Ngôn Tình Là Do Cậu Đã Không Trân Trọng Tình Cảm Của Tôi - Tiêu Lạc Như Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tieu Lac Nhu Tuyet, 17 Tháng năm 2021.

  1. Tieu Lac Nhu Tuyet

    Bài viết:
    1
    Là do cậu đã không trân trọng tình cảm của tôi

    [​IMG]

    Tác giả: Tiêu Lạc Như Tuyết

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Giới thiệu truyện: Phi Phi đơn phương thích Minh Hiên rất nhiều năm, cho tới một ngày cậu ta khiến cô đau khổ, và thất vọng..

    Phi Phi thích Minh Hiên từ năm cô học lớp 10, vẫn cứ đơn phương thích cậu ta như thế cho đến năm học đại học. Phi Phi từ nhỏ đã ước mơ trở thành bác sĩ, nhưng vì muốn bên cạnh Minh Hiên nên cô chuyển sang học ngành kinh tế tài chính ngân hàng. Mặc dù Phi Phi không nói ra nhưng Minh Hiên biết là cô ấy thích cậu và cậu cũng không quan tâm, vì có lẽ cậu chỉ coi cô như bạn, như em gái, hoặc cũng có thể là thấy cô rất phiền.. cuộc sống này vốn dĩ đã là như vậy, nếu như có một người thích bạn thật lòng và luôn ở sát bên quan tâm đến bạn thì bạn lại không cần và cảm thấy người ta phiền phức. Rồi cứ như vậy, thời gian hai người gắn bó, đối xử với nhau như "người bạn đặc biệt", mãi cho đến khi Minh Hiên thích bạn của Phi Phi, cô gái đó tên là Thanh Loan. Thanh Loan cũng đã có người yêu và hai người họ đang quen nhau thì lúc này Minh Hiên lại xen vào và tỏ tình với Thanh Loan. Cô ấy cũng đã từ chối nhưng cậu ta lại càng nói những lời "muốn ăn đập" như:

    - "Tôi thích cậu, tôi biết là do tôi đã không nhận ra tình cảm của mình nên đã để mất cậu, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc". Nói rồi Minh Hiên quay sang nhìn người yêu của Thanh Loan: "- nếu cậu mà khiến cho cô ấy khóc, tôi sẽ luôn mở lòng chào đón cô ấy, chờ đợi cô ấy chấp nhận tình cảm của tôi". (Chậc thanh niên này đúng là.. mới bắt đầu thích người ta mà nói cứ như thâm tình lắm vậy)

    Phi Phi rất buồn cô lập tức chạy khỏi đó, nếu không cô sợ sẽ khóc thét lên trước mặt mọi người mất.. Thanh Loan biết Phi Phi thích Minh Hiên nên cô đuổi theo và cố khuyên bạn. Phi Phi dừng lại nhưng không quay đầu lại nhìn Thanh Loan:

    - "Xin cậu đấy, tôi muốn ở một mình.. tôi thích cậu ấy lâu như vậy.. nhưng cậu ấy lại đứng trước mặt nhiều người mà.. tỏ tình với cậu.. tôi muốn yên tĩnh một lát, tôi sẽ ổn thôi!"

    Rồi Phi Phi lại tiếp tục bỏ đi, Thanh Loan quay lại cùng người yêu của cô về kí túc xá.. Vài ngày sau đó, Phi Phi cũng đã ổn định lại tinh thần, cô và Thanh Loan vẫn là bạn, cô biết Thanh Loan chẳng làm gì sai cả, vậy sao lại phải giận dỗi với bạn mình. Còn về Minh Hiên, Phi Phi cảm thấy tình cảm này đã bắt đầu trở thành một gánh nặng, không thể bỏ nhưng cũng không thể nói ra, Phi Phi sợ rằng sau khi thổ lộ với Minh Hiên thì cậu ta sẽ khó xử, ngượng, và cuối cùng thì đến làm bạn cũng không thể.. bởi vì từ trước tới giờ, Minh Hiên luôn đối với cô không lạnh cũng không nóng, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

    Rắc rối là sau đó, vào một ngày đẹp trời nọ, sau khi kết thúc một luận án, Phi Phi và nhóm của mình đang giải lao. Họ cùng nhau xuống căn tin trường thì Phi Phi nói là quên túi xách trên lớp, cô quay lại để lấy, thấy vậy Thanh Loan bảo mọi người đi trước rồi cùng Phi Phi đi lên lớp lấy đồ. Khi đang đi ở cầu thang và nói chuyện phím với Phi Phi thì Thanh Loan chợt mất thăng bằng rồi ngã xuống, thấy Thanh Loan lăn từng bậc rồi rơi xuống Phi Phi hoảng sợ đến mặt cũng tái mét.

    Nghe thấy tiếng hét, các sinh viên đều chạy đến thì thấy Thanh Loan đang ở dưới dất còn Phi Phi thì vội chạy xuống. Mọi người đều hoảng hốt rồi bạn trai của Thanh Loan vội lao đến bế cô xuống phòng y tế.. Ở một nơi khác thì Minh Hiên đã lôi Phi Phi ra phía sau phòng tập để nói chuyện.

    - "Minh Hiên cậu làm gì vậy, bỏ tay tớ ra.. đau quá!"

    Cuộc cãi vã bắt đầu, không nghe Phi Phi giải thích cậu ta đã hỏi cô, tại sao lại làm vậy, rồi nói cô là đồ vô lý, nhưng chủ yếu là câu cuối cùng đã khiến cho Phi Phi hoàn toàn không thèm nói gì nữa:

    - "Phi Phi tôi biết cậu có tình cảm với tôi, lúc tôi tỏ tình với Thanh Loan sắc mặt câu đã vô cùng khó chịu rồi chạy đi, nhưng đây rõ ràng không phải lỗi của cô ấy, là tôi thích cô ấy.. tôi cũng biết tình cảm của cậu dành cho tôi, nhưng cậu không nói, lên tôi cũng không phản ứng từ chối. Nhưng sao cậu có thể vì vậy mà làm hại Thanh Loan, từ trước tới nay, tôi vẫn chỉ xem cậu là bạn, nếu cậu còn xen vào cuộc sống của tôi thì cậu hãy cút xa tôi ra." [​IMG] mấy lời này cũng dễ hiểu thôi khi được nói ra từ mồm của mấy thằng tự luyến).

    Phi Phi không ngờ, hóa ra cậu ta biết từ trước nhưng vẫn cứ vờ như không, rồi còn cứ tiếp tục xem nhau là bạn, nói chuyện, đùa giỡn cùng cô trong một khoảng thời gian dài như vậy.. Haha nực cười, lúc này cô thấy bản thân mình thật nực cười, thì ra trong lòng cậu ta cô lại là người như vậy.. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng khó chịu, vô cùng thất vọng.. Cậu ta đã coi thường cô, chà đạp lên tôn nghiêm của cô, làm tổn thương tình cảm mà cô đã dành cho cậu ta:

    - "Được, là tại tôi có mắt như mù, nhìn nhầm người, từ trước tới giờ chúng ta là bạn, bây giờ là bạn, và tương lại cũng chỉ là bạn.. từ bây giờ cậu làm gì, thích ai, tôi không quan tâm nữa"

    Nói rồi Phi Phi vội quay lưng chạy đi, vừa chạy vừa khóc.. lúc này đang là đầu hè, trời đã bắt đầu tối, có những hạt mưa tí tách, tí tách rơi xuống, Phi Phi chạy mãi cho đến khi ra khỏi trường cô đi chậm lại và nghĩ về những năm tháng "nhiệt huyết, chân thành" theo đuổi tình yêu của mình. Cô khóc rất lâu rồi không khóc nữa, thất thần đi trên vỉa hè.. Cứ thẫn thờ cho đến khi trời mưa lớn, cô ướt như chuột lột rồi ghé vào quán trà sữa bên đường..

    Ở một nơi khác, Minh Hiên sau khi cãi nhau với Phi Phi xong thì cậu ta vội theo đến bệnh viện, lúc này người thân và cả bạn trai của Thanh Loan đều ở đó, khi biết Thanh Loan đã không sao thì cậu ta mới yên tâm trở về kí túc xá. Những ngày sau đó, khi đi học Minh Hiên gặp Phi Phi nhưng cả hai người đều không quan tâm tới nhau, Phi Phi thì lúc nào cũng chuyên tâm vào việc học và gần như biến thành mọt sách. (ở đây không phải vì Phi Phi sầu đời, thất tình mà biến mình thành như vậy, mà cô ấy nghĩ rằng: Bà mày đau cũng đau rồi, buồn cũng buồn rồi, khóc cũng khóc xong rồi, thế giờ nhẹ lòng thì bà chuyên tâm vào tương lai, sự nghiệp sau này không có thằng nào tốt, xứng với bà, thì bà đây sẽ đóng một cái chuồng rồi đi nhận em trai về nuôi cho nó vui tai, vui mắt mỗi ngày cũng được)

    Sau khi Thanh Loan khoẻ lại nghe mọi người nói về chuyện của Phi Phi thì cô ấy cảm thấy hơi có lỗi, nên đã một mạch đi tìm Minh Hiên:

    - "Minh Hiên cậu lại nổi điên cái gì vậy, tại sao lại trách mắng Phi Phi, cậu ấy không làm gì tôi cả.. Hôm đó là tại tôi bất cẩn, đi trên cầu thang dẫm phải dây giày, nên mới hôn sàn, chứ chẳng liên quan tới ai cả.. Có phải cậu đã nặng lời với Phi Phi rồi không?" Minh Hiên cảm thấy có lỗi, quả thật là mình đã hơi nặng lời. Chiều hôm ấy, thấy Phi Phi đang ngồi ở ghế đá một mình ôn bài, Minh Hiên đi đến, đưa nước cho Phi Phi (đây như hành động để dễ mở lời hơn)

    - "Cậu học gì vậy, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, đây là môn sở trường của tôi.."

    - "Không cần đâu! Cảm ơn!"

    Ngừng lại một chút rồi Minh Hiên lại nói tiếp:

    - "Tôi biết.. hôm đó là tôi đã hiểu lầm cậu!.. Tôi.. tôi xin lỗi"

    - "Ừ" Phi Phi không quan tâm vì cô đang mải chú ý đến một bài tính khó hiểu

    - "Cậu vẫn đang giận sao"

    - "Không, chẳng có gì để giận cả" Cô nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.

    Minh Hiên cảm thấy rất khó xử không biết nên nói gì tiếp..

    Phi Phi nhanh chóng đứng dậy rời đi, rồi quăng cho cậu ta một ánh nhìn lướt qua

    - "Không có việc quan trọng gì thì tôi đi trước đây.. Tôi rất bận!"

    Giờ cô chẳng còn muốn tốn thêm một câu nói dư thừa nào cho cái tên tự luyến này nữa, mà đi thẳng một mạch vào giảng đường ngồi nghiêm túc chuẩn đi bài cho giờ học sắp tới.

    Vài ngày sau đó, cậu ta có muốn gặp Phi Phi cũng rất khó, cô lúc nào cũng ở trong phòng, sắp tời giờ học mới ra ngoài, nói chuyện phím với mấy bạn nữ, sau đó lại chú ý đến điện thoại, quăng cái điện thoại xuống là lại cầm cuốn sách lên (có thể nói là bận sấp mặt, vốn không có tí thời gian nào để ngồi tự kỉ chỗ ghế đá như mọi khi)

    Sau một thời gian khoảng (hai tuần) Minh Hiên không nói chuyện với Phi Phi một câu nào mặc dù mỗi ngày đều gặp nhau (đi lướt qua), thì cậu ta cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác như tội lỗi đầy mình, nên cậu ta nhất định phải gặp để nói chuyện, giải thích với cô. Hôm ấy vừa xong tiết học cuối, cậu ta đã vội chạy đến chỗ Phi Phi nói là có vài chuyện muốn nói với cô. Phi Phi đồng ý, rồi đi về để cất đồ. Hai người đã hẹn nhau cùng ra một quán ăn ở gần trường để cùng ăn tối.

    Chuyện trong quán ăn sau đó.. Khi phục vụ đem menu tới, thì lúc đó Phi Phi đang chăm chú vào điện thoại, nên cô để cho Minh Hiên chọn món. Trước đây hai người đã cùng đi ăn rất nhiều lần nên cậu ta nghĩ mình và Phi Phi có nhiều điểm chung về khẩu vị, cậu ta chọn toàn những món cay và gà rán. Phi Phi nghe thấy, nên cũng ngẩng mặt lên chọn món khác cho mình. Cô kêu toàn mấy đồ ăn nhẹ và salat, món tráng miệng thì là trái cây.

    - "Không phải cậu thích ăn cay sao, cậu còn nói rất thích ăn kem mà, sao.."

    - "Không đâu, tôi ghét nhất là ăn cay! Kem thì cũng chỉ nói là.. ăn cho mát thôi! Tôi hoàn toàn không thích những thứ đó, trước đây, là tôi đã cố ăn, vì muốn chung khẩu vị với người nào đó!" Phi Phi nói một cách bình thản, có chút thờ ơ, lạnh nhạt như đó là điều hiển nhiên.

    Lúc này Minh Hiên cảm thấy hình như từ trước tới giờ mình vốn không hiểu gì về cô gái này. Từ trước tới giờ chỉ có Phi Phi là cố gắng để hiểu cậu.. Sau một hồi im lặng cậu quyết định mở lời:

    - "Tôi biết tất cả là lỗi tại tôi đã làm cho cậu buồn.."

    - "Không đâu, tôi chẳng buồn gì cả!"

    - "Cậu đây là đang giận sao.."

    - "Không, tôi không bao giờ giận dỗi bạn bè quá một tiếng!" Phi Phi trả lời rất nhanh và dứt khoát như đã sớm biết trước câu hỏi vậy.

    Khi phục vụ mang đồ ăn đến Phi Phi cúi xuống tập trung ăn, cũng không định thốt lên câu dư thừa nào. Minh Hiên cảm thấy rất khó chịu, nếu như Phi Phi giận hờn, mắng chửi hay ghét bỏ, thì sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn nhưng cô lại chỉ dửng dưng như hai người xa lạ chỉ vừa quen nhau. Cậu ta cảm thấy cảm giác ấy vô cùng khó chịu:

    - "Cậu có thể đừng như như vậy nữa được không.."

    - "Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn như vậy, tôi vẫn luôn đối với bạn bè như vậy!" Cô chậm rãi trả lời, rồi bắt đầu cảm thấy chán nản với không gian này, cô lại cầm điện thoại lên chăm chú lướt web.

    - "Từ lúc nói với cậu những lời đó, tôi luôn cảm thấy có lỗi, không thấy cậu theo bên tôi nữa, tôi lại cảm thấy rất trống trải.. tôi.. tôi nhận ra.. hình như tôi có chút.. thích cậu rồi!" cậu ta quyết định nói ra cảm nhận của mình, như đang hi vọng..

    Lúc này, Phi Phi ngước mặt lên, từ từ đặt điện thoại xuống, lạnh nhạt nhìn Minh Hiên (trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, rất dễ chịu)..

    - "Tôi đã nói rồi.. trước đây chúng ta là bạn, lúc đó là bạn, bây giờ cũng chỉ là bạn. Nếu cậu còn nói mấy câu tự luyến như vậy nữa thì sau này, nhìn cậu một cái thôi tôi cũng cảm thấy ghét bỏ. Nếu như đã không thích, thì dù cậu có làm gì thì người ta cũng chỉ thấy PHIỀN thôi!.. Tôi cũng nhận ra rằng, tôi, đã không còn thích cậu nữa, một chút cảm giác dư thừa còn xót lại cũng không!"

    Nói rồi Phi Phi đứng dậy, trả tiền, cầm lấy túi xách rồi đi thẳng về không ngoái đầu lại, cũng không chút bận tâm. Trong khi ai đó đang vô cùng khó chịu và tiếc nuối, thì cô lại cảm thấy thật thoải mái. Thì ra tình cảm mình dành cho cậu ta cũng chỉ có vậy, nói bỏ là bỏ, chữ "tình" ấy à cầm lên được thì đặt xuống được.

    Nếu ai đó, đã không trân trọng tình cảm của bạn dành cho họ, thì bạn cũng đừng phí tâm tư nữa!

    Hoàn
     
    Jancyha thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...