Xuyên Không [Edit] Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn - Nhị Khiêm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Bích Kim Nguyễn, 28 Tháng một 2021.

  1. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 10 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lữ Đào nửa buổi sáng liền lĩnh sọt hạt giống, trọng lượng khoảng 10 cân.

    Nhưng mà, căn cứ vào số lượng đối phương cầm trong tay, còn có tần suất rải giống, thậm chí độ dài của luống buổi sáng thì có thể phân tích ra.

    Đối phương đã rải nhiều nhất là 8 cân hạt giống, dư lại 2 cân hạt giống đã không cánh mà bay!

    Lữ Đào rải xong một sọt, liền lại đi lãnh hạt giống mới.

    Nhưng vẫn như vậy thiếu 2 cân hạt giống.

    Hạt giống không phải lương thực, hơn nữa vì gia tăng số lượng hạt giống nảy mầm, bên trên mặt giống đã được ngâm thuốc bảo vệ thực vật, căn bản là không ăn được.

    Cho nên, trộm giấu đi để ăn sao?

    Căn bản là không có khả năng!

    Đó là giấu đi sau đó về nhà trồng hả?

    Không phải quan hệ với Lữ gia không tốt sao, nghe nói tối hôm qua nhà bọn họ còn náo loạn đến hơn nửa đêm, còn đánh nhau nữa.

    Hôm nay nhìn Lữ Đào thì còn xem như bình thường.

    Nhưng nhìn đến mặt vợ bác hai của Lữ Đào có vài vết cào, không biết tình hình chiến đấu đêm qua như thế nào.

    Nhưng mặt của mẹ Lữ Đào vết cào còn nhiều hơn.

    Xem ra là được mẹ che chở cho nên Lữ Đào mới không bị thương.

    Lữ gia quan hệ không tốt lắm, Lữ Đào càng hận không thể phủi sạch quan hệ với bọn họ.

    Vậy thì vì sao cô lại muốn đem hạt giống về nhà?

    Hơn nữa đó là 2 cân hạt giống cứ cất vào túi rồi mang về nhà sao.

    Với thị lực của mình dù Đông Xu có nhìn cẩn thận Lữ Đào từ trong ra ngoài đều xem kỹ, vẫn không thấy hạt giống để đâu.

    Trên người cô không có cất hạt giống!

    Như vậy, hạt giống đã đi đâu?

    Đông Xu dám khẳng định, số liệu phân tích của bản thân không hề có vấn đề.

    - Không cần.

    Hàn Chiêu cắn răng trả lời, sau đó đen mặt thu hồi ánh mắt.

    Đông Xu vừa nghe hắn nói vậy thì có chút sửng sốt.

    Phản ứng lại, đối phương là đang trả lời câu hỏi bản thân hỏi trước đó, tốc độ trả lời của hắn có phải quá chậm không, Đông Xu gật đầu không nói chuyện nữa.

    Trong lòng còn đang suy nghĩ 2 cân hạt giống trong tay Lữ Đào không cánh mà bay.

    Mãi cho đến gieo giống buổi sáng kết thúc, Đông Xu còn đang suy nghĩ về vấn đề này, hơn nữa đến cuối cùng biến mất không chỉ là 2 cân hạt giống.

    Mà là 4 cân.

    Lữ Đào tuy rằng có năng lực làm việc, nhưng rốt cuộc vẫn là người bản địa ở đây. Cô không có tinh thần lực thêm vào như Đông Xu cho nên vẫn chỉ có thể bình thường làm việc.

    Nhưng một buổi sáng có thể gieo 20 cân cũng xem như là một cô gái có năng lực làm việc.

    Nhưng còn 4 cân đã biến mất đâu.

    Đông Xu một buổi sáng gieo hết 40 cân hạt giống.

    Ghi điểm viên cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác rồi.

    Nhưng mà không phải.

    Hắn tự mình giao hạt giống, cũng tự mình ký lục lại.

    Còn bảo Hàn Chiêu nhớ số luống.

    Số lượng nhiều đến ghi điểm viên cũng thở không thông.

    - 6 công điểm.

    Một buổi sáng làm được 6 công điểm, đây là một thao tác khiến người ta hít thở không thông cũng không dám phản bác gì.

    Nghe ghi điểm viên nói vậy, nguyên bản còn có mấy người phụ nữ không phục.

    Nhưng nhìn thấy Đông Xu gieo 40 cân hạt giống xong, tất cả đều im lặng.

    Còn có chút người động tâm tư.

    Nhà lão Khương tuy rằng điều kiện không tốt, nhưng con bé này làm được việc.

    Nếu có thể cưới về nhà mình, chính là sức lao động còn tốt hơn cả đàn ông.

    Hàn Chiêu đang đi phía sau mấy người phụ nữ này, cẳng chân run rẩy.

    Nghe đám đàn bà kia ba hoa nghị luận, Hàn Chiêu lạnh lùng cười.

    Cho rằng người ta làm được việc liền muốn cưới về nhà sao?

    Sẽ không có sợ người ta nếu nổi giận lên, đem các ngươi đánh đến ba mẹ nhận không ra sao?

    Nhưng con bé này thể lực thật tốt.

    Một buổi sáng 40 cân hạt giống, Hàn Chiêu quả thực không tưởng tượng được.

    Đó là hắn cày ở phía trước, nếu đổi thành người khác chỉ sáng một buổi sáng sợ sẽ phế đi.

    Bởi vì buổi sáng được 6 công điểm cho nên buổi chiều Đông Xu không chuẩn bị đi làm nữa.

    - Buổi chiều con không xuống ruộng, mẹ nói xin nghỉ với ghi điểm viên cho con, còn đại đội trưởng thì con tự mình đi nói.

    Lúc ăn cơm trưa Đông Xu nói với Vương Nguyệt Hoa một chút.

    Vương Nguyệt Hoa thành thật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

    Kỳ thật liền tính Đông Xu buổi sáng không chịu đi làm, Vương Nguyệt Hoa cũng sẽ thành thật gật đầu.

    Đầu óc bà không phải không thông minh, bà không nghĩ trở thành cây đũa hôm qua trực tiếp bị xiên xuống đất.

    Cho nên, con gái nói như nào thì như thế ấy.

    Nghe lời có thịt ăn.

    Tồn tại không tốt sao?

    Lúc chiều, Đông Xu đi tìm đại đội trưởng.

    Đại đội trưởng tên là Tôn Kiến Thành, năm nay chưa đến 50.

    Là một anh nông dân đặc biệt chất phác.

    Ngày thường hắn cũng đi làm ruộng, nhưng càng đa phần vẫn là phân phối công việc trong ruộng cùng phối hợp với ghi điểm viên.

    Nhưng gieo trồng vào mùa xuân cùng cây trồng vụ hè, thu hoạch vào mùa thu là các có chút đặc thù thời tiết ngày mùa, cho nên hắn vẫn tự mình xuống ruộng đẩy nhanh tốc độ.

    Đông Xu tìm thấy hắn, lúc hắn vừa mới thổi còi phối hợp với ghi điểm viên phân phối công việc buổi chiều.

    Kỳ thật buổi chiều liền dễ dàng hơn nhiều, vấn đề phân tổ không có gì đáng nói, buổi sáng phân như thế nào buổi chiều vẫn vậy không thay đổi.

    Hàn Chiêu vừa nghe Đông Xu buổi chiều không đến nghe nói là xin nghỉ còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

    Phản ứng lại bản thân còn thở phào nhẹ nhõm, Hàn Chiêu liền tức giận tới cười ra tiếng.

    Hắn vốn dĩ lớn lên đẹp, tinh mi kiếm mục, ngũ quan tuấn tú, hơn nữa lại cao ráo cường tráng, rất được các cô gái trong thôn yêu thích.

    Tuy rằng rất nhiều cô gái càng thích lớn lên bộ dạng giống thư sinh Lữ Thụ hơn.

    Nhưng Hàn Chiêu vẫn rất được yêu thích.

    - Em cùng anh Hàn Chiêu một tổ đi.

    Khương Hiểu Lan ngượng ngùng nắm góc áo, khóe mắt trộm nhìn Hàn Chiêu.

    Kết quả, Hàn Chiêu tàn nhẫn cự tuyệt:

    - Không được, quá yếu, đổi một người khỏe hơn đi.

    Gieo trồng vào mùa xuân rất bận, mọi người đều phải đẩy nhanh tốc độ.

    Hạt giống sớm được gieo thì mọi người mới an tâm.

    Ghi điểm viên vừa nghe Hàn Chiêu yêu cầu như vậy, lập tức an bài một người phụ nữ lanh lẹ cùng tổ với Hàn Chiêu.

    Khương Hiểu Lan thấy vậy liền oán hận dậm chân, trong miệng còn mắng một câu:

    - Khương Điềm Điềm, đồ tiện nhân.

    - Được rồi, được rồi, cô lại không đẹp bằng người ta, anh Hàn Chiêu có thể coi trọng cô sao, nằm mơ đi.

    Khương Hiểu Ngọc bên cạnh hừ hai tiếng xem thường cô ta.

    - Vậy thì anh ấy cũng chướng mắt cô thôi, đồ đậu giá.

    Khương Hiểu Lan bị Khương Hiểu Ngọc châm chọc thì tức giận vô cùng.

    Hai ngươi nói qua nói lại, ồn ào vô cùng nhưng bởi cãi vả tiếng không lớn cho nên cũng không có người đến xem náo nhiệt.

    Cố tình có một phụ nữ không có mắt thấy Khương Hiểu Ngọc đi cùng Khương Hiểu Lan còn cười ha ha trêu chọc:

    - Nhà lão Khương tuy nghèo nhưng con gái nhà này lớn lên đều không kém nha, Hiểu Lan Hiểu Ngọc lớn lên giống như hai chị em vậy, nhưng đẹp nhất vẫn là Điềm Điềm kia, con bé trắng trẻo lại xinh xắn.

    Người phụ nữ kia nói xong liền cười ha hả đi chỗ khác.

    Lưu lại Khương Hiểu Ngọc cùng Khương Hiểu Lan ở lại, trừng mắt oán hận.

    Đông Xu mặc kệ mấy chuyện này, bây giờ cô đang cùng Tôn đại đội trưởng đàm phán.

    Đúng vậy là đàm phán.

    Động vật trên núi, như lợn rừng là mục tiêu quá lớn, nữ chiến thần tỏ vẻ bản thân hoàn toàn có thể bắt được.

    Nhưng mà nhà mình khẳng định không được ăn, hơn nữa mục tiêu quá lớn bị người ta phát hiện rồi cử báo sẽ rất nghiêm trọng.

    Nếu ăn không hết, vậy thì có thể giao cho đại đội đổi lấy chỗ tốt.

    Công điểm bình thường quá ít không đủ dùng.

    Một con lợn rừng, liền tính là đại đội trưởng cho thể diện thì nhiều nhất cũng chỉ 10 công điểm.

    Chính là nhiêu đó đối với Đông Xu vẫn là quá ít.

    Trả giá cùng thu hoạch kém xa, nữ chiến thần cảm thấy không có lời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 11 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Điềm Điềm đừng hồ nháo, lợn rừng cái con thú súc sinh này, nó sẽ cắn người đó, con đừng mạo hiểm. Chú có thể cho con mãn công điểm, cũng có thể cho con cái danh hiệu anh hùng trừ hại, lại còn có cái tráng men, khối xà phòng gì đó nhưng mà cũng không đáng mạo hiểm như vậy đâu.

    Tôn đại đội trưởng tận tình khuyên bảo, sợ cô bé này lại vì vậy mà liều mạng.

    Trong lòng Đông Xu đang phân tích việc này có lợi, hại cùng được, mất như thế nào. Một chút đồ như vậy thật đúng là không có gì dùng.

    Xà phòng thơm gì đó, ở tại Đại Tây Bắc trừ giống như nguyên chủ xinh đẹp như vậy.

    Bằng không dùng nhiều xà phòng cũng cứu không nổi gương mặt hoặc là đen hoặc vàng kia đâu.

    Gió cát quá lớn cho nên nghĩ muốn bảo dưỡng cũng không có khả năng.

    Cho nên mấy món đồ này, tác dụng thực tế không cao.

    Đông Xu trầm mặc không nói gì, Tôn đội trưởng còn nghĩ mình đã khuyên được cô.

    Kết quả, giây tiếp theo lại nghe cô nặng nề nói:

    - Chú, nếu con thực sự bắt được một con lợn rừng, ngài có thể cho con 10 công, lại cho anh con đi sang mục trường phía bắc làm việc được không?

    Mục trường phía bắc làm việc tuy rằng vất vả, nhưng chỉ cần không lười biếng thì hầu hết mỗi ngày đều mãn công điểm.

    Nhà cô nghèo, chính sách hiện giờ lại không cho phép Đông Xu chơi quá lớn, hơn nữa Đông Xu cũng không nghĩ mấy người đàn ông trong nhà tương lai đều sống dựa vào mình nuôi.

    Cho nên, vẫn làm bọn họ tự mình đứng lên vậy.

    Nếu trong nhà nghèo, vậy bản thân càng phải nỗ lực.

    Lúc giữa trưa ăn cơm, Đông Xu đã hỏi qua ý kiến của hai anh trai.

    Hai chàng trai thành thật tỏ vẻ bản thân họ nguyện ý chịu khổ, dù là đi mục trường phía bắc làm việc, bọn họ cũng bằng lòng.

    Nhưng công việc bên kia không phải muốn là có thể được nhận vào làm.

    Nhà Khương gia điều kiện nghèo nàn, cả nhà đều khô gầy, tuy rằng hai anh chàng có sức lực, nhưng sẽ không qua nổi vòng sơ tuyển.

    Quá gầy, khiến người khác cảm thấy không có sức lực làm việc.

    Mục trường lại vất vả, đại đội trưởng tự nhiên sẽ không làm người như vậy đi qua.

    Hiện giờ Tôn đại đội trưởng vừa nghe Đông Xu nói như vậy, không khỏi đau đầu.

    Đông Xu tự nhiên biết hắn khó xử cái gì, chính anh trai nhà mình quá gầy vẫn cần phải tẩm bổ thêm.

    - Chú, con cũng không phải nói anh ấy hiện giờ liền qua làm, qua mùa xuân gieo trồng, tẩm bổ lại thân thể, làm hắn có thêm chút thịt lại đi qua đó, ngài cũng biết nhà con điều kiện không được tốt, lại không kiếm nhiều công điểm một chút, hai anh trai chỉ sợ muốn độc thân tới già.

    Đông Xu nói đặc biệt khẩn thiết, Tôn đại đội trưởng thấy vậy cũng gật đầu đồng ý rồi.

    Nhưng tưởng tượng đến con bé này vì hai anh trai mà mạo hiểm vào núi thì Tôn đại đội trưởng vội lắc đầu.

    - Chú, ngài hãy tin con.

    Đông Xu gật đầu nhìn Tôn đại đội trưởng, sau đó xoay người bỏ đi.

    - Haizzz, Điềm Điềm a.

    Tôn đại đội trưởng vừa thấy cô bé này nghiêm túc như vậy trong lòng tức khắc sợ.

    Vươn tay nghĩ kéo cô lại, kết quả Đông Xu quá nhanh hắn căn bản góc áo cũng chưa bắt được.

    Hiện tại nữ chiến thần thực muốn nổi giận gầm lên một tiếng: Tiểu Điềm Điềm cái gì a, lão tử là đại ma vương, nơi nào ngọt ngào như vậy?

    Đông Xu vào núi, Vương Nguyệt Hoa lúc chạng vạng mới biết được tin.

    Cả người sợ tới mức thất thần, phản ứng lại liền lôi chồng cùng con trai khóc la.

    Vương Nguyệt Hoa cho rằng, Đông Xu buổi chiều xin nghỉ là do buổi sáng quá mệt mỏi.

    Bà cũng không phải không thương con gái mình, chỉ là do mấy năm nay bị nhà mẹ tẩy não cho nên cảm thấy có con gái rất vô dụng.

    Nhưng mà hai ngày này bị Đông Xu làm cho sợ, nên bà cũng thành thật.

    Hiện giờ nghe nói con gái có thể bị lợn rừng ăn thịt, liền sợ hãi không thôi.

    Tôn đại đội trưởng có chút áy náy.

    Hắn không nên gật đầu a!

    - Trời ơi! Tiểu Điềm Điềm thật sự bắt được lợn rừng mang về rồi!

    Nhị Dân hôm qua mệt mỏi nửa ngày, hôm nay thiếu chút dậy không nổi.

    Hoàn thành xong công việc, hắn là người làm chậm nhất, nguyên nhân là như vậy cho nên khi thấy Đông Xu kéo một con lợn rừng trở về.

    Không rảnh lo cái khác liền chạy đi vừa chạy vừa la lên.

    Hàn Chiêu buổi sáng mệt vô cùng, cẳng chân đều run, buổi chiều đến trễ một chút, kỳ thật chân vẫn rất đau, chỉ nghĩ làm xong sớm rồi trở về nghỉ ngơi.

    Kết quả nghe Nhị Dân la lên, theo bản năng quay đầu nhìn.

    Mặt trời chiều ngã về phía tây, tản ra một mảnh ráng màu, Đông Xu giống như một chiến thần đi đến, dáng người thẳng táp, gương mặt lạnh nhạt, phía sau còn khéo theo một con lợn rừng hơn 300 cân (xấp xỉ trên 150kg), trên mặt lại không có chút mệt nhọc nào.

    Thịch thịch thịch phanh!

    Hàn Chiêu cảm thấy, quay đầu nhìn thoáng qua lúc đó đều khiến hắn tràn ngập kinh diễm.

    Cô gái này, có chút mê người.

    Phản ứng lại, Hàn Chiêu nghĩ như thế.

    Nhưng thực mau, hắn liền bị bao phủ trong đám người.

    - A a a, lớn rừng đó!

    - Trời ạ, lợn rừng thật đó, con này còn hơn 300 cân đi?

    - Trời ơi, Điềm Điềm thật sự săn được lợn rừng!

    * * *

    Lúc ban đầu thôn dân còn không dám đến gần, sau đó phát hiện con lợn rừng này đã chết, còn bị Đông Xu trói chặt cho nên chạy lại xem náo nhiệt.

    Vương Nguyệt Hoa nguyên bản đang gân cổ gào khóc, kết quả nghe nói con gái của bà về tới, cả người liền ngất đi.

    Lữ Đào đứng trong đám người nhìn Đông Xu trở về như một vị anh hùng, trong lòng vô cùng hâm mộ.

    Nguyên bản cho rằng bản thân có cơ duyên, trọng sinh mà đến còn ngoài ý muốn có được một không gian kỳ quái.

    Nhưng so sánh với bản thân hiện giờ nhỏ yếu như vậy thì Đông Xu mới chân chính là kẻ mạnh.

    Không khỏi nhớ đến lời nói đêm qua cô ấy nói với mình.

    "Nước mắt trước nay đều là thứ vô dụng".

    Cho nên khóc có ích lợi gì.

    Không thể thay đổi được cái gì cũng không thể khiến bản thân trở nên tốt hơn.

    Nghĩ đến đêm qua, vợ của bác hai gây chuyện, nghĩ đến ba mình chỉ biết nhìn vợ con mình bị một nhà bác hai đánh mắng cũng chỉ đứng một bên thờ ơ không hé răng nói một tiếng.

    Giờ khắc này, tín niệm trong lòng Lữ Đào đột nhiên kiên định.

    Cô không nên đem nước mắt cùng thời gian lãng phí cho những người râu ria đó.

    Lữ Đào biết, bản thân không thông minh bằng không đời trước cô cũng không phải bị người khác xem như kẻ ngốc mà lừa gạt.

    Nhưng cô có thể từ từ học, không thông minh cũng không sao, nỗ lực học tập dù không thể ưu tú như người ta thì ít nhất cũng càng tốt hơn đời trước nhiều!

    - Chú.

    Nhìn đến Tôn đại đội trưởng ở gần đó, Đông Xu ngước nhìn hắn rồi mỉm cười.

    Ánh nắng chiều cùng với nụ cười của cô thiếu nữ quá mức kinh diễm, cũng quá mức tự tin.

    Đó là loại cười có khí tràng cường đại.

    Khương Điềm Điềm vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, lúc này mỹ nhân cười như hoa tựa sương, làm người khác chỉ dám ở xa xa nhìn xem, không dám đến gần tiếp xúc.

    - Con thật là, cái đứa nhỏ này.

    Nhìn con lợn rừng phía sau, Tôn đại đội trưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn làm bộ tức giận trách cứ một câu.

    Vẫn là quá nguy hiểm.

    Tuy rằng biết, vào mùa thu nếu thôn dân được ăn chút thịt thì mọi người sẽ có động lực làm việc hơn.

    Nhưng để một cô bé làm như vậy vẫn là quá nguy hiểm!

    - Lần sau không được làm như vậy!

    Tôn đại đội trưởng hùng hổ nói, làm vẻ cực hung dữ nói một câu.

    - Được, con nhớ kỹ mà chú.

    Đông Xu tự nhiên sẽ không thường xuyên đi bắt lợn rừng.

    Một là không thể tạo cảm giác cho thôn dân rằng đi săn lợn rừng rất dễ dàng được, cái tư duy như vậy rất dễ dàng hình thành quán tính.

    Lon gạo là ân, gánh gạo là thù.

    Cô không thể bởi vì bản thân cường đại mà khiến thôn dân trở nên lười biếng được.

    Lúc này săn lợn rừng, một là vì cho anh trai một cơ hội sang mục trường làm việc, một cái khác là bởi vì..

    Bản thân cô yêu cầu thịt để cường hóa hơn.

    Cho nên, đối với Tôn đại đội trưởng nói, Đông Xu đặc biệt thống khoái đồng ý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 12 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa vì không thể để thôn dân nghĩ săn thú đặc biệt đơn giản, Đông Xu còn đem quá trình săn kể lại một chút.

    Bằng không, thôn dân thèm thịt quá điên lên vào núi thì quá nguy hiểm.

    Cho nên, cô liền có chút thẹn thùng cười nói với Tôn đại đội trưởng:

    - Chú, kỳ thật con cũng là vừa lúc gặp được hai con lợn rừng đang đánh nhau, con kiên nhẫn vẫn luôn trốn sau một thân cây nhìn.

    Nói đến đây, chỉ chỉ con lợn rừng trên người có mấy vết thương, Đông Xu nói tiếp:

    - Chú xem, mấy vết thương trên người nó không phải con làm, con là thấy một con khác đánh thắng, đợi nó bỏ đi rồi mới dám ra bắt trói kéo về, cũng chỉ có sức lực lớn, nhưng cũng coi như vì đại đội chúng ta trừ hại, cho nên cái danh hiệu kia..

    Đông Xu nói đến đây tươi cười ngọt thêm vài phần, nhưng lại lộ ra chút ngượng ngùng.

    Tôn đại đội trưởng vừa tức giận vừa buồn cười, cũng không thể làm gì Đông Xu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

    - Được rồi, chú cho con cái danh hiệu anh hùng trừ hại không phải là được sao, Điềm Điềm a lần sau không thể lỗ mãng như vậy, con biết núi này có cái gì sao? Cứ tùy tiện đi như vậy nhỡ không về được thì ba mẹ con biết phải làm sao?

    Điềm Điềm tên đáng ghét này..

    Đông Xu vừa nghe xưng hô này thiếu chút nữa không cười nổi.

    Nhưng vì lừa gạt Tôn đại đội trưởng, rốt cuộc cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu ruộng ý.

    Khí chất nữ chiến thần rõ ràng không hợp với chuyện này, cũng may nguyên chủ lớn lên nhìn xinh đẹp lại đáng yêu cho nên giả vờ ngoan ngoãn còn rất giống.

    Trong đám người, Hàn Chiêu chỉ cảm thấy tim mình đập đặc biệt nhanh.

    Nhất là lúc ánh nắng chiều tản quang đến cô nương kiều kiều nhuyễn nhuyễn kia, mặc kệ là ở góc độ nào nhìn đến đều khiến tim hắn đập gia tốc.

    Đè xuống những cảm xúc kì lạ trong lòng, Hàn Chiêu lúc này cũng không về chỗ thanh niên trí thức được.

    Tôn đại đội trưởng đã tổ chức giết heo.

    Lấy công điểm, khen thưởng để đổi thịt heo, con lợn rừng này chính là của chung của đại đội.

    Tôn đại đội trưởng tìm một người mổ lợn đến phụ trách làm thịt con lợn rừng, đồng thời còn tổ chức cho thôn dân lấy công điểm đổi thịt, mọi người đều chạy đến chỗ ghi điểm viên để xếp hàng.

    Công điểm chính là tiền, là mạch máu nha.

    Mọi người tuy rằng thèm thịt nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có chút do dự.

    - Nếu không, đổi hai lượng thịt đi?

    Có mấy người phụ nữ đặc biệt tiết kiệm chỉ đổi hai lượng thịt về cho đàn ông nhà mình nếm thử còn những người khác ngửi mùi là được.

    Bà Lữ lúc này cũng rất rối rắm không biết nên đổi hay không?

    - Bà nội, cháu muốn ăn thịt.

    Hôm qua bị vứt ngã Lữ Thụ còn đau cả người, vừa nghe Đông Xu kéo một con lợn rừng trở về thì sợ hãi vô cùng, nhưng thấy thịt thì không rảnh lo ân oán hôm qua nữa, một lòng một dạ muốn ăn thịt thôi.

    Lữ Thụ năm nay 19 rồi, nhưng lúc này lại giống như đứa trẻ vậy làm nũng đòi ăn.

    Kỳ thật có chút lời nói, trong thôn này nhà ai có đầu óc sẽ không gả con gái cho nhà hắn, một nam nhân không thể làm trụ cột cho gia đình, con gái họ gả qua đó chỉ có mà chịu tội, chịu khổ.

    Cố tình bà Lữ lại thích đứa cháu này như vậy a, cháu trai này là đầu quả tim của bà ta.

    Cho nên, bà vốn còn đang rối rắm, thì hiện tại liền không nghĩ nhiều nữa, đổi lấy thịt cho cháu ngoan bà ăn.

    Lữ Đào ở phía sau thấy vậy liền cười lạnh, nhà của bác hai một năm làm được không bao nhiêu công điểm, hiện giờ ăn dùng tiêu sài, không phải đều là do ba mẹ cô vất vả làm ra sao.

    Nhưng đến lúc ăn, thì ba mẹ mình ăn là cám bã dưa muối, một chút đồ ngon cũng không có.

    - Mẹ nhìn xem, mẹ làm được nhiều công điểm nhưng thế nào chứ, con cái của mẹ cũng ăn không được, đến ngửi cũng ngửi không được, về sau bọn họ vẫn tiếp tục ăn dùng công điểm của mẹ thôi, bọn người này đều chính là lũ hút máu người cả, hút hết máu của mẹ rồi lại đến con của mẹ, mẹ còn muốn ở trong cái nhà này để mặc bọn họ đối xử với mình như vậy sao?

    Lữ Đào đứng bên cạnh Chu Tiểu Thảo thấp giọng nói.

    Chu Tiểu Thảo chịu uất ức cả đời, nhưng lúc nên che chở cho con cái cô vẫn có dũng khí làm, lúc khác đều không dám phản kháng.

    Lữ Đào khuyến khích cô ly hôn làm cô sợ đến hồn bay phách lạc sao lại đồng ý đâu.

    Nhưng bây giờ nghe Lữ Đào nói như vậy, Chu Tiểu Thảo lại có chút suy nghĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói:

    - Đào à, mẹ biết trong lòng con ủy khuất, nhưng Lữ Thụ là con trai mà.

    Lữ Đào cười không nói, cô cũng không vội, muốn Chu Tiểu Thảo hoàn toàn thanh tỉnh vẫn yêu cầu xảy ra chuyện lớn kích thích cô mới được.

    Mà chuyện này, cô nhớ rõ là không lâu nữa sẽ xảy ra.

    Muộn nhất cũng là lúc mùa xuân gieo trồng kết thúc, chuyện kia liền xảy ra.

    Lúc ấy, Chu Tiểu Thảo vẫn không hạ quyết tâm thì Lữ Đào sẽ cùng cả cái nhà này quyết liệt.

    Cuộc sống bị bọn họ hút máu như vậy, Lữ Đào không muốn.

    Lợn rừng da dày, thịt cũng già, nhưng đầu năm nay có thịt ăn là tốt rồi, ai còn đi kén chọn.

    Mặc kệ con lợn này là Đông Xu săn về, hay chỉ là kéo trở về thì vẫn là công thần số một.

    Bởi vậy, Đông Xu giành được không chỉ 10 công điểm, còn đạt được một cái danh hiệu anh hùng trừ hại, đồng thời không cần đổi công điểm cũng có được 20 cân thịt heo mang về nhà.

    Những người khác đổi ra sao, Đông Xu không thèm để ý.

    Dù sao người trong thôn nhiều như vậy, nhưng nhà nghèo nhất cũng đổi mấy lượng thịt đem về.

    Cho nên, không lo lắng cuối cùng con lợn còn thừa thịt lại.

    Thừa thì Tôn đại đội trưởng tự mình dùng là được.

    Dù sao dùng muối ướp, lúc sau từ từ ăn cũng không sao.

    Bởi vì con lợn rừng này, mà đại đội Bàn Thạch lúc cơm chiều, mọi nhà đều có mùi thịt, mỗi người đều nở nụ cười trên môi.

    Đông Xu chỉ huy Vương Nguyệt Hoa, xử lý thịt heo, trong nhà cũng có rất nhiều củ cải.

    Cho nên, dùng củ cải cùng thịt heo làm thành một món, nước luộc để lại ăn dần.

    Vương Nguyệt Hoa một bên đau lòng:

    - Mỡ nhiều như vậy, nên để lại nấu thành dầu ăn a, thật là..

    Bà cũng chỉ dám nhỏ giọng nhắc mãi, cũng không dám lớn tiếng nói.

    - Trong chốc lát đem thịt dư lại toàn bộ cắt thành khối nhỏ, sau đó ướp muối, đừng tiếc muối, ướp để chuẩn bị làm một chút lương khô, ngày mai cho anh hai mang theo, anh hai hắn sẽ đi qua bên mục trường làm, con đã nói xong với đại đội trưởng rồi.

    Tôn đại đội trưởng mơ hồ liền bị Đông Xu lừa rất nhiều hiệp ước không bình đẳng.

    Nguyên bản yêu cầu chờ đến khi kết thúc gieo trồng mùa xuân mới có thể đi mục trường, thì hiện giờ anh hai của Đông Xu đã được an bài xong ngày mai là có thể đi rồi.

    Mục trường nơi đó, chỉ bao ở không bao ăn, phải tự mang lương thực ở nhà theo.

    Rốt cuộc công điểm nhiều, nếu bao ăn thì cái công việc này liền bị tranh hết rồi.

    - Thịt đều mang theo hết sao?

    Vương Nguyệt Hoa cho rằng bản thân nghe lầm, ngẩng đầu không tin nổi hỏi một câu.

    Tuy rằng thịt là cho con trai bà ăn, bà không đau lòng, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ lấy một chút cho nhà mẹ đẻ ăn, anh trai bà cũng không có thịt ăn, em trai bà cũng không có.

    Đông Xu cười không cười nhìn cô, thẳng đến khi Vương Nguyệt Hoa đỏ mặt tía tai.

    - Con nói rồi, bảo trì khoảng cách với mấy người nhà bà ngoại, xưa nay làm gì có đạo lý con gái gả ra ngoài rồi mà còn phải nuôi anh em ở nhà đâu, chẳng lẽ không phải là anh em như bọn họ nên che chở cho em gái sao?

    Đông Xu không chút khách khí nào nói thẳng chọc vào nỗi đau nội tâm của Vương Nguyệt Hoa.

    Lúc này Vương Nguyệt Hoa cúi xuống càng lúc càng thấp, Đông Xu tiếp tục nói thẳng:

    - Anh họ nhà cậu cả chỉ nhỏ hơn anh hai nhà mình có hai tuổi đi, nhưng con cái của hắn đều bò đầy đất rồi, còn trắng trẻo mập mạp, bọn họ như vậy thì sống khổ cực hơn mình sao? Chị họ nhà cậu út không phải gả cho người ở thành phố sao, không phải bao ăn lại có tiền lương sao? Nghe nói trắng nõn sạch sẽ, như thế nào còn cần mẹ đến trợ cấp cho nhà bọn họ?

    Nói đến đây, Đông Xu cười nhạt nói nói tiếp:

    - Lúc tống tiền thì than nghèo, lúc khoác lác sao không thấy nói như vậy đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 13 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Nguyệt Hoa không ngốc thậm chí con nóng tính nữa là đằng khác.

    Ai biết, Đông Xu nói còn chưa hết:

    - Anh hai sáng mai trời còn chưa sáng đã phải đi rồi, rốt cuộc mục trường cách nơi này khá xa, hơn nữa lỡ đợi đến trời sáng có người ngửi thấy mùi thì sao? Đến lúc đó, bà ngoại lại đến nhà mình lăn lộn dưới đất đòi phân thịt. Mẹ à, đến lúc đó mẹ có phải hay không cũng muốn phân thịt cho họ, mẹ không thấy các anh con đã gầy thành như vậy rồi sao, mẹ không đau lòng thì con cũng đau lòng.

    Một câu nói này đã khiến Vương Nguyệt Hoa xấu hổ cùng thẹn lòng, đặc biệt là khi ngẩng đầu lên thấy hai đứa con trai đều đã lớn của mình, cũng bởi nhà nghèo mà đến tuổi này rồi vẫn chưa lấy được vợ.

    Lại cứ để mặc con trai gầy ốm nữa.

    Tim của Vương Nguyệt Hoa như bị đao cắt.

    Đàn ông ở Khương gia đều ăn nói vụng về, không biết ăn nói, cho nên dù biết rõ đạo lý vẫn không biết nói Vương Nguyệt Hoa như thế nào.

    Như lần này vậy, Vương Nguyệt Hoa bị nhà mẹ tẩy não tẩy đến như trở thành một kẻ ngốc vậy, bị nhà mẹ không ngừng hút máu.

    Kết quả là nuôi một nhà mẹ đẻ mập lên, mà ba đứa con của mình thì gầy ốm như cây gậy trúc.

    Nhìn Vương Nguyệt Hoa không nói lời nào, Đông Xu cười cười mời mọi người ăn cơm.

    Hai người anh thấy em gái giữ gìn mình như vậy, đây cũng là lần đầu tiên em gái quan tâm họ như vậy.

    Từ trước bọn họ hình như đã quá xem nhẹ em gái của mình.

    Nhưng ý nghĩ xem nhẹ như trước kia, cũng là kết quả tẩy não của Vương Nguyệt Hoa, mẹ đã không ngừng nói mãi bên tai bọn họ.

    Hai người lúc này mới phản ứng lại, nếu bọn họ cứ như vậy, em gái trong tương lai cũng sẽ trở nên giống như mẹ bọn họ vậy.

    Mà bọn họ sẽ giống như các cậu của bọn họ, đều là những người hút máu của người khác để no nê bản thân.

    Bọn họ thiếu chút nữa đã trở thành loại người mà bọn họ chán ghét nhất.

    Vương Nguyệt Hoa nghĩ thông suốt xong, thì một bên rơi lệ hối hận, một bên đem thịt tất cả đều ướp hết không để dành lại nữa.

    So sánh với nhà Đông Xu gió êm sóng lặng thì bên Lữ gia lại náo nhiệt.

    Bà Lữ đau lòng công điểm, cuối cùng chỉ cắt một cân thịt về nhà.

    Nhưng người trong nhà nhiều như vậy, ai ăn?

    Con gái của bà Lữ ngửi thấy mùi thịt cũng không ở nhà mình ăn cơm chiều nữa mà trực tiếp mang theo hai đứa con trai đến Lữ gia ăn cơm.

    Muốn cho cháu cố nội ăn, còn muốn cho cháu cố ngoại ăn, một cân thịt này khiến bà Lữ thật hoang mang.

    Bác hai, con trai lớn của bà Lữ, hắn có ba con trai một con gái, tuy con gái cũng chỉ có thể nhìn, nhưng nhiều ít vẫn được chia cho một miếng thịt.

    Nhà ba của Lữ Đào có ba đứa con gái, đừng nói tới thịt, mùi tanh của thịt còn không được ngửi nữa là, trong nồi thịt đều bị bà Lữ phân hết cả rồi.

    Ba đứa cháu nội trai tự nhiên được chia nhiều thịt nhất, hai đứa cháu ngoại trai cũng không thiếu phần, con gái trong nhà trừ bỏ con gái nhà bác hai được anh trai của cô chia cho chút thịt ra thì còn lại đều là mùi cũng không được ngửi.

    Lữ Đào lạnh nhạt nhìn tất cả không nói lời nào, hai em gái đáng thương của cô cũng chỉ có thể nhìn, nước miếng đều chảy mà không hề hay biết.

    Nhưng có nhìn thì cũng không thể ăn được.

    Rõ ràng trong căn nhà này, làm việc nhiều nhất là ba mẹ bọn họ, nhưng đến lúc trong nhà có đồ ăn ngon đều sẽ không đến lượt nhà bọn họ được ăn.

    Bà Lữ chính mình không ăn, đưa cho ông Lữ chồng bà một khối thịt, lại gắp cho hai đứa con trai của bà mỗi đứa một khối.

    Ba của Lữ Đào một khối thịt kia cuối cùng vẫn là bị Lữ Thụ dụ lấy đi mất.

    Toàn bộ quá trình, Lữ Nhị Căn đều không thèm nhìn qua ba đứa con gái đáng thương nhà mình một cái, còn ngây ngốc cười lấy lòng Lữ Thụ.

    Đáy lòng Lữ Đào tia ôn nhu còn sót lại kia cũng toàn bộ tan biến, tâm cô đã hoàn toàn lạnh thấu đi.

    Nhưng cô cũng không vội vã mà gây chuyện lúc này, đại chiêu còn ở phía sau, cô muốn triệt để rời khỏi cái nhà này, cả đời cũng không qua lại với nhau nữa!

    Chỉ là hiện tại cô còn có chút hy vọng đối với mẹ mình, cô cùng hai đứa em gái còn cần một người lớn ở bên cạnh.

    Người này không phải Lữ Nhị Căn người ba này, hắn căn bản là không hề yêu thương con cái, trong lòng của hắn chỉ có con trai nhà người ta.

    Không còn sự lựa chọn nào khác, Chu Tiểu Thảo là lựa chọn duy nhất.

    Chu Tiểu Thảo trong lòng vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy hai đứa con gái của mình đều thèm đến chảy nước miếng ròng ròng mà một chút thịt cũng không được chia cho, Chu Tiểu Thảo ở trong lòng hận bản thân vô năng.

    Vương Nguyệt Hoa bị kích thích không nhẹ, cũng sợ mẹ mình ngửi thấy mùi thịt ngày mai đến nhà khóc nháo đòi chia.

    Cho nên, hôm sau trời còn chưa sáng bà đã thức dậy, khó được nhẫn tâm thắp đèn dầu.

    Đem thịt đã ướp sẵn bỏ vào hai cái bình.

    Gần 20 cân thịt, toàn bộ đều chuẩn bị tốt, Vương Nguyệt Hoa lại chuẩn bị một chút lương khô.

    Trong nhà cũng không có gì chỉ có hạt cao lương cùng bắp bột phấn.

    Chuẩn bị một chút.

    Ước lượng chừng đủ Khương Quốc ăn khoảng 10 ngày, thật không đủ nữa thì lúc sau bà lại đi đưa thêm.

    Chuẩn bị tốt những thứ này xong, Vương Nguyệt Hoa lại đi gọi Khương Quốc rời giường, chuẩn bị cho hắn hai cái bánh bột ngô làm hắn nhanh đi trước khi trời sáng hẳn.

    Khương Quốc trong lòng có chút không nỡ, hắn kỳ thật cũng không nghĩ muốn rời khỏi nhà.

    Nhưng trong nhà quá nghèo, hắn lại không chịu nỗ lực thì cả đời này cái gia đình của hắn cũng chỉ có thể nghèo khó như vậy.

    Hơn nữa vì cơ hội lần này mà em gái của hắn phải liều mạng để đổi lấy cho nên hắn phải quý trọng.

    - Mẹ, con sẽ thường xuyên trở về thăm mẹ.

    Mục trường đi đường có chút xa, đi bộ thì khoảng chừng một tiếng rưỡi, nhưng Khương Quốc cảm thấy bản thân vẫn có thể thường xuyên trở về thăm nhà.

    Dù sao, hắn có sức lực.

    - Chăm chỉ làm việc, mẹ không có bản lĩnh gì, cũng không giúp được gì có các con, tự mình có gắng làm được nhiều công điểm một chút, về sau nói không chừng còn có thể lấy vợ.

    Vương Nguyệt Hoa nói xong lời này lại khóc.

    - Đi thôi, trước hừng đông còn có thể đến kịp mục trường, cố gắng biểu hiện tốt, hôm nay gắng tránh được mãn công điểm.

    Hai mẹ con nói tạm biệt thì Đông Xu đột nhiên xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại khiến hai người bị dọa nhảy dựng.

    Khương Quốc gật đầu, lại không biết nói gì cho nên cuối cùng chỉ im lặng quay đầu đi.

    Vương Nguyệt Hoa ở phía sau không ngừng lau nước mắt, cuối cùng nhìn Đông Xu cái gì cũng không dám nói, bà lại trở về phòng mình.

    Bà hiện tại có chút sợ đứa con gái này của mình.

    Hôm này nhiệm vụ là gieo giống, buổi sáng phân đội cho Đông Xu, các nam thanh niên trẻ tuổi đều run bần bật.

    Ngay cả thể chất tốt nhất Hàn Chiêu cũng có chút sợ.

    Đêm qua hắn nhẫn tâm mua một cân thịt về, đã ăn hai lượng thịt, dư lại đều ướp giữ lại lúc sau lại ăn.

    Bổ sung thể lực, trước khi ngủ còn ngâm chân, nhưng hôm nay bắp chân còn vô cùng đau.

    Ngày thường hắn làm việc đều không có lười biếng, nhưng mà bị mệt thành dạng này vẫn là lần đầu tiên.

    Ghi điểm viên vừa thấy không ai dám chung tổ với Đông Xu thì cũng đau đầu.

    - Đều tại con, do con làm quá tốt.

    Đối với điều này, Đông Xu chỉ cười nhạt nói, khí tràng đại ma vương đột nhiên phóng ra khiến mấy nam thanh niên kia sợ hãi vô cùng.

    Cuối cùng vẫn là Hàn Chiêu chịu đựng được áp lực ra làm.

    Không có biện pháp, thể lực của hắn tốt nhất, có thể chịu nổi lăn lộn.

    Một buổi sáng này, Đông Xu làm hết 45 cân hạt giống, Hàn Chiêu thiếu chút nữa mệt tới khóc luôn rồi.

    Một người lớn như hắn ngày thường rất có khả năng làm việc, công điểm cũng kiếm được nhiều, vậy mà thiếu chút nữa bị một cô gái khiến mệt tới khóc.

    Hàn Chiêu cũng cảm thấy thật tuyệt vọng.

    Công việc buổi sáng kết thúc, đại đội trưởng thổi còi xong, Hàn Chiêu cố chịu đựng cẳng chân đang run lên vì đau của mình nhìn Đông Xu thanh thản nhẹ nhàng trở về nhà.

    - Không phải phụ nữ mà.

    Hàn Chiêu nhìn bóng dáng Đông Xu cắn răng thở dài nói.

    Mà Vương Nguyệt Hoa bên kia thì đang bị đám người nhà mẹ đẻ quỷ hút máu ngửi thấy mùi thịt tìm đến nhà vào lúc ăn cơm trưa.

    - Ai da, đây không phải Điềm Điềm sao, thật xinh đẹp nha.

    Đông Xu vừa vào cửa liền nhìn thấy người mợ cả mập như quả cầu, gương mặt tươi cười chạy đến chỗ mình.

    Đầu năm nay, còn có người phụ nữ nào có thể mập như vậy, Đông Xu cũng thật kinh ngạc vô cùng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  5. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 14 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trừ bỏ mợ cả thì mợ út cũng đến, bà ngoại lúc này còn đang bận rộn loay hoay tìm kiếm ở kệ bếp.

    Vương Nguyệt Hoa vừa cầm khăn lau dọn ở bếp, vừa cùng mẹ bà nói chuyện.

    Hai đứa cháu nội của nhà bà ngoại cũng cùng lại đây.

    Cả nhà này đều được nuôi mập mạp, không có chút nào giống như người sống khổ.

    Ít nhất so với gia đình họ Khương vừa nghèo lại gầy thì hai đứa cháu của nhà họ Vương vẫn rắn chắc hơn nhiều.

    Nhìn thấy như thế, Đông Xu trên mặt biểu tình nhàn nhạt, đối với người mợ cả nhiệt tình cô cũng chỉ gật đầu không hề nhiều lời.

    - Mẹ, con đi nghỉ ngơi đây.

    Nói với Vương Nguyệt Hoa một câu xong Đông Xu trực tiếp về phòng của mình.

    Vương Nguyệt Hoa bị con gái cái liếc mắt lúc sắp đi kia khiến cho bà lạnh cả sống lưng.

    Nguyên bản bà bị mẹ cô quấn nửa ngày, đã có chút mềm lòng, tuy rằng trong nhà đã không còn thịt nhưng Vương Nguyệt Hoa lại nghĩ cho nhà mẹ mấy cân lương đem về.

    Nhưng bị Đông Xu liếc mắt như vậy, liền khiến Vương Nguyệt Hoa tỉnh táo hoàn toàn.

    Đặc biệt là khi thấy hai đứa cháu đều mập mạp như vậy.

    Đâu có giống như bọn họ nói là ngày thường đều không có cơm ăn?

    Đứa nhỏ kia nhìn còn mập mạp hơn cả hai đứa con trai nhà bà đâu?

    Người chính là như vậy, đôi khi rất kỳ quái.

    Bị tẩy não nhiều năm như vậy, Vương Nguyệt Hoa kỳ thật cũng rất khó để thực sự thanh tỉnh hoàn toàn.

    Có thể nói, mấy năm nay bị mẹ ruột tẩy đến trong xương cốt đều đã xem bản thân là nô lệ rồi, Vương Nguyệt Hoa bị tẩy não nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

    - Mẹ, trong nhà không có thịt, mẹ lại quấn lấy con thì cũng không có đâu.

    Vương Nguyệt Hoa lạnh lùng nói một câu, sau đó tiếp tục lau dọn nhà, căn bản mặc kệ người mẹ mặt dày của bà còn đang ở nơi đó đòi thịt.

    Đương nhiên, bà Vương cũng không nói thẳng là muốn thịt.

    Chỉ ở đó khóc than:

    - Ai da, con là không thấy anh em của con đâu, gieo trồng mùa xuân đều bận rộn vô cùng, mệt đến gầy đi nhiều rồi, trong nhà lại không có gì để ăn, trừ bỏ lúc tết còn được ăn sủi cảo thịt, thì đâu còn lúc nào được ngửi qua mùi thịt đâu, con không đau lòng mẹ thì cũng đau lòng anh em của con đi a.

    Bà Vương vừa nói vừa gạt lệ.

    Hai đứa con dâu cũng vội hát đệm:

    - Đúng vậy, cô em chồng a, chị nghe nói Điềm Điềm nhà em, ngày hôm qua bắt được con lợn rừng, con bé sao lại luẩn quẩn trong lòng mà giao cho đại đội chứ, nhà mình nhiều người như vậy mà.

    Người nói chính là chị dâu của Vương Nguyệt Hoa, cái người phụ nữ mà Đông Xu thấy béo kia.

    Một người khác chính là em dâu, tuy rằng cũng gầy đến khô cằn, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng:

    - Đúng vậy đó chị, chị chính là quá chiều Điềm Điềm, người cũng già đầu rồi, cũng nên tìm người xem mắt thôi, để ở nhà cũng chỉ có ăn bớt lương thực trong nhà thì phải làm sao, ở quê của em bên kia có một người đàn ông cũng không tồi, nếu không để em giúp đỡ làm mai cho hai người?

    - Bà à, cháu muốn ăn thịt, muốn ăn thịt.

    Hai đứa cháu kia lúc này cũng rất biết nhìn, thấy tình huống như vậy liền gân cổ lên la ngao ngao.

    Đông Xu ngồi ở trong phòng, bình tĩnh nghe.

    Đây là cơ hội mà Đông Xu cho Vương Nguyệt Hoa.

    Nếu Vương Nguyệt Hoa nguyện ý tỉnh ngộ, chẳng sợ bà bởi vì hai đứa con trai của bà mới tỉnh ngộ thì Đông Xu cũng nguyện ý về sau che chở cho.

    Nếu vẫn tính xấu không đổi, người mẹ cực phẩm như vậy, Đông Xu không cần.

    Về sau máu đều bị cái nhà kia hút khô hết, còn muốn nuôi một người mẹ cực phẩm như vậy sao?

    Đây cũng là vì sao, Đông Xu trở về lúc sau, không đối mặt với nhà bà ngoại, một đống cực phẩm giang hồ kia, mà là muốn cho Vương Nguyệt Hoa tự mình giải quyết.

    Đây là một khảo nghiệm.

    Từ trước vừa thấy mẹ Vương Nguyệt Hoa khóc than, hai người vợ của anh em mình khuyến khích hai ba câu, hai đứa cháu trai lại nhóc lại nháo, Vương Nguyệt Hoa liền sẽ mềm lòng.

    Rốt cuộc từ nhỏ đã bị tẩy não, cần phải chiếu cố anh em còn phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

    Mấy năm nay, Vương Nguyệt Hoa cũng cứ hồ đồ như vậy.

    Nhưng hiện tại Vương Nguyệt Hoa không nghĩ như vậy, nhìn cả gia đình kia nhiều năm như vậy rồi mà kịch bản vẫn không thèm đổi. Trong lòng Vương Nguyệt Hoa liền khó chịu.

    Mấy năm nay từ trong tay mình lừa đi nhiều lương, nhiều thứ tốt.

    Bởi vì bà ủy khuất bản thân cầu toàn cho họ, nhưng thật ra dung túng một nhà mẹ đẻ luôn hút máu bản thân.

    Vương Nguyệt Hoa không phải người máu lạnh, nhưng cũng không nghĩ vẫn luôn làm một cái bánh bao mặc người gằn xéo.

    Bà nguyện ý cho nhà mẹ mình một cơ hội.

    Suy nghĩ cẩn thận xong, Vương Nguyệt Hoa thẳng lưng nhìn về phía em dâu mình nói:

    - Em nói phải tìm người xem mắt cho Điềm Điềm? Được đi, em làm mai đúng không, nhưng Điềm Điềm đã 18, cũng không có quần áo tốt để mặc, bạn trai của Hồng Mai không phải làm việc ở Cung Tiêu Xã sao? Trong tay chị không có phiếu đổi, em dâu xem giúp Điềm Điềm đổi hai khối vải tốt về may quần áo, lại chút xà phòng cùng kem bảo vệ da giúp chị, sau chị lại trả tiền cho em.

    Vốn dĩ vừa nghe Vương Nguyệt Hoa không giống như trước kia chịu chia thịt, bà Vương cùng hai đứa con dâu có chút ngây người.

    Hiện giờ vừa nghe, cái bánh bao này không chịu cho bọn họ hút máu nữa mà còn quay ngược lại muốn hút máu bọn họ?

    Lợi hại như vậy?

    - Mày cái đồ bồi tiền hóa này, ai cho mày lá gan đó hả, còn dám đánh chủ ý lên người bạn trai của Hồng Mai, Điềm Điềm cái con nhỏ kia còn nghĩ muốn mặc quần áo mới, thì nên gả cho nhà lão nhị đi, cái lão già góa vợ kia đổi lấy 50 cân lương đó!

    Hai đứa con dâu còn chưa kịp phản ứng thì bà Vương đã chủ động nhảy ra.

    Giáng một cái tát vào đầu của Vương Nguyệt Hoa.

    Tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, căn bản không giống bộ dạng ăn vạ chơi xấu lăn lộn đến sắp tắt thở trước kia.

    - Ai da, chị à. Chị đây không phải là muốn mạng của em sao, chị không có phiếu, em cũng đâu có, đúng là bạn trai của Hồng Mai làm ở Cung Tiêu Xã, nhưng Cung Tiêu Xã cũng đâu phải của Hồng Mai, nhưng chị nghe em nói đi, người đàn ông kia ở quê chúng ta tuy tuổi có hơi lớn nhưng lại nguyện ý trả 50 cân lương, kỳ thật điều kiện như vậy đã không tồi. Điềm Điềm nhà chị lớn tuổi như vậy..

    Cô em dâu còn chưa nói xong đã bị Vương Nguyệt Hoa dùng chổi đánh tới rồi.

    - Ai da.

    Cô em dâu nhảy dựng ba thước.

    Giây tiếp theo, Vương Nguyệt Hoa trực tiếp bị hai đứa cháu trai nhà mẹ cùng nhau đẩy ngã xuống đất.

    - Bà, cái đồ bồi tiền hóa, không được khi dễ mẹ ta.

    Đứa nhỏ kia là con nhà anh ba của bà, cũng chỉ mới 11-12 tuổi lại đang gân cổ la hét.

    Quan trọng nhất là, hắn còn không thèm gọi một tiếng cô nữa mà gọi là bồi tiền hóa.

    Lòng của Vương Nguyệt Hoa trong nháy mắt đều lạnh.

    Ngày thường bà đều đối với hai đứa bé này thật tốt, có miếng thịt cũng đều nhớ tới bọn họ.

    Nhưng cuối cùng, trong mắt bọn họ.

    Bản thân bà chính là cái bồi tiền hóa.

    Vương Nguyệt Hoa bị đẩy ngã trên đất, hốc mắt lập tức đỏ lên.

    - Các ngươi đều cút hết cho lão nương, bàn tay cũng thật dài, đến hôn sự của cháu ngoại gái mà cũng muốn quản?

    Bình tĩnh lại Vương Nguyệt Hoa đứng lên, lấy cây chổi đến đánh hai đứa cháu trai cùng mẹ của cô đều đánh.

    Một bên đánh một bên la lên:

    - Mấy năm nay, liền tính ta đem bánh bao cho chó ăn, chó nó còn biết vẫy đuôi với ta. Các ngươi ăn của ta, dùng của ta, vậy mà giờ còn dám tính kế hôn sự của con gái ta, điều kiện tốt như vậy, sao Ngọc Mai của chị dâu không gả đi, con bé còn lớn hơn Điềm Điềm một tuổi đâu, ngươi làm con bé gả xem, gả đi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  6. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 15 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người hiền lành một khi tức giận lên thì có chút dọa người.

    Huống chi, Vương Nguyệt Hoa trước nay cũng không phải người hiền lành.

    Đàn ông ở Khương gia đều ăn nói vụng về là người hiền lành, Vương Nguyệt Hoa vì không thể chịu bị ức hiếp cho nên chỉ có thể tự mình đứng lên, mấy năm nay tính tình cũng rất đanh đá, đánh nhau với mấy người đàn bà trong thôn, bà còn chưa từng thua đâu.

    Trước mặt nhà mẹ đẻ hiền lành là bởi vì bà còn niệm cốt nhục thân tình.

    Nhưng hôm nay, nhà mẹ làm như vậy, thật sự đã hoàn toàn làm Vương Nguyệt Hoa lòng đều lạnh lẽo rồi.

    Người ta chỉ coi mình như bồi tiền hóa, không hề xem mình như người thân đâu.

    Một khi đã như vậy, dựa vào cái gì lại cho bọn hắn ăn.

    - Còn muốn ăn thịt, nhà ta không có thịt, đêm qua ăn hết cả rồi, 20 cân, một lần một ăn hết rồi, ăn còn rất ngon nữa. Như thế nào, muốn hay không ta đi ị ra cho các ngươi ngửi thử cái mùi đó.

    Vương Nguyệt Hoa vốn là người không có văn hóa gì, một người phụ nữ nông thôn thực sự.

    Lúc này nói chuyện đặc biệt độc miệng, còn có chút ghê tởm người nữa.

    Bà Vương vừa nghe thấy 20 cân thịt đều một bữa ăn hết, liền không thèm chạy trốn nữa mà nhảy dựng lên muốn đánh người.

    - Mày, cái đồ đàn bà phá của, lão nương còn chưa được ăn một ngụm đâu, mày lại dám không có lương tâm mà ăn hết, mày là cái thứ đồ không có lương tâm..

    Bà Vương một tác phong duy nhất chính là đánh, mà đánh không lại thì chơi xấu.

    - Đúng vậy, ta ăn hết rồi thì sao? Mẹ nghĩ ta còn phải hiếu kính mẹ sao, năm đó trên bàn cơm, mẹ đều đem hết thịt cho ai ăn thì giờ bảo người đó hiếu kính mẹ đi.

    Nghĩ vậy Vương Nguyệt Hoa liền cảm thấy chua xót nói.

    Lúc chưa gả chồng, mỗi ngày bà đều phải làm ruộng, bà làm việc không thua gì đàn ông trong nhà.

    Không chỉ vậy, trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng do một tay bà làm.

    Nhưng đến lúc ăn cơm, thì bà chỉ có thể ăn chút lương khô cùng màn thầu đen.

    Trong nhà hễ có chút thịt thì đều là chia cho anh trai cùng em trai cả.

    Đôi khi, mẹ còn sợ bà thèm thịt quá điên lên cướp ăn cho nên còn ngầm đưa cho bọn họ ăn nữa.

    Bà đến mùi cũng không được ngửi.

    Hiện giờ mẹ lại đến chỗ này chơi chiêu đòi ăn?

    Vương Nguyệt Hoa mới không sợ đâu!

    Trong thôn lúc này là giữa ngọ giờ nấu cơm, từng nhà đều có người.

    Từ trước người của Vương gia đến nháo thì cuối cùng đều là Vương Nguyệt Hoa chịu thua rồi đưa đồ cho bọn họ.

    Người trong thôn tuy rằng chướng mắt nhưng cũng là chuyện nhà người ta, người ta nguyện ý cho nên bọn họ chỉ là đi xem náo nhiệt thôi.

    Hôm nay thấy Vương Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng phản kháng, thôn dân còn cảm thấy thật hả giận.

    Đại khái là mọi người đều có tính bài ngoại đi.

    Không muốn thấy người của đại đội khác sang bên họ ước hiếp người của bọn họ được.

    Bà Vương bị Vương Nguyệt Hoa rống lên như vậy đã bị rống đến ngây người rồi.

    Hơn nữa thấy thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta còn đang nghĩ muốn chơi ăn vạ.

    Kết quả Đông Xu ra tới.

    Vương Nguyệt Hoa làm như vậy Đông Xu miễn cưỡng vừa lòng đi.

    Cho nên, bây giờ cô ra kết thúc việc này.

    Đàn quỷ hút máu này còn dám mơ tưởng hôn sự của cô.

    Như Vương Nguyệt Hoa nói vậy, mợ cả ngươi mặc kệ đứa con gái của mình mà lại duỗi tay đến quản cháu gái ngoại?

    Ai cho cô ta cái gan chó đó chứ?

    Đông Xu nghe đến mấy cái này, còn muốn trực tiếp bóp gãy cổ đối phương kìa.

    Nhưng nghĩ lại vẫn là thôi vậy.

    Nơi này không phải tinh tế.

    Đông Xu vừa ra, liền mắt lạnh nhìn bà Vương một cái.

    Bà Vương bị dọa thiếu chút nữa ngã rồi.

    Vốn còn còn nghĩ nháo lớn chuyện, hai đứa con dâu kia giờ lại ngoan ngoãn đứng sang một bên.

    Nhưng hai đứa trẻ con hư hỏng kia lại giống như hai cái hộ pháp vậy, nằm bên cạnh bà Vương, lăn lộn ăn vạ chơi xấu.

    Một bên khóc một bên kêu la đòi ăn thịt.

    - Như thế nào? Đây là hai đứa không cha không mẹ hả? Muốn ăn thịt mà còn phải đến cửa nhà của cô nó để đòi ăn?

    Đông Xu vừa mở miệng liền trát tâm.

    Một câu đâm thẳng tim, thiếu chút nữa khiến bà Vương tức tới chết rồi.

    Hai người mợ tức giận liền chỉ tay vào Đông Xu nói:

    - Khương Điềm Điềm, mày cái mụ la sát này..

    Mợ cả chưa nói xong hết một câu thì đã thu được một cái liếc mắt của Đông Xu.

    - Không phải cô nhi sao?

    Đông Xu cười như không cười nói.

    Mợ cả còn định nói chuyện nhưng ánh mắt của Đông Xu đáng sợ quá.

    Ánh mặt kia giống như hàn băng sương tuyết vậy, chỉ thoáng một nhìn một cái đã khiến mợ cả cảm thấy xương cốt cô đều lạnh, có khả năng là kết băng đi.

    - Không phải cô nhi, vậy thì đem về nhà đi, con cái nhà ai muốn ăn thịt không đi tìm ba mẹ mà đi tìm cô, ai cho chứ?

    Đông Xu nhấc chân nhẹ nhàng đá hai đứa nhỏ một chút.

    Hai đứa trẻ tức khắc sợ như chim cút, không dám động đậy cũng không dám lên tiếng.

    Ánh mắt của Đông Xu quá đáng sợ, hai đứa nhỏ căn bản là không dám chọc cô.

    - Còn dám mắng cô mình là bồi tiền hóa, cái dạng được nuôi dạy như vậy, về sau con gái nhà ai dám gả cho, các chú các thím nhớ cho kỹ bọn họ, về sau con gái của mình không thể gả cho nhà như vậy được, rốt cuộc có thể mắng cô mình là bồi tiền hóa, con gái người khác gả đến không chừng còn bị tra tấn đâu.

    Luận cách về độc miệng, Đông Xu tự nhận đã tu luyện không tồi.

    Một câu, đem nhân duyên tương lai của hai đứa nhỏ đều chặt đứt một nửa.

    Không phải hư hỏng sao?

    Đại ma vương tự nhiên có biện pháp trị hết cho các ngươi.

    Hai người mợ nghe mà mồ hôi lạnh đều chảy.

    Tuy rằng hai đứa trẻ còn nhỏ, nhưng rồi cũng chạy không thoát, bọn họ là người nhà Vương gia a.

    Như vậy nếu thôn dân nhớ kỹ, về sau hôn sự của hai đứa nhỏ..

    Hai người mợ hoảng sợ nhìn Đông Xu, muốn mở miệng mắng thô tục nhưng một chữ cũng không nói ra được.

    Nhìn hai đứa trẻ bị chiều hư giờ đã an tĩnh, Đông Xu lúc này mới giương mắt nhìn mợ nhỏ, giọng như cũ lạnh lùng nói:

    - Còn tưởng muốn lấy ta đổi 50 cân lương? Đã không sinh ta, cũng không nuôi ta, ngươi có tư cách gì quản chuyện hôn sự của ta?

    Một câu này nói xong liền khiến người trong thôn nhỏ giọng nghị luận.

    Tuy rằng mai mối thì chẳng phân biệt thân phận.

    Nhưng cái loại chuyện rõ ràng là hại cháu gái của mình, hơn nữa mở miệng liền nói 50 cân lương vẫn khiến thôn dân không quen nhìn.

    Mọi người nghị luận không hề kiêng dè bọn họ.

    Khiến sắc mặt mợ nhỏ trở nên khó coi vô cùng, trong lòng lại thêm ghi hận Đông Xu.

    Đông Xu không có tâm tình để lôi kéo cùng mấy người này.

    Đêm qua ăn ba chén lớn thịt heo, cảm thụ được cảm giác thỏa mãn từ trong ra ngoài cơ thể.

    Cài này khiến Đông Xu càng thêm tin tưởng vững chắc, tâm nguyện của nguyên chủ là ăn uống no đủ.

    Cho nên những người râu ria, có thể giải quyết trong một lần thì liền sẽ không cho bọn họ thời gian cùng can đảm để lại đến đây gây phiền toái lần nữa.

    Vương Nguyệt Hoa đanh đá cũng chỉ có thể trị được một hai lần, mấu chốt là muốn xem Đông Xu làm thế nào.

    Nghĩ xong, Đông Xu cười cười, mũi chân nhẹ nhàng đá vào chân của mợ nhỏ đang đứng ở bên cạnh, lại cất giọng nói tiếng nói không cao không thấp nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy:

    - Ngươi cũng nói đó, Cung Tiêu Xã là của quốc gia, bạn trai của Hồng Mai ngầm làm cái gì, ngươi nói nếu bị người ta cử báo..

    Câu nói kế tiếp, không cần Đông Xu nói ra, mặt của mợ nhỏ đã xám trắng một mảnh, mồ hôi lạnh đầy trán, cả người đều run như cái sàng.

    - Về sau, ngoan ngoãn một chút, nghe được chứ?

    Câu cuối cùng, Đông Xu là đứng sát hai người mợ nói, đè thấp giọng nói.

    Nhưng hơi thở lạnh băng, một tấc một tấc tràn vào xương cốt của hai người phụ nữ.

    Nghe xong, cả hai đều theo bản năng gật đầu, cả hai đều run rẩy vô cùng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  7. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 16 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phản ứng của hai người mợ khiến Đông Xu còn xem như vừa lòng.

    Mấy năm nay chính sách phóng khoáng, một số nhân viên của Cung Tiêu Xã lợi dụng thân phận này, bên trong còn làm buôn bán.

    Đầu năm nay, buôn bán tư nhân là không được phép.

    Ăn, mặc, ở, đi lại đều là do quốc gia cung ứng.

    Tuy chính sách khoan dung hơn nhưng không đại biểu quốc gia sẽ buông tay mặc kệ.

    Chính sách hoàn toàn mở ra là chuyện của hai năm sau, nhưng hiện tại dù không quản nghiêm nữa nhưng vẫn sẽ quản nha.

    Những việc buôn bán bất hợp pháp này mọi người đều phải vô cùng cẩn thận.

    Vốn Đông Xu cũng chỉ là suy đoán thôi, cố ý lừa đối phương một chút.

    Nhưng thấy mợ nhỏ phản ứng như vậy thì coi ra mình lừa vậy lại không tồi.

    Bà Vương cuối chỉ chỉ có thể mang theo hai đứa con dâu cùng cháu nội xám xịt bỏ về.

    Đừng nói là thịt, đến mùi thịt còn không ngửi được, lương thực gì đó một chút cũng không có.

    Các thôn dân ở phía sau còn lớn tiếng nghị luận bọn họ, căn bản là không kiêng dè gì họ, càng làm bọn họ hổ thẹn hơn.

    Đặc biệt có một số người phụ nữ trước kia từng đánh nhau với Vương Nguyệt Hoa, họ không chịu nổi khi thấy một Vương Nguyệt Hoa khi đánh nhau với họ đều tàn nhẫn như vậy, nhưng bà ta khi đối mặt với người trong nhà thì nhát như mèo,

    Hiện giờ thấy Vương Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng chống lại một trận, những người phụ nữ này trong lòng cũng khá vừa lòng.

    Nghĩ đến sau này bản thân nghiên cứu xem làm sao để sau này đánh thắng Vương Nguyệt Hoa một trận.

    Trong lòng bọn họ nghĩ gì, Đông Xu không quan tâm.

    Nhìn Vương Nguyệt Hoa mệt đến ngồi xuống đất, Đông Xu đi qua kéo bà dậy, còn thấp giọng nói:

    - Biểu hiện không tồi, ngày mai kiếm thịt cho mẹ ăn.

    Nghe câu kia, Vương Nguyệt Hoa mờ mịt quay sang nhìn Đông Xu, hơn nửa ngày lúc này bà mới phản ứng.

    Ôm chặt lấy tay con gái, oa một tiếng khóc lên.

    Mấy năm nay bà đều chịu ủy khuất mình để thành toàn cho bọn họ, nhưng đổi lại bà được cái gì chứ?

    Bị hai đứa cháu mình yêu thương mắng là bồi tiền hóa, lòng Vương Nguyệt Hoa đều bị đâm lủng đầy lỗ, lúc này mọi người đều đi cả rồi bà mới phản ứng lại, ôm chầm lấy Đông Xu mà khóc.

    Đông Xu: .

    Có chút không kiên nhẫn, thật nghĩ muốn quăng người.

    Đông Xu đã nói 'nước mắt là thứ vô dụng nhất'.

    Đặc biệt là chiến trường ở tinh tế, sẽ không có ai vì vài giọt nước mắt của ngươi mà tha cho ngươi một mạng đâu.

    Kẻ địch chỉ hận không thể khiến người vừa nhát gan vừa yếu đuối. Ngươi khóc thành dòng sông chỉ khiến bọn họ giết càng cảm thấy sảng khoái thôi.

    Từ khi vào trường quân đội đến bây giờ, Đông Xu chỉ ở một năm trước khi mà anh hai xảy ra chuyện mới rơi nước mắt một lần thôi.

    Chỉ có vài giọt, rất nhanh cô đã khôi phục lại lý trí cùng bình tĩnh, sau đó nỗ lực tìm biện pháp cứu anh ấy.

    Thậm chí cô còn nghĩ phá vỡ hạn chế đem trị liệu thuật tăng cao một chút.

    Chỉ là, đó đều là nỗ lực uổng phí.

    Càng như vậy, Đông Xu càng biết nước mắt là vô dụng.

    Dù cô có khóc mù hai mắt, anh của cô cũng không tốt lên được.

    Hiện giờ đối mặt với Vương Nguyệt Hoa khóc lóc như vậy, Đông Xu thiếu chút nữa không nhẫn được mà quăng người đi rồi.

    Cũng may cô khắc chết.

    Hôm nay Vương Nguyệt Hoa biểu hiện không tồi, nể tình điều đó cho nên Đông Xu chịu đựng.

    Cuối cùng Vương Nguyệt Hoa khóc đủ rồi, cũng khóc đến mệt mỏi.

    Khương Thiết Sinh cùng Khương Binh, giữa trưa sau khi làm xong việc ở ruộng thì giúp đỡ sửa một nhà ở trong thôn.

    Nhưng thật ra làm việc đó không có tiền công, mọi người cùng một đại đội, lúc có khó khăn thì đương nhiên phải hỗ trợ một chút.

    Nhưng vẫn sẽ cho một bữa cơm trưa, đây là lệ thường phải làm.

    Chờ Khương Thiết Sinh cùng Khương Binh ăn cơm trở về thì phát hiện một sự kiện không thể tin nổi.

    Vương Nguyệt Hoa hiện tại đặc biệt ỷ lại Tiểu Điềm Điềm.

    Ngay cả cho gà ăn bao nhiêu cũng hỏi Đông Xu.

    - Mẹ làm một cái chậu nhỏ, hai con gà này có đủ ăn không, Điềm Điềm?

    Vương Nguyệt Hoa hiện giờ coi con gái mình như thần tượng vậy, cái gì cũng hỏi cô.

    Đông Xu nghe bị gọi là Tiểu Điềm Điềm thì sắc mặt liền khó coi.

    Nhưng Vương Nguyệt Hoa không để bụng vẫn cứ kêu Tiểu Điềm Điềm dài, Tiểu Điềm Điềm ngắn.

    Nhưng thấy Vương Nguyệt Hoa nghe lời mình cho nên thôi cô không so đo với bà ta.

    Khương Thiết Sinh cùng Khương Binh trở về mới biết nghe nói việc một nhà bà Vương đến đây làm loạn.

    Sau khi nghe xong, Khương Thiết Sinh cả ngày không lên tiếng cuối cùng nói một câu:

    - Bà cho lương thực gì đó, tôi có thể mặc kệ, nhưng hôn sự của Điềm Điềm, không phải do bọn họ làm chủ.

    Có thể khiến người ít nói như Khương Thiết Sinh nói được nhiều như vậy, đã là do số lượng tình thương của cha không nhiều lắm trong hắn bùng nổ cùng với nổ lực lúc sau.

    Vương Nguyệt Hoa hỏi lại phải tìm người như thế nào cho Điềm Điềm, điều kiện muốn chọn như thế nào linh tinh, Khương Thiết Sinh liền không nói.

    Khương Binh nhưng thật ra muốn nói một chút, nhưng suy nghĩ hết nữa này còn chưa biết làm sao để nói nên nói gì cũng là cha nên nói mới đúng, cho nên cuối cùng hắn đành im lặng.

    Nhìn cha cùng anh trai, hai người đánh chết cũng không nói nổi ba câu, Đông Xu có chút đau đầu.

    Cái nhà này, chính mình mà không nỗ lực thì đời này đừng nghĩ ăn no mặc ấm.

    Đông Xu ăn một chút rồi về giường nằm.

    Giữa trưa nắng gắt, không thể làm việc nổi cho nên đại đội trưởng làm mọi người nghỉ ngơi một lát đợi buổi chiều lại làm.

    Bởi vì có đại đội trưởng thổi còi thông báo nên mọi người cũng không sợ ngủ quên.

    Đông Xu không buồn ngủ, nằm trên giường nghĩ về chuyện của Lữ Đào.

    Bởi vì số liệu dị thường cho nên hai ngày này cô đều đặc biệt quan sát Lữ Đào.

    Vận khí của Đông Xu không tồi, hai ngày này đều làm việc gần Lữ Đào.

    Buổi sáng hôm nay, Lữ Đào đi lãnh hạt giống không nhiều lắm nhưng vẫn mất đi 2 cân.

    Nhưng Đông Xu đã đánh giá kỹ người Lữ Đào rồi.

    Trên người cô ấy không có thứ gì cả.

    Mặc kệ là trong túi hay là trong nội y đều không có giấu thứ gì.

    Cho nên những hạt giống đó đã đi đâu?

    Đông Xu cảm thấy Lữ Đào khẳng định là có một công nghệ đen nào đó, hơn nữa là một công nghệ đen mà cô tạm thời không biết được.

    - Xem ra vẫn phải quan sát nhiều.

    Đông Xu thầm than một tiếng, quyết định đối với số liệu dị thường này vẫn quan sát nhiều hơn.

    Mà Lữ Đào bị hoài nghi có công nghệ đen thì giữa trưa không có về nhà ăn cơm.

    Đầu tiên cô ta đi xem vở kịch cẩu huyết của nhà Đông Xu, thấy Vương Nguyệt Hoa la lối khóc lóc, lại nhìn Đông Xu ra tới chỉ nói mấy câu đã khiến đám người họ Vương cực phẩm kia phải tức giận bỏ đi rồi.

    Trong lòng Lữ Đào thật hâm mộ.

    Mặc kệ Vương Nguyệt Hoa đanh đá, hay Đông Xu bình tĩnh thông minh, những thứ này tất cả đều khiến cô hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen ghét.

    Nếu mẹ cô Chu Tiểu Thảo cũng lợi hại như Vương Nguyệt Hoa như vậy thì cô có thể tự tin mười phần như Đông Xu chăng? Tình cảnh hiện giờ có phải hay không cũng sẽ không thảm đến như vậy?

    Cả buổi sáng mệt mỏi, Lữ Đào không muốn về căn nhà kia chỉ để uống một chén cháo.

    Mà còn có khả năng đó chỉ là một chén cháo toàn nước nữa.

    Cho nên, cô tìm một chỗ bắt đầu nghiên cứu cái không gian kỳ quái kia.

    Trước đó cô đã nhìn mảnh không gian này đều là một mảnh đất đen đúa, chỉ nghĩ lấy chút hạt giống từ bên ngoài đưa vào trồng.

    Không ngờ kết quả những hạt giống đó chỉ trong một đêm đều toàn bộ lớn lên.

    Khiến Lữ Đào đều kinh ngạc.

    Bởi vì chuyện này mà lúc sáng cô làm việc còn có chút thất thần.

    Cũng may, cũng không có làm rớt hạt giống, cô còn lặng lẽ đưa một chút vào không gian.

    Bởi vì có lương thực cho nên Lữ Đào không về nhà ăn cơm mà chuẩn bị tìm một chỗ rồi lặng lẽ mà ăn một chút.

    Nhưng mà phải tìm nơi nào?

    Trong thôn không có chỗ nào là không có người cả, lỡ mùi thức ăn dẫn những người khác đến thì cô sẽ gặp rắc rối.

    Dựa vào cái tính tình kia của bà nội cô, khẳng định sẽ cho rằng cô là ăn trộm lương thực trong nhà, đến lúc đó lại sẽ cãi cọ kiện tụng.

    Thay vì mạo hiểm bị phát hiện chi bằng tìm được một người đáng tin.

    Nhưng tìm ai đây?
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  8. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 17 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đầu tiên Lữ Đào nghĩ đến là Đông Xu.

    Không biết vì cái gì nhưng cô có chút tin tưởng cô gái đó.

    Nhưng mà trong trí nhớ của cô thì kiếp trước cuối cùng Đông Xu đã chết, rơi xuống nước chết đuối, việc đó xảy ra vào sau vụ gieo trồng mùa xuân.

    Đời này cô có hay không nên nhắc nhở cô ấy một chút?

    Liền tính là kiếp trước thì Lữ Đào cũng không thân thiết lắm với Đông Xu.

    Đời trước cô luôn trầm mặc ít nói, mỗi ngày đều chỉ biết cúi đầu làm việc, sau đó gả cho Trương Thiết Quân lại một lòng một dạ tránh công điểm nuôi cả nhà.

    Sau đó nữa thì Trương Thiết Quân trở về thành, không mang theo cô cùng con, tiếp theo thì hắn không còn tin tức nữa.

    Nhớ đến những chuyện đó, Lữ Đào lại nhịn không được mà đau lòng, lại nhìn đến Trương Thiết Quân, cô đều nhịn không giết chết hắn cho hả giận.

    Kiếp trước cô không thân với Đông Xu, Lữ Đào không biết bản thân mình chọn đối tượng hợp tác này có đáng tin hay không nữa.

    Lỡ như đối phương ham muốn số lương thực của mình thì làm sao bây giờ?

    Hơn nữa trong đó còn có một mẻ bắp mới. Lữ Đào không biết nên giải thích như thế nào về nó.

    Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không an toàn.

    Đại khái do đời trước quá khổ, cho nên trong lòng của Lữ Đào luôn không có cảm giác an toàn.

    Cuối cùng Lữ Đào cũng không có chủ động đi tìm Đông Xu, mà lặng lẽ đi vào rừng, tìm một chỗ nướng hai trái bắp ăn cho no bụng.

    Ăn lương khô rồi thì cảm giác thật tốt.

    Sau khi Lữ Đào ăn xong còn vô cùng thỏa mãn đi dạo quanh đó.

    Ở Tây Bắc rất nhiều núi rừng, vì chắn gió cát.

    Mảnh rừng này nhìn qua cũng không thấy được điểm cuối của nó ở đâu.

    Sau khi thôn dân gieo trồng vụ xuân xong, sẽ vào rừng bắt đầu chăm sóc cho những cây rừng, bảo đảm những cây cối ở đây được sinh trưởng tốt hơn một chút.

    Đương nhiên đây cũng là công việc do ghi điểm viên phân công.

    Bởi vì thường xuyên có người ra vào, cho nên mảnh núi rừng này cũng không nguy hiểm, dù cũng có động vật hay lui tới nhưng cũng chỉ là mấy con động vật nhỏ không nguy hiểm gì.

    Nguyên nhân chính là như thế cho nên Lữ Đào mới dám vào.

    Nhưng trong lòng cô vẫn cứ thấp thỏm.

    Ăn xong hai trái bắp thì cũng không dám ăn thêm nữa mà trở về nhà.

    Vụ mùa xuân đã tiến hành được mười ngày rồi.

    Sau khi kết thúc, thôn dân đều cảm thấy bản thân đã bị phơi nắng đến rớt một tầng da rồi.

    Nhưng cô con gái nhà họ Khương vẫn là người trắng trẻo nhất trong đám người.

    Người ta là trời sinh có nước da phơi nắng cũng không đen, vĩnh viển trắng nõn xinh đẹp như vậy.

    - Ai da, Điềm Điềm, con cũng thật trắng quá đó, không giống thím phơi nắng đến đen như cục than.

    Một bà thím thấy Đông Xu còn trắng trẻo như vậy liền trêu chọc một tiếng.

    Đông Xu hiện giờ đã thích ứng với cái tên gọi nghe ê răng kia, Tiểu Điềm Điềm, cô không nói lời nào khách khí cười với thím kia một chút.

    Mọi người cũng đã thói quen, con bé nhà họ Khương, tính cách không thích nói chuyện, nhưng lại sẽ cười với người khác, cười lên còn đặc biệt đẹp.

    Trong thôn có mấy cô gái khác ngầm mắng Đông Xu là hồ ly tinh, Đông Xu cũng không thèm để ý.

    Nhưng nguyên chủ phơi nắng mà không đen cũng là do di truyền.

    Bởi vì Vương Nguyệt Hoa cũng phơi nắng mà không đen.

    Dù bà ấy làm việc nhiều cho nên bàn tay trở nên thô ráp vô cùng nhưng mặt của bà kỳ thật vẫn trắng.

    Chỉ là thiếu dinh dưỡng còn có đã lớn tuổi cho nên nhìn có hơi vàng, làm bà có vẻ như không trắng như vậy.

    Nhưng một hồi vụ mùa xuân này, Vương Nguyệt Hoa cũng chỉ có hơi vàng thôi chứ căn bản là không đen.

    Đem sọt giao cho ghi điểm viên, cùng đối phương xác nhận công điểm của mình xong, Đông Xu liền đi về nhà.

    Trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác.

    Số liệu dị thường Lữ Đào, từ khi vụ mùa xuân bắt đầu đến khi kết thúc, ít nhất đã ẩn giấu 40 cân hạt giống.

    Nhưng mặc kệ là phần đất được phân riêng cho nhà họ Lữ, hay là những mảnh đất trống ở phụ cận bìa rừng, Đông Xu tất cả đều đã xem qua.

    Những lương thực như bắp, đậu nành, mọi người vẫn trồng một chút, hay tương đối no như khoai tây, đậu phộng còn một số loại đồ ăn khác.

    Như vậy 40 cân hạt giống này đã đi đâu?

    Đây không phải lương thực mà còn có thể lặng lẽ ăn.

    Trên hạt giống còn có thuốc, dù có xử lý sạch sẽ thì cũng còn tàn lưu thuốc bảo vệ thực vật cho nên căn bản là không thể ăn.

    Hơn nữa Lữ Đào dùng cái gì để giấu chúng?

    Điểm này Đông Xu vẫn không minh bạch.

    Trí não?

    Ba lô giả thuyết trữ vật?

    Nút không gian?

    Đông Xu có phân tích, nhưng lại không thể xác định.

    Hơn nữa Lữ Đào cái số liệu dị thường này, rốt cuộc có phải là đồng sự ở hắc bao đàn hay không, Đông Xu cũng không xác định được.

    Đang lúc Đông Xu tự hỏi thì bỗng nhiên bị một cô gái gọi lại.

    - Khương Điềm Điềm, cô lại đây.

    Khương Hiểu Lan từ xa trông thấy Đông Xu, thấy cô gái kia trắng trẻo như vậy lại nghĩ đến mình đen thui, cô tức giận đến cắn chặt răng, mở miệng nói chuyện ngữ khí cũng không tốt lắm.

    Đông Xu lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi không để ý đến cô nữa.

    Khương Hiểu Lan là con gái nhà bác hai, lớn hơn Khương Điềm Điềm một tuổi, bởi vì kén chọn mà đến giờ còn chưa có chồng.

    Ở trong thôn 19 tuổi được xem như là đã lớn tuổi.

    Một nhà bác hai đều là người thành thật, cũng không biết như thế nào sinh ra Khương Hiểu Lan như vậy, một đứa con gái hiếu thắng.

    Hiện giờ không gả chồng được cũng là do cô ta tự mình làm bậy thôi.

    Khương Hiểu Lan bị làm lơ, thì vô cùng tức giận.

    Nhưng Khương Hiểu Ngọc bên cạnh lại lên tiếng:

    - Chị Điềm Điềm, chị lại đây một chút đi, em có chút việc muốn hỏi chị.

    Khương Hiểu Ngọc là con gái của bác ba, nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi.

    Cô tuổi còn nhỏ, trước đó không phơi nắng cho nên cũng coi như là xinh xắn.

    Nhưng sau một hồi vụ xuân, cô gái đã bị đánh cho hồi nguyên hình.

    Cô ta tuy rằng cũng tức giận, ghen ghét nhưng cô ngày thường tính tình lại hiền hơn Khương Hiểu Lan, lúc này cô thấy Khương Hiểu Lan mời người không được cho nên chỉ có thể chủ động lên tiếng.

    Trong trí nhớ nguyên chủ mơ hồ cũng có một màn như vậy.

    Bởi vì đó là chị em họ của mình, cho nên nguyên chủ không phòng vệ họ, trực tiếp theo họ đi.

    Sau đó đã không còn ký ức.

    Đông Xu hoài nghi, là do ngay sau đó đã chết cho nên không có ký ức.

    Nhưng nghĩ đến tin tức nhắc nhở trước đó, nguyên chủ chết là do chết đuối.

    Ở phía nam của đại đội có một con sông lớn, con sông này rất dài nó kéo dài đến qua nửa cái thôn, cuối cùng tụ lại ở bìa rừng, hình thành một khúc sông chết đặc biệt lớn.

    Đông Xu muốn biết rõ ràng ai là hung thủ hại chết nguyên chủ cho nên lúc này cô chủ động đi qua đó.

    Nhìn thấy Đông Xu đến, Khương Hiểu Lan liền khẩn trương.

    Khương Hiểu Ngọc càng khẩn trương hơn, cô theo bản năng nuốt nước miếng.

    Hai người như vậy càng làm Đông Xu thêm tin tưởng, nguyên chủ hẳn chính là tại đây chết.

    Khương Hiểu Lan cùng Khương Hiểu Ngọc có khả năng không phải chủ mưu.

    Các nàng chỉ là nghe theo ai đó, bị ai đó sai sử mà đem nguyên chủ dẫn đến bên cạnh bờ sông, sau đó giao cho người kia.

    Những thứ này đã không có trong ký ức của nguyên chủ.

    Đông Xu lật lại ký ức, từng bước một tìm ra hung thủ.

    Lữ Thụ cùng một tên du thủ du thực khác, đã bị Đông Xu bài trừ. (Chương 2 Lữ Thụ là cháu nội của bà Lữ, anh họ của Lữ Đào; Còn tên du thủ du thực còn lại là ở Chương 3 Lương Cẩu Xuyên một tên lưu manh vô công rỗi nghề hay trộm ngủ với các quả phụ trong thôn).

    Hai tên kia có háo sắc nhưng lại không có gan, cho nên cũng không dám thực sự hại người.

    Không phải bọn họ, như vậy..

    Đông Xu phân tích hung thủ có khả năng lớn là nữ nhân, hơn nữa cô gái này không phải thích Lữ Thụ thì cũng chính là thích tên lưu manh họ Lương kia. Đó có thể là một người hoặc là mấy người.

    Vì đố kị mà sinh hận, dưới xúc động đã ra tay giết người.

    - Em vừa rồi nhìn thấy ở khúc sông đó có cá, chúng ta qua đó vớt đi.

    Ở cạnh Đông Xu, Khương Hiểu Ngọc lúc này mới nhỏ giọng nói, sau đó làm bộ thân mật lôi kéo tay của Đông Xu.

    Nếu không phải tay cô ta đang run mà nói, kỹ thuật diễn như vậy Đông Xu vẫn nguyện ý cho một điểm.

    Hiện tại sao?

    Không điểm đã tính là nhiều.

    - Được a.

    Vừa nghe quả nhiên muốn đến bờ sông, Đông Xu liền cong môi cười nói, một nụ cười không rõ ý vị.

    Khương Hiểu Ngọc cùng Khương Hiểu Lan đang khẩn trương cho nên không dám nói lời nào, càng không dám nhìn thẳng mắt Đông Xu.

    Ở khúc sông kia có cá, đều là nói dối.

    Cái khúc sông chết kia làm sao có thể có cá chứ?

    Cũng chỉ vào lúc trời mưa thì mới có cá ở thượng nguồn bơi đến một ít.

    Trí não nhắc nhở thời tiết, vào buổi chiều này có mưa.

    Nguyên chủ nếu thật hôm nay bị đẩy xuống nước, thì sau một trận mưa này, tất cả dấu vết giết người cũng toàn bộ biến mất.

    Đúng là tính kế giỏi thật mà.

    Nghĩ đến những phân tích của mình, Đông Xu khó có được vài phần hứng thú.

    Đối phương ít nhất còn có chút đầu óc!
     
  9. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 18 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người đi một đoạn đường thật dài, lúc này mới đi đến khúc sông cạnh bìa rừng.

    Không ngoài sở liệu của Đông Xu, ở nơi đó quả nhiên đứng một người.

    Khương Hiểu Lan cùng Khương Hiểu Ngọc lúc nhìn thấy người đó, cũng lặng lẽ buông tay Đông Xu ra sau đó xoay người chạy.

    Lúc này kẻ ngốc cũng biết có chuyện không đúng.

    Nhưng Đông Xu nguyện ý làm kẻ ngốc để giúp nguyên chủ tìm ra hung thủ.

    Cô gái vốn đưa lưng về phía cô bỗng xoay người lại.

    Đó là một cô gái cao gầy, da còn vô cùng đen.

    Rốt cuộc không phải ai cũng giống Đông Xu vậy, sau vụ xuân vẫn có thể trắng trẻo như vậy.

    Đông Xu phát hiện, ở trong thôn trừ bỏ bản thân cùng Vương Nguyệt Hoa làn da còn xem như bình thường thì còn lại là Lữ Đào phơi nắng không bị đen.

    - Điềm Điềm đến đây.

    Lưu Tiểu Hoa chủ động mở miệng, cười lên thì lộ ra hàm răng có chút vàng.

    Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì Đông Xu biết người trước mắt gọi là Lưu Tiểu Hoa.

    Trong nhà điều kiện cũng không tệ lắm, ngay đầu phía đông thôn dựng một căn nhà ngói khang trang, tuy rằng đều là vì cho anh của cô ta cưới vợ.

    Nhưng nhà họ Lưu điều kiện vẫn khá giả.

    Ít nhất so với nhà Đông Xu nghèo đến leng kheng thì tốt hơn nhiều.

    Nguyên chủ cùng Lưu Tiểu Hoa giao tình không thâm.

    Hiện giờ lại đột nhiên gọi cô đến, hay là Khương Hiểu Lan bọn họ động tay chân gì ở đây?

    Đông Xu nhìn cô gái kia khẽ ừ một tiếng.

    - Về sau cô có thể đừng thích anh Lữ Thụ được không?

    Lưu Tiểu Hoa bước nhanh vài bước về phía trước, đến trước mặt Đông Xu gắt gao kéo tay Đông Xu.

    Cô ta dùng sức lực lớn đến như hận không thể trực tiếp bóp nát tay Đông Xu vậy.

    Các cô gái làm việc nhà nông, có sức lực thật sự rất lớn.

    - Hả?

    Trong lòng Đông Xu đã có chút suy đoán, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, mà nghi hoặc nhìn Lưu Tiểu Hoa.

    - Tao nói mày về sau không được thích anh Lữ Thụ, hắn là của tao, của tao.

    Lưu Tiểu Hoa hình như có chút bệnh thần kinh, lúc nói đến đây bỗng mặt mày trở nên ngoan độc, giọng nói đầy thê lương!

    Nghe có chút dọa người.

    Hơn nữa nói xong cô ta còn lôi kéo Đông Xu đến chỗ bờ sông.

    - Tao nói, anh Lữ Thụ là của tao, các người ai cũng không thể giành với tao, cùng tao đoạt người, đều phải chết!

    Lưu Tiểu Hoa hầm hừ liều mạng lôi kéo Đông Xu muốn đem cô trực tiếp kéo xuống nước.

    Một bên kéo người, một bên còn đè thấp giọng tuyên thệ chủ quyền.

    - Tôi cùng Lữ Thụ không có quan hệ gì.

    Lúc này, Đông Xu vẫn bình tĩnh cùng cô gái này giảng đạo lý.

    Một cô gái bị bề ngoài của tra nam che dấu, Đông Xu đau lòng cho cô ta vì đều là nữ nhân, cho nên nguyện ý cho cô ấy một cơ hội.

    Nếu cô ấy không biết quý trọng thì thực xin lỗi vậy!

    - Sao lại không có quan hệ, mày cho rằng tao không thấy sao, ngày đó các người làm gì ở rừng cây nhỏ? Cái đồ giày rách, thứ bẩn thỉu, đồ không biết xấu hổ.

    Lưu Tiểu Hoa vừa nghe Đông Xu nói không có quan hệ gì, liền tức đến đỏ.

    Ngày đó chính mắt cô đã thấy, Lữ Thụ với Đông Xu đi vào rừng cây nhỏ đâu.

    Cô còn bị chị dâu chưa cưới của anh trai kéo đi, cho nên không thể qua xem cho rõ, chuyện này đã đè nặng trong lòng cô thật nhiều ngày.

    Lưu Tiểu Hoa không phải không nghĩ đi tìm hỏi Đông Xu.

    Nhưng Đông Xu sinh hoạt quá quy luật, sau khi làm ruộng xong thì về nhà, cũng không đi nơi khác, mấy bạn bè ngày trước Đông Xu cũng không tìm họ trò chuyện.

    Hơn nữa vụ xuân mệt như vậy khiến Lưu Tiểu Hoa cũng không có tâm tư.

    Cho nên, vẫn luôn kéo dài đến khi vụ xuân kết thúc.

    Cô đã hứa cho Khương Hiểu Lan cùng Khương Hiểu Ngọc, mỗi người nữa cân gạo trắng. Làm các cô dẫn Khương Điềm Điềm lại đây, xong chuyện không được nói ra, bằng không sẽ chết không tử tế.

    Các cô gái đối với lời thề vẫn rất coi trọng.

    Khương Hiểu Lan cùng Khương Hiểu Ngọc tuy rằng nhát gan, nhưng lại bởi vì thèm ăn cũng luyến tiếc gạo trắng quý giá cho nên cuối cùng hai cô gái cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

    - Tôi không có.

    Đông Xu nhăn mày nhìn Lưu Tiểu Hoa, lúc nói còn có chút ý cười.

    Lưu Tiểu Hoa căn bản là mặc kệ, cô gái cậy mạnh trực tiếp đẩy Đông Xu xuống nước.

    Khúc sông chết trông quá sâu, nhưng bên trong có nước bùn, đi xuống đó không cẩn thận là không bò lên được.

    Hơn nữa khúc sông chết này không sâu, cũng chỉ gần 2m nước.

    Với chiều cao của Đông Xu hiện tại nếu té vào đó thì hơn phân nửa là mất mạng.

    "Đây chính là hung thủ?"

    Đông Xu vừa thầm nghĩ điều đó, thì trên đầu Lưu Tiểu Hoa, xuất hiện hai chữ đỏ tươi.

    Hung thủ!

    Thật đúng là.

    Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng cùng với suy nghĩ của bản thân thì trên đầu đối phương xuất hiện hai chữ to đó.

    Nhưng ít nhất, cũng cho biết bản thân đã phân tích đúng.

    Đến nỗi đối phương nghĩ đẩy mình xuống nước?

    A..

    Sau nửa tiếng, Lưu Tiểu Hoa run bần bật, sợ tới mức kêu cũng không dám kêu lên.

    - Biết sợ sao, về sau ngoan hay không ngoan?

    Đông Xu ngồi bên cạnh bờ sông, tay ấn đầu Lưu Tiểu Hoa lạnh giọng hỏi.

    Đối với cái hung thủ hại chết nguyên chủ này, hiện tại bởi vì chưa thành công cho nên không thể phán tội cô ta.

    Nhưng Đông Xu lại cũng không nghĩ ô uế tay mình, hay chọc phiền toái không cần thiết.

    Cho nên, giáo huấn nhỏ thì tốt rồi.

    Từ trước ở tinh tế, trừng phạt địch nhân sử dụng thủ đoạn nhiều không đếm xuể.

    Đông Xu chỉ ấn đầu Lưu Tiểu Hoa xuống nước, chờ đến cực hạn của cô ta thì lại lôi cô ta lên.

    Chờ cô ta thở hai hơi lại ấn xuống.

    Như vậy liên tục trong nửa tiếng, Lưu Tiểu Hoa không chết cũng bị dọa mất nửa cái mạng.

    Vào lúc gần kề tử vong, lúc mà Lưu Tiểu Hoa cho rằng giây tiếp theo cô sẽ chết, thì kết quả đã bị Đông Xu lôi ra khỏi mặt nước.

    Lúc này tự nhiên là Đông Xu nói cái gì thì chính là cái đó.

    - Ngoan ngoan ngoan.

    Lưu Tiểu Hoa run bần bật, giọng nói cũng run rẩy, nước mùa xuân còn rất lạnh, lúc này cô sợ tới mức chết khiếp chỉ biết phản ứng theo bản năng.

    - Bé ngoan.

    Đông Xu vỗ vỗ mặt Lưu Tiểu Hoa, sau đó mới ném cô ta sang một bên, rồi xoay người rời đi.

    Chỉ là lúc đi đến bên bìa rừng, lại quay đầu nhìn thoáng qua.

    Không thấy được người nhưng lại thấy được ký hiệu trên đầu đối phương.

    ?

    Hàn Chiêu?

    Nếu nói hiện tại Hàn Chiêu đã thấy được, như vậy lúc trước nguyên chủ bị như vậy, Hàn Chiêu có nhìn thấy hay không?

    Đông Xu không dám xác định, bởi vì trong trí nhớ của nguyên chủ, Hàn Chiêu là một người cảm giác tồn tại vô cùng thấp.

    Hắn không thân cận với những người khác trong thôn, làm việc tuy rằng thật tốt, lại không tiếp thu các cô gái khác trong thôn đến gần.

    Đông Xu nhìn thật sâu vào rừng kia, sau đó mới xoay người về nhà.

    Tránh sau cây Hàn Chiêu, bị Đông Xu cái nhìn kia mà lạnh hết sống lưng.

    Hắn không biết, một cô gái nông thôn, như thế nào lại có ánh mắt đáng sợ như vậy, alji còn có khí thế mạnh mẽ đến như vậy.

    Cái này làm hắn có chút tò mò, còn có một chút giống như rung động.

    Hắn vốn không nên có loại cảm xúc này, cũng không nên vì tò mò mà theo Đông Xu đến nơi này.

    Rốt cuộc hắn đang chờ ngày có thể trở về thành, không nghĩ với những người ở nơi đây có bất kỳ mối liên lụy sâu nào, nhưng mà hiện giờ..

    Hắn quản không nổi tim mình.

    Trong vụ xuân, thà rằng mỗi ngày đều mệt đến bò dậy không nổi, mỗi tối trở về đều phải nấu nước ấm ngâm chân, cũng phải chung tổ với Đông Xu.

    Dù thân thể cực kì mệt, nhưng trong lòng lại sung sướng.

    Hàn Chiêu tránh sau cây, sờ tay lên ngực mình, tự giễu cười.

    Đông Xu còn chưa về tới nhà, đã thấy rất nhiều thôn dân tụ tập trước cửa nhà Lữ gia, hình như ở đó đang có chuyện náo nhiệt gì vậy?

    Rất xa còn có thể nghe thấy vang lại giọng nói khàn khàn của bà Lữ, bà nội Lữ Đào.

    Đông Xu vốn không quan tâm, nhưng nghĩ đến đó là

    Số liệu dị thường

    Cho nên cô đành nhận mệnh mà đi qua.
     
  10. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 19 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tao đánh chết mày cái đồ bồi tiền hóa, đồ ma quỷ phá nhà.

    Bà nội Lữ tức giận nhảy dựng lên, vốn dĩ bà đã chướng mắt con nhỏ Lữ Đào này rồi, hiện giờ càng là tức giận đến muốn đánh chết nó mà.

    Lữ Đào đương nhiên sẽ không đứng yên cho bà ta đánh, cũng kéo Chu Tiểu Thảo đang chuẩn bị thế mình chịu đánh chạy né.

    Ánh mắt cô lạnh lùng như dao nhỏ nhìn bà nội Lữ.

    - Bà nội trừ bỏ mắng cháu, đánh cháu thì còn sẽ làm gì?

    Lữ Đào bình tĩnh hỏi lại.

    Thôn dân vây xem cũng nghĩ khuyên nhủ.

    Tuy trong thôn phổ biến trọng nam khinh nữ, nhưng mọi người dù không thích con gái, thì cũng không giống bà nội Lữ như vậy.

    Hận không thể trực tiếp dìm cho chết.

    Mấy năm nay ba đứa con gái nhà Lữ Nhị Căn càng ngày càng gầy, vì cái gì mọi người đều nhìn thấy, trong lòng đều hiểu rõ.

    Dù không thích con gái thì cũng không thể phân biệt đối xử đến vậy chứ.

    Nhìn tên Lữ Thụ kia được nuôi càng ngày càng mập, hơn nữa mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, một thanh niên mà lại việc gì cũng không làm, làm nông là càng không làm.

    Mỗi ngày bà nội Lữ lại xem hắn như bảo bối vậy.

    Thôn dân cũng nghĩ khuyên, nhưng thấy giọng Lữ Đào quá bình tĩnh, hơn nữa khí thế còn rất mạnh.

    Bà nội Lữ đánh không trúng, đang muốn đánh tiếp lại nghe thấy Lữ Đào nói chuyện với mọi người:

    - Các vị chú bác dì thím ở đây, không phải Lữ Đào cháu một hai muốn nháo đến gia đình không yên, mà thật sự...

    Nói đến đây, Lữ Đào lau nước mắt, trước phải đánh bài đồng tình.

    Một màn này bị Đông Xu đứng ở trong đám người thấy còn gật đầu.

    Nước mắt là thứ vô dụng nhất nhưng thời điểm đặc biệt thì nó lại là thứ hữu dụng.

    Nhưng còn phải xem sử dụng như thế nào.

    Mọi người luôn có thói quen đồng tình kẻ yếu, Lữ Đào ở trong nhà không có quyền gì cả, cho nên lúc này cần sự đồng tình của mọi người trong thôn, cùng sự trợ giúp của Tôn đại đội trưởng.

    Lữ Đào cũng thông minh, biết nên lợi dụng những thứ đó như thế nào.

    Lau nước mắt xong, Lữ Đào lại vô cùng bình tĩnh nói tiếp:

    - Nhưng mà bác hai gái của cháu, mười bảy năm qua không thấy bác ấy quan tâm cháu cái ăn, quan tâm cháu cái mặc, lại đột nhiên quan tâm chuyện hôn sự của cháu, chỉ thương lượng một chút với bà nội cháu, đã định ra mối hôn sự này. Chuyện này, cả nhà chúng cháu lại là người cuối cùng được biết đến.

    Nói đến đây, Lữ Đào tạm dừng một chút.

    Bác hai gái của Lữ Đào đương nhiên không ngồi yên rồi, bà ta gân cổ lên, vẻ mặt cao ngạo quát:

    - Như thế nào, tao quan tâm mày còn là sai sao, cũng không nhìn coi mày bao lớn rồi, nam nhân còn tới lượt mày chọn chắc, mối hôn sự này không tốt sao? Nhà trai chịu cho 36 đồng tiền lễ hỏi, còn nguyện ý cho 50 cân lương thực, mày còn kén chọn cái gì?

    Bác hai gái vừa nói, ánh mắt của các mọi người liền thay đổi, Lữ Nhị Căn cha Lữ Đào luôn cứ trầm mặc không nói, lúc này cũng nói một câu:

    - Chuyện này, tao biết, cũng đã đồng ý, Đào, mày đừng nháo loạn nữa, mau về phòng đi.

    Lữ Nhị Căn khó được mở miệng nói một câu, nhưng lại không phải là bảo vệ Lữ Đào mà chỉ làm Lữ Đào ngoan ngoãn nghe lời.

    Lữ Đào nghe xong tức giận cười, ngẩng đầu nhìn bác hai gái miệng cọp gan thỏ kia, lại nhìn chỉ biết ăn hiếp nhà mình cha cô, giọng cô nghẹn ngào đến khiến người đau lòng:

    - Phải không? Mối hôn sự tốt như vậy, sao bác hai gái không nhớ đến cháu gái nhà mẹ đẻ của bác, lại nhớ đến đứa cháu chồng như cháu?

    Mọi người vừa nghe cũng có chuyện như vậy, cái bà bác hai gái của Lữ Đào kia tuy rằng cứ không có việc gì lại chạy về nhà mẹ đẻ tống tiền, nhưng lại rất yêu thương đứa cháu gái ở nhà mẹ đẻ của bà ta.

    Trái ngược, bà ta lại đối với mấy đứa con gái nhà Lữ gia, trước nay đều không có quan tâm gì, thậm chí còn thường cùng mấy người phụ nữ cùng tuổi trong thôn mắng một nhà Lữ Đào đâu.

    Nhà trai bên kia nguyện ý cho lễ hỏi nhiều như vậy, còn nguyện ý cho lương thực, chuyện tốt như vậy, sao có thể rơi xuống người Lữ Đào chứ.

    Bác hai gái bị chọc đúng nội tâm của bà, tức giận đến muốn nhảy dựng lên mắng:

    - Mày cái con nhỏ này, không biết ơn người tốt, chuyện tốt như vậy, tao còn bỏ qua nhà mẹ đẻ, mà giúp cái bồi tiền hóa như mày, mày còn cảm thấy tao là có ý đồ xấu. Mọi người phân xử xem, bác hai của nó đau lòng nó, tôi mới nghĩ quan tâm nó, làm như vậy là sai sao?

    Bác hai gái lớn lên cũng không tính là đẹp, hơn nữa mắt có chút sếch lên, lúc này bà ta bán thảm nhìn gương mặt có chút buồn cười.

    Đông Xu ở trong đám người bên ngoài, còn cẩn thận phân tích một chút, người đàn ông mà bác hai gái kia giới thiệu cho Lữ Đào .

    Ở cái niên đại này, có thể lấy hơn 30 đồng tiền làm lễ hỏi, còn là ở nông thôn cũng đã được xem như là nhà giàu.

    Tuy rằng đầu năm nay, cũng có trào lưu dùng 36 đồng tiền làm lễ hỏi, nhưng có thể chân chính làm được lại không nhiều.

    Lợi ích thực tế nhất vẫn là tiền cùng phiếu, còn có lương thực.

    Đặc biệt ở đại đội Bàn Thạch, ở đây thật sự khốn cùng.

    Mấy cái đại đội ở gần đó cũng là nghèo đến tận xương.

    Ở nơi bần cùng như vậy, có thể lấy 36 đồng tiền làm lễ hỏi, thật sự đã xem như kẻ có tiền.

    Điều kiện tốt như vậy, bác hai gái người chưa từng quan tâm Lữ Đào , lại thật sự giới thiệu cho Lữ Đào sao?

    Lời này người khác tin thì Đông Xu cũng không tin.

    Nhà trai nhất định có vấn đề, hơn nữa không chỉ vấn đề về tuổi tác, còn có khả năng là có vấn đề khác.

    Đông Xu quyết định xem xét tình hình trước.

    Nhìn Lữ Đào trấn định như vậy, chuyện này Lữ Đào rõ ràng có thể giải quyết được.

    Như vậy cô cứ xem diễn là được.

    Nhưng trên người Lữ Đào oán khí quá nặng, hơn nữa khí thế vô cùng mạnh mẽ, một chút cũng không giống một cô gái 17 tuổi.

    Chẳng lẽ thật là đồng sự ở hắc bao đàn?

    Nhưng nếu là đồng sự thì ở thế giới nhiệm vụ có thể liên hệ tin tức với nhau sao?

    Hơn nữa lỡ như mình đoán sai rồi thì sao?

    Đông Xu một lần nữa ngẫm lại những tin tức mình biết, sau đó lại phát hiện một vấn đề.

    Từ lúc bắt đầu vụ xuân, Lữ Đào có náo loạn một lần rồi thôi, lúc sau cô ta lại vô cùng an tĩnh, mặc kệ bọn người Lữ gia có làm ầm ĩ, cô cũng tựa hộ đã chết tâm rồi vậy, cứ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản mặc kệ.

    Dựa vào quan sát của Đông Xu thì Lữ Đào như vậy căn bản là không thích hợp.

    Trừ phi...

    Cô ta biết rõ sau này sẽ có chuyện lớn xảy ra, cho nên đang đợi cơ hội đến, và hôm nay mới bùng nổ.

    Đông Xu không xác định, người khác làm nhiệm vụ hắc bao đàn, có biết trước cốt truyện, hay hướng đi của thế giới không.

    Nhưng có thể khẳng định, Lữ Đào khả năng là nhiệm vụ giả của hắc bao đàn đã hạ thấp một ít.

    Bởi vì oán khí trên người cô ta, nhìn càng giống người quay ngược thời gian hơn.

    "Là người quay ngược thời gian sao?" Đông Xu trong lòng thầm suy đoán.

    Kết quả giây tiếp theo, sự tình làm Đông Xu ngạc nhiên đã xảy ra.

    Trên đầu Lữ Đào vốn là ||Số liệu dị thường|| đã trực tiếp thay đổi.

    ||Trọng sinh giả||

    Đông Xu chỉ mới suy đoán trong lòng, kết quả lại đoán trúng?

    Nghĩ đến những từ trước kia ở trên đầu của Lưu Tiểu Hoa, kia cũng là do bản thân suy đoán mà xuất hiện.

    Hiện giờ đến lượt Lữ Đào , cũng tựa như không có gì là không có bình thường.

    Trong lòng Đông Xu chậm rãi bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn Lữ Đào thế nào giải quyết chuyện này rõ ràng.

    Nếu Đông Xu đoán không sai, thì Lữ Đào đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.

    Hôm nay sở dĩ cô ta làm lớn chuyện như vậy, phỏng chừng là nghĩ kết thúc với cái gia đình này rồi.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...