Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cá Nhỏ Vô Danh, 12 Tháng tám 2021.

  1. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 10: Không gặp nữa, từ đấy cắt đứt quan hệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương khinh thường cười.

    Mày thẳng Úy Lan nhăn lại, "Như thế nào, em không tin đây là sự thật? Tối qua không thấy em, doanh trưởng Mộ lấy súng chĩa vào đầu chị, em nói xem chị có thể không nói sao? Chị cứ tưởng bọn em sớm đã chạy rồi, thật không ngờ.. Tối qua, em sao lại chạy tới miếu Thành Hoàng? Cư nhiên còn nghĩ ra chiêu đó lừa doanh trưởng Mộ. Đầu nhỏ này nhưng lại càng ngày càng linh hoạt rồi."

    Kiếp trước chị họ là tâm cơ nữ nhi, cô là một nha đầu ngốc, nhưng đời này, cô sẽ không để chị ta đùa bỡn thêm nữa.

    "Chị họ, chị nói sai rồi, em không có lừa doanh trưởng Mộ, em là thật lòng! Dù cho chạy thoát, cả ngày lo lắng bất an, không bằng yên tâm thoải mái làm người phụ nữ của doanh trưởng Mộ, từ đây ăn sung mặc sướng, có gì không tốt chứ?"

    Cô lộ ra nụ cười hồn nhiên.

    Úy Lan ngạc nhiên, thốt lên liền nói: "Em ba, trước đây em không phải nói: Chết cũng không làm vợ bé sao? Em từng nói, đời này, em xem thường nhất chính loại đàn ông chơi đùa với các thê thiếp"

    "Đúng, em thật xem thường, nhưng doanh trưởng Mộ lại không có vợ cả, chỉ cần em chiều hắn cao hứng, vị trí chính phòng này còn có thể chạy sao?"

    Kiếp trước, cô chính là vợ đầu của Mộ Nhung Trưng, chỉ có điều là một người vợ đầu bị hắn đưa ra nước ngoài, người vợ không được sủng ái.

    Những năm đó, bên cạnh hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có cô biết, đến lúc trước khi hắn bị súng điên cuồng bắn đến chết, tất cả người Nam Giang đều biết thiếu soái có một người vợ bị bỏ là cô, mà những người khác không có nổi một danh phận.

    Người đàn ông này trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, cô thật lòng không thể suy đoán được.

    Úy Lan bất giác cười, đè nén trong lòng sự khinh thường, mà cười ra mấy phần 'Bất đắc dĩ', khuyên nhủ:

    "Em ba, em cũng quá ngây thơ rồi, dựa vào thân phận của em, sao có thể làm vợ cả của doanh trưởng Mộ? Đừng trèo cao nữa, chuyện này không có khả năng, nghe nói doanh trưởng Mộ là con nhà giàu, gia thế vô cùng hiển hách.."

    Cũng không nhớ xem bản thân mình mấy phân mấy lượng, nói ra mấy lời có thể làm người ta cười rớt răng hàm.

    Cô ta trong lòng âm thầm đay nghiến.

    Úy Ương chỉ nhàn nhạt cười.

    Úy Lan nhìn vào trong mắt, lại là nụ cười ngây ngô, liền khuyên: "Em ba, em muốn là vợ cả, chỉ có thể gả cho nhà giống như Hãn Sanh. Gia thế như nào sẽ phù hợp với người như thế, trèo cao là bị người chê cười đó. Đáng tiếc.. Ai, đáng tiếc, em đã bị.. Đúng rồi, Hãn Sanh tới rồi, chính là ở bên kia trúc viên."

    Nói đến đây, cô ta cố tình đè thấy thanh âm, chỉ chỉ phía nam, "Hắn xin chị rất lâu, chị mới đồng ý giúp bọn em nắm lấy sợi tơ hồng cuối cùng này. Em đi gặp hắn đi, nếu hắn không chán ghét em, có thể hẹn thời gian khác dời đi."

    Người này là cứ bắt được cơ hội liền thuyết phục cô bỏ Mộ Nhung Trưng.

    Khi đó, cô ngu xuẩn còn kích động cảm kích cô ta, cảm thấy cả thế giới đều không hiểu cô, chỉ có chị họ là hiểu cô nhất, đáng tiếc cô mắt mù, không nhìn ra cô ta âm ngoan ác độc.

    "Không gặp nữa. Từ đây cắt đứt quan hệ sẽ thích hợp hơn."

    Cô dứt khoát từ chối.

    Kiếp trước chính là vì ngày thứ hai tân nương đã đi gặp Hãn Sanh, Mộ Nhung Trưng lúc về bắt gặp, trực tiếp đem Hãn Sanh đánh tàn phế, việc này khiến Hãn Sanh hận cô thấu xương, cũng khiến cô hận Mộ Nhung Trưng tận xương tủy.

    Kiếp này, cô không muốn lại nợ Hãn Sanh.

    Úy Lan tức khắc sửng sốt, bật thốt lên nói: "Em ba, kia chính là Liễu Hãn Sanh.. Là người mà em thích nhất a.."

    "Lúc trước là thích, hiện tại em thấy phiền chán rồi."

    Úy Lan tức khắc trừng mắt nhìn chằm chằm nói không ra lời.

    Trời ơi, Úy Ương từ khi nào trở nên vô tình vô nghĩa như vậy?

    Trước sau quả thực như hai người khác nhau a..
     
  2. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 11: Hận Úy Ương, cô thích hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Lan ra ngoài, trong lòng rầu rĩ, không hiểu trước kia Úy Ương coi Hãn Sanh như tim gan bảo bối, hiện tại như thế nào trở lên kỳ quái như thế.

    Không có đạo lý a!

    Theo lý mà nói, nó sau khi nghe được tin này, phải cảm động đến nước mắt đầy mặt, chứ không phải bình tĩnh nói: ' Không gặp'.

    Cô ta ra nhà khách, đi tới gần rừng trúc, nhìn thấy Liễu Hãn Sanh đang đi tới đi lui.

    Người này lớn hơn Úy Ương hai tuổi, là con một của thầy Liễu Nhan đệ nhất thành phố Ôn, học cùng Trung học với Úy Ương.

    Năm nay lúc khai xuân, Úy Ương mặt đỏ bừng chạy đến nói với cô ta: ' Hãn Sanh tỏ tình với em rồi, bọn em hẹn cùng nhau học tại đại học đệ nhất Nam Giang, đợi sau khi tốt nghiệp liền kết hôn. Chị họ, chị nói, tổ mẫu sẽ đồng ý cho em đi học đại học chứ?'

    Úy Lan nghe xong trong lòng liền cười lạnh, năm ngoái tổ mẫu đã quyết định đem nó gả cho con bệnh Diêu Ký của cửa hàng Châu Bảo rồi, chỉ đợi đủ 16 tuổi liền qua cửa.

    Nhưng cô ta không nói sự thật, còn dịu dàng nói với cô: ' Sẽ thôi, em với Hãn Sanh rất xứng đôi, nếu như tổ mẫu không đồng ý, chị tới nói giúp em, nhất định để em có thể học đại học, lại có thể gả cho lang quân như ý.'

    Úy Ương thật vui vẻ, ôm cô ta nói: ' Cảm ơn chị họ, chị thật tốt, em thật sự thích chị.'

    Nha đầu này thật lòng thích cô.

    Nhưng cho tới nay, Úy Lan lại là thập phần không thích Úy Ương.

    Một, cô lớn lên thật sự quá đẹp; Hai, cô quá ngốc, đúng với cái tên bình hoa di động.

    Úy Lan hận nhất Úy Ương là: Cô cướp mất người trong lòng của cô ta. Dựa vào cái gì?

    Ba tháng trước, Úy Lan từ nhà ngoại tổ mẫu ngồi xe tới đệ nhất Trung học, chính là ở gần cổng trường, tình cờ gặp quân lính truy bắt gián điệp Nam Giang.

    Ngày đó, đầu đường cuối ngõ một trận đại chiến, xe buộc phải dừng lại, tài xế bị đánh chết, cô ta trốn trong xe thét chói tai.

    Trong lúc hỗn loạn, cô ta bị người lôi từ trong xe ra ngoài.

    "Phó quan Trương, đem nữ sinh này hộ tống đi, bảo các anh em chú ý chút, đừng làm hại người vô tội."

    Một âm thanh lành lạnh lọt vào tai.

    Cô ta bị dọa hồn bay phách tán từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy tướng mạo người cứu cô ta:

    Ngũ quan tuấn tú làm người ta kinh diễm, trên mặt một mảng lãnh đạm, thân hình cao lớn giống như cây thông cây bách, quân trang lạnh thấu xương, khí thế bừng bừng, xách cô ta như xách con gà nhỏ, đem cô ta ném cho phó quan Trương của hắn, liền tiên phong xông ra ngoài.

    Cô ta nhìn ngây người, kinh ngạc khi thành phố Ôn có một người đàn ông như thế, một khắc liền say đắm trầm luân.

    Nửa tiếng sau, người đàn ông này với phó quan cùng cô trở về, trên tay lại bị rách một vết, máu tươi chảy ra.

    "Bạn học này, phòng y tế của các em ở đâu? Doanh trưởng Mộ của chúng tôi bị thương, muốn mời nhân viên y tế của các em giúp băng bó một chút."

    Là phó quan của anh ta hỏi.

    Cô ta vội vàng dẫn họ tới phòng y tế.

    Cổng trường xuất hiện sự kiện đấu súng, kết quả khiến bao nhiêu học sinh bị ngộ thương.

    Lúc đó, Úy Ương ở phòng y tế giúp đỡ.

    Nha đầu đáng chết đó vừa nhìn thấy trên tay doanh trưởng Mộ máu tươi chảy dọc, liền ôm hòm thuốc tiến lên chủ động giúp hắn xem xét miệng vết thương.

    Đợi khi xem xong, cô nói: ' Phải để thầy giáo khâu cho Ngài hai mũi. Nhưng không gây tê, Ngài có thể chịu được không? Nếu mà không được, chỉ có thể lập tức đưa tới bệnh viện.'

    Doanh trưởng Mộ vốn tinh thần đang không tốt, vừa nhìn Úy Ương, ánh mắt liền phát sáng.

    Cô ta vừa nhìn, tim liền vang lên hồi chuông cảnh báo, thầm kêu một tiếng: Không tốt, tiểu yêu tinh Úy Ương này, lại muốn mê hoặc đàn ông rồi.
     
  3. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 12: Hãn Sanh chưa từ bỏ ý định, lén gặp ở biệt thự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Úy Lan, Úy Ương đâu?'

    Liễu Hãn Sanh là một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ, dáng người thon dài, ngũ quan xinh đẹp, là một nam sinh mặt búng da sữa.

    Hắn ở trong trường là nam sinh đẹp trai nhất, chỉ là gia cảnh bình thường, mẹ là Liễu Nhan làm giáo viên, cha mất sớm, nhưng, thật sự là một nam sinh vô cùng có giáo dưỡng, trong trường có rất nhiều nữ sinh thầm thích hắn.

    Hắn năm nay đã 18 tuổi, chỉ vì lúc nhỏ mắc bệnh mà bỏ lỡ 2 năm, lúc này mới học cùng lớp với cô.

    "Hãn Sanh, mình nói thẳng với cậu vậy, Úy Ương là người phụ nữ ham hư vinh, nó chê nhà cậu không tiền không thế, với được doanh trưởng Mộ rồi căn bản vứt cậu đi tận chín tầng mây. Mình thấy a, cậu vẫn là nên chết tâm đi, nó à, nó căn bản sẽ không có khả năng quay lại như trước đâu."

    Úy Lan trong lòng buồn bực, mở miệng không có một câu dễ nghe.

    "Mình không tin, Úy Ương chưa bao giờ là người như thế."

    Liễu Hãn Sanh không tin lời của Úy Lan, ' cô ấy có phải là cố ý không tới để cậu tới lừa tớ? Tớ phải gặp được cô ấy, Úy Lan, cậu dẫn tớ đi gặp cô ấy, coi như tớ nợ cậu một ân tình'

    Úy Lan tâm tình âm thầm chuyển biến.

    Đem hắn đi gặp? Cũng không phải không có khả năng, tốt nhất là để Mộ Nhung Trưng biết được: Vợ mới cưới của hắn gặp riêng bạn trai cũ, từ đó đem cô ta vứt bỏ thì càng tốt.

    "Được, tớ dẫn cậu đi."

    Lại đắn đo cân nhắc một hồi, cô ta liền đồng ý, quyết định lại mạo hiểm một lần nữa.

    "Một lát nữa cậu ở cửa sau chờ, tớ đi dụ người canh ở cổng đi, đem cậu đưa vào, đến lúc ý nó có tình nguyện theo cậu đi hay không, thì chỉ có thể dựa vào năng lực của cậu thôi."

    Liễu Hãn Sanh vui mừng gật đầu: ' Chỉ cần gặp được Úy Ương, tớ liền có thể thuyết phục cô ấy đi theo mình.'

    Úy Lan không cho là đúng.

    Úy Ương hiện tại, không giống trước đây, trong lòng nghĩ cái gì, cô ta không đoán được, Liễu Hãn Sanh cũng như thế thôi.

    Huống hồ cô ta hiện tại là tàn hoa bại liễu, Liễu Hãn Sanh nhìn thấy cái cổ toàn dấu hôn kia, có thể hay không chấp nhận được còn không rõ.

    Úy Ương hiện tại đang ngồi ở một cái dinh thự nhỏ, kiến trúc vô cùng tinh xảo, lầu trên là phòng ngủ, lầu dưới là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, phòng sách đầy đủ mọi thứ.

    Nơi này là Mộ Nhung Trưng vì cưới cô mà đặc biệt xây dựng, còn cho tới một người hầu.

    Úy Ương ăn xong bữa sáng, liền nghĩ đến mẹ cô.

    Cô phải lập tức đi gặp mẹ, trước khi bị tổ mẫu đánh cứu về, hơn nữa, một mình cô trở về nhất định không có tác dụng, nhất thiết phải kéo theo Mộ Nhung Trưng cùng đi mới được.

    Sau khi hạ quyết tâm, cô chạy tới cửa trước hỏi vệ binh:

    "Doanh trưởng Mộ của mấy anh đâu?"

    "Báo cáo, doanh trưởng đi quân doanh rồi."

    "Ta cần lập tức gặp doanh trưởng Mộ của các anh, muộn một chút là mất mạng người, cái này các anh gánh vác không nổi đâu. Nếu như các anh không muốn cho ta ra ngoài, thế thì lập tức đi gọi người tới, nhanh"

    Vệ binh nhát gan, bị dọa sợ, cử ra một người chạy đi.

    Úy Ương ở trong phòng đợi, một bên nhìn cái nơi quen thuộc này, một bên hồi tưởng lại thời gian cô với Mộ Nhung Trưng từng trải qua, không hiểu được tại sao cô lại trọng sinh.

    Ông trời là muốn cô bù đắp tiếc nuối, hay là muốn cô một lần nữa thoát khỏi Mộ Nhung Trưng, bắt đầu lại một cuộc đời mới.

    Nghĩ rất nhiều.

    Cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô thầm hít một hơi, 'Tứ thiếu, tôi muốn xin anh một việc.'

    Lúc quay đầu lại phát hiện đứng trước cửa, không phải là Mộ Nhung Trưng, mà là Liễu Hãn Sanh.
     
    Dương2301, Nicola Angelalinhlinh2308 thích bài này.
  4. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 13: Hỏng rồi, hắn nổi trận lôi đình rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ' Liễu Hãn Sanh? Anh.. Anh sao lại tới đây?'

    Lúc trước nhìn thấy Liễu Hãn Sanh, cô sẽ yêu thích vô cùng.

    Thiếu niên sáng ngời này, ôn tồn nhã nhặn, không riêng bộ dáng đẹp, tính khí cũng tốt, là bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh. Có thể có được sự bảo vệ và yêu thích của hắn, với cô là một việc vô cùng hạnh phúc.

    Nhưng hiện tại, nhìn thấy hắn, lưng cô liền đổ mồ hôi lạnh.

    Nguyên nhân duy nhất, kiếp trước, Liễu Hãn Sanh tiếp cận cô không có mục đích gì nhưng vì bản đồ bảo tàng kia trên tay cha mà hao tâm tổn sức, cuối cùng khiến cô tâm nguội ý lạnh.

    "Anh tới đưa em đi."

    Hắn bước mấy bước tới.

    Hôm nay Úy Ương mặc một thân váy thủ công tinh xảo, eo thon tinh tế, ngọc ngà xinh đẹp, như sen tựa lan, đẹp không gì sánh bằng.

    Cô ăn mặc như vậy, tinh tế khiến người khác không thể rời mắt.

    Hắn muốn nắm tay cô.

    Cô với hắn lúc trước luôn tuân thủ lễ nghĩa, chưa từng nắm tay, cũng chưa từng hôn.

    Hôm nay nhìn thấy hắn đường đột như thế, cô khẽ lùi lại, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất, phải duy trì khoảng cách với hắn.

    "Ai cho anh vào đây! Đi ra ngoài.."

    Cô gấp gáp kêu.

    Liếu Hãn Sanh mắt nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, nhất thời đau lòng nhìn thẳng cô, trong miệng rống giận một câu: ' Anh không tới, lẽ nào em muốn đi theo cái tên cầm thú không bằng súc sinh kia, trơ mắt nhìn hắn giày vò em à?'

    Úy Ương cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt nhìn qua có vẻ thật sự đau lòng cho cô, nhưng trên thực tế thì..

    "Liễu Hãn Sanh, anh mau rời khỏi đây, Mộ Nhung Trưng bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, để hắn nhìn thấy anh ở đây, sự việc sẽ rất phức tạp"

    Cô ra mở cửa, đẩy hắn đi, trong lòng gấp muốn chết: Tên gia hỏa kia một khi bị chọc giận, thật không dễ gì có thể hòa hoãn được.'

    "Anh không sợ hắn. Em cũng không cần sợ hắn. Úy Ương, hôn lễ của em với hắn, căn bản không tính. Hắn không có khả năng cho em danh chính ngôn thuận, đến danh phận vợ bé hắn cũng không cho em. Hôn nhân như thế, em tùy lúc đều có thể không tuân thủ. Mau đi cùng anh đi."

    Hắn lôi kéo cô ra bên ngoài, một bộ như muốn đối đầu đến cùng với Mộ Nhung Trưng.

    Úy Ương da đầu tê rần, tâm loạn ý hoảng.

    "Anh điên rồi à, anh chỉ là nam sinh trung học, hắn là doanh trưởng quân đội đóng quân thành phố Ôn, anh lấy cái gì cùng hắn đấu, thả em ra, em sẽ không rời khỏi đây đâu."

    Trứng chọi đá, đấy là tự tìm diệt vong.

    Người khác không biết thân phận thật sự của Mộ Nhung Trưng, nhưng cô thì quá rõ.

    Người như vậy, không phải loại người không có bối cảnh như Liễu Hãn Sanh có thể đối đầu được, hơn nữa, cô cũng không cần thiết vì một người đàn ông trong tim đầy danh lợi như hắn đi đối đầu với Mộ Nhung Trưng, khuyên hắn đi, chỉ là xem trọng phần tình cảm ngày trước.

    Cô dừng bước, muốn thoát khỏi tay hắn.

    Nhưng hắn nhất quyết không buông.

    "Nếu anh không muốn xui xẻo lớn, thì lập tức buông em ra"

    Lời vẫn còn trong miệng cô, hành lang liền truyền đến một tiếng rống: ' Liễu Hãn Sanh, con mẹ nó ngươi buông cô ấy ra cho ta, nếu không, ta khiến ngươi có chân đi vào không có chân đi ra'

    Đầy miệng lệ khí, khiến người không rét mà run.

    Úy Ương nhìn cuối hành lang, Mộ Nhung Trưng một thân quân trang, mặt đầy sương lạnh, mắt tựa lãnh kiếm, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm, từng bước từng bước tới, thổi tới một trận gió lạnh, khiến cả người cô đông cứng tại chỗ.

    Thấy hoàn cảnh này, cô trong lòng âm thầm kinh hãi kêu: Hỏng rồi, hỏng rồi, hắn nổi trận lôi đình rồi, này như nào mới tốt đây?
     
    Dương2301, Nicola Angelalinhlinh2308 thích bài này.
  5. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 14: Lời ngon tiếng ngọt, cô miệng đầy nói dối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu Hãn Sanh cũng cả kinh, không nghĩ tới sẽ đụng phải người này, bộ dạng hung thần ác quỷ kia, như muốn lột da uống máu hắn.

    Vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn, làm hắn không hiểu sao sợ hãi, tay không tự nhiên liền buông lỏng tay.

    Úy Ương nhân cơ hội rút tay lại, vội vội vàng vàng vứt bỏ Liễu Hãn Sanh, hướng cái người ánh mắt tức giận kia, lại trầm tĩnh như cũ, cắn răng, lao tới, trước tiên là ôm chặt chân của hắn.

    "Tứ thiếu, anh về thật đúng lúc, bây giờ, tôi có thể ở trước mặt anh với hắn, đem chuyện này nói rõ ràng minh bạch."

    Cô gắt gao ôm hắn, nhìn về phía gương mặt hiện lên khiếp sợ của Liễu Hãn Sơn:

    Liễu Hãn Sanh, anh cũng nghe cho kỹ đây, em gả cho doanh trưởng Mộ là cam tâm tình nguyện, không phải hắn ép gả, từ nay về sau, em nguyện cùng hắn sớm sớm chiều chiều, đến khi đầu bạc. Vì thế, em với anh chỉ có quan hệ bạn học, không hơn.'

    Đây tuyệt đối là lời nói dối dỗ dành người ta.

    Tên gia hỏa trước mắt là tên hỗn đản mà cả đời này cô muốn trốn thoát.

    Cái duy nhất không nói dối là, tình cảm của cô với Liễu Hãn Sanh, đích xác chỉ là quan hệ bạn học: Đứa trẻ mười mấy tuổi, đối với tình yêu chỉ là ngu ngơ mờ mịt, nói trắng ra, đó căn bản không phải là tình yêu.

    Đời trước, cô ở nước ngoài nhiều năm sau mới nhìn rõ.

    Hiện tại, cô càng nhìn thấy rõ ràng.

    Mà giờ phút này, cô cần cùng với Liễu Hãn Sanh phân rõ ranh giới, vừa là để bảo toàn bản thân, cũng là bảo toàn hắn.

    Liễu Hãn Sanh lộ ra nồng đậm sự thất vọng, không nghĩ tới cô không biết xấu hổ đi ôm Mộ Nhung Trưng, thái độ này thật sự không biết xấu hổ.

    "Úy Ương, em có biết xấu hổ hay không?"

    Hắn bị tức điên rồi, từ trước tới nay, hắn nhìn cô như trân bảo, cô lại muốn như thế tự hạ thấp mình.

    "Em ăn ngay nói thật, sao lại là không biết xấu hổ? Mộ Nhung Trưng mới là người đàn ông em muốn gả, chỉ có người như hắn, mới cho em cuộc sống mà em muốn, giúp đỡ em, còn có mẹ em, giúp em thoát khỏi biển khổ. Em với anh, chẳng qua chỉ là bạn học, tình bạn có nặng cũng không bằng tình nghĩa vợ chồng, về sau, em muốn đời đời kiếp kiếp theo hắn, làm cặp phu thê dài lâu. Anh là người ngoài, phiền anh đừng tới đảo loạn cuộc sống của chúng em."

    Một màn 'Dỗ dành người' này, lời ngon tiếng ngọt từ răng môi toát ra, cô tự cảm thấy da gà rơi đầy đất.

    Nhưng mà, vì xoa dịu lửa giận của hắn, cô thật sự cắn răng đem cái gì có thì đều lấy hết ra rồi, nói một miệng đến lương tâm cũng cắn dứt.

    Thiên linh linh địa linh linh, tứ phương thần tiên tới hiển linh, bảo vệ con an toàn độ kiếp đi.

    Tuy rằng cô trước giờ không tin quỷ thần, nhưng hiện tại chỉ có thể cầu nguyện như vậy.

    Cô một bên trong lòng niệm, một bên nhìn trộm Mộ Nhung Trưng.

    Ha ha ha, lời cầu nguyện hiển linh rồi, cái ánh mắt tức giận đùng đùng kia từ từ giảm đi, đôi mắt bốc hỏa từng chút từng chút bình tĩnh lại, ánh mắt mãnh liệt trở nên sâu không lường được, nhưng lại nóng rực nhìn cô.

    "Lời thật lòng"

    Hắn hỏi cô.

    Ủy Ương dơ tay, chỉ lên trời thề, vẻ mặt nghiêm túc, ' Ngẩng đầu ba thước có thần linh, Úy Ương ta chưa từng nói dối, thân này trừ Mộ Nhung Trưng không gả, đời này nhận định nhận anh làm chồng, nếu như phản lời thề, trời đánh ngũ lôi'

    Thần linh cái gì?

    Cô là người theo thuyết vô thần, mới không sợ sét đánh.

    Chỉ cần có thể dỗ được hắn, vô sỉ nói dối lần nữa, cô đều có thể nghĩ ra tiếp.

    Mộ Nhung Trưng cong cong khóe môi, tức giận tiêu tan, nhưng tin hay không, cô thật sự nhìn không ra, người đàn ông này tâm tư quá khó đoán.

    Liễu Hãn Sanh thì hoàn toàn thương tâm muốn chết, 'Úy Ương, không nghĩ tới cô là người như thế, mấy năm nay, trách ta mắt mù, nhìn nhầm cô."

    Hắn vứt lại một câu thất vọng, oán giận rời đi.

    Úy Ương coi như không thấy, lấy toàn tâm toàn sức cười với người đàn ông bên cạnh, sợ hắn đem người ngăn lại, đem anh ta đánh tàn phế, còn hao tổn tâm sức kéo hắn về phía phòng, 'Tứ thiếu, tôi có việc cần thương lượng với anh, chúng ta vào phòng từ từ nói chuyện được không?'

    Ai biết vừa mới vào phòng, tên gia hỏa này véo tai cô, cả mặt ghét bỏ kéo cô ra, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh: ' Nha đầu thối, hóa ra em giỏi diễn như vậy a'
     
  6. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 15: Nịnh người, tuyệt đối là môn kỹ năng sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đau, đau, đau..'

    Ai ya, cái tên hỗn đản đáng chết này, xuống tay thật nặng, tai bị hắn nhéo rơi xuống đất luôn rồi.

    Úy Ương không nhịn được phát ra một trận kêu thảm, đau đến lông tơ dựng đứng hết cả lên.

    Quan trọng là cái ánh mắt nguy hiểm kia, nhìn chằm chằm khiến cô hoảng muốn chạy trốn.

    Xong rồi..

    Lại bị hắn vạch trần rồi.

    " Biết đau, còn dám trêu đùa ta, có ý gì?'

    Mộ Nhung Trưng buông tai cô ra, đổi lại dùng đôi tay nhéo gương mặt phấn nộn của cô, nhéo đến khi mặt cô biến thành cái mặt heo.

    "Không có, tuyệt đối không có. Trời đất chứng giám, đây tuyệt đối là lời nói thật lòng.'

    Cô muốn tự cứu lấy cái mặt của mình.

    Đau chết được.

    Mộ Nhung Trưng, anh đem mặt tôi nhéo hỏng rồi.

    Âm thanh đều biến giọng luôn rồi.

    " Lời nói thật lòng?'

    "Đúng, so với vàng còn thật hơn.'

    " Được, vậy chúng ta động phòng.'

    Ách, cái gì?

    Một trận trời đất quay cuồng, cô một lần nữa bị hắn ném lên giường, người đàn ông này lại đè lên người cô, đôi tay to lớn đang cởi cúc váy của cô.

    Đối mặt với tình thế đột ngột này, Úy Ương mặt nhất thời biến sắc, vội vội vàng vàng giữ lấy cái tay cơ hồ to gấp đôi tay cô kia.

    "Tứ thiếu.. Tứ thiếu anh là đàn ông, đàn ông thì phải giữ lời. Người bất tín không chỗ đứng, nghiệp bất tín không hưng, quốc bất tín không yên. Làm người nhất định phải làm một người có chữ tín. Anh nói đợi tôi lớn hơn chút mới viên phòng, nói lời giữ lời, chúng ta ngày tháng còn dài, anh vội cái gì?'

    Lời này, phỏng chừng là câu nói dài nhất mà từ lúc cô gặp hắn đến giờ.

    Vốn chỉ là dọa cô, Mộ Nhung Trưng nhìn chằm chằm tay nhỏ như ngọc kia, ở phía sau chậm rãi di chuyển lên, ngắm cô.

    " Ai, vật nhỏ, em rốt cuộc tính cái quỷ chủ ý gì?'

    "Tôi không tính cái quỷ chủ ý gì.'

    " Em cho ta là kẻ ngốc sao?'

    Hắn mắt kiếm lạnh lùng nhìn cô, bình tĩnh đến không có nửa phần**.

    "Em sợ ta thương tổn Liễu Hãn Sanh, đem ta không nhìn ra sao?'

    Khụ khụ khụ, tên gia hỏa này, quá khó lừa rồi.

    Bất quá, cũng khó trách, ai bảo thái độ cô trước sau thay đổi nhanh như thế.

    " Anh muốn nghe lời nói thật sao?'

    Cô cười theo.

    "Nói ra nghe xem.'

    Nhéo cằm cô, hắn biểu tình lành lạnh, khiến người ta khó mà phán đoán tâm tình của hắn lúc này," Vật nhỏ, em nghe cho rõ đây, em dám trêu đùa ta, ta nhất định khiến em kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.'

    Cái người này lại hù dọa cô rồi.

    Cô chỉ có thể liều mạng gật đầu, "Một, tôi không nịnh anh, vừa rồi đều là lời nói thật lòng của tôi; Hai, tôi đã hiểu rõ tôi với Liễu Hãn Sanh chỉ là tình bạn; Ba, tôi đích thật là không muốn anh tổn thương hắn. Bởi vì tôi không muốn thiếu nợ. Hắn vì anh mà bị thương, lương tâm tôi sẽ bất an, thả hắn đi, coi như tôi với hắn không ai nợ ai nữa.'

    Lúc nói đến cái thứ ba, Mộ Nhung Trưng nheo mắt, đợi nghe xong, cái khí tức phẫn nộ kia từ từ tiêu tan.

    Chỉ là ánh mắt nghi ngờ vẫn không hề vì thế mà thay đổi.

    " Tứ thiếu, sau này chúng ta là vợ chồng rồi đúng không? Giữa vợ chồng nên có sự tín nhiệm lẫn nhau. Anh phải tin tưởng tôi.'

    Úy Ương đánh liều xin tín nhiệm.

    Mộ Nhung Trưng lại phì cười, duỗi tay hung hăng nhéo khuôn mặt trứng gà của cô một chút, "Ta gặp qua nhiều người so với em ăn cơm còn nhiều hơn, mấy lời này của em, câu nào nên tin, câu nào không nên tin, em khiến ta không phân biệt được rồi!'

    Cô chỉ có thể cắn môi, giả vờ vô tội: ' Tôi quả thật là thật lòng.'

    Hắn lại hừ một tiếng, từ trên người cô xuống, gối đầu lên Úy Ương," Tiếp tục diễn.'

    Được thôi!

    Cái người này thật sự thật sự quá khó lừa rồi.

    Nịnh hắn, tuyệt đối là một môn kỹ năng sinh tồn.

    Cô nghĩ nghĩ, quyết định thay đổi cái phần cao lãnh kiếp trước kia, chủ động thân cận hắn, xông lên phía trước, yếu ớt hôn hắn một cái: ' Thật không phải diễn mà, tôi quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, tôi sống là người của anh, chết là ma của anh.'
     
  7. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 16: Tính tình đại biến, quá không thích hợp rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Động tác này, thật quá thân thiết rồi.

    Lời này, càng buồn nôn tới cực điểm.

    Nhưng là, Úy Ương cố gắng bỏ qua sự tiếp xúc miệng đầy đường đột đó, muốn khiến bản thân có nhìn có vẻ thật chân thành.

    Mộ Nhung Trưng bị cô đột ngột hôn như thế, ngẩn người.

    Hắn cực kỳ ngoài ý muốn, nghiêng ánh mắt, như bay từ trên giường nhảy dựng lên, tiện thể kéo cô đứng dậy, đảo quanh cô nhìn.

    "Làm gì thế?"

    Trong lòng cô bất ổn.

    "Em uống nhầm thuốc à?"

    Hắn đưa ra kết luận.

    Anh mới uống nhầm thuốc ý.

    Không có việc gì chạy tới ép hôn cô, đem toàn bộ cuộc đời cô đảo lộn.

    Úy Ương trừng lớn mắt, miệng đầy ủy khuất: ' Con mắt nào của anh nhìn thấy em uống nhầm thuốc?'

    "Thái độ trước sau quay 180 độ, bắt đầu tính từ tối qua, em liền trở nên không bình thường."

    Tên gia hỏa này dơ tay muốn ấn trán của cô.

    Cô vội trốn, tuy rằng động tác này của hắn không có ác ý, càng giống kiểu đùa cợt, nhưng, thật sự rất đau.

    "Anh có phải hay không quá khó hầu hạ rồi? Em ghét anh, anh tức giận, em thích anh, anh cũng không vừa ý, Tứ thiếu, xin chỉ điểm, em nên làm như thế nào?"

    Cách hai bước chân, vẻ mặt nhu nhược đáng thương, đôi mắt lại long lanh.

    Mộ Nhung Trưng ôm ngực, bình tĩnh nhìn, trong lòng có thể xác định, bắt đầu từ hôm qua, sau khi hắn đem cô về, cô liền tâm tình đại biến, tuy rằng như cũ sợ hắn, chán ghét hắn, nhưng là, cô trong lòng một dáng, ngoài mặt một dáng, hiểu được đem những cảm xúc không tốt kia thu lại, còn nói ra lời khẩu thị tâm phi, thậm chí chủ động tiếp cận hắn.

    Nhưng là, cô rốt cuộc có phải là thật lòng? Hắn một chút cũng không cảm nhận thấy, hắn đây sống đến ngần này tuổi là sống uổng phí trên người heo à?

    "Em hầu hạ ta sao? Chưa hầu hạ sao biết được ta không dễ hầu hạ?"

    Hắn lười nhác ngồi xuống sô pha bên cạnh, trong miệng nói ra không ít lời ái muội,

    Úy Ương 16 tuổi cuối cùng da mặt mỏng, ngăn không được trên mặt liền hiện lên một tầng hồng nhạt, trong miệng thì thầm phun ra một câu: Màu ngói quả nhiên không thay đổi được giọng điệu của màu ngói.

    "Tứ thiếu, tôi rốt cuộc nên làm thế nào anh mới như ý vừa lòng?"

    Cô bước tới, rót trà cho hắn.

    Mộ Nhung Trưng lần nữa yên lặng nhìn chăm chú, ánh mắt cổ quái.

    Không thích hợp a, quá không thích hợp.

    Ví như loại chuyện bưng trà rót nước này, nếu như trước đây, cô có chết cũng không đồng ý làm.

    Hắn nhớ cô từng nói, hắn vĩnh viễn đừng hòng có được trái tim cô, càng không thể tới nịnh hót hắn.

    Cái cô bé nhát gan này, đối mặt với hắn luôn là ấp a ấp úng, trong mắt hắn nhìn, mang theo sợ hãi, lại mang theo sự quật cường.

    Cô với những người khác ở chung, sẽ cười, đôi mắt sáng bừng phát sáng, sẽ đẹp như hoa sơn chi nén nụ, nhưng khi ở với hắn, cô không cười, ánh mắt tuyệt vọng, giống như bông hoa cúc bị mưa tuyết đánh, tử khí nồng đậm, có thể không nói liền tận lực không nói, một bộ dáng quật cường muốn cùng hắn lấy chết đối đầu.

    Nhưng từ tối hôm qua, cô hình như thay đổi rồi.

    Mộ Nhung Trưng nâng chén trà lên, tâm tư ngầm xoay chuyển, nghĩ không rõ rốt cuộc sao tâm tình thay đổi rồi, nửa ngày, mới phun ra một câu, 'Tùy em thích, nhưng là..'

    Hắn đặt chén trà xuống, duỗi tay nắm lấy tay cô, kéo một cái, đem cô kéo đến trên đầu gối, ôm chặt, ngửi mùi hương tự nhiên trên cơ thể cô, cảm nhận rõ ràng sự bài xích trên cơ thể cô, đến ý cười trên mặt cũng sắp không giữ được rồi.

    "Nhưng là, ngàn vạn lần đừng trêu đùa ta."

    "Không dám, tuyệt đối không dám."

    ' Còn có, muốn lừa ta, trước tiên đem phản ứng trên cơ thể em luyện tập tốt, ta vừa chạm em, em liền muốn trốn, nói cái gì mà thích ta, trợn mắt nói dối, em còn tệ lắm.

    Nói rồi, hắn trực tiếp nhéo mũi cô.

    Cô vội vàng cứu cái mũi của cô.

    Tên hỗn đản này, đem cô thành món đồ chơi sao?

    Chốc lát vuốt tóc, chốc lại ấn trán, lúc lại véo mặt, chốc lại nhéo mũi, cô bị hắn nghịch hỏng rồi.
     
    Thanh ngu, Dương2301Nicola Angela thích bài này.
  8. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 17: Xử em, khiến em sinh con cho ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai nha, đừng nhéo mũi tôi nữa, đau a.. Anh còn nhéo, tôi véo lại anh đấy nhé"

    Úy Ương một bên đẩy móng vuốt của hắn ra, một bên âm thầm tự dặn bản thân, không thể trở mặt với hắn, trong miệng khẽ tranh luận: "Mọi việc đều có quá trình thích ứng, tôi sao có thể lập tức là quen việc bị anh ôm ấp hôn hít"

    "Lại thật sự càng ngày càng biết nói chuyện rồi."

    Mặc kệ là cô vì cái gì cùng với trước kia khác nhau như hai người, trong lòng Mộ Nhung Trưng là càng thích cô của hiện tại hơn.

    Cô trước kia, ánh mắt lạnh băng, lời nói lạnh lẽo, bây giờ không như thế nữa, đôi mắt nhỏ lộ ra một khí chất linh động, không những dám cùng hắn cò kè mặc cả, còn dám cùng hắn trêu đùa tâm tư, tuy rằng có chút khẩu thị tâm phi, nhưng so với trước kia, vật nhỏ này trở nên càng ngày càng thú vị rồi.

    Nghĩ tới những ngày sau này sẽ càng thêm thú vị hơn.

    Mộ Nhung Trưng đang nghiên cứu Úy Ương, ngược lại, Úy Ương cũng đang nghiên cứu hắn.

    Cô nhìn ra, tới thời khắc này, khí tức trên người Mộ Nhung Trưng kia, coi như hoàn toàn tan biến rồi, kiếp trước, vận mệnh tàn tật của Liễu Hãn Sanh coi như sửa chữa lại được rồi.

    Cũng có thể nói, lời mềm tiếng ngọt mà dỗ hắn, so với việc đối nghịch hắn, hiệu quả tốt hơn; Sau, chỉ có đốt lửa trên dầu, không những sẽ hủy hoại chính mình, càng đem tai họa cho người khác.

    Nói cách khác: Tên gia hỏa này, ăn mềm không ăn cứng.

    "Nói đi, em cho người đem ta từ quân doanh gọi về, làm cái gì? Tới xem em với người trong lòng ở trong tân phòng của chúng ta lôi lôi kéo kéo à?"

    Ngữ khí rất nhẹ nhàng, hiển nhiên đây không phải một câu lên án mà là một câu trêu chọc.

    "Sao có thể như thế!"

    Úy Ương đột nhiên kinh hô.

    Cái người Mộ Nhung Trưng tính khí cổ quái này, giây trước vẫn còn tốt, giây sau liền duỗi thẳng đầu gối, để cô trượt xuống, cô cả kinh, theo bản năng vòng tới giữ cổ hắn, bởi vì dùng lực quá mạnh, cái mặt nhỏ của cô trực tiếp đụng vào mặt hắn.

    Môi với mặt cô một chút nữa là chạm vào rồi.

    Đang kinh hãi, cô nhìn thấy khóe môi hắn nhếch lên.

    Nga, đáng giận, cư nhiên cố ý đùa cợt cô.

    "Ai, anh đừng có đổ oan cho tôi có được không? Tôi đến hắn vào như thế nào còn không biết."

    Nếu đã vòng tới giữ rồi, vậy thì giữ đi..

    Bản thân như vậy, với cô là trải nghiệm hoàn toàn mới, tim khó hiểu đập điên cuồng, vòng tay của người đàn ông, ngũ quan vừa anh tuấn vừa trẻ trung, so với Mộ Nhung Trưng 32 tuổi, ít hơn một phần cẩn trọng nghiêm trang, nhiều hơn một phần tà khí.

    Cô nhìn đến rõ ràng, đáy mắt tên tiểu tử này ngầm lóe ra tà quang, tựa hồ rất hưởng thụ tư vị trêu đùa cô.

    Mày rậm kia, như lưỡi đao; Đôi mắt kia, tựa biển rộng; Cái mũi kia, có chút xinh đẹp; Đôi môi mỏng kia, không hiểu sao khiến cô nhớ tới nụ hôn kiếp trước, hai má nóng lên, khiến cô chán ghét, kiếp này nụ hôn đầu của họ, lại khiến cô có chút hoài niệm khó quên.

    "Ý của em là có người đưa vào?"

    "Đúng!"

    Mộ Nhung Trưng gật gật đầu, "Việc này ta sẽ cho điều tra rõ. Hiện tại nói xem mục đích em đem ta gọi về."

    Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, thật kích động muốn làm việc xấu, đặc biệt là khi bị cô giữ như này, cơ thể mềm mại kia vùi ở trong lòng hắn, quá kích thích hắn rồi.

    "Tôi muốn xin anh một việc"

    "Xin ta?"

    Hắn nhướng mày.

    "Ân"

    "Em nịnh bợ như thế, là vì có việc muốn xin ta?"

    Hắn bừng tỉnh, cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp cho sự "khác thường" của cô.

    "Nếu anh một hai cứ phải hiểu như vậy, cũng.. được"

    Cực kỳ cẩn thận quan sát, Úy Ương sợ hắn lại lật mặt không nhận người.

    Mộ Nhung Trưng đích xác nheo mắt lại, cả người lập tức liền trở nên cao thâm khó đoán, lấy tay trụ giữ cằm cô, "Em sẽ không lại muốn xin ta thả em đi chứ.. Ai, em nghe cho rõ đây, em là người phụ nữ của ta rồi, nếu lại dám nói những lời này, ta trực tiếp xử em, khiến em sinh con cho ta.."
     
    Thanh ngu, Dương2301Nicola Angela thích bài này.
  9. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 18: Xin anh đó, cùng tôi về một chuyến đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai nha, như thế nào không quản kiếp trước, hay là kiếp này, tên gia hỏa này đều như vậy nhớ thương suy nghĩ muốn cô sinh con?

    Hắn là bị cái gì chọc điên, muốn làm cha như thế?

    Kiếp trước, hắn khiến cô mang thai hai lần, đáng tiếc hai thai đều không giữ được đến cuối cùng, kiếp này, lại lấy cái này ra uy hiếp cô.

    Úy Ương vội vàng lắc đầu: "Không phải. Tôi đã quyết định sống làm người của anh, chết làm ma của anh, như thế nào còn muốn anh thả tôi đi. Tứ thiếu, anh thật sự thật sự nghĩ nhiều rồi!"

    Người này đối với cô, tựa hồ thực lo được lo mất.

    Thật là kỳ quái, hắn rốt cuộc nhìn trúng cô cái gì?

    Một hai muốn cưới cô.

    Một hai bắt cô sinh con.

    Trên thế giới này lại không phải chỉ có cô là phụ nữ.

    Cô thật sự thật sự không hiểu.

    "Thế là việc gì?"

    Thần sắc hắn cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

    "Tôi muốn về nhà thăm mẹ."

    "Chỉ chuyện này?"

    "Ân. Là chuyện này."

    "Ngày mai mới lại mặt, hôm nay mới là ngày tân hôn đầu tiên, không phải ngày lại mặt"

    Hắn đối với thỉnh cầu này của cô cảm thấy nghi hoặc.

    "Tôi không biết, nhưng là, tôi hôm nay nhất định phải về nhà một chuyến."

    "Lý do."

    "Nếu tôi không về, mẹ tôi sẽ bị đánh chết, anh đi cùng tôi đi cứu mẹ có được không?" bàn tay trắng nhỏ dài khép trước ngực, cô vẻ mặt thành kính, hai mắt lộ ra sự mong đợi thật sâu: "Xin anh đấy, việc này, rất gấp rất gấp. Một khắc không thể chậm trễ."

    "Mẹ em bị đánh?"

    "Đúng!"

    "Em như thế nào lại biết?"

    "Đoán. Mỗi lần chỉ cần tôi làm chuyện xấu, bà tôi sẽ đánh mẹ tôi chút giận. Tôi đoán, nếu chuyện tối qua tôi lén ra ngoài đến tai bà, mẹ tôi sợ không tránh khỏi trận đòn. Không có tôi ở bên cạnh ngăn, tôi sợ mẹ sẽ bị bà đánh thương nặng.. Xin anh đấy, cùng tôi đi một chuyến, có được không?"

    Úy Ương chớp đôi mắt thủy lệ linh quang, biểu lộ ánh mắt chân thành xưa nay chưa từng có, tràn đầy cảm giác ỷ lại, khiến cô hiện lên yêu mị hút hồn.

    Mà đúng sự yêu mị này, trêu chọc hắn thật sâu.

    Mộ Nhung Trưng là chủ nghĩa nam giới mạnh mẽ, kiểu đàn ông này, đa phần đều thích bảo vệ kẻ yếu, cho nên, phần cầu xin như này, đầy khả năng có thể rung động hắn.

    "Em với mẹ, thường xuyên bị đánh?"

    "Ân, cha tôi mất sớm, bà nói là do tôi với mẹ khắc chết cha, luôn rất ghét mẹ con tôi, một khi gặp chuyện không vừa ý, liền tìm tới mẹ con tôi gây sự. Mẹ là người thân duy nhất của tôi trên đời. Tứ thiếu, tôi không thể để mẹ xảy ra chuyện."

    Nhắc tới mấy người Ưng gia đó, mắt cô sâu kín tối sầm lại.

    Mộ Nhung Trưng liếc cô, trong lòng không xác định được cô đây là đang muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định, cô đích thực lo lắng cho mẹ.

    "Phó quan Trương.."

    Hắn hướng ra ngoài kêu một tiếng.

    Rất nhanh, phó quan Trương chạy lên lầu đáp: "Có, Tứ thiếu có gì phân phó?"

    "Chuẩn bị xe, chuẩn bị lễ vật, ta muốn cùng Tứ thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ"

    "Rõ"

    Phó quan Trương lại chạy xuống dưới.

    Ai nha, tốt quá rồi, hắn đồng ý rồi.

    "Cảm ơn Tứ thiếu."

    Cô nhất thời lộ ra nụ cười vui mừng, sáng lấp lánh, so với ánh sáng mặt trời còn rực rỡ hơn, lập tức hấp dẫn ánh mắt Mộ Nhung Trưng.

    "Nhưng có một điều kiện"

    "Cái gì?"

    Nụ cười không khỏi cứng lại.

    Chán ghét chết đi được, người này sao lại thích kèm theo điều kiện thế.

    "Đừng động!"

    Mộ Nhung Trưng cúi đầu.

    Hắn không muốn khắc chế nữa, cuối cùng lần nữa nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi phấn nộn kiều diễm kia của cô, nếm hương sữa nhè nhẹ trên môi cô.

    Ân, Cô vừa nãy uống sữa.

    A, cái cô gái vẫn còn giống như đứa trẻ thích uống sữa này, nhỏ như vậy, lại có thể dễ dàng đem hắn dễ dàng trêu chọc mất đi tự chủ.
     
    Thanh ngu, Dương2301Nicola Angela thích bài này.
  10. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 19: Là chủ tướng, tiền đồ không có giới hạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới lầu, Úy Lan vô cùng vui vẻ, sau khi cô ta đem người đưa lên lầu, liền ở dưới lầu canh chừng.

    Cô ta vốn muốn đưa Liễu Hãn Sanh vào đưa Úy Ương chạy trốn, có thể chạy thoát hay không không quan trọng.

    Chỉ cần Úy Ương vừa chạy đi, màn diễn hôm qua của cô sẽ bị lộ tẩy, như vậy, cô nhất định sẽ bị Mộ Nhung Trưng ghét bỏ.

    Sau đó, cô ta sẽ tới an ủi Mộ Nhung Trưng, từng chút từng chút dùng trân tình của cô ta cảm động hắn.

    Đúng, có thể gả cho hắn, chỉ có thể là cô ta.

    Cô ta, Úy Lan, lúc nhỏ từng xem mệnh, số giàu sang phú quý, là vượng phu, là hưng thịnh, là tôn quý một phương.

    Mà cô ta nhìn trúng Mộ Nhung Trưng, hiện tại tuy chỉ là một doanh trưởng nhỏ, nhưng, đó là một doanh trưởng đặc chủng, đào tạo là chiến binh đặc chủng. Người đàn ông này, không những anh tuấn thần võ, càng là tướng trong binh, tiền đồ không giới hạn a.

    Theo anh cô điều tra: Chi đội này, là ba tháng trước từ phía Đông quân khu Thụy Thành Nam Giang bên kia phái tới đây, đóng quân tại đây là muốn tiến hành huấn luyện dã chiến trong rừng phía Nam của thành phố Ôn. Bọn họ là binh tướng anh dũng nhất quân khu phía Đông bộ, nhưng hình như vì chuẩn bị sang năm đầu xuân tác chiến quân lữ.

    Cô ta còn nghe nói, lai lịch của Mộ Nhung Trưng vô cùng lớn, địa vị cao quý lại thần bí, vẫn luôn tôn kính hắn vì: Tứ thiếu bình thường ở doanh trại, chỉ xưng hô quân hàm hoặc quân chức, sao có thể xưng hô tôn quý như thế, có thể thấy thân phận tuyệt đối không phải bình thường.

    Người đàn ông như thế, sinh ra nên là chồng của Úy Lan cô.

    Chỉ cần cho cô ta cơ hội, cô ta sẽ khiến Mộ Nhung Trưng hiểu rõ, so với Úy Ương cái thứ vô dụng kia, cha cô ở thành phố Ôn này là người có mặt mũi, cưới cô ta, so với cưới Úy Ương có lợi hơn nhiều.

    Kết quả, không tốn nhiều công sức, Mộ Nhung Trưng cư nhiên trở về rồi.

    Ha ha ha, thu hoạch này, làm cô ta ngoài sức tưởng tượng rồi.

    Bị bắt tại trận như thế, Úy Ương à Úy Ương, tao xem lần này mày thoát thân như nào!

    Bất quá, vì không muốn để Mộ Nhung Trưng biết cô là người đưa người vào, lúc hắn vào, cô ta nhanh như chớp trốn vào nhà vệ sinh, chỉ đợi bọn họ cãi nhau tung trời, tốt nhất Mộ Nhung Trưng trong lúc tức giận đem đôi nam nữ yêu đương vụng trộm kia đều bắn thì càng tốt.

    Không bao lâu, trên lầu quả nhiên truyền xuống tiếng rống lạnh đến thấu xương, cô ta nghe được mà cả người thoải mái, cười đến suýt sái quai hàm.

    Chỉ là, cô ta không vui vẻ được lâu, trên cầu thang truyền xuống một trận tiếng bước chân vội vội vàng vàng, cô ta lén lút nhìn, vốn tưởng rằng là Mộ Nhung Trưng khí tức sắp phát điên, không nghĩ tới lại là Liễu Hãn Sanh không chút tổn hại.

    Tình huống gì thế này?

    Mộ Nhung Trưng đem người thả đi?

    Cô ta cả đầu mơ hồ.

    Liễu Hãn Sanh hận đáng ra không nên tới, tức đến đau tim, vốn nghĩ cô bị ép gả, là chịu hết ủy khuất, kết quả lại là lòng tràn đầy vui sướng đến làm món đồ chơi của người ta, uổng phí hắn thích cô nhiều năm như thế, không nghĩ tới, cô thay đổi liền tuyệt tình lạnh lùng như thế.

    Ở cửa, phó quan Trương vừa nhìn thấy người thanh niên khí chất ngôi ngô không nên xuất hiện ở đây, làm sao không biết quan hệ giữa hắn với Úy Ương, trong lòng rùng mình, lập tức tiến lên ngăn lại: "Dám cả gan tự tiện xông vào biệt thự của Tứ thiếu, bắt xuống!"

    Liễu Hãn Sanh lúc đối mặt với ánh mắt của phó quan Trương, trong lòng giật mình, không khỏi nổi giận quát to: ' Ban ngày ban mặt, các người tùy tiện bắt người, trong mắt còn có vương pháp hay không? "

    Phó quan Trương mặc kệ, lạnh mặt vung tay," Tự ý xông vào dân trại, xử như kẻ trộm, xử lý như thế nào, đợi Tứ thiếu phân phó, tạm thời đem người áp giải sang một bên. "

    " Rõ!'

    "Còn có, đi đem cái người cho kẻ trộm này vào bắt ra đây"

    "Rõ!"

    Liễu Hãn Sanh sao đấu lại binh lính đã qua huấn luyện đặc biệt, vài lần hai tay liền bị khống chế, trong miệng kêu la như nào bọn họ cũng không có phản ứng.
     
    Thanh ngu, Dương2301Nicola Angela thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...