Truyện Ngắn Cậu Đã Bao Giờ Coi Tớ Là Bạn Chưa? - Hạnh Hảo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hạnh Hảo, 22 Tháng sáu 2020.

  1. Hạnh Hảo

    Bài viết:
    82
    Cậu đã bao giờ coi tớ là bạn chưa?

    Tác giả: Hạnh Hảo

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Hạnh Hảo

    [​IMG]

    - Trần Hiểu Lam.. Ồ, tên cậu hay thật!

    Lam ngước lên. Đó là một bạn nữ khá xinh, da trắng, dáng cao, có mái tóc ngắn trông rất cá tính. Hôm nay là ngày đầu của năm học mới, do chuyển cấp mà các học sinh lớp sáu sẽ phải dành thời gian để làm quen với mọi thứ. Vì đến sớm, Lam đang lôi những quyển vở mới ra ghi tên, thì bất chợt có ai đó dừng lại trước mặt và bắt chuyện với mình.

    Mỉm cười trước bạn học, cô cũng lên tiếng làm quen:

    - Tớ thấy cũng bình thường thôi mà. Phải rồi, cậu tên gì thế?

    - Tớ là Nguyễn Thiên An. Đều là người mới, sau này chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé!

    Lam gật đầu nhẹ, vẫn không quên cảm thán:

    - Cậu còn khen tớ, tên cậu chẳng phải cũng rất hay sao?

    An hồn nhiên ngồi xuống bên cạnh, làm vẻ mặt chán nản:

    - Cậu không biết là tớ thấy phiền thế nào với tên mình đâu. Đứng đầu bảng chữ cái, đối tượng gọi sổ của các thầy cô, cậu không nghĩ thế sao? Tớ chỉ ước mình có thể đứng giữa bảng danh sách như cậu.

    Lam nói một cách công bằng:

    - À, thì thế.. Nhưng mà tớ nghĩ chuyện đấy không đáng sợ lắm đâu. Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Tên do bố mẹ đặt, dù thế nào chẳng phải cũng rất đáng trân trọng sao?

    An nhìn cô như dò xét rồi ngán ngẩm đáp:

    - Nhìn thế nào cũng đoán được cậu là học sinh gương mẫu, thế thì chắc chắn việc gọi sổ đối với cậu là bình thường rồi.

    - Không đâu. – Lam vội phủ nhận, trong khi An vui vẻ nói:

    - Cậu không phải khiêm tốn, tớ biết nhìn người lắm đấy. Chỗ này đã có ai ngồi chưa? Tớ có thể ngồi đây được không?

    Thật sự không muốn từ chối, nhưng Lam đang giữ chỗ cho Giang – cô bạn học cùng lớp ở trường cũ, nên đành buồn bã trả lời:

    - Xin lỗi cậu. Tớ đã hứa giữ chỗ cho một người bạn rồi.

    - Buồn nhỉ. – An tiu nghỉu nói – Cậu thật may mắn khi có bạn cũ học cùng. Chẳng như tớ..

    Lam động viên cô bạn:

    - Đừng nói thế. Chúng ta cũng có thể làm bạn mà.

    Vậy là Lam và An đã trở thành bạn với nhau một cách ngẫu nhiên như thế.

    * * *

    Giang cho túi xách vào ngăn bàn, quay qua hỏi Lam:

    - Cậu đang chơi với cái An à?

    Lam đang đọc trước bài mới môn Tiếng Anh, nghe Giang hỏi liền trả lời bâng quơ:

    - Ừ.

    - Cậu ta khéo kết bạn đấy chứ. – Giang hờ hững nói, thành công thu hút được sự chú ý của Lam.

    - Ý cậu là?

    - Hôm nhận lớp cậu ta thấy tớ được làm lớp trưởng liền nhanh chóng kết thân. – Giang giải thích – Chi có mấy bạn lớp bên ngày trước học cùng cái An ấy, nói là cậu ta tính toán lắm, rất biết lợi dụng bạn bè.

    - Làm gì đến mức đấy. - Lam gạt đi – Cậu ấy thân thiện hòa đồng nên dễ nói chuyện với mọi người thôi. Cậu là lớp trưởng chứ tớ thì có gì để mà lợi dụng đâu.

    Giang chán ghét nhìn cô bạn tiếp tục ôm quyển sách giáo khoa lên:

    - Cậu thật sự không biết? Là lớp trưởng mà tớ còn phải mượn vở bài tập của cậu với hỏi bài mỗi khi kiểm tra còn gì. Ngoan hiền, học giỏi, ngốc nghếch như cậu, thật dễ để trở thành đối tượng lợi dụng.

    Lam hạ quyển sách xuống mà quay sang, dứt khoát nói:

    - Phải rồi, để ý mới thấy cậu luôn mượn vở tớ những môn phụ, có phải là để dành thời gian cho việc học các môn chính không? Lớp trưởng thật cũng biết tính toán quá đi.

    Giang có vẻ cũng không còn gì để nói, cậu ấy đành chấm dứt câu chuyện:

    - Được thôi, coi như cậu rộng lượng. Đừng nói là tớ không nhắc nhở.

    Những điều Giang nói dĩ nhiên Lam biết. Là một con bé vừa thấp vừa cận, gia đình lại không có gì khá giả, bạn bè chỉ vì cô học giỏi nên mới chơi cùng. Lam cũng không quan tâm nhiều, cô cho rằng chẳng thể vì những chuyện không đâu mà phiền lòng.

    An cũng không phải là ngoại lệ. Xinh đẹp, hòa đồng như cậu ấy không khó để có nhiều bạn, không đâu lại chơi với một đứa có ngoại hình và tính cách đối lập với mình như vậy. Nếu là do bị gắn cái mác "lợi dụng bạn bè", vậy thì có lẽ cậu ấy và cô làm bạn với nhau sẽ trở thành một cặp tương xứng nhỉ, lại có thể bù trừ cho nhau nữa.

    Tuy nhiên có vẻ Lam nghĩ hơi đơn giản, An khó chiều hơn cô tưởng. Thành tích học tập của cô bạn vô cùng kém. Mặc dù giảng lại rất nhiều lần một bài Toán, An nói đã hiểu rồi, nhưng khi bảo cậu làm thì luôn câu nói đó, cậu ấy cho là cô so đo, có thể cho Giang mượn vở nhưng lại luôn yêu cầu bạn mình phải tự làm bài tập. Cậu ấy nghĩ cô coi trọng chức vụ của lớp trưởng hơn bạn.

    Hơn cả thế, vì An cao nên cậu ngồi dưới cô mấy bàn, nhưng vào giờ kiểm tra lại luôn muốn cô viết đáp án chuyển xuống cho mình. Nhiều lúc Lam không đủ thời gian, hay thầy cô giám sát quá chặt, An không làm được bài lại trách cứ vô cớ, sau đó sẽ giận dỗi và không nói chuyện với cô. Lam không sai nên cô cũng mặc kệ.
    Thành ra hai đứa vẫn sẽ đi chung với nhau, vẫn đến nhà rủ nhau đi học, nhưng bầu không khí sẽ rơi vào im lặng, chính thức chiến tranh lạnh.

    Tình trạng chỉ kết thúc khi An chịu mở lời, bằng một câu chuyện không hề liên quan nào đó, Lam sẽ coi đó là hành động muốn làm hòa, và mọi chuyện trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra.


    Bốn năm ở bên nhau, ngoài giúp đỡ An việc học, Lam cũng chia sẻ với cậu những sở thích của mình. Những cuốn tiểu thuyết hay truyện tranh tâm đắc, bí quyết viết truyện hay khả năng vẽ, An đều tỏ ra rất hứng thú và từ đó cũng bắt đầu với những đam mê này. Mặc dù tiếp thu kiến thức không tốt, cậu lại rất có năng khiếu với những môn nghệ thuật và đầu tư cho nó. Tuy nhiên, việc học lại không được chú trọng và giảm sút.

    Đến lúc thi lên cấp ba, cả lớp đều cho rằng chỉ Lam và Giang mới có thể đỗ vào trường chuyên. Vì lớp đa phần là con trai và vô cùng nghịch, chủ nhiệm quyết định chuyển hai đứa sang lớp chọn học để tiện cho việc ôn thi. Lam đã phải động viên An rất nhiều, đồng thời xin cho cậu chuyển lớp cùng mình.

    Mẹ An rất lo với thành tích của cô bạn sẽ không thể thi đỗ, nên đến nhà Lam để nhờ cô kèm An học, vì An nói là thầy cô dạy không hiểu, chỉ Lam giảng cậu mới hiểu được. Vậy là một tháng trước khi thi, ngày nào Lam và An cũng học với nhau, cùng hướng đến một mục tiêu chung. Cuối cùng, ngoài dự đoán của cả lớp, ngoài Lam và Giang, An cũng thi đỗ.


    Sang trường mới, Giang học khác lớp, An và Lam vẫn học chung. Tuy nhiên, mặc dù Lam đã từ bỏ sở thích của mình để tập trung học tập, chuẩn bị cho kì thi Đại học, nhưng An cho là vẫn còn quá sớm để lo chuyện đó, cô bạn vẫn tiếp tục viết truyện và vẽ tranh.

    Cậu ngày càng ỷ lại vào Lam, khi bây giờ hai đứa ngồi cùng bàn, những bài kiểm tra đều phụ thuộc vào Lam cả. Nhiều lúc mặc dù khác đề, Lam còn phải vừa làm bài của mình, vừa phải nhìn sang đề của An để giúp cô bạn.
    Và cho dù không phải mình tự làm nhưng An lại luôn muốn được điểm cao. Nếu như Lam không đủ thời gian nhắc bài, để An chịu điểm thấp hơn, tình trạng giận dỗi và chiến tranh lạnh hồi cấp hai lại tái diễn.

    Nhờ điểm số của Lam, An tự nhiên được tiếng là học giỏi. Ngoại hình và tính cách nổi bật, lại thêm tài năng viết truyện hay và vẽ tranh đẹp, ở môi trường mới này, An được các bạn rất quý mến và ngưỡng mộ, hoàn toàn lột xác khỏi lớp vỏ học kém và là cái đuôi của Lam. Cậu còn nhờ vào khả năng viết lách mà có thể tham gia các bài dự thi của trường, đạt giải thưởng mang vinh dự về cho lớp, đồng thời còn có thể thi Học sinh giỏi Văn.

    Trong khi đó Lam thì ngược lại, luôn tự ti với ngoại hình dẫn đến tính cách cô cũng trầm lặng, lại không có gì đặc biệt nên dần lu mờ và trở thành cái bóng của An lúc nào không hay. Mọi người chỉ biết Lam và An là bạn thân vì luôn dính lấy nhau, không bao giờ biết được là nhờ có Lam mà An mới thi đỗ vào trường này, cũng nhờ có Lam truyền đạt sở thích mà An mới thành công với các môn nghệ thuật hay xã hội như vậy.

    Mặc dù luôn than vãn về hoàn cảnh gia đình nhưng dường như An cái gì cũng có, cậu đầu tư rất nhiều để rèn giũa thêm cho tài năng của mình, hơn thế còn xin bố mẹ mua cả điện thoại và laptop, nói là phục vụ cho việc chuẩn bị thi Đại học. Nhờ đó mà các mối quan hệ của An trở lên rộng hơn, được nhiều người yêu thích hơn.


    An luôn nói sẽ không thể thi đỗ, nhưng cuối cùng trường Đại học của cậu ấy còn tốt hơn trường Lam theo học bây giờ. Mặc dù hôm thi bị sốt cao nhưng cô vẫn thi đỗ hai trường, có điều ngay từ đầu đã lựa chọn sai lầm, nên mọi thứ cứ thế trở nên tồi tệ hơn, kéo theo tương lai của Lam cũng ngày càng mờ mịt. Lời hứa hẹn của An hồi học cấp ba về một tình bạn kéo dài, về việc lên Đại học hai đứa sẽ ở cùng nhau cho dù là khác trường đi nữa hoàn toàn tan biến. An đã đổi số điện thoại, không còn liên lạc với cô.

    Khi dùng mạng xã hội, Lam tìm đến tài khoản của An mà cô biết hồi trước, phát hiện ra cậu vẫn còn đang sử dụng. Với ngoại hình có sẵn lại thêm sự chăm chút đầu tư, An trở nên xinh đẹp hơn, phong cách hơn. Tính cách hòa đồng một lần nữa giúp cậu tỏa sáng. Cậu cũng vẫn tiếp tục viết truyện và có vẻ rất thành công. Lam chỉ dõi theo rồi mỉm cười mừng thay cho tương lai tươi sáng của cô bạn. Chỉ là hạ điện thoại xuống, cô ngậm ngùi với những hồi niệm, nhìn lại những món quà, hay đơn giản chỉ là tấm thiệp của An từ hồi cấp hai mà cô vẫn còn giữ, nghĩ đến những người bạn mới cậu chụp cùng rồi đăng lên, bất giác thì thầm khẽ: "Có vẻ như cậu không còn nhớ đến người bạn như tớ.. Thật sự tớ rất muốn hỏi: Cậu đã từng coi tớ là bạn chưa?"

    * * *

    Lam bị cận nặng, lại thêm việc gia đình có gen bệnh di truyền về mắt, cô không may mắn bị bệnh lý về giác mạc, nếu không được phẫu thuật sẽ không thể nhìn được nữa. Thế giới xung quanh Lam gần như sụp đổ. Cô không biết sẽ phải tiếp tục cuộc sống này kiểu gì. Trong thời gian điều trị ở viện với niềm hi vọng tìm được giác mạc phù hợp, mặc dù vẫn cố gắng mỉm cười trước mặt người thân, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Lam luôn trong trạng thái tiêu cực rằng nếu không thể nhìn thấy ánh sáng nữa, cô sẽ phải đối mặt với tương lai như thế nào. Dường như Lam càng lúc càng trở nên mất niềm tin vào cuộc sống.

    Nhưng rồi niềm hi vọng của Lam cũng xuất hiện khi cô và gia đình được thông báo đã có giác mạc phù hợp. Sau đó cuộc phẫu thuật cũng diễn ra rất thành công. Ngày Lam hồi phục, các bác sĩ đưa cho cô một quyển sổ, nói là của người đã tình nguyện hiến giác mạc.

    - Cô bé đó bị bệnh tim, do phát hiện muộn nên khi chuyển vào viện thời gian đã không còn bao lâu. Trong thời gian điều trị, biết được tình trạng của cháu nên đã đăng kí hiến tặng giác mạc..

    Từ lúc nhìn thấy đến lúc cầm trên tay vật bác sĩ đưa, cảm giác ớn lạnh chạy dọc đốt sống lan tỏa khắp cơ thể, tay của Lam run run và mắt thì nhòe đi. Cho đến lúc chỉ còn lại một mình, cô mới lặng lẽ mở ra từng trang giấy. Những dòng chữ quen thuộc hiện lên, rõ nét, mang theo kỉ niệm ùa về như một thước phim quay chậm. Đó là cuốn lưu bút của cả hai, nhưng khi lên Đại học An đã nhận sẽ giữ nó, giờ đây tại sao lại chuyển về cho Lam, cậu ấy thật chẳng có trách nhiệm gì cả. Những dòng chữ cuối cùng lẽ ra phải là những lời rất dài của Lam khi gửi quyển sổ cho An, nhưng giờ đây đã được thêm mấy câu ngắn gọn bên dưới:


    "Có lẽ tớ đang bị trừng phạt khi sống giả dối như vậy.

    Cậu vĩ đại bao nhiêu, tớ thấy mình thật nhỏ bé bấy nhiêu.

    Khoảng thời gian ở bên cậu thật sự rất đáng trân trọng.

    Cảm ơn vì đã chấp nhận làm bạn với một đứa như tớ."

    Hôm ấy trời không mưa, nhưng trang giấy tự nhiên bị những giọt nước ở đâu rơi xuống, trở nên ướt lạ lùng.

    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2022
  2. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    Chào Hảo! Hôm nay Phong đã đọc được truyện này của Hảo rồi đây ^^.

    Phong nhớ không nhầm thì đây là truyện ngắn đầu tiên Hảo đăng lên diễn đàn phải không nhỉ? Hảo viết truyện ngắn cũng ổn đó chứ ^^.

    Vì là truyện ngắn 1 chương nên Phong sẽ nêu cảm nhận luôn ở đây nhé.

    Đọc xong, Phong có rất nhiều điều muốn nói. Vì là một người suy nghĩ khá nhiều nên Phong cũng thích cái gì đó đa chiều một chút, gợi nhiều suy nghĩ một chút, thậm chí "tranh cãi" một chút. Và truyện ngắn này của Hảo là một truyện như vậy nên Phong rất thích.

    Truyện tuy rất rõ ràng là lời kể dựa trên góc nhìn của nhân vật Lam, các tình huống đều rõ ràng và tường minh cả nhưng Phong lại thấy thực sự mục đích của Hảo chỉ là gợi thôi. Có phải Phong nghĩ nhiều quá rồi phải không Hảo? ^^ Nhưng dù sao thì mỗi người lại có quan điểm khác nhau nên Phong sẽ mạnh dạn nêu ra những góc nhìn của mình về bài viết này nhé ^^.

    Đầu tiên, Hảo dựa trên góc nhìn của Lam để kể lại một câu chuyện về tình bạn. Tưởng như lấy góc nhìn của một nhân vật thì mọi chuyện sẽ rõ ràng nhưng không, chính vì lấy góc nhìn của một nhân vật nên mọi chuyện cuối cùng cũng chỉ mang tính chủ quan mà thôi. Phong nghĩ đây là chủ ý của Hảo, Hảo mượn góc nhìn nhân vật để gợi ra một câu chuyện và gợi ra những suy nghĩ khác nhau nơi người đọc. Phong nghĩ Hảo chỉ thuần chỉ kể lại câu chuyện, còn lại "phó mặc" nơi độc giả. Vậy nên để đáp lại Hảo, Phong cũng "phó mặc" mình trong những suy nghĩ của riêng Phong ^^.

    Về cách trình bày thì khỏi bàn nha, không có lỗi chính tả, lỗi đánh máy; lời văn mượt và trau chuốt; có mấy đoạn hơi dài một chút nhưng không sao cả.

    Phong muốn nói nhiều hơn đến nội dung thôi nên sẽ nêu suy nghĩ của mình về từng nhân vật:

    - Nhân vật Giang: Tưởng chừng chỉ là nhân vật phụ không có mấy vai trò nhưng trong truyện Giang cũng được nhắc đến khá nhiều đó chứ. Nói thế này thì không phải lắm nhưng theo Phong, nhân vật này khá "buồn cười". Là một lớp trưởng nhưng lại gây chia rẽ nội bộ lớp khi nói về An như vậy. Giang nói với Lam nhưng ai dám chắc rằng không nói với cả những người khác là bạn của An nữa? Giang nói An lợi dụng Lam nhưng liệu chính bản thân Giang có đang lợi dụng người bạn của mình không?

    - Nhân vật Lam: Nhân vật chính xuyên suốt - góc nhìn của câu chuyện. Phong khá đồng cảm với nhân vật Lam bởi cũng hơi nhạy cảm với từ "lợi dụng". Nội tâm nhân vật này được Hảo xây dựng tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất sâu sắc và có gì đó khiến Phong hơi "nhói". Nghe Giang nói về An, Lam không hề lung lay suy nghĩ. Là Lam tin tưởng bạn mình hay đã quá quen với hai từ "lợi dụng"? Lam luôn tự ti, trái ngược với cô bạn An của mình, là người dường như dành nhiều tình cảm hơn và hơi "lép vế" trong tình bạn giữa hai người. Lam là người hướng nội nhỉ? Lam suy nghĩ nhiều, gặp chuyện gì cũng im lặng chấp nhận. Ngay cả khi thấy trang cá nhân của An, thấy An bên những người bạn mới cũng chỉ biết tự hỏi: "Có vẻ như cậu không còn nhớ đến người bạn như tớ.. Thật sự tớ rất muốn hỏi: Cậu đã từng coi tớ là bạn chưa?" Trong mối quan hệ này, Lam cứ im lặng và lặng lẽ đến đáng thương nhưng cũng chẳng thể trách Lam được vì tính cách của cô là vậy. Phong thấy mình ở đâu đó trong Lam, lại có cảm giác Lam cũng giống Hảo nhỉ?

    - Nhân vật An: Nhân vật này có lẽ sẽ hơi gây tranh cãi một chút vì qua lời kể của Lam ở những đoạn đầu, chắc chắn nhiều người sẽ gán ngay cho An mác "người bạn tồi". Nhưng dù gì toàn bộ những lời kể kia chỉ là góc nhìn chủ quan của Lam thôi. Phong không trách hay có cái nhìn quá xấu về nhân vật này. Biết đâu được, An cũng có những suy nghĩ, nỗi niềm riêng mà chưa kịp nói rõ với Lam thì sao? Bỏ qua mấy hành động giận dỗi vô cớ Phong cũng không hiểu hay giải thích được >< thì Phong muốn nghĩ về nhân vật này khác đi một chút. Thông qua hành động cuối cùng và những dòng chữ trong cuốn lưu bút, Phong nghĩ rằng mình có thể tự tin trả lời thắc mắc trong lòng Lam. Hỏi "An còn nhớ đến Lam không? An có từng coi Lam là bạn không?" Hãy cứ trả lời là "Có" đi, việc An giữ lại cuốn lưu bút, việc hiến giác mạc cho Lam.. tất cả đã chứng tỏ điều đó. Dù rằng An tự nhận mình là một người "giả dối" nhưng những hành động và tình cảm An dành cho Lam là điều không thể phủ nhận.

    Hãy nghĩ đơn giản rằng, trong tình bạn hai người này, cả An và Lam đều đã dành cho nhau những tình cảm đẹp chỉ là tính cách, cách thể hiện khác nhau nên ở những góc nhìn khác nhau, tình cảm ấy sẽ "méo mó" đi đôi chút. Trong một mối quan hệ, tình cảm người này lớn hơn người kia là điều không tránh khỏi nhưng Phong nghĩ, chỉ cần cả hai có hướng về nhau, có dành tình cảm cho nhau thì chính là công bằng.

    Tóm lại, một câu chuyện hay, buồn và khơi gợi nhiều điều về tình bạn.

    Có lẽ Phong nói đến đây thôi vì cũng dài quá rồi. Có nhiều suy nghĩ quá nên ngồi viết cả buổi chiều mà chẳng làm được gì, mong Hảo không chê vì Phong nói nhiều quá hay nói sai về câu chuyện nhé ^^.

    Mong chờ các bài viết tiếp theo của Hảo!
     
    TRANG SACHHạnh Hảo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng sáu 2020
  3. Hạnh Hảo

    Bài viết:
    82
    Huhu.. Cảm động quá đi, cuối cùng Hảo cũng nhận được những lời góp ý siêu dài, siêu chân thành và có tâm của Phong rồi này. ^^

    Vẫn biết gần đây Phong khá bận với nhiều công việc mới ngập đầu, lại còn thức rất rất khuya duyệt truyện nữa, Hảo vẫn "trông chờ" sự đón nhận của Phong về truyện ngắn đầu tay trên diễn đàn lắm ấy. Biết làm sao giờ, tại Hảo chọn sai thời điểm để đăng bài nên chắc Phong không biết đến và cũng không có thời gian ghé qua, Hảo đã mấy lần tự nhủ bản thân vậy đó. >< Hôm nay lúc mới nhận được thông báo Phong thích truyện của mình, Hảo vô cùng vui luôn, chỉ có thể nghĩ là Phong đã đọc rồi này, có lẽ không bao lâu nữa mình sẽ nhận được phản hồi phải không? Vậy mà nhanh hơn Hảo tưởng, quay trở lại diễn đàn lần nữa đã thấy thông báo của Phong, trước khi nhấp vào còn cảm thấy vô cùng phấn khích, không biết Phong sẽ có suy nghĩ về tác phẩm như thế nào. Thật sự nội dung tốt hơn Hảo mong đợi rất nhiều lần, hì.

    Đầu tiên, được một người khá thành công về truyện ngắn như Phong công nhận, Hảo không biết thể hiện niềm vui của mình ra sao nữa. Thật sự Hảo vẫn như thế, mục đích đăng bài lên cũng chẳng giống ai, không hề mong đợi sự thu hút lượt view, thậm chí với một số lí do còn cảm thấy băn khoăn với việc có nên đăng câu chuyện này hay không. Vì vậy từ lúc đăng đến nay, cho đến khi nhận được phản hồi của Phong, Hảo như nhận được lời xác nhận vậy, mới cảm thấy yên tâm hơn với quyết định của mình, cũng không biết tại sao nữa..

    Mặc dù các bài viết về truyện đăng lên diễn đàn không nhiều, cũng không chắc trong tương lai có tiếp tục việc viết lách nữa không, nhưng đến với tác phẩm này, Hảo cũng không có gì gọi là "đầu tư", hay coi nó là một "tài sản" trong "sự nghiệp" của mình. Viết ra nó trong khoảng thời gian khá ngắn ngủi, không hề trau chuốt về ngôn từ hay nội dung, đơn giản và tự nhiên, giống như chỉ ghi lại cảm xúc của bản thân vậy. Tìm một nơi lưu giữ, để những kí ức không bị lãng quên, Hảo chỉ nghĩ được về truyện ngắn này như vậy thôi. Thế nên nếu mọi người có cho là nó sơ sài, không gây được ấn tượng thì Hảo cũng không mấy làm coi trọng và phiền lòng về chuyện đó. Chẳng biết có mâu thuẫn không, nhưng nói vậy mà Hảo lại rất quan tâm đến cảm nhận của Phong mới lạ chứ?

    Bình thường tôn trọng dòng góp ý của mọi người, Hảo luôn đọc đi đọc lại trước khi phản hồi, những lời của Phong cũng không ngoại lệ, thậm chí Hảo còn đọc lại hơn ba lần, có thể khi nào rảnh lại lôi ra đọc tiếp. ^^ Thật sự thì Phong nói thay lời giải thích của Hảo về truyện luôn rồi, Hảo cũng chẳng biết nói gì thêm nữa. Bất ngờ thì cũng không hẳn, bởi lẽ vẫn biết Phong với Hảo cũng gần giống nhau, nên tâm tư trạng thái như bị nhìn thấu cũng không có gì lạ, nhưng nếu nói không ngạc nhiên chút nào thì cũng không hoàn toàn đúng. Cũng cảm thấy rất vui nữa, vì Phong hiểu những gì Hảo suy nghĩ, cũng hiểu những gì Hảo muốn thể hiện. Nói chung là những gì Phong nói không sai chút nào, Hảo không thể bắt lỗi được điểm gì để mà thanh minh hay trình bày hết á. @@

    Cảm ơn tất cả tình cảm của Phong dành cho truyện ngắn này của Hảo, cũng vô cùng xin lỗi đã khiến Phong mất cả buổi chiều ngồi viết mà không làm được gì, nhất là trong thời gian bận rộn hiện nay.. Chỉ là tiện đây nhắc nhẹ Phong một lần nữa về vấn đề sức khỏe, dù như thế nào thì cũng hạn chế những hành động có hại gây ảnh hưởng vô cùng lớn ấy đi nhé. Mọi người yêu thương Phong sẽ lo lắng đấy. Tiếp thêm sức mạnh cho Phong nè. *qobe 78*

    Cuối tuần vui vẻ nhé Phong!
     
    TRANG SACHUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2022
  4. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    Chào Hảo nhé! Xin lỗi Hảo vì bây giờ mới phản hồi lại Hảo được. Tối qua Phong có vài việc với CTV rồi lại off sớm nên hôm nay mới đọc được những dòng này ^^

    Phong cũng giống như Hảo, nhận được bất kì lời nhận xét, góp ý nào cho các bài viết của mình cũng vui lắm, đọc đi đọc lại mấy lần mới có thể phản hồi lại được; lâu lâu rảnh rảnh thì vào đọc lại, vẫn thấy vui và có thêm nhiều động lực. Càng ngày càng thấy Phong với Hảo có nhiều điểm chung quá ><

    Đọc những phản hồi của Hảo, Phong cũng thấy bất ngờ và vui nữa khi Hảo nói rằng những suy nghĩ của Phong chính là những hì Hảo muốn thể hiện. Vẫn biết Phong với Hảo khá giống nhau và Phong cũng đã đọc rất kĩ truyện ngắn này nên cũng chắc rằng sẽ hiểu được phần nào ý của Hảo. Nhưng Phong cũng chỉ dám mong có điểm tương đồng thôi mà không ngờ lại giống đến vậy nên vui quá ^^.

    Đọc xong cũng có cảm giác Hảo biết hết mọi chuyện Phong đang làm vậy ^^. Đúng là dạo này Phong hơi bận với vài công việc mới, duyệt truyện ngôn tình và hướng dẫn vài bạn CTV nữa ><. Tuy nhiên, ngoài duyệt ngôn ra thì một việc chính nữa của Phong là quản lý box Truyện ngắn này này. Vậy nên việc Phong không thấy bài viết của Hảo sớm hơn cũng không phải do Hảo đăng không đúng giờ hay gì đâu, là lỗi của Phong hết đó ^^.

    Còn vấn đề sức khoẻ.. ừm.. cũng là lỗi của Phong luôn. Phong không có gì biện hộ cả.

    Cuối cùng, cảm ơn Hảo đã tiếp thêm sức mạnh nhé. Phong cảm thấy có nhiều năng lượng và động lực hơn rồi. Phong cũng chúc Hảo cuối tuần vui vẻ nhé.

    Gửi lại Hảo ngàn yêu thương nè.

    *qobe 6*
     
    TRANG SACHHạnh Hảo thích bài này.
  5. Hạnh Hảo

    Bài viết:
    82
    Hi, Hảo không để ý về thời gian phản hồi gì đâu, Phong đừng bận tâm về điều đó nhé. ^^

    Không giống như Hảo, Phong có nhiều người phải quan tâm, cũng có nhiều việc phải làm nữa. Mặc dù Phong ẩn trạng thái hoạt động, nhưng chỉ cần để tâm một chút, cũng không khó để có thể biết mọi chuyện. Hảo nói ra điều này đúng kiểu tự thú nhận mình hay "leo tường" "quan sát" Phong ấy nhỉ? Ngại ghê vậy đó. Nhưng Hảo "tuyên bố" trước là lỡ như Phong có không muốn cho phép cũng không có tác dụng đâu, ai bảo Phong lại giống Hảo như thế, rồi ngẫu nhiên trở thành một trong những người Hảo quan tâm chứ. ^^

    Hảo cũng biết Phong có quản lý box Truyện ngắn nữa mà. Vậy nên không phải lỗi của Phong đâu, chắc do bài viết của Hảo không có gì nổi bật đó. ><

    Còn vấn đề sức khỏe, dĩ nhiên.. là lỗi của Phong rồi. Cái này Hảo không phủ nhận, hì.

    Thật may vì Phong đã cảm thấy có nhiều năng lượng và động lực hơn. Hãy cố gắng giữ trạng thái như vậy cho tuần mới nhé.

    Nhận được ngàn yêu thương của Phong rồi nè. ^^

    Thân! ❤
     
    TRANG SACHUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2022
  6. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    Dù nói là không quan tâm đến thời gian phản hồi nhưng Phong biết một khi nói cái gì đó cũng mong được phản hồi lại trong thời gian sớm và nhất định trong thâm tâm có ý mong chờ mà. Dù sao thì Hảo đã nói vậy rồi nên Phong sẽ không xin lỗi vì phản hồi muộn nữa nha. Cảm ơn Hảo vì thông cảm cho Phong nhé ^^.

    Hôm nay lại phát hiện ra bí mật Hảo hay "leo tường" "quan sát" hoạt động của Phong. Không biết nên vui hay buồn vì được Hảo dành nhiều tình cảm và quan tâm vậy nữa ^^ Cảm thấy nên "cẩn thận" với các hoạt động nahr hưởng đến sức khỏe của mình hơn vì cũng chẳng giấu được Hảo nữa ><

    Đúng là dạo gần đây Phong hơi bận thật, tâm trạng cũng không tốt nữa. Phong cũng muốn qua giai đoạn này thì sẽ điều chỉnh lại bản thân và tâm hồn mình một chút. Có lẽ vài ngày nữa đỡ việc duyệt truyện thì sẽ đỡ bận hơn thôi, có lẽ vậy..

    Ừm.. Tự nhiên từ cảm nhận truyện ngắn của Hảo lại quay sang "than vãn" về công việc mới trên diễn đàn vậy đấy ^^.

    Chắc Phong cũng chia sẻ chút chút vậy thôi. Cũng chúc Hảo có thật nhiều năng lượng cho tuần mới nhé,

    Yêu thương!
     
    Hạnh Hảo thích bài này.
  7. Hạnh Hảo

    Bài viết:
    82
    Về chuyện phản hồi, có lẽ đó là tâm trạng chung rồi, nên Hảo sẽ không phủ nhận rằng mình cũng mong được rep lại sớm và thật sự có chút mong chờ. Nhưng dù sao thì tự đặt bản thân vào vị trí mọi người cũng sẽ dễ dàng hiểu được thôi. Hảo cũng hay như vậy, nên không có gì là thông cảm hay không cả. ><

    Về bí mật "leo tường" nhà Phong, Hảo nghĩ Phong phải phát hiện ra lâu rồi chứ nhỉ? Hảo chắc chắn mạnh miệng khẳng định là không chỉ có một mình Hảo dám làm điều đó đâu. Vậy nên Phong hãy cẩn thận tường nhà nhé. ^^

    Về công việc trên diễn đàn, bận rộn là thế, vất vả là thế, nhưng hi vọng Phong có thể giữ được tâm trạng luôn vui vẻ, duy trì được trạng thái luôn ổn định. Nếu mệt mỏi quá, hãy lựa chọn việc nghỉ ngơi, điều chỉnh lại tinh thần. Đừng quá gây áp lực và tạo sức ép cho bản thân. Hảo cũng chỉ có thể nói được những lời như vậy thôi.

    Nếu tin tưởng Phong có thể lựa chọn tâm sự hay "than vãn" mọi điều với Hảo. Có điều Hảo cũng là một người phản hồi khá chậm, nên chắc là sẽ khiến Phong phải chờ đợi dài dài, có khi đến lúc đó Phong giải quyết xong việc rồi ấy nhỉ? ><

    Cảm ơn lời chúc của Phong nhé. Yêu thương ngược lại nè! ^^
     
    Uất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2022
  8. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    *qobe 2*

    Vậy Phong phải cẩn thận "bảo vệ tường nhà" rồi ><. Phong cũng đang muốn nghỉ ngơi một chút, quay lại viết lách một chút vì cảm thấy hơi chông chênh. Có gì Phong sẽ tìm Hảo và đợi phản hồi nhé ^^. Và ngược lại cũng vậy, có gì muốn nói thì Hảo đừng ngại nói với Phong nhé ^^.
     
    Hạnh Hảo thích bài này.
  9. Hạnh Hảo

    Bài viết:
    82
    *qobe 10* Đồng ý đồng ý. ^^

    Vậy là Phong sắp có tác phẩm mới rồi kìa. Thật đáng mong đợi nha. ^^
     
    Uất Phong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...