Ngôn Tình [Edit] Nuông Chiều Danh Môn Khuê Tú - Tâm Nhụy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quách Ngôn, 1 Tháng tám 2021.

  1. Quách Ngôn

    Bài viết:
    12
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Định An Bá phủ vẫn rất lớn, cho nên khi Trang Tấn Nguyên rời đi một lúc lâu, Trương ma ma mới khoan thai tới, cũng may bà không đi quá nhanh khỏi đụng phải Trang Tấn Nguyên, nếu không Tương Tư thật sự lo lắng nàng phải giải thích một phen.

    "Tiểu thư đừng lo lắng, lão nô đã đi xem lão thái thái, lão thái thái khí sắc không tồi cũng không mệt." Trương ma ma lại đây liền đưa cho Tương Tư khăn lau mặt đã giặt sạch, ban đầu trên mặt có nước mắt khiến mặt không thoải mái lắm giờ đã lau qua, làn da thoải mái mát mẻ hơn nhiều.

    Tương Tư mới lười để ý lão thái thái, có lẽ đời trước lúc ở tuổi này nàng sẽ hỏi vài câu, nhưng đời này nàng ngay cả mẫu thân cũng quá mệt không chiếu cố nổi. Cả trưởng tỷ nữa, hiện tại chắc không phải ở bên người lão thái thái thì đã đến chỗ đại bá mẫu giả bộ đoan trang hiền thục đi.

    Dù sao cũng không quá quan tâm, Tương Tư một câu cũng chưa nhắc, ngược lại hỏi: "Người biết Đồng đường tỷ và Tích đường muội các nàng hiện tại ở đâu không?"

    Trương ma ma không quá để ý, chỉ nói: "Lão nô vừa mới ở phòng chờ bên cạnh linh đường nghe ngóng, cũng không có gặp hai vị tiểu thư."

    Tương Tư nghĩ nghĩ, từ trên giường đi xuống gọi Trương ma ma sửa sang y phục cho nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Ma ma đưa ta đi linh đường đi."

    "Tiểu thư người đây là.."

    "Hôm nay vốn dĩ nên là chúng ta khóc tang, hiện giờ lão thái thái cũng không ở trên linh đường, nương ta lại bị bệnh, khi ta vừa mới được đại đường ca ôm ra ngoài nhìn thấy đại huynh và tam muội cũng trộm trốn đi rồi, vậy trên linh đường thượng còn có đại phòng tỷ muội, nếu là các nàng ra ngoài thì thôi, chính là lâu như vậy còn không nghe thấy động tĩnh, sợ là cả hai vẫn còn quỳ." Tương Tư lấy khăn cầm tốt, liền hướng cửa đi ra ngoài.

    Trương ma ma vừa nghe liền minh bạch, hôm nay cho dù có lão gia nhà mình ở đó, trên linh đường cũng quá kỳ cục, nếu là tiểu thư nhà mình chủ động qua đó, chẳng những giúp bảo toàn thể diện đại phòng, cũng cho thấy tiểu thư nhà mình hiểu chuyện.

    Nghĩ như vậy, Trương ma ma cũng không khuyên, ngược lại âm thầm may mắn nhị tiểu thư một tay mình nuôi nấng rốt cuộc cũng trưởng thành, cũng may mắn không giống mẫu thân nàng, càng không giống trưởng bối Mạnh gia nhị phòng.

    Khi ra cửa nàng cùng tiểu nha đầu giữ cửa chào hỏi qua, Tương Tư cũng không kêu Trương ma ma ôm đi, tự mình kiên trì bước hai chân đã mệt mỏi có chút nhũn ra một lần nữa tới linh đường. Quả nhiên lúc này linh đường chỉ còn người đại phòng, ngoài hai chị em Mạnh Tân Đồng còn có con trai nhỏ đại phòng Mạnh Đoan Phương.

    Mạnh Đoan Phương hẳn là sau khi đưa Quan thị đi ra ngoài lại vòng trở về đây, hắn thấy có người tiến vào, không khỏi ngẩng lên đầu, lại thấy là Tương Tư, vậy mà quay đầu đi hừ một tiếng nhỏ.

    Tương Tư nếu không thấy được vị này không thích nàng mới là kì quái.

    Nhưng nàng cũng không có đáp lại, mà chỉ cẩn thận đi đến trong một góc thành thành thật thật quỳ xuống.

    "Đến là lại giả vờ!" Thanh âm Mạnh Đoan Phương không lớn, nhưng trong linh đường nội mấy cái hài tử đều có thể nghe thấy.

    "Đoan Chính, lời này ta sẽ nói cho Hoắc Nhiên." Mạnh Tân Đồng quỳ gối đằng trước Mạnh Đoan Phương, nhàn nhạt nói.

    Mạnh Đoan Phương thân mình run lên, chân chó bò qua, vẻ mặt đưa đám nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, người đừng nói cho huynh trưởng mà, bằng không.. bằng không lại chép sách nữa, tay của đệ muốn phế đi rồi."

    "Từ khi Trần Quốc khai quốc đến bây giờ, chưa từng nghe nói qua ai đó chỉ chép sách mà tay phế, yên tâm, ngươi không phải là thứ nhất sao." Mạnh Tân Đồng cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình nào nói.

    Mạnh Trần Tích nhịn không được dùng khăn che miệng lại trộm cười, ai biết khăn dính hương liệu, nước mắt trong hốc mắt một chút liền rơi xuống, nhưng khóe miệng vẫn còn kìm lại, thật là khóc cũng không phải cười cũng không được, trong lúc nhất thời mặt nghẹn đỏ bừng, sau đó chịu không được, anh anh khóc lên.

    Mạnh Tân Đồng cái gì cũng không nói, từ trong lòng ngực móc ra một khăn nhỏ sạch sẽ, cẩn thận giúp muội muội xoa nước mắt còn có hốc mắt đỏ bừng. Mạnh Đoan Phương cũng không dám nghịch ngợm, lo lắng xem xét muội muội liếc mắt một cái, lúc sau thành thật lùi về đúng vị trí, ngoan ngoãn quỳ vẫn không nhúc nhích.

    Tương Tư hơi rũ đầu, vẫn luôn dùng ánh mắt lướt nhìn, trong lòng dâng lên một tư vị khó nói nên lời.

    Đời trước nàng vẫn từng nghe nói một nhà đại bá có bốn huynh muội, không có con vợ lẽ, tình cảm huynh muội rất tốt, sau này khi mọi người đều thành gia lập thất vẫn thường xuyên lui tới, ở kinh đô trong vòng nữ quyến quan lại có khi có người hâm mộ nhắc đến chuyện này, mà nàng cùng đại phòng có thân thích, nhưng trong nhà lại hỏng bét, cho nên thường thường bị những nữ nhân nhiều chuyện đó so sánh với con gái đại phòng.

    Người ta đều nói cưới vợ vô cùng quan trọng, tổ phụ nàng không cưới được vợ kế tốt, phụ thân nàng tức phụ không có cưới tốt, đến phiên thế hệ các nàng, các tiểu thư dù là con vợ cả hay là con vợ lẽ, gả đi đều là tai họa nhà người khác, trong đó đặc biệt là nàng, chẳng những ỷ vào của hồi môn chọc tức mẹ chồng, còn đè ép trượng phu, ngược đãi thiếp thất, cuối cùng làm hại trượng phu và Lục Vân, thế nên nàng đương tuổi xuân đã chết sớm.

    Mạnh gia nhị phòng các nàng quả thực không có một người tốt.

    "Canh giờ không còn sớm rồi, đại sư đã tính tốt canh giờ chuẩn bị nâng lên núi."

    Thanh âm trầm thấp khiến suy nghĩ Tương Tư đột nhiên quay về, thực lòng mà nói, chân nàng sớm đã đau nhức quá rồi.

    "Di? Cao Bằng đâu?"

    Tương Tư khó được từ trong thanh âm phụ thân nghe ra mệt mỏi.

    "Vừa mới liền không nhìn thấy, hẳn là mệt mỏi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát." Mạnh Đoan Phương ở giữa bọn nhỏ đến là có chút mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt trưởng bối chưa bao giờ dám vứt đi thể diện Định An Bá.

    Mạnh Nhị gia mày nhăn lại, đảo qua linh đường, cư nhiên phát hiện lão nương, tức phụ, trưởng nữ trưởng tử thậm chí thứ nữ đều không ở đây, da mặt dày bị thiêu đến nóng lên, liền hận không thể tìm cái lỗ chui vào, cũng may sau đó hắn phát hiện nhị đích nữ trốn ở góc phòng quỳ gối, ít ra vãn hồi được chút mặt mũi, điều này khiến hắn đối với Tương Tư nói chuyện lần đầu tiên ôn nhu như vậy.

    "Nhị tỷ nhi vẫn luôn quỳ gối nơi này à? Con có thấy đại ca đâu không?" Nhưng mà nói xong câu này, Mạnh Nhị gia liền hối hận, ở Yến Châu nhị khuê nữ này của hắn ghét nhất là con vợ lẽ trong nhà, đặc biệt là Mạnh Cao Bằng, hai người gặp mặt liền cãi nhau.

    Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Tương Tư ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Đại ca và Tam muội đã đi ra ngoài, chắc là thân mình chịu không nổi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút ạ."

    Mạnh Nhị gia rất là vừa lòng vuốt chòm râu, nhưng lại sợ hãi nữ nhi nói nhiều lời nhiều sai, liền chạy nhanh tới nói với nàng: "Người hầu bên cạnh con đã tới chưa? Đến giờ đưa tang canh rồi, một cô nương gia như con đưa đến nhị môn liền hảo."

    Vô luận thế gia hay là bình dân, nhà nữ nhân cuối cùng lưu lại đều là trong từ đường của dòng họ nhà chồng, đừng nói chuyện đưa quan tài lên núi này, đó là chuyện của hiếu tử hiền tôn, con gái dù thân đến mấy cũng chỉ có thể đưa đến nhị môn, núi cũng không cần phải đi.

    Canh giờ đưa tang đã được đại sư tính toán, đặc biệt hôm nay là tam thất, dựa theo quy củ ở kinh đô, không những con trai cháu trai trong nhà phải mặc áo tang, ngay cả con cháu trong dòng họ cũng phải đi theo cùng, để chứng minh con cháu gia tộc đó thịnh vượng, không sợ ngày sau không có hương khói.

    Mạnh Nhị gia chỉ nói với con gái hai câu liền vội vàng chạy ra ngoài, khi vừa ra khỏi cửa mặt già liền suy sụp xuống, canh giờ là quan trọng nhất, nếu lúc đưa quan tài lão gia tử ra cửa còn không tìm thấy Mạnh Cao Bằng, không nói đường huynh nghĩ như thế nào, bạn bè thân thích hôm nay tới dự, ngày sau ngoài mặt không nói nhưng sau lưng nhất định quở trách hắn.

    Lần đầu tiên, Mạnh Nhị gia bắt đầu hoài nghi lão thái thái cùng Mai di nương dạy dỗ có vấn đề, hắn chỉ có một cái con trai độc nhất, ai biết tương lai còn sinh được đứa nào nữa hay không, nếu thật sự dạy hư rồi, chẳng phải bị người chê cười cả đời hay sao.

    Mạnh gia đại gia nhìn đường đệ chạy đi, cũng không ngăn cản, quay đầu bảo quản gia kêu gia đinh và nha đầu tìm người, bên trong Định An Bá phủ diện tích không nhỏ, nhưng hạ nhân cũng nhiều, sẽ không đến mức tìm không thấy người.

    "Con đi theo đại đường tỷ đi, bá mẫu con một lát sẽ lại đây." Mạnh gia đại gia khô khan nói với Tương Tư.

    Mạnh gia đại gia ngày thường là người không thích nói nhiều, tính tình Mạnh Tân Đồng cũng giống như hắn, nhưng hắn không nói trong lòng lại sáng như gương, một nhà đường đệ là người như thế nào, tính tình ra sao, hắn sớm đã nhìn thấu, nếu không phải vì tập tục kinh đô, làm căng lên đều mất mặt mũi hai nhà, lần này tam thất đưa quan tài lên núi không hề có ý đi tìm nhị phòng, cho nên tiếp đón xong, đem những người đến phúng viếng đều tiễn, hắn chưa từng nghĩ tới trên linh đường còn có thể thấy người nhị phòng.

    Tương Tư thực sự làm hắn ngoài ý muốn..

    Tương Tư cũng không dựa cột nịnh bợ, nàng lặng lẽ xoa xoa đầu gối, an tĩnh đứng ở một bên chờ Mạnh ma ma vào, đại bá nói như vậy nàng cũng thành thật nghe, ít nhất hiện tại đại bá biết nhị phòng còn có nàng là một người khá đáng tin cậy.

    Mạnh gia đại gia còn có rất nhiều chuyện bận rộn, đằng trước hòa thượng niệm kinh cần phải quan tâm trước, còn có quan tài lão gia tử phải nâng đi như thế nào, ngay cả thời gian trước tính toán sắp xếp cả rồi, lúc này mọi việc trước mắt, hắn một hơi cũng không dám lơ là, liền sợ hỏng chỗ nào.

    Đoan Chính thấy cha hắn phải đi, cháu trai như hắn khẳng định cũng không thể ở lại, hắn còn phải đi theo quan tài lên núi. Chỉ là trước khi đi hắn đi đến trước mặt Tương Tư, đè thấp giọng hung tợn nói: "Nhà các ngươi là người như thế nào, ta sớm xem minh bạch, ngươi đừng nghĩ gạt tỷ muội ta, chuyện này xong xuôi thì sớm trở về nhị phòng các ngươi, đỡ phải chướng mắt!"

    Tương Tư chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng tràn ngập tĩnh mịch nhìn chằm chằm hắn..

    Trên linh đường ở đâu cũng có cờ trắng, tuy rằng quan tài ở tiền viện để người phúng viếng, nhưng phía sau tiểu linh đường này nơi nữ quyến phúng viếng cũng dày đặc âm phong, làm ở bên trong người bình thường cũng có chút không thoải mái.

    Mạnh Đoan Phương nuốt nuốt nước miếng, thật sự là biểu tình Tương Tư quá dọa người, nha đầu này vốn dĩ lớn lên trắng nõn, phối hợp tóc mái màu đen, hoa nhung màu trắng, còn có kia một thân tố y hiếu kì, nhưng con ngươi trống trơn, môi nhỏ đỏ tươi.. Vẫn may là ban ngày, nếu là đêm tối, Mạnh Đoan Phương cảm thấy mình có thể bị nàng dọa sợ tới mức mắc lỗi rồi.

    "Ngươi.. Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa ta sợ a! Ta chính là nam nhân, lại mang mệnh hỏa, ta.. Cái gì ta cũng không sợ a!" Mạnh Đoan Phương kiên cường nói hai câu, nhưng bước chân thật sự nhịn không được rụt về phía sau.

    Tương Tư vẫn nhìn hắn như vậy, rồi sau đó chậm rãi lộ ra ý cười không rõ nguyên do.

    Mạnh Đoan Phương ngao ngao một giọng nói, không đợi Mạnh Tân Đồng cùng Mạnh Trần Tích phản ứng lại, gia hỏa này đã hận không thể mọc ra tám chân chạy, giống như đang cố chạy thoát khỏi quỷ đuổi theo.

    "Hắn nói cái gì vậy?" Mạnh Tân Đồng hỏi.

    Tương Tư quay mặt đi, có chút khổ sở nói: "Nhị đường huynh nói, ta mau trở về nhị phòng đi."

    Mạnh Tân Đồng tỉ mỉ đánh giá một phen Tương Tư, vậy mà bớt đi vài phần xa cách nói: "Trong lát nữa dùng bữa chúng ta ngồi cùng nhau đi."
     
    yuriashakira thích bài này.
  2. Quách Ngôn

    Bài viết:
    12
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không để cho mấy cô nương trong nhà chờ lâu, Hà thị đã cùng nha đầu vội vàng đi đến, Tương Tư thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, hẳn là vừa ban nãy ở bên ngoài cũng khóc một hồi.

    Mạnh Tân Đồng cũng không biết làm sao để an ủi mẫu thân, nhưng nàng cũng nhanh chóng đi qua, duỗi tay đỡ lấy cánh tay nàng, Hà thị hiển nhiên cũng rất hưởng thụ, đầu tiên nàng vuốt lên tóc mai trưởng nữ, lại giơ tay kéo ấu nữ qua cẩn thận nhìn nàng.

    Tương Tư đứng ở đối diện, trong lòng không biết mang tư vị gì.

    "Tư tỷ nhi cảm giác có khá hơn không?" Sau khi Hà thị nhìn xong con gái mới phát hiện chất nữ cũng ở trên linh đường, ban đầu nàng nghĩ rằng, trưởng tử đưa Tương Tư đến sương phòng, nha đầu này nên thuận đà lưu lại sương phòng trốn đi nghỉ ngơi, không phải nàng hoài nghi phẩm hạnh Tương Tư, nhưng mà Tương Tư tuổi còn nhỏ, trưởng bối trong nhà lại có dáng vẻ kia, liền tính là hiểu chuyện cũng không chịu nổi quỳ lâu ở đây chịu khổ sở.

    Nếu là nói thật đáy lòng, nàng cũng không muốn con gái của mình chịu qua khổ sở như vậy, huống chi Tương Tư cùng bọn họ rốt cuộc vẫn là cách phòng, nàng cũng không phải cháu gái ruột của lão gia tử, căn bản còn chưa từng gặp qua, có thể có cảm tình gì được? Quỳ được một lúc đã không tồi, ai biết lúc này tới còn có thể thấy nàng.

    Tương Tư vội nói: "Con vừa rồi đã nghỉ qua, so tỷ tỷ muội muội, con vẫn coi như lười nhác."

    Hà thị thấy đầu vai gầy yếu của nàng, còn có khuôn mặt tái nhợt, lại nhớ đến cái nhà kia ai cũng muốn nhanh chóng trốn đi, còn có trên đường tới đây nàng chịu nhiều khổ sở.. Lúc ấy nếu không phải có người cứu, còn đưa nàng đến trước Định An Bá phủ, đứa nhỏ này không chừng cũng không sống nổi!

    Khi nàng đến đây, Hà thị còn chăm sóc Tương Tư mấy ngày, nên luôn có cảm tình bất đồng với những người khác trong nhị phòng.

    "Ngươi tuổi còn nhỏ, hiện tại kiên cường quá mức không nói, lớn lên như vậy sẽ khổ." Thanh âm Hà thị ôn nhu hơn nhiều, nàng vươn cánh tay phúc hậu đeo vòng bạch ngọc vẫy vẫy Tương Tư nói: "Lại đây đi, chúng ta cùng đưa lão gia tử đoạn đường cuối cùng."

    Nước mắt Mạnh Trần Tích lại rơi xuống, biểu tình Mạnh Tân Đồng xưa nay lạnh nhạt bây giờ cũng có chút cô đơn.

    Tâm Tương Tư nặng trĩu, cũng không biết nên nói là tư vị gì. Ban đầu nàng chỉ là vì tranh thủ hảo cảm đại phòng, hoặc ít nhất cũng giúp cho nàng trước mắt người khác có thanh danh tốt ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nhưng giờ khắc này nghe Hà thị khóc nức nở lại nói những lời như vậy, nàng đối với bá gia gia chưa từng gặp mặt sinh ra một chút đau thương cũng là xót thương cho chính mình.

    Người chết đi rồi như ngọn đèn đã tắt, không biết đời trước lúc nàng chết đi, liệu có ai vì nàng rơi một giọt nước mắt không?

    Nàng bước chậm đến bên người Hà thị, khoảng cách không xa không gần, vừa không làm cho hai người con gái Hà thị cảm thấy vị trí của mình bị người chiếm mất, cũng sẽ không rời quá xa khiến Hà thị cảm thấy nàng nhút nhát không dễ thân cận.

    Hà thị thấy được Tương Tư dụng tâm, chỉ khẽ thở dài. Đứa nhỏ tốt như vậy sao lại sinh ra ở nhị phòng chứ?

    Từ linh đường ra đến cổng, Tương Tư cảm thấy đây mới chân chính là làm tang sự, hình như tất cả mọi người đều kìm không được rơi nước mắt, tiền giấy đèn lồng trắng khắp nơi, ngay cả trên cây đại thụ đều được bao lại bằng vải bố màu trắng, toàn bộ trên dưới Định An Bá phủ tràn ngập nồng đậm đau xót.

    Tương Tư cẩn thận quan sát qua, những người này bất luận là nô bộc hay là thân nhân Định An Bá, hình như không ai đang cố làm ra vẻ, tất cả mọi người đều bi thương phát ra từ nội tâm. Chỉ sợ cũng chỉ có nhà nhị phòng kia ai cũng vô tâm vô phế, chỉ lo tài mệnh của bản thân, sẽ coi chuyện một sinh mệnh ra đi trở thành một cơ hội để náo nhiệt.

    Nếu như đại phòng không có thân thích như nhị phòng các nàng vậy chẳng có tốt hơn không.

    "Tổ phụ a! Người đi mạnh giỏi!"

    Mạnh Hoắc Nhiên đứng đằng trước cao giọng hô to một tiếng, ở cửa nhị môn tất cả mọi người quỳ xuống, nhạc buồn vang lên. Các nữ nhân nô bộc đều bụm mặt, tiếng khóc lớn vang lên.

    Tương Tư quỳ gối bên cạnh Mạnh Trần Tích, nàng không thể đem khăn che mặt lại, càng không có lấy ra chiếc khăn chứa hương cay mắt kia, nàng không hiểu sao vô thanh vô tức rơi nước mắt, cảm thấy không thể hiểu được bản thân mình nữa rồi.

    Đời trước, nàng vững tâm đến mức thân nhân mất nàng vẫn có thể ngồi ở chính phòng ăn ngon ngủ yên, trượng phu đi, nàng vẫn có thể ngồi trước gương trang điểm một đầu hoa lửa. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã không có nhân tính, tất cả mọi người chỉ trỏ vào nàng nói trong lòng nàng tồn tại ma quỷ, đã sớm không còn là người, bọn họ chỉ trích nàng, mắng nàng, nhưng nàng một chút bi thương cũng không có.

    Nàng là cao hứng, thật là vui sướng đến điên cuồng, giống như người bị nhốt ở nhà giam nhiều năm như vậy, rốt cuộc được phóng thích sớm một chút. Nàng cảm thấy nàng có thể hít thở không khí mới mẻ.

    Cũng chỉ có người kia ở sau lưng ôn nhu ôm nàng, lo lắng trong lòng nàng đau đến mức chảy máu. Hắn nói nàng không phải không bi thương, cũng không phải không thể vì bất kì ai mà rơi lệ, chẳng qua những người đó không đáng, nàng vẫn là cô nương trước kia khi gả vào Mạch gia, là nha đầu ngốc rõ ràng vô cùng mềm lòng đáng thương, nhưng vẫn liều mạng dùng giương nanh múa vuốt để bảo hộ chính mình.

    Hắn chỉ sợ hãi, sợ hãi thật sự có một ngày, nàng sẽ quên đi đau thương của mình, sẽ quên đi bản thân thật ra cũng rất yếu ớt, hắn muốn che chở cho nàng khiến cho nàng có thể vô ưu vô lo chân chính là chính mình.

    Hắn hy vọng nàng có thể rơi lệ, không phải vì ngụy trang, mà là khóc thút thít chân chính phát ra từ nội tâm, hoặc bi thương, hoặc cao hứng đều tùy ý.

    "Nếu ta chết đi, nàng sẽ thương tâm sao?"

    Tương Tư cong lưng, nước mắt đã làm ướt làn váy, đời trước nàng không trả lời, nhưng đời này nàng có đáp án, nàng sẽ thương tâm, kể cả không phải vì hắn, nàng cũng sẽ vì một lão nhân đáng tôn kính, rơi xuống nước mắt thành tâm thành ý.

    Như nước mắt lúc này đây, không vì lấy lòng ai, cũng không vì ngụy trang gì, nàng chỉ thuần túy đau lòng, đau lòng vì mất đi người thân.

    Nàng cũng có thể khóc..

    "Tổ phụ.. Tổ phụ.." Mạnh Trần Tích ở bên cạnh cơ hồ khóc đến mất đi hô hấp.

    Vừa nãy trong nội viện ở linh đường, các cô nương ít nhiều đã khóc, nhưng khi chân chính chứng kiến cảnh tổ phụ thân cận nhiều năm đưa đi, tất cả mọi người đều không chịu nổi. Hà thị cùng Mạnh Tân Đồng còn có thể khắc chế, nhưng Mạnh Trần Tích tuổi còn nhỏ, rốt cuộc thân mình lung lay khóc mãi đến khi đánh cách, nha đầu bên người nàng đã chạy nhanh đỡ lấy nàng vỗ nhẹ an ủi.

    Trương ma ma cũng giúp Tương Tư xoa mặt, Tương Tư ngẩng đầu, phát hiện Trương ma ma cũng khóc đỏ đôi mắt.

    Cũng đúng thôi, người bình thường đều sẽ chịu không nổi.

    Nhạc buồn thanh càng ngày càng xa, tiếng người khóc thút thít lại càng ngày càng nhiều, nỗi đau mất đi người thân cứ như đọng lại, làm người ta đau nhói khó nói nên lời.

    "Mẫu thân, tổ phụ thật sự sẽ không đã trở lại sao?" Mạnh Trần Tích chờ đội ngũ đưa linh cữu đi xa, nàng thật sự nhịn không được hỏi.

    Nước mắt Hà thị lại rơi xuống, nàng xoay người ôm lấy nữ nhi, nghẹn ngào nói: "Tổ phụ đã đi lên trời cao, người sẽ nhìn của các ngươi, chỉ cần chúng ta luôn nghĩ đến người, người sẽ luôn bên cạnh chúng ta."

    "Vậy mỗi ngày con đều nghĩ đến tổ phụ đây mỗi ngày nghĩ hắn!" Mạnh Trần Tích đánh cái cách, nói trong nước mắt.

    Tương Tư nghiêng đi mặt, trộm lau đi nước mắt, lại phát hiện tổ mẫu nhà mình đã sớm đứng lên, đang cùng Tam muội Mạnh Quế Chi nói gì đó, hai người khóe miệng khẽ cười, như thể sự bi thương vĩnh viễn đều không xuất hiện trên người các nàng.

    Lại nhìn một vòng, Tương Tư cũng không nhìn thấy mẫu thân Quan thị, vậy là lại lấy cớ sinh bệnh, đoạn đường cuối cùng này cũng không tới đưa.

    "Đại bá mẫu, người nén bi thương a!"

    Tương Tư bị người đẩy ngã một chút, trưởng tỷ nàng Mạnh Nhược Di cũng không biết từ nơi nào đã ra tới đây, hốc mắt nàng hơi hồng, trên mặt nụ cười gượng gạo.. Nhìn có chút không thích hợp.

    Cũng không muốn cùng trưởng tỷ tranh cái gì, Tương Tư mệt mỏi dựa vào trên người Trương ma ma, cũng không biết có phải hôm nay có thể khóc một hồi, tâm tình buồn bà rốt cuộc cũng thoải mái hơn rất nhiều.

    Người kia nói rất đúng, không phải nàng vô tâm vô phế, mà vì người đó không đáng, tội gì nàng phải vì những người đó rơi lệ!

    "Lão gia tử đã đưa đi, lát nữa trong nhà có gia yến, thẩm thẩm cùng chúng ta đi qua đi." Hà thị đánh lên tinh thần xoa nhẹ mắt, lễ phép đi đến bên người lão thái thái, hoàn toàn làm lơ Mạnh Nhược Di và những người nhị phòng trên mặt vẫn có thể cười này.

    Lão thái thái cao ngạo gật gật đầu, xoay người kêu Mạnh Quế Chi đỡ đi hướng chính phòng.

    Tương Tư đi ở sau, tựa vào Trương ma ma cúi đầu không nói.

    "Đợi lát nữa qua đó, ta kêu nha đầu đưa chén nước đường qua, khóc nhiều thân mình sẽ không thoải mái."

    Tương Tư hơi kinh ngạc nhìn Mạnh Tân Đồng, dù Mạnh Tân Đồng cũng chưa nhìn qua nàng một lần, vẫn còn ôm muội muội đang khóc đi bên cạnh Tương Tư, người không biết còn tưởng rằng những lời này là nói cho Mạnh Trần Tích nghe. Nhưng Tương Tư biết, những lời này là nói cho nàng nghe.

    Chính phòng có phòng khách rất lớn, ngày thường chỉ dùng một nửa, còn lại một nửa dùng bình phong ngăn cách lại, nhưng hôm nay, vì mở tiệc đãi mọi người đến tham dự hiếu kì mới mở rộng hết phòng khách.

    Lão thái thái không nhường ai ngồi ở ghế đầu, bà cũng biết nam nữ phân bàn, bên người bà đại tôn tử bảo bối không được ngồi bên cạnh, đành phải nhìn một chút kéo Mạnh Quế Chi ngồi xuống bên cạnh, tựa hồ ở trong lòng bà chỉ cần có chút quan hệ cùng tôn tử bà, hoặc là mẹ đẻ hắn, hoặc là muội muội hắn thì đều là người một nhà, còn Quan thị kia có hai đứa con gái dù là vợ cả thì cũng là người vô dụng trong nhà mà thôi.

    Hà thị nhìn thấy cũng không nhiều lời, nàng để nhóm người thân thích lớn tuổi ngồi cũng bàn lão thái thái, nàng là nữ chủ nhân tự nhiên cũng ngồi chung bàn, còn các cô nương khác nàng đều cho ngồi chung một bàn.

    Trong bàn các cô nương này, Mạnh Tân Đồng tuổi lớn nhất, tuổi lớn hơn nàng đa số đều đã xuất giá, hoặc không có tới, hoặc ngồi một bàn với lão thái thái, đó là những tiểu tức phụ. Cho nên Tương Tư cũng được thơm lây, ngồi ở tay trái Mạnh Tân Đồng, bên tay phải Mạnh Tân Đồng là Mạnh Trần Tích.

    Chờ cả nhà ngồi ổn định rồi, trước mặt Tương Tư đã được nha dâng lên một chén nước đường.

    "Cảm ơn đại đường tỷ." Tương Tư nhấp một ngụm, hương vị uống rất ngon, hình như ở bên trong còn có trần bì và một số gia vị nàng không biết.

    Trên bàn này phần lớn đều là mấy đứa nhỏ thuộc dòng Mạnh gia, mấy đứa nhỏ vừa rồi còn không quen thuộc, dù lúc trước tới khóc tang có thấy nhau, nhưng cũng vì huyết thống xa, phúng viếng một chút liền đi sương phòng. Mấy đứa nhỏ lúc đầu im lặng không nói gì, sau đó có tiểu cô nương đánh bạo nói chuyện.

    "Các ngươi có nghe nói không.." Ngồi ở bên cạnh Mạnh Nhược Di một tiểu cô nương đột nhiên nói với Mạnh Tân Đồng: "Trong kinh đô có một nhà giàu họ Lệnh trong nhà sinh bảy đứa con trai, rốt cuộc cũng có một cô nương."

    "Lại là chuyện bát quái gì vậy?" Mạnh Tân Đồng ngày thường đối những người khác ít khi nào nói chuyện, lúc này đã trả lời, hẳn là bằng hữu giao hảo hoặc thân thích.

    "Nhưng không sao.." Cô nương kia che khăn lại, nói: "Tiểu cô nương kia là một đứa con vợ lẽ, vị nhà giàu kia muốn đặt cho nàng một cái tên hay, nhưng ai biết.. Mẹ đẻ cô nương kia trước sau đều không muốn lấy tên vợ cả đặt cho, nói là sợ uy phong mẹ cả trấn áp duyên lành của hài tử. Kết quả ngươi có biết thiếp thất kia đặt cho tiểu cô nương tên gì hay không?"

    Mọi người xung quanh đều tò mò, hướng mắt nhìn nàng.

    Nàng sang sảng cười nói: "Cư nhiên lấy tên là Tư Tư.. Kêu Lệnh Tư Tư. Các ngươi nói thú vị không? Vị di nương kia sợ là ngốc đi.. Khuê nữ tốt nhà ai lại lấy cái tên kêu như vậy chứ?"

    Mí mắt Tương Tư lúc này giật giật một chút.
     
    yuriashakira thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...