thì ra là như vậy.." Tần Mục Chu suy nghĩ một chút, "Nếu em không chê, em có thể đến tập đoàn Tần thị làm, anh có thể chiếu cố em, dù sao, bây giờ em là bạn anh!"

    "Nhị thiếu phu nhân nhà họ Mạc đến tập đoàn Tần thị làm thích hợp sao?" Đường Nhan có chút do dự, "Nhà họ Mạc sẽ không đồng ý đúng không?"

    "Đường Nhan, em không cần luôn đặt ý tưởng của nhà họ Mạc lên đầu mình, em chính là em, lựa chọn của em không liên quan gì đến nhà họ Mạc."

    "Nhưng em xác thật là người nhà họ Mạc, người nhà họ Mạc không cho em làm, làm sao em có thể làm."

    "Được, anh không thuyết phục được em, vậy ngày mai em có đi chơi cùng tôi không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2022
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 149: Bên nhau trọn đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đương nhiên, em vừa mới nói, hiện tại em không có việc làm, nếu anh nguyện ý, mỗi ngày anh đều có thể tìm em."

    "Vậy ngày mai em cùng anh đi gặp khách hàng." Tần Mục Chu nói, "Ngày mai anh gặp quản lý của đối tác, chúng ta đi gặp anh ấy trước, sau đó, chúng ta cùng đi núi Tiền Hồng chụp ảnh, hôm nay đã đến ngọn núi này, ngày mai chúng ta đổi một ngọn núi khác."

    "Được." Đường Nhan cười gật đầu. "Vừa lúc hiện tại em cũng không làm gì, nếu anh muốn đi đâu, em nhất định sẽ đi cùng anh."

    Như vậy, ngày hôm sau, Đường Nhan và Tần Mục Chu đến gặp người quản lý của đối tác, sau đó họ cùng đi núi Tiền Hồng.

    Trên núi Tiền Hồng, Tần Mục Chu nói với Đường Nhan, "Sáng nay Tôn Đặc Mộng lại tìm anh."

    "Cô ấy nói gì với anh?"

    "Cô ấy nói muốn đi xem phim, anh nói anh không có hứng thú, cô ấy nói bộ phim đó rất hay, là ca sĩ cô ấy thích, ca sĩ của những bài hát lạ cô ấy hát ở KTV lần trước, cô ấy nói ca sĩ đó đang chuyển sang mảng điện ảnh, đây là bộ phim đầu tiên của người đó, cô ấy muốn anh đi xem cùng cô ấy."

    "Sau đó anh nói thế nào?"

    "Anh trực tiếp nói sự thật cho cô ấy, anh nói mấy ngày nay ở cùng cô ấy, anh không có hứng thú với cô ấy, hơn nữa, anh cũng nói, anh rất không thích ca sĩ cô ấy thích, cô ấy thích ca sĩ như vậy khiến anh cảm thấy cô ấy không có văn hóa. Sau đó, cô ấy còn nói với anh rằng cô ấy đã tốt nghiệp một trường đại học nước ngoài. Anh nói tốt nghiệp đại học nước ngoài không xem như giỏi gì, thậm chí ngay cả ba trường trọng điểm trong nước cũng vậy."

    "Sau đó?"

    "Sau đó cô ấy nói cô ấy có thể thay đổi, nói đi nói lại nhiều lời, một câu anh cũng không muốn nghe. Cuối cùng, anh tuyệt tình nói, anh thực sự không thích cô ấy, sau đó cúp máy, cô ấy cũng không gọi lại nữa."

    "Thực ra, anh không nên làm như vậy. Đặc Mộng là một cô gái. Con gái khi gặp người mình thích sẽ rất liều lĩnh, vì vậy anh không cần đối xử với cô ấy như thế!"

    "Em cho rằng anh làm sai?" ánh mắt Tần Mục Chu có chút thâm thúy, "Vậy em muốn anh phải làm gì? Em hy vọng anh cùng cô ấy tình nồng ý mật sao?"

    Đường Nhan bắt gặp ánh mắt của Tần Mục Chu, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Em không muốn."

    Nghe Đường Nhan nói như thế, Tần Mục Chu hài lòng nở nụ cười, nắm tay Đường Nhan, tiếp tục đi lên núi.

    Khi Đường Nhan bị Tần Mục Chu kéo, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, mười ngón tay nối liền giống như sợi chỉ đỏ của nguyệt lão, kéo trái tim của Đường Nhan, khiến trái tim cô không thể tách rời Tần Mục Chu.

    Nhưng sau khi Tần Mục Chu nhận ra Đường Nhan có chút không thoải mái, liền buông tay Đường Nhan ra: "Nào, em đứng ở gốc cây đó, anh chụp cho em một bức ảnh."

    Đường Nhan làm theo và tạo dáng, Tần Mục Chu đã chụp ảnh cho cô.

    Tối hôm đó, Tần Mục Chu lái xe đưa Đường Nhan về nhà, trên đường đi, Tần Mục Chu và Đường Nhan nói chuyện phiếm.

    Đường Nhan đột nhiên nói: "Rẽ phải ở ngã tư phía trước."

    "Hả?" Tần Mục Chu sửng sốt, "Em đi đâu?"

    "Em muốn trở về Đường gia."

    "Em không về nhà họ Mạc sao?"

    "Mạc Nhiên đối xử với em như vậy, em về nhà họ Mạc làm gì? Hơn nữa, hiện tại em rất không muốn gặp Mạc Nhiên."

    "Ha.." Tần Mục Chu cười, "Em sẽ không yêu anh, cho nên mới không muốn nhìn thấy Mạc Nhiên chứ? Em muốn vì anh thủ thân sao?"

    "Anh nói mò cái gì vậy?" Đường Nhan tức giận trợn mắt nhìn Tần Mục Chu, "Đây không phải là bởi vì Mạc Nhiên phải đi làm, không thể về nhà sao?"

    "Em thôi đi. Mạc Nhiên là lãnh đạo của công ty. Nhân viên trong công ty của anh ta nghe lời anh ta, anh ta cũng không cần tăng ca, anh ta đi làm gì? Anh ta sở dĩ không về nhà, bởi vì bên ngoài anh ta có người phụ nữ khác, mà em sỡ dĩ không muốn nhìn thấy Mạc Nhiên, chỉ sợ cũng không phải vì mối quan hệ của Mạc Nhiên, mà là vì mối quan hệ của anh, phải không?"

    "Em nghe không hiểu anh nói gì."

    "Em không cần mạnh miệng, kỳ thật, em biết anh có ý gì, như vậy đi, anh cũng không ép em, hôm nay anh sẽ đưa em về Đường gia. Nhân tiện, hiện tại em không đi làm, ngày mai em cũng không bận gì đúng không? Vậy ngày mai đến ngọn núi khác chơi với anh đi!"

    "Sao gần đây anh luôn thích lên núi vậy?"

    "Làm sao vậy? Em không thích sao? Vậy chúng ta đi chỗ khác đi."

    "Không, em thích lên núi. Em rất thích phong cảnh trên núi vào mùa này. Tôi thấy nó rất đẹp."

    "Vậy sao? Anh cũng nghĩ như vậy." Tần Mục Chu nói, "Chúng ta cùng sở thích, vậy ngày mai ban ngày chúng ta lên núi, buổi tối đi KTV. Đúng lúc, anh có một người bạn vừa từ nước ngoài trở về, anh thật sự không nghĩ ra chỗ nào thích hợp hơn KTV, tối mai chúng tôi đi KTV nhé!"

    "Được!"

    "Được, sáng mai anh đến Đường gia đón em. Chúng ta lên núi chụp ảnh, sau đó đi KTV."

    Đường Nhan thực sự không nghĩ đến, tôi nay cô thế nhưng ở cửa KTV lại gặp phải Mạc Nhiên và người phụ nữ hiện tại của Mạc Nhiên.

    Hai người họ ôm nhau bước vào KTV, Đường Nhan, Tần Mục Chu và bạn của Tần Mục Chu, Đại Lật Tử đều không nói lời nào, mà bí mật đi theo bọn họ, nhìn bọn họ vào phòng nào.

    Một lúc sau, cả ba người họ qua tấm kính thủy tinh nhìn thấy một màn bên trong, Mạc Nhiên và người phụ nữ đang làm chuyện đó.

    Sau khi trở về phòng riêng, Đại Lật Tử nói: "Người đàn ông vừa rồi cũng thật bác ái? Anh ta không phải là Mạc Nhiên sao? Tôi nhớ là thời gian trước anh ta đã kết hôn!"

    "Được rồi, Đại Lật Tử, đừng nói nữa." Tần Mục Chu nháy mắt cho Đại Lật Tử một cái.

    Đại Lật Tử nhìn Tần Mục Chu, rồi nhìn Đường Nhan, mặc dù anh ta không biết Đường Nhan là người kết hôn với Mạc Nhiên, nhưng anh ta vẫn chuyển chủ đề.

    Đường Nhan giờ phút này thật sự có chút hết hy vọng, đã từng, Đường Nhan yêu Mạc Nhiên sâu đậm, cô cảm thấy Mạc Nhiên là ngôi sao sáng nhất bầu trời, cho dù có cho cô cả vũ trụ, cô cũng không đánh đổi.

    Nhưng bây giờ Mạc Nhiên thực sự đang làm chuyện như vậy với người phụ nữ khác trong phòng riêng KTV, từ nay trở đi, cuộc sống của Đường Nhan sẽ không có xuân hạ thu đông, mà chỉ có mùa đông lạnh lẽo.

    Đại Lật Tử bắt đầu hát, anh ta hát bài hát chủ đề của "Bên nhau trọn đời", Đường Nhan không có hứng thú nghe, bởi vì cô cảm thấy cô còn bi thảm hơn Triệu Mặc Sanh.

    Dù sao thì Triệu Mặc Sênh được ai đó yêu, nhưng cô thì sao? Mạc Nhiên yêu cô sao? Đáp án đương nhiên là không, có thể nói, tình cảm của Đường Nhan dành cho Mạc Nhiên chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...