Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma! - Giang La La

Discussion in 'Đã Hoàn' started by tientuni19, Mar 25, 2021.

  1. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 69: Bởi vì cậu ấy đáng giá.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    CÒN TIẾP..
     
  2. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 70: Lại thêm một chàng trai lạnh lùng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Ức kéo vali màu tím nhạt loại nhỏ, đeo túi xách nhỏ đến khu chờ tìm chỗ trống ngồi xuống.

    Vali đặt ở bên chân, hai tay ấn di động.

    Đang muốn mở APP ra, trên màn hình bỗng nhiên hiện lên cuộc gọi của Triệu Thục Nghi: "Tiểu Ức, mẹ nhớ hôm nay con về Nham Thành, chuyến bay đã tới nơi chưa?"

    "Đúng vậy, con đang ở sân bay."

    "Thật tốt quá." Từ di động đều có thể nghe được tiếng cười của Triệu Thục Nghi, không biết bà đang vui vẻ cái gì.

    Ngay sau đó Triệu Thục Nghi liền mở miệng nói: "Tiểu Ức, con giúp ba mẹ một chuyện được không?"

    "Mẹ nói đi." Kỷ Ức kiên nhẫn nghe.

    Giọng nói của Triệu Thục Nghi có chút gấp gáp: "Là chuyện này, ba mẹ có người bạn ở nước ngoài, con trai nhà họ phải về tới trong nước thi đại học, cho nên tạm thời nhờ tới nhà chúng ta. Hôm nay cậu ấy cũng đáp chuyến bay này, lập tức liền xuống phi cơ. Nhưng ba mẹ không thể tự đến đón được do công ty có chút chuyện khẩn cấp, con có thể chờ ở sân bay một lát được không, đón cậu ấy về nhà. Như vậy cũng sẽ không làm cho nhà chúng ta quá thất lễ."

    ".. Vâng." Giống như làm theo nhiệm vụ, cô đồng ý yêu cầu của Triệu Thục Nghi.

    Không bao lâu, Triệu Thục Nghi liền gửi tên và thời gian người kia qua, còn có ảnh chụp nữa.

    Click mở hình ảnh Triệu Thục Nghi gửi qua, là một chàng trai mang theo kính râm, lộ ở bên ngoài hơn nửa khuôn mặt lại rất đẹp trai.

    Rời khỏi màn hình cô lại thấy Triệu Thục Nghi gửi tới mấy chữ: Cậu ấy tên Tiêu Ly, số di động là..

    Chuyến bay trong nước và chuyến bay nước ngoài hạ cánh khác sân bay, Kỷ Ức không thể không kéo vali hành lý ra, từ sân bay gọi xe đến một sân bay khác, cũng may hai nơi không cách xa nhau lắm.

    Chờ cô chạy tới nơi nhìn đồng hồ, người kia hẳn cũng đã tới rồi.

    Kỷ Ức click mở lịch sử trò chuyện, mở dãy số điện thoại Triệu Thục Nghi gửi tới rồi gọi qua.

    Khoảng chừng đợi nửa phút, người kia liền nghe máy.

    "Xin chào, xin hỏi là Tiêu Ly đúng không?"

    "Đúng vậy."

    "Tôi tên Kỷ Ức, là người tới đón cậu, hiện tại ở cửa ra số 3."

    "Ừ."

    "Cầu tìm được không?"

    "Ừ."

    "Vậy được, tôi ở chỗ này chờ cậu." Kỷ Ức nhìn thoáng qua xung quanh, lại thêm một câu: "Tớ kéo vali hành lý màu tím, rất dễ thấy."

    "Đô đô.."

    Cô mới vừa nói xong, đối phương cũng đã tắt điện thoại.

    "Chậc chậc." Mới nói có bốn chữ, tính cách gì thế này.

    Nhưng cô cũng không thèm để ý, chỉ cần đưa người về liền hoàn thành nhiệm vụ.

    Đợi một lát liền có một dãy số lạ gọi lại đây.

    Vừa thấy là dãy số trong nước cô mới ấn nghe.

    Di động truyền đến một giọng nói vội vàng: "An An, ở đâu?"

    Nghe được giọng nói và gọi tên quen thuộc, cô hơi yên tâm trả lời: "Tớ ở sân bay."

    "Xin lỗi, gặp được chút chuyện chậm trễ, di động cũng bị rớt mất. Cậu chờ tớ một chút được không, tớ lập tức lại đó ngay."

    "A, chuyện gì vậy? Cậu có chuyện gì hay không.."

    "Tớ không có gây chuyện cũng không có cãi nhau, có người quen đột nhiên phát bệnh vào bệnh viện, trên đường đưa ông ta tới bệnh viện bị rớt mất di động, không thể gọi ngay cho cậu."

    Nghe đến đây, Kỷ Ức nhẹ nhàng thở ra, an ủi: "Cậu không sao là tốt rồi."

    Hứa Việt nói muốn chạy tới, cô cũng từ chối: "Nhà tớ mới tới một người khách, vừa lúc tớ đón cậu ta về nhà. Cậu xử lý chuyện ở bệnh viện trước đi, tớ về đến nhà sẽ gọi cho cậu báo bình an."

    "Được, chờ tớ xử lý xong chuyện ở bệnh viện sẽ đi tìm cậu."

    Hai người quen biết một năm, đã hình thành loại ăn ý nhất định nên sẽ gọi điện thoại báo tin cho nhau.

    Cất đi di động, cô nhìn hướng cửa một cái, lúc này đang có một người mặc áo sơ mi màu cà phê bước ra, dáng người cao gầy cầm theo vali màu đen.

    Người này có lông mày kiếm, mắt sáng, mái tóc ngắn hàn quốc màu nâu đen, đứng ở trong đám đông vô cùng nổi bật, nhưng giữa mày trông có vẻ nghiêm khắc, không dễ trêu chọc.

    Kỷ Ức nhìn hai lần, lại mở điện thoại ra, đang chuẩn bị lấy ảnh ra để nhìn xem. Bất ngờ..

    Một bạn nhỏ vội vàng chạy tới, đụng vào trên đùi cô, nước trong tay cũng văng ra đổ lên giày bata của cô.

    Mẹ của bạn nhỏ đuổi theo, nắm lấy tay bạn nhỏ liên tục xin lỗi cô.

    Kỷ Ức lắc đầu nói: "Không sao đâu ạ."

    Dường như mẹ cậu bé còn có chút tức giận, nắm lấy cánh tay cậu bé, đánh một cái vào mông của cậu bé: "Mau xin lỗi chị."

    "Chị ơi, em xin lỗi." Cậu bé ngoan ngoãn xin lỗi, chỉ là biểu cảm..

    Mắt thấy cậu bé há to miệng muốn khóc, cánh tay Kỷ Ức lấy túi đặt trước mặt lấy ra một viên kẹo đưa qua: "Chị chấp nhận lời xin lỗi của em, bé ngoan có thể được tha thứ, đây là khen thưởng biết nhận sai cho em nha."

    Vốn mang về cho Tống Nhan Khả, giờ lại có tác dụng dỗ dành cậu bé.

    Cậu bé cầm lấy kẹo, nháy mắt vui vẻ ra mặt.

    Thấy cảnh như vậy, cô hiểu ý cười, trong mắt chứa đầy ôn nhu.

    Chờ cô nhớ tới lại quay đầu lần nữa, chàng trai vừa rồi đã đứng ở trước mặt cô: "Tôi là Tiêu Ly."

    Ngắn gọn tự giới thiệu, giọng nói còn có chút lãnh đạm.

    Kỷ Ức đáp lại: "Chào cậu, tôi là Kỷ Ức."

    Nói xong tự giới thiệu lại rơi vào yên tĩnh.

    Kỷ Ức nghĩ nghĩ vẫn nên lễ phép, giọng nói ôn nhu: "Cậu còn có chuyện gì cần xử lý không? Nếu như không có chúng ta có thể trực tiếp về nhà."

    Tiêu Ly nhìn cô chăm chú, Kỷ Ức cũng mở to mắt không có kiêng dè, trong lòng rất là bằng phẳng.

    Nửa ngày sau Tiêu Ly xoay người về phía trước: "Đi thôi."

    Xe taxi xếp hàng theo thứ tự, người mới ra sân bay liền lên xe.

    Chờ đến lượt hai người bọn họ, Kỷ Ức báo địa chỉ, tài xế có chút ảo não: "Đợi một giờ, kết quả lại chạy gần như vậy."

    Tài xế ở sân bay chờ đều hy vọng bản thân may mắn một chút, nhận được khách đi xa, mới không uổng phí thời gian bọn họ vất vả xếp hàng.

    Nhưng điều này lại không phải được định sẵn, chỉ có thể xem vận may.

    Tâm trạng tài xế hiển nhiên không phải rất tốt, dọc theo đường đi nhắc mãi vài lần.

    "Yên tĩnh!" Tiêu Ly trực tiếp quét mã chuyển khoản một trăm, lưng dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại.

    Liền theo như trước mắt mà nói, trực giác nói cho Kỷ Ức bạn nam tên Tiêu Ly này, tính tình không được tốt.

    Không biết Triệu Thục Nghi đón cậu ta về nhà là dự tính mời khách ăn cơm hay là thế nào. Cô liền nghĩ đem người mang về nhà liền xong việc.

    Trở lại nhà họ Kỷ, mới từ cửa thang máy đi ra, chỗ rẽ liền thấy dì Tô đứng ở cửa, trên mặt mang theo tươi cười.

    "Cô hai."

    "Vị này là người mà bà chủ nói sẽ tới làm khách trong nhà, thiếu gia Tiêu đi?"

    "Đúng rồi, cậu ấy tên Tiêu Ly." Kỷ Ức thay cậu ta trả lời.

    Dì Tô vội vàng lấy ra một đôi dép mới đặt ở trên mặt đất.

    Hai người một trước một sau đổi dép vào nhà, Kỷ Ức kéo vali hành lý không buông tay: "Dì Tô, chuyện sau đó bọn họ hẳn là có nói với dì đúng không?"

    Dì Tô trả lời: "Đúng vậy."

    "Vậy liền giao cậu ấy cho dì, con về phòng trước."

    Đây là khách của Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi muốn tiếp đãi, cô không muốn mình cũng giống họ.

    Kỷ Ức tự ấn tay kéo vali xuống, trực tiếp nhắc lên, bước lên cầu thang.

    Không nghĩ tới Tiêu Ly lại nhìn chằm chằm bóng dáng cô một lúc lâu, trong mắt nổi lên khó hiểu.

    Dì Tô nhiệt tình tiếp đãi Tiêu Ly: "Phòng cho khách đã thu dọn xong, thiếu gia Tiêu, tôi mang cậu qua nhìn xem."

    Tiêu Ly: "Ừ."

    Nghe cậu trả lời, dì Tô cười cầm lấy vali hành lý của cậu: "Đồ vật để tôi lấy giúp cậu."

    Nhưng còn chưa đụng tới, Tiêu Ly liền xách theo vali hành lý lùi lại một bước: "Không cần."

    * * *

    Buổi chiều, Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi liền vội vội vàng vàng gấp trở về, nói là phải đón gió tẩy trần cho Tiêu Ly.

    Mới vừa học xong lớp bổ túc về đến nhà, Kỷ Tâm Phi vừa lúc nghe thấy Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi bàn xem muốn đi đâu ăn cơm.

    "Ba, mẹ, vị khách mà hai người nói đã tới sao?" Hai ngày trước Kỷ Tâm Phi cũng đã nghe nói chuyện này, cho nên rất nhanh liền đoán được mọi chuyện.

    "Đúng vậy, chúng ta dự tính đêm nay tìm một chỗ ngon, Tâm Phi nhìn xem, người trẻ tuổi các con đều thích cái gì?"

    Kỷ Quốc Thịnh nói nhà họ Tiêu và nhà họ Kỷ là quan hệ hợp tác nhiều năm, hơn nữa nhà họ Tiêu phát triển ở nước ngoài rất tốt, còn muốn mạnh hơn nhà họ Kỷ. Cho nên bọn họ dự tính nuôi dưỡng con trai độc nhất của nhà họ Tiêu.

    Mấy người cùng nhau bàn xem chọn nhà ăn nào, cũng không có lập tức quyết định.

    Triệu Thục Nghi gõ phòng cho khách của Tiêu Ly, Kỷ Tâm Phi cầm dĩa đựng trái cây đứng ở phía sau.

    Một lát sau, bà lại gõ cửa hai cái: "Tiêu Ly, là dì Triệu đây."

    Nam sinh lười nhác mở cửa phòng.

    Bọn họ đã từng ở nước ngoài gặp qua, tuy rằng không xem như quen thuộc nhưng cũng không xa lạ.

    Triệu Thục Nghi hỏi thăm Tiêu Ly: "Con xem phòng này trang trí như vậy thích không? Nếu còn thiếu cái gì nhớ rõ nói với dì, liền xem nơi này coi như nhà của mình, không cần phải khách sáo."

    Kỷ Tâm Phi cầm dĩa đựng trái cây để ở trên bàn, Triệu Thục Nghi liền thuận thế giới thiệu cho cậu: "Đúng rồi, đây là con gái của dì tên Kỷ Tâm Phi, còn có Kỷ Ức, là con bé hôm nay đón con. Hai con bé đều nhỏ hơn con mấy tháng, còn phải gọi con là anh trai nha."

    "Tâm Phi và Tiểu Ức đều sang năm thi đại học, cùng cấp với con, học kỳ sau cùng lớp. Sau này tiện giúp đỡ lẫn nhau."

    Triệu Thục Nghi nói dong dài không ít lời nói cảm giác nói mãi không xong, Tiêu Ly cảm thấy ồn ào trực tiếp mang tai nghe Bluetooth lên trước mặt mọi người.

    Kỷ Tâm Phi xem mặt đoán ý vội vàng kéo lấy Triệu Thục Nghi: "Mẹ, người ta mới vừa về nước cần nghỉ ngơi, chuyện khác từ từ nói đi."

    "Cũng phải." Triệu Thục Nghi gật gật đầu, chọn nhà hàng nói với Tiêu Ly, Tiêu Ly tùy ý liếc mắt một cái chỉ nói: "Tùy ý".

    Triệu Thục Nghi lại đơn giản dặn dò hai câu liền đi ra ngoài.

    Chờ đến sắc trời đã tối, Triệu Thục Nghi và Kỷ Quốc Thịnh chuẩn bị ra cửa.

    Không chờ bọn họ gọi người, Tiêu Ly đã tự mình đi ra, nguyên nhân là: Uống nước.

    "Tiểu Ức đứa nhỏ này ở phòng cả ngày, để mẹ đi gọi nó." Triệu Thục Nghi nhắc mãi đang muốn lên lầu.

    Trên lầu truyền đến tiếng động, Kỷ Ức cười nhẹ nhàng vịn lan can xuống lầu, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.

    Chờ cô thấy mọi người đứng ở phòng khách..

    Im tiếng!

    "Vừa lúc người đông đủ, chúng ta có thể ra cửa."

    "Ra cửa?" Kỷ Ức ngạc nhiên.

    Cô muốn ra cửa, nhưng không dự tính đi cùng bọn họ ra cửa nha!

    Triệu Thục Nghi cười giải thích: "Đêm nay đón gió tẩy trần cho Tiêu Ly."

    Kỷ Ức hạ mi mắt, sờ sờ viên trân châu treo ở trên túi xách: "Hôm nay con đã có hẹn với người khác, không thể cùng mọi người đi ra ngoài."

    Kỷ Quốc Thịnh: "Là ai? Trực tiếp từ chối, lần sau lại hẹn."

    Sớm đã thành thói quen tính cách của Kỷ Quốc Thịnh, Kỷ Ức không giận chỉ cười, tuy rằng ý cười không đạt đáy mắt, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh.

    Cô nói dối không lộ dấu vết: "Là một người bạn mà cô Nam Gia giới thiệu."

    Quả nhiên Kỷ Quốc thịnh nghe vậy liền thay đổi sắc mặt: "Đã là như thế thì con đi đi."

    Kỷ Ức cầm túi trân châu, bước chân nhanh hơn từ cầu thang đi xuống.

    Trong mắt Tiêu Ly nháy mắt chỉ thấy làn váy uyển chuyển nhẹ nhàng bay lượn như gió.

    Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Ly là một nhân vật làm cho Hứa ca trở nên tự tin hơn trong tình cảm.

    CÒN TIẾP..
     
  3. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 71: Hứa Việt bị vợ quản nghiêm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    CÒN TIẾP..
     
  4. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 72: Kỷ Ức bênh vực người mình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    CÒN TIẾP..
     
  5. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 73: Rất muốn, rất muốn cậu.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    CÒN TIẾP..
     
  6. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 74: Thiên kim thật giả.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    CÒN TIẾP..
     
  7. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 75: Hứa Việt trở lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhóm người Hạ Hủ Hủ vội vàng kéo hai người ra, trong hỗn loạn còn có người dẫm lên mặt đồng hồ.

    "Đứng yên!" Kỷ Ức đột nhiên hét to, đẩy người ra bốn phía.

    Lối đi nhỏ vốn dĩ cũng không rộng lắm, mọi người thấy tình huống không đúng, liền tản xa ra tiếp tục nhìn. Hạ Hủ Hủ và Tống Nhan Khả đứng ở bên cạnh Kỷ Ức.

    Ở trước mắt bao người, Kỷ Ức ngồi xuống nhặt lên đồng hồ đang bị quăng trên mặt đất, thật cẩn thận chà lau bụi bặm. Nhưng mặt đồng hồ bằng pha lê đã nứt ra.

    Mười ngón chậm rãi nắm chặt, cô có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh của bản thân đang nghiến răng nghiến lợi.

    Kỷ Ức chậm rãi đứng lên, ngưng mắt căm tức nhìn Kỷ Tâm Phi. Bỗng nhiên kéo bàn học của Kỷ Tâm Phi đến lối đi nhỏ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô không chút do dự giơ chân đá lên, đẩy bàn học đi lên phía trước.

    Kỷ Tâm Phi lui bước về sau nhưng vẫn không tránh né kịp. Sách vở từ trong ngăn kéo cùng trên mặt bàn đều đổ ngã lên chân cô.

    "A.." Kỷ Tâm Phi ôm chân kêu đau, nước mắt rơi từng hạt to.

    Một chân Kỷ Ức đạp bàn học ngược lại, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô ta, gằn từng chữ một, đâm vào trong lòng: "Tốt nhất là chị cầu nguyện nó không bị hư!"

    Hiện giờ Kỷ Ức đâu còn bộ dáng bình tĩnh như ngày thường, giọng nói lạnh băng nghiêm khắc cảnh cáo vang lên trong lòng Kỷ Tâm Phi, sợ tới mức sắc mặt cô ta trắng bệch, liền đau đớn cũng không rảnh lo.

    Những người khác cũng bị khiếp sợ.

    Hạ Hủ Hủ và Tống Nhan Khả liếc nhau, thử gọi một tiếng.

    Kỷ Ức thu chân lại, nắm chặt đồng hồ lắc đầu với hai người kia: "Tớ đi ra ngoài một chút."

    "Cậu muốn đi làm gì?"

    "Sửa đồng hồ."

    "Chúng tớ đi với cậu."

    "Không cần, các cậu còn chưa làm bài tập, đi làm bài trước đi."

    Vừa rồi ở nhà ăn nói vấn đề này, Tống Nhan Khả và Hạ Hủ Hủ còn đang kêu thảm. Lúc này Kỷ Ức lấy lý do này để từ chối các cô, hiển nhiên là tâm trạng không tốt.

    Kỷ Tâm Phi ngồi dưới đất khóc đến mức khóc không thành tiếng, thế nhưng không ai đi đỡ.

    * * *

    Chân trước Kỷ Ức vừa đi, Trác Nhất Hàng nhận được tin tức liền chạy lên.

    Tống Nhan Khả và Hạ Hủ Hủ kể lại chuyện vừa mới xảy ra, vốn dĩ cho rằng Trác Nhất Hàng sẽ lo lắng, không nghĩ tới.. Trác Nhất Hàng sau khi nghe xong lên giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là người Hứa ca coi trọng, hai chữ, mạnh mẽ!"

    "Đây là trọng điểm sao?" Tống Nhan Khả liếc mắt xem thường: "Còn có tiết toán học của cậu là thầy thể dục dạy không phải sao?"

    Trác Nhất Hàng gãi gãi đầu: "Hứa ca nói qua một khi Kỷ Ức có chuyện gì đều phải nói cho cậu ấy, nhưng hiện tại Kỷ Ức không phải bị ức hiếp, còn làm cho người ta khóc, tớ nên nói hay không đây?"

    Hạ Hủ Hủ thở dài: "Trác Nhất Hàng, hiện tại trọng điểm là Kỷ Tâm Phi làm hỏng đồng hồ của Tiểu Ức rồi.. hiện tại cậu ấy đi ra ngoài tìm người sửa đồng hồ, còn không cho chúng tớ đi theo, làm sao đây?"

    Trác Nhất Hàng sửng sốt, ngay cả đầu đều không buồn gãi: "Chết tiệt, cậu ấy không cho các cậu đi cùng liền không đi, lỡ xảy ra chuyện gì Hứa ca da lột tớ mất. Tớ đi tìm xem."

    Kỷ Ức đi rất chậm, mà Trác Nhất Hàng là chạy xuống lầu, liền gặp nhau ở cổng trường.

    Lúc Kỷ Ức nhìn thấy cậu ấy còn rất kinh ngạc.

    Trác Nhất Hàng vội vội vàng vàng hỏi: "Chị Kỷ, hiện tại muốn đi sửa đồng hồ sao?"

    Kỷ Ức: "Ừ."

    Trác Nhất Hàng vừa đuổi theo vừa hỏi: "Sắp vào tiết tự học buổi tối, hơn nữa buổi tối không phải còn có bài tập sao?"

    Kỷ Ức: "Xin nghỉ."

    Trác Nhất Hàng đề nghị nói: "Không phải, đồng hồ này hỏng rồi, có thể chờ nghỉ lại đi sửa nha."

    Cô không chút do dự phản đối: "Không cần."

    Từ trước đến nay Kỷ Ức luôn ôn hòa với mọi người đột nhiên thể hiện vẻ mặt lạnh lùng, Trác Nhất Hàng có chút không thể đối phó, gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng.. vòng quanh Kỷ Ức.

    Thật sự là không thể thuyết phục Kỷ Ức, Trác Nhất Hàng chỉ có thể liều mình đi cùng: "Vậy được rồi, tớ đi cùng cậu."

    Kỷ Ức bình tĩnh từ chối: "Không cần."

    Trác Nhất Hàng lắc đầu: "Vậy không được, trạng thái này mà đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì, tớ không thể ăn nói với Hứa ca."

    Cậu ấy nói tới Hứa Việt, nói bậy nói bạ, làm Kỷ Ức chấp nhận cậu ấy đi theo.

    Hai người tìm được một cửa hàng bán đồng hồ gần trường học.

    "Ông chủ, màn hình đồng hồ của cháu bị nứt, xin hỏi cái này có thể sửa không?"

    "Đưa tôi nhìn xem." Ông chủ đặt đồng hồ lên kệ kiểm tra, lấy ra một cái tua vít nhỏ, dùng tua vít mở mặt đồng hồ ra, nhìn kỹ cấu tạo bên trong.

    Kỷ Ức dựa vào cửa kính, hai mắt nhìn không chớp, dường như sợ đồng hồ kia sẽ chạy trốn.

    Qua một lúc lâu, ông chủ cửa hàng đồng hồ lắc đầu nói: "Các bộ phận bên trong đồng hồ này có chút phức tạp, không giống như đồng hồ bình thường, tôi sợ không cẩn thận sẽ làm hư bộ phận bên trong."

    Cửa hàng đồng hồ này cũng chỉ bán loại mấy chục tệ hoặc mấy trăm tệ, tuy rằng ông chủ không nhìn ra nhãn hiệu đồng hồ gì, nhưng nhìn dây đồng hồ bằng vàng liền biết giá trị xa xỉ.

    Ông không dám làm thử, vì thế tỏ vẻ không sửa được.

    Đi ra cửa hàng, Trác Nhất Hàng lại lần nữa khuyên bảo: "Nếu không chúng ta về trường học trước, chờ tới lúc nghỉ đi vào trong thành phố sửa."

    "Không!" Lần này cô từ chối rất quyết đoán và kiên định.

    Kỷ Ức tìm trên bản đồ được mấy cửa hàng, những người đó sau khi xem qua đều tỏ vẻ không thể sửa. Cô buồn bã đứng ở ven đường, trong tay còn cầm đồng hồ kia.

    Trác Nhất Hàng nhìn lén vài lần, sợ cô khóc ra. Thật sự là không còn cách nào, rơi vào đường cùng, thừa lúc Kỷ Ức không chú ý liền gọi cho Hứa Việt.

    "Hứa ca, xảy ra chuyện rồi!"

    Một tay cậu cầm di động, một tay che miệng, nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.

    Hứa Việt nghe xong chỉ nói một câu: "Cho cậu ấy nghe điện thoại."

    Trác Nhất Hàng đưa điện thoại cho cô, thật cẩn thận nhìn Kỷ Ức: "Hứa ca.."

    Kỷ Ức lúc này liền trừng to mắt nhìn cậu ấy.

    Nhưng khi cô trừng mắt nhìn người khác đều không có một chút lực uy hiếp, Trác Nhất Hàng cười hai tiếng, ném "Khoai lang phỏng tay" cho cô.

    Lúc Kỷ Ức nghe điện thoại, cố ý tìm góc không người mà đứng.

    Trác Nhất Hàng rất thức thời liền đứng cách xa cô mấy mét.

    "An An."

    Vừa nghe giọng nói quen thuộc kia, trong lòng cô có bao nhiêu tủi thân đều sắp nhịn không được nói ra.

    "Ừ." Kỷ Ức cắn môi, từ trong cổ họng phát ra tiếng.

    "An An, không cần lại đi tìm người sửa đồng hồ." Hứa Việt cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

    Kỷ Ức nhìn chằm chằm mặt đồng hồ bị nứt trong lòng bàn tay, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng: "Nhưng là.. Nó hỏng rồi.."

    Giọng nói vững vàng của Hứa Việt từ di động truyền đến: "Tớ tặng quà cho cậu, đương nhiên tớ sẽ phụ trách."

    Cô theo phản xạ nắm chặt đồng hồ hỏi: "Vậy cậu sẽ trở về sao?"

    "Đương nhiên." Hứa Việt hứa hẹn: "Tớ sẽ nhanh chóng trở về, bảo đảm làm cho món quà của cậu trở lại hoàn hảo không bị gì cả, hiện tại cậu và Trác Nhất Hàng về trường học, ngoan ngoãn đi học, biết không?"

    Cô đè thấp tiếng nói: "Được.."

    Hứa Việt dỗ dành cô một lúc lâu trong điện thoại mới tắt máy.

    Kỷ Ức từ lúc bắt đầu tức giận đến đối mặt người khác kiên cường và lãnh đạm, sau khi nghe cậu nói mấy câu cuối cùng nhịn không được, khóc không thành tiếng.

    Cô đưa điện thoại lại cho cấp Trác Nhất Hàng, lời nói mang theo khóc nức nở: "Về trường học."

    Trác Nhất Hàng lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới ven đường vẫy tay, hai người cùng nhau gọi xe về trường học.

    Trác Nhất Hàng đưa Kỷ Ức đến cửa phòng học mới rời đi.

    Mọi người đều vùi đầu làm bài tập, Tiêu Ly vừa vặn thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.

    Thấy Kỷ Ức lại cầm đồng hồ kia về, bỏ vào cặp sách một cách rất cẩn thận, vừa nhìn vô cùng để ý.

    Tiêu Ly muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn vùi đầu làm bài tập.

    Kỷ Ức bắt đầu làm bài, đến khi nộp bài còn có một tờ chưa hoàn thành, nhưng chỉ là bài tập hằng ngày, cô cũng không phải rất để ý.

    Lúc vào phòng học cô liền phát hiện chỗ ngồi của Kỷ Tâm Phi trống không, không biết là chạy tới chỗ nào mách lẻo. Hôm nay chủ nhiệm lớp đã về nhà, cho dù có chuyện cũng đến ngày mai lại xem xét.

    Tiết tự học buổi tối sau khi tan học, Kỷ Ức thu dọn đồ vật.

    Trên đường về nhà, bỗng nhiên Tiêu Ly đuổi theo.

    Kỷ Ức cho rằng tốc độ đi đường của cậu ta nhanh, không nghĩ tới Tiêu Ly đi đến phía sau cô liền duy trì khoảng cách nửa mét, không tụt lại phía sau, cũng không qua mặt cô.

    Chiều nay tâm trạng của cô không được tốt, cũng không chủ động hỏi.

    Thẳng đến đi vào trong thang máy khu nhà, hai người mới sóng vai đứng cùng hướng.

    Thang máy chỉ có hai người, Tiêu Ly đứng ở bên cạnh cô, bỗng nhiên gọi: "Kỷ Ức."

    Kỷ Ức thuận miệng trả lời: "Ừ?"

    Mắt thấy con số trên thang máy không ngừng thay đổi, Tiêu Ly buột miệng thốt ra một câu: "Trác Nhất Hàng qua lại cùng rất nhiều nữ sinh, còn hút thuốc."

    Kỷ Ức thất thần đồng ý: "Ừ, tớ biết."

    Trác Nhất Hàng có những thói quen hư đó cũng không giấu giếm, cô nghe thấy trong lòng không hề gợn sóng.

    "..."

    Kỷ Ức trả lời quá bình tĩnh, Tiêu Ly không lời nào để nói.

    Hai người trong lòng không phải nói cùng đề tài, không thể hiểu tâm trạng của nhau.

    Hai người liền duy trì loại trạng thái này đi vào cửa, từng người trở lại phòng.

    Tiêu Ly tiến vào phòng liền khóa trái từ bên trong, sau đó mở giao diện máy tính, bắt đầu tìm tòi: Trang sức đồng hồ.

    Trực tiếp tìm ra rất nhiều loại kiểu dáng đồng hồ, cậu ta nhìn tới nhìn lui cũng không biết con gái sẽ thích cái gì.

    Trước đây cậu ta có gặp qua đồng hồ của Kỷ Ức, lại không biết nhãn hiệu đồng hồ đó, chỉ có thể dựa vào trí nhớ, dựa theo kiểu dáng đồng hồ của Kỷ Ức để tìm, tìm ra rất nhiều loại tương tự như vậy.

    Chọn tới chọn lui không ra kết quả, trực tiếp mua mười cái đồng hồ kiểu dáng không khác lắm, từng cái đều xa xỉ, trả thêm phí làm cho bọn họ vận chuyển nhanh nhất tới nơi.

    Kỷ Ức ở phòng một lát, lại xuống lầu ăn.

    Dì Tô chuẩn bị ba phần đồ ăn, Kỷ Ức cầm phần của mình về phòng: "Chút nữa con ăn xong sẽ đem vào phòng bếp tự mình rửa."

    Khi Tiêu Ly tới, Kỷ Ức mới vừa đi, liền nghe được cô nói một câu như vậy.

    Vì thế cậu ta ở dưới chờ, đợi nửa giờ cũng không gặp cô đi xuống.

    Khi cậu ta phải về phòng mình, lại nghe được tiếng đóng cửa.

    Ngẩng đầu nhìn lại không thấy người.

    Kỷ Ức cầm di động và đồng hồ, giày đều không thèm đổi, dẫm dép lê liền ra cửa.

    Bước qua chỗ rẽ liền thấy bóng dáng quen thuộc dựa ở cửa thang máy.

    Chàng trai nghe được tiếng động, xoay người lại vẫy tay với cô: "An An, lại đây."

    Tác giả có lời muốn nói: Hứa ca rốt cuộc đã xuất hiện.

    CÒN TIẾP..
     
  8. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 76: Tớ sẽ không gạt cậu.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chàng trai dựa vào ven tường, ánh sáng trên hành lang phác họa ra đường cong gương mặt hoàn mỹ. Cậu hơi hơi cúi đầu, một tay đặt trong túi, có loại khí chất cao lãnh.

    Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, cậu xoay người hơi hơi nâng cằm, một tay khác giơ lên, một ngón tay ngoắc ngoắc. Tư thế rất đơn giản được cậu làm ra thêm vài phần quyến rũ.

    Kỷ Ức dừng lại bước chân, cách chàng trai dựa vào ven tường xa 1 mét.

    Gặp được người trong lòng, một giây kia thật là muốn nhào vào trong lòng ngực cậu, nói ra hết tất cả đau khổ và nhung nhớ. Nhưng cô cũng không làm như vậy, chắc là bởi vì rất ít khi lại gần người khác.

    Bước chân Hứa Việt nhẹ nhàng, đi lại phía cô, thân ảnh cao lớn bao phủ cô, ngón tay thon dài ôm cô gái trước mặt vào trong lòng.

    "An An." Giọng nói gọi tên cô mang theo theo âm rung kéo dài.

    Hứa Việt cúi đầu, cằm gác trên đầu vai cô, chậm rãi nhắm mắt lại. Chỉ có vào giờ phút này, trong lòng vẫn luôn căng chặt mới có thể thật sự thả lỏng.

    Kỷ Ức hơi giật mình, bỗng nhiên liền cảm nhận được từ trên người cậu tản ra một loại cảm giác mệt mỏi.

    Là loại cảm giác tinh thần mệt mỏi.

    Vừa định muốn nói lên những nghẹn khuất trong lòng nháy mắt tiêu tan hết, cô vươn hai tay lên, cánh tay ôm eo cậu: "Tớ ở đây."

    * * *

    Tới gần tháng mười thời tiết đã không khô nóng như tháng bảy tám, đến buổi tối thậm chí còn hơi se lạnh.

    Nhiều ngày không gặp nhau, mười ngón tay hai người đan vào nhau đi qua con đường nhỏ dưới khu lầu, yên tĩnh nói không nên lời.

    Cô kể lại chuyện liên quan tới Kỷ Tâm Phi cho cậu nghe, hiện tại nhớ tới vẫn chưa hết tức giận: "Tóm lại lần này tớ sẽ không bỏ qua như vậy!"

    Hứa Việt kiên nhẫn nghe xong, trực tiếp nói một câu: "Tớ giúp cậu trút giận?"

    Kỷ Ức lắc đầu, kiên định nói: "Không, lần này là chị ta chọc tớ, tớ sẽ dùng cách của mình cho chị ta nhớ kỹ."

    Cô biết Kỷ Tâm Phi để ý cái gì, là có thể dùng cách đó mới có thể đánh đến chỗ đau của Kỷ Tâm Phi.

    "Đưa đồng hồ cho tớ xem."

    "Nha." Kỷ Ức đưa đồng hồ cho cậu, còn cố ý hỏi mấy lần: "Cái này thật sự có thể khôi phục lại như mới sao?"

    Hứa Việt bật cười: "An An, tớ sẽ không lừa gạt cậu."

    Đồ vật do cậu tự mình chế tạo ra, đừng nói khôi phục lại như mới, liền tính làm lại một cái giống nhau như đúc đều được.

    Cậu nghe Trác Nhất Hàng nói Kỷ Ức ở trước mặt mọi người đá ngã lăn cái bàn cảnh cáo Kỷ Tâm Phi, hành vi này với bọn họ mà nói là một bữa ăn sáng. Nhưng trước giờ Kỷ Ức luôn ôn hòa lại làm ra chuyện này chứng tỏ lúc ấy cô rất tức giận.

    Cũng có nghĩa là cô thật sự thực để ý đồng hồ này.

    Đồng hồ là chết, người tặng mới là sống.

    Từ chiều nay nhận được điện thoại kia, cậu không chút do dự buông tất cả việc trong tay, mua vé máy bay gần nhất nhất trở về, chỉ vì hoàn thành hứa hẹn với cô, càng sợ cô đau lòng nhiều hơn.

    Giải quyết chuyện lớn trong lòng, lại gặp được Hứa Việt, tâm trạng Kỷ Ức tốt hơn rất nhiều, liền hỏi đề tài chuyển đến Hứa Việt: "Vậy còn cậu? Gần đây cậu thế nào?"

    Hứa Việt trả lời đơn giản hai chữ: "Còn được."

    "Tớ muốn nghe chi tiết." Kỷ Ức ôm cánh tay cậu, trong lúc này vô tình làm nũng.

    Hứa Việt thực sự không thể chống cự được bộ dáng này..

    "Chi tiết rất nhàm chán, mỗi ngày đều đang học tập." Cậu đổi câu chuyện cuộc sống buồn tẻ đơn điệu, vô cùng mệt mỏi thành câu chuyện tích cực hướng về phía trước kể cho cô nghe.

    Bởi vì biết cô tràn ngập ánh mặt trời, tích cực hướng về phía trước.

    Trên thực tế, lúc trước ông nội Hứa qua đời, mấy người thân thích nhà họ Hứa đều chia nhau lấy tài sản. May mắn ông nội Hứa đưa cậu về Nham Thành, làm cậu không đến mức trôi dạt khắp nơi.

    Khi đó người nhà họ Hứa làm sao cũng không nghĩ tới, lúc ông nội Hứa còn sống vẫn trắng tay suốt đời, thẳng đến sau khi Hứa Trình ra tù, luật sư mới tìm tới cửa giao tài sản thật sự của ông nội Hứa ra.

    Hứa Trình trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn Hứa thị.

    Mà hiện tại ông ta mắc bệnh nan y, các cổ đông khác của công ty như hổ rình mồi, yêu cầu bồi dưỡng một người thừa kế thủ đoạn mạnh mẽ lại đủ thông minh quản mọi thứ, Hứa Việt là người được chọn tốt nhất.

    Tuy rằng Hứa Việt chưa bao giờ tiếp xúc qua công việc ở công ty, nhưng cậu vốn đã thông minh, ở phương diện này học một lần liền biết. Hứa Trình không biết trước khi nào chết, một lòng hy vọng cậu nhanh trưởng thành lên.

    Mỗi ngày cậu đều luôn học tập, còn muốn lên tinh thần đối mặt với đám cáo già ở công ty, thể xác và tinh thần đều mệt.

    Cậu rõ ràng biết mọi người có tham vọng, có tâm tư riêng, nhưng cậu cần phải ngược dòng mà lên!

    Cậu không có tham vọng nhưng cậu có tâm tư riêng.

    Mặc dù cậu chưa bao giờ thích chung đường với Hứa Trình, lại không thể không chấp nhận cậu nói kia: Chỉ có người mạnh nhất mới có thể bảo vệ thứ mình mình muốn.

    Bao gồm người cậu muốn bảo vệ.

    * * *

    Kỷ Ức cũng không biết những chuyện phức tạp của nhà họ Hứa, cô tôn trọng lựa chọn của Hứa Việt, bởi vì mỗi người đều có con đường phải đi. Nhưng cô vẫn nhịn không được lo lắng: "Vậy trường học bên này làm sao bây giờ? Cậu còn chưa có thi đại học.."

    Hứa Việt không thể trả lời vấn đề này, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay thế nhưng không thấy một ngôi sao. Ánh trăng bị che khuất, dường như toàn thế giới đều trở nên đen tối.

    "An An.. Thi đại học thật sự rất quan trọng sao?"

    Kỷ Ức nói "Ừ", dựa theo suy nghĩ trong lòng, coi như nói việc nhà: "Còn rất quan trọng, học tập nhiều năm như vậy, nếu bỏ lỡ thi đại học, cảm giác sẽ nuối tiếc cả đời."

    "Tớ đã biết."

    "A? Cậu lại biết cái gì?"

    "Biết An An rất muốn tham gia thi đại học."

    "Phốc, tớ thật ra.." Đã trải nghiệm qua một lần.

    Lời này khó mà nói, Kỷ Ức cười sửa lại: "Tớ không có gia tài trăm vạn kế thừa, cũng không có gì mục tiêu đặc biệt muốn thực hiện, cố gắng học tập thi đại học, đi trải nghiệm mỗi giai đoạn khác nhau của cuộc sống, sẽ rất thú vị."

    Hứa Việt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô, đột nhiên hỏi: "Muốn đi thành phố B không?"

    Kỷ Ức: QAQ.

    Đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa.

    Kỷ Ức theo thói quen xoay đầu ngón tay, bắt đầu rối rắm: "Tớ còn chưa suy nghĩ kỹ, nếu cậu tham gia thi đại học, cậu sẽ muốn đi chỗ nào?"

    Ánh mắt Hứa Việt trầm tĩnh, đáp án sớm đã suy nghĩ tới liền nói ra: "Đi thành phố B đi."

    Kỷ Ức nâng mi cười, vui vẻ mà nắm lấy cánh tay cậu lay động, người vừa mới còn nói chưa nghĩ ra liền làm quyết định: "Được! Chúng ta liền đi thành phố B!"

    Vẻ mặt Hứa Việt rất đạm mạc, giấu đi tâm tư riêng của mình, mở ra con đường cho cô.

    Thật sự muốn quan tâm một người, không chỉ chú ý cô cùng người yêu thích, còn cần phải hiểu biết "vòng bạn bè" của cô ấy.

    Kỷ Ức chưa bao giờ nhắc tới nơi muốn đi trước mặt cậu, là đang đợi cậu đưa ra lựa chọn. Nhưng hiện giờ cậu không thể lựa chọn, vậy phải chọn ra quyết định tốt nhất với cô.

    * * *

    Ngày hôm sau, cô Khương theo lý thường hẳn là biết được chuyện xảy ra chiều hôm qua.

    Hai cô bị mời vào văn phòng, hơn nữa ở chỗ này gặp được Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi trăm công ngàn việc.

    Kỷ Quốc Thịnh không muốn mất mặt ở trước mặt người ngoài, trực tiếp đưa hai con gái về nhà.

    Kỷ Tâm Phi dọc theo đường đi đều trầm mặc không nói, lúc này Kỷ Ức mới biết được, vốn dĩ không phải Kỷ Tâm Phi không muốn đi nói, mà là bởi vì cô ta không dám nói ra.

    Nhưng chuyện này tất nhiên sẽ bị công khai, quan hệ giữa cô và Kỷ Tâm Phi hiện tại là đối địch, giữa hai người phải có một người "Gánh vác" sai lầm.

    Khi về tới cửa, Kỷ Quốc Thịnh liền thể hiện ra ngoài.

    "Phản! Thật là phản! Ta bồi dưỡng hai con trở thành thiên kim tiểu thư, tài giỏi hơn người, hiện giờ lại có thể đánh nhau ở trước mắt bao người!"

    Không nghiêm trọng như Kỷ Quốc Thịnh nói nhưng cũng không khác biệt là bao nhiêu.

    Liền mới vừa răn dạy một câu, nước mắt Kỷ Tâm Phi liền lăn ra: "Đều là con sai, con là chị gái, theo lý nên nhường nhịn bao dung."

    Một câu của cô ta liền ôm trách nhiệm ở trên người mình, lại đem toàn bộ "Sai lầm" đẩy cho Kỷ Ức.

    Kỷ Ức còn chưa có mở miệng, liền mở mắt to ra nhìn Kỷ Quốc Thịnh, mặt không đổi sắc, không thấy nửa điểm chột dạ.

    Cặp mắt sáng ngời bằng phẳng, thế nhưng Kỷ Quốc Thịnh do dự: "Kỷ Ức, con nói một chút chuyện này cuối cùng là như thế nào? Thật giống như chị gái con nói sao?"

    Ông không thể như trước kia, không chút do dự chỉ trích đứa con gái này, bởi vì ở trên người của Kỷ Ức ông nhìn thấy được giá trị càng cao.

    Kỷ Ức há miệng nói: "Chị ta đều thừa nhận là làm sai rồi, ba muốn trừng phạt liền trừng phạt chị ta đi!"

    Cô không nói theo kịch bản, trực tiếp làm cho mọi người đều sặc.

    Kỷ Quốc Thịnh mày nhăn thật sự sâu, ánh mắt dời về phía Kỷ Tâm Phi, cô ta hoảng loạn giống như tim đập đều phải nhảy ra tới.

    "Tiểu Ức, chẳng lẽ như vậy còn không đủ cho em hả giận sao?" Cô ta khom lưng, xoắn ống quần rộng thùng của mình lên trên, lộ ra bàn chân bầm xanh, bầm tím rõ ràng, giống với bộ dáng yếu đuối mong manh của cô ta, rất giống bị ức hiếp rất lớn.

    Mỗi lần gặp được chuyện như vậy, Triệu Thục Nghi vội vội vàng vàng xông lên trước, nắm lấy chân Kỷ Tâm Phi, tràn đầy đau lòng hỏi: "Đây, đây là có chuyện gì?"

    Kỷ Tâm Phi cũng không trả lời, liền ngậm nước mắt lắc đầu.

    Kỷ Ức chớp mắt, trực tiếp thừa nhận: "Là con làm."

    Triệu Thục Nghi vô cùng đau đớn: "Tiểu Ức sao con có thể làm như vậy? Tâm Phi là chị của con!"

    "Bởi vì chị ta là chị con nên con mới làm như vậy!" Kỷ Ức đột nhiên cất cao âm lượng, khiến mọi người sửng sốt.

    Hai tay cô nắm chặt bên người, lặng lẽ nhéo một cái, vẻ mặt liền thay đổi.

    "Khi còn nhỏ con chịu nhiều cực khổ như vậy, thật vất vả trở lại cái nhà này. Trước nay con không lợi dụng thân phận con gái nhà họ Kỷ đi khoe khoang cái gì, nhưng là Kỷ Tâm Phi.. thân thế của chị ấy bị người phát hiện ra, lại đẩy trách nhiệm đến trên người con."

    Kỷ Ức thật vất vả nặn ra vài giọt nước mắt, làm không khí thêm cảm động, giọng nói tăng thêm hiệu quả: "Con là con gái nhà họ Kỷ, vì sao chị ta luôn cảm thấy con không nên được tìm trở về? Chẳng lẽ con không thể được chấp nhận sao? Con có cha mẹ ruột của mình, lại không phải đứa con hoang không ai cần.."

    "Kỷ Ức, em đừng giả vờ ở chỗ này đáng thương!" Kỷ Tâm Phi nóng nảy.

    Kỷ Ức cúi đầu, giọng nói càng lúc càng hạ xuống: "Lúc ấy tất cả mọi người đều nhìn thấy là chị ta nắm lấy tay con trước, con rất đau, rất sợ hãi."

    Kỷ Ức dường như chưa bao giờ yếu thế ở trước mắt bọn họ, lúc này vừa khóc thật uất ức, đánh sâu vào cảm xúc của Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi.

    Làm mất con gái, làm cho con gái chịu khổ nhiều năm, đem một con gái khác không hề có quan hệ nuôi dưỡng ở trong nhà.

    Hiện giờ còn muốn cho con gái ruột chịu uất ức sao?

    Tác giả có lời muốn nói: Phản kích một người phải lựa chọn cách tổn thương nhất! Nhiêu đó còn chưa xong đâu.

    CÒN TIẾP..
     
    Last edited: Sep 8, 2021
  9. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 77: Kỷ Ức trả thù.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    CÒN TIẾP..
     
    Last edited: Sep 8, 2021
  10. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Messages:
    102
    Chương 78: Nước mắt của An An..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hẹn hò với Trác Nhất Hàng.." Vẻ mặt Kỷ Ức hiện ra một loại trạng thái vặn vẹo, giống như câu nói vừa rồi làm người cảm thấy không thể tưởng tượng.

    Mà Hạ Hủ Hủ nhanh tay lấy hộp giấy từ trong ngăn kéo ra, liên tiếp rút nhiều tờ giấy đưa cho cậu ta: "Xin lỗi, thật xin lỗi."

    Mặt Tiêu Ly đều đen.

    Tuy rằng sau lưng cũng không có dính nước, nhưng tưởng tượng đến đó là do phun ra từ trong miệng của người khác liền cả người khó chịu!

    Gương mặt như tảng băng lạnh không biểu tình càng thêm làm người cảm thấy khủng bố, Tiêu Ly đứng lên, làm cho ghế ngồi cọ xát mặt đất phát ra tiếng vang.

    Thấy biểu cảm của cậu ta không ổn, trong lòng Hạ Hủ Hủ áy náy nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tiêu Ly đi hướng văn phòng, liền không về lại lớp học.

    "Chết rồi, chết rồi, Tiêu Ly không phải là muốn đi tố cáo với giáo viên đi?" Hạ Hủ Hủ vội vội vàng vàng chạy về, một bộ dáng hoảng sợ: "Tớ thật sự không phải cố ý.. Làm sao đây."

    Kỷ Ức nhìn cô ấy, nhịn xuống nghẹn cười: "Hẳn là không đến mức đó đi."

    "Vậy ai biết được, Tiêu Ly quả thực còn đáng sợ hơn Hứa Việt."

    "Nga? Trước kia không phải cậu rất sợ Hứa Việt sao?"

    "Hải, trước kia là trước kia, hiện tại người ta.." Hạ Hủ Hủ nói đến một nửa liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

    Bởi vì có Kỷ Ức nên Hứa Việt sẽ cố gắng kìm nén tính tình, ngẫu nhiên còn sẽ "Hối lộ" cô ấy và Tống Nhan Khả tốt với Kỷ Ức một chút. Cho nên Hạ Hủ Hủ nhìn thấy Hứa Việt so ngày thường còn "Ôn hòa" hơn nhiều.

    Nhưng Tiêu Ly không giống nhau, tuy rằng cậu ta không đe dọa người cũng không đánh nhau, nhưng lại luôn làm mặt lạnh, chưa bao giờ thấy cậu ta cười qua. Đoán không ra người đó nghĩ gì, cũng không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì, cho nên mới sợ hãi.

    "Hiện tại cái gì?"

    "Hiện tại.. Ô.. Có khi nào là đi tố cáo tớ."

    Hạ Hủ Hủ lo lắng hồi lâu không chờ được đáp án.

    Sau lại mới biết được thì ra là Tiêu Ly là về nhà thay một bộ quần áo.

    * * *

    Tết Nguyên Đán sắp đến, trường học chuẩn bị diễn tập vũ hội Nguyên Đán.

    Học sinh lớp mười, mười một đều sẽ chuẩn bị tiết mục, học sinh lớp mười hai chỉ cần đúng ngày đi sân thể dục cổ vũ.

    Mặc dù là như thế Kỷ Ức cũng rụt cổ: "Tớ không muốn đi ra ngoài.."

    Hạ Hủ Hủ một chân đặt ở chân bàn, run lên hai cái: "Thật không biết trường học nghĩ như thế nào, ngồi ở bên ngoài xem tiết mục thật lạnh nha."

    Nhưng mặc dù là như thế vẫn phải nghe theo trường học sắp xếp.

    Rời khỏi lớp học, Kỷ Ức quấn hai vòng khăn choàng lên cổ, còn cố ý đi WC dán hai miếng giữ ấm, lúc này mới xuống lầu tập hợp.

    Thân thể này sợ lạnh, mặc dù ngày thường cố ý dưỡng thân thể, cũng không thể làm cho cơ thể trở nên ấm áp.

    Các bạn học lần lượt xuống tập hợp.

    Đội hình tập hợp dựa theo đội ngũ xếp hàng thể dục, Tống Nhan Khả đã ngồi ở bên cạnh cô.

    Tống Nhan Khả thấy Kỷ Ức túng túng ngồi ở chỗ kia, chỉ lộ ra một cái đầu, còn cố ý nhắc nhở: "Tiểu Ức, cậu cẩn thận bị cảm."

    "Tớ sẽ không.." Hai tay Kỷ Ức đặt ở trong túi, thậm chí muốn cuộn tròn mình thành một quả cầu.

    Cô cảm thấy bạn học biểu diễn trên sân khấu thật là dũng cảm, mặc quần áo mỏng manh còn có thể nhảy tự nhiên như vậy.

    Hội Nguyên Đán mở hai giờ, chờ hoạt động xong hết, Kỷ Ức trở lại lớp học liền có chút không thích hợp, khăn giấy dùng một đống, cái mũi đều đỏ bừng.

    Hạ Hủ Hủ biết cô sau khi bị cảm sẽ phát sốt, thấy thế liền kêu cô đi phòng y tế: "Nhanh đi lấy chút thuốc, nếu không kéo dài lại nghiêm trọng hơn, lại phải chích."

    "Tớ không muốn đi.. Bên ngoài lạnh lắm." cô lúc này chỉ muốn nằm, tốt nhất đừng nhúc nhích.

    Hạ Hủ Hủ: "Tớ đây.."

    Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị một giọng nam cắt ngang: "Tớ đi mua."

    Người nói chuyện đúng là Tiêu Ly.

    Hạ Hủ Hủ kinh ngạc, Kỷ Ức liên tục lắc đầu: "Không cần không cần."

    Nước mũi lại muốn chảy ra, cô nhanh chóng cúi đầu dùng khăn giấy nắm cái mũi.

    Cũng vào lúc này Tiêu Ly đã rời khỏi chỗ ngồi, gọi đều gọi không được.

    "Làm cho cậu ấy đi thôi, các cậu ngồi chung một học kỳ, mua thuốc cũng không có gì." Hạ Hủ Hủ vô tâm vô phổi một chút cũng không nhận thấy được hành vi này của Tiêu Ly kỳ quái cỡ nào.

    Nếu là Tống Nhan Khả ở chỗ này, đã sớm vỗ bàn kêu chết rồi, sau đó nói một câu "Cậu ta khẳng định có ý gì đó với cậu rồi".

    Kỷ Ức lại rụt cổ chỉ lộ ra nửa cái đầu ở bên ngoài.

    Thấy bộ dáng này của cô thật sự đáng thương, Hạ Hủ Hủ cảm thấy không xong: "Tớ đi lấy nước ấm cho cậu."

    Kỷ Ức đưa cái ly và thẻ ra.

    Hạ Hủ Hủ cầm đồ vật đi lấy nước, trở về vừa lúc gặp được Trác Nhất Hàng.

    Trong tay Trác Nhất Hàng cầm theo cái túi nilon, túi nilon nửa trong suốt còn có thể thấy cái hộp màu xanh bên trong.

    Trác Nhất Hàng nửa đường gặp được Hạ Hủ Hủ liền gọi cô ấy lại: "Vừa lúc gặp cậu, tới tới tới, đây là của Kỷ Ức, cậu thuận tiện mang về lớp học."

    "Cho Kỷ Ức?" Hạ Hủ Hủ cầm túi nhìn thấy cái hộp màu xanh là thuốc trị cảm 999.

    Hạ Hủ Hủ cầm theo túi, nhìn cậu ấy có ẩn ý khác: "Thuốc này của cậu đưa thật đúng là kịp lúc."

    Trác Nhất Hàng: "Ý gì? Không phải là bị cảm thật đi?"

    Hạ Hủ Hủ gật đầu: "Có chút, từ sân thể dục trở về liền bị sổ mũi."

    Trác Nhất Hàng vuốt cằm "chà chà" hai tiếng, không lo lắng giống như Hạ Hủ Hủ, ngược lại khen ngợi một người khác: "Hứa ca thực sự có phòng bị trước."

    Hạ Hủ Hủ nghe hiểu những lời này: "Hứa Việt kêu cậu mua?"

    Trác Nhất Hàng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tớ mới vừa về lớp học liền nhận được điện thoại của Hứa ca, kêu tớ chạy tới mua thuốc trị cảm nói là dự bị."

    Đáp án bên trong dự đoán.

    Hạ Hủ Hủ cười: "Sao cậu lại nghe lời cậu ấy như vậy?"

    "Hắc, Hứa ca hào phóng lắm, chạy vặt cho cậu ấy quá đáng giá!" Trác Nhất Hàng cười hì hì đưa ra một cái động tác, ngón tay cái cùng ngón trỏ vuốt ve, có ý nghĩa là "Tiền".

    Phí chạy vặt là tiền nha.

    Hạ Hủ Hủ nhăn mày: "Cậu không phải là thiếu gia có tiền sao?"

    "Thiếu gia thì làm sao vậy, có tiền cũng phải có chí khí! Trác Nhất Hàng tớ cũng không phải loại người thích xài tiền trong nhà!"

    Giả! Bởi vì cha mẹ cậu ấy biết cậu quậy phá ở trường học, đã khóa thẻ của cậu, mỗi tháng chỉ cho tiền sinh hoạt không bị đói chết. Cậu ấy chỉ có thể dựa "Bản lĩnh" kiếm tiền tiêu vặt.

    "Được rồi, cậu có chí khí. Tớ về lớp học cho Tiểu Ức uống thuốc sớm một chút."

    "Bái bai."

    Hai người đơn giản vẫy tay chào tạm biệt, sau đó xoay người đi ngược hướng trở lại lớp học của từng người.

    Chân trước Hạ Hủ Hủ bước vào lớp học, Tiêu Ly cũng từ cầu thang bên kia đi lên tới.

    Hạ Hủ Hủ mới vừa đưa thuốc trị cảm và ly nước giao cho Kỷ Ức, Tiêu Ly liền xuất hiện ở lớp học.

    Tiêu Ly thấy thuốc trị cảm, lại cúi đầu nhìn túi nilon trong tay mình, luôn cảm thấy dư thừa.

    Tiêu Ly cau mày liếc mắt một cái: "Cậu có thuốc?"

    Kỷ Ức giải thích: "Vừa nãy Trác Nhất Hàng đưa lại đây."

    Trước đó cô cũng không biết Hứa Việt sẽ kêu Trác Nhất Hàng đưa thuốc tới, nếu không sẽ không cho Tiêu Ly làm chuyện vô dụng này.

    "Cảm ơn cậu nha Tiêu Ly, thuốc này bao nhiêu tiền? Tớ chuyển cho cậu." Vì không thể lãng phí lòng tốt của bạn ngồi cùng bàn, cô nói lời cảm ơn lại chuẩn bị đưa tiền.

    Nhưng không nghĩ tới Tiêu Ly không nói hai lời trực tiếp cầm thuốc bỏ vào trong ngăn kéo, sắc mặt cũng đen vài phần.

    Kỷ Ức và Hạ Hủ Hủ liếc nhau..

    Không dám lên tiếng.

    Kỷ Ức cho rằng Tiêu Ly cảm thấy các cô cố ý chơi xấu nên tức giận. Vì thế cô nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi cậu, thật không phải cố ý làm cậu đi một chuyến."

    "..."

    Tiêu Ly không trả lời.

    Kỷ Ức khẽ thở dài, thái độ vừa khẩn cầu lại nghiêm túc: "Tớ thật tình muốn cảm ơn cậu."

    Đôi mắt Tiêu Ly cũng chưa chớp một cái, giọng nói mang theo khí lạnh: "Cậu không cần xin lỗi, là tự tớ đi mua."

    Cô nói mấy câu, Tiêu Ly đều làm mặt lạnh, không có cách nào Kỷ Ức an tĩnh chỉ có thể im miệng, hòa tan thuốc của Hạ Hủ Hủ mang về rồi uống sạch.

    Cô sẽ không đối xử tệ với cơ thể của mình.

    Uống thuốc trị cảm kịp thời, buổi tối về nhà, hô hấp cô đã thông thuận.

    Hôm nay không muốn ăn bữa tối, sau khi trở lại phòng rửa mặt lên giường sớm. Cũng không buồn ngủ, chỉ là muốn nằm sớm một chút, chăn mềm mại thoải mái nhất.

    Kỷ Ức ôm di động ấn ấn trên màn hình, cuối cùng click mở tin nhắn của Hứa Việt.

    Một cái tin nhắn còn dừng lại ở buổi sáng, lúc tám giờ cậu ấy gửi chào buổi sáng.

    Vốn cho rằng mặc dù chia xa cũng có thể thường xuyên gọi video gặp nhau, có thể mỗi ngày cùng nhau chia sẻ những chuyện nhỏ trong cuộc sống.

    Nhưng sau đó mới biết được cậu ấy thật sự rất bận, có đôi khi bận đến ngủ đều xa xỉ.

    Từ đó về sau cô liền không chủ động gọi video cho cậu ấy, nhưng tin nhắn chưa bao giờ ngừng.

    Đang nghĩ ngợi, một cuộc gọi video liền hiện ra màn hình.

    Kỷ Ức căng thẳng, sốt ruột ấn từ chối. Video bị tắt, nhìn thấy trong tin nhắn Hứa Việt hiện lên cuộc gọi video chưa nghe, cô cố hít thở một hơi, luống cuống tay chân xốc chăn lên, ngồi dậy chải tóc, lại gọi qua.

    Không chờ cô mở miệng, giọng nói của Hứa Việt đã truyền tới: "Cậu có bị cảm không?"

    Sau khi mở video mới phát hiện trên đỉnh đầu mọc lên một lọn tóc vô cùng khôi hài. Kỷ Ức lại nhanh chóng vuốt xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Không có, tớ uống thuốc liền không có bị cảm."

    "Vậy là tốt rồi."

    Cậu chưa nói mấy chữ, tỉ mỉ lắng nghe mới phát hiện ra tiếng nói của cậu hơi khàn khàn.

    Kỷ Ức có chút lo lắng: "Cậu làm sao vậy? Giọng nói không thoải mái sao?"

    Người trong video theo thói quen sờ hầu kết, trả lời: "Yết hầu có chút khô, tớ không sao."

    Cảnh vật bên Hứa Việt không phải phòng ngủ, phía sau dựa vào ghế là loại ghế của công ty, mà trên mặt cậu phản xạ lại ánh sáng, hẳn là đang đối diện với cái gì..

    "Cậu còn đang làm việc sao? Chỗ này giống như không phải phòng cậu." Cô suy đoán Hứa Việt giờ này ngồi đối diện với máy tính.

    Cô quan sát tỉ mỉ, Hứa Việt cũng không có giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Ở công ty."

    "Đã trễ như vậy còn phải làm việc sao, quá vất vả rồi." Nói đến đây cô liền nhịn không được thở dài: "Thật ra cậu trở về đi học cũng có thể, thành tích của cậu, tương lai sẽ tươi đẹp hơn."

    Hứa Việt nghe xong trầm mặc một lúc lâu, cậu hạ xuống đôi mắt, không tiếng động thở dài: "An An, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân."

    "Tớ biết." Cô nhỏ giọng đáp lời, cúi đầu, đôi mắt ngấn nước: "Nhưng hiện tại nhìn cậu mệt mỏi quá.."

    Cậu cởi bỏ quần áo thoải mái, mặc vào âu phục nghiêm trang trưởng thành, trước tiên rời khỏi sân trường tiến vào xã hội phức tạp. Lúc những người khác chơi đùa, cậu lại phải ép bản thân học gấp đôi, không màng ngày đêm bận rộn, làm việc không đúng với tuổi của cậu.

    Nhớ tới này đó, liền cảm thấy đau lòng.

    "Cậu có thể sớm trở về hay không?"

    Tác giả có lời muốn nói: An An đều đau lòng muốn chết.

    CÒN TIẾP..
     
    Last edited: Sep 8, 2021
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...