Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma! - Giang La La

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi tientuni19, 25 Tháng ba 2021.

  1. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 59: Bạn nhỏ An An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
  2. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 60: Hôn kẹo ngọt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
  3. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 61: Hứa Việt hắc hóa.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
  4. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 62: Tớ không cần cậu.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
  5. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 63: Làm bạn gái tớ được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
  6. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 64: Cô còn chưa trưởng thành.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu nói của Hứa Việt, sợ tới mức thiếu chút nữa cô làm rớt cái gương.

    Tỏ tình quá đột ngột, thật sự là.. chưa có chuẩn bị!

    Kỷ Ức ra vẻ bình tĩnh chạm vào tay cầm gương để thu dọn đồ vật: "Chuyện này, về sau lại nói."

    "Ừ." Hứa Việt gật đầu, dường như câu trả lời này cậu đã được dự đoán trước.

    Không khí yên tĩnh, ngược lại có chút tội lỗi.

    Cô che miệng ngáp, giọt nước mắt trào lên vào đôi con ngươi đen trắng, lông mi dài cong vút cũng dính chút ẩm ướt.

    Hứa Việt cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đứng thẳng người, dặn dò một cậu phá vỡ yên tĩnh: "Phòng ngủ bên cạnh không có khóa cửa, có chuyện liền đến tìm tớ."

    "Đã biết." Kỷ Ức nhẹ nhàng gật đầu.

    Tiếng bước chân đi xa, bên tai cô rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng đóng cửa phòng bên cạnh.

    Kỷ Ức vươn tay cầm con gấu nhỏ đặt trên cửa sổ qua đây, ôm vào trong ngực xoa nắn.

    Đời trước cô đã tham gia thi đại học, cũng nhìn thấy những cặp đôi trẻ tuổi thời cấp ba luôn ngọt ngào, thề non hẹn biển nhưng sau khi tốt nghiệp liền chia tay. Luôn có cảm giác.. Tốt nghiệp như là bùa chú, sẽ cắt đứt một mối quan hệ tương đối ổn định và hài hòa.

    Bản thân cô không muốn trở thành người trong câu chuyện đó.

    Nhưng khi cô mở to mắt nhìn cách trang trí tỉ mỉ trong phòng, trong lòng cũng vô cùng rung động.

    Kỷ Ức vô cùng rối loạn xoa nắn gấu bông, nhất thời không nắm chắc lỗ tai, gấu bông rơi xuống đất.

    Khi cô xoay người lại nhặt, vòng cổ giấu trong cổ áo rớt xuống, treo lơ lửng trong không khí.

    Kỷ Ức đặt gấu bông về cửa sổ, lòng bàn tay nắm chặt vòng cổ.

    Cô xoay người ra cửa rồi gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.

    Mới vừa gõ hai cái, cửa phòng liền mở ra từ bên trong.

    Hứa Việt nghiêng đầu nhìn cô: "An An?"

    Kỷ Ức chắp tay sau lưng đứng ở cửa, đứng vững bằng một chân, một chân khác nhẹ nhàng chuyển động.

    Hứa Việt khó hiểu: "Có chuyện gì?"

    "Tớ còn có lời muốn nói với cậu." Cô gục đầu xuống, tiếng nói mềm nhẹ: "Nếu đến khi thi đậu đại học cậu còn thích tớ, chúng ta liền ở bên nhau."

    Như vậy.. Cũng không xem như từ chối cậu ấy đi?

    Giọng nói lan tỏa thật lâu sau đó, Hứa Việt vẫn luôn không trả lời.

    Kỷ Ức bất an ngẩng đầu, thấy bên môi cậu đang cười.

    Hứa Việt hơi hơi cúi đầu, tới gần bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Sao cậu lại đáng yêu như thế?"

    Lỗ tai Kỷ Ức nhũn ra, trốn về phòng.

    Cô làm như vậy có gọi là không biết xấu hổ hay không?

    * * *

    Ngày hôm sau, dì Tô dậy sớm làm bữa sáng cho hai cô chủ nhỏ đi học, phát hiện Kỷ Ức không ở phòng, sợ tới mức không chịu được.

    Bà đang muốn gọi điện thoại đi thông báo cho ông bà chủ, lại nhận được điện thoại của Kỷ Ức nói cho bà: "Dì Tô, con đã ở trường học."

    Dì Tô nhìn xung quanh, vẫn không yên tâm: "Cô hai, làm sao cô có thể đi ra ngoài?"

    Cửa lớn bên ngoài vốn không có mở ra, Kỷ Ức làm sao đi ra được!

    "Cái này con đều có cách. Con đã đi học, hẹn gặp lại dì Tô."

    Kỷ Ức tắt điện thoại xong, bước vào cổng trường.

    Một buổi sáng cô đều ngồi yên trong phòng học, chờ đến giữa trưa tan học, đăng nhập tài khoản của mình, tự biên tập một tin nhắn rất dài, click gửi đi..

    Những người đó lợi dụng nhiệt độ của cô để đăng tin hot, có rất nhiều người đều tới Weibo cô bình luận.

    Cô cố tình biên tập một cái tin nhắn gửi đi, nói rõ bản thân và Hứa Việt là bạn học, quan hệ bạn bè, hơn nữa sẽ không bởi vì lời đồn ác ý giả dối mà cắt đứt tình cảm bạn bè.

    Cũng thuyết phục những người trên mạng có lý trí hơn.

    Chỉ tiếc Weibo cô phát ra không bao lâu liền biến mất không thể hiểu được.

    Kỷ Ức không tin, lại gửi một lần nữa.

    Nhưng rất nhanh lại không còn.

    "Tài khoản của cậu sẽ không bị người xóa đi?" Hạ Hủ Hủ lặng lẽ nghiêng qua.

    Kỷ Ức lắc đầu: "Không biết, tớ không hiểu biết internet lắm."

    Ngày thường lên mạng còn được, những kỹ thuật siêu cấp đó cô chưa bao giờ tiếp xúc qua.

    Mà giờ phút này, Hứa Việt và Trác Nhất Hàng đang ở cùng nhau.

    Hứa Việt tìm tới nói muốn giải quyết những việc trên mạng, Trác Nhất Hàng có chút do dự: "Hứa ca, hỗ trợ cậu tớ rất vui lòng, nhưng có thể chậm lại mấy giờ được không? Em họ của tớ ở nước M sai giờ, tớ gọi điện thoại qua đó đánh thức em họ ngủ sẽ xảy ra chuyện.."

    Mặt Hứa Việt không đổi sắc móc di động ra, mang theo bốn chữ: "Giao dịch bằng tiền."

    "Đây không phải có tiền hay không, nhà nó.." Lời nói của Trác Nhất Hàng còn chưa nói xong, di động gửi tới tin nhắn tài khoản, cậu click mở xem, thái độ lập tức thay đổi 180 độ: "Hứa ca yên tâm, nhất định tớ sẽ nói rõ với em họ!"

    Giao dịch này quá tốt, cậu ta thích!

    Tài khoản của Kỷ Ức là do em họ của Trác Nhất Hàng động tay, bởi vì Hứa Việt vốn không muốn cho cô đứng ra.

    "Hứa ca, kế tiếp cậu tính làm như thế nào?" Trác Nhất Hàng lấy hộp thuốc từ trong túi ra, đưa qua cho Hứa Việt.

    Hứa Việt lời ít ý nhiều từ chối: "Không hút thuốc lá."

    "Hả? Thuốc không hút? Không phải là bởi vì lần trước bị Kỷ Ức nhìn thấy cho nên không hút đi?"

    "Ừ hừ." Cậu không có phủ nhận.

    Ngón tay Trác Nhất Hàng cầm lấy điếu thuốc, nhét trở lại hộp thuốc.

    Cười trêu chọc: "Được rồi, về sau thấy còn phải kêu chị.. Nga không, kêu chị dâu."

    "Đừng lấy cô ấy làm trò đùa." Hứa Việt bảo vệ vô cùng, nhìn chằm chằm cậu ta một cái đều mang theo mùi vị cảnh cáo.

    Khóe miệng Trác Nhất Hàng giật giật, không thể giải thích được người rơi vào bể tình, là tình yêu vĩ đại như thế nào mới có thể làm cho một lão đại kiêu ngạo trở thành học sinh ngoan ba tốt!

    "Gần đây tớ sẽ không đi học, cậu giúp tớ chăm sóc cậu ấy chút."

    Cô chủ nhiệm đã gọi cho cậu, uyển chuyển tỏ vẻ gần đây cậu không nên đi trường học.

    Vừa lúc cậu cũng không muốn đi.

    "Được nha, không thành vấn đề, nhưng Kỷ Ức là đại tiểu thư nhà họ Kỷ, chắc hẳn cũng không cần tớ làm cái gì."

    "Chú ý chút là được, có chuyện gì nói cho tớ trước tiên."

    "OKOK."

    * * *

    Kỷ Ức không đăng bài lên weibo được, cô và Hạ Hủ Hủ nghiên cứu cả buổi ở lớp học.

    Tống Nhan Khả hấp tấp chạy về lớp học, ngồi ở ghế phía trước, thở hổn hển nói: "Không xong rồi, hiệu trưởng mở họp ở trong văn phòng, nói là muốn thảo luận về chuyện của Hứa Việt."

    "Hiện tại rất nhiều phụ huynh học sinh đều khiếu nại trường học, nói không thể cho con của họ cùng.. Ừm.. Cùng học với Hứa Việt. Tớ còn nghe nói bọn họ vì bình ổn chuyện này, rất có thể sẽ đình chỉ Hứa Việt, nghiêm trọng hơn là sẽ đuổi học."

    "Không được!" Kỷ Ức đập bàn đứng lên.

    Ba người cùng nhau chạy tới văn phòng hiệu trưởng, lúc sắp đến gần đều rất cẩn thận, làm bộ vô tình đi ngang qua.

    Chờ đi đến cửa văn phòng, Kỷ Ức quay trở về, lắc lắc đầu: "Cửa đều đóng hết, vốn không biết bên trong đang thảo luận cái gì."

    Kỷ Ức khó hiểu: "Nhan Khả cậu nghe ai nói?"

    Hạ Hủ Hủ hỏi thêm: "Trường học không phải không cho phép bàn luận chuyện này sao?"

    "Thật ra.." Tống Nhan Khả ấp úng, vẫn quyết định nói ra hết: "Thật ra chú của tớ là giáo viên, chuyện này mọi người đừng nói cho ai biết nha."

    "Nếu không phải tớ thấy Tiểu Ức gần đây vẫn luôn buồn phiền, cho nên liền đi hỏi thăm một chút mới biết được."

    Nhận được tin tức liền lập tức nói cho Kỷ Ức.

    Kỷ Ức nghe xong cảm ơn không ngừng: "Cảm ơn cậu Nhan Khả, chờ chuyện này qua đi, tớ nhất định cho cậu toàn bộ đồ ăn vặt làm quà đáp lễ!"

    "Oa nga!" Đồ tham ăn nước miếng sắp chảy ra.

    Vì không phụ đồ ăn vặt tương lai, Tống Nhan Khả lại nói ra chút tin tức: "Thật ra tớ nghe chú của tớ nói là trường học vẫn là rất muốn giữ Hứa Việt, bởi vì thành tích của cậu ấy rất giỏi. Nhưng phụ huynh khiếu nại cũng không thể trực tiếp bỏ qua, rất khó xử."

    Kỷ Ức đồng ý gật đầu: "Chuyện lần này thật phiền toái."

    Cô vô điều kiện đứng ở phía của Hứa Việt.

    Nhưng chỉ dựa vào sức của một người không thể lấp kín miệng người khác, trường học khó xử nhất là do phụ huynh học sinh cùng nhau lên tiếng khiếu nại.

    Mọi người không chỉ biết thân thế của cậu ấy, còn vạch ra những chuyện không tốt của cậu ấy trong mấy năm gần đây. Mặt khác học sinh sợ cậu ấy, mọi người nói do cậu uy hiếp đe dọa.

    Có người còn đem chuyện Hứa Việt đánh nhau nói ra rất hùng hồn.

    Ba người thành hổ, cuối cùng rơi vào trong tai người khác như là Hứa Việt đã từng đánh chết bạn học..

    Muốn cho nhiều người hiểu Hứa Việt, vốn dĩ là chuyện không có khả năng.

    Tống Nhan Khả: "Tiểu Ức, cậu là bạn của lão đại, cậu biết cậu ấy có người nhà không? Loại chuyện này nên tìm phụ huynh."

    "Nhưng bài đăng kia không phải nói ba cậu ấy là tội phạm sao?" Hạ Hủ Hủ nghĩ sao nói vậy, nói xong liền tát vào mặt: "Tớ không có có ý chửi cậu ấy, nhưng nếu là sự thật thì chứng minh gia đình của cậu ấy cũng không có ai. Mấy ngày nay cũng không thấy người nhà cậu ấy xuất hiện."

    "Các cậu không cần cẩn thận ở trước mặt tớ như vậy, tớ biết các cậu đều muốn giúp đỡ." Kỷ Ức an ủi.

    "Chuyện gia đình của Hứa Việt rất phức tạp, dựa vào phụ huynh là không được."

    Ba người bàn bạc hăng say.

    Lúc này bỗng nhiên nghe được tiếng cửa văn phòng mở ra.

    Ba người nhanh nhẹn tránh ở góc tường.

    Một giáo viên từ trong văn phòng đi ra, đi về hướng WC.

    Tống Nhan Khả nhỏ giọng đề nghị: "Chúng ta về phòng học đi, chờ bọn họ họp xong, tớ lại hỏi thăm chú tớ một chút."

    "Được."

    Vì thế ba người lén lút tới, lại lén lút đi.

    Tống Nhan Khả nhận được tin tức mới liền nói cho Kỷ Ức: "Bọn họ nói là nếu có một người đứng ra đảm bảo cho Hứa Việt, chuyện này có lẽ còn có thể điều chỉnh một chút."

    Kỷ Ức không chút do dự nói tiếp, nhìn cô ấy hỏi: "Tớ làm đảm bảo được không?"

    Vẻ mặt Tống Nhan Khả cứng đờ, xấu hổ lắc đầu: ".. Tuy rằng.. Nhưng là.. Cậu cũng chỉ là học sinh chưa trưởng thành mà thôi."

    Tất nhiên là không được.

    Kỷ Ức ấn cái trán thở dài.

    Cô phồng má cắn môi, hận tuổi của mình quá nhỏ, không tiền không quyền thế.

    Muốn giúp đỡ đều rất khó.

    Rõ ràng có gia thế không tệ, lại gặp phải ba mẹ như vậy. Nếu Kỷ Quốc Thịnh biết cô không màng tất cả muốn giúp Hứa Việt, không chừng muốn đem cô mang về ngăn cách với bên ngoài.

    Vậy còn có ai..

    Thật trùng hợp là Weibo gửi tới một tin nhắn, buổi biểu diễn âm nhạc của Nam Gia.

    Cái này làm cho cô nhớ tới: "Cô Nam Gia.."

    Kỷ Ức do dự hồi lâu, quyết định thử một phen.

    Điện thoại gọi tới cô Nam Gia, nói chuyện vài câu.

    Nam Gia liền nhắc tới chuyện ở trường học: "Gần đây chuyện của em, cô cũng biết một ít."

    Trong lòng Kỷ Ức vui vẻ, không nghĩ tới cô giáo sẽ quan tâm chuyện của cô.

    Trong lòng cô thầm tính toán, lại nghe Nam Gia mở miệng: "Em là học sinh của cô, sao có thể thân thiết với loại người này. Nếu em còn nhận người làm cô giáo này, liền cắt đứt quan hệ với bạn học kia, nếu không về sau nói ra ngoài không dễ nghe."

    Tác giả có lời muốn nói: Bình tĩnh, đừng xúc động.

    Tử Ni: Cũng đã edit truyền này rất lâu rồi, mình phải gõ từng chữ trên điện thoại nên có sai sót hay chỗ nào edit chưa hay mong mọi người góp ý nhé, thật ra mỗi chương hơn 2000 chữ mình phải mất hơn 2h để hoàn thành, rồi sau đó beta lại một lần nữa mới đăng lên cho mn đọc ấy. Đó cũng là một đam mê của mình thôi ạ. Chỉ mong edit cho xong bộ này..

    Chúc cả nhà buối tối đọc truyện vui vẻ nhé.

    CÒN TIẾP..
     
  7. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 65: Tự nguyện sa đọa.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
  8. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 66: Cậu cũng không lương thiện.

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 67: Hứa Việt lại biến mất.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Việt mới trở lại trường học một tuần lại biến mất.

    Cô giáo nói lý do là xin nghỉ, chỉ có Kỷ Ức biết, Hứa Việt bị Cục Cảnh Sát bắt lại.

    Khi cô cho rằng mọi chuyện đều được giải quyết thì cô lại nhận được thông báo Hứa Việt bị cảnh sát đưa đi vì nghi ngờ cậu cố ý đánh người bị thương nặng.

    Lục Dực là người bị hại.

    Lúc này, kế hoạch của Kỷ Ức hoàn toàn rối loạn.

    Cô lại tìm Nam Gia một lần nữa, muốn xin cô ấy giúp Hứa Việt hòa giải, lại bị Anna ngăn cản.

    Anna vô cùng nghiêm túc ngăn cản Nam Gia nhúng tay: "Nam Gia, lúc này cậu cần phải lý trí. Nam sinh Hứa Việt kia vốn không có ích lợi gì với chúng ta, cậu đã giúp Kỷ Ức một lần, như vậy liền đủ rồi."

    Ngày thường Anna đều nghe theo Nam Gia, nhưng nếu gặp phải chuyện ảnh hưởng đến sự nghiệp của Nam Gia, Anna tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

    Nam Gia bực bội nhắm mắt lại, uyển chuyển tỏ vẻ gần đây rất bận, không có cách nào đi Nham Thành.

    Hứa Việt đang bị điều tra, Kỷ Ức về nhà lấy thẻ mà cô đã giấu đi, rút ra một số tiền, đi tìm Triệu Dĩnh Phong giúp đỡ, nộp tiền bảo lãnh Hứa Việt.

    Khi Triệu Dĩnh Phong mang theo Hứa Việt ra tới, Kỷ Ức đợi ở bên ngoài lập tức chạy tới.

    Cô có rất nhiều lời nói muốn hỏi cậu.

    Triệu Dĩnh Phong rất có mắt nhìn liền tìm lý do rời khỏi: "Phòng làm việc còn có chút việc, anh đi trước."

    "Cảm ơn thầy Triệu, hẹn gặp lại." Kỷ Ức liên tục gật đầu, thật lòng cảm ơn.

    Triệu Dĩnh Phong cười lắc đầu.

    Khi anh ta muốn xoay người rời khỏi, nghe được Hứa Việt mở miệng, giọng nói bình đạm: "Cảm ơn."

    Triệu Dĩnh Phong hơi hơi sửng sốt, lại cười: "Anh cũng là người được nhờ giúp, Tiểu Ức vì em đã bỏ ra không ít công sức."

    Kỷ Ức là trẻ vị thành niên, rất nhiều chuyện muốn làm đều không thể làm.

    Triệu Dĩnh Phong từ phương diện nào đó mà nói cũng là người kinh doanh, cho nên lúc Kỷ Ức tìm tới cửa, anh ta liền nhân cơ hội đề ra một số yêu cầu nho nhỏ, không nghĩ tới Kỷ Ức không chút do dự liền đồng ý.

    Có thể thấy được cô rất quan tâm tới bạn nam này.

    Nhìn theo Triệu Dĩnh Phong rời đi, Kỷ Ức bỗng nhiên bị người ôm lấy.

    Cằm cô bị đè ở trước ngực cậu, tim đập tăng tốc.

    "Hứa Việt, cậu.."

    "Cậu đồng ý với Triệu Dĩnh Phong cái gì?"

    "Không có gì, chỉ là mấy năm sau đều chỉ hợp tác với anh ta mà thôi." Cô nói nhẹ nhàng như chuyện này vốn không quan trọng với tương lai của mình.

    Đầu chàng trai dựa lên đầu vai cô, giọng nói chứa đầy xin lỗi ở bên tai cô: "Thật xin lỗi, lại làm cậu lo lắng."

    "Tớ nói rồi, không muốn nghe thấy ba chữ này." Nhìn thấy cậu tất cả khó chịu và bất an ở trong lòng cô liền lập tức bùng phát: "Cậu đã đồng ý chuyện gì với tớ đều luôn không làm được, thật đáng ghét!"

    Tay Hứa Việt đặt ở bên eo cô hơi nắm chặt, nhẹ giọng phụ họa: "Ừ, tớ thật đáng ghét."

    Trên đường về nhà Hứa Việt vẫn luôn trầm mặc.

    Ngay từ đầu Kỷ Ức cũng nhịn, cho đến khi vào cửa nhà cô mới không nhịn được hỏi: "Cậu có thể nói thật với tớ, cậu có làm gì Lục Dực không?"

    "..."

    Hứa Việt gục đầu xuống, như đứa bé phạm sai lầm lại không dám thừa nhận.

    Kỷ Ức hít sâu một hơi: "Ngay cả tớ đều không muốn nói sao? Cậu cảm thấy tớ không đáng tin sao?"

    "Không phải." Cậu do dự, chỉ là bởi vì: "Tớ sợ cậu biết sẽ sợ tớ."

    Kỷ Ức bị chọc tức giận, hai tay chống hông: "Sợ hãi? Sợ hãi cũng không bằng so với việc không hay biết gì, cả ngày lo lắng đề phòng cho cậu!"

    Cô không thích bị giấu giếm, cho dù là đối phương thật sự cảm thấy "Đó là vì tốt cho cô" cũng không được.

    "Ngày đó tớ đi tìm Lục Dực, cùng anh ta xảy ra tranh chấp, phế tay của anh ta.."

    Cậu nói ra sự thật chuyện mình đã làm với Lục Dực, nhưng không kể quá trình đẫm máu lúc ấy với cô.

    "Nhưng hiện tại không phải nói anh ta bị thương nặng sao?"

    "Có lẽ là có những người khác nhân cơ hội này xuống tay với Lục Dực, đổ tội danh đó lên đầu tớ."

    Kỷ Ức càng nghe càng tức giận, nhưng biết oán trách giận mắng cũng không có tác dụng.

    Cô càng thêm lo lắng thì càng phải bình tĩnh: "Tớ có thể giúp được gì cho cậu?"

    Hứa Việt lắc đầu.

    Lại bỗng nhiên nhắc tới: "Tớ sẽ giúp cậu hủy bỏ thỏa thuận với Triệu Dĩnh Phong."

    "Thật không cần, tớ hợp tác với thầy Triệu cũng khá tốt. Hiện tại tớ đã biết rất nhiều cách tạo dáng, thầy Triệu cũng biết làm cách nào chụp tớ đẹp nhất. Không có chuyện ngoài ý muốn, tớ và anh ấy sẽ vẫn sẽ còn hợp tác." Cô cố gắng đơn giản chuyện mà mình đã đánh đổi cho cậu.

    Thật ra cô và Triệu Dĩnh Phong thỏa thuận là trong hai năm tới, ngoài hợp tác với Triệu Dĩnh Phong ra cô không thể quay chụp với nhiếp ảnh khác.

    Có lẽ sẽ bởi vì vậy đánh mất rất nhiều cơ hội, nhưng cô cũng không hối hận.

    * * *

    Hai người gặp nhau cũng không lâu, Kỷ Ức không thể vẫn ở lại trong nhà của Hứa Việt.

    Đưa Kỷ Ức đến dưới lầu, miễn cưỡng vẫy tay chào cô.

    Trước khi đi, Kỷ Ức dường như còn có chuyện chưa nói: "Gần đây Kỷ Quốc Thịnh quản tớ rất nghiêm, không thể vẫn luôn bên cạnh cậu, nhưng ngày mai tớ sẽ đi tìm cậu, cậu phải bình tĩnh và không được gây chuyện."

    "An An, không cần tới tìm tớ. Ngoan ngoãn ở trường học được không?"

    "Nhưng cậu về lại trường học, tớ mới có thể yên tâm." Nếu không sẽ nhịn không được lo lắng, đi học đều dễ dàng phân tâm.

    Hứa Việt nhẹ nâng đầu cô, cúi người hôn lên ở trán cô: "Tớ sẽ nhanh chóng giải quyết phiền toái."

    Chờ bóng dáng xinh đẹp kia biến mất ở trong tầm mắt, Hứa Việt xoay người đi đến đường lớn, vẫy tay gọi xe.

    Sau khi lên xe, cậu báo ra một cái tên quán bar.

    * * *

    Ánh đèn đủ mọi màu sắc lóe qua trước mắt.

    Hứa Việt lập tức xuyên qua quán bar ồn ào, đáy mắt thanh tĩnh sáng suốt, khác hẳn những người say sưa ở đây.

    Cậu nhìn thấy Tần Sơn ở một góc.

    Mỗi lần Tần Sơn đều thích tới mấy chỗ này làm giao dịch, trước đây đều sẽ gặp mặt ở phòng riêng, lần này anh ta lại chọn ở đại sảnh ồn ào, tuy rằng là cách xa sân khấu nhất, vẫn sẽ bị âm nhạc làm ảnh hưởng.

    Tần Sơn vừa nhìn thấy cậu, trên mặt liền tươi cười, còn cố ý cầm chai rượu đưa cho cậu: "Hứa Việt, cậu đã đến rồi, ngồi ngồi ngồi."

    "Chuyện của Lục Dực là anh cho người làm? Sao nào? Muốn đưa tôi vào ngục?"

    Trên mặt Tần Sơn cứng đờ, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh kịp thời, vẻ mặt giả cười: "Anh em nói lời này, Tần Sơn anh hợp tác với cậu mấy năm nay cũng có tình cảm, còn có thể giúp người ngoài hại cậu sao?"

    Hứa Việt hừ lạnh một tiếng, nói thẳng ra ý đồ của anh ta: "Nga, không phải muốn đưa tôi đi vào, mà là muốn kéo tôi tiến vào."

    Ý định của Tần Sơn, cậu đã đoán bảy tám phần.

    Hai người tuy rằng hợp tác mấy năm nay nhưng từ lúc tiếp xúc cùng Tần Sơn tới nay, cậu liền biết không thể thân thiết với loại người này.

    Tần Sơn híp lại đôi mắt, vươn cổ về phía trước, ánh mắt sắc bén: "Lần trước cậu lấy ra bản thiết kế kia là thứ tốt nhất trong mấy năm nay, trao đổi một số tiền lớn như vậy. Cậu cho rằng loại giao dịch của chúng ta chỉ cần thanh toán tiền là có thể kết thúc sao?"

    Nói xong, anh ta lấy ra một túi văn kiện từ phía sau, là thứ Hứa Việt quen thuộc nhất.. hợp đồng.

    "Hứa Việt, cậu là người thông minh, tôi đánh giá cao sự thông minh tài trí và tài năng hơn người của cậu, cũng đồng ý cung cấp cơ hội tốt nhất cho cậu. Chỉ cần cậu ký hợp đồng này, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."

    Đây là mục đích của Tần Sơn.

    Trên mặt Hứa Việt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Không ký."

    "Cậu không ký, vậy là muốn 'con kế nghiệp cha'." Tần Sơn rốt cuộc lộ ra gương mặt thật: "Lần trước có người nói ra chuyện của cha cậu, không lẽ cậu chấp nhận tương lai tốt đẹp của mình bị cắt đứt ở trong tù?"

    "Các người tìm người phế Lục Dực, muốn đổ tội danh lên đầu tôi, bức tôi phải khuất phục?" Trong mắt Hứa Việt đầy hàn ý, trên mặt lộ ra tươi cười tàn nhẫn: "Được nha, dù sao tôi đều phải đi vào, nhất định sẽ không quên nói ra từng chuyện từng chuyện mấy năm nay đã giao dịch cùng anh!"

    Vẻ mặt Tần Sơn đen tối không rõ, cuối cùng nhịn không được vỗ bàn đứng lên: "Hứa Việt, cậu còn trẻ, đừng luôn kiêu ngạo như vậy."

    "Nếu muốn cho cậu không được sống yên ổn sẽ có trăm ngàn loại phương pháp, cậu đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

    Đám người trong hội trường hoan hô cùng nhịp điệu của âm nhạc dường như cũng đang khơi gợi lên ngọn lửa trong người họ.

    Hứa Việt lạnh mặt, trong mắt mang theo sắc bén: "Anh cảm thấy điều này có thể uy hiếp đến tôi? Chết tôi còn không sợ."

    Vẻ mặt Tần Sơn càng thêm âm trầm: "Anh biết cậu kiêu ngạo, lá gan lớn, không sợ uy hiếp. Nhưng cậu phải nghĩ kỹ nếu làm theo ý muốn của bản thân thì có gánh chịu hậu quả được không! Đừng cho là anh không biết, hiện tại cậu một lòng muốn về trường học là vì cô bé tên Kỷ Ức đúng không?"

    "Con mẹ nó câm miệng ngay!" Hứa Việt cầm chai rượu lên, thiếu chút nữa đập về phía anh ta.

    Gân xanh trên bàn tay hiện lên thật rõ ràng, cậu cắn chặt hàm răng, trong mắt cất giấu ánh lửa.

    Không thể đánh nhau..

    An An không thích.

    Không thể gây chuyện..

    An An sẽ lo lắng.

    Càng không thể bị thương..

    An An sẽ khóc.

    Tần Sơn thấy cậu giơ chai rượu lên nhưng lại chậm chạp không đập xuống, ngược lại cười ra tiếng: "Chỉ mỗi cái này mà đã tức giận? Anh mày còn không chưa ra tay đâu, cậu gấp cái gì."

    "Lúc trước anh thấy cậu là một nhân tài, thiệt tình muốn mượn sức cậu."

    Trên thực tế, lúc trước Hứa Việt trừ bỏ tiền, cái gì cũng không cầu, cái gì cũng không sợ. Anh ta muốn làm cái gì đều không thể xuống tay.

    Lúc này, nhưng lại có thứ uy hiếp được cậu.

    "Hứa Việt, cậu hãy suy nghĩ kỹ. Tần Sơn tôi là người ra sao, hy vọng kết quả cuối cùng là cả hai đều thắng." Tần Sơn cầm ly rượu đỏ tươi như máu lên giữa không trung, tầm mắt nhìn Hứa Việt nhẹ nhàng chuyển động, cuối cùng uống một hơi cạn sạch.

    Người này a.. Một khi có nhược điểm, nhất định sẽ thua.

    Hứa Việt nhắm mắt, ở trước mặt Tần Sơn giơ cao chai rượu lên, đập mạnh xuống mặt đất.

    "Phanh.."

    Chai rượu vỡ nát, mảnh nhỏ tan đầy đất.

    Giám đốc quán bar chạy tới: "Đây là có chuyện gì?"

    Hứa Việt lấy từ trong bóp ra một chồng tiền màu đỏ đặt ở trên bàn.

    Trong lòng Tần Sơn còn sợ hãi.

    Hứa Việt cầm ly rượu trước mặt lên, đổ xuống tờ giấy hợp đồng kia.

    "Còn không phải là muốn nhìn tôi bỏ học?" Một tay cậu chống mặt bàn, gợi lên khóe môi, đáy mắt tất cả đều là hàn ý: "Được nha, tao liền bỏ cho mày xem!"

    * * *

    Sau khi thi xong bởi vì Hứa Việt xin nghỉ nên lớp một chậm chạp không có đổi vị trí.

    Nhưng vào giữa tháng 5, Trác Nhất Hàng bỗng nhiên tới lớp một dọn đi đồ của Hứa Việt còn để tại trong phòng.

    Từ ngày đó, bàn học bên cạnh bục giảng kia bị người dọn đi nơi khác, giống như chưa từng

    Có người ngồi ở đó.

    Tử Ni: Dịch này mọi người như thế nào rồi ạ? Có khỏe không? Mình đang ở Đồng Nai, nơi mà nhiều vùng đỏ bị phong tỏa, mọi thứ trở nên rối loạn.. Mong sao cho mọi người đều khỏe mạnh..

    CÒN TIẾP..
     
  10. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 68: Vì cậu mà đến.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè đến, mọi vật đều có sức sống. Ánh sáng ấm áp chiếu qua cây xanh, mặt đất loang lổ bóng cây.

    Học sinh nhóm ba, nhóm hai người ôm sách vở đi vào sân trường, trong phòng học truyền ra tiếng đọc sách rõ ràng.

    "Khụ, khụ khụ.."

    Hạ Hủ Hủ che miệng ho vài cái, thuận tay cầm khăn giấy trong ngăn tủ, kết quả..

    "Hết rồi." Nước mũi cô ấy đều sắp chảy ra.

    Kỷ Ức vội vàng từ tìm túi khăn giấy trong cặp sách của mìn rồi mở ra đưa cho cô ấy: "Tớ vẫn còn này, cho cậu."

    Hạ Hủ Hủ cầm một tờ khăn giấy ra, xoa xoa chóp mũi, trên mũi đều đã đỏ bừng.

    Thấy cô ấy vô cùng khó chịu, Kỷ Ức vươn tay đến nút quạt trên vách tường: "Tớ tắt quạt lại, cậu đã cảm mạo mấy ngày rồi."

    Cô xoay chuyển nút tắt, tốc độ cánh quạt quay trên đầu dần dần chậm lại, không bao lâu liền tắt hẳn.

    Lần trước sau khi thi xong, mất một đoạn thời gian, cô Khương vẫn cho các bạn học chọn chỗ ngồi dựa theo thành tích.

    Lần này Kỷ Ức chọn chỗ gần cửa sổ, Hạ Hủ Hủ vẫn là bạn ngồi cùng bàn.

    Đáng tiếc Tống Nhan Khả ngồi ở hàng phía sau còn phải phấn đấu, nghe nói cô ấy đã cãi nhau một trận với bạn nam, bạn nữ ngồi phía sau bàn.

    Tháng sáu thời tiết dần dần nóng lên, một số người thể chất nóng không có gió liền không chịu được.

    Bên này quạt mới vừa dừng lại, liền có người phản đối: "Ai tắt quạt vậy?"

    "Hủ Hủ bị cảm mạo vẫn luôn không hết, gần đây thời tiết cũng không phải rất nóng, có thể tắt một lát được không?" vẻ mặt Kỷ Ức ôn hòa nói chuyện.

    "Cậu ấy bị cảm mạo không biết mặc nhiều quần áo sao? Không thể bởi vì một người mà bắt chúng tôi bên này đổ mồ hôi đi." Đối phương hiển nhiên không hợp tác.

    Kỷ Ức còn muốn nói gì nữa, Hạ Hủ Hủ ngăn cản cô: "Thôi, mở quạt ra đi."

    Loại chuyện này có đôi khi thật sự rất khó cân bằng.

    Nhà Kỷ Ức cách rất gần, giữa trưa trở về cầm một cái áo khoác cho Hạ Hủ Hủ.

    Hạ Hủ Hủ tỏ vẻ cảm ơn.

    Ngày hôm sau lại phát hiện, Kỷ Ức cũng có dấu hiệu cảm mạo.

    Quạt không mở mấy ngày, không chỉ có Hạ Hủ Hủ cảm mạo, cô cũng bị lây bệnh.

    Hạ Hủ Hủ tỏ vẻ hoảng sợ: "Không phải là tớ lây bệnh cho cậu đi, nếu không chút nữa đi phòng y tế nhìn xem."

    Kỷ Ức gật đầu, đợi tới lúc nghỉ ngơi đi phòng y tế cầm chút thuốc, kết quả uống xong cũng không hết, ngày hôm sau còn có chút phát sốt.

    Cơ thể này ngày thường không hay sinh bệnh, nhưng khi bị bệnh thì phát lên rất nhanh. Chiều hôm sau ghé vào trên bàn ngủ hai tiết. Cũng may thành tích của cô giỏi, giáo viên cũng mặc kệ cô.

    "Tiểu Ức, cậu như vậy không được, nếu không lại đi phòng y tế chích đi?"

    "Chích.." Nghe hai chữ liền cảm giác đầu say xe.

    Cô vội vàng xua tay: "Không sao đâu, tớ uống thuốc liền hết."

    "Cậu bị bệnh còn nghiêm trọng hơn tớ." Hạ Hủ Hủ cau mày, không quá yên tâm.

    Cô ấy lén lấy di động ra, gửi tin nhắn cho một dãy số thần bí.

    Buổi chiều, Hạ Hủ Hủ tiến đến bên tai Kỷ Ức nói vài câu.

    Ánh mắt Kỷ Ức sáng lên.

    Người khác đều đi nhà ăn ăn cơm, cô chạy tới cổng trường. Bởi vì có bạn học buổi chiều sẽ về nhà ăn cơm, lúc này có thể tự do ra vào sân trường.

    Cô ra cổng trường liền nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau.

    Mùi bạc hà thanh thoáng qua, không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.

    Tay Hứa Việt từ bên hông cô hướng lên trên, cuối cùng dán ở cái trán của cô, cảm xúc ấm áp lan qua bàn tay cậu: "Là có điểm phát sốt."

    Kỷ Ức không nghe vào, quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt xinh đẹp nháy mắt nhiều hơn một tia sáng: "Sao cậu lại tới đây?"

    Cậu rũ xuống đôi mắt, lông mi dài đảo qua đuôi mắt, thần sắc khó lường: "Có người không ngoan, tớ tới dạy bảo."

    "Tớ không có!" Cô trả lời theo phản xạ tự nhiên.

    "Ừ?" Hứa Việt nhìn bằng một cái ánh mắt đầy ẩn ý.

    "..."

    Được rồi, cô đây là lạy ông tôi ở bụi này!

    Hứa Việt nắm cổ tay của cô, kéo cô rời đi.

    Ngay từ đầu cô không hỏi đi chỗ nào, thẳng đến dừng lại trước phòng khám bệnh.

    Kỷ Ức vội vàng đẩy tay cậu ra, rõ ràng chống cự: "Làm cái gì, tớ đói bụng, tớ muốn đi ăn cơm."

    "..."

    Hứa Việt liếc nhìn cô một cái, không những không cho cô trốn thoát mà còn trực tiếp kéo vào.

    Sau khi kiểm tra, bác sĩ kiến nghị chích.

    "Ngồi xuống, chích."

    "Tớ không muốn chích.." Kỷ Ức nhìn vài lần về phía cửa, bất đắc dĩ bên cạnh lại là Hứa Việt, cô liền biết hôm nay chạy không thoát.

    Hôm nay cô mặc áo dài tay bằng ren, cổ tay áo tương đối rộng, vén lên liền lộ ra cánh tay trắng nõn.

    Hứa Việt cong lưng, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

    Khi bác sĩ cầm lấy kim tiêm, Kỷ Ức sợ hãi quay đầu qua một bên, không dám nhìn thẳng.

    Nhưng thật ra Hứa Việt lại nhìn chằm chằm kim tiêm đâm vào làn da của cô, còn có chút vết máu.

    Tăm bông trắng tính nhẹ nhàng ấn ở lỗ kim, trong mắt cô gái chứa đầy một tầng sương mù: "Đau.."

    Ngón tay thon dài mềm mại xuyên qua tóc cô, ngón tay vén sợi tóc, vỗ về vành tai đỏ bừng của cô: "Không sao, hết bệnh rồi sẽ không khó chịu."

    Cô dùng đầu đâm đâm vào ngực cậu, nhắm mắt không thèm nhìn cậu: "Không muốn nói chuyện với cậu."

    Giọng nói mềm như bông như đường hòa vào nước, rất ngọt.

    "Cái này liền không để ý tới tớ? Là ai không cẩn thận làm bản thân sinh bệnh?"

    "Tớ lại không phải cố ý, cảm mạo tới tớ cũng không thắng nổi."

    Người bị bệnh tâm trạng mẫn cảm còn đặc biệt yếu ớt, nếu là có người khác yêu thương, càng sẽ làm nũng nhiều hơn. Lúc này chỉ có thể dỗ dành thôi chứ không còn cách nào khác.

    Lúc này lại tới người bệnh khác, là bé gái bảy tám tuổi.

    Bé gái không muốn chích, vẫn luôn khóc nhưng ba cô bé dỗ dành vài câu liền mất kiên nhẫn, ngồi một bên chơi di động, để lại con bé ngồi ở trên ghế, một bên khóc một bên chích.

    Thấy cảnh như vậy, Kỷ Ức khẽ cắn môi.

    Hứa Việt lại không để ý chút nào, lôi kéo cô phải rời khỏi.

    "Chờ chút." cô dừng lại bước chân, tìm thấy một một cây kẹo từ trong túi ra đi đến trước mặt cô bé: "Bạn nhỏ đừng khóc, chị cho kẹo em nè, ăn xong liền hết đau."

    Cô khom người nói chuyện với cô bé, tiếng nói mềm nhẹ.

    Ánh mắt Hứa Việt hơi run run, trong lòng suy nghĩ đủ thứ.

    Cậu vẫn không thể hiểu hành vi này.. Rõ ràng bản thân vừa rồi còn đau đến mức sắp rớt nước mắt, quay đầu liền cho kẹo người khác.

    Kỷ Ức tay không trở về, ngược lại tươi cười trong sáng: "Ngày hôm lấy kẹo từ chỗ Nhan Khả, hôm nay liền có tác dụng."

    Cậu chậm rãi mở miệng: "An An, trên thế giới này có ngàn ngàn vạn vạn người cần giúp đỡ, một viên kẹo cũng không bao nhiêu ý nghĩa."

    Cậu cho rằng liền tính là cô bé kia ăn viên kẹo, đau đớn cũng sẽ không giảm, mà người ba không có trách nhiệm kia cũng sẽ không bởi vì vậy mà sẽ yêu thương cô bé hơn.

    Nếu là như thế này, cần gì làm những chuyện vô dụng.

    "Có bao nhiêu ý nghĩa tớ không biết, nhưng cậu không nhìn thấy khi tớ cho cô bé viên kẹo, cô bé đã ngừng khóc thút thít sao?"

    Mà khi cô bé ngừng khóc thút thít, người ba không có trách nhiệm kia vẫn lại đây đón cô bé, lấy thuốc trả tiền.

    Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi: "Hứa học thần biết hiệu ứng bươm bướm đi?"

    "Thế giới vạn vật đều tồn tại những chuyện khó có thể đoán trước, có lẽ một chuyện xảy ra có thể thay đổi cả một đời người, cũng hoặc là một người xuất hiện có thể thay đổi rất nhiều người."

    Kỷ Ức nâng cánh tay lên, tay nhỏ vuốt ve đường cong trên gương mặt của cậu, lòng bàn tay mềm mại sờ vào nốt ruồi nơi khóe mắt, chạm đến nốt ruồi màu nâu kia, nhẹ nhàng ấn xuống: "Hứa Việt, tớ tin tưởng vào khoa học, cũng tin tưởng vận mệnh."

    "Có lẽ tớ là vì cậu mà đến."

    Hiện tại phát triển đã hoàn toàn khác hẳn trong sách, bởi vì cô xuất hiện sinh ra hiệu ứng bươm bướm. Như vậy tương lai của Hứa Việt sẽ không làm những chuyện phạm pháp, cũng sẽ không chấm dứt sinh mệnh của mình.

    Hầu kết Hứa Việt lăn lộn, ấm áp lan rộng toàn thân.

    Cậu nhẹ nhàng nắm tay Kỷ Ức, mười ngón đan xen lại bên nhau, mang theo chút ăn ý, ngọt không thể tả.

    * * *

    Sau khi lấy thuốc, hai người về gần trường học giải quyết một bữa cơm chiều, sắp đến tiết tự học buổi tối.

    Hứa Việt đưa cô đến chỗ gần cổng trường không xa, cậu vẫn còn cầm túi thuốc trong tay.

    "Nếu còn không thoải mái, nhất định phải nói cho tớ, nhớ kỹ không?" Cậu muốn cho Kỷ Ức xin nghỉ, nhưng Kỷ Ức nói buổi tối còn có một bài trắc nghiệm, không thể nghỉ.

    "Tớ đã biết.."

    "Ừ, vào đi thôi, buổi tối tới đón cậu."

    "Được rồi." Đầu gật gật, cô xoay người đi về phía trước.

    Mới vừa đi ra hai ba bước, bỗng nhiên lại chạy về, ôm cánh tay cậu làm nũng: "Tớ muốn uống trà sữa, buổi tối cậu mang lại đây cho tớ."

    "Không được." Cậu không chút do dự từ chối.

    Kỷ Ức hít cái mũi: "Tớ là người bệnh, cậu phải chiều tớ."

    Hứa Việt bình tĩnh liếc mắt cô một cái, đề nghị nhắc nhở: "Ngày hôm qua cậu đã uống qua."

    "Nhưng là.."

    "Còn có mười phút, cậu nên trở về đi học."

    "Hừ!"

    Cô gái bị từ chối liền dậm dậm chân, quay đầu đi rồi.

    Ánh mắt Hứa Việt nhìn túi nilon trên ngón tay, đáy mắt sinh ra ý cười.

    Kỷ Ức vào cổng trường mới phát hiện đã quên lấy thuốc, dừng một lát, lắc đầu, lại tiếp tục đi lên phía trước.

    Sau khi thi xong, Hứa Việt đã biến mất khỏi trường học.

    Ngay từ đầu cô còn rất buồn, nhưng mỗi ngày buổi tối Hứa Việt đều sẽ tự mình tới đón cô tan học, cô liền yên tâm.

    Trường học vẫn treo hồ sơ của cậu, cũng không có đuổi cậu, sau này có thể tiếp tục tham gia thi đại học.

    Hai người cảm tình ngày càng ổn định.

    Kỷ Ức trở lại phòng học, Hạ Hủ Hủ đứng dậy cho cô đi vào, thấy mặt cô sáng lạng, cười chế nhạo: "Ai nha, tình yêu thật là thần kỳ, buổi chiều còn mơ màng sắp ngủ, lúc này nhưng thật ra thần thái sáng láng."

    "Nào có." cô chỉ chỉ vị trí trên vai, lên án nói: "Tớ bị đâm một mũi, thật thảm."

    Một mũi thấy hiệu quả, Kỷ Ức bị cảm mạo liền nhanh chóng hết bệnh.

    Khi giọng nói của Hạ Hủ Hủ bị khàn khàn, phải ở nhà nghỉ ngơi, Kỷ Ức đã khỏe mạnh đi dạo phố với Tống Nhan Khả.

    Tống Nhan Khả thích với mua quần áo mới và đồ ăn ngon, từ trung tâm mua sắm đi ra, hai người đứng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ.

    Tống Nhan Khả nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên chỉ vào cửa kính kia: "Tiểu Ức, cậu xem người kia có giống lão đại nhà cậu không?"

    Mặc dù là một bên mặt cũng đủ cô xác nhận thân phận, Hứa Việt từ trước đến nay luôn một thân một mình, ngồi ở trước mặt còn có một người.

    Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua nhìn thấy bình luận có người nói nữ chủ quá yếu không biết phản kích.

    Nhưng tôi muốn nói là Kỷ Tâm Phi có sinh ra ghen ghét, nhưng cũng không có đến mức phát điên. An An cũng đã đánh bại cô ấy ở lĩnh vực mà cô ấy thấy tự hào nhất rồi, đây là phản kích.

    An An xác thật cũng không có bàn tay vàng gì, một hai phải nói ra, chắc hẳn là cô ấy có một tấm lòng ấm áp. Đối với Hứa Việt mà nói, không cần cô làm quá nhiều, chỉ cần người kia ở bất kì lúc nào đều không cần từ bỏ cậu ấy thì tốt rồi.

    CÒN TIẾP..
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...