Tự Truyện Du Học Nhật - Sơn Tùng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi STùng, 5 Tháng năm 2021.

  1. STùng

    Bài viết:
    13
    Tên truyện: Du học Nhật

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tác giả: Nguyễn Sơn Tùng

    Ảnh bìa: [​IMG]

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của STùng

    Giới thiệu truyện:​

    Được ra nước ngoài du học là ước mơ của rất nhiều người. Để hoàn thành được ước mơ đó chúng ta sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ tiền bạc, thời gian, tình yêu hay tuổi trẻ.. Ta thường nghe về một giấc mơ du học toàn màu hồng mặc quần áo đẹp đi checkin ở những địa điểm nổi tiếng nhưng sự thật có phải như vậy không hay khi sang chúng ta vỡ mộng về một điều gì đó không giống trong tưởng tượng. Theo tôi khi du học tương lai của bạn màu hồng hay màu xám là tuỳ thuộc vào sự nỗ lực của bản thân mỗi người chúng ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2021
  2. STùng

    Bài viết:
    13
    Chương 1: Khi ở Việt Nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một ngày trời mưa đầu tháng 5 đang trong thời gian tuần lễ vàng ở nhật. Đây là một kỳ nghỉ lễ dài trong năm. Công ty tôi đang làm được nghỉ sáu ngày nhưng nói thật với các bạn là trong thời gian dịch bệnh này không đi được đâu chơi cuộc sống của tôi trong ngày nghỉ là sáng dậy đánh răng ăn xong chơi điện thoại, dọn nhà đi chợ về ăn rồi lại ngủ. Cuộc sống nhàm chán vẫn diễn ra từ ngày này qua ngày khác.

    Sáng hôm nay ngủ dậy vẫn như thường lệ sau khi đánh răng và ăn sáng xong tôi lại mở facebook lên đọc tin tức. Trong 1 nhóm có bài viết hỏi về cuộc sống bên nhật như thế nào, sinh hoạt thế nào, có khác nhiều ở Việt Nam không? Rồi thì nhóm về du học sinh có bạn kể về cuộc sống bên trời tây vất vả vân vân mây mây làm tôi nhớ lại cuộc đời tôi gần 10 năm bên Nhật. Cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều kể từ khi tôi sang bên Nhật. Không phải nói quá đâu nhưng từ khi sang nhật tôi thấy con người tôi "ngoan" hẳn, so với khi tôi ở Việt Nam có thể nói là tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hiện tại tôi đang sống ở thành phố Funabashi tỉnh Chiba. Tôi là nhân viên của công ty về vận chuyển và kho bãi. Công việc chính của tôi là quản lý công việc cho du học sinh, thực tập sinh người Việt Nam. Nhật Bản đã cho tôi rất nhiều thứ tôi đã học được tính nhẫn nại, gặp được tình yêu của cuộc đời.

    Nhiều người Nhật hỏi tôi tại sao lại sang Nhật, tiếng Nhật khó mà, Việt Nam bọn mày dùng chữ la tinh học tiếng anh dễ hơn, nếu bây giờ học tiếng Nhật thì chỉ dùng được ở Nhật thôi.. blah nói thật tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại sang Nhật nữa. Số phận đưa đẩy thế nào khiến tôi sang Nhật đã được gần mười năm.

    Tôi sinh ra là lớn lên ở mảnh đất tên là Hà Đông thuộc tỉnh Hà Tây (bây giờ là quận Hà Đông, Hà Nội). Sinh trưởng trong gia đình có nhiều người đỗ đạt giỏi nhưng tính cách của tôi được mọi người cho là hư, nghịch ngợm và lì lợm. Đi học thì đánh nhau, lười học, ở nhà thì cãi bố mẹ, lúc rảnh tôi chỉ nghĩ đến điện tử rồi thì chơi bời. Thậm chí trước ngày thi đại học tôi còn chả thèm ôn bài chơi điện tử đến 3 h sáng hôm sau và suýt chút nữa ngủ quên. Bây giờ nghĩ lại tôi chẳng hiểu sao tôi lại có thể như thế. Có lẽ do ở Việt Nam được gia đình bao bọc chăm lo từng chút nên đã khiến tôi trở thành con người có tính ỷ lại như vậy. Bây giờ nghĩ lại tôi đã thấy lựa chọn sang nhật của tôi là đúng đắn. Và sau những ngày chơi điện tử không ôn bài đã khiến tôi có thất bại đầu tiên trong đời: Trượt đại học. Hồi những năm 2010, 2011 thi trượt đại học là cái gì đó rất kinh khủng. Tôi thi khối B được có 14, 15 điểm hay gì đó khiến bố mẹ tôi khá sốc và điên tiết bắt tôi phải thi đại học lần nữa nhưng tôi không thích.

    Cuối cùng thì nhờ người quen xin cho tôi vào học ở trường FPT aptech. Vào học thì chán chết cũng có học kỳ như đại học khác ở việt nam, học word, excel.. học mấy thứ linh tinh khá nhiều tôi không nhớ lắm nhưng tôi chỉ hứng thú với mỗi C++. Với tư tưởng dựa dẫm từ bé tôi đã từng nghĩ cứ học xong đi rồi kiểu gì bố mẹ chả sắp xếp cho chỗ làm, yêu rồi cưới 1 người nào đó kiếm tiền nuôi gia đình hết. Thế nhưng cuối cùng tôi lại sang nhật bản du học. Vào một ngày nọ lúc đang ăn cơm mẹ tôi hỏi:

    T ơi con học trường kia cảm thấy thế nào, có theo được không?

    Tôi: Chán lắm. Chả học hành gì mấy.

    Mẹ: Hay là con sang Đài Loan học, bên đấy có bác, dì, học phí cũng rẻ nữa

    Tôi nhăn mặt suy nghĩ tôi không muốn đi tại xa xứ lạ nước lạ cái, phần vì đang có người yêu ở Việt Nam tôi quả quyết:

    Con chẳng đi đâu cả. Đài loan cùi bắp không đi, lúc nào đi được Nhật thì đi không thì thôi :P

    Và rồi chuyện gì đến cũng đến qua buổi họp lớp của mẹ tôi, ngày xưa học cùng cấp 3 với mẹ tôi có một cô. Con của cô ấy đang bên Nhật du học, thấy bảo gia đình đấy nghèo không có tiền mấy mà vẫn du học Nhật được đây. Từ lúc con cái sang bên đấy bắt đầu ăn nên làm ra tiền học chẳng cần gửi, sinh hoạt phí thì tự lo được còn gửi tiền về để xây nhà cửa. Theo luật pháp Nhật Bản để giảm gánh nặng chi phí khi đang học tập ở Nhật chính phủ cho phép sinh viên quốc tế đi làm thêm để trang trải cuộc sống. Vừa học và đi làm vừa trải nghiệm cuộc sống thì là nhất rồi. Để tìm hiểu rõ hơn thì qua tết tôi và mẹ tôi chủ động lên đường phạm văn đồng cổng đại học quốc gia Hà Nội nơi có trung tâm môi giới để tìm hiểu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2022
  3. STùng

    Bài viết:
    13
    Chương 2: Trung tâm tư vấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến cửa trung tâm tôi thấy vài người đang đợi tôi. Họ dẫn tôi vào trong đại học ngoại ngữ, Đại học quốc gia Hà Nội nơi đặt văn phòng. Ấn tượng đầu tiên với tôi là trung tâm tư vấn du học Nhật có khác nhìn hoành tráng quá. Ngôi nhà 4 tầng, dưới tầng 1 treo biển hiện màu đỏ với dòng chữ hán nghệch ngoạc. Thấy tôi nhìn biển hiệu của công ty đọc được chữ Nhật Bản, chú bên công ty tư vấn nói:

    "Ồ T, cháu biết đọc chữ hán à"

    Vài ngày trước khi đến trung tâm tôi đã thủ sẵn vài từ chữ Nhật 一ニ三 (1 2 3), viết đi viết lại mấy từ đơn giản để thể hiện mình cũng biết chút tiếng Nhật.

    "Vâng, Chữ này là 日 (Nhật), 本 (Bản) Đúng không chú. Cháu cũng biết sơ sơ vài từ, mấy từ sau thì không biết, mấy từ kia là gì hả chú", tôi đáp

    Chú cười xong làm câu "cháu có năng khiếu học tiếng Nhật đấy. Câu này có nghĩa là sang Nhật du học".

    Chả biết chú nói thật hay nói đểu nhưng mà thôi coi như có năng khiếu. Thì ra là từ du học, tôi ghi nhớ trong lòng rồi vào trung tâm ngồi nghe khai giảng. Sau khi được trung tâm giới thiệu về quy định của Nhật về du học sinh và đi làm parttime là đủ tiền học phí và sinh hoạt phí, còn có tiền dư dả để gửi về phụ giúp gia đình. Tôi thầm nghĩ "du học Nhật hay thật, tốn một chút lúc đầu đi, hàng tháng không phải gửi sinh hoạt phí, tiền học tự mình lo sau này ở lại định cư cũng được hay tương lai nhiều công ty nhật ở Việt Nam về làm cho công ty Nhật cũng được, không lo chết đói". Sau đó trung tâm giới thiệu cho tôi về quy trình để sang du học Nhật Bản. Nhật là một nước phát triển ở khu vực Đông Á, như mọi người cũng đã biết Nhật Bản vào tháng 3/2011 đã xảy ra thảm họa "kép" động đất và sóng thần gây ra rò rỉ phóng xạ ở tỉnh Fukushima. Lúc đầu nghe thì sợ lắm chú tư vấn còn cho xem ảnh sân bay Sendai bị sóng thần cuốn trôi, ảnh đường xá bị nứt sau vụ động đất giao thông bị đình trệ nhưng hoàn toàn phục hồi sau vài tháng, cảnh mọi người không có thức ăn nhưng vẫn xếp hàng để chờ lấy phần cơm của mình.. những hình ảnh đó đã để lại trong tâm trí tôi một ấn tượng sâu sắc về một đất nước Nhật quật cường, khi đó tôi cảm thấy khâm phục nước Nhật.

    Sau khi khai giảng chú phát tài liệu tham khảo bao gồm những phong tục tập quán của Nhật và phong cách làm việc của người Nhật. Cuối cùng chú bồi thêm một câu: "Nếu quyết định đi thì liên lạc với chú, nhân dịp khai giảng chú giảm một nửa tiền học phí". Tôi nghe thấy khá bùi tai và quyết định lên facebook tra cứu về thông tin du học Nhật. Hồi năm 2012 thông tin về du học Nhật cực ít, các trang web đều ghi Nhật là đất nước phát triển nên giá tiền nhật (yên) so với đồng việt nam cao hơn 270 lần. What đờ, tận 270 lần cơ à, bảo sao nhà kia có con đi học thôi nhà xây nhà to thế, tôi thầm nghĩ.

    Sau vài hôm mẹ tôi cố dò hỏi tôi xem có đi hay không để nói chú một câu rồi để làm hồ sơ đi du học. Sau vài tuần mà tôi vẫn ậm ừ chưa quyết và thế là vào ngày chủ nhật cuối tháng mẹ tôi đã triệu tập cuộc họp gia đình sau khi tôi không trả lời dứt khoát. Mẹ nói: "Bây giờ con phải tự lo cho tương lai của chính mình không ai lo được cho con đâu, bố mẹ già rồi chết thì ai lo cho con được, trong tối nay phải trả lời mẹ ngay, không vớ vẩn nữa, con nhớ con nói gì với mẹ không?". Bố tôi bên cạnh bồi ngay một câu: "Con cứ đi học đi, tiền nong không phải vấn đề con cứ cố gắng học sau này ở hoặc về tuỳ con. Có nghề nghiệp học xong thì cố kiếm việc làm nuôi vợ, nuôi con. Còn tình yêu ở nhà thì xem thế nào, đi học xong mà về vẫn cảm thấy yêu nhau thì cưới, không thì về mẹ giới thiệu cho. Không học mới chết chứ không yêu đứa này thì có đứa khác, lăn tăn làm gì". Tôi vâng vâng dạ dạ bảo để con suy nghĩ, và trong 1 tuần sau đó đều như vắt chanh, cứ ngồi bữa cơm tối là lại bài ca "con suy nghĩ đến đâu rồi, đàn ông đàn ang kém thế, mỗi vấn đề cỏn con đi du học nhiều người muốn còn không được, mày còn làm khổ mẹ bữa nào cũng phải nói". Tôi quá mệt mỏi phát ngán vì ngày nào cũng bài ca du học nên sau khoảng 5 ngày tôi giơ tay đầu hàng và quyết định sẽ đi kỳ nhập học tháng 10 năm 2012. Mẹ tôi ok ngay vào zalo nhắn tin cho chú trung tâm và ngay sáng hôm sau lên trung tâm làm hồ sơ nhập học.

    Hồi năm 2012 đi du học Nhật hồ sơ khá lằng nhằng, làm hồ sơ xin visa cũng ngót nghét mấy tháng. Du học Nhật lúc tôi đi không phải phỏng vấn gì cả nhưng mà cục xuất nhập cảnh sẽ gọi điện check tiếng và check hồ sơ xem có khai man không nên chú ở trung tâm đưa cho mẹ tôi tập hồ sơ và bảo mẹ tôi và tôi học thuộc, nếu có gọi thì còn biết trả lời, trả lời vớ vẩn là trượt visa. Và trong thời gian xin visa chờ bay thì bắt buộc phải học tiếng nhật để còn biết trả lời điện thoại của cục xuất nhập cảnh hay là khi sang nhật đỡ bỡ ngỡ và lời khuyên của tôi cho các bạn sắp đi du học "Sang nước họ mà không biết ngôn ngữ, phong tục của người bản địa thì cuộc sống khổ nhục lắm, giống như người bị câm, điếc chỉ nhìn đất nước khác qua con mắt thôi, không thể lắng nghe cảm nhận được cuộc sống hay những gì hay ho của cuộc đời". Đến bây giờ tôi vẫn thấm thía câu nói đó, chỉ khi mình bị ép vào đường cùng, nếu không có cái đấy thì mình không thể tồn tại được, mình sẽ nhục nhã không ngóc đầu lên được thì mình sẽ biết điều và cố gắng để đạt được mục tiêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2021
  4. STùng

    Bài viết:
    13
    Chương 3: Học tiếng nhật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi đầu tiên khai giảng ở trung tâm du học, sáng thứ 2 tôi lên trường đại học kể cho nhóm bạn thân học cùng lớp. Vừa nghe ý định đi du học Nhật của tôi, cậu bạn tên H trợn tròn mắt lên hỏi:

    • Ông bạn tính đi du học Nhật thật à. Nhà ông điều kiện thế. Tôi mà như ông tôi đi luôn chứ còn đắn đo gì nữa, sang xem JAV thoải mái. Hehe

    Các bạn khác cũng hùa thôi: Nhớ xin chữ ký của Maria Ozawa hay Ria Sakurai cho bọn tôi với nhé. Nếu mà gặp được thần tượng Ria Sakurai tôi sẽ lăn xả vào xin ký luôn, chụp ảnh cùng chứ mỗi chữ ký thôi à: 0

    Sau giờ học với đám bạn học nhí nhố trên lớp, đến 12h trưa tôi ăn vội cái bánh mỳ pate rồi phóng xe máy lên đại học ngoại ngữ - đại học quốc gia Hà Nội để kịp buổi đầu học tiếng Nhật. Nói thật tôi khá háo hức, không biết tiếng nhật thế nào, cách học ra làm sao. Trong tưởng tượng của tôi lúc bấy giờ chắc giống tiếng anh ấy mà, chắc không có vấn đề gì đâu. Khoảng 1h10p chiều tôi đã có mặt trước cửa trung tâm, do tắc đường tôi đến muộn 10 phút nhưng không báo cho ai khiến mọi người khá bực bội. Khi ở Việt Nam giờ giấc tôi khá cao su, toàn để mọi người phải đợi. Vừa vào cửa trung tâm, chị phụ trách tuyển sinh bay ngay ra ngoài cửa mắng tôi một trận te tua:

    • Nếu em đến muộn thì phải gọi điện nói cho chị 1 tiếng, lần sau chú ý nhé, qua Nhật người Nhật họ đúng giờ lắm blah..

    Tôi trong lòng không phục lắm muộn có 10 phút mà nói nhiều vãi nhưng tôi vẫn cười cười nói:

    • Em xin lỗi, em bỏ quên điện thoại ở nhà, lần sau em đến muộn em sẽ gọi ngay.

    Tôi lên tầng 2 để chuẩn bị vào lớp. Cô giáo dạy tôi tiếng Nhật tự giới thiệu cô tốt nghiệp đại học Hà Nội khoa tiếng Nhật. Tôi tìm hiểu trên mạng thì tiếng Nhật được chia thành 5 cấp bậc. N1 đến N5. "Nờ" càng thấp thì tiếng Nhật càng giỏi. Tôi đánh liều đứng lên hỏi cô: - Cô ơi cô có "Nờ" mấy rồi ạ.

    Cô trả lời: N1. Cô còn được học bổng đi du học Nhật trong 1 năm

    Vãi thật. Được N1 còn được học bổng nữa lý lịch của cô giáo cũng ghê gớm phết nhỉ. Học theo theo cô biết đâu có ngày tôi cũng được N để oai với các bạn.

    Tôi hí hửng trong lòng lấy cuốn vở mới ra, chuẩn bị ghi chép những gì sắp học. Thế nhưng chỉ tầm 15 phút sau tôi đã cảm thấy chán cái ngôn ngữ này. Quá khó so với tưởng tượng của tôi. Các bạn học rồi chắc cũng biết tiếng Nhật được cấu tạo bởi Hiragana (chữ mềm), Katakana (chữ cứng) và Kanji (chữ hán). Khởi đầu chữ hiragana là dễ nhất cơ mà đối với tôi chưa bao giờ học chữ tượng hình đây là 1 thử thách không hề dễ. Riêng 2 dòng đầu tiên 10 âm tôi mất đến 1, 5 ngày để nhớ cách viết từng nét. Phiền thật, viết giã cả tay mà mới nhớ được 10 âm đầu, trong khi các bạn học cùng tôi đã nhớ khá nhiều rồi. Tôi lập quyết tâm trong 1 tuần đầu tôi phải học bằng hết bảng chữ cái hiragana. Về thức ngày thức đêm để luyện viết kết quả tròn 1 tuần tôi đã thuộc hết bảng chữ cái hiragana, hết 1 tuần sau tôi đã thuộc bảng katakana và chính thức bắt đầu học tiếng Nhật.

    Từ lúc quyết định đi Nhật tôi không đi học đại học nữa. Học chán, kết quả không được bao nhiêu nên tôi tập trung học tiếng Nhật chuẩn bị cho cuộc đời du học sinh. Đợt này đi cùng tôi có vài người khác nữa. Mục đích sang nhật của tôi và họ khác nhau nên chúng tôi cũng không hợp cách nói chuyện lắm. Đối với tôi đi du học ở để học, vì tương lai nhưng với bọn họ đi du học để để kiếm tiền về phụ giúp gia đình, chuyện tương lai như thế nào tính sau. Hầu hết mọi người đều phải vay mượn để đi nên tâm lý của họ là phải bằng cách nào đó phải kiếm tiền thật nhanh để trả nợ và phụ giúp gia đình

    Trung tâm tiếng nhật học từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Ngoài học tiếng vào buổi chiều, buổi sáng còn có những phần bài dạy về văn hóa và "rèn luyện sức khoẻ". Để học viên có 1 sức khoẻ dẻo dai trung tâm ra quy định ai không làm bài về nhà hay kiểm tra cuối tuần mà thấp sẽ phải chống đẩy từ 50 -100 cái. Thề với các bạn luôn đã đi học mệt còn phải chống đẩy nữa. Lúc đầu tôi khá nghe lời và làm bài đầy đủ nên cũng không phải chống nhiều lắm, nhưng mà về sau càng ngày càng khó và chuyện chống đẩy trở nên thường xuyên hơn. Tôi cay cú lắm nên quyết tâm thuê gia sư về tự học. Trung tâm 1 tuần đến 1, 2 lần xem có thông báo gì về việc phỏng vấn với trường ngôn ngữ bên Nhật không.

    Qua khoảng 1 tháng rưỡi sau, tôi nhận được điện thoại từ chú chủ trung tâm về việc có trường tiếng qua phỏng vấn. Tôi liền cùng mẹ tôi đi mua bộ vest đi phỏng vấn cho lịch sự. Mặc bộ vest vào thấy tự tin hẳn, khoảng 2h chiều tôi lên trung tâm, lần này không như những lần trước lần đầu tiếp xúc với người Nhật nổi tiếng là đúng giờ tôi khá căng thẳng. Tôi đến trước khoảng 30 phút để chuẩn bị, đầu tóc vuốt vuốt cho lịch sự, đến sớm còn nhẩm nhẩm mấy câu tiếng Nhật chào hỏi và câu khen: "Tiếng Nhật khó nhưng rất thú vị" nguyên văn là: "日本語が難しいですが面白いです". Gọi là phỏng vấn nhưng cũng chỉ hỏi vài câu sơ sơ rồi chụp ảnh với thầy thôi. Trường tôi sắp phỏng vấn tên là "Sendai language.." nằm tại thành phố sendai tỉnh miyagi. Thành phố sendai là thành phố phát triển nhất vùng tohoku. Nghe chú ở trung tâm bảo thành phố này mới bị sóng thần nên nhiều việc nên tôi chọn thành phố này để sang học tập và làm việc.
     
  5. STùng

    Bài viết:
    13
    Chương 4: Phỏng vấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi phỏng vấn trung tâm phát cho mỗi người bọn tôi 1 tờ giấy trong đó có vài câu tiếng nhật chào hỏi và giới thiệu bản thân.

    Lúc tôi đang say sưa với mấy câu tiếng nhật thì cô giáo chạy như bay lên tầng 2 nói: "Thầy phụ trách bên Nhật đến rồi, chuẩn bị đi". Cả lớp phi ra cửa sổ đứng trên tầng 2 nhìn xuống. Phong cách của người Nhật thật khác thường, thầy đi bộ từ bên ngoài vào tay cầm cặp miệng thì luôn chào hỏi mọi người xung quanh. Và điều không thể thiếu trong văn hóa Nhật là cúi chào, ai cũng cúi chào nhẹ không xuồng xã như bên phương tây vào cái là bắt tay bắt chân, hôn hít các kiểu. Thầy vào nói chuyện với chú trong trung tâm, bọn tôi hồi hộp ở trên tầng 2 chờ đợi. Tầm 15 phút sau chú gọi bọn tôi:

    - "Ai đi ở Sendai thì xuống phỏng vấn với thầy nào"

    Lúc đầu tôi cũng muốn đi Sendai lắm tại thấy bảo ở đó khá lạnh và động đất thì nhiều. Nhưng mà chú ở trung tâm dọa tại vì hồ sơ học tập của tôi ở cấp 3 hơi kém, phòng trừ hồ sơ bị trượt thì nên xuống Sendai cho dễ đỗ. Tôi đang suy nghĩ thì có 1 bàn tay vỗ vào người tôi:

    - "T ơi cháu không nghe thấy gì à, xuống phỏng vấn. Đi xuống nhanh lên thầy đợi lâu"

    A tôi quên mất tôi dùng sức nhanh nhất để chạy xuống tầng đứng xếp hàng để chào thầy. Vừa vào cái tôi bắt chước cử chỉ trên internet và hành động vừa nhìn thấy thầy cúi chào ở tầng dưới.

    - "Ohayo gozaimasu (chào buổi sáng), dozo.. arigatou gozaimasu (cảm ơn)"

    Cả trung tâm phá lên cười, ông thầy người Nhật Bản cũng không nhịn được mà cười nhẹ, tôi đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nên hỏi cô có gì không đúng à. Sau 1 hồi cô giáo giải thích "ý em định bảo là mong thầy giúp đỡ đúng không", phải nói là "dozo yoroshiku onegaishimasu" cơ mà, thằng này mày học hành thế à, chữ cô giả cho cô hết rồi.

    Đù, đen thật. Vừa ra định làm màu tí mà nói sai. Vừa nãy tôi đã đọc đi đọc lại như thế rồi mà vẫn nhớ nhầm được. Tôi ngại quá đang không biết làm thế nào thì ông thầy người Nhật Bản vẫy vẫy tay ra ý bảo không sao nhưng trong lòng tôi vẫn bất an lắm, không biết ông đấy có đánh trượt tôi không nhỉ, trượt là kéo dài thời gian bay không thể đến đúng hạn được. Tôi ngại quá chào lại thầy và ra đi nhanh ra ngoài cửa phòng chờ. Chú ở trung tâm và ông thầy vào trong phòng kín thương thảo gì đó. Sau 15 phút bọn tôi chính thức vào phỏng vấn. Nội dung phỏng vấn y hệt như trong tờ giấy trung tâm đã phát cho chúng tôi vừa rồi. Vừa vào để tránh như vừa nãy tôi chờ thằng bạn cùng đi vào nói trước rồi mới nói. Nhưng mà đời không như mơ cô giáo gọi tôi vào đầu tiên để phỏng vấn.

    Quy trình phỏng vấn: Gõ cửa - vào trong chào - trả lời câu hỏi - cảm ơn - đi ra khỏi cửa phòng.

    Vào trong ông thầy Nhật hỏi khá nhiều tôi chỉ nhớ mỗi lý do du học được trung tâm viết hộ và học thuộc. Đại khái là: "Tôi tên là T, ước mơ của tôi là được du học Nhật. Từ bé tôi được nhìn thấy nước Nhật qua tivi. Nước Nhật có phong cảnh đẹp và là nước công nghiệp với trình độ khoa học cao tôi muốn sang Nhật học về công nghệ máy tính rồi sau đó phát triển Việt Nam."

    Cuối cùng thì cuộc phỏng vấn cũng kết thúc. Mất 1 tiếng đồng hồ. Tôi ra ngoài mà mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Còn những người khác chưa kết thúc nên tôi ngồi ở ngoài đợi. Khoảng 5 tiếng đồng sau mọi người cũng phỏng vấn xong, có kết quả luôn. Tất cả mọi người cùng đỗ, thầy giáo bên Nhật ra chụp ảnh với những người đã phỏng vấn đỗ và hẹn gặp lại bên Nhật nhé. Cuối cùng cả trung tâm ra chào thầy rồi đi liên hoan.

    Tôi thì không có hứng thú lắm nên xin phép ra về trước. Tôi về với cô người yêu vài năm trước của tôi. Tôi phóng xe máy nhanh đi hẹn em đi ăn. Hôm nay tôi định sẽ nói cho em biết về kết quả của cuộc phỏng vấn vừa rồi. Không biết sau hôm nay mình còn gặp nhau nữa không nhỉ? Tôi rút điện thoại ra bấm gọi:

    - "Alo em à, hôm nay có rỗi không, tí mình đi ăn nhé, anh có chuyện muốn nói với em"

    Em: - "vâng, nhưng mà hay hôm khác được không anh"

    Tôi: - "chuyện này quan trọng lắm, hôm sau sợ anh bận không có thời gian nhiều."

    Em: - "Ok anh, đợi em chút em ra ngay, vẫn quán trà sữa mọi khi anh nhé, nhớ anh"

    Khi đến ngồi vào bàn vẫn hương vị trà sữa quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc nhưng trong lòng tôi rất rối bời. Còn chờ hồ sơ hoàn thành có kết quả visa nữa là vài tháng sau tôi sẽ xa em sang 1 nơi xa lạ.

    Được 1 lúc sau thì em đến em vẫn như mọi khi khuôn mặt tươi tắn, nụ cười tỏa nắng. Em ngồi xuống ghế đối diện tôi, hỏi tôi có chuyện gì mà nghiêm túc thế, tôi bảo em cứ uống nước đi, em làm 1 ngụm trà sữa cho đỡ khát rồi hỏi:

    - "Anh ơi hôm nay anh mặc đẹp thế, có chuyện gì thế anh nói đi"

    Tôi: -"Anh.. anh
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...