Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 090: Cậu giết người còn càn rỡ như thế

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng thảo luận bất tận, nghe như sóng sắp nhấn chìm Ôn Vãn.

       Lớp trưởng tựa hồ có hậu thuẫn, thẳng lưng, tự tin hỏi: "Cậu xem! Mọi người mắt tinh, cậu dám nói Weibo là giả?"

       Ôn Vãn khoanh tay ôm ngực, ngửa người ra sau, uể oải dựa vào trên ghế, tùy ý gật đầu, "Ừm, Weibo này quả nhiên là thật."

       Dứt lời, bầu không khí trong lớp đột nhiên trở nên bồn chồn.

      Những người vẫn đang bí mật thảo luận, đột nhiên trở nên táo bạo hơn, bắt đầu công khai chế nhạo.

       "Tôi nói rồi, cái kia Weibo nhất định là thật!"

       "A.. Thật không ngờ, cậu ấy lại có gan giết người!"

       "Cái này gọi là biết mặt không biết lòng, cậu cũng đừng quên, trước đó cậu ấy bị bắt cóc, nói không chừng tâm lý đã bị tra tấn bóp méo rồi!"

       "Cậu nói như vậy, tôi cũng cảm thấy tâm lý cậu ấy không bình thường!"

      ..

      Sự vu khống đồng phục, khiến anh em nhà Đinh đủ loại khẩu vị.

      Họ không thể chịu đựng được nữa, muốn thay Ôn Vãn biện hộ.

       Tuy nhiên, họ nhận được ánh mắt của Ôn Vãn, ra hiệu cho họ không nên hành động hấp tấp.

       Một mình cô đối phó với sóng gió nhỏ này là quá đủ rồi.

       Lớp trưởng đắc thắng cười lạnh một tiếng, "Nếu cậu đã thừa nhận, vậy thì cho chúng tôi một lời giải thích đi!"

       Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, ba phần mỉa mai bảy phần khinh thường nhìn hắn, "Cậu là thân phận gì, mà tôi phải giải thích với các người?"

       Với dáng vẻ thách thức như vậy, lớp trưởng tức giận nghiến răng.

       Hắn tức giận vươn tay chỉ vào mũi Ôn Vãn, suýt chút nữa nhổ vào mặt Ôn Vãn.

       "Cậu.. cậu giết người còn càn rỡ như thế, cậu quả thật không để luật pháp vào mắt!

      " Tôi muốn gọi cảnh sát, để cảnh sát xử lý cậu! "

       Ôn Vãn nhếch khóe môi, gợi lên một nụ cười phóng đãng," Chắc cậu không biết, tối hôm qua tôi mới từ đồn cảnh sát ra, nếu như cậu có thể lại bắt tôi vào, cũng coi như cậu có bản lĩnh. "

    Mọi người:"... "

       Lớp trưởng tức giận, không biết nên làm gì với Ôn Vãn, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên bước đến cửa lớp, hét vào trong--

      " Ôn Vãn, đi theo tôi tới văn phòng! "

       Lớp trưởng quay đầu lại, thấy giáo viên chủ nhiệm sắc mặt khó coi, như vớ được cọng rơm cứu mạng, cười lạnh.

      " Ôi, tôi không đối phó được cậu, chủ nhiệm lớp cùng ban lãnh đạo nhà trường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu! "

       Ôn Vãn đứng lên, lúc đi ngang qua hắn, thản nhiên nói:" Nói nhảm nhiều như vậy, còn dài dòng hơn cả đàn bà. "

       Lớp trưởng," Cậu.. Ôn Vãn!"

       Hắn tức thở hổn hển, nhưng Ôn Vãn vẫn bình tĩnh bước ra khỏi lớp, ném cho hắn một bóng lưng.

       Triệu Mân Na ngồi bên cửa sổ nhìn Ôn Vãn cùng giáo viên chủ nhiệm rời đi, chậm rãi mím môi.

      Thật ra vừa rồi cô rất muốn lên tiếng cho Ôn Vãn, nhưng làm sao lấy trứng chọi đá, cô chỉ là cán bộ môn mỹ thuật bé nhỏ, sao có thể chống lại cả lớp?

       Cô chắp hai tay, nhắm mắt cầu nguyện từ tận đáy lòng.

       Hi vọng Ôn Vãn có thể bình an vô sự.

      ..

    Văn phòng của hiệu trưởng--

      Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, mùi sách thoang thoảng, không khí yên tĩnh, vài vị lãnh đạo nhà trường đang ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng thở dài.

      Ôn Vãn đứng trước mặt họ.

      Thả lỏng vai, hông eo, một tay đút vào túi quần, toát lên phong thái ung dung tự tại cà lơ phất phơ.

       Lý Nhiễm nhìn vẻ mặt xám xanh của các lãnh đạo nhà trường, ho nhẹ vài tiếng, ra hiệu cho Ôn Vãn đứng đàng hoàng.

       Đứa nhỏ này thật là, lúc bình thường không nghiêm túc cũng không sao, bây giờ cũng không nhìn xem tình hình là như thế nào, rất nhiều lãnh đạo trường học đều nhìn chằm chằm vào cô, còn như vậy để cho người khác không bớt lo!
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 091: Tạt nước bẩn lên người cô, nhân tiện làm mất uy tín của trường

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Nhiễm liên tiếp ho khan, trừng mắt, lúc này mới khiến Ôn Vãn đứng thẳng người.

       Khuôn mặt căng thẳng của lãnh đạo trường lúc này mới giãn ra đôi chút.

      Hiệu trưởng cầm tách trà lên, nhìn Ôn Vãn từ trên xuống dưới, nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp mặt, trước đó cũng chỉ biết cô qua lời thầy cô khác mà thôi.

      Tiểu nha đầu xinh đẹp, nhưng tâm tư lại không để vào việc học, kỷ luật cá nhân lại càng một lời khó nói hết.

       Bây giờ có vẻ như, thật sự là vậy.

       Ông thổi cho Thiết Quan Âm bớt nóng, một lúc sau, mới bình tĩnh nói: "Học sinh Ôn Vãn, em có biết vì sao chúng tôi gọi em đến đây nói chuyện không?"

       Ôn Vãn gật đầu, mười phần dứt khoát, "Biết, bởi vì em đang được tìm kiếm thịnh hành trên Weibo."

       Hiệu trưởng gật đầu, trầm giọng chậm rãi nói: "Vậy em nói một chút đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

       "Em không phải bị cảnh sát bắt đi sao? Hôm nay sao em vẫn như bình thường, tiếp tục đến lớp?"

      Mọi người âm thầm vểnh tai lên, chờ Ôn Vãn trả lời.

       Dù sao loại chuyện này, trường học của bọn họ cũng rất khó gặp phải.

      Lần trước là bốn tháng trước, Ôn Vãn bị bắt cóc, khi sự việc xảy ra, toàn trường chấn động, mọi người nhất thời hoảng sợ.

       Không ngờ lần này, lại là Ôn Vãn!

    Ôn Vãn nhàn nhạt nói: "Là như vậy, tối hôm qua sau khi tan học, em bắt xe taxi đến tiệm giặt khô lấy quần áo, lấy quần áo xong, đang định rời đi thì bà chủ đột nhiên bị co giật ngất xỉu xuống đất!"

    "Khi cảnh sát đến, họ nói rằng em là người duy nhất có mặt tại hiện trường nên họ yêu cầu em đến đồn cảnh sát để khai báo, sau đó, có người đã nộp tiền bảo lãnh cho em, đồn cảnh sát đã cho em về nhà."

       "Còn cái Weibo này, sáng nay em mới biết."

       Cô thở dài, cúi đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng ủy khuất, "Các vị lãnh đạo, đây nhất định là có người muốn cố ý làm loạn, đổ nước bẩn lên người em, nhân tiện bôi nhọ trường học của chúng ta!"

       "Xin mọi người hãy nhìn rõ sự việc, mau chóng tìm ra người đó, kịp thời cứu lấy thanh danh của trường chúng ta!"

      Lời nói của cô ấy rõ ràng và mạnh mẽ, sự chân thành chảy trong đôi mắt ngấn nước của cô, không có dấu vết của sự dối trá nào cả.

       Tất cả ban lãnh đạo đều gật đầu, tin tưởng Ôn Vãn.

       Thật tình không biết, dưới mái tóc dài che phủ, cô gái nở một nụ cười ranh mãnh.

       Chậc chậc, mấy người lớn này thật là tốt.

       Lúc này, Lý Nhiễm thay Ôn Vãn ân cần mở miệng nói: "Hiệu trưởng, các vị lãnh đạo, tuy rằng Ôn Vãn đối với học tập thái độ có chút không đứng đắn, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ ngoan."

       "Tôi nguyện ý vì em ấy đánh cược, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện thương thiên hại lý!"

       Kể từ khi Lý Nhiễm trải qua những gì đã xảy ra với Lăng Việt, không chỉ quan điểm của cô về Ôn Vãn đã thay đổi, mà còn thêm rất nhiều hảo cảm.

      Về chuyện này, thật ra từ sớm cô đã đứng về phía Ôn Vãn.

      Lúc này, cô giống như một con diều hâu, vội vàng bảo vệ con chim non của mình.

      Ôn Vãn có chút kinh ngạc, cô không ngờ rằng chủ nhiệm lớp không những không trách cô, mà còn ở đầu ngọn gió nhảy ra nói thay cho cô.

       Cô không ghét mình sao?

       Sau khi thảo luận ngắn gọn với lãnh đạo nhà trường, hiệu trưởng chất vấn Ôn Vãn, "Học sinh Ôn Vãn, em có chịu trách nhiệm về những gì mình nói hôm nay không?"

       Ôn Vãn gật đầu, "Em có thể!"

       Hiệu trưởng gật đầu, "Được, nếu em đã cam đoan, hơn nữa củ nhiệm lớp của em cũng vì em mà cam đoan, như vậy trường chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện này."

       "Nhà trường sẽ liên hệ với cảnh sát, nếu như chứng minh được em thật sự vô tội, như vậy người đăng Weibo này, sẽ phải trả giá đắt!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 092: Nhà trường trục xuất tên cặn bã này

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cám ơn hiệu trưởng!"

       Ôn Vãn cúi đầu, thái độ cũng tốt hơn trước rất nhiều.

      Lý Nhiễm đi theo cười nói: "Làm phiền các vị lãnh đạo lo lắng, nếu không có chuyện gì khác, tôi đem em ấy đi trước!"

       Hiệu trưởng xua tay, sau khi đám người Ôn Vãn rời đi, liền bắt đầu thảo luận chuyện này..

      ..

      Trên đường trở lại phòng học, Lý Nhiễm nhẹ giọng an ủi: "Ôn Vãn, em đừng quá lo lắng, cô tin chuyện này sẽ sớm được đưa ra ánh sáng, em phải tin tưởng cảnh sát, tin tưởng nhà trường!"

       Ôn Vãn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, cám ơn cô tin tưởng!"

      Lý Nhiễm dừng lại ở bậc thang, ân cần hỏi: "Uhm, thời gian không còn sớm, em mau về lớp đi, chuyên tâm nghe giảng đừng bỏ lỡ, biết chưa?"

    "Vâng!"

      Ôn Vãn dứt khoát đồng ý, nhanh như chớp chạy về lớp.

      Ôn Vãn đi đến chỗ ngồi, gần như ngồi xuống dưới sự mỉa mai cùng lạnh lùng của cả lớp.

      Đinh Nhiên và Đinh Hạo quay đầu lại, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Chủ nhiệm lớp kêu cậu đến văn phòng, có phải hỏi cậu về chuyện Weibo không?"

       Ôn Vãn gật đầu, tiết đầu tiên là tiết toán, cô chậm rãi lấy sách toán ra.

       "Cậu nói thế nào với chủ nhiệm lớp? Cô có có tin cậu vô tội không?" Đinh Nhiên quan tâm hỏi.

       "A, chứng cớ đều đã phơi bày, chủ nhiệm lớp có thể tin cậu ấy mới là lạ!"

       Trương Cường, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, nói với giọng điệu đầy quái khí.

    Đinh Hạo không chịu được việc hắn cứ một mực gây phiền phức cho Ôn Vãn, dứt khoát nói: "Chứng cứ? Cậu có chứng cứ gì hả? Chỉ dựa vào cái Weibo cắt câu lấy nghĩa kia, cảnh sát còn chưa nói gì, cậu đã định tội Ôn Vãn?"

       "Cậu không phải chỉ là một lớp trưởng thôi sao? Cậu làm sao có bản lĩnh như vậy?"

       Trương Cường ngẩn người một hồi.

       Một lúc lâu sau, một số bạn cùng lớp chen vào.

       "Đinh Hạo, chúng tôi biết cậu và Ôn Vãn có quan hệ tốt, nhưng bảo vệ một người, cũng không thể tự tin như vậy chứ?"

       "Đúng rồi, nghe nói bà chủ tiệm giặt khô còn đang nằm ở bệnh viện, sống chết còn không rõ!"

       "Quả là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chậc chậc chậc.."

      Thấy nhiều bạn học đứng về phía mình, Trương Cường lấy lại tự tin.

       Hắn khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, "Không cần cùng bọn họ nói nhảm nhiều như vậy! Cứ chờ đi, sát nhân nhảy nhót không bao lâu, trường học nhất định sẽ khai trừ tên cặn bã này!"

       "Ừ, nên làm như vậy!"

       "Tôi cũng ủng hộ, nếu không lớp chúng ta cũng gặp nạn!"

    "Đúng vậy, đúng vậy!"

      ..

      Đám đông áp đảo mãnh liệt như nước biển lao về phía Ôn Vãn.

       Tuy nhiên, cô dường như không nghe thấy, khuôn mặt của cô bình tĩnh đến đáng sợ.

      Đinh Hạo muốn phản bác gì đó, đột nhiên bị người đá vào ghế.

       Hắn quay đầu nhìn Ôn Vãn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Ôn Vãn, mạnh mẽ như buổi sáng, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.

    "Reng reng reng!"

       Lúc này, chuông vào lớp vang lên.

      Vương Hoa Nhiên chậm rãi bước vào lớp, tay trái mang theo một chén trà táo đỏ kỷ tử, tay phải ôm một cuốn sách toán.

       Hắn nhìn đám học sinh đang lơ đãng trong phòng, nhíu mày, ném cuốn sách toán lên bàn.

       "Mới vừa lên cầu thang đã nghe thấy lớp các người ầm ĩ, mới sáng sớm, các người ồn ào như vậy làm gì?"

       Sau khi giọng nói rơi xuống, lớp học đột nhiên im lặng.

      Thầy dạy toán này không dễ chọc, bình thường mặt mũi dễ mến, nhưng một khi đã nổi giận, thì rất đáng sợ!

      Chuyện của Ôn Vãn sau giờ học lại nói tiếp, bây giờ tốt hơn hết là nên im lặng, để không phải gặp nạn!
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 093: Mắng cô làm ra vẻ đáng thương, cảm thông cho cô

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Hoa Nhiên luôn là người quý trọng thời gian.

      Hắn không lãng phí nhiều thời gian với bọn oắt con, nhanh chóng bước vào trạng thái dạy học.

      Trong suốt buổi học, Ôn Vãn đều không quan tâm tới.

      Sau giờ học, Vương Hoa Nhiên gọi Ôn Vãn lên lầu, thừa dịp xung quanh không có nhiều người, hắn hạ giọng hỏi: "Thầy thấy hôm nay em không có tinh thần, có phải là do vụ Weibo không?"

       Lý do khiến Ôn Vãn bị phân tâm chủ yếu, là phân tích xem tên biến thái có thể đang trốn ở đâu, hắn sẽ làm những trò điên rồ gì tiếp theo.

      Còn chuyện Weibo, mặc dù sẽ gây ra một số dư luận không tốt cho cô, nhưng cô không quan tâm.

       Cô thậm chí không quan tâm ai đang chơi sau lưng mình.

      Một số con chuột trốn trong góc tối, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, bị thế giới gạt bỏ.

       Đó chỉ là vấn đề thời gian, cô không vội.

      Sự im lặng của Ôn Vãn được coi là một sự đồng ý ngầm trong mắt Vương Hoa Nhiên.

      Trong lòng hắn không tin Ôn Vãn sẽ làm chuyện như vậy.

      Ôn Vãn chỉ là một đứa trẻ không thích học mà thôi, bản chất thiện lương, hơn nữa, một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, sao dám hạ độc người khác!

       Hắn giơ tay vỗ vai Ôn Vãn, an ủi nói: "Đừng sợ, cũng đừng vì mấy chuyện tầm phào mà suy nghĩ lung tung, thầy tin em vô tội!"

       "Đồng thời, thầy cũng tin tưởng cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm ra chân tướng, cho em một lời công đạo!"

      Ôn Vãn gật đầu, thuận theo tự nhiên.

       Vương Hoa Nhiên lại an ủi cô vài câu, thấy tiết học sắp bắt đầu mới rời đi.

       Ôn Vãn vừa trở lại lớp học, không tránh khỏi bị học sinh bàn tán.

      Cả buổi sáng, cô dành cả buổi sáng dưới con mắt của cả lớp, với vẻ mặt kiên quyết, như thể đã tận mắt chứng kiến Ôn Vãn giết người.

      Buổi trưa, Bạch Lộ chạy tới tìm Ôn Vãn cùng đi ăn cơm.

       Ôn Vãn đang lười biếng nằm trên bàn nghịch điện thoại di động, nhưng khi nhìn thấy Bạch Lộ, cô lập tức đứng dậy, vui vẻ bước ra ngoài.

       Bạch Lộ nhìn Ôn Vãn đang cười, thân mật nắm lấy cánh tay của cô, cau mày nói: "Vãn Vãn, nghe nói bạn học đang tẩy chay cậu, sao cậu còn có tâm trạng cười?"

    "Nếu không thì sao?"

       Ôn Vãn nhướng mày, "Tôi mà khóc, những người này sẽ cho rằng tôi giả bộ, mắng tôi giả bộ đáng thương, thông cảm cho tôi!"

       "Đã như vậy, tại sao tôi phải chịu ảnh hưởng của họ?"

       "Bọn họ càng muốn nhìn thấy tôi khổ sở, tôi càng phải bình tĩnh, không để cho bọn họ được như ý muốn!"

    Bạch Lộ nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý..

    "Làm hay lắm!"

       "Đi, đi ăn cơm thôi!"

      Hai người đi đường vừa nói vừa cười, rất nhanh đi đến căn tin gọi hai bát mì thịt bò.

      Ngay khi tìm thấy một chỗ trống cạnh cửa sổ, đang định ngồi xuống, một nhóm nữ sinh đã vây quanh, giành lấy ghế trước mặt cô.

       Ôn Vãn nhíu mày, sắc mặt có vẻ không vui.

       Bạch Lộ nhìn ra, nhóm nữ sinh này là bạn học trong lớp của cô.

       Cô trầm mặc, nhắc nhở: "Chỗ này chúng tôi đến trước, làm phiền các người tránh ra."

    Một cô gái cao lớn ôm ngực đứng lên, đắc ý nhìn Ôn Vãn cùng Bạch Lộ, "Các người nói là của các người, vậy là của các người sao? Chúng ta ngồi xuống trước, sao lại đưa cho các người?"

       Bách Lộ nhíu mày, "Trương Tiểu Vũ, sao cậu lại như vậy vô lý!"

       Trương Tiểu Vũ khinh thường, ánh mắt rơi trên người Ôn Vãn, hừ lạnh một tiếng, "Ồ, một người là tội phạm giết người, một là bạn tội phạm giết người, tại sao tôi phải cùng các người nói lý lẽ?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 094: Cậu nói ai mắt chó?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lộ bình thường trước mặt nhóm đại thần trong lớp, là một người không có tiếng tăm, cảm giác tồn tại rất thấp gần như trong suốt.

       Vì vậy, cô luôn là người cô đơn nhất, không thể hòa nhập với tập thể.

      Nhưng cô không chủ động gây chuyện, không có nghĩa là sợ phiền phức.

      Những người đó bình thường bắt nạt cô như thế nào không quan trọng, nhưng nếu có liên quan đến Vãn Vãn, thì không được!

      Cô siết chặt tay, hung hăng trừng mắt nhìn lại, "Tại sao nói Vãn Vãn là hung thủ giết người? Cậu có chứng cớ không?"

       Trương Tiểu Vũ lấy điện thoại ra, mở Weibo.

      Lúc này, bài đăng về việc Ôn Vãn bị tình nghi giết người, bị cảnh sát bắt đi vẫn đang được tìm kiếm ráo riết, không chỉ có số lượt xem đáng kinh ngạc, mà còn có hàng chục nghìn lượt bình luận.

       Ôn Vãn nhướng mày, sâu sắc cảm thấy nếu cô không rèn sắt khi còn nóng, bán hàng khi sắt còn nóng, cô thực sự có lỗi với dụng tâm của người đứng sau lưng.

       Cô nhanh chóng động não, nghĩ ra một kế hoạch..

      Bên này, Trương Tiểu Vũ hoàn toàn không để ý tới sự thất thần của Ôn Vãn, khinh thường cười họ, "Mắt chó mở to nhìn cho kỹ, đây chính là bằng chứng!"

       Ngay khi những lời thô tục vừa ra khỏi miệng, khí tức xung quanh Ôn Vãn lập tức trở nên lạnh băng.

       Rất khó để bỏ qua luồng khí mạnh mẽ này.

       Bọn họ thậm chí còn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, trên đầu giống như có một tảng đá nặng đè lên, khiến bọn họ không dám tùy ý động đậy.

       Ôn Vãn cười nhạt, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Vũ, gằn từng chữ, "Cậu gọi ai là mắt chó, hả?"

       Không hiểu sao Trương Tiểu Vũ lại bị Ôn Vãn uy hiếp.

      Cô cảm thấy cô gái trước mắt lúc này giống như quỷ thần Tu La, nếu nói sai một chữ, cô gái này sẽ tước đoạt mạng sống của cô!

      Cô nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới rụt rè đáp: "Là Bạch Lộ, cậu ấy mồm mép, là tôi nhất thời nóng vội mới nói như vậy, cái này không trách tôi được!"

       Ôn Vãn vậy mà gật đầu.

       Nói rồi, thản nhiên đổ cốc nước ấm trên bàn ăn lên đầu cô.

      Dòng nước ấm chảy xuống mái tóc của cô gái, nhanh chóng làm ướt quần áo cùng lớp trang điểm mỏng manh trên mặt cô.

      Cô giống như một chú hề, dáng vẻ xấu hổ của cô gây ra sự náo loạn trong căn tin.

       Trương Tiểu Vũ gần như hét lên--

       "A! Ôn Vãn, con đĩ!"

       Ôn Vãn đặt ly nước trở lại bàn ăn, nhếch môi cười xấu xa, "Không cố ý, là tôi nhất thời nóng vội nên mới làm như vậy, ai bảo miệng cậu chửi bậy, làm cho người khác thật ngứa mắt!"

       Trương Tiểu Vũ một bên sửa lại tóc tai quần áo, một bên nghiến răng nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn, với ánh mắt đầy oán hận, hận không thể xé xác Ôn Vãn ra.

    Đột nhiên, một cô gái tóc dài ngồi ở bên cạnh, chế nhạo nói: "Nếu không phải quen biết Tiểu Cần nhiều năm như vậy, thật không thể tin được, một cô gái vô lễ thất học như vậy, lại là em ruột của cậu ấy."

       "Mày bình thường có ngu dốt đến đâu, Tiểu Cần cũng chưa bao giờ trách móc mày, thậm chí còn bênh vực mày khắp nơi, nhưng bây giờ mày lại bắt nạt bạn học của cậu ấy như thế này-"

       Cô nhìn thẳng vào Ôn Vãn, trong mắt khinh thường cùng lãnh đạm, "Xin hỏi, mày có để chị gái ở trong mắt không?"

       "Sau khi thả cô ấy, cậu sẽ cùng các bạn trong lớp hòa thuận như thế nào?"

       "Ôn Vãn, mày không thể quá ích kỷ."

      Một số câu hỏi liên tiếp, khéo léo miêu tả Ôn Vãn là một kẻ xấu xa, vô cớ gây rắc rối, làm xằng làm bậy, không quan tâm đến sự sống chết của chị gái mình.

      Ôn Vãn thực sự ngưỡng mộ khả năng lật ngược trắng đen của người này.

       Khó trách cô ấy có thể chơi thân với Ôn Cần như vậy, hóa ra hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 095: Chó trung thành bảo vệ chủ nhân

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn vô cùng thích thú đón nhận ánh mắt khiêu khích của Điền Điềm.

    Cô đưa tay vén mái tóc lòa xòa bên tai, khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt trào phúng, "Lộ Lộ, tôi nói cậu rồi bạn học này của cậu miệng chó không nhổ ra được ngà voi đâu? Hóa ra là có một con chó khác chống lưng!"

       Dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

    Ôn Vãn nhìn khuôn mặt sắp tái xanh của Điền Điềm, tiếc nuối thở dài: "Haiz.. thật đáng tiếc khi chị gái tôi không có ở đây, nếu không chị ấy nhìn thấy con chó trung thành của mình đang bảo vệ chủ như thế này, nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt!"

       Đã là bạn cùng lớp được ba năm, Bạch Lộ rất hiểu tính khí của Điền Điềm.

      Cô ỷ gia đình giàu có, luôn tỏ ra trịch thượng tự cao trước mặt các bạn cùng lớp, dáng vẻ vênh vang đắc ý, ngang ngược càn rỡ, không dễ chọc giận.

      Tuy nhiên, Vãn Vãn còn không dễ chọc hơn!

      Lần này cô thật không có mắt, nhất định chọc vào Vãn Vãn, chỉ có thể coi như xui xẻo!

       "Không sao, tôi có thể chụp ảnh gửi cho nhóm lớp chúng ta, để Ôn Cần xem!" Bạch Lộ nghiêm túc chớp mắt nhìn Điền Điềm, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ.

       Ôn Vãn quay đầu nhìn cô, một mặt cưng chiều.

       "Hừm, ý kiến hay đấy!"

       Bạch Lộ cười ấm áp, lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay vẻ mặt khó coi của Điền Điềm, rồi mở nhóm WeChat.

      Tuy nhiên, ngay khi vừa định mở, điện thoại đã bị giật mất--

       "Bạch Lộ, con mẹ mày"

       "Ở đây có chỗ cho mày lên tiếng à?"

      Sau khi Điền Điềm thô bạo lấy đi điện thoại di động của Bạch Lộ, cô cảm thấy lồng ngực mình như lửa đốt, nếu hôm nay không thể hiện giọng điệu này, cô có thể sẽ tức chết.

       "Tao hôm nay không dạy dỗ mày, sợ là mày không biết trời cao đất dày bao nhiêu!"

      Đột nhiên, cô đứng dậy, giơ tay tát vào mặt Bạch Lộ.

      Nhưng mà, còn chưa kịp chạm vào Bạch Lộ, cổ tay của cô đã bị một cỗ lực cầm chặt, không thể động đậy.

       Cô kinh ngạc nhìn về nơi phát ra cỗ lực, hóa ra là Ôn Vãn dáng người gầy gò!

      Điền Điềm không thể tin rằng Ôn Vãn lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể áp chế mình.

       Phải biết, về sức mạnh, về đánh nhau, cô không thua nam sinh!

      Thực ra không chỉ có cô, mà tất cả những người ăn dưa trong căng tin đều bất ngờ.

      Điền Điềm cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi xiềng xích của Ôn Vãn, nhưng thử đi thử lại nhiều lần, vẫn như cũ.

    "Mày bỏ tao ra!"

       "Ôn Vãn, Ôn Vãn!"

       "Mày bỏ tao ra, bỏ tao ra, mày.."

      Ôn Vãn siết chặt cổ tay Điền Điềm, bí mật bấm lên mạch của cô, thấy cô không an phận hú hét loạn xạ, tức giận cau mày.

       "Đừng ồn!"

       Với tiếng quát nghiêm nghị, thật uy nghiêm.

       Điền Điềm nghiến răng, nhưng cô thật sự bình tĩnh lại.

      Không khí xung quanh họ rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

      Đám nữ sinh ngơ ngác nhìn nhau, không biết Ôn Vãn muốn làm gì?

      Thần thần bí bí, chỉ sợ đang âm thầm lên ý nghĩ xấu!

       Thật lâu sau, Ôn Vãn rốt cục buông tay.

       Điền Điềm cảm thấy như trút được gánh nặng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy giọng nói hào phóng của Ôn Vãn--

       "Lộ Lộ, nếu bọn họ thích ngồi ở chỗ này, chúng ta nhường cho bọn họ đi!"

      Bỗng dưng đổi tính, khiến mọi người bất ngờ, sau đó, những nghi ngờ không thể kiểm soát nảy sinh.

       Điền Điềm thậm chí ngửi thấy một âm mưu bất thường, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn, luôn cảm thấy Ôn Vãn không tốt như vậy, chắc chắn đang giở trò!

       Bạch Lộ cũng cảm thấy đây không phải là phong cách của Ôn Vãn.

      Cô hỏi sự nghi ngờ của mọi người, "Vãn Vãn, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 096: Cậu ấn đường đen, ba ngày nữa nhất định chết

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

      Sau đó, cô cười một cách lười biếng, "Dù sao thì chúng ta cũng không thể so đo quá nhiều với một người sắp phải không?"

       Cái gì.. đại nạn sắp tới?

       Một đám người ăn dưa thiếu chút nữa cười sặc, vẻ mặt đặc sắc, khó mà hình dung.

       Sắc mặt của Điền Điềm không còn khó coi hơn được nữa.

       Cô giận run lên, vội vàng tiến lên, hai tay ngăn cản đường đi của Ôn Vãn, "Ôn Vãn, mày có phải muốn chết hay không, dám nguyền rủa tao!"

    Ôn Vãn dừng bước, cô nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái, thản nhiên cười nói: "Vị bạn học này, tôi chỉ vì nể mặt Ôn Cần, mới nhắc nhở cậu, nếu như cậu không cảm kích tôi, cũng không sao, sao còn trả đũa nói tôi nguyền rủa cậu?"

       Ngừng một chút, cô tặc lưỡi nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu tái nhợt, ấn đường đen kịt, không mau đi bệnh viện, không quá ba ngày, sẽ đột quỵ chết!"

       Lời vừa dứt, trong căn tin lại náo động lên.

      Nhiều người xì xào bàn tán, thậm chí còn cười chế nhạo.

       Cũng không biết là cười Ôn Vãn giả thần giả quỷ, hay là cười Điền Điềm nhục nhã Ôn Vãn thất bại, ngược lại bị chơi xỏ!

      Điền Điềm chịu đựng ánh mắt của các bạn học nhìn mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ!

       Con Ôn Vãn này!

       Đúng như Tiểu Cần nói, dính dáng đến nó nhất định là chuyện không hay!

       Trương Tiểu Vũ nhảy ra trước, bảo vệ Điền Điềm.

       "Ôn Vãn, cậu đừng giả thần giả quỷ, lừa gạt Điền tỷ!"

    Cô đi vòng qua trước mặt Ôn Vãn, khoanh tay, trong mắt tràn đầy khinh thường, "A, ba ngày nữa đột quỵ sao? Cho dù cậu có bất mãn với chúng tôi, cũng không cần chửi bới ác độc như vậy chứ?"

       Ôn Vãn lười biếng nhướng mi, "Lời đã nói đến nước này, tin hay không tùy các người."

       "Dù sao tôi cũng không phải người sắp chết!"

      Nói xong, cô nắm tay Bạch Lộ, thản nhiên nói: "Lộ Lộ, ở đây ám khí nhiều quá, đi chỗ khác ăn đi."

       Bạch Lộ đương nhiên nghe theo lời Ôn Vãn, đi theo cô.

      Nhưng Điền Điềm đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy?

       Cô xua tay, trầm giọng ra lệnh: "Các tỷ muội, dạy cho bọn chúng một bài học đi!"

       Đám nữ sinh lập tức đứng dậy, lần lượt vây quanh Ôn Vãn và Bạch Lộ, vẻ mặt dữ tợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút gân lộn da họ.

       Trương Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, ra vẻ bề trên, "Ôn Vãn, bây giờ cô cúi đầu xin lỗi chị Điềm, chúng tôi nể mặt cậu là em gái Ôn Cần, có thể bỏ qua cho cậu một lần!"

    "Nếu không!"

       Cô híp mắt, sắc bén nói: "Đừng trách chúng ta không khách sáo!"

      Ôn Vãn không sợ hãi khi đối mặt với tình huống như vậy.

       Sắc mặt cô bình tĩnh, thanh âm lạnh lùng như ánh trăng, "Đời này chỉ có người khác cúi đầu trước tôi, cho tới nay, cũng không có người nào dám yêu cầu tôi xin lỗi."

    Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt Điền Điềm, "Muốn tôi xin lỗi, các người dám nhận sao?"

       Điền Điềm cảm thấy Ôn Vãn rất kiêu ngạo, làm càn!

      Sớm đã nghe em gái của Tiểu Cần rất ngạo mạn, tai nghe không bằng mắt thấy, thực sự là quá ngạo mạn!

       Cô áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng, hừ lạnh một tiếng, "Đồ vịt chết còn mạnh miệng! Nếu đã như vậy, các tỷ muội, đánh cho tôi!"

       "Hôm nay ai đánh cho con nhỏ này ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ thưởng cho người đó túi Hermès mới nhất!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 097: Trước tiên, cậu cần phải sống tiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời à!

      Chiếc túi Hermès mới nhất!

       Mọi người đều biết, dù là loại giá trị thấp nhất, khi đặt mua, nếu không có giá hàng triệu, cũng khó mà mua được!

       Lần này Điền Điềm hào phóng như vậy, nhất định là hận Ôn Vãn lắm!

       Đám nữ sinh quyết tâm lấy được chiếc túi này, liền giơ nắm đấm tấn công Ôn Vãn.

      Ôn Vãn bảo vệ Bạch Lộ ở phía sau lưng, "Tránh sang một bên, chờ tôi một chút."

       Bạch Lộ rất thích cảm giác được bảo vệ này.

       Đồng thời, cô cảm thấy Ôn Vãn lúc này trông thật đẹp trai!

       Ôn Vãn thoáng động thân, sẵn sàng đối phó với đám trẻ con này bất cứ lúc nào.

       Chẳng mấy chốc, vài người đánh nhau.

       Nói là đánh nhau, nhưng thật ra là Ôn Vãn đơn phương đánh.

      Đám nữ sinh thân thủ nghiệp dư, trở thành trò cười trong mắt của Ôn Vãn dày dặn kinh nghiệm.

       Phải biết, cô có thể đánh mười tên sát nhân, vẫn còn được.

       Huống chi là loại tôm cá nhỏ này?

       Ôn Vãn không nhanh không chậm, dễ dàng né tránh từng đợt tấn công, đến phút cuối cùng thì mất kiên nhẫn, lần lượt chế phục đám nữ sinh này chỉ bằng vài chiêu đơn giản.

       "Ba, hai, một, hết giờ!"

       Bạch Lộ đếm ngược xong, nhìn đám nữ sinh ngã xuống đất thống khổ rên rỉ, không khỏi cười ra tiếng.

       Nhìn kỹ, lông mày và ánh mắt của cô đều dành cho Ôn Vãn sự ngưỡng mộ.

       Bạch Lộ tiến lên một bước, lấy khăn giấy ra giả vờ lau mồ hôi cho Ôn Vãn, đau lòng nói: "Vãn Vãn vất vả rồi, đưa tôi xem một chút, tay đánh nhau có đau không?"

       Ôn Vãn dở khóc dở cười, hợp tác diễn xuất với cô, bắt tay với cô, "Ừm, lâu rồi không vận động, nên có chút không linh hoạt!"

      Sau đó, nhìn Điền Điềm với vẻ mặt không thể tin được, gợi lên một nụ cười xấu xa, "Bạn học Điền Điềm, nếu sau này còn có loại bao cát miễn phí này, hãy nhớ liên hệ với tôi, nhé--"

      Giọng cô chậm lại, bình tĩnh mạnh mẽ, "Trước hết, cậu phải sống sót!"

      Điền Điềm cảm thấy vô cùng nhục nhã.

      Tuy nhiên, cô không có chỗ để đánh trả.

       Nếu không, cô sẽ giẫm lên vết xe đổ của đám nữ sinh rác rưởi này.

      Khi đang dở trò, cô tình cờ nhìn thấy một bóng người màu trắng bước vào căng tin, đứng bên cạnh cô, là một chàng trai đẹp trai như nắng.

      Giống như một người đang lênh đênh giữa biển khơi, chợt nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng, cô vẫy tay gọi: "Tiểu Cần!

       Mọi người đều đưa mắt nhìn theo giọng nói, chỉ thấy nữ thần trường học Ôn Cần và nam thần nổi tiếng Lâm Đông sánh vai nhau đi tới.

      Người ăn dưa đều có linh cảm, dưa hôm nay nhất định phải thơm ngọt, đủ để trêu chọc một hồi!

      Ôn Cần đi đến bên cạnh Điền Điềm, cô nhìn đám nữ sinh ngày thường luôn nịnh hót tâng bốc cô, bây giờ trông giống như một con gà trống mất lông, đầu tóc rũ xuống rối rắm.

       Cô liếc nhìn Ôn Vãn đang bình tĩnh đứng bên cạnh, lập tức hiểu ra.

      Cô cau mày hỏi:" Điềm Điềm, đây là sao vậy? "

       Điền Điềm tức giận chống một tay lên hông, tức giận trừng mắt với Ôn Vãn," Tất cả không phải là do em gái tốt của cậu sao!"

       Sau đó, cô thuật lại toàn bộ sự việc, ngoại trừ tình tiết cô chủ động gây rắc rối cho Ôn Vãn.

       Sau khi nói xong những lời đó, nét mặt của Ôn Cần và Lâm Đông lạnh như băng.

      Đặc biệt là Ôn Cần, khi cô nhìn Ôn Vãn, đôi lông mày xinh đẹp và đôi mắt của cô chứa đầy sự thất vọng của một người chị vì không rèn dũa được em gái mình.

       Nhưng sau sự thất vọng, là cảm giác bất lực sâu sắc.

       Sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc, xuất hiện--
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 098: Cho dù quỳ xuống, cũng không liên quan đến cô

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới con mắt của mọi người, nữ thần cao cao tại thượng, không ai có thể khinh thường, lại thực sự cúi đầu trước đám người Điền Điềm, khúm núm xin lỗi!

       "Điềm Điềm, chuyện này là lỗi của em gái tôi, thân là chị gái, không dạy dỗ nó cho tốt, cho nên không thể tránh khỏi trách cứ, cho phép tôi thay mặt em ấy xin lỗi các cậu!"

      Ôn Cần hai tay nắm chặt mép váy, "Mong các cậu có thể nương tình chúng ta là bạn học, mà nhận lời xin lỗi của tôi!"

      Lâm Đông biết Ôn Cần bên trong kiêu ngạo như thế nào.

    Lúc này nhìn thấy cô vì Ôn Vãn mà vì trở nên hèn mọn, không đành lòng nắm lấy cánh tay của cô, "Ôn Cần, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không cần chịu trách nhiệm."

      Ôn Cần dường như không nghe thấy, vẫn cúi người xuống, chân thành xin lỗi, "Kỳ thực Vãn Vãn bản chất không xấu, hi vọng các cậu có thể cho em ấy một cơ hội sửa đổi bản thân!"

       "Tiểu Cần, cậu đừng làm như vậy!"

      Điền Điềm vội vàng đỡ Ôn Cần, khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của Ôn Vãn, cô cảm thấy đau lòng thay cho Ôn Cần.

       "Cậu cần gì phải làm vậy chứ? Cậu đối với nó như móc tim móc phổi ra, nhưng tôi thấy, người ta không hề cảm kích chút nào!"

       Ôn Cần ngước mắt nhìn Ôn Vãn, thấy cô một mặt như không liên quan gì đến mình, đau lòng cúi đầu xuống.

       Cười khổ một tiếng, "Không sao, tôi.. quen rồi!"

      Quần chúng ăn dưa lần lượt ngửi thấy mùi đàm tiếu.

      Xem ra nữ thần hay chịu ấm ức vì Ôn Vãn lắm!

      Ôn Vãn đáng ghét này, chị nó nhảy ra gánh hậu quả thay nó, nó không cảm kích, còn làm dáng vẻ coi thường.

       Thật là quá đáng!

       Trương Tiểu Vũ là người đầu tiên nhảy ra, buộc tội Ôn Vãn, "Ôn Vãn, trái tim của cậu có phải bị chó ăn rồi không? Ôn Cần đã thay cậu hạ mình xin lỗi, cậu ngược lại, một câu cũng không nói!"

       "Cậu cho là cậu ấy là chị gái của cậu, nên phải thay cậu dọn dẹp đống lộn xộn, có đúng không?"

       Trong lúc nhất thời, có rất nhiều cuộc thảo luận trong nhà ăn.

      Dư luận lần lượt chĩa mũi dùi vào Ôn Vãn, cho rằng cô quá đáng.

       Rõ ràng là lỗi của Ôn Vãn, thế nhưng lại nhờ chị gái gánh thay, lại không chút cảm kích, đây căn bản không phải là người!

       Bạch Lộ nhìn đám người không phân rõ trắng đen này, sốt sắng muốn giải thích cho Ôn Vãn, nhưng Ôn Vãn lại lén vỗ tay ra hiệu cho cô bình tĩnh lại.

       Cô bình tĩnh nhìn xem Ôn Cần bọn người, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thản nhiên cười nói: "Từng người một, các người giả bộ chính nghĩa làm gì?"

       "Sở dĩ các người bênh vực Ôn Cần như vậy, là muốn ép tôi phải biết ơn cô ấy, sau đó làm bộ biết ơn đến rơi nước mắt, tạo điều kiện cho các người trút giận, có phải không?"

       Trương Tiểu Vũ một chút cũng không áy náy, tự tin gật đầu, "Cậu coi như có chút đầu óc, còn không mau bày tỏ thái độ đi!"

       Ôn Cần cắn môi, không nói gì.

       Cô kiên định nhìn Ôn Vãn, ba phần bao dung, bảy phần bi thương, trong ánh mắt tràn ngập tình người, không phát hiện được hàn ý.

      Cô biết rất rõ, với tính tình của Ôn Vãn, không thể tự mình cúi đầu khom lưng tạ lỗi.

       Bởi vậy mọi người sẽ cho rằng cô không biết tốt xấu, không kính trọng người lớn tuổi!

       Cô muốn xem lần này Ôn Vãn sẽ đối phó như thế nào!

       Ôn Vãn thần sắc không thay đổi, vẫn là cười nhạt, nhưng ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Là cô ấy tự mình vọng tưởng, một mực muốn xin lỗi các người, cũng không phải tôi ép buộc cô ấy làm như vậy."

       Dừng một chút, thật sâu nhìn Ôn Cần, "Nói thật, cho dù hôm nay Ôn Cần có quỳ xuống trước các người, cũng không liên quan gì đến tôi!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 99: Tình thân tỷ muội không đáng tiền

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi lời của Ôn Vãn, đều chứa đầy sự tàn nhẫn thờ ơ.

      Ôn Cần như bị sét đánh.

      Sau một lúc lúng túng, cô xấu hổ cúi đầu, đôi vai gầy run run, nhỏ giọng nức nở.

       Bộ dáng đau lòng này, cho dù là ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.

       Trong nhà ăn vang lên tiếng thở dài, đều là tố cáo Ôn Vãn.

       "Cái này Ôn Vãn thật là quá đáng, sao có thể đối xử với chị gái như vậy?"

       "Đúng vậy, nữ thần chiếu cố cúi đầu xin lỗi người khác, nhưng nó không chỉ vô ơn, còn để nữ thần khóc!"

       "Đúng như dự đoán, tôi nghe nói nó đối xử với chị gái mình rất tàn nhẫn, nó còn làm những điều tồi tệ hơn nữa, huống hồ là chuyện vặt vãnh như này!"

       "Trăm nghe không bằng một thấy, chậc chậc chậc.. em gái này thật lợi hại!"

    Lâm Đông nghe những lời bàn luận này, nhìn Ôn Vãn lãnh đạm, sắc mặt trở nên căng thẳng, từ trong túi lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Ôn Cần, "Đừng khóc, một người như vậy không đáng để buồn đâu."

      Ôn Cần cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt, nức nở nói: "Là do tôi không tốt, các cậu đừng trách Vãn Vãn!"

      Lâm Đông nhíu mày, ngữ khí đột nhiên trở nên sắc bén, "Cô ấy đối xử với cậu như vậy, cậu còn bảo vệ cô ấy?"

      Ôn Cần ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Ôn Vãn, nhỏ giọng nói: "Biết làm sao được, ai biến em ấy là em gái của tôi.."

      Ôn Vãn không thể không vỗ tay cho màn kịch của Sue Mary trước mặt này--

    ** Sue Mary: Nhân vật hoàn mỹ đến mức không thật, được nhiều người yêu mến.

       "Chị, kỹ năng diễn xuất của chị tốt như vậy, nếu thi đại học xong chị không đăng ký vào học viện điện ảnh, thật sự là tổn thất lớn cho quốc gia!"

       Bạch Lộ nghe xong, không nhịn được cười.

       Không hổ là Vãn Vãn, phá hủy cũng có chiều sâu như vậy, bội phục!

      Ôn Cần sửng sốt một lúc, sau đó càng khóc như mưa hoa lê, người thấy mà thương.

       Cô âm thầm nghiến răng, trong lòng thề rằng có một ngày nhất định sẽ trả lại toàn bộ sỉ nhục hôm nay phải chịu cho Ôn Vãn!

      Lâm Đông sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

    Hắn vốn tưởng rằng Ôn Vãn chỉ là một cô gái thất thố, không ngờ cô lại là một người máu lạnh!

       "Ôn Vãn."

      Lâm Động đột nhiên gọi Ôn Vãn, "Tôi thật hiếu kỳ, ngươi luôn nói xấu chị gái của mình như vậy, không lo một ngày nào đó tình chị em giữa các ngươi sẽ rạn nứt sao?"

       Ôn Vãn bắt gặp ánh mắt soi mói của hắn, khinh thường cười một tiếng: "Tình chị em? Hừ.. Tôi không thèm để ý thứ rẻ tiền này!"

      Lâm Động híp mắt, trầm giọng giễu cợt: "Thì ra trong mắt ngươi, tình cảm có thể cân đo bằng tiền.."

      Ôn Cần nghẹn ngào vài, mới thong thả bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Lâm Đông, cái này không trách Vãn Vãn, bây giờ em ấy rất coi trọng tiền bạc như vậy, bố mẹ tôi và tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm-"

       "Nếu lúc trước chúng tôi có thể gom đủ tiền, em ấy đã không bị bắt cóc, cũng sẽ không.."

    "Đủ rồi!"

      Đột nhiên, Ôn Vãn hét lên chói tai, cắt ngang lời Ôn Cần.

       Cô vẫn bình tĩnh nhìn Ôn Cần, nhưng trong mắt chậm rãi buông xuống một tia lạnh lẽo.

    Lại nữa rồi!

      Ôn Cần lại giả vờ ngây thơ đáng thương, giả vờ vô tình, nhưng thực chất là cố ý tiết lộ sự việc cô bị bắt cóc cho mọi người, nhằm đạt được mục đích hạ nhục cô.

      Ôn Cần đã quen dùng một màn này.

    Khi còn nhỏ, đã dùng một số thủ đoạn để hãm hại Ôn Vãn trước mặt cha mẹ và người thân, sau này khi đi học, khoác lên mình bộ dạng của một học sinh ngoan, một người chị tốt trước mặt giáo viên và bạn học, tìm mọi cách để bôi đen Ôn Vãn.

       Nhiều năm như vậy, Ôn Cần không ngán, nhưng Ôn Vãn cảm thấy nhàm chán!

       "Ôn Cần, bỏ bộ mặt đạo đức giả của chị đi, tôi nhìn mà buồn nôn!"
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...