Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 110: Há miệng tung tin đồn nhảm, chạy gãy chân chối bỏ tin đồn

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các học sinh nhìn nhau, trên mặt hiện rõ sự xấu hổ.

       Nhưng dù trong lòng bọn họ có không cam lòng đến đâu, cũng không muốn xin lỗi tên lưu manh Ôn Vãn kia, nhưng chủ nhiệm lớp đã lên tiếng, bọn họ cũng không thể từ chối.

       Rốt cuộc thì lần này họ thực sự đã mắc sai lầm!

       Một lúc sau, tất cả học sinh trong lớp đồng loạt nhìn về phía Ôn Vãn, đồng thanh nói: "Ôn Vãn, thật xin lỗi!"

       Ôn Vãn uể oải ngáp một cái, trong mắt mang theo vẻ mỉa mai cùng khinh thường.

      Cô đương nhiên nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của những người này, rõ ràng vô cùng bất đắc dĩ, lại còn phải cúi đầu nhận lỗi trước cô, chậc.. Dối trá!

       Thấy Ôn Vãn không có ý định chấp nhận lời xin lỗi, Lý Nhiễm không còn cách nào khác ngoài việc dàn xếp ổn thỏa, kết thúc trò hề đáng xấu hổ này một cách khéo léo.

      Cùng lúc đó, Lớp 12/1--

      Sau khi bản tin được phát sóng, lớp trưởng tắt TV.

      Căn phòng học vốn dĩ im ắng, đột nhiên một mảng thở dài.

       "Chậc chậc chậc, cả nửa ngày, hóa ra là kẻ tình nghi lại bị xác nhận là thủ phạm giết người!"

       "Trọng điểm nào, nạn nhân bị hạ độc bằng kali xyanua! Đừng nói là học tra lớp 12, cho dù là giáo viên chủ nhiệm trong trường chúng ta, chắc cũng không có cách nào kéo dài thời gian cấp cứu!"

       "Đúng vậy, Ôn Vãn này bình thường dốt nát bất tài, không ngờ lại có bản lĩnh như vậy, thật là lợi hại!"

       "Này Ôn Cần! Không ngờ, em gái cậu tâm địa thiện lương như vậy!"

      Tâm trí của Ôn Cần bây giờ tràn ngập những lời cuối cùng của phóng viên, nhà trường đã ủy quyền cho cảnh sát điều tra kẻ chủ mưu của vụ việc này..

      Đột nhiên bị gọi tên, cô sững người một lúc.

      Sau đó, giả vờ bình tĩnh cười cười: "Đúng vậy, tôi đã nói rồi, em gái tôi bình thường tuy nghịch ngợm một chút, nhưng phẩm chất vẫn rất tốt bụng!"

      Dừng lại, cô khó hiểu nhíu mày, "Chỉ là, tôi không biết em ấy còn biết y thuật? Thậm chí có thể khống chế chất độc kali xyanua.."

       Nghe vậy, Trương Tiểu Vũ lập tức đáp: "Chậc chậc, ai mà biết được cậu ấy có mua chuộc nạn nhân hay không, một học sinh trung học bình thường làm sao có năng lực cứu người?"

       Cô khoanh tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng, "Ôi, mặc kệ các người có tin hay không, có chết tôi cũng không tin!"

       Bạch Lộ lạnh lùng nhìn hai người kẻ xướng người hát, nhíu mày phản bác, "Các người không có khả năng, không có nghĩa là Vãn Vãn cũng không có khả năng!"

       "Cả ngày tham gia vào mớ thuyết âm mưu đó có thú vị không? Cảnh sát đã lên tiếng, chẳng lẽ cảnh sát cũng bị Vãn Vãn mua chuộc?"

       Cô nhếch môi, cười lạnh, "Quả nhiên là mở miệng tung tin đồn nhảm, bác bỏ tin đồn liền chạy gãy chân!"

       Trương Tiểu Vũ sững sờ không nói nên lời.

       Một lúc lâu sau, cô có ý muốn nói gì đó, bèn đem đề tài nói với Điền Điềm.

       "Được, cho dù là cậu ấy cứu người thật, nhưng không phải chị Điềm cô là bị cậu ấy nguyền rủa mới đi bệnh viện sao?"

       Cô trừng mắt nhìn thẳng Bạch Lộ, càng thêm cực đoan, "Coi như biết chút y thuật thì sao? Lòng dạ đen tối, rốt cuộc vẫn là tai họa!"

    Ôn Cần nhìn Trương Tiểu Vũ, đôi mắt đẹp bên trong tràn đầy sự ngây thơ vô hại, "Tiểu Vũ, mặc dù đúng là lời nói của Vãn Vãn rất thô lỗ, kích thích Điền Điềm đến bệnh viện, nhưng Vãn Vãn cũng là xuất phát từ tâm, cậu cũng đừng trách em ấy!"

       Trương Tiểu Vũ nhổ nước bọt.

       "Phi, ai quan tâm!"

      Bạch Lộ không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát vạch trần hai người họ.

       "Các người ở đây một người hát mặt xấu, một người hát mặt tốt, là muốn diễn cho ai xem?"

       "Rõ ràng là Trương Tiểu Vũ các người kiếm chuyện trước, Vãn Vãn chỉ nắm lấy cổ tay của Điền Điềm, bắt mạch liền chẩn đoán được bệnh tình của cậu ấy, làm sao vào miệng cậu, lại thành ra Điền Điềm xảy ra chuyện vì bị nguyền rủa vậy?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 111: Anh muốn Ôn Cần trả giá gấp đôi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Tiểu Vũ đuối lý, nhất thời không sắp xếp được ngôn từ phù hợp để phản bác, đành tức giận nghiến răng nghiến lợi.

      Ôn Cần nhìn Trương Tiểu Vũ, rồi nhìn Bạch Lộ, bất đắc dĩ thở dài, "Các cậu đừng tranh cãi nữa, điều quan trọng nhất là sự an toàn của Điền Điềm, phải không?"

      Bạch Lộ nhìn chằm chằm Ôn Cần, bên môi nở nụ cười giễu cợt, "Vãn Vãn xảy ra chuyện, không thấy cậu lo lắng như vậy, chẳng lẽ trong lòng cậu, tình chị em không quan trọng bằng bạn học sao?"

       "Vãn Vãn đương nhiên đối với tôi quan trọng hơn, nhưng dù sao thì Điền Điềm vẫn đang nằm trong bệnh viện, tôi quan tâm đến bạn học của mình là sai sao?" Ôn Cần cắn môi, vẻ mặt đau lòng làm cho người ta cảm thấy đồng cảm.

      Không ít người muốn lên tiếng cho cô ấy.

       Bạch Lộ lạnh lùng nhìn cô, cảm thấy chị của Vãn Vãn càng ngày càng đạo đức giả!

      Trà xanh, bạch liên hoa, tâm cơ..

       Cho dù có bao nhiêu từ đi chăng nữa, cũng khó hình dung sự cặn bã của cô ấy!

       Cô lười nói chuyện với đám bạn học không biết tốt xấu này, lấy điện thoại di động ra, vừa mở WeChat lên, liền nhìn thấy tin nhắn của Chu Dĩ Thâm.

      【Tiểu Bạch, tối nay em có rảnh không? Đi ăn với anh đi! 】

      Bạch Lộ gần đây đã nhận một số đơn đặt hàng, vốn dĩ khách hàng muốn gấp, thời gian của cô không còn nhiều, bây giờ cô không muốn lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết.

      Những ngón tay thon dài trắng trẻo của cô nhanh chóng gõ trên bàn phím điện thoại trả lời: 【Ngại quá, gần đây bận việc, hẹn hôm khác nhé! 】

      Như thường lệ, gần như ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời: 【Ôn Vãn tan học cũng sẽ đến ăn cơm, anh nghĩ các em là bạn đồng hành, haiz.. thật là tiếc quá! 】

    Vãn Vãn!

       Bạch Lộ đột nhiên thay đổi chủ ý: 【Hừm.. Tôi chính là muốn cùng Vãn Vãn ăn cơm, vậy thì đi thôi! 】

      Chu Dĩ Thâm: 【Còn mười phút nữa, anh đợi em ở cổng trường. 】

       Bạch Lộ cất di động, thu dọn cặp sách, chờ chuông tan học vang lên.

      ..

       4h30 chiều, cổng trường đúng giờ mở ra, từng đợt học sinh ùa ra khỏi trường như cá thủy triều lên, chen chúc nhau ra khỏi trường học.

       Trong màn mưa mù mịt, cách đó không xa một chiếc ô tô màu đen đỗ dưới gốc cây chạy tới, cần gạt nước không ngừng đung đưa, hai người đàn ông ngồi trong xe đều đồng thời nhìn về phía cổng trường.

       Một lúc sau, Chu Dĩ Thâm sốt ruột lấy điện thoại ra, nhìn thời gian trên màn hình, lẩm bẩm nói: "Đã qua hai mươi phút rồi, sao hai nha đầu kia còn chưa ra?"

      Tư Cảnh Hạc trông bình tĩnh hơn nhiều.

       Đột nhiên, điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn, là Cố Trình Liễm.

       Khớp ngón tay rõ ràng nhấn nút trả lời, đem điện thoại áp sát bên tai, một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, "Trình Liễm, có kết quả sao?"

       Cố Trình Liễm mở miệng, thanh âm tràn đầy hưng phấn, "Uhm tra ra rồi! Tam ca, anh đoán xem người đăng Weibo kia, là gì của Ôn Vãn?"

       "Chị em ấy, Ôn Cần." Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh mà kiên định, tựa hồ đã sớm biết chuyện này.

       Cố Trình Liễm sửng sốt, "Làm sao anh biết?"

      Sau đó, đột nhiên cao giọng: "Tuy biết quan hệ giữa hai chị em không hòa thuận như bề ngoài, nhưng không ngờ, chị lại làm chuyện nham hiểm hãm hại em gái như vậy!"

       "Cái này nếu đăng lên Weibo, nhất định sẽ lại nổi tiếng!"

      Tư Cảnh Hạc nghĩ đề xuất này không tệ.

       "Vậy thì làm như cậu nói, chỉ là-"

       Anh mở miệng, trong giọng nói trầm mang theo một tia lạnh lùng, "Tôi muốn Ôn Cần trả giá gấp đôi!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 112: Cô có lẽ động tâm rồi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Trình Liễm nghe được sự tức giận của người đàn ông, nhỏ giọng chào hỏi, vội vàng cúp điện thoại.

       Chu Dĩ Thâm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, thận trọng hỏi: "Tam ca, muốn nói với Vãn Vãn sao?"

      Tư Cảnh Hạc cất điện thoại đi, xuyên qua ô cửa kính đọng nước mưa, hai bóng người xinh đẹp đột nhiên lọt vào tầm mắt anh.

       Chỉ trong một giây, ánh mắt anh dán chặt vào một trong hai cô gái.

       Cô gái đang mang cặp đi học, một tay đút vào túi quần jean, nhìn xung quanh bằng một đôi mắt lạnh lùng, cuối cùng nhìn phía anh.

      Anh nhàn nhạt nói không cần, sau đó cầm ô, mở cửa xe, sải đôi chân thon dài đi về phía cổng trường.

       Nhìn thấy Bạch Lộ, Chu Dĩ Thâm cũng nhanh chóng cầm chiếc ô đã chuẩn bị trước, lao ra khỏi xe.

       Lúc này học sinh đã về gần hết, vừa lúc bớt đi những chuyện phiếm không cần thiết.

       Tư Cảnh Hạc cầm ô đi đến trước mặt Ôn Vãn, sau khi gật đầu chào hỏi Bạch Lộ, không nói lời nào kéo Ôn Vãn xuống dưới ô của mình, dẫn cô đi về phía xe.

    Chu Dĩ Thâm cũng bảo vệ Bạch Lộ dưới chiếc ô của mình, khi băng qua đường, chiếc xe chạy quá tốc độ làm nước bắn tung tóe, thấy nước bẩn sắp bắn lên váy Bạch Lộ, Chu Dĩ Thâm nhanh chóng vung áo khoác, đem cô gái bảo vệ trong ngực.

    "Ồ!"

      Ngay lập tức, chiếc áo khoác của người đàn ông đã ướt sũng nước bẩn.

       Bạch Lộ giật mình.

      Núp trong ngực người đàn ông, ngoài cảm giác ấm áp, trong lòng cô còn dâng lên một cảm giác lạ không thể nói rõ.

      Đặc biệt là khi cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, cảm giác kỳ lạ càng thêm mãnh liệt, giống như nhấn chìm cô.

       "Hừ.. nguy hiểm quá, may mà em không sao!"

      Giọng nói trầm thấp êm dịu của người đàn ông trên đỉnh đầu cô, thực sự khiến cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

       Cô cúi đầu, có chút thận trọng nói cảm ơn.

       Chu Dĩ Thâm không nhìn rõ khuôn mặt cô gái, nhưng cảm thấy nhiệt độ tay cô ở trên lưng hắn ấm hơn trước.

      Hắn không để ý đến những chi tiết này, trầm giọng đáp không có gì, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, đi về phía xe.

    - -

      Cô có thể.. đã động tâm!

       Bạch Lộ mở cửa xe, rất có ý thức ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, liếc nhìn Tư Cảnh Hạc và Ôn Vãn qua kính chiếu hậu.

      Ôn Vãn thản nhiên dựa vào vị trí ngoài cùng bên trái, cô vô định nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, còn Tư Cảnh Hạc thì an tĩnh nhìn cô.

       Ánh mắt chuyên chú lại ôn nhu.

      Cô may mắn, may là cô không trở thành bóng đèn, nếu không sẽ xấu hổ chết mất!

      Đột nhiên, Ôn Vãn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Bạch Lộ.

       "Lộ Lộ, trong xe rất nóng sao?" Ôn Vãn đột nhiên hỏi, vấn đề này có chút không hiểu.

       Bạch Lộ lắc đầu, "Không nóng, sao vậy?"

       Ôn Vãn nhếch khóe môi cười xấu xa, "Vậy sao cậu đỏ mặt vậy?"

      Nghe vậy, Chu Dĩ Thâm cũng nhìn Bạch Lộ.

    Ngón tay hắn chậm rãi xoa xoa cằm, cẩn thận nhìn một hồi, mở to hai mắt nói: "Mặt của em thật sự rất đỏ, không chỉ có mặt, lỗ tai cũng đỏ, em sao vậy, bệnh sao?"

       Bạch Lộ bối rối đưa tay sờ mặt và vành tai, đầu ngón tay chạm vào thấy rất nóng, đáy lòng bỗng run lên.

      Lúc này, cô nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Ôn Vãn--

       "Ha, đúng là có bệnh, vẫn là bệnh không thể tự chữa!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 113: Được, thỏa mãn em

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, trái tim Chu Dĩ Thâm đột nhiên rơi xuống đáy vực.

       Hắn lo lắng quay đầu nhìn Ôn Vãn, gấp gáp hỏi: "Chuyện gì vậy? Tiểu Bạch em ấy làm sao?"

       Ôn Vãn mở miệng, vừa định nói, Bạch Lộ đã chen ngang cô, vội vàng giải thích nói: "Tôi không sao, Vãn Vãn nói đùa với anh thôi!"

       Nói xong, cô u ám liếc nhìn Ôn Vãn.

       Vãn Vãn nhà cậu, lại nghịch nữa rồi!

       Ôn Vãn vẫn cười tinh quái, bộ dạng như đang xem kịch.

       Bạch Lộ là một nhà thiết kế thời trang hàng đầu ở trong nước, ngày thường tiếp xúc với vô số siêu mẫu, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Vãn thấy cô khẩn trương đỏ mặt như vậy trước một người đàn ông.

       Chậc, thú vị đấy!

      Chu Dĩ Thâm nhìn vẻ mặt khẩn trương của Bạch Lộ, nghi ngờ một lúc, sau đó đột nhiên, hắn đưa tay sờ trán cô, cảm nhận được hơi mát lạnh, hắn thở phào nhẹ nhõm.

       Hắn rút tay về, lặng lẽ trợn mắt nhìn Ôn Vãn, "Dọa chết anh rồi, anh thật sự nghĩ Tiểu Bạch bị bệnh, về sau không được phép đùa giỡn như vậy nữa!"

       Ôn Vãn không nói gì cười cười, đôi mắt đen láy tựa hồ đang nhìn một tên đại ngốc.

      Cô đã ám chỉ đến mức này rồi, thẳng nam này lại còn không hiểu, xứng đáng độc thân!

       Tư Cảnh Hạc trầm mặc hồi lâu, đưa tay nhéo nhéo sống mũi, tế nhị thở dài: "Được rồi, chúng ta đi đến nhà hàng thôi, đừng để bọn họ chờ lâu!"

       Chu Dĩ Thâm ừ một tiếng, ngồi thẳng người, đặt đôi tay thon gọn sạch sẽ lên vô lăng, đạp ga, rất nhanh lao ra đường cái.

      ..

      Nhà hàng Lăng Độ--

      Khi Tư Cảnh Hạc và những người khác bước vào phòng bao, ba người đàn ông, Cố Trình Liễm, Diệp Tu Viễn và Mục Viễn, đang trò chuyện cười nói quanh bàn ăn.

      Sự xuất hiện của bọn họ, khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt.

      Tư Cảnh Hạc kéo một cái ghế, chờ Ôn Vãn ngồi xuống, anh ân cần rót cho cô một cốc nước nóng, rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô.

       Anh cúi đầu, giọng nói mềm mại rơi vào bên tai cô, "Vãn Vãn muốn ăn gì?"

      Ôn Vãn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, đang lướt qua phần bình luận trên Weibo, khi nhìn thấy toàn những lời xin lỗi và hối hận, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

      Cô chợt ngẩn ra, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cười ngọt ngào nói: "Hôm nay tâm trạng không tệ, muốn ăn chút gì ngọt!"

       "Được, thỏa mãn em!"

      Giọng nói trầm thấp có chút cưng chiều của người đàn ông đầy mê hoặc.

    Tư Cảnh Hạc gọi nhân viên phục vụ, tùy ý lật thực đơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Lộ đang cùng Chu Dĩ Thâm trò chuyện sôi nổi, thản nhiên nói: "Một nước ép đào chua, ngoài ra, lấy hai món tráng miệng đặc trưng của nhà hàng các anh."

    "Vâng, thưa ngài."

      Người phục vụ ghi lại món ăn, sau đó mỉm cười hỏi: "Xin hỏi, bây giờ có thể gọi món chính luôn chưa?"

      Tư Cảnh Hạc nhìn quanh một vòng, thấy hai vị trí từ nãy đến giờ vẫn còn trống, lông mày sắc bén cau lại.

       "Diệp Tư và Trình Phong còn chưa đến sao?"

      ..

      Sáu giờ tối Vân Thành, cho dù dưới lớp mưa bao phủ, cũng khó có thể che giấu sự phồn hoa xa hoa.

       Ở lối vào của nhà hàng, một người đàn ông đang đứng trong góc lặng lẽ hút thuốc, đốt ngón tay rõ ràng, tàn thuốc được châm lửa.

       Hắn nhìn đường phố tấp nập, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia háo hức, như đang mong chờ ai đó.

      Nước mưa đọng lại vẫn còn rơi tí tách.

      Cuối cùng, một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi taxi--

       Hắn dập tàn thuốc ném vào thùng rác, giơ ô lên, đôi chân thon dài đi đến tiếp đón..
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 114: Đầu Gỗ Ngoan, Đừng Làm Loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tư hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cố Trình Phong.

       Cô đóng cửa xe, giấu mình trong ô, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông cao quý lãnh đạm.

      Tiếng mưa rơi tí tách, hai người đã trao đổi ánh mắt với nhau hơn mười giây.

      Đột nhiên, Diệp Tư là mở miệng chào hỏi, giọng nói trong trẻo nhưng rõ ràng xa cách--

       "Chào, Trình Phong, đã lâu không gặp!"

       Khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ lọt vào trong mắt Cố Trình Phong, hắn khẽ cau mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia u ám.

      Lúc trước..

       Hắn nhớ Diệp Tư đã từng dịu dàng và tình cảm với một cảm giác quyến rũ mạnh mẽ, cô gọi hắn là "A Phong" hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi.

       Nhưng ba năm không gặp, cô đối xử với anh xa lạ như vậy sao?

       Cố Trình Phong trong lòng có chút cảm xúc.

       Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ thấp giọng ừ một tiếng: "Đi thôi, lão Hạc bọn họ đã ở trong phòng chờ chúng ta!"

      Diệp Tư tự nhiên cảm nhận được sự tinh tế của người đàn ông.

       Cô mỉm cười chào hỏi, tuy cô và người đàn ông đi chung một chiếc ô nhưng từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách thích hợp, cùng nhau đi về phía nhà hàng.

       Khi hai người họ bước vào phòng, món ăn vừa được dọn ra, trong không khí có mùi thơm nồng nặc.

       Mục Viễn vươn tay nói: "Chị, ngồi bên cạnh em đi!"

      Diệp Tư cởi áo ngoài, đi tới bên cạnh Mục Tử ngồi xuống.

       Cố Trình Phong liếc nhìn hai người bọn họ, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Viễn.

       Thật trùng hợp, ở phía bên kia của Mục Viễn.

       "Phụ nữ đúng là rắc rối!"

       Mục Viễn một tay đỡ đầu, oán trách Diệp Tư, "Em một giờ trước đã gửi tin nhắn cho chị, chị nói rất nhanh sẽ tới, kết quả là kéo dài đến bây giờ, chị đi đâu làm gì vậy?"

      Diệp Tư đã sửa sang đồ đạc rồi, sở dĩ cô đến muộn là vì ở nhà xoắn xuýt, cô phải lấy trạng thái gì đối mặt với một người đã xa cách ba năm, để không có vẻ chật vật?

       Không ngờ khi thật sự đối mặt với Cố Trình Phong, hắn lại bình tĩnh đến không ngờ.

       Cô rót một cốc nước ấm để trong lòng bàn tay, sương mù bao phủ khuôn mặt trắng nõn, uể oải liếc nhìn Mục Viễn, "Chị đến trễ đương nhiên là có việc, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

       "Em quan tâm chị là sai sao? Được rồi, là em xen vào chuyện người khác!" Mục Viễn tức giận phồng má, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Diệp Tư.

      Diệp Tư nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, dở khóc dở cười lắc đầu.

       "Chị không có ý đó, sao em lại tức giận? Quỷ hẹp hòi!"

      Nói hắn quỷ hẹp hòi?

       Mục Viễn nhếch môi mỏng hừ lạnh.

      Diệp Tư cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn từ mọi phía, trong số đó, có một ánh mắt sâu thẳm, như thể sắp xé nát cô ra bất cứ lúc nào.

       Cô giơ tay xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ kêu lên: "Mục Viễn, Mục Viễn.. đầu gỗ!"

      Đã lâu rồi Diệp Tư không gọi Mục Viễn bằng biệt danh.

       Mục Viễn có chút thả lỏng, nhưng hắn vẫn duy trì vẻ mặt tức giận, bởi vì cảm thấy cô chưa đủ xuống nước.

      Diệp Tư có chút xấu hổ.

       Cô nhích lại gần một bên, dùng ngón tay ở dưới bàn bí mật nhéo đùi Mục Viễn, hạ thấp giọng, cười như không cười nói: "Đầu gỗ ngoan, đừng làm loạn nữa, được không?"

       Mục Viễn suýt chút nữa kêu lên thảm thiết!

      Hắn thề, nếu không phải cố kỵ chuyện hôm nay, hắn đã hung hăng trả lại!

       Hắn gượng cười, gần như nghiến răng trả lời: "Được, chị Diệp!"

       "Nào, uống ly nước cho ấm bụng!"

      Diệp Tư đưa cốc nước ấm còn nghi ngút khói mà cô vừa mang đến cho Mục Viễn.

       Cô cười nhẹ, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nam nhân uống một hơi cạn sạch, mới hài lòng gật đầu, "Ừm, vậy mới ngoan!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 115: Ấm áp cho người khác

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Mục Viễn uống hết ly nước ấm, dạ dày như có lửa đốt, nóng đến mức toàn thân sắp phỏng.

       Hắn khóc không ra nước mắt, gượng cười, ngoài miệng nói lời cảm ơn nhưng trong lòng thực ra là hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Diệp Tư.

       Ép hắn uống nước nóng trước mặt nhiều người như vậy..

      Người phụ nữ xấu bụng này, quá độc ác!

      Diệp Tư ngẩng đầu, thẳng lưng, bình tĩnh nhìn nhóm người, "Xin lỗi, chọc các người cười, mấy năm nay thằng nhóc này cũng không tiến bộ chút nào, vẫn nghịch ngợm như vậy!"

       Cố Trình Liễm một tay uể oải chống đầu, tà ác nhếch khóe môi, "Hắn còn nhỏ, nghịch ngợm cũng là chuyện thường tình."

       Ngừng lại, hắn liếc nhìn người đàn ông ngồi ngay đối diện mình, "Điều này cũng chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất tốt!"

       Cố Trình Phong dường như không chú ý đến ý nghĩa trong lời nói của em trai mình, hắn thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, trông rất bình tĩnh.

       Tuy nhiên, bàn tay ẩn dưới gầm bàn của hắn, sớm đã nắm chặt lại thành nắm đấm.

      Có lẽ hắn biết tại sao Diệp Tư lại thờ ơ với hắn.

      Sự ấm áp của cô, vốn đã được trao cho người khác..

      ..

       Bữa ăn mãi đến gần mười giờ mới kết thúc.

      Đi ra khỏi nhà hàng, từng cơn gió lạnh ập vào mặt, thổi vào người say khướt trên mặt, trong nháy mắt phai đi rất nhiều khô nóng.

      Trong số nhiều người, Chu Dĩ Thâm và Mục Viễn có tửu lượng kém nhất, nhưng họ cũng uống nhiều nhất.

      Hai người họ uống rất say, đi đường đều lảo đảo, cần phải có người đỡ, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau, hét lên không được rời đi, tiếp tục uống!

      Diệp Tư bị mùi rượu trên người Mục Viễn làm cho nhức đầu, không chịu nổi nữa, đập mạnh vào gáy hắn.

       "Thành thật một chút! Nếu lại say nữa, chị sẽ ném em trên đường!"

       Gần như ngay lập tức, Mục Viễn ngừng dằn vặt.

      Hắn giống như một con gấu túi, mềm nhũn treo trên người Diệp Tư, say khướt làm nũng, "Chị, em muốn về nhà ngủ một giấc.."

      Diệp Tư không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng đưa Mục Viễn về khách sạn.

       Hôm nay cô đã vì tiểu tổ tông này mà làm nhiều chuyện xấu hổ, nếu không rời đi, cô sẽ rất mất mặt!

       Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, chân còn đi giày cao gót, khó tránh khỏi tốn chút sức lực chống đỡ Mục Viễn lâu như vậy.

       Ngay khi hắn sắp buông tay, đột nhiên, một cánh tay dài tóm lấy Mục Viễn, đem hắn kéo lên trên người mình.

       Ngay lập tức, Diệp Tư thả lỏng.

       Cô vẻ mặt lãnh đạm nhìn nam nhân, khẽ cười nói: "Quả nhiên là sức lực đàn ông mạnh hơn, cám ơn Trình Phong!"

       Cố Trình Phong trầm mặt không nói gì.

      Hắn dìu Mục Viễn say rượu về phía nhà xe, bóng lưng lạnh lùng của hắn như hòa vào màn đêm lạnh giá, trái tim Diệp Tư run lên.

       Cô chào hỏi Tư Cảnh Hạc và những người khác, rồi nhanh chóng đi theo.

      Kế đó, Chu Dĩ Thâm là rắc rối duy nhất còn lại..

       Diệp Tu Viễn giữ người đàn ông say xỉn bất tỉnh, đầu tiên nhìn Cố Trình Liễm--

       Cố Trình Liễm chán ghét quay đầu lại, "Ta từ trước đến nay chỉ quan tâm mỹ nữ say rượu, lão tử như vậy sẽ không tiếp nhận!"

       "Nhưng buổi tối tôi phải đọc hợp đồng, không có thời gian chăm sóc hắn!"

       Diệp Tu Viễn lại nhìn Tư Cảnh Hạc, nhưng người đàn ông này lại có bộ dạng như người xa lạ không được lại gần, hiển nhiên là anh không muốn tiếp nhận đống hỗn độn này.

       Hắn thở dài bất lực, đột nhiên, đôi mắt sáng lên, dán mắt vào cô gái mềm mại dễ thương--

       "Bạch tiểu thư, nghe nói cô sống một mình, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, cho nên.. có thể phiền cô chăm sóc Dĩ Thâm được không?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 116: Tiểu Bạch, anh muốn cùng em về nhà

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lộ nhìn người đàn ông say như chết, khó xử cau mày, "Tôi đúng là ở một mình, nhưng nếu anh đưa anh ta vào nhà tôi, vậy chúng tôi cô nam quả nữ ở chung một phòng.. Không tốt lắm đâu?"

       Vừa dứt lời, Chu Dĩ Thâm đã ngã vào trong ngực cô gái.

       Cả người hắn treo trên người Bạch Lộ, miệng lẩm bẩm không rõ ràng.

       "Tiểu Bạch, anh muốn cùng em về nhà.."

       "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.."

       Biệt danh thân mật này lưu luyến trong men say, giống như một cơn mưa xuân nhỏ, bất ngờ trút xuống trái tim của Bạch Lộ.

      Trong lúc nhất thời, đẩy hắn ra không được, mà không đẩy hắn ra cũng không xong, đành phải nhìn Ôn Vãn cầu cứu.

      Ôn Vãn vẫn nheo mắt, lặng lẽ nhìn Chu Dĩ Thâm một lúc lâu.

       Cô đột nhiên kéo lên khóe môi cười nói: "Vừa vặn, Bạch Lộ đêm nay muốn ngủ ở nhà của tôi, không bằng đưa anh ấy đến nhà của tôi đi, tôi tự mình chăm sóc!"

      Nghe đến đây, sắc mặt của những người đàn ông thay đổi.

       Khi Cố Trình Liễm và Diệp Tu Viễn nhìn thấy khuôn mặt của Tư Cảnh Hạc dần dần chìm xuống, họ cẩn thận nuốt nước bọt, lần lượt thay đổi giọng điệu--

       "Em đi học một ngày đã vất vả như vậy, sao có thể để em chăm sóc hắn!"

       "Đúng vậy, hay là ngày mai anh xem hợp đồng, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng nhất là chăm sóc Dĩ Thâm!"

    "Không sao, tôi và Dĩ Thâm cũng khá quen, các anh nên công việc thì công việc, nên cua gái thì cua gái, yên tâm giao anh ấy cho tôi đi!" Ôn Vãn nói, chuẩn bị kéo Chu Dĩ Thâm từ trên người Bạch Lộ qua.

      Tư Cảnh Hạc đột nhiên nắm lấy tay cô, giọng nói nhạt nhẽo: "Đừng cãi nữa, cứ giao hắn cho anh."

       Nói xong, mặc kệ Chu Dĩ Thâm có nguyện ý gì, anh chỉ tiện tay kéo hắn vào trong xe.

       Qua cửa sổ xe, anh nói với Diệp Tu Viễn, "A Viễn, cậu lái xe cho chúng tôi đi."

      Diệp Tu Viễn nói được, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, sau khi Ôn Vãn và Bạch Lộ lên xe, liền khởi động xe.

       Sau khi đợi họ rời đi, Cố Trình Liễm gọi một chiếc taxi và lao đến quán bar nổi tiếng nhất gần đó..

      ..

      Gia viên Lan Phong--

       Chu Dĩ Thâm cuối cùng đã ổn định trong phòng khách của Tư Cảnh Hạc.

       Nói là ổn định, nhưng thật sự là bị Tư Cảnh Hạc tùy ý ném, nửa người trên nằm trên giường, hai chân buông thõng trên sàn, lộ ra dáng vẻ của một loại động vật có vỏ nào đó.

       Bạch Lộ nhìn bộ dáng hắn như vậy, ấn đường lộ rõ vẻ không yên lòng.

       Cô nhẹ nhàng kéo tay Ôn Vãn, thấp giọng nói: "Vãn Vãn, Tư tiên sinh thật sự có thể chăm sóc cho anh ấy sao? Tôi lo lắng.."

       Ôn Vãn vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng an ủi: "Bọn họ là anh em chơi với nhau từ nhỏ, Tư Cảnh Hạc nhất định sẽ hết lòng chăm sóc anh ấy, cậu đừng suy nghĩ nhiều?"

       Bạch Lộ thấy có lý, nhưng đột nhiên, một thanh âm khàn khàn vang lên --

       "Nước.. Tôi muốn uống nước!"

       Đúng lúc này Tư Cảnh Hạc bưng một ly nước ấm đến, đưa cho Bạch Lộ, "Em trước cho hắn uống nước, tôi muốn nói vài câu với Vãn Vãn."

       Bạch Lộ đáp ứng, cầm ly nước đi vào phòng.

    Tư Cảnh Hạc thuận tay kéo cửa, cúi đầu nhìn Ôn Vãn, thân ảnh cao lớn bao lấy cô: "Bọn họ có lẽ sẽ ở lại một hồi, hai ngày nay anh đã xây một phòng video, em có muốn đi xem không?"

      Ôn Vãn biết rất rõ Bạch Lộ nhất định sẽ không thoát được trong chốc lát.

       Dù sao cũng là nhàn rỗi, đi xem một chút cũng không sao.

      Cô gật đầu đồng ý, "Được, vừa vặn lâu rồi không xem phim!"

      Tư Cảnh Hạc rất tự nhiên nắm tay cô đi lên lầu hai..
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 117: Em có vẻ rất thích nó

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầng hai, phòng video.

    Đây là một căn phòng có bài trí đơn giản nhưng ở đâu cũng toát ra cảm giác sang trọng, cho dù là đèn treo trên nóc nhà, chăn trải dưới sàn hay máy chiếu với chất lượng hình ảnh cực rõ nét và rất hoa văn, đều là do những nhà thiết kế hàng đầu chế tạo, với chất liệu tinh xảo, giá trị cao.

      Điều bất ngờ duy nhất là trong phòng, có một con búp bê hoạt hình đặt trên ghế sô pha

      Một người đàn ông mập mạp màu xanh đẹp trai!

       Ghế sofa này vừa lớn vừa mềm đủ để ngồi được hai người.

       Ôn Vãn bị hấp dẫn, cởi dép lê ra, nhàn nhã đi vào bên trong, "Nhìn không ra nha, anh là người đàn ông, vậy mà lại thích loại nhân vật này sao?"

       "Không, anh không thích mấy thứ trẻ con này."

      Tư Cảnh Hạc lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ sớm ra, đặt hết vào tầm với của Ôn Vãn, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống sô pha.

      Trong tích tắc, cả hai đã ngồi áp sát vào nhau.

      Khoảng cách gần đến mức Ôn Vãn thậm chí còn nghe thấy hơi thở nóng bỏng chỉ có ở đàn ông.

       Cô nhìn đồ ăn vặt bên cạnh, rồi nhìn người đàn ông, có chút không tự nhiên vươn tay sờ gáy, "Vậy sao anh còn trang trí thứ này? Tự hành hạ mình à?"

    Người đàn ông tùy ý tìm một bộ phim tình cảm mới ra mắt, sau đó quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tựa như ẩn chứa một biển sao, "Anh nghĩ em nhất định sẽ thích, còn tưởng rằng em sẽ luôn đến đây xem phim với anh, đó là lý do tại sao anh đặt nó ở đây."

      Chậm rãi, anh nhếch đôi môi lạnh lùng, "Xem ra bộ sô pha này, hình như em rất thích!"

      Bình thường mà nói, nếu một người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền sẵn sàng dành thời gian cho một cô gái, người bình thường hẳn sớm đã cảm động đến mức trao thân cho anh ta.

       (Có cảm động hay không cũng không sao, cái chính là nam nhân này đẹp trai)

       Nhưng Ôn Vãn không phải là một cô gái bình thường.

       Cô chống khuỷu tay lên sô pha, chống cằm, liếc nhìn người đàn ông cười tà ý, "Anh đây là đặt sô pha, lại còn đồ ăn vặt, xem ra anh có âm mưu từ sớm với tôi rồi!"

      Tư Cảnh Hạc đột nhiên căng cứng quai hàm.

       Hoàn toàn im lặng trong vài giây, anh vòng cánh tay dài ôm lấy lưng cô gái, hầu kết nhấp nhô liên tục, anh phát ra một giọng trầm khàn khàn, "Đúng vậy, anh sớm đã có dụng mưu với em."

    Anh nhẹ nhàng chậm rãi, trong mắt hiện lên một tia vô cùng nghiêm túc, "Vãn Vãn, em là cô gái đầu tiên khiến anh rung động, anh thích em, cho nên anh nguyện ý vì em mà tiêu tốn những thứ trẻ con nhàm chán này.". "

      Tóc của cô gái tùy ý buộc thành đuôi ngựa, qua một đêm dài, lúc này đã hơi rối, có nhiều sợi tóc lòa xòa bên tai.

       Anh chỉ đơn giản dứt khoát cởi bỏ dây buộc tóc của cô, trong nháy mắt, mái tóc mềm mại xõa ra, những ngón tay nhẹ nhàng ôn nhu đan vào.

      Ôn Vãn cảm thấy giống như một con mèo, nhưng cô thực sự thích cảm giác chải tóc.

       Sau đó, cô nghe thấy giọng nói gần như cầu xin của người đàn ông," Cho nên, em có thể thử mở lòng, cho anh một cơ hội, một chút thôi được không? "

      Trong mắt thiên hạ, Tư Tinh Hà phải là một người cao cao tại thượng, quyết đoán và kiêu ngạo.

       Ai có thể ngờ rằng, có một ngày anh lại hạ mình thật thấp trước mặt một cô gái, chỉ để giành lấy cơ hội được ở bên nhau?

      Ôn Vãn nheo mắt lại, nhìn màn hình sáng loáng, lười biếng như một con mèo," Cơ hội là do tự bản thân mình nắm lấy, có thể rung động được tôi hay không, phải xem bản lĩnh của anh!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 118: Mau xem Weibo có bất ngờ

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù Tư Cảnh Hạc lại một lần nữa bị cự tuyệt, nhưng ít nhất Ôn Vãn nguyện ý cho anh một cơ hội theo đuổi mình.

      Anh vui trong lòng.

       Anh cười hạnh phúc, đột nhiên ngả người ra sau--

      Ôn Vãn không kịp chuẩn bị ngã vào trong lòng nam nhân, đầu vừa vặn tựa vào bụng của anh, hai chân buông thõng trên thảm xám, tư thế có chút mập mờ.

      Qua lớp áo sơ mi mỏng, Ôn Vãn thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da của người đàn ông.

      Cô nuốt nước bọt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

       Ngay lúc cô đang thắc mắc không biết người đàn ông này định làm gì, đột nhiên, một đôi tay khéo léo vuốt ve thái dương cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt thái dương, mang đến cảm giác thoải mái mãnh liệt.

       "Nhắm mắt lại, thư giãn một chút.."

      Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn của người đàn ông, giống như có ma lực, khiến Ôn Vãn Ngôn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, yên tâm hưởng thụ mát xa.

      Căn phòng đã được sưởi ấm, ánh đèn mờ ảo, trên máy chiếu đang chiếu một bộ phim ấm áp, mọi thứ đều mang đến cho Ôn Vãn một loại ấm áp bình thường.

       Và loại hơi ấm này, đã lâu không được nhìn thấy.

      ..

      Bạch Lộ bị dày vò đến tận khuya, mới dỗ Chu Dĩ Thâm ngủ say, cùng Ôn Vãn đi về nhà ngủ.

      Tắm xong cô lập tức lên giường ngủ, thấy Ôn Vãn vẫn đang quẹt điện thoại, liền tiến lại gần, vòng tay qua ôm eo cô.

       "Vãn Vãn, cậu không buồn ngủ sao?"

      Trái tim của Ôn Vãn mềm đi với giọng nói mềm mại ôn nhu của Bạch Lộ.

       Cô nghiêng đầu, híp mắt cười nói: "Tôi còn có chuyện phải giải quyết, cậu đi ngủ trước đi, ngoan~"

       Bạch Lộ ngẩng đầu, liếc nhìn màn hình điện thoại của Ôn Vãn, thấy cô đang tán gẫu với Đường Miên về việc tìm ra manh mối của ai đó.

       Cô nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Chuyện cậu và Đường Miên đang nói, có liên quan đến vụ việc Trương Mạn Mạn kia không?"

      Sau đó, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai tay ôm eo Ôn Vãn đột nhiên siết chặt, thanh âm khẽ run: "Các cậu muốn tìm có phải là người kia không? Chuyện này là do hắn ta làm sao?"

       "Hắn tại sao đến bây giờ còn không chịu buông tha cho cậu, hắn rốt cuộc muốn thế nào!"

       "Tên biến thái này, tên khốn kiếp!"

       Bạch Lộ lúc này giống như một chú nai con sợ hãi, toàn thân căng thẳng, bất an vô cùng.

       Khi nhớ lại những ngày đen tối và khủng khiếp đó, cô cảm thấy máu trong người như đông lại, trái tim không nhịn được lạnh run.

      Ôn Vãn cảm nhận được sự sợ hãi của Bạch Lộ, đặt điện thoại sang một bên, nhẹ giọng an ủi: "Lộ Lộ, cậu đừng căng thẳng, thả lỏng đi!"

    Cô vỗ nhẹ vào lưng cô gái, giọng nói mềm mại bình tĩnh: "Nếu cậu đã đoán được, tôi cũng không muốn giấu cậu nữa, chuyện này đúng là do người đó làm, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt!"

       "Xem đi, Trương Mạn Mạn đã được cứu, tin đồn của tôi đã được làm sáng tỏ, hắn không thể hại đến tôi!"

      Mặc dù, đây đều là Tư Cảnh Hạc âm thầm giúp cô giải quyết.

       Bạch Lộ bình tĩnh lại một chút, căng thẳng liếm môi, "Tôi thấy cậu cùng Đường Miên đang tìm tung tích của hắn, hiện tại đã tìm được chưa?"

       Trong nháy mắt, ánh mắt Ôn Vãn tối sầm lại, "Chưa, hắn quá gian xảo."

      Những người mà Đường Miên cử đến, suýt chút nữa đã làm đảo lộn cả thị trấn, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết khả nghi nào, họ đã bị lừa!

       Bạch Lộ khẽ thở dài một hơi, ấn đường tràn đầy bất đắc dĩ cùng tức giận.

       Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Vãn vang lên, là Đường Miên.

      Ôn Vãn nhấn nút trả lời, áp điện thoại lên tai, còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hưng phấn của một người đàn ông: "Lão đại, em mau xem Weibo đi, có chuyện bất ngờ đấy!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 119: Em gái là hắc hoa liên, chị gái là bạch hoa liên

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lộ Lộ, cậu mở Weibo ra xem có chuyện gì vậy?"

       Đường Miên mặc dù bình thường luôn không đứng đắn, nhưng khi gặp chuyện lại luôn bình tĩnh, rất ít khi bịp bợm như thế này.

       Chắc hẳn cái từ "bất ngờ" trong miệng cô phải có gì đó lớn lắm.

       Quả nhiên, Bạch Lộ vừa mở Weibo không bao lâu, trên mặt liền lộ ra một tia cực kỳ hưng phấn.

       "Vãn Vãn, có người phát hiện ra rằng kẻ chủ mưu đằng sau việc lan truyền tin đồn về cậu, việc cậu bị hại, hóa ra là chị gái của cậu, Ôn Cần!"

       Bạch Lộ mở to hai mắt không thể tin được, vội vàng đưa điện thoại cho Ôn Vãn xem--

       Weibo này chỉ có một câu ngắn gọn: Liên quan đến nữ thần Ôn Cần trong khuôn viên của trường trung học số 1 Vân Thành, đã đăng tin đưa dưa hãm hại em gái, hình ảnh video, tua nhanh!

      Có hai bức ảnh bên dưới, đó là về thông báo làm rõ của đồn cảnh sát về việc Ôn Vãn không có liên quan đến vụ án này, và việc Ôn Cần sử dụng tiểu xảo chính mình để mua các xu hướng tìm kiếm và đăng tin đồn về việc hãm hại Ôn Vãn.

    Hai bức ảnh này đơn giản rõ ràng, nhưng lại nắm bắt rất chính xác những điểm mấu chốt của sự thật, chẳng hạn như ảnh đại diện của tài khoản này là một bức ảnh hoa do Ôn Cần đăng trên Weibo vào mùa hè năm ngoái, và số điện thoại di động được liên kết, cũng là số mà Ôn Cần đang sử dụng!

      Chỉ dựa vào hai điểm này, cơ bản liền có thể định tội Ôn Cần!

      Chỉ trong nửa giờ, số lượt xem trên Weibo này đã đạt con số đáng kinh ngạc hàng trăm nghìn lượt, khu vực bình luận cũng được hàng chục nghìn bình luận lấp đầy!

       Thật khó để tưởng tượng loại tiểu blog này sẽ có những hậu quả gì sau hơn một đêm.

       Tóm lại, lần này Ôn Cần đã hoàn toàn bị lật ngược tình thế!

      Bạch Lộ mở ra khu vực bình luận, đâu đâu cũng là tính khí âm dương châm chọc--

      Người qua đường A: 【Trời à, cái này định bày mưu tính kế của chị em nhà giàu sao? 】

      Người qua đường B: 【Tôi là học sinh trường này, chúng ta ngưỡng mộ cô ấy như nữ thần, không nghĩ tới cô ấy lại làm chuyện xấu xa như vậy, chậc chậc..]

      Người qua đường C: 【Không thể nào, không thể nào? Tôi có phải là người duy nhất biết rằng mối quan hệ giữa hai chị em đã trở nên căng thẳng không? 】

      Người qua đường D: 【Tôi cứ tưởng em gái là hắc hoa liên, nhưng hóa ra chị gái lại là bạch hoa liên, vi diệu! 】

      ..

      Ôn Vãn sắc mặt bình tĩnh nhìn những bình luận này, nhẹ giọng hỏi: "Ai đăng cái này? Mười phút sau, tôi muốn biết đáp án."

      Đường Miên cười đùa một tiếng, "Tôi cá là, tám chín phần mười là việc tốt của người hàng xóm đối diện nhà cậu làm!"

      Ôn Vãn thực sự đã nghĩ ngay đến Tư Cảnh Hạc.

       "Điều tôi muốn, là câu trả lời chính xác."

       Ôn Vãn vừa dứt lời thì đột nhiên có một cuộc gọi đến, khi nhìn thấy dãy số quen thuộc, ánh mắt cô tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.

       "Như vậy nhé, cúp máy trước!"

      Cô cúp điện thoại của Đường Miên, sau đó nghe cuộc gọi mới, gần như ngay lập tức sau khi kết nối, cô liền nghe thấy tiếng rống đinh tai nhức óc của Tần Nguyệt.

       "Ôn Vãn, bài đăng trên Weibo đó là chuyện gì xảy ra? Nói thật đi, có phải là con làm hay không!"

       Mơ hồ trong đó, cũng có thể nghe thấy tiếng khóc ủy khuất của cô gái.

      Ôn Vãn có thể tưởng tượng Tần Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cầm điện thoại di động, vẻ mặt điên cuồng tự hỏi mình, còn Ôn Cần thì ngồi bên cạnh hoa lê đang khóc rưng rức.

       Vẻ ngoài ngây thơ và đáng thương đó hẳn đã khiến Tần Nguyệt cảm thấy đau khổ.

       Cô ngáp một cái thật to, khi nói chuyện, giọng nói đầy ngái ngủ và mê mang, "Mẹ đang nói cái gì vậy? Weibo gì? Con lại làm gì chọc tới mẹ à?"

       Tần Nguyệt giật mình.

       Nha đầu này hình như còn đang ngủ, có lẽ nó còn không biết đã xảy ra chuyện gì sao?

      Chuyện này không liên quan gì đến nó sao?

       Tác giả: Cảnh Hạc còn một chặng đường dài phía trước để theo đuổi vợ
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2023
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...