Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 251: Phương pháp đã được sử dụng từ lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng nếu hiện tại tôi bỏ đứa bé, anh ấy nhất định sẽ hoài nghi tớ!"

    "Cậu ngốc sao?" Vương Duy Hành liếc mắt nhìn Vu Mộ Tuyết một cái, "Không phải có người chịu trách nhiệm sao? Cậu đi tìm Đường Nhan, sau đó trở về nói Đường Nhan đánh cậu, cậu sảy thai ngoài ý muốn. Đem chuyện này đổ lên người Đường Nhan, nói Đường Nhan âm mưu cướp chồng cậu."

    Cho đến bây giờ, Vu Mộ Tuyết và Vương Duy Hành đều không biết hôm đó Đường Nhan chỉ giả làm bạn gái của Ti Nhược Tiêu để giúp Ti Nhược Tiêu mà thôi.

    Không thể không nói, ý tưởng của Vương Duy Hành thực sự không tồi, nó không chỉ có thể giải quyết vấn đề của Vu Mộ Tuyết mà còn giáng một đòn trí mạng vào Đường Nhan.

    Nhưng vừa vặn là trường học của Đường Nhan tổ chức hội thảo nước ngoài, Đường Nhan ở trường học xem như là xuất sắc nên được đưa vào danh sách tham gia hội thảo lần này.

    Đường Nhan ra nước ngoài, kế hoạch đổ lỗi cho Đường Nhan của Vu Mộ Tuyết đã bị gác lại, hơn nữa, dù sao đứa bé cũng là của cô ta, vì vậy cô ta thực sự không muốn phá đứa bé.

    Vì vậy, cô ta quyết định đánh một canh bạc rằng đứa bé này là của Ti Nhược Tiêu.

    Mặc dù Ti Nhược Tiêu rất dễ mềm lòng trước người phụ nữ của mình, nhưng anh sẽ không mềm lòng với người đàn ông đã làm tổn thương mình.

    Hoa Nhất Tranh ngủ với người phụ nữ của anh, anh nhất định phải báo thù.

    Ti Nhược Tiêu thậm chí còn không nỗ lực, liền gọi Cung quản gia đến, sau đó chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn, nhà họ Hứa, một gia tộc đỉnh lưu ở thành phố A đã phá sản.

    Mẹ của Hoa Nhất Tranh là Sa Nghi Thiên, đại tiểu thư Sa gia ở Thành phố S.

    Ông cụ Sa có một con trai và một con gái, con gái của ông là Sa Nghi Thiên, khi Sa Nghi Thiên kết hôn với cha của Hoa Nhất Tranh, ông cụ Sa không đồng ý.

    Nhưng Sa Nghi Thiên chỉ nhận người này, nhất quyết muốn cưới anh ta nên lúc đó ông cụ Sa không nhận con gái mình.

    Vì vậy, khi biết chuyện xảy ra, cho dù nhà họ Sa có hùng mạnh, Sa Nghi Thiên cũng sẽ không cầu xin người nhà họ Sa.

    Nhưng Hoa Nhất Tranh không thể ngồi yên, gia đình anh ta phá sản, người phụ nữ anh ta yêu đã trở về bên Ti Nhược Tiêu, anh ta thề sẽ trả thù này.

    Vì vậy, Hoa Nhất Tranh đã đến Thành phố S, quỳ xuống trước mặt ông cụ Sa, xin ông cụ Sa giúp đỡ.

    Nhưng ông cụ Sa đã từ chối giúp đỡ với lý do đã cắt đứt quan hệ với Sa Nghi Thiên.

    Hoa Nhất Tranh thất hồn lạc phách rời đi, đột nhiên một chiếc xe sang trọng dừng ở trước mặt Hoa Nhất Tranh.

    "Anh họ, lên xe đi!"

    Hoa Nhất Tranh không khỏi sửng sốt, người vừa nói là Sa Ngôn Thượng, cậu của Hoa Nhất Tranh chỉ có hai người con trai, một người tên là Sa Cạnh Lam, lớn hơn Hoa Nhất Tranh, một tên là Sa Ngôn Thượng, nhỏ hơn Hoa Nhất Tranh.

    Theo lý mà nói, ông nội của Hoa Nhất Tranh đã nói rõ như vậy, Hoa Nhất Tranh không phải kẻ ngốc, anh ta biết Sa gia không thể ra tay.

    Nhưng lúc này, Sa Ngôn Thượng lái xe ra gọi anh ta lại, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

    Hoa Nhất Tranh ôm hy vọng cuối cùng, ngồi lên xe của Sa Ngôn Thượng.

    Điều mà Hoa Nhất Tranh không ngờ tới là Sa Ngôn Thượng không chở Hoa Nhất Tranh về nhà họ Sa mà đưa anh ta về biệt thự của mình.

    Biệt thự của Sa Ngôn Thượng có đầy đủ các thiết bị thể dục khác nhau, Sa Ngôn Thượng thích tập thể dục nên luôn giữ được vóc dáng cân đối.

    Hơn nữa, Sa Ngôn Thượng đẹp trai, hơn nữa anh ta còn tập thể hình, trong nhà có tiền nên anh ta là một tay sát gái, xung quanh anh ta có rất nhiều cô gái.

    "Em họ, sao anh lại dẫn anh đến đây?"

    "Nào, anh họ, ngồi xuống trước đi." Sa Ngôn Thượng mời Hoa Nhất Tranh ngồi xuống, "Hút một điếu thuốc trước đi, tôi gọi người hầu pha trà cho anh."

    "Em họ, nếu cậu có gì muốn nói cứ nói!"

    "Tôi muốn giúp anh đối phó Ti Nhược Tiêu." Sa Ngôn Thượng nói, "Mặc dù nhà họ Hoa của anh đương nhiên không đối phó được với một gia tộc lớn như Ti gia, nhưng gia cảnh của Sa gia chúng tôi cũng không yếu hơn Ti gia!"

    Nghe Sa Ngôn Thượng nói như vậy, Hoa Nhất Tranh kích động, điếu thuốc vừa châm suýt rơi xuống đất.

    Sa Ngôn Thượng tiếp tục nói: "Hiện tại tôi có một số công ty dưới tên của mình, tôi có thể chọn bất kỳ công ty nào để chống lại Ti Nhược Tiêu. Dù sao thì bác của tôi cũng là người của nhà họ Sa. Cho dù tôi không nể mặt anh, cũng phải nể mặt bác tôi!"

    "Cậu thật sự muốn giúp Hoa gia chúng tôi?"

    "Không, tôi đối phó Ti Nhược Tiêu không phải vì Hoa gia anh, thật không dám giấu, sở dĩ tôi muốn đối phó Ti Nhược Tiêu là vì tôi đã nhìn thấy ảnh của Vu Mộ Tuyết trong Weibo của anh. Sở dĩ tôi đối phó Ti Nhược Tiêu là vì muốn cướp lấy Vu Mộ Tuyết."

    "Cái này.."

    "Anh không cần cái này cái kia, dù sao Hoa gia của anh hiện tại đã phá sản, anh cũng không thể trở lại với Vu Mộ Tuyết, không phải anh nói người phụ nữ kia hư vinh sao? Còn tôi có rất nhiều tiền, không bằng anh giúp tôi theo đuổi Vu Mộ Tuyết. Cứ như vậy, mặc dù Vu Mộ Tuyết không trở về bên anh, nhưng cô ấy cũng không ở bên Ti Nhược Tiêu, cũng tương đương là anh trả thù. Hơn nữa, tôi còn có thể biến Ti Nhược Tiêu thành người nghèo, như vậy chẳng phải càng giúp anh báo thù sao?"

    "Được, vậy chỉ cần cậu ra tay với Ti Nhược Tiêu, tôi sẽ giúp cậu theo đuổi Vu Mộ Tuyết!" Hoa Nhất Tranh tàn nhẫn nói.

    "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ra tay, bởi vì, như anh đã nói, Vu Mộ Tuyết hám tiền, nếu tôi không biến Ti Nhược Tiêu thành kẻ bần hàn, cô ấy làm sao có thể ở bên cạnh tôi?"

    Cứ như vậy, hai anh em họ đã đạt được một thỏa thuận nhất trí, Sa Ngôn Thượng đã đến Thành phố A. Thành phố A và Thành phố S là những nơi hoàn toàn khác nhau, ở Thành phố A, không có nhiều mưa, thời tiết cũng khác nhau, nhưng vào ngày Sa Ngôn Thượng đến thành phố A, trời ở thành phố A lại mưa.

    Mưa ở đây hoàn toàn khác mưa ở thành phố S. Mưa ở đây mát hơn, hiện tại Hoa Nhất Tranh vẫn đang ở thành phố S, Sa Ngôn Thượng mở điện thoại lên tìm theo địa chỉ mà Hoa Nhất Tranh gửi cho anh ta.

    Nửa giờ sau, chiếc xe sang trọng của Sa Ngôn Thượng đậu ở vị trí mà Hoa Nhất Tranh gửi định vị, đây là một quán cà phê trông rất đẹp, bà chủ của quán cà phê này là Vương Duy Hành.

    Sau khi Sa Ngôn Thượng đỗ xe, anh ta bước vào quán cà phê "Ưu Việt", Vương Duy Hành không giỏi chọn tên nên đã đặt tên quán cà phê như thế này.

    Trong quán cà phê "Ưu Việt" lúc này không có nhiều người, trong đó có một số là người của mấy công ty gần đó, đang nói chuyện khách hàng ở đây hoặc là tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi một lát.

    Sa Ngôn Thượng đã dùng phương pháp ngu ngốc nhất, cố tình cầm cốc cà phê, giả vờ không nhìn đường, đụng phải Vương Duy Hành, làm đổ cà phê lên người Vương Duy Hành.

    Không thể không nói, phương pháp của Sa Ngôn Thượng thực sự ngu ngốc, đây đã là một cách bắt chuyện trên đường phố tồi tệ, đã sớm bị người khác sử dụng.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 252: Sa Ngôn Thượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Sa Ngôn Thượng thực sự rất đẹp trai, vì vậy mặc dù anh ta đã sử dụng phương pháp mà người khác đã sử dụng từ lâu này, nhưng anh ta vẫn thu hút được sự chú ý của Vương Duy Hành.

    Ban đầu, Vương Duy Hành rất tức giận vì ai đó đã làm đổ cà phê lên người cô ta, nhưng khi cô ta nhìn lên và nhìn thấy khuôn mặt của Sa Ngôn Thượng, cơn giận của cô ta đột nhiên "đến cũng vội mà đi cũng vội".

    Sa Ngôn Thượng thực sự rất đẹp trai, anh trai Sa Cạnh Lam của anh ta cũng đẹp trai, nhưng anh ấy thậm chí còn đẹp trai hơn Sa Cạnh Lam.

    Khi Vương Duy Hành nhìn thấy Sa Ngôn Thượng, cô ta lập tức nhượng bộ, mời Sa Ngôn Thượng ngồi xuống. Cô ấy muốn hạ gục Sa Ngôn Thượng.

    Kỳ thật, điều mà cô ta không biết là mình đã trở thành con mồi của Sa Ngôn Thượng.

    Kết quả rất đơn giản, đó là Vương Duy Hành nghĩ rằng mình đã bắt được Sa Ngôn Thượng, nằm trên giường lớn trong khách sạn tự mãn. Kỳ thật, chính Sa Ngôn Thượng đã hạ gục cô ta, hơn nữa, Sa Ngôn Thượng đã mặc quần vào và không nhận người.

    Sa Ngôn Thượng trực tiếp nói sự thật với Vương Duy Hành, anh ta nói không có hứng thú với Vương Duy Hành, lần này anh ta đến thành phố A để theo đuổi Vu Mộ Tuyết, mà Vương Duy Hành vừa mới hiến thân cho anh ta, coi như mua một tặng một.

    Hơn nữa, Sa Ngôn Thượng còn nói anh ta đã gửi những bức ảnh và video về việc vừa rồi của hai người họ cho Hoa Nhất Tranh hiện đang ở rất xa ở thành phố S. Nếu lần sau Vương Duy Hành dám không nghe lời anh ta, Hoa Nhất Tranh sẽ gửi thứ này cho chồng cô ta.

    Trong trường hợp này, Vương Duy Hành không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý giúp Sa Ngôn Thượng theo đuổi Vu Mộ Tuyết.

    Hôm nay, Vương Duy Hành hẹn Vu Mộ Tuyết ra ngoài uống trà chiều, Sa Ngôn Thượng đi theo Vương Duy Hành đến cuộc hẹn.

    Chưa kể, ba người đẹp ngồi cùng nhau thực sự khiến những vị khách trong quán cà phê Hựu Hựu phải ngoái nhìn.

    Khi Vu Mộ Tuyết lần đầu tiên đến Hựu Hựu Cafe, cô ấy đã nhìn thấy Sa Ngôn Thượng đang ngồi trên ghế sofa.

    Không thể không nói, Sa Ngôn Thượng thực sự rất đẹp trai, thậm chí ngoại hình của anh ta cũng không thua kém gì Ti Nhược Tiêu.

    Hơn nữa, Sa Ngôn Thượng trẻ hơn Vu Mộ Tuyết một chút, trông dịu dàng hơn, phải biết rằng, rất ít phụ nữ có thể từ chối loại tiểu nãi cẩu này.

    "Mộ Tuyết, để tớ giới thiệu với cậu." không đợi Mộ Tuyết mở miệng, Vương Duy Hành đã giới thiệu với Vu Mộ Tuyết, "Đây là bạn của tớ, tổng giám đốc công ty Trứ Quý ở thành phố S."

    "Công ty Trứ Quý?" Vu Mộ Tuyết sửng sốt, "Anh có phải là nhị thiếu gia của nhà họ Sa ở thành phố S không?"

    "Đúng vậy." Sa Ngôn Thượng mỉm cười gật đầu, "Tiên nữ tỷ tỷ, tôi tên Sa Ngôn Thượng, anh trai tôi là Sa Cạnh Lam."

    "Tôi biết, anh có một người em họ tên là Hoa Nhất Tranh?"

    Nghe câu hỏi của Vu Mộ Tuyết, Sa Ngôn Thượng cảm thấy hơi hối hận, nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không tiết lộ danh tính của mình, dù sao thì Vu Mộ Tuyết sống tốt với Hoa Nhất Tranh, như vậy Vu Mộ Tuyết có thể cảm thấy có chút xấu hổ.

    Sa Ngôn Thượng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiên nữ tỷ tỷ là như vậy, tôi đã nhiều năm không gặp anh họ Hoa Nhất Tranh của tôi, bởi vì bác Sa Nghi Thiên đã bị đuổi khỏi nhà của Sa, vì vậy, tôi không quen Hoa Nhất Tranh."

    Mọi người trong trung tâm mua sắm ở thành phố A đều biết khi Nghi Thiên kết hôn với ông Hoa, đã làm loạn trong nhà, hơn nữa nhiều qua như vậy, quan hệ vẫn không có dịu đi.

    Vì vậy, lúc này Sa Ngôn Thượng nói anh ta và Hoa Nhất Tranh không quen biết, nhưng Vu Mộ Tuyết vẫn tin điều đó.

    Hơn nữa, Sa Ngôn Thượng vẫn luôn gọi mình là tiên nữ tỷ tỷ, điều này khiến Vu Mộ Tuyết cảm thấy cao hứng không nói nên lời.

    "Sa thiếu, xin chào, tôi có ấn tượng với anh trai Sa Cạnh Lam của anh. Lúc trước Vu gia chúng tôi muốn thực hiện một dự án, nhưng lúc đó không có nhà đầu tư, tôi đã từng nghĩ đến việc đến Công ty Lâm Cương để tìm anh trai anh, muốn anh ấy đầu tư một chút."

    "Vậy không biết dự án của tiên nữ tỷ tỷ hiện tại như thế nào?"

    "Chồng tôi là Ti Nhược Tiêu, tổng giám đốc của Tập đoàn Ti thị, anh ấy đã đầu tư vào dự án này."

    Đúng vậy, vì Ti Nhược Tiêu và Vu Mộ Tuyết đã làm hòa, Ti Nhược Tiêu đã đầu tư cho dự án đó.

    "Như vậy a, thật là đáng tiếc. Vốn dĩ tôi muốn cho công ty Lâm Cương của anh tôi đầu tư cho cô một chút! Nếu chồng của tiên sinh tỷ đã đầu tư vào hạng mục này rồi, quên đi. Bất quá, nếu sau này tiên nữ tỷ tỷ cần có thể đến chỗ của tôi, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

    "Thật cảm ơn cậu, Sa thiếu gia."

    "Tiên nữ tỷ tỷ, chị không cần khách khí như vậy, về sau chị có thể gọi tôi là Ngôn Thượng."

    "Được, Ngôn Thượng."

    Sau đó, vì Sa Ngôn Thượng đẹp trai, giàu có và nói ngọt nên anh ta đã thành công thu hút sự chú ý của Vu Mộ Tuyết, làm cho Vu Mộ Tuyết có ấn tượng tốt về anh ta.

    Ngoài ra, Vạng Duy đã quen làm "quân sư" suốt ngày thổi gió bên tai Vu Mộ Tuyết, cuối cùng Vu Mộ Tuyết vẫn không kiềm chế được bản thân mà đến với Sa Ngôn Thượng.

    Sau khi Vu Mộ Tuyết và Sa Ngôn Thượng ở bên nhau, Ti Nhược Tiêu cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chủ yếu là vì anh thực sự không ngờ một người phụ nữ bụng lớn lại có thể làm ra chuyện có lỗi với anh.

    Hơn nữa, khách sạn nơi Sa Ngôn Thượng ở gần biệt thự của Ti Nhược Tiêu, mỗi buổi sáng sau khi Vu Mộ Tuyết ra khỏi nhà, cô ta đi bộ đến khách sạn nơi Sa Ngôn Thượng ở, sau đó hai người họ liền mây mưa.

    Nhưng làm cho Sa Ngôn Thượng buồn bực là, Vu Mộ Tuyết không chịu ly hôn với Ti Nhược Tiêu tái hôn với anh ta.

    Đương nhiên, Sa Ngôn Thượng không thực sự có ý định kết hôn với Vu Mộ Tuyết, anh ta thích Vu Mộ Tuyết, nhưng điều anh ta thích là vẻ ngoài của Vu Mộ Tuyết, anh ta chỉ muốn làm những gì mình thích với Vu Mộ Tuyết, về phần kết hôn, anh ta sẽ không cưới một người phụ nữ như vậy.

    Nhưng dù vậy, anh ta vẫn hy vọng Vu Mộ Tuyết có thể ly hôn với Ti Nhược Tiêu. Bởi vì, cho dù chỉ là tìm bạn gái, anh ta cũng yêu cầu người bạn gái này không được có đàn ông khác.

    Hơn nữa, sau tất cả, anh ta đã hứa với Hoa Nhất Tranh sẽ giúp trả thù Ti Nhược Tiêu.

    Vì vậy, Sa Ngôn Thượng đã phát động một cuộc tấn công nhằm vào công ty của Ti Nhược Tiêu, bởi vì anh ta cũng nhìn ra rằng Vu Mộ Tuyết này thực sự là một người phụ nữ hám tiền, trong lòng cô ta, tiền là thứ quan trọng nhất.

    Vì vậy, nếu anh ta có thể khiến Ti Nhược Tiêu trở thành kẻ khốn cùng, anh ta có thể cướp Vu Mộ Tuyết đi.

    Tất nhiên, Sa Ngôn Thượng đã không thành công, sau khi ném rất nhiều tiền, anh ta phát hiện ra giá cổ phiếu của công ty Ti Nhược Tiêu vẫn không giảm, đó là do anh ta đánh giá thấp thực lực của nhà họ Ti, mà nhà họ Ti giàu có hơn anh ta nhiều.

    Không phải là ném tiền đi sao?

    Sa Bgoon Thượng dám ném, Ti Nhược Tiêu càng dám đập nhiều tiền hơn nữa!

    Sa Ngôn Thượng nhận được một cuộc gọi từ ông nội của mình, yêu cầu anh ta quay lại Thành phố S ngay lập tức và không được đối đầu với Ti Nhược Tiêu.

    Nhưng Sa Ngôn Thượng không cam lòng, cuối cùng anh ta đã quyết định, anh ta đã gửi tất cả các video và hình ảnh của anh ta và Vu Mộ Tuyết vào thời điểm đó cho Ti Nhược Tiêu.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 253: Email nặc danh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất nhiên, Sa Ngôn Thượng đã gửi nặc danh những thứ này, anh ta đã gửi một email nặc danh cho Ti Nhược Tiêu.

    Sau khi Ti Nhược Tiêu mở email nặc danh, anh đã tải xuống tệp đính kèm bên trong.

    Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức ảnh, khuôn mặt của người đàn ông trong bức tranh được che lại, bức ảnh này do chính Sa Ngôn Thượng thực hiện, anh ta không muốn Ti Nhược Tiêu biết mình là ai.

    Mặc dù Ti Nhược Tiêu không thể biết người đàn ông trong bức ảnh là ai, nhưng anh nhìn thấy một người mà anh rất quen thuộc đang ngồi trên người đàn ông đó, người này chính là Vu Mộ Tuyết.

    Trong bức ảnh cả hai người đều không mặc quần áo, khi Ti Nhược Tiêu nhìn thấy bức ảnh này, anh ngay lập tức có cảm giác như có vạn con lạc đà đang phi nước đại qua người mình.

    Ti Nhược Tiêu kìm nén cơn giận trong lòng, xem xong phần ảnh và video còn lại.

    Kỳ thật, vì Ti Nhược Tiêu đã hòa giải với Vu Mộ Tuyết, anh đã thực sự tha thứ cho Vu Mộ Tuyết, anh cũng dự định cùng Vu Mộ Tuyết phát triển theo hướng tốt đẹp. Dù sao bây giờ họ có một đứa con, mặc dù chưa được sinh ra. Nhưng Ti Nhược Tiêu thực sự muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Vu Mộ Tuyết, anh không bao giờ nghĩ rằng Vu Mộ Tuyết sẽ làm điều có lỗi với anh như vậy.

    Hơn nữa, những bức ảnh và video do Sa Ngôn Thượng gửi đều có ngày tháng riêng, những chuyện này xảy ra cách đây không lâu, sau khi Ti Nhược Tiêu và Vu Mộ Tuyết hòa giải.

    Nếu như vậy, làm thế nào Ti Nhược Tiêu có thể phát triển theo hướng tốt với cô ta?

    Lúc này, Trương Thành Công gọi cho Ti Nhược Tiêu. "Anh họ, hạng mục Phong Lâm Tuyết Hải có chút vấn đề."

    "Có nghiêm trọng không?"

    "Không nghiêm trọng lắm."

    "Có giải quyết được không?"

    "Em không thể, nhưng chú Cung nhất định có thể giải quyết. Anh họ, nếu anh muốn tới thì có thể tới."

    "Vậy cậu để cho chú Cung giải quyết, lát nữa tới tìm anh."

    "Anh ở đâu?"

    "Anh đang ở biệt thự mới mua cách đây không lâu."

    "Được, em lập tức tới." Trương Thành Công nói.

    Lúc này, Ti Nhược Tiêu không muốn quan tâm hạng mục nữa, cúp điện thoại ngồi trên sô pha, lúc này tâm tình anh chán nản.

    Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vu Mộ Tuyết trong đám đông ba năm trước, Vu Mộ Tuyết cũng chỉ tình cờ nhìn anh, mặc dù Vu Mộ Tuyết lúc đó không biết anh là ai và nghĩ anh chỉ là một kẻ vô dụng. Nhưng anh nhớ rõ khi đó anh không nhìn thấy bất kỳ sự khinh thường nào trong mắt Vu Mộ Tuyết, ánh mắt của Vu Mộ Tuyết khi đó rất rụt rè.

    Nhưng ba năm trôi qua trong nháy mắt, Vu Mộ Tuyết và Vương Duy Hành ở bên nhau quá lâu, Vương Duy Hành liên tục gây chuyện, Vu Mộ Tuyết cũng bị hủy.

    Ti Nhược Tiêu biết Vu Mộ Tuyết vốn ngây thơ như vậy, ba năm qua trở nên như vậy, chính là vì cô có một "quân sư" như Vương Duy Hành bên cạnh.

    Không lâu sau, Ti Nhược Tiêu thấy Trương Thành Công từ bên ngoài biệt thự đi vào, không nói một lời, đưa cho Trương Thành Công xem email vừa nhận được.

    "Anh họ, chị dâu không mặc quần áo, sao anh đưa em xem?"

    "Đây chính là trọng điểm sao?" Ti Nhược Tiêu liếc mắt nhìn Trương Thành Công, "Trọng điểm là chị dâu cậu phản bội!"

    "Cái gì? Người phía trên không phải anh?"

    "Đừng nói nhảm? Anh che chính mình làm gì?"

    "Vậy chúng ta nên làm gì?"

    "Anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng hiện tại anh đã có một kế hoạch." Ti Nhược Tiêu nói, "Anh đã phát hiện ra những người nhắm vào công ty chúng ta lần này là người nhà Sa ở Thành phố S. Thư khiêu khích lần trước chính là công ty Lâm Cương của Sa Cạnh Lam gửi tới, nhưng anh không biết liệu Sa Cạnh Lam có tự mình làm hay những người còn lại trong Sa gia cũng làm theo. Dù sao, duy nhất có thể chắc chắn bây giờ là Hoa gia đi cầu xin Sa gia, lần này Sa gia là giúp Hoa gia báo thù."

    "Anh họ, chuyện này có liên quan gì đến kế hoạch của anh?"

    "Nếu anh vẫn là tổng giám đốc, Vu Mộ Tuyết sẽ không đồng ý ly hôn với anh, vì vậy anh dự định lần này sẽ không giãy giụa nữa, để nhà họ Sa đánh sập công ty của anh. Sau đó, cậu và chú Cung giúp anh diễn một vở kịch, nói anh bị ông nội trục xuất khỏi Ti gia. Đến lúc đó anh sẽ lấy thân phận kẻ nghèo hèn đối mặt với Mộ Tuyết, như vậy, Vu Mộ Tuyết sẽ đồng ý ly hôn với anh."

    Ti Nhược Tiêu thực sự làm theo kế hoạch này, Trương Thành Công và Cung quản gia hợp tác rất tốt, công ty thực sự phá sản, nhưng Ti Nhược Tiêu không cảm thấy đau lòng.

    Bởi vì anh biết mình chỉ là ngủ đông một chút mà thôi, chỉ cần Vu Mộ Tuyết ly hôn với anh, anh liền có thể lập tức trở lại làm tổng giám đốc.

    Vu Mộ Tuyết cũng thực sự bị lừa, cô ta đã ly hôn với Ti Nhược Tiêu, muốn kết hôn với Sa Ngôn Thượng. Bởi vì cô ta tin chính Sa Ngôn Thượng đã hạ bệ công ty của Ti Nhược Tiêu, cô ta nghĩ nhà họ Sa giàu có hơn nhà họ Ti.

    Nhưng Vu Mộ Tuyết không bao giờ ngờ rằng Ti Nhược Tiêu thực sự giả làm người nghèo khổ.

    Kỳ thật, anh vẫn là thiếu gia của Ti gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp quản công ty khác.

    Vu Mộ Tuyết nghĩ cô ta đang hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng Sa Ngôn Thượng lại tìm đủ mọi lý do để trì hoãn, từ chối kết hôn với cô ta, thậm chí còn không đính hôn.

    Vu Mộ Tuyết nhìn bụng mình ngày một lớn, cô ta sợ rằng mình sẽ không thể giấu được bụng trước khi kết hôn với Sa Ngôn Thượng.

    Đến lúc đó bụng cô ta to, sao có thể gả vào Sa gia?

    Sau khi công ty của Ti Nhược Tiêu đóng cửa, dự án của Phong Lâm Tuyết Hải đã được Sa Ngôn Thượng tiếp quản.

    Kỳ thật, điều mà Sa Ngôn Thượng không biết là, lần trước Trương Thành Công nói vấn đề kia, Cung quản gia đã không giải quyết, bởi vì Ti Nhược Tiêu đột nhiên có kế hoạch mới.

    Nói cách khác, Sa Ngôn Thượng đảm nhận một dự án có vấn đề.

    Bây giờ cuộc hôn nhân đã được ly hôn trong êm đẹp, chẳng mấy chốc, một công ty mới đã xuất hiện ở thành phố A.

    Công ty này không còn được gọi là Tập đoàn nội địa Ti thị, lần này nó được gọi là: Tọa khán vân khởi.

    Đây vốn là một câu thơ: Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì*.

    (*) Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm ánh mây bay.

    Ti Nhược Tiêu dùng tên công ty này để nói với những người coi thường anh rằng họ nghĩ rằng anh đã xuống nước, nhưng thực tế, đây là đám mây của anh đang lên.

    Ti Nhược Tiêu đã tổ chức một cuộc họp báo và thông báo với mọi người anh sẽ là tổng giám đốc của Tọa Khán Vân Khởi.

    Đây là lần Đông Sơn tái khỏi nhanh nhất ở Thành phố A. Không ai nghĩ rằng Ti Nhược Tiêu sẽ làm một việc như vậy.

    Còn Ti Nhược Tiêu cũng hào phóng thừa nhận tại buổi họp báo rằng anh giả làm kẻ ăn bám chỉ để ly hôn vợ cũ một cách suôn sẻ

    Cứ như vậy, người dân trong toàn thành phố A và thậm chí cả nước đều biết Vu Mộ Tuyết là một người phụ nữ chỉ quan tâm đến tiền.

    Không chỉ vậy, Ti Nhược Tiêu còn nói việc Vu Mộ Tuyết phản bội tại buổi họp báo.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 254: Mạc Nhiên có mưu đồ bất chính với Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Danh tiếng của Vu Mộ Tuyết đã hoàn toàn bị hủy. Kỳ thật, danh tiếng của Hoa Nhất Tranh và Sa Ngôn Thượng cũng bị hủy hoại. Nhưng nhà họ Hoa giờ đã sa sút, Hoa Nhất Tranh không còn quan tâm đến danh tiếng của mình nữa.

    Về phần Sa Ngôn Thượng, dù sao anh ta cũng là thiếu gia của một trong những gia đình danh giá nhất nước nên dù có bị buộc tội dụ dỗ phụ nữ đã có gia đình thì cũng không ảnh hưởng đến việc người khác tiếp tục tôn trọng anh ta, cũng không ngăn cản được anh ta tiếp tục tìm những người phụ nữ khác.

    Dù sao, công tử nhà giàu phong lưu thành tánh cũng có thể hiểu được, cho nên, chuyện này chỉ có ảnh hưởng lớn hơn với Mộ Tuyết mà thôi.

    Về phần Hoa Nhất Tranh và Sa Ngôn Thượng, họ chỉ cười trừ, không hề để tâm đến lời buộc tội của Ti Nhược Tiêu.

    Mạc Nhiên cũng không chịu thua kém, Mạc Úc Sở giao công ty cho anh ta không lâu thì đã bị anh ta đánh bại.

    Mạc Nhiên cùng đường, cầu xin Mạc Úc Sở một lần nữa, để anh ta sống trong căn biệt thự mà mình đã mua cách đây không lâu.

    Phải, Mạc Úc Sở hiện đã mua một biệt thự, Đường Âm hiện đang sống với Mạc Úc Sở.

    Sau khi Mạc Nhiên sống trong biệt thự của Mạc Úc Sở, anh ta phát hiện Đường Âm luôn nhìn chằm chằm vào anh ta. Kỳ thật, Đường Âm đang nghĩ đến mối hận kiếp trước nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

    Tuy nhiên Mạc Nhiên lại không nghĩ như vậy, anh ta cho rằng chị dâu thích mình.

    Hơn nữa, Mạc Nhiên đột nhiên nghĩ đến thân thế của Đường Âm, Đường Nhan là đại tiểu thư Đường gia, mà Đường Âm cũng là nhị tiểu thư Đường gia!

    Vì vậy, nếu anh ta có thể bắt được Đường Âm, anh ta không phải sẽ một bước lên mây sao?

    Cả Mạc Úc Sở và Đường Âm đều không nghĩ đến Mạc Nhiên sẽ có ý nghĩ như vậy.

    Kỳ thật, đời này cho đến bây giờ, Đường Âm vẫn chưa thực sự trả thù Mạc Nhiên, nhưng Mạc Nhiên dám có những suy nghĩ không an phận với Đường Âm, điều này thực sự khiến Đường Âm cảm thấy mình không nên quá tốt bụng.

    Hôm nay, Đường Âm đang tắm trong phòng tắm thì đột nhiên nghe thấy ai đó gõ cửa.

    Sau khi Mạc Úc Sở mua căn biệt thự này, Đường Âm nói cô không thích cảm giác có quá nhiều người trong nhà, vì vậy cô không để Mạc Úc Sở thuê bất kỳ người hầu nào.

    Mà bây giờ Mạc Úc Sở lại đến công ty, căn bản là không ở nhà.

    Vì vậy, người gõ cửa không thể là người khác, Đường Âm hỏi: "Có chuyện gì sao?"

    "Tiểu Âm, em có ở trong đó không? Em có thể mở cửa không?"

    "Tôi đang tắm, anh rốt cuộc muốn gì?"

    "Anh muốn dùng WC."

    "Biệt thự này nhiều phòng vệ sinh như vậy, sao anh không đi chỗ khác?"

    "Nhưng anh muốn gặp em!"

    "Anh có bệnh sao?" Đường Âm tức giận, "Mạc nhị thiếu gia, xin hãy tự trọng! Tôi là chị dâu tương lai của anh!"

    Sau đó, cho dù Mạc Nhiên có gõ cửa như thế nào, Đường Âm cũng không trả lời Mạc Nhiên nữa.

    Một lúc sau, Đường Âm nghe thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì, cô còn tưởng rằng Mạc Nhiên đã rời đi.

    Vì vậy, Đường Âm thay quần áo và ra khỏi phòng tắm.

    Kết quả là Đường Âm vừa từ phòng tắm đi ra, đã bị Mạc Nhiên ôm lấy từ phía sau.

    "Tiểu Âm, em có biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất thích em, anh phát hiện ra mình đã yêu em. Nhưng anh cưới chị gái em, em lại đính hôn với anh trai anh, cho nên, anh vẫn luôn để tình cảm anh dành cho em trong lòng không dám bày tỏ. Không nghĩ tới bây giờ còn gặp được em ở đây, xem ra chúng ta thật sự có duyên!"

    "Anh có bệnh sao?" Đường Âm tức giận nói, "Buông ra!"

    "Tiểu Âm, anh hỏi em, lần trước anh nói thuê mấy người hầu, em không đồng ý, có lẽ vì không hy vọng lúc anh trai anh không ở nhà, hai ta vụng trộm bị anh trai anh phát hiện?"

    Đường Âm nghe Mạc Nhiên nói như vậy, cô thật sự bội phục Mạc Nhiên, không thể không nói, Mạc Nhiên có thể nói ra những lời này cũng là một loại bản lĩnh. Ít nhất da mặt của anh ta cũng không có người có thể sánh bằng. Thậm chí Đường Âm cũng cảm thấy Vạn Lý Trường Thành còn không dày bằng Mạc Nhiên.

    "Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, trước khi anh tới ở nơi này, tôi cũng không có tìm người hầu, tôi không thích trong nhà người ngoài."

    "Tại sao em không thích có người ngoài ở nhà? Không phải là để tiện vụng trộm sao? Nói thật cho anh biết, em đã dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông ngoài anh rồi? Sau khi anh trai anh mua căn biệt thự này, em đã dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông rồi?"

    "Tôi ở đây không phải vì vụng trộm. Tôi không thuê người hầu chỉ đơn thuần vì không thích trong nhà có người khác mà thôi."

    "Em thôi giả bộ được rồi! Nào cí người phụ nữ sau khi kết hôn với đàn ông giàu có không muốn trở thành vợ giàu có, không muốn được người khác hầu hạ? Trừ phi em muốn dễ dàng vụng trộm, nếu không thì không thể không thuê một người hầu."

    "Tát!" Đường Âm lúc này đã thoát khỏi vòng tay của Mạc Nhiên, xoay người tát lên mặt Mạc Nhiên.

    Đường Âm không hiểu được lời nói của Mạc Nhiên, Đường Âm không hiểu được logic của anh ta, cũng không hiểu được sự mỉa mai trong lời nói của anh ta.

    Đường Âm không muốn nói chuyện với Mạc Nhiên nữa, vì vậy cô quay người chuẩn bị rời đi.

    Lúc này, Mạc Nhiên đột nhiên nắm lấy tay Đường Âm, sắc mặt khó coi hỏi: "Tại sao em lại từ chối anh? Anh không đẹp bằng anh trai anh sao?"

    "Mạc Nhiên, tôi thừa nhận anh đẹp trai, Mạc gia của anh tốt như vậy, không có người xấu, nhưng tôi có thể nói cho anh rõ, dù anh đẹp trai như thế nào, tôi cũng sẽ không thích anh, tôi thích anh trai anh!"

    "Được rồi, anh trai tôi đã đi công ty, hiện tại không có người khác ở nhà, em đừng giả bộ nữa, mỹ nữ sao có thể không lừa gạt? Dù sao anh rất thích em, cảm thấy em rất đẹp, khiến anh phải chú ý đến em?"

    "Mạc Nhiên, thả tôi ra, anh phải biết tôi là chị dâu của anh!"

    Mạc Nhiên không buông tay, mà là thừa dịp ôm lấy Đường Âm, sau đó ôm Đường Âm, từng chút một trở về phòng của mình.

    "Mạc Nhiên, anh định làm gì? Tôi là chị dâu của anh, không được làm bừa! Tôi không có hứng thú với anh!"

    Cũng may, trước khi tắm, Đường Âm đã vào phòng tắm lướt điện thoại.

    Vì vậy, khi cô đi tắm, điện thoại di động được đặt trên giá cạnh nhà vệ sinh.

    Mạc Nhiên vừa đi gõ cửa, cô liền nghĩ đến tiếp theo có thể sẽ xảy ra chuyện không hay. Vì vậy, cô ở trong phòng tắm đã gửi một tin nhắn cho Mạc Úc Sở, bảo Mạc Úc Sở mau chóng quay lại.

    Mạc Úc Sở mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là vội vàng từ công ty chạy về.

    Ngay khi Đường Âm bị Mạc Nhiên đè xuống, kiệt sức, sắp vùng vẫy không nổi, Mạc Úc Sở đã vội vã quay lại.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 255: Vạn Hàn Anh bị giết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, Mạc Úc Sở bắt được Mạc Nhiên, là anh trai của Mạc Nhiên, Mạc Úc Sở có thể chịu đựng được việc Mạc Nhiên làm những việc khác, nhưng anh không thể chịu được Mạc Nhiên bắt nạt Đường Âm.

    Suy cho cùng, Đường Âm là cục cưng của Mạc Úc Sở, Mạc Úc Sở luôn cảm thấy gặp được Đường Âm là điều may mắn nhất trong cuộc đời mình.

    Vì vậy, nếu Mạc Nhiên đã dám bắt nạt Đường Nhân, thì anh nhất định sẽ không đối xử tốt với Mạc Nhiên nữa.

    Mạc Úc Sở kéo Mạc Nhiên từ trên người Đường Âm lên, sau khi đấm anh ta, anh nói với Mạc Nhiên: "Mau rời khỏi biệt thự của tôi, đừng để tôi gặp lại cậu."

    "Anh!" Mạc Nhiên đột nhiên quỳ xuống, "Anh, em xin anh tha thứ cho em, mẹ em hiện tại đang ở bệnh viện, nếu không có sự giúp đỡ của anh, mẹ con em sẽ không thể sống sót, hơn nữa mẹ em cũng chính là anh. Dù sao anh cũng gọi mẹ là mẹ nhiều năm như vậy, chuyện hôm nay chỉ là do em nhất thời hồ đồ, em xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, còn không được sao?"

    "Nếu không phải tôi để ý chút tình thân những năm này, tôi sẽ không bao giờ giao một công ty tốt cho cậu, kết quả còn bại trong tay cậu. Cậu cũng thấy đấy, năng lực điều hành công ty của tôi tốt hơn nhiều so với cậu. Nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không mặc kệ cậu, phải không? Tôi đã cho cậu công ty, nhưng cuối cùng, cậu khiến công ty vốn đang hoạt động tốt đóng cửa. Dù vậy, tôi vẫn nể tình những năm qua, lại giúp cậu, trả tiền viện phí cho mẹ chúng ta, cho cậu ở nhờ nhà tôi, nhưng cuối cùng, anh lại trả ơn tôi như vậy sao?"

    "Anh, em biết sai rồi, em cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không có gây rối chị dâu."

    Sau đó, Mạc Nhiên đã quỳ xuống cầu xin Mạc Úc Sở rất lâu, anh ta thậm chí còn quỳ lạy Mạc Úc Sở rất nhiều.

    Cuối cùng, Mạc Úc Sở vẫn mềm lòng, anh nói với Mạc Nhiên: "Được rồi, đứng lên đi đi, là anh trai cậu, anh thật sự không thể mặc kệ cậu, như vậy đi, cậu mau dọn ra ngoài đi, tôi sẽ cho cậu một gian phòng ở cạnh phòng bệnh của mẹ, từ nay về sau cậu sẽ sống trong bệnh viện, còn chi phí nằm viện của mẹ, tôi sẽ tiết kiệm trước rất nhiều."

    Cứ như vậy, Mạc Nhiên bị đuổi khỏi biệt thự của Mạc Úc Sở, được đưa đến bệnh viện.

    Vạn Hàn Anh thực sự bị ốm vì chứng kiến công ty phá sản và chồng bà ta tự tử.

    Loại bệnh này, xem ra hiện tại sẽ không làm chết người, nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì cần phải tĩnh dưỡng mới được.

    Mạc Nhiên nói với Vạn Hàn Anh những gì đã xảy ra ngày hôm nay, Vạn Hàn Anh không trách Mạc Nhiên đã hành động hấp tấp mà bày tỏ sự ủng hộ đối với ý tưởng của Mạc Nhiên, bà ta cảm thấy chỉ cần Mạc Nhiên có thể có được Đường Âm, thì điều đó cũng tương đương với việc trở thành con rể của Đường gia, một gia đình đỉnh lưu ở thành phố A, nếu ở thành phố A có thể dính dáng đến Đường gia thì cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

    Trước đây, Mạc gia cũng là một gia tộc danh giá như Đường gia, nhưng Mạc Nhiên không biết quý trọng, cuối cùng trở thành kẻ bần cùng, giờ đây còn để đứa con hoang của Mạc gia, Mạc Úc S hỗ trợ cuộc sống.

    Đường Tống hiện đang làm việc chăm chỉ để điều hành công ty đồ cổ của mình, cha của Trương Tiểu Hổ vẫn đang làm việc cho Đường Tống.

    Chỉ là Đường Nhan đã không còn quan tâm đến việc cha của Trương Tiểu Hổ là sư phụ của mình, hiện tại cô ta không đến công ty đồ cổ mà Đường Tống. Bởi vì, Đường Nhan bây giờ đã làm ăn phát đạt rồi, cô ta suýt chút nữa đã lấy sạch Mạc gia, kiếm được nhiều tiền như vậy.

    Một số công ty ban đầu của Mạc gia giờ đã là của cô ta, cho nên hiện tại cô ta đang sống rất tốt.

    Trong hoàn cảnh như vậy, Đường Nhan không còn muốn giả vờ ôn nhu hiền lành trước mặt Đường gia nữa. Đương nhiên, cô ta cũng không quay lưng lại, ngoài mặt cô ta vẫn duy trì mối quan hệ hòa bình với Đường gia.

    Kỳ thật, hiện tại Đường Âm đã bắt đầu lo lắng về một chuyện khác, đó chính là, kiếp trước Đường Tống đã bị Đường Nhan giết chết. Đường Âm nhớ rằng ở kiếp trước, Đường Nhan đã giúp đỡ Mạc Nhiên, lên kế hoạch hại công ty của Đường Tống, cuối cùng khiến công ty của Đường Tống trở thành công ty của Đường Nhan, mà Đường Tống cũng chết.

    Đời này cùng kiếp trước xảy ra rất nhiều chuyện khác nhau, ngay từ đầu Đường Nhan đã cưới Mạc Nhiên, hơn nữa Đường Nhan vì Mạc Nhiên sinh ra một đứa con, còn khiến Mạc gia bị hủy, sau đó cưới lại ly hôn với Mạc Nhiên.

    Hơn nữa, Mạc Nhiên bây giờ là một người nghèo khó, cùng với sự phát triển của sự việc ở kiếp trước của anh ta, quả thật không giống nhau.

    Vì vậy, Đường Âm không biết Đường Nhan đời này có lý do hại Đường Tống hay không, có lẽ đời này Đường Nhan sẽ không hại Đường Tống.

    Nhưng Đường Âm vẫn cảm thấy sợ hãi, cô luôn cảm thấy mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy, cô ở kiếp này để tìm cách trả thù Đường Nhan, Long Liên Tâm và Mạc Nhiên. Nhưng kiếp này trước khi cô bắt đầu trả thù Mạc Nhiên, Mạc Nhiên đã bị Đường Nhan trả thù, biến thành kẻ nghèo hèn.

    Vì vậy, kiếp này, Đường Âm có nên tiếp tục trả thù Mạc Nhiên? Đường Tống sẽ Đường Nhan hại chết?

    Tất cả những điều này không ai biết, nhưng Đường Âm cảm thấy cô phải nhìn xa trông rộng, nếu Đường Nhan thực sự có dấu hiệu muốn hại Đường Tống, thì cô phải tìm mọi cách để ngăn cản Đường Nhan.

    Hơn nữa, Đường Âm nhớ rõ kiếp trước Đường Tống mở Công ty đồ cổ, tình hình hiện tại cũng giống như kiếp trước.

    Đường Âm quyết định tạm gác chuyện Đường Tống sang một bên, hiện tại cô muốn trả thù Mạc Nhiên.

    Bởi vì, Đường Âm đã cẩn thận nghĩ lại, cho dù cuộc sống của Mạc Nhiên có khốn khổ đến đâu, thì cuối cùng đó cũng không phải là cô trả thù.

    Đường Âm sẽ không bao giờ quên những gì Mạc Nhiên đã làm với Đường Âm ở kiếp trước, thù này vẫn phải báo.

    Hơn nữa, ở kiếp trước, Mạc Nhiên đã giết Đường Âm và đứa bé trong bụng cô, đồng thời hợp tác với Đường Nhan để giết chú hai của cô là Đường Tống.

    Đây là huyết hải thâm cừu!

    Mối thù lớn như vậy, không có nghĩa là bây giờ Mạc Nhiên đã trở thành kẻ ăn nhèo hèn là xong việc. Nợ máu vẫn phải trả bằng máu, sự trừng phạt mà Mạc Nhiên phải nhận bây giờ còn lâu mới đủ.

    Điều quan trọng nhất là trước khi Đường Âm có thể trả thù Mạc Nhiên, Mạc Nhiên đã trở nên như thế này, điều này thực sự khiến cô cảm thấy rất buồn bực.

    Mạc Nhiên không phải kẻ ngốc, Mạc Nhiên biết tình huống hiện tại của mình rất không tốt, mặc dù anh ta không biết Đường Âm muốn trả thù mình.

    Nhưng với tư cách là Mạc nhị thiếu gia từng oai phong một cõi ở thành phố A, anh ta vẫn hy vọng mình có thể quay lại như trước kia.

    Thật trùng hợp, gánh nặng duy nhất của Mạc Nhiên, bệnh tình của Vạn Hàn Anh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, theo lý mà nói, bác sĩ đã nói rằng tình trạng của Vạn Hàn Anh sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.

    Nhưng Vạn Hàn Anh đã qua đời, bệnh tình đột nhiên chuyển xấu.

    Vạn Hàn Anh vừa chết, Mạc Nhiên coi như là bớt đi một gánh nặng, mặc dù sau này anh ta sẽ cô đơn, nhưng anh ta thực sự có thể ra đi mà không có bất kỳ ràng buộc nào.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 256: Mạc Nhiên đi học ở trường kinh doanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Mạc Nhiên thực sự rất hiếu thảo, cái chết của Vạn Hàn Anh không minh bạch, vì vậy anh nhất định sẽ điều tra.

    Kỳ thật, cho dù Mạc Nhiên không điều tra, Mạc Úc Sở nhất định cũng sẽ điều tra. Bởi vì, mặc dù Vạn Hàn Anh thường chỉ yêu con trai của mình, không quan tâm đến Mạc Úc Sở và Mạc Tửu.

    Nhưng dù sao thì Mạc Úc Sở và Mạc Tửu cũng gọi Vạn Hàn Anh là mẹ nhiều năm như vậy, mẹ ruột của họ lại chết không rõ lý do, dù là mẹ kế nhưng họ vẫn phải điều tra.

    Ba anh em Mạc gia vốn cho rằng điều tra chuyện này sẽ rất phiền phức, nhưng sự thật lại đơn giản hơn họ tưởng tượng rất nhiều.

    Mặc dù phòng bệnh của Vạn Hàn Anh không được giám sát, nhưng cuộc gọi video cuối cùng của Vạn Hàn Anh trước khi chết đã trở thành manh mối.

    Phòng Tiêu Quyên là bạn cũ của Vạn Hàn Anh, khi Vạn Hàn Anh đang gọi điện video với bà ấy thì một y tá đột ngột bước vào và nói muốn tiêm cho Vạn Hàn Anh.

    Lúc ấy Vạn Hàn Anh cũng đặc biệt hỏi không phải các mũi tiêm trong ngày đã tiêm xong sao? Nhưng lúc đó y tá nói rằng đó là thuốc tiêm nhập khẩu mà con trai bà Mạc Nhiên đã trả thêm tiền cho bà, hiệu quả so với thuốc tiêm trong nước tốt hơn nhiều.

    Lúc đó Mạc Nhiên không có ở trong phòng bệnh, lúc ấy Mạc Nhiên ra ngoài tìm Mạc Tửu. Bởi vì Mạc Úc Sở không chịu nói chuyện với Mạc Nhiên, nhưng Mạc Tửu vẫn tôn trọng hắn là anh hai.

    Vì vậy, Mạc Nhiên muốn đến gặp Mạc Tửu, nhờ Mạc Tửu giúp mình xin lỗi Mạc Úc Sở.

    Khi đó, Vạn Hàn Anh đang gọi điện video với Phòng Tiêu Quyên nên bà ta không để ý đến vấn đề này, để y tá tiêm cho mình.

    Như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chồng của Phòng Tiêu Quyên nói với Phòng Tiêu Quyên cháu trai đang ngủ, yêu cầu Phòng Tiêu Quyên nhỏ giọng lại.

    Giọng của Phòng Tiêu Quyên không quá to, bà ấy từ trước đến nay luôn nói nhỏ nhẹ, nhưng Vạn Hàn Anh lúc đó vẫn đang bị ốm nhưng lại mười phần trung khí, âm lượng như sắp có chiến tranh.

    Do đó, Phòng Tiêu Quyên đã điều chỉnh âm lượng, nhưng bà ấy không giỏi sử dụng điện thoại di động mới mua nên đã vô tình nhấn vào nút chụp màn hình.

    Cứ như vậy, Phòng Tiêu Quyên chó ngáp phải ruồi chụp ảnh màn hình khuôn mặt của y tá, hơn nữa còn rất rõ ràng.

    Điều đáng tiếc duy nhất là nữ y tá đeo khẩu trang màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy nửa trên khuôn mặt, tuy nhiên dựa vào kiểu tóc, trán và lông mày, mọi người trong bệnh viện đều có thể nhận ra đây không phải người của bệnh viện, mà là y tá giả.

    Sau đó, bệnh viện truy xuất giám sát và phát hiện ra người này thực sự đã đỗ xe của cô ấy ở bãi đậu xe của bệnh viện rồi bước vào. Cô ấy thực sự là y tá giả.

    Hơn nữa, những triệu chứng cuối cùng của Vạn Hàn Anh rõ ràng là do bị tiêm những loại thuốc không tốt cho tình trạng của bà ta, khiến tình trạng của bà ta đột nhiên trở nên tệ hơn, lúc đó mới qua đời.

    Mạc Úc Sở cử người kiểm tra biển số chiếc xe do y tá giả lái.

    Nhưng điều tra cuối cùng cho thấy đó là xe của công ty cho thuê xe và thông tin mà y tá giả để lại trong công ty cho thuê xe là giả.

    Kết quả này có thể nói là rất suôn sẻ, ít nhất người tôi biết Vạn Hàn Anh đã bị y tá giả này hại chết.

    Nhưng kết quả này không hề suôn sẻ, bởi manh mối điều tra y tá giả đã bị cắt đứt tại công ty cho thuê xe.

    Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, họ không hiểu Vạn Hàn Anh đã đắc tội với ai.

    Kỳ thật, Vạn Hàn Anh dù có chút xấu tính, nhưng bà ta chưa bao giờ làm điều gì thương thiên hại lí, cũng không có thù với người khác, nhiều nhất chỉ là bà ta xúc phạm bằng cái miệng xấu của mình mà thôi. Kỳ thật, nó vẫn chưa đủ để đuổi tận giết tuyệt.

    Mặc dù bà ta ở Mạc gia độc đoán, không ít lần bắt nạt Đường Nhan và Phạm Tình Dã, nhưng khi bà ta ra ngoài cũng không xúc phạm bất cứ ai, bởi vì trừ bỏ miệng ở bên ngoài, cũng sẽ không làm gì người khác.

    Trong hoàn cảnh như vậy, mọi người thật là hết đường xoay xở, họ thực sự không thể hiểu được một người như Vạn Hàn Anh rốt cuộc có thể có thù hận sâu sắc với ai như vậy.

    Sau khi lo tang lễ cho Vạn Hàn Anh, Mạc Nhiên biết cơ hội trở lại của mình đã đến. Dù sao, trong ba người con trai, chỉ có Mạc Nhiên là của ruột, nên nỗi đau của Mạc Nhiên là sâu sắc nhất.

    Mạc Úc Sở thấy Mạc Nhiên đau khổ như vật, muốn giúp đỡ Mạc Nhiên.

    Lúc này Mạc Nhiên đạt được mục đích, hắn nói muốn đi học trường thương mại, học phí trường thương mại một năm là sáu mươi vạn.

    Bản thân Mạc Nhiên chắc chắn không thể trả được nhiều tiền như vậy, vì vậy anh ta đã nhờ Mạc Úc Sở giúp.

    Khi Mạc Úc Sở nghe Mạc Nhiên có kế hoạch như vậy, anh không chần chừ chuyển một trăm vạn cho Mạc Nhiên, nói với Mạc Nhiên: "Một trăm vạn này, có sáu mươi vạn là học phí năm nay của cậu, còn lại bốn mươi vạn là tiền tiêu dùng của cậu trong năm nay. Nếu cậu có động lực như vậy, thì đi học đi. Nếu bốn mươi vạn không đủ, cậu có thể hỏi tôi. Cậu điều hành công ty thành như vậy, quả thực là trình độ không đủ, cậu quả thực nên đến trường kinh doanh để học thêm."

    "Ha ha, anh hai, anh cả nói rất đúng, anh nên đi học viện kinh doanh học thật tốt." Mạc Tửu bên cạnh cũng phụ họa nói.

    "Em hiểu rồi, anh cả, em ba, lần này em đi thành phố S học kinh doanh, có lẽ không thể thường xuyên trở về thăm hai người, em sẽ nhớ hai người. Mà này, anh cả, chuyện lần trước em làm với chị dâ, là nhất thời hồ đồ, anh có thể tha thứ cho em không? Em không muốn tình anh em chúng ta vì một phút hồ đồ mà mất đi. Dù sao hiện tại cha mẹ và ông nội của chúng ta cũng không còn, Mạc gia của chúng ta chỉ có ba người chúng ta."

    Lời nói của Mạc Nhiên rất chân thành, Mạc Úc Sở do dự một chút rồi nói: "Cậu xin lỗi chị dâu cậu trước khi đến thành phố S. Chỉ cần chị dâu cậu tha thứ, chuyện này coi như xong."

    Mạc Nhiên ngay lập tức xin lỗi Đường Âm, đương nhiên Đường Âm không thể tha thứ cho Mạc Nhiên.

    Bởi vì ân oán giữa cô và Mạc Nhiên không chỉ giới hạn ở lần trước, nhưng hiện tại cô cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, cho nên đành phải ngượng ngùng cười cười mấy lần, sau đó nói: "Không sao, chuyện lần trước tôi coi như chưa từng xảy ra. Ba anh em các ngươi nên thế nào liền thế đó. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, tôi là chị dâu của cậu, cậu ngàn vạn lần không được lại làm chuyện ngu xuẩn!"

    "Chị dâu dạy phải, là trước đây em không đúng, về sau sẽ không tái phạm nữa." Mạc Nhiên nói, cúi đầu xin lỗi Đường Âm.

    Cứ như vậy, Mạc Nhiên và Mạc Úc Sở đã làm hòa, anh ta cũng nhận được sự tha thứ ngoài mặt của Đường Âm.

    Mạc Nhiên hài lòng chia tay mọi người, sau đó lái chiếc xe mà Mạc Úc Sở tùy tiện tìm trong ga ra đến Thành phố S.

    Chiếc xe này đậu trong ga ra của Mạc Úc Sở đã lâu, tuy hơi cũ nhưng quả thật là một chiếc xe tốt, lái chiếc xe này đi học ở trường kinh doanh cũng không có gì đáng xấu hổ.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 257: Sa Ngôn Thượng và Mạc Nhiên kết thành liên minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa, Mạc Nhiên biết lần này mình đến thành phố S học trường kinh doanh là vì mục đích sau này phát triển tốt hơn, lần này đi chỉ là che giấu thực lực câu giờ chứ không phải giả bộ mười ba tuổi. Vì vậy, xe tốt hay xấu đối với anh ta không quan trọng, tầm nhìn của anh ta bây giờ không thiển cận như vậy.

    Thế giới này đôi khi trông thật lớn, có rất nhiều người không biết nhau. Nhưng thế giới đôi khi cũng rất nhỏ bé, một số người rất có duyên.

    Ví dụ như Mạc Nhiên và Sa Ngôn Thượng, thực ra trước đây khi ở thành phố A, họ chưa từng gặp nhau, anh ta chỉ biết Sa Ngôn Thượng đối phó với em họ của người đàn ông mà vợ cũ anh ta thích.

    Duyên phận này không sâu lắm, nhưng khi anh ta vào trường kinh doanh ở thành phố S, anh ta chợt phát hiện ra duyên phận giữa anh ta và Sa Ngôn Thượng lại sâu đậm như vậy.

    Sa Ngôn Thượng trở thành bạn học của Mạc Nhiên, không, phải nói là Mạc Nhiên trở thành bạn học của Sa Ngôn Thượng, bởi vì Mạc Nhiên là học sinh chuyển trường, Sa Ngôn Thượng đến sớm hơn.

    Bởi vì Ti Nhược Tiêu là em họ của Tần Mục Chu, bây giờ Đường Nhan thích Tần Mục Chu. Cho nên, Mạc Nhiên cùng Tần Mục Chu có cừu oán, đương nhiên cũng không động thủ với em họ của hắn.

    Ngược lại, nếu Mạc Nhiên có thể báo thù Ti Nhược Tiêu, thì chẳng khác nào báo thù Tần Mục Chu.

    Về phần Sa Ngôn Thượng, hắn và Ti Nhược Tiêu thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung.

    Trong hoàn cảnh như vậy, Mạc Nhiên và Sa Ngôn Thượng nhanh chóng trở thành bạn bè.

    Mặc dù Sa Ngôn Thượng vẫn sống ở Thành phố S, hắn không biết nhiều về chuyện ở Thành phố A, nhưng dù sao Mạc gia trước đây đã nổi tiếng khắp cả nước, vì vậy Sa Ngôn Thượng cũng biết về Mạc gia.

    Theo lý mà nói, Sa Ngôn Thượng biết hiện tại Mạc Nhiên đã nghèo, hắn hẳn là không phản ứng với Mạc Nhiên mới đúng. Nhưng tâm lý muốn trả thù đã đưa hai người đến với nhau, như tục ngũ nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn.

    Cả hai người họ đều biết rất rõ điều này, vì vậy họ đã kết thành liên minh, dù sao thì Mạc Nhiên cũng là em trai của Mạc Úc Sở.

    Vì vậy, khi Sa Ngôn Thượng cảm thấy được thởi điểm mấu chốt, Mạc Nhiên vẫn có ích.

    Mà Mạc Nhiên cũng không quan tâm Sa Ngôn Thượng có thật lòng coi trọng anh ta hay không, dù sao anh ta chỉ muốn lấy được thứ mình cần từ Sa Ngôn Thượng mà thôi. Hơn nữa, bây giờ anh ta muốn nhiều hơn từ Sa Ngôn Thượng, vì vậy anh ta sẵn sàng làm tay sai cho Sa Ngôn Thượng.

    Bề ngoài, Sa Ngôn Thượng và Mạc Nhiên là anh em, nhưng kỳ thật, Mạc Nhiên biết mình chỉ là một con chó bên cạnh Sa Ngôn Thượng.

    Chu Quỳnh lần này thực sự kết hôn, tất nhiên, không phải tái hôn với Lưu Oánh. Cũng không biết Lưu Oánh dùng thủ đoạn nào, thể nhưng thật sự khiến Ngô tổng và vợ ly hôn, sau đó Ngô tổng kết hôn với Lưu Oánh, sinh ra một đứa bé.

    Bây giờ đứa bé có thể được gọi cha mẹ, Lưu Oánh đã đăng ký cho con vào một lớp giáo dục sớm.

    Bạn gái mà Chu Quỳnh tìm được lần này khá ưa nhìn nhưng lại lùn, tuy không phải rất lùn nhưng so với người bình thường thì thấp hơn nhiều, cao chưa đến 1, 5 mét.

    Nhưng may mắn thay, người bạn gái này không ở bên Chu Quỳnh vì mười vạn, người bạn gái này là do cô ấy quá thấp, không ai muốn cô ấy, cho nên mới ở bên Chu Quỳnh.

    Kỳ thật, Chu Quỳnh không có vấn đề gì, anh ấy chỉ đi hơi khập khiễng, nhìn qua có chút khó coi mà thôi.

    Nhưng ngoại trừ tướng đi xấu một chút, không có gì tật gì xấu, ít nhất, Chu Quỳnh vẫn có thể đi bộ, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

    Ngoài ra, chiều cao và ngoại hình của Chu Quỳnh cũng không tồi, vì vậy Vương Kiến Học liền ở bên Chu Quỳnh.

    Đúng vậy, bạn gái mới của Chu Quỳnh tên là Vương Kiến Học, cái tên này thực ra giống tên của đàn ông, một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại dùng cái tên như vậy thật sự rất kỳ lạ.

    Vương Kiến Học từ nhỏ đã cảm thấy tên của mình không dễ nghe, muốn đổi tên. Nhưng các nhân viên cảnh sát ở đồn cảnh sát ở nơi nhỏ bé của họ không có năng lực, ngại phiền phức, nếu không trả tiền, họ sẽ không làm thủ tục đổi tên cho cô ấy.

    Vì vậy, Vương Kiến Học đã sống với cái tên này, cho đến bây giờ, cô ấy đã nhìn ra, kỳ thật, cái tên này cũng khá tốt, đó là tỷ lệ trùng tên không cao, trong số các bạn cùng lớp, bạn bè, đồng nghiệp, và cả đối thủ cạnh tranh của các công ty trung gian khác, thực sự không thấy ai trùng tên.

    Đúng vậy, Vương Kiến Học là người quản lý một công ty nhà đất chuyên bán nhà, hơn nữa thật trùng hợp, công ty nhà đất mà cô ấy làm việc lại chính là công ty nhà đất mà trước đây Long Liên Tâm đã mở cho Đường Nhan.

    Khi Đường Nhan và Mạc Nhiên ly hôn, Đường Nhan đã rất giàu có, cô ta có sản nghiệp riêng, còn rất lớn. Nhưng cô ta vẫn không bán công ty nhà ở, cô ta nhờ người quản lý cửa hàng của mình giúp cô ta quản lý công ty nhà đất.

    Huống chi, cửa hàng trưởng có quyền lực khá lớn, sau khi cửa hàng trưởng thay Đường Nhan tiếp quản công ty, việc kinh doanh không những không thất bại mà còn rất tốt.

    Đường Nhan cũng nhìn ra được, người quản lý cửa hàng là một người có năng lực, mặc dù không có học vấn gì cả, nhưng lại có năng lực bán hàng.

    Đường Nhan nghĩ làm người bán hàng, bằng cấp và những thứ khác không quan trọng, chỉ cần có năng lực là được.

    Kỳ thật, người quản lý cửa hàng này giống Hứa Vạn Phong hồi đó hơn. Lúc trước Mạc Úc Sở gặp Hứa Vạn Phong khi anh ang mua nhà với một người bạn, lúc đó anh cảm thấy Hứa Vạn Phong rất lợi hại, nên đã tuyển Hứa Vạn Phong làm giám đốc bán hàng của mình.

    Đương nhiên, Đường Nhan không có ánh mắt tốt như vậy, cô ta chỉ để cửa hàng trưởng tiếp tục làm cửa hàng trưởng, không có điều chuyển cửa hàng trưởng đến đảm nhận bất kỳ vị trí nào trong công ty của mình.

    Vương Kiến Học thực ra rất có hiểu biết, Đường Nhan đã không trọng dụng người quản lý cửa hàng này, nhưng Vương Kiến Học có thể thấy được người quản lý cửa hàng này có bao nhiêu lợi hại.

    Vì vậy, Vương Kiến Học không có sự đồng ý của Quản Nhất Tiếu, vẫn đi theo sau Quản Nhất Tiếu gọi anh ấy là sư phụ.

    Đúng vậy, quản lý cửa hàng tên là Quản Nhất Tiếu, ở thành phố A, người mang họ Quản không nhiều, có thể nói như vậy, trong lớp học có năm sáu mươi người, có thể ngay cả một người họ Quản cũng không có. Nếu nhìn vào toàn trường, có thể chỉ có thể tìm ra năm sáu người họ Quản.

    Vương Kiến Học đi theo Quản Nhất Tiếu cả ngày, học hỏi từ anh ấy, chưa kể, kể từ khi cô ấy đi theo Quản Nhất Tiếu, cô ấy thực sự đã lập hóa đơn.

    Bây giờ, Vương Kiến Học đã ở lại công ty nhà ở này với hiệu suất trung bình là mở hai hóa đơn mỗi tháng, vì vậy cô ấy hiện có thể được coi là một người có công việc nghiêm túc.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 258: Vương Kiến Học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Chu Quỳnh quen Vương Kiến Học, anh ta cảm thấy bất kể Vương Kiến Học nói gì, cũng có thành tích, cũng có công việc. Có thể nói, Chu Quỳnh đối với bạn gái không có yêu cầu cao, chỉ cần có một công việc tử tế là được.

    Chu Quỳnh không yêu cầu bạn gái của mình phải có một công việc đặc biệt tốt, dù sao thì anh ta cũng biết mình trông như thế nào, anh ta vẫn tự hiểu mình.

    Hiện tại anh ta cũng đã tìm được việc làm, làm bảo vệ trong công ty do Mạc Úc Sở đứng tên, công việc cũng không tốt lắm.

    Hơn nữa, chân tay của Chu Quỳnh đúng là có di chứng, đi lại hơi xấu nên anh ta nghĩ chỉ cần bạn gái có một công việc nghiêm túc, cô ấy có thể cùng anh kiếm tiền nuôi gia đình, sinh con là được.

    Trong trường hợp này, có thể nói Vương Kiến Học rất phù hợp với Chu Quỳnh.

    Đám cưới của Vương Kiến Học và Chu Quỳnh đã được lên kế hoạch vào ngày 29 tháng 4, hôm nay là ngày 27 tháng 3, nghĩa là vẫn còn hơn một tháng trước khi đám cưới của họ được tổ chức.

    Vì cả hai đều làm việc ở thành phố A nên đám cưới của họ được tổ chức tại thành phố A.

    Khách sạn tổ chức hôn lễ là khách sạn Đại Không Sơn, Mạc Úc Sở nói Chu Quỳnh bây giờ rất trung thực, cũng không đánh chủ ý lên người Đường Âm, hơn nữa, Chu Quỳnh hiện tại là nhân viên của Mạc Úc Sở.

    Ngoài ra, trước đây ở Chu gia, tuy rằng Chu Quỳnh luôn giở trò với Đường Âm, nhưng Chu Quỳnh cũng đã bị trừng phạt, hai chân đã thành như vậy rồi, chuyện này coi như xong.

    Hơn nữa, dù thế nào thì tuy rằng Chu Quỳnh mặc dù đã làm chuyện gì với Đường Âm, nhưng hắn đối với Đường Ân thực sự không tệ, những năm Đường Ân còn nhỏ tham ăn, Chu Quỳnh đã mua đồ ăn cho Đường Ân.

    Ngoài ra, mặc dù Chu Quỳnh và Đường Âm không có quan hệ huyết thống, nhưng Đường Âm đã gọi Chu Quỳnh là anh họ nhiều năm, vì vậy Mạc Úc Sở cũng nhận người họ hàng này.

    Vì vậy, Mạc Úc Sở đã đặc biệt nói với Mạc Tửu đừng tính phí đám cưới cho Chu Quỳnh mà sẽ miễn phí cho anh ta và Vương Kiến Học một đám cưới tươm tất.

    Hôm nay, Vương Kiến Học nhận được một cuộc gọi từ một khách hàng: "Xin chào? Hai vợ chồng già của chúng tôi đang ở lối vào của trung tâm, các ngươi mau đến đón chúng tôi. Chúng tôi muốn xem nhà."

    "Dì, xin chào, dì và chú muốn xem nhà ở đâu?"

    "Tôi vừa nhìn thấy có một tiểu khu tên là Nhất Phẩm Lam Thiên. Thông tin đăng trên mạng nói có một ngôi nhà tầng hai đang được rao bán. Chúng tôi muốn đi xem một chút."

    "Được, xin hỏi hiện tại cô đang ở trung tâm thương mại nào? Tôi bắt taxi đến đón cô."

    "Chúng tôi đang ở trung tâm Lâm Tiên."

    "Được, tôi đến ngay."

    Vương Kiến Học ghi nhớ những gì Quản Nhất Tiếu đã nói với mình: Đừng bỏ qua bất kỳ khách hàng nào, bởi vì bất kỳ khách hàng nào cũng có thể giao dịch.

    Chính vì Quản Nhất Tiếu đã nói những điều như vậy với cô ấy, nên Vương Kiến Học kiên trì, bắt taxi bằng tiền của mình để đến trung tâm Lâm Tiên.

    Bởi vì, nếu thành giao, tiền thuê xe không tính là gì.

    Vương Kiến Học đón cặp vợ chồng già ở trung tâm Lâm Tiên, đưa họ đến tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, Thành phố A là một thành phố lớn, giá taxi cũng rất đắt.

    Chuyến đi này, Vương Kiến Học đã chi một trăm tệ.

    Sau khi đến tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, Vương Kiến Học đưa cho tài xế 100 tệ rồi đưa hai vợ chồng già đi xem nhà.

    Kết quả, khi cặp vợ chồng già xem nhà hình như là không yên lòng. Hơn nữa, khi cặp vợ chồng già đợi Vương Kiến Học ở lối vào của trung tâm mua sắm, trên tay có rất nhiều đồ, dường như họ vừa đi mua sắm trong siêu thị.

    Bây giờ khi họ xem nhà, họ nhờ Vương Kiến Học giúp họ khiêng đồ, Vương Kiến Học cầm nhiều đồ như vậy, mệt đến mức không nói được.

    Cuối cùng, bà lão nói: "Được, chúng tôi biết căn phòng như thế nào, cô có thể đi trước, nếu chúng tôi cần sẽ liên hệ với cô sau."

    "Được, dì, dì tên gì ạ?"

    "Cô không cần biết tôi tên gì, dù sao cô cũng đã có số điện thoại của tôi, lại có phòng thích hợp phòng thì gọi điện thoại cho tôi."

    "Được, chú dì yên tâm, cháu sẽ tận lực tìm cho cô chú một căn nhà."

    Cứ như vậy, Vương Kiến Học dự định sẽ chốt hợp đồng vào lần tới, cô cùng cặp vợ chồng già xuống lầu, trong tiểu khu, cô thấy có người chào cặp vợ chồng già.

    Hơn nữa, từ cuộc trò chuyện giữa người đàn ông và cặp vợ chồng già, Vương Kiến Học đã đưa ra kết luận.

    Họ là hàng xóm của nhau, tức là cặp vợ chồng già này vốn sống ở tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, hôm nay họ vừa đến Trung tâm mua sắm Lâm Tiên mua rất nhiều đồ, sau đó muốn bắt xe miễn phí trở về tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, vì vậy Vương Kiến Học được yêu cầu đón họ, họ căn bản là không muốn đến đây để xem nhà.

    Thực ra, họ sống trong tiểu khu này, họ đến đây không phải để xem nhà, mà là để về nhà.

    Không thể không nói, tính toán của hai vợ chồng già thật tốt, lần này Vương Kiến Học thật sự lãng phí 100 tệ tiền taxi.

    Không, là hơn một trăm tệ, bởi vì khi cô trở lại công ty, cô phải đi taxi về, tốn mấy chục tệ.

    Vương Kiến Học thực sự cảm thấy cặp vợ chồng già này quá vô sỉ, nhưng cô không dám tranh cãi với cặp vợ chồng già này, bởi vì họ đều đã già như vậy, nếu khi cãi nhau họ kích động ngã xuống đất thì sao?

    Như vậy, cô không phải sẽ bị tống tiền sao?

    Phải biết rằng, nếu cặp vợ chồng già này có thể làm được chuyện như lừa người trung gian trả tiền taxi cho mình thì nhất định nhân phẩm của họ không tốt lắm, còn có thể làm như vậy để tống tiền cô.

    Nghĩ đến đây, Vương Kiến Học chỉ có thể thừa nhận mình thất bại, bắt taxi rời tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên.

    Sau khi rời khỏi tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, Vương Kiến Học càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, cô chỉ là một người môi giới trung gian nhỏ, cô làm việc chăm chỉ chỉ để kiếm một ít tiền hoa hồng mà thôi.

    Hiệu suất của cô không tốt lắm, mặc dù sư phụ của cô rất lợi hại. Nhưng dù sao cô cũng không phải là sư phụ của mình, cô không lợi hại như vậy.

    Tiền hoa hồng của cô cũng không phải rất nhiều, cô tiết kiệm tiền ăn ở, trăm tệ này cô cũng phải tiết kiệm rất lâu.

    Vương Kiến Học rất thích ăn trái cây, nhưng cô không bao giờ mua loại trái cây yêu thích của mình, cô luôn đến siêu thị để xem loại trái cây nào đã qua chế biến, mua loại trái cây nào ở đó.

    Vì vậy, trái cây cô mua đều là hàng chế biến trong ngày, không ngon lắm.

    Mà một trăm mấy chục tệ này đủ để cô mua rất nhiều loại trái cây giảm giá.

    Vương Kiến Học trở lại công ty nhà ở, mọi người đang chờ đợi tin tốt của cô.

    "Đồ đệ, khách đâu?"
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 259: Sư phụ dạy đồ đệ báo thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, Tiểu Vương, khách hàng đâu? Không cùng cô trở về sao? Tôi vừa nói với sư phụ hai người chúng tôi hôm nay đều không có khách hàng, chúng tôi giúp cô thương lượng với khách hàng này, tất cả thành tích đều là của cô."

    "Anh Phong, anh có thể nhỏ giọng một chút được không? Nếu như khách ở cửa làm sao bây giờ? Đúng rồi, chị Vương, khách của chị đâu?"

    "Khách hàng đâu?"

    "Sư phụ, anh Phong, Phản Phản, Tiểu Chính, thật có lỗi với các ngươi, hai vợ chồng già này căn bản không muốn mua nhà a! Ô ô ô!"

    Vương Kiến Học ủy khuất bật khóc.

    "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đồ đệ, cô đừng khóc, nói rõ ràng đi."

    Vương Kiến Học nói với mọi người những gì vừa xảy ra, cuối cùng, Quản Nhất Tiếu nói với Vương Kiến Học: "Đồ đệ, chuyện lần này quả thực là bị khi dễ, nhưng cô yên tâm, sư phận nhất định sẽ không để cô bị bắt nạt vô cớ."

    "Cửa hàng trưởng, anh có biện pháp gì thay chị Vương báo thù?" Phản hỏi ngược lại.

    Quản Nhất Tiếu nghiêm mặt nói, "Tôi có cách để hai vợ chồng già này niêm yết bán nhà ở đây, nhưng lại bán ra giá thấp."

    Khi Vương Kiến Học nghe sư phụ nói, cô ấy biết sư phụ muốn báo thù cho cô, nhưng nói thẳng ra, đó chỉ là vấn đề hơn một trăm tệ, vì vậy thực sự không cần phải làm ầm ĩ như vậy.

    Nhưng Quản Nhất Tiếu là người bao che, học trò hắn bị bắt nạt, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

    Ngày hôm sau, Quản Nhất Học đưa Vương Kiến Học, Phản Phản và tiểu Tiêu đến tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, họ là đại lý bất động sản nên quen thuộc với nơi này.

    Khi trời gần trưa, Vương Kiến Học chỉ vào một cặp vợ chồng đang dắt chó đi dạo và nói: "Chính là hai người dắt chó đi dạo. Lần trước, họ lừa tôi bắt taxi đưa họ đến đây. Sau này tôi mới biết họ sống ở đây."

    "Cái này cô đã nói rồi." Quản Nhất Tiếu nói, lấy điện thoại ra chụp ảnh và đăng lên nhóm đại lý của họ, "Tiểu Chính, đem ảnh này gửi cho tất cả các quản lý cửa hàng."

    "Được." Tiểu Chính nhanh chóng trả lời trong nhóm.

    "Sư phụ, kế tiếp chúng ta làm gì?"

    "Thông thường, người dẫn chó đi dạo không mất quá nhiều thời gian. Bọn họ lập tức sẽ quay lại ngay. Chúng ta chỉ cần theo dõi là được."

    Như Quản Nhất Tiếu nói, cặp vợ chồng già đã sớm quay lại, Quản Nhất Tiếu bảo Tiểu Tiêu và Phản Phản đi theo.

    "Này? Hai người đang làm gì?"

    "Dì, hai chúng con là nhân viên kinh doanh bất động sản." Tiểu Tiêu nói, "Chúng con đã hẹn chủ nhà đến xem nhà, đúng rồi, chú và dì là chủ tiểu khu của chúng con phải không?"

    "Đúng vậy." bà cụ dùng quẹt thẻ mở cửa phòng, nói: "Cùng nhau vào đi."

    Sau khi vào thang máy, bà cụ lại hỏi: "Các cô muốn lên tầng mấy?"

    Họ cũng không biết mình muốn đi tầng nào, vì vậy Tiểu Tiêu vội vàng nói với Phản Phản: "Mà này, chủ phòng nói đến tầng nào vậy?"

    "A! Tôi sao lại quên? Để tôi xem một chút!" Phản Phản cũng phản ứng rất nhanh.

    Hai vợ chồng già không mảy may nghi ngờ hai người, bà cụ ấn nút thang máy lên tầng mười, lúc này thấy hai vợ chồng già đang đi lên tầng mười nên nói: "Chúng tôi là lầu mười ba, dì, dì ở gần, ấn cho con với."

    Vì vở diễn tương đối đầy đủ nên hai vợ chồng già cũng không nghi ngờ gì hai người, bà cụ nói với hai người: "Hai đứa con cũng thật là, công tác chuẩn bị còn chưa đủ, đúng rồi, hai đứa cho tôi phương thức liên lạc đi."

    Hành động của bà lão quả thực nằm ngoài dự đoán của Tiểu Tiêu và Phản Phản, nhưng họ lập tức nhận ra hai người này nhất định muốn sau này lấy xe từ trung gian dễ dàng hơn.

    Tiểu Tiêu thực sự không ngờ chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

    Đúng lúc này, thang máy đã đến tầng mười, Tiểu Tiêu dứt khoát kéo Phản Phản ra khỏi thang máy cùng với cặp vợ chồng già, Tiểu Tiêu hỏi: "Dì, dì muốn bán nhà đúng không?"

    "Ừ." bà cụ nói, "Nếu sau này tôi bán nhà, tôi sẽ tìm hai người."

    "Được, nhưng chúng tôi phải xem nhà trước đã."

    Nghe Tiểu Tiêu nói như vậy, Phản Phản cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, chú, dì, hai người để chúng tôi vào xem một chút! Chúng tôi phải chụp một vài bức ảnh đăng lên mạng chúng tôi cũng phải nói cụ thể các chi tiết, hai người phải cho chúng tôi biết hai người muốn bán ngôi nhà với giá bao nhiêu!"

    Bà cụ nháy mắt với bạn già của mình, ông cụ nhún vai thờ ơ nói: "Được, chúng ta cùng vào xem một chút đi!"

    Nghe bạn già mình nói như vậy, bà lão lấy chìa khóa mở cửa, mời Tiểu Tiêu và Phản Phản vào.

    Nửa giờ sau, trong một chiếc ô tô đậu ở lối vào tiểu khu Nhất Phẩm Lam Thiên, Tiểu Tiêu ngồi ở ghế sau và nói: "Tôi vừa vào nhà của hai vợ chồng già với Phản Phản, họ sống ở phòng 1002, khu nhà phía tây, có một con chó ở nhà, con mà chúng tôi đã thấy ở tầng dưới."

    "Vậy bọn họ có con không?" Quan Nhất Tiêu hỏi.

    "Côn đúng là có, còn là một nam một nữ, rất đầy đủ. Bất quá, con trai đang ở thành phố S làm việc, con gái lấy chồng ở nước ngoài, căn bản là một hai năm sẽ không trở về. Hai người bọn họ coi như không có người chăm sóc đi!"

    "Trách không được nuôi chó, thì ra là cô đơn!" Quan Nhất Tiếu nhếch miệng cười, "Vậy tôi muốn xem ai là người cười đến cuối cùng!"

    "Quản lý trưởng, anh muốn làm gì? Đừng hù dọa chúng tôi!" Phản Phản vội vàng nói: "Anh không cảm thấy bọn họ không ai chăm sóc, cho nên muốn giết bọn họ chứ?"

    "Cô đang nghĩ gì vậy?" Quan Nhất Tiêu ngơ ngác liếc qua kính chiếu hậu giữa xe, "Tôi là loại người như vậy sao? Hơn nữa, nếu tôi thật sự muốn giết người, có thể tìm các ngươi qua đây giúp một tay không? Tôi chỉ muốn phân tích thông tin của chủ sở hữu nhà trong danh sách của công ty chúng tôi." Quản lý cửa hàng, họ vẫn chưa phải nhà của chúng ta mà thôi. "

    " Quản lý trưởng, bây giờ họ không phải chủ nhà của chúng ta đâu, bởi vì tôi và Phản Phản chỉ muốn chụp ảnh giấy chứng nhận bất động sản của họ, tải chúng lên mạng nội bộ của công ty, nhưng họ không đồng ý. Khi chúng tôi đề cập đến vấn đề này, họ đã đuổi chúng tôi đi. "

    " Họ sẽ sớm trở thành chủ nhà của chúng ta. Lần này không thành công cũng không sao, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ thành công. "Quản Nhất Tiếu cười thần bí, sau đó nói:" Đúng rồi, ngươi có biết tên của hai vợ chồng già đó không? "

    " Chúng tôi chỉ biết ông cụ kia họ Lam, không biết bà cụ họ gì, bất quá nghe ông cụ gọi bà cụ là A Lâm, còn lại chúng tôi cũng không biết."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...